Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 170: Chương 170



Cô không biết thu mua tóc còn có những mánh khóe gì, khi cô từng qua lại với vô số thầy Tony, bọn họ hầu như đều có một bệnh chung, tóc không mọc trên đầu bọn họ thì cắt rất dũng cảm không hề đau lòng, vì thế nhất định phải nói ra trước. Diệp Tiểu Muội vô cùng hung ác uy h.i.ế.p nói: "Nếu như cắt lung tung, làm cháu xấu đi, cháu sẽ không về nhà, mỗi ngày ngồi ở cửa tiệm chú khóc!"

Thợ cắt tóc không nhịn được cười hỏi: "Cháu không trở về nhà, khóc mệt rồi thì ở đâu?"

"Anh của cháu ở xưởng dệt, cháu tới ký túc xá của anh ấy ở, ăn căn tin của anh ấy, ngược lại không c.h.ế.t đói." Diệp Tiểu Muội hung dữ, thợ cắt tóc lớn tiếng cười nói.

"Được được được, vậy chú cũng không dám để cháu thiệt."

Lúc này Diệp Tiểu Muội mới thu hồi vẻ mặt "hung tàn", hài lòng nở nụ cười.

Tuy rằng yêu cầu của Diệp Tiểu Muội rất nhiều, thế nhưng cô không hề quan tâm tóc dài, trái lại trạng thái tốt tràn đầy phấn khởi lập kế hoạch muốn cắt kiểu tóc gì, khiến thợ cắt tỏ vẻ tán thưởng, ông ấy túm cô nhóc đã ăn cơm tới phía trước nói: "Lại đây, cháu gái chỉ cho chú xem, cháu nói cắt đến đâu thì cắt đến đó."

Kéo răng rắc mấy lần, thợ cắt tóc cột chắc mái tóc dài thu lại, lại cầm kéo nhỏ chỉnh sửa kiểu tóc cho Diệp Tiểu Muội, sau hai mươi phút, đầu hoa nhí đáng yêu tăng cao mới vừa ra lò. Diệp Tiểu Muội nhìn mình vô cùng vui tươi trong gương hết sức hài lòng, cô biết mình rất thích hợp kiểu tóc giả vờ non nớt, chỉ là đời trước lúc giả vờ vội vàng giả làm người lớn, bây giờ lại trải qua thời thiếu nữ một lần nữa, đương nhiên phải chỉnh sửa tạo hình hình tượng thiếu nữ phù hợp nhất.

Diệp Tiểu Muội chìm đắm ở trong sắc đẹp của mình không cách nào tự kiềm chế, thợ cắt tóc cũng khá tự hào với tay nghề của mình, lúc thu công cụ về còn cố ý trêu ghẹo: "Cháu gái nhỏ hẳn là sẽ không đến tiệm chú khóc mỗi ngày chứ?"

"Đương nhiên sẽ không." Diệp Tiểu Muội co được dãn được, hoàn toàn không nhớ rõ lời đe dọa thô bạo lúc trước của mình, nụ cười vui tươi nói với thợ cắt tóc.

"Tay nghề chú quá tốt, đỉnh cao, khi cháu trở về sẽ ở trong thôn khen chú mỗi ngày."

Thợ cắt tóc bị cô chọc cười ha ha, nói một câu bảo bọn họ chờ, rồi đi vào nhà lấy tiền, năm đồng sáu hào tám xu, dù sao cũng là một khoản tiền lớn.

Diệp Thư Hoa vuốt v3 sợi tóc trên quần áo, rồi hưng phấn nhảy nhót đến trước mặt Diệp Quân Hoa: "Anh ba, anh thấy em đẹp không?"

Diệp Quân Hoa không nhịn được đưa tay sờ đỉnh đầu của cô, anh chưa từng thấy người ta cắt kiểu tóc này, thế nhưng hình tượng mới của Tiểu Muội anh thật sự rất thích. Cái đầu lông xù nổi bật khiến khuôn mặt càng nhỏ hơn, ngũ quan thêm tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt to giống như quả nho càng thêm loá mắt có thần, không để ý sẽ bị hút vào.

Hàng ngàn hàng vạn chữ hội tụ thành một câu nói: "Rất đẹp."

Diệp Tiểu Muội bày tỏ bất mãn đối với câu lời ít ý nhiều của anh, ngửa mặt lên hỏi: "Vậy có kích động muốn hôn em ôm em nâng em lên cao không?"

DTV

Diệp Quân Hoa thề thốt phủ nhận: "Em cũng không phải Đại Bảo."

"Nhưng em xinh đẹp đáng yêu hơn Diệp Đại Bảo."

Diệp Quân Hoa quả thật không có cách nào phủ nhận điểm ấy, suy nghĩ một chút gật đầu: "Đúng vậy, em đáng yêu xinh đẹp hơn Đại Bảo."

Diệp Tiểu Muội rốt cục có chút thỏa mãn, cắt cái đầu này xong, cô lại biến trở về bé ngọt ngào danh xứng với thực rồi.

Khi hai anh em nói chuyện, thợ cắt tóc đi ra, đưa cho một tờ tiền mặt, Diệp Quân Hoa rất có đảm đương nhận lấy đếm, năm đồng sáu hào tám xu, không thiếu một xu tiền, đếm xong lại cất giúp Diệp lanh chanh.

Bọn họ bàn rồi, trong thành phố không thể so với nông thôn, nơi này có ăn trộm, tiền để ở chỗ anh, lỡ như bị trộm, anh có không ít tiền xu bù cho Tiểu Muội. Thu nhập ổn định không thiệt thòi, Diệp Tiểu Muội không chút do dự giao tiền của mình cho anh ba Diệp tạm thời bảo quản.

Kiếm được khoản tiền, lại tạm biệt thợ cắt tóc, hai anh em mới rời khỏi cửa hiệu cắt tóc, đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.

Trên đường đi, Diệp Quân Hoa còn đang cảm thán Tiểu Muội kiếm bộn: "Người khác tới tiệm cắt tóc quốc doanh, còn phải trả tiền lại phải đưa phiếu, em lại không tốn một xu tiền, còn để thợ cắt tóc người ta chỉnh tóc mình hơn nửa tiếng."

Diệp Tiểu Muội đắc ý tổng kết nói: "Chú cắt tóc là người tốt."

Dáng vẻ vô tâm vô tư này của cô, đúng là càng đúng với cách nói người ngốc có phúc của kẻ ngốc. Có điều Diệp Quân Hoa vẫn rất cảm khái, Tiểu Muội nhà bọn họ không phải khoác lác, cô có lẽ thật sự có bản lĩnh khiến người ta vừa gặp đã yêu.

Tiểu Muội bán tóc, còn muốn mua vải cho mình may quần áo, việc này thì không che giấu nổi, Diệp Quân Hoa ngẫm lại trong nhà có hai chị dâu không quá bớt lo, đang muốn nhắc nhở em gái ngốc đừng quên mua thêm ít đồ cho nhà chặn miệng các chị dâu, lại nghe thấy giọng nói lưu luyến của Diệp Tiểu Muội: "Anh ba, bánh bao thịt của căn tin chỗ anh ngon thật, chúng ta lại mua một ít cho cha mẹ nếm thử nhé?"

Diệp Quân Hoa: "…"

Trong phút chốc anh không biết nên vui mừng vì Tiểu Muội có phần hiếu thảo này, hay là nên bất đắc dĩ vì ý nghĩ kỳ lạ của cô?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 171: Chương 171



Cuối cùng, anh ba Diệp chỉ có thể không mang theo tình cảm trả lời: "Bánh bao thịt chỉ bán vào sáng sớm, bây giờ đã không còn. Hơn nữa mẹ cũng biết làm bánh bao, nếu như em lãng phí tiền mua cái này, mẹ chắc chắn đánh gãy chân e."

Diệp Tiểu Muội lập tức đau xót, lắc đầu liên tục: "Không mua không mua."

Dáng vẻ sợ hãi này khiến Diệp Quân Hoa không nhịn được cười, không khỏi dịu dàng nói: "Tới cửa hàng bách hóa xem xem có bánh kẹo hay không, sắp tới tết, nói không chừng sẽ bán thứ tốt."

"Được."

