Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 130: Chương 130



"Được," Chương Giang Bắc theo ý Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm đi, anh ta cũng sẽ đi, Hoàng Cẩm không đi, anh ta cũng không đi.

Trương Hồng Châu nhìn sang Vương Mộng Mộng, Vương Mộng Mộng cũng gật gật đầu, biểu thị mình sẽ đi.

Đây là tiệc cưới, chắc chắn sẽ có thịt để ăn, Vương Mộng Mộng đương nhiên sẽ đi.

Trương Hồng Châu ăn xong cơm, cất kỹ hai trăm đồng, đây là chỗ dựa cả đời của cô ta, gả cho Nhị Cẩu chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc đều có thể dễ dàng quay về thành phố, tin chắc không bao lâu nữa, cô ta cũng có thể quay về thành phố.

Trương Hồng Châu đã tính sẵn, bản thân cô ta sẽ không đăng ký kết hôn với Nhị Cẩu, như vậy đến lúc cô ta quay về thành phố cũng không cần phải xin ý kiến của hắn ta.

Ba ngày sau là ngày chia lương thực, cha mẹ Nhị Cẩu đặc biệt chọn ngày tổ chức tiệc cưới vào năm ngày sau, đúng lúc lương thực đã về, lương thực dỗi dào, tổ chức tiệc cưới khi mọi người đều không quá đói thì mọi người cũng sẽ ăn ít hơn.

Hôm đó, mọi người đến sân phơi lúa xếp hàng từ sớm, khi Vương Tiểu Thanh đến nơi, phía trước đã có hơn mười người rồi, cô cũng được tính là đến sớm.

Vương Tiểu Thanh đã quyết định, chỉ cần lương thực tinh và tiền, không cần lương thực thô.

Đa số mọi người thường chọn lương thực thô nhiều, lương thực tinh ít, đủ cho một đại gia đình ăn trong nửa năm, phần còn lại sẽ tính thành tiền.

Những gia đình đông người khi chia lương thực còn có thể kiếm được hơn một trăm đồng nữa.

Những nhà ít người thì tiền ít hơn, nhưng lương thực thì vẫn đủ ăn.

"Vương Tiểu Thanh, một trăm hai mươi tám công điểm." Cuối cùng cũng đến lượt Vương Tiểu Thanh.

"Đội trưởng, tôi muốn mười cân gạo, hai mươi cân bột mì, phần còn lại đổi thành tiền."

"Được thôi, nhưng phải trừ đi hai mươi cân bột ngô mà cô đã vay khi mới đến đây, nên chỉ còn lại hai đồng bốn hào," đội trưởng tính toán rất nhanh.

"Được, không vấn đề gì" Vương Tiểu Thanh đoán trước được mình không có nhiều công điểm, có vài chục cân lương thực tinh đã là tốt lắm rồi.

Dân làng nhìn thấy đều nói Vương Tiểu Thanh không biết lo liệu, thế mà lại đổi toàn bộ công điểm thành lương thực tinh.

Vương Tiểu Thanh phớt lờ ánh mắt của bọn họ, mỗi tay xách một bao lương thực đi về nhà.

Vương Mộng Mộng nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đổi toàn bộ lương thực tinh thì rất ngứa mắt, không biết mình có bao nhiêu công điểm.

Tới lượt, Hoàng Cầm và Chương Giang Bắc, bọn họ đều đổi một nửa lương thực tinh, một nửa lương thực thô.

Công điểm của các nam đồng chí nhiều hơn, lương thực đổi được cũng nhiều hơn, cả hai bọn họ đều đổi được hai mươi lăm cân lương thực, trừ đi số lương thực đã vay, vẫn còn lại vài đồng.

"Vương Mộng Mộng, chín mươi công điểm,"

Đội trưởng chẳng vui vẻ gì. Chưa từng thấy người lớn nào mà chỉ có vài chục công điểm.

"Đội trưởng, tôi muốn mười cân bột mì, mười cân gạo," Vương Mộng Mộng không biết trời cao đất dày là gì.

"Cổng điểm của cô vừa đủ để lấy mười cân gạo, mười cân bột mì, nhưng cô đã vay bột ngô từ nửa năm trước, công điểm không đủ để trừ, cô phải đưa thêm bốn đồng nữa."

Đội trưởng không ngờ công điểm của Vương Mộng Mộng không nhiều, nhưng yêu cầu lại khá cao.

Nếu đổi toàn bộ lương thực thô thì công điểm của cô vừa đủ, đổi toàn bộ lương thực tinh thì lại phải bù thêm tiền.

"Đây." Vương Mộng Mộng bất chấp tất cả, móc ra bốn đồng, cùng lắm thì tháng này không ăn thịt nữa, dù sao thì ngày kia cũng đi ăn đám cưới rồi.

Trương Hồng Châu không đi nhận lương thực, dù sao trước đó đã nói công điểm của cô đủ để nuôi sống mình trong nửa năm, vậy nên để người nhà Nhị Cẩu đi nhận.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 131: Chương 131



Trương Hồng Châu làm việc chăm chỉ, công điểm gần bằng Vương Tiểu Thanh, nếu không phải trong mười ngày thu hoạch vừa rồi cô ta mang thai, phải đi phơi lúa thì công điểm còn nhiều hơn Vương Tiểu Thanh.

Cơn sốt chia lương thực qua đi, tối đó hầu như nhà nào cũng ăn lương thực tinh, điểm thanh niên tri thức cũng không ngoại lệ, bọn họ bàn nhau tối nay nấu cơm gạo trắng.

Nhưng vấn đề là Trương Hồng Châu không đi lĩnh lương thực, cuối cùng cô ta sang nhà Nhị Cẩu ăn cơm.

Nhà Nhị Cẩu đương nhiên rất hoan nghênh, tối đó nhà Nhị Cẩu ăn bánh bao bột mì, Trương Hồng Châu ăn thấy rất ngon.

Ăn no rồi, cha Nhị Cẩu đi ra ngoài tìm hàng xóm bàn chuyện tổ chức đám cưới, mẹ Nhị Cẩu thì đi rửa bát, còn Nhị Cẩu lại quấn lấy Trương Hồng Châu.

Nhị Cẩu bất ngờ ôm chặt lấy Trương Hồng Châu, tay bắt đầu thò vào quần Trương Hồng Châu.

"Vợ yêu, cho anh đi mà," Nhị Cẩu đã nghĩ đến việc này mấy ngày nay rồi, vừa nói vừa cọ sát vào Trương Hồng Châu.

"A. Như vậy không hơp phép tắc đâu. Ngày mốt. Đêm tân hôn ngày mốt không phải sẽ tốt hơn sao?"

