Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 100: Chương 100



Hứa Niệm cười ấm áp, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, hôm nay ai cũng không thể chọc Khanh Khanh được đâu, thím Dư hư."

“Thím Dư hư!" Cố Khanh Khanh phụ họa, trừ bỏ hốc mắt có điểm hồng, trên mặt đã nhìn ra vẻ buồn bực nữa.

Tôn Thục Phân vui vẻ: "Ai, các người đây là chọc thím."

Ở bên kia.

Nhà ăn ban bếp núc sáng giờ chưa hề dừng lại, mấy cái bếp lớn hấp màn thầu, xào rau, hầm canh.

Đầu tháng 10 thời tiết đã chuyển lạnh nhưng Dư Phú Quý mồ hôi nhễ nhại, trên vai quấn một chiếc khăn lông lủng mười mấy lỗ, lâu lâu lau mồ hôi.

Ban bếp núc có hơn 20 binh linh, hôm nay còn phải kéo người đến phụ giúp, đem trưởng phòng quân nhu Trương Triều kéo lại đây giúp đỡ.

Dư Phú Quý đang hầm khoai tây hầm xương. Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, thấy hắn cắt đồ ăn còn hơn lão Chu băm cơm heo nữa, mí mắt gục xuống: "Lão Trương, nếu không phải ông là tú tài tôi mắng ông rồi, cả cắt rau cũng cắt không xong."

Trương Triều tránh xa Dư Phú Quý ra, không muốn phản ứng: "Có bản lĩnh lời này ông nói với Từ Chính Ủy cùng Triệu Quân Y, xem bọn họ có chọc ông một phát không?"

Dư Phú Quý vui vẻ, nhấc nắp nồi lên, bảo một tiểu chiến sĩ đặt chồng đĩa lên, hắn cầm cái muỗng lớn dọn món: "Lão Dư tôi mệnh tốt, tới Binh Đoàn còn có vợ con giường ấm, không giống lão Trương ông chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn."

Trương Triều không muốn nói chuyện với hắn nữa, nhìn một mâm khoai tây hầm xương mang ra, nuốt nước bọt: "Lão Chu lần này tính gom hết của cải à, trước kia ăn tết g.i.ế.c có hai đầu heo mà như lấy mạng hắn vậy."

"Lão Trương ông không phải hạ hết vốn liếng sao? l**m mặt đi xưởng gốm sứ mượn chén đĩa, người ta không mượn chỉ có thể lòng đau như cắt bỏ tiền ra mua, cái này không giống ông."

"Được rồi, nói tôi ông nhìn đến ông đi. Trước kia hầm khoai tây xương, xương gì đâu trụi lủi cho chó chó còn chê không gặm mà ông còn chia nấu tận hai lần, nấu canh toàn thiếu xương thừa nước. Vừa rồi tôi thấy đám xương kia thịt vụn bằng một tháng thịt Binh Đoàn chúng ta."

“Lão Dư tôi keo kiệt vậy sao?" Dư Phú Quý bị chỉnh đến không tự tin, vẫy tay bảo tiểu chiến sĩ cho than vào chậu lửa cho hừng một chút, hắn muốn xào rau xanh.

Nhìn thấy rau muống xanh mướt trong chậu, hắn không nhịn được cười: "Nhờ con bé Khanh Khanh mà toàn bộ bá tánh Biên Thành ăn được ngụm rau tươi, con bé ở Binh Đoàn đãi một lần tiệc rượu, không làm cho con bé náo nhiệt chút lão Trương, tôi thấy con gái người ta chịu thiệt."

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Trương Triều bỏ d.a.o xuống, “Nghe nói đoàn trưởng đích thân mua rượu ở nhà bá tánh, cũng coi như cùng bá tánh vui vẻ."

" y Yo, lão Trương, ông đón được ý tưởng của đoàn trưởng luôn rồi, nhanh nhanh cắt ớt cho tôi đi."

"Ông thủ đoạn độc ác!"

"Tú tài các người chính là kiều khí."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nói chuyện đàng hoàng.”

Cố Thanh Liệt giúp Sở Đại sửa sửa cổ áo sơ mi cùng quân mũ, đưa tay vỗ vỗ bờ vai người anh em, biểu tình phức tạp nhìn một hồi lâu: "Lão Sở, tớ đại biểu cho trăm người Cố gia, giao con gái duy nhất ba đời Cố gia cho cậu, cậu phải yêu thương quý trọng con bé!"

Sở Đại xốc mắt nhìn một cái: "Cậu không cần uy h.i.ế.p tớ, tớ cũng sẽ tốt với em ấy."

“Bị cậu nhìn thấu rồi, haha." Cố Thanh Liệt trong lòng đầy cảm khái, lúc trước còn không cảm thấy có cái gì, bây giờ một người là anh em, một người là em gái. Hiện tại trong lòng nghĩ như thế nào cũng không dễ chịu.

Cảm giác này tựa như anh em của hắn đem bảo bối duy nhất Cố gia chạy đi mất rồi, buồn xã mất mát.

"Em rể, cậu phải giữ lời."

“Tớ thề với ngôi sao đỏ trên đầu.” Sở Đại thu liễm thần sắt, thân thể thẳng tắp.

Cố Thanh Liệt đáp lễ.

Buổi trưa gần như toàn bộ Binh Đoàn tập trung ở nhà ăn, may mà Binh Đoàn rộng rãi, đất trống nhiều, nhà ăn được xây dựng theo tiêu chuẩn 5.000 người, hiện giờ cất chứa hơn 2000 người hoàn toàn không thành vấn đề.

280 cái bàn vuông, mỗi bàn ngồi tám người, toàn bộ ngồi đầy.

Quan Huân cầm rượu trong tay, nhìn thấy Sở Đại mặc quân phục xanh đang nắm tay một cô gái môi đỏ răng trắng, mặt mày linh động cũng mặcmột thân quân phục xanh, trên mặt vẻ vui mừng không một chút xe giấu.

Hắn đi theo lão thủ trưởng đánh giặc khắp nơi, A Đại còn nhỏ, hiện tại nháy mắt đã trưởng thành, thành gia lập nghiệp.

Quan Huân sắc mặt đỏ bừng, ân cần nhìn cô gái họ Cố, nâng ly lớn tiếng nói: "Các đồng chí."

Tất cả những người lính có mặt lần lượt đứng lên, tư thế thẳng tắp, nhìn chằm chằm về phía đó.

Quan Huân nói tiếp: "Hôm nay ở Binh Đoàn chúng ta tổ chức một sự kiện vui vẻ trăm năm mới có một lần, đây là đôi tân nhân kết hôn đầu tiên ở Binh Đoàn, vị nam đồng chí này mọi người đều biết đúng không?"

Các binh sĩ nghe vậy thì vẻ mặt giãn ra, có người lớn mật trực tiếp mở miệng: "Thủ trưởng! Đây là chiến công hiển hách của chúng ta Sở Liên Trường a!"

"Đúng vậy, cậu ấy là Sở Liên Trường, Sở Đại."

Quan Huân nghiêm nghị nói: “Có đồng chí nhắc đến chiến công hiển hách của cậu ấy, nhưng đồng chí nào ở đây mà không phải anh hùng bảo vệ quốc gia đất nước? Các người ăn khổ chịu thương, Đảng cùng tổ chức đều nhìn thấy! Nhân dân bá tánh đều nhớ rõ! Các đồng chí bảo vệ cho Biên Thành, để thân nhân ở đất liền có thể an tâm ăn cơm, an tâm ngủ, chúng ta nam nhân chịu khổ một chút có là cái gì? Phải bảo vệ chặt chẽ Biên Phòng, hậu nhân sẽ vĩnh viễn cảm kích các đồng chí."

Mọi người có mặt đều rất xúc động, Sở Đại hoàn hồn, đi đầu vỗ tay tán thưởng.

Cố Khanh Khanh ngưỡng mộ những người lính biên cương này từ tận đáy lòng, cô đã ở trong Binh Đoàn hơn một tháng, cô đã tận mắt chứng kiến họ ăn gì, họ đã chiến đấu bao nhiêu trận và bị thương bao nhiêu.

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, lúc này rất nhiều chiến sĩ mình đồng da sắt đã rơi lệ, Quan Huân giơ tay ấn xuống, ra hiệu mọi người dừng lại.

"Hôm nay là ngày trọng đại của Khanh Khanh. Em gái các cậu gả cho Liên Trường của các cậu. Các cậu chính là anh rể không nên khách khí với hắn làm gì ..." Quan Huân liếc nhìn nam nhân thần sắc nhàn nhã đằng kia, bỗng nhiên nổi lên ý xấu.

Quả nhiên, khuôn mặt bình tĩnh của Sở Đại cứng đờ, bất lực nhìn Quan Huân: "Chú Quan."

Quan Huân cười, xua tay rồi chạy đi uống rượu với Từ Chính Ủy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 101: Chương 101



Sở Đại cùng Cố Thanh Liệt liên tục nâng ly chúc rượu, có nhiều chiến sĩ ăn ý lướt qua Cố Khanh Khanh, thậm chí có người nhét cái chén đặt vào tay cô: "Em gái à, em ăn cơm trước đi."

Cố Khanh Khanh nhìn bát đũa trong tay cô và chén rượu trong tay người đàn ông bên cạnh, cùng anh ấy liếc mắt nhìn nhau. Nhìn thấy nụ cười bất lực trong mắt anh ấy, cô cong mắt cười, chạy đến bàn của Tôn Thục Phân, để lại Sở Đại một mình đối mặt.

“Khanh Khanh, lại đây!” Tôn Thục Phân ra hiệu cho cô, đẩy toàn bộ thịt kho tàu, khoai tây hầm xương, cá chua ngọt trước mặt cô, cười tủm tỉm: "Để nam nhân bọn họ tự mình nháo đi, cháu cứ ăn no là được, buổi tối chỉ có bữa cơm này thôi, đám thanh niên tham gia quân ngũ này chính là thích ầm ĩ, đừng động bọn họ."

Hứa Niệm cũng im lặng đặt miếng thịt heo kho tàu óng ánh đến trước mặt cô.

Dư Thỏ và Dư Húc chưa bao giờ ăn một bữa nào ngon như hôm nay, cứ ăn không ngừng, miệng ngậm đồ ăn, gọi chị một tiếng. Nhìn thấy bông hoa lớn màu đỏ trên n.g.ự.c chị gái, tuy là khó hiểu, thực ra mau chóng vứt ra sau đầu, tay nhỏ bắt lấy xương gặm, hoàn toàn không rảnh lo nói chuyện.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Tôn Thục Phân và Hứa Niệm, trước là múc một chén cơm, rồi xúc mấy muống khoai tây, nước canh chan vào, vùi đầu ăn.

