Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 160: Chương 160



Anh không lên tiếng, tất nhiên Diệp Tiểu Muội xem như anh đã ngầm thừa nhận, đối với loại bày tỏ này cô không ngạc nhiên chút nào.

Từ khi Tống Thanh Huy có vẻ mặt dạy dỗ cô giống như cha già ở đời trước, Diệp Tiểu Muội cũng đã xem hiểu tính cách của anh, nhìn thì rất ôn hòa phong độ, thật ra chính là một người đàn ông bảo thủ, còn có chút dáng vẻ thích lên mặt dạy đời. Diệp Thư Hoa kết luận anh chính là điển hình của loại người miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật. Bởi vì nếu anh thật sự không muốn nắm tay nhỏ của cô, vậy lúc cô đề nghị chuyện này thì đã sớm tức giận, không chút do dự từ chối cô, nói không chừng còn biến thành Đường Tăng niệm phật một trận.

Sự ngầm cho phép của Tống Thanh Huy chẳng những chứng minh phán đoán của Diệp Thư Hoa, cũng làm cho cô nhặt lại sự tự tin về mị lực của mình.

Lại nói cô cố gắng lâu như vậy, sao anh Tống có thể thờ ơ được, thì ra là cô bị bề ngoài tuấn tú lịch sự của anh lừa, vẫn luôn không phát hiện anh có mang thuộc tính Đường Tăng.

Nghĩ đến Đường Tăng, Diệp Thư Hoa không nhịn được tưởng tượng hình ảnh anh Tống nghiêm trang nói với cô 'nữ thí chủ xin tự trọng', nhất thời có chút tình cảm chân thành, dù không vì thịt hộp. Cô cũng muốn bắt được anh Tống vào tay, sự dịu dàng hờ hững khắc chế này của anh đ.â.m trúng lòng cô. Bọn họ cũng đã phát triển đến bước nắm tay, cách công phá pháo đài cũng chỉ kém một bước là mở cửa đi vào thôi.

Đáng tiếc, có lúc không khéo như vậy, Diệp Thư Hoa hơi do dự một chút, cũng không có bước một bước cuối cùng này.

Mà nguyên nhân làm cô do dự cũng thật làm người ta bất đắc dĩ, hầm phân gần ngay trước mặt.

Vào lúc này nông thôn vẫn chưa có khái niệm nhà vệ sinh công cộng mặc dù nhà vệ sinh cũng xây ở bên ngoài, có có chút xa với nhà mình, nhưng mỗi nhà vệ sinh đều có chủ cả. Phần lớn đều là cả nhà xây một cái nhà vệ sinh, nguyên nhân làm như vậy rất đơn giản, vào lúc này còn chưa thông dụng chuyện phân bón hóa học, làm ruộng bón phân chỉ có thể dựa vào "tự sản xuất". Hầm phân bị Diệp Thư Hoa ghét bỏ chính là bảo bối trong nhà, vì đảm bảo có thể có đầy đủ phân bón, mỗi người cũng kiên trì dùng nhà vệ sinh của mình, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Càng làm cho tam quan của người ta sụp đổ chính là có vài gia đình không đủ phân bón, đêm hôm khuya khoắt đi đến hầm phân nhà người khác trộm "phân bón" thật sự là thói đời.

Tuy phân tốt nhưng mùi cũng rất hôi, dù bác nông dân xem nó như bảo bối nhưng mỗi ngày cũng không hy vọng ăn ngủ ở trong hầm phân, trên cơ bản cũng xây cách nhà một chút. Loại nhà vệ sinh "phong thủy bảo địa" không có mùi hôi này tất nhiên ai cũng thích, lâu ngày hầm phân cũng được xây tụ tập lại.

DTV

Cho nên Diệp Thư Hoa và Tống Thanh Huy đến cũng không phải là một hai nhà vệ sinh, mà là một đám nhà vệ sinh, tất cả mùi đều tập trung cùng nhau, tất nhiên thối bay mười dặm, k1ch thích không giống bình thường.

Dù gì cũng là mối tình đầu của đời này, lần đầu tiên hẹn hò, Diệp Thư Hoa cũng không muốn sau này nhắc lại thì biến thành một lần hẹn hò đầy mùi hương, lập tức tạm thời đè suy nghĩ tấn công anh Tống, cô nghĩ trên đường trở về nơi chiếu phim còn có một lần cơ hội, cô sẽ lập tức ra tay.

Dù sao tay nhỏ cũng đã nắm rối, cua anh Tống đến tay cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi.

Tưởng tượng thì rất tốt đẹp, nhưng chờ cô đi ra khỏi hầm phân, giọng nói của anh cả anh hai truyền đến: "Tiểu Muội, là em sao?"

Diệp Tiểu Muội rất muốn lắc đầu, nếu có cơ hội thật sự muốn trốn để cho hai người này không tìm được, nhưng trong tay cô còn cầm đèn pin của anh Tống, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng đã đi đến chỗ phát ánh sáng, cô hoàn toàn không có chỗ để tránh, không thể làm khác hơn là buồn bực không vui nói: "Anh cả anh hai, sao hai người lại đến đây?"

"Tất nhiên là đến tìm bọn em rồi." Hai người anh trai nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, xem phim được một nửa, quay đầu phát hiện không thấy bóng dáng của Tiểu Muội đâu cả, hai người đàn ông cao một mét tám sợ đến mức mặt không có chút máu. Bởi vì có một người mẹ có cảm giác nguy cơ rất mạnh, mặc dù Vương Thúy Phân đã đồng ý để Tiểu Muội và bọn họ đi xem phim với nhau, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, hai ngày nay không ngừng dặn dò bọn họ, hoặc có thể nói là đe dọa cũng không quá đáng.

Ở trong miệng đồng chí Vương Thúy Phân, Tiểu Muội chính là người được yêu thích, là một người đàn ông bình thường đều muốn cưới về nhà, nhưng Tiểu Muội nhà bọn họ người gặp người thích không phải là gia đình bình thường nào cũng có tư cách đến nhà bọn họ cầu hôn. Có vài người biết mình không hợp, sẽ bí quá hóa liều, thừa dịp bọn họ không chú ý bắt Tiểu Muội đi, gạo sống nấu thành cơm chín, Tiểu Muội không muốn gả cũng phải gả.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 161: Chương 161



Vương Thúy Phân nói đáng sợ như vậy, tất nhiên anh trai Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa cảnh giác, ở trong đại đội mỗi ngày bọn họ đều nghe được người ta tâng bốc, đều nói với nhân phẩm bộ dạng của Tiểu Muội gả cho người trong thành phố cũng được.

Tất nhiên anh trai ngốc không cảm thấy lời này chỉ là khách sáo, dù lúc đầu biết như vậy, nhưng nghe được nhiều lần cũng dần dần tin tưởng, tất nhiên sẽ không cho phép Tiểu Muội bị kẻ ác vô lại làm nhục dưới mi mắt của bọn họ. Cho đến khi xem phim cũng vừng vàng kẹp Tiểu Muội ở giữa, bởi vì như vậy sẽ không có sơ hở nào, không nghĩ tới vừa quay đầu người đã biến mất tăm, hai anh em không bị dọa sợ cho khóc đã rất kiên cường rồi.

Nhưng cũng may cô em gái này của bọn họ có danh tiếng cao, dù rời đi không tiếng động vẫn có người khác chú ý, bà con ngồi sau lưng nói cho bọn họ biết, cô gái xinh đẹp còn hơn cả cô gái bán hoa và em gái của cô gái bán hoa đi theo anh trai của mình đến nhà vệ sinh, còn cặn kẽ nói vị trí nhà vệ sinh cho bọn họ biết.

Hai anh trai nghe đến chỗ này, mới nhớ cũng không thấy Tống Thanh Huy, hơn phân nửa Tiểu Muội đi cùng với thanh niên trí thức Tống, dù sao anh có đèn pin.

