Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 150: Chương 150



Vương Tiểu Thanh như gặp được cứu tinh, đưa bát vịt cho bà Vương rồi chạy đi luôn.

“Ấy, ở lại... ăn cơm rồi hẵng đi nhé” Bà Vương còn chưa kịp nói hết câu thì Vương Tiểu Thanh đã không thấy bóng dáng đâu.

Bà Vương thắc mắc, mang bát thịt vịt vào bếp, Trương Vũ đang nấu ăn.

“Con trai, trí thức Vương đến.”

“Hả, cô ấy đâu rồi?” Trương Vũ vội bỏ đũa rồi chạy ra sân nhưng không thấy người đâu.

“Cô ấy đi rồi, đây là món thịt vịt cô ấy mang đến.” Bà Vương nhìn Trương Vũ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ vào bát thịt vịt để trên bếp.

Trương Vũ nhìn bát thịt vịt, vui vẻ đến mức miệng sắp ngoác đến mang tai.

Vừa nấu ăn vừa hát. Trương Vũ nghĩ Vương Tiểu Thanh mang thức ăn đến cho mình chứng tỏ trong lòng cô ấy có mình.

Trên bàn ăn, chị dâu chỉ mới gắp hai miếng thịt vịt, định gắp thêm thì bát đã trống trơn, phần còn lại đã bị Trương Vũ giữ lại trong bát của mình.

Hừ, đồ ăn của người mình thương làm, mọi người nếm thử là được rồi, Trương Vũ vui vẻ ăn no nê.

Phần vịt còn lại của Vương Tiểu Thanh cũng chưa ăn hết, nhưng cô cũng ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm.

Vương Tiểu Thanh cảm giác mình béo lên một chút, đáng tiếc không có cân nên không thể cân được, liền nhéo nhéo phần thịt trên lưng.

Ngày hôm sau, Vương Tiểu Thanh thức dậy từ sớm, đứng sau khe cửa lén nhìn, chuẩn bị bắt quả tang Trương Vũ ‘người gửi hoa”.

Trương Vũ hào hứng bừng bừng đặt bó hoa xuống đất.

"Rit!" cửa mở ra.

“Anh Trương, sao anh dậy sớm vậy, đây là hoa anh hái tặng em phải không?”

Vương Tiểu Thanh nhặt bó hoa dưới đất lên, hỏi mà đã biết rõ câu trả lời.

“Đúng, là tặng cho em.” Trương Vũ có chút ngượng ngùng.

“Sao anh không đưa trực tiếp cho em, anh để trên đất thế này, em còn tưởng tên lưu manh nào đem tới để trêu chọc em, hoa của hai ngày trước em đều vứt hết rồi.”

Vương Tiểu Thanh cố tình trêu chọc anh.

“Á, vứt đi rồi sao, là lỗi của anh, anh không nói trước với em.”

Trương Vũ thấy có chút đáng tiếc, nghĩ đến hai ngày này mình hái hoa.

Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

“Đùa anh thôi, em biết là anh. Nếu là người khác tặng đồ cho em, người ta đã kể khắp làng rồi. Chỉ có anh là lặng lẽ đưa tới, sợ em từ chối thôi.”

Vương Tiểu Thanh xoay người vào phòng ngủ, thực ra là bỏ hoa vào không gian.

“Ngồi xuống đi, em nấu mì.”

Vương Tiểu Thanh bắt đầu nhóm lửa, nhưng lại bị một đôi tay lớn giữ lại.

“Để anh làm.” Trương Vũ nhóm lửa, Vương Tiểu Thanh luộc mì, trong không gian đã có sẵn món trứng xào ớt mà cô đã làm trước đó, chỉ cần lấy ra rồi thêm vào mì là xong.

Cả hai đều dậy sớm nên nấu bữa sáng vẫn kịp thời gian. Chỉ mất mười mấy phút là nấu xong.

Trương Vũ ăn một bát lớn, Vương Tiểu Thanh ăn một bát nhỏ. Vương Tiểu Thanh biết Trương Vũ có thể ăn hết, vì sức ăn của anh rất khỏe.

Sau khi ăn sáng xong, Trương Vũ nhanh chóng đi rửa bát, loa báo đi làm vẫn chưa vang lên.

Vương Tiểu Thanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngẩn người, cảm thấy cuộc sống cứ như thế này thật tốt, bình dị và rất thoải mái.

“Những ngày qua anh rất nhớ em.” Lời của Trương Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tiểu Thanh.

“Gì cơ?” Vương Tiểu Thanh nghi ngờ tưởng mình nghe nhầm, Trương Vũ sao có thể nói những lời như vậy được, anh ấy không phải là người vụng về sao, cô muốn xác nhận lại.

Trương Vũ nuốt nước bọt, lấy hết can đảm.

“Anh nói, những ngày qua anh rất nhớ em, một ngày không gặp ngỡ như ba năm.” Trương Vũ nói xong câu này, mặt đỏ tới mức không thể giấu được.

Vương Tiểu Thanh nghe anh nói xong, mặt cô cũng ửng đỏ, như bị bao quanh bởi ngọn lửa của tình yêu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 151: Chương 151



Cô không dám tin, Trương Vũ đây là đang thổ lộ với mình sao? Vương Tiểu Thanh quay đầu đi, không biết nên làm gì, nên đồng ý hay thử thách thêm.

“Đinh!” Tiếng loa báo đi làm vang lên, Vương Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta đi làm thôi, đi nào.”

Vương Tiểu Thanh đứng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Vũ. Trương Vũ nói ra lời trong lòng của mình xong, hình như anh vẫn còn hơi kích động. Dù Vương Tiểu Thanh không nói gì, cũng không phản hồi gì, nhưng chỉ cần cô không từ chối, thì chứng tỏ cô không phản đối.

Những điều này đều là lời khuyên từ đám đàn em, có vẻ rất hữu ích, Trương Vũ nghĩ sau này sẽ thường xuyên học hỏi kinh nghiệm từ họ.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh khóa cửa cẩn thận rồi đi làm.

Gần đây mọi người đang thu hoạch lạc và ngô. May mắn thay, đội trưởng phân công nữ đồng chí đi thu hoạch lạc, nam đồng chí đi thu hoạch ngô. Thu hoạch ngô rất cực. lá ngô chạm vào rất dễ làm người ta bị ngứa.