Tôn Thục Phân thấy bộ dạng cô dâu như này thì buồn cười: "Thảo nào Thanh Liệt luôn bảo Khanh Khanh vô tâm vô phối, thím hôm nay xem như đã nhìn ra."

Cố Khanh Khanh ngô ngô mấy tiếng, gật đầu rồi lại lắc đầu, chờ cơm nuốt xuống miệng than thở: "Thím, là cháu đói thật."

Lăn lộn cả một buổi sáng, trời còn chưa sáng đã rời giường rửa mặt, sau đó đi theo Tôn Thục Phân hỗ trợ ở nhà ăn, mỗi cái bánh bao đều in chữ hỷ màu hồng.

Thím Dư nói chính mình tự mình in ngụ ý mới tốt, thành ra cô tự tay in lên 4000-5000 cái bánh bao, Dư Phú Quý và các đồng chí ban bếp núc vội vàng, xào rau không lảnh lo cho cô, thế nhưng vẫn luôn trêu chọc cô không ngừng.

Cố Khanh Khanh cảm thấy da mặt dày hôm nay đã bị mài mòn hết rồi.

Bên đây cô đã ăn được một nửa đồ ăn, bên kia vẫn còn đang kính rượu, Cố Khanh Khanh tầm mắt cứ đi theo Sở Đại, thấy anh ấy bị một đám xanh lục vây quanh, trong tay nâng chén rượu, bình tĩnh cùng các anh em trò chuyện, không hề có dấu hiệu say.

Phát hiện ra ánh mắt nóng rực đằng sau lưng mình, Sở Đại thở dài, quay lại bắt gặp đôi mắt to đen láy của em ấy, hắn khẽ nhướng mày, nâng chén rượu lên, từ xa xa kính một chén.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy ngửa đầu, yết hầu lăn lộn, chén rượu trong tay cạn sạch.

Chén rượu trên tay người đàn ông úp ngược, ý bảo không còn một giọt.

Rồi mỉm cười ôn nhu nhìn cô.

Cố Khanh Khanh ngây người nhìn anh ấy, khi định thần lại, ánh mắt càng ngày càng rạng rỡ, nụ cười tươi như hoa.

"Này ~ Sở Liên Trường tửu lượng không được 10 thì cũng tám chén đâu. Các anh em, rót rượu cho hắn!" Cố Thanh Liệt đi đầu ồn ào, một tay ôm bả vai Sở Đại, một tay cầm chén rượu ý bảo người bên cạnh rót đầy.

Hắn muốn đêm nay Sở Đại đi đường cũng không xong!!

Ở cùng người anh em này mấy năm, Sở Đại cũng không cần nghĩ nhiều cũng biết người anh em này đánh chủ ý gì.

Đáy lòng bất đắc dĩ cười, một cái Cố Thanh Liệt che chở em gái như vậy, Cố gia còn tận 20-30 người như Cố Thanh Liệt.

Hắn thật đúng là đem tâm can bảo bối Cố gia cưới về nhà.

"Thất thần làm gì? Uống đi!" Cố Thanh Liệt vung tay, cánh tay màu đồng đáp trên gần cái cổ trắng nõn của Sở Đại, tương phản rõ rệt.

“Uống đi, Sở Liên Trường à.” Các binh sĩ lần lượt hoan hô, xem cuộc vui mà không chê sự đại, một đám cầm bình rượu chờ kính thêm rượu.

Sở Đại dùng tay trái tránh đi cánh tay của Cố Thanh Liệt, thấy lông mày của hắn gần như nhếch ngược, hừ một tiếng, cởi bỏ nút áo quân trang. Áo khoác để bên cạnh, nam nhân thong thả ung dung cuộn áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Cầm cái chén, cùng Cố Thanh Liệt chạm một cái, mắt cũng không chớp một cái nuốt vào trong bụng.

“Được nha!” Cố Thanh Liệt hét lớn, “Hôm nay hai chúng ta đua tửu lượng đi, uống một bữa vui vẻ! Lần sau được uống e là cuối năm." Trong lòng hắn đang nghẹn một cục đây.

Nghe hắn nói như vậy, các chiến sĩ nhanh chóng bưng chén lên uống hai ngụm, chỉ mải mê xem náo nhiệt mà quên mất, nếu không phải Sở Liên Trường và em gái hắn kết hôn, bọn họ nào có cơ hội chạm vào rượu.

Rượu trong chén của Sở Đại đã cạn lại rót đầy, mặt mày nhiễm vài phần men say, trong xương cốt, tia ngạo khí cuồng ngạo không tiếng động lộ ra ngoài, thần sắc không hề kiềm chế lại.

Cố Thanh Liệt kéo hắn ngồi xuống bàn, hai người họ không ngừng uống, cứ uống không ngừng.

Các món ăn đã lên gần xong, vẫn còn một ít canh, sau khi Dư Phú Quý vội xong trong bếp, lau tay vào cái tạp dề bên người, nhìn thấy Cố Thanh Liệt không ngừng rót rượu cho Sở Đại.

Hắn âm thầm nhếch miệng cười, nghĩ thầm Sở Liên Trường tự cầu phúc đi.

“Các đồng chí.” Thấy mọi người chỉ mải mê uống rượu, Dư Phú Quý ngồi xuống chào hỏi: "Đều dũng bữa đi a! Lão Dư tôi bảo đảm, hôm nay đồ ăn đều là ban bếp núc lão Dư tôi đích thân nấu, không qua tay Khanh Khanh, các đồng chí yên tâm lớn mật ăn!"

Lời này vừa nói ra, binh lính vui thành một đoàn, hiển nhiên là nhớ đến thảm kịch tháng trước ở phòng y tế.

Người thương binh vừa mới bình phục mắt u oán nhìn về cô gái đang cúi đầu ăn cơm chỗ Tôn Thục Phân, nghĩ thầm em gái à, em vô tư thật đó.

Cố Khanh Khanh đang rất đói, lo lắng bọn họ nghĩ cái gì đâu, tay trái cầm bánh bao tay phải gặm xương, Hứa Nhiệm còn kẹp thịt vào bánh bao cho cô.

Đãi ngộ này hoàn toàn khác với nam nhân bị chuốc rượu bên kia.

Bầu không khí trong nhà ăn được đẩy lên cao, các binh sĩ hát quân ca một hồi, nói chuyện một hồi, Cố Khanh Khanh trực tiếp bị Tôn Thục Phi kéo đi.

Quá ầm ĩ.

"Khanh Khanh à." Tôn Thục Phân đưa người trở lại khu nhà quân nhân, trực tiếp đẩy cửa bước vào: "Thím đem đồ đạc của cháu dọn dẹp, dọn đến căn nhà Sở Liên Trường bên kia nha."

Hứa Niệm không nói nhiều, động tác mau, đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cố Khanh Khanh ngây ra một lúc, nghĩ đến cái gì đó sắc mặt tức khắc đỏ bừng.

Nếu mà chuyển đến đó, có phải hay không ...

Càng nghĩ đến đó, lỗ tai càng đỏ bừng, ngây ngốc nhìn thím Dư và chị A Niệm giúp dọn đồ đạt, Dư Thỏ cùng Dư Húc đã sớm bắt lấy kẹo sữa trắng, chạy ra ngoài đi chơi.

Đồ vật Cố Khanh Khanh không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo bình thường thay đổi, hai cái túi vải là dọn xong rồi.

Tôn Thục Phân vừa làm vừa tán gẫu: "Khanh Khanh còn hơn một tháng nữa cháu sẽ đi tới Quân khu phía nam đúng không? Vừa lúc bên này chuẩn bị lạnh, phương nam ấm áp."

“Hình như hơn hai tháng nữa.” Cố Khanh Khanh không xác định, anh ấy cùng anh hai là bắt đầu nghỉ phép từ nghỉ đông, cho đến nguyên tiêu, đếm trên đầu ngón tay, ước chừng còn khoảng 78 ngày.

Cái miệng nhỏ bẹp xuống yểu xìu, hận không thể về nhà gặp cha mẹ ngay.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 102: Chương 102



"Cuộc sống ở đây nhanh quá ha, thím vậy mà đến Binh Đoàn đã một tháng rưỡi rồi, giống y như vừa mới đến, Tiểu Hứa nói có đúng hay không?"

Hứa Niệm gật đầu: "Cháu giống thím, cũng có loại cảm giác này.

Cố Khanh Khanh bởi vì có Sở Đại và Cố Thanh Liệt ở đây, nên cô không cảm thấy thời gian có bao nhiêu gian nan.

Nửa tháng trước, mỗi ngày đi theo Dư Phú Quý bận lên bận xuống làm nhà kính trồng rau, sau đó buổi sáng đi theo chú ấy mua đồ ăn ở chợ, rồi đi leo núi đào quả dại, hái hạt dẻ để chú Dư rang lên ăn, sinh hoạt hằng ngày muôn màu muôn vẻ.

Chính là ngay giờ khắc này ít nhiều có chút nhớ nhà.

Nghe thấy hai người họ trò chuyện xì xào, Cố Khanh Khanh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm nay nữa thôi qua hôm sau không ở nơi này nữa rồi.

Hôm nay xem là ngày toàn bộ Binh Đoàn được nghỉ, chính là đội tuần tra cùng đội gác cổng không tham gia tiệc tối náo nhiệt này được.

Không có biện pháp, những người khác đều say mèm rồi, căn bản không thể thay đổi vị trí được.

Buổi chiều Cố Khanh Khanh mang cơm cho họ, còn nhét vào túi bọn họ mấy cái kẹo mừng cưới, biết bọn họ không thể tùy tiện nói chuyện, cô tự mình lảm nhảm: "Các anh trai à, hôm nay em kết hôn, ai nha đều do bọn họ không lưu người đổi canh gác, các anh tạm chấp nhận ăn nha, đồ ăn trong nồi vẫn còn nóng, chú Dư cố ý để phần lại cho các anh, hôm nay thịt đặc biệt thơm, ăn ngon lắm, bất quá chú Dư quá tiết kiệm, e là bữa nay là bữa thịnh soạn nhất ..."

Nghe cô gái lảm nhảm, người lính đứng gác nháy mắt với cô, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười, thật mau biểu tình nghiêm túc tiếp tục nhìn về phía trước.

Sau khi Cố Khanh Khanh nói chuẩn bị rời đi, cô nghe thấy sau lưng có giọng nói: "Em gái, tân hôn vui vẻ!

"Cố Khanh Khanh hoàn hồn, trong lòng cảm động, hơi cúi người: "Cảm ơn các anh trai."

Cô nhất định sẽ nỗ lực để sống rực rỡ cả đời.

Khi cô rời đi, binh lính canh gác nhịn không được cười thành tiếng, có người hùng hùng hổ hổ: "Thôi đi, vì em gái xử phạt cũng được."