Đúng vậy, anh cả Diệp và anh hai Diệp hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Tống Thanh Huy, cũng không có lý do nghi ngờ. Tiểu Muội thì không cần nói đến, cô vẫn còn là con nít, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn chơi, hoàn toàn không biết ý nghĩa trong chuyện tìm đối tượng, cô và thanh niên trí thức Tống đi nhà vệ sinh trừ đi vệ sinh còn có thể làm gì?

Còn về thanh niên trí thức Tống, vậy thì càng không cần phải nói, ngươi ta mới chừng hai mươi, lại thêm ba năm nữa người ta cũng đã về thành phố rồi, cũng không cần làm mấy chuyện gạo nấu thành cơm kia. Một khi về thủ đô, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp văn hoá còn đang chờ anh chọn, đây là nghĩ không thông thế nào mới có thể tìm một cô gái nông thôn?

Cho dù Vương Thúy Phân mắt cao hơn đầu, mong muốn con gái gả vào thành phố ăn công lương cũng không có lòng nghi ngờ Tống Thanh Huy, một thanh niên trí thức có tiền đồ sáng rực như vậy, điên mới có thể thích Tiểu Muội nhà bọn họ.

Cho nên nếu không có phòng bị trước kia của Vương Thúy Phân, lúc ấy có lẽ hai anh em sẽ yên tâm tiếp tục xem phim, nhưng hết lần này đến lần khác Vương Thúy Phân giáo dục rất thành công, hai anh em đã đồng ý không để Tiểu Muội rời khỏi tầm mắt của mình, vậy thì nhất định phải làm được. Dù phim có hay như thế nào đi nữa, bọn họ cũng đi ra không quay đầu lại, men theo ánh sáng một đường đi đến, cho đến khi nghe được tiếng, hai anh trai mới hoàn toàn yên tâm, tiến lên hỏi: "Sao lại chỉ có một mình em, thanh niên trí thức Tống đâu?"

Diệp Thư Hoa chỉ vào nhà vệ sinh đang đóng cửa: "Em ở bên ngoài chờ anh ấy."

Anh cả Diệp kỳ lạ hỏi: "Vậy sao lại cho em cầm đèn pin?"

Vừa nghe như vậy Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nghiêng đầu nói: "Bởi vì anh Tống thiên phú dị bẩm, trời tối cũng không sợ rơi vào hầm phân?"

Nhà vệ sinh cách âm không tốt, ở bên trong Tống Thanh Huy nghe được cuộc đối thoại của ba anh em rất rõ ràng, giật khóe miệng, rất sợ Diệp Tiểu Muội lại nói mấy lời kinh người gì nữa, vội vàng xử lý xong đi ra: "Anh cả Diệp anh hai Diệp, lúc chúng tôi đi quên nói một tiếng, xin lỗi, làm hại hai người đi ra..."

Lời khách sáo còn chưa nói hết, anh hai Diệp đã sảng khoái khoát tay: "Thanh niên trí thức Tống khách sáo rồi, chúng tôi biết thật ra Tiểu Muội là đi theo sau lưng cậu ra ngoài, không có quan hệ gì với cậu cả."

Anh cả Diệp nói tiếp: "Chúng tôi đi ra cũng là vừa khéo muốn đi vệ sinh."

Anh ấy vừa nói chuyện vừa đi thẳng đến nhà vệ sinh mà Tống Thanh Huy mới vừa đi ra, anh hai Diệp không chút khách sáo đuổi theo: "Em cũng đi."

Chỉ một cái chớp mắt, anh trai ngốc tìm em gái, không có chút đề phòng nào vứt bỏ bọn họ đi nhà vệ sinh, Tống Thanh Huy có chút không thích ứng được.

DTV

Anh em nhà họ Diệp cũng không hỏi thử bọn họ trừ đến nhà vệ sinh ra còn làm gì, chuyện này ít nhiều làm cho anh có chút "lạnh lòng", giống như "lo lắng sợ hãi" dọc đường đều là anh buồn lo vô cớ.

Tống Thanh Huy thở dài trong lòng, vừa quay đầu, Diệp Tiểu Muội đã cười hồn nhiên với anh, trong nháy mắt "lạnh lòng" biến thành nhức đầu, mặt lại đỏ một mảnh. Cảm giác nắm tay lúc nãy làm cho anh có chút không dám đối mặt với Diệp Tiểu Muội, vươn tay nói với cô: "Đưa đèn pin cho tôi đi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 162: Chương 162



Sự xuất hiện của anh cả Diệp và anh hai Diệp làm rối loạn kế hoạch ban đầu của Diệp Thư Hoa.

Do dự một chút, vậy mà bỏ mất cơ hội tốt theo đuổi nam thần, sau khi xem phim xong về nhà, Diệp Tiểu Muội càng nghĩ càng phiền muộn, đặc biệt là thịt lần trước g.i.ế.c heo đã tiêu hóa không còn một mống. Mà khi cô chỉ có thể ngắm thịt than thở ở trong khu nhà mình, cô cảm thấy hối hận chưa từng có đối với sự do dự buổi tối hôm đó của mình.

Mắt thấy cách năm mới càng ngày càng gần, Diệp Tiểu Muội cũng không thể không cúi đầu trước thế lực thịt hộp, cuối cùng cô cũng biểu hiện như một người theo đuổi hợp lệ, thật sự chủ động ra trận, có một thời gian đến gần ký túc xá của thanh niên trí thức lắc lư ở những địa điểm mà cô thỉnh thoảng gặp anh Tống, cố gắng tạo cơ hội cho mình.

Nhưng cô nỗ lực vòng quanh rất nhiều ngày, đừng nói thành công theo đuổi anh Tống, thậm chí ngay cả bóng người của anh cũng không có thấy, vậy có chút lúng túng. Diệp Tiểu Muội tay trắng trở về về đến nhà, mới biết được từ chỗ anh cả anh hai rằng anh Tống gia nhập đội săn của bọn họ, mỗi ngày vào núi đi sớm về muộn!

Lúc này Diệp Tiểu Muội mới chợt hiểu ra cảm thán: "Thì ra anh Tống bị các anh lừa đi."

Yêu đương quả nhiên vẫn cần phòng hỏa chống trộm phòng anh trai.

Anh cả Diệp vỗ cái đầu của em gái ngốc: "Nói gì vậy, bọn anh không có chuyện gì lừa gạt thanh niên trí thức Tống làm gì?"

Nhưng thanh niên trí thức Tống đến đội sản xuất nông thôn hai ba năm, lần đầu gia nhập đội săn, cũng quả thật là do nhận lời mời của hai anh em Diệp Quốc Hoa. Lúc đó hai người anh chẳng qua thuận miệng nhắc tới, cho rằng thanh niên trí thức Tống là người có ăn học lịch sự như thế sẽ không cảm thấy hứng thú. Kết quả anh nhận lời, mấy ngày nay "sớm chiều ở chung" với bọn họ, còn trò chuyện rất nhiều đề tài, quan hệ c*̃ng kéo gần lại, điều này làm cho hai người anh rất tự đắc, có bạn bè trong giới tri thức, cảm thấy giống như mình đều cũng tri thức.

Vì thế em gái ngốc có nói khó nghe, bọn họ vẫn lộ ra nụ cười tự hào.

Có điều Diệp Thư Hoa cũng nhấn mạnh: "Ý của em là anh Tống vào núi với các anh, anh ấy khiêng nổi s.ú.n.g sao?"

Lời này vừa nói ra, những người khác của nhà họ Diệp đều không nhịn được nở nụ cười, Vương Thúy Phân càng giận con gái ngốc, dạy dỗ nói: "Tiểu Tống rất hào phóng với con, vừa cho mạch nha vừa cho kẹo sữa, còn có khô bò, ăn nhiều đồ ăn như vậy, con cũng không nhớ một điểm tốt của người ta, nói cái gì đâu không?"

Diệp Thư Hoa vô tội chớp mắt: "Nhưng con nói không đúng sao?"

