Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 140: Chương 140



Nghe nói đàn ông trong làng hay đánh vợ, anh ta lại cao to như vậy, không chừng có thể đánh Vương Tiểu Thanh đến nhừ tử, Vương Mộng Mộng nghĩ đến đây càng nghĩ càng vui vẻ.

Trương Vũ đi về phía chỗ dựa tám tháng, nhưng không thấy người đâu.

"Tiểu Thanh~ Tiểu Thanh~" Trương Vũ gọi hai tiếng về phía đỉnh núi, không biết cô có đi l*n đ*nh núi không.

"Em ở đây, Trương Vũ, em ở đây," Vương Tiểu Thanh đang ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng của Trương Vũ, cô phấn khích muốn đứng dậy.

"Á," nhưng cô không đứng lên được.

"Tiểu Thanh, sao em lại ở dưới đây? Anh đến rồi," Trương Vũ nghe tiếng cô từ phía sau con dốc chỗ dựa tám tháng, liền đi tới, thấy Vương Tiểu Thanh đang ngồi ở đó.

Vương Tiểu Thanh thấy tủi thân, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Trương Vũ đi xuống thấy cô đang khóc vội vàng chạy tới.

"Sao thế, Tiểu Thanh, ai bắt nạt em vậy? Sao em lại khóc?" Trương Vũ lo lắng lau nước mắt cho cô.

Vương Tiểu Thạnh vừa nghe anh nói lại càng khóc dữ hơn, nước mắt trào ra không ngừng, cô ôm chặt lấy Trương Vũ. Trương Vũ ngẩn ra, căng thẳng, tay anh thả lỏng. Trương Vũ thử vỗ nhẹ lưng cô, an ủi cô.

"Không sao, anh đến rồi, ai bắt nạt em, nói anh nghe, anh sẽ giúp em trả thù."

Nước mắt nóng hổi của cô rơi trên n.g.ự.c anh, khiến anh cảm thấy đau lòng không thở nổi.

Một lúc sau, Vương Tiểu Thanh trút hết nỗi lòng, ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi, vừa rồi em.." trên mặt Vương Tiểu Thanh hiện lên một tia xấu hổ.

"Không, đều là lỗi của anh, không bảo vệ được em," Trương Vũ đưa tay giúp cô gỡ mấy cọng cỏ trên tóc xuống.

"Em bị người ta đẩy ngã," Vương Tiểu Thanh nói, nước mắt lại trào ra.

"Ai?" Trương Vũ nắm chặt tay.

"Là Vương Mộng Mộng, cô ta là chị kế của em, từ lúc ở thành phố đã bắt nạt em, em không đánh lại cô ta. Xuống nông thôn rồi, cô ta vẫn bắt nạt em," Vương Tiểu Thanh cúi đầu, cảm thấy mình thật vô dụng.

Trương Vũ định nói gì đó, nhưng lại thôi, không ngờ quan hệ của hai người lại như vậy.

"Chúng ta đi lên trước đã, chuyện của cô ta để sau rồi tính," Trương Vũ thấy sắp đến trưa rồi, sợ trời nắng gắt.

"Chân em bị trật..." Vương Tiểu Thanh nói nhỏ.

"Gì cơ? Chẳng trách em ngồi đây không đi lên được," Trương Vũ cúi xuống, cầm lấy chân cô, cởi giày và tất ra, nhìn qua.

"Không sao, bị trật chân rồi, bác sĩ Tôn có thể chữa được. Anh cõng em," Trương Vũ giúp Vương Tiểu Thanh đứng dậy, rồi cúi xuống.

Đường lên dốc, không hề dễ đi, Trương Vũ chầm chậm bước lên.

"Chờ một chút, hôm nay em còn chưa hái dưa tám tháng nữa," Vương Tiểu Thanh nhìn những quả dưa tám tháng xung quanh, cảm thấy có chút thèm.

"Được rồi, em xuống trước đi," Trương Vũ đặt Vương Tiểu Thanh xuống, đỡ cô ngồi lên một gốc cây. Sau đó, anh hái một nắm lớn quả dưa tám tháng và đặt vào túi của Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh vừa chờ vừa ăn, thấy quả này thật là ngon, ngọt, chỉ có điều hạt hơi nhiều.

Khi túi đã đầy, Trương Vũ lại công Vương Tiểu Thanh đi xuống núi.

"Anh Trương, sao anh lại đi tìm em, làm sao anh biết em ở trên núi?" Vương Tiểu Thanh không ngờ mỗi lần gặp sự cố, Trương Vũ đều kịp thời có mặt.

"Anh mang rau muống vừa hái sáng nay đến cho em, nhưng không thấy em ở nhà. Anh biết em sẽ không đi lên thị trấn, nên chỉ có thể là đi lên núi, không ngờ lại gặp chị kế của em ở dưới chân núi. Anh hỏi cô ta có thấy em không, cô ta nói em ở đây, nên anh mới biết mà tìm đến, nếu không anh cũng không tìm được em nhanh như vậy." Trương Vũ nói thật.

"Ô, hôm nay may mà có anh, từ nay em không dám đi lên núi một mình nữa," Vương Tiểu Thanh nói một cách nghiêm túc, vì mạng sống của cố không thể mạo hiểm thêm nữa.

"Không sao, từ nay anh sẽ đi cùng em," Trương Vũ nghe thấy sự ủy khuất trong giọng nói của cô.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 141: Chương 141



"Ừm," Vương Tiểu Thanh dựa đầu vào lưng Trương Vũ, cảm thấy rất thoải mái, rất kiên định, có cảm giác an toàn, Vương Tiểu Thanh suýt chút nữa thì ngủ quên.

Về đến nhà, Trương Vũ đặt Vương Tiểu Thanh xuống mở cửa, quả nhiên Vương Tiểu Thanh nhìn thấy một đống rau muống tươi ngon bên cạnh.

"Rau muống này nhìn ngon quá, chắc chắn sẽ rất ngon," Vương Tiểu Thanh đã lâu rồi không ăn rau muống.

"Anh đi gọi bác sĩ Tôn đến, sau đó sẽ nấu cơm cho em" Trương Vũ mang rau muống vào trong nhà, bằng không lát nữa phơi nắng sẽ héo mất.

"Được," Vương Tiểu Thanh ngồi trên ghế nhìn Trương Vũ chạy đi.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng lấy trứng gà và thịt từ trong không gian ra để trong tủ chén, một lát nữa Trương Vũ sẽ lấy để nấu ăn.

Chờ khoảng mười phút, Trương Vũ dẫn bác sĩ Tôn đến, bác sĩ nghe nói là bị trẹo chân.

