Ngôn Tình Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 940


“Thôi Trí Viễn, anh không thấy Tư Dao đã bị thương rồi sao?” Lương Vịnh Văn gào thét với ông ta.

“Là do nó tự tìm, đáng đời.”

Hiện tại Thôi Trí Viễn chỉ cần nghĩ lại là cảm thấy sợ hãi, may mà con rể bảo vệ con gái và cháu ngoại kịp lúc, nếu không cây kéo này đã đ.â.m vào người bọn họ rồi.

Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đã một phát vào chân của Lương Tư Dao, anh đá rất mạnh, cô ta đau đến mức không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ biết ôm chân lăn lộn, hiện tại ông ấy lại đá thêm một cái nữa, làm cô ta đau đến mức muốn cắn lưỡi.

“Lương Tư Dao, đang yên đang lành sao tự nhiên chị lại nổi điên hả? Chị không biết làm người khác bị thương là vi phạm pháp luật sao?”

Ngày hôm qua cô ta không la hét hay kiếm chuyện gì, Thôi Tư Vi còn cho rằng cô ta đã ngoan ngoãn rồi, không ngờ cô ta vẫn còn muốn hại người, hiện tại cậu bé nhìn thấy cây kéo dưới mặt đất là lại cảm thấy cột sống lạnh căm căm.

“Nó không có muốn hại ai cả, đây chắc chắn là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

Lương Vịnh Văn vội vàng cất kéo vào trong túi, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên, ngoài miệng lại nói dối tìm cớ: “Con bé không có muốn hại mấy người, chỉ là muốn leo lên xe mà thôi. Cây kéo nhỏ này là sáng nay nó dùng cắt vài thứ, quên cất vào hành lý”

Cung Linh Lung từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt lạnh như băng, lại lên tiếng hỏi Thôi Trí Viễn: “Ông có tin lời giải thích của bà ta hay không?”

“Bọn họ đang nói dối.”

Thôi Trí Viễn biết quá rõ cách làm người của hai mẹ con bọn họ, không hề nói đỡ cho bọn họ câu nào, ngược lại nói với con gái và con rể: “Tĩnh Xuyên, hai đứa là gia đình quân nhân, cứ dựa theo pháp luật nơi này để xử lý nó đi, con đi sắp xếp, hiện tại lập tức áp giải trục xuất nó đi ngay.”

“Thôi Trí Viễn, lúc nãy tôi đã nói rồi, con bé không có cố ý, đây chỉ là hiểu lầm.” Lương Vịnh Văn nhảy cẫng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-940.html.]

Tự mình rời đi và bị trục xuất là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bị áp giải đuổi đi chẳng khác nào chịu xử phạt hành chính, là bị nơi này đuổi đi, đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành trò cười trong giới.

“Nếu cô cảm thấy có hiểu lầm thì đi mà giải thích với công an, bọn họ sẽ xử lý mọi chuyện một cách công bằng.”

Thôi Trí Viễn thấy Lục Tĩnh Xuyên đi gọi điện thoại, nghĩ đến hành vi lúc nãy của Lương Tư Dao, mặt mày xanh mét: “Trước khi tôi quay về, cô lập tức bảo nó cút đi cho tôi, quăng hết toàn bộ đồ đạc của nó đi. Trong tay bà cũng có một phần hợp đồng, là nó trái với điều lệ trong hợp đồng trước, tôi sẽ không chi trả thêm bất cứ chi phí nuôi dưỡng nào nữa.”

“Tôi, tôi không thèm.”

Cuối cùng cơn đau của Lương Tư Dao cũng dịu lại, chỉ có điều vẫn cứ đau đến mức ch** n**c mắt.

“Hừ, hi vọng cô còn có chút cốt khí, nói được thì làm được, đến lúc đó đừng có chạy về nhà tôi la lối khóc lóc như một con ch.ó ghẻ.” Thôi Trí Viễn nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.

Thấy ông ấy tuyệt tình như thế, Lương Vịnh Văn tức giận đến mức cổ họng xuất hiện mùi tanh ngọt, tức giận trừng mắt nhìn Cung Linh Lung: “Anh ấy vì hai mẹ con cô mà đuổi hai mẹ con chúng tôi ra khỏi nhà, cô hài lòng rồi đúng không? Nhìn trò hề đủ chưa?”

“Có bệnh thì đi chữa bệnh đi.” Cung Linh Lung trả lời cho bà ta bảy chữ.

Lục Trường Khiếu đang được ôm cũng mở miệng phụ họa: “Bà cho rằng bà là ai chứ, mấy người bị đuổi ra khỏi nhà thì liên quan gì đến chúng tôi.”

Lục Sơ Minh và Cung Bồng Trạch đứng ở hai bên trái phải của mẹ, tiếp tục tấn công bà ta: “Bà xấu như thế, còn không bằng một cọng tóc của bà ngoại tôi, lại còn đẻ ra một đứa con gái ác độc dị hợm như thế, ông ngoại nên đuổi hai người đi từ lâu mới đúng.”

“Bà không chỉ xấu mà dáng người cũng thấy ghế, không có phẩm chất và tốt chất, kiêu căng ngạo mạn lại vô lễ, nghe nói còn xuất thân từ gia đình xã hội đen. Bà ngoài chúng tôi cao quý ưu nhã, là phần tử trí thức cao cấp có văn hóa, dịu dàng hiền huệ, xuất thân từ gia tộc có dòng dõi thư hương tốt, gương mặt và dáng người đều siêu đẹp, bà muốn xách giày cho bà ngoại tôi cũng chẳng xứng.”

Lương Vịnh Văn bị hai đứa nhỏ chửi thẳng mặt như thế, giận đến mức ăn nói không lựa lời: “Vậy thì sao chứ, cuối cùng không phải vẫn cứ ly hôn sao, vẫn chỉ là đồ đê tiện mà anh ta không cần thôi.”
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 941


“Bốp!”

Cung Linh Lung sải bước tiến lên, tát một cái thật mạnh lên mặt bà ta.

“Mẹ, mẹ buông con xuống.”

Lục Trường Khiếu xoắn m.ô.n.g nhảy xuống đất, gọi hai anh em của mình nhào lên đánh lộn: “Anh cả, em út, xử bà ta.”

Bốn mẹ con cùng nhau ra trận, Cung Linh Lung mang giày cao gót mũi nhọn, điên cuồng đá vào người hai mẹ con nhà họ Lương, làm bọn họ la hét k** r*n ầm ĩ.

Ba anh em sinh ba ở bên cạnh trông thì rất nhỏ yếu, nhưng bọn họ đánh người đều tặng kèm theo linh lực, Lục Trường Khiếu giơ tay túm tóc, hai anh em còn lại chuyên đánh vào mặt bà ta, liên tục nện hết nắm đ.ấ.m này đến nấm đ.ấ.m khác lên mặt bà ta.

“Đừng, đừng đánh nhau.”

“Bé Minh, đừng đánh nữa.”

“Cha, mau đến cứu mạng, mẹ bị bọn họ đánh chảy m.á.u rồi.”

Thôi Tư Vi đứng ở bên cạnh liên tục la to, muốn kéo bọn họ ra, nhưng lại không biết ba anh em này đào đâu ra sức lực mà lại khỏe như thế, cậu bé có kéo thể nào cũng kéo không được.

Lục Tĩnh Xuyên đã nói chuyện điện thoại xong quay về từ lâu, đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ đánh nhau, cũng không có ý định ngăn cản.

Thôi Trí Viễn cũng vừa mới gọi điện thoại cho trợ lý ở thành phố Dương xong, lại thấy hai mẹ con Lương Vịnh Văn bị đè ra đánh tơi bời, sức chiến đấu của ba anh em rất cao, nấm đ.ấ.m bé xíu vừa nhanh lại vừa chính xác, mỗi lần đều có thể né tránh sự phòng ngự của bọn họ, ông ấy hơi nhướng mày, cũng không lên tiếng ngăn cản.

Bốn mẹ con đều phối hợp vô cùng ăn ý, đánh hai mẹ con bọn họ một trận no đòn, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của đồng chí công an, Cung Linh Lung mới lên tiếng: “Dừng!”

“Kết thúc công việc!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-941.html.]

Lục Sơ Minh vỗ tay, còn có chút ghét bỏ mà lau tay vào quần.

