Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 90: Chương 90



"Lão Sở gia cảnh giàu có, lễ hỏi khẳng định không ít, đến lúc đó của hồi môn nhà chúng ta cấp cũng không thể quá keo kiệt."

“Anh trai, anh nói có khi nào cha anh ấy không thích em không?"

Quan Đoàn Trưởng nói chú ấy cùng cha của Bạch Dung là đi theo cha của Sở Đại chinh chiến từ nam ra bắc. Bạch Dung thích Sở đại như vậy, hai người quan hệ tốt, là thanh mai trúc mã, cha của Sở Đại có khi nào thích Bạch Dung hơn không?

“Nghĩ cái gì vậy?"

Cố Thanh Liệt thu dọn hộp cơm: "Lão Sở đánh báo cáo kết hôn, chỉ cần thẩm tra qua là được, ngại cha hắn làm gì, nói nữa, Sở Tư Lệnh quản không được Sở Đại."

"Đúng rồi, có cái này anh nói với em. Em đừng bị cái dáng vẻ lười nhác hiền hòa của Sở Đại lừa, hắn tính tình cuồng lại ngạo mạn, hoang dã thật sự chỉ là hiện tại thu liễm hơn thôi. Về sau hai người ai quản ai khó mà nói được."

Cố Khanh Khanh liên tục gật đầu: "Em biết, Quan Đoàn Trưởng đã sớm nói với em, phải như hầm canh, từ từ chậm rãi! Mưa dầm thấm đất, em nhất định có thể hàng phục anh ấy."

“Được nha." Người đàn ông ở cửa cất tiếng cười rõ ràng, từ xa đến gần đi tới, đi tới gần cô gái, nhếch môi, rũ mắt nhìn: "Anh chờ em đến hàng phục nha, em gái."

Cố Khanh Khanh theo bản năng rụt rụt cổ.

Chết rồi làm sao bây giờ?! Hình như bại lộ bản tính mất tiu rồi ....

Cố Thanh Liệt ngồi xuống cạnh bàn hỏi: “Đã nộp báo cáo lên rồi."

“Rồi, lão Quan nhìn thấy, kích động suýt khóc." Sở Đại ngồi xuống, chính mình tự rót nước uống: "Lão Quan nói còn tưởng tớ cả đời này độc thân."

"Tớ cũng cảm thấy cậu với cha cậu giống như có thâm cừu đại hận gì đó, như muốn tuyệt đời sau Sở gia.

"Đừng nói tớ, nói cậu đi, chờ tớ đi rồi Phó Liền Trưởng chắc chắn sẽ là cậu, Sang năm đầu xuân Đoàn Văn Công còn sẽ đến biểu diễn, lão Quan bảo tớ chuyển lời, cậu coi trọng ai thì nói với ngài ấy, để ngài ấy đi nói với đoàn trưởng Đoàn Văn Công, sắp xếp cho hai người gặp mặt."

"Cậu ngày thường đâu có quản mấy chuyện này?”

Cố Thanh Liệt đoạt cái ly trong tay hắn ngửa đầu lên uống: "Em rể, quản chuyện của em là được rồi, nhân dịp ăn tết còn thêm đoạn thời gian, cố mà luyện tửu lượng, quê của anh uống rượu rất khá."

Sở Đại im lặng một lúc, tựa hồ nghĩ đến cảnh 20-30 anh em Cố gia thay phiên chuốc rượu: "Cảm ơn anh trai."

Một tiếng anh trai này kêu đến Cố Thanh Liệt đánh lên tinh thần, xoa xoa tay đứng dậy: "Không được, anh phải đem chuyện tốt này viết thư nói cho Cẩu Thặng, con trai Tư Lệnh quân khu của hắn sắp trở thành em rể hắn rồi."

"Cẩu Thặng mà biết khẳng định phải hoài nghi nhân sinh."

Cố Thanh Liệt thích xem nhất là mặt băng đó tan ra haha.

Sở Đại nghi hoặc, không biết Cẩu Thặng là vị nào, hắn nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Cố Khanh Khanh nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh cả của em, Cố Xán Dương."

Sở Đại: "..." Nhũ danh này ... khá độc đáo.

"Vậy anh hai em?"

Đều là người một nhà, Cố Khanh Khanh chẳng cần giữ mặt mũi cho anh trai nữa, không e dè mà nói: "Cẩu Đản."

Cố Thanh Liệt đang vui vẻ đâu, bị kêu mặt đen thành đáy nồi.

Hắn xách hộp cơm đi ra ngoài không quay đầu lại, miệng lẩm bẩm: "Tiểu không lương tâm, có nam nhân quên mất anh trai."

Cố Khanh Khanh đặt tay lên vai Sở Đại cười ha ha.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại cũng cong cong khóe môi, lắc đầu cười.

"Còn em, Khanh Khanh, em có nhũ danh sao?"

Sợ anh ấy hiểu lầm, Cố Khanh Khanh vội xua tay giải thích: "Anh đừng nghĩ đến, em không có nhũ danh! Bọn họ đáng lẽ không phải nhũ danh đâu, là ông bà nội sớm lấy tên này, mẹ em nghe xong thiếu chút nữa khóc đến ngất nên ông ngoại mới lấy tên cho bọn họ là Xán Dương cùng Thanh Liệt."

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng lo lắng, giống như là bị dính lên vậy, Sở Đại buồn cười.

Hắn chống khuỷu tay phải lên mặt bàn, tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ đang đáp trên vai mình, siết chặt mười đầu ngón tay: "Đừng nóng vội, em gái, anh trai tin em."

Đuôi mắt người đàn ông giơ lên, ngữ khí hoàn toàn thả lỏng.

Cố Khanh Khanh: "..." Ồ, đây mới là chân thật bộ dạng của anh đúng không? Sở Đại.

Xem em làm sao thuần phục anh.

Bất quá cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh ấy, bỗng nhiên mềm lòng, thôi quên đi có bị anh thuần phục cũng được.

“Khanh Khanh à!” Tôn Thục Phân thay bộ quần áo sạch sẽ, cúi đầu bước vào, phủi bụi trên ống quần: "Không phải cháu muốn đi Cung Tiêu Xã à? Thím đi kêu Tiểu Hứa cùng đi nhé!"

Ngẩng đầu sửng người: "Sở Liên Trường, cậu cũng ở à."

“… Thím Dư." Hai chữ chị dâu ở đầu lưỡi, haizz cuối cùng vẫn theo xưng hô của Cố Khanh Khanh.

Không biết hai anh em này có tật xấu gì, một cái kêu anh một cái kêu chú, xưng hô quá loạn.

Sở Đại đáy lòng âm thầm thở dài.

Cũng không biết sao lại thế này, tự nhiên thấp hơn lão Dư một thế hệ.

“Đi, đi, đi ngay, thím gọi chị A Niệm trước đi.” Cố Khanh Khanh nhanh chóng buông bàn tay đang nắm tay mình ra,

Tôn Thục Phân nở một nụ cười hiểu hiểu, xoay người đi ra vào: "Không vội ha Khanh Khanh từ từ thôi, thím đi gọi Tiểu Hứa, ở bên ngoài chờ cháu."

Cố Khanh Khanh đỏ mặt, nóng bừng bừng, mắt trông mong nhìn Sở Đại: "Em đi Cung Tiêu Xã, bây giờ muốn thay quần áo, anh ..."

“Đã biết!” Nam nhân đứng lên, thẳng tắp chào, cười cười xoa xoa cái đầu nhỏ: "Anh đi sân huấn luyện.”

“Thương thế của anh?" Cố Khanh Khanh bị anh ấy làm cho có chút xấu hổ, đồng thời lo lắng cho anh ấy không thôi.

“Không có việc gì, anh không chạy cũng không nhảy, chỉ b.ắ.n trúng bia." Sở Đại ý cười dạt dào nhìn mắt cô gái nhỏ: "Thỉnh thủ trưởng yên tâm, buổi trưa gặp ở nhà ăn."

Người đàn ông nghiêng người, hơi thở ấm áp bên tai Cố Khanh Khanh, ôn nhu mà nói: "Tùy thời tiếp thu kiểm tra của thủ trưởng."

Nhìn bóng lưng người đàn ông đang sải bước đi xa, Cố Khanh Khanh ngây ngốc đứng ở nơi đó, mặt đỏ càng đỏ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 91: Chương 91



“Sở Liên Trường.”

Khi Sở Đại từ trong phòng đi ra, Hứa Niệm nhìn thấy nên chào hỏi một tiếng.

“Chị dâu.” Hắn khẽ gật đầu.

Chờ người đã đi xa, Hứa Niệm tiếp tục nói chuyện với Tôn Thục Phân: "Thím muốn đi cắt vải sao? Chính là bên này không có chỗ may quần áo."

Tiệm may có lẽ ở trung tâm thành phố, hơn nữa bọn họ tự mình đi cũng sẽ không tìm được vị trí.

“Nào cần phiền phức như vậy đâu, chỉ là hai bộ quần áo của hai đứa nhỏ, thím có thể tự mình may vá là được rồi." Tôn Thục Phân ngắm ra ngoài cánh cửa khu nhà quân nhân: "Khanh Khanh và Sở Liên Trường đúng là hợp nhau ha, hai người tính tình sảng khoái, sáp vào nhau chuyện nói mãi không xong."

“Hai người sinh hoạt cần như vậy." Hứa Niệm mím môi cười: “Khanh Khanh cùng Sở Liên Trường đúng là trời đất tác hợp, cháu nhìn mà vui vẻ."

“Không phải sao?” Tôn Thục Phân kinh ngạc khi nhìn thấy Dư Thỏ và Dư Húc nhảy nhót chạy đến, trên tay còn có con chuồn chuồn tre: “Tiểu Thỏ, cái này ở đâu ra vậy?

“Chú Sở cho!” Khuôn mặt tròn trịa như trái táo đỏ của Dư Thỏ nở nụ cười, lộ hàm răng thưa thớt: "Em trai cũng có nữa."

“Tiểu Húc có, Tiểu Húc cũng có!” Khi Dư Húc nhìn thấy chị gái chạy ra, thằng bé cũng tung ta tung tăng mà đuổi theo.

“Sở Liên Trường này thật tốt với bọn trẻ, ha?” Tôn Thục Phân kinh ngạc: “Khanh Khanh của chúng ta nhặt được bảo vật rồi."