Lần này vận may của bọn họ cũng rất tốt, vừa tới cửa hàng bách hóa, đã nhìn thấy một đám bác gái đang phấn khởi chiến đấu tranh mua kẹo trái cây, không được yêu thích sánh bằng kẹo sữa thỏ trắng của thanh niên trí thức Tống, thế nhưng c*̃ng cung không đủ cầu. Diệp Tiểu Muội không chút do dự chen vào trong đám người, thành công cướp được nửa cân kẹo trái cây, cô trả tiền, anh ba Diệp ra phiếu, hai anh em dùng tiền không chút nào nương tay.

Mua kẹo xong, vốn nên đi chọn vải, Diệp Tiểu Muội đột nhiên lại nghe thấy tin tức tốt, hợp tác xã mua bán bên cạnh bán chút ít thịt dê, tới trước được trước, Diệp Tiểu Muội nghe vậy hai mắt phát sáng. Sao có thể bỏ qua thịt chứ, lập tức lôi kéo anh ba Diệp chạy vội tới hợp tác xã mua bán, người trẻ tuổi đi đứng nhanh nhẹn, ở trong một đám bà cụ xông tới hợp tác xã mua bán, cuối cùng thuận lợi cướp được một khúc sườn dê.

Diệp Tiểu Muội nhìn thịt dê thèm nhỏ dãi: "Ăn sườn dê nướng!"

Anh ba Diệp nghe bọn anh cả chia sẻ thú vui quay giò heo ở nhà, bởi vậy không cảm thấy kinh ngạc nói: "Được, em mua thịt, chúng ta trở lại lại nướng sườn dê nướng."

Thế nhưng Diệp Tiểu Muội lại nuốt nước miếng: "Giờ em hơi đói bụng."

Diệp Quân Hoa bật cười: "Bởi vì đã đến lúc ăn cơm trưa."

"Hóa ra là như vậy." Diệp Thư Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, không thể chờ được nữa lôi kéo vạt áo anh cô.

"Chúng ta đi tới tiệm cơm nhà nước ăn đi, xương sườn ở tiệm cơm nhà nước ở trên trấn đã rất ngon, đầu bếp trong huyện chắc chắn không kém."

Diệp Quân Hoa lại có chút bất ngờ hỏi: "Chúng ta đi ngay bây giờ hả? Em không mua sườn nữa?"

DTV

"Cơm nước xong lại mua, cái này cũng không vội."

Ăn quả nhiên vĩnh viễn xếp đầu tiên trong lòng Tiểu Muội của bọn họ, Diệp Quân Hoa bất đắc dĩ cười, cuối cùng dẫn cô tới tiệm cơm nhà nước, gọi tô mì thịt bò cho cô bé thọ tinh, còn cố ý nhờ nhân viên phục vụ mời đầu bếp làm mì trường thọ.

Cho dù là người thành phố, không có chuyện gì thì sẽ không tới tiệm ăn, của cải nhiều mới có thể đi ra ngoài ăn đồ ngon lúc sinh nhật, mì trường thọ cũng trở thành "món ăn hàng đầu" trong tiệm cơm nhà nước. Anh em nhà họ Diệp có vẻ ngoài đẹp đẽ, ăn mặc c*̃ng có thể diện, cũng chưa từng trải nghiệm phục vụ dùng tiền mua tội, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình nói chuyện với đầu bếp sau bếp giúp bọn họ.

Có thịt bò có mì, Diệp Tiểu Muội trải qua sinh nhật một cách vui sướng, thế mà còn khiến cô thỏa mãn hơn sinh nhật xa xỉ náo nhiệt sinh ở đời trước.

Ăn cơm trưa xong, hai anh em tiếp tục đi dạo cửa hàng bách hóa, mua vải, vẫn còn thừa lại rất nhiều rất nhiều tiền, Diệp Tiểu Muội lại nhớ tới anh Tống thân yêu.

Muốn đạt được mục đích phải trả giá, cô ăn nhiều đồ ngon của anh Tống như thế, cũng nên mua quà đáp lại, như vậy anh Tống sẽ cảm động, nói không chừng còn cho cô thịt hộp.

Nói là làm, Diệp Tiểu Muội lập tức hỏi ý kiến anh ba tặng quà gì cho thanh niên trí thức Tống.

Anh ba Diệp nghe vậy chỉ cảm thấy tuy rằng Tiểu Muội nhà mình tham ăn một chút, thế nhưng lúc có tiền rất hào phóng với người nhà và bạn bè. Tiểu Muội không có công việc giống anh, bán mái tóc nuôi từ nhỏ đến lớn mới kiếm được mấy đồng tiền, vừa mua kẹo vừa mua thịt dê cho người nhà, thanh niên trí thức Tống cho cô ăn không ít đồ, bây giờ Tiểu muội muốn đền đáp lại cũng bình thường, Diệp Quân Hoa suy tư vài giây, đề nghị: "Hay là mua vở?"

Quà nhỏ ý nhiều, Tiểu Muội bày tỏ tấm lòng của mình, thanh niên trí thức Tống chắc chắn sẽ không ghét bỏ.

Diệp Tiểu Muội cũng cảm thấy rất tốt, anh Tống là thanh niên trí thức, tặng vở không thể thích hợp hơn, để sau này anh viết nhật ký cũng không tránh được nhớ tới cô, vô hình trêu chọc là trí mạng nhất, tiêu tiền ít nhất đạt được hiệu quả tốt nhất.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 172: Chương 172



Lúc mới bắt đầu Diệp Quân Hoa sẽ có kế hoạch đi dạo cửa hàng bách hoá lại thuận tiện dẫn Tiểu Muội đi dạo công viên, là bởi vì anh không ngờ tới sức chiến đấu lúc mua đồ của Diệp Tiểu Muội kinh người như vậy. Lúc dùng tiền con mắt cũng không chớp một cái, càng không nghĩ tới em gái ngốc nhà bọn họ thật sự chịu bán mái tóc nuôi từ nhỏ của cô.

Chờ Diệp Tiểu Muội mua hết tất cả đồ muốn mua, hai anh em đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, đã là bao lớn bao nhỏ, xách nhiều đồ như vậy dù sao cũng không tiện đi dạo công viên nữa.

Có điều Diệp Quân Hoa vẫn rất cưng chiều em gái ngốc, trước khi đưa ra quyết định luôn hỏi ý kiến của cô: "Tiểu Muội, em muốn đi dạo nữa không, hay là về nhà luôn?"

Khát vọng mua sắm được thỏa mãn Diệp Tiểu Muội không còn ước mong gì khác, vung tay lên nói: "Về nhà đi, em cảm thấy hơi mệt."

Diệp Quân Hoa: …

Còn chưa đi được mấy bước đã mệt mỏi, anh không khỏi bắt đầu lo lắng ngày hôm nay hai người có thể thuận lợi về nhà hay không.

Xét thấy em gái ngốc không đáng tin, Diệp Quân Hoa vô cùng tán thành quyết định của cô, bọn họ trở về sớm một chút, tỷ lệ về nhà thành công cũng có thể tăng cao một chút.

Hai anh em xách bao lớn bao nhỏ bước lên con đường trở về nhà.

Thực ra người thật sự xách bao lớn bao nhỏ chính là anh ba Diệp, bởi vì anh vốn rất lo Diệp Tiểu Muội yếu ớt không đi tới nơi được, nếu để cô xách đồ, vậy có thể đến tối bọn họ cũng chưa tới trên trấn. Anh ba Diệp bèn kiên quyết không cần Diệp Tiểu Muội giúp đỡ.

Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không biết sự lo lắng của anh ba, thế nhưng không cần xách đồ cô vẫn rất tình nguyện, thuần thục phát thẻ người tốt cho anh ba, sau đó khoanh tay chậm rãi lắc lư về nhà.

Diệp Quân Hoa nhìn tư thái cô thích ý, rất hoài nghi bọn họ không phải đang về nhà, mà là đang đi dạo chơi.

Trên đường về nhà, bọn họ không có gặp được tài xế tốt bụng nỗ lực học theo Lôi Phong, Diệp Thư Hoa đi bộ quả nhiên rất vất vả. Bình quân mỗi một tiếng đi bộ phải ngồi nghỉ ở ven đường gần mười phút mới có thể tiếp tục đi, vì thế mặc dù thời gian bọn họ xuất phát về nhà rất sớm, đi tới khi mặt trời chuẩn bị xuống núi vẫn còn chưa về tới nhà.

Có điều lúc này cách nhà đã không xa, bởi vì khi mặt trời xuống núi bọn họ c*̃ng đến trên trấn.

Có thể là đến nơi quen thuộc, Diệp Quân Hoa cũng không tiếp tục thúc giục em gái ngốc đi mau, mà giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa động viên: "Sắp tới nhà rồi, nếu Tiểu Muội mệt thì đi chậm một chút c*̃ng không sao."