Trương Hồng Châu gạt tay hắn ra rồi bước đi. Nhị Cẩu muốn đuổi theo nhưng lại sợ kéo tới kéo lui làm ngã một cái thì không hay.

Trương Hồng Châu đi được nửa đường thì thấy buồn nôn, không biết là mùi gì trên người Nhị Cẩu, mùi mồ hôi hay là mùi hôi nách nữa, mùa hè thế này thật sự làm cho người ta chịu không nổi.

May mà bánh bao tương đối khô, nên không nôn ra, nếu không thì thật lãng phí. Hy vọng ngày mốt cưới, hắn ta có thể tắm rửa sạch sẽ.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh nấu cơm gạo trắng, dù sao đây cũng là gạo dân làng tự trồng, tự nhiên và không có hại, cơm có một mùi thơm đặc biệt, nhưng không thể sánh bằng gạo trong không gian.

Cô không nấu thêm món gì, vì trong không gian còn khá nhiều thức ăn, cả thịt lẫn rau, gần đây Vương Tiểu Thanh đang xem tài liệu ôn thi trung học phổ thông.

Đời trước thành tích của cô cũng chỉ ở mức bình thường, bây giờ còn tới vài năm nữa để chuẩn bị, nhưng không thể vội vàng mà phải từ từ.

Kế hoạch của Vương Tiểu Thanh là trong vòng một năm, xem đi xem lại những tài liệu này, đến khi khôi phục kỳ thi đại học thì bắt đầu luyện đề, chắc chắn có thể thi được một trường đại học tốt.

Chiều hôm sau, Vương Tiểu Thanh ngồi trong nhà chính xem tài liệu ôn thi ngữ văn của trung học phổ thông.

"Tiểu Thanh, cô đang đọc sách à?" Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc đến.

"Anh Hoàng, anh Chương, mời ngồi, để tôi rót nước cho hai anh," Vương Tiểu Thanh đặt sách xuống.

"Không cần khách sáo thế đâu, chúng tôi chỉ ghé thăm cô, xem cô có muốn đi lên núi không, nếu đi thì có thể đi cùng chúng tôi." Hoàng Cẩm cười nói.

"Tôi không đi đâu, vụ mùa vừa rồi làm tôi mệt lắm rồi, thật vất vả mới được nghỉ ngơi vài ngày, tôi chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi," Vương Tiểu Thanh không muốn đi, cũng không phải vì quá mệt mà vì trời quá nắng.

"Vậy được rồi, đồng chí Vương, có phải cô nghe được tin gì về việc khôi phục kỳ thi đại học không?"

Chương Giang Bắc nói ra nghi vấn của mình, nếu không thì tại sao đang yên đang lành cô lại xem tài liệu ôn tập.

"Đúng mà cũng không đúng, anh Hoàng, anh Chương, chuyện này tôi có thể nói với hai người, nhưng hai người phải cam đoan, không thể nói với người khác."

Vương Tiểu Thanh niệm tình hai đồng chí nam này thường xuyên giúp mình nên cô quyết định gợi ý cho họ.

"Được, chúng tôi cam đoan, chuyện này sẽ không có người thứ ba biết đến," hai nam đồng chí nhìn nhau, đồng thanh nói.

"Tôi nhận được tin tức chắc chắn trong vòng năm năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học, năm năm không phải là muộn. Tôi vẫn muốn thi đại học, sợ mình quên kiến thức trung học nên tranh thủ thời gian ôn tập lại".
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 132: Chương 132



Vương Tiểu Thanh không thể nói cho hai người họ thời gian chính xác, chỉ có thể nói đại khái.

"Vậy à, vậy thì tốt quá, vậy ngày mai tôi sẽ lên thị trấn viết thư, nhờ bố mẹ gửi sách vở lên, cảm ơn cô, đồng chí Vương". Chương Giang Bắc rất hào hứng, chỉ mong muốn ngay lập tức bắt đầu học.

Hoàng Cẩm cũng rất kích động, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, anh cũng chuẩn bị viết thư về cho gia đình để người nhà gửi sách vở trung học lên.

Sau khi cảm ơn cô, hai người họ đi lên núi.

Vương Tiểu Thanh tiếp tục đọc sách thêm nửa tiếng rồi đi ngủ, vì mắt có chút mỏi rồi.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hồng Châu dậy từ rất sớm, thu dọn hànnh lý, tắm rửa, thay quần áo, tô son, đánh phấn, lẳng lặng ngồi chờ Nhị Cẩu đến đón.

Tới gần giữa trưa. tiếng pháo nổ vang dôi. Trương Hồng Châu biết họ đã đến.

Trong lòng Trương Hồng Châu không hề có cảm giác vui sướng của một cô dâu, mà chỉ thấy mơ hồ, không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai.

Rất nhanh sau đó, sự thẫn thờ của Trương Hồng Châu bị phá vỡ bởi không khí náo nhiệt của mọi người.

Nhị Cẩu lao vào, nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của mình, suýt chút nữa đã ch** n**c miếng.

Những người trong thôn đi theo, nhìn Trương Hồng Châu ăn diện xinh đẹp, đều nói cô ta như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Trương Hồng Châu vốn dĩ là một cô gái khá xinh xắn, xuống nông thôn tuy rằng có phơi nắng làm đen da, nhưng nửa tháng nay không ra đồng phơi nắng nên cũng không quá đen.

"Nhi Cẩu thật có phúc."

"Còn không phải sao, sớm biết vậy đã để con trai tôi ra tay trước rồi" thôn dân cười cười nói nói.

Trương Hồng Châu nghe thấy thế liền không vui, mình cũng không phải món hàng, đâu phải cứ muốn là có thể lấy được.

Nhị Cẩu cõng Trương Hồng Châu từ từ đi về nhà, trên đường đi không ai dám trêu chọc gây sự.

Bởi vì mọi người đều biết cô ta đang mang thai, nếu không may có chuyện gì xảy ra thì không có ai gánh nổi trách nhiệm.

Đến trước cổng nhà Nhị Cẩu, một tràng pháo dài được đốt lên chào đón, sau đó Nhị Cẩu đặt cô dâu xuống, cô dâu bước qua chậu than đặt trong sân.

"Mời cô dâu dâng trà cho bố mẹ chồng"

Trương Hồng Châu cầm chén trà từ trong tay Nhị Cẩu, quỳ xuống dâng trà cho bố mẹ chồng.

Bố mẹ Nhị Cầu đã chuẩn bị sẵn phong bao lì xì, gọi là tiền thay đổi cách xưng hô, theo phong tục trong thôn.

Trương Hồng Châu nhận lấy bao lì xì, nghi thức hôn lễ đã hoàn tất.

Mọi người bắt đầu dọn tiệc, một nhà một bàn, cộng thêm ba thanh niên tri thức, vừa đủ bảy bàn tiệc.