Đúng lúc này, Cố Khanh Khanh thay bộ quần áo mới ra rồi, là bộ quần áo trước khi đi mẹ mang cô đi may.

Bên ngoài trời nắng, cô vẫn là nên che lại chút thôi, bằng không Cẩu Đản lại cười nhạo cô còn đen hơn hồi trước nữa.

“Thím, chị A Niệm, hai người cười cái gì vậy a?" Cố Khanh Khanh ngơ ngơ ngác ngác.

“Cười cháu có phúc khí." Tôn Thục Phân trên tay xách một cái giỏ tre mà Dư Phú Quý mang từ nhà ăn đến cho cô, dùng xong phải trả lại: “Đi nhanh thôi, gần đến giờ ăn trưa rồi."

Cả ba người song song đi cạnh nhau, chủ yếu là Cố Khanh Khanh trò chuyện với Tôn Thục Phân, chọc Tôn Thục Phân ôm bụng cười cười, còn Hứa Niệm thì thường thường phụ họa hai câu.

Tớ chỗ gác trạm quân doanh, chiến sĩ đứng gác nhìn ba người phụ nữ, đưa tay giơ cho đi.

Bọn họ không lựa chọn ngồi đi, hiện tại bộ đội không có nhiệm vụ đi mua sắm, không có xe tiện đường đưa bọn họ đi, bọn họ ngại mở miệng nhờ đưa đi, quá tốn xăng dầu.

Tôn Thục Phân liếc nhìn mặt trời gay gắt, rồi nhìn Cố Khanh Khanh quần dài, áo dài, đội mũ rơm: "Khanh Khanh a, chúng ta đâu phải xuống đất làm việc a?"

Cố Khanh Khanh khóc không ra nước mắt, than thở nói: "Thím à, anh hai cháu chê cháu đen."

"Anh cháu chê không có việc gì nha!" Khóe miệng Tôn Thục Phân cười cười, cười đến vết nhăn xuất hiện nơi khóe mắt: "Sở Liên Trường thích là được rồi."

Cố Khanh Khanh lập tức đi tới bên cạnh Hứa Niệm nắm lấy cánh tay của chị ấy: "Thím đừng chọc cháu nữa! Không nói chuyện với thím nữa, vẫn là chị A Niệm tốt!"

Hứa Niệm cười nhẹ: "Sở Liên Trường cũng khá tốt ha."

Cố Khanh Khanh: "..." Quả nhiên, phụ nữ có tình yêu nhập, tính cách yêu đời hơn không ít.

Triệu quân y à, đến quản vợ anh đi! Hừ

Trước kia không pha trò được, bây giờ thành thạo luôn rồi a.

Từ Binh Đoàn đến Cung Tiểu Xã đoạn đường gồ ghề lồi lõm sớm đã được bộ đội đổ đá vụn lấp đầy, gió to thổi qua, xoắn cát thêm một tầng, dẫm lên như dẫm lên bông, giày lún sau vào.

Tôn Thục Phân tìm một tảng đá lớn ngồi xuống hít thở, cô cởi đôi giày vải trên chân ra, đổ đổ cát ra ngoài.

Cố Khanh Khanh cũng ngồi xuống bên cạnh Tôn Thục Phân, cởi bỏ mũ rơm trên đầu, quạt: "Thím, chúng ta đi vậy có kịp trở về ăn cơm không?"

“Bây giờ chắc đã hơn mười một giờ, e rằng không kịp được.” Tôn Thục Phân kéo Hứa Niệm: “Tiểu Hứa, cháu cũng ngồi một lát đi, không nóng nảy trở về, Triệu quân y nhà cháu cũng bận rộn lắm."

Hứa Niệm lẩm bẩm nói: "Không phải nha thím, cháu cũng không sốt ruột trở về."

"Vậy được rồi, thím cứ tưởng cháu giống như Khanh Khanh. Người ở đây mà tâm đã bay đi đâu mất rồi, lúc này mới ra ngoài bao lâu mắt đã trông mong về. May mắn là Sở Liên Trường đóng quân trên đảo mang theo người đi tùy quân, bằng không Khanh Khanh biến thành hòn vọng phu nhỉ, haha."

“Thím này!” Cố Khanh Khanh ngã vào trên người Tôn Thục Phân khóc lóc chơi xấu: “Cháu còn chưa kết hôn đâu, thím đừng có tóm lấy cháu mà chọc, nói nói chị A Niệm đi! Cháu mặc kệ, cháu muốn ăn bánh bao thịt."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhìn cháu giống cái bánh bao thịt." Tôn Thục Phân duỗi ngón tay gõ nhẹ lên trán Cố Khanh Khanh: “Thím mua bột mì tinh, cắt chút thịt về cho chú Dư làm, bánh bao thịt ở Cung Tiêu Xã làm gì ngon bằng chú Dư làm?"

"Vâng, vâng, thím nói chí phải."

-

Sân huấn luyện.

Sở Đại một thân quân phục chỉnh tề, tay phải cầm súng, nhắm ngay mục tiêu rơm cách mười mét.

Cố Thanh Liệt đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh: "Đây là s.ú.n.g do xưởng quân sự Biên Thành làm ra, thử xem thế nào?"

Sở Đại không chút do dự bóp cò súng, sau một tiếng vang nặng nề, trúng ngay hồng tâm.

“Không tồi, có thể so sánh được với hàng nhập khẩu." Sở Đại cầm khẩu s.ú.n.g họng s.ú.n.g còn khói nhè nhẹ, đưa cho Cố Thanh Liệt: "Chỉ là không thể đổi linh kiện bên trong, điểm này còn cần phải cải tiến."

"Nào, đừng hỏi quá nhiều với đồng đội của chúng ta, đang chậm rãi tiến bộ rồi. Cậu từ nhỏ đã sờ qua nhiều s.ú.n.g nên mới cố ý cấp cho cậu xem thử." Cố Thanh Liệt thu hồi s.ú.n.g lên thắt lưng, thấy các chiến sĩ đều hướng nhà ăn, hỏi: "Đi ăn cơm."

"Đi vệ sinh."

Sở Đại không nhìn lại, đi về phía nhà vệ sinh ở bên kia.

Cố Thanh Liệt cũng đi theo.

"Không phải." Sở Đại vừa cởi dây kéo quần thì thấy Cố Thanh Liệt bên cạnh không ngừng nhìn mình, cười mắng một tiếng: "Cậu có cái tật xấu gì thế?"

Cố Thanh Liệt tùy tiện đáp: “Tớ không được kiểm tra hàng cho em gái tớ sao?"

Hắn cùng Sở Đại là anh em vào sinh ra tử, sớm đã không còn câu nệ tiểu tiết.

Sở Đại: "... Vậy tớ đây thế em gái cậu cảm ơn cậu?"

"Khách khí gì em rể, không phải đều là người một nhà sao?"

"Ngày mai dã ngoại huấn luyện, đi theo chỉ đạo?"

“Nói sau, xem Triệu quân y cho đi không?" Sở Đại thắt dây lưng, kéo lộ ra eo thon mảnh khảnh.

Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Mỗi lần tớ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của cậu tớ cảm thấy một quyền có thể đánh cậu đến tuyến biên phòng biên giới."

"Vượt rào không? Quốc gia không cho phép đâu a?" Sở Đại cao hơn Cố Thanh Liệt nửa cái đầu, nhưng lại gầy hơn. Cố Thanh Liệt mặc quân trang cơ bắp phình phình, đ.ấ.m một cái đau cả tay.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 92: Chương 92



Cố Thanh Liệt run run, thắt dây lưng quần đi theo phía sau: "Cậu biết hôm nay Khanh Khanh hỏi tớ cái gì không?"

"Hả?" Nam nhân rốt cuộc cũng chịu bố thí một ánh mắt cho hắn.

"Con bé đáng thương hề hề hỏi tớ, cha liệu rằng có không thích con bé hay không?"

Sở Đại im lặng một hồi, sau đó kiên quyết nói: "Không cần lo lắng."

Cố Thanh Liệt thở phào nhẹ nhõm, muốn đ.ấ.m n.g.ự.c anh em một cái. May là nhớ người anh em này bị thương.

Ngượng ngùng rút tay về, Cố Thanh Liệt cười khan: "Sẽ không thì tốt nhất ha, tớ chỉ có một em gái bảo bối này thôi hà, nhà tớ nuôi thành tâm can bảo bối, hy vọng cậu cũng vậy."

“Sẽ.”

Cố Thanh Liệt cùng Sở Đại song song đi về phía nhà ăn: "Khanh Khanh đối với cậu thật để bụng, còn nói muốn cùng lão Dư, còn có chú ba của tớ học nấu ăn, tới đảo Bạch Sa sẽ nấu ăn cho cậu ăn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giọng nói ít nhiều cười điêu khi có người chuẩn bị gặp họa.

"Đó là cảm tình tốt!"

“Ố ồ, vậy sao?" Cố Thanh Liệt nghĩ thầm, cậu giả vờ đi, đến lúc đó xem có bình tĩnh nổi không?

Ba người phụ nữ Cố Khanh Khanh đi đến tận 2h chiều mới trở về, Tôn Thục Phân cắt vải, còn mua bột mì tinh cùng thịt, cô muốn lấy phiếu thịt trả đã bị Cố Khanh Khanh giành trước, lúc trở về còn cứ lải nhải mãi.

"Hai người thật là, một đứa cướp mua thịt, một đứa cướp mua đường, thím có thể không ra nổi chút tiền này sao?"

Tôn Thục Phân lải nhải: "Vừa lúc buổi chiều để chú Dư đem băm nhỏ thịt, chúng ta về khu nhà quân nhân làm bánh bao?"

"Khanh Khanh, Tiểu Hứa, hai đứa biết làm không?"

Cố Khanh Khanh hơi ngượng ngùng: "Cháu sẽ cố gắng."

Hứa Niệm: "Cháu cũng thử xem."

Tôn Thục Phân: "... Thôi đi vẫn là thím tự mình làm, bất quá hai đứa phải học, đến lúc ra đảo rồi không tính nấu ăn cho chồng à? Thím nghe nói ra đảo, dọc bờ biển cá tôm nhiều lắm. Xách cái thùng tùy tiện nhặt là có, các người có lộc ăn a."