Tóm lại trước khi trời tối có thể về đến nhà là được. Diệp Quân Hoa cố gắng không để cha bọn họ lái máy kéo đến trên trấn đón bọn họ, máy kéo là bảo bối trong đội, nói thế nào cũng không dễ nghe.

"Em thế này không gọi là mệt…" Diệp Thư Hoa quả nhiên thả chậm bước chân, thở một hơi thật dài, cô đã mệt đến uể oải, nhưng vẫn muốn lên án hành động cực kỳ tàn ác giục cô tăng nhanh tốc độ của anh ba Diệp, Diệp Tiểu Muội liếc mắt nói: "Mà là mệt c.h.ế.t đi được."

"Vậy em sắp biến thành Tiểu Muội mệt c.h.ế.t có đúng không ha ha ha." Anh ba Diệp cười đến run rẩy.

Diệp Thư Hoa đang muốn tiếp tục nhổ nước bọt, rồi lại chẳng biết vì sao đột nhiên dừng lại, có cảm giác xoay người ra sau nhìn, trên mặt lập tức cười nở hoa, lưng không ê ẩm, chân cũng không đau nữa, tràn đầy sức sống chào hỏi: "Anh Tống, sao anh lại ở đây?"

DTV

Diệp Quân Hoa vừa nhìn ra sau theo cô, đồng thời c*̃ng theo bản năng nhíu lông mày, Tiểu Muội nhìn thấy thanh niên trí thức Tống có cần vui vẻ quá mức thế không?

Sau đó anh ấy lại nhìn thấy thanh niên trí thức Tống ôm gói hàng, nghi mới đi ra từ bưu điện.

Tống Thanh Huy nhìn thấy hai anh em bọn họ ánh mắt một người lại nóng rực hơn một người, có hơi lấy làm sợ, giọng điệu mang theo chần chờ hỏi: "Quân Hoa, Tiểu Muội?"

Diệp Quân Hoa hoài nghi em gái ngốc của mình có rắp tâm xấu, nhưng lại tin tưởng không hề nghi ngờ Tống Thanh Huy, đương nhiên cũng trước sau như một nhiệt tình chào hỏi: "Anh Tống thật là đúng dịp, nếu không phải Tiểu Muội quay đầu lại, tôi cũng không biết anh ở ngay sau chúng tôi."

"Ngược lại từ rất xa tôi đã nhìn thấy cậu." Tống Thanh Huy vô cùng thành thực, không tự chủ liếc Diệp Tiểu Muội vài lần, lời nói ra lại hết sức hài hước.

"Nhưng tôi tưởng là cậu đi chung với một đồng chí nữ không quen biết, không tiện quấy rầy hai người."

Vậy thì khó trách, anh ấy và Tiểu Muội đi đã chậm, vậy mà anh Tống cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau, hóa ra là sợ quấy rầy anh ấy "yêu đương".
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 173: Chương 173



Diệp Quân Hoa nhịn cười không được, còn muốn nói điều gì đó, Diệp Tiểu Muội không chịu cô đơn lướt qua anh ấy, hai ba bước đi tới trước mặt Tống Thanh Huy, hung ác chất vấn: "Đồng chí nữ không quen biết gì chứ, em đẹp thế này, anh bị mù mặt hả?"

Tống Thanh Huy lại bị cô làm sợ hết hồn, liên tục lui về sau hai bước mới đứng lại.

Diệp Tiểu Muội cũng không phải đồng chí nữ không quen biết gì, thay kiểu tóc càng không phải đổi cái đầu, dựa vào quan hệ của bọn họ, chỉ nhìn bóng lưng một chút, Tống Thanh Huy đã có thể xác định người đi cùng Diệp Quân Hoa chính là Diệp Tiểu Muội. Theo lý mà nói, anh nên đi tới chào hỏi, trùng hợp gặp nhau như thế, vừa vặn ba người kết bạn về đại đội, chỉ là gần đây Tống Thanh Huy thề phải tiến hành rời xa Diệp Tiểu Muội tới cùng, chủ động tiến lên là việc không thể nào, dứt khoát không xa không gần theo sát ở phía sau anh em bọn họ, chủ yếu là từ trên trấn về Song Cương chỉ có con đường này.

Nào biết sau lưng Diệp Tiểu Muội như mọc ra con mắt, đang đi vẫn có thể phát hiện anh, cứ như vậy, trái lại anh rất kỳ lạ. Lúc này Tống Thanh Huy mới nhanh trí đùa một chút, để che giấu sự lúng túng "đáng ngờ theo đuôi lại bị bắt". Không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội không chỉ mũi thính, tính tình c*̃ng nghiêm túc như thế, anh Tống có hơi không muốn đối diện với Diệp Tiểu Muội sắc bén, ôm chặt gói hàng của anh, che giấu lương tâm nói dối tới cùng.

"Tôi thấy là tóc ngắn, không nghĩ đến sẽ là cô."

Dáng vẻ anh Tống cúi đầu không muốn đối mặt với cô, thành công dẫn tới sự chú ý của Diệp Tiểu Muội, cô lại tiến lên một bước, cố ý nghiêng đầu đưa mặt tiến đến trước mặt anh Tống, bỉ ổi hỏi: "Lẽ nào kiểu tóc mới của em không đẹp đẽ không kinh diễm sao?"

Không chờ Tống Thanh Huy đáp lời, Diệp Quân Hoa đã vội vàng tiến lên kéo em gái ngốc chơi ngu, vẻ mặt không cách nào nhìn thẳng nói: "Tiểu Muội, em đừng hù anh Tống."

Lời này thành công khiến Diệp Tiểu Muội luôn luôn tự tin xù lông, cô bắt đầu lên án Diệp Quân Hoa trở mặt không nhận người quen: "Anh ba, mới vừa rồi anh còn khen em cắt tóc ngắn vô cùng đáng yêu lại quyến rũ, còn muốn hôn rồi ôm lại nâng lên cao, sao bây giờ em lại đáng sợ rồi hả?"

Nghe đến đó, Tống Thanh Huy rốt cục không nhịn được ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Diệp Quân Hoa, vẻ mặt "không nghĩ tới cậu là người như vậy".

"Lời này không phải tự em nói sao…" Diệp Quân Hoa điên cuồng muốn lắc đầu làm sáng tỏ cho mình, anh ấy không làm anh ấy không có!

Nhưng mà Diệp Tiểu Muội cũng không cho anh ấy cơ hội giải thích, lên án anh ấy không có lương tâm, còn không quên trọng điểm là anh Tống, lại quay đầu thở phì phò hỏi anh: "Bây giờ em thật sự rất đáng sợ sao?"

Hai mắt Diệp Tiểu Muội trợn tròn, còn thỉnh thoảng nhe ra một cái răng nhỏ, có cảm giác nếu anh dám gật đầu cô lập tức cắn anh thật dữ. Thế nhưng biểu hiện này phối hợp với mái tóc lông xù, rơi vào trong mắt Tống Thanh Huy càng giống như mèo con xù lông, chẳng những không có bất cứ uy h.i.ế.p gì, còn tự chứa kiểu đáng yêu lại ngốc nghếch.

Ánh mắt Tống Thanh Huy lóe lên, dùng một câu nói tỏ rõ lập trường đồng thời rũ sạch quan hệ của mình: "Tôi cảm thấy anh ba cô khen rất đúng."

Nghe câu trả lời như thế phản ứng đầu tiên của Diệp Quân Hoa lại là, anh thật sự không có ý nghĩ muốn hôn ôm giơ lên cao với đứa em gái to xác như thế!

Nhưng anh ấy cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn đã thảm rồi, anh Tống bị Tiểu Muội nhà bọn họ uy h.i.ế.p c*̃ng thảm như thế, bọn họ gọi là người cùng lưu lạc chân trời, cũng chẳng muốn tính toán nhiều như vậy.

Diệp Quân Hoa rất rộng lượng vỗ vai Tống Thanh Huy đồng tình, sau đó mới kéo em gái ngốc đã được dỗ đến mặt mày hớn hở: "Được rồi, em gái đáng yêu lại quyến rũ, trời sắp tối rồi, chúng ta nắm chắc thời gian chạy thôi, chẳng lẽ em không mệt không đói bụng sao?"

