Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 110: Chương 110



Sáng sớm hôm sau, Cố Khanh Khanh bò ra khỏi giường mà không cần Sở Đại gọi dậy.

Tắm rửa nhanh một chút, dọn quần áo, Sở Đại có bốn bộ quân trang, bởi vì trú đảo nên chuyển sang hải quân, quần áo này anh ấy sẽ mang về quân khu Phương Nam.

Sau khi dọn dẹp hết thảy, tổng 3 cái túi lớn, dù sao không cần cô xách, Cố Khanh Khanh vui vẻ.

“Cố Khanh Khanh, đã xong rồi chứ." Sở Đại từ ngoài đẩy cửa bước vào, Cố Khanh Khanh quay lại ngơ ngác nhìn một Sở Đại khác lạ.

Anh ấy mặc một thân áo khoác nỉ màu đen, bên trong là thuần sơ mi trắng cùng quần tây đen, trên chân là giày đen do quân đội phân phát.

Sở Đại vốn dĩ thân hình đẹp, còn mặc đồ đẹp, Cố Khanh Khanh tim đập thình thịch.

Nam nhân giơ tay lên nhìn thời gian, lộ ra cổ tay trắng nõn.

5h30, còn nửa tiếng nữa là đến giờ Dư Phú Quý ra ngoài mua đồ ăn, nhân tiện cho bọn họ mang đi ra xe lửa.

Người đàn ông nhướng mắt, thấy người nhìn mình xuất thần, khẽ cười: "Đây là bộ quần áo lúc anh đến Binh Đoàn mặc, không nghĩ mấy năm sau vẫn có thể mặc được."

Áo khoác vải nỉ hắn mua từ xưởng may quốc doanh, vốn dĩ có hai kiện.

Cố Thanh Liệt hôm qua ồn ào nói quần áo của hắn chỉ có quân trang, mặc quân trang trở về quá rêu rao cho nên thuận thế xách đi một bộ của hắn rồi.

“Đẹp trai!” Cố Khanh Khanh nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng thân hình cao thẳng của anh ấy, thật lòng khen ngợi: "Còn đẹp hơn cả anh cả em."

Sở Đại xoa đầu cô gái nhỏ, tay xách cái túi lớn: "Đi thôi em."

Hắn đưa tay nhấc hai cái túi lên, Cố Khanh Khanh xách cái nhẹ nhất, lúc đóng cửa, trong nháy mắt cô mới phát hiện cô thật sự rời khỏi rồi.

Cố Thanh Liệt ở bên cạnh bọn họ, trong tay không có xách cái gì, theo lời của anh ấy nói chính là: "Tớ chỉ về nghỉ phép mấy hôm, quá mấy ngày là về rồi, không phiền toái như vậy."

Sau khi tiếp lấy chiếc túi màu xanh quân đội từ tay Cố Khanh Khanh, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hai người các người cọ tới cọ lui, trễ chút nữa đừng nói là cơm sáng đến xe lão Dư đi rồi chúng ta chỉ có thể đi bộ đến nhà ga."

“Này, không phải đến rồi sao?" Cố Khanh Khanh rúc đầu vào trong cổ áo khoác bông, chậm rì rì đi qua sân lớn hướng đến nhà ăn.

Hai người đàn ông mặc áo khoác đen đi bên cạnh cô, bất đồng với Cố Thanh Liệt lải nhải, Sở Đại trầm mặc đưa mắt nhìn những góc nhỏ của mỗi Binh Đoàn, nện bước không nhanh không chậm.

Ở nhà ăn ăn cháo rau xanh cùng thịt nạt, Dư Phú Quý đưa bọn họ ba cái hộp cơm nhôm: "Mỗi hộp cơm có hai món cùng một phần cơm, khoai tây hầm xương sườn, ớt cay xào thịt, các người ăn xong rồi hãy mua đồ ăn trên xe lửa, thời tiết lạnh, cũng không thể làm nhiều hơn cho các người mang theo ..."

Miệng thì cứ nói, tay vẫn chứ tiếp tục làm, đem ba hộp cơm bỏ vào cái túi bông do Tôn Thục Phân cố ý may, rồi bỏ thêm ba đôi đũa đi vào.

Cố Thanh Liệt đặt tay lên người Dư Phú Quý, ôm lấy vai hắn: "Trên tàu làm sao có thể nấu đồ ăn ngon bằng lão Dư được chứ, ây da lão Dư đối với chúng ta thật tốt, suy xét mọi thứ quá chu đáo, tôi mười ngày là về rồi, anh đừng có nhớ tôi quá nha, đến lúc đó tôi bảo thím hai làm ít quà quê mang đến cho anh."