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Cô rất thích ăn cá, nhưng mỗi năm đến cuối năm dọn ao mới có thể chia mấy con lớn lớn, còn lại cũng chỉ chờ anh trai đi sông bắt, mà con nào con nấy đặc biệt nhỏ.

Trong sông cá cũng không có nhiều, người dân ở hai cái thôn chỉ có một con sông, trong nhà có con trai ai không muốn xuống sông bắt cá cải thiện thức ăn trong nhà.

Khi trở về khu nhà Quân Nhân, Dư Thỏ và Dư Húc được Tôn Thục Phân dặn dò chơi ở trong nhà, phải ở nhà ngoan mẹ mới mua kẹo cho ăn.

Nhìn thấy Tôn Thục Phân vác rổ trở về hai đứa nhỏ nhảy nhót chạy ào ra.

Mẹ! Chị!! Chị A Niệm !! Dư Thỏ duỗi tay nhỏ bé ra: "Muốn ăn kẹo!"

Dư Húc bắt chước làm theo chị: "Muốn ăn kẹo!"

Hứa Niệm phân phát kẹo cho hai chị em, nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ đi xa nhịn không được cười cười, ánh mắt có chút mất mát.

Giá mà cô và anh Trạch có thể có một đứa con dễ thương như vậy thì tốt rồi.

“Thím.” Cố Khanh Khanh xách đồ vật đi ra phía hậu viện: "Tiểu Thỏ đưa đi học chưa thím?"

Tôn Thục Phân khuôn mặt u sầu: “Ở quê học đến lớp 3 rồi, thím nghĩ đến Binh Đoàn rồi sẽ xem trường học ở đâu, hôm nay xem rồi, có chút xa quá."

Điều kiện ở Binh Đoàn quá gian khổ, cơ hồ không có người nhà tùy quân, thủ trưởng không suy xét đến mở trường tiểu học cho con cháu quân nhân, mà cũng có ai đâu mà mở.

Dư Thỏ năm sau đã mười tuổi rồi, mà không biết bao nhiêu chữ, cô cùng lão Dư cũng không có nhiều văn hóa gì, chỉ hy vọng con cái có tiền đồ hơn cha mẹ một chút, như vậy làm cha mẹ cũng phần nào yên tâm.

"Chú Dư không phải sáng nào cũng đi chợ mua đồ ăn sao thím, thím bảo chú ấy mang Tiểu Thỏ đi học, vừa lúc buổi chiều thím cũng không có việc gì làm thì đi đón, thật sự không được thì mua xe đạp."

“Đúng ha, sao thím không nghĩ đến?" Mắt Tôn Thục Phân sáng lên: "Mà xe đạp đi trên đất cát có thể đi được hay không?"

"Thử mới biết được, ngày mai thím đi quân khu hỏi thử có xe đạp không mượn thử, chạy một chút xem có thể đi được không?" Cố Khanh Khanh gác đồ xuống, cười tủm tỉm với Tôn Thục Phân.

“Được ha, quyết định vậy đi." Tôn Thục Phân vỗ tay: “Hai đứa ở đây nhào bột đi, cái này Tiểu Hứa chắc là biết, thím đem rổ đi nhà ăn, vừa lúc nhờ lão Dư băm thịt giúp chúng ta."

“Được, giao cho cháu, thím cứ đi thôi." Cố Khanh Khanh vén tay áo rửa tay, xoa xoa tay nóng lòng muốn thử.

Sau khi Tôn Thục Phân xách cái giỏ rời đi, Cố Khanh Khanh tiến đến trước mặt Hứa Niệm: "Chị A Niệm, chị có thể giúp em thêm nước được không?"

“Được rồi.” Hứa Niệm lấy ra một cái chậu gỗ lớn, đổ hai gói bột mì tinh vào, vốn dĩ cô muốn pha thêm chút bột ngô, mà Tôn Thục Phân không nói nên cô đánh mất đi ý niệm đó.

Cố Khanh Khanh lấy một cái muôi gỗ, theo chỉ thị của Hứa Niệm đổ nước ấm từ nồi đã nấu sẵn.

Khi cô đổ một ít nước vào bột mì, liếc nhìn Hứa Niệm, thấy chị ấy không lên tiếng thì cứ thêm thêm vào.

“Được rồi." Hứa Niệm nói: “Khanh Khanh, bước tiếp theo là nhào bột. Em có muốn thử không?”

Tôn Thục Phân đến nhà ăn tình cờ gặp Sở Đại và Cố Thanh Liệt, Cố Thanh Liệt đang dẫn đội tuần tra, còn Sở Đại đi tới đi lui nhìn nhà kính lớn mà Cố Khanh Khanh dựng.

Toàn bộ binh đoàn, trừ sân huấn luyện cùng sân lớn đằng kia thì đất còn lại hầu như đều dựng nhà kính lên trồng rau xanh, hầu như đã mọc mầm.

Nhìn vào diện tích ruộng rau, sau khi rau mọc lên, Binh Đoàn không chỉ có thể tự túc sử dụng còn có thể phân phát một ít cho người dân.

Ấn tượng của Sở Đại đối với Cố Khanh Khanh lại càng ngày càng được đổi mới, nhớ đến cô gái nhỏ không kìm được mà bật cười.

Rất là lợi hại nha!

“Sở Liên Trường, Cố Bài Trường." Tôn Thục Phân chào hỏi bọn họ: “Tối nay đừng đến nhà ăn ăn cơm, tới khu nhà quân nhân, Khanh Khanh muốn làm bánh bao thịt, con bé đang ở trong nhà nhào bột."

Cố Thanh Liệt kêu lên một tiếng "hoắc", em gái hắn còn biết nhào bột á? Khó lường à?

Sở Đại gật đầu: "Được."

"Sở Liên Trường, về phòng y tế đổi dược nhớ nói với Triệu Quân y ha, vợ hắn trông mong hắn về nhà ăn cơm nữa đấy.”

"Được, ngài yên tâm."

Sau khi thương lượng tốt rồi, Tôn Thục Phân vui vẻ bước vào nhà ăn.

5 giờ 30 chiều, khu nhà quân nhân phiêu ra mùi hương thơm nức mũi, ngoài bánh bao thịt hấp ở trên lồng còn có thịt heo hầm miếng, Cố Khanh Khanh còn cố ý đến sân sau hái ít sau xanh.

Khi cho ra dĩa, hành lá sắt nhỏ rắc lên trên, miễn bàn bao nhiêu người thèm.

Gần sáu giờ, Triệu Trạch và Sở Đại lần lượt từ cổng sân đi vào, Triệu Trạch hít hít cái mũi, khoe khoang: "Vợ của tôi tay nghề không tồi nha!"

Sở Đại chỉ cười không nói.

Là vợ ai làm chưa biết được đâu.

Huấn luyện kết thúc, Cố Thanh Liệt hấp tấp chạy đến, thấy hai người còn đứng ở cửa thì ở đằng sau lùa cả hai đi vào trong: "Vào đi thôi, các người không đói chứ bụng tôi đói bụng sắp xỉu rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 93: Chương 93



"Nha, mọi người đến rồi? Ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm đi." Tôn Thục Phân mở lồng hấp, vỗ cái bàn tay đen thui xuất hiện: "Thằng nhóc thúi, đi rửa tay đi."

Dư Húc mặc cái quần rách đũng trề môi, thiếu chút nữa thì khóc nhè, cuối cùng vẫn là thành thành thật thật đi theo chị gái ra bên ngoài rửa tay.

Sáu lớn hai nhỏ ngồi xung quanh cái bàn vuông, Tôn Thục Phân cấp cho hai đứa nhỏ một bữa cơm long trọng: "Chính các con tự mình ăn ha, bữa ăn hôm nay là đem hết phiếu gạo phiếu thịt trong nhà ăn rồi."

“Nào còn dùng ngài tiếp đón, em đói c.h.ế.t rồi, không khách khí với chị dâu nữa nha." Cố Thanh Liệt mới huấn luyện xong một thân mồ hôi, Cố Khanh Khanh ngồi cạnh anh trai có chút đau đầu, ánh mắt nhìn Sở Đại xin giúp đỡ.

Sở Đại hiểu ý, đứng dậy đổi chỗ ngồi với cô.

Một chiếc bàn vuông bốn cái băng ghế dài, Cố Thanh Liệt và Sở Đại ngồi cùng nhau, Hứa Niệm bên cạnh Triệu Trạch, Tôn Thục Phân ngồi cùng Dư Húc sẵn tiện gắp đồ ăn cho con trai nhỏ, còn Cố Khanh Khanh ngồi với Dư Thỏ.

“Thím à, nếu không kêu chú Dư về đi?" Cố Khanh Khanh cầm cái bánh bao thịt cho Dư Thỏ, chính mình cầm một cái ăn, bọn họ hôm nay vận khí tốt, cắt được thịt ba chỉ, cắn một miếng bóng mỡ, ngon ơi là ngon.

Không biết khi chú Dư băm thịt còn trộn thêm cái gì, ăn vừa thơm mà không béo, cô còn không tính ăn cơm, ăn hai cái bánh bao thịt là được, đủ no.

Mặc kệ hắn, hắn ăn nhà ăn được rồi." Tôn Thục Phân nghi hoặc nhìn ba chàng quân nhân ngồi đực ra đó: "Ăn đi? Sao không động đũa? Ngượng ngùng sao?"

Cố Thanh Liệt và Sở Đại đưa mắt nhìn nhau, hai người họ nhìn Cố Khanh Khanh đang ăn uống vui vẻ mà ngập ngừng.

Sở Đại khẽ cười: "Lão Cố, cậu không đói sao? Mau ăn đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bệnh nhân ăn trước đi."

Cố Thanh Liệt bắt đầu ân cần nhường nhịn lẫn nhau: Cậu ha, gầy đến lòi xương rồi, đây tôi cho cậu cái bánh bao lớn nhất."

"Cái gì lớn mà không lớn, chị bao đều giống nhau, chút tay nghề này vẫn phải có." Tôn Thục Phân không biết hai cái người này có tật xấu gì, nhiệt tình cầm cái bánh bao bỏ vào trong chén Triệu Trạch: "Triệu quân y, cậu ăn đi."

Mở cái lồng hấp nóng hôi hổi, làm mờ cái kính mắt của Triệu Trạch, một tầng hơi nước.

