Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 180: Chương 180



Người mới vừa rồi còn cười trên sự đau khổ của người khác cười càng vui hơn: "Vợ đội trưởng còn không tức điên à? Tôi nghe nói bà ấy chịu đựng muốn gả Diệp Tiểu Muội vào thành phố, bây giờ Diệp Tiểu Muội đừng nói là cưới người trong thành phố, muốn cưới người trên trấn cũng khó."

"Nếu hậu quả nghiêm trọng như thế, sao Diệp Tiểu Muội còn dám bán tóc? Là vì mua món đồ gì quan trọng sao?"

"Hình như mua thịt hả? Nhưng gần đây từng nhà đều được chia rất nhiều thịt, nhà Diệp Tiểu Muội được chia nhiều nhất, cũng không thiếu thịt ăn." Thanh niên trí thức nữ báo tin thở dài nói.

"Vì vậy bọn thím Năm đều nói Diệp Tiểu Muội quá coi trời bằng vung, lần đánh này coi như nhẹ rồi."

DTV

Bên cạnh ký túc xá của thanh niên trí thức nữ chính là ký túc xá thanh niên trí thức nam, cách một vách tường, nhưng không có bất kỳ biện pháp cách âm nào, vì thế dù cho các cô hạ thấp giọng, những cuộc nói chuyện này vẫn truyền vào gian nhà bên cạnh không sót một câu.

Tống Thanh Huy nhắm mắt lại nhìn như đang ngủ say, tay cũng không tự chủ đỡ phía dưới gối, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 tờ giấy không bóng mượt, trong phút chốc tỉnh cả ngủ.

Nếu như nói lúc anh vừa nhận được "quà", trong lòng có chút vui ngầm ít đến mức khiến bản thân anh bỏ qua, sau khi nghe đồng chí nữ sát vách nói xong, phần vui ngầm không đúng lúc này đã làm cho anh không có cách nào không để mắt đến.

Tống Thanh Huy không cách nào không tiếp tục nghĩ theo các cô ấy, Diệp Tiểu Muội nhất định phải bán tóc, nhưng chỉ là mua vài món đồ ăn không quá quan trọng, có phải có thể chứng minh cô bán tóc cũng là vì mua quà cho anh không? Tuy rằng anh không cảm thấy mình thiếu vở, thế nhưng nếu như Diệp Tiểu Muội thật sự bởi vì vậy không ai thèm lấy, anh có cần đứng ra phụ trách hay không?

Vấn đề này, đối với Tống Thanh Huy khoảng chừng hai mươi thật sự mà nói quá mức nặng nề, nặng nề đến mức ở trong mơ, Diệp Tiểu Muội còn chống gậy ở phía sau đuổi theo anh đòi "phụ trách", có điều mắt thấy trong một giây bị Diệp Tiểu Muội nắm lấy, anh rất kịp thời giật mình tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, Tống Thanh Huy vô thức thở dài, quay đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, tia sáng sáng sủa, những người khác đều đang say ngủ. Sắp năm mới, mọi người cũng thả lỏng ngủ nướng một chút, có điều Tống Thanh Huy còn cần cùng đội săn vào núi, vì thế anh lấy tay sờ quyển vở dưới gối, giống như đã quyết định vén chăn lên lặng lẽ xuống giường.

Bởi vì mấy ngày nữa là tết, đội săn thuộc về "lao động nghĩa vụ" , sẽ không có liều như lúc trước, sáng sớm cơm nước xong, mặt trời mọc mới vào núi buổi chiều ba, bốn giờ sẽ trở lại. Có cảm giác một nửa lao động một nửa nghỉ ngơi, đội ngũ lười nhác như thế, muốn bắt được heo rừng đương nhiên là chuyện không thể nào, có điều tiến vào núi rồi đều sẽ không tay không trở về, gà rừng thỏ rừng dù sao cũng phải bắt đủ lượng.

Vì thế đội săn trở về, các đội viên vẫn không nề hà nhiệt tình nghênh tiếp, Diệp Tiểu Muội ngủ một giấc đã hồi phục đầy m.á.u c*̃ng rất tích cực ôm Tiểu Mập Mạp ra ngoài vây xem.

Trước khi đội săn trở về, trong đội không có hoạt động gì vui, Diệp Tiểu Muội tình nguyện nằm ở trong sân mình tắm nắng c*̃ng không có hứng thú ra ngoài chơi. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên ra ngoài sau khi cô "bị đánh gãy chân", Diệp Tiểu Muội ôm Diệp Đại Bảo rêu rao khắp nơi, thu hoạch vô số ánh mắt kinh ngạc, hơn nữa tất cả mọi người không hề ngoại lệ hỏi han ân cần với cô, còn có người quan tâm ngày hôm qua cô vào thành phố chơi vui không.

Diệp Tiểu Muội đương nhiên vui vẻ, cô không hề biết gì về lời đồn trong đội, không chút do dự mà coi sự "nhiệt tình" của mọi người, đổ cho vì kiểu tóc mới đáng yêu quyến rũ làm cho sức hút của cô gia tăng mãnh liệt.

Vì thế Diệp Tiểu Muội không chỉ vui vẻ, còn ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c khá là tràn đầy sức sống, đón lấy quan tâm của hầu hết đội viên tự tin tràn đầy đi tới trung tâm náo nhiệt.

Thân là một thành viên của đội săn nên Tống Thanh Huy cũng ở trong trung tâm náo nhiệt, không thể tránh khỏi chú ý Diệp Tiểu Muội oai phong lẫm liệt, anh không nhịn được co giật khóe miệng.

Thực ra ký túc xá thanh niên trí thức đồn đại Diệp Tiểu muội bị mẹ cô đánh gãy chân, Tống Thanh Huy hoàn toàn không tin, anh cũng không phải chưa từng thấy thím Diệp, đội trưởng Diệp và anh em nhà họ Diệp cưng chiều Diệp Tiểu Muội thế nào. Anh tin tưởng, coi như thím Diệp tức đến mất đi lý trí, bọn đội trưởng Diệp cũng sẽ không để ra tay không nặng nhẹ, Diệp Tiểu Muội cũng sẽ không đàng hoàng đứng ở nơi đó bị mẹ cô đánh gãy chân.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 181: Chương 181



Suy đoán này đã được chứng thực một bước, lúc trước khi vào núi nhìn thấy anh cả Diệp và anh hai Diệp sắc mặt hồng hào, không hề mù mịt, Tống Thanh Huy cho rằng nếu kết cục của Diệp Tiểu Muội thê thảm như mọi người đồn đãi, anh em nhà họ Diệp không thể còn cười được.

Có điều mọi người nói rất có lý có chứng cứ làm người ta tin tưởng, Tống Thanh Huy c*̃ng nghiêng về phía tin tưởng, Diệp Tiểu Muội chắc chắn bị dạy dỗ, không có nghiêm trọng như bọn họ đồn. Nhưng đối với Diệp Tiểu Muội yếu ớt thất thường mà nói chắc chắn cũng không dễ chịu, vì thế sáng sớm trước khi ra cửa, Tống Thanh Huy cố ý tìm hũ đựng tràn đầy một hũ khô bò, định tìm một cơ hội đưa cho Diệp Tiểu Muội, coi như là quà sinh nhật và đáp lễ quyển vở. Hũ là loại nắp đậy, khô bò c*̃ng dễ giữ, Diệp Tiểu Muội hoàn toàn có thể giấu đi tự mình từ từ ăn, phần quà sinh nhật này hẳn là cô rất vui.

Tống Thanh Huy chu đáo cẩn thận chỉ không ngờ rằng Diệp Tiểu Muội không tim không phổi đến mức độ này, nhận lấy dạy dỗ, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn sắc mặt kiêu ngạo lại đầy sức sống của cô, giống như cắt tóc ngắn không bị dạy dỗ, mà còn được bao nhiêu cổ vũ và ca ngợi.

Sự phát hiện này khiến Tống Thanh Huy không nhịn được co giật khóe miệng, lần thứ hai ý thức được, đối với Diệp Tiểu Muội coa bất kỳ đồng tình thương tiếc nào đều là đang lãng phí cảm tình.