Nói đến đói bụng, Diệp Tiểu Muội lại nghĩ tới, bị anh ba lôi kéo chạy về nhà, lại không ngừng lướt qua gói hàng trong tay anh Tống, quang minh chính đại dẫn câu chuyện về phương diện này: "Anh Tống, hôm nay trời nắng, không phải anh nên theo bọn cha em vào núi sao, sao chạy tới thị trấn vậy?"

"Hai ngày nay bưu điện nghỉ, tôi tranh thủ thời gian tới xem thử trong nhà có gửi đồ không."

DTV

Hai mắt Diệp Tiểu Muội tỏa sáng: "Thế nên những cái này cũng là trong nhà anh gửi tới sao?"

Tống Thanh Huy gật đầu, Diệp Tiểu Muội vẫn còn đang hỏi đến tận cùng: "Nhưng trong nhà của anh đã gửi hàng tết rồi, tại sao lại thêm rồi một gói hàng tết nữa…"

"Tiểu Muội." Em gái ngốc càng nói càng không khách sáo, Diệp Quân Hoa vội vã đánh gãy lời cô, ngại ngùng cười với Tống Thanh Huy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 174: Chương 174



Ngược lại Tống Thanh Huy hoàn toàn không để trong lòng, anh tự nhận hiểu rõ Diệp Tiểu Muội không hề ít hơn những người khác trong nhà họ Diệp. Nhìn thấy Diệp Tiểu Muội nhú lên cái đầu xù nhìn mình, trái lại anh mím môi, suýt nữa bật cười, có điều cũng còn nhịn được, trên mặt dấu diếm một chút, thậm chí còn có hơi lạnh nhạt giải thích.

"Bởi vì bọn họ cũng không biết tôi nhận được đồ lúc nào, càng sợ nửa đường làm mất đồ, vì thế gửi thêm một phần."

Nói cách khác trong cái bao này vẫn là thịt hộp khô bò gì đó, Diệp Tiểu Muội vẫn chỉ quan tâm thịt hộp, không hề để ý tới thái độ của anh Tống, vì vậy nghe nói như thế nhảy nhót một trận, trên mặt lộ ra say mê: "Anh chỉ có một mình mà được gửi nhiều hàng tết như thế, đây rốt cuộc là gia đình thần tiên gì vậy."

Tống Thanh Huy: ⊙﹏⊙!

Vì thế bây giờ Diệp Tiểu Muội không nhìn chằm chằm thịt hộp nữa, chuẩn bị nhìn chằm chằm nhà bọn họ sao? Anh Tống tỏ vẻ sợ sệt, không muốn bị Diệp Tiểu Muội tra hộ khẩu nên anh không thể làm gì khác hơn là chủ động nói sang chuyện khác: "Hôm nay hai người vào trong huyện sao?"

"Đúng vậy." Nhắc tới chuyện vào thành phố, trên mặt Diệp Tiểu Muội lại lộ ra nụ cười thỏa mãn, thuận tiện chia sẻ tin tức tốt cô lại tới gần ngày nhận giấy kết hôn thêm một năm nữa với anh Tống.

"Ngày hôm nay em tổ chức sinh nhật, 17 tuổi, có phải là rất lợi hại không?"

Tống Thanh Huy còn đang suy nghĩ sinh nhật 17 tuổi có gì lợi hại, lại nghe thấy Diệp Quân Hoa cực kỳ hoảng sợ kêu: "Tiểu Muội…"

Phản ứng này có hơi đột ngột, Tống Thanh Huy không khỏi quay đầu nhìn sang, Diệp Quân Hoa bất đắc dĩ nắm tóc. Ngược lại anh ấy nhớ tới lời mẹ căn dặn, mẹ anh ấy cũng nhắc nhở anh ấy và anh cả anh hai, nói là trước kia Tiểu Tống cho Tiểu Muội ăn kẹo, lại đưa khô bò tới nhà, đã bị Tiểu Muội đầy đầu chỉ có ăn nhớ nhung. Bây giờ Tiểu Tống ở trong lòng của Tiểu Muội giống như một tên vung tiền như rác không kém bao nhiêu, cho nên cô không có chuyện gì lại sáp lại trước mặt Tiểu Tống. Có thể Tiểu Tống cũng không phải ngốc thật, anh chỉ là người ngoài nhiệt tình, lại ngại mặt mũi với rất nhiều con trai, đụng phải Tiểu Muội chẳng hề quanh co lòng vòng, rất có thể sẽ bị cô lừa đi thứ gì tốt. Vì thế nếu bọn họ phát hiện nhất định phải trông kỹ Tiểu Muội, đừng để con nhóc này nếm được chút ngon ngọt, sau đó mỗi ngày theo Tiểu Tống không tha.

Diệp Quân Hoa vốn còn nửa tin nửa ngờ đối với lời của mẹ anh, bởi vì anh ấy không ở trong nhà, vài tháng mới về một lần, dù cho khôn khéo cẩn thận hơn anh cả Diệp và anh hai Diệp, anh ấy vẫn không hiểu rõ em gái ngốc lắm, vì thế cả nhà chỉ có anh mở bộ lọc kính dày, làm sao cũng không tin tưởng Tiểu Muội vô ý vô tứ giống như mẹ nói.

DTV

Đáng tiếc sự thực rất có sức thuyết phục, trong nháy mắt Diệp Tiểu Muội phát hiện anh Tống đó, một giây trước mệt muốn chết, một giây sau đã nhảy nhót tưng bừng, tràn trề sức sống. Sau đó nói chuyện ba câu cũng không rời tài sản của anh Tống, Diệp Quân Hoa lập tức biết, mẹ anh ấy quả thật không có nhìn lầm em gái ngốc của mình.

Chỉ là kinh nghiệm chống địch của anh ấy vẫn còn thiếu sót một chút, cũng có thể là quá mức tự tin với mình, cảm thấy có anh trông Tiểu Muội cũng không quậy được gì. Tuyệt đối không nghĩ tới Tiểu Muội nhà bọn họ không chỉ không đi đường bình thường, thậm chí không có tí ngại ngùng mà các đồng chí nữ nên có đối với thanh niên trí thức nam ưu tú như anh Tống, lại không hề báo trước, lẫm liệt hiên ngang nói ra chuyện mình tổ chức sinh nhật.

Lúc chuông cảnh báo của Diệp Quân Hoa vang lên, em gái ngốc đã nói hết toàn bộ những lời nên nói thậm chí là không nên nói, vì thế anh ấy cũng chỉ có thể thất bại gãi đầu, thuận miệng nghĩ lý do qua loa lấy lệ với Tống Thanh Huy.

"Là như vầy, sang năm Tiểu Muội đã 18, con gái ở chỗ chúng tôi đến tuổi có thể đi đăng ký kết hôn thì hầu hết sẽ đi lấy chồng. Theo lý thuyết thì bây giờ Tiểu Muội cũng nên bắt đầu chuẩn bị, thế nhưng cha mẹ không nỡ, muốn giữ Tiểu Muội thêm hai năm, cho nên chuyện con bé sắp tới tuổi không thể lộ ra."

"Anh Tống cũng biết đấy, các chị các thím trong đội chúng tôi vô cùng nhiệt tình, để bọn họ biết, trong nhà sẽ không có cuộc sống an bình. Vì thế làm phiền anh Tống cũng coi như không biết đi nhé."

Lý do nát như thế, Tống Thanh Huy lại ngay lập tức tin, bởi vì buổi sáng anh vào núi, nghe thấy bọn anh cả Diệp anh hai Diệp nói tới chuyện Diệp Tiểu Muội vào thành phố chơi với người khác, nhưng bọn họ không hề nói tới hôm nay là sinh nhật của Diệp Tiểu Muội, kết hợp với lời giải thích bây giờ của Diệp Quân Hoa, đương nhiên có lý có chứng cứ làm người ta tin phục.

Hơn nữa ở trong tiềm thức của anh, anh còn rất vui mừng đối với dự định của người cha đội trưởng Diệp, cũng rất phối hợp gật đầu: "Mọi người yên tâm, tôi cũng không nghe thấy gì cả."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 175: Chương 175



Diệp Tiểu Muội không vui bĩu môi.

Cô chủ động nhắc tới sinh nhật, thật ra có ý đòi quà, anh Tống ra tay luôn luôn hào phóng, không có chuyện gì cũng cho cô kẹo sữa thỏ trắng, biết cô tổ chức sinh nhật, còn không mau mau tặng thịt hộp?

DTV

Mà bây giờ mắt thấy thịt hộp tới tay bị anh ruột nói mấy câu phá hỏng, Diệp Tiểu Muội đương nhiên rất buồn bực, lại thêm tên anh ba Diệp vào danh sách phòng lửa phòng trộm phòng anh trai.