Anh Tống tự mang thuộc tính Đường Tăng, giá trị vũ lực chắc c*̃ng giống như Đường Tăng gặp phải nữ yêu tinh chỉ có thể kêu "Ngộ Không", là tên yếu đuối chỉ có sức chiến đấu bằng năm không hơn, Diệp Tiểu Muội tràn ngập tự tin đối với phán đoán của mình.

Không nghĩ tới vậy mà anh hai cô lại lắc đầu: "Thanh niên trí thức Tống nhìn gầy yếu, nhưng kỹ thuật dùng s.ú.n.g của người ta khá tốt, Tiểu Muội đừng xem thường người ta."

Diệp Thư Hoa phóng đại há to mồm: "Không phải chứ?"

DTV

Cái này không khoa học được không.

Thế nhưng anh cả Diệp cũng lời thề son sắt nói: "Không tin em hỏi cha đi."

Bọn họ nói như vậy, Diệp Thư Hoa không tin cũng phải tin, người cha đội trưởng chính trực dù sao cũng sẽ không giúp đỡ bọn họ nói dối, còn là loại lời nói dối không có chút ý nghĩa nào.

Diệp Tiểu Muội bèn nói: "Được rồi, có điều sao anh Tống biết b.ắ.n s.ú.n.g vậy?"

Vấn đề này, anh Diệp và anh hai Diệp thật sự cũng từng hiếu kỳ với Tống Thanh Huy.

Thanh niên trí thức Tống gợi cho người ta ấn tượng chính là người thành phố da non thịt mềm, lại có vẻ ngoài lịch sự tuấn tú, từ nhỏ nhất định chưa từng chịu khổ. Lúc anh xuống nông thôn, thậm chí ngay cả làm sao cấy mạ, cuốc đất thế nào cũng không biết, vì thế không chỉ có Diệp Thư Hoa khó có thể tin được,. Khi anh bộc lộ tài năng, gần như tất cả mọi người ở tại đó đều hoài nghi bọn họ có phải hoa mắt rồi không, có mấy người thậm chí hoàn toàn sụp đổ ấn tượng đối với thanh niên trí thức Tống.

Nếu như không có hẹn đi coi phim cùng với vào núi săn thú bồi dưỡng ra "tình hữu nghị cách mạng", hai anh em Diệp Quốc Hoa có lẽ cũng giống những người khác, ở trong lòng nói nhỏ là xong, xưa nay thanh niên trí thức Tống chưa từng nói về việc riêng, bọn họ có tò mò cũng không tiện tùy tiện hỏi thăm . Thế nhưng hai anh em cảm thấy có giao tình rất tốt với thanh niên trí thức Tống, không cần cấm kỵ quá nhiều, vì thế cứ tùy tiện hỏi ra.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 163: Chương 163



Thanh niên trí thức Tống quả nhiên không có chú ý, thái độ rất tốt giải thích nguyên nhân biết dùng s.ú.n.g với bọn họ, bây giờ anh cả Diệp nói nguyên nhân đó cho bọn Diệp Tiểu Muội: "Anh cả bác trai của thanh niên trí thức Tống, còn có rất nhiều người thân đều ở bộ đội, nhà bọn họ có thói quen như vậy, vì thế thanh niên trí thức Tống nhìn gầy yếu, nhưng từ nhỏ người ta cũng được huấn luyện ở bộ đội."

"Thanh niên trí thức Tống còn nói, khi còn bé thể chất của cậu ấy không tốt, phụ huynh không nỡ để cậu ấy tham gia quân đội, nếu không cậu ấy học xong cấp ba thì sẽ đi bộ đội giống anh cả, cũng sẽ không đến nông thôn chúng ta tham gia đội sản xuất."

Nói tới đây, anh cả Diệp không tự chủ được chuyển đề tài: "Anh cảm thấy thanh niên trí thức Tống nói rất khiêm tốn, gia đình cậu ấy chắc chắn không bình thường."

Anh hai Diệp không chút nghĩ ngợi nói tiếp: "Vậy chắc chắn không bình thường, gia đình bình thường có thể có nhiều khô bò gì đó như vậy sao?"

"Ý của anh là trong nhà thanh niên trí thức Tống chắc chắn có lãnh đạo, nếu không cậu ấy không tham gia quân đội sao có thể huấn luyện ở trong bộ đội? Gia đình bọn họ đều là quân nhân, nói không chừng còn có họ hàng là tướng quân tư lệnh gì đó!"

Anh hai Diệp nghe vậy hít một hơi, quá đáng sợ, dân chúng bình thường như bọn họ, nếu có bà con xa là trung đội trưởng tiểu đoàn trưởng gì đó, đã có thể xông pha trong đội, có họ hàng với tư lệnh tướng quân này nọ, vậy không phải thành hoàng thân quốc thích rồi à?

Anh cả Diệp càng nói càng cảm thấy chuyện như vậy, vô cùng thần bí phân tích nói: "Nếu thanh niên trí thức Tống không có lai lịch lớn, sao xưa nay không thấy cậu ấy nói anh cả mình là quân nhân? Quân nhân quang vinh, nếu chúng ta biết gia đình thanh niên trí thức Tống có giải phóng quân, nhất định càng kính trọng cậu ấy."

Vương Thúy Phân thích nhất kiểu bát quái này, nghe một hồi cũng không nhịn được chen vào nói: "Nếu không phải lần này Tiểu Tống tiết lộ với các con, đến bây giờ ngay nhà cậu ấy có mấy người, bao nhiêu anh chị em chúng ta cũng không biết, tội gì phải giữ bí mật với dân chúng bình thường như chúng ta chứ!"

Diệp Tiểu Muội c*̃ng tràn đầy phấn khởi cống hiến một câu: "Anh Tống còn nói gia đình anh ấy gửi nhiều đồ, là bởi vì đơn vị của cha mẹ anh ấy khá hào phóng, đãi ngộ của lãnh đạo đương nhiên tốt rồi."

Bọn họ tám như thật, vốn là suy đoán Tiểu Tống xuất thân rất tốt nên đội trưởng Diệp cũng có hơi tin, nhưng ông ấy không có gia nhập vào nhóm thảo luận, mà gõ điếu thuốc ngăn cản nói: "Được rồi, gia đình Tiểu Tống thế nào c*̃ng không liên quan tới chúng ta, có cái gì phải nhiều chuyện?"

"Với lại, thằng cả thằng hai, Tiểu Tống tin tưởng các con mới nói chuyện trong nhà ra, các con cũng đừng đi thầm thì bên ngoài, ầm ĩ đến người nào cũng biết. Tiểu Muội cũng vậy, các con nghe một chút là được rồi, đừng nói với người khác."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp rất nghe lời gật đầu: "Cha yên tâm đi, chúng con sẽ không nói lung tung ra bên ngoài."

Diệp Thư Hoa cũng chỉ nhàm chán nhiều chuyện mà thôi, cô chỉ quan tâm thịt hộp của anh Tống, ngoài ra không có hứng thú khác, bởi vậy cũng không sao cả đáp một tiếng.

Người cha đội trưởng hài lòng gật đầu đối với sự nghe lời của bọn họ, đồng thời giải tán nhóm nhiều chuyện: "Được rồi, đi ngủ hết đi."

Đã biết anh Tống đi săn thú, Diệp Thư Hoa đương nhiên không có ôm cây đợi thỏ nữa, cô bắt đầu tiếp sức cho đội săn, hi vọng bọn họ có thể ra sức một chút, kiếm một con to lớn trở về. Không có thịt hộp, có thể nếm thử mùi heo rừng trong truyền thuyết cũng có thể coi như an ủi.

Có lẽ là bồi thường tình trường không được như ý, ngày ông Táo ấy, đội săn thật sự khiêng hai con heo rừng trở về, nghe nói còn là một con đực một con cái, mang cả nhà heo về một cách chỉnh tề, quả thực là điên mà. Có điều ngày nhớ đêm mong mới trông được một con thú lớn, toàn bộ đại đội đều sôi trào, nam nữ già trẻ nối đuôi nhau đi vào nghênh đón, mừng rỡ còn kém khua chiêng giống trống nữa thôi.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội cũng sẽ không buông tha cơ hội tham gia trò vui này, cô rất linh hoạt chen vào hàng trước, vừa vặn nghe thấy anh cả Diệp mặt mày hớn hở kể quá trình thanh niên trí thức Tống phát hiện và mai phục heo rừng như thế nào, chờ đại đội đến đồng thời bắt heo rừng, Diệp Tiểu Muội xem trò vui không chê chuyện lập tức vỗ tay hoan hô: "Anh Tống rất đáng khen ngợi."