"Chân nào?"

"Bên trái," Trương Vũ nhanh chóng cởi giày và tất của cô ra.

"Để tôi xem," bác sĩ Tôn nhìn qua hai người, không nói gì, cúi xuống kiểm tra chân, vừa chạm vào chân, Vương Tiểu Thanh liền la lên.

"Đau đau đau!"

"Chú nhẹ tay một chút," Trương Vũ lo lắng.

"Tôi tôi tôi, tôi đã nhẹ rồi, đừng lo, sẽ nhanh thôi," bác sĩ Tôn toát mồ hôi, làm nhanh nhất có thể.

"Rắc rắc," hai tiếng vang lên.

"A~" Vương Tiểu Thanh đau đớn kêu lên.

"Được rồi, Được rồi, xong rồi, cô thử đi xem được không," bác sĩ Tôn thở phào nhẹ nhõm.

Trương Vũ lập tức đỡ Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh thử đứng lên.

"Ôi, thật sự đã khỏi rồi, cảm ơn bác sĩ Tôn," Vương Tiểu Thanh vui vẻ nhìn đi nhìn lại, mang tất và giày vào.

Trương Vũ lấy tiền đưa cho bác sĩ Tôn, nhưng bác sĩ Tôn lại xua tay.

"Không sao, không dùng thuốc thì không cần tiền."

Bác sĩ Tôn thường giúp mọi người chữa bệnh, trong đội trả công điểm lao động, nên bác sĩ Tôn không cần làm việc đồng áng, có thời gian đi hái thuốc trên núi.

"Vậy cái này bác mang về, thêm một món ăn," Vương Tiểu Thanh lấy ba quả trứng gà từ tủ ra đưa cho bác sĩ Tôn.

"Cảm ơn nhé," bác sĩ Tôn vui vẻ nhận lấy.

Bác sĩ Tôn đi rồi, Vương Tiểu Thanh bắt đầu nấu cơm.

"Để anh làm, em nghỉ ngơi một lát, chân mới khỏi, đừng vận động mạnh," Trương Vũ đỡ cô ngồi xuống.

"Vậy cũng được, vậy hôm nay em sẽ nếm thử tay nghề của anh," Vương Tiểu Thanh ngồi xuống đọc sách.

Nửa giờ sau, ba món ăn được mang lên bàn.

"Ăn cơm thôi." Trương Vũ bưng cơm ra.

Vương Tiểu Thanh cầm đũa lên, đầu tiên gắp một đũa rau muống.

"Ừm, ngon quá," rau muống xào rất vừa miệng, vừa giòn vừa ngon.

"Ăn nhiều một chút," Trương Vũ lại gắp thêm một đũa thịt xào bỏ vào bát cho cô. Vương Tiểu Thanh vui vẻ ăn cơm.

"Đúng rồi, còn Vương Mộng Mộng, em định làm gì cô ta, em nói như thế nào, anh liền làm như thế đó," Trương Vũ nhớ lại chuyện trước đó chưa nói xong ở trên núi.

"Cô ta, em sẽ tự giải quyết, không muốn làm bẩn tay anh."

Thực ra lúc ngẩn người ngồi trên núi, Vương Tiểu Thanh đã có kế hoạch đối phó cô ta rồi, hơn nữa còn là một mũi tên trúng hai đích.

Chuyện Vương Mộng Mộng gây sự với cô là do Trương Hồng Châu kích động, trong lòng cô đã có kế hoạch.

"Vậy được rồi, nếu cần anh giúp thì cứ nói, đừng chịu đựng một mình." Trương Vũ đoán cô có ý định riêng, vậy việc mình có thể làm chính là yên lặng ủng hộ cô.

"Ừm," trong lòng Vương Tiểu Thanh lại cảm thấy có chút kỳ lạ, mọi người đều nói Trương Vũ thích cô, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua anh thích cô, nhưng cảm giác hiện tại mối quan hệ của hai người có chút vượt quá...

Không biết tới khi nào Trương Vũ mới tỏ tình với cô, Vương Tiểu Thanh hai kiếp sống rồi chưa bao giờ được tỏ tình, có chút mong đợi.

Vương Tiểu Thanh tiếp tục hoàn thiện kế hoạch của mình, hôm nay Vương Mộng Mộng vừa tìm cô gây sự, chắc chắn không thể hành động trong hôm nay được, phải chờ thêm vài ngày nữa.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 142: Chương 142



Trương Vũ về đến nhà, nhớ lại hình ảnh yếu đuối của Vương Tiểu Thanh, luôn bị người khác bắt nạt. Thật muốn nhanh chóng cưới cô về nhà, nói cho mọi người biết cô là vợ của mình, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt cô nữa.

Xem ra mình phải tranh thủ thời gian kiếm nhiều tiền một chút, Trương Vũ lấy sổ tiết kiệm từ trong ngăn kéo ra, bên trong có vài vạn, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, cần nhiều hơn một chút, để cho Vương Tiểu Thanh có cuộc sống tốt nhất.

Vài ngày sau, mọi người vẫn đi làm như bình thường, hiện tại cuộc sống Trương Hồng Châu khá sung sướng, mỗi ngày ở nhà, hết ăn rồi ngủ, nên mập lên rồi.

Nhị Cẩu bị cha mẹ kéo đi làm, hiện tại một ngày cũng có thể kiếm được ba bốn công điểm, tuy rằng số công điểm này còn chưa đuổi kịp công điểm của Trương Hồng Châu, nhưng cũng có một khởi đầu tốt.

Mặc dù như vậy, Nhị Cẩu vẫn như cũ, làm việc lười biếng.

Mặc dù Trương Hồng Châu không làm việc, nhưng vẫn phải vẫn nấu ăn, nhưng cô ta luôn vụng trộm ăn đồ ngon, để người nhà ăn đồ thô, còn mình thì vụng trộm ăn lương thực tinh.

Me Nhị Cẩu phát hiện ra chuyên này nhưng vì đứa bé trong bụng cô ta nên không nói gì.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh quyết định hôm nay sẽ hành động, vì cô thấy hôm nay Nhị Cẩu làm không ít việc, hắn ta còn kiếm được bốn công điểm.

Đêm khuya yên tĩnh, mười một giờ tối, trước tiên Vương Tiểu Thanh đi bộ đến nhà Nhị Cẩu.

Cửa lớn nhà họ đóng, nhưng cửa phòng không đóng, mở ra để đón gió, thời tiết mùa hè quá nóng.