Vương Mộng Mộng ngồi cùng bàn với các bác gái trong thôn, tâm trạng không tốt lắm, ban đầu cô ta cứ tưởng là miễn phí, đến nơi mới biết được phải bỏ tiền mừng.

Người trong thôn đều chất phác, ít người tặng tiền, đại đa số đều tặng lương thực, trứng gà, hoặc đường, vải.

Vương Mộng Mộng thấy Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc mỗi người bỏ ra một hào, không còn cách nào khác, cô ta cũng đành cắn răng bỏ ra một hào.

Rất nhanh sau đó, thức ăn được mang lên, đầu tiên là một tô lớn bánh bao, bánh bao này được làm từ hỗn hợp bột ngô và bột mì, nhưng phần lớn là bột ngô, chỉ có một chút bột mì.

Hơn nữa số lượng bánh bao đều được tính toán sẵn, mỗi người hai cái. Các món ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.

Món trứng xào cà chua thêm cả ớt, trong đó cà chua và ớt nhiều, còn trứng thì ít, Vương Mộng Mộng vừa gắp một miếng trứng thì hết sạch.

Món đậu đũa xào thịt heo, cũng chỉ có vài miếng thịt, Vương Mộng Mộng nhanh tay gắp được hai miếng thịt.

Món cải thảo xào mỡ, mọi người xúm vào ăn như bão tố, cuối cùng còn dùng bánh bao chùi sạch dĩa, đ ĩa thức ăn quả thật không cần phải rửa nữa.

Món canh rau chân vịt với trứng gà, mọi người ăn khá nhẹ nhàng, không có tranh giành.

Món đậu phụ kho, món cuối cùng là thịt kho tàu, vừa đủ tám miếng, mỗi người một miếng, nước thịt cũng bị ăn hết sạch, không còn giọt nào.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 133: Chương 133



Món ăn cuối cùng được mang lên, Nhị Cẩu và cha của hắn ta ra chào rượu, bữa tiệc coi như hoàn thành. Mọi người ăn uống no nê rồi rời đi, Trương Hồng Châu cũng ăn no, nằm trên giường ngủ.

May mắn thay, cha mẹ Nhị Cẩu cũng ý thức được, nên thay chăn đệm sạch sẽ cho Nhị Cẩu. Trương Hồng Châu nhớ lại cái chăn trước đó, trên đó không biết có bao nhiêu thứ không rõ nguồn gốc.

Trương Hồng Châu ăn no rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Cha mẹ Nhị Cẩu vội vàng quét dọn vệ sinh, rồi trả lại bàn ghế và bát đũa cho hàng xóm, hừng hực khí thế dọn dẹp.

Nhị Cẩu với gương mặt đỏ bừng sau khi uống rượu, bước vào phòng thấy Trương Hồng Châu đang ngủ trên giường, sắc tâm nổi lên.

Hắn ta từ từ c** đ* của Trương Hồng Châu, nhẹ nhàng kéo quần cô ra.

Sau đó nằm đè lên, Trương Hồng Châu đang ngủ say, cảm giác có người đè lên mình, cnòn chạm vào ch* k*n của mình.

Mở mắt ra thấy là Nhi Cẩu. cô ta bất đắc dĩ nhíu mày. bi đông chịu sư xâm tham của Nhi Cẩu.

Nhị Cẩu làm xong mmột lần vẫn muốn tiếp tục, nhưng Trương Hồng Châu không chịu, nói nếu làm nữa bụng sẽ không thoải mái. Nhị Cẩu đành dừng lại, thoải mái ngủ thiếp đi.

Trương Hồng Châu nhíu mày, xuống giường đi tắm.

Đến tối, Nhị Cẩu ăn xong cơm, muốn nằm lên giường tìm vợ ôm ấp một chút.

"Đợi đã," Trương Hồng Châu dùng chân đẩy Nhị Cẩu ra.

"Anh còn chưa tắm, từ nay về sau, nếu anh không tắm thì đừng lên giường" Trương Hồng Châu nói với giọng nũng nịu, Nhị Cẩu rất thích điều này.

“Được được được, anh nghe lời vợ, anh đi tắm.” Nhị Cẩu cầm quần áo đi tắm.

Cha mẹ Nhị Cẩu nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy.

"Ai mà tắm trễ vậy, có phải là Hồng Châu không?" Mẹ Nhị Cẩu lo lắng trời tối không thấy đường, sợ cô ta bị ngã.

"Chắc là Nhị Cẩu, Hồng Châu vừa mới tắm xong." cha Nhị Cẩu nhớ lại vừa nãy thấy Trương Hồng Châu đổ nước tắm.

“Ôi trời, ông xem kia, lấy vợ vào đúng là khác hẳn, bắt đầu chú ý đến vệ sinh rồi, cô con dâu này đúng là cưới đúng rồi."

Mẹ của Nhị Cẩu rất vui vẻ, cuối cùng con trai của bà cũng đã hiểu chuyện.

Ở nhà Trương Vũ, lúc này có một vị khách không mời mà đến.

Em họ của Tào Chiêu Đệ là Tiểu Nguyệt đến chơi, thời đại này khi đến nhà người khác với tư cách là khách đều phải mang theo lương thực.

Tiểu Nguyệt cũng mang lương thực đến, nhưng đều là ngũ cốc thô.

Bà Vương cũng không nói gì, dù sao khách cũng là họ hàng nhà con dâu, nếu không đón tiếp thì cũng ngại, nên bà làm bánh bao hai trong một, còn xào thêm trứng gà.

"Đến đây, Tiểu Nguyệt, ăn nhiều một chút, mau ăn nhiều vào, mẹ chị đặc biệt làm cho em đấy." Tào Chiêu Đệ không ngừng gắp thức ăn cho Tiểu Nguyệt.

"Cảm ơn chị, cảm ơn bác gái." Tiểu Nguyệt cao bằng Tào Chiêu Đệ, nhưng không mập, là kiểu người dễ mến.

Tiểu Nguyệt liếc nhìn qua Trương Vũ ngồi đối diện, ngại ngùng cúi đầu xuống, người đàn ông mà mình thích từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội được ăn cơm cùng anh.

Ăn cơm xong, Tiểu Nguyệt tranh đi rửa bát.

"Tiểu Nguyệt thật chăm chỉ." Bà Vương nói là thật lòng, so với Tào Chiêu Đệ, Tiểu Nguyệt đúng là không tệ, dù sao so với Tào Chiêu Đệ thì tốt hơn nhiều.

"Đó là đương nhiên, mẹ không biết đấy thôi, Tiểu Nguyệt ở nhà rất đảm đang, mỗi ngày có thể kiếm được sáu điểm công."