Ở hiện trường có rất nhiều người, giọng của Diệp Tiểu Muội vốn nên chìm ở trong âm thanh náo nhiệt, mà tai Tống Thanh Huy lại nghe thấy, anh theo bản năng quay đầu nhìn sang. Thanh niên mới vừa rồi còn rất bình tĩnh thong dong nhận lấy ca ngợi của mọi người, gương mặt tuấn tú lại đỏ lên, đến cả lỗ tai trắng nõn cũng nhuốm một màu hồng nhợt nhạt.

DTV

Có điều ở tại đó có khối người càng kích động càng mặt đỏ hơn anh, biểu hiện của Tống Thanh Huy cũng không có gây sự chú ý tới ai, bởi vì ánh mắt anh rút lui rất nhanh, ngay cả Diệp Tiểu Muội cũng không phát hiện, còn tưởng rằng anh Tống bị hoa tươi và tiếng vỗ tay làm mất phương hướng, hoàn toàn không chú ý tới cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 164: Chương 164



Diệp Tiểu Muội có thể hiểu được tâm trạng của anh Tống, đương nhiên sẽ không lưu ý chút lơ là ấy, vẫn như cũ dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh Tống, cũng chăm chỉ không ngừng thổi phồng nịnh hót: "Anh Tống đúng là có dũng có mưu, vận may còn tốt như thế, quả thực là đứa con được trời chọn mà, sau này phải mỗi ngày vào núi săn thú, tranh thủ bắt thêm mấy con heo rừng trở về nha!"

Ánh mắt của anh Tống lơ lửng, tiếp tục giờ vờ không nghe thấy, sắc thái trên mặt lại lặng yên sâu hơn.

Nhưng anh giả bộ không thấy Diệp Tiểu Muội c*̃ng không quan tâm, Diệp Thư Hoa chưa bao giờ là người không có tiếng tăm gì, đứng chung một chỗ với anh cả Diệp thổi phồng, anh hai Diệp nghe thấy lời của em gái, như tiêm m.á.u gà nói: "Chuyện này là đương nhiên, vốn hôm nay là ngày cuối cùng săn thú, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi chờ tới tết, thế nhưng lúc trở lại bọn anh đã thương lượng một chút, trước giao thừa cũng phải đi dạo trong núi, nói không chừng còn có heo rừng hay con gấu bị mù nào đó!"

Sự hăng hái của anh hai Diệp nhận được tán dương của mọi người, thành viên đội săn c*̃ng dồn dập gia nhập hàng ngũ tiêm m.á.u gà khoe khoang. Người có công lớn nhất lại vẫn không nói một lời, nhìn kỹ còn có thể phát hiện, đỏ ửng trên mặt anh cũng không hề biến mất, bởi vì ánh mắt Diệp Tiểu Muội còn dính lên người anh như keo dán không chịu dời, tầm mắt quen thuộc nóng rực này khiến anh tự dưng nhớ tới buổi tối hôm đó, nhiệt độ nóng rực của lòng bàn tay ấy.

Có thể Diệp Tiểu Muội không tim không phổi đã quên từ lâu, nhưng Tống Thanh Huy vĩnh viễn nhớ mình bị ma quỷ ám ảnh, sau đó mỗi lần ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ sâu sắc, biết rõ Diệp Tiểu Muội là cô gái ngốc không có ý thức nam nữ khác biệt, vậy mà anh cũng hồ đồ theo cô. Tình hình đêm đó anh nhìn như vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng anh biết, anh có thể từ chối, Diệp Tiểu Muội vô tâm tùy hứng, cũng không có nghĩa cô không nghe hiểu tiếng người, mà anh không có từ chối, chút nhớ nhung nơi đáy lòng lập tức lộ rõ.

Suy cho cùng, anh không khác gì những tên đàn ông bình thường. Rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, còn biểu hiện chính nghĩa lẫm liệt, vậy có lẽ đó cũng là thiên phú của mỗi người đàn ông đều có.

Có điều cảnh thái bình giả tạo không khó, muốn lừa gạt chính mình lại không dễ dàng như vậy, dù sao Tống Thanh Huy cũng là một người có quan niệm đạo đức tương đối nghiêm khắc. Lần đầu làm chuyện xấu, sau khi lý trí quay về, nội tâm dày vò và xấu hổ cỡ nào có thể tưởng tượng được, chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm ấy sắp trở thành lịch sử đen của cả đời anh, càng muốn hoàn toàn phủ bụi nó, ký ức lại càng sâu sắc.

DTV

Tống Thanh Huy đã quyết định quyết tâm chấp nhận lần dạy dỗ này, từ đây giữ một khoảng cách với Diệp Tiểu Muội, đối với sự nhiệt tình ca ngợi lúc này của cô cũng chỉ có thể bày tỏ áy náy ở trong lòng.

Thế nhưng anh tuyệt không nghĩ tới mình mới vừa nói xin lỗi ở trong lòng xong, Diệp Tiểu Muội không thèm quay đầu lại đã chạy mất, bởi vì có người nói anh ba cô về nhà rồi.

Tống Thanh Huy: …

Đã nói là rất sùng bái mà?

*

Cả đoạn đường Diệp Thư Hoa hưng phấn chạy về nhà, còn chưa tiến vào sân đã thấp giọng hỏi: "Mẹ, con nghe nói anh ba về rồi!"

Vương Thúy Phân không lên tiếng, ngược lại mới vừa thả đồ xuống còn chưa nghỉ một hơi anh ba đã ra đón, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của em gái ngốc, anh ấy cười nói: "Không phải em đi xem heo rừng sao?"

Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng lên nhìn anh ấy: "Anh ba, anh trở về thì quá tốt rồi!"

Nhưng mà tiếp đó cũng không phải nội dung vở kịch anh em tình thâm làm người ta lộ vẻ xúc động, thực ra anh ba Diệp đã chuẩn bị tốt tâm sự vui vẻ với em gái, nhưng anh ấy mới vừa lên trước hai bước, Diệp Tiểu Muội đã nhấc chân lướt qua anh ấy, cũng không quay đầu lại đi vào tìm đồng chí Vương Thúy Phân, Diệp Quân Hoa chỉ nghe tiếng hân hoan của cô: "Mẹ, anh ba về rồi à!"

Diệp Quân Hoa: …

Anh rất muốn nói cho em gái ngốc rằng mình ở ngay trước mặt, có lời gì nói thẳng với anh ấy là được, nhất định phải tìm mẹ là có ý gì?

Có điều anh ba Diệp c*̃ng rất vui sướng, em gái ngốc hưng phấn chạy về như thế, có lẽ không có liên quan gì tới anh ấy, vì thế anh ấy yên lặng đi theo sau lưng em gái ngốc, xem cô đến tột cùng muốn làm cái gì.

Vương Thúy Phân còn đang thu dọn hành lý giúp Diệp Quân Hoa, mí mắt cũng không nhấc lên mà trả lời: "Cũng sắp tết rồi, anh ba về ngạc nhiên thế sao?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 165: Chương 165



"Con vui thay anh ba đó, anh ấy quá may mắn!" Vẻ mặt Diệp Thư Hoa chân thành ngồi xổm ở trước mặt đồng chí Vương Thúy Phân, tỏ vẻ tính toán rõ ràng.

"Cha và các anh đúng lúc bắt được heo rừng về, một con đã lớn như vậy, nhà chúng ta ít nhất có thể chia hai, ba cân thịt heo rừng!"

"Sau đó thì sao?"