Nhị Cẩu trở về, ăn cơm xong ngã đầu liền ngủ luôn, hắn ta không đi tắm, Trương Hồng Châu không chịu nổi mùi hôi, dù sao bây giờ cũng là mùa hè, không cần đắp chăn, Trương Hồng Châu dứt khoát mang một cái ghế ra ngủ ở nhà chính.

Vương Tiểu Thanh thầm than thật sự là trời giúp mình.

Cửa lớn ở nông thôn đều rất thấp, chỉ đến tại Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh lấy một tảng đá, giẫm lên phía trên, đưa tay qua, nhẹ nhàng đem then cửa kéo ra.

Vương Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô trở về điểm thanh niên tri thức, cửa ở đây không đóng, nhưng cửa phòng ngủ thì đóng, có lẽ là Vương Mộng Mộng sợ ma nên khóa cửa lại.

Cái này không sao hết, Vương Tiểu Thanh có chìa khóa, Vương Tiểu Thanh lấy chìa khóa ra và mở khóa với tốc độ nhanh nhất có thể.

Vương Mộng Mộng đang ngáy, ngủ rất say. Vương Tiểu Thanh mở cửa ra, nhìn thấy gương mặt heo của Vương Mộng Mộng, hận không thể đánh cô ta một trận, nhưng cô có một kế hoạch thâm hiểm hơn.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười, chạm vào quần áo của Vương Mộng Mộng và đưa cô ta vào không gian của mình.

Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thanh đưa người vào không gian, cô có chút lo lắng, không ngờ lại thành công. Vương Mộng Mộng ngủ còn say hơn.

Vương Tiểu Thanh khép hờ cửa, thay quần áo đen và đeo khẩu trang, rồi đi đến nhà Nhị Cẩu.

Đi được nửa đường, cô mới nhớ ra một việc là Vương Mộng Mộng vẫn còn mặc quần áo.

Haizz, quên đi quên đi, giờ mà c** q**n áo nhất định sẽ đánh thức cô ta mất.

Vương Tiểu Thanh đi đến trước cửa phòng của Nhị Cẩu, hắn ta đang nằm ngủ nghiêng ở bên ngoài, bên trong có một vị trí, là chỗ của Trương Hồng Châu nằm ngủ.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đặt Vương Mộng Mộng lên trên giường, rồi đóng cửa phòng rời đi.

Rời khỏi nhà Nhị Cầu, Vương Tiểu Thanh chạy nước rút trăm mét về nhà mình.

Về đến nhà, cô thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, mình đã làm được, chỉ cần chờ đến sáng mai để xem kịch hay.

Đêm đó, Vương Tiểu Thanh hưng phấn đến mức không ngủ được, lật qua lật lại trên giường, Một phần vì cảm giác sảng khoái sau khi bản thân trả thù.

Một phần vì lo lắng rằng giữa chừng Vương Mộng Mộng sẽ tỉnh dậy và chạy về điểm tri thức, khiến mọi nỗ lực của cô trở nên vô ích.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 143: Chương 143



Thật tiếc không có thuốc ngủ, nếu không thì chẳng phải lo lắng gì nữa.

Mãi đến khoảng hai ba giờ sáng, Vương Tiểu Thanh mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Nhị Cẩu theo thói quen mò mẫm cơ thể của vợ mình, cảm thấy hôm nay có vẻ to hơn hôm qua một chút.

Nhị Cẩu cảm thấy cả người rạo rực, liền cởi cúc quần ra...

Mẹ của Nhị Cẩu dậy đi vệ sinh, thấy Trương Hồng Châu ngủ ở ngoài nhà chính.

"Hồng Châu, sao con lại ngủ ở đây, coi chừng bị cảm lạnh."

"Mẹ, mẹ dậy rồi ạ, hôm qua trong phòng ngủ có muỗi, nên con ra đây ngủ," Trương Hồng Châu không tiện nói ra lý do là vì Nhị Cẩu quá hôi.

Vương Mộng Mộng cảm giác có người sờ vào n.g.ự.c mình. rồi lại cảm giác có người đè lên người mình.

Vương Mộng Mộng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đây không phải là phòng ngủ ở điểm tri thức, người phía sau vẫn còn. Cô quay lại.

"Á~" Vương Mộng Mộng nhìn thấy là Nhị Cẩu, sợ tới mức kêu la thảm thiết.

Nhị Cẩu đang nhắm mắt bỗng nghe tiếng hét, mở mắt ra, sao lại là bà béo c.h.ế.t tiệt này.

"Á!" Nhị Cẩu sợ đến mức phía dưới mềm nhũn.

Mẹ Nhị Cẩu và Trương Hồng Châu nghe được tiếng một nam một nữ kêu la thảm thiết, lập tức chạy đến xem, mẹ Nhị Cẩu mở cửa ra.

Liền thấy Vương Mộng Mộng quần áo xộc xệch không chỉnh tề, cúc áo đang mở, còn Nhị Cẩu lại không cần phải nói, trên người chỉ mặc mỗi q**n l*t.

"Được lắm, hai kẻ gian phu dâm phụ này," Trương Hồng Châu sụp đổ, tên Nhị Cẩu này, sao lại mê cả mặt hàng này chứ, Trương Hồng Châu xông tới túm tóc Vương Mộng Mộng.

Hai người phụ nữ đánh nhau, mẹ Nhị Cẩu xông vào can ngăn liền bị Vương Mộng Mộng đẩy ra, đụng phải thắt lưng.

"Ôi, cái lưng già của tôi."

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Nhị Cẩu bối rối nhìn mẹ mình sắp ngã sấp xuống, vội vàng đi đỡ bà dậy.

"Đỡ mẹ làm cái gì, mau đi giúp vợ con."

Mẹ Nhị Cẩu vẫn tỉnh táo, sợ con dâu mình chịu thiệt, con dâu còn đang mang thai, Nhị Cẩu định đá một cái.

Vương Mộng Mộng đã đẩy Trương Hồng Châu ra, Trương Hồng Châu bị đập bụng vào bàn, ngồi thụp xuống đất.

"Ôi, bụng của tôi, bụng tôi đau quá."

Trương Hồng Châu cảm giác một dòng nhiệt chảy ra từ phần dưới cơ thể mình., nhìn xuống phía dưới, thấy m.á.u đang chảy.

"Á, chảy m.á.u rồi," Vương Mộng Mộng cũng sợ hãi hét lên.

Tiếng kêu của họ thu hút không ít dân làng đến, có người tốt bụng nhanh chóng đi gọi bác sĩ Tôn đến.