Hắn không có nhiều cố kỵ như vậy, lấy góc áo lau cái kính: "Chị dâu, bánh bao cùng miến hầm này là chị cùng vợ em làm, em gái Khanh Khanh có nhúng ta hay không?"

“Ôi trời!" Thì ra là lo lắng việc này a, Tôn Thục Phân cười ngả trước ngả sau, nước mắt muốn chảy ra: "Yên tâm, chị nhìn chằm chằm, Khanh Khanh chỉ thêm nước, còn những trình tự khác đều không qua tay con bé, từ khi các người tiến vào con bé vẫn luôn ở bệ bếp thêm coi lửa thôi."

Hứa Niệm cũng mím môi cười.

Cố Khanh Khanh xem như hiểu ra rồi, ánh mắt bất thiện đảo qua khuôn mặt ba người đàn ông, hừ một tiếng: "Thích ăn thì ăn, không thì thôi."

Cố Thanh Liệt thực sự đói thảm, xác nhận không phải kiệt tác của em gái hắn, một tay bắt lấy cái bánh bao thịt, một tay cầm chiếc đũa ăn miếng, miếng thịt heo hầm mềm, ăn vào miệng là tan.

"Chị dâu, tay nghề của chị khá nha."

“Không phải sao? Cũng không nhìn xem chồng chị là ai, mấy cái tay nghề áp đáy hòm của hắn chị đều học được." Tôn Thục Phân càng nói càng đắc ý, thấy con gái ăn ngon lành, trong lòng càng vui vẻ.

Bây giờ cuộc sống càng ngày càng tốt, trước kia ăn chút thịt là đãi ngộ chỉ có tết mới có, còn luyến tiếc không dám ăn một lần, lúc nào cũng chừa một ít để thăm người thân, về nhà mẹ đẻ cũng có chút mặt mũi.

Bởi vì thời tiết nóng bức, lò hấp trên bếp vẫn tiếp tục tỏa nhiệt, Cố Thanh Liệt đã bắt đầu cởi cúc quân phục, vắt áo khoác bên cạnh bồn rửa chén: "Lão Dư cưới được chị dâu thật là phúc khí, không giống Sở Liên Trường nhà chúng ta, về sau phải buộc Triệu Quân Y vào lưng quần mới dám ăn cơm em gái em nấu đấy!"

Triệu Trạch trong lòng cũng sợ hãi, đồng tình mà nhìn Sở Đại: "Báo cáo kết hôn của cậu khi nào được phê? Trước làm tiệc rượu trước hay là xả chứng?"

Tôn Thục Phân và Hứa Niệm cũng nhìn về phía nhân vật chính, Cố Thanh Liệt trong miệng cắn bánh bao, mắt cũng không chớp chờ Sở Đại trả lời.

Sở Đại mỉm cười nhìn Cố Khanh Khanh: "Báo cáo không phê nhanh như vậy, phải chờ thẩm tra chính trị xuống dưới. Không nóng nảy xả chứng, tôi muốn trước mang em ấy về nhà gặp trưởng bối, cưới hỏi đàng hoàng."

Cố Khanh Khanh nghe xong lời này, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cằm khẽ nâng cùng anh trai khoe khoang, dùng ánh mắt mà nói: "Xem, xem nam nhân em chọn."

Cố Thanh Liệt nhếch miệng, chuyện, đây là em rể hắn tự mình chọn mà lại.

Sở Đại từ nhân phẩm đến ngoại hình hắn đều đã tìm hiểu rõ ràng, bằng không không yên tâm giao em gái cho cậu ấy.

"Kia tình cảm thật tốt." Tôn Thục Phân híp mắt cười: "Khanh Khanh mới ở Binh Đoàn được một tháng, cuối năm là có thể mang con rể về nhà rồi."

“Lão Cố, cậu cuối năm cũng nghỉ phép chứ?" Triệu Trạch hỏi Cố Thanh Liệt: "Cùng Khanh Khanh và Sở Liên Trường đi quân khu Phương Nam? Tôi nhớ cậu có ông anh trai ở quân khu Phương Nam làm phi công?"

“Ôi cha, là phi công à!" Tôn Thục Phân sững sờ một lúc, mặc dù lão Dư cùng nhà mẹ đẻ Hàn Liên Tâm thím hai Khanh Khanh cùng một thôn. Nhưng là Dư Phú Quý đã nhập ngũ quá lâu rồi, cô không biết tình huống nhà chồng của Hàn Liên Tâm. Có mỗi chồng cô cùng Cố Thanh Liệt nói chuyện thì biết hắn là cháu trai của Hàn Liên Tâm, hắn còn một anh trai ở quân khu Phương Nam.

Nhưng Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nói rằng anh hắn là phi công!

Thời buổi này, tham gia quân ngũ đã có địa vị cao? Làm phi công càng thêm là bảo bối quốc gia! Hàn Liên Tâm này hai đứa cháu trai một đứa tiền đồ, một đứa còn tiền đồ nhiều hơn nữa.

"Cùng nhau đi chứ, năm nay nghỉ phép được dài, tôi đã nhiều năm chưa trở về nhà, anh trai tôi bên kia kỳ nghỉ không quá dài, em gái chuẩn bị kết hôn vừa lúc hỏi xem hắn có thể cùng nhau về nhà hay không?"

Cố Khanh Khanh kết hôn, là anh trai phải trở về, nếu là Cố Xán Dương không có kỳ nghỉ thì hắn xin nghỉ.

Nhân sinh đại sự của em gái, bọn họ cần thiết có mặt.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 94: Chương 94



“Thật tiếc là năm nay tôi không có ngày nghỉ, bằng không đi theo uống chén rượu mừng a." Triệu Trạch lắc đầu tiếc hùi hụi.

“Chuyện này đơn giản mà a!" Tôn Thục Phân đột nhiên vỗ đùi, thanh âm vang vang, là dùng nhiều sức lực.

"Khanh Khanh cũng coi là người Binh Đoàn đúng không? Các người đều coi con bé là em gái, này, hay là ở Binh Đoàn đãi tiệc rượu đi. Đến lúc đó đi sang quân khu Phương Nam lại đãi tiệc rượu một lần, về nhà Khanh Khanh lại đãi thêm một lần, như vậy không được rồi sao?"

Nói thì lòng vòng nhưng cơ bản ai nấy đều nghe hiểu.

Cố Thanh Liệt huých vào cánh tay của Sở Đại, cắn bánh bao thịt nói: "Cậu thấy thế nào? Nếu không chờ báo cáo kết hôn phê xong thì trước đãi tiệc rượu, để các anh em dính chút không khí vui mừng? Cậu năm sau đi đảo Bạch Sa trú đảo, về sau có thể trở về không còn chưa nói được, không chừng về sau lưu lại hải quân làm tư lệnh ha ha, để mà gặp anh em Binh Đoàn thật khó!"

Cố Khanh Khanh sắc mặt trầm xuống khi nhắc tới những chuyện này, cúi đầu chọc chọc cơm trắng trong chén, thỉnh thoảng lại đảo mắt liếc nhìn người đàn ông bên kia.

Thấy vành tai cô gái nhỏ đỏ lên, Sở Đại buồn cười, cô gái nhỏ bình thường lá gan lớn thật sự, nói đến chuyện cưới xin thì biến thành chim cút.

Đáng yêu vô cùng.

“Lão Sở?” Triệu Trạch lơ đãng gọi hắn, nhìn theo tầm mắt của hắn, bĩu môi: “Kết hôn rồi về mỗi ngày nhìn ngắm, bây giờ ngọt ngọt dính dính làm gì, hỏi cậu đấy, có làm tiệc rượu không?"

“Làm đi.” Sở Đại liếc hắn một cái: “Tôi phải mời anh rể Binh Đoàn uống rượu mừng."

Cố Thanh Liệt cười vỗ vai hắn: "Về sau mà dám bắt nạt em gái tớ, cậu ước lượng xem, tôi đem nguyên Binh Đoàn sang đánh cậu một trận."

“Không dám không dám.”

Một bữa ăn hòa thuận vui vẻ, đàn ông trò chuyện vui vẻ, Tôn Thục Phân cùng Hứa Niệm thương lượng làm cho bọn nhỏ quần áo thế nào. Cố Khanh Khanh miêu tả quần áo lúc nhỏ của mình.

Tôn Thục Phân cảm khái: “Khanh Khanh, mẹ cháu khéo tay quá." Cô là lần đầu tiên nghe thấy quần áo bị thủng lỗ còn có thể dùng hình động vật nhỏ vá lại.

Cố Khanh Khanh nghĩ đến mẹ, trong lòng một mảnh ngọt ngào: "Mẹ đối với cháu tốt nhất!"

Sở Đại yên lặng cầm đũa ăn cơm, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Cố Thanh Liệt bề ngoài vô tư mà tâm tư tinh tế thật sự, tình huống Sở Gia hắn đã rõ rành rành, tự nhiên hắn biết anh em này của hắn từ nhỏ đã mất mẹ, cha hắn còn oán hắn, bởi vì sinh hắn mà mẹ hắn mới không còn.

"Khanh Khanh." Cố Thanh Liệt cố ý chuyển chủ đề, "Ngày mai, anh trai đi dã ngoại huấn luyện, em có muốn đi xem không? Tới lâu như vậy anh trai còn chưa mang em đi ra ngoài một chuyến đâu."

"Em có thể đi sao?" Cố Khanh Khanh nghe được ra ngoài đi chơi lập tức lên tinh thần hai mắt tỏa sáng: "Anh trai, sa mạc có phải có lạc đà không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có chứ, đương nhiên là có, còn có thể cưỡi lạc đà!” Cố Thanh Liệt vỗ vai người bên cạnh: “Lão Sở, ngày mai cậu đi theo chỉ đạo đi, vừa lúc Khanh Khanh đi theo cậu.”

“Được.” Sở Đại không nỡ từ chối ánh mắt mong đợi của cô gái nhỏ.

Cơm nước xong, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm giúp dọn dẹp bát đĩa và lau bàn, Cố Thanh Liệt đi tuần nên rời đi trước, Triệu Trạch thì chào rồi trở về phòng y tế.

"Được rồi, Khanh Khanh cháu trở về đi, mấy cái chén này thím rửa là được. Tiểu Hứa giúp thím cho mấy cái bánh bao vào trong nồi hâm nóng đi, chờ lão Dư nhà thím về hắn ăn." Tôn Thục Phân miệng thì nói để chồng ăn ở nhà ăn, trong lòng vẫn là nhớ thương.