Tào Chiêu Đệ không ngừng khen Tiểu Nguyệt, mục đích chỉ có một, là gán ghép Tiểu Nguyệt với Trương Vũ.

Trương Vũ không động lòng, nên Tào Chiêu Đệ chỉ có thể bắt đầu từ chỗ của bà Vương.

"Ừm, là một cô gái tốt." Bà Vương gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì, nếu con trai không có người trong lòng, chắc chắn bà sẽ khuyên con trai suy nghĩ cân nhắc về Tiểu Nguyệt.

Thế nhưng hiện tại con trai và tri thức Vương dường như đang có tiến triển tốt, có hy vọng, bà Vương không thể đồng ý được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 134: Chương 134



Tối đó, hai chị em nằm nói chuyện với nhau.

"Chị, chị nói xem, Trương Vũ có thích em không?" Tiểu Nguyệt có chút rối rắm, nói ra câu này xong, mặt cũng đỏ bừng lên.

"Em gái ngoan, em lớn lên xinh đẹp, lại còn chăm chỉ, cậu ấy không có lý do gì mà không thích em cả, chuyện này không vội được. Nhưng nếu em muốn nhanh hơn, cũng sẽ có cách nhanh hơn." Tào Chiêu Đệ cười xấu xa.

"Cách gì?" Tiểu Nguyệt nhìn về phía Tào Chiêu Đệ.

"Tiểu Nguyệt, tục ngữ nói, con gái theo đuổi con trai chỉ cách một tấm màn, nếu em muốn thành công, thì phải chủ động hơn, biết không, bọn họ đều là những chàng trai chưan trải qua sự đời, lửa trên người họ đang bừng bừng, chỉ cần một chút là cháy ngay.

Em biết không, năm đó chị và anh rể em, Trương Dũng quen nhau, mẹ chồng chị không hề thích chị. Nếu không phải chi quyến rũ Trương Dũng. biến thành chuyên đã rồi. anh ấy cũng sẽ không kiên quyết muốn cưới chị."

Nói đến đây, vẻ mặt Tào Chiêu Đệ đắc ý, cô ta lấy được một người chồng tốt, nhà mẹ đẻ ai ai cũng công nhận.

Chủ yếu là mẹ chồng chăm chỉ, lại dễ tính, em 1 chồng chưa lập gia đình, lao động dồi dào, Trương Dũng lại thật thà yêu vợ.

Tào Chiêu Đệ ngoại trừ đi làm, thì ở nhà hầu như không phải làm gì, nhà bếp cũng không xuống, chuyện bếp núc hoặc là mẹ chồng nấu ăn, hoặc là Trương Dũng hay Trương Vũ nấu.

Cô em họ Tiểu Nguyệt, cô ta hiểu rõ, nếu gả tới nhà này, việc trong việc ngoài đều sẽ quán xuyến tốt.

"A ~ chị, ý chị muốn nói là em cũng phải biến thành chuyện đã rồi với anh Vũ sao~" Tiểu Nguyệt ngại ngùng không dám nói hết câu.

"Không cần phải xấu hổ, chị nói cho em biết, em phải tranh thủ thời gian, trong thôn có một nữ tri thức đang quyến rũ Trương Vũ, cô ấy còn đẹp hơn em nữa. Nhưng có một điều mà cô ta không làm được, đó là mỗi ngày đều ở cạnh Trương Vũ, bây giờ mỗi ngày em đều ở cùng một mái nhà với Trương Vũ rồi. Em cứ bám lấy cậu ấy, thỉnh thoảng tiếp xúc da thịt, chị không tin Trương Vũ không mắc câu." Tào Chiêu Đệ truyền đạt kinh nghiệm cho Tiểu Nguyệt suốt cả đêm.

Sáng hôm sau suýt nữa dậy không nổi, hôm nay phải đi làm, Tiểu Nguyệt đi giúp Tào Chiêu Đệ làm việc, hai người làm cùng nhau, lại làm nhanh, nửa ngày đã làm xong việc.

Buổi chiều, Tiểu Nguyệt định đi giúp Trương Vũ làm việc.

"Đi đi, Tiểu Nguyệt, hãy đề Trương Vũ biết rằng em là người biết quan tâm."

Tào Chiêu Đệ cổ vũ Tiểu Nguyệt nhanh chóng đi, không chỉ có thể gia tăng cảm tình của Trương Vũ đối với Tiểu Nguyệt. Mà còn có thể cho dân làng thấy, đặc biệt là Vương Tiểu Thanh, thấy rõ ràng bây giờ Trương Vũ đã có đối tượng.

Tiểu Nguyệt lấy hết can đảm đi ra đồng, Trương Vũ đang tưới nước, thời tiết nóng bức thế này, sợ cây trồng ngoài đồng bị khô héo nên nhiều người sắp xếp tưới nước.

Trên đường đi Tiểu Nguyệt cũng thu hút không ít ánh nhìn, người trong thôn tò mò ra xem nữ đồng chí này sao lại đi về phía nam đồng chí.

Tiểu Nguyệt đi đến sau lưng Trương Vũ, cầm lấy cái gáo nước.

"Anh Vũ, để em giúp anh một tay."

"Không cần." Trương Vũ không quay đầu lại, chỉ nghe giọng nói thôi anh cũng biết là ai.

Tiểu Nguyệt nghe thấy Trương Vũ từ chối mình, cô ta không biết phải làm sao, nhưng vẫn lấy hết can đảm đi tới múc nước tưới.

Cô bước tới. Trương Vũ liền đi qua chỗ khác, anh đi về phía Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh đang thu hoạch đậu nành, đậu nành trồng không nhiều nên cũng không vội, đội trưởng sắp xếp một số nữ đồng chí, mỗi người một mảnh đất.

Vương Tiểu Thanh còn lại một phần nhỏ, buổi chiều sẽ làm xong, có thể kiếm được bốn điểm công.

"Để anh giúp." Trương Vũ đặt tay lên tay cô, Vương Tiểu Thanh giật mình, buông tay ra, anh liền cầm lấy cái liềm, bắt đầu thu hoạch đậu nành một cách hăng hái.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 135: Chương 135



Vương Tiểu Thanh cũng cảm giác có chút nóng, mặc dù cô không hiểu tại sao hôm nay Trương Vũ lại không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh mà đi đến đây, bình thường anh ấy sẽ không như vậy.

"Ra ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi đi, công việc của em, anh sẽ giúp." Trương Vũ thấy Vương Tiểu Thanh đứng bên cạnh không động đậy, liền giục cô đi nghỉ ngơi.

"Được thôi." Vương Tiểu Thanh thản nhiên chấp nhận, lát nữa về sớm nấu đồ ngon mang qua cho anh cũng không sao.