Diệp Tiểu Muội chính nghĩa lẫm liệt tự nhiên đề nghị: "Vừa vặn anh ba trở về, chúng ta nấu ít đồ ăn ngon bồi bổ sức khỏe cho anh ấy đi!"

Vương Thúy Phân còn chưa phản ứng, Diệp Quân Hoa ở đằng sau đã không nhịn được "xì" nở nụ cười. Nếu như anh ấy không tới cửa nghênh đón Tiểu Muội lại bị cô không nhìn thấy, mà chỉ cần thấy màn biểu diễn hay như hát của cô, có lẽ đã cảm động không thôi, cho rằng em gái ngốc thật sự mỗi ngày ở nhà đều nhớ tới anh ấy.

Nhưng bây giờ, trong lòng Diệp Quân Hoa không hề gợn sóng, trực tiếp ôm cánh tay xem cuộc vui.

Cuối cùng Vương Thúy Phân cũng chịu ngẩng đầu, trước tiên liếc nhìn anh ba đang cười vui vẻ, lại nhìn con gái út một lòng một dạ lừa ăn gạt uống, hỏi ngược lại: "Đến náo nhiệt con cũng không xem mà chạy thẳng về nhà, là vì nói việc này với mẹ?"

Diệp Thư Hoa chớp mắt, đột nhiên chột dạ một trận. Náo nhiệt có hay đi nữa c*̃ng không sánh được với ăn thịt, cô vì nhìn thấy hi vọng ăn thịt từ tin anh ba về nhà nên không thèm xem náo nhiệt, không trêu chọc nam thần nữa, không thể chờ nổi nhanh chân chạy về nhà, mẹ cô có thể nói là nhìn thấu hết tâm tư nhỏ của cô.

Có điều Diệp Tiểu Muội cũng không phải cô ngốc Diệp Tiểu Muội, ở trước thịt heo rừng thơm ngát cô đã thắp sáng trí thông minh, rất rõ bây giờ nếu như mình thừa nhận, vậy hoàn toàn không có phần thịt heo rừng cho cô. Vì thế Diệp Tiểu Muội chớp cặp mắt to ánh nước long lanh, đáng yêu trả lời.

"Đương nhiên không phải, con nghe chị dâu cả nói anh ba về nhà, vừa vui mừng lại bất ngờ, vì thế muốn về nhà ngay lập tức tận mắt xác nhận."

Đối với cái miệng nhỏ như bôi mật của Diệp Tiểu Muội, Vương Thúy Phân trực tiếp lườm cô, dùng câu hay dùng của Diệp Tiểu Muội: "Mẹ tin con mới lạ."

"…" Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ không phục: "Anh ba chắc chắn tin con."

Để chứng minh mình không phải là tên xấu xa, Diệp Tiểu Muội lập tức quay đầu tìm sự tán đồng của anh ba Diệp.

"Anh ba, anh tin em không?"

Diệp Quân Hoa đương nhiên nửa chữ cũng không tin, anh đã từ cười ra tiếng chuyển thành cười khẽ, bất thình lình đối diện với cặp mắt trong suốt thấy đáy của Tiểu Muội, nụ cười lập tức cứng ở bên mép. Trong chốc lát rơi vào tình thế khó xử, nhưng cuối cùng, anh trai tốt quen khi không ảnh hưởng toàn cục chiều theo em gái gật đầu: "Tin."

Diệp Tiểu Muội cũng không ngại giọng điệu ba phải cái nào cũng được của anh, nhận được đáp án mong muốn thì hài lòng, cô lộ ra nụ cười xán lạn tổng kết nói: "Anh ba quả nhiên tốt với em nhất."

Khi đang nói chuyện, tầm mắt còn liên tục nhìn sang Vương Thúy Phân. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ đắc ý.

Vương Thúy Phân chỉ nhẹ như mây gió dời tầm mắt, không tiếp tục

tranh cãi nữa.

Làm mẹ dù sao cũng sẽ không nghĩ đứa nhỏ không có thuốc nào cứu được, ở trong lòng Vương Thúy Phân, Tiểu Muội vui vẻ như thế hiển nhiên là vì thằng ba trở về có thể có thịt ăn, nhưng chắc chắn cũng vui vì gặp được anh cô, vì vậy có phần tấm lòng này là được, miệng thèm ăn không ảnh hưởng toàn cục.

Diệp Quân Hoa cũng nghĩ như vậy, hai mẹ con bao dung với khuyết điểm Diệp Tiểu Muội.

Vì thế dưới sự dung túng của bọn họ, buổi tối Diệp Tiểu Muội quả thực được ăn thịt heo rừng thơm ngát.

Hai con heo rừng thành niên, gộp lại gần hai ba trăm cân, ba người chủ lực của nhà họ Diệp trực tiếp được chia thịt lợn nặng đến ba cân rưỡi, trời chưa tối ba cha con đã mang chiến lợi phẩm phong phú về nhà, cả nhà đều vui sướng cực kỳ. Thế nhưng Vương Thúy Phân vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp cần kiệm quán xuyến việc nhà của bà ấy, vui đến đâu c*̃ng không run tay, vững vàng cắt một miếng thịt heo nặng một cân để tối nấu, còn dư lại đương nhiên là cất lên chờ năm mới.

DTV

Phần thịt heo kèm cả da được kho cùng nhau, Diệp Tiểu Muội cứ đứng bên nhà bếp gọi là học tập thực ra thèm nhỏ dãi, cách làm này thiếu mất một nửa đồ gia vị so với "thịt kho tàu tổ truyền" của mẹ cô, lúc ra nồi mùi thịt phả vào mặt vậy mà không hề thua thịt kho tàu tương đỏ mỡ nồng.

Một cân thịt muốn cho gần mười cái miệng ăn thì không đủ chia lắn, nhưng Diệp Thư Hoa có thể ăn một miếng đã thỏa mãn, bởi vì lúc ăn cơm lại lời thề son sắt nói đây là lần đầu tiên ăn thịt heo rừng. Người cha đội trưởng lương thiện quá mức c*̃ng phụ họa nói năm ngoái không may mắn lắm, trong đội không săn được thịt heo, sau đó lại kéo miếng da heo ở trong bát ông ấy gắp qua cho cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 166: Chương 166



Ban đầu Diệp Thư Hoa còn từ chối, không ăn thịt thơm ngon, chỉ ăn da heo, cô bị điên đấy.

Thế nhưng sau khi nếm thử một miếng da heo rừng, Diệp Tiểu Muội xúc động suýt chút nữa rơi nước mắt, thật là ngon.

Có lẽ tinh hoa của heo rừng đều ở trên da heo, béo mà không ngấy, thơm đầy tràn miệng, trái lại thịt có hơi khô, kém xa da heo làm cho người ta kinh ngạc.

Sau khi nếm thử, Diệp Tiểu Muội bị tình thương của cha như núi cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, sau đó còn có chuyện làm cho cô cảm động. Hưởng ứng lời kêu gọi của người cha đội trưởng, anh cả anh hai anh ba đứng xếp hàng cũng đưa da heo của từng người cho cô, tiếp đó Diệp Tiểu Muội ăn cả miệng đầy mỡ.

Có lẽ là thời cơ xoay chuyển, ăn cơm xong, may mắn của Diệp Thư Hoa vẫn chưa kết thúc, anh ba Diệp đột nhiên hỏi cô ngày mai có muốn vào thành phố chơi không.

"Chơi?" Diệp Thư Hoa nghe vậy chỉ bĩu môi, cảm thấy anh ba còn biết nằm mơ hơn cô, trong nhà giàu có à, không có chuyện gì mà còn muốn vào thành phố chơi.

Giai đoạn hiện tại cô muốn thỏa mãn cả yêu cầu ăn lẫn mặc đã rất khó khăn rồi, đi chơi gì đó vẫn xếp ở đằng sau đi, chờ cô ấm no lại nói tiếp.

Có lẽ Diệp Quân Hoa không nghĩ tới Tiểu Muội cũng có lúc thức thời như thế, giả vờ thất vọng lắc đầu: "Xem ra Tiểu Muội không muốn đi, vậy thì không đi."