“Vậy thì cậu đừng có quên.” Dư Phú Quý ngẩng đầu đập vào một đôi mắt cười, Sở Đại khẽ gật đầu với hắn, hắn giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt, từ trong túi móc ra hai gói Đại Tiền Môn: "Sở Liên Trường, đây là lần cuối cùng tôi mua t.h.u.ố.c lá cho cậu, đi nằm vùng hơn nửa tháng mới có hai hộp, về sau cậu chính mình mua rồi."

Sở Đại nhận lấy gói thuốc, trong cổ họng như có cái gì đó chặn lại, nghẹn ngào, bỗng nhiên không nói ra lời, qua thật lâu, vỗ vỗ bả vai Dư Phú Quý: "Cảm ơn, lão Dư."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm ơn lão Dư mấy năm nay chiếu cố.

Như anh em, bạn bè.

“Chuyện gì to tát đâu.” Dư Phú Quý bình tĩnh lại cảm xúc: "Khanh Khanh này, chú chuẩn bị cho cháu một bao khoai lang đỏ khô, để trên xe, để anh trai khiêng cho cháu."

“Được rồi, cảm ơn chú Dư!” Cố Khanh Khanh mắt đỏ hoe.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào khăn quàng cổ do Tôn Thục Phân đan, quấn quanh một vòng: "Đây là khăn quàng cổ thím hứa làm, len đỏ này không dễ tìm nha."

Cố Khanh Khanh đột nhiên nhào vào trong vòng tay của thím Dư, ôm lấy vòng eo hơi đầy đặn của Tôn Thục Phân, cúi đầu nghẹn ngào: "Cảm ơn thím, có nghỉ phép cháu sẽ về thăm thím với chú, còn có Tiểu Thỏ cùng Tiểu Húc."

“Được rồi, con gái, đừng quên nha.” Tôn Thục Phân vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của Cố Khanh Khanh thở dài: "Đừng khóc, xem cháu đi Binh Đoàn một chuyến còn mang về một con rể tuấn tú đẹp trai cho Cố gia, cha mẹ cháu biết được sẽ rất vui."

Cố Khanh Khanh gật đầu, nhìn Sở Đại đang nói chuyện với Triệu Trạch bên cạnh, nín khóc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 111: Chương 111



Triệu Trạch không có nhiều ướt át như vợ chồng Dư Phú Quý, trực tiếp đưa hai đôi bao tay sang: "A Niệm cảm lạnh không có đến, đây là A Niệm thức suốt đêm làm, tôi nói đan cho em gái Khanh Khanh được rồi, cậu một nam nhân dãi nắng dầm mưa, bao tay làm cái gì đâu."

“Cảm ơn chị dâu giúp tôi.” Sở Đại nhận lấy: "Hẹn gặp ở đảo Bạch Sa."

"Hẹn gặp ở đảo Bạch Sa."

Các chiến sĩ ban bếp núc lại đây: "Lão đội trưởng, xe chuẩn bị xong.” Hắn liếc mắt nhìn Cố Khanh Khanh, trong lòng xúc động không muốn chia tay, cơ mà có biện pháp gì đâu.

"Được rồi, đừng cọ cọ nữa, lên xe đi, giữa trưa làm cơm muộn người bị xử phạt là lão Dư tôi mất."

Cố Thanh liệt xách mấy cái túi lớn đi theo phía sau: "Anh là sĩ quan hậu cần, dựa vào anh ăn cơm ai dám xử phạt anh....."

Cố Khanh Khanh đến gần Sở Đại, nhẹ giọng hỏi Triệu Trạch: "Anh Trạch, chị A Niệm không có gì đại sự chứ?"

“Không sao, chỉ là hơi chút cảm lạnh.” Triệu Trạch suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đem hỷ sự này nói ra: "A Niệm mang thai, hai tháng."

Cố Khanh Khanh ngẩn người.

Cô vô thức liếc nhìn Sở Đại, sẽ không phải là cái đêm mà bọn họ nghe thấy xong là mang thai chứ ...

Sở Đại liếc sang, ánh mắt đầy ẩn ý, vươn cánh tay dài ra sau tai ôm lấy bả vai Triệu Trạch, nói nhỏ bên tai: "Này cái rương áo mưa kia tặng hết cho tôi? Sao không dành lại cho mình một chút?"

Triệu Trạch nhớ tới ngày đó hắn nói người ta khắc chế chút, bằng không trên đảo không có nữ quân y đỡ đẻ, ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Khó kìm lòng nổi, thuận theo tự nhiên."

Sở Đại cười nhạo.

Một chiếc xe tải của quân đội chậm rãi lái ra khỏi doanh trại, Dư Phú Quý và người lính nhỏ điều khiển xe ngồi phía trước, còn Cố Khanh Khanh bị kẹp giữa hai người đàn ông, ba người ngồi ở phía sau.