Không ngờ Trương Vũ lại lén đi giúp Vương Tiểu Thanh làm việc vào buổi trưa. Buổi chiều đi làm lại, Vương Tiểu Thanh ra đồng thấy công việc của mình chỉ còn lại một chút, chậm rãi làm một hai tiếng là có thể hoàn thành.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy ấm áp, loại cảm giác này cũng không tồi.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng làm xong một phần công việc, rồi đi ra gốc cây nghỉ ngơi. Mùa thu năm nay thời tiết nóng bức, vẫn còn khả năng, làm việc muộn hơn một chút sẽ đỡ hơn.

Vương Tiểu Thanh đang ngủ dưới gốc cây thì bị Vương Mộng Mộng mách lẻo với đội trưởng.

“Đội trưởng, đội trưởng đến mà xem, Vương Tiểu Thanh thì đang ngủ ngon, còn chúng tôi thì làm việc mệt muốn chết, cô ta lại tới gốc cây nằm ngủ, thật là quá đáng.”

Vương Mộng Mộng nói một cách tự mãn, đội trưởng không nói gì, định trước tiên đến xem rồi nói sau.

“Tiểu Thanh, đừng ngủ nữa, đội trưởng đến rồi.” Một bác gái bên cạnh đẩy Vương Tiểu Thanh một cái, cô tỉnh dậy, duỗi người rồi tiếp tục làm nốt công việc còn lại.

“Đội trưởng, đội trưởng thấy tôi nói có đúng không, cô ta thấy đội trưởng đến mới dậy.” Vương Mộng Mộng đắc ý vênh váo.

Đội trưởng nhìn Vương Tiểu Thanh, rồi nhìn công việc trên đồng, và cả công việc của Vương Mộng Mộng.

“Cô ấy có ngủ hay không thì liên quan gì đến cô? Cô không lo làm việc đi mà chỉ lo nhìn người khác ngủ. Cô ấy ngủ, nhưng đã làm xong công việc, trong hôm nay lấy được bốn công điểm rồi, còn cô mới làm được một nửa thôi. Lo mà làm việc đi, đừng có mà suốt ngày đi dòm ngó người khác nữa.”

Đội trưởng lắc đầu, rồi rời đi. Ông cảm thấy thật vô lý khi đi tin lời Vương Mộng Mộng rằng Vương Tiểu Thanh lười biếng làm việc.

Vương Mộng Mộng kinh ngạc nhìn nhiệm vụ của Vương Tiểu Thanh sắp hoàn thành, tức đến mức đỏ mặt, chỉ có thể nhanh chóng đi làm việc. Vì đi mách lẻo nền làm chậm trễ một ít thời gian.

Vương Tiểu Thanh đắc ý nháy mắt với Vương Mộng Mộng, rồi lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo đưa cho bác gái vừa gọi mình dậy.

“Bác gái, bác mang về cho cháu ăn, cho ngọt miệng.” Vương Tiểu Thanh ân oán phân minh, bác gái giúp mình thì đương nhiên phải đền đáp lại.

“Ôi, như vậy thật ngại quá, cảm ơn cháu nhé, tri thức Vương”

Bác gái vui vẻ nhận lấy, không nghĩ tới chỉ một việc nhỏ như vậy lại được hai viên kẹo, trí thức Vương cũng thật hào phóng. Về nhà, chắc chắn cháu trai cháu gái sẽ rất vui.

Vương Tiểu Thanh về nhà lúc bốn giờ chiều, dân làng cũng không thấy lạ gì, bọn họ đều biết Vương Tiểu Thanh thường xuyên như vậy.

Tào Chiêu Đệ nhìn thấy, trong lòng rất không thoải mái, Trương Vũ này, cũng thật là.

Tri thức Vương người ta còn chưa gả vào nhà, mà Trương Vũ cứ luôn đi làm không công cho người ta, có sức lực sao không đi giúp đỡ chị dâu này một chút.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 152: Chương 152



Càng nghĩ càng tức, buổi tối lúc ăn cơm lại không nhịn được mà phàn nàn.

“Này chú, chú theo đuổi trí thức Vương lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thành, hai người các ngươi rốt cuộc có đang hẹn hò không?”

Tào Chiêu Đệ cố tình kiếm chuyện, làm Trương Vũ mất hứng ngay lập tức.

“Tôi nói lần này là lần cuối, chuyện của tôi và trí thức Vương không cần người trong nhà nhúng tay vào, đặc biệt là chị, chị đừng có mà nhiều lời.” Trương Vũ rõ ràng là nói cho Tào Chiêu Đệ nghe.

“Tôi vốn dĩ cũng không muốn nhiều lời, nhưng chú đã giúp trí thức Vương làm bao nhiêu việc rồi. Nếu cô ấy là bạn gái của chú thì không sao, nhưng bây giờ chú như đang cho không công điểm của mình cho người khác vậy.”

Tào Chiêu Đệ nghĩ đến việc Trương Vũ thường xuyên giúp đỡ Vương Tiểu Thanh làm việc, số công điểm đó có thể đổi thành nhiều gạo trắng bột mì rồi.

“Thế sao trước đây khi cô ấy đem thịt gà, vịt, cá, qua, chị có ăn không, lúc đó sao không thấy chị nói gì?” Nếu Tào Chiêu Đệ đã muốn tính toán, thì Trương Vũ cũng sẽ tính toán rõ ràng với chị ta.

Lần này Tào Chiêu Đệ không nói thêm gì nữa, trước đây Vương Tiểu Thanh đã đem qua rất nhiều thức ăn như gà, vịt, cá, thịt kho, chính Tào Chiêu Đệ cũng đã ăn không ít.

“Chiêu Đệ, việc của Trương Vũ không đến lượt cô nhiều lời. Vì đám cưới của cô mà trong nhà nợ nần, đều là Trương Vũ trả, cô nên biết ơn Trương Vũ mới đúng, mà không phải chỉ vì chuyện nhỏ nhặt liền đi bắt bẻ. Trương Dũng, con nói xem.”

Bà Vương thật sự là nhịn không được nữa, cô con dâu này, càng ngày càng giống kẻ phá hoại.

“Mẹ nói đúng, trong nhà này, công lao của Trương Vũ là lớn nhất, không cần biết em ấy làm gì, con sẽ luôn ủng hộ. Dù em ấy có mang gạo hay bột mì trong nhà cho trí thức Vương, con cũng không ý kiến.”

Trương Dũng nói xong lời này, Tào Chiêu Đệ dưới bàn dẫm mạnh vào chân anh, nhưng Trương Dũng giống như không có cảm giác gì, cứ để cô ta tùy ý, thích làm gì thì làm, dù sao không có Trương Vũ, cuộc sống trong nhà cũng không có khả năng tốt như bây giờ.

Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ăn cơm.

Tuy nhiên, trong lòng Trương Vũ lại không thoải mái, nằm trên giường suy nghĩ.

Giúp người mình yêu làm chút việc thì có sao đâu, sau này nếu Tiểu Thanh gả cho anh, anh nhất định không để cô phải xuống đồng làm việc.

Nghĩ đến đó, Trương Vũ liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Trương Vũ không mang hoa, mà mang bữa sáng đến cho Vương Tiểu Thanh.

Trời còn chưa sáng, anh đã lục đục ở trong bếp làm bánh hành, mang ba cái cho cô, nghĩ rằng như vậy là đủ, còn mình mang hai cái vừa đi vừa ăn.

Đi đến cửa nhà Vương Tiểu Thanh, có lẽ cô vẫn chưa dậy, Trương Vũ không nghe thấy động tĩnh gì. Một lát sau, anh nghe thấy có tiếng động bên trong, Trương Vũ mới gõ cửa.

“Cốc cốc cốc, Tiểu Thanh, là anh đây, anh đến rồi.” Trương Vũ gõ cửa, chỉnh lại bát trên tay.

“Đến đây.” Thực ra Vương Tiểu Thanh đã dậy từ sớm, không biết Trương Vũ ở bên ngoài nên cô đi vào không gian rửa mặt, vừa mới thay đồ xong thì anh liền gõ cửa.

Vương Tiểu Thanh mở cửa ra, Trương Vũ đưa ngay bát đồ ăn đến trước mặt cô, khiến cô lùi lại một bước rồi mới nhận lấy.

“Đây là gì vậy?” Vương Tiểu Thanh cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên bát.

“Anh làm bữa sáng cho em, em mau ăn đi, anh ăn rồi.” Trương Vũ không biết cô ăn có quen ăn hay không.

“Cảm ơn.” Vương Tiểu Thanh cầm lấy bánh hành, bánh vẫn còn ấm, rất thơm.

“Ngon thật đấy, tay nghề của anh giỏi quá, có thể mang đi bán được đấy.” Vương Tiểu Thanh nhớ ở thời hiện đại, một cái bánh hành bán được mấy đồng, rất được ưa chuộng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 153: Chương 153



“Em thích là tốt rồi, sau này anh sẽ thường xuyên làm cho em ăn” Trương Vũ thấy cô thích liền vui vẻ.

“Em không ăn được nhiều như vậy đâu, đây này,” Vương Tiểu Thanh ăn một cái, rồi lấy thêm một cái nữa ra, xé một nửa, còn lại một cái rưỡi đưa cho Trương Vũ.

“Được thôi” Trương Vũ biết cô ăn không nhiều, liền ăn hết phần còn lại, để nguội ăn sẽ không ngon.

Cả hai cùng nhau đi làm, Trương Vũ rất vui, cảm thấy trạng thái như này giống như cuộc sống của hai người rất đồng điệu.

Tại Thượng Hải, Lưu Thải Hồng vẫn đang hỏi thăm đồng nghiệp, chuyện xưởng trưởng nhà máy bên cạnh tìm bảo mẫu.

“Chị Triệu, chị xem em có được không, để chồng chị giới thiệu em đi.” Lưu Thải Hồng trông đợi nhìn chị Triệu.

“Được chứ, nhưng xưởng trưởng và vợ xưởng trưởng sẽ phỏng vấn, chồng chị chỉ giới thiệu em thôi, còn việc có được nhận hay không phụ thuộc vào khả năng của em.”

Chị Triệu gật đầu. Nếu việc này thành công. Chồng chị cũng có thể được xưởng trưởng coi trong.

Chồng chị Triệu làm tài xế cho xưởng trưởng Ngô ở nhà máy bên cạnh, nghe nói xưởng trưởng và vợ xưởng trưởng đang muốn tìm một bảo mẫu để chăm sóc mẹ già.

Vì cả hai người đều phải đi làm, con cái hoặc là nhập ngũ hoặc là đi làm, không ở nhà, cụ bà đã tám mươi tuổi ở nhà một mình thì không yên tâm.

Lương mỗi tháng hai mươi đồng, bao ăn bao ở, đãi ngộ như thế này rất tốt.

Ban đầu chồng chị Triệu muốn chị Triệu đi làm, nhưng chị Triệu là công nhân chính thức ở nhà máy, không muốn từ bỏ vị trí này nên mới nói cho Lưu Thải Hồng.

“Lưu Thải Hồng, có thư của cô này.” Ông cụ ở phòng thông tin mang thư đến.

“Cảm ơn ông.” Lưu Thải Hồng biết là thư của Vương Mộng Mộng gửi đến, ngoại trừ Vương Mộng Mộng ra thì còn có thể là ai nữa, chắc lại xin tiền đây.

Mở thư ra đọc, đọc thư xong, Lưu Thải Hồng tức giận đến mức ruột gan muốn nổ tung, con gái mình sao lại ngu ngốc đến thế, bị người ta lừa mà không biết, còn phải bồi thường một trăm đồng.

Lưu Thải Hồng đọc xong thư, bà muốn xé ngay lập tực, nhưng đây là con gái ruột của mình, không thể không lo.

Giờ nghỉ trưa, bà bắt đầu viết thư trả lời.

Trong thư, bà viết sẽ gửi tiền qua, nhưng dặn Vương Mộng Mộng đừng để bị lừa nữa, phải chăm chỉ làm việc.

Lưu Thải Hồng cũng bảo Vương Mộng Mộng cố nhịn thêm vài ngày, bà có thể đón Vương Mộng Mộng về thành phố sau một tháng nữa.

Viết thư xong, Lưu Thải Hồng gửi thư đi, chiều tan làm sẽ đi gửi tiền.

Sau khi tan làm, Lưu Thải Hồng đến ngân hàng gửi tiền, rồi cắn răng lấy ra mười đồng, mua hai bao thuốc ngon, kẹo và một ít bánh ngọt. Sau đó đến nhà chị Triệu.

“Ôi trời, cô làm gì thế này?” Chị Triệu có chút giật mình.

“Chị Triệu, anh rể có ở nhà không?” Lưu Thải Hồng vào thẳng vấn đề.

“Có, cô vào đi.” Chị Triệu hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Lưu Thải Hồng đi vào nhà, thấy chồng chị Triệu đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha.

“Chào anh rể”.

“Chào cô, chào cô.” đây là lần đầu Chồng chị Triệu gặp Lưu Thải Hồng.