Đồ của Cố Khanh Khanh được chuyển đến chỗ phòng Sở Đại, mấy người đàn ông vẫn đang say khướt trong nhà ăn.

Cô đẩy cửa bước vào, thím Dư và chị A Niệm giúp cô mang đồ đến, còn cô đi nhà ăn múc cơm cho binh linh gác cổng, chưa có xem.

Bây giờ đứng đây, lọt vào tầm mắt là một cái giá sơn màu xanh, có một cái bếp nhỏ bên cạnh, không có cái nồi nào cả, rõ ràng trước nay chưa từng động đến.

Trước bếp là một chiếc bàn gỗ vuông nhỏ kê hai chiếc ghế, trên bàn có bản đồ biên phòng, còn có hai cây bút chì.

Cố Khanh Khanh chỉ nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ.

Cô tiếp tục bước vào, đẩy cánh cửa gổ, "kẽo kẹt", tiếng cửa gỗ đẩy ra.

Hai chiếc giường đơn được kê lại với nhau, chiếc chăn bông màu xanh bộ đội được xếp thành những viên đậu phụ vuông vức, các góc thắp tắp, chỉnh tề ngăn nắp.

Cố Khanh Khanh âm thầm líu lưỡi.

Về sau chăn cũng phải xếp như vậy sao? Cô không biết làm nha.

Vân Mộng Hạ Vũ

Căn phòng bài trí rất đơn giản, có bốn bộ quân phục treo trong tủ gỗ, hai bộ quân phục mùa hè và hai bộ quân phục mùa đông, bên cạnh còn có một số quân phục màu xanh lá cây và áo sơ mi trắng, được gấp gọn đè bên dưới quân mũ.

Cố Khanh Khanh cuối cùng cũng biết mình phải làm gì, cô lấy quần áo mà thím Dư đã giúp cô cất vào hành lý, đặt vào ngăn tủ bên cạnh áo sơ mi của Sở Đại.

Đặt vào xong, cô lùi lại một bước, vừa lòng nhìn tủ quần áo. Có chút trống nhưng không việc gì, cô cũng không ở bao lâu.

Chờ về nhà cắt thêm ít vải làm thêm mấy bộ quần áo mang đi trú đảo, về sau tủ quần áo tràn đầy ngay thôi.

Ở quê cô có một loại vải thô là vải bông dùng làm quần áo thoải mái nhất, không nhăn lại thoáng khí, chính là màu sắt không trắng thì lam, kiểu dáng hơi cũ, không đẹp bằng mẹ cô may.

Buổi tối, cô lại đi nhà ăn ăn cơm, nam nhân từng nhóm từng nhóm say khướt, ngay cả thường ngày không dính rượu như Triệu Trạch cũng ôm bình rượu, mặt đỏ hồng ngủ gục trên bàn.

Hứa Niệm lắc đầu bất lực với Cố Khanh Khanh: "Chúng ta ăn cơm đi!"

“Vâng." Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông đang khoác vai bên cạnh Cố Thanh Liệt, thở dài.

Cơm nước xong, Cố Khanh Khanh trở về phòng của Sở Đại.

Cô ngồi vào bàn, hai tay ôm mặt, thẫn thờ nhìn ánh trăng bên ngoài

Vầng trăng khuyết như móc câu bạc, cô nghĩ đến câu chuyện mẹ cô kể khi còn nhỏ, chị Hằng ôm con thỏ ngồi trên đó, đung đưa chân nhìn xuống người bên dưới.

Người phía dưới cũng đang ngước đầu lên nhìn chị Hằng.

Hơn tám giờ, Cố Khanh Khanh mơ màng buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật thiếu chút ngủ gục trên bàn.

Ngay khi đầu sắp đập vào mặt bàn, một bàn tay trắng nõn giơ ngang đỡ, khớp tay thanh mảnh thon dài như trúc, ẩn ẩn hai mạch m.á.u xanh tím rõ ràng, lót ở trên bàn.

"Bang ..." Cố Khanh Khanh đầu đập vào lòng bàn tay mềm mại một mảnh.

Cô mơ hồ ngước mắt lên, một mùi rượu nồng nặc điên cuồng xộc vào mũi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ nhăn lại thành quả bóng, Sở Đại nói: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm."

Cố Khanh Khanh đang buồn ngủ tức khắc thanh tĩnh, đôi mắt to chớp động: "Anh trai, anh không có say?"

“Lão Triệu đưa thuốc giải rượu trước cho anh.” Sở Đại đặt áo khoác lên lưng ghế, đi tới trước tủ quần áo, ngón tay vừa chạm vào áo sơ mi thì đụng tới quần áo của cô gái nhỏ bên cạnh, thấp giọng cười.

Cố Khanh Khanh có chút xấu hổ, nhanh chóng dựng thẳng n.g.ự.c tự tin: "Hiện tại em đã gả cho anh, là vợ anh, quần áo hai ta đặt ở cùng nhau, đúng không?"

"Ừ, nên là." Sở Đại quay đầu nhìn cô gái nhỏ, ý vị không rõ: "Vợ."

Cố Khanh Khanh bị xưng hô ngữ khi này làm cho đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn vào anh ấy.

Sở Đại đem quần áo đi vào nhà vệ sinh phía sau tắm, trong phòng Cố Khanh Khanh đứng ngồi không yên, chờ đợi từng giây đều là dày vò.

Chờ lát nữa nên làm thế nào thì làm thế ấy? Hay là không làm?

Cô lấy bộ quần áo ngủ bông thay vào, bò lên giường kéo chăn che toàn thân, chỉ lộ ra cái đầu cùng đôi mắt đen như mực.

Trong lòng hai cái tiểu nhân giao chiến, lỗ tai đỏ như thiêu đốt.

Lúc Sở Đại bước vào, dùng khăn lông lau tóc ướt, mỉm cười khi thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

“Em không buồn ngủ à?” Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, những giọt nước li ti văng ra từ chiếc khăn tắm b.ắ.n tung tóe trên bàn.

Cố Khanh Khanh gật đầu rồi lại lắc đầu.

Sở Đại bỏ khăn lông xuống, ngồi ở bên giường.

Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua má cô gái nhỏ, vén mớ tóc ra sau tai.

Hôm nay hắn thực sự rất vui, cho dù bị chuốc rượu cũng vui.

Cố Khanh Khanh thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào mình thất thần, ánh mắt trong veo nhìn gương mặt anh tuấn, đưa tay ra so so, cả khuôn mặt cũng chỉ to bằng bàn tay của cô.

Nhìn ngắm một hồi, sau đó đột nhiên cô ngồi dậy, dùng hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của anh ấy, tựa cằm vào vai anh, ở bên tai anh thì thầm: "Anh trai."

“Ừm?” Hơi thở ấm áp bên tai khiến hắn tê tê dại dại.

Giọng nói ngọt ngọt ngây thơ truyền vào tai: “Chúng ta kế tiếp có phải làm chuyện anh Trạch và Chị A Niệm đã làm không nha?"

Hô hấp của Sở Đại cứng lại.

Hắn rũ mắt nhìn xuống cô gái trong vòng tay, không thể tin được, hơi vừa thất thần đã bị người nhào lên người, lăn lên giường.

Hơn nữa ngày không thể bình tĩnh lại được.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 103: Chương 103



Cố Khanh Khanh đè trên người hắn, dưới thân nhiệt độ cơ thể như thiếu đốt, bàn tay đang v**t v* gương mặt của hắn.

“Anh trai.” Ánh mắt ranh mãnh lóe lên trong mắt Cố Khanh Khanh: "Hôm nay buổi tối chúng ta phải làm cái gì đó nha?"

Sở Đại nhìn chằm chằm cô gái nhỏ hồi lâu, tặc lưỡi liên tục, tay trái ôm lấy eo nhỏ, tay phải gối lên đầu hỏi: "Làm chuyện lão Triệu cùng Hứa Niệm đã làm a, em gái."

Đầu tóc ướt đẫm, cả người mang theo dáng vẻ lười biếng mới vừa tắm xong, trên người còn chưa có tan đi hết mùi rượu.

Nói ra lời này, đuôi lông mày lộ ra ánh mắt xấu xa, rũ mắt nhìn.

Cố Khanh Khanh vùi đầu vào cổ anh ấy, tay cô lướt từ lông mày xuống sống mũi cao, qua đôi môi mỏng, xuống cái yết hầu, rồi nửa ngày không nhúc nhích.

Sở Đại khẽ siết chặt eo cô gái nhỏ mới phát hiện người đã nằm trên người hắn ngủ thiếp đi rồi.

Bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đè lại ngọn lửa đang trào dâng trong người, cánh tay dài của kéo chăn bông đang ở bên kia, đắp lên người.

Cô gái trong vòng tay hắn hô hấp đều đặn, hắn nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà, không một chút buồn ngủ.

Cố Khanh Khanh, em không có lương tâm a.

Buổi sáng, chưa đến 6h, Cố Khanh Khanh mê mang mở mắt ra, cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô vẫn nằm trong vòng tay của Sở Đại, mà còn anh ấy, chưa có tỉnh.

Cơ mà chính là .... có chút cộm .... hơi hoảng.

Anh ấy chưa tháo thắt lưng?

Cố Khanh Khanh đưa tay mò mẫm trong chăn bông, s* s**ng một hồi.

Đôi mi thanh mảnh của người đàn ông khẽ run lên, tức mở mắt ra, nét hung dữ chợt lóe lên, đối diện với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của cô gái nhỏ.

Sở Đại: “……”

Những lời th* t*c đến bên miệng nuốt xuống.

Buổi sáng, nhà ăn.

Tôn Thục Phân nhìn Sở Đại uể oải ỉu xìu cùng Cố Khanh Khanh hứng thú dào dạt đang ăn cháo bí đỏ, tay kia cầm bánh màn thầu bột ngô.

Hai người này ... sao lại trái ngược?

Vẫn là Sở Liên Trường miệng cọp gan thỏ à?

Cô lặng lẽ kéo Cố Khanh Khanh đang ăn no say, hỏi chuyện riêng tư.

"Bang --" Hộp cơm của Cố Thanh Liệt đập trên bàn, hắn ngồi xuống đối diện với Sở Đại, thấy hắn hai tay khoanh trước n.g.ự.c dựa đầu vào lưng ghế, bộ dạng héo bẹp, trong lòng tràn đầy lo lắng: "Một đêm không ngủ?"

Sở Đại đầu óc load chưa kịp nên "ừ" một tiếng.

“Đ* c*m th*!” Cố Thanh Liệt nhỏ giọng mắng.

Sở Đại: "..." Nhấc mi mắt nhìn người trước mắt một cái: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, còn chưa có về quê cậu xả chứng."

Ngụ ý là bây giờ hắn còn chưa có chạm vào em ấy đâu.