Đang suy nghĩ gì đó, cô đột nhiên lăn xuống cửa kính xe, gần như cả người ngồi lên người Sở Đại, vẫy vẫy tay với những anh lính canh: "Các anh trai, em đi đây! Các anh phải bảo trọng! Nhất định phải bình bình an an nha!"

Những chiến sĩ trạm gác kiên định mà nhìn về phía trước, chờ chiếc xe đi xa vẫn bất động như cũ.

Cố Khanh Khanh không đóng cửa sổ, hai tay giữ lấy cửa sổ, nhìn ra cửa sổ những cây thưa thớt lui dần về phía sau.

Bánh xe lăn lên lớp cát mịn, trong lòng khó chịu.

Sở Đại đưa tay nhẹ nhàng v**t v* lưng cô gái nhỏ: "Chúng ta sẽ còn trở về."

"Đúng vậy." Cố Thanh Liệt không biết sao mà cô em gái này mới chỉ đến Binh Đoàn được ba hoặc bốn tháng mà tình cảm sâu đậm dữ vậy, suy nghĩ một chút, có thể là người ở Binh Đoàn đều như con bé, tình cảm thuần túy, tính cách sang sảng: "Anh còn ở đây, hai người rời đảo đến đây thăm người thân, bất quá hai vợ chồng tới Binh Đoàn thăm anh trai, cái này quá hiếm lạ."

Nói xong, Cố Thanh Liệt tự mình cảm thấy thích thú.

"Các người nhìn xem." Dư Phú Quý nhìn ra ngoài cửa sổ, trên sườn núi, dụi dụi mắt không chắc chắn: "Kia có phải là Đoàn Trưởng cùng Chính Ủy không?"

Sở Đại sửng sốt một chút, cô gái trong n.g.ự.c cũng bò người theo ngón tay Dư Phú Quý xem.

Trên sườn đồi trụi lủi, hai người đàn ông mặc quân phục chỉnh tề đứng đó, Quan Huân trong lòng phiền muộn u sầu: "Tuy rằng tôi lo lắng cho độc đinh của lão thủ trưởng đập trong tay tôi, nhưng hiện tại hắn rời khỏi Binh Đoàn, con mẹ nó lòng tôi hụt hẫng thực sự."

Từ Chính ủy giơ tay vỗ vai an ủi: "Anh đừng mắng chửi th* t*c như vậy. Hắn ở chỗ này vì biên phòng, đi hải đảo vì hải phòng, anh phải cảm thấy tự hào vì hắn."

“Thiếu niên như sói hoang, bao năm mới bớt cuồng ngạo đi phần nào." Lúc Sở Đại mới đến Binh Đoàn, cuồng ngạo, hoang dã không chút nào thu liễm, hắn bây giờ ký ức vẫn như trước mắt.

Sau khi Bạch Diên hy sinh, Sở Đại mới ổn trọng đôi chút.

Khi xe đi qua sườn đồi, Sở Đại thay đổi từ lười biếng dựa vào ghế ngồi, đứng thẳng người, hướng sườn núi xa xa chào quân lễ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quan Huân sửng sốt một chút, thần thái nghiêm túc, giơ tay đáp lại.

Chờ chiếc xe đi xa hắn mới cười mắng: "Tên nhóc này ..."

Dư Phú Quý bảo người lái xe đến thẳng cửa nhà ga, hắn cùng Cố Thanh Liệt túm hai cái bao đi vào.

Sở Đại đi mua ba vé, khi Cố Khanh Khanh đến, là từ Diêm Thành lại đây, một vé 7 đồng 5 mao 2, còn hiện tại đi quân khu Phương nam là 9 đồng 5 mao 3. Ba vé tổng cộng 28 đồng 5 mao 9 xu.

Phải biết công nhân bậc 2 ở xưởng thép một tháng mới có 36 đồng, người bán vé không khỏi nhìn hai người đàn ông trước mắt.

Dư Phú Quý đưa họ vào tận bên trong xe lửa, các hành khách nhìn thấy bộ quân phục tự động nhường ra con đường, hiện tại đối với quân nhân mọi người vô cùng sùng kính càng đừng nói đến chiến sĩ Binh Đoàn Xây Dựng Biên Thành.

“Cảm ơn, phiền toái các vị." Dư Phú Quý tươi cười chào hỏi hành khách, tìm chỗ trên vé, giúp ba người Cố Khanh Khanh đem hành lý cất ổn.

Hắn đứng dậy: "Cái này tôi thực phải đi rồi, bất quá sẽ luôn có ngày gặp lại, dù có chuyển đến đơn vị nào đi chăng nữa, vĩnh viễn là chiến hữu."