Sự bi phẫn trong lòng Tống Thanh Huy đương nhiên không ai biết được, hơn nữa tâm tình vừa vặn ngược lại với anh, Diệp Tiểu Muội đối diện với ánh mắt của anh đúng là vô cùng tích cực, con mắt rạng ngời rực rỡ nỗ lực chen qua phía bên cạnh anh. Có thể thấy cô quyết tâm cua được anh Tống tới tay, cũng không có bởi vì anh Tống không rõ phong tình mà giảm bớt chút nào.

Trên thực tế, trải qua lần dạy dỗ đau đớn thê thảm tối hôm qua, Diệp Tiểu Muội càng thêm cố chấp với anh Tống, ở trước đồng chí Vương Thúy Phân tổn thất nặng nề, nguyên khí tổn thương vô cùng, ít nhất phải bù đắp lại ở chỗ anh Tống, coi như không thể lập tức thành công, có thể lừa gạt ít thứ tốt từ trong tay anh Tống, cũng có thể an ủi trái tim bi thương của cô, có vẻ cô không thê thảm lắm.

DTV

Còn sống là còn phấn đấu không ngừng, Diệp Tiểu Muội tích cực chủ động sáp lại bên cạnh anh Tống, mắt thấy sắp chiếm được vị trí gần anh Tống nhất, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói chán ghét: "Diệp Tiểu Muội, chân của cô không sao chứ?"

Người nói chuyện là Lý Kế Hồng.

Diệp Thư Hoa rất ít khi gặp người cực kỳ đáng ghét, chị dâu cả Diệp chị dâu hai Diệp cũng không tính đáng ghét, Thường Quyên Quyên là tình địch mà còn được cô đánh giá có "ánh mắt rất thức thời", chỉ có Lý Kế Hồng thật sự làm cho cô rất ghét.

Có thể là bởi vì chị dâu cả chị dâu hai bao gồm Thường Quyên Quyên còn chưa trở mặt, nói chuyện cũng chỉ có thể quanh co lòng vòng, không tới mức khó nghe, có vài nghĩa bóng cô thậm chí cũng không hiểu, Diệp Thư Hoa cũng sẽ không cảm thấy các quá cô đáng. Mà Lý Kế Hồng là miệng hôi giọng lớn, còn rất thích không có chuyện gì lại gây sự, bởi vậy nghe thấy tiếng cô ta, Diệp Thư Hoa có hơi không ngờ, nghiêm mặt lạnh nhạt nói: "Tôi rất ổn, không nhọc thanh niên trí thức Lý quan tâm."

Lý Kế Hồng đương nhiên không thể quan tâm Diệp Tiểu Muội, cô ta hoàn toàn là đang xem chuyện cười của Diệp Tiểu Muội, những người khác đều cố kỵ đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, vì thế không biểu hiện tin đồn quá rõ ràng. Cô ta không kiêng kỵ gì, nghe vậy bèn ôm n.g.ự.c cất giọng nói: "Không có chuyện gì thì tốt, tôi còn tưởng rằng cô thật sự bị đánh gãy chân đấy."

Không đầu không đuôi, ở trong cái nhìn của Diệp Thư Hoa chính là Lý Kế Hồng nguyền rủa cô gãy chân, cô cũng không thể nhịn, nhất định phải nguyền rủa lại, Diệp Thư Hoa lớn tiếng trả lời: "Cô mới bị đánh gãy chân ấy, cả nhà cô đều bị đánh gãy chân!"

Lúc phản bác lại, cô còn không quên chính sự, tiếp tục chen tới bên cạnh anh Tống, thành công đứng gần anh.

Tống Thanh Huy cũng bị ép ăn dưa ở khoảng cách gần, nhưng anh không nghĩ tới mồm mép Diệp Tiểu Muội lợi hại như vậy, một lời không hợp lập tức thăm hỏi cả nhà người ta, không nhịn được xì một tiếng nở nụ cười.

Quần chúng ăn dưa cười vui vẻ, Lý Kế Hồng lại tức sắp nổ tung, cô ta đương nhiên không chấp nhận giả thiết của kẻ đầu têu khơi mào trước, chống eo khí thế hùng hổ lên án: "Diệp Tiểu Muội, cô dựa vào cái gì mà mắng người!"

Diệp Tiểu Muội không chút nào chịu thua c*̃ng chống eo, muốn cho mình trông hung ác hơn một chút: "Cô nguyền rủa tôi trước, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn à?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 182: Chương 182



Mắt thấy sắp thành người đàn bà chua ngoa đanh đá chửi đổng, Tống Thanh Huy không nhìn nổi, thừa dịp không ai chú ý tay anh vòng qua eo cô kéo Diệp Tiểu Muội lại, khí thế chửi đổng của Diệp Tiểu Muội lập tức trút ra, không chờ cô quay đầu lại tìm kẻ cầm đầu tính sổ, Lý Kế Hồng đột nhiên tung tuyệt chiêu: "Tôi đâu có nguyền rủa cô, Diệp Tiểu Muội, cô hỏi mọi người thử xem, người nào không biết ngày hôm qua cô gây họa bị đánh thảm, lại còn có thể làm bộ không có gì xảy ra chạy đến xem trò vui, cô không biết xấu hổ à."

Việc này khiến Diệp Tiểu Muội rất khó hiểu, tạm thời buông xuống mâu thuẫn hỏi: "Cô nói rõ chút, tôi bị ai đánh thảm?"

Cô còn không biết mình bị đánh, mọi người lại biết từ nơi nào? Diệp Thư Hoa hỏi không chỉ hỏi lời này với Lý Kế Hồng, còn lơ ngơ lướt nhanh một vòng.

Những người nhiều chuyện sau lưng đều yên lặng tránh tầm mắt của cô, người không tham dự mới tràn đầy phấn khởi đứng tại đó vây xem, thậm chí có người cắn hạt dưa ồn ào nói: "Đúng vậy thanh niên trí thức Lý, cô khẳng định Tiểu Muội bị đánh thảm, vậy nói cho mọi người nghe xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Lý Kế Hồng không hề nhút nhát, mọi người càng nhiệt tình cô ta càng mạnh mẽ hơn, quyết đoán nói đầu đuôi ngọn nguồn tin Diệp Tiểu Muội bị đánh. Để tăng sức thuyết phục, một đồng chí nữ trong sạch như cô ta, thậm chí không chút nào kiêng kỵ nói ra loại lời "Diệp Tiểu Muội cắt tóc không ai muốn lấy".

Quần chúng ăn dưa có phản ứng làm sao thì tạm thời không đề cập tới, người trong cuộc nghe mà trợn mắt ngoác mồm, tam quan đều nổ tung, cô tràn ngập sức hút như thế, Lý Kế Hồng lại lời thề son sắt nói cô không ai muốn, Diệp Tiểu Muội không phục đáp lễ: "Đồng chí Lý vẫn nên quan tâm chính mình đi, cô tóc dài thế cũng xấu xí thôi, nói không chừng cô còn cực hơn tôi."

Tuy rằng khi Lý Kế Hồng nói người khác không lưu tình chút nào, đ.â.m tim thế nào thì như thế đó, thế nhưng đến lượt chính mình bị nói xấu ở ngay dưới con mắt mọi người, cô ta vẫn không chịu nổi. Đặc biệt là người mình ở trong đám người cũng không nói giúp mình nửa câu, lập tức tức giận nước mắt rơi ra, sau đó khóc sướt mướt rời đi.

DTV

Thanh niên trí thức vừa nãy cũng không giúp Lý Kế Hồng nói chuyện, bây giờ cũng hơi không nhịn được, Thường Quyên Quyên nói nhỏ nhẹ: "Tiểu Muội, chúng tôi biết cô không phải cố ý, thế nhưng cô không nên chỉ vào Kế Hồng mắng cô ấy xấu, cô cũng là con gái, hẳn phải biết lời nói này tổn thương người khác cỡ nào…"

Vẻ mặt Diệp Tiểu Muội vô tội lắc đầu: "Tôi chỉ nói thật thôi, lại nói cô ta còn mắng tôi không ai lấy, lẽ nào tôi không khóc về nhà tìm cha mẹ thì không bị tổn thương sao?"

Thường Quyên Quyên nghĩ thầm nhìn dáng vẻ không tim không phổi này của cô, thật sự không giống bị tổn thương, thế nhưng so sánh với nhau, nói đồng chí nữ không ai lấy quả thực quá đáng hơn nói người khác xấu một chút, cho nên cô ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

"Tôi còn hi vọng hai người có thể ở chung tốt đẹp, mọi người đều là bạn bè." Sau đó trong sáng hồn nhiên đuổi theo bạn tốt của mình.