“Được rồi.” Hứa Niệm đáp lời.

Cố Khanh Khanh thấy thật không có việc gì yêu cầu mình làm, lau bàn xong thì đi ra ngoài, vừa bước ra sân đã thấy bóng dáng mảnh khảnh dưới ánh trăng.

Sở Đại đứng thẳng người nơi đó, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời.

Cố Khanh Khanh bước tới, giẫm lên bóng của anh ấy, cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Qua một lúc thật lâu, cô nhẹ giọng gọi: "Anh trai."

Người đàn ông nghiêng đầu ngoái lại nhìn cô gái nhỏ.

"Ông bà em tính tình đều thực tốt, rất ít cùng người khác cãi nhau, cùng người ở quê, hàng xóm đều rất hòa thuận. Cha em nhìn khờ chứ tâm tư rất cẩn thận, đối với mẹ em đặc biệt tốt. Chú hai em là thợ mộc, còn để lại cho em không ít gỗ tốt, nói chờ em xuất gia làm hồi môn cho em, giường ngủ, ngăn tủ 5 ngăn đều sẽ chuẩn bị đầy đủ hết. Chú ba làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, là đầu bếp, nấu cơm thực sự ngon lắm, chờ anh cùng em trở về cùng chú nhỏ với các anh trai đi ra ruộng mò ốc đồng được không? Chú ba nấu món tía tô xào ốc đồng là ngon nhất!"

"Còn có anh trai em nữa, bọn họ tính cách đều đặc biệt tốt, rất hòa đồng."

“Anh trai, đừng lo lắng nha, cả nhà em đều sẽ đối tốt với anh!" Cố Khanh Khanh đôi mắt trong veo như thủy tinh, ngẩng cổ nhìn Sở Đại, ánh mắt sao long lanh như sao trời.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 95: Chương 95



Sở Đại an tĩnh nghe cô gái nhỏ nói xong, đáy mắt ẩn ẩn buồn cười, vừa chua sót.

Cô gái nhỏ cho rằng hắn sợ người nhà em ấy? Hắn đường đường nam nhân sao có thể nghĩ quanh nghĩ co sợ hãi như vậy, huống chi từ hai anh em họ hắn phần nào nhìn ra được tính cách của người Cố gia.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của em ấy, Sở Đại đưa tay vén mớ tóc mai bay lung tung trước mắt cô gái nhỏ, không đáp mà hỏi lại: "Ngày mai em có muốn cưỡi lạc đà không?"

Cố Khanh Khanh nghĩ đến ngày mai có thể cùng Sở Đại đi sa mạc chơi, hưng phấn đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh lại thì trời vừa hừng sáng.

Cô xốc chăn đứng dậy, ngáp một cái, đi tắm rửa, đến nhà ăn ăn sáng rồi đến chỗ trạm gác quân doanh chờ xe huấn luyện dã ngoại đi tới.

Bảo vệ ở cổng không thể nói chuyện, Cố Khanh Khanh đứng ở cách bọn họ chừng nửa thước, tự mình nói chuyện với chính mình: "Anh trai, em muốn đi theo bộ đội đi sa mạc huấn luyện dã ngoại đấy, em nghe nói trên đường đi rất nhiều quả dại, anh muốn ăn cái gì em mang về cho anh nha!"

"Nếu không mang dưa hấu nha? Lần trước anh hai em hái dưa hấu cho em rất ngọt, cơ mà khả năng có thể không có nha. Quả quýt em nghe nói ăn cũng ngon, quả táo được không? Ngày hôm qua em cùng thím Dư đi Cung Tiêu Xã trên sườn núi nhìn thấy một cây táo ngoài đường, trái quá trời! Cơ mà lúc đó gió cát lớn quá em không leo lên hái được, hình như còn có sơn tra cùng hạt dẻ nữa ..."

Binh Đoàn cách sa mạc một đoạn khá xa, đất bên này mặc dù là đất cát nhưng được cái cây ăn quả phát triển tươi tốt, trái to, ngọt lịm.

Cố Khanh Khanh ngồi xổm người xuống, hai tay chống cằm, không người đáp lại cũng cứ ngồi lảm nhảm: "Anh trai các anh muốn ăn cái gì à? Hay là mỗi thứ em hái một ít đi? À vậy phải mang theo sọt đựng nhỉ?"

Nghĩ đến là làm ngay, Cố Khanh Khanh đứng dậy cất bước chạy về phía nhà ăn, trong miệng còn nhắc mãi: "Em phải mượn chú Dư hai cái sọt mới được, dù sao đi xe không phải vác, hạt dẻ quá góc cạnh cũng không thể làm rách quần áo, nếu trở về mẹ nhìn thấy quần áo mới bị rách thể nào cũng nói em là cái đồ mài quần áo ..."

Chờ cô mượn được hai cái sọt lớn từ chỗ Dư Phú Quý, xe vừa lái khỏi kho quân doanh, xe tải quân đội bên trên đầy chiến sĩ s.ú.n.g vác trên vai.

“Khanh Khanh, em ngồi phía sau với Sở Liên Trường, chúng ta đi trước.” Cố Thanh Liệt từ cửa xe nhoài ra vẫy vẫy.

"Vâng!"

Chờ hàng xe phía trước đi xong thì có chiếc xe phía sau dừng lại, cửa xe phía sau mở ra, từ bên trong vươn ra một bàn tay trắng nõn.

Cố Khanh Khanh cong mắt cười, cầm lấy tay anh ấy, nắm chặt, giẫm lên xe,

“Lái xe đi.” Sở Đại nhìn kính chiếu hậu khẽ gật đầu với người lính phía trước.

"Vâng, Liên Trường!"

Cố Khanh Khanh nhìn sườn mặt của anh ấy, phát hiện khí chất của anh ấy hoàn toàn không giống bình thường, càng tiếp cận, cô càng phát hiện anh ấy trở về khí chất lần đầu tiên cô gặp mặt.

Cao ngạo, lạnh lùng, trầm lặng, con ngươi nhìn người khác như là chim ưng hung dữ.

Cô lại gần anh hơn một chút, đùi hai người kề sát nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh ấy cách tầng vải mỏng.

Cực nóng, cực mãnh liệt.

Cố Khanh Khanh biết đây là trên xe, còn đi huấn luyện, không thể làm ra những cử chỉ thân mật, cũng không thể cùng anh ấy nói chuyện, cô thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đi ngang qua gác cửa, vừa lúc đổi người gác, hai bên chào nhau bằng quân lễ, chiến sĩ đứng gác lúc nãy thấy chiếc xe chạy chậm chậm đi ra, chạy theo sau vài bước, gân cổ kêu lên: "Em gái! Táo, mang cho anh trai ít táo nha! Hạt dẻ cũng được, mang về cho ban bếp núc rang!!!"

“Được nha!” Cố Khanh Khanh nhoài người ra khỏi xe vẫy tay với lính canh phía sau: "Em nhớ kỹ rồi nè!!!"

Hạt dẻ rang sao? Cô đã lâu rồi chưa ăn qua nha!

Sở Đại một tay ôm eo cô gái nhỏ kéo lại, đợi người ngồi xuống, ánh mắt dịu đi phần nào mắng: "Làm như vậy rất nguy hiểm, có biết không?"

“Em biết rồi.” Cố Khanh Khanh lè lưỡi xấu hổ nhìn anh ấy. Thấy anh lái xe cùng anh chàng mặt tròn bên cạnh đang nín cười, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại.

Sở Đại nhếch miệng cười một cái, rất nhẹ, tai trái nắm lấy tay phải của Cố Khanh Khanh, đặt trên đùi chính mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhắm mắt lại chợp mắt.

Cố Khanh Khanh hai má đỏ bừng, lòng bàn tay của người đàn ông bên cạnh nóng bừng làm cô thất thần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ, trong lòng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lấp đầy.

Cát bụi quay cuồng ngoài cửa kính ô tô, cây cối hai bên đường thưa thớt, mọc cũng không tốt, bộ dạng suy dinh dưỡng trầm trọng.

Càng đến gần sa mạc, càng thiếu nước, cây cối ngày càng ít, cuối cùng một chút xíu màu xanh lục cũng không có.

Bánh xe không ngừng lăn, gió cát ập vào mặt, Cố Khanh Khanh vội đóng cửa lại, cách cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Lái xe được một đoạn đường nữa, đằng xa có một chấm nhỏ màu xanh lam, khi xe đến gần, Cố Khanh Khanh kinh ngạc không ngậm được miệng.

Ao hồ!!! Một cái ao thật là lớn!!!

Mặt nước phản chiếu màu xanh của bầu trời, và cái bóng thẳng tắp của Hồ Dương lăn tăn trên mặt nước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhịn không được ép mặt vào cửa kính, như thế xem cảnh đẹp nhất của thế gian, làm hai đồng chí phía trên nhìn cô như vậy, nín không được cười.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 96: Chương 96



Anh lính ngồi bên ghế lái dùng cùi trỏ gõ lên kính, miệng không phát ra tiếng, mở khẩu hình gọi: "Em gái."

Người lính lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu cười thành tiếng, đánh thức Sở Đại đang nhắm mắt ngồi ở đó.

Sở Đại mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, nhìn thấy cô gái dán người vào cửa sổ, hắn trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày.

Nắm tay cô ấy chặt hơn một chút.

Cố Khanh Khanh phát hiện anh ấy đã tỉnh, xoay người lại, ngượng ngùng cười cười: "Anh trai, anh ngủ thêm một lát."

Sở Đại khẽ lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười hỏi: "Đẹp sao?"

Cố Khanh Khanh lại gật đầu lia lịa: "Đây là lần đầu tiên em đến sa mạc! Dù nhìn thế nào cũng không thể thấy được bờ bên kia, không nghĩ tới nơi này còn có cái hồ, em cho rằng ở sa mạc không có cây cối."

Sở Đại ngẩng đầu ngả ra sau, tay phải vô thức sờ vào túi quần, ngón tay chạm vào hộp thuốc lá, liếc nhìn cô gái bên cạnh đang vô cùng thích thú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cười cười thu tay lại, lấy ra hai viên kẹo.