Sở Đại từ trong túi lấy ra một bao Đại Tiền Môn, mở ra, đưa đến mặt hắn.

Dư Phú Quý sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại rút một điếu ngậm ở trong miệng.

Sở Đại lấy bao diêm ra, quẹt diêm, hai bàn tay chụm lại, Dư Phú Quý cúi đầu, châm thuốc hút một hơi dài.

“Vĩnh viễn là chiến hữu!” Dư Phú Quý thở ra một hơi khói, nhếch miệng cười.

"Ừm."

Sở Đại: "Vĩnh viễn là chiến hữu."

Dư Phú Quý xuống xe, ba người ngồi xuống chỗ ngồi.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cửa sổ, Sở Đại ngồi bên cạnh cô, còn Cố Thanh Liệt ngồi đối diện với cô.

Qua hẳn 15 phút thời gian dự kiến xe lửa bóp cò khởi động, một đám khói đen bay lên trời.

Trên toa xe nồng nặc mùi khói.

Cố Khanh Khanh nằm trên vai Sở Đại, ngửi thấy mùi bồ kết thoải mái trên người anh ấy, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 112: Chương 112



Cố Thanh Liệt không ngủ được, theo bản năng của một người lính, hắn đánh giá toàn bộ tình huống trong thùng xe.

Trên xe lửa không nhiều người lắm, bởi vì từ Biên Thành đi đâu vé đều đắt, một vé bằng chi tiêu một tháng của một nhà mười mấy người, cho nên ghế trống nhiều, bên cạnh bọn họ không ai.

Bây giờ đã hơn 7h giờ sáng, một tiếp viên trên tàu đẩy xe nhỏ bán cơm hộp, đến trước mặt Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Tôi ăn rồi."

Tiếp viên tàu cười nhẹ, gật đầu rồi đẩy xe đi về phía trước.

Bọn họ chỉ cần đi một ngày một đêm là có thể từ Biên Thành đến Diêm Thành, còn đi quân khu phương nam đến 2 ngày một đêm.

Cố Thanh Liệt vừa cao, chân vừa dài, ngồi ở chỗ hẹp làm hắn nghẹn, chân dài chẳng biết để ở chỗ nào.

Hắn nhìn Sở Đại, ừm, khác hẳn dáng vẻ lười biếng thường ngày khi không huấn luyện, sống lưng thẳng đứng, hai chân an an phận phận, tay trái ôm eo em gái hắn, tay phải đặt ở đầu gối.

“Lão Sở.” Cố Thanh Liệt đột nhiên lên tiếng: "Đang nghĩ cái gì vậy?"

Sở Đại nâng mắt nhìn: "Không có gì."

Cố Thanh Liệt rõ ràng là không tin, nhìn cái bộ dạng tâm sự nặng nề, còn dám nói không có gì.

Hơn phân nửa là lưu luyến binh đoàn rồi.

“Đừng cứ nghĩ linh tinh nữa. Cậu vẫn là nên cân nhắc về cha cậu với anh trai tớ đi."

“Hả?” Sở Đại khó hiểu.

"Cậu và Khanh Khanh kết hôn mà không nói với cha cậu, mối quan hệ giữa hai người có thể bị can thiệp ngoài cha cậu còn có anh trai tớ nữa đấy."

Nói đến Cẩu Thặng, Cố Thanh Liệt phải rùng mình một cái: "Cậu gặp rồi biết."

Hôn sự của Khanh Khanh là hai anh em chọn trong bộ đội, không cho người nhà chúng tay là do Cố Xán Dương nói ra, lúc ấy người trong nhà bao gồm cả hắn còn không dám nói không tán đồng.

Khanh Khanh năm nay mười bảy tuổi, năm sau mới mười tám tuổi, trong thôn tuổi này nách quải hai đứa con là chuyện bình thường, Cố gia vì câu nói đó của Cố Xán Dương áp xuống, cả nhà răm rắp làm theo áp toàn bộ bà mối xuống, cho đến tận bây giờ.

Cố Xán Dương người này chủ ý lớn, khác hoàn toàn với người luôn cười xán lạng như Cố Thanh Liệt.

Tính tình quá lạnh lùng, từ nhỏ Cố Thanh Liệt đã rất sợ người anh em song sinh này, anh trai nói một hắn không dám nói hai.

Sở Đại cụp mắt nhìn cô gái đang ôm cánh tay hắn ngủ ngon lành, khóe môi cong lên: "Anh trai à, hỗ trợ bày một chiêu."

Cố Thanh Liệt vỗ cái bàn cười ha hả.

Sở Đại à, cậu cũng có ngày hôm nay.