*

Tuy rằng Diệp Thư Hoa dựa vào sức một người dũng mãnh công kích Lý Kế Hồng đến khóc lóc bỏ chạy, có điều cô cũng không cảm thấy mình trâu bò bao nhiêu, dù sao cô cũng không phải loại cực phẩm có thể tìm niềm vui từ công kích đối phương như Lý Kế Hồng. Trong cái nhìn của cô, có thời gian và tinh lực công kích người khác, còn không bằng xoát cảm giác tồn tại hai lần ở trước mặt anh Tống, coi như không cua được nam thần, lừa gạt ăn chút gì đó c*̃ng rất đáng giá.

Vì thế, Lý Kế Hồng và Thường Quyên Quyên không hợp với Diệp Tiểu Muội trước sau rời đi, Diệp Tiểu Muội cũng vô tâm vô tư quay đầu, vẻ mặt thành thật nhìn Tống Thanh Huy hỏi: "Anh Tống, em để tóc ngắn thật sự rất xấu sao?"

Đúng, so với sự thắng thua của việc công kích, cô càng để ý nội dung lời nói của đối phương.

Diệp Thư Hoa tràn ngập tự tin chưa từng nghĩ tới mình cũng có lúc không tự tin như thế, nhưng cô cảm thấy tuy rằng thanh niên trí thức Lý không phải người thông minh, nhưng tuyệt đối không phải kẻ hồ đồ. Đối phương dám ở trước mặt nhiều người lời thề son sắt như vậy, đương nhiên là đã định liệu trước.

Lý Kế Hồng không có ăn nói ba hoa, vậy thì đến phiên tam quan của Diệp Tiểu Muội bị hủy diệt sạch sẽ, dù sao trước đây cô vẫn tự tin tràn đầy, kiểu tóc mới làm cho sức hút và sự hòa hợp trong đội của cô đều tăng cao, kết quả người ta đều đồng tình cô cắt tóc tương đương với "phá huỷ", nửa đời sau đều không ai thèm lấy?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 183: Chương 183



Diệp Thư Hoa tuyệt vọng đối với thẩm mỹ hiếm có của bọn họ, trong phút chốc khó tránh khỏi lo được lo mất, chỉ có thể thông qua người người khác tìm cảm giác tán thành, vừa vặn Tống Thanh Huy đứng bên cạnh cô bị bắt lại.

Tống Thanh Huy nhìn dáng vẻ vô cùng cần đáp án của cô, không nhịn được giật khóe miệng: "Cô chỉ quan tâm cái này?"

Vẻ mặt Diệp Tiểu Muội ngơ ngác khiêm tốn thỉnh giáo: "Nếu không thì em nên quan tâm cái gì?"

Tống Thanh Huy vô lực xua tay, Diệp Tiểu Muội không sai, là anh cả nghĩ quá rồi, cho rằng lần này thím Diệp có thế nào cũng sẽ không để Diệp Tiểu Muội ung dung qua ải. Bây giờ nhìn lại, Diệp Tiểu Muội không những không bị đánh, có lẽ cả mắng cũng không phải chịu, hễ mà Diệp Tiểu Muội chịu đựng vài câu mắng, lúc này cũng sẽ không ngơ ngác như vậy.

Anh Tống lặng lẽ nghĩ: Khô bò quả nhiên vẫn nên giữ lại cho mình ăn.

Bản thân anh nói câu không giải thích được rồi lại không dự định giải thích, Diệp Thư Hoa cũng lười truy tìm nguyên do, vẫn chớp mắt to chờ mong hỏi: "Anh Tống, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc đầu của em."

Tống Thanh Huy lại một lần nữa bị sự cố chấp của Diệp Tiểu Muội đánh bại, co rút khóe miệng, nhưng đến cùng vẫn an ủi như cô mong muốn: "Tóc ngắn c*̃ng rất ưa nhìn, không cần để ý đến các cô ấy…"

Lời còn chưa nói hết, Diệp Tiểu Muội một giây trước còn tự mình hoài nghi vào lúc này lại tin không thể nghi ngờ gật đầu: "Vậy thì tốt."

Tống Thanh Huy chưa nói xong đã bị chặn ở trong cổ họng.

DTV

Dễ dàng tin như vậy sao? Có phải anh không cần an ủi Diệp Tiểu Muội nữa không?

Có điều Diệp Tiểu Muội tin lời nói của anh cũng khôi phục tự tin đối với khuôn mặt đẹp của mình, thế nhưng trên mặt lại không quá vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến nhiều người tin tưởng không nghi ngờ với lời đồn cô bị gãy chân, nói không chừng còn có người vui sướng, cô đã cảm thấy rất buồn bực, dù trên thực tế cô không có bị đánh, hình tượng hoa khôi thôn vẫn khó giữ được.

Có một số việc càng nghĩ càng làm người ta đau lòng, tâm trạng Diệp Tiểu Muội trở nên thấp xuống, đến anh Tống cũng không rảnh phản ứng, cảm xúc nặng nề thắp một hàng nến cho mình.

Thái độ thất vọng khác thường này của cô, ngược lại khiến Tống Thanh Huy liên tục cúi đầu nhìn, Tống Thanh Huy biết Diệp Tiểu Muội xưa nay đều là hình tượng công chúa tràn đầy sức sống, kiêu ngạo ra vẻ. Dù vật chất thiếu thốn, người nhà cưng chiều và thiên tính lạc quan vẫn làm cho cô nuôi thành tính tình không buồn không lo. Tống Thanh Huy còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội sẽ vẫn tự tin như vậy, bây giờ đột nhiên đã thấy cô như là quả cà dính sương không nói một lời, trái lại anh đã không đành lòng trước rồi.

Một cô gái có kiêu ngạo thất thường đi nữa, sau khi phát hiện mình bị gài bẫy bị chế giễu, trong lòng cũng rất khó chịu đi. Tống Thanh Huy nghĩ như thế, lại quyết định theo kế hoạch tặng khô bò cho Diệp Tiểu Muội, ngược lại anh cũng không thích ăn lắm, bây giờ Diệp Tiểu Muội bị đả kích, ăn bao nhiêu có thể làm cho cô cảm thấy an ủi.

Nhưng ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, anh phải làm sao truyền đạt ý tứ cho Diệp Tiểu Muội đây?

Tống Thanh Huy suy nghĩ một chút, đột nhiên cúi người xuống nâng Tiểu Mập Mạp trong lòng Diệp Tiểu Muội lên.

Diệp Đại Bảo còn chưa tới tuổi biết sợ người lạ, mà Tống Thanh Huy đến nhà họ Diệp nhiều lần, kinh nghiệm chọc bạn nhỏ cũng trở nên phong phú, một lớn một nhỏ ăn nhịp với nhau, rất nhanh kêu a a a a chơi trò chơi.

Dựa vào cơ hội trêu bạn nhỏ, Tống Thanh Huy nói khẽ một câu ở bên tai Diệp Tiểu Muội: "Tiểu Muội, tám giờ tối ra ngoài một chuyến, tôi có đồ cho cô."

Tống Thanh Huy nói xong cũng kéo dài khoảng cách, tiếp tục chăm chú đùa Diệp Đại Bảo, ánh mắt cũng không rơi vào trên người Diệp Tiểu Muội một khắc nào.

Nếu như không phải hơi nóng như có như không phảng phất quanh quẩn ở bên tai, Diệp Thư Hoa thậm chí hoài nghi mình có nghe nhầm rồi không. Nhưng bây giờ, con mắt của cô như được mở công tắc, trong nháy mắt sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn anh Tống.

Anh Tống nói có đồ cho cô, dùng đầu ngón chân đoán cũng biết là quà sinh nhật, mà thần bí giống như bàn việc dưới lòng đất vậy, cô thật sự rất chờ mong!

Cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, Tống Thanh Huy không khỏi cười thầm trong lòng, Diệp Tiểu Muội thật là rất dễ dụ.

Nhưng mà Diệp Tiểu Muội dễ dụ hưng phấn qua đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất bi thương: "Anh Tống, em không có đồng hồ, không biết thời gian."