Có điều trời không tuyệt đường người, đi được một nửa đường, Diệp Tiểu Muội đột nhiên nhanh trí lóe lên, ánh mắt dừng lại ở trên người anh ba. Cô lập tức tiến lên tìm kiếm một trận ở trong gói hàng của anh ấy, sau đó ôm quyển sổ nhỏ như hiến vật đi tới trước mặt anh Tống.

"Sắp năm mới rồi, đây là quà tết em chuẩn bị cho anh Tống, anh xem quyển vở này có phải rất đẹp và tinh xảo không? Cực kỳ thích hợp dùng để viết nhật ký."

Câu nói sau cùng, lộ rõ tâm tư nhỏ của Diệp Tiểu Muội, đáng tiếc Tống Thanh Huy luôn luôn tỉ mỉ vậy mà lần này hoàn toàn không chú ý, ánh mắt của anh đều bị quyển vở bình thường không có gì lạ này hấp dẫn.

Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Huy nhận được quà của người khác phái, nói thật tâm tình của anh rất phức tạp, có chút kinh ngạc vui mừng, còn có hơi khó có thể tin, không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội chỉ biết ăn vậy mà sẽ chuẩn bị quà tết cho anh. Việc này chấn động hơn bất cứ người nào tặng quà cho anh, Tống Thanh Huy hơi mất tự nhiên nhận quyển vở, căng thẳng đến mức có hơi nghèo nàn từ ngữ há miệng nói: "Vậy, cám ơn cô…"

Lời còn chưa nói hết, Diệp Tiểu Muội đã ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói: "Anh còn chưa nói có thích hay không đấy."

Tống Thanh Huy chỉ biết ngây ngốc gật đầu, ngược lại Diệp Tiểu Muội không để ý chút nào, cô nhận được đáp án mong muốn lập tức thoả mãn nở nụ cười: "Vậy anh Tống phải cố gắng dùng nó, đây chính là thứ dùng tiền của chính em mua, không phải mẹ và anh ba cho em tiền!"

Diệp Tiểu Muội lần đầu kiếm được tiền ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ khỏi phải nói đắc ý cỡ nào, Tống Thanh Huy quả nhiên có chút bất ngờ: "Tự cô kiếm tiền?"

"Đúng vậy, em lấy tóc bán." Lúc Diệp Tiểu Muội nói lời này vẫn cười vô tư, ánh mắt Tống Thanh Huy rơi vào cái đầu xù của cô, đột nhiên im lặng.

Diệp Tiểu Muội bán tóc mua sổ cho anh, điều này làm cho anh cảm thấy quyển sổ trong tay cũng trở nên nặng trình trịch.

Nội tâm cũng không biết vì sao hừng hực, tim nhảy lên rầm rầm rầm, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Bình thường mà nói, dù cho quà của Diệp Tiểu Muội thực sự bất ngờ, Tống Thanh Huy c*̃ng nhất định sẽ bày tỏ cảm ơn một phen. Thân là người giàu sở hữu "vô số" thịt hộp, anh đương nhiên không thiếu vở, nhưng lại giống Diệp Quân Hoa nghĩ, quà nhỏ ý nhiều, dù cho giá cả bao nhiêu anh cũng nên bày tỏ sự cảm kích.

Nhưng mà lần này, thanh niên trí thức Tống từ trước đến giờ xử sự chu đáo, kín kẽ không một lỗ hổng lại không nói ra được dù chỉ một lời khách sáo, anh chỉ cảm thấy trong lòng phức tạp, đắng cay ngọt bùi cái gì cũng có.

Tống Thanh Huy không biết mái tóc dài đối với con gái mà nói có ý nghĩa như thế nào. Nhưng anh từng nghe rất nhiều người trong đội khen ngợi mái tóc của Diệp Tiểu Muội, đến cả đồng chí nữ trong ký túc xá thanh niên trí thức thỉnh thoảng cũng tỏ vẻ ước ao nói tới tóc của cô nuôi tỉ mỉ cỡ nào.

Quãng thời gian trước, Diệp Tiểu Muội đến trên trấn chơi hình như cố ý thắt tóc rất khác, làm cho từng đồng chí nữ trong ký túc xá thanh niên trí thức thức sớm hơn bình thường một tiếng, chỉ vì lén lút học Diệp Tiểu Muội thắt tóc. Đồng chí nam bọn họ ở trong túc xá nói tới cũng không thể hiểu nổi, thế nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, Diệp Tiểu Muội yêu quý tóc, chắc chắn không thua bất kỳ đồng chí nữ nào.

Nhưng mà Diệp Tiểu Muội yêu quý tóc như thế, bán mất mái tóc dài cô tỉ mỉ chăm sóc, lại mua quà tết cho anh, phần để tâm này khiến Tống Thanh Huy không có cách nào không thèm để ý.

Thực ra anh cũng không phải loại thanh niên sung sức chưa từng thấy cảnh đời, bị đồng chí nữ lấy lòng một chút đã luống cuống tay chân không biết làm sao.

Vừa vặn ngược lại, Tống Thanh Huy có kinh nghiệm rất phong phú với việc đối phó tâm ý của đồng chí nữ, anh luôn tâm địa sắt đá, khi nhận ra được tâm ý của đối phương ngay lập tức xa lánh từ chối, cho dù là đồng chí nữ ưu tú ở khắp mọi mặt, khi anh xa lánh cũng không có chút do dự hoặc d.a.o động.

Có thể là bởi vì anh rất tự phụ, Tống Thanh Huy cũng có yêu cầu tương đối cao đối với bạn đời, hai điểm môn đăng hộ đối và cùng chung chí hướng đều phải thỏa mãn, chỉ là hiện nay mà nói, đồng chí nữ mà anh tiếp xúc không một ai phù hợp yêu cầu của anh. Ngay cả công nhân trong ký túc xá thanh niên trí thức xứng với anh nhất là Thường Quyên Quyên, bất kể là môn đăng hộ đối hay là cùng chung chí hướng cũng không phù hợp, vì thế thà thiếu không ẩu, khi anh từ chối các cô, trong lòng cũng không gợn sóng chút nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 176: Chương 176



Nói thật, đồng chí nữ có điều kiện tốt nhất trong ký túc xá thanh niên trí thức cũng không phù hợp tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của Tống Thanh Huy. Diệp Tiểu Muội thì càng chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, dù cho cô có lòng cũng được, vô ý cũng thế, hành vi của cô cũng không nên gây nên chút gợn sóng nào trong lòng anh. Có thể nội tâm Tống Thanh Huy luôn bị người không nên nhất quấy nhiễu long trời lở đất, nhốn nháo hoảng loạn, ánh mắt như có như không đảo qua cái đầu xù của cô.

Bình tĩnh mà xem xét, kiểu tóc này của Diệp Tiểu Muội cũng không khó nhìn, ngăn ngắn còn có hơi ngổn ngang, làm cho cô trông thêm phần nhí nha nhí nhảnh, khiến người ta yêu thương. Nhưng từ sau khi Tống Thanh Huy nghe cô nói bán tóc mua vở, vừa nhìn đầu cô đã không có cách nào khống chế nhớ tới mái tóc dài vừa đen vừa sáng kia của cô, sau đó trong lòng bắt đầu dâng lên một cảm giác tê dại. Chính anh cũng không nhận rõ đây rốt cuộc là tiếc hận hay là đau lòng, hàng ngàn hàng vạn chữ đều bị chặn ở trong cổ họng.

Có điều Tống Thanh Huy không biết, sự im lặng vào lúc này của anh lại vừa đúng, khiến anh trở nên hết sức an toàn, người thông minh đảm đương duy nhất của nhà họ Diệp Diệp Quân Hoa tình nguyện hoài nghi em gái mình ngốc, cũng không hề nghi ngờ anh.

Diệp Quân Hoa chẳng những không có hoài nghi Tống Thanh Huy, thậm chí còn có chút bất ngờ đối với phản ứng hơi lạnh nhạt của anh.