Đồng chí công an vội vàng chạy đến, lúc nãy từ khi còn ở đằng xa bọn họ đã nhìn thấy nơi này đang đánh nhau, cũng thấy ba đứa nhỏ đang đánh người, hiện tại chứng kiến hai mẹ con bị đánh đến mặt mũi bầm dập nằm dài dưới đất, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn ba đứa nhỏ hỏi: “Ba đứa đánh đó hả.”

“Chú công an, là bọn con đánh đó, hai người này là người nước ngoài, lúc nãy còn cầm hung khí đánh lén hại người khác. Bọn con đã khống chế được bọn họ, đây chỉ là chuyện nhỏ, các chú không cần phải cảm ơn đâu ạ.” Cung Bồng Trạch vô cùng hào sảng vẫy tay với bọn họ.

Mấy người đang hóng chuyện ở bên cạnh: “…”

Đồng chí công an: Chú nói muốn cảm ơn ba đứa hồi nào thế?

Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên, cười khẽ, chỉ mất một giây đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, lấy giấy chứng nhận quân nhân ra nói: “Hai đồng chí, người gọi điện thoại lúc nãy là tôi.”

“Thì ra là đoàn trưởng Lục.”

Đồng chí công an cũng đã nghe đến danh tiếng của anh, chào nghiêm sau đó mới bắt đầu tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện với anh,

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Lương Tư Dao bị bắt đi.

Cũng không biết cô ta là bị đánh đến sợ hay là vì nguyên nhân khác, đừng nói là nói dối năn nỉ, Lương Vịnh Văn thậm chí còn không dám khóc tiếng nào, khi Lương Tư Dao bị bắt đi, bà ta sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy về phòng khách sạn.

Nhìn thấy bà ta như thế, trong lòng Thôi Tư Vi vô cùng phức tạp và khó chịu, cậu bé vốn dĩ định đi làm việc với cha, lúc này cũng thay đổi ý kiến: “Cha, cha đi đi, con không đi nữa, con ở lại đây chăm sóc cho mẹ, buổi trưa đưa bọn họ đi ra sân bay.”

“Được rồi, cha sẽ tranh thủ thời gian quay về sớm.” Thôi Trí Viễn thở dài.

Lúc nãy đã chậm trễ không ít thời gian rồi, Cung Linh Lung ôm con lên xe, vẻ mặt không được vui cho lắm nói: “Đi thôi.”

Thôi Trí Viễn nhận ra tâm trạng của cô không còn vui vẻ như lúc trước, lập tức nhìn cô xin lỗi: “Linh Lung, xin lỗi, là do cha không trông chừng bọn họ cẩn thận, làm con phải sợ hãi rồi.”

“Ông là bởi vì chúng tôi nên mới đuổi bọn họ ra khỏi nhà sao?” Cung Linh Lung lạnh nhạt hỏi.
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 942


“Cha và Lương Vịnh Văn đã quyết định ly hôn, cũng muốn đuổi Lương Tư Dao ra khỏi nhà, nhưng chuyện này không liên quan gì đến con và mẹ, cha đã nhịn hai mẹ con bọn họ đủ lâu rồi.”

Thôi Trí Viễn không muốn cô suy nghĩ quá nhiều, mà ông ấy đưa ra quyết định đó đúng là cũng chẳng liên quan gì đến cô, lúc này ông ấy cũng chủ động kể lại toàn bộ tình huống của cuộc hôn nhân này cho bọn họ biết.

Về việc tư của ông ấy, Cung Linh Lung chỉ nghe chứ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Bọn họ rời đi không được bao lâu, lãnh đạo của khách sạn đã đến thông báo, bảo hai mẹ con Lương Vịnh Văn dọn đi ngay lập tức, lúc nãy khi chuyện đó diễn ra, bọn họ cũng ở hiện trường chứng kiến hết toàn bộ.

Hành vi của hai mẹ con này đã không thể coi như là kiêu căng vô lễ nữa rồi, hiện tại Lương Tư Dao bị bắt đến đồn công an, bị nghi ngờ đến tội g.i.ế.c người cưa thành công, còn nhỏ mà đã ác độc như thế, bọn họ thật sự không dám để hai mẹ con này tiếp tục ở đây nữa.

Thôi Tư Vi liên tục xin lỗi và cam đoan, lãnh đạo khách sạn mới đồng ý cho Lương Vịnh Văn ở lại khách sạn đến trưa, còn nghiêm khắc cảnh cáo bà ta không được kiếm chuyện nữa, nếu không cũng sẽ đưa bà ta đến cục công an để chịu giáo dục.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lương Vịnh Văn bị đánh, bốn mẹ con Cung Linh Lung đánh rất nặng tay, lúc này vẫn còn đau đến mức cuộn tròn trên giường khóc thút thít, lỗ tai cũng kêu ong ong, người ngoài nói cái gì bà ta cũng nghe không rõ.

Thôi Tư Vi ngồi ở đó với bà ta nửa tiếng đồng hồ, thấy cảm xúc của bà ta hơi dịu lại mới kéo bà ta đến bệnh viện gần đó khám.

Bà ta bị đ.ấ.m mười mấy cú đ.ấ.m vào mặt, lúc này mặt mũi bầm dập, đã không còn nhìn thấy rõ màu da gốc trên mặt nữa, răng cũng bị đánh đến lung lay, lúc bác sĩ kiểm tra vết thương và thoa thuốc cho bà ta, bà ta đau đến mức toàn thân run lẩy bẩy la to.

Lúc này mấy người Cung Linh Lung đã chạy đến tòa nhà văn phòng tường đỏ, hai tay cô xách theo hai cái túi to, đây là quà cô chuẩn bị cho các ông cụ.

Bọn họ ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi chờ chừng năm phút, ông cụ Lục đẩy cửa đi vào gọi bọn họ vào, thấy ba đứa cháu cố cũng đi theo, cười vui vẻ hỏi: “Hôm nay ba đứa không đi bán hàng nữa à?”

“Ông cố.”

Ba đứa nhỏ lập tức nhảy cẫng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-942.html.]

Thôi Trí Viễn thấy ông cụ Lục đích thân đến nơi này, lập tức tiến lên chào hỏi: “Ông Lục, chào ông.”

“Chào đồng chí Thôi Trí Viễn.”

Ông cụ Lục bắt tay với ông ấy, nói chuyện vô cùng nhanh nhẹn: “Mời cậu cùng tôi đi đến văn phòng, hiện tại bọn họ đều đang có mặt, cụ thể như thế nào thì cậu cứ gặp mặt bọn họ rồi nói.

“Được rồi, làm phiền ông.” Thôi Trí Viễn cảm ơn.

“Tĩnh Xuyên, con dẫn theo ba đứa con trai vào văn phòng cha nghỉ ngơi đi.” Ông cụ Lục ra lệnh.

“Ông nội, ba anh em chúng nó cũng muốn quyên tiền, bọn họ nói muốn quyên góp hết số tiền lời kiếm được trong một tháng buôn bán này.” Lục Tĩnh Xuyên nhấc túi tiền nặng trĩu trong tay lên lắc lư trước mặt ông ấy, còn có chút kiêu ngạo nói: “Ba đứa cháu cố của ông nội kiếm tiền giỏi lắm đó, đây là thu nhập một tháng của ba nhóc ranh này nè.”

Hai mắt ông cụ Lục sáng rực lên: “Giỏi đó, đi buôn bán một tháng đã kiếm được nhiều tiền như thế, chẳng trách gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày nào cũng nhiệt tình như thế.”

Trong văn phòng có bảy tám ông cụ đang ngồi, thấy Cung Linh Lung xách theo hai túi đồ đi vào, ông cụ Hàn bật cười lên tiếng đầu tiên: “Linh Lung, còn sớm thế này mà đã mang cơm trưa đến cho các ông rồi à?”

“Con không mang cơm trưa, con mang một ít trà sáng đến cho mọi người.”

Cung Linh Lung cười khanh khách đi vào nhà, nghịch ngợm hoạt bát chào mọi người trong phòng. Đầu tiên là giới thiệu Thôi Trí Viễn cho mọi người, sau đó mới phát quà tặng cho bọn họ, nghịch ngợm nói: “Các ông cụ, đây là trà thuốc do mẹ con tự điều chế đó, con chờ đến khi trung tâm thương mại của con khai trương sẽ mang ra bán, các ông nếm thử hiệu quả trước đi.”

“Cái con ranh này.” Ông D cười mắng, đồng thời mời Thôi Trí Viễn ngồi xuống, ngoài miệng còn cười nói: “Lại còn dám bắt mấy ông già này làm chuột bạch thử nghiệm nữa à.”