Cố Thanh Liệt thở phào nhẹ nhõm rồi đảo mắt nhìn hắn: "Vậy thì sao bộ dạng của cậu giống như bị đào rỗng rồi?"

Sở Đại thật phục hai anh em này, một người đã to gan, người kia còn táo bạo hơn.

Sau khi Cố Khanh Khanh và Tôn Thục Phân nói chuyện xong, mặt mũi đã đỏ còn đỏ hơn.

Tôn Thục Phân nói: "Khanh Khanh à, cháu và Sở Liên Trường vẫn còn trẻ, nên chú ý tần suất, nếu không có kế hoạch sinh con, thì đi phòng y tế tìm Triệu quân y lấy một ít cái kia ..."

Bọn họ không biết quà cưới hôm qua của Triệu Trạch là một rương áo mưa nhỏ.

Còn liên tục nói với Sở Đại: "Chờ đến khi có nữ quân y lên đảo thì hai người hãy sinh con, bằng không tôi không có tiện đâu ..."

Sở Đại lúc đó cho hắn một đạp.

Nhìn thấy Cố Khanh Khanh đi tới, Sở Đại đẩy ghế dựa ra, ánh mắt bảo em ngồi đi.

“Đây là bữa sáng của anh. Bây giờ anh phải ăn uống thanh đạm chút, cháo bí đỏ." Cố Khanh Khanh đưa hộp sang cho anh ấy.

Sở Đại gật đầu, ngón tay mảnh khảnh tùy ý mở ra nắp hộp cơm, tầm mắt rơi vào Cố Thanh Liệt ngồi ở đối diện: "Còn không ăn? Buổi sáng còn có huấn luyện, nhanh lên."

Cố Thanh Liệt nhìn em gái mình một lúc lâu, em ấy đúng là khí sắc không tồi, còn há mồm ăn khoai lang đỏ, cuối cùng cũng trút bỏ được lo lắng.

Đứa nhỏ này, cho dù anh trai nó cũng nhìn không nổi.

Vậy mà Sở Đại nhìn ngây ngốc ra đấy.

Cố Thanh Liệt ăn nhanh xong, nói với Sở Đại: "Buổi sáng thao luyện ở sân huấn luyện hay là huấn luyện dã ngoại?"

Sở Đại ung dung, cánh tay lười biếng đặt ở lưng ghế của Cố Khanh Khanh: "Hỏi Lão Phùng, kế hoạch huấn luyện gần đây đều là hắn viết, tớ chỉ đứng bên cạnh nhìn."

Cố Thanh Liệt ngạc nhiên: "Bàn giao sớm à?"

Còn hai tháng nữa, Sở Đại sẽ điều thành hải quân đóng đảo, chờ cậu ấy đi rồi sẽ thuyên chuyển Phùng Thiên Nhai lên làm Liên Trường, hắn cũng tăng lên trên một bậc.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ, ý tứ của đoàn bộ." Sở Đại gật đầu: “Người được chọn đóng quân ở đảo đã định rồi, tớ cùng Lão Triệu cùng tám đồng chí được lựa chọn từ hai tiểu đoàn kia”.

Lần này điều kiện là đảo hoang, hoang vu khắc nghiệt, đối với tố chất thân thể binh lính yêu cầu cực cao, bọn họ không phải đơn thuần tuần tra hàng hải mà còn phải kiến tạo căn cứ hải quân, làm chuẩn bị cho quân hạm đổ bộ.

Việc xây dựng phòng thủ không chỉ xuyên núi mà còn đào hồ nước, đập chứa nước ngọt, kho chứa bom, kho dự trữ đạn, kho thông tin liên lạc ... Đây đều là những công trình lớn.

Ở trên ý tứ là chọn những binh lính cường tráng nhất, thân thể tốt nhất mang đi, công việc cần dùng sức, không có thân thể khỏe mạnh không thể kiên trì nổi.

Cố Thanh Liệt cũng hiểu điều này, hắn liếc nhìn cô gái đang cắn bánh màn thầu, lắc đầu nói với Sở Đại: "Chính cậu hiểu rõ liền hiểu, với cái thân hình mảnh khảnh này của cậu, tớ thật có điểm lo lắng."

Vừa nói, cánh tay nâng lên, khoe cơ bắp: "Kỳ thực, tớ cảm thấy tớ thích hợp đi Trú đảo hơn."

Nghe vậy, ánh mắt Cố Khanh Khanh nhìn về phía anh trai lạnh tanh.

Cố Thanh Liệt: "... Anh đã tiết kiệm được rất nhiều phiếu vải. Cuối năm, cuối năm chúng ta trở về đến tiệm may làm vài bộ quần áo ha."

Cố Khanh Khanh thu hồi ánh mắt, ngô nghê ừ một tiếng.

Cố Thanh Liệt bất đắc dĩ nhìn Sở Đại.

Sở Đại nhún vai nói: "Cậu thành thành thật thật ở Biên Thành đợi đi, dẫn quân cho tốt, anh trai."

Cố Thanh Liệt hừ một tiếng: "Như lời cậu nói, hãy chăm sóc em gái tớ thật tốt, anh trai không cần cậu lo lắng."

Sở Đại không nhịn được cười, hai anh em này đảo mặt nhanh như chớp,

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày 23 tháng 12.

Thời tiết lạnh cóng, Cố Khanh Khanh ở trong nhà, ấm đun nước trên bếp than bốc khói nghi ngút.

Ba người phụ nữ ngồi quây quần bên bếp lửa hồng, Tôn Thục Phân vừa nhìn Cố Khanh Khanh vừa đan áo len, nhìn như thế nào cũng không đủ.

"Khanh Khanh à, ngày kia cháu đi Quân khu phía nam rồi. Về sau thím ở Binh Đoàn, gặp được nhau sẽ khó biết bao, lão Dư có nghỉ phép thím trở về, vợ chồng son cháu ở trên đảo, mãi không gặp được nhau."

"Muốn gặp nhau làm sao bây giờ?"

Hứa Niệm thật ra không nóng nảy, dù sao cô muốn tùy quân cùng anh Trạch.

Ngoại trừ việc môi trường sống thay đổi, chắc chắn không kém hiện tại.

Cố Khanh Khanh chăm chú nhìn cách Tôn Thục Phân xỏ kim, giọng nói trong trẻo: "Tổng sẽ có cơ hội gặp nhau mà, Sở Đại trú đảo cũng có nghỉ phép, bất quá 2 năm sau mới có cơ hội trở về."

Ngồi đây nói thì thật dễ dàng, nhưng đảo Bạch Sa vị trí đặc biệt, còn phải xây dựng căn cứ quân sự, bọn họ muốn rời khỏi đảo đều phải trải qua nhiều tầng kiểm tra, sợ là không nhẹ nhàng như vậy.

Cố Khanh Khanh cảm thấy thật ra cũng không có gì ngoài nhớ nhà.

Cô có thể ở bên người anh ấy bồi anh ấy cũng tốt.

Chứ để một mình Sở Đại trên đảo, Cố Khanh Khanh từ đáy lòng cảm thấy bản thân không bỏ được, cũng không muốn chờ đợi.

Cô đã không quen ngủ một mình nữa rồi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 104: Chương 104



“Khanh Khanh, Sở Liên Trường có tiết lộ sẽ đặt mua lễ hỏi gì cho cháu không nha?” Cuộn len trên đùi Tôn Thục Phân bị lăn trên đất, Hứa Niệm nhặt lên, an tĩnh giúp quấn sợi len.

Cố Khanh Khanh đứng dậy nhấc cái ấm đang sôi sùng sục trên bếp than, đổ toàn bộ nước sôi vào phích nước quân đội: "Không có, bọn họ gần đây huấn luyện quá vội, chỉ có buổi tối mới gặp nhau, cháu cũng ngượng ngùng hỏi."

Hơi ấm từ nước nóng phiêu đãng trong không trung, toàn bộ căn nhà lập tức nóng lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Khanh Khanh chúng ta cũng có lúc ngượng ngùng nha!" Tôn Thục Phân thật sự cảm thấy hiếm lạ, cười xấu xa: "Vậy buổi tối hai người có phải hay không ..."

Cố Khanh Khanh vội vàng ngắt lời: "Ây nha, thím đừng để cập đến cái này! Ngày mốt cháu đi rồi, chị A Niệm chị có đi cùng em không?"

"Không được." Hứa Niệm lắc đầu, cô không muốn quay về: "Anh Trạch năm nay không có nghỉ phép. Chờ sang năm điều động đi đảo Bạch Sa, chị lại tùy quân, khoảng thời gian này ở lại Binh Đoàn."

Thật ra thì không bao lâu nữa, quá nguyên tiêu là đi Trú Đảo rồi, tính toán chỉ còn hơn 20 ngày nữa thôi.

Căn phòng rất ấm áp, Dư Thỏ và Dư Húc hai chị em đang bò lăn lộn trên giường chơi, bởi vì Sở Đại hay bị tụt đường huyết nên trong nhà không thiếu kẹo sữa, Cố Khanh Khanh mở ngăn tủ lấy ra hai viên kẹo cho hai chị em.

Tôn Thục Phân liên tục ngăn lại: "Khanh Khanh, đừng cho hai đứa nhỏ nữa, cháu tích góp chút đi, phiếu đường cũng không dễ có.

Cố Khanh Khanh lắc đầu, ngồi trở về.

Vì sưởi ấm cô không đặt ấm nước lên bếp lửa để nấu nữa, lửa trong bếp nhảy ra bên ngoài, Cố Khanh Khanh vươn tay sưởi: "Anh ấy ăn kẹo tiêu hao quá lớn, chút phiếu kẹo căn bản không đủ dùng, mỗi tháng có người ở phương nam gửi kẹo sang cho anh ấy.

Nghe nói là một anh trai bằng tuổi với anh ấy.

Tôn Thục Phân hừng tỉnh: "Hẳn là thân thích bên nhà Sở Liên Trường bên kia."

Ba người phụ nữ nói chuyện phiếm cả buổi chiều, buổi tối đến nhà ăn ăn cơm, xong xuôi Cố Khanh Khanh vội vàng trở về nhà.

Cô sợ lạnh, bếp lửa than trong nhà chưa bao giờ ngưng cả, đều nhờ chú Dư mua, tiền trừ vào trợ cấp của Sở Đại.

Hơn 7h cửa bị đẩy gió lạnh hula hula tràn vào.

Khóe mắt và lông mày của Sở Đại vẫn còn mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông, hắn nghiêng người đóng cửa, ánh mắt rơi xuống cô gái đang ngồi bên bếp lò sưởi ấm, thoáng chốc nhu hòa.

“Anh đã về rồi à?” Cố Khanh Khanh vội vàng pha cho anh một tách nước nóng, kéo anh ngồi bên bếp lò: “Mùa đông ở Biên Thành lạnh quá, may mà chúng ta sẽ về sớm, bằng không em chịu không nổi."