"Trời ơi, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?" Thôn trưởng nghe nói liền đền đây, nhìn cảnh tượng trước mắt liền thấy đau đầu, Vương Mộng Mộng và Nhị Cẩu quần áo xộc xệch không chỉnh tề, mẹ Nhị Cẩu thì đang ngồi dưới đất kêu gào, Trương Hồng Châu nằm trên đất chảy đầy máu.

"Mau, mau đưa cô ấy lên ghế ngồi," trưởng thôn nhớ rõ cô ta đang mang thai, nhưng nhìn thấy trên mặt đất nhiều m.á.u như vậy, chắc không giữ được nữa.

Hai bà thím bên cạnh vội vàng đưa Trương Hồng Châu lên ghế, sau đó đi nấu nước nóng.

Vương Mộng Mộng sợ hãi, cài lại cúc áo, đang định chạy trốn thì bị trưởng thôn chặn lại.

"Cô đừng đi vội, chuyện này vẫn chưa xong đâu, sao cô lại ở đây từ sáng sớm, người có phải bị cô đánh không?" trưởng thôn thấy cô ta bộ dáng lúng túng.

"Tôi, tôi," Vương Mộng Mộng cũng không rõ, tối qua bản thân rõ ràng ngủ ở điểm tri thức, không hiểu sao sáng nay lại nằm trên giường Nhị Cẩu.

"Trưởng thôn, không thể để cô ta đi, cô ta đẩy tôi ngã, đau hết cả lưng, lại còn đánh con dâu tôi, ông xem sảy thai đến nơi rồi," mẹ Nhị Cẩu vội vàng kể tội Vương Mộng Mộng cho trưởng thôn nghe.

"Cô, Vương Mộng Mộng, cô đang yên lành ở điểm tri thức, sao lại chạy đến đây gây sự, cô và Trương Hồng Châu có ân oán gì, cô ấy đang mang thai, có lý do gì, sao lại đánh nhau?" Trưởng thôn mắng một trận.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 144: Chương 144



"Cô ta trèo lên giường con trai tôi, dụ dỗ nó." Mẹ Nhị Cẩu không sợ mất mặt, bà ta cảm thấy lời mình nói ra vốn là sự thật.

"Tôi không có, tôi không có, tối qua tôi ngủ ở điểm tri thức, buổi sáng thức dậy không biết sao lại ở đây rồi"

Vương Mộng Mộng giải thích nhưng không có ai tin, cũng không có ai nói gì, nhưng mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.

Nhị Cẩu thấy m.á.u dưới người Trương Hồng Châu, sợ đến mức chân mềm nhũn, đi tới trước mặt Trương Hồng Châu.

"Vợ, em phải tin anh, anh thật sự không làm gì với cô ta cả, sáng sớm tỉnh dậy thấy bên cạnh là bà béo c.h.ế.t tiệt kia, anh mới sợ hãi kêu lên" Nhị Cẩu nhìn Trương Hồng Châu giải thích.

Trương Hồng Châu quay đầu đi, không biết có nên tin lời hắn ta hay không, sự việc này quá kỳ lạ, cảm giác đau đớn dưới bụng khiến cho Trương Hồng Châu không thể tập trung tinh thần.

"Bác sĩ Tôn đến rồi!"

Bác sĩ Tôn nhanh chóng đi vào, người dân đã nói có khả năng sinh non. Bác sĩ Tôn vào kiểm tra lượng m.á.u chảy, rồi bắt mạch.

Bác sĩ Tmôn mở hòm thuốc ra lấy một viên thuốc cho Trương Hồng Châu.

"Bác sĩ Tôn, đây là thuốc gì, con tôi có sao không?" Nhị Cẩu lo lắng đứa bé này không giữ được nữa.

"Đây là thuốc cầm máu, m.á.u chảy nhiều quá, đứa bé này không giữ được, tôi giúp cô ấy cầm máu," bác sĩ Tôn giải thích một câu. Rồi bảo hắn đi ra ngoài.

Bác sĩ Tôn bấm vài huyệt vị cho Trương Hồng Châu, sau mười phút, m.á.u đã ngừng chảy.

Bác sĩ Tôn thở phào nhẹ nhõm.

Bà thím bên cạnh giúp Trương Hồng Châu vệ sinh sạch sẽ, rồi đeo băng vệ sinh, khắp nơi đều là máu, nếu không vệ sinh sẽ dễ bị nhiễm trùng.

Bà thím nhà bên cạnh phàn nàn đúng là xui xẻo, nhưng mẹ Nhị Cẩu thắt lưng đang đau cũng không thể làm gì được, nên họ đành phải giúp.

Giúp Trương Hồng Châu dọn dẹp xong, lại đỡ cô ta lên giường nằm, bác sĩ Tôn để lại vài gói thuốc, dặn mẹ Nhị Cẩu, mỗi ngày hai gói, đun cho Trương Hồng Châu uống.

"Ôi trời ơi, cháu của tôi, trưởng thôn, con đàn bà độc ác này g.i.ế.c cháu tôi rồi, xin trưởng thôn giúp chúng tôi phân xử," Mẹ Nhị Cẩu vẫn còn ngồi dưới đất kêu gào c.h.ế.t đi sống lại, cũng không biết có nghe được lời của bác sĩ Tôn hay không.

"Được rồi, được rồi, đừng kêu gào nữa, mọi người đi làm việc đi, người nhà Nhị Cẩu vào đây"

Trưởng thôn thấy đến giờ đi làm, liền thúc giục mọi người đi làm, rồi đứng trước cửa phòng Nhị Cẩu, ra hiệu cho bọn họ đi vào.

Bố của Nhị Cẩu đỡ mẹ Nhị Cẩu dậy, mẹ Nhị Cẩu cảm giác vọt đến thắt lưng, lưng đau suýt không đứng dậy nổi.

Nhị Cẩu đi vào phòng nhanh chóng mặc quần áo vào.

"Nhị Cẩu, cậu nói trước chuyện gì xảy ra," trưởng thôn không tin Vương Mộng Mộng sẽ để mắt đến loại người như Nhị Cẩu.

Tuy rằng cô hơi béo, nhưng Nhị Cẩu cũng không đẹp trai, không có tiền, lại còn có vợ. Thật khó mà tin được Vương Mộng Mộng lại chủ động trèo lên giường Nhị Cẩu.

"Trưởng thôn, tôi thực sự bị oan, tối qua tôi ôm vợ đi ngủ, ngủ một mạch đến sáng, tỉnh dậy liền thấy bên cạnh là cô béo này." Nhị Cẩu cảm thấy bản thân vô cùng ấm ức.