“Chuột bạch già uống vào mà có hiệu quả tốt thì bảo đảm là tốt thật rồi.”

Lúc ở nhà Cung Linh Lung cố ý đóng gói thật đẹp, mỗi người hai hộp, mỗi hộp chừng nửa cân trà, cười giới thiệu: “Hộp màu xanh uống buổi sáng, bốc một nắm là đủ để pha uống cả ngày rồi, bởi vì đã được ngâm qua dược liệu cho nên có chút thoang thoảng mùi thuốc, mùi rất nhẹ không khó ngửi, có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo, giảm mỏi mệt.”

“Hộp trà màu hồng này có dược tính ôn hòa hơn, người bị mất ngủ uống sẽ có hiệu quả tốt nhất, mỗi lần pha ba đến năm nhánh trà, nhai nuốt luôn cả xác trà, bảo đảm uống xong sẽ ngủ rất ngon, tinh thần phấn chấn làm việc đến năm một trăm hai mươi tuổi đều được.”
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 943


Mấy ông cụ nghe cô ba hoa, một người trong số đó cười ầm lên: “Hiện tại ông đang muốn về hưu, con lại bắt ông làm đến năm một trăm hai mươi tuổi, con cố ý hại ông đúng không.”

“Ha ha ha.”

Mọi người đều cười ầm lên, Cung Linh Lung cũng cười mãi không ngừng: “Ông Tạ, ông chơi cờ không thắng con, câu cá cũng câu không lại con, khoác lác cũng thua con nốt, ông chẳng tinh thông hoạt động giải trí nào, nghỉ hưu sớm chẳng phải sẽ chán đến c.h.ế.t sao. Ông đó, trời sinh đã có số phải làm việc vất vả rồi, ông cứ ngoan ngoãn tiếp tục làm việc đi, đừng có nghĩ đến mấy chuyện đó nữa.”

“Ha ha ha… Ha ha ha…” Mấy ông cụ lại cười ầm lên.

Ông cụ Lục còn tiếp tục trêu ông ấy phụ cháu dâu: “Linh Lung nói không sai, số ông là phải làm việc vất vả, chỉ cần còn chưa nhắm mắt thì gió mặc gió, mưa mặc mưa mà bò dậy đi làm, làm việc mà không c.h.ế.t thì cứ làm cho đến c.h.ế.t luôn.”

Ông cụ Tạ cũng không thèm để ý đến mấy lời nói vui đùa của bọn họ, cũng bị trêu chọc cười mãi không ngừng, tự đứng dậy đi rót nước, muốn nếm thử trà mới như thế nào.

“Vậy tôi làm chuột bạch già nếm thử mùi vị như thế nào, nếu như hiệu quả tốt thật, sau này phải đi lân la làm quen với thằng nhóc Hàn Tế kia rồi, bảo nó rảnh rỗi nhớ thổi gió đầu giường cho nhiều vào.”

Ông cụ cũng là một người hài hước thú vị, lúc Cung Linh Lung đến viện gia thuộc thăm hỏi, thường xuyên thoải mái trêu đùa với bọn họ, lúc này cũng cầm ly nước của mình chạy lại gần nói.

“Ông ta, ông thưởng cho con một miếng với, con còn chưa được nếm thử nữa.”

“Biến đi chỗ khác đi.”

Trà thuốc do Cung Vãn Đường đích thân làm, có ngàn vàng cũng khó mua được, ông cụ Tạ lập tức ôm chặt bình trà, không nỡ chia cho cô dù chỉ một miếng.

“Ông cho con một miếng đi, chờ vài hôm nữa con lại cho ông vài trái sầu riêng.”

Cung Linh Lung đã hỏi thăm rõ ràng về mấy ông cụ này rồi, ông cụ Tạ thích ăn sầu riêng nhất, đây là món ngon nhất trong lòng ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-943.html.]

Vừa nghe đến có sầu riêng, hai mắt ông cụ Tạ lập tức sáng rực lê: “Nhà họ Cung của con có con đường nhập hàng, cho ông thêm vài trái, ông cho phép con đến nhà ông ăn ké.”

“Dạ được.”

Thấy con gái cười nói tự nhiên với các lãnh đạo có địa vị cao như thế, không hề có vẻ căng thẳng, lại còn cười đùa, ở chung với bọn họ như cháu ruột, Thôi Trí Viễn vừa bội phục lại còn rất vui mừng và sung sướng.

Đùa thì đùa, chuyện quan trọng đương nhiên cũng phải nói.

Chờ ông Tạ pha trà xong, Lục Tĩnh Xuyên đặt túi tiền trong tay anh đến trước mặt bọn họ, nhướng mày nói: “Ông Tạ, con dẫn theo ba đứa con trai bán hàng vỉa hè kiếm được, tổng công ba vạn, dùng danh nghĩa của vợ con để quyên tặng cho đơn vị của chú Nghiêu, dùng làm tài chính nghiên cứu phát minh vũ khí.”

Ông cụ Tạ mở túi ra, thấy bên trong là mấy cọc tiền đã được đếm và cột gọn gàng, hơi kinh ngạc: “Mấy đứa bán hàng một tháng kiếm được nhiêu đây ở đó hả?”

“Dạ đúng.” Lục Tĩnh Xuyên cong môi, vỗ nhẹ ba củ cải nhỏ đứng bên cạnh: “Đây là ba quân chủ lực bán hàng, mỗi đứa kiếm được một vạn, con chỉ phụ trách phụ giúp chuyện lặt vặt và thu tiền.”

Ba anh em sinh ba đều ăn ý mỉm cười, lộ ra nụ cười đáng yêu và quyến rũ nhất của bọn họ.

Mấy ông cụ: “…”

Ba nhóc tì này, giỏi đó chứ.

Một tháng kiếm ba vạn, xem ra trong khoảng thời gian thử nghiệm thay đổi chính sách này đã có hiệu quả khá tốt, bọn họ đã có thể yên tâm tiếp tục đẩy mạnh rồi.

“Được rồi, cha vợ giàu sụ của con cũng đến đưa tiền, ông ấy và các ông nói chuyện với nhau đi, bọn con ở bên cạnh lắng nghe.” Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo vợ con tự dọn ghế sang bên cạnh ngồi.

Cung Linh Lung có thể cười đùa trò chuyện vui vẻ với mấy ông cụ, nhưng Thôi Trí Viễn thì không thể làm thế, đầu tiên là lễ phép chào hỏi làm quen các lãnh đạo, tự giới thiệu về bản thân xong, sau đó mới bắt đầu vào chủ đề chính với bọn họ.
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 944


Một tiếng đồng hồ sau, Thôi Trí Viễn quyên góp một trăm hai mươi lăm vạn đô la Mỹ, dựa theo tỷ giá đổi tiền tệ hiện tại thì chính là hai trăm vạn.

Một nửa sẽ dùng cho nghiên cứu các máy móc công nghiệp, một nửa dùng cho nghiên cứu y dược.

Lần này ông ấy cũng dùng danh nghĩa của Cung Linh Lung để quyên tặng, ký hợp đồng ngay tại chỗ, hứa hẹn số tiền này sẽ được chuyển đến trong nước trong vòng một tháng, còn các hồ sơ tài liệu sau đó đều sẽ do Cung Linh Lung thay mặt xử lý.

Giải quyết xong chuyện này, bọn họ lại trò chuyện về chính sách và hướng phát triển của nước M hiện tại, Thôi Trí Viễn biết cái gì đều nói ra hết, không giấu diếm nửa lời, mọi chuyện ông ấy nắm bắt được đều kể lại cho bọn họ nghe.

Mười một giờ trưa bọn họ mới ra khỏi văn phòng, mấy ông cụ đều cười vui vẻ đi ra tiễn.

Thôi Trí Viễn vốn dĩ muốn đi ăn trưa cùng con gái và con rể, nhưng mà bởi vì chuyện của hai mẹ con Lương Vịnh Văn, ông ấy chỉ đành hẹn bọn họ vào dịp khác.

Cung Linh Lung lái xe đưa ông ấy đến cửa khách sạn, cũng không đi lên lầu, chờ ông ấy xuống xe, chỉ nói đơn giản vài câu rồi lập tức rời đi.

Lúc Thôi Trí Viễn quay về phòng thì mấy người Thôi Tư Vi đều đã về, đầu Lương Vịnh Văn quấn băng gạc, bên trong tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, hai mẹ con bọn họ đã sửa soạn hành lý xong hết rồi.