Hai người cùng ăn kẹo, mắt Cố Khanh Khanh cứ dán vào người Sở Đại, ánh mắt lấp lánh, niềm vui trong mắt không một chút xíu che giấu.

Sở Đại nhướng mày nhìn, hất cằm về phía hai người trước mặt, Cố Khanh Khanh hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu.

Tới nơi, đã gần chín giờ rưỡi, Cố Thanh Liệt đưa binh lính đi huấn luyện trước.

Sở Đại muốn cùng đi qua đó chỉ đạo, quay sang dặn dò Cố Khanh Khanh: "Em ở chỗ này đi xuống một chút cũng có thể, không thể rời khỏi chung quanh xe, rất dễ bị lạc đường."

“Được.” Cố Khanh Khanh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cầm năm viên kẹo mà Sở Đại đưa khi xuống xe, nụ cười còn ngọt hơn cả kẹo sữa thỏ trắng.

Cô là cái người không thể ngồi yên, bảo cô ngồi yên đợi trên xe là không thể rồi, đẩy cửa xe ra nhảy xuống, Cố Khanh Khanh đi vòng vòng quanh một đoàn xe dài.

Xa xa một hàng cây Hồ Dương thẳng tắp, ngọn nhòn nhọn đ.â.m thẳng lên trời xanh, không một gợn mây, mặt trời đem hạt cát nướng đến cực nóng, cô khom lưng vọc cát một chút, trong lòng thầm nghĩ, tiếc thật đấy.

Vừa rồi đi qua đoạn trước khi vào sa mạc không hái ít hạt dẻ, giờ ngồi vùi hạt dẻ xuống cát, cô cũng chẳng buồn chán như vậy.

Cố Khanh Khanh dùng tay và ngón chân đá vào cát rồi đi về phía trước. Cát và bụi nổi lên rơi xuống phần trên của chiếc giày. Cô không quan tâm. Dùng mũi chân viết ra tên Sở Đại, Cẩu Đản, Cậu Thặng, gió thổi qua, mặt cát trở lại y như cũ.

Đột nhiên trên đầu vang lên một tiếng thét dài, cô ngẩng đầu lên xem, một con chim lớn bay xẹt qua chân trời, bay vút lên trời cao.

Là diều hâu!

Cố Khanh Khanh đưa tay vẫy vẫy lên bầu trời, hét lớn giữa không trong: "Này, mi có nghe thấy không? Sao diều hâu ở Biên Thành gầy dữ vậy? Ở thôn Đại Truân Tử diều hâu béo lắm đấy! Thường xuyên ăn gà con, mi có phải đói đúng không?"

Diều hâu đột nhiên lặn xuống, gần như xà xuống đỉnh đầu của cô, rồi kêu một tiếng kêu thảm thiết xa xăm.

Biến mất khỏi tầm mắt.

Cố Khanh Khanh dựa vào cửa xe, vỗ vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh lại, thì thào nói: "Hung dữ ghê luôn ..."

Cô ngồi xổm xuống dưới bóng của đoàn xe chơi cát tầm hơn nữa tiếng, mơ mơ màng màng buồn ngủ tính bò lên xe ngủ thì nghe thấy tiếng lục lạc kêu leng keng.

Cuối sa mạc, người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục, dáng người cao gầy, trên tay cầm một sợi dây thừng.

Sau lưng anh ấy là một con lạc đà.

Cơn buồn ngủ của Cố Khanh Khanh biến mất.

Cô hét lên, chạy lon ton về phía người đàn ông, lao mình vào vòng tay anh ấy.

Sở Đại kêu lên một tiếng, Cố Khanh Khanh mới nhớ trên người anh ấy có vết thương.

“Anh trai.” Cô lùi lại một bước, thần sắc hoảng loạn, tay chân luống cuống, muốn xem vết thương của anh ấy có bị nứt ra không, mà lại không dám cởi cúc áo anh ấy ra.

“Anh không có việc gì." Sở Đại xoa xoa mái tóc rối bù của cô gái nhỏ, tay đáp ở bên hông, hơi dùng sức tha người lên trên.

Cố Khanh Khanh lấy lại tinh thần thì người đã ngồi trên lưng lạc đà.

“Nắm lấy dây cương." Tiếng Sở Đại nhắc nhở.

Cố Khanh Khanh nhất nhất làm theo.

Lạc đà bước đi chậm rãi thong thả, Sở Đại cầm lấy dây thừng đi tới trước mặt cô, mang cô đi giữa sa mạc.

“Anh trai.” Cô hơi nghiêng người, muốn nói chuyện với Sở Đại.

Sở Đại lùi lại một bước, đi tới bên cạnh: "Làm sao vậy em?"

"Con lạc đà này anh ở đâu tìm đến vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bên này có hai cái thôn, cách nhau bởi sa mạc, phương tiện di chuyển của họ là lạc đà. Vừa rồi, anh tình cờ gặp một ông chú, hỏi mượn." Sa mạc chính là điểm cuối biên giới bọn họ cần bảo hộ, có quân địch trà trộn vào trong, bắt lấy con trai của ông chú đó, là Sở Đại cứu được.

Ông chú tự mình nuôi một đội lạc đà, giúp đỡ thôn dân vận chuyển đồ đạc, vừa lúc Sở Đại hỏi mượn một con.

“Vậy cưỡi xong chúng ta có phải đưa lạc đà trở về không?” Ánh mắt Cố Khanh Khanh đầy chờ mong, cô thực sự muốn xem ngôi làng bên cạnh sa mạc như thế nào. Lấy nước ở đây có vẻ không thuận tiện lắm, bọn họ làm sao trồng rau.

Làm như là hiểu ý, Sở Đại sờ sờ con lạc đà: "Thôn trang cùng Binh Đoàn tình huống tương tự nhau, đất giáp ranh sa mạc, là đất cát, trồng nhiều là bí đỏ khoai lang, không mọc ra rau xanh."

“Chúng ta có thể giúp bọn họ trồng được mà!” Cố Khanh Khanh nóng nảy.

Sở Đại cười tủm tỉm ngước mắt nhìn cô gái trên lạc đà.

"Khanh Khanh, em đã giúp được bọn họ rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 97: Chương 97



Nghe thấy tiếng chuông lạc đà, Cố Khanh Khanh bối rối không rõ nguyên nhân.

“Binh Đoàn đã dạy dân làng cách trồng cây trong nhà kính, Khanh Khanh, em là ngôi sao may mắn của thị trấn biên giới.” Người đàn ông dắt lạc đà, đi trên biển cát, chậm rãi dẫn cô đi về phía trước.

Cố Khanh Khanh được khen đến đỏ mặt.

Sa mạc thực sự rộng lớn vô biên, cho dù Cố Khanh Khanh ngồi trên một con lạc đà cao cũng không thể nhìn thấy được bên kia.

Người đàn ông đi phía trước vai rộng eo hẹp, bên hông buộc một cái dây lưng, làm vòng eo thêm tinh thế. Ánh mắt Cố Khanh Khanh đi theo người đàn ông, có thể nhìn thấy cổ áo lộ ra da thịt trắng nõn cùng đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, lại nhìn lên trên trên thì bị mũ quân đội che khuất.

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc.

Cô cuối cùng biết mình quên mang cái gì rồi!

Mũ rơm! Mũ rơm chú Dư cho cô, cô đang vắt ở trong nhà.

Mặt trời thiêu đốt trên đầu như đổ lửa, Cố Khanh Khanh khóc không ra nước mắt.

Cố Thanh Liệt và những người khác đi qua đây, vừa lúc Sở Đại ôm em gái hắn từ lạc đà ôm xuống.

Đưa tay lên lau mồ hôi trên má em gái, hắn hỏi: "Vui chưa?"

Cố Khanh Khanh gật đầu lia lịa, khi nhìn thấy Sở Đại xoa đầu con lạc đà, cô cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Trước đây anh ấy cũng xoa đầu mình như thế này sao?!

Không thể nào nói được cảm giác thế nào, Cố Khanh Khanh khóe miệng co giật, con lạc đà này nhìn thật ngốc, còn cọ cọ đầu vào tay anh ấy nữa.

Cố Thanh Liệt quay đầu nhìn lạc đà, lắng nghe tiếng chuông lạc đà, nói với em gái: "Đừng nhìn nữa, về nhà kịp ăn cơm Khanh Khanh à!"

Vẫn theo lộ trình họ đi vào, chiếc xe tải quân sự quay đầu có trật tự, trên đường trở về, Cố Khanh Khanh không quên lời đáp ứng với lính gác, mang theo Cố Thanh Liệt bọn họ bò lên sườn núi hái quá dại, hai cái sọt lớn chứa đầy hạt dẻ, trái cây ném ở sau xe tải, an tĩnh bên chân các chiến sĩ.

Dư Phú Quý nhìn thấy Cố Khanh Khanh mang về nhiều thứ như vậy, cái đầu muốn bự thành đôi: "Con gái à, những thứ này chú cũng không rảnh xử lý, chú cho con cái kéo, con ra ngoài tự mình cạy ra đi."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vâng!"

Nhà ăn còn 20 phút nữa mới mở cửa phục vụ bữa tối, Cố Thanh Liệt huấn luyện xong rồi, một nhóm binh lính đồng thời ngồi xổm bên ngoài nhà ăn, dùng tay dùng chân bẻ, chưa đến giờ cơm toàn bộ đã lột ra hết.

Hạt dẻ tuy nhỏ, chỉ nhỏ hơn đầu móng tay cái một chút, nhưng rang lên ăn rất ngon, Cố Khanh Khanh đem toàn bộ hạt dẻ rửa sạch giao cho các chiến sĩ ban bếp núc.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đến doanh trại để lập kế hoạch huấn luyện trong vài ngày tới.

Cô đi tới lui ở nhà ăn vài phút thì đến giờ cơm, binh lính vào xếp hàng trật tự, đến chỗ lĩnh hộp cơm bắt đầu xếp hàng dài ăn cơm.

Cố Khanh Khanh đang nằm trên bếp, tựa đầu vào bệ bếp nhìn Dư Phú Quý rang hạt dẻ, nghe được đằng sau có người gọi cô.

“Em gái Khanh Khanh?” Là người lính gác đứng canh trước vẫy tay với cô: "Nơi này!"

"Chú ơi chú rang đi nha, than đã bắt lửa rồi, cháu ra ngoài nói chuyện."