Tống Thanh huy nghe vậy quả thực trợn mắt ngoác mồm, cô gái sinh ra ở nông thôn, không có đồng hồ đeo tay rất bình thường, thế nhưng cô lại không biết tự nhìn sắc trời, điều này làm cho anh không nhịn được muốn biết, đến tột cùng cô lớn lên như thế nào? Nhưng nhiều hơn vẫn là khó có thể tin, anh không nhịn được dùng ánh mắt hỏi dò: "Không biết tính đại khái hả?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 184: Chương 184



Diệp Tiểu Muội rất thẳng thắn lắc đầu, thật ngại quá, cô hoàn toàn không tính chính xác.

Được rồi. Tống Thanh Huy từ bỏ chữa trị cho Diệp Tiểu Muội, trầm ngâm giây lát, nhanh chóng nói: "Vậy tôi dùng đèn pin lắc hai lần ở sân nhà cô, sau đó cô đi ra."

DTV

Diệp Tiểu Muội hưng phấn gật đầu, cách này thật tốt, quả nhiên là khoa học kỹ thuật thay đổi đời người, nếu như anh Tống không có đèn pin cầm tay, muốn ám độ trần thương ở dưới mắt người nhà vẫn đúng là không dễ dàng.

Vào lúc này, trong đầu Diệp Tiểu Muội toàn nhớ quà của anh Tống, hoàn toàn không lưu ý tới vấn đề mặt mũi nữa, ôm Diệp Đại Bảo bước chân vui vẻ về nhà chờ ăn cơm.

Ngày hôm nay cơm tối vẫn là cơm canh đạm bạc, Diệp Thư Hoa bởi vì đắc tội mẹ cô, không chỉ bị mất đống vải may quần áo mới của mình, mà sườn dê cô đấu tranh cướp lấy đến bây giờ c*̃ng không chưa ăn. Vương Thúy Phân nói trời lạnh để chừng mười ngày cũng sẽ không hư, nên treo sườn dê ở dưới mái hiên, lúc nào cô biểu hiện tốt, lúc ấy cho cô ăn thịt dê, nếu như tới năm mới cũng không nhớ, vậy thì vừa vặn giữ lại đãi khách.

Miệng của đồng chí Vương Thúy Phân là quỷ gạt người, Diệp Thư Hoa cảm thấy hy vọng vào mẹ cô, còn không bằng chờ mong quà sinh nhật của anh Tống, vì thế ăn xong cơm tối, cô c*̃ng xách ghế ngồi ở dưới mái hiên ngóng trông chờ mong. Từ chạng vạng đợi được trời tối, đợi đến người nhà đều rửa mặt xong từng người từng người trở về nhà đi ngủ, vì không dẫn tới mọi người hoài nghi, cô cũng trở về nhà làm ra vẻ muốn ngủ, có điều đổi chỗ, nằm nhoài bên cửa sổ tiếp tục chờ.

Tống Thanh Huy có tới đúng tám giờ hay không, Diệp Tiểu Muội không biết được, nhưng cô quả thực đợi đến buồn ngủ rồi.

Có điều giây phút nhìn thấy ánh đèn đó, Diệp Thư Hoa giật mình một trận, hoàn toàn tỉnh táo, hưng phấn khoác quần áo ra ngoài, còn không quên đứng ở trong sân kêu: "Mẹ, con xuống dưới nhà vệ sinh."

Nhà vệ sinh cách khá xa, đi không tiện, vì thế từng nhà đều sẽ chuẩn bị bô tiểu, ban đêm đi tiểu cũng không cần ra bên ngoài chạy.

Thế nhưng đi nặng thì hết cách.

Giờ này Vương Thúy Phân đương nhiên còn chưa ngủ, nghe thấy con gái ngốc nói vậy bèn hỏi: "Cần mẹ đi với con không?"

"Không cần không cần." Diệp Tiểu Muội đã không kiềm được hưng phấn vọt tới cửa, tiếng mở cửa cọt kẹt mở sau đó chui ra ngoài.

Vương Thúy Phân cũng chỉ căn dặn con gái ngốc chú ý dưới chân, đến cùng cũng không thật sự bò khỏi chăn, dù sao trời lạnh, bà ấy cũng không muốn bị đông lạnh.

Cũng chỉ có Diệp Tiểu Muội lòng tràn đầy chờ mong thịt hộp mới có thể không để ý gió lạnh, "hẹn hò bí mật" lúc ban đêm ở trong gió Bắc gào thét.

Nửa đêm hẹn hò bí mật không quá vẻ vang, sau khi cầm đèn pin lung lay hai lần về phía sân nhà họ Diệp, Tống Thanh Huy rất cẩn thận tắt đèn pin, vì thế Diệp Tiểu Muội chạy ra ngoài cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng cách đó không xa, nhưng vẫn rất hưng phấn nhảy nhót chạy tới: "Anh Tống!"

Hưng phấn đang dập dờn trong lòng Diệp Tiểu Muội được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong giọng nói, thế nhưng Tống Thanh Huy ở trong bóng tối dù nghiêm mặt, đã xấu hổ đến mức không đất dung thân. Anh cũng không biết lúc mình và Diệp Tiểu Muội "kề đầu" đã nghĩ gì nữa, Diệp Tiểu Muội tặng vở, mình đáp lễ tặng quà sinh nhật cho cô, rõ ràng là chuyện rất bình thường. Nhưng anh nhất định phải làm giống như trao đổi bí mật, nếu như không ai phát hiện cũng còn tốt, lỡ như bị bắt gặp, vậy anh đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch!

Tống Thanh Huy tạm biệt Diệp Tiểu Muội, sau khi trở lại ký túc xá mới nhớ tới sắp xếp như thế rất không thích hợp, nhưng bọn họ cũng đã hẹn rồi, giữa đường đổi ý không phải nguyên tắc xử sự của Tống Thanh Huy, chủ yếu là anh sợ Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch chờ anh cả đêm.

Suy đi nghĩ lại, Tống Thanh Huy vừa biết vậy chẳng làm, vừa đúng giờ đến điểm hẹn. Nhìn thấy Diệp Tiểu Muội đi ra nhanh như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa đồ trong tay cho cô rồi đi.

Tống Thanh Huy làm như vậy cũng vì không muốn gây nên những hiểu lầm không cần thiết, nhưng việc này không giống Diệp Tiểu Muội tưởng tượng, trời tối người yên, cô nam quả nữ lén lút hẹn hò ở dưới mắt người lớn, không làm chút gì nữa, làm sao xứng đáng để cô nhận trận gió lạnh này? Cho nên cô nhận hũ thiếc hơi quen thuộc, cũng không vội mở ra, ôm vào trong ngực, sau đó trở tay kéo Tống Thanh Huy một lời không hợp lập tức tránh đi.

"Anh Tống, anh muốn đi sao?"

Anh Tống chú trọng danh dự của mình như thế, đương nhiên không quen bị người khác phái nắm tay, vì thế anh dừng bước lại chuyện đầu tiên chính là hất tay, lúng túng là anh cũng không có tránh được, Diệp Tiểu Muội trái lại được voi đòi tiên, trực tiếp đi xuống nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

Lòng bàn tay dán vào nhau, chỗ da dẻ tiếp xúc nóng lên một trận, nóng đến mức mặt Tống Thanh Huy đỏ rần, anh vội vàng nói: "Tiểu Muội, muộn như vậy tôi nên về rồi, cô c*̃ng về sớm chút nghỉ ngơi đi."

"Nhưng bây giờ em không thể trở về." Diệp Tiểu Muội vô tội giải thích: "Em nói với cha mẹ là đi vệ sinh, nhanh như vậy đã trở về bọn họ sẽ hoài nghi."

Tống Thanh Huy: …
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 185: Chương 185



Diệp Tiểu Muội sáp lại trước mặt anh, âm thanh vừa trong vừa ngọt nói: "Anh Tống cũng phải ở lại với em."

Tống Thanh Huy lui về sau một bước.

Có điều tạo thành cục diện lúng túng như hiện tại, c*̃ng đúng là bởi vì anh suy nghĩ không thấu đáo, Tống Thanh Huy cũng không tiện đi thẳng một mạch, thỏa hiệp: "Tôi có thể về trễ một chút, có điều cô thả tay ra trước đã, lỡ như bị người ta thấy thì không giải thích được."

Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư nói: "Chúng ta đi xa một chút, vậy thì không sợ bị người ta thấy rồi."