Vương Tiểu Thanh ngồi dưới gốc cây hóng mát, uống một ngụm nước suối, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mong sao mùa hè nhanh chóng qua đi.

Tiểu Nguyệt thấy Trương Vũ rời đi, nghĩ rằng anh đi vệ sinh, nhưng cô ta đã làm việc thêm nửa giờ mà vẫn không thấy anh trở lại, liền suy nghĩ đi tìm anh.

Đi theo hướng anh mới vừa đi, liền thấy Trương Vũ đang thu hoạch đậu nành giữa một nhóm nữ đồng chí, bên cạnh có một nữ đồng chí đội mũ rơm, ngồi dưới gốc cây.

Cô gái này tầm mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mi dài, hai má đỏ bừng do nắng, cả người toát lên dáng vẻ trẻ trung, hoạt bát.

Làn da trắng hơn tuyết. giống như viên ngọc sáng lấp lánh. ánh mắt thoáng nét thanh tao của người có học thức.

Tiểu Nguyệt nhìn đến ngây người, sao lại có người lớn lên xinh đẹp tới vậy, mọi người trải qua vụ mùa thu hoạch và trồng trọt, ai nấy đều phơi nắng đến đen sạm, chỉ có cô ấy là ngoại lệ.

Cô ấy chính là nữ trí thức đó sao, chị họ nói là nữ trí thức này quyến rũ anh Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy, thì không hề giống như vậy.

Vương Tiểu Thanh cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ đồng chí, hình như cô không quen người này, ánh mắt cô ấy không có ác ý nên Vương Tiểu Thanh cũng không để ý.

Một giờ sau, mới bốn giờ, Trương Vũ đã làm xong công việc của Vương Tiểu Thanh.

Anh đưa liềm lại cho Vương Tiểu Thanh, "Đây, đi đăng ký đi."

"Cảm ơn anh Trương, tối nay anh đến ăn cơm nhé," Vương Tiểu Thanh thuận miệng nói một câu, đoán rằng anh sẽ không đến vì trước đây khi mời anh thì luôn có người khác cũng đến nhà cô.

"Được." Trương Vũ không do dự mà đồng ý. Nếu là bình thường, anh chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng anh thật sự không muốn đối mặt với ánh mắt của Tiểu Nguyệt, muốn tránh đi một chút.

Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Vũ lại đồng ý, nhưng cũng không sao, cô tin tưởng vào nhân cách của Trương Vũ.

Cô cầm liềm đi đến chỗ đội trưởng để đăng ký, tình huống này trước kia cũng đã có, đội trưởng cũng quen rồi, ông biết chuyện gì đang xảy ra.

Bên này Tiểu Nguyệt sau khi vấp phải trắc trở, cúi đầu trở về.

"Sao lại về sớm thế, có phải hai đứa cùng nhau làm việc nên làm rất nhanh đúng không?" Tào Chiêu Đệ ngồi trong nhà chính ăn hạt dưa, thấy Tiểu Nguyệt trở về, liền cười tươi nói chuyện.

"Chị, anh Vũ thấy em đi tới, giống như gặp ma vậy, anh ấy liền chạy đi giúp nữ trí thức đó làm việc rồi. Nữ trí thức đó em nhìn thấy rồi, xinh đẹp lắm, thảo nào anh Vũ thích cô ta như vậy." Tiểu Nguyệt cảm thấy mình hoàn toàn không còn hy vọng.

"Hừ, những lời chị nói hôm qua em xem như gió thoảng bên tai sao," Tào Chiêu Đệ nháy mắt mấy cái.

"Chuyện đó, em không làm được, nếu bị người khác biết được, em, em còn mặt mũi nào nữa," Tiểu Nguyệt không dám làm chuyện táo bạo như vậy.

"Thế thì em tự chọn đi, muốn Trương Vũ hay muốn giữ mặt mũi," Tiểu Nguyệt không dám, Tào Chiêu Đệ cũng không có cách nào.

Tiểu Nguyệt cúi đầu không nói chuyện, Tào Chiêu Đệ tức giận vì sự yếu đuối của Tiểu Nguyệt.

Trương Vũ giúp Vương Tiểu Thanh làm xong việc, rồi trở về ruộng của mình tiếp tục tưới nước.

"Tôi nói này, Trương Vũ, có cô gái tốt như vậy giúp anh làm việc, anh chạy cái gì chứ?" thôn dân làm việc bên cạnh trêu chọc anh.

"Cho cậu, cậu có cần không?" Trương Vũ cúi đầu, không nhìn thấy cảm xúc, nhưng giọng nói của anh khiến người ta cảm thấy không nên đến gần.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 136: Chương 136



Vương Tiểu Thanh về đến nhà, trước tiên vào không gian tắm rửa, sau đó lấy đồ ăn ra, thấy trước đây Trương Vũ rất thích ăn sườn xào chua ngọt, liền lấy ra hai cái sườn, một cân thịt ba chỉ, vài quả trứng gà.

Thay quần áo xong từ không gian đi ra, Vương Tiểu Thanh thấy vẫn còn sớm, nên không vội nấu ăn.

Cô giặt quần áo trước, phơi khô, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Tối nay chỉ có ba món: sườn xào chua ngọt, thịt ba chỉ kho, canh trứng gà.

Tào Chiêu Đệ lại nghĩ ra một cách hay.

"Tiểu Nguyệt, Trương Vũ thích nhất là những người phụ nữ vừa giỏi việc nhà vừa khéo tay biết nấu ăn. Tay nghề nấu ăn của em cũng không tệ, tối nay em nấu cơm đi."

"Cái này, như vậy có được không?" Tiểu Nguyệt do dự.

"Được chứ, để lại ấn tượng tốt cho chú ấy rất quan trọng. Nào, chị dẫn em ra vườn hái rau."

Tào Chiêu Đệ hiếm khi siêng năng được một lần. cũng là vì cô em họ của mình.

Hai người vào vườn rau hái dưa chuột, cà tím, đậu đũa và hai quả cà chua. Sau khi tan làm, Tiểu Nguyệt vào bếp nấu ăn.

"Ội trời, Tiểu Nguyệt, sao có thể để cháu làm những việc này được chứ" bà Vương về nhà thấy Tiểu Nguyệt đang rửa và cắt rau trong bếp.

"Bác gái, hôm nay bác thử tay nghề của cháu nhé." Tiểu Nguyệt tự tin rằng những món cô nấu sẽ được yêu thích.

"Được thôi, để bác giúp cháu nhóm lửa," bà Vương ngồi xuống trước bếp.

Lúc vừa mới tan làm, bà thấy Trương Vũ đi về phía nhà tri thức Vương, không biết tối nay có về ăn cơm không, bà Vương cũng không dám chắc.