Diệp Tiểu Muội không nhịn được nhổ nước bọt lên tiếng: "Nói cứ như là em muốn đi thì anh có thể dẫn em đi vậy."

Anh ba Diệp đàng hoàng trịnh trọng: "Em muốn đi đương nhiên có thể đi rồi, anh đã lừa em bao giờ đâu?"

"Nhưng anh nói không tính." Bởi vì xưa nay không coi lời đó là thật, Diệp Tiểu Muội mới có thể từ đầu tới cuối bình tĩnh đến vậy.

"Vậy ai nói mới được tính?"

Diệp Tiểu Muội không hề trả lời, ánh mắt cũng không khỏi bay về phía Vương Thúy Phân, đáp án không cần nói cũng biết.

Diệp Quân Hoa cười nói: "Em nói mẹ sẽ không đồng ý à?"

Diệp Thư Hoa rất tự mình biết mình gật đầu: "Mẹ chắc chắn sẽ không cho anh dẫn em đi càn quấy."

Vương Thúy Phân cố ý nghiêm sắc mặt c*̃ng không kiềm chế được nữa, cười nói: "Con còn biết mình càn quấy cả ngày à?"

DTV

Diệp Thư Hoa lại không tiếp lời, cô chỉ bắt chước giọng điệu mẹ cô, cũng không phải thừa nhận cách nói mình rất càn quấy.

Diệp Quân Hoa lại vui cười hớn hở nói: "Đó là bình thường thôi, ngày mai chúng ta vào trong huyện, mẹ nhất định sẽ không ngăn cản."

"Tại sao?" Thấy dáng vẻ anh ba lời thề son sắt, Diệp Tiểu Muội cũng có chút nửa tin nửa ngờ, còn ngốc nghếch đoán mò.

"Là bởi vì sắp đến tết, mẹ trở nên dễ nói chuyện sao?"

Diệp Quân Hoa rất có hứng thú trêu chọc em gái ngốc, anh cả Diệp tính tình nôn nóng nghe đến đó thực sự nhịn không được, xen vào nói: "Tiểu Muội quên rồi à, ngày mai sinh nhật em, chỉ cần trong nhà có điều kiện, sinh nhật hằng năm đều sẽ cho em vào trong thành phố chơi một ngày."

Diệp Thư Hoa há to miệng, cô nghĩ đến vô số khả năng, quả thực không nghĩ tới khả năng này, vậy mà sinh nhật của Diệp Tiểu Muội là cuối năm!

Cẩn thận ngẫm lại đời trước hình như sinh nhật cô cũng là tháng chạp, chỉ là hồi đó bọn họ đều thịnh hành sinh nhật dương lịch, thẻ căn cước của cô cũng là dương lịch. Diệp Thư Hoa bẻ ngón tay tính toán một chốc, ngày mùng 5 tháng 2, 25 tháng chạp, trùng hợp cô với Diệp Tiểu Muội sinh cùng ngày cùng tháng.

Đây thực sự là quá có duyên. Diệp Thư Hoa kinh ngạc nửa ngày, vẻ mặt cô ở trong mắt mọi người chính là ngay cả sinh nhật mình ngày nào cũng quên. Vương Thúy Phân vỗ đầu cô, dở khóc dở cười nói: "Sinh nhật cũng có thể quên, trong đầu cả ngày đều nghĩ cái gì đâu không."

Nghĩ tới ăn đó. Diệp Tiểu Muội rất muốn trả lời như vậy, nhưng bây giờ đây không phải trọng điểm, vẻ mặt cô tò mò ngửa đầu hỏi: "Mẹ, qua hết sinh nhật thì con thành niên chưa?"

"Tính theo tuổi mụ thì đã 19 rồi."

Diệp Tiểu Muội hài lòng gật đầu, rốt cục cũng trưởng thành rồi, cách lúc lấy chồng thành phố lại gần thêm một bước, thế nhưng mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe mẹ cô nói.

"Có điều nhà nước không tính tuổi mụ, theo cách tính của bọn họ, năm nay con mới mười bảy."

"Mười… mười bảy?" Diệp Tiểu Muội sợ đến mức nói năng lộn xộn, chờ mong nhịn hơn nửa năm, cô lại là lolita ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không ký được.

Thời gian ở thời đại này trôi qua cũng quá chậm!

Diệp Quân Hoa giống như nhìn thấu sự gấp gáp của cô, cười nói: "Không phải vừa vặn sao, Tiểu Muội còn có thể ở nhà thêm hai năm."

Nói xong lại hỏi ngày mai cô có còn muốn vào trong thành phố không.

"Đi, đương nhiên phải đi!" Diệp Tiểu Muội đáp lại như chặt đinh c.h.é.m sắt, nếu cha mẹ cô không phản đối, thì có đồ ngu mới không đi!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 167: Chương 167



Sau đó ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Tiểu Muội đã bị mẹ cô đào từ trên giường lên.

Không có xe, vào thành phố dựa cả vào hai chân, đại đội Song Cương vẫn tính là rất được trời cao ưu ái, đường đi tới trấn không tới nửa tiếng, vào trong thành phố cũng không vượt qua nửa ngày, có thể gọi là "giao thông tiện lợi". Chỉ vì ưu điểm này, nam thanh niên trong đại đội Song Cương không bao giờ thiếu vợ, rất nhiều cô gái ở thôn xóm xa xôi vót đến nhọn cả đầu cũng muốn "gả ra bên ngoài".

DTV

Ngày hôm qua Diệp Quân Hoa ăn cơm trưa ở căn tin đơn vị xong mới khởi hành, trời chưa tối đã về tới nhà, vì thế Diệp Tiểu Muội vào trong thành phố chơi với anh cô, chỉ cần thức dậy đủ sớm, ngày hôm đó đi rồi về cũng không thành vấn đề.

Diệp Thư Hoa mơ màng thức dậy từ trên giường, cũng không cần ăn mặc này nọ, chải tóc rửa mặt, mang lương khô đi là có thể ra cửa. Ngày hôm nay cô không có tâm tình mân mê tạo hình gì, bởi vì trước khi ngủ đã dự định rồi, thừa dịp cơ hội vào thành phố, lấy tóc bán giá cao, đổi kiểu tóc mới, sau đó cầm "khoản tiền kếch xù" đi mua sắm. Mẹ cô để cô vào trong thành phố chơi, cũng không có ý cho cô tiền để cô mua mua mua, cô vẫn phải có chút tính toán.

Nếu đã sắp bán tóc, vậy b.í.m tóc tinh xảo đến đâu c*̃ng không có ý nghĩa gì, Diệp Tiểu Muội cứ tùy ý. Mà cô tùy tiện cũng không có dẫn tới sự hoài nghi của Vương Thúy Phân, bởi vì Vương Thúy Phân cảm thấy Tiểu Muội vì tiết kiệm thời gian, có thể chơi nhiều thêm một chút ở trong thành phố, cho nên lúc bà ấy đưa hai anh em đến cổng thôn còn cố ý dặn dò: "Nếu Tiểu Muội không đi nổi nữa thì cứ nghỉ ngơi ở ven đường một lát, bây giờ còn sớm, các con có thể nán lại trong thành phố nửa ngày, không cần phải gấp."

Đứa nhỏ khóc có kẹo ăn, gần đây Diệp Tiểu Muội càng ngày càng yếu ớt, đi tới trấn mua chút đồ rồi về, cũng làm quá lên thì thầm sắp gãy chân. Ngoài miệng Vương Thúy Phân nói chẳng muốn quan tâm cô, thực ra trong lòng rất không yên tâm, chỉ lo cô nhóc này từ trong huyện về mệt mỏi mất nửa cái mạng, vì thế tối hôm qua bà ấy còn lén lút thương lượng với cha bọn trẻ rồi. Nếu ngày hôm nay hai anh em tới trời tối còn chưa về nhà, cha bọn trẻ cứ lái máy kéo trong đội tới trên trấn đón người, chẳng qua chỉ là bọn họ ra tiền xăng thôi. Cha bọn trẻ cũng đồng ý.