“Cha, lãnh đạo khách sạn đuổi chúng ta đi rồi.”

Thôi Tư Vi vừa nhìn thấy ông ấy lập tức nói đến việc này, thật ra lãnh đạo khách sạn chỉ đuổi hai mẹ con Lương Vịnh Văn rời đi, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía cậu ấy cũng không được tốt cho lắm, cậu bé luôn luôn rất thông minh, đương nhiên cũng hiểu được ý của đối phương.

Thôi Trí Viễn hơi nhíu mày nói: “Tư Vi, con đi sửa soạn đồ đạc đi, cha đi gọi điện thoại, sẽ quay về ngay.”

“Cha, chúng ta dọn đi đâu?”

Thôi Tư Vi hỏi ông ấy, bọn họ không quen biết quá nhiều người ở nơi này, cũng chỉ hơi thân với cô út một chút mà thôi: “Chúng ta đến nhà cô út ở sao?”

“Cô út của con đang đi làm, hiện tại không thể liên lạc được với cô ấy.” Thôi Trí Viễn suy nghĩ một chút nói: “Con đi dọn dẹp hành lý trước đi, cha đi gọi điện thoại, chờ cha về lại tính tiếp.”

“Dạ được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-944.html.]

Thôi Trí Viễn còn phải ở lại bên này thêm một tuần nữa, dọn đến khách sạn khác cũng phải đi tìm người làm bảo lãnh, hôm nay là ngày làm việc, tìm mấy người bạn học cũ đi giúp đỡ cũng không tiện cho lắm, chỉ đành gọi điện thoại cho người nhà họ Cung.

Người nghe điện thoại vẫn cứ là Cung Vãn Đường, mấy người Cung Linh Lung còn chưa về đến nhà, nghe điện thoại biết được chuyện ông ấy muốn nhờ vả rồi, nói ngay: “Các anh cứ ở lại khách sạn chờ thêm chút nữa đi, chờ Linh Lung về nhà rồi, tôi lại bảo con bé chạy đến đó.

“Vãn Đường, phiền các em quá rồi.”

Lúc nãy Thôi Trí Viễn nói cho bà biết chuyện Lương Tư Dao suýt chút nữa làm con gái bị thương, cũng thay mặt bọn họ xin lỗi, hiện tại bà vẫn cứ đồng ý giúp đỡ ông ấy, ông ấy thật ra rất biết ơn, cũng rất băn khoăn.

“Tôi sẽ không ngăn cản anh nhận lại Linh Lung và tiếp xúc với con bé, cũng không yêu cầu anh phải làm tròn trách nhiệm của một người cha, càng không yêu cầu anh phải bù đắp gì cho con bé. Từ khi còn nhỏ con bé đã chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, khi đó tôi bị mất trí nhớ, tính cách khá yếu đuối, có đôi khi còn cần con bé dựng lông lên như nhím để bảo vệ tôi. Khi còn nhỏ con bé đã chịu quá nhiều khổ rồi, tôi cũng không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào ăn h.i.ế.p con bé, càng không cho phép người ngoài khinh thường và làm tổn thương con bé.”

Giọng nói của Cung Vãn Đường khá mềm mại, nhưng trong giọng nói rõ ràng khá cứng rắn.

Thôi Trí Viễn nghĩ đến chuyện hôm nay Lương Vịnh Văn mắng bà, lúc đó con gái cũng là người lập tức xông đến tát bà ta, cô cũng là đang bảo vệ mẹ, không cho phép bất cứ kẻ nào ăn h.i.ế.p hay sỉ nhục mẹ.

“Vãn Đường, những lời em nói tôi đều nhớ kỹ, tôi cũng cam đoan với em, tôi sẽ không làm cho bất cứ kẻ nào tổn thương Linh Lung, tôi sẽ dùng hết mọi khả năng để bù đắp và bảo vệ cho con bé.”

Cung Vãn Đường biết trong lòng ông ấy còn có chút áy náy, ít nhất thì hiện tại vẫn rất áy náy và tự trách với con gái, hôm nay Lương Tư Dao suýt chút nữa hại cô bị thương, việc này không thể chỉ trục xuất cô ta là xong việc, hỏi ông ấy: “Anh định xử lý Lương Tư Dao như thế nào?”

“Nhà họ Lương vốn dĩ chính là dân xã hội đen, lúc trước đắc tội đến rất nhiều người, đã bị chơi sụp đổ từ lâu rồi.”

“Mấy năm nay tôi nể mặt Tư Vì, bảo đảm cuộc sống cho bọn họ, lần này quay về tôi sẽ trực tiếp xử lý cho bọn họ.”

“Không có tôi bảo vệ, kẻ thù của nhà họ Lương sẽ tự ra tay, bình thường Lương Tư Dao đi ra ngoài cũng đắc tội với không ít người, bọn họ cũng sẽ nghe được chuyện này rồi ra tay thôi, tôi sẽ tạo cơ hội cho bọn họ.”

Nghe kế hoạch của ông ấy, Cung Vãn Đường im lặng vài giây, cuối cùng lại nói một câu: “Thôi Trí Viễn, anh thay đổi rất nhiều.”

Trước kia ông ấy sẽ không làm như thế, ông ấy sẽ cảm thấy Lương Tư Dao chỉ là một đứa con nít, gây ra họa thì mang về nhà từ từ giáo dục, sẽ tốt bụng mà khuyên nhủ dạy bảo, nhưng hiện tại thái độ làm việc của ông ấy đã thay đổi, trở nên quả quyết lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Thấy bà cũng đánh giá như thế, Thôi Trí Viễn cười chua xót: “Thay đổi quá muộn rồi.”
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 945


Mười phút sau mấy người Cung Linh Lung mới về đến nhà, cô vừa mới bước xuống xe, Cung Vãn Đường đã đi đến nói cho cô biết tình huống bên phía Thôi Trí Viễn nói: “Linh Lung, con đi sắp xếp khách sạn mới, đi làm người bảo đảm xử lý xong thủ tục cho bọn họ đi.”

“Dạ vâng.”

Chờ chồng con đều xuống xe rồi, Cung Linh Lung cầm chìa khóa xe lập tức xuất phát: “Mọi người ăn cơm trước đi, không cần chờ con.”

Cung Linh Lung nhanh chóng chạy đến khách sạn Văn Hoa, tìm nhân viên phục vụ dưới lầu hỏi phòng thuê của bọn họ, đi theo người ta lên lầu hai gõ cửa.

Hai cha con Thôi Trí Viễn đang sửa soạn hành lý, thấy cô đến nhanh như thế, vội vàng đẩy nhanh tốc độ, ngoài miệng vẫn còn xin lỗi cô: “Linh Lung, xin lỗi, con có nhiều công việc bận rộn như thế, lại còn làm chậm trễ thời gian của con nữa.”

Cung Linh Lung liếc mắt nhìn thoáng qua Lương Vịnh Văn đang ngồi ở bên cạnh, đầu bà ta bị gói lại như một cái bánh chưng, mặt mày lạnh nhạt hỏi: “Ông muốn đổi khách sạn khác ở hay là có kế hoạch gì khác hay không?”

“Đổi khách sạn khác ở đi.”

Việc đã đến nước này, chỉ có thể đổi một nơi ở khác, lúc trước là bạn học Hà Hoài Dân của ông ấy làm người bảo đảm, lúc này có lẽ đã mang đến phiền phức cho bạn của ông ấy rồi.

“Đi đến khách sạn Kinh Hoa ở đi, hai người sửa soạn hành lý trước, tôi đi nhờ ông Tạ ra mặt gọi điện thoại.” Cung Linh Lung xoay người đi xuống lầu.

Ông Tạ nhận được điện thoại của cô, hiểu biết tình hình cụ thể xong, lập tức bảo thư ký đi sắp xếp, còn thông qua điện thoại sắp xếp một việc với cô, bảo cô chuyển lời cho Thôi Trí Viễn.

Cung Linh Lung mới vừa thanh toán tiền điện thoại xong, mấy người Thôi Trí Viễn đã đi xuống lầu, cô lập tức báo cho bọn họ biết: “Đã sắp xếp xong rồi, khách sạn Kinh Hoa, tôi chở ông qua đó. Còn nữa, ông Tạ thông báo ba giờ rưỡi chiều nay nhật báo RM sẽ tiến hành phỏng vấn ông, muốn ông chuẩn bị sẵn sàng trước.”