“Ông xã, đây là Lưu Thải Hồng mà em kề, cô ấy muốn làm bảo mẫu.” Chị Triệu giới thiệu.

“Đúng vậy, anh rể, chị Triệu, là thế này, con gái em đã xuống nông thôn, hôm nay con bé viết thư nói bị người ta bắt nạt, muốn về nhà. Hôm nay tình cờ được chị Triệu nói chuyện này, em đã nghĩ, em mà đi làm bảo mẫu, thì vị trí của em có thể để lại cho con gái. Có một ít quà, xin anh chị nhận lấy, giúp em nói vài lời tốt trước mặt xưởng trưởng Ngô.”

Lưu Thải Hồng đặt quà lên bàn, thể hiện thành ý.

“Được thôi, cô cũng không dễ dàng gì, một mình nuôi con gái. Để ngày mai tôi giới thiệu cô với xưởng trưởng Ngô, chắc là trong vài ngày tới cô sẽ được gọi đi nói chuyện.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 154: Chương 154



Chồng chị Triệu thấy Lưu Thải Hồng biết điều, là một người thông minh, liền đồng ý.

“Cảm ơn anh rể, cảm ơn chị Triệu, vậy em về trước chờ tin tức.” Lưu Thải Hồng vui vẻ đứng dậy.

“Ở lại ăn cơm đã.” Chị Triệu khách sáo.

“Không, không, không cần tiễn, em chào anh chị.” Lưu Thải Hồng đi về.

Ra khỏi nhà, Lưu Thải Hồng liền tìm một tiệm cắt tóc, đi cắt tóc.

“Làm cho tôi kiểu nào gọn gàng, trẻ trung nhé.” Lưu Thải Hồng không hài lòng với kiểu tóc hiện tại của mình.

“Được thôi.” Thợ cắt tóc bắt đầu thiết kế kiểu tóc cho Lưu Thải Hồng.

Còn ở nông thôn. Sáng hôm sau trưởng thôn giữ lại bốn trí thức trẻ.

“Hôm nay, tôi có tin vui muốn nói cho mọi người. Cấp trên đã phân cho mỗi thôn một chỉ tiêu học đại học Công Nông Binh. Trước đây mỗi nmăm đều có, nhưng dân làng lại không mấy quan tâm. Năm nay tôi muốn dành suất này cho các thanh niên trí thức. Các thanh niên trí thức không phải muốn trở về thành phố sao. Nhưng thanh niên tri thức có bốn người, mà chỉ có một suất, ai được nhận còn phải xem xét. Sắp tới các đồng chí phải cố gắng thể hiện tốt.” Trưởng thôn nói xong liền đi làm.

Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc tràn đầy kích động, hy vọng đến rồi.

Vương Tiểu Thanh thì không quan tâm lắm, đại học Công Nông Binh không phải là trường cô thích, vẫn là đợi hai năm nữa thi vào đại học sư phạm, trước đây cô luôn mơ ước trở thành giáo viên.

Vương Mộng Mộng thì lại càng không cần phải nói tới, Vương Mộng Mộng ghét nhất là đi học, hơn nữa trưởng thôn đã nói phải xem xem ai thể hiện tốt, chắc chắn không phải là Vương Mộng Mộng rồi.

Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc đã có ý định, ai đi học đại học là do trưởng thôn quyết định, vì vậy phải tặng quà cho trưởng thôn mới được.

Ngày hôm sau nghỉ ngơi, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc bận rộn đi mua quà tặng, hơn nữa quan hệ của hai người có chút vi diệu, bởi vì hiện tại hai người bọn họ là đối thủ cạnh tranh.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh đi chợ đen bán thức ăn, tránh được thời gian Trương Vũ ở đây.

Trương Vũ không biết từ đâu biết được tin tức thanh niên trí thức có cơ hội trở về thành phố, lòng anh lo lắng, cả ngày không yên lòng, chỉ hy vọng nhanh chóng được nhìn thấy Vương Tiểu Thanh thì mới có thể ổn định lại.

Những Vương Tiểu Thanh đã mua xe đạp, không ngồi máy kéo của anh nữa, nghĩ đến đây, Trương Vũ cảm thấy buồn bã, có một loại xúc động không muốn lái máy kéo nữa.

Nói làm là làm, Trương Vũ nghĩ buổi tối sẽ đi tìm đội trưởng bảo ông tìm một người đến học lái máy kéo. Hàng năm lái máy kéo trong thôn đều có trợ cấp công điểm, là một công việc tốt.

Nhưng lái máy kéo không hề dễ dàng, cần phải có khả năng lái máy kéo và cũng cần có khả năng sửa chữa.

Tối đó Trương Vũ đến nhà đội trưởng nói chuyện này.

“Tại sao không muốn lái nữa, việc tốt thế mà.” đội trưởng không hiểu.

“Tôi muốn mua xe đạp.” Trương Vũ đã hạ quyết tâm, anh muốn cùng Vương Tiểu Thanh đi xe đạp.

“Ô, đây là chuyện tốt, được thôi. Vậy cậu có đề xuất ai không?” đội trưởng biết lái máy kéo cần chọn người phù hợp, thông minh, không phải ai cũng làm được.

“Tôi muốn dạy anh tôi, anh ấy thường xem tôi sửa chữa và giúp đỡ tôi, cũng có chút cơ bản.”

Đạo lý nước phù sa không chảy ruộng người ngoài này, Trường Vũ vẫn biết.

“Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, khi nào cậu ấy học được thì báo với tôi một tiếng là được,” đội trưởng gật gật đầu.

“Cảm ơn đội trưởng”

Trương Vũ từ nhà đội trưởng đi về, không hiểu sao lại có cảm giác rất hoang mang, trong lòng cứ không thoải mái.

Trương Vũ biết tại sao, hôm nay anh nghe nói có một chỉ tiêu cho thanh niên trí thức đi học đại học.

Không biết cô có muốn đi không, nếu cô muốn đi thì anh có thể giúp đỡ.

Không đúng, nếu cô đi rồi, thì anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 155: Chương 155



Đầu óc Trương Vũ trống rỗng, không biết từ lúc nào đã đi đến trước cửa nhà Vương Tiểu Thanh, đứng trước cửa nhà cô, vào cũng không được mà đi về cũng không xong.

“Trương Vũ, anh đứng đó làm gì, sao không vào?” Vương Tiểu Thanh đang nhặt hành, chuẩn bị làm món cơm chiên trứng, thì thấy Trương Vũ đứng ngẩn ngơ trước cửa.