Hành khách chung quanh nhìn về phía bên này, Sở Đại nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn chú ý ảnh hưởng người xung quanh.

Cố Thanh Liệt dựa vào lưng ghế, từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa và đậu phộng mà em gái để trên bàn, chậm rì rì nhấm nháp: "Không có chiêu gì hết, cậu chỉ cần có thể chứng minh cho Cẩu Thặng, cậu đối với em gái hắn thực tốt, phi thường tốt, so với anh em ruột còn tốt thì hắn mới yên tâm."

Dựa theo tính cách của anh cả kia, phỏng chừng gặp mặt sẽ đánh một trận.

Nhưng Cố Thanh Liệt nghĩ đến, chính là đổi lại là hắn hắn, nếu Cố Khanh Khanh kết hôn ở quân khu phương nam, hắn không thấy được, hắn cũng muốn đánh người.

Cho nên bị đánh một trận, tránh không được, là anh em của Sở Đại cùng Cẩu Thặng hắn không tiện tham gia vào, đến lúc đó tận lực mang Khanh Khanh đi, không để con bé nhìn thấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại hơi nhướng mày, có vẻ là đã hiểu ý.

Cố Khanh Khanh do sáng nay thức dậy quá sớm, cho nên buồn ngủ chịu không nổi, nam nhân bên cạnh làm cô quá yên tâm, ngủ một giấc đến giữa trưa 12h30 mới tỉnh.

Cố Thanh Liệt vừa lúc lấy cơm hộp mà Dư Phú Quý đã chuẩn bị ra, hộp cơm vừa mở mùi hương phiêu đãng bay ra ngoài, Cố Khanh Khanh lập tức tỉnh ngủ ngay.

Cố Thanh Liệt liếc nhìn em gái: "Ây nha, không làm gì cả ngày chỉ có ăn với ngủ, này không phải heo con của lão Chu sao?"

Sở Đại đứng dậy, cầm lấy ấm nước quân đội đi toa ăn lấy một bình nước ấm cho Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh nhận lấy, thổi thổi cho nước nguội rồi mới uống.

Sở Đại vẻ mặt bình tĩnh cầm bình nước, khóe môi chạm vào nơi cô gái nhỏ vừa uống, quả táo Adam lăn lộn chậm rãi uống nước.

Cố Khanh Khanh cầm lấy chiếc đũa mà Cố Thanh Liệt đưa cho, nhẹ giọng ngâm nga: "Chiều mai là có thể đến quân khu phương nam hả anh?"

Sở Đại: "Ừm".

Một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Cố Khanh Khanh, đảo đảo hộp ớt cay xào thịt, gắp một miếng thịt lớn cho vào miệng: "Ai nha, muốn gặp anh cả ghê, anh cả khẳng định không biết em ở Binh Đoàn làm cái gì, khiêng cây tre còn có dùng xẻng xúc phân heo, em phải nói cho anh ấy nghe mới được."

Cố Thanh Liệt tay cầm đũa run lên: "Đây là việc em tự mình muốn làm mà, anh cùng lão Dư bảo em đừng làm, đừng đi khiêng tre, phơi đến như con tinh tinh đen, là chính em một hai phải đi."

"Ồ, vậy sao?" Cố Khanh Khanh chớp mắt: "Em cứ nói là anh một hai bắt em làm, anh nói xem anh cả tin ai?"

Cố Thanh Liệt: "... Ăn thịt đi em gái, anh trai gần đây cảm giác ăn uống không ngon lành, ăn thịt không vô." Nói rồi đẩy hộp thịt toàn bộ gắp sang Cố Khanh Khanh, chính mình không ăn một miếng, chỉ ăn khoai tây cùng ớt xanh còn thừa.

Cố Khanh Khanh bật cười: "Được rồi là em chính mình muốn đi xúc phân heo."

Cố Thanh Liệt nhìn Sở Đại không chút để ý nào, buông cái bình nước, mở nắp hộp cơm, cái đầu hắn muốn to thành đôi.

Cũng may mà gả đi ra ngoài rồi, đến giờ ăn cơm rồi mà nói phân heo với phân lợn ...

Sở Đại mở hộp cơm ra, phân nửa xương sườn cùng thịt chia cho Cố Thanh Liệt, trong ánh mắt khó hiểu của Cố Khanh Khanh nói: "Anh cũng ăn không ngon, chia sẻ một chút."

Cố Thanh Liệt đá ánh mắt thưởng thức nhìn sang.

Biết điều đó em rể.

Nhìn thấy hai người đàn ông kẻ xướng người họa, Cố Khanh Khanh cạn lời.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 113: Chương 113



Ăn xong, Cố Thanh Liệt đi rửa hộp cơm, Sở Đại đứng dậy đi toilet, hai một trước một sau đi.