Dư Phú Quý nhìn cái con bé hấp tấp chạy đi, nhịn không cười ra tiếng.

Trong Binh Đoàn, chắc con bé không nói chuyện với đám heo bên kia được thôi, lần trước đi sang chỗ chuồng heo bên kia chỗ đất trồng bí đỏ, lão Chu còn nói với hắn, có Khanh Khanh lại đây, Binh Đoàn náo nhiệt hơn nhiều.

Hắn đang hốt phân heo còn có thể bị chụp lại nói chuyện một hồi, rồi tranh thủ xúc phân heo về nhà bón phân.

Lúc đó hắn nói với Lão Chu: "Quý trọng đi, chờ Khanh Khanh cùng Sở Liên Trường kết hôn, họ sẽ đến Bạch Sa đóng quân, đến lúc đó ông chỉ có thể nói chuyện với heo."

Lão Chu không phải không có tiếc nuối, cứ thở dài liên tục.

Anh lính canh đứng gác lấy miếng đậu rán, sờ đậu phộng rang cho cô: "Em gái, táo cùng hạt dẻ của anh đâu?"

Cố Khanh Khanh vươn tay nhận lấy, thả đậu phộng giòn giòn trong miệng: "Táo ở trong rổ, hạt dẻ ở trong nồi, chú Dư đang rang, chờ lát nữa đưa cho anh nha."

"Được, ngày mai anh đi ra ngoài huấn huyện, anh mang cho em quả quýt ăn nha!"

“Vâng!" Hai người vui vẻ thương lượng thật tốt, Cố Khanh Khanh xoay người, đ.â.m vào một cái ôm vững chắc, đầu đáp ở cằm của một người đàn ông.

“Đau không?” Thấy nàng che đầu, Sở Đại thấp giọng hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nước mắt lưng tròng gật đầu, tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa trán của cô: "Anh bồi thường cho em phần thịt?"

“Được nha!" Cố Khanh Khanh không chút do dự ừ rồi.

Cuối cùng Sở Đại cũng biết tại sao Cố Thanh Liệt luôn bị cô em gái này chọc tức đến dậm chân.

Buổi chiều, Cố Khanh Khanh trở lại khu nhà quân nhân nghỉ ngơi, Sở Đại bị cảnh vệ viên bên cạnh Quan Huân gọi đến đoàn bộ.

“Thủ trưởng.” Hắn sửa sửa quân trang, ở ngoài cửa nghiêm cúi chào.

“Vào đi.” Quan Huân từ sau bàn ngẩng đầu nhìn lên, nói với hắn: "Đóng cửa."

Sở Đại nghe lời làm theo, sau khi đóng cửa lại, vẻ sắc bén thường ngày rút đi: "Chú Quan, chú tìm con có việc sao? Đơn xin kết hôn đã phê xuống rồi?"

“Nhóc con vội vàng sao?” Quan Huân hiếm thấy hắn ngoài đánh nhau còn để bụng chuyện khác, buông bút máy trong tay: "Nào có nhanh như vậy, chờ một chút đi."

Bộ đội đã có người đến thôn Đại Truân Tử để kiểm tra lý lịch gia đình của Cố Khanh Khanh, bất quá Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương đều là quân nhân trong quân đội, một người còn ở trong quân đội điều kiện vô cùng nghiêm ngặt, nghĩa là không có vấn đề gì.

“Cháu ngồi đi.” Quan Huân chỉ vào chiếc ghế trước bàn hỏi: “Cháu có viết thư cho trưởng bối về việc này không?"

Sở Đại sửng sốt một chút, vô vị mà đáp: "Không có, ông ấy không thèm để ý chuyện của cháu."

"Hai cha con các người là một cái khuôn mẫu khắc ra, tính tình xấu vừa ngạnh, ai cũng không chịu cúi đầu." Quan Huân thở dài, hắn đã nói vô số lần rồi, hiển nhiên không muốn nhắc lại, người trước mắt nghe không vào, ngược lại hỏi một sự kiện khác ——"

"Cháu muốn mang người nhà tùy quân Trú Đảo?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 98: Chương 98



Vẻ mặt của Sở Đại dịu đi khi nghe thấy hai chữ "người nhà", thần sắc hòa hoãn xuống dưới, khí chất tàn bạo khử không còn tăm hơi.

"Đúng vậy, người nhà tùy quân Trú đảo."

Quan Huân nghe xong, trên mặt hiện lên một nụ cười, hắn đứng lên bên cạnh vỗ vai cậu thanh niên: "A Đại, chú Quan thật sự rất mừng cho cháu, bao lì xì cho cháu dâu chú đã chuẩn bị tốt, thời gian bãi rượu đã định rồi sao?"

“Chờ báo cáo kết hôn định rồi thì sẽ ở Binh Đoàn đãi tiệc rượu." Sở Đại cầm lấy cái ly tráng men trên bàn, uống một hớp, nói: “Cháu cuối năm có ngày nghỉ phép, sẽ về Quân khu phía Nam làm lại một lần, về quê nhà Khanh Khanh xả chứng cũng làm lại một lần."

“Nên như vậy.” Quan Huân gật đầu đồng ý với cách làm của hắn: "Cha cháu nhiều cấp dưới đều ở Quân khu Phương Nam, bọn họ đều là nhìn cháu lớn lên, chờ uống rượu mừng của độc đinh Sở gia đâu."

Sở Đại cũng nở nụ cười: "Cháu biết."

“Hôm nay chú gọi cháu đến, hai chú cháu chúng ta không nói chuyện quân sự, chỉ nói chuyện gia đình.” Quan Huân thu tay về, đi tới ghế bên kia ngồi xuống: "Cháu hiện tại mỗi tháng tiền trợ cấp còn gửi về cho thím họ, chị họ hay không?"

“Năm nay không gửi." Sở Đại điểm điểm lên cái ly tráng men, lắc đầu: "Bận quá không rảnh đi bưu cục."

Năm nay đã xảy ra vô số trận chiến lớn nhỏ, đến sau khi Cố Khanh Khanh đến Binh Đoàn, hắn mới thở được một chút.

“A Đại, khi cháu kết hôn rồi, có gia đình nhỏ của chính mình, tiền trợ cấp lưu lại cho gia đình nhỏ của mình đi." Quan Huân ngón tay điểm điểm lên mặt bàn: "Con gái nhà người ta còn trẻ, nguyện ý đi theo cháu ra đảo chịu khổ chịu cực đã là đứa nhỏ tốt rồi. Đứa nhỏ này giúp đỡ Binh Đoàn trồng ra rau xanh, còn đi theo chiến sĩ đi vào thành cầm tay chỉ việc giúp nhân dân trồng rau, chú thích người ngay thẳng không ngượng ngùng thế này."

Sở Đại nở nụ cười: "Không dối gạt ngài, cháu cũng thích."

“Nói chính sự, đứng đắn một chút." Quan Huân trừng mắt nhìn hắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại lập tức ngồi thẳng người, đặt cái ly men xuống, hai tay chống đầu gối.

"Ngài tiếp tục nói."

"Trong những năm này, tiền trợ cấp của cháu đều gửi về cho nhà chú họ, anh họ, chính mình trong tay không có tiền, trước kia là thấy cô nhi quả phụ ở nhà đáng thương, trong nhà nam nhân toàn bộ c.h.ế.t trận, lão Sở từ đời cha cháu đến đời cháu chỉ thừa hai người, các người giúp đỡ cũng là chuyện nên làm, nhưng hiện tại cháu đã lập gia đình rồi, chính mình trong lòng hiểu rõ."

"Nếu người ta hỏi con, tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy tiền trợ cấp đi đâu hết rồi, cháu nói như thế nào?"

“Đúng sự thật trả lời." Sở Đại nói: "Cháu sẽ không giấu giếm em ấy.”

"Tốt lắm, vậy sau đó thì sao?"

“Về sau cháu vẫn gửi hết tiền trợ cấp cho các thím, các chị dâu họ sao?" Quan Huân mắt sáng quắc nhìn, đang đợi Sở Đại trả lời.

Sở Đại cau mày: "Tiền trợ cấp của cháu đều đưa hết cho Khanh Khanh, chuyện này cháu sẽ nói rõ với em ấy, để em ấy quyết định."

"A Đại!" Quan Huân thở dài: "Cháu và Khanh Khanh đều là đứa nhỏ tốt, trọng tình trọng nghĩa, nếu là biết thím họ, chị dâu họ khó xử, khẳng định sẽ giúp, chú Quan là muốn nhắc nhở con một câu ..."

"Cháu là đứa nhỏ nhất trong số mấy anh em họ Sở gia, chị dâu gả vào nhà họ Sở mười mấy năm rồi, con cái cũng đã trưởng thành, quá thêm 2 năm là có thể báo danh tòng quân."

"Cháu không cần vẫn luôn đi giúp đỡ bọn họ, Sở gia không nuôi ra loại nhát gan."

Lúc Sở Đại ra khỏi đoàn bộ, bước chân có chút nặng nề, vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh đến chói mắt.

Nghĩ đến những gì Quan Huân nói vừa rồi, hắn định đến phòng khám để thay băng, nhất thời thay đổi quyết định.

Sau khi chợp mắt, Cố Khanh Khanh muốn đi tới phòng bên cạnh nói chuyện với chị A Niệm, sau đó đi xem quần áo thím Dư làm đến đâu rồi, vừa mở cửa ra đã thấy người đàn ông mảnh khảnh đứng trước cửa.

"Khanh Khanh." Sở Đại suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."

“À? Vâng, vào đi.” Cố Khanh Khanh giữ cái cửa, cho anh ấy tiến vào mới đóng cửa."

Trong phòng chỉ có ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, cô rót cho anh ấy một cốc nước sôi để nguội, đẩy tới trước mặt anh: "Sở Liên Trường, thẳng thắn được khoan hồng a."

Vừa rồi đối diện với ánh mắt của anh ấy Cố Khanh Khanh phát hiện ra được người đàn ông này nặng nề tâm sự, trong lòng lộp bộp.

Chẳng lẽ thẩm tra chính trị không thông qua, đơn xin kết hôn bị bác bỏ trở về?

Sở Đại không có nhấc lên cái ly tráng men, Cố Khanh Khanh tâm càng lạnh băng.