Lúc Vương Tiểu Thanh đang nấu món cuối cùng. Trương Vũ đến.

Thấy bữa ăn đã được chuẩn bị xong, "Sao em nấu nhanh vậy, anh còn định đến giúp em mà."

"Em tan làm từ bốn giờ mà," Vương Tiểu Thanh mang món cuối cùng lên bàn.

Trương Vũ xới cơm, Vương Tiểu Thanh nhớ ra điều gì đó.

"Chờ một chút," Vương Tiểu Thanh vào phòng ngủ, thực ra là vào không gian, lấy ra một quả dưa hấu lớn.

"Anh Trương, thử dưa hấu em mua đi," Vương Tiểu Thanh nghĩ anh mới tan làm chắc sẽ khát nước, nên mời anh ăn trái cây trước.

"Em mua ở đâu vậy," Trương Vũ thấy dưa hấu vỏ mỏng, ít hạt, là loại dưa hiếm có.

"Em mua hôm qua khi đi từ thị trấn về, trên đường về có ông bà cụ bán dưa hấu, em mua vài qua, không ngờ lại ngon thế."

"Đúng rồi, em may mắn thật, chất lượng quả dưa này tốt lắm," Trương Vũ nhận thấy cơ hội buôn bán.

"Đúng thế, anh ăn hai miếng dưa rồi ăn cơm."

Vương Tiểu Thanh đưa cho Trương Vũ hai miếng dưa hấu, cô cũng lấy một miếng ăn, không ăn nhiều để lát nữa còn để bụng ăn cơm.

Hai người ăn cơm trong không khí hòa hợp.

Trong khi đó ở bên này, Tiểu Nguyệt cũng đã nấu xong ba món: dưa chuột trộn, cà tím xào đậu đũa, canh trứng cà chua. Kết qua nấu xong đồ ăn vẫn không thấy Trương Vũ trở về, Tiểu Nguyệt sốt ruột.

"Anh rễ, bác gái, anh Vũ đi đâu mà giờ này vẫn chưa về ăn cơm." Tiểu Nguyệt trông mòn con mắt.

"Ừm, Trương Vũ thường không ăn tối ở nhà. Thôi, chúng ta ăn trước, để phần cho nó chút thức ăn,"

Trương Dũng đoán rằng Trương Vũ sẽ không về ăn cơm, nhưng để an ủi Tiểu Nguyệt, anh ta nói sẽ để phần thức ăn cho Trương Vũ.

"Không sao, ngày mai em lại nấu cho anh ấy," Tiểu Nguyệt tự an ủi mình.

Mọi người bắt đầu ăn cơm.

"Phải nói rằng, tay nghề nấu ăn của Tiểu Nguyệt cũng không tệ, món này ngon lắm."

Bà Vương rất hài lòng. Tiểu Nguyệt không giống Tào Chiêu Đệ, chỉ biết ăn mà lại lười làm, Tiểu Nguyệt nấu ăn cũng giỏi. Dù sau này Tiểu Nguyệt không gả vào nhà mình, cũng có thể lấy được người chồng tốt.

"Cảm ơn bác gái, ngày mai cháu lại nấu cho bác ăn," Tiểu Nguyệt thấy bà Vương thích món ăn cô nấu, cũng cao hứng không ít.

Bà Vương không tiện nói thẳng ra. Nghe nói hôm nay Trương Vũ lại đi giúp nữ trí thức kia làm việc, tối nay chắc là đến chỗ cô ấy ăn cơm, xem ra, Tiểu Nguyệt không còn cơ hội nữa rồi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 137: Chương 137



Ăn cơm xong, Tiểu Nguyệt muốn đi rửa bát, nhưng bà Vương lại giành lấy.

"Tiểu Nguyệt, cháu là khách, sao lại để cháu cứ làm việc mãi được chứ, cháu mau đi nghỉ ngơi đi," bà Vương kiên quyết tự mình đi rửa bát.

Rửa bát xong, Tiểu Nguyệt đi tắm. Bà Vương và Tào Chiêu Đệ ngồi trong sân nói chuyện.

"Chiêu Đệ, mẹ thấy Trương Vũ là thật lòng với tri thức Vương, con vẫn là để Tiểu Nguyệt về đi, đừng để tiếng tăm của Tiểu Nguyệt bị hủy hoại"

Bà Vương thật lòng lo lắng cho Tiểu Nguyệt, thời đại này, danh tiếng của con gái ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời.

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, Tiểu Nguyệt chỉ đến đây chơi thôi, có gì đâu mà ảnh hưởng danh tiếng," Tào Chiêu Đệ giả vờ không hiểu.

"Thôi, tùy con vậy, đến chơi thì lúc nào mẹ cũng hoan nghênh," Bà Vương đã nói hết lời cần nói, làm hết việc cần làm rồi.

Trương Vũ ăn cơm xong. giúp Vương Tiểu Thanh rửa bát rồi mới đi về.

"À, đúng rồi, còn chuyện này nữa, lúc trước chúng ta bày kế cho Nhị Cẩu cưỡng h.i.ế.p Trương Hồng Châu, bây giờ hai người đó đã trở thành vợ chồng rồi. Có thể Trương Hồng Châu đã biết là do em lên kế hoạch, nên em phải cẩn thận một chút. Nếu có gì không ổn thì tìm anh hoặc tìm người trong điểm trí thức giúp đỡ, buổi tối nếu có ai gõ cửa thì đừng mở." Trương Vũ dặn dò rất nhiều rồi mới đi về.

Vương Tiểu Thanh nhìn bóng lưng Trương Vũ xa dần, cảm thấy buồn cười, trước đây chỉ nghĩ anh ít nói, không ngờ anh lại nói nhiều như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp và an tâm hơn.

Trương Vũ tâm tình vui vẻ về đến nhà, thấy bốn người trong nhà vẫn ngồi trong sân trò chuyện.

"Anh Vũ, anh về rồi, anh ăn cơm chưa?" Tiểu Nguyệt là người đầu tiên đứng dậy.

"Ừm, ăn rồi," nói xong câu đó, anh liền đi vào phòng lấy quần áo đi tắm.

Tiểu Nguyệt ủ rũ ngồi xuống, nhìn qua Tào Chiêu Đệ với ánh mắt cầu cứu.

Tào Chiêu Đệ dùng ánh mắt ra hiệu cô đi về phòng.

"Ngủ sớm đi," Tào Chiêu Đệ đi vào phòng, Tiểu Nguyệt lập tức đi theo sau.

Vào phòng, đóng cửa lại, Tiểu Nguyệt vội vàng tới trước mặt Tào Chiêu Đệ, bĩu môi.