Nhân viên bảo vệ thường thường tuần tra ở thùng xe, hiện giờ là lúc ăn cơm trưa, người tập trung bên chỗ toa nhà ăn nhiều, người đã đi tuần tra bên đó.

Có người có tâm tư không thuần mượn kẻ hở làm loạn.

"Mượn đường mượn đường đi." Một nam nhân thân hình gầy gò thò tay vào vạt áo phía trước Cố Thanh Liệt, đột nhiên chân đá đến bên cạnh chỗ ngồi, đụng phải một chút: "Ngượng ngùng a đồng chí."

Người đàn ông gầy gò đang định xin lỗi rồi đi thì bị Cố Thanh Liệt túm trở về.

"Đồng chí." Cố Thanh Liệt ánh mắt không tốt: "Mượn đường có thể, ví đừng mượn luôn ha."

Tay phải túm lấy cổ áo nam nhân, tay trái xòe ra ra hiệu đưa nhanh lại đây.

Người đàn ông gầy gò trợn mắt quát: "Đồng chí, tôi không hiểu anh nói gì, chẳng phải tôi vừa đụng phải anh một cái thôi sao. Còn nói tôi trộm ví tiền của anh? Hay là muốn nhân cơ hội vòi tiền của tôi?"

"Ha ha." Cố Thanh Liệt tức giận phì cười: "Ba hoa với người như cậu lão tử chướng mắt, nhanh chóng đem ví tiền trả lại cho tôi, đừng trách tôi không khách khí."

"Nha! Đánh người, đánh người!" Người đàn ông gầy gò như con cá chạch từ phía dưới chui lên, vừa kêu vừa chạy: "Đồng chí bảo vệ mau quản đi nha, người thành phố tư bản chủ nghĩa đánh người!"

Hắn là nhìn thấy chiếc áo khoác len xịn của Cố Thanh Liệt, nghĩ thầm trong bụng tên ngốc to con này khẳng định là nhà có tiền, muốn mượn chút tiền dùng, nhà có tiền chắc chẳng thèm mấy đồng tiền này làm cái gì.

Vừa cười khẩy vừa thoát ra, hắn đụng phải một bả vai cứng rắn.

Sở Đại một tay đút túi, tay trái vớt hắn trở về, ném lại trước mặt Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt cười gằn: "Ồ, đồng chí, đồng chí bảo vệ đang ở toa ăn bên kia, sao cậu lại chạy đến hướng ngược lại chứ, đi, chúng ta sang đó nói chuyện."

Hắn lúc này nắm chặt, không thể coi thường tên gầy này, cơ hồ là xách người đến toa nhà ăn, các hành khách sôi nổi thăm dò náo nhiệt.

Không phải là bây giờ không có trộm, nhưng rất ít, nhân viên bảo vệ tuần tra nghiêm ngặt, bắt được sẽ đưa ngay đến đồn công an trạm kế tiếp, trừ bỏ kẻ gan lớn, tự tin mới có thể thần không biết quỷ không hay lợi dụng hỗn loạn ăn trộm.

Người đàn ông gầy gò hoảng sợ trong giây lát, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Có tìm thấy ví từ người hắn thì sao, bộ chỉ có chủ nghĩa tư bản mới có ví tiền à? Bọn họ bần nông không xứng có ví tiền sao? Cái này không phải là xem thường dân chúng cần lao, nhân dân lao động?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn tự tin hắn có thể đổi hướng gió được.

Nhân viên bảo vệ đến thì nghe thấy động tĩnh bên này, không cần Cố Thanh Liệt xách người qua người đã cầm dùi cui đến, nhìn thấy một người đàn ông to lớn trong tay xách cổ áo của một người đàn ông nhỏ gầy, lớn giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

“Đồng chí!” Người đàn ông gầy gò giành cáo trạng trước: "Tôi vô tình đụng phải đồng chí này, đã xin lỗi rồi, hắn còn không chịu, cứ túm lấy tôi bảo tôi trộm lấy tiền của hắn, tôi cảm thấy hắn thấy tôi thành thật tưởng vòi tiền của tôi, còn nói không đưa hắn liền đánh tôi! Ngài xem hắn rắn chắn cao to như vậy, mười người như tôi cũng không đánh lại hắn."

Những lời cuối cùng Cố Thanh Liệt thích nghe nhất.

Sau khi nghe xong lời của hắn, nhìn thấy chênh lệch thân thể chênh lệch giữa hai người, nhưng không thể tin tưởng lời của một bên: "Vị đồng chí này, cậu buông người trước đi, nếu là hắn trộm, hắn chạy không thoát được."

Cố Thanh Liệt liếc nhìn Sở Đại sau lưng, thấy cậu ấy khẽ gật đầu, mới buông tay.