Trương Vũ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, sợ từ miệng cô nghe được chuyện cô sắp rời đi.

“Sao mà ngẩn ngơ thế?”

Vương Tiểu Thanh đưa ngón trỏ chọc chọc vào cơ n.g.ự.c của anh, cứng rắn, Vương Tiểu Thanh có chút muốn cười.

Đột nhiên Trương Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh muốn rút tay ra, nhưng sức lực của Trương Vũ quá lớn, cô không rút ra được.

“Làm gì vậy…” Vương Tiểu Thanh tức giận vì Trương Vũ dám trêu chọc cô, giọng nói có chút nũng nịu.

“Tiểu Thanh anh thích em. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích em rồi. Sau đó anh vẫn luôn lén nhìn em, lặng lẽ quan tâm em. Anh muốn đối xử tốt với em, nhưng không biết phải làm thế nào, giống như một con ruồi không đầu, lại sợ em từ chối anh.”

Nói đến đây, Trương Vũ có chút tủi thân, mắt đỏ hoe.

“Sao vậy, em biết mà, em biết anh đối tốt với em, em đều biết.”

Vương Tiểu Thanh đưa tay nắm lấy tay anh an ủi, cảm thấy hôm nay anh ấy đang không ổn, không biết đã bị cái gì k*ch th*ch.

“Thật không? Nhưng hôm nay anh nghe được một tin, các thanh niên trí thức có một người có thể quay - về thành phố. Anh... anh đến để hỏi em có muốn quay về không?” Trương Vũ cố lấy hết can đảm hỏi vấn đề anh đau đáu mãi.

“Nếu em muốn về thì sao?” Vương Tiểu Thanh muốn trêu chọc anh, cố ý nói muốn trở về.

“Vậy anh sẽ giúp em,” Trương Vũ quay đầu đi chỗ khác, giọng nói của anh mang chút run rẩy.

Đôi mắt của Vương Tiểu Thanh lóe lên một chút d.a.o động, trong phút chốc, cô nghiêng người về phía trước, kiễng mũi chân lên.

Nhắm mắt lại, ngón tay trắng mịn vòng qua cổ anh, đôi môi mềm mại đỏ mọng hôn lên.

Cô đứng trong bóng tối nên không kiêng dè gì, một tay khác luồn vào áo Trương Vũ sờ vào cơ ngực, cơ bụng của anh...

Sau cơn chấn động ngắn ngủi, Trương Vũ vươn tay ôm lấy cô, cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của cô.

Cô cảm nhận được cảm giác mềm mại trên môi, đôi mắt nhắm khẽ run, da dẻ trong khoảnh khắc này trở nên hồng hào.

Phần n.g.ự.c mềm mại của Vương Tiểu Thanh cọ vào Trương Vũ, hơi thở của Trương Vũ ngày càng nặng nề.

Đội môi của cô đặc biệt mềm mại lại ngọt ngào, mùi hương cơ thể của cô thoang thoảng nơi đầu mũi anh, Trương Vũ vốn là người điềm tĩnh, kín đáo, trong nháy mắt suýt chút nữa đã thất thủ rồi.

“Ừm~” Vương Tiểu Thanh sợ cô và Trương Vũ đều không dừng lại được, kịp thời dừng lại, lui ra, rồi đưa tay ôm lấy eo anh.

Dựa đầu vào n.g.ự.c Trương Vũ, giọng nói mang chút làm nũng, “Vừa rồi em lừa anh đó, em không muốn đi học đại học Công Nông Binh, em không có hứng thú.”

Trương Vũ vừa trong nụ hôn vừa rồi phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Tiểu Thanh, nuốt một ngụm nước miếng.

“Làm người yêu của anh được không?” Trương Vũ vẫn không dám chắc về mối quan hệ của hai người, nên anh cẩn thận hỏi lại.

“Hôn cũng đã hôn rồi, giờ em hối hận còn kịp không?” Vương Tiểu Thanh bĩu môi.

“Không kịp nữa rồi,” Trương Vũ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng ôm lấy bảo bối của mình, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.

“Được rồi, người ta còn chưa ăn cơm nữa mà,” Vương Tiểu Thanh cố ý giãy ra, đàn ông mà, cần k*ch th*ch sự ‘thèm ăn’ của anh ấy, không thể cho ăn quá nhiều trong một lúc.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 156: Chương 156



“Được, anh làm cho em,” Trương Vũ cũng đi vào theo.

“Được, anh làm đi,” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, nhớ lại chuyện anh vừa nói về việc quay lại thành phố, vốn dĩ cô muốn học đại học, sớm muộn gì cũng phải trở về thành phố, vậy còn Trương Vũ thì sao.

Nghĩ xong, Vương Tiểu Thanh lấy tài liệu ôn tập trung học từ phòng ngủ ra.

“Em đang đọc sách?” Trương Vũ vừa nhóm lửa, vừa liếc nhìn Vương Tiểu Thanh.

“Đúng vậy, kiến thức trung học, sợ mình quên mất, có thời gian liền xem lại,” Vương Tiểu Thanh thành thật trả lời.

Trương Vũ khó hiểu nhìn cô, cô đã nói không muốn học đại học Công Nông Binh, giờ lại đọc sách, chẳng lẽ...

“Trương Vũ, anh có muốn học đại học không?”

Vương Tiểu Thanh biết Trương Vũ đã từng học trung học, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo, cô và Trương Vũ, hai người bọn họ có thể cùng nhau học đại học.

“Anh đã từng nghĩ đến, nhưng bây giờ chẳng phải đã hủy bỏ kỳ thi đại học rồi sao?” Trương Vũ lấy cơm ra, chuẩn bị làm món cơm chiên trứng.

“Em nghe nói, trong vòng ba năm nữa, sẽ khôi phục kỳ thi đại học,” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ trả lời.

“Thật sao? Nếu là như vậy thì đúng là nên suy nghĩ đến việc đi học đại học.” Trương Vũ trầm tư.

“Nếu anh cũng muốn đi học, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ôn tập, cùng nhau đi học đại học.” Vương Tiểu Thanh đưa ra lời mời.

“Được,” Trương Vũ gật đầu, kiên định với suy nghĩ của mình, anh muốn cùng cô đi tiếp quãng đường về sau.

Vương Tiểu Thanh vui vẻ đến mức không thể đọc sách nổi nữa, ném sách xuống, đi rửa một ít đào và lê ra ngoài ăn.

