Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 80: Chương 80



Cố Khanh Khanh một đôi mắt to ngấn nước nhìn Sở Đại không nói lời nào.

Không khí cứ như vậy giằng co.

"Sở Liên Trường ..." Triệu Trạch đến thay thuốc, khi thấy Cố Khanh Khanh đang ở đó thì "nha" một tiếng.

“Em gái Khanh Khanh, tối hôm qua ngủ ngon sao? Lời này ít nhiều mang điểm u oán.

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn thấy một khoảng quầng thâm mắt dưới cặp kính cận, không khỏi giật mình: "Anh Triệu? Mắt anh bị làm sao vậy?"

Triệu Trạch vừa giận vừa buồn cười, ra hiệu cho Sở Đại cởi áo sơ mi, phải đổi dược cho hắn.

Sở Đại liếc nhìn Cố Khanh Khanh bên cạnh, có chút do dự. Triệu Trạch dứt khoát động thủ đẩy người ra cởi cúc áo sơ mi.

“Còn không phải nhờ phúc của em, tối hôm qua trực cả đêm." Triệu Trạch cắt bỏ băng vải quấn trước n.g.ự.c của Sở Đại, Cố Khanh Khanh trộm liếc mắt nhìn, nhìn thấy m.á.u nhiễm một vòng, hốc mắt đỏ bừng.

"Không có việc gì." Sở Đại thấy Khanh Khanh sắp khóc đến nơi, kéo cái áo sơ mi che lại: "Không đau."

Cố Khanh Khanh càng khóc dữ dội hơn, không chỉ vì vết thương của anh ấy, mà còn vì anh ấy sắp phải đi đóng quân ngoài đảo rồi, khả năng về sau không còn gặp lại nữa.

Đoàn trưởng nói người phải chậm rãi thuần hóa, mà tình hình hiện tại người đã không còn ở đây nữa, còn thuần hóa kiểu gì nữa.

Sở Đại cùng Triệu Trạch hai mắt nhìn nhau, hai người đàn ông to lớn chẳng có biện pháp gì, Triệu Trạch vội vàng đổi dược cho Sở Đại xong thả lại một câu bỏ chạy, đầu còn không dám quay lại: "Khanh Khanh à, anh không có trách em, về nhà đừng nói với chị A Niệm, anh còn muốn đi trại thương binh ..."

Giọng nói biến mất người cùng biến mất khỏi cửa, Cố Khanh Khanh không muốn Sở Đại nhìn thấy bóng dáng chật vật của bản thân, xoay người sang chỗ khác khóc, tay cứ quẹt nước mắt không ngừng.

Sở Đại đang ngồi trên giường, nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô gái nhỏ, hắn chống tường ngón tay sờ vào trong túi áo khoác bên cạnh giường, theo bản năng mở nắp hộp thuốc ra, mắt nhìn cô gái trước mặt lại đẩy trở về.

Trong phòng bệnh là tiếng khóc vụn vỡ nức nở, nam nhân nhắm hai mắt, mu bàn tay che ở trước mắt, che đi sự đau lòng trong đáy mắt.

Yết hầu trượt lên trượt xuống không ngừng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Cố Khanh Khanh sau khi khóc xong, lấy tay áo lau mặt, quay đầu lại nhìn thấy bát cháo bí đỏ trên bàn cạnh giường không hề nhúc nhích, cô cầm lên, dời ghế về phía trước, cầm lấy cái thìa đưa đến miệng cho Sở Đại.

Sở Đại bỏ tay xuống, mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt cảm xúc không rõ ràng.

"Anh không phải định đi đóng quân ngoài đảo sao? Không ăn miệng vết thương không nhanh khỏi được, làm sao ra đảo."

Cố Khanh Khanh cố nén đau khổ xuống tận đáy lòng, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt: "Ăn đi, anh trai, ăn xong rồi em đem hộp cơm đi nhà ăn, giữa trưa em bảo anh trai em đưa cơm cho anh."

Sở Đại nhìn không chớp mắt, hắn nghe hiểu ý của em ấy.

"Về sau không đưa cơm cho anh?"

“Vâng.” Cố Khanh Khanh cố gắng hết sức để nở một nụ cười: “Không mang nữa!"

Sở Đại sững sờ, nhìn xuống cái thìa bên miệng.

Hắn nói một tiếng: "Được!"

Trong phòng chỉ có tiếng người đàn ông đang uống cháo, Cố Khanh Khanh lặng lẽ đút cho anh ấy, chờ uống xong ngụm cuối cùng thì đứng dậy thu dọn hộp cơm, cố gắng không nhìn anh ấy nữa, bước chân vội vàng rời khỏi phòng y tế.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chú Dư.” Trở lại nhà ăn, Cố Khanh Khanh rửa sạch hộp cơm, đặt sang một bên: “Binh Đoàn có cử đồng chí dạy người dân Biên Thành làm nhà kính trồng rau không? Có thể cho cháu đi cùng được không?"

Quả bí ngô trong tay Dư Phú Quý bị cắt làm đôi, hắn kinh ngạc: "Sao vậy? Cãi nhau với Sở Liên Trường?"

“Không có.” Cố Khanh Khanh nghĩ thầm sao mình có thể cãi nhau với anh ấy được, người ta căn bản không coi trọng cô chút nào, có gì để cãi nhau đâu.

"Nhà kính trồng rau là cháu đề xuất, cháu sợ có chỗ chưa hoàn thiện, mỗi nơi đất đai khác nhau, trung tâm ở Biên Thành nơi đó gió cát không có xâm nhập nghiêm trọng như Binh Đoàn, chỉ cần đem thổ nhưỡng dưỡng phì nhiêu hẳn là có thể trồng thêm nhiều loại rau xanh ..."

Dư Phú Quý nghe con bé thao thao bất tuyệt, đau đầu: "Vậy cơm cho Sở Liên Trường thì sao? Không đi đưa cơm nữa?"

“Cháu không đưa." Cố Khanh Khanh lắc lắc bọt nước trên tay, mặt không biểu tình: "Cháu nói với anh trai một tiếng, để anh ấy đi đưa."

“… Được đi.” Không biết con bé này đã xảy ra chuyện gì, có phải Sở Liên Trường nói lời gì không xuôi tai hay không. Dư Phú Quý thở dài, nghĩ thầm lát đi hỏi Cố Thanh Liệt xem sao.

"Chờ lát nữa sẽ có chiến sĩ đến hướng dẫn làm nhà kính ủ phân, cháu trực tiếp đi theo là được, chú chuẩn bị cho cháu ít lương khô, tạm chấp nhận ăn một chút, buổi chiều sớm chút trở về, có khoai tây hầm xương ống."

Nghe chú ấy nói luyên thuyên, Cố Khanh Khanh trong lòng ấm áp đi phần nào: "Vâng! Cảm ơn chú Dư."

"Cái đứa nhỏ này khách khí với chú làm gì, nhớ đội mũ rơm vào đi, giữa trưa nắng ở Biên Thành rất độc."

“Đã biết ạ.” Cố Khanh Khanh không quay đầu lại, giơ tay, bóng dáng mang theo vài phần tiêu sái.

Buổi trưa, Cố Thanh Liệt từ nhà ăn mang cơm đến cho Sở Đại.

Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Sở Đại theo âm thanh nghiêng đầu xem.

Quả nhiên, em ấy không có tới đưa cơm.

Khóe môi người đàn ông mím chặt.

Cố Thanh Liệt đoán giữa hai người có gì đó không ổn xảy ra rồi, đem cơm bày biện ra cho Sở Đại, kéo ghế ngồi bên cạnh, cầm lấy hộp cơm còn lại bắt đầu ăn.

Sở Đại thấy hắn ăn ngấu nghiến không có ý tứ mở miệng, hắn chủ động: "Lão Cố?"

"Hả?" Cố Thanh Liệt đang ăn: "Sao? Miệng vết thương đau? Hay là không muốn ăn?"

"Khanh Khanh biết chuyện tôi muốn đi đóng quân đảo Bạch Sa."

“Ồ.” Cố Thanh Liệt tùy ý đáp một tiếng rồi mới phản ứng lại được, âm lượng tăng thành âm gió: "Cậu nói cái gì? Đóng quân ở đảo Bạch Sa?"

"Sở Đại, cậu đem toàn bộ nói cho rõ ràng, hai ta có phải là anh em không? Chuyện lớn như vậy sao cậu trước tiên không nói với tớ? Trước hai ngày chỉ đạo viên còn nói từ Binh Đoàn tuyển người thành một đại đội đi đóng quân trên đảo Bạch Sa, lúc đó cậu còn không ở, còn nằm trên giường dưỡng thương, ai nói cho cậu? Báo cáo đã nộp lên trên rồi?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 81: Chương 81



“Đã nộp.” Sở Đại thả nhẹ âm thanh: "Lão Quan đã phê chuẩn."

“Mẹ kiếp.” Cố Thanh Liệt mắng một câu th* t*c, buông hộp cơm trong tay, đứng lên sờ sờ đầu, vò tai, xoa eo đi tới đi lui trong phòng bệnh.

Hắn cao to, dáng người lại rắn chắc, đi đến cửa sổ thì đã chắn gần hết ánh sáng.

"Sở Đại, cậu thật giỏi!"

Hắn xem như đã biết vì sao em gái không tới đưa cơm cho hắn nữa, còn trực tiếp theo chiến sĩ đi ra ngoài dựng nhà kính, đến hắn hắn cũng tức.

Cố Thanh Liệt không muốn giấu giếm nữa, dứt khoát nói thẳng: "Họ Sở, em gái tôi đến binh đoàn không phải thăm người thân đơn giản vậy, tôi gửi anh cậu trở về, em ấy đến tìm cậu."

"Em gái này của tớ từ nhỏ chưa chịu bất cứ ủy khuất nào, người trong nhà đem toàn bộ đồ tốt đều cho con bé, lần này theo chúng ta ở Biên Thành cả tháng ăn gió hứng cát, nó chưa rên một tiếng khổ."

Cố Thanh Liệt lau mặt, cáu kỉnh nói: "Trong khoảng thời gian này, ngoài giúp Binh Đoàn làm nhà kính, không thì mang cơm đi sang bên này, em gái tớ vì cậu có thể làm đến như vậy, phần tâm ý này cũng coi như là trời đất chứng kiến?"