Vậy việc bọn họ qua lại âm thầm chắc như đá rồi! Tống Thanh Huy đương nhiên không đồng ý, thậm chí bởi vì Diệp Tiểu Muội không chịu trách nhiệm nên mặt anh trầm xuống, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không nhìn thấy, nhưng giọng điệu anh cũng trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tiểu Muội, buông ra!"

DTV

Diệp Tiểu Muội không sợ anh đen mặt, cô mới là chị gái tay trói gà không chặt, nếu như anh Tống không muốn bị cô chạm, hơi dùng sức là có thể tránh ra, chỉ biết bảo cô buông ra buông ra, còn không phải ngoài miệng nói không muốn thân thể rất thành thực sao.

Diệp Tiểu Muội nhìn thấu bản chất Tống Thanh Huy có vẻ cực kỳ trắng trợn không kiêng dè, không những không buông tay, trái lại lại gần anh một chút, bĩu môi nói: "Vừa tối vừa lạnh, không nắm tay anh Tống em sợ lắm, nếu không thì anh ôm em đi?"

Diệp Thư Hoa vốn chỉ đùa giỡn, thế nhưng vào lúc này kề sát vào, vừa vặn ngửi thấy mùi tươi mới trên người Tống Thanh Huy, cô thật sự có chút xúc động sa vào cái ôm. Vóc người anh Tống cũng rất tốt, cao gầy kiên cường, eo nhỏ chân dài, nhìn gầy gò, thực ra làm việc nhà nông mấy năm đã luyện được cơ bắp, hơn nữa là loại cơ bắp vừa đúng không mập không gầy, ôm vào chắc chắn rất thoải mái.

Thế nhưng ngẫm lại thuộc tính Đường Tăng của anh, cô không nên chơi k1ch thích như thế, khiến anh Tống sợ choáng váng thì không sao. Nếu như doạ anh chạy, muốn đuổi theo trở về sẽ không dễ dàng.

Diệp Thư Hoa tiếc nuối đ è xuống ý nghĩ can đảm này, chỉ là ngoài miệng đùa giỡn mà thôi.

Dù là như vậy, Tống Thanh Huy vẫn bị lời nói của cọ sợ đến mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống, đến cổ cũng nóng cháy.

Nắm tay thì cũng thôi đi, ôm ấp, sao Diệp Tiểu Muội dám nói thế?

*

Không có so sánh sẽ không có chênh lệch, dưới uy h.i.ế.p một lời không hợp lập tức "ôm" của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đột nhiên cảm thấy bị cô kéo tay cũng không phải một chuyện khó chấp nhận. Dù sao lúc trước bọn họ c*̃ng từng nắm tay, nếu nói không nên, trước lạ sau quen, dắt tay một lần hoặc là hai, ba lần cũng không khác nhau bao nhiêu.

Ôm ấp thì khác, nếu Tống Thanh Huy thật sự tiếp xúc thân mật với Diệp Tiểu Muội như vậy, dù cho anh chỉ bị ép buộc, thậm chí cũng không có người thứ ba biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không có cách nào chấp nhận sự khiển trách của lương tâm, tất phải cần người đàn ông gánh chịu trách nhiệm.

Nói cách khác, chưa chuẩn bị gánh chịu một số kết quả, thì anh nhất định phải bảo vệ ranh giới, tuyệt đối không thể để cho Diệp Tiểu Muội tùy ý làm bậy. Anh hiểu rất rõ cô nhóc này, bọn thím Năm hình dung cô coi trời bằng vung quả không sai, nếu như anh không thể để cho Diệp Tiểu Muội như ý nguyện, cô nhất định sẽ nói được làm được không chịu thua chút nào.

Vì thế, vào đêm tối hầu hết mọi người đều trốn vào trong chăn nệm ấm áp say giấc nồng, Tống Thanh Huy chỉ có thể mặc cho Diệp Tiểu Muội làm phiền lôi kéo "đi từ từ" trong gió rét. Dù sao cũng giống như Diệp Tiểu Muội kiến nghị, không muốn bị phá vỡ sau đó làm lớn lên, bọn họ cũng chỉ có thể đi xa một chút.

Đêm nay, Tống Thanh Huy giống như sống một ngày bằng một năm, mười mấy phút như là qua hơn nửa đời người, biết rõ không thấy rõ nhưng vẫn liên tục giơ tay muốn nhìn thời gian, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tiểu Muội "từ bi" nói cô nên đi vệ sinh xong trở về, Tống Thanh Huy như trút được gánh nặng, không thể chờ được nữa đưa Diệp Tiểu Muội trở lại.

Trong đêm tối, tia sáng của đèn pin cầm tay vẫn còn khá dễ thấy, bởi vì sợ bị phát hiện, dọc theo đường đi Tống Thanh Huy đều không có bật đèn, tự mình đưa Diệp Tiểu Muội đến cổng sân nhà họ Diệp một cách thỏa đáng, nhìn cô an toàn vượt qua bậc cửa, anh mới yên lòng sờ cái trán thấm lớp mồ hôi mỏng, một khắc cũng không dám dừng lại xoay người rời đi.

Trời đông giá rét ban đêm lạnh lẽo, Tống Thanh Huy lại toát mồ hôi, có thể thấy chuyện ngày hôm nay đả kích anh lớn cỡ nào.

Nhưng trong lòng anh toàn xoắn xuýt bất đắc dĩ, Diệp Tiểu Muội lại không thèm để ý, cô ôm hũ thiếc giống như ôm bảo bối trở về nhà, tâm tình tốt cực kỳ, trong miệng ngâm nga giai điệu không biết tên đi qua cửa sân.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 186: Chương 186



Gần như là chân trước cô vừa bước vào sân, chân sau đã nghe thấy âm thanh của đồng chí Vương Thúy Phân từ trong nhà truyền tới: "Tiểu Muội, con về rồi à?"

"Vâng ạ."

"Vậy thì đi ngủ sớm một chút đi, đừng đi qua đi lại nữa." Giọng điệu của Vương Thúy Phân có chút oán giận, bà ấy cũng không thể bấm tay biết tính toán để biết con gái út hơn nửa đêm đi ra ngoài tình ngay lý gian, chẳng qua là cảm thấy ngày hôm nay Tiểu Muội quá rề rà, biết rõ nhà vệ sinh cách khá xa, buổi tối đi vệ sinh không dễ dàng, cũng không thừa dịp ban ngày đi nặng. Trời tối đen như mực, tuy rằng bà ấy không đứng dậy đi cùng Tiểu Muội, đến cùng cũng không yên tâm, bà đợi cô đi xong trở về mới dám ngủ, Vương Thúy Phân cũng không phải chỉ có oán hận.

Có điều bây giờ tâm trạng Diệp Thư Hoa cực kỳ tốt, sẽ không so đo với giọng nói như nhặt xương trong trứng của mẹ cô, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, con ngủ ngay đây, mẹ c*̃ng đi ngủ sớm một chút đi."

Khi nói chuyện, cô đẩy cửa vào nhà, Vương Thúy Phân nghe thấy âm thanh, chọt đội trưởng Diệp bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ này, đi vệ sinh cũng không biết có gì có thể vui mừng."

Tiếng động trong phòng ngoài lớn như vậy, đội trưởng Diệp đương nhiên c*̃ng không ngủ, nghe thấy mẹ đứa nhỏ nói, ngược lại ông ấy khá buồn cười nói tiếp: "Có lúc nào Tiểu Muội không vui đâu?"

Vương Thúy Phân ngẫm lại quả thật không sai, từ lúc cách năm mới càng ngày càng gần, bà ấy không để cho Tiểu Muội thêu thùa nữa, hầu như mỗi ngày cô nhóc này đều cười ngây ngô. Ngày hôm qua dạy dỗ một trận hư vậy, cũng thu hết vải và tiền của cô, cho rằng có thể khiến cô khó chịu mấy ngày, không nghĩ tới con nhóc này ngủ một giấc tỉnh dậy, lại quên hết sạch những việc không vui đó.

Nghĩ tới đây, Vương Thúy Phân không cảm thấy kì quái chút nào, cũng không nghĩ tiếp giờ này con gái ngốc vui vẻ vì đâu, xoay người ngủ.

Cho nên nói con gái thích cười thì vận may quả nhiên sẽ không quá kém, bởi vì mỗi ngày Diệp Tiểu Muội tươi cười, lúc dễ dàng bị tóm nhất trái lại để cả nhà không hề nghi ngờ cô.