“Ăn cơm thôi, cơm chiên trứng xong rồi,” Trương Vũ bưng hai bát cơm lên.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh không chuẩn bị gì, chúng ta ăn tạm cơm chiên trứng, lần sau anh sẽ bù lại.”

Trương Vũ cảm thấy mình đã khiến Vương Tiểu Thanh phải thiệt thòi rồi.

“Không sao, cơm chiên trứng cũng ngon mà,” trong không gian của Vương Tiểu Thanh cái gì cũng có, trước đó không lấy ra, nên lúc này cũng không tiện để lấy ra.

Trương Vũ cũng cảm thấy mặc dù chỉ là cơm chiên trứng bình thường, nhưng ăn cùng người mình thích, so với sơn hào hải vị còn ngon hơn nhiều.

Trương Vũ ngốc nghếch nhìn Vương Tiểu Thanh, giống như cô là món ăn kèm của mình.

Vương Tiểu Thanh bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, dùng tay che mặt lại.

“Anh có để cho người ta ăn cơm nữa không?” Vương Tiểu Thanh bĩu môi kháng nghị.

“Được, được, anh không nhìn nữa, mau ăn đi.” Trương Vũ cúi đầu ăn cơm.

Hai người cuối cùng cũng ăn cơm xong trong yên tĩnh.

Trương Vũ rửa bát, Vương Tiểu Thanh thì sắp xếp sách trong không gian, trước đó đã lấy không ít sách từ trạm phế liệu, sắp xếp ra một bộ tài liệu ôn tập toàn diện.

“Trương Vũ, những cuốn sách này cho anh, lát nữa anh mang về, có thời gian thì xem.” Vương Tiểu Thanh từ phòng ngủ lấy ra để trên bàn.

“Được,” Trương Vũ rửa bát xong, vẫn không nỡ rời đi.

“Sao vậy, anh muốn ở lý ở đây sao,” Vương Tiểu Thanh bĩu môi nhìn anh có vẻ như không có ý định rời đi.

“Đúng vậy, anh làm người canh cửa cho em được không?” Trương Vũ biết cô đang trêu mình.

“Anh dám giành chén cơm của Tiểu Hội, lát nữa em gọi Tiểu Hội cắn anh”

Tiểu Hội chính là chú chó nhỏ mập mạp mà lúc trước Trương Vũ đã tặng cho cô, bây giờ đã lớn rồi.

Chú chó này dường như không thích ở nhà, suốt ngày đuổi gà đuổi vịt bên ngoài.

Có lúc tận mấy ngày liền Vương Tiểu Thanh không thấy nó, mọi người nói Tiểu Hội đang đ*ng d*c cho nên không về nhà.

“Hôm nay nó lại không ở nhà,” Trương Vũ cuối cùng cũng nhận ra, anh thường xuyên đến nhà cô nhưng cũng không hay thấy nó.

“Đúng vậy, nó đi tìm đối tượng của nó rồi.” Vương Tiểu Thanh đùa.

“Giống như anh thôi, bám riết ở nhà bạn gái không chịu đi,” Trương Vũ cầm sách chuẩn bị đi về.

“Mau về đi, về nhanh đi.” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ ra ngoài.

“Khoan đã, có thể hôn một cái nữa không?” Trương Vũ nghiêm túc nhìn Vương Tiểu Thanh, rồi nhìn vào đôi môi của cô.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 157: Chương 157



“Không được, mỗi ngày chỉ có thể hôn một cái thôi,” Vương Tiểu Thanh che miệng không cho anh hôn.

“Vậy thì thôi, sáng mai anh đến hôn,” Trương Vũ dõng dạc nói, anh nói câu này xong, đến một người cởi mở như Vương Tiểu Thanh cũng phải thấy ngượng ngùng.

“Đồ lưu manh~” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ ra khỏi cửa, rồi quay vào nhà.

Tại điểm thanh niên trí thức, Hoàng Cẩm nói với Chương Giang Bắc mình

đi vệ sinh, rồi mang theo quà đến nhà trưởng thôn.

Đến cửa nhà trưởng thôn, Hoàng Cẩm nhìn món quà trong tay mình, thấy cũng không nhẹ.

Một cân thịt ba chỉ, hai cái chân giò, một cân đường, một cân bánh trứng, hai chai rượu.

“Trưởng thôn, chú có ở nhà không?”

“Có đang ở nhà đây.” Trưởng thôn đang ngồi uống trà trong nhà.

“Là cháu, Hoàng Cẩm, cháu mang chút quà đến biếu chú,” Hoàng Cẩm bước vào đặt quả lên bàn.

“Ôi chao, cháu xem kìa, đến thì đến thôi, mang quà cáp làm gì chứ, bà nó ơi, pha trà đi,” trưởng thôn lấy ghế cho Hoàng Cẩm ngồi.

“Không cần khách sáo đâu chú, hôm nay cháu đến là muốn cùng chú nói chuyện về suất đại học Công Nông Binh.”

Hoàng Cẩm gãi đầu ngượng ngùng.

“Haiz, chú biết rồi, thanh niên trí thức bọn cháu cũng không dễ dàng gì, từ xa đến dây làm nông, ăn không ngon, ngủ không yên, tự nhiên là muốn trở về thành phố, hơn nữa lần này là đi học đại học, là một cơ hội tốt.”

Trưởng thôn đoán không sai. đại học Công Nông Binh chính là một cái bánh thơm ngon trong mắt các thanh niên trí thức.

“Trưởng thôn, chú thấy cháu có cơ hội không?” Hoàng Cầm đi thẳng vào vấn đề.

“Cháu đương nhiên là có cơ hội, thế này nhé, ý của cháu chú hiểu rồi, chỉ tiêu này cần cán bộ trong thôn cùng nhau quyết định, cơ hội của cháu vẫn rất lớn.”

Trưởng thôn vẽ một cái bánh lớn cho Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm vui vẻ ra về, trưởng thôn nói cơ hội của mình rất lớn.

Về đến điểm tri thức, Chương Giang Bắc đang nằm nghỉ trên giường, cũng không hỏi Hoàng Cẩm đi đâu, Hoàng Cầm cũng không nói, cầm quần áo đi tắm.

Hoàng Cẩm vừa ra khỏi cửa, Chương Giang Bắc liền ngồi dậy, mang theo quà đi ra ngoài.

Đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang cùng vợ xem quà mà Hoàng Cẩm mang

đến.

“Ôi chao, thanh niên trí thức Hoàng thật hào phóng, ông nó à, lần này ông làm đúng rồi. Trước đây cho người trong thôn, họ chỉ nói miệng cho hay thôi, chẳng có quà cáp gì, ông xem cái này...”