Sở Đại không lên tiếng, bàn tay đang cầm chăn bông bỗng nhiên siết chặt, mu bàn tay lộ gân xanh rõ ràng.

"Sở Liên Trường."

Cố Thanh Liệt ngữ khí lạnh băng: "Cậu vì tôi chắn viên đạn không sai, tính là tôi thiếu cậu một mạng, lần tới xung phong tôi sẽ che ở đằng trước cậu."

"Chuyện hai ta không cần em gái tôi tới trả."

"Em ấy trong khoảng thời gian này chiếu cố cậu không chỉ vì tôi mà bồi thường, cậu không cần thiết phải đạp hư tâm ý của em ấy như vậy."

Cố Thanh Liệt hạ thêm một liều thuốc cực mạnh: "Một cô gái vì cậu làm ra được loại tình trạng như thế này không dễ gì, nếu cậu muốn đi Bạch Sa thủ đảo thì ngày mai tôi xin nghỉ mang em ấy về nhà."

Nghe vậy, đồng tử Sở Đại co rụt lại.

"Tôi chỉ hỏi cậu một câu."

Cố Thanh Liệt sắc mặt trầm xuống, sắc mặt không vui nhìn hắn: "Trong lòng cậu có em ấy không?"

“……”

Tiếp theo là một khoảng lặng dài.

"Được."

Cố Thanh Liệt cười cười: "Được lắm!"

"Tôi vì em gái không đáng giá."

Cầm hộp cơm sải bước về phía cửa, cả người đầy hỏa khí, khác hoàn toàn với nam nhân cười hì hì đĩnh đạc thường ngày.

“Có.”

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông đột nhiên vang lên ngay lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi phòng: "Lòng tôi có em ấy."

Sở Đại toàn thân phảng như bị rút hết sức lực, buông lỏng người dựa vào chiếc giường khung sắt, vẻ mặt suy sụp.

Kỳ thật em ấy vừa đến Binh Đoàn hắn đã nghe được.

Em ấy nói với Cố Thanh Liệt em ấy đến đây tìm đối tượng.

Hơn một tháng trở lại đây, em ấy thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, thường xuyên trộm xem hắn, bị phát hiện còn có tật giật mình tránh né ánh mắt của hắn.

Mấy ngày trước, Lão Quan nói với hắn đêm mà hắn từ tiền tuyến bị thương trở về, em ấy đang ở chỗ đất trồng rau vui vẻ lôi kéo Dư Phú Quý cao hứng phấn chấn nhìn mầm rau chân vịt, nghe được cảnh vệ nói hắn trúng đạn, nghiêng ngả lảo đảo hướng phòng y tế chạy, nhìn thấy hắn thay băng gạc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, trong xe, em ấy nhìn cổ tay trầy da một đoạn cũng là bộ dạng hoảng sợ.

Hắn lúc đó còn tưởng cô gái nhỏ sợ máu, cho nên kéo tay áo để che đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này hắn mới hiểu được, em ấy là lo lắng cho hắn.

Thì ra là nhất kiến chung tình.

Hắn có tài đức gì.

Cố Thanh Liệt quay lưng về phía hắn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, thực mau hắn thu liễm biểu tình, xoay người lại.

Vẫn vẻ mặt lãnh đạm đó, hắn lần nữa kéo cái ghế dựa ngồi bên người Sở Đại.

"Nói đi."

"Cậu muốn làm như thế nào?"

Sở Đại nhìn lên trần nhà, mái nhà sơn một lớp sơn trắng đã bị tróc tróc, kéo một đường dài đến chỗ bóng đèn.

Có thể lời đã nói rồi, vốn là lời giấu trong lòng cũng phun ra luôn: "Tôi vốn không có ý tưởng đi báo danh đi trú đảo."

“Hả?” Cố Thanh Liệt nhướng mày: “Vậy thì tại sao cậu lại đánh xin báo cáo."

“Có lẽ là tớ sợ rồi.” Sở Đại ôm lấy lồng n.g.ự.c đau lòng, cười rất nhẹ: “Tớ trước đây cho rằng không ai quan tâm đến sinh tử của tớ, c.h.ế.t trận sa trường cũng coi như là vì nước tận trung, c.h.ế.t cũng có ý nghĩa."

Cố Thanh Liệt cau mày, yên lặng lắng nghe.

"Hiện tại trong người tớ chảy m.á.u em ấy, tớ làm sao có thể không thích em ấy?"

Sở Đại vươn tay phải ra, tầm mắt rơi vào trên mu bàn trắng nõn, mạch m.á.u xanh chằng chịt đan xen: "Tớ muốn đi đóng quân đảo, cho chúng ta một cái khả năng."

Tuy điều kiện trên đảo khó khăn, gian khổ, nhưng không đánh trận nhiều như ở Biên Thành.

Kỳ thật trong lòng hắn khinh thường chính mình, vì tư tâm của mình vậy mà muốn lui về phía sau.

"Tớ trước kia chưa từng có kế hoạch kết hôn và sinh con. Sở gia đồng trang lứa với tớ, trừ bỏ tớ đã c.h.ế.t trận toàn bộ, chị họ đều thành quả phụ, một mình nuôi con."

“Ngay cả thế hệ của cha tớ, cũng chỉ thừa lại mình hắn một người." Sở Đại nhớ đến chú, anh họ hy sinh, trong lòng chua xót đau lòng.

"Ở Biên Thành chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Kết cục của tớ, hơn phân nữa cũng là hạ táng theo Quốc Kỳ, tớ không có tư cách liên lụy em ấy."

Nghe đến đây, Cố Thanh Liệt cuối cùng đã hiểu tại sao anh em của hắn đối với chuyện kết hôn vẫn luôn thờ ơ.

Chống tay lên lưng ghế, Cố Thanh Liệt không hỏi cậu ấy, nếu đã thích em gái hắn rồi, vì cái gì không đi phía sau.

Bởi vì hiện tại bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, mặc dù đổ m.á.u hy sinh cũng không chối từ.

Hắn cũng là ngốc ở Biên Thành, đánh nhiều trận rồi mới hoàn toàn bình ổn được chiến loạn, mới có thể quốc thái dân an, nếu hiện tại bên trên đưa một giấy mệnh lệnh cho hắn rút ra phía sau, Cố Thanh Liệt hắn cũng không thể tiếp thu được.

Hắn có thể hiểu được Sở Đại.

Hắn giơ tay vỗ vỗ vai người anh em, Cố Thanh Liệt thở dài: "Trên đảo cũng không an ổn, thường xuyên có quân hạm địch đến quấy rầy, còn giả mạo ngư dân đưa đặc vụ vào trong, điều kiện cũng gian khổ, tớ không yên tâm để em gái tớ đi theo cậu."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 82: Chương 82



Sở Đại gật đầu: "Có khoảnh khắc tớ từng có ý niệm đưa em ấy đi đóng quân ngoài đảo, sau lại từ bỏ.”

"Lão Cố, tớ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."

Cố Thanh Liệt sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nghe được Sở Đại khí phách hăng hái, bày lưu lập kế, mà từ miệng cậu ấy nói là không biết làm cái gì bây giờ.

Ở trên chiến trường mưa b.o.m bão đạn hắn cũng chưa nhăn mi một cái, vậy mà giờ bàng hoàng.

Em gái, nam nhân này tìm đúng rồi.

Thật đúng là làm anh trai em cũng có tay không biện pháp a.

Cố Thanh Liệt cùng người đang ngồi trên giường bốn mắt nhìn nhau, cả hai không nói gì, lặng lẽ thở dài.

Sau khoảng nửa tiếng, Cố Thanh Liệt không thể ngồi yên: "Này, lời này không phải nói cho em gái tớ sao, cậu nói với tớ có ích lợi gì."

Sở Đại đưa tay che mặt, nụ cười nhợt nhạt: "Khốn kiếp, lời đạo đức giả như vậy làm sao có thể nói được với em gái cậu."

“Vậy cậu lại nói với tớ?" Cố Thanh Liệt giơ ngón tay chỉ vào Sở Đại, hùng hùng nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Khanh Khanh mà biết chuyện khẳng định không chút do dự cùng cậu đi đảo."

“Cậu yên tâm đi?” Sở Đại ngửa ra sau, kéo chăn bông: "Liền tính cậu yên tâm tớ cũng không bỏ được."

"Vậy ý cậu là cậu trơ mắt để tớ đưa em ấy về Diêm Thành. Thủ đảo thế nào cũng 10 năm không thì 8 năm đi? Sở Đại cậu thật là cho rằng mình là khối bánh thơm đâu, con mẹ nó, ai sẽ chờ cậu lâu như vậy."

Cố Thanh Liệt đưa mắt nhìn Sở Đại, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới: "Đừng nghĩ cậu lớn lên vài phần tư sắc thì vô số người muốn gả cho cậu. Tớ đây nói thẳng đi, em gái tớ khẳng định không thể chờ. Anh cả tớ Cố Xán Dương ở không quân Quân khu Phương Nam. Hai anh em trước khi nhập ngũ đã thương lượng tốt, ai tìm được đối tượng thích hợp thì gửi về cho em gái xem ảnh chụp, lần này may mắn tớ giành trước một bước, hiện tại anh cả tớ không chừng đã ở không quân tìm kiếm một anh phi công đẹp trai gửi ảnh chụp về nhà rồi."

"Ngày mai tớ sẽ đưa Khanh Khanh trở về, ngày kia là có thể thấy được ảnh chụp, cậu biết rồi, con bé đó chính là thấy sắc nổi lòng tham, đầu óc nóng lên là ném cậu ra sau đầu, cậu thì sao, đi hoang đảo thủ cục đá hạt cát cả đời đi."

"Kia không có khả năng.” Sở Đại ngữ khí thiếu đánh 10 phần: "Không quân ở Quân khu phương nam tớ đã đều gặp qua, đừng nói phi công, cả Quân khu cũng không có người đẹp như tớ."

"Cút đi.”

"Còn có tâm tình dát vàng lên mặt mình."