Có điều coi như mình rất an toàn, Diệp Tiểu Muội trở lại phòng của mình c*̃ng ngoan ngoãn nghe Vương Thúy Phân không hề lăn lộn nữa, thậm chí ngay cả nến cô cũng không thắp, bởi vì hũ thiếc ở trong tay cô, không sợ nó bay đi.

Diệp Thư Hoa rất yên tâm giấu hũ thiếc ở dưới đệm, sau đó nằm xuống đi ngủ, chuẩn bị chờ trời sáng thức dậy mở hũ tìm thực hư.

Cô làm như vậy không phải thật sự không tò mò bên trong có thứ gì, chỉ là so với tò mò, Diệp Thư Hoa càng lo lắng sau khi mình mở ra sẽ không nhịn được ăn vụng. Đã trễ thế này cô cũng không muốn chạy ra ngoài đánh răng, sau đó bị mẹ cô bắt lấy dò hỏi liên tục, đồng chí Vương Thúy Phân đúng là mẹ già đến ngay cả cô "đi nhà vệ sinh" cũng phải dò hỏi.

Vì để tránh cho phiền phức không cần thiết, Diệp Thư Hoa chỉ có thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ ngủ yên ổn, ngủ một giấc tới hừng đông.

DTV

Lúc mở mắt ra ánh mặt trời đã soi sáng trên cửa sổ, Diệp Tiểu Muội trở mình bò dậy, không vội xuống giường, ngay lập tức đưa bàn tay đến dưới giường, sau đó cẩn thận từng li từng tí mơ ra cái hũ thiếc giấu hồi tối hôm qua.

Mùi khô bò quen thuộc vọt tới mũi, có điều, gây chú ý trước nhất cho Diệp Thư Hoa không phải một hũ tràn đầy khô bò, mà là tờ giấy phía trên cùng.

Anh Tống có lời gì không thể nói thẳng mặt cô, nhất định phải viết thành tờ giấy nhét vào trong hũ? Diệp Thư Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, con mắt sáng lên, nói không chừng là thư tình, thuộc tính Đường Tăng của anh Tống càng ngày càng nổi bật, để anh chính mồm nói thích cô tuyệt đối không thể, viết tờ giấy gì đó hẳn là có thể chấp nhận. Dù sao anh là nam thanh niên độc thân có thẩm mỹ bình thường, thường xuyên gặp khuôn mặt đáng yêu lại mê người của cô, rung động cũng không thể tránh khỏi, dựa vào tặng đồ ăn viết tờ giấy biểu đạt nỗi nhớ của anh, hẳn cũng coi như hành động bình thường ở thời đại này!

Diệp Tiểu Muội tự tin tràn đầy mở tờ giấy ra, nhưng mà nội dung bên trong lại làm cho cô hơi thất vọng, kiểu chữ có lực phóng khoáng được anh Tống viết xuống không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào, nói chung chính là chỗ hũ khô bò này là đáp lễ cô, cùng với tặng quà chúc sinh nhật cô. Vốn không nên lén lút như vậy, chỉ là chú Diệp thím Diệp thực sự quá nhiệt tình, bình thường lại chăm sóc anh rất nhiều, anh cũng không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này lại được trân trọng mời đến nhà bọn họ làm khách, vì thế hy vọng cô nhận được quà cũng có thể giữ bí mật vân vân.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 187: Chương 187



Tuy rằng thất vọng tờ giấy nhỏ không phải thư tình, có điều anh Tống quả thực từng khéo léo từ chối lời mời của nhà bọn họ hai lần, vì vậy Diệp Thư Hoa cũng không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh. Điều này cũng vừa vặn hợp tâm ý của cô, anh Tống "nhờ" cô giữ bí mật món quà này, nghĩa là một hũ thịt hộp tròn đầy đều là của một mình cô, ăn một mình có hơi ngại, thế nhưng anh Tống thành tâm thành ý thỉnh cầu, cô đương nhiên không thể từ chối.

Ngược lại nhà cô tích trữ quá nhiều đồ ăn ngon, thịt khô lạp xưởng thịt thú rừng cái gì mẹ cô cũng chất thành núi nhỏ không nỡ ăn, thậm chí phát điên giấu đi cả sườn dê mà cô bán tóc đi mới mua được. Diệp Tiểu Muội lại giấu cái hũ chứa đầy khô bò lại dưới giường, trên mặt cũng không có chút chột dạ nào, còn yên tâm thoải mái tiếp tục nhìn tờ giấy của anh Tống.

Bởi vì có thể ăn một mình, Diệp Tiểu Muội không hề cảm thấy thất vọng với nội dung trên tờ giấy nữa, núi không đến thì cô đến, cô có thể đến với núi mà, tờ giấy của anh Tống còn cho cô linh cảm, cô có thể mượn cơ hội này làm "hồng nhạn đưa thư" với anh Tống!

Lần này, Diệp Tiểu Muội tâm phục khẩu phục anh Tống, thừa nhận anh Tống quả thực thông minh hơn cô, theo đuổi mấy tháng còn không cua được anh Tống tới tay, căn bản không phải thời cơ chưa tới, mà là cô không hề thật lòng tạo cơ hội. Dù sao cô không am hiểu thứ khác lắm, nhưng đời trước từng đọc rất nhiều lời tâm tình ở trên internet, còn chưa bắt tay vào viết thư tình, nếu như cô sớm nhớ tới chiêu này, mỗi ngày chép một câu tâm tình cho anh Tống, anh Tống còn không trực tiếp cảm động lấy thân báo đáp sao?

Đương nhiên bây giờ bắt đầu hành động cũng không tính là muộn. Diệp Tiểu Muội thầm hạ quyết tâm, lại ở trên giường tiếp tục thưởng thức chữ viết đẹp đẽ của anh Tống, mãi đến tận khi nghe thấy anh ba ở trong sân hỏi cô có muốn đi đập bánh dày với anh hay không, cô mới nhét tờ giấy dưới gối, tràn đầy sức sống trả lời: "Muốn!"

Anh ba Diệp cười nói: "Vậy em ăn sáng nhanh một chút, nếu chậm anh cũng không chờ em đâu."

Không cần anh dọa, Diệp Tiểu Muội đã vèo một cái mặc quần áo vào xuống giường.

Vương Thúy Phân chừa bữa sáng là khoai lang nướng cho Diệp Tiểu Muội, bởi vì trên lò muốn đập bánh dày phải dùng gạo nếp, không có dư nồi nấu bữa sáng cho cô, vì thế Vương Thúy Phân trực tiếp vứt mấy củ khoai lang vào trong bếp nướng coi như chuẩn bị riêng bữa sáng cho Diệp Tiểu Muội.

Có điều khoai nướng ăn ngon hơn cháo khoai lang nhiều, Diệp Tiểu Muội rửa mặt xong thì ôm khoai lang thơm ngát ăn ngon lành đến mức không ngẩng đầu lên được.

Diệp Quân Hoa bất đắc dĩ ở bên cạnh nhắc nhở: "Tiểu Muội, lót bụng thôi, bánh dày mới vừa đập xong ăn ngon hơn khoai lang nhiều, hơn nữa một năm chỉ có thể ăn lần này."

DTV

"Có thật không?" Hai mắt Diệp Tiểu Muội sáng lấp lánh nhìn anh ba một cái, không quan tâm trình độ mỹ vị thế nào, một năm chỉ có thể ăn món ngon một lần quả thực hấp dẫn cô, vì thế ăn khoai lang nướng trong tay xong thì không định ăn nữa, phủi tay đứng dậy chờ ăn bánh dày mới vừa ra lò.

Bọn đội trưởng Diệp lại vào núi, Diệp Quân Hoa xuống ruộng làm ít việc nhà nông còn tàm tạm, vào núi săn thú thì quá mức, dứt khoát ở nhà phụ mẹ. Bây giờ việc đập bánh dày đến phiên anh ấy ra tay, anh ấy và Vương Thúy Phân đổ gạo nếp nóng hổi vào thùng lớn, hai mẹ con gánh thùng gỗ ra ngoài, Diệp Thư Hoa như cái đuôi nhỏ theo ở phía sau.