Sở Đại cầm cái ly ngồi xuống, dựa gần bếp lò: "Qua đợt này sẽ không lạnh nữa, thời gian này em mặc dày chút, em vừa đến không quen, dễ bị cảm lạnh."

“Biết rồi.” Trong khoảng thời gian này Sở Đại lấy phiếu vải cho cô làm hai bộ quần áo bông, Biên Thành bên này thừa bông, không tìm tiệm may, trực tiếp nhờ thím Dư làm, bông nhét đầy tràn, mặc trên người ấm vô cùng.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh anh ấy, chống cùi chỏ trái lên chân phải của anh để sưởi lửa, nhìn bộ quần áo mỏng trên người Sở Đại cô đau lòng: "Anh cũng làm một hai bộ đi, không lạnh sao?"

“Không lạnh, có khoác quân dụng." Sở Đại đặt ly nước sang một bên, nắm lấy bàn tay nhỏ: "Ngày mai em đi từ biệt những đồng chí quen thuộc đi, về sau chỉ có nghỉ phép thăm người thân mới có thể lại đây."

Cố Thanh Liệt vẫn còn lưu lại nơi này, theo lý mà nói có thể thăm người thân, bất quá tình huống trên đảo thế nào còn chưa có rõ ràng, cũng không thể nói trước được bất cứ điều gì.

Càng về cuối năm, Sở Đại càng do dự, hắn thật sự muốn đưa em ấy ra đảo sao, hắn là nam nhân khổ chút chẳng sao. Vợ nhà hắn được yêu thương lớn lên, thật sự có thể chịu đựng được không?

Thấy anh đang mất tập trung, Cố Khanh Khanh lại nắm tay anh, dùng đôi mắt to trong sáng nhìn, cái nhìn như thấu tâm can của anh: "Anh đi đâu em cũng sẽ đi theo, anh đừng nghĩ ném em đi!"

“Sẽ không.” Sở Đại kéo người vào trong lòng mình, tay trái vòng qua eo, tay phải v**t v* bàn tay mềm mại: "Anh đi đâu cũng mang theo em."

Mọi do dự đều tan biến, hắn kiên định mà nói.

Cố Khanh Khanh tựa vào vai anh cười, ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt trên người anh ấy: "Ngày mai anh đi cùng em đi chào Từ chính ủy, còn có chú Dư nữa, chào hỏi một tiếng, còn có các anh trai, khoảng thời gian này ít nhiều bọn họ chiếu cố em nhiều."

Sở Đại yên lặng nghe vợ nói, đáy mắt ấm áp.

Trò chuyện một lúc, thấy chồng mãi không phản ứng, Cố Khanh Khanh tay nhỏ thọt vào quân trang: "Mỗi tháng từ phương nam gửi kẹo cho anh là ai vậy anh?"

Sở Đại duỗi chân đẩy cái bếp than ra xa một chút. Để tia lửa bay không văng vào áo khoác bông của cô gái nhỏ.

"Chử Chiêu, anh em trong khu đại viện cùng nhau lớn lên với anh, ngày thường cậu ấy gửi đồ lại đây đều là đi chợ đen mua gửi thẳng về cho Lão Dư, đã lâu không về không gặp mặt. Trở về quân khu Phương Nam anh mang em đi giới thiệu với cậu ấy."

"Vâng."

Cố Khanh Khanh đã nghe Đoàn Trưởng nói quá rồi, anh ấy là cùng anh trai Bạch Dung Bạch Diên còn có một người nữa cùng nhau lớn lên, buổi tối hôm đó cô nghe được Bạch Dung nhắc đến anh A Chiêu, chắc là Chử Chiêu này.

Về việc nam nhân nhà mình đưa mình đi gặp anh em thân thiết, miễn bàn trong lòng cô vui vẻ biết bao nhiêu.

Có cảm giác đã đi vào sinh hoạt thường ngày của anh ấy.

Bên ngoài gió lạnh gào thét, trong nhà hai người dựa vào nhau, một mảnh bình yên.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 105: Chương 105



Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Cố Khanh Khanh vùi than đá, lửa than tắt dần.

Chờ cô thay quần áo đi đến bên giường, người đàn ông đã nằm trên giường làm ấm giường, chờ cô bò lên, Sở Đại nhường vị trí, nhường chỗ ấm áp cho cô.

Cố Khanh Khanh vội vàng chui vào chăn bông nằm bên cạnh anh ấy, tay nhỏ trong chăn bông cực kỳ không thành thật.

Trải qua đoạn thời gian này thăm dò, cô biết lúc trước buổi sáng cộm cái gì rồi ... hơn nữa ...

Đôi tay mềm mại không xương chạm vào vòng eo mịn màng của nam nhân bất ngờ bị nắm lấy.

Yết hầu Sở Đại lăn lên lộn xuống, buồn bực, phiền muộn, nghiêng đầu: "Lạnh quá, em gái à!"

Cố Khanh Khanh đôi mắt to ngây thơ vô tôi: "Chính là như vậy em không ngủ được nha!"

Sở Đại chậm rãi thở ra một hơi đục ngầu: "Em cứ như vậy anh không ngủ được."

“Vậy thì anh trễ chút rồi ngủ." Cố Khanh Khanh ngâm nga hát.

Nam nhân này ngoài miệng nói là ngủ không được chứ đúng 11h là nhắm mắt mở mắt là 5h sáng.

Hiện tại chỉ mới hơn 9h, Sở Đại gian nan.

Tay cô dần dần được sưởi ấm, Cố Khanh Khanh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tăng vọt của người đàn ông nằm bên cạnh, cứ nằm bò trên người anh ấy sưởi ấm, không hề có ý thức nguy cơ.

Bất lực, Sở Đại ôm vợ, một tay vén chăn bông đắp lên cho em ấy, không cho gió lùa vào bên trong.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nằm trên n.g.ự.c anh ấy lắng nghe từng nhịp tim của anh, đôi mắt khép hờ, buồn ngủ.

"Anh trai."

"Hửm?"

“Ngày mai nhớ gọi người ta dậy nha, bằng không Binh Đoàn nhiều người như vậy em không kịp chào hỏi." Nói xong Cố Khanh Khanh ngáp dài một cái.

Về điểm nhân duyên tốt của vợ, Sở Đại có phần bội phục, với ai cũng có thể nói chuyện. Ở với Tôn Thục Phân lâu lâu còn nói ra một hai câu ngôn ngữ địa phương Hàn gia thôn. Lúc nói chuyện với mấy chiến sĩ làm bọn họ lâu lâu nhầm, nhảy ra vài câu.

Bộ đội vẫn luôn yêu cầu nói tiếng phổ thông, đột nhiên toát ra mấy câu như vậy.

Từ Chính Ủy lúc đó mặt mũi tối sầm.

Người nằm trong n.g.ự.c Sở Đại cọ cọ, thực mau hô hấp đều đều.

Hắn là một nam nhân 20 tuổi, đúng lúc khí huyết thịnh, em ấy còn không thu liễm ...

Mỗi khi hắn uy h.i.ế.p chờ về thôn Đại Truân Tử đêm tân hôn nhất định không bỏ qua cho em ấy thì đôi mắt to đen láy kia còn tràn ngập chờ mong: "Anh trai, anh ngàn vạn lần không được khách khí nha!"

Mang binh đi đánh giặc Sở Đại chưa từng mệt tâm dữ vậy.

Người trong n.g.ự.c không biết đang mơ cái gì, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, Sở Đại nín thở cũng không nghe rõ.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày.

Cố Khanh Khanh không biết mình đang mơ cái gì, miệng không ngừng nói, tay đột nhiên siết chặt.

Sở Đại: "..." Ngửa mặt lên trời thở dài.

Rất lâu sau mới bình ổn.

Buổi sáng 4:50.

Cố Khanh Khanh trong lòng n.g.ự.c Sở Đại tỉnh dậy, cọ cọ, lòng bàn tay cảm xúc cứng rắn, chậm rãi mở to mắt.

Đôi mắt hạnh vừa tỉnh dậy m.ô.n.g lung nhìn quanh.

“Anh trai?”

Ngơ ngác: "Anh muốn đi vệ sinh sao?"

Sở Đại cảm thấy muốn c.h.ế.t rồi: "Ừm."

Cố Khanh Khanh "ồ" một tiếng, buông tay xoay người qua một bên, miệng lẩm bẩm: "Anh đi đi, đừng kêu em rời giường."

Tối hôm qua lời nói của một cô gái nào đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, mới có một đêm qua thôi đã thay đổi, cũng may Sở Đại đã quen, tay chân nhẹ nhàng xốc chăn, mặc quần áo rời giường đi nhà vệ sinh ở sân sau.

Khi hắn trở về, tiện tay đốt lại bếp than trong phòng, bên cạnh thả hai củ khoai lang đỏ.

Cố Khanh Khanh tỉnh lại đã hơn tám giờ, nhìn sắc trời bên ngoài, cô bật người xuống giường, vội vàng ra sân sau vệ sinh cá nhân.

Nước mùa đông lạnh quá, lạnh cóng cả răng, cô vội lau mặt chạy vào nhà đóng cửa lại, hơi nóng mạnh mẽ phả vào mặt.

Có chồng thật tốt quá.

Vui vẻ mà cảm khái một tiếng.

Cầm phích rót một cốc nước nóng, cô ngồi trước bếp, tay cầm cốc tráng men, ánh lửa ấm áp phả vào mặt.

Thấy trên bếp có hai củ khoai lang, đưa tay nhéo nhéo, đã mềm rồi.

Sở Đại là tính cô không thể dậy nổi đi nhà ăn ăn sáng nên mang cho cô lót dạ.

“Khanh Khanh ơi!” Tôn Thục Phân ở bên ngoài gõ gõ cửa.

Cô nhanh chóng đứng dậy chạy ra mở cửa, đứng sang để Tôn Thục Phân vào.

"Thím sao sớm vậy thím? Mau vào trong ngồi, lạnh quá, cháu vừa ra ngoài rửa mặt thiếu chút đông cứng cả người." Cố Khanh Khanh bật chế độ máy hát, không ngừng than thở.

"Thím đưa cơm cho cháu, cái đứa nhỏ này sao buổi sáng không đi nhà ăn ăn, chú Dư hâm nóng thím mang lại đây." Tôn Thục Phân đặt hộp cơm lên bàn, Cố Khanh Khanh vội vã di chuyển bếp than dịch sang đó.

“Cháu dậy muộn, hehe.” Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng, cô cầm lấy đôi đũa do Tôn Thục Phân đưa cho, nhìn thấy đậu que xào thịt, hai mắt thẳng tắp.