"Sở Đại, tớ chẳng nói đùa với cậu, em gái tớ năm sau 18 tuổi, nếu không phải hai anh em đè nặng hôn sự, hiện tại làng trên xóm dưới người cầu hôn sớm đã đạp vỡ ngạch cửa rồi, cậu bảo em ấy chờ cậu 10 năm 8 năm. Không có cửa đâu!"

"Đừng nói em ấy có nguyện ý hay không, cho dù có nguyện ý, người nhà tớ cũng sẽ không nguyện ý."

Sở Đại không nói chuyện.

Cố Thanh Liệt gọn gàng dứt khoát: "Người anh em, cho cậu một chiêu, cậu làm liền là được, không làm thì về sau hai người thôi đi."

"Cậu nói."

"Cậu lập tức đánh báo cáo kết hôn đi, còn không phải lo lắng em gái tớ ở đảo chịu khổ sao? Tớ cùng cậu đi Trú đảo."

“Cậu điên rồi sao?” Sở Đại cau mày: “Tớ vừa đi, cậu liền trực tiếp lên Phó Liên Trường, lại quá hai năm nữa là Liên Trường là chuyện ván đã đóng thuyền, chúng ta đánh giặc vì cái gì? Ngoài bảo vệ quốc gia chính là công thành danh toại. Chuyện này không được."

"Được hay không không phải do cậu định đoạt. Sao? Cho phép cậu Sở Liên Trường vì quốc gia đại nghĩa vứt bỏ tư tình cá nhân, hiện tại phía trên có kêu gọi chúng ta đi hải đảo xây dựng, vì quân hạm đổ bộ sau này mà chuẩn bị, lão Sở cậu làm được, Cố Thanh Liệt tớ không thể?"

"Được rồi, đừng làm ầm ĩ, đợi Khanh Khanh trở về cậu nói thẳng với em ấy đi, em ấy nguyện ý theo cậu thủ đảo thì người nhà cũng không ngăn cản, anh hai của em ấy có thể bảo vệ quốc gia, em ấy tùy quân đi đóng giữ hải đảo không có gì không thể."

"Sở Đại, tớ nói với cậu, có chuyện nói thẳng, đừng giấu trong lòng. Cậu có thể trực tiếp cự tuyệt em ấy, cũng có thể nói thẳng muốn đem em ấy đi thủ đảo, nhưng không để cứ treo em ấy ở đó, để em ấy chờ cậu."

"Nó là cái c.h.ế.t não, chúng ta tham gia quân ngũ biến số quả nhiều, nếu em ấy đi theo cậu trú đảo, cậu bị c.h.ế.t trận kia cũng là mệnh của em ấy, ít nhất là đến được bên nhau, so với xa xôi mờ mịt hy vọng tốt hơn nhiều."

Thấy anh em mình nghiêm túc nói đến chuyện c.h.ế.t chóc của hắn, Sở Đại không nhịn được cười: "Chết tiệt cậu không hy vọng tớ tốt?"

"Tớ thực sự rất hy vọng cậu có thể sống lâu."

Cố Thanh Liệt đập cánh tay Sở Đại: "Đối xử tốt với em gái tớ”

“Được.” Sở Đại thu liễm ý cười: "Tớ nếu là đối với em ấy không tốt, liền c.h.ế.t không toàn thây, khó trở về cố hương."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt ấp úng: "Kỳ thật cũng không cần thảm như vậy đâu."

Đem lời đã nói rõ, hai người thần thái thả lỏng, không có căng thẳng như lúc trước.

Ngày hôm qua tiêu chảy lợi hải, Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai biết Cố Thanh Liệt ngồi xổm nhà xí một đêm nên cho hắn một ngày nghỉ.

Buổi chiều không cần huấn luyện, Cố Thanh Liệt dứt khoát ngồi đây bồi Sở Đại.

Sở Đại do dự một chút, sau đó nói: "Hy vọng cậu xem xét lại chuyện Trú đảo."

"Khanh Khanh, tớ sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, Binh Đoàn chúng ta chắc chắn sẽ có chiến sĩ khác đi theo, bọn họ đối với Khanh Khanh không hề kém cạnh cậu."

"Được rồi, được rồi." Cố Thanh Liệt lười nhác xua tay, gục mi mắt: "Xem Khanh Khanh nói gì đi, để tớ ngủ một lát, cái canh thảm họa kia hại cả đêm tớ chưa được ngủ."

Nghe cậu ấy nhắc tới chuyện này, Sở Đại có phần đau bụng.

Ở bên này, Cố Khanh Khanh theo chân các cán bộ, chiến sĩ của Binh đoàn đến Đội sản xuất Phồn Vinh, Đội trưởng sản xuất biết họ đến đây để dạy xã viên trồng rau xanh, trực tiếp cầm loa thông báo gọi toàn bộ thôn dân ra.

Nhìn thấy đội trưởng đội sản xuất Cố Khanh Khanh không khỏi liên tưởng đến cha. Không biết bây giờ dược liệu gieo trồng thế nào, cha còn tính toán cuối năm cạnh tranh cùng đội sản xuất Hồng Kỳ nữa.

Cô nhớ nhà quá, trong đầu hiện lên người đàn ông tuấn lãng kia, thở dài.

Trú đảo thì trú đảo, nếu không có tâm tư với cô thì không sao, chờ bên này nhà kính dựng xong rồi thì cô trở về thôn Đại Truân Tử thôi.

Chú nhỏ cùng bé Gạo chắc nhớ cô lắm.

“Em gái Khanh Khanh.” Một chiến sĩ mặt tròn từ trong túi móc ra một quả quýt: "Giải khát."

Cái này do Binh Đoàn từ ven đường hái đến.

Cố Khanh Khanh hốc mắt nóng lên, cầm lấy quả quýt, méo miệng.

Làm sao bây giờ? Cô cũng luyến tiếc Binh Đoàn quá đi mất.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 83: Chương 83



Chờ bọn họ kết thúc công việc trở về Binh Đoàn, mặt trời chỉ còn lại một vệt sáng mờ mờ phía chân trời.

Đi ra ngoài không ngồi ô tô thì là đi bộ, các chiến sĩ đều vác cuốc, còn có người mang theo d.a.o chẻ củi lớn.

Hôm nay, giúp đỡ đội sản xuất dựng năm cái nhà kính, Cố Khanh Khanh đã nhắc đi nhắc lại với mọi người những việc cần chú ý, đặc biệt là phải đào hố sâu, lót một lớp màng nilon để tránh rò rỉ nước và phân bón. Xã viên đội sản xuất đảm bảo học xong rồi bọn họ giúp đỡ ủ phân mới rời đi.

Đi trên đại lộ đầy nắng và cát bụi, không biết ai là người đầu tiên cất giọng hát quân ca: "Tôi là chiến sĩ, yêu Tổ quốc và nhân dân ~"

Ngay lập tức, một số chiến sĩ hát tiếp liên khúc: "Chiến tranh - Cách mạng khảo nghiệm chúng ta, lập trường càng thêm kiên định, nắm chặt nòng súng, mắt nhìn thật rõ ..."

Cố Khanh Khanh không đề cập đến chuyện gì, thật ra trên người cầm một cái túi trái cây dại không biết tên, đều là các chiến sĩ ven đường hái cho cô.

Cô đang ngây người thì có người quay đầu cười lớn với cô: "Em gái Khanh Khanh à, em có biết hai không?"

Cố Khanh Khanh từ trong túi s* s**ng một quả gì đó màu hồng hồng, chua chua ngọt ngọt làm cô nháy mắt thanh tỉnh.

Mi mắt cong cong, tiếng nói lảnh lót: "Kẻ nào dám xuất chiến thì kiên quyết đánh không thương tiếc!"

"Hahaha, hát hay quá." Bài Trường dẫn đầu vỗ tay: "Các đồng chí! Em gái chúng ta hát thế nào?"

“Đỉnh cao!" Các chiến sĩ đồng thanh hô to, từng người tinh thần phấn chấn, mỉm cười nhìn Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh gạt mọi phiền muộn vứt ra sau đầu, cười cười cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn các anh trai cổ động, chúc các anh trai một năm mới thành công!"

"Haha ~" Một tiếng cười nồng nhiệt sang sảng cười bay lượn trong không trung, vang vọng tranh quẩn trong sơn cốc.

Trái tim của Cố Khanh Khanh dần dần bằng phẳng trở lại, cô đi theo nhóm quân nhân mặc quân trang đầu đội mũ mang cờ tổ quốc, xuyên qua sơn cốc trủi lủi cây cối thưa thớt, dẫm đất cát trở về chỗ Binh Đoàn đóng quân.

Chiến sĩ cần đến chỗ quân nhu trả lại nông cụ, Cố Khanh Khanh giật giật cái mũi, ngửi được mùi thơm canh xương hầm phiêu đãng trong không khí, cô không về khu nhà quân nhân mà đi đến nhà ăn.

“Nha, Khanh Khanh nhà chúng ta đã trở lại.” Dư Phú Quý đang múc canh xương khoai tây từ trong nồi ra bên ngoài: "Chú ơi cho cháu một vá nha!"

"Đây, một muỗng canh lớn!"

Cố Khanh Khanh tâm tình khá tốt, lúm đồng tiền như hoa làm nũng: "Cháu đói quá rồi! Chú Dư, ngài không biết cháu hôm nay giúp đỡ dựng bao nhiêu nhà kính không? Cháu còn chặt tre nữa."

“Giỏi như vậy sao?" Dư Phú Quý vớt ra một ít xương: "Phải bồi bổ thật tốt, tiền cơm của anh trai cháu ăn đủ."

"Được rồi ~" Cố Khanh Khanh không có mang lên bàn ăn, cô ghé ở trên bàn trong nhà bếp, cái miệng nhỏ thổi thổi, chiến sĩ nhỏ bên cạnh thuận tay đưa cho cô một cái thìa.

"Cảm ơn anh trai ~"

“Hai ta khách khí cái gì a, đúng không em gái." Anh chiến sĩ nhỏ cười haha tiếp tục múc đồ ăn.

“Đúng vậy, khách khí cái gì ha." Cố Thanh Liệt vừa từ phòng y tế đi ra, đặt hộp cơm bằng nhôm xuống, đưa tay đặt lên mặt em gái: "Em đi theo các anh trai tốt đi đâu đây? Này cái mặt em đen vậy, anh còn tưởng chú Dư đem đáy nồi bôi lên mặt em rồi."