Đây là một chuyện rất quan trọng, cũng là sự tán thành và tin tưởng của quốc gia đối với ông ấy, tâm trạng Thôi Trí Viễn khá vui vẻ nói: “Được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-945.html.]

Trước khi rời đi, Thôi Trí Viễn đi tìm lãnh đạo khách sạn, bày tỏ sự xin lỗi với lãnh đạo và các nhân viên phục vụ vì mấy ngày nay hai mẹ con Lương Vịnh Văn đã la lối kiếm chuyện lung tung.

Cất hành lý lên xe xong, Cung Linh Lung lại nhìn về phía Lương Vịnh Văn rõ ràng vẫn còn rất sợ cô, hỏi ông ấy: “Ông định xử lý bà ta như thế nào?”

“Bọn họ mua vé máy bay vào một giờ rưỡi chiều nay, bay đến thành phố Dương.”

Cung Linh Lung đã hiểu, liếc mắt nhìn về phía Lương Vịnh Văn nói: “Lên xe, tôi đưa bà đến đồn công an tập hợp với Lương Tư Dao, để đồn công an đưa hai mẹ con bà đến sân bay.”

Lương Vịnh Văn cũng không muốn lên xe, nhưng nơi này không có xe taxi, chỉ có thể đi xe buýt, lại còn phải đổi vài tuyến xe, có lẽ sẽ không đến kịp chuyến bay một giờ rưỡi, bà ta chỉ đành cố nhịn tức giận và nhục nhã lên xe.

Cung Linh Lung đạp phanh dừng xe ở trước đồn công an, cô còn chưa mở cửa xuống xe, lập tức nhìn thấy em chồng đạp xe đạp đến.

“Tĩnh Dương.”

“Ủa, chị dâu, sao chị lại ở chỗ này?”

Lục Tĩnh Dương chống chân xuống đất, xe đạp dừng lại trước cửa xe, nhìn vào mấy người trong xe nhướng mày nói: “Mấy người này là?”

Cậu có chút giống Lục Tĩnh Xuyên, Thôi Trí Viễn đã đoán được thân phận của cậu, xuống xe chủ động bắt tay nói: “Con là em trai của Tĩnh Xuyên, Tĩnh Dương đúng không, bác là cha của Linh Lung, Thôi Trí Viễn.”

“Ồ, thì ra là chú Thôi à, chào chú.”

Lục Tĩnh Dương bắt tay với ông ấy, hỏi thăm chuyện chính: “Sao mọi người lại đến đồn công an thế? Có chuyện gì sao?”

Lần trước khi Thôi Trí Viễn gặp mặt anh chị sui ăn cơm đã từng nói chuyện về gia đình của bọn họ, biết hai mẹ con bọn họ đều làm việc ở hệ thống công an, lúc này cũng không giấu diễm nữa, nói ngắn gọn lại chuyện phát sinh buổi sáng cho cậu nghe.
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 946


Lục Tĩnh Dương đã hiểu, nhìn về phía Lương Vịnh Văn nói: “Mọi người đi theo con đi, con dẫn mọi người đi gặp cô ta.”

Bên phía cục công an chắc cũng đã điều tra xong rồi, hồ sơ trục xuất cũng đã phê duyệt xong, Lục Tĩnh Dương đích thân đi dẫn Lương Tư Dao đi ra ngoài.

Chờ đến khi nhìn thấy gương mặt xấu xí sưng vù như cái đầu heo của Lương Tư Dao hiện tại, da mặt Cung Linh Lung khẽ run, chạm phải ánh mắt tràn ngập ý cười của em chồng, cô cũng không nhịn được cong môi lên mỉm cười.

Ba tên nhóc thối kia đánh ác thật đó, chỉ e là phải mất một tháng mới khôi phục lại được.

Lương Tư Dao là một đứa nhát gan thích ăn h.i.ế.p kẻ yếu sợ người hung dữ điển hình, trận đòn no nê sáng hôm nay đã để lại ám ảnh vô cùng to lớn trong lòng cô ta, hiện tại nhìn thấy Cung Linh Lung lập tức theo bản năng sợ hãi, còn chủ động trốn ra đằng sau các đồng chí công an để tìm kiếm bảo vệ.

Bởi vì là bị trục xuất cho nên cục công an sẽ phụ trách xử lý những công việc tiếp theo, bên phía kinh đô ra lệnh cho Lục Tĩnh Dương đưa bọn họ lên máy bay, bên phía thành phố Dương cũng sẽ có đồng chí công an đến tận sân bay đón, sau đó lại làm thủ tục đưa bọn họ đi ra nước ngoài.

Chờ hai mẹ con bọn họ bị đưa đi rồi, Cung Linh Lung cũng lái xe chở hai cha con bọn họ đi: “Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại đến khách sạn Kinh Hoa.”

“Được.”

Tiễn hai mẹ con Lương Vịnh Văn rồi, Thôi Trí Viễn cảm thấy đến cả việc hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, nói: “Linh Lung, chắc là Tĩnh Xuyên cũng còn chưa ăn cơm đâu, con gọi bọn họ đi ra ngoài ăn luôn đi.”

“Mẹ đã nấu sẵn cơm ở nhà rồi, chắc bọn họ cũng ăn xong rồi.”

Cung Linh Lung thông qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Thôi Tư Vi có chút uể oải, không còn hoạt bát tinh nghịch như lần gặp mặt đầu tiên, chủ động tìm cậu bé nói chuyện: “Tư Vi, em muốn ăn cái gì?”

Thôi Tư Vi lộ ra nụ cười lễ phép nói: “Cái gì cũng được ạ, em không kén ăn.”

“Em lớn lên ở nước ngoài, chắc là đã quen ăn cơm tây rồi, chỗ này các tiệm cơm ở bên ngoài đều không có cơm tây, khách sạn Kinh Hoa thì có, nhưng mà có lẽ cũng không ngon lắm, em có muốn đi ăn không?”

Thấy cô suy nghĩ cho mình, Thôi Tư Vi vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, không cần, ở nhà thì bọn em cũng ăn đồ ăn Trung Quốc nhiều hơn, em rất thích ăn đồ ăn Trung Quốc, cứ tùy tiện ăn cái gì đó là được.”

“Được rồi.”

Cung Linh Lung suy nghĩ một chút, lên kế hoạch: “Đến ba giờ rưỡi mới có người đến phỏng vấn, hiện tại còn rất sớm, hay là chị dẫn em và cha em đi ăn lẩu thịt dê xuyến ha? Ăn xong đi đến khách sạn, vẫn còn thời gian để tắm rửa chuẩn bị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-946.html.]

“Được, vậy đi ăn thịt dê đi.”

Đã hai mươi năm rồi Thôi Trí Viễn chưa được ăn thịt dê xuyến chuẩn vị kinh đô, đúng là có chút nhớ mùi vị trong trí nhớ này.

Thôi Tư Vi chưa từng ăn, thấy cha muốn ăn, cũng gật đầu đồng ý: “Dạ được.”

A anh em đều rất thích ăn thịt dê nướng, nửa năm nay Cung Linh Lung thường xuyên dẫn bọn nhỏ đến nơi này ăn, hôm nay vừa mới đến, người phục vụ nhớ mặt cô lập tức cười nói: “Tiểu Cung, sao hôm nay cô không dẫn theo ba cục cưng đáng yêu kia đến?”

Ba anh em bọn họ miệng rất ngọt lại còn lễ phép, trông lại còn đáng yêu, đi đến đâu cũng đều được mọi người yêu thích, mỗi lần đến nơi này đều sẽ chào hỏi người phục vụ, bọn họ đã quen thuộc với nhau từ lâu rồi.

“Chị Kiều, hôm nay em tiếp khách, không dẫn ba nhóc con kia đến, lát nữa chị đóng gói một phần thịt dê nướng cho em, em đóng gói mang về cho ba nhóc.”

“Được rồi, em muốn ăn cái gì, chị lên đơn cho em ngay.”

Cung Linh Lung bảo Thôi Trí Viễn gọi món ăn, còn hỏi Thôi Tư Vi: “Tư Vi, em có ăn cay được không?”

“Được một ít ạ.” Thôi Tư Vi lễ phép cười cười.

“Chị Kiều, nồi lẩu thì vị không cay, que nướng hơi cay, phần mang về vẫn cứ độ cay như cũ.”