Lấy vốn hiểu biết của anh ấy đối với anh Tống, anh Tống nhận được quà ít nhiều gì cũng sẽ tỏ ý, không nói một lời nào quá không phù hợp với tác phong của anh Tống, có điều Diệp Quân Hoa nghĩ thì nghĩ vậy. Tiểu Muội nhà bọn họ cũng không phải người bình thường, nói dễ nghe một chút là lạc quan rộng rãi, trên thực tế cho cô chút màu sắc là có thể mở phường nhuộm, nếu như anh Tống không biểu hiện rõ ràng một chút, vậy thì hoàn toàn bị Tiểu Muội nhà bọn họ bám lên. Anh Tống là người thông minh, bình thường c*̃ng tiếp xúc với Tiểu Muội, có lẽ cũng nhìn thấu tính cách của cô, vì thế giả vờ lạnh nhạt, hi vọng cô có thể biết khó mà lui.

Nghĩ như vậy, Diệp Quân Hoa cũng không chút nào chú ý thái độ của anh Tống, trong lòng trái lại càng thêm yên tâm, Tiểu Muội không đáng tin cũng không sao, anh Tống không tiếp chiêu cô cũng không có cách nào.

Anh ba Diệp nhìn em gái ngốc bên cạnh rầu rĩ không vui như quả cà bị dính sương, không chỉ không đồng tình, trái lại cười trên sự đau khổ của người khác, người trong nhà hết cách với cô, sẽ luôn có người trị được cô.

Lúc này tâm trạng Diệp Tiểu Muội quả thực rất phiền muộn, nhưng không giống anh ba Diệp nghĩ, cô hơi thất vọng với anh Tống không hiểu phong tình, nhiều hơn là tự mình kiểm điểm.

Lúc tiếp nhận kiến nghị tặng vở cho anh Tống của anh ba, Diệp Tiểu Muội quả thật tràn đầy tự tin, bởi vì cô có thể tiêu khoản tiền ít nhất đạt được hiệu quả tốt nhất, nghĩ đến đã hết sức tốt đẹp. Nhìn thấy anh Tống không hề gợn sóng, cô mới ý thức được mình cũng quá keo kiệt, đời trước đừng nói cô tặng quà cho nam thần, cho dù là quà của chị em plastic không tới bốn, năm con số sẽ không lấy ra, làm sao có thể ngốc đến mức cho rằng anh Tống sẽ bị một quyển sổ rách mà cảm động tột cùng chứ?

Diệp Tiểu Muội cũng rất hối hận rất phiền muộn, lúc đó cô nên cắn răng mua bút máy cho anh Tống, bút máy vào bấy giờ vẫn là hàng xa xỉ, bản thân cô cũng không dùng nổi, mua cây bút máy tặng anh Tống, còn không khiến anh Tống cảm động lấy thân báo đáp ngay tại chỗ sao.

Diệp Tiểu Muội đang bóp cổ tay thở dài thế nhưng không có đổi góc độ suy nghĩ, nếu như cô xa xỉ đến mức chọn bút máy làm quà, vậy hoàn toàn không tặng được tới tay anh Tống, chỉ cửa ải anh ba Diệp thôi cô cũng không qua được.

Bởi vì không nghĩ tới điểm này, vì thế Diệp Tiểu Muội tự mình kiểm điểm đến mức chăm chú mê muội.

DTV

Ba người mỗi người một ý, một đường không nói gì trở lại trong đội. Khu nhà của nhà họ Diệp và ký túc xá thanh niên trí thức ở hai hướng khác nhau, ba người ở cổng thôn mỗi người đi một ngả.

Diệp Thư Hoa bước chân nặng nề đi theo phía sau anh ba Diệp, lúc nhìn thấy anh Tống cô đầy m.á.u sống lại, nhưng chỉ một lúc, rất nhanh lại khôi phục trạng thái sống dở c.h.ế.t dở.

Có điều hàng xóm ở quê nhiệt tình sẽ không bởi vì cô uể oải mà giảm bớt, vài đội viên đang ăn cơm trò chuyện ở bên ngoài dồn dập chào hỏi hai anh em.

"Quân Hoa lại dẫn Tiểu Muội vào trong thành phố chơi à? Còn mua nhiều đồ như thế!"

"Ồ, tóc của Tiểu Muội đi đâu rồi?"

Diệp Tiểu Muội uể oải chỉ có thể gật đầu cười khẽ đáp lại, đương nhiên sẽ không chú ý tới vẻ không đồng tình trong mắt họ lúc mọi người thấy kiểu tóc mới của cô, Diệp Quân Hoa c*̃ng không để ý, hai anh em không biết gì cả đi về phía trước.

Vương Thúy Phân ở nhà ngóng trông một ngày, con gái ngốc càng lớn trái lại càng không khiến người ta bớt lo, bà ấy đã chuẩn bị bảo cha bọn trẻ tới trên trấn đón bọn họ, lúc chạng vạng bà ấy chỉ không ngừng nhìn sắc trời, chờ khi trời tối thì giục cha bọn trẻ xuất phát.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 177: Chương 177



Giờ này mỗi nhà đã khói bếp lượn lờ, đám Lâm Hồng Mai chỉ có thể cùng với cha mẹ chồng không ăn tối, đói bụng đợi chờ, nhưng bởi vì em chồng đi với chú em, trái lại các cô không tiện oán giận gì.

Ngày hôm nay khu nhà của nhà họ Diệp vô cùng yên tĩnh, thiếu đi Diệp Tiểu Muội, hai anh em Diệp Quốc Hoa thích nói cười cũng không có tâm tình đùa giỡn. Có điều vừa vặn để cho bọn họ có thể nghe rõ ràng động tĩnh bên ngoài, Diệp Quân Hoa và Diệp Tiểu Muội còn chưa về nhà, Vương Thúy Phân đã phát hiện tiếng động đứng ở cửa sân đợi.

Hai anh em càng tới càng gần, Vương Thúy Phân mới nhìn rõ kiểu tóc mới của con gái ngốc, nụ cười nơi khóe miệng đột nhiên đọng lại, tức giận đến mức rống lớn: "Diệp Tiểu Muội, ai cho con cắt tóc hả?"

Tuy rằng không thấy rõ sắc mặt của Vương Thúy Phân, nhưng có thể nghe ra giọng điệu của mẹ cô không tốt lắm, Diệp Tiểu Muội phản ứng rất nhanh, lại trốn ra sau anh ba Diệp Tam, không chút do dự trả lời: "Anh ba dẫn con đi cắt tóc!"

Anh ba Diệp: Meo meo meo?

Diệp Quân Hoa chưa chuẩn bị tư tưởng cứng ngắc tại chỗ, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh rốt cục nhớ tới cảm giác không ổn lần này là gì. Với sự tỉ mỉ của mẹ, nếu quả thật đồng ý cho Tiểu Muội bán tóc, nhất định sẽ lại căn dặn anh một tiếng, nếu mẹ lặng thinh không nhắc tới, vậy đã nói rõ bà ấy vốn không đồng ý.

Có trách thì chỉ trách anh quá ngây thơ, vậy mà tin em gái ngốc quỷ quái!

Thời khắc này, Diệp Quân Hoa cuối cùng cũng hiểu được tại sao mỗi ngày thanh niên trí thức Tống luôn nhổ nước bọt "miệng của Diệp Tiểu Muội là quỷ gạt người" ở trong lòng. Đáng tiếc hai người bọn họ cũng không có cơ hội giao lưu tâm đắc đã bị Diệp Tiểu Muội hãm hại đến mức phụt máu.

Có điều bị hãm hại là một chuyện, giúp em gái ngốc ngốc chặn s.ú.n.g thù Diệp Quân Hoa vẫn chặn cam tâm tình nguyện, dưới cái nhìn của anh ấy, mái tóc không nên cắt thì cũng đã cắt rồi, cũng không lấy lại được. Coi như mẹ mắng Tiểu Muội một trận, thậm chí đánh một trận c*̃ng là chuyện vô bổ, anh ấy bèn quả quyết tiến lên hai bước ngăn cản mẹ đang hung hăng đi tới, dàn xếp.

"Mẹ, Tiểu Muội cắt tóc rất đẹp, trong thành phố c*̃ng thịnh hành kiểu này, hơn nữa còn không cần tiền, Tiểu Muội lấy tóc bán được mấy đồng tiền đấy…"

Diệp Quân Hoa không nói bán tóc, Vương Thúy Phân có lẽ còn không nhớ, nhưng anh ấy vừa nhắc tới, Vương Thúy Phân lập tức có ấn tượng, con nhóc này nào phải vì đuổi theo mốt trong thành thời phố mới cắt tóc, cô vốn vì đổi tiền may đồ mới!

Vương Thúy Phân càng giận không chỗ phát ti3t, bình thường con gái ngốc vừa lười vừa tham ăn bà ấy cũng không nói gì, bây giờ lại còn học được tự chủ trương, bán tóc, bọn họ bớt ăn của cô hay là bớt mặc của cô?