Trước khi đi còn héo queo cụp đuôi, đi ra ngoài một chuyến thì mặt mày hớn hở cùng người khác huyên thuyên, con bé này chính là vô tâm vô phối.

“Không phải em đã nói với anh rồi sao, xây nhà kính đó." Cố Khanh Khanh muốn đẩy tay anh trai đi, mà dịch không được: "Quá nặng đừng đáp lên vai em, em không cao được em trách anh đấy!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Rồi, trách anh trách anh, cái chén canh xương kia của anh trai cũng cho em, được không?" Cố Thanh Liệt gắp một củ khoai lang hấp, ngồi bên cạnh gặm.

Dư Phú Quý nghe hai anh em cãi nhau, tranh thủ lúc rảnh rỗi căm một câu: "Tôi không đem đáy nồi bôi lên mặt con bé, toàn bộ Binh Đoàn đều là nhà mẹ đẻ của con bé, tôi nào dám."

“Chú Dư, chú lại chọc cháu rồi." Cố Khanh Khanh thở phì phì uống một hớp canh lớn: "Cháu mặc kệ, ngoài chén canh này ra cháu còn muốn uống!"

“Phần của anh cũng cho em." Người đàn ông không biết xuất hiện tự bao giờ, đẩy một chén canh xương sang trước mặt cô.

Cố Khanh Khanh ngơ ngác nhìn Sở Đại đang mặc quân phục thẳng tắp trước mặt, cười với cô, chớp chớp mắt cô còn tưởng là ảo giác.

“Sao cậu lại xuống giường?” Cố Thanh Liệt chán nản nói: "Không phải bảo cậu chờ tớ mà, tớ mang cơm đến cho cậu."

“Chờ không kịp.” Sở Đại không tiếng động cười cười, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ: "Sợ cậu suốt đêm đem người trở về."

Cố Khanh Khanh mờ mịt nghe hai người nói chuyện, Dư Phú Quý vừa lúc chui ra khỏi bếp, ngẩng đầu thấy Sở Đại cũng tới, hắn vỗ vỗ bụi trên tay: "Sở Liên Trường, này vết thương còn chưa lành, muốn ăn cơm thì tôi cho người mang sang, Khanh Khanh không đưa thì Thanh Liệt đưa, đúng không Cố Bài Trường?"

Cố Thanh Liệt thấy em gái quay đầu đi, xấu hổ ngượng ngùng lỗ tai đỏ ứng, hắn không dám theo mọi người ồn ào, dư mắt nhìn thấy Triệu Trạch cùng vợ đang múc cơm đằng kia, hướng bọn họ vẫy vẫy tay ——

"Lão Triệu, nơi này, có muốn ăn khoai lang đỏ không?"

Triệu Trạch cúi đầu nói điều gì đó bên tai vợ, Hứa Niệm mím môi cười xấu hổ, rồi đi theo chồng vào phòng bếp.

"Sở Liên Trường, sao cậu xuống giường rồi, hiện tại không thể xuống giường đi lại, miệng vết thương dễ bị rách, đến lúc đó lại nhiễm trùng." Triệu Trạch nói lời này cố ý nâng cao âm lượng để Cố Khanh Khanh cũng có thể nghe được. Quả nhiên, Cố Khanh Khanh tuy không lên tiếng nhưng mà người hơi nghiêng đầu, ánh mắt trộm nhìn về phía bên này, lỗ tai lắng nghe.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 84: Chương 84



Sở Đại bị bộ dạng đáng yêu này chọc cười, đợi Dư Phú Quý đánh cơm cho, hắn nói: "Đi ra phía trước ăn, làm trò trước mặt Sĩ Quan hậu cần rồi."

“Sở Liên Trường, cậu khách sáo như vậy tôi không quen.” Dư Phú Quý sợ Sở Đại muốn hỗ trợ mua Đại Tiền Môn, cái thuốc hiệu này khó mua dữ lắm, Cung Tiêu Xã đã bị đoạn hàng hơn một tháng rồi: "Vẫn là gọi lão Dư đi, nghe mới không hoảng."

Sở Đại và Cố Thanh Liệt nhìn nhau cười, Cố Thanh Liệt khoác vai em gái đưa ra phía trước.

"Này, canh của em! Cẩu ..." Nói được nửa lời, cô nhớ anh trai nói trước mặt người khác phải giữ thể diện cho anh hai, lại nuốt trở về: "Canh khoai hầm xương em còn chưa có ăn xong."

"Đừng lo lắng, sẽ có người mang tới cho em, không thể thiếu em được."

Sở Đại một tay cầm hộp cơm nhôm, một tay cầm chén canh trên bệ bép, lười biếng đi theo hai anh em phía sau. Cố Khanh Khanh không yên tâm canh của cô, quay đầu thì đối diện với đôi mắt đen nhanh của người đàn ông thì nhanh chóng quay đầu.

Người đàn ông phía sau cô thấp giọng cười, sắc mặt cô càng trở nên nóng.

Bọn họ tìm cái vị trí dựa tường ngồi xuống, bàn bên cạnh, bàn trước sau ngồi đầy binh lính.

“Sở Liên Trường, Cố Bài Trường, Triệu quân y, chị dâu!" Các chiến sĩ vui vẻ chào hỏi, đến Cố Khanh Khanh bên này ngữ khí càng trở nên tùy ý: "Ai nha là em gái chúng ta nha, ngày mai đến bọn anh đi dạy đội sản xuất kế tiếp làm nhà kính trồng rau, em gái cùng các anh trai cùng đi không?"

“Được nha.” Cố Khanh Khanh ánh mắt trong veo, cười hì hì.

“Được cái gì mà được.” Cố Thanh Liệt trực tiếp xách cổ tay em gái, để em gái ngồi sát bức tường: "Nhìn mặt em đi, đen tới cái dạng gì rồi, tắt lửa tối đèn anh chắc chắc không nhìn thấy được em, không được đi."

Hắn nghe xong, bên cạnh thưa thớt tiếng cười, sau đó càng thêm làm càng. Có cái Bài Trường nhấp ngụm canh cười tủm tỉm: "Em gái là không thể cùng chúng ta ra ngoài, mũ rơm của sĩ quan hậu cần cũng không ngăn được phơi nắng lâu."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn Cẩu Đản đang ngồi đối diện, giơ chân hung hăng dẫm thiệt mạnh.

Cố Thanh Liệt đau đến nhe răng.

Một mặt bàn dựa vào tường, ba mặt có thể ngồi được người, kê sáu cái ghế. Ghế nhà ăn là do chiến sĩ Binh Đoàn tự mình làm ra.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh bức tường, Cố Thanh Liệt ngồi đối diện với cô, Hứa Niệm vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh cô, nhưng Triệu Trạch lại nắm nhẹ cổ tay vợ, hai người ngồi ở bên sát góc bên ngoài.

Cố Khanh Khanh cũng không quan tâm, Sở Đại khi muốn ngồi nhất định sẽ ngồi bên cạnh anh trai, cô chỉ để ý canh khoai tây xương hầm, mắt trông mong mà nhìn chén canh lớn.

Đây là chú Dư cố ý múc cho cô! Không dùng hộp cơm đựng.

Cổ tay mảnh khảnh của Sở Đại lướt qua trước mắt cô, bởi vì cử động của anh, ống tay áo bị kéo lên, Cố Khanh Khanh nhìn thấy được cổ tay của anh ấy.

Ngoài những đường gân xanh, còn có những mạch m.á.u mỏng màu tím.

Anh ấy buông cái chén xuống, kéo cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, hộp cơm cùng cái chén canh đặt song song.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt.

Cố Thanh Liệt phảng phất như chưa phát giác, chờ chiến sĩ ban bếp núc đưa hộp cơm ra, hắn lấy tầng cơm thứ hai đây sang trước mặt cô.

Là canh xương khoai tay thơm ngào ngạt.

Cố Khanh Khanh nghi hoặc: "Anh thật sự không ăn? Đều cho em?"

Cố Thanh Liệt dựa vào lưng ghế, xua tay: "Tối hôm qua do chén canh của em hại, bây giờ nhìn canh cũng uống không nổi."

Triệu Trạch hả hê khi có người gặp họa: "Không có biện pháp, chỉ có thương binh mới có đãi ngộ đó, lão Cố cánh tay thế nào rồi? Nếu không chờ lát nữa tôi xem cho cậu, chưa ổn thì lại bảo em gái hầm cho cậu thêm một nồi canh bồi bổ. Người xưa nói đúng, ăn gì bổ nấy."

Cố Thanh Liệt liếc nhìn Sở Đại đang lặng lẽ cắn khoai lang đỏ, nói: "Muốn bổ cũng phải bổ Sở Liên Trường, cậu ấy bị thương nặng, chảy nhiều máu, mỗi ngày mười ngày nửa tháng phải bồi trở lại đúng không, thủ trưởng?"

Bây giờ quân phục của họ đều giống nhau, ngôi sao đỏ trên đầu và lá cờ đỏ cách mạng treo ở hai bên. Nếu chỉ dựa vào quân phục thật đúng là không nhìn ra quân hàm.

Từ Liên Trường đến Đoàn Trường đều có thể kêu là thủ trưởng, đều có bốn cái túi.

Sở Đại liếc nhìn cô gái vùi đầu ăn, hận không thể biến thành chim cút, ánh mắt phiêu phiêu cảnh cáo Cố Thanh Liệt, ý bảo bọn họ dừng lại đi.

Tối hôm qua làm cả trăm thương binh đau bụng, cô gái này trong lòng sợ là còn áy náy.

Trong lòng Cố Thanh Liệt u a một tiếng.

Chưa vào cửa đã bảo hộ người rồi.

Triệu Trạch gắp miếng xương lớn có thịt trong hộp cơm đưa cho Hứa Niệm, vừa uống canh vừa nói với Cố Thanh Liệt: "Nghe nói các người đều chạy đi trú đảo."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt và Sở Đại đồng thời chuyển sự chú ý sang hắn, Cố Thanh Liệt hỏi: "Nghe ai nói?"