"Thím à, hôm nay là ngày lành gì nha?!"

"Hôm nay tính là tất niên nha, ngày mai cháu đi rồi. Nghe nói sáng sớm mai mua vé là đi, ban bếp lúc dứt khoát làm tất niên sớm, giữa trưa có sủi cảo, chú Dư đang cán bột rồi." Tôn Phục Phân ngồi xuống bàn, ra hiệu cho Cố Khanh Khanh ngồi xuống ăn đi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 106: Chương 106



Cố Khanh Khanh vội vàng ngồi xuống, nhét khoai lang nướng cho Tôn Thục Phân: "Thím à, thím ăn cái này đi."

Mình thì nhai cơm.

Tôn Thục Phân nhìn củ khoai lang nóng hổi trên tay, đã l*t s*ch vỏ, bên ngoài nâu vàng, hơi cháy, còn một góc thì hơi sượng.

Cô nheo mắt, nhìn Cố Khanh Khanh, không ngừng tặc lưỡi: "Cái này là Sở Liên Trường nướng cho cháu à?" Khoai lang đỏ nướng chưa được chín.

“Vâng.” Cố Khanh Khanh cười ngọt ngào, cắn đậu que: "Anh ấy dậy sớm, cháu dậy không nổi."

"Đúng là cháu thích hợp gả cho hắn."

Tôn Thục Phân buồn cười: "Các người hai vợ chồng đều ăn nhà ăn, không cần làm cơm, không giống như những nhà khác, kết hôn còn phải chăm sóc cả nhà chồng. Trước kia thím vừa mới gả cho chú Dư, trời còn chưa sáng đã phải dậy mà nấu cơm, một cái trứng gà nhà chục người ăn, phân thế nào nghĩ thôi đã phát sầu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh hơi kinh ngạc: "Một quả trứng ăn mười người? Thím à thím chia làm sao?"

"Đánh bông ra, thêm nửa nồi nước nấu canh." Nói đến đây Tôn Thục Phân không thể nhịn được cười, nước mắt trào ra nơi khóe mắt.

Lúc đó thật là khổ, cả nhà lặc lưng quần sống qua ngày, canh lõng bõng nước không, chẳng có hương vị gì mà cả nhà ăn đến không một giọt dư thừa, vậy mà lúc đó đã thỏa mãn lắm rồi.

Ngày lễ tết thân thích mà đem nửa con cá muối đến, cả nhà già trẻ trông m.ô.n.g mà nhìn, có khách tới chúc tết liền nấu ăn, lúc ấy mỗi năm ngóng trông mỗi ngày như vậy thôi.

Bây giờ ở Hàn gia thôn sản lượng lương thực tính ra vẫn còn chưa có nhiều, miễn cưỡng no bụng, nghe nói nhà Khanh Khanh thường xuyên kéo lương thực cho nhà mẹ đẻ Hàn Liên Tâm.

Cố gia sống phúc hậu có tiếng khắp làng trên xóm dưới, ngay cả người Hàn Gia Thôn cũng khen không ngớt lời, nói Hàn Liên Tâm gả vào nhà chồng tốt, mỗi tết nhất lễ hội đều đưa lương về trợ cấp nhà mẹ đẻ, nhà chồng không nói cái gì, đúng là khó có được.

"Khi cháu còn nhỏ trong nhà cũng thiếu lương, bà nội nuôi mỗi hai con gà, đẻ trứng không tích góp, dành hết cho cháu ăn, trong nhà các anh trai đều gặm khoai lang đỏ, sau đó lương thực trong nhà đủ ăn mới nuôi mười con gà, mấy anh trai mới có trứng gà để ăn."

Chú nhỏ với anh trai lớn hơn cô được bao nhiêu đâu, cố tình cái gì tốt đều để dành cho cô, bản thân luyến tiếc không nỡ ăn.

Khi anh Cố Hùng 14, 15 tuổi lên núi đốn củi, hái mang về cho cô quả dại, bó đầy vào lá cây, là loại quả tím tím đặc biệt ngọt, ăn xong hàm răng đen xì.

Dù tuổi thơ ăn cháo nhiều hơn ăn cơm, nhưng ký ức thơ ấu của cô không phải là những năm tháng đói khổ, mà là sự yêu thương vô bờ bến của trưởng bối, của anh trai.

Tôn Thục Phân từ cái cách Cố Thanh Liệt yêu thương cô em gái này là đã biết Cố gia đối với Cố Khanh Khanh như thế nào. Tiểu Thỏ không được phúc khí như vậy, bởi vì là con gái thường xuyên bị bà nội, cả cô ruột chèn ép, cũng may con bé vô tư, không để ý.

Cô thở dài, nghĩ đến tương lai Tiểu Thỏ và Tiểu Húc ở bên cạnh cô và lão Dư, cô nhất định sẽ nuôi dưỡng hai đứa thật tốt.

"Khanh Khanh." Cô nhớ ra một sự kiện: "Chờ lát nữa cháu mới thu thập hành lý nhỉ? Thím đan cho cháu với Sở Liên Trường cái khăn quàng cổ, để thím mang lại đây."

"Nha? Cảm ơn thím!" Cố Khanh Khanh cong mắt cười.

Ở tiệm may cô có nhìn thấy khăn quàng cổ, đa dạng cũng đẹp, không ngờ thím Dư cũng biết đan khăn quàng cổ.

"Mà nè, thím nói với cháu trước, tay nghề thím không giỏi, dùng len sợi làm, thím đan rắn chắn chút, cháu nhìn thấy đừng có thất vọng."

“Như nào sẽ chê được." Cố Khanh Khanh đặt đũa xuống, nắm chặt cánh tay Tôn Thục Phân làm nũng: “Thím là thương cháu nhất, cháu luyến tiếc thím với chú Dư quá đi, chú Dư làm thịt kho tàu vừa mềm vừa ngon, không ngán, cháu về sau đi ra đảo khẳng định nhớ thương món này."

“Ây da, Cái miệng của Khanh Khanh là ngọt nhất, chờ lát nữa thím nói với chú Dư, từ khẩu phần ăn của chú thím làm cho cháu một chén thịt kho tàu.”

Cố Khanh Khanh gật đầu lia lịa, nghĩ thầm đến lúc đó cho Tiểu Húc, Tiểu Thỏ thêm nhiều kẹo.

Hảo ý của chú thím vẫn là không nên cự tuyệt.

Cơm nước xong trò chuyện với Tôn Thục Phân một lúc, Tôn Thục Phân mang hộp cơm đi nhà ăn, nói với Dư Phú Quý chuyện mở bếp nhỏ cho cô.

Cố Khanh Khanh ở trong phòng ngốc không muốn ra ngoài, nghĩ lại ngày mai đi rồi, cọ tới cọ lui rời đi căn nhà ấm áp, trước khi đi còn thông hơi bếp lò.

Gió lạnh thốc thẳng vào mặt cô như d.a.o bén, cô rúc đầu vào trong cổ áo, hoàn toàn trái ngược với những người lính xếp hàng ngay ngắn đang đi ngang qua.

Cố Thanh Liệt, người đang dẫn đầu đội, liếc nhìn em gái của mình, bộ dạng trông y như con chim cút, nhịn không nổi, may là vẫn căng lại được.

Có binh lính nhịn không được, bả vai run lên, phát ra tiếng cười khúc khích, Cố Thanh Liệt hét lớn: "Cười cái gì? Nghiêm túc lên, chuẩn bị mười km."

Thấy binh lính căng thân mình, hắn bồi thêm một cầu: "Ngày mai em gái đi rồi, chừa chút thể diện cho em ấy."

Ít nhất đừng có cười trước mặt em ấy.

Cơ mà bọn họ hoàn toàn nhịn không được.

Cố Thanh Liệt cười nhe răng: “Tốt lắm, mười lăm km."

Cố Khanh Khanh thật không nghĩ đến, cô bị Cẩu Đản cười nhạo rồi còn bị lợi dụng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 107: Chương 107



Cô tức giận nhìn chằm chằm vào người dẫn đầu chạy đằng kia, đút tay vào túi, rụt đầu vào cổ áo khoác bông, đi chậm rãi về phía trại nuôi heo, lão Chu nhìn từ xa còn tưởng ông cụ nào thảnh thơi lại đây chơi.

“Khanh Khanh, nào có lạnh vậy đâu?" Lão Chu nói chuyện, khói không ngừng bốc ra, Cố Khanh Khanh cố tìm một nơi không có gió để đứng.

“Không lạnh sao chú mặc quần áo dày như vậy làm gì, còn lót thêm rơm rạ cho heo, chỉ chưa có đắp chăn bông cho heo nữa cơ." Cố Khanh Khanh đứng dậm chân cho ấm người.

"Đứa nhỏ này sao chèn ép người thế? Trước kia chưa gả cho Sở Liền Trường miệng ngọt như mật, sao hiện tại thành ra như vậy?" Lão Chu lắc đầu đi vào trong rót một ly nước ấm.

"Hôm nay sao lại tới đây tìm chú Chu? Thời tiết lạnh không thấy cháu đến đây bao giờ."

“Cháu sắp đi rồi, đến chào ngài nha!" Cố Khanh Khanh bưng ly nước nhấp một ngụm cho ấm người, cười cười: "Lần sau muốn gặp chú Chu thật là khó, không biết là năm nào nữa.”

Lão Chu đang cầm cào cào phân lợn, nghe được lời nói này sống mũi chua xót: "Ai nha, anh trai cháu không phải còn ở đây sao? Nào thăm người thân sang bên này thăm mọi người, cháu ở Binh Đoàn xuất giá, Binh Đoàn là nhà mẹ đẻ của cháu, 2000 chú, anh trai đều ở nơi này đấy, ly biệt đừng quên Binh Đoàn a."

“Làm sao có thể!” Cố Khanh Khanh sắp khóc đến nơi: "Sở Đại được nghỉ cháu sẽ đến thăm ngài nha, ngài không phải muốn ăn đậu hũ mốc quê nhà sao? Đến lúc đó cháu mang từ quê lại đây cho chú."

“Được được được, vậy cháu nhớ rõ nhé!" Lão Chu cầm cái cào tiếp tục cào phân heo, trong lòng muôn ngàn lời nói.

Khanh Khanh là một cô gái tốt, ngày thường mình hắn ở đây nuôi heo, chẳng có ai nói chuyện, cô gái này đến, hai ba hôm chạy đến muốn phân heo bón phân, còn nói chuyện tán gẫu với hắn.

Tưởng tượng cô gái như này đi hải đảo hoang vu gian khổ, lão Chu thở dài thường thượt, chỉ hy vọng đứa nhỏ này về sau càng ngày càng tốt.

Cùng nói chuyện với lão Chu một lúc lâu, Cố Khanh Khanh đáy lòng ảo não vô cùng, rõ ràng mới đến Binh Đoàn ba bốn tháng, cô cảm thấy mình ở chỗ này thật là lâu.