Vợ trưởng thôn còn chưa nói hết câu đã bị giọng Chương Giang Bắc cắt ngang.

“Trưởng thôn, thím, hai người ngủ chưa?” Chương Giang Bắc gõ cửa.

“Chưa ngủ đâu, vào đi,” vợ trưởng thôn ôm quà đi.

“Trưởng thôn, cháu mang chút quà đến biếu,” Chương Giang Bắc đặt quả lên bàn, trưởng thôn giật mình, Chương Giang Bắc cũng rất chịu chi.

“Quà này, làm sao mà nhận được, không được, không được đâu,” trưởng thôn khách sáo đẩy lại.

“Trưởng thôn, chú biết ý cháu mà, cháu nói thật với chú, cháu muốn trở về thành phố đến phát điên rồi. Cháu từ nhỏ chưa từng làm việc đồng áng, đến đây ăn khổ uống khổ, ngày ngày ra đồng, khổ không kể xiết. Nhà đông anh em, không trông cậy được nhiều vào cha mẹ, chỉ có thể dựa vào bản thân cháu, dù cho lần này có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, mong chú cho cháu cơ hội này. Chú như cha mẹ tái sinh của cháu vậy.”

Chương Giang Bắc kể khổ, mong sao trưởng thôn thương tình mà cho mình chỉ tiêu lần này.

“Đồng chí Chương. ý của cháu chú hiểu rồi. Nhưng chú bây giờ không thể cho cháu câu trả lời. Phải đợi thêm vài ngày. Quà này...”

Trưởng thôn chỉ vào đống quà ý muốn trả lại, nhưng bị Chương Giang Bắc cắt ngang.

“Quà này là quà sinh nhật cháu tặng chú, không có ý gì khác, cháu về trước đây.”

Chương Giang Bắc nghe trưởng thôn nói, biết là mình có hy vọng, sao có thể lấy quà về được chứ, đành nhanh chân chạy luôn.

“Haha, cái thằng này,” trưởng thôn nhìn đống quà.

“Ông à, đồng chí Chương mới thực sự là người có tiền.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 158: Chương 158



Vợ trưởng thôn nhìn đống quà: hai bao thuốc lá, hai chai rượu, một cân đường đỏ, hai hộp bột mạch nha.

“Đúng vậy, chỉ tiêu lần này chắc chắn là của cậu ta rồi,” trưởng thôn gật đầu.

“Thế còn hai nữ thanh niên trí thức kia thì sao?” Vợ trưởng thôn tò mò, hai bọn họ còn chưa mang quà đến, mà trưởng thôn đã quyết định rồi, Vương Tiểu Thanh giàu như vậy, chắc quà cũng không kém.

“Bọn họ không đến đâu, nếu muốn đến thì đã đến từ lâu rồi,” trưởng thôn biết rõ chuyện của các nữ thanh niên trí thức.

“Ồ, vậy cũng được, quà này tôi cất đi,” vợ trưởng thôn vui vẻ mang quà cất vào tủ.

“Ừm, giấu cho kỹ vào,” trưởng thôn không quên dặn dò.

Hoàng Cẩm tắm xong đi ra, thấy Chương Giang Bắc không ở trong phòng, đoán chắc anh ta đi đến nhà trưởng thôn rồi, lòng Hoàng Cẩm lạnh toát, điều kiện nhà Chương Giang Bắc tốt hơn mình, đoán chừng mình không có cơ hội nữa.

Trương Vũ vui vẻ về nhà. nụ cười không ngớt trên mặt. đặt sách vào phòng. rồi gõ cửa phòng anh trai.

“Anh à, ngủ chưa?”

“Đây.”

Trương Dũng khoác áo ra ngoài.

“Em trai, có chuyện gì vậy?”

“Anh à, em có chuyện muốn nói với anh, sau này em không lái máy kéo nữa, từ ngày mai em sẽ dạy anh lái và sửa máy kéo,” Trương Vũ nói rõ lý do.

“Hả, sao em không lái nữa?” Trương Dũng lo lắng không biết Trương Vũ có bị gì không.

“Em định mua xe đạp đi,” Trương Vũ nói thật.

“Thật sao? Thế thì tốt quá, lái máy kéo cả năm cũng được nhiều điểm công, ngày mai anh học với em.”

Trương Dũng cảm thấy vui thay cho em trai, cũng vui cho mình, từ lâu anh đã hy vọng có thể làm được nhiều việc có ích hơn, chia sẻ gánh nặng của gia đình.

"Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, em đi tắm đây" Trương Vũ nói xong, liền đi tắm.

Trương Dũng về phòng, Tào Chiêu Đệ lại tới vặn hỏi.

“Có chuyện gì vậy, chú ấy tìm anh làm gì?”

“Chú ấy nói từ ngày mai sẽ dạy anh lái và sửa máy kéo, sau này việc lái máy kéo sẽ giao cho anh.”

Trương Dũng vui vẻ chia sẻ với Tào Chiêu Đệ.

“Thật sao? Thế thì tốt quá,” Tào Chiêu Đệ cũng vui vì Trương Dũng có thể học thêm được một nghề.

“Chú ấy đang lái tốt thể, sao lại không lái nữa?” Tào Chiêu Đệ thắc mắc, quay qua hỏi Trương Dũng.

“Chú ấy nói định mua xe đạp, sau này sẽ đi xe đạp.” Trương Dũng nói thật.

“Hừ, tôi biết ngay mà,” Tào Chiêu Đệ mất hứng, đi xe đạp thì tốt hơn nhiều, máy kéo rất sóc, còn xe đạp vừa đẹp vừa có thể diện.

“Sao thế, em không vui à?” Trương Dũng quay đầu lại hỏi.

“Chú ấy đi xe đạp, thì em có gì mà vui chứ, anh đi xe đạp em mới vui,” Tào Chiêu Đệ bĩu môi, không hiểu sao Trương Dũng lại vui như vậy.

“Em ngốc quá, chú ấy mua xe đạp rồi, dù bình thường anh không đi, nhưng thỉnh thoảng chở em về nhà mẹ đẻ cũng được mà.”

Trương Dũng biết Tào Chiêu Đệ thích vẻ bề ngoài hoành tráng khi về nhà mẹ đẻ.

“Cũng đúng, ngủ thôi, ngủ thôi.” Trương Dũng nói vậy. Tào Chiêu Đệ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đêm đó Trương Vũ mất ngủ, cứ nghĩ mãi về nụ hôn với Vương Tiểu Thanh, mãi tới gần sáng mới chợp mắt được một chút.