"Trưởng thôn, tối hôm qua Nhị Cẩu ngủ từ sớm, tôi bị muỗi cắn cho nên tôi đi ra nhà chính ngủ, tôi tin đây không phải lỗi của Nhị Cẩu mà là con đàn bà dâm phụ này..."

Trương Hồng Châu còn chưa nói hết câu đã bị đau bụng.

"Được rồi, đồng chí Trương đang không khỏe thì nói ít thôi." Trưởng thôn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Trương Hồng Châu.

"Vương Mộng Mộng, cô nói đi, sao cô lại ở đây" trưởng thôn hỏi Vương Mộng Mộng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 145: Chương 145



"Trưởng thôn, tôi cam đoan, tối qua tôi ở điểm tri thức nghỉ ngơi, không biết tại sao sáng nay lại ở đây. Tôi đoán là Nhị Cẩu đã cõng tôi qua đây, nhà anh ta xông vào đánh tôi, nên tôi mới lỡ tay..."

Vương Mộng Mộng sắp phát điên rồi, không ai tin mình, làm sao mình có thể để mắt đến loại người như Nhị Cẩu.

"Trưởng thôn, ông trời có mắt, cô ta nặng như vậy, tôi cũng không thể cõng nổi, mà nếu có cũng được, có người nâng cô ta lên, cô ta có thể không tỉnh lại sao, tôi nghĩ cô ta chính là muốn phá hoại tình cảm vợ chồng tôi," Nhị Cẩu nhìn cô ta một cách cường điệu, cân nặng gần chín mươi cân, ai mà cũng được chứ.

"Anh ngậm m.á.u phun người," Vương Mộng Mộng hét lên, muốn xông lên xé miệng Nhị Cẩu.

"Được rồi, được rồi, dừng cãi nhau nữa, Vương Mộng Mộng, tôi không quan tâm sáng nay tại sao cô lại ở đây, nhưng cô đánh Trương Hồng Châu đến sẩy thai là sự thật, cô phải bồi thường." Trong lòng trưởng thôn vẫn là thiên vị người trong thôn hơn.

"Trưởng thông, còn mẹ của tôi nữa, mẹ tôi bị đau thắt lưng, ít nhất một tháng không làm việc được, mất bao nhiêu công điểm chứ," Nhị Cẩu kêu lên.

"Ai cho cậu nói chuyện, mẹ cậu bị trẹo lưng nhưng nhà cậu cũng đánh Vương Mộng Mộng, hai chuyện này coi như huề, cô ấy chỉ bồi thường vì khiến vợ câu sảy thai là được rồi."

Trưởng thôn làm việc luôn nhanh chóng, gọn gàng, không để ai phản bác, nghe trưởng thôn nói như vậy xong, trong lòng Vương Mộng Mộng thấy dễ chịu một chút.

"Trưởng thôn, tôi muốn cô ta bồi thường cho tôi một trăm năm mươi đồng." Trương Hồng Châu nhắm mắt nghe lâu như vậy, đột nhiên nói ra một câu.

"Cái gì, cô đòi vậy chẳng bằng đi cướp còn hơn, bụng của cô còn chưa lớn, đứa bé còn chưa thành hình, bồi thường cho cô năm mươi đồng đã là nề mặt cô lắm rồi,

Đối với Vương Mộng Mộng, muốn tiền của cô chính là muốn lấy mạng của cô, Trương Hồng Châu đòi giá quá cao, cô làm sao có nhiều tiền như vậy, trên người chỉ có vài chục đồng.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tôi sẽ đưa ra một cái giá công bằng, một trăm đồng, năm mươi đồng quá ít, sẩy thai ảnh hưởng đến sức khỏe, cần phải bồi bổ cơ thể, một trăm đồng là hợp lý. Trong vòng một tháng phải trả tiền, nếu đồng chí Vương Mộng Mộng không đồng ý thì đồng chí Trương Hồng Châu có thể đi báo cảnh sát."

Trưởng thôn quay lại bảo cha Nhị Cẩu đi lấy giấy và bút.

Trương Hồng Châu không nói gì, một trăm đồng không ít, Trương Hồng Châu thấy hài lòng.

Vương Mộng Mộng cũng không nói gì, chỉ suy nghĩ làm sao trong vòng một tháng có thể gom góp đủ tiền.

Cha Nhị Cầu mang giấy bút ra, trưởng thôn liền viết hai tờ giấy.

Ghi ngày tháng năm, Vương Mộng Mộng bồi thường cho Trương Hồng Châu một trăm đồng, trong vòng một tháng phải trả hết, nếu không Trương Hồng Chậu có thể báo cảnh sát.

"Được rồi, mọi người về đi," trưởng thôn để lại tờ giấy rồi rời đi, không muốn nhìn thấy những chuyện xấu này nữa, làm bẩn mắt của mình.

Vương Mộng Mộng đi nhanh, theo sát bước chận trưởng thôn, sợ đi chậm sẽ bị cả nhà Nhị Cẩu đánh.

Vương Mộng Mộng cứ như trong mơ trở về điểm tri thức, thật sự là không hiểu nổi sao mình lại đến nhà Nhị Cẩu, Vương Mộng Mộng vẫn có chút hoài nghi Nhị Cẩu.

Chuyện Vương Mộng Mộng trèo lên giường Nhị Cẩu, hơn nữa còn đánh Trương Hồng Châu sinh non, chuyện này giống như gió thổi khắp Phong Thu Loan.

"Ôi, đồng chí Vương, cô biết chuyện gì chưa, đêm qua đồng chí Vương Mộng Mộng ở điểm tri thức các cô, ngủ ở nhà Nhị Cẩu, bị vợ Nhị Cẩu phát hiện được, hai người họ lao vào đánh nhau. Vương Mộng Mộng khiến Trương Hồng Châu sẩy thai rồi."

Vương Tiểu Thanh trên đường đi làm nghe dân làng bàn tán.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 146: Chương 146



"Cái gì, còn có loại chuyện này sao, bình thường cô ta không phải người như vậy," Vương Tiểu Thanh giả vờ ngạc nhiên, làm cho đối phương càng vui vẻ nói tiếp.

"Không biết tại sao hai nữ tri thức ở điểm tri thức các cô lại để mắt đến một người như Nhị Cẩu làm gì, lại còn đánh nhau vì hắn ta nữa," dân làng nhiệt tình kể chuyện, Vương Tiểu Thanh nghe cũng thấy hứng thú.

Lúc Trương Vũ biết được tin tức này, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, đây là sự trả thù của Vương Tiểu Thanh sao, cô đã làm bằng cách nào?