Sau khi tận mắt chứng kiến, Diệp Thư Hoa mới phát hiện cái chữ "đập" trong "đập bánh dày" này vô cùng sinh động hình tượng, bánh dày đúng là ở trong cối đá dùng gậy gỗ to đập nhiều lần mà thành. Anh ba Diệp đập hai mươi ba mươi phút, ngoại trừ mẹ cô thỉnh thoảng lật gạo nếp dính thành một cục thì gần như chưa từng ngừng lại, Diệp Thư Hoa không biết anh ba có mệt hay không, ngược lại cô nhìn cũng nhức eo đau lưng thay anh.

Thế nhưng sự nỗ lực của anh ba không có uổng phí, chờ lúc mẹ cô lấy bánh dày đã được đập xong từ trong cối đá, Diệp Thư Hoa như nhìn thấy một cục bánh dày trắng trẻo non nớt còn dính dính đàn hồi, bánh dày để lâu như vậy lại vẫn nóng hôi hổi, cảm giác thần kỳ khiến Diệp Tiểu Muội rất muốn đưa tay chọt một cái, kết quả bị mẹ cô không chút lưu tình đập: "Ăn đồ ăn mà cũng muốn nghịch, con rửa tay chưa?"

Lúc Diệp Tiểu Muội vừa định chứng minh hai tay mình sạch sành sanh, anh ba nóng đến mức cởi áo ra nửa khoác vai cô cười nói: "Trở về nhanh một chút, thừa dịp bánh dày còn chưa cứng, véo mấy cái ra trộn đường trắng ăn."

"Ăn ngon không?" Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch nhìn anh ba hỏi.

"Vừa mềm vừa dẻo, ngon hơn cả để khô sau đó luộc hoặc chiên."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 188: Chương 188



Diệp Tiểu Muội nghe vậy nuốt nước miếng, quyết đoán tăng nhanh bước chân: "Vậy còn chần chờ gì nữa, đi nhanh một chút đi."

Bởi vì một năm chỉ ăn bánh dày mới mẻ mềm dẹo một lần, Vương Thúy Phân vẫn rất hào phóng, lấy một tô bánh dày cho Diệp Tiểu Muội, còn bỏ hai muỗng lớn đường trắng, khiến Diệp Tiểu Muội no gần chết, đến bữa trưa cũng ăn ít hơn nửa chén.

Sau giờ ngọ không có việc gì, anh ba Diệp bèn kiến nghị Diệp Tiểu Muội ở trong sân vừa tắm nắng vừa luyện chữ: "Anh nhớ cha bảo em mỗi ngày đều phải viết một chữ to, bây giờ c*̃ng không thay đổi chứ?"

Diệp Tiểu Muội ôm cái bụng cười híp mắt tỏ vẻ: "Hôm nay đã luyện xong chữ rồi."

"Lúc nào?"

"Ăn bánh dày xong thì em viết chữ ở trong phòng luôn."

Bởi vì mỗi ngày cha anh đều sẽ xem chữ của Tiểu Muội, ngược lại Diệp Quân Hoa không hoài nghi tính chân thực trong lời cô, chỉ là có chút bất ngờ: "Bây giờ em tích cực luyện chữ thế?"

Bút luyện chữ của Tiểu Muội chính là anh mua cho, bây giờ Diệp Quân Hoa còn nhớ lúc đó Tiểu Muội phát hiện anh ấy tặng thứ này làm "quà" thì trên mặt khó có thể tin. Hơn nữa hai anh em bọn họ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Tiểu Muội đã không thích học tập, Diệp Quân Hoa bỗng chốc có cảm giác khiếp sợ Tiểu Muội dốt nát đột nhiên thành học sinh giỏi.

Vương Thúy Phân bèn ngẩng đầu lên cười nói: "Chớ bị nó lừa, bình thường bảo nó luyện chữ còn kì kéo tới sắp tối mới bắt đầu, ngày hôm nay có lẽ ăn đồ ngon, tâm tình tốt nên viết xong chữ sớm."

DTV

Nói như vậy đúng là rất phù hợp với tác phong của Tiểu Muội nhà bọn họ, Diệp Quân Hoa trêu ghẹo: "Sau này nếu như làm thêm đồ ăn ngon, để Tiểu Muội viết thêm hai ba chữ mỗi ngày con bé cũng vui vẻ chứ?"

Diệp Tiểu Muội cắm tay ở trong túi cười không nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ loại người môi cá nhám, học dốt thì làm sao có khả năng bởi vì một món tráng miệng nhỏ lại đột nhiên tràn trề động lực chứ, khiến cô tích cực như vậy phải là thịt hộp, à không, là bởi vì anh Tống.

Trong túi là bức thư tình đầu tiên Diệp Tiểu Muội dựa vào luyện chữ lén viết cho anh Tống, cô đoán anh ba sẽ không chịu cô đơn xem cô luyện chữ ngay tại chỗ, bởi vì ngày hôm qua anh ấy c*̃ng làm như vậy rồi, cho nên ngày hôm nay cô sớm đã viết chữ xong, thần không biết quỷ không hay, cô quả thực là thiên tài.

Khi đội săn trở về, thiên tài Diệp Tiểu Muội lại vui cười hớn hở ôm Diệp Đại Bảo đi vây xem.

Diệp Đại Bảo quả thực là trợ công tốt nhất, bởi vì ngày hôm qua chơi đùa với Tống Thanh Huy, lúc cô út âu yếm ôm cậu bé trong lòng chen tới bên cạnh Tống Thanh Huy, cậu bé c*̃ng rất chủ động xông vào trong lòng Tống Thanh Huy tìm anh chơi. Sau đó Diệp Tiểu Muội dựa vào Tiểu Mập Mạp yểm trợ, ở trước mặt mọi người nhét tờ giấy vào trong tay anh Tống.

*

Không nghi ngờ chút nào, anh Tống lại ngơ ngác. Có thế nào anh cũng không ngờ tới Diệp Tiểu Muội to gan đến nước này, ban ngày ban mặt, dưới con mắt mọi người nhét tờ giấy vào trong tay anh, hơn nữa là lấy tay sượt vào lòng bàn tay trước, sau đó mới để lại tờ giấy.

Đổi thành bất cứ người nào khác, Tống Thanh Huy sẽ không thể tiếp chiêu lần này, giây phút đối phương mới vừa chạm vào tay anh, anh cũng sẽ rút tay ra, dù thế nào cũng sẽ không phối hợp với cái trò "trao đổi bí mật" này.

Nhưng Diệp Tiểu Muội không giống, anh quen thuộc tay cô, thân thể giống như để lại ký ức, cho nên khi cô lặng yên không một tiếng động lấy tay thăm dò, phản ứng đầu tiên của anh không phải kinh ngạc hoặc chống cự, trái lại theo bản năng cầm lấy, vừa vặn Diệp Tiểu Muội để lại lại tờ giấy rồi rút đi ngay, anh nắm chặt tờ giấy ở trong lòng bàn tay.

Chờ khi Tống Thanh Huy phản ứng lại, Diệp Tiểu Muội đã ngước đầu cười híp mắt nói với anh: "Anh Tống, em chờ anh hồi âm."

Hồi âm? Đang là mùa đông, Tống Thanh Huy nghe mà mồ hôi cũng phải rớt xuống, trong lòng hoảng loạn một trận, muốn trả tờ giấy lại, Diệp Tiểu Muội lại giống như hoàn thành nhiệm vụ, ôm lấy Diệp Đại Bảo hài lòng bước đi.

Tống Thanh huy theo bản năng đuổi về phía cô rời đi, có điều rất nhanh lại nghĩ tới như vậy dễ khiến người ta hoài nghi, chỉ đành dừng bước lại, nhìn theo bóng lưng Diệp Tiểu Muội không thèm quay đầu lại, yên lặng thu hồi tầm mắt.

Khoảnh khắc Diệp Tiểu Muội rời đi, Tống Thanh Huy c*̃ng không tiếp tục chờ nữa, lòng bàn tay siết chặt tờ giấy thần bí rời đi theo đoàn người. Nhưng anh không có đi thẳng về ký túc xá thanh niên trí thức, bởi vì tạm thời còn chưa xác định nội dung bức thư của Diệp Tiểu Muội, trong ký túc xá người đến người đi, anh lại không giống Diệp Tiểu Muội có thể trốn ở phòng mình làm chuyện xấu. Để cho an toàn, Tống Thanh Huy chỉ có thể dựa vào cơ hội đi vệ sinh tìm tòi thực hư.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 189: Chương 189



Ngồi xổm ở trong nhà vệ sinh tối tăm, vẻ mặt Tống Thanh Huy nghiêm túc mở bức thư "tràn ngập mùi vị thư tình" này.