"Được rồi, Tiểu Nguyệt, em cứ tin chị một lần đi, chủ động một lần, đảm bảo thành công"

Tào Chiêu Đệ nghĩ nếu Tiểu Nguyệt c** đ* ra, Trương Vũ là người chưa trải đời, nhìn thấy sẽ không thể kiềm chế được.

Nửa đêm, Tiểu Nguyệt rón rén bò dậy, Tào Chiêu Đệ nằm bên cạnh ngủ rất say.

Tiểu Nguyệt nghĩ đến những lời chị họ nói mấy ngày nay, quyết định liều một phen. Cô c** đ* ra, đi đến trước cửa phòng Trương Vũ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cửa mở, cửa không khóa.

Trương Vũ đang ngủ thì nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra, thấy một bóng đen tiến lại gần.

Bóng đen đột ngột nhào tới, Trương Vũ trong lúc hoảng hốt liền đá một cái.

"A~" Tiểu Nguyệt đau đớn kêu lên.

"Cút đi! Đừng để tôi thấy cô lần nữa!" Trương Vũ nghe giọng liền biết là ai.

Tiểu Nguyệt ngồi dưới đất cảm thấy vô cùng nhục nhã, ôm mặt bỏ đi.

Chuyện này ngoài Tiểu Nguyệt và Trương Vũ ra, không ai biết cả.

Sáng hôm sau, Tiểu Nguyệt liền xin phép rời đi.

"Tiểu Nguyệt, em cứ thế mà bỏ cuộc sao?" Tào Chiêu Đệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Trong lòng anh Vũ đã có người khác, cho dù em có cởi hết quần áo, đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không thèm nhìn em lấy một cái."

Qua chuyện tối qua, khiến Tiểu Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng.

Sau một thời gian bận rộn việc mùa màng, công việc ngoài đồng cũng ít dần đi. Đội trưởng thông báo được nghỉ hai ngày, buổi chiều Vương Tiểu Thanh đạp xe đến chợ đen bán rau.

Trên đường đi đúng lúc gặp được Trương Vũ lái máy kéo chở dân làng đi chợ về. Vương Tiểu Thanh mỉm cười với Trương Vũ.

"Nhìn kìa, là Vương Tiểu Thanh, đang đi xe đạp."

"Đúng rồi, nhà cô ấy chắc chắn rất giàu, vừa xây nhà vừa mua xe đạp, ai cưới được cô ấy chắc chắn sẽ phát tài."

Dân làng mồm năm miệng mười thảo luận, bàn tán xôn xao, Trương Hồng Châu ngồi trong góc, ánh mắt đầy oán hận.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 138: Chương 138



Trương Hồng Châu dụ dỗ hỏi Nhị Cẩu, biết được chuyện trước kia là do Vương Tiểu Thanh bày kế, còn Trương Vũ uy h**p, cho mình uống xuân dược nên cô ta mới rơi vào hoàn cảnh này.

Trương Hồng Châu cảm thấy Vương Tiểu Thanh chính là khắc tinh của đời mình.

Xuống máy kéo, Trương Hồng Châu nhìn Vương Mộng Mộng đi phía trước, trong đầu nảy ra ý tưởng.

"Đồng chí Mộng Mộng~" Trương Hồng Châu đuổi theo Vương Mộng Mộng.

"Sao vậy?" Vương Mộng Mộng nhíu mày, Vương Mộng Mộng không muốn nói chuyện với loại phụ nữ bại hoại này.

"Không có gì, chỉ muốn nói cho cô biết, cô nên cẩn thận Vương Tiểu Thanh. Trước khi cô đến đây, cô ta suốt ngày nói xấu mẹ con cô trước mặt chúng tôi. Nếu không, cô nghĩ vì sao mọi người đều bênh vực cô ta và đi nói xấu cô chứ, là vì lý do này đấy." Trương Hồng Châu ra vẻ tận tình khuyên bảo.

"Thì ra là vậy. Tôi cứ thắc mắc mãi sao mọi người đều đứng về phía cô ta."

Vương Mộng Mộng cũng cảm thấy không đúng, bản thân mình chưa từng gây hấn với ai trong điểm trí thức, vậy mà bọn họ đều bênh vực Vương Tiểu Thranh, chống lại mình. Thì ra là do Vương Tiểu Thanh nói xấu sau lưng mình.

"Đúng vậy, cô ta còn đi khắp nơi tuyên truyền rằng cô lười biếng, ăn không ngồi rồi, còn nói mẹ cô ác độc..."

Trương Hồng Châu cứ thế bịa chuyện, Vương Mộng Mộng đều tin hết, tỏ ý lần tới phải dạy cho Vương Tiểu Thanh một bài học, vì Vương Tiểu Thanh đã làm hỏng danh tiếng của Vương Mộng Mộng.

Vương Tiểu Thanh đi tới chợ đen, anh mặt sẹo đã thuê một nhà kho, nhưng chỗ đó lại khá xa, ở ven sông của thị trấn, khá rộng rãi, chứa được vài trăm cân, đến vài nghìn cân.

Từ khi mua xe đạp, Vương Tiểu Thanh đổi sang buổi chiều mới đến bán rau, quả nhiên không còn gặp Trương Vũ nữa.

Bán rau xong, vốn định đi mua chút thịt, nhưng phát hiện không còn loại thịt nào ngon. xem ra đi vào buổi sáng cũng có cái lợi của nó.

Thôi, trong không gian vẫn còn một ít, lần nghỉ tiếp theo sẽ đi mua, ngày mai cô dự định lên núi, không đi lên thị trấn nữa.

Đạp xe về đến nhà đã là năm giờ, Vương Tiểu Thanh vào không gian để hạ nhiệt, buổi chiều vẫn còn hơi nóng.

Buổi tối, khi Vương Tiểu Thanh còn đang sắp xếp trong không gian, chợt nghe thấy có người đi vào sân nhà mình, thấy cửa nhà đang đóng, đẩy mãi không mở ra nên bỏ đi.

Vương Tiểu Thanh ra khỏi không gian nhìn thấy là Vương Mộng Mộng.

"Cô ta đến đây làm gì nhỉ?" Vương Tiểu Thanh thắc mắc.

Thực ra, Vương Mộng Mộng đến để gây rối, cô ta định dạy cho Vương Tiểu Thanh một bài học vì đã làm hỏng danh tiếng của mình.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Thanh mang túi đi lên núi, lần trước nghe dân làng nói trên núi có quả dâu và dưa tám tháng, hôm nay trời vừa râm mát, rất thích hợp để tìm trái cây dại.