Trương Vũ suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định không đi hỏi cô, đây là bí mật của cô.

Hôm đó Vương Mộng Mộng không đi làm, cô ta không có mặt mũi nào đi làm, ở điểm tri thức viết thư cho Lưu Thải Hồng xin tiền, thời gian một tháng, giờ viết thư vẫn kịp.

Trong thư không chỉ viết xin tiền, Vương Mộng Mộng còn nhờ Lưu Thải Hồng nhanh chóng tìm việc cho mình, cô ta không thể ở đây được nữa.

Trương Hồng Châu nằm trên giường, nhắm mắt rồi lạni không ngủ được, trong lòng vui vẻ, cô ta vốn muốn phá thai, đánh nhau không lại, không ngờ lại sẩy thai.

Tiền sính lễ hai trăm đồng công thêm tiền bồi thường một trăm, cô ta sắp có bma trăm đồng tiền tiết kiêm rồi.

Tuy rằng sẩy thai đau đớn khó chịu, nhưng vẫn tốt hơn ở đây sống khổ sở, ngay từ đầu Trương Hồng Châu vốn không có ý định sống ở đây cả đời.

Trương Hồng Châu vốn dự định không kết hôn với Nhị Cẩu, sau đó chờ cơ hội trở về thành phố, không ngờ sự việc lại phát triển theo đúng ý cô ta.

Nhưng bây giờ chưa có tin tức trở về thành phố, bản thân cô ta cũng không thể mang thai lần nữa, chờ sau khi ở cữ xong sẽ đi mua thuốc tránh thai uống.

Nghĩ kỹ những chuyện này xong, Trương Hồng Châu mới chợp mắt.

"Hồng Châu, Hồng Châu, ăn cơm đi, anh nấu mì cho em," Nhị Cẩu bưng mì tới.

Trương Hồng Châu thấy cũng khá hài lòng, gia đình này không bỏ đá xuống giếng, thấy mình sinh non liền đối xử không tốt với mình.

"Mẹ bị đau lưng, phỏng trừng ít nhất một tuần mới có thể khỏi, mẹ dặn anh nấu cho em ăn, bồi bổ thân thể, sau này chúng ta cố gắng, sinh thêm một đứa nữa,” Nhị Cẩu vừa thổi mì, vừa lảm nhảm.

"Biết rồi," Trương Hồng Châu hiểu được, gia đình này vẫn cần cô vì cô vẫn còn hữu dụng, cha mẹ Nhị Cẩu nằm mơ cũng muốn ôm cháu trai, cho nên sẽ không đối xử tệ với cô.

Trương Hồng Châu ăn hết sạch một bát mì, Nhị Cẩu đứng bên cạnh nuốt nước miếng, lâu rồi hắn ta không được ăn mì.

“Đợi em khỏi bệnh rồi, em sẽ nấu cho anh ăn.” Trương Hồng Châu không thể không vẽ một chiếc bánh để lừa Nhị Cẩu.

“Được thôi.” Nhị Cẩu vui vẻ nhận lấy bát mì.

Nhị Cẩu vừa quay lưng đi, Trương Hồng Châu liền trợn mắt, rồi đi ngủ.

Vài ngày sau, đội trưởng thông báo ngày mai được nghỉ ngơi, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị lên thị trấn, đi dạo chợ đen mua đồ, lần này không bán rau, thường thì một tháng cô mới bán một lần.

Trên đường đi về nhà, Vương Tiểu Thanh nghĩ lần này sẽ mua vài chai nước ngọt về uống, cô đến đây đã hơn nửa năm rồi mà chưa được uống nước ngọt ở nơi này.

“Tiểu Thanh…”

Đi gần đến cửa nhà, mới nghe thấy giọng của Trương Vũ, thực ra Trương Vũ vẫn luôn đi sau cô nhưng vì trên đường đông người nhiều tai tiếng, nên Trương Vũ ngại, không tiện gọi cô.

“Ơ, anh Trương, có chuyện gì vậy?” Vương Tiểu Thanh nhìn anh.

Trương Vũ vội cúi đầu, sợ ánh mắt nóng bỏng của mình bị cô phát hiện ra.

“Ngày mai trên thị trấn có chiếu phim mới, nghe nói rất hay, chúng ta cùng đi xem nhé.”

Ánh mắt nóng bỏng của Trương Vũ nhìn về phía cô, giống như muốn nói: đồng ý đi, đồng ý đi.

Vương Tiểu Thanh nhướng mày, đây là mời mình đi hẹn hò sao.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 147: Chương 147



“Ngày mai em không có thời gian, em phải đi mua đồ rồi, xin lỗi nhé, anh Trương.”

Vương Tiểu Thanh từ chối, cũng không phải vì không muốn đi, chỉ là cảm thấy mối quan hệ không rõ ràng, đi xem phim như thế này thì hơi kỳ lạ, sao Trương Vũ lại không hiểu ý chứ.

Trương Vũ phải để mình chờ bao lâu nữa, thà lạnh nhạt với anh một chút, xem anh dưới tình thế cấp bách, có vội vàng mà tỏ tình không.

“Ồ, được rồi, vậy em nghỉ sớm đi.” Trương Vũ có chút thất vọng, nhìn Vương Tiểu Thanh vào đến cửa nhà rồi mới quay lưng đi về.

Trương Vũ không nghĩ tới lời mời của mình lại bị cô từ chối, rốt cuộc là vì sao chứ.

Trương Vũ nghĩ mãi không ra, trước đây mối quan hệ của anh và Vương Tiểu Thanh rõ ràng đang rất tốt, lần đó bọn họ còn từng ôm nhau dưới sườn núi.

Trương Vũ ngồi trên giường, thất thần, liệu có phải mình đã làm gì sai khiến cô tức giận hay không.

“Em trai ăn cơm đi.” Trương Dũng ở bên ngoài gõ cửa.

“Em không ăn.” Trương Vũ nằm trên giường, cảm thấy làm gì cũng không có sức lực, tình trạng này có thể gọi là “ăn không ngon ngủ không yên”.

Trương Vũ mất ngủ cả đêm, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì, nhớ ra Vương Tiểu Thanh thích ăn trái cây, ngày mai đi chợ đen xem xem có loại trái cây nào ngon không.

Nghĩ xong liền thức dậy, chuẩn bị đi lái máy kéo.

Vương Tiểu Thanh tối qua lại ngủ rất ngon, sáng hôm sau cũng dậy sớm, dậy muộn hơn máy kéo một chút, cũng không dám dậy trễ quá, quá trễ trời rất nắng.