"Buổi chiều hai người ở phòng bệnh cãi cọ ồn ào, giọng oang oang, tôi cách nửa cái binh đoàn còn có thể nghe được, ở trại nuôi heo bên kia heo còn bị hai người dọa sợ."

"Lúc kiểm tra phòng bệnh thuận tiện nghe một chút, các người muốn đi thì nói mang theo tôi với, đi đâu cũng cần có quân y, bằng không đau đầu, nhức óc tìm ai? Tới Bạch Sa bên kia chim không thèm ỉa, ngẩng đầu kêu ông trời? Ai phản ứng các người?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 85: Chương 85



Hứa Niệm vô thức nắm lấy góc quần áo của chồng.

Triệu Trạch ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng trấn an: "A Niệm, em đừng lo lắng, anh đi nơi nào đều sẽ đưa em đi."

Hứa Niệm gật đầu, có lời này của chồng, mặc kệ phía trước gian nan hiểm trở cô đều không sợ.

Cố Khanh Khanh trong lòng đau âm ỉ, nghĩ đến Sở Đại sắp đi thủ đảo, hơn nữa đối với cô không hề có cái ý tứ kia, bản thân muốn mở miệng nói cùng anh ấy đi cũng không có tư cách.

Nghĩ lung tung cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh xuống dưới: "Cố Thanh Liệt."

“Hả?” Cố Thanh Liệt bối rối nhìn em gái.

Sao lại thế này? Còn gọi cả tên lẫn họ hắn, nghe có vẻ sự tình rất lớn a?

“Anh muốn đi Trú đảo?" Lông mày của Cố Khanh Khanh nhướng lên, giọng điệu lạnh như vụn băng: "Anh gạt em."

"Không có." Cố Thanh Liệt liếc nhìn anh em bên cạnh, sờ sờ cái mũi: "Buổi chiều mới hạ quyết định, bất quá có người không muốn anh đi thì anh không đi."

Cố Khanh Khanh không hiểu ý anh trai muốn nói cái gì.

Còn Triệu Trạch đã biết rằng hai anh em đã thương lượng, Cố Thanh Liệt ở lại Binh Đoàn, còn Sở Đại dẫn Khanh Khanh tùy quân Trú đảo.

Biên Thành cùng đảo Bạch Sa khó mà nói nơi nào nguy hiểm hơn, Biên Thành thường thường đánh trận, còn đảo Bạch Sa chính là cái hoang đảo, ý tứ phía trên là tu sửa căn cứ quân sự, làm xây dựng.

Các nước xung quanh khẳng định sẽ đến phá hư, giả trang ngư dân để do thám quân tình là chuyện không hiếm.

Bọn họ đến đảo Bạch Sa, biên chế từ lục quân sang hải quân, phương Bắc một số Binh Đoàn sẽ cử người đi trước lên đảo đóng quân để xây dựng cảng trước.

Triệu Trạch dù sao cũng không sợ, hắn chỉ là quân y, trước mặt còn có Sở Liên Trường mãnh trướng phía trước gánh nữa.

Có thể vì hải phòng quân sự ra một phần lực, Triệu Trạch rất vinh dự.

Hắn hỏi: "Quan Đoàn Trưởng có nói khi nào cậu đi sao?"

“Năm sau.” Sở Đại cơm nước xong, dựa vào lưng ghế phía sau, duỗi tay đặt ở lưng ghế phía sau Cố Khanh Khanh.

Hứa Niệm bừng tỉnh, tức khắc hiểu ra.

Khanh Khanh vẫn không biết Cố Bài Trường và Sở Liên Trường đã thương lượng xong rồi. Sở Liên Trường khả năng chính mình cũng không phát hiện bản thân đang hành động như bảo vệ người mình.

Vô thức muốn hộ Khanh Khanh trong vòng tay.

Đầu gối của Hứa Niệm chạm vào chân của Triệu Trạch, cô không có hâm mộ ghen tị với Cố Khanh Khanh, cô có hạnh phúc của chính mình.

Khanh Khanh có thể ra đảo, thật tốt.

Như vậy cô cũng có bạn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả bữa cơm này Cố Khanh Khanh ăn một cách xuất thần, không hiểu Cố Thanh Liệt và Sở Đại sau lưng cô đã nói cái gì, cả hai người thần thần bí bí kỳ cục.

Cơm nước xong Cố Khanh Khanh đẩy chén canh đến trước mặt Cố Thanh Liệt bảo anh ấy đi rửa, Sở Đại chén canh đưa cô cô cũng không uống, vẫn là anh ấy tự uống.

Nhìn thấy Cố Khanh Khanh đứng dậy muốn rời đi, Sở Đại chậm rãi đứng lên: "Anh đưa em trở về."

Cố Khanh Khanh không phản ứng anh ấy.

Sở Đại, Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch chào hỏi lần lượt ra khỏi nhà ăn.

Bữa cơm này bọn họ ăn khá lâu, chủ yếu là nhắc đến chuyện đi trú đảo, mấy nam nhân ngồi hàn huyên một lát.

Hiện tại đã xác định Triệu Trạch sẽ cùng đi, đã đánh báo cáo lên trên.

Kỳ thực, Sở Đại yên tâm, lòng cũng nhẹ nhàng thở phào ra.

Trên đảo có quân y, Hứa Niệm cũng sẽ đi cùng tùy quân, như vậy sức khỏe Khanh Khanh được bảo đảm cũng có thêm một người bạn nói chuyện, không đến mức quá buồn.

Đảo Bạch Sa hoang tàn vắng vẻ, trên đảo kiến là nhiều nhất.

Hắn thật sự lo lắng Triệu Trạch không đi, hắn không dám Khanh Khanh tùy quân.

Cố Khanh Khanh đi về phía sân khu nhà quân nhân bên kia, còn Sở Đại tản mạn đi theo phía sau, dáng vẻ cẩu thả, nhìn thấy có binh lính tuần tra thì thân thể ngay ngắn lập tức, sau đó lại thả lỏng đi.

Chạng vạng mặt trời đã lặn hẳn, mặt trăng treo trên đầu cành.

Sở Đại không nhanh không chậm ở đằng sau em ấy nửa bước, thấy em ấy vào nhà không đóng cửa, cười một cái nhấc chân đi vào.

Cố Khanh Khanh không có thói quen bật đèn, đây là thói quen hình thành ở thôn Đại Truân Tử, mỗi hộ gia đình đều không có đèn điện, đều là s* s**ng đi lại hoặc là châm đèn dầu.

Bên này ánh trăng lớn, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả gian phòng đều sáng.

Sở Đại bước vào phòng thuận tay khép hờ cửa lại, không nghĩ đến em ấy vậy mà không bật đèn, hắn hơi ngạc nhiên.

Cố Khanh Khanh trầm mặc không lên tiếng cầm một bình thanh mai đưa cho hắn.

Thấy em ấy nguyện ý chăm sóc mình, Sở Đại tiếp lấy, tự mình tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nương ánh trăng nhìn thấy rõ đồ vật trong bình pha lê.

Thanh mai xanh lục được ướp đường trắng càng thêm xanh biếc, nhìn mà thèm nhỏ dãi.

“Cho anh?"

Cố Khanh Khanh ngồi trên giường, ngón tay vặn vẹo ống quần, vẫn luôn nắm chặt, gật gật đầu.

Sở Đại mở nắp hộp, Cố Khanh Khanh s* s**ng thanh tre dài mà chú hai vót cho cô đưa sang cho anh ấy.

Người đàn ông tiếp nhận, chọc quả thanh mai đưa cho cô.

Ngạc nhiên, thế mà anh ấy lại cho cô, ngơ ngơ ngác ngác mà nhận rồi.

Hai người ngồi đối diện nhau, ánh trăng chiếu vào phía dưới chân bọn họ.

Sở Đại ăn thanh mai, chậm rãi bình tĩnh, không ai lên tiếng.

Ở đây không có cây cối, không có tiếng ve kêu, nhưng có những con bọ nhỏ không biết tên trốn ở góc tường kêu không ngừng.

Căn phòng yên tĩnh đến mức bạn gần như có thể nghe tiếng thanh mai vỡ trong miệng ai kia.

“Kẽo kẹt.” Là tiếng mở cửa cách vách.

Dư Phú Quý mang bữa tối về cho vợ con cùng nhau ăn, ăn xong thì cấp Tiểu Thỏ và Tiểu Húc hạt bí đỏ rang rồi đưa xấp nhỏ ra ngoài sân trước chơi.

“Bang ——” Cánh cửa lại bị mạnh mẽ đóng lại.

Sau khi Tôn Thục Phân dọn dẹp bàn, thì sang … thu thập chồng, đẩy Dư Phú Quý hướng mép giường, Dư Phú Quý nhỏ giọng hỏi: "Khanh Khanh và Hứa Niệm còn chưa trở về?"

"Khanh Khanh chắc là đang ở khoảng đất trồng rau đi, còn Hứa Niệm chắc đi đến phòng y tế ngọt ngào rồi, anh thấy không phòng nào cũng tối thui, đèn không sáng.

Lúc này Dư Phú Quý mới yên tâm, cùng với tiếng xào xạc xào xạc, một loạt tiếng th* d*c kỳ quái cách vách trường truyền đến.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 86: Chương 86



Cố Khanh Khanh ngơ ngác.

Sở Đại tay chọc thanh mai đông cứng lại, ngón tay cầm bình thủy tinh trắng bệnh.

Đau đầu, hắn đặc biệt đau đầu.

Bây giờ hắn không thể đi ra ngoài, tiếng cửa gỗ mở ra rất lớn, cách vách sẽ nghe thấy.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại nhìn nhau, cô chớp đôi mắt to nghi hoặc nhìn Sở Đại.

Sở Đại chịu không nổi, yết hầu không kiềm chế được lăn qua lăn lại, hắn vẫn giữ nguyên được tư thế chọc thanh mai, đầu ngón tay đang cầm cái xiên tre.

Sau một lúc, Cố Khanh Khanh nhận ra đây âm thanh là gì, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng xấu hổ.

Thím Dư thế nhưng ... Bưu hãn như vậy sao?

Cô giơ tay che mặt, xiên tre trên tay rơi xuống đất.