Lẩu và que nướng nhanh chóng được bưng lên, có đồ ăn thơm ngào ngạt quyến rũ, tâm trạng của Thôi Tư Vi đã khá hơn rất nhiều, lập tức cầm lấy que nướng bắt đầu ăn uống, ăn một miếng là hai mắt lập tức sáng rực lên: “Cha, ngon quá.”

“Trước kia em chưa từng ăn món này sao?” Cung Linh Lung cầm hai bình nước có gas lạnh đến cho hai người bọn họ.

“Chưa từng ăn bao giờ, ngon quá.”

Thôi Tư Vi cầm một chuỗi thịt dê cho cô nói: “Chị, chị cũng ăn đi.”

“Cảm ơn em.”

Cung Linh Lung thấy hai cha con bọn họ đều thích, lại đi tìm chị Kiều gọi thêm một ít xiên nữa, đồ ăn và thịt nhúng lẩu cũng gọi thêm luôn.
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 947


Ăn xong bữa lẩu này, hai cha con nhà họ Thôi đều vô cùng thỏa mãn, Thôi Tư Vi ăn đến mức mồ hôi đổ ra đầy đầu, nhưng miệng lại chưa từng dừng lại, uống hết ba bình nước có gas.

Lúc ra khỏi tiệm ăn thì đã hai giờ chiều, Cung Linh Lung lập tức lái xe đưa bọn họ đến khách sạn Kinh Hoa, có ông Tạ gọi điện thoại báo trước, lần này làm thủ tục rất nhanh, chỉ mất ba phút đã giải quyết xong, thái độ của nhân viên công tác cũng cực kỳ nhiệt tình, đưa bọn họ đến tận phòng.

Bên phía khách sạn cũng đã sắp xếp sẵn cho việc phỏng vấn vào chiều nay, Thôi Trí Viễn mặc áo vest đến tham dự, Cung Linh Lung và Thôi Tư Vi cũng đi theo xem, nhưng hai người lại không xuất hiện trước màn ảnh.

Lần phỏng vấn này vô cùng chính thức và nghiêm tục, thời gian gần hai mươi phút, sau khi kết thúc còn chụp một tấm hình để đăng báo nữa.

Lúc đi ra ngoài Thôi Trí Viễn vẫn cứ mỉm cười, nhìn về phía hai đứa con, cười hỏi: “Lúc nãy cha biểu hiện như thế nào?”

“Tốt lắm.”

Đây là lần đầu tiên Thôi Tư Vi nhìn thấy ông ấy được phỏng vấn, từ nãy đến giờ vẫn luôn cười toe toét.

Con trai khen ngợi, Thôi Trí Viễn lại cười càng tươi hơn, lại nhìn về phía con gái, có chút chờ mong sự đánh giá của cô.

“Rất ra dáng người tốt.”

Cung Linh Lung đánh giá nhiều hơn vài chữ.

Thôi Trí Viễn hơi ngẩn ra, ngược lại còn bật cười nói: “Cha coi như Linh Lung đang khen cha.”

Sau khi chuyện này kết thúc, Cung Linh Lung cũng chuẩn bị đi về, lúc đi còn bổ sung một câu: “Cha chồng của tôi gọi điện thoại cho tôi, hai người đã hẹn sẽ gặp nhau vào chủ nhật, vậy sáng chủ nhật ông đến nhà tôi ăn cơm đi, ông gọi luôn ba mẹ con nhà cô út đến nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-947.html.]

“Được rồi, cha sẽ đến đúng giờ.” Thôi Trí Viễn vốn dĩ muốn sắp xếp thời gian đi thăm hỏi bọn họ.

Sau khi rời khỏi khách sạn Kinh Hoa, Cung Linh Lung cũng không đi về nhà mà đi thẳng đến quảng trường nhỏ mà chồng con cô thường hay bày quán bán hàng, thấy bọn họ quả nhiên đã dựng sạp hàng buôn bán rồi, trước mấy sạp hàng đó chen đầy người, cô vội vàng đậu xe lại rồi chạy đến giúp đỡ.

Hôm nay bốn cha con bọn họ cùng với Tống Thao, Thôi Văn Đống đề bán đồng hồ điện tử, đèn bàn, đồng hồ báo thức vân vân, có rất nhiều người đến mua hàng. Còn có một ít người có ý đồ xấu xa, thấy ba người bọn họ còn nhỏ nên định mượn gió bẻ măng, lúc nãy còn đến đây kiếm chuyện, bị Lục Tĩnh Xuyên lôi ra dạy dỗ cho một trận.

“Chị dâu, chị đến đúng lúc lắm, chị mau đi nhập hàng thêm giúp bọn em đi, lại thêm hai trăm cái đồng hồ điện tử, một trăm cái đèn bàn, lại thêm một thùng đồng hồ báo thức nữa.”

Mấy người Tống Thao sắp bán hết hàng rồi, nhưng lại không có thời gian rảnh chạy đến kho hàng nhập hàng, bên phía Thôi Văn Đống cũng không còn lại bao nhiêu hàng, lúc trước anh ta nhập hàng hai nghìn, hiện tại bán cũng sắp hết.

Lúc này anh ta cũng giơ tay lên nói: “Mang cho tôi một ít nữa, lát nữa tôi sẽ thanh toán tiền hàng cho cô sau.”

Cung Linh Lung gật đầu, lập tức lái xe chạy đến kho hàng, lúc trước cô đã vận chuyển một đống hàng hóa đến, thật ra trong không gian còn có không ít hàng tích trữ, nhưng mà phải bán xong hết mấy thứ trong kho hàng rồi mới có thể nhập hàng vào tiếp được.

Có xe chở hàng hóa đến rất tiện, lại không đến nửa tiếng đồng hồ sau, Cung Linh Lung liên tục đi nhập hàng cho bọn họ, còn mang theo hai mươi cái đồng hồ đến.

Cô giao đồng hồ cho Lục Tĩnh Xuyên bán, Cung Linh Lung cầm loa rao hàng: “Đồng hồ cơ học thép không gỉ hiệu Hải Thành, kiểu nam kiểu nữ đều có đủ, không cần phiếu đồng hồ, một trăm bốn mươi lăm đồng một cái, số lượng có hạn, ai muốn mua thì nhanh chân chạy đến xem hàng.”

Đồng hồ rất đắt, không có bao nhiêu người mua nỗi, nhưng cũng có người chạy đến xem hàng hóa, bọn họ lại còn không cần phiếu, có không ít người muốn mua.

Bán đến tối mới dọn dẹp sạp hàng, bán được mười hai cái đồng hồ, mấy thứ khác còn thừa không được bao nhiêu, đồng hồ điện tử là không còn cái nào, mọi người kiểm kê số lượng, Thôi Văn Đống thanh toán tiền hàng cho bọn họ, mọi người lập tức dọn dẹp hàng hóa đi về nhà mình.

Chờ đến khi bọn họ về đến nhà, Hàn Tế cũng đã tan ca về nhà rồi, đang tắm cho con trai, nhìn thấy bọn họ lập tức hỏi: “Hôm nay mấy đứa bán cái gì mà một đống người bu quanh sạp hàng vậy?”
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 948


Lúc ông ấy tan ca về nhà có đi ngang qua quầy hàng, cũng nhìn thấy mấy người bọn họ bận trước bận sau, một đống người vây quanh tầng tầng lớp lớp, đứng bên ngoài chỉ có thể nghe được tiếng nói của bọn họ.

“Ông ngoại, hôm nay bọn con bán đồng hồ điện tử, đèn bàn và đồng hồ báo thức, còn bán được mười hai cái đồng hồ đeo tay nữa.”

Lục Sơ Minh vô cùng vui vẻ chạy vào nhà, ôm túi đựng tiền xông đến trước mặt ông ấy, vô cùng vui vẻ khoe khoang: “Ông ngoại, ông xem nè, đây là tiền lời con kiếm được trong ngày hôm nay bọn đó.”

Hàn Tế nhìn thoáng qua, cười khẽ: “Hơn một nghìn đồng không?”

“Hơn một nghìn sáu trăm.”

Trên đường quay về, ba anh em bọn họ đã tính sổ xong rồi.

Bọn họ lời hơn một nghìn sáu trăm đồng, Tống Thao và Thôi Văn Đống thì chắc không nhiều như thế, nhưng cũng lời được bảy tám trăm đồng, lúc này ba người bọn họ đều đang ngồi trong căn nhà nhỏ mà Thôi Văn Đống thuê để tính sổ.