Cô đạp xe thong thả đi lên thị trấn, đầu tiên đi đến chợ đen, lần này cô đi mua đồ nên không cần cải trang.

Vương Tiểu Thanh mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ sọc màu vàng, quần dài màu đen, đơn giản lại thời trang.

Đi dạo chợ đen một vòng, thấy một số dây buộc tóc và kẹp tóc đẹp mắt, liền mua vài cái.

Lại thấy có người bán dép nữ, sao trước đây không thấy nhỉ, bây giờ mùa hè cũng sắp qua rồi, nên cô không mua nữa.

Lại đi thêm một chút, thấy trên vỉa hè bày bán nhiều đồ chơi kỳ lạ, chọn lựa một lúc, thấy có một chiếc harmonica khá đẹp, rất tinh xảo nhưng giá hơi đắt, giá một đồng.

Vương Tiểu Thanh thấy cũng khá đẹp liền mua ngay.

Những thứ khác dường như cũng không có gì đặc biệt, có rất nhiều gian hàng bán lương thực và vải vóc, cũng có chỗ bán thịt không cần phiếu nhưng giá lại đặt hơn cửa hàng thực phẩm phụ

Dù sao Vương Tiểu Thanh cũng không thiếu phiếu, không cần thiết phải mua thịt ở đây, liền rời khỏi chợ đen, đi đến cửa hàng thực phẩm phụ mua một ít sườn, móng giò, thịt ba chỉ, thịt nạc và một ít mỡ lợn.

Mua xong những thứ này, cô lại đi đến trung tâm thương mại, mua một chiếc váy dài màu hồng phấn. Khi mặc vào, cô cảm thấy rất hợp với mình, cộng thêm nhân viên bán hàng không ngừng khen ngợi.

“Đồng chí, cô mặc chiếc váy này trông như ngôi sao điện ảnh vậy, giảm giá cho cô 20%, thật đấy, cô mua đi.”

“Được rồi, tôi sẽ lấy chiếc váy này. Bao nhiêu tiền vậy?” Vương Tiểu Thanh cũng khá thích chiếc váy này.

“Sau khi giảm giá là mười tám đồng bốn xu.” Nhân viên bán hàng lấy từ dưới kệ ra một chiếc mới, rỗi cho vào túi.

Sau khi Vương Tiểu Thanh rời đi, Trương Vũ mới đến chợ đen, anh đi dạo một vòng, thấy có người bán đào mật nhìn rất ngon.

Anh mua hai cần rưỡi, rồi đến chỗ của anh mặt sẹo bàn bạc về việc kinh doanh ở chợ đen, còn hỏi xem hàng của “chị Câm” đã bán hết chưa.

“Anh Vũ, anh mua đào này ở đâu vậy?” Một đàn em mở túi chuẩn bị lấy một quả ra nếm thử.

“Không phải mua cho cậu đâu.” Trương Vũ vội vàng giật lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 148: Chương 148



“Ồ, không phải là mua cho chị dâu tương lai chứ?” đàn em liền hùa theo, những người khác cũng ồn ào trêu chọc.

“Chị dâu, chị dâu, chị dâu!”

“Này, Trương Vũ, cậu có người yêu mà không nói gì với bọn tôi, như vậy không được chút nào.” anh mặt sẹo đ.ấ.m vào n.g.ự.c Trương Vũ một cái.

“Haizz, không phải như vậy đâu. Tôi muốn hỏi mọi người một câu, chuyện là có một nữ đồng chí, ban đầu tôi và cô ấy không quen biết. Tôi từ từ tiếp cận, giúp đỡ cô ấy, cô ấy đều biết, tôi từng cứu cô ấy nữa. Tôi cho rằng chúng tôi đã có thể hẹn hò. Nhưng khi tôi mời cô ấy, hôm nay đi xem phim, cô ấy lại từ chối. Tôi nghĩ mãi không cũng hiểu vì sao, hôm trước tôi còn ăn cơm ở nhà cô ấy nữa.”

Trương Vũ vò đầu, hy vọng nhóm đàn em có thể cho mình lời khuyên.

“Có phải cô ấy không thích anh không?” Một đàn em còn chưa có đối tượng nói.

“Không, không, không, không phải đâu anh Vũ, em nói anh nghe, phụ nữ đều thích sự lãng mạn, thích đàn ông nói chuyện ngọt ngào, khiến bọn họ vui vẻ. Anh Vũ, em hỏi anh, anh có bao giờ nói nói lời ngon tiếng ngọt với cô ấy chưa, chẳng hạn như em thật xinh đẹp, hoặc là anh nhớ em, anh thích em không?”

Một đàn em đã trải qua nhiều mối tình nói đúng trọng điểm.

“Đúng vậy, làm sao cậu biết?” Trương Vũ không ngờ con gái đều thích như vậy, còn bản thân nói chuyện còn vụng về, không biết phải nói như thế nào.

“Con gái đều giống nhau, đều thích đàn ông miệng ngọt mà.”

“Anh Vũ, còn một điều nữa, anh đã nói là muốn hẹn hò với người ta, thì anh phải hỏi người ta chứ. Em có đồng ý làm người yêu của tôi không? Khi người ta đồng ý rồi thì mới ra ngoài xem phim với anh được. Con gái thích chính là thích cảm giác nghi thức. Sau này nếu anh muốn lấy người ta, anh còn phải quỳ một chân, rồi hỏi em có đồng ý làm vợ của anh không?”

Một người đã có gia đình đưa ra lời khuyên.

Trương Vũ gật gật đầu, sống đến già học đến già, hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt, Trương Vũ lấy ra vài quả đào khao bọn họ.

“Anh Vũ, quả đào này ngon thật. À đúng rồi, còn một điều nữa, con gái đều thích hoa, lần sau anh hái một bó hoa dại bên đường mang đến tặng cô ấy.” Đàn em vừa ăn đào, lại nghĩ ra điều này.

Trương Vũ đều nhớ kỹ.

Buổi chiều, Trương Vũ ra đồng tìm hoa dại. Mùa này hoa không nhiều, tìm được một lúc, thấy hoa bị nắng làm héo, không đẹp lắm, phải sáng sớm mới đi hái được.

Hiện giờ trên thị trường không còn nhiều dưa hấu nữa, nhưng Vương Tiểu Thanh vẫn còn rất nhiều, lần sau phải hỏi anh mặt sẹo xem có muốn mua dưa hấu không, nếu không thì mình cô không thể ăn hết được.