Dưới cơn thịnh nộ của mẹ, Diệp Quân Hoa c*̃ng không ngăn được, Vương Thúy Phân như xách con gà con, túm Diệp Tiểu Muội từ phía sau anh ấy ra dạy dỗ.

DTV

Vợ đội trưởng có tức c*̃ng không quên gánh nặng hình tượng của mình, nghĩ không thể ở bên ngoài để người ta chế giễu, bèn xách Diệp Tiểu Muội trở về nhà: "Không nói tiếng nào đã bán tóc, con muốn lật trời à…"

Vương Thúy Phân nổi giận đùng đùng, khiến ba anh em nhà họ Diệp lo lắng, cả đoạn đường theo sau khuyên nhủ: "Mẹ, xin mẹ bớt giận, tóc có thể bán lấy tiền không phải rất tốt sao."

Đáng tiếc bọn họ nói chuyện không có phân lượng, Diệp Tiểu Muội đã bị bắt vào nhà, vừa vặn nhìn thấy người cha đội trưởng đứng dưới mái hiên, Diệp Tiểu Muội vội vã kêu cứu: "Cha, cứu mạng, mẹ muốn đánh c.h.ế.t con…"

Đội trưởng Diệp vẫn rất thương áo bông nhỏ, không đành lòng trơ mắt nhìn cô bị đánh, vì thế xoay người trở về nhà chính, nhà chính, nhà chính, nhà…

Trước khi người cha đội trưởng rời đi ngược lại cũng khuyên một tiếng, bảo vợ vợ chú ý chừng mực, trừng phạt một chút là được, nhưng mà hành vi thấy c.h.ế.t mà không cứu của ông ấy khiến Diệp Tiểu Muội trợn mắt ngoác mồm không thể tin tưởng.

Có điều đội trưởng Diệp coi như rất uyển chuyển, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú thì không cách nào kiềm chế hưng phấn, mẹ chồng nên dạy dỗ em chồng từ lâu, nếu không cô cũng sẽ không coi trời bằng vung đến mức độ này.

Hai chị em dâu lại lần nữa đứng chung một chiến tuyến, rất có ánh mắt cắm ở cửa sân, các cô cũng không phải sợ Diệp Tiểu Muội mất mặt với bên ngoài, mà lo lắng bà con hàng xóm dựa vào cơ hội khuyên can đi vào tham gia trò vui, vì vậy để bảo đảm trận đánh lần này thuận lợi tiếp tục tiến hành, vẫn nên đóng chặt cửa sân thì tốt hơn.

Lúc chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp đóng cửa lớn, Vương Thúy Phân c*̃ng giơ cao bàn tay, trong miệng còn đang quát lớn theo quy trình: "Sau này còn dám tự chủ trương như thế hay không?"

Diệp Tiểu Muội rất thức thời, bàn tay còn chưa rơi xuống, cô đã nhanh chóng bảo đảm: "Không dám không dám, mẹ, sau này mẹ nói đi đông con tuyệt đối không đi tây, con xin thề!!"

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú: …

Con nhóc này không thể cứng rắn hơn chút nữa à? Biết sợ cũng quá nhanh rồi!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 178: Chương 178



Dưới sự nhận sai của Diệp Tiểu Muội, bàn tay của Vương Thúy Phân quả nhiên không có rơi xuống, có điều vẫn giơ cao bàn tay thẩm vấn: "Tóc bán bao nhiêu tiền, mua đồ gì?"

Nguy cơ vẫn chưa đi qua, Diệp Tiểu Muội đương nhiên lựa chọn thẳng thắn, từ hoa quả đến sườn dê tới quần áo mới vải vóc đều đổ ra hết, đến cả quyền sổ nhỏ mua cho anh Tống cũng không quên.

Vương Thúy Phân nghe vậy âm thầm gật đầu, ngoại trừ quần áo là cho mình, cái khác đều là mua cho nhà, bỗng chốc cảm thấy con gái ngốc cũng không phải không có thuốc nào cứu được. Có tiền ít nhất không phải ăn một mình, càng không có hẹp hòi giữ lại tích góp tiền riêng, chịu mua đồ ăn ngon cho bọn họ, ăn nhiều đồ của Tiểu Tống như vậy cũng biết báo đáp lại, có thể thấy bà ấy giáo dục vẫn thành công.

Nghĩ như thế, sắc mặt Vương Thúy Phân lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều.

Diệp Tiểu Muội cũng không phải một mình cố gắng, ba người anh trai còn ở bên cạnh nỗ lực biện hộ giúp cô, c*̃ng đề phòng bất cứ lúc nào em gái bị đánh, bọn họ có thể đúng lúc tới khuyên can.

Phát hiện thái độ của Vương Thúy Phân chuyển biến, Diệp Quân Hoa lập tức nói giúp: "Mẹ, Tiểu Muội bán tóc là do không có cách nào, tóc con bé vừa nhiều vừa dài, một năm phải dùng bao nhiêu xà phòng, em ấy cũng là thấy mẹ với chị dâu cả chị dâu hai tiếc xà phòng nên mới muốn cắt tóc. Nếu có thể bán lấy tiền, dù sao cũng tốt hơn cắt uổng phí."

Tuy rằng Diệp Quân Hoa rất công bằng nói tới ba người mẹ chồng nàng dâu, có điều hễ là người thông minh một chút đều biết đối tượng trong lời này của anh ấy là ai. Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú không hề phòng bị nằm không cũng trúng đạn, rất ăn ý lui về phía sau vài bước, để tránh khỏi bị chú em vì cứu em gái mà sốt ruột lôi mình ra "tế trời".

Nói thật, nếu như lời này do hai anh em Diệp Quốc Hoa nói, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú sẽ không im lặng không lên tiếng chịu thiệt thòi này, nhất định phải cãi lại ngay tại chỗ, mọi người nói rõ ràng. Thế nhưng đối mặt với chú em còn hung dữ hơn hai người chồng gộp lại, hai chị em có lòng mà không có sức, không chỉ bởi vì chú em có tiền đồ không thể đắc tội, càng bởi vì xà phòng là do chú em mua.

Các cô có thể quở trách cô em chồng lãng phí xà phòng, ở trước mặt chú em lại không thể nói như vậy, lỡ như chú em hay bênh dưới cơn nóng giận không cho các cô dùng xà phòng, các cô quả thật không có chỗ nói rõ lí lẽ. Dù sao chú em cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy, anh ta mua kem dưỡng, rõ ràng có thể để cho các cô dùng chung, thế nhưng chú em không nên nói là mua cho cô em chồng, cô em chồng cũng thật sự coi như bảo bối cất giấu trong phòng mình, các cô muốn nhìn cũng tốn sức.

Nói chung không sợ người cứng ngắc chỉ sợ người ngang ngược, Diệp Quân Hoa nhìn thì im ỉm, nhưng anh ấy có nhiều thứ tốt như vậy, nói không cho bạn dùng thì sẽ nói toạc ra không cho bạn, kinh nghiệm như thế dù chỉ trải nghiệm một lần, chị dâu cả Diệp và chị dâu Diệp đều khắc sâu, ở trước mặt anh ấy muốn thông minh bao nhiêu thì thông minh bấy nhiêu.

Có điều phản ứng của các cô rơi vào trong mắt Vương Thúy Phân chính là chột dạ, làm cho bà ấy thật sự nhớ tới sắc mặt hẹp hòi cay nghiệt ngày thường của hai chị em dâu, lập tức lại nổi lên một chút đau lòng. Thầm nghĩ Tiểu Muội nhìn như vô tâm, suy cho cùng cũng là cô gái da mặt mỏng, các chị dâu cả ngày kiếm chuyện, cô có thể không chú ý sao?

Cái tay giơ lên lại hạ xuống một chút, nhưng vẫn không hoàn toàn thả xuống, bởi vì Vương Thúy Phân không để ý chuyện con gái ngốc bán tóc, mà là giận con nhóc này tự chủ trương, không nghĩ tới hậu quả. Sang năm cô đã có thể lập gia đình, nếu như bọn họ không có ý định giữ cô thêm hai năm, mà đến tuổi thì chuẩn bị gả cô đi, cô cắt tóc ngắn như vậy, còn có thể tìm được gia đình tốt sao?