Thôi Phán Nhi làm việc xong rồi đi về trước, hôm nay buôn bán rất đắt, kiếm được nhiều tiền, Thôi Văn Đống cho cô ta năm mươi đồng coi như tiền công, còn cho cô ta một cái đồng hồ điện tử.

Ba người tính tiền xong, Tống Thao vui vẻ muốn bay lên: “Đi thôi, tôi đói bụng sắp c.h.ế.t rồi, đi ăn cơm thôi.”

“Đi thôi, hôm nay tôi mời.”

Thôi Văn Đống cũng tính toán xong, từ tiền vốn ra, hôm nay anh ta cũng lời được hơn bảy trăm năm mươi đồng, còn nhiều hơn số tiền kiếm được suốt nửa tháng trước.

“Được thôi, hôm nay anh mời, ngày mai tôi mời.” Tính cách của Tống Thao rất hào sảng, cầm đồ đạc lên, chờ anh ta đóng cửa rồi lập tức chạy ra ngoài.

Ba người bọn họ vừa mới đi ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy Thôi Phán Nhi khóc lóc sướt mướt chạy về, Thôi Văn Đống vội hỏi: “Phán Nhi, em bị làm sao thế?”

“Anh hai, cô cả ngang ngược cướp hết tiền của em rồi, em còn bị cô cả đẩy ngã trầy tay nữa, nhưng bà nội lại chỉ giúp đỡ cô cả.” Thôi Phán Nhi khóc đỏ cả mắt, vươn tay ra cho anh ta xem, vết thương khá dài, lúc này vẫn còn đang chảy máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-948.html.]

Sắc mặt Thôi Văn Đống vô cùng khó coi, nói với hai người Tống Thao: “Tống Thao, Lý Sùng, ngại quá, tôi phải đi xử lý chuyện nhà rồi, không thể đi ăn cơm với hai người được, tối mai tôi lại mời hai người ăn cơm sau.”

“Được rồi, anh mau dẫn Phán Nhi đi băng bó vết thương đi.” Tống Thao phất tay.

Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của hai anh em bọn họ, Lý Sùng vô cùng cảm thán: “Nhà của bọn họ thật là… Cuộc sống này còn thua cả nhà tôi nữa.”

Điều kiện kinh tế trong gia đình của Lý Sùng khá bình thường, nhưng người nhà đều rất đoàn kết hòa thuận, mối quan hệ trong gia đình cũng đơn giả, cha mẹ yêu thương con cái, anh chị em cũng giúp đỡ cho nhau, cuộc sống bình thường đơn giản lại hạnh phúc.

Tống Thao cười cười nói: “Mọi nhà đều có một cuốn kinh khó niệm.”

Thôi Văn Đống dẫn em gái đến trạm y tế xử lý và băng bó miệng vết thương trước, sau đó lập tức chạy đến cục công an ngay trong đêm, nổi giận đùng đùng dẫn theo công an đi bắt người.

Thôi Mẫn Chi cướp tiền xong vẫn còn ở lại trong nhà mẹ đẻ, Tiền Mộng Bình ở trong nhà cãi nhau inh ỏi với bà ta, lúc nãy hai chị dâu em chồng vừa đánh nhau một trận xong, trong phòng có không ít đồ đều bị đập vỡ, chướng khí mù mịt, bên ngoài còn có không ít hàng xóm đang hóng chuyện.

Thấy Thôi Văn Đống gọi công an đến, Thôi Mẫn Chi lập tức thay đổi sắc mặt ngay, gương mặt của hai ông bà già nhà họ Thôi cũng rất khó coi, há mồm định răn dạy cháu nội đã chuyện bé xé ra to rồi.

Thái độ của cháu trai và cháu gái rất kiên quyết, Thôi Mẫn Chi có la lối cũng không có tác dụng gì, cuối cùng bị công an bắt đi, số tiền bà ta cướp đi cũng được trả về cho Thôi Phán Nhi.

Chờ công an bắt bọn họ đi rồi, Thôi Văn Đống mới xụ mặt nói: “Mẹ, tối nay mẹ và Phán Nhi dọn dẹp hành lý đi, con lại đi ra ngoài thuê một căn nhà mới, mẹ dẫn theo cháu trai đi ra ngoài ở đi.”

“Văn Đống, con nói thế là có ý gì hả?” Ông già họ Thôi nhíu mày nói.

“Ông nội, mấy người cô cả có nhà lại không chịu về, xem ra là muốn đóng quân ở nơi này trong thời gian dài, sau này cứ để cho bọn họ ở nơi này chăm sóc ông bà nội đi, nhà con sẽ dọn ra ngoài ở.”

Thôi Văn Đống không nói quá khó nghe, cũng muốn để lại chút mặt mũi cho người lớn trong nhà, không thèm liếc nhìn hai đứa em họ cái nào, nói với Tiền Mộng Bình: “Mẹ, con đi ăn cơm trước, sáng ngày mai sẽ đi thuê nhà.”

“Được rồi, Văn Đống, con mau đi ăn cơm đi.”

Tiền Mộng Bình mới cãi nhau với em chồng lên, la hét đến khàn cả giọng, trông cũng vô cùng mệt mỏi, nói xong lập tức đi vào nhà.
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 949


Thấy bọn họ cũng muốn dọn đi, ông già họ Thôi quát to với bà già của mình: “Cãi nhau thành ra như thế này, bà hài lòng chưa?”

Lúc trước khi Thôi Mẫn Chi cướp tiền của cháu gái, ông già họ Thôi có quát cản con gái lại, nhưng bà già này cứ thiên vị giúp cho bà ta, cả hai mẹ con đều không cảm thấy mình sai, còn cho rằng cháu trai cháu gái phải giao nộp chi phí sinh hoạt, bla bla nói một đống lớn, la hét làm lỗ tai ông ta ù hết cả hết.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Văn Đống đạp xe ba bánh quay về đón hai người bọn họ và hành lý đi, căn nhà mới mà anh ta thuê là nhà hai phòng ngủ một phòng khách, cách căn nhà nhỏ anh ta thuê không xa, cũng tiện để chăm sóc cho trong nhà.

Khi anh ta quay về đón người, hai ông bà già họ Thôi đều không có ở nhà, bọn họ đã dẫn theo hai đứa cháu ngoại đến đồn công an xử lý chuyện của Thôi Mẫn Chi rồi.

Tuy rằng Thôi Mẫn Chi đã trả tiền lại cho Thôi Phán Nhi rồi, nhưng bà ta vẫn cứ bị giáo dục, bị trừng phạt đi quét dọn nhà vệ sinh công cộng mười ngày, bắt đầu chấp hành từ ngày hôm nay, lúc này đã cầm chổi đi dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng hôi thối.

Khi hai ông bà già nhà họ Thôi quay về thì hai mẹ con Tiền Mộng Bình đã dọn đi rồi, trong nhà lạnh tanh, nồi bếp trong phòng bếp cũng lạnh ngắt.

“Ông ngoại, con trai ông lên báo kìa.”

Con trai Thôi Mẫn Chi đi ra ngoài cầm một tờ báo vào, xem xong nội dung đăng tải trên báo xong, vẻ mặt bực bội đầy khó chịu, cầm theo tờ báo lập tức quay về ngay, thậm chí không thèm gọi Thôi Trí Viễn là cậu.

Ông già họ Thôi vốn dĩ đang suy sút dựa vào trên ghế, hiện tại cầm lấy tờ báo, thấy trên báo đăng tải ảnh chụp của Thôi Trí Viễn, lập tức cúi đầu nhìn kỹ.

Ông ta xem báo xong, bà già họ Thôi cầm lấy đọc, bà ta dồn toàn bộ lực chú ý vào số tiền mà ông ấy quyên góp, nghiến răng nghiến lợi lặp lại: “Một trăm hai mươi lăm vạn đô la, hai trăm vạn đồng, một trăm hai mươi lăm vạn đô la, hai trăm vạn đồng…”

Ông ấy chịu chi rộng rãi hào phóng như thế, quyên tặng cho quốc gia nhiều tiền như vậy trong một lần, điều này cũng đủ để chứng minh ông ấy đi ra ngoài lăn lộn rất tốt, nhưng lại không cho bọn họ lấy một xu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-949.html.]

“Ha, ha, người yêu nước, bỏ ra nhiều tiền như thế, đổi lấy danh hiệu người yêu nước.”