Sáng sớm hôm sau, Trương Vũ dậy khi trời còn chưa sáng, anh ra ngoài hái hoa. Quả nhiên anh hái được một bó hoa lớn, dùng cỏ buộc lại và đặt trước cửa nhà Vương Tiểu Thanh. Sau đó anh mới đi làm.

Vương Tiểu Thanh nghe tiếng loa thúc giục đi làm, vừa mở cửa ra ngay lập tức nhìn thấy một bó hoa tươi lớn đặt trước cửa.

"Oa, thật là đẹp!" Vương Tiểu Thanh thấy trên bông hoa còn đọng sương, ngửi một chút, có mùi thơm nhẹ. Hoa cũng rất đẹp.

Có hoa hồng nguyệt, hoa hồng, cúc họa mi, hoa bìm bìm và một vài loại hoa khác mà cô không biết tên.

Vương Tiểu Thanh cười cười, bỏ hoa vào trong không gian lưu trữ, nếu không chỉ để trong nhà, đến buổi chiều hoa sẽ héo mất.

Khóa cửa lại, trên đường đi làm, Vương Tiểu Thanh đoán bó hoa này chắc là Trương Vũ đưa tới.

Không ngờ anh còn có một mặt như vậy, còn biết tặng hoa cho con gái, tâm trạng Vương Tiểu Thanh không tệ, suốt buổi sáng cứ đôi lúc lại mỉm cười.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 149: Chương 149



Buổi trưa tan làm về đến cửa nhà, Vương Tiểu Thanh thấy dưới đất có thêm một túi đào. Nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Trương Vũ đâu, không biết anh làm thế nào, mà nhanh như vậy đã đưa tới.

Vương Tiểu Thanh lắc đầu, mang túi đào vào nhà, rửa một quả rồi nếm thử.

Ừm, nước nhiều, chua chua ngọt ngọt, tuy rằng không ngọt như trái cây từ không gian nhưng Vương Tiểu Thanh vẫn thích trái cây trồng từ thế giới tự nhiên như vậy hơn.

Ăn đào xong, cô vào không gian ăn trưa. Trong không gian đã tích trữ nhiều thức ăn nấu sẵn, đủ để cô ăn trong một khoảng thời gian dài.

Vương Tiểu Thanh càng ngày càng không hiểu Trương Vũ, không biết liệu anh có sợ cô từ chối nên chỉ tặng đồ mà không xuất hiện hay không, làm cô không biết phải làm gì cho phải.

Thật ra Trương Vũ không xuất hiện vì hai lý do. Thứ nhất là sợ cô lại từ chối, thứ hai là muốn học theo lời khuyên của đàn em, nói rằng anh thích cổ và nhớ cô.

Chỉ nghĩ thôi mà mặt anh đã đỏ bừng rồi, một mình trốn ở trong phòng vụng trộm thẹn thùng.

Ngày hôm sau. Trương Vũ lại đưa tới một bó hoa. Vương Tiểu Thanh mở cửa sớm hơn thôm qua nhưng vẫn không gặp được anh.

Buổi trưa, Trương Vũ đưa tới một con vịt trời. Vương Tiểu Thanh nhìn thấy con vịt, nước miếng suýt chút nữa chảy ra, cô đã muốn ăn vịt từ lâu rồi.

Vương Tiểu Thanh định nấu xong sẽ chia sẻ với Trương Vũ, nên quyết định để buổi tối mới nấu. Vương Tiểu Thanh bỏ con vịt trời vào không gian.

Buổi tối tan làm trở về, Vương Tiểu Thanh bắt đầu nấu vịt. Con vịt này thịt rất mềm, Trương Vũ đã làm sạch sẵn.

Cô cho vào một muỗng muối, một muỗng lớn bột mì, xoa đều nhiều lần, như vậy có thể loại bỏ m.á.u loãng và tạp chất của vịt, sau đó cho thêm nước vào để rửa sạch.

Vương Tiểu Thanh thấy nước rửa rất đục, điều này chứng tỏ thịt vịt đã được rửa rất sạch rồi, rồi rửa lại nhiều lần với nước ấm cho đến khi nước trong là được.

Trong lúc chờ vịt ráo nước, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị thái chút gia vị. Chuẩn bị nhiều gừng tươi rồi thái thành lát, thái xong bỏ vào trong bát nhỏ, một năm tỏi đập dập, ớt xanh và đỏ thái nhỏ.

Cô bắt đầu nhóm lửa, đổ dầu vào đến khi bốc khói.

Sau đó cho thịt vịt vào xào với lửa lớn, xào ra dầu mỡ và nước trong thịt vịt, vì trong mỡ vịt có mùi tanh, chỉ có xào ở nhiệt độ cao mới có thể khử được một ít mùi tanh.

Tiếp tục xào thịt vịt cho đến khi da vịt hơi vàng, rồi cho thêm gừng thái lát vào nồi, hồi, quế và hành, xào cho đến khi thơm hơn.

Dọc theo thành chảo, cô rưới một vòng rượu, vừa tăng thêm mùi thơm, đồng thời rượu bốc hơi lên có thể làm mất đi một phần mùi tanh.

Sau đó lại thêm một muỗng tương ớt, là tương ớt mà Vương Tiểu Thanh tự làm, mặn và cay.

Thêm nước sôi, hầm trong khoảng hai mươi phút. Trong lúc đó, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị một ít nấm hương.

Hai mươi phút sau, cô cho ớt xanh đỏ và nấm hương đã cắt sẵn trước đó vào, thêm gia vị và đảo đều.

Món vịt kho thơm phức đã hoàn thành.

Vương Tiểu Thanh múc ra một bát, đang nghĩ cách tốt nhất để đem qua.

"Ôi trời, đã nói là phải giữ khoảng cách mà, sao lại nghĩ đến việc gửi đồ ăn cho anh ấy nữa chứ." Vương Tiểu Thanh tự nhủ rằng mình sẽ quyết tâm để Trương Vũ chủ động tỏ tình. Nhưng hễ nấu món ngon cứ luôn nghĩ đến anh.

Vương Tiểu Thanh mang bát vịt đến trước cửa nhà Trương Vũ nhưng lại chùn bước. Không ngờ đúng lúc đó, bà Vương xách giỏ bước ra ngoài, chuẩn bị đi hái hành dại về làm bánh nướng cho ngày mai.

“Ồ, trí thức Vương, cô đến nhà rồi, sao không vào nhà?” Bà Vương cười tươi.

“Bác gái, đây là món vịt cháu làm mang qua cho gia đình, cháu không vào đâu, cháu phải về nhà có việc.”
 
Back
Top Bottom