Vừa ra khỏi nhà, Vương Mộng Mộng thấy Vương Tiểu Thanh đi lên núi, liền nghĩ đi theo Vương Tiểu Thanh để tìm cơ hội gây sự, trên núi không có ai, không có ai giúp Vương Tiểu Thanh, rất thích hợp.

Vương Mộng Mộng theo sau Vương Tiểu Thanh đến lưng chừng núi thì không thấy bóng dáng Vương Tiểu Thanh đâu nữa.

"Ôi, mệt c.h.ế.t đi được," Vương Mộng Mộng tưởng mình không tìm được Vương Tiểu Thanh nữa nền đành đi dạo quanh núi cho đỡ chán.

Vương Tiểu Thanh hoàn toàn không biết có người đi theo mình, lên trên núi cô bắt đầu tìm quả dâu, còn tìm được khá nhiều, ăn một ít, còn phần lớn cất vào trong không gian.

Sau đó cô đi tìm dưa tám tháng.

Trương Vũ mang rau muống cho cho Vương Tiểu Thanh, nhưng không thấy cô ở nhà, cũng không biết cô đi đâu.

Hôm qua cô vừa lên thị trấn rồi, nên hôm nay chắc cô sẽ không đi nữa, có lẽ đi lên núi, mấy hôm trước cô có nói muốn đi lên núi.

Trương Vũ không yên tâm, quyết định đi lên núi tìm Vương Tiểu Thanh, anh đặt rau muống trước cửa nhà cô rồi đi lên núi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 139: Chương 139



Vương Tiểu Thanh đi đến chỗ có dưa tám tháng, không ngờ lại gặp Vương Mộng Mộng cũng đang hái dưa tám tháng ăn.

Vương Tiểu Thanh không muốn ở cùng một chỗ với cô ta, nên quay lưng định đi.

"Này này này, Vương Tiểu Thanh, cô đứng lại đó cho tôi!" Vương Mộng Mộng từ sau cây chạy ra.

"Cô muốn làm gì?" Vương Tiểu Thanh đứng lại.

"Tôi muốn gì à, tôi muốn hỏi cô tại sao lại đi khắp nơi nói xấu tôi và mẹ tôi?" Vương Mộng Mộng hai tay chống hông, trông như một mụ đàn bà chanh chua.

"Tôi không có," Vương Tiểu Thanh chỉ từng nói qua với mấy thanh niên trí thức khác về mối quan hệ không tốt giữa cô và hai mẹ con Vương Mộng Mộng, chứ khnông hề nói ra những chuyện xấu xa trước đây của họ.

"Cô nói dối! Trương Hồng Châu đã nói rằng cô đi khắp nơi nói xấu mẹ con chúng tôi. Hôm nay mtôi phải dạy cho cô một bài học," Vương Mộng Mộng không tin lời Vương Tiểu Thanh nói.

"Cô mà cũng tin lời Trương Hồng Châu sao? Người như cô ta mà cô còn dám ở cùng, chậc chậc chậc," Hừ, không phải chỉ là gây mâu thuẫn thôi sao. ai mà không làm được.

"Không liên quan đến cô, đừng có mà đánh trống lảng. Cô phải hứa với tôi, từ giờ không được nói xấu tôi nữa," Vương Mộng Mộng dùng ngón tay chỉ thẳng vào Vương Tiểu Thanh.

"Nếu tôi không hứa thì sao? Cô còn nhớ lần đó các người đánh tôi ngất xỉu trên giường không? Sao dám làm mà không dám nhận à," Vương Tiểu Thanh khinh thường đáp.

"Cô, cô còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đánh nát miệng của cô," nói xong, Vương Mộng Mộng liền lao tới định tát Vương Tiểu Thanh một cái tát.

Vương Tiểu Thanh né tránh, nhưng Vương Mộng Mộng lại lạo tới lần nữa. Cơ thể nhỏ bé của Vương Tiểu Thanh không chịu nổi cú va chạm, phía sau lại là một con dốc, Vương Tiểu Thanh lăn xuống núi.

"Aaa," Vương Tiểu Thanh lăn một vòng từ trên sườn núi lăn xuống, mắt đỏ hoe từ dưới nhìn chằm chằm Vương Mộng Mộng.

Vương Mộng Mộng thấy Vương Tiểu Thanh ngã xuống dốc có chút hoảng hốt, nhưng thấy cô không sao, lại thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn dám trừng mắt nhìn mình.

"Nhìn cái gì mà nhìn, hừ," Vương Mộng Mộng ung dung bỏ đi.

Vương Tiểu Thanh không ngờ sức Vương Mộng Mộng lại mạnh đến vậy, chỉ bị đẩy một cái thôi mà cô đã lăn xuống dốc rồi.

Vương Tiểu Thanh nhìn cánh tay mình, sao lại không đánh lại được mụ béo c.h.ế.t tiệt kia chứ.

Cô cố đứng dậy phủi bụi trên người nhưng lại phát hiện ra mắt cá chân trái rất đau, không thể cử động được.

"Ai da," Vương Tiểu Thanh vội vào không gian, ngâm chân trong nước suối Linh Tuyền, nhưng hiệu quả không nhiều, có lẽ là bị trật chân. Nước suối Linh Tuyền chỉ hiệu quả với vết thương ngoài da, còn trật chân thì không có tác dụng.

Vương Tiểu Thanh ra khỏi không gian, bây giờ phải làm sao đây, nơi đây hoang vu hẻo lánh, Vương Mộng Mộng c.h.ế.t tiệt cũng bỏ đi rồi.

Vương Tiểu Thanh ngồi trên đất, hôm nay là ngày nghỉ, hy vọng có ai đó lên núi kiếm củi.

Vương Mộng Mộng mỗi tay một quả dưa tám tháng, đi xuống núi, không ngờ lại gặp được Trương Vũ ở chân núi. Cô ta có chút chột dạ.

Muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể đi ngang qua Trương Vũ với vẻ mặt cứng đờ.

"Này, có nhìn thấy Vương Tiểu Thanh ở trên núi không?" Trương Vũ gọi cô ta lại, không biết tên cô ta là gì, nhưng nhớ rõ mối quan hệ giữa cô ta và Vương Tiểu Thanh, không hòa thuận.

Vương Mộng Mộng không biết có nên nói cho Trương Vũ biết không.

"Nói đi, sao cô lại căng thẳng vậy?" Trương Vũ thấy biểu cảm của cô ta rất phong phú.

"Ai căng thẳng chứ, cô ấy hình như ở chỗ dựa tám tháng, giờ đi chưa thì tôi không biết,"

Vương Mộng Mộng lườm Trương Vũ một cái, người ở nông thôn nói chuyện thật thô lỗ, người thô lỗ như vậy quả thực là đối tượng hoàn hảo hợp với Vương Tiểu Thanh.
 
Back
Top Bottom