Nghĩ như vậy, Vương Thúy Phân lại nghiêm mặt, hạ quyết tâm phải cho con gái ngốc khắc sâu dạy dỗ, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ còn lại bao nhiêu tiền?"

Bởi vì bàn tay trên đỉnh đầu nâng lên mà không thả xuống, Diệp Tiểu Muội có hơi thấp thỏm nên chỉ có thể thành thật trả lời: "Còn lại hai đồng."

Vừa mới dứt lời, mẹ cô quả nhiên vươn một tay khác về phía cô, cứng rắn nói: "Đem ra đây."

"Mẹ…" Diệp Tiểu Muội cầu xin, hai đồng cũng là khoản tiền kếch xù, cô còn muốn giữ lại sau này cho mình một bữa ăn ngon.

Vương Thúy Phân giống như mẹ kế mặt không hề có cảm xúc uy h**p:

"Con muốn bị mẹ đánh một trận rồi tịch thu, hay là chủ động giao tiền cho mẹ?"

DTV

Lớn xác như vậy nếu như còn bị đánh, mặt mũi của hoa khôi thôn như cô đặt ở đâu?

Diệp Tiểu Muội cân nhắc hơn thiệt, vẫn ngoan ngoạn nộp tiền, méo miệng nói: "Còn dư lại đều ở chỗ anh ba."

Nể mặt cô biết điều, Vương Thúy Phân thu bàn tay về, xoay người giành lấy khoản tiền của con gái ngốc ở chỗ anh ba Diệp, cẩn thận kiểm kê xong, còn có hơi bất mãn quở trách: "Các con nhìn đi, bán nhiều tiền như vậy, một cái chớp mắt chỉ còn lại hai đồng, tên phá của này!"

Tên phá của Diệp Tiểu Muội cũng đang âm thầm hối hận, sớm biết như vậy, cô tình nguyện tiêu không còn, mua thêm mấy miếng vải còn có thể may quần áo thật đẹp đẽ cho mình.

Tuyệt đối không nghĩ tới, mẹ cô giành lấy khoản tiền nhỏ của cô xong vẫn không vừa lòng, quay đầu nói với cô: "Mẹ thu lại vải này trước, nếu như con không nghe lời thì đừng trông cậy vào quần áo mới nữa."

Lần này Diệp Tiểu Muội thật sự khó có thể tin nổi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 179: Chương 179



Tuy rằng trận đánh này tránh thoát, thế nhưng Diệp Tiểu Muội thật vất vả bán tóc kiếm lời mấy đồng tiền, mua vải muốn may thêm hai bộ quần áo mới cho mình, nhưng mà khoản tiền nhỏ bị lấy đi không dư thừa một phần, vải may quần áo cũng không chừa lại cho cô. Diệp Tiểu Muội sờ cái đầu trở nên nhẹ đi, quả thật có tuyệt vọng tiền mất tật mang.

Nhưng mà càng làm cho Diệp Tiểu Muội tuyệt vọng còn ở đằng sau.

Trong đội không có bí mật, dù cho trời cũng tối rồi, tin vợ đội trưởng ở phía sau cánh cửa đóng kín đánh đứa nhỏ vẫn truyền khắp toàn bộ đại đội!

Người tung tin cũng không có tận mắt thấy tình trạng Diệp Tiểu Muội bị đánh thảm hại, từng người từng người đúng là trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, nói cái gì mà nhà đội trưởng truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết của Diệp Tiểu Muội. Gào khóc thảm thiết đến mấy tiếng đồng hồ, nói chung là rất sinh động, làm người ta tin tưởng, sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, chờ lúc ký túc xá thanh niên trí thức nhận được tin tức, Diệp Tiểu Muội đã "bị đánh không xuống giường được" rồi.

Diệp Tiểu Muội ở đại đội Song Cương có thể xưng tụng là "siêu sao lưu lượng", bất kể là tin đồn tốt hay xấu, nói chung cô có độ thảo luận cao nhất. Dù ở chỗ thanh niên trí thức, tần suất các cô nhắc tới chàng rể vàng Tống Thanh Huy, Diệp Quân Hoa cũng xa xa không bằng Diệp Tiểu Muội. Có thể là bởi vì các cô khá hàm súc kiềm chế, càng là đồng chí nam ngưỡng mộ trong lòng trái lại càng không tiện nhắc tới đối phương, có điều người được nói đến là nhân vật cùng giới thì không cần lo lắng.

Các thanh niên trí thức nữ nhiều chuyện về Diệp Tiểu Muội, không chỉ không kiêng kỵ gì, còn vô cùng thành thục, một thanh niên trí thức nữ nào đó tràn đầy nhiệt huyết: "Ôi chao, các cậu nghe nói gì chưa, ngày hôm nay Diệp Tiểu Muội rất thê thảm."

Lời này vừa nói ra, tất cả thanh niên trí thức nữ trong chăn đều lên tinh thần, kích động thậm chí ôm chăn ngồi xuống hỏi: "Có chuyện gì thế, có chuyện gì thế?"

"Lúc tớ đi ngang qua nhà thím Năm vừa vặn nghe các bà ấy đang nói chuyện này. Không phải hôm nay Diệp Tiểu Muội vào thành phố chơi với anh ba sao, hai người bọn họ trở về mua rất nhiều đồ, hình như là Diệp Tiểu Muội tự chủ trương lấy mái tóc bán đổi tiền mua…"

Còn chưa dứt lời, thì có cô gái khó có thể tin kinh ngạc thốt lên: "Diệp Tiểu Muội nuôi tóc tốt như vậy, cô ấy c*̃ng chịu bán tóc sao?"

DTV

Một giọng khác chen vào: "Tớ vừa vặn thấy Diệp Tiểu Muội từ xa, cô ấy không chỉ lấy tóc bán, còn cắt cực kỳ ngắn, đến thắt tóc cũng không thắt được."

Đồng chí nữ báo tin thuận tiện nói: "Đúng vậy, cũng bởi vì cắt quá ngắn, thím Năm nói lúc thím Diệp nhìn thấy tóc Diệp Tiểu Muội đã lập tức thay đổi sắc mặt, túm lỗ tai cô ấy xách về nhà, còn khóa cổng sân lại. Chắ là không muốn để cho người ta vào nhìn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh bùm bùm, hình như là cầm gậy đánh, thím Diệp tức như vậy, ra tay chắc chắn rất ác."

"Nghe nói vợ đội trưởng thương con gái út nhất, ngày thường đến lời nói nặng cũng không nỡ nói, đây cũng là lần đầu tiên ra tay nhỉ, không biết Diệp Tiểu Muội sẽ nằm ở trên giường mấy ngày."

Vị thanh niên trí thức nữ này vừa nói vừa chà chà lên tiếng, nghe vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của Diệp Tiểu Muội, nhưng có người cười trên sự đau khổ của người khác: "Tớ nhớ tới lúc trời nóng, Diệp Tiểu Muội nghe đâu bị cảm gió lạnh, nằm trên giường hơn một tháng? Lần này ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng ấy nhỉ, vừa vặn giảm bớt việc nhà."

Nhưng có người tỏ vẻ không hiểu: "Diệp Tiểu Muội chỉ bán tóc của mình, cũng không phải là gặp rắc rối, không cần đánh ác như vậy chứ?"

"Đúng vậy, chạng vạng tớ cũng nhìn thấy Diệp Tiểu Muội, tớ còn cảm thấy tóc cô ấy để ngắn đẹp hơn tóc dài, vừa có tinh thần vừa có phong cách tây, nhìn trông hơi giống cô chủ nhà giàu."

"Các cô mới tới đây không lâu, không rõ phong tục bên này." Có thanh niên trí thức lớn tuổi thở dài, giải thích cho mọi người.

"Trông các đội viên ở địa phương ai cũng rất tốt, đối với chúng ta xem như là chăm sóc, cũng không quơ tay múa chân gì, hình như còn cởi mở hơn các cô tưởng tượng? Nhưng đó là bởi vì chúng ta đều là người ngoài, không cần phải tính toán thôi, đối với con gái của bản thân bọn họ vẫn có rất nhiều yêu cầu."

"Lẽ nào các cô không phát hiện mỗi cô gái ở nơi này đều giữ tóc dài đến eo sao, lúc tắm tốn sức cũng không nỡ cắt đi? Bởi vì con gái chưa lấy chồng bọn họ không được cắt tóc, nếu như Diệp Tiểu Muội chỉ cắt một nửa cũng đỡ, cô ấy cắt hết tóc, lần này đi xem mắt có lẽ cũng không có người muốn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back