"Hai người đều nói đối phương sai thì việc này đơn giản thôi. Đồng chí, lấy ví ra đưa cho chúng tôi. Hai người sẽ nói trong ví tiền có cái gì, tôi thấy đúng thì trả lại cho người đó."

Người đàn ông gầy lúc này mới thực sự hoảng hốt: “Đồng chí, ví tiền là vợ tôi nhét vào túi tôi, cô ấy sợ tôi xa nhà không có tiền dùng, đem tiền trong nhà đều nhét hết cho tôi, tôi vừa nãy đụng vào áo mới biết được, còn chưa có mở ra xem đâu."

Nghe vậy, nhân viên bảo vệ trong lòng nắm chắc một phần, giọng điệu không kiên nhẫn, dùi cui chỉ vào hắn: "Lấy ra đi!"

Người đàn ông gầy gò rút trong túi ra chiếc ví đen, gục đầu xuống đưa sang.

Cố Thanh Liệt ậm ừ cười lạnh: "Vợ đồng chí ở Binh Đoàn Xây Dựng à? Nói xem, kêu tên gì? Xem tôi có quen biết hay không?"

"Ồ nha!”

Hắn hô lên một tiếng, ngoái đầu nhìn nam nhân phía sau: "Lão Sở à, Binh Đoàn chúng ta hình như không có đồng chí nữ nhỉ?"

Sở Đại khóe ánh mắt mang theo một chút ý cười, hắn lẳng lặng dựa vào vách tường ngay lối đi nhỏ, chờ đợi kết quả xử lý.

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy cái ví một khắc liền biết danh tính của người đàn ông to lớn này, là quân nhân thuộc Binh Đoàn Xây Dựng.

Kẹp dùi cui dưới nách, nhìn cái ví bên trên có ngôi sao năm cánh, cực kỳ kính nể. Mở ra trong tầm mắt chính là thẻ quân nhân, bên trên viết tên, họ, tuổi, chức vụ, quân hàm.

Bên kia là tiền, phiếu, hắn lẳng lặng khép ví lại, hai tay đưa sang: "Cố Bài Trưởng, ví tiền của đồng chí."

“Cảm ơn đồng chí.” Cố Thanh Liệt lại cất ví vào túi áo khoác.

“Người này, thành thật đi cùng tôi.” Lần này, đổi lại là nhân viên bảo vệ xách người đàn ông gầy gò như xách con gà con, chờ trạm tiếp theo ngừng lại đưa người đến cục công an.

Cố Thanh Liệt và Sở Đại nhìn nhau cười, hơi nghiêng đầu ôm lấy vai Sở Đại: "Đi thôi, Sở Liên Trường."

"Ừ, Cố Bài Trưởng."

Sở Đại bậc cười.

“Ai u, cái gì mà Bài Trường, còn không phải thuộc hạ của cậu." Cố Thanh Liệt lẩm bẩm, khi quay lại chỗ ngồi nhìn thấy em gái đang ngồi gặm hạt dưa vui vẻ, miệng phình phình như con chuột hamster, dễ cưng cực kỳ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 114: Chương 114



Con bé vô tâm vô phối này, thiệt tình!

Tàu dừng lại, khi tốc độ chậm lại, hai anh em Cố Thanh Liệt và Cố Khanh Khanh hiếu động nên không thể ngồi yên, hai người chốc lát thì đi nhà vệ sinh, khi thì đi rót nước ấm uống, cuối cùng ngồi ngay cửa sổ từ cửa kính nhìn phong cảnh lùi lại bên ngoài.

Biên Thành không có trồng lúa, phần lớn là cao lương cùng lúa mì, hiện tại thời tiết lạnh, bên ngoài trắng xóa, nhìn thôi đã thấy lạnh thấu xương.

Cố Khanh Khanh dùng tay phải lấy hạt hướng dương trong túi ra, hạt hướng dương lăn trên đầu lưỡi, hoàn chỉnh vỏ nằm trong lòng bàn tay.

“Cẩu Thặng có lẽ không ngờ rằng chúng ta sẽ đến Quân khu phía Nam để gặp anh ấy đúng không.” Cố Thanh Liệt đặt tay lên thành xe nói chuyện.

“Đừng nói đến Cẩu Thặng, em cũng chưa từng nghĩ tới có thể đến Quân khu phương nam.” Cố Khanh Khanh hơi quay người sang một bên không chắn lối đi, “Lần trước em tới Binh Đoàn m.ô.n.g chịu đủ tội rồi, lần này càng thêm tra tấn, em nhất định phải ăn hết tiêu chuẩn đồ ăn của anh ấy mới được."

Hai ngày một đêm trên tàu, chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô đã cảm thấy mệt mỏi rã rời.