Sở Đại thân thể vốn đã căng thẳng như dây cung, bị em ấy nháo như vậy, buồn cười mà không dám cười, trong lòng thầm mắng một tiếng, căn phòng rách nát gì đây.

Cuối cùng cũng lắng xuống, Sở Đại thở phào nhẹ nhõm, đang định nói: "Anh đi trước..."

Lời còn chưa nói xong, cánh cửa bên kia lại bị đẩy ra, vì dùng sức quá mạnh mà va vào tường.

"Khanh Khanh ..." Hứa Niệm lầm bầm thì đôi môi mềm mại bị chặn lại.

"Em ấy không ở, phỏng chừng Sở Liên Trường đã đưa đến phòng y tế rồi, đèn còn chưa có mở đâu."

Sau đó là thanh âm cót két của ván giường.

“……”

Sở Đại vốn đã đứng lên rồi lại thu chân ngồi trở về.

Phòng bên cạnh còn kịch liệt hơn nữa, Cố Khanh Khanh che mặt, cái miệng nhịn không được mà há hốc mồm, hiển nhiên là kinh ngạc quá rồi.

Chị A Niệm thường trông rất dè dặt cơ mà ...

Sở Đại lưng dựa vào tường, hai tay gác trên đùi, sống lưng dựng thẳng.

Hắn sợ Cố Khanh Khanh sẽ xấu hổ, cho nên mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Trăng hôm nay tròn như tấm viên ngọc, em ấy là 18/10 đến Binh Đoàn, bất giác đã một tháng trôi qua.

Vừa mới gặp nhau hắn đã nhận ra thân phận của em ấy rồi, em ấy cùng Cố Thanh Liệt trông rất giống nhau, mấy năm nay cùng Cố Thanh Liệt là anh em thân thiết, người anh em này không thiếu bên tai hắn lải nhải khoe khoan.

Không có gì khác hơn là hắn có một cô em gái, là đứa con gái mà ba thế hệ Cố gia mong ngóng, nhà bọn họ 18 anh em họ, bao gồm cả hai anh em họ. Còn ông nội hắn có mười cháu trai, còn có năm ông nội là anh em ruột với ông nội hắn, cháu trai chạy khắp nơi.

Cố Thanh Liệt còn nói nếu ai cưới bảo bối cục cưng bọn họ thì ước lượng có thể qua được khảo tra của 20-30 anh họ này hay không?

Hắn lúc đó cảm thấy, ai mà thiếu tâm nhãn cưới con gái nhà này, không phải là thường xuyên bị đánh sao?

Nếu bảo bối cục cưng của bọn họ không được như ý, mỗi ngày một người đánh một trận, một tháng luân phiên là đủ c.h.ế.t người.

Nam nhân nào chịu được loại tra tấn này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ hắn phải đồng tình chính mình.

Xem ra, hắn hơn phân nửa trở thành con rể xui xẻo nhất của Cố gia.

Tuy nhiên, lòng hắn cũng có chút nóng lòng muốn thử.

Cách vách thanh âm hết đợt này đến đợt khác, Cố Khanh Khanh mặt đỏ như máu.

Sở Đại lúc này mới mở miệng: "Khanh Khanh."

“Vâng?” Ngón tay Cố Khanh Khanh âm thầm mở ra, mắt to nương khe hở nghi hoặc nhìn anh ấy.

"Anh mang em tùy quân trên đảo."

Sở Đài thoải mái thở dài cười: "Em dẫn anh về nhà ăn tết, thế nào?"

“… Anh nói cái gì cơ?" Cố Khanh Khanh không thể tin được, cô vừa rồi nghe được cái gì sao?

Anh ấy là muốn mang cô đi hải đảo tùy quân? Còn muốn cùng cô về nhà ăn tết?

Sở Đại không chê phiền, lập lại một lần: "Anh nói, anh mang em đi hải đảo tùy quân, em dẫn anh về nhà ăn tết. Nghỉ phép nhiều năm, vừa lúc mang em đi một chuyến về quân khu Phương Nam."

"Đồng chí Cố Khanh Khanh, em suy xét một chút. Nếu em nguyện ý, ngày mai anh liền đánh báo cáo xin kết hôn."

“Em nguyện ý." Không một chút do dự.

Sở Đại cười: "Em không cẩn thận suy xét một chút?"

Cô bỏ tay đang che mặt xuống, xấu hổ nhìn anh ấy: "Không cần suy xét, em chính là vì anh mà đến đây."

"Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng!"

Hôm nay cứ tưởng mình mà Sở Đại không có bất cứ hy vọng nào, nghĩ đến anh ấy muốn đi Trú đảo cô liền trằn trọc không ngủ được, không nghĩ đến quanh co, anh ấy chủ động bày tỏ với cô.

Sở Đại nhìn em ấy đáy mắt tràn đầy ý cười, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, trịnh trọng hứa hẹn: "Anh lấy kiếp quân nhân thề, đời này quyết không phụ Khanh Khanh."

Từ trước đến nay, thân phận quân nhân này hắn xem trọng nhất, một người lính tình nguyện ở tiền tuyến c.h.ế.t trận cũng không muốn ở hậu phương, lời thề hẹn này với Cố Khanh Khanh còn nặng hơn Thái Sơn.

Cố Khanh Khanh đôi mắt to hình quả hạnh nhìn Sở Đại không hề chớp mắt, trừ bỏ ngượng ngùng còn là sự yêu thích không một chút che dấu.

"Em tin anh."

Âm thanh cách vách đột ngột dừng lại, không gian quy về yên tĩnh.

Sở Đại tựa đầu vào tường, nhìn chằm chằm cô gái thẹn thùng trên giường, thấp giọng cười.

Làm sao bây giờ, bỗng nhiên lưu luyến không muốn rời đi rồi.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, Triệu quân y a, cậu không quá tốt a!

Cần uống thêm canh xương bồi bổ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 87: Chương 87



Sở Đại khẽ thở dài, đè nén cảm xúc lộn xộn trong lòng, đỡ gối đứng dậy.

Cố Khanh Khanh theo động tác của anh ấy đứng dậy, cầm lấy bình thanh mai trên bàn, đôi mắt to thủy linh đuổi theo phía sau: "Anh trở lại phòng y tế sao? Em đưa anh nha."

“Được.” Sở Đại cười đến ngây ngốc, hắn muốn nói thật ra mình không cần nhiều quan tâm đến như vậy, cuối cùng không hề xuất khẩu.

Bởi vì hắn cảm thấy chính mình giống như kỳ thật rất cần.

Cố Khanh Khanh theo anh ấy ra cửa, đúng lúc Triệu Trạch khoác áo khoác đi ra khỏi cửa.

“……”

“……”

Sở Đại nhìn thấy hắn đang gài cúc tay áo quân phục, hơi run run lên cười: "Về phòng y tế?"

“Ừ.” Triệu Trạch xoay người đóng cửa cắt đứt giọng nói bên ngoài.

Vợ hắn đã nhát gan, nếu là biết có người bên cạnh phòng e là không biết xấu hổ đến mức nào đâu.

“Cùng nhau đi?” Triệu Trạch ho nhẹ một tiếng, cũng không định nhắc tới: “Cậu cũng nên đổi thuốc."

“Cậu đi trước, tôi đi cùng em ấy." Sở Đại ánh mắt ôn nhu rơi vào cô gái bên người, trong mắt hiện lên ý cười.

Triệu Trạch gật đầu, bước nhanh về phía trung tâm y tế, khi bóng lưng biến mất ở khu nhà quân nhân thì lảo đảo suýt té.

Rõ ràng là không được bình tĩnh như hắn vừa biểu hiện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại không nhịn được cười nhẹ, xách cái cầu nhỏ thò sang bên cạnh nhìn phòng của Tôn Thục Phân, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

“Ồ, vâng.” Cố Khanh Khanh thu hồi tầm mắt, ôm bình thanh mai chạy nhanh đi theo phía sau anh ấy.

Nam nhân chân dài, sải bước cũng dài, vì để cô theo được mà cố ý thả chậm bước chân, hai người sóng vai nhau đi.

Vầng trăng sáng trải dài ôm lấy vạn vật.

Cố Khanh Khanh đang đi bên trái Sở Đại, vừa đi đến chỗ sân huấn luyện thì bỗng nhiên lên tiếng: "Anh trai."

“Hả?” Sở Đại lười biếng đáp lại, tầm mắt rơi vào nhà kính trồng rau dựng trong không gian thoáng đãng phía xa.

“Hiện tại chúng ta… chúng ta là đối tượng sao?” Cố Khanh Khanh cắn khóe môi cẩn thận nhìn Sở Đại.

"Đúng vậy."

Sở Đại nghe được giọng điệu thận trọng, thử thăm dò của cô gái nhỏ, đôi mắt tròn xoe đen láy, có chút buồn cười xen chút đau lòng: "Ngày mai anh đánh báo cáo kết hôn lên lão Quan, em có muốn hay không đánh điện báo về nhà?"

Bây giờ mới đánh xin báo cáo, còn phải thẩm tra bối cảnh hai bên, không nhanh mà phê xuống được, đủ thời gian cho em ấy thương lượng với người nhà.

“Không cần, không cần.” Cố Khanh Khanh liên tục xua tay, bình thanh mai kẹp trong ngực.

"Bà nội với mẹ em biết em đến đây làm gì, người nhà rất yên tâm, em chính mình nguyện ý mang người về, anh cứ đánh báo cáo kết hôn là được."

Sở Đại nhận lấy bình thanh mai trong tay em ấy, từ trong túi đào ra mấy viên kẹo nhét vào trong tay cô gái nhỏ: "Như vậy đi, anh và anh trai em năm nay nghỉ đông đến tháng giêng 15, trước mang em về quân khu phương nam gặp người nhà anh trước, em vừa lúc có thể thăm người thân."

“Vì sao lại đến Quân Khu Phương Nam trước nha?" Cố Khanh Khanh lột giấy gói kẹo, rối rắm: "Em muốn mang anh về nhà gặp ông bà cha mẹ chú thím của em trước."

Sở Đại thở dài một hơi, bất lực nhìn.

Ánh mắt của anh ấy khiến Cố Khanh Khanh cảm thấy hoảng, có ý tứ gì? Sẽ không phải đổi ý chứ? Không muốn gặp cha mẹ cô sao?