“Anh trai em trai của nó, cháu trai của nó, em rể của nó còn đang ở trong tù, nó lại đi kiếm danh tiếng tốt cho mình, ha, người yêu nước, ha ha…”

“Thôi Trí Viễn, mày cố ý chống đối với chúng tao, mày đang muốn trả thù chúng tao à.”

“Sao tao lại đẻ ra một thằng con trai như mày chứ hả?”

“…”

Bà già họ Thôi lúc thì cười lạnh, lúc lại tức giận hận thù, có lẽ là nghĩ đến chuyện đống tiền này không liên quan gì đến bà ta, hiện tại lại đều bị ông ấy hào phóng quyên góp hết cho quốc gia, lại còn lấy danh nghĩa của Cung Linh Lung, chẳng có chút liên quan gì đến nhà họ Thôi. Bà ta giận đến mức toàn thân phát run, cuối cùng còn tự tức giận đến hôn mê.”

Bà ta ngất đi, ông già họ Thôi chỉ đành đè xuống phức tạp trong lòng xuống, vội vội vàng vàng đưa bà ta đến trạm y tế ở gần đó.

Thôi Trí Viễn không biết gì về chuyện diễn ra ở nhà họ Thôi, hôm nay còn dẫn theo con trai đi du lịch ở cách địa điểm nổi tiếng ở kinh đô, còn dẫn con trai đi đến nơi mà ông ấy sinh ra lớn lên và đi học dạo một vòng.

Thứ bảy, Thôi Trí Viễn dẫn theo con trai đi tham gia buổi họp mặt với các bạn học, ông ấy tổ chức một bữa tiệc ở tiệm cơm, có mười mấy bạn học thân thiết dẫn theo người nhà đến dự tiệc.

Hai mươi năm không gặp, mọi người đều đã đến tuổi trung niên, đã rút đi vẻ ngây ngô và phóng khoáng của tuổi trẻ, ai nấy đều trải qua mài giũa của năm tháng, trở nên càng thêm thâm trầm và chững chạc.

Bạn học của Thôi Trí Viễn trên cơ bản đều là làm về ngành nghiên cứu khoa học kỹ thuật, cũng đều làm việc trong ngành máy móc, bọn họ có đề tài chung, cũng hiếm khi có được cơ hội giao lưu, hôm đó bọn họ tụ họp với nhau đến tối, ở tiệm cơm ăn cơm chiều xong mới giải tán.
 
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 950


Sáng chủ nhật, mới sáng sớm phòng bếp của nhà họ Cung đã bắt đầu tỏa ra hương thơm ngào ngạt, bốn cha con Lục Tĩnh Xuyên ở bên cạnh làm nhân viên ăn thử, đến cả Hàn Tế cũng đều cầm đũa liên tục gắp đồ ăn.

“Sao mà anh toàn lo ăn một mình thế này, không thèm để ý đến em và Xích Xích à?”

Cung Vãn Đường thấy nước miếng của con trai sắp chảy xuống nồi rồi, vỗ nhẹ cánh tay Hàn Tế, cười vui vẻ nói: “Anh gắp một miếng trứng cuộn nhét vào miệng thằng bé đi, nếu không là vỡ đê mất.”

Hàn Tế cười nhéo nhẹ gương mặt con trai, gắp một miếng trứng cuộn nhỏ thổi nguội rồi nhét vào miệng cậu bé: “Con không có ăn được mấy món khác đâu.”

“Chú Hàn, con có làm canh thịt trứng cho Xích Xích, cái này cũng ăn được.”

Cung Linh Lung đeo găng tay vào, bưng một chén canh nhỏ ra: “Còn hơi nóng, chú thổi nguội rồi đút cho em ăn.”

Hôm qua cô vừa mới xử lý một bầy heo mập xong, chở theo một xe đầy thịt heo về, buổi tối làm mười chén thịt hấp, hấp thêm mười chén chân giờ heo, kho một nồi phá lấu heo, còn kho một nồi đồ ăn chay.

Tuy rằng hôm nay sẽ có khách đến nhà, nhưng cũng không cần phải chuẩn bị nhiều món mặn như thế, cố cố ý nấu nhiều một chút để đưa tặng cho mấy người lớn trong nhà.

Chờ Lục Tĩnh Xuyên đóng gói đồ ăn rồi mang lên xe rồi, Cung Linh Lung lại khiêng mấy sọt sầu riêng, quả vải, xoài và rau dưa đặt lên hàng ghế sau, không dẫn theo ba đứa nhỏ, cô vội vàng lái xe đi giao hàng.

Trên cơ bản thì mấy người lớn trong nhà đều ở trong đại viện, cô chạy đến nhà họ Chu và nhà họ Hàn trước, mỗi nhà đều có một phần thịt hấp và chân giờ, hai chén đồ kho to, các trái cây rau củ quả còn lại đều chia đều, mỗi nhà có một sọt to.

Mấy ông bà cụ của hai gia đình đều chạy theo cô đòi trả tiền, nhưng cô lại không nhận, vì muốn đề phòng bọn họ cưỡng ép buộc cô nhận lấy, cô lập tức đạp chân ga chạy đi mấy.

“Ông nội, bà nội, bác cả, mau cầm sọt đến đựng đồ ăn nè.”

“Ông Tạ ơi, sầu riêng tới, mở cửa.”

“Ông Tề, bà Tề ơi, dì Hà, ông Chu… Con mang sầu riêng và vải đến cho mọi người người nè, mau ra nhận hàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-950.html.]

“Tiểu Bổng Chùy, Thạch Đầu, hai đứa chạy về nhà lấy chén đến, lại cầm thêm rổ nước, đi kêu người lớn trong nhà mấy đứa đến lấy đồ ăn, nhanh lên.”

Cung Linh Lung dừng xe lại, trực tiếp cầm loa đặt trên xe ra la to, giọng nói vang từ nhà họ Lục đến cuối đường.

Ông Tạ mở cửa ra, thấy cô mở cửa xe khiêng hết sọt này đến sọt khác xuống, cười mắng: “Con chạy đến đại viện mở sạp bán hàng luôn à?”

“Đúng vậy, đến nhờ các lãnh đạo đến ủng hộ chuyện làm ăn của con.”

Cung Linh Lung nói đùa, còn vẫy tay với ông ấy: “Ông Tề, ông mau lại đây, sầu riêng đợt này ngon lắm, siêu ngon luôn, sáng nay con đã nếm thử giúp ông rồi.”

Thấy cô dọn ra rất nhiều trái cây và đồ ăn xuống, một ông cụ mở miệng hỏi cô: “Linh Lung, mấy cái này giá cả thế nào?”

“Ông Tề, không cần tiền, con tặng cho mọi người ăn lấy thảo.”

Cung Linh Lung tiện tay bẻ một trái sầu riêng cho ông ấy: “Trái này chín vừa tới luôn, ông mang về nhà ăn.”

“Con nói bao nhiêu tiền trước đi?” Ông Tề không nhận lấy.

“Không cần tiền, lần trước bà Tề còn cho con của con một hộp socola nữa đó, socola đắt hơn cái này rất nhiều.”

Bình thường mấy người Cung Linh Lung thường xuyên lại đây chơi, hàng xóm xung quanh cũng từng tặng cho ba anh em bọn họ rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên cô cũng thường xuyên tặng một ít trái cây và rau củ quả trong không gian đến, mọi người thường xuyên qua lại như thế, đều không tính tiền.”

“Lão Tề, cứ nhận lấy đi, ba thằng nhóc bé Minh thường hay đến nhà ông ăn ké lắm.”

Lúc này bà cụ Lục cũng đi ra ngoài, thấy chá dâu mang theo nhiều đồ đạc như thế, đầu tiên là cầm một ít quả vải ra chia cho bọn họ ở xung quanh ăn, sau đó ở lại phân chia đồ đạc cho bọn họ giúp cô.

Cô chỉ chuẩn bị thịt hấp và chân giò heo cho nhà họ Lục, nhưng hai phần đồ kho kia thì lại chuẩn bị hai nồi to, tặng cho mỗi nhà hai chén.

Ngoại trừ nhà họ Tạ lấy thêm vài trái sầu riêng ra, mấy trái cây khác đều chia đều, các gia đình đều ôm một rổ đầy ắp về, những ông bà cụ kia cũng đều ăn ý cầm tiền, tranh thủ lúc cô không để ý, đặt tiền vào ghế phụ lái.
 
Back
Top Bottom