Từ trại nuôi heo ra tới, cô lại đi đến chỗ quân nhu.

Trương Triều đang ngồi bên bếp than nhấm nháp hạt dưa, vừa nhìn thấy cô liền niềm nở chào hỏi: "Mau ngồi, Binh Đoàn cuối năm lạnh lắm phải không? Qua đoạn thời gian này nắng lên sẽ ổn."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vâng, lạnh quá."

Cố Khanh Khanh vừa ngồi xuống, Trương Triều đã đẩy đĩa hạt dưa, đậu phộng rang sang: "Chú Trương nơi này là cái quan chức nhàn tản, ở chỗ này thoải mái, không giống các đồng chí mùa đông khắc nghiệt còn phải đi đánh giặc, đi huấn luyện, bất quá cuối năm ngừng nghỉ một hồi, cũng coi như một năm thuận lợi."

Hắn là văn chức, không tham gia vào chiến trường, chỉ có ở quân nhu kiểm kê là được, tiền trợ cấp không nhiều bằng chiến sĩ chiến đâu, thậm chí so với Dư Phú Quý sĩ quan hậu cầu còn ít hơn một đoạn, bất quá hắn lại rất thỏa mãn.

Vốn dĩ hắn có thể ở quân khu phương nam làm công văn nhàn nhã, sau hắn nghĩ hắn vẫn nên đến Biên Thành đi, đánh giặc hắn không đánh được, nhưng hắn được cái miệng, mua sắm vải bông vải dệt linh tinh để nâng cao đời sống chiến sĩ cũng coi như không làm thất vọng bộ quân trang này.

Ngày thường hắn có rất nhiều đồ ăn vặt, trừ hạt dưa đậu phộng còn có khoai lang khô từ chỗ Dư Phú Quý làm ra.

Đó là thứ mà lúc Cố Khanh Khanh vừa đến, Dư Phú Quý cắt đi hết phơi khô.

Nắng chói chang, khoai lang đỏ khô đến cứng ngắc, như thế nào cũng không thể cắn được.

Cố Khanh Khanh căn đến ê răng: "Chú Trương, đừng lấy khoai lang đỏ ra nữa, cháu cắn không được, ăn đậu phộng hạt dưa là được rồi."

Trương Triều mỉm cười: “Là do cháu không biết ăn.” Hắn đem khoai lang đỏ khô thả gần bếp lò, hong một chút xíu liền mềm.

Đưa cho Cố Khanh Khanh: "Thử xem?"

Cố Khanh Khanh do dự, cuối cùng cũng vươn tay nhận lấy, cắn đầu lưỡi một cái, "úi da ——"

“Thật sự cắn được này!"

Trương Triều vỗ tro trên tay, ngồi trở lại, liếc mắt nhìn Cố Khanh Khanh: "Chú Trương đây trừ bỏ nghiên cứu quân nhu, chính là nghiên cứu thức ăn, chờ lát nữa còn đi chỗ lão Dư đúng không? Vừa lúc ăn cơm xong thì đi hỏi lão Dư ít khoai lang đỏ khô mang đi đi, hắn nhiều lắm."

Khoai lang khô của Dư Phú Quý là hàng ế, đa phần các chiến sĩ đều là người thẳng tính, cầm cắn một cái, cắn không ra từ đó về sau không ai đến chỗ hắn hỏi khoai lang khô nữa.

“Vâng!” Cố Khanh Khanh tay trái cầm đậu phộng, nhét vào túi, tay phải cầm khoai lang đỏ cho vào miệng.

Con bé này đến chỗ hắn moi một phen, Trương Triều vui vẻ: "Cháu không thấy ngại nha!"

Hắn dứt khoát đem hết số đậu phộng hạt dưa còn lại cho vào túi con bé: "Chú nghèo, không có cái gì cho cháu, cái này vừa lúc mang lên xe lửa ăn, một ngày một đêm sợ là khó ngồi."

Ngồi xe lửa từ nam ra bắc hắn từng đi rồi, nhà hắn ở phương nam, ngồi xe lửa bắc nam ba ngày ba đêm, giờ nhìn thấy tàu lửa xanh là sợ mặt xanh còn hơn tàu lửa.

"Chú Trương." Cố Khanh Khanh ăn khoai lang khô nướng trên bếp lò, cười tủm tỉm: "Cảm ơn chú mấy tháng qua chiếu cố cháu."

Ngày kết hôn của cô, rất nhiều đồ ăn là chú Trương giúp cắt, tuy là bộ dạng xấu chút. Sau đó chú Dư nói cô mới biết trước kia chú Trương chưa từng cầm dao.

Là đãi ngộ chỉ có cô mới có.

"Đứa nhỏ ngốc này." Trương Triều ngây người, sau đó tùy ý vẫy vẫy tay: "Chú hiện tại mỗi ngày ăn rau xanh không phải ít nhiều nhờ cháu, muốn như vậy phải cảm ơn lẫn nhau."

Cố Khanh Khanh bị cái cách nói mới lạ này chọc cười.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 108: Chương 108



Cố Khanh Khanh từ chỗ Trương Triều mang về một ít đồ ăn vặt, hứa là đến hải đảo sẽ viết thư về cho Binh Đoàn.

Nguyên văn lời nói của Trương Triều là: "Chú Trương ở Binh Đoàn là người làm công tác văn hóa duy nhất, ngoại trừ Từ Chính Ủy ha, Dư Phú Quý cùng lão Chu không biết một chữ, một người chỉ biết g.i.ế.c heo, một người chỉ biết nuôi theo, viết thư cho bọn họ chỉ làm bọn họ vò đầu vứt tai mà thôi.

Chú ấy chê chiến hữu, tự khen mình thành đóa hoa.

Cố Khanh Khanh nén cười điên cuồng gật đầu.

Vốn dĩ ban đầu nghĩ chỉ viết một lá thư gửi cho Cố Thanh Liệt, bây giờ gửi hai lá thứ thôi.

Sau khi rời khỏi Quân Nhu, Cố Khanh Khanh đi sang bên kia nhìn, nhìn những loại rau xanh tươi tốt trong nhà kính, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có thể ăn rau xanh, thật tốt.

Trên đường đến nhà ăn, cô còn gặp Sở Đại mang đội, đây là lần cuối cùng anh ấy tuần tra ở Binh Đoàn.

Nhịn xuống suy nghĩ nhảy vào vòng tay của anh ấy, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại trao đổi ánh mắt, khóe môi cong lên.

Sở Đại khẽ gật đầu, lúc đi ngang qua còn ghé vào bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Bên ngoài lạnh lắm, mau trở về nhà."

Sau đó ánh mắt nhìn thẳng.

Cố Khanh Khanh nhìn đội ngũ đi đằng xa, mặt mày vui vẻ, ngâm nga một bài đồng d.a.o đi về phía nhà ăn.

Nơi ấm áp nhất khẳng định là nhà ăn!

Dư Phú Quý ở đây đang bận rộn khí thế ngất trời, nhào bột, cán bột, một tay cầm cái chậu động tác tay không ngừng.

Cố Khanh Khanh trực tiếp ngồi trước bệ bếp, bỏ thêm than vào: "Chú Dư, bữa trưa ăn sủi cảo nhân gì vậy nha?"

“Thịt heo hành tây, rau chân vịt trứng gà, nấm hương thịt heo còn có khai tây thịt heo." Dư Phú Quý tranh thủ rảnh rỗi liếc mắt nhìn sang: "Thêm than vào giữa đáy nồi, đừng thêm vào hai bên nếu không cái nồi nước nữa ngày không sôi được."

“Vâng.” Cố Khanh Khanh đáp lời, xoa xoa tay cầm cái kẹp tiếp tục thêm than.

"Nghe thím cháu nói cháu muốn ăn thịt kho tàu?"

"Vâng, muốn làm món thịt kho tàu do chú Dư làm, chỉ nước kho thôi cháu có thể ăn được ba chén cơm."

“Cháu cũng không ngại chú xót tiền lương thực?" Dư Phú Quý buồn cười: “Buổi sáng chú đi cung tiêu xã cắt khối thịt heo, vừa lúc là thịt ba chỉ ngon, trưa nay làm một bữa cho mèo con tham ăn này ăn no nê."

“Cảm ơn chú!” Cố Khanh Khanh khóe mắt chua xót, người ở Binh Đoàn sao có thể tốt như vậy chứ, tốt đến mức cô không nỡ rời đi.

"Đừng phát ngốc nữa, mau thêm than vào bếp."

Trong phòng bếp bếp nhiều, Cố Khanh Khanh cầm cái kẹp chạy tới chạy lui, ban bếp núc làm sủi cảo đều bị cô chọc cười.

"A, đây là ong mật nhỏ từ đâu ra đây?"

Người bên cạnh nói đùa: "Đây nơi nào là ong mật nhỏ, đây là ông lão đại trên vách đá lớn."

“Không đúng, không đúng.” Thấy Cố Khanh Khanh bĩu môi phẫn hận nhìn bọn họ, cậu lính nhỏ mặt tròn cười vỗ cục bột trên thớt: “Đây không phải ong nhỏ, cũng không phải ong lão đại lớn trên rừng, càng không phải ong vò vẽ, đây là em gái tôi nha!!”

Trong bếp toàn bộ các chiến sĩ cười phá lên.

Cố Khanh Khanh nhún vai, cô đã quen với việc bị họ trêu chọc rồi, không sợ gì cả.

Cô tự mình mở ngăn tủ bên góc tường, lấy một ít khoai lang đỏ khô, đặt bên bếp nướng.

Còn sớm, một lúc nữa mới bắt đầu ăn cơm tối, Dư Phú Quý vội chỗ này chỗ kia xong, thấy cô cứ ăn khoai lang đỏ khô, khóe mắt đắc ý: "Lúc trước chú phơi khoai lang khô các người không ăn, hiện tại đây không phải ăn đến hăng say? Chờ lát nữa chú mang cho cháu một bao, cháu mang lên xe lửa từ từ ăn."

Cố Khanh Khanh: "..." Chú à, lòng tốt của chú có chút khó tiêu thụ nha, ngồi xe lửa, cô đâu thể đến nơi thêm than chỗ đó để nướng khoai lang đỏ đâu.

Cô không thể từ chối vì thế nước mắt lưng tròng chấp nhận rồi.

Mười hai giờ trưa, binh lính xúm lại hát quân ca "Hoàng hôn đỏ rực núi bay. Binh lính b.ắ.n mục tiêu, trở về trại, trở về doanh trại ~"

Quân ca lảnh lót làm trước mắt cô nhòe đi, giống như về lại ngày mới vào Binh Đoàn, buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm, bọn họ là hát bài quân ca này ...