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy người đàn ông cười lớn: "Em gái ngốc, không cần lễ hỏi."

Cố Khanh Khanh suýt chút nhảy dựng cao ba mét, viên kẹo sữa trong tay nhanh chóng lột ra đưa đến bên miệng anh ấy, đôi mắt to yên lặng nhìn.

Nhìn thẳng vào trái tim Sở Đại.

Sở Đại cầm kẹo, đưa tay vén lại lọn tóc gió bay trên trán của cô gái nhỏ, hai người chậm rãi đi đến phòng y tế.

Cố Khanh Khanh đỏ mặt, vừa rồi khi nhắc đến lễ hỏi, đầu óc cô hoàn toàn không xoay chuyển được, tâm tư đã sớm bay về thôn Đại Truân Tử, cô muốn sớm một chút về nói cho mẹ tin tức tốt này.

Đi qua lối vào nhà ăn, đến gần phòng y tế, Cố Khanh Khanh nghĩ đến lời mẹ khi cô ở nhà, thấp thỏm hỏi: "Anh ơi, anh trai em bảo anh ấy thích con gái săn sóc ôn nhu, mẹ em cũng nói như vậy, quân nhân không thích cô gái cứ kêu quan quát. Anh thì sao, anh có phải cũng thích cô gái ôn nhu, nhẹ nhàng?"

Thấy cô gái nhỏ nghiêm mặt hỏi, Sở Đại nhịn cười, hôm nay hắn cười nhiều quá, cười đến đụng vết thương đau.

Cố Khanh Khanh thấy vẻ mặt anh ấy trầm mặc, như là cam chịu, thẹn quá thành giận, đưa chân đá hòn đỏ nhỏ bên đường, "bang" một tiếng bay thẳng đến tường phòng y tế, lưu lại một dấu vết nông.

Cố Khanh Khanh nhanh chóng thu chân lại, nhìn người đàn ông, luống cuống tay chân giải thích: "Kỳ thật em có đôi khi cũng có thể thực ôn nhu ..."

Sở Đại nhịn không được, tiếng cười trong trẻo tan vào gió đêm, nhẹ nhàng lắc đầu, trêu cô gái nhỏ ngốc: "Anh chỉ cần em."

“A?” Bị tỏ tình đột ngột, Cố Khanh Khanh không kịp hoàn hồn.

“Em là dạng gì anh liền thích như vậy." Sở Đại kéo cánh tay Cố Khanh Khanh lùi về phía mình, nhường đường cho mấy thương binh chống gậy đi ra.

“Được rồi, đừng đứng chỗ đây choáng đường." Cố Thanh Liệt mới từ chỗ Triệu Trạch thay băng trên cánh tay, vừa ra ngoài là nghe được những lời buồn nôn đến toàn thân nổi da gà.

Nói móc Sở Đại: "Ây dô dô, là Sở Liên Trường nói không tìm đối tượng đây sao?"

"Anh trai, em sai rồi."

Cố Thanh Liệt: "?"

“Hahaha.” Hắn ôm bụng cười to, ánh mắt không thể tin được dừng ở trên người Sở Đại, quay sang nói với Cố Khanh Khanh: "Em gái à, anh hôm nay xem như dính ánh sáng của em nha, lão Sở cũng có ngày hôm nay."

Sở Đại sinh cùng ngày với hắn, hai người là 7h sáng sinh ra, bởi vì không nói cụ thể chính xác giờ phút, mấy năm nay tranh cãi ai là em ai là anh không ngừng.

Không nghĩ tới a, thật không nghĩ tới.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 88: Chương 88



Cố Khanh Khanh nghe được tiếng cười càng ngày càng càn rỡ của Cẩu Đản, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: "Anh trai em sẽ không phải điên rồi chứ? Em đi tìm anh Triệu?"

“Này em gái à em không được, còn chưa có gả chồng đã khuỷu tay chìa ra bên ngoài." Triệu Trạch cười tủm tỉm đi ra ngoài, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Sở Đại, ngượng ngùng đẩy kính: "Không phải đến đổi thuốc sao, đến đây đi."

Sở Đại theo sau đi vào, Cố Khanh Khanh cũng đi theo, bị Cố Thanh Liệt nắm chặt lấy: "Em gái."

“Làm gì?” Cố Khanh Khanh tức giận, thậm chí gọi là hung dữ.

Hai người đàn ông này đều không phải người tốt, một người không thèm hé răng nói lời nào, đi trú đảo, còn một người muốn gạt cô đánh xin đi trú đảo.

“Con gái đừng quá manh động." Cố Thanh Liệt đoạt một viên kẹo sữa, dưới ánh mắt không ngờ của em gái, nhanh chóng lọt bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm.

"Đàn ông, phải treo, không thể thỏa mãn h*m m**n chính phục của hắn."

Cố Khanh Khanh trong đầu nghĩ đến những lời Quan đoàn trưởng, phải từ từ thuần hóa, cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy em thu liễm một chút?"

Cố Thanh Liệt mỉm cười, khoác vai em gái đi về khu nhà quân nhân, thấy em gái lưu luyến không ngừng mỗi bước đi là ngoảnh đầu lại, vội bẻ đầu em gái về: "Về sau có cơ hội rồi đến xem. Nói cho anh trai nghe hai người buổi tối nói cái gì? Tên nhóc kia cả anh trai cũng gọi luôn rồi."

Cố Khanh Khanh ở trước người nhà mà nhắc đến Sở Đại, chung quy vẫn có điểm ngượng ngùng, ấp úng: "Anh ấy nói ngày mai đi đánh báo cáo kết hôn, còn nói đến lúc các anh nghỉ đông, trước đi Quân khu Phương Nam, rồi sau đó cùng em về thôn Đại Truân Tử."

Cố Thanh Liệt có chút khó hiểu: "Sao không về thôn Đại Truân Tử trước?"

“Anh ấy nói là chuẩn bị của lễ hỏi.” Cố Khanh Khanh dùng đầu ngón tay nhéo nhéo kẹo sữa, thẹn thùng.

“À.” Cố Thanh Liệt vỗ đầu: “Suýt nữa thì quên mất.”

Rất nhiều thời điểm cô em gái bảo bối này cho hắn cảm giác đây không phải một đứa con gái, mà hiện tại em gái sắp lấy chồng, hắn cũng còn không hề có cảm giác, cứ y như anh em kết hôn.

Ông bà nội mà biết khẳng định đánh hắn mấy cái.

Cố Khanh Khanh cho anh ấy một cái ánh mắt xem thường: "Anh vẫn là cho em lời giải thích đi, vì cái gì anh Triệu nói anh muốn đi đảo Bạch Sa?"

"Đây là một câu chuyện dài ..." Cố Thanh Liệt vừa đưa người về khu nhà quân nhân vừa đem chuyện chiều nay, đối thoại từ đầu đến cuối cho cô nghe.

"Anh hoài nghi hắn đã sớm nhớ thương em."

Cố Thanh Liệt phiền muộn trong lòng: "Hắn chính là sợ ngày nào đó c.h.ế.t trận, em gả cho hắn thủ tiết, Sở gia bọn họ ..."

Nói đến đây, Cố Thanh Liệt xúc động, kính nể cực kỳ: "Sở gia trung trinh cương liệt, họ không thẹn với quốc gia với nhân dân, chính là thực có lỗi với vợ con."

Cố Khanh Khanh cũng im lặng, một lúc sau, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Chính là em nguyện ý, anh trai, em nguyện ý."

“Ừm, anh trai biết rồi.” Cố Thanh Liệt giơ tay gãi nhẹ lên chóp mũi của em gái ngốc của hắn, mỉm cười: “Cho nên a, Sở Đại là của em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

-

Trở lại khu nhà quân nhân, Cố Khanh Khanh vẫn còn cảm giác như đạp lên không trung, cảm giác lâng lâng. Hứa Niệm vừa lúc bưng chậu rửa mặt từ khu vệ sinh công cộng lại đây, vừa mới tắm xong tóc còn ướt đẫm.

“Khanh Khanh?”

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu, cong mắt cười: "Chị A Niệm, em sắp kết hôn rồi!"

Hứa Niệm tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng đối với hành vi của Sở Liên Trường trong nhà ăn vừa rồi, không có quá kỳ lại, chỉ là không nghĩ đến hai người lại tiến triển nhanh như vậy.

Cô treo quần áo đã giặt trong cái chậu treo lên cây tre, cười cười: "Chúc mừng em Khanh Khanh, em được như ước nguyện."

Cố Khanh Khanh kích động không ngủ được, ngồi trong sân nhìn chị Hứa Niệm giũ phơi quần áo: "Cảm ơn chị A Niệm, chị và anh Triệu đã nói rõ với nhau chưa?"

“Nói rồi.” Hứa Niệm phơi quần áo xong thì ngồi bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn ánh trăng: "Anh ấy nói anh ấy hối hận, không nên đem chị một người để ở nhà, phải nên sớm một chút mang chị đến tùy quân."

Hứa Niệm nhìn cô gái bên cạnh đang ôm gối: "Chị cùng anh Trạch kết hôn 5 năm, mỗi năm chỉ có nửa tháng có thăm người thân có thể nhìn thấy được anh ấy, trước kia cảm tình không có sâu như vậy."

"Nhà anh Trạch là mấy anh trai nhịn ăn nhịn mặc, cung ra một sinh viên, sau đó học y vào bộ đôi." Hứa Niệm hơi nghiêng đầu, dựa vào vai Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, mặc kệ là trước đây là hiện tại, trong nhà có người ở bộ đội có bao nhiêu vinh quang cùng kiêu ngạo, em cũng biết, kỳ thật mẹ anh ấy trước kia đến bộ đội thăm người thân đã sớm nhìn trúng cho anh ấy một cô gái Đoàn Văn Công."

"Chị với anh Trạch cùng một cái thôn, mẹ anh ấy coi thường chị, cảm thấy cái cô gái Đoàn Văn Công kia là con gái thành phố tốt hơn chị, nhưng anh Trạch vẫn làm trái ý mẹ nguyện ý cưới chị."