Có điều Vương Thúy Phân chỉ lén nói lời này với đứa con trai út thôi, chỉ sợ Tiểu Muội biết tính toán của bọn họ càng thêm yếu ớt, vốn có thể đi bộ cũng không muốn đi nữa.

*

Vương Thúy Phân lo lắng chỉ dư thừa, thời cơ xoay chuyển của Diệp Tiểu Muội đã đến, bây giờ nhân phẩm khá tốt, nửa đường đi tới huyện cùng anh ba Diệp, còn có thể được tài xế xe chở hàng có lòng tốt dừng lại hỏi có muốn đi nhờ một đoạn hay không.

Thời đại này mọi người quả nhiên rất thuần phác lại nhiệt tình. Diệp Tiểu Muội mừng rỡ con mắt cũng cười cong lên, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn anh ba.

Cô cũng không muốn lúng túng như thế, thế nhưng khi xuất phát mẹ cô nghiêm mặt ra lệnh, ra ngoài không cho tùy hứng, không cho làm bừa, mọi chuyện đều phải nghe anh ba sắp xếp. Nếu như anh ba trở về nói cô ở trong thành phố không nghe lời lắm, vậy đời này cũng đừng nghĩ tới sẽ được vào thành phố chơi nữa.

Không nghi ngờ chút nào, uy h.i.ế.p của đồng chí Vương Thúy Phân vẫn rất có hiệu quả, vì sau này còn có thể có cơ hội vào thành phố chơi, cô không ngại làm một đứa trẻ ngoan.

Khi Diệp Tiểu Muội nhìn sang, Diệp Quân Hoa vừa vặn c*̃ng quay đầu nhìn em gái ngốc của mình một chút.

Thời đại này bọn họ thuần phác thì thuần phác, Diệp Quân Hoa không rõ, nhưng anh ấy từ học cấp ba ở trong huyện đến đi làm, đã đi con đường này hơn bốn năm, đây là lần đầu tiên anh gặp tài xế nhiệt tình như vậy, đối phương rốt cuộc là vì ai mà đến thì không cần nói cũng biết.

Có điều anh ba Diệp cũng là người tài cao gan lớn, nhìn em gái ngốc đầy mặt chỉ có chờ mong hưng phấn mà không thấy nửa phần ngượng ngùng, vừa nhiệt tình nghe tài xế là người nơi nào, lập tức khuôn mặt tươi cười cảm ơn bác tài, anh đã quyết định muốn đi nhờ xe rồi.

Ghế phụ chỉ có một vị trí, có điều anh em ruột cũng không cần tránh hiềm nghi, Diệp Tiểu Muội rất vui vẻ chen chúc ở một chỗ ngồi nhỏ với anh ba, cô thậm chí còn chiếm vị trí sát cửa sổ. Lúc anh ba Diệp và tài xế trò chuyện thân thiện, cô lại đỡ mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, rốt cục tìm về được sự thích thú khi làm con nhà giàu đời trước.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 168: Chương 168



Có xe ngồi, thời gian vào thành phố cũng rút ngắn vô cùng, khi tài xế nhiệt tình để bọn họ ở ven đường cũng chưa tới chín giờ, đúng là lúc mọi người ăn sáng. Diệp Quân Hoa cũng không ngồi không xe người ta, tài xế trẻ tuổi da mặt mỏng, kiên quyết không chịu thu tiền của bọn họ, anh bèn lấy lương khô mà Vương Thúy Phân chuẩn bị cho anh em bọn họ, mấy củ khoai lang và hai quả trứng luộc đưa hết cho tài xế ăn.

Không chờ tài xế từ chối, Diệp Quân Hoa lập tức lôi kéo em gái ngốc xuống xe, tràn đầy phấn khởi nói: "Đi, anh dẫn em tới căn tin trong xưởng ăn sáng."

Diệp Thư Hoa cũng vui vẻ đối với hành vi đưa hết bữa sáng cho tài xế làm quà cảm ơn của anh ba Diệp, bởi vì cô đang mong đợi đến thành phố có thể ăn được đồ ngon, vì thế nghe thấy anh ba chỉ muốn dẫn cô tới nhà ăn thì có hơi sa sút: "Căn tin các anh có gì ngon không?"

Diệp Quân Hoa sờ phiếu cơm trong túi tiền, hăng hái nói: "Có, sắp tới tết, căn tin có bánh bao thịt."

DTV

Cái này cũng rất tuyệt, hai con mắt Diệp Thư Hoa lại sáng lên, ngược lại lôi kéo anh của cô đi tới phía trước, dáng vẻ sốt ruột: "Vậy chúng ta nhanh lên một chút, chớ để bán hết."

Anh ba Diệp chậm rãi bước đi: "Em biết nhà xưởng ở đâu không?"

Diệp Thư Hoa dừng bước, trong trí nhớ của Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không có chuyện này, cô không biết gì chỉ có thể lại trở về đằng sau anh ba Diệp, đi theo anh.

Sau đó lúc công nhân trong xưởng luân phiên ăn cơm xong rời khỏi căn tin, họ nhìn thấy Tiểu Diệp công nhân thực tập của xưởng bọn họ dẫn một cô gái điềm đạm nho nhã lại nghe lời từ xa đi tới. Cô gái trông xinh xắn cực kỳ, mặt mày có mấy chỗ tương tự Tiểu Diệp, quá nửa là anh em.

Cô gái đẹp đẽ lại điềm đạm nho nhã ai mà không thích? Đám công nhân lập tức vô cùng nhiệt tình chào hỏi hai anh em, còn khen ngợi cha mẹ Tiểu Diệp có phúc lớn, sinh con trai con gái mỗi người đều có tiền đồ lanh lợi như thế.

Diệp Tiểu Muội ngoan ngoãn điềm đạm không chỉ thu hoạch được ca ngợi ngoài miệng, các ông chú trong căn tin đều cố ý cho cô một muỗng tràn đầy cháo hoa. Múc một muỗng, lấp đầy toàn bộ hộp cơm của anh ba Diệp.

Đây mới là cháo gạo trắng chính tông không thêm gì. Diệp Tiểu Muội mừng rỡ con mắt cũng híp thành một sợi chỉ, ngọt ngào nói: "Cảm ơn ông."

Có thể là cô cười rất khiến người ta thích, ông chú lại khom lưng múc một muỗng thức ăn ăn kèm cháo cho cô, trước đây không hề hào phóng, khiến Diệp Quân Hoa ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.

Nhưng anh càng bất ngờ không phải ông chú trong căn tin được gọi là tính toán tỉ mỉ ngày hôm nay săn sóc Tiểu Muội như vậy, mà là em gái ngốc khiến người ta không yên lòng nhà anh ra khỏi nhà lại rất như cá gặp nước, dọc theo đường đi nhận lấy sự săn sóc của nam nữ già trẻ.

Sự phát hiện này khiến Diệp Quân Hoa không thể không nhìn kỹ Tiểu Muội ngốc nhà anh một lần nữa, rốt cuộc là khờ thật hay là giả heo ăn hổ?

Diệp Tiểu Muội đúng lúc bưng tô cháo tràn đầy cảm ơn tạm biệt ông chú ở căn tin, vẻ mặt hưng phấn đi về phía anh: "Anh ba, có cháo gạo trắng, còn có củ cải khô, thơm quá!"

Được rồi, đây là Tiểu Muội ngốc nhà anh.

Diệp Quân Hoa đã có kết luận, ngẩng đầu cười nói với ông chú căn tin: "Ông Lưu, vừa nãy Tiểu Muội nhà bọn cháu đã làm phiền ông rồi."

Ông Lưu căn tin lỗ cháo còn cống hiến thức ăn quý giá của mình, lại không có chút cảm giác đau lòng nào, vẻ mặt thích ý híp mắt xua tay: "Tiểu Diệp, đây là em gái cậu à? Lần đầu tiên tới trong xưởng, dẫn con bé vui đùa một chút đi."