Diệp Thư Hoa gọi nó là thư tình, Tống Thanh Huy hiển nhiên không cho là như vậy, nửa đoạn trước của bức thư vẫn rất bình thường, Diệp Tiểu Muội rất trịnh trọng nói cảm ơn anh, lại khen ngợi khô bò nhà anh, đồng thời bảo đảm cô nhất định sẽ không nói cho bất kỳ người nào, bảo anh cứ việc yên tâm.

DTV

Nhìn tới đây, Tống Thanh Huy hiểu ý nở nụ cười, nghĩ thầm Diệp Tiểu Muội phối hợp như vậy, quá nửa là bởi vì anh gãi đúng chỗ ngứa, dù sao nhờ cô bảo mật, cũng có nghĩa Diệp Tiểu Muội ăn mảnh một mình, cô có thể không vui vẻ sao?

Tống Thanh Huy cũng yên lòng rất nhiều, Diệp Tiểu Muội vẫn là Diệp Tiểu Muội trong lòng chỉ có ăn.

Có điều rất hiển nhiên, Tống Thanh Huy yên tâm quá sớm, Diệp Tiểu Muội không chỉ một lòng chỉ có ăn, còn tiện thể ném một ánh mắt nhìn chòng chọc cho người cho cô ăn, câu nói sau cùng trong thư, Diệp Tiểu Muội không hề xấu hổ hỏi anh: "Anh Tống, chúng ta như vậy là đang quen nhau sao?"

Đọc đến đây, anh Tống suýt chút nữa bị cô dọa sợ rơi vào trong hầm cầu.

Nửa tiếng sau, Tống Thanh Huy đi ra khỏi nhà vệ sinh, tuy rằng trong lòng còn loạn tung tùng phèo, thế nhưng đã xây dựng tâm lí trong lòng lâu như vậy, ít nhất trạng thái mặt đỏ tới mang tai được cải thiện, miệng mím thành một đường. Thanh niên trí thức Tống ngày xưa cười như gió xuân ấm áp không cười nữa, trái lại làm cho người ta có một cảm giác nghiêm túc không dám trêu, người không biết chỉ có thể cho là trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì, mà tuyệt đối không nghĩ tới thanh niên trí thức Tống bị đồng chí nữ "ép gái nhà lành làm gái".

Từ nhà vệ sinh về ký túc xá thanh niên trí thức phải xuyên qua hơn một nửa thôn, bởi vì Tống Thanh Huy không tự chủ được căng thẳng sắc mặt, dọc theo đường đi đội viên chào hỏi anh đều ít đi rất nhiều, chỉ có hai anh em Diệp Quốc Hoa đ.â.m đầu tới không hề sợ sệt chút nào. Trong cái nhìn của bọn họ, vẻ mặt không giận tự uy của thanh niên trí thức Tống rất giống với cha bọn họ, vì thế hai anh em còn có chút cảm giác thân thiết, từ xa chào hỏi: "Thanh niên trí thức Tống, đi vệ sinh à."

Thanh niên trí thức Tống nhìn thấy hai anh em ngốc bọn họ nở nụ cười, lại nhớ lại Diệp Tiểu Muội cũng cười như vậy, trong tình huống anh không hề phòng bị nhét tờ giấy vào, lập tức có hơi giận chó đánh mèo. Nếu không phải mấy anh em bọn họ cả ngày cười khúc khích, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô hại, để anh ở trước mặt Diệp Tiểu Muội coi nhẹ như vậy, khiến mình rơi vào hoàn cảnh túng quẫn sao?

Tống Thanh Huy kiềm nén một hơi cũng không có tâm tình trò chuyện với bọn họ, gật gù coi như chào hỏi, sau đó trực tiếp lướt qua bên người hai anh em.

Thanh niên trí thức Tống cứ như vậy cũng không quay đầu lại rời đi, hai anh em Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai mặt ngơ ngác.

"Thanh niên trí thức Tống làm sao vậy?"

"Từ xa đã thấy cậu ấy xụ mặt, đoán chừng là tâm tình không tốt."

"Hóa ra là như vậy."

"Chớ để ý, về sớm một chút cùng nhau nướng bánh dày đi, bọn Tiểu Muội chắc chắn đang chờ."

Nghĩ đến về nhà cùng ăn đồ ăn ngon với Tiểu Muội, hai anh em hoàn toàn vứt đi khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, vẻ mặt hưng phấn trở về nhà, rất nhanh cả khu nhà họ Diệp lập tức truyền đến tiếng cười vui vẻ.

So sánh mới thới, Tống Thanh Huy về ký túc xá thanh niên trí thức lại có vẻ lặng yên không một tiếng động, bởi vì cả khuôn mặt anh tâm sự nặng nề, đám bạn ở trong sân nói chuyện chơi đùa cũng không dám nhiều lời. Cùng mọi người hỏi thăm một chút, Tống Thanh Huy bước đi không ngừng tiến vào ký túc xá, đóng cửa lại chuyện đầu tiên làm chính là mở lấy ổ khóa hành lý trong ngăn kéo ra, cẩn thận từng li từng tí giấu tờ giấy ở dưới cùng.

Tống Thanh Huy không định đáp lại thư, đời này cũng không thể hồi âm, anh lại không thể kết hôn với Diệp Tiểu Muội, quen nhau cũng không thể, chỉ có thể làm bộ không biết chuyện này mới có thể duy trì cuộc sống như vậy.

Nếu không dự định đáp lại Diệp Tiểu Muội, tờ giấy phải giấu kỹ, nếu như để mọi người phát hiện, lần này anh không muốn quen Diệp Tiểu Muội cũng không có cách nào.

Không biết tại sao, trong đầu Tống Thanh Huy hoàn toàn không có chọn “tiêu hủy chứng cứ”, mà chỉ nghĩ phải làm sao giấu đi không cho thấy ánh mặt trời, vậy cũng chỉ có bỏ vào trong cái hòm anh mang từ nhà đến là bảo đảm nhất. Đồ vật quan trọng nhất đáng tiền nhất của Tống Thanh Huy như tiền, phiếu và các loại thư từ, hết thảy đều khóa trong cái

này hòm này.

Anh biết tính cách của các thanh niên trí thức không giống nhau, nhưng mọi người đều cần mặt mũi, tự nhận không giống với người nhà quê th ô tục lạc hậu, vì thế dù cho chỉ là một cái khóa nho nhỏ, trong ký túc xá c*̃ng chưa từng có kẻ trộm, khóa thư vào trong hòm, là nơi an toàn nhất mà Tống Thanh Huy có thể nghĩ đến.

Làm xong chuyện lớn này, Tống Thanh Huy trả hành lý về chỗ cũ, mới ngồi ở trên giường của mình thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng bị người ta phát hiện “gian tình”, nguy cơ xem như giải trừ một nửa. Thế nhưng nghĩ đến Diệp Tiểu Muội viết loại thư động lòng này mà còn có thể thẳng thắn nói chờ anh hồi âm, trái tim nỗ lực giữ vững bình tĩnh lại đang nhảy lên kịch liệt, anh bắt đầu suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc, đối mặt với Diệp Tiểu Muội không hề xấu hổ, anh thật sự có thể vững vàng vượt qua cái hố này sao?

Lần đầu tiên trong đời, Tống Thanh Huy cảm thấy hối hận trước nay chưa từng có, lưu lạc tới tình trạng ngày hôm nay, đều là chính anh gieo gió gặt bão. Nếu như không tâm huyết dâng trào tặng quà sinh nhật gì đó, làm sao Diệp Tiểu Muội lại có thể học theo răm rắp "hồi âm" cho anh? Nếu như không phải chính anh gọi Diệp Tiểu Muội ra lúc đêm khuya tĩnh mịch, lại không thể nghiêm túc từ chối cô nắm tay, cô nhóc vốn không hiểu biết gì sao có thể nghĩ tới khả năng quen nhau này?

Trong lòng Tống Thanh Huy tràn đầy hối hận chỉ không nghĩ tới, nếu Diệp Tiểu Muội quả thật ngây thơ trong sáng như anh nghĩ, cũng không hề hiểu gì về chuyện tình cảm, thì bây giờ anh hoàn toàn không có những phiền não này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back