Nói đến đây, Hứa Niệm trong lòng dịu lại: "Những năm gần đây, chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, chị cho rằng hai người chị chính là vợ chồng kết nhóm sinh hoạt, mẹ anh ấy thấy không có đường cứu vãn, mỗi năm đem chị ném đến Binh Đoàn thăm người thân, yêu cầu chị mang thai trở về."

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng vỗ lưng chị ấy, thầm an ủi.

“Khanh Khanh.” Hứa Niệm chụp lấy cái tay của cô: "Sở Liên Trường muốn đi Trú đảo, anh Trạch cũng phải đi, chị khẳng định cũng đi theo. Em đã nghĩ kỹ chưa?"

Cố Khanh Khanh biết Hứa Niệm không chỉ đơn giản hỏi cô rằng cô có muốn cùng Sở Đại đi Trú Đảo hay không mà là hỏi cô thật xác định về sau muốn cùng anh ấy sao?

Đảo Bạch Sa quá cằn cỗi, không có gì ngạc nhiên ra đảo phải chừng 8-10 năm mới có thể phát huy hiệu quả, bọn họ là nhóm đầu tiên trú đảo, khoảng thời gian ngắn không thể triệu hồi trở về,

Điều này có nghĩa là từ khi sinh con đến khi đứa nhỏ lớn nên, bọn họ phải ở trên đảo.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Chị A Niệm, em đã hạ quyết tâm."

"Đời này em định anh ấy rồi."

Ở cửa khu nhà quân nhân, nam nhân đứng trong bóng tối, sống lưng dựng thẳng.

Trong tay nhéo nhéo phiếu gạo, phiếu thịt, cong môi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 89: Chương 89



Đêm nay Cố Khanh Khanh kích động đến mức không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường cứng, trên tay cầm tấm ảnh của người đàn ông.

Tay phải cầm tấm ảnh, tay trái che đi Cẩu Đản, nhìn gương mặt trên ảnh chụp, nhìn như thế nào cũng không đủ.

Ngày hôm sau, chờ cô dạy đã hơn 10h, Cố Thanh Liệt sớm huấn luyện xong đem đồ ăn do Dư Phú Quý làm riêng mang lại đây.

Cố Khanh Khanh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngồi đối diện với anh trai, hai con mắt gấu trúc.

Cố Thanh Liệt lấy hộp cơm hai tầng mở ra, tổng cộng có hai món, thịt lợn xào đậu nành cùng khoai tây nghiền, còn có một tầng lớp ớt đỏ.

Cố Khanh Khanh ngáp một cái, chờ anh trai đưa đũa cho sang.

Cố Thanh Liệt bất lực: "Em cũng sắp kết hôn rồi, về sau cũng dậy muộn vậy sao? Anh nghe chính Ủy nói đi đảo Bạch Sa, quân nhân đều có nhà có sân độc lập, có thể tự mình nấu cơm."

“Thôi quên đi.” Hắn nuốt lại những lời còn dang dở trong miệng: “Tốt hơn hết là em không nên nấu ăn.”

Cố Khanh Khanh lườm anh trai một cái, cắn đậu nành trong miệng.

Đậu nành đã ngâm rồi, không giòn, thấm dầu và muối, ăn dai dai rất ngon.

Hừ cái gì nấu ăn chứ.

"Không phải nấu cơm thôi sao? Em cùng chú Dư học."

"Thịt kho tàu, ốc đồng nấu vịt chua cay, khoai tây ti xào em sẽ đều biết làm."

Cố Thanh Liệt thắc mắc: "Sao anh chưa thấy Lão Dư làm mấy món này bao giờ nhỉ? Thịt kho tàu đúng là có làm, toàn bộ bị em ăn."

"Haha, đây đều là món ăn trung thu chú ba làm, chờ em về em học."

“Em nguyện ý học, chú ba không nhất định vui vẻ dạy đâu."

Cố Thanh Liệt ăn ngay nói thật: "Khi em còn nhỏ em nhớ không, khi đó khoảng mười mấy tuổi đi? Ông nội còn đang làm việc dưới đất, em đem toàn bộ cá mặn để dành ăn tết đem nấu."

Lúc đó Cố Tài vẫn chưa đi tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp, bốn cái nhãi ranh cùng Cố gia bảo bối đều ở nhà, lúc đó hắn với Cẩu Thặng cũng chưa đi lính.

“Cả nhà ăn bữa đó mà nước mắt lưng tròng, vất vả lắm nửa năm mới để dành được ít các mặn nghĩ để dành ăn tết, bị một nồi của em hủy hoại."

Cố Khanh Khanh hiển nhiên cũng nhớ đến chuyện xảy ra năm đó, vẻ mặt xấu hổ không thôi.

"Ngày đó ngoài em không ăn, người khác thổ tả suốt đêm chạy đến chỗ bác sĩ Hác Nhất Trân bên kia xin thuốc cầm, rồi châm cứu vài châm."

Nhắc đến việc này, tự dưng mùi cá mặn năm đó còn cuồn cuộn đâu đây, ê cả răng.

Khi đó, ông Từ vẫn là đội trưởng tổ sản xuất, khi ông ấy chạy đến phòng y tế nhìn thấy một phòng già trẻ toàn đàn ông, toàn thân run rẩy, còn tưởng đâu Cố gia gây chuyện với ai, thiếu chút nữa bị hạ dược diệt môn.

Chuyện cũ nhớ lại mà thất kinh hồn vía, Cố Khanh Khanh chọc chọc đũa, che mặt ăn, biểu tình "đừng kể, em đã quên rồi."

Nghe Cẩu Đản lảm nhảm về chuyện vớ vẩn trước kia của cô, cô nhanh chóng chuyển sang chỗ khác: "Anh Sở Đại đâu? Anh có đưa bữa sáng cho anh ấy không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hắn hiện tại không thể đi, lão Triệu nói hắn không nên vận động mạnh làm vết thương hở ra. Sáng sớm còn tháo băng thay thuốc, sáng sớm còn chưa kịp ăn cơm đã chạy đến sở chỉ huy."

Cố Thanh Liệt tức giận: "Nhớ thương sao em không nhớ thương anh trai của em? Huấn luyện xong là mang cơm đi cho hắn rồi mới biết hắn đi sở chỉ huy.”

“Anh trai anh là tốt nhất." Cố Khanh Khanh đứng dậy, đi vòng ra sau ôm cổ anh trai: "Về sau em có thể ăn hai phần thịt đúng không? Tiêu chuẩn đồ ăn của Sở Đại cũng giống như của anh, đúng không?"

"Hắn là Liên Trường, anh chỉ là một Bài Trường nào có tiêu chuẩn cao như hắn."

Gạt tay em gái ra: "Còn chưa gả vào cửa đâu đã nhớ thương phân thịt kia của người ta."

“Đúng rồi.” Cố Thanh Liệt từ trong túi lấy ra một xấp tiền và vé: "Đây là lão Sở bảo anh chuyển cho em."

Cố Khanh Khanh từ sau lưng bò dậy, tiếp nhận, phiếu gạo 500 cân thông dụng cả nước, phiếu thịt 12 cân còn có 5 cân đường, còn có chút rải rác linh tinh đếm không hết.

Tiền là 702 đồng, Cố Khanh Khanh đếm xong: "Đây là tiền trợ cấp của anh ấy? Bọn anh một tháng có bao nhiêu, anh trai?"

"Anh trai em lớn nhỏ cũng coi như cán bộ. Chức vụ Bài Trường, một tháng tiền trợ cấp 57 đồng, anh là biên phòng, so với Binh Đoàn trong đất liền cao hơn một ít, lão Sở là 72 đồng."

"Đây là tiền tích góp một năm, em còn tưởng toàn bộ tiền trợ cấp đều đưa cho em."

"Nghĩ cái gì đó?”

Cố Thanh Liệt gõ đầu em gái: "Tiêu chuẩn thức ăn của cán bộ đều từ tiền trợ cấp trừ ra, may mắn nhiều thêm một Sở Đại, bằng không với chút tiền trợ cấp này nuôi em chắc không còn được bao nhiêu tờ đại đoàn kết."

"Em mỗi ngày đều đói. Nhà kính bằng tre kia nặng vậy, em còn cuốc đất bón phân." Cố Khanh Khanh ủy khuất, cái miệng nhỏ bẹp bẹp.

"..." Cố Thanh Liệt không biết phải nói gì về em gái đây nữa, chỉ có thể nói: "Về sau tiêu chuẩn đồ ăn của em trừ từ chỗ anh với Sở Đại đi, để chú Dư chuẩn bị thêm ít đồ ăn."

“Được rồi!” Cố Khanh Khanh nhíu mày, cất tiền và phiếu rồi ngồi lại bàn ăn cơm: "Nếu không chờ lát nữa em đi Cung Tiểu Xã cắt thêm chút thịt về chúc mừng một chút?"

“Em còn chưa kết hôn, đã tiêu tiền của hắn rồi. Chờ anh đi lấy phiếu cho em."

"Ai nói em dùng phiếu của các anh."

Cố Khanh Khanh hừ nhẹ: "Xem thường ai đâu, mẹ cho em không ít phiếu đâu."

“Đó là của em, em giữ lại đi, sẽ có thời điểm dùng đến." Cố Thanh Liệt nhắc nhở: “Em bây giờ dùng hết rồi năm sau đi hải đảo không cần đặt mua đồ vật?"

"Cũng đúng a."

"Được rồi, ăn đi, anh đi lấy phiếu cho em."

"Vâng, cảm ơn anh trai ~"

Cô cơm nước xong thì Cố Thanh Liệt cũng từ ký túc xá mang tiền và phiếu tới, 200 đồng cùng phiếu thịt 10 cân, còn có phiếu đường.

Cố Khanh Khanh tinh mắt nhìn thấy phiếu t.h.u.ố.c lá cùng phiếu vải, vừa mới vươn tay đã bị Cố Thanh Liệt tránh đi.

“Anh trai keo kiệt!” Cô khẽ lẩm bẩm.

"Đây là để lại làm hồi môn cho em!" Cố Thanh Liệt đem phiếu thịt, phiếu đường còn có 200 đồng tiền, còn phiếu gạo cùng phiếu vải cùng phiếu t.h.u.ố.c lá thì bỏ lại vào túi.
 
Back
Top Bottom