Cố Khanh Khanh sụt sịt, hít hít cái mũi ngẩng đầu lên, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt không cho nó rơi xuống.

Hoãn hoãn lại, trước mặt xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh, chắn ánh sáng trước mặt.

Cố Khanh Khanh vừa lúc có thể nhìn thấy khuôn hàm thon gầy, cô chớp chớp mắt.

Nghe thấy anh ấy nói: "Ăn cơm thôi."

Nghĩ đến món thịt heo kho tàu, chút bi thương lập tức tan biến thành mây khói.

Cô sợ lạnh, nên Dư Phú Quý dứt khoát đem thịt kho tàu cùng sủi cảo để bên bệ bếp cho cô ăn: "Cháu có muốn ăn cơm không?"

Cố Khanh Khanh không chớp mắt ra hiệu: "Ba chén!"

Dư Phú Quý tức giận nói: "Chính mình múc, chút thức ăn của Sở Liên Trường vừa lúc hôm nay chạm đáy."

Hắn thật không nói sai, tiền trợ cấp hàng tháng của Sở Đại là 72 tệ, Binh Đoàn một bữa ăn tiêu chuẩn cho một người là 6 mao, Cố Khanh Khanh dính vào hai người họ một ngày là 1 đồng 2, huống chi Cố Khanh Khanh còn thường xuyên mở bếp nhỏ ăn thịt, mỗi tháng phiếu thịt của Cố Thanh Liệt cùng Sở Đại ăn không còn một mảnh, không còn dư thừa.

Cố Khanh Khanh vẫn còn ở trong Binh Đoàn, mà người đã tham lam 5 tệ tiêu chuẩn thức ăn của anh cả Cố Xán Dương ở quân khu Phương Nam rồi.

Tiêu chuẩn một bữa nhiều đến vậy, có bao nhiêu thịt chứ?!

“Của Sở Đại hết, không phải còn tôi sao?" Cố Thanh Liệt khoác tay lên vai Sở Đại: "Tôi cũng không thể làm em gái mình đói được."

Hắn nhìn khuôn mặt tròn trịa của cô gái nhỏ, tự dưng tự hào ghê gớm.

Em gái đến Binh Đoàn chẳng những không gầy mà còn béo lên, cái này ở nhà ông bà nội chắc không nói gì nhỉ?

“Lão Chu bên kia còn thiếu một người nuôi heo, tôi thấy Cố Bài Trường không tồi nha." Dư Phú Quý bới cho Cố Khanh Khanh một chén cơm gạo lứt, lại nói: "Cho cháu thêm một chén canh củ mài nấu xương, đang ở bếp hầm, bên bếp bên kia, nhớ uống."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 109: Chương 109



Thấy lão Dư dùng giọng điệu ghét bỏ mà quan âm, Cố Thanh Liệt buồn cười.

Cố Khanh Khanh lên tiếng: "Cháu biết rồi!”

"Chờ lát nữa trở về cháu mang về cho thím dư còn có Tiểu Thỏ cùng Tiểu Húc một phần."

“Không cần, chính cháu ăn là được, trong nhà đều có." Dư Phú Quý xoa xoa tay: "Chú đi ăn cơm, cháu nhớ ăn canh đấy."

“Vâng!"

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đều đứng bên cạnh bưng hộp cơm để cùng Cố Khanh Khanh ăn cơm, Cố Thanh Liệt không khách sáo gắp miếng thịt kho tàu: "Anh trai gần đây huấn luyện nhiều quá, cần bồi bổ."

Cố Khanh Khanh liếc một cái, gắp lẹ hai miếng thịt ba chỉ vào hộp cơm của Sở Đại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dư Phú Quý dùng nguyên liệu đủ nhiều, nước tương cùng đường phèn ra màu rất đẹp, ngoại trừ hành không thêm cái gì, đầy ắp thịt.

Cố Khanh Khanh nhìn chén thịt này đến tầm hai cân.

Trong bếp thật ấm, cơ mà đứng một lâu bị tê chân, đổi chân nhảy nhót một hồi bị Cố Thanh Liệt ấn đầu —

"Ăn cơm cũng không chịu ngừng nghỉ, may mắn đem em gả ra ngoài rồi, người anh em này của anh không phải xem mặt mũi anh phỏng chừng cũng chướng mắt em ..."

Cố Thanh Liệt chê em gái một hồi bị em gái liếc xéo: "Nói cái gì đó Cẩu Đản, nếu không phải em gả cho anh ấy, anh em như anh, anh ấy sao mà nhẫn nhịn lâu vậy được, sớm ném anh đi lâu rồi."

“Đúng không anh trai?" Cô chống cằm chờ Sở Đại giúp mình nói anh trai.

“Anh em à.” Cố Thanh Liệt nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của em gái, tay đáp lên vai Sở Đại, hừ lạnh: "Cậu chính là em rể của tớ, về sau ở Cố gia còn phải dựa tớ giúp cậu nói chuyện đấy, ngày mai lên xe lửa rồi, cái anh cả kia của tớ, không phải là người dễ nói chuyện đâu, nếu là không có tớ, cậu qua đó bị ghẻ lạnh, hai người còn chưa có gặp gia trưởng, chưa có xả chứng đâu."

Sở Đại tặc lưỡi, nhìn hai anh em này đấu võ mồm, giơ tay nắm lấy cổ tay Cố Thanh Liệt, thả xuống.

"Vậy thì phải làm sao đây, tớ cũng thật khó xử nha!"

-

Sau khi ăn xong, Cố Thanh Liệt rửa hộp cơm để lại chỗ chứ, Cố Khanh Khanh uống hai chén canh, dư lại để lại trên bếp cho Dư Phú Quý.

Buổi chiều cô không có chuyện gì làm, vừa lúc về phòng thu dọn đồ đạc.

Cố Thanh Liệt ở cách vách nghỉ trưa, cô từ từ lấy quần áo ra đưa cho Sở Đại, anh ấy lưu loát gấp gọn rồi đặt lên giường.

Chừa lại quần áo để đêm nay tắm rửa, còn lại cất hết vào túi.

Cố Khanh Khanh câu được câu không nói chuyện với chồng, lúc đưa quần áo ra ngoài, cô hỏi: "Anh trai, bao lâu rồi anh không về?"

“Hơn một năm trước”. Hắn năm 1970 đến Binh Đoàn ở Biên Thành. Khi đó tuổi trẻ, cao ngạo hăng hái, mang theo Bạch Diên từ quân khu phương nam chạy đến biên cảnh nguyện đánh giặc đền đáp tổ quốc.

Một năm trước, hắn đem tro cốt Bạch Diên về quân khu phương nam, sau đó không hề về nữa.

Suốt một năm trận lớn trận nhỏ còn chưa thắng bại hoàn toàn, anh em cũng không mang về kịp thời.

Nghĩ đến đây, hắn cong môi tự giễu.

Ý thức được tâm trạng của anh ấy đang dần hạ thấp, Cố Khanh Khanh bỏ quần áo trên tay xuống, bước tới ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông, chôn đầu vào lòng n.g.ự.c của anh ấy —

"Anh trai, anh lợi hại quá đi, 17 tuổi đã bảo vệ quốc gia rồi, em 17 tuổi còn ở nhà ăn tiền trợ cấp của anh."

Sở Đại bị cái logic này chọc cười, vẻ u ám trong mắt biến mất: "Chính là cô gái 17 tuổi này làm cho người dân ở Biên Thành có rau xanh ăn nha."

“Cũng đúng nha, chúng ta đều lợi hại!"

Sở Đại một tay ôm eo cô gái nhỏ, cúi đầu đặt vào giữa hai lông mày của em ấy một nụ hôn: "Ừ, đều lợi hại."

Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ, lúc đầu cô còn hơi buồn ngủ, hiện tại động lực mười phần.

Cô tìm thấy một chiếc đồng hồ trong ngăn tủ, ngón tay xách lên hỏi: "Anh ơi, cái này là của anh à?"

Sở Đại hơi ngạc nhiên: "Ừ, lúc trước tới Binh Đoàn ở cửa hàng Bách Hóa mua."

Sau khi đến Binh Đoàn không mang nữa."

Cho nên không nhắc hắn đã quên mất.

“Cái này là nhãn hiệu gì vậy?" Nhìn thấy đồng hồ vẫn đang chạy, Cố Khanh Khanh cầm nghịch một hồi, lôi kéo anh ấy ngồi ở mép giường, muốn anh ấy mang lên.

Sở Đại tùy ý để em ấy cầm lấy cổ tay mình, xem động tác của em ấy trúc trắc mà gỡ cái móc, mang vào cổ tay hắn, hắn không cản: "Đông Phong, lần này trở về em cũng mua một cái."

“Thật vậy chăng?” Cố Khanh Khanh nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay đẹp đẽ của anh ấy vui vẻ: "Em chỉ có một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ, do chú ba từ cửa hàng trong thành phố mua cho em, hiện tại em không mang đi."

“Là thật.” Sở Đại thấy em ấy cúi đầu cài dây đồng hồ: "Anh mua cho em cái giống như vậy, chắc là có mẫu của nữ."

“Bao nhiêu tiền vậy anh?” Cố Khanh Khanh theo bản năng thấy thứ này thật đắc, đừng nói là mua ở quầy hàng nước ngoài, cô đến cửa hàng bách hóa còn chưa đi qua, cô nghe chú Tần nói ở đó mua gì cũng cần phiếu.

Xe đạp Phi Cáp của chú Tần tận 150 tệ, còn phải tốn bao nhiêu công sức mới mua được.

“Một trăm lẻ hai.” Sở Đại suy nghĩ một chút, lông mày mềm mại nhìn xuống khuôn mặt tròn trịa của cô gái nhỏ.

“Đắt quá.” Cố Khanh Khanh đeo đồng hồ vào cho anh ấy, nghịch vài lần, anh ấy cổ tay mảnh khảnh còn trắng nữa mang đồng hồ rất đẹp, đổi lại là Cẩu Đản khẳng định mang không ra được cảm giác như thế này.

Cô xắn tay áo lên, nhìn nước da dưỡng trắng lên phần nào do khoảng thời gian này cô bảo dưỡng kỹ, cơ mà vẫn không thể so sánh với anh ấy.

Cố Khanh Khanh sắc mặt rối rắm, cũng không biết đang thuyết phục mình hay khuyên ai: "Chúng ta không mua ha."

Sở Đại thu hết biểu hiện ngắn ngủi của em ấy, lôi người ngồi vào lồng n.g.ự.c mình, thả tay áo xuống, mân mê đầu ngón tay: "Mua chứ, tại sao không mua?"

“Khó được Khanh Khanh thích." Sở Đại đối diện với đôi mắt đen láy, thấp giọng cười, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
 
Back
Top Bottom