Không cần ông Lưu cố ý chăm sóc, Diệp Quân Hoa vốn đưa Diệp Tiểu Muội tới chơi, ăn bữa sáng thuận tiện làm quen, hai anh em lại rời xưởng dệt, anh ba Diệp rất dân chủ hỏi: "Tiểu Muội, em muốn đi chỗ nào trước, công viên hay là cửa hàng bách hóa?"

Nếu như bọn họ đi bộ vào thành phố, thì hoàn toàn không cần phiền não rồi, bởi vì không có thời gian đi dạo công viên, tiến vào thành phố đi thẳng đến cửa hàng bách hóa. Bây giờ cả hai nơi đều có thể đi chơi một chút.

Có điều Diệp Quân Hoa hỏi thì hỏi, trong lòng vẫn khá nắm chắc, lựa chọn hàng đầu của Tiểu Muội nhà bọn họ nhất định là cửa hàng bách hóa, là con gái đều sẽ chọn giống vậy.

Không nghĩ tới chính là lần này Diệp Tiểu Muội có ý nghĩ của mình, bất thình lình hỏi: "Anh ba, anh biết nơi nào mua tóc giá cả phải chăng không?"

"Mua tóc?" Diệp Quân Hoa vô cùng bất ngờ, theo bản năng muốn từ chối: "Đang yên đang lành sao em lại muốn đi bán tóc?"

Diệp Thư Hoa vuốt mái tóc dài của mình gật đầu, vẻ mặt phiền muộn: "Tóc em quá dài, mỗi lần tắm gội rất tốn sức, thoa nhiều xà phòng tắm mới sạch sẽ một chút, mẹ với các chị dâu còn nói em lãng phí, dứt khoát bán cho xong, sau này cũng không cần lãng phí xà bông trong nhà nữa."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 169: Chương 169



Thực ra xà bông của nhà họ Diệp là do Diệp Quân Hoa mua về, anh chỉ là công nhân thực tập nhưng cũng có phiếu công nghiệp, thỉnh thoảng có thể mang ít "hàng xa xỉ" mà dân quê chưa từng được dùng tới về cho gia đình, vì thế nghe Diệp Tiểu Muội oán giận, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là: "Chờ qua năm phát phiếu, anh ba mua riêng một cục xà phòng cho em, sau đó em tự mình dùng, dùng bao nhiêu cũng không có ai nói em, đừng cắt tóc."

Đáng tiếc thái độ của Diệp Tiểu Muội kiên quyết: "Vậy cũng không được, tóc em vừa nhiều vừa dài, phải có mặt trời mới dám gội đầu, ăn xong cơm trưa phải gội, hong một buổi trưa, đến trời tối có lẽ mới có thể khô."

"Cái này…" Anh ba Diệp có tiền có phiếu cũng không thể ra sức, thậm chí nếu không phải hôm nay Tiểu Muội oán giận, anh cũng không biết cô gội có cái đầu phải tốn nhiều sức như vậy. Dù sao hàng năm thời gian anh ở nhà không lâu, chuyện cần làm cũng không ít, thực sự không có thời gian quan tâm vấn đề gội đầu của Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội thấy thái độ anh hòa hoãn, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ, cười híp mắt nói: "Sớm muộn cũng phải cắt, chị dâu Trần Phương nói trong thành phố giá thu mua tóc cao, nói không chừng em có thể bán ba, bốn đồng tiền, vậy rất lời."

Diệp Quân Hoa sờ mũi, anh không hề nghĩ tới bán tóc kiếm tiền, không thể làm gì khác hơn là thay đổi góc độ hỏi: "Trong nhà có ăn có uống, em cần nhiều tiền như vậy làm gì?"

"Mua quần áo, à không, mua vải may quần áo mới." Diệp Tiểu Muội cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

"Mẹ cũng đồng ý với em rồi, em muốn bán tóc, mẹ cũng hỏi mượn phiếu vải của anh giúp em, anh ba, lẽ nào anh không nỡ?"

Mắt thấy lửa sắp đốt tới trên người mình, Diệp Quân Hoa vội vàng lắc đầu tỏ thái độ: "Phiếu vải của anh lại không dùng gì, vốn là cho mẹ, mẹ nói cho ai thì cho người đó, anh có gì mà không nỡ."

Diệp Tiểu Muội yên tâm, chủ động kéo tay anh cảm động nói: "Anh quả nhiên là anh trai tốt của em!"

"Anh trai tốt" Diệp Quân Hoa cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, rồi trong giây lát lại không nghĩ ra là vì sao.

Chủ yếu vẫn là bởi vì thời gian Diệp Quân Hoa ở quê nhà không lâu, chỗ bọn họ những cô gái không lấy chồng là trừ phi trong nhà nghèo vô cùng thì đều sẽ không bán tóc, nếu không chẳng có mấy người đàn ông vừa mắt, thế nhưng Diệp Quân Hoa lại chưa từng nghe qua.

Mà bản thân của anh cũng là người đàn ông khá có ý nghĩ và chủ kiến, anh muốn tìm người vợ, đương nhiên sẽ không vì thấy đối phương cắt tóc mà phủ định người này, nếu như mọi mặt của vị đồng chí nữ này đều trò chuyện hợp với anh, vậy anh hẳn là sẽ học cách thưởng thức mái tóc ngắn của cô ấy, mà không phải trực tiếp phủ nhận người ta.

Diệp Quân Hoa còn đổi vị trí suy nghĩ, thế mà nghĩ không ra cảm giác không tốt xuất phát từ đâu về việc "Tiểu Muội muốn cắt tóc ngắn", chỉ có thể xác nhận một lần cuối: "Chuyện em muốn cắt tóc đã nói với mẹ rồi?"

Diệp Thư Hoa tự tin tràn đầy gật đầu, cô cảm thấy thái độ của đồng chí Vương Thúy Phân đã rất rõ ràng, vì thế không cần thiết phải hỏi lại.

"Được rồi, vậy chúng ta đi cắt tóc trước." Diệp Quân Hoa rốt cục yên tâm, dẫn em gái ngốc quẹo vào một con hẻm nhỏ, lấy hai thân phận học cấp ba ở trong huyện mấy năm thêm là công nhân xưởng dệt, giúp Diệp Tiểu Muội bàn được giá tốt, năm đồng sáu hào tám xu.

Số tiền này còn cao hơn mong muốn của Diệp Thư Hoa một đồng, quá vui mừng, vẻ mặt cô sùng bái nhìn anh ba cò kè mặc cả.

Tuy rằng thợ cắt tóc kiêm chức thu mua tóc, người ta là tiệm cắt tóc quốc doanh rất nghiêm chỉnh, thương lượng giá tiền cao, thợ cắt tóc vừa nhức nhối, vừa yêu thích không buông tay vuốt mái tóc dài giống như tơ lụa, giống như xác nhận hỏi: "Cháu gái, cháu thật sự nghĩ kỹ rồi?"

DTV

Ông ấy chịu ra giá tiền cao như vậy, đương nhiên là bởi vì chất tóc của cô gái này rất tốt, bình thường bán tóc đều là những cô gái đói meo trong gia đình nghèo, mọi người gầy như củi khô, tóc có thể tốt hơn chỗ nào? Kiếm được một cô gái có mái tóc được nuôi tốt như vậy muốn bán tóc, trong lòng thợ cắt tóc nửa kích động nửa thấp thỏm, sợ gia đình cô gái này không thiếu tiền, một lúc nữa lại đổi ý không chịu bán.

Không biết Diệp Tiểu Muội đã không thể chờ, ngồi ở trong ghế khua tay múa chân: "Chú ơi, tóc phải cắt tới đây, chỉnh tề, không thể dài cũng không thể ngắn, sau đó phía trước cắt kiểu mái ngố cho cháu…"

Thợ cắt tóc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cháu nói kiểu tóc ngắn mà học sinh nữ trước đây cắt sao?"

Diệp Tiểu Muội cẩn thận bày tỏ: "Chú, cú cứ cắt theo kiểu cháu nói là được rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back