Trời vừa sáng Trương Vũ lập tức rời giường rửa mặt và làm bữa sáng, sau đó mang đến nhà Vương Tiểu Thanh.

Tối qua Vương Tiểu Thanh cũng mất ngủ, ngủ không ngon, khi cô vừa thức dậy rửa mặt, Trương Vũ liền nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tiểu Thanh, dậy chưa?”

“Đến đây,” Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi rửa mặt.

Vừa mở cửa ra. cô đã thấy Trương Vũ bưng một cái bát. vẻ mặt tràn đầy hy vong nhìn cô.

“Sao anh dậy sớm vậy?” Vương Tiểu Thanh ngạc nhiên, bữa sáng đã sẵn sàng rồi.

“Đúng vậy, sau này, mỗi ngày anh sẽ làm bữa sáng cho em,” Trương Vũ nói với dáng vẻ nghiêm túc làm Vương Tiểu Thanh muốn bật cười.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy bát, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất hôn nhẹ lên má Trương Vũ.

Sau khi phản ứng lại, Trương Vũ sờ sờ má, dáng vẻ như người say.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 159: Chương 159



“Ừm, hôm nay là bánh hẹ, em rất thích,” Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng từng miếng, cô nhận ra trong không gian của mình không có hẹ.

“Ngày mai anh làm bánh bún cho em nhé, em có thích không?” Trương Vũ thấy cô ăn rất ngon miệng.

“Thích, nhưng em ra lệnh cho anh sau này không được dậy sớm làm bữa sáng cho em nữa, nhìn xem quầng thâm của anh kìa. Anh muốn nấu ăn cho em thì có thể đến đây nấu sau khi tan làm, đừng dậy sớm quá như vậy.”

Vương Tiểu Thanh nghiêm túc phê bình anh, vì quầng thâm mắt của anh thật sự quá rõ, nếu cứ tiếp tục thế vậy, sức khỏe của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Vậy cũng được, vậy tối nay anh đến nấu bữa tối cho em,” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh như sói đói nhìn con mồi.

Vương Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

“Không được, mỗi ngày chỉ được đến một lần, sáng nay anh đã đến rồi, tối nay không được đến nữa,” Vương Tiểu Thanh vội vàng lập ra quy tắc. Nếu không chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được mà ngày nào cũng quấn lấy cô.

“Vậy cũng được, vậy tối mai anh sẽ đến,” dáng vẻ Trương Vũ ngoan ngoãn đồng ý khiến Vương Tiểu Thanh có chút buồn cười.

Tại Thượng Hải.

Buổi chiều lúc chị Triệu đi làm đã tới tìm Lưu Thải Hồng.

“Thải Hồng, chồng chị đã nói chuyện với xưởng trưởng Ngô rồi, xưởng trưởng Ngô nói nếu em muốn đi thì tối tan làm đến nhà ông ấy phỏng vấn.

“Được, em sẽ đi, tan làm em sẽ đến, cảm ơn chị Triệu,” Lưu Thải Hồng cảm kích nắm tay chị Triệu.

“Không có gì, xưởng trưởng Ngô có nhận em hay không còn phải dựa vào bản thân em, chồng chị nói xưởng trưởng Ngô đang tìm người chăm sóc bà cụ. em phải nhấn mạnh ưu điểm của mình về phương diện này.”

Chị Triệu nhắc nhớ Lưu Thải Hồng, hy vọng Lưu Thải Hồng có thể được như ý nguyện.

“Được, cảm ơn chị Triệu, nếu thành công, em sẽ mời chị và anh rễ một bữa.

Lưu Thải Hồng ghi nhớ lời chị Triệu, tìm chị Triệu xin địa chỉ nhà xưởng trưởng Ngô.

Buổi chiều làm việc cũng không có tâm tư gì, cuối cùng xin về trước một tiếng.

Lưu Thái Hồng về đến nhà, trước tiên đi tăm, chải tóc, rồi thay một bộ đồ sạch sẽ giản dị.

Nhìn mình trong gương, cảm thấy vẫn ổn, hơi mập một chút nhưng có không ít đàn ông thích kiểu đầy đặn.

Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, Lưu Thải Hồng bắt xe buýt đi.

Bởi vì Lựu Thải Hồng đi sớm, lúc tới nhà xưởng trưởng Ngô, xưởng trưởng Ngô còn chưa tan làm, nhà xưởng trưởng Ngô là một tòa nhà hai tầng độc lập, có một khu vườn nhỏ, bên trong trồng hoa cỏ.

Lưu Thải Hồng đứng trước cửa đợi, đợi khoảng mười mấy hai mươi phút.

Một chiếc ô tô nhỏ màu đen chạy tới, lúc đến cửa, nhìn thấy là Lưu Thải Hồng, liền kéo cửa kính xuống.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, tháo kính râm ra.

“Cô đến phỏng vấn làm bảo mẫu đúng không?”

“Vâng, thưa bà,” Lưu Thải Hồng gật đầu.

“Vào đi,” bà Ngô kéo kính xe lên.

Xe đi vào, Lưu Thải Hồng đi theo vào, xưởng trưởng Ngô từ ghế phụ bước xuống, người lái xe là chồng chị Triệu.

“Chào xưởng trưởng Ngô, chào bà Ngô,” Lưu Thải Hồng nhanh chóng chào hỏi.

“Vào nhà rồi nói chuyện,” xưởng trưởng Ngô đi qua mở cửa.

Mọi người đi vào nhà, xưởng trưởng Ngô đi tìm bà cụ, bà cụ đang nghe đài trong phòng.

“Mẹ, bảo mẫu đến rồi, mẹ ra xem.” Xưởng trưởng Ngô đỡ bà cụ dậy.

“Con trai à, không cần thuê bảo mẫu đâu, một mình mẹ tự lo được mà,” bà cụ bước ra.

Lưu Thải Hồng nhìn bà cụ với mái tóc ngắn, thoạt nhìn mặt mũi hiền từ, chắc hẳn không khó chăm sóc.

“Xưởng trưởng Ngô, để tôi,” Lưu Thải Hồng nhanh nhẹn đỡ bà cụ ngồi xuống ghế.

Lúc này, bà Ngô đột nhiên đứng dậy đi lên lầu hai, xưởng trưởng Ngô thấy vậy sắc mặt liền trở nên khó coi.

Trong lòng Lưu Thải Hồng có một ý nghĩ lớn mật, bà cụ có vẻ không hợp với bà Ngô.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back