Người đàn ông cân nhắc một chút mới mở miệng: "Anh đưa anh trai em tiền trợ cấp cùng phiếu anh có, hiện tại anh muốn nói cho em, tiền trợ cấp trước đây đã đi đâu."

Cố Khanh Khanh gật đầu, yên lặng nghe anh ấy nói hết chuyện nhà của anh ấy.

"...... Sự tình chính là như vậy, chú họ, anh họ c.h.ế.t trận, quốc gia đã cấp một khoảng tiền an ủi, trong nhà nhân khẩu nhiều, bọn họ đều là nữ nhân không nguồn thu nhập, mấy năm nay đều là anh và cha tiếp tế bọn họ.”

Sở Đại trước giờ chưa từng nghĩ sẽ cưới vợ sinh con, nghĩ bản thân sớm muộn gì cũng c.h.ế.t nơi biên ải, ngoại trừ tiền thuốc lá, tiền mua kẹo hằng ngày, toàn bộ gửi về một phân cũng không lưu.

Cha của hắn, Sở Uyên cũng vậy, cô độc một mình, ngày thường ăn uống đều ở bộ đội, mỗi năm mặc quân trang cũng không cần mua quần áo, hai cha con tiền trợ cấp đề cấp cho phụ nữ, trẻ con Sở gia.

Cố Khanh Khanh nghe xong liền suy tư: "Chính là hiện tại con cái của bọn họ đều đã trưởng thành rồi nha. Anh nói cháu trai lớn đã 12 tuổi, hoàn toàn có thể trở thành sức lao động trong nhà. Đội sản xuất nhà em, nhà dì Triệu cách vách, em trai mới 9 tuổi thôi mỗi ngày đi học về cắt cỏ khô cho heo ăn, có thể kiếm được nửa sức lao động tráng niên."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 99: Chương 99



“Anh trai?” Thấy Sở Đại không lên tiếng, Cố Khanh Khanh cảm thấy có phần luống cuống.

Anh ấy sẽ không cảm thấy cô còn chưa gả vào nhà anh ấy đâu đã bắt đầu châm ngòi ly gián chứ?

Cố Khanh Khanh không khỏi giật giật vạt áo, đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy người đàn ông nói: "Em nói đúng, thêm hai năm nữa thì đứa nhỏ kia đã có thể tham gia quân ngũ."

Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của em ấy, Sở Đại không khỏi trêu ghẹo em ấy: "Về sau trong nhà ai quản tiền?"

“Đương nhiên là em nha!” Cố Khanh Khanh nhớ lại ý tứ trong lời của anh ấy vừa nói, biết là đồng ý với cách nói của cô rồi, về sau hẳn là không mang hết tiền trợ cấp cho người thân, tức khắc có phần nắm chắc trong tay: "Chừa cho anh phiếu đường, cùng phiếu thuốc là được rồi, đúng không?"

“Ừ.” Sở Đại lười biếng tựa vào lưng ghế: "Anh chỉ cần có miếng kẹo ăn là được."

Phải mất nửa tháng nữa báo cáo kết hôn mới được phê xuống, Cố Khanh Khanh đến Binh Đoàn vào ngày 18 tháng 8, từ khi gặp Sở Đại cho đến khi kết hôn chỉ dùng một tháng rưỡi.

Cả Binh Đoàn trên dưới một mảnh vui mừng, Quan Huân vung tay lên, ấn định ngày đãi tiệc rượu của hai người làm vào ngày 7 tháng 10.

Còn ba ngày nữa để chuẩn bị, Dư Phú Quý bận rộn mua sắm đồ ăn thức uống cho bữa tiệc, Từ Chính Ủy nói là ngày đại hỷ không cấm rượu, trừ bỏ trạm gác cùng binh tuần tra đều có thể thống khoái chè chén.

Cố Thanh Liệt trừ bỏ huấn luyện thì đi nhà bếp giúp chuẩn bị đồ ăn, toàn bộ Binh Đoàn khoảng 2000 người, ban bếp núc thật sự lo không hết việc được.

Sở Đại thương thế gần như lành hẳn, liền mang theo hai tiểu đội đi hồ ở sa mạc bắt cá, trại nuôi heo bên kia lão Chu chuẩn bị 20 cái đầu heo, bộ dạng muốn đào hết của cải.

Lần này là làm lớn cũng đúng ý của Quan Huân, lần trước thắng trận còn chưa khao thưởng đàng hoàng, hiện tại thương binh khỏi hẳn tung tăng nhảy nhót, vừa lúc bồi bổ.

Cũng thúc đẩy tinh thần binh sĩ.

Binh Đoàn đã lâu không sôi nổi như vậy, Tôn Thục Phân và những người khác cũng không nhàn rỗi, mấy người phụ nữ đi Cung Tiêu xã mua ít vải xanh quân đội, vào tiệm may thành phố may cho Cố Khanh Khanh một thân quần áo, để bữa đãi tiệc rượu mặc.

Cả Binh Đoàn khí thế ngất trời, cả những đoàn đi ra ngoài huấn luyện không quên bò lên sườn núi hái quả dại, bọn họ đều muốn giúp Cố Khanh Khanh trong điều kiện hữu hạn có thể đãi tiệc náo nhiệt nhất có thể.

Cố Khanh Khanh còn có thể tùy quân theo Sở Đại ở Binh Đoàn hai tháng, cuối năm cô sẽ cùng Sở Đại trở lại Quân khu phía Nam rồi về quê nhà xả chứng bày tiệc rượu ở quê, năm sau là đi cùng anh ấy ra đảo thủ đảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ hiểu một điều, về sau gặp mặt rất khó.

Ngày cưới càng đến gần, Cố Khanh Khanh càng lo lắng, Sở Đại là Liên Trường, có nhà ở đơn của chính mình, hai gian phòng bên cạnh là của Bài Trường.

Đối với cách bố trí phòng tân hôn, phòng của Sở Đại lớn nhất, so với căn nhà trong khu nhà quân nhân mà Cố Khanh Khanh ở lớn hơn không ít.

Binh lính sắp xếp nhìn cái giường đơn cười toe toét: "Chúng ta làm sao bây giờ? Không ngủ được."

Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai dở khóc dở cười: “Cái này không đơn giản sao? Dọn thêm một cái giường xếp lại đây không phải được rồi?" Nói rồi không ngừng khoa tay múa chân.

“Vẫn là Phó Liên Trường có chiêu nha." Bọn họ năng lực hành động mạnh, dứt lời đã có hai binh lính nâng thêm một cái giường xếp lại đây, rồi đi chỗ quân nhu lãnh giường chăn đệm lớn, xong xuôi, hoàn mỹ!

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn lại Sở Liên Trường cùng vợ hắn thôi.

Cố Khanh Khanh hai ngày nay có chút mơ mơ màng màng, mặc kệ chuyện gì cũng được thím Dư bọn họ an bài rõ ràng, cô choáng váng cực, giống như đạp trên mây, phiêu phiêu.

Đến buổi tối, khi nằm trên giường, cô dùng ngón tay chạm vào bức ảnh của người đàn ông, đến giờ mới có phản ứng, cô chuẩn bị kết hôn rồi.

Nửa tháng trước đã gửi tin về cho người khác, báo cho người nhà tin vui, chắc là hai ngày tới sẽ nhận được hồi âm.

Cô có chút bất an không yên, mẹ sẽ cảm giác thế nào? Có khi nào thấy cô tiến triển quá nhanh rồi không?

Đêm đó Cố Khanh Khanh suy nghĩ rất nhiều, nửa đêm mới ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tôn Thục Phân lớn tiếng kéo người từ ổ chăn dậy: "Khanh Khanh à, mau dậy mặc quần áo đi, thím sẽ tết cho cháu hai cái b.í.m tóc thật đẹp, hôm nay cháu chính là cô gái xinh đẹp nhất toàn bộ Binh Đoàn."

Cố Khanh Khanh đôi mắt to ngây thơ mờ mịt, ngáp một cái: "Thím, Binh Đoàn có cháu, thím với chị A Niệm là nữ thôi nha, còn có Tiểu Thỏ."

Tôn Thục Phân cười cười điểm cái đầu nhỏ: "Được, thím biết cháu đẹp hơn thím, được chưa?"

“Mặc kệ như thế nào, hôm nay cháu xinh đẹp nhất!”

Tôn Thục Phân tháo b.í.m tóc đen bóng, chiếc lược gỗ trong tay thoải mái đi từ đầu đến cuối, miệng cứ lẩm bẩm:

"Một chải chải hết đầu, phú quý không cần sầu;

Hai chải chải hết đầu, vô bệnh lại vô ưu;

Ba chải chải chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ;

Lại chải chải đến cuối, cử án lại tề mi;

Hai chải chải đến cuối, bỉ dực cộng song phi;

Ba chải chải đến cuối, vĩnh kết đồng tâm bội,

Có đầu lại có cuối, một đời phú quý."

Hai mắt Cố Khanh Khanh ươn ướt, giờ cô mới nhận ra cô lập tức gả cho người rồi.

Nếu ông bà cha mẹ bọn họ đều ở bên người thì thật là tốt, không biết hồi môn chú hai hứa làm cho cô đã làm tốt chưa? Còn có chú ba, nếu là về nhà làm tiệc rượu khẳng định chú ba sẽ làm chưởng quầy, chú nhỏ chắc chắn sẽ đi mò ốc đồng, cá chạch, các anh trai sẽ đi bắt cá tôm trong sông.

"Khanh Khanh à." Khi cô đang cảm thấy buồn bã, cô nghe thấy Tôn Thục Phân nói: "Tóc cháu làm sao dưỡng mượt mà như vậy? Nói cho thím đi, thím cũng chăm sóc cho Tiểu Thỏ."

Cố Khanh Khanh cố nín khóc: "Vâng!"

“Yo, sao cháu lại khóc?” Tôn Thục Phân sững sờ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Khanh Khanh: “Tiểu Húc, mau đến nhà ăn tìm lão cha đi, lấy mấy cái bánh bao lớn lại đây, đứa trẻ này đói khóc rồi."

Biết rằng thím ấy đang trêu mình, Cố Khanh Khanh bĩu môi, kéo cánh tay của Hứa Niệm làm nũng: "Chị A Niệm, nhìn thím Dư đi! Chỉ biết chọc em!"
 
Back
Top Bottom