May mắn thay lần này cô không đơn độc.

Buổi tối, 10 giờ.

Hành khách trên xe đều ngửa đầu ngủ gật, Cố Khanh Khanh cũng nằm trên người Sở Đại, chân phải kề sát chân trái của anh ấy, Sở Đại sợ cô gái nhỏ lạnh nên từ túi hành lý cầm ra kiện áo khoác quân đội đắp cho em ấy.

Áo khoác lớn, Cố Khanh Khanh đẩy sang một nửa đắp lên đùi Sở Đại, đầu ở cánh tay anh ấy cọ cọ, ngáp một cái mệt rã rời.

Đêm ngủ không ý thức, vô ý rờ rờ từ chân hướng lên, mơ màng tháo dây thắt lưng.

“Lạch cạch ——”

Sở Đại sững sờ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không yên của phận, nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Đang ở trên xe lửa." Hắn cúi người ghé vào tai cô gái nhỏ, ngữ khí mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Cái cô vợ này đi ngủ đã tập thành thói quen.

Cố Khanh Khanh ngơ ngác mở mắt ra, định thần trở lại khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ đến không nói nên lời.

Ở trên vai Sở Đại trằn trọc nửa ngày, đáng thương ngẩng đầu lên: "Anh trai."

"Ừm?"

"Em ngủ không được."

Sở Đại: "..."

Cuối cùng, đàm phán thành công, tay cô gái nhỏ đặt cách một lớp quần của người đàn ông, bàn tay của người đàn ông đặt lên mu bàn tay cô gái nhỏ tránh để ai kia làm loạn.

Nhưng là, Cố Khanh Khanh lại ngủ thật yên ổn, còn Sở Đại ngủ không được.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Thanh Liệt đang dựa vào ghế, có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.

Trong xe lửa không phải lạnh lắm, ở phòng lò hơi than không ngừng được thêm vào, nhiệt độ trong toa dần dần ấm.

Tàu tăng tốc vào ban đêm, lại không có quá nhiều điểm dừng, ngoài cửa sổ hầu như không có đèn, tối đen như mực.

Cô gái trên vai lẩm bẩm điều gì đó, thực mau không nói gì nhanh như là ảo giác vậy.

Đêm thật dài, còn cô gái nhỏ vô tâm ngủ ngon.

Nửa đêm, mấy hành khách dậy đi qua toa ăn pha cháo bột ngô cho trẻ con nhà mình khóc nháo, Sở Đại còn chưa ngủ, con ngươi đen láy nhìn xung quanh.

Đến nửa đêm, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ.

Buổi sáng 5 giờ, đúng giờ tỉnh lại.

Cố Khanh Khanh cũng đã tỉnh, cô ngáp một cái, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Anh muốn đi vệ sinh sao?"

Sở Đại: "... Ừm."

Cô thu hồi tay, dụi dụi mắt: "Vậy thì anh đi đi."

Cố Thanh Liệt cũng đã thức dậy, thấy không có xe đẩy bán đồ ăn thì hắn xách hộp cơm nhôm đứng dậy đi theo Sở Đại đi ra toa nhà ăn mua mấy phần cơm.

Cố Khanh Khanh ngủ thêm một chốc mới đặt áo khoác quân đội trên đùi xuống, đi ra bên toa ăn bên kia rửa mặt, lại đi lấy hai ly nước ấm.

Buổi sáng có màn thầu cùng bánh quẩy, một cái màn thầu 6 xu, một cái bánh quẩy 4 xu, ở xe lửa mua đồ không cần phiếu gạo nên so với Cung Tiêu Xã đắt hơn một chút.

Ba người tiêu hết 6 mao mới ăn no.

Cố Thanh Liệt cầm cốc nước ợ hơi: "Tớ nhìn ra bên ngoài trông giống Diêm Thành ghê."

"Đó là Diêm Thành nha." Một hành khách bên cạnh nhiệt tình đáp lời: "Lại thêm một đoạn là đến Vũ Thành."

Vũ Thành chính là quê quán của Hàn Liên Tâm và Tôn Thục Phân.

Cố Khanh Khanh nhìn cây cối tươi tốt bên ngoài qua cửa sổ, bên này cây nhiều, có cây lạnh quá lá đã rụng hết, có cây chịu rét được, so với Biên Thành sự sống bừng bừng, cũng không biết phải do tâm lý hay không, cảm giác không lạnh bằng ở Biên Thành.

Cố Thanh Liệt đã bắt đầu suy nghĩ buổi tối ăn gì: "Ước chừng ba bốn giờ chiều mới tới Quân khu Phương Nam, vừa lúc chúng ta đi đến chỗ Cậu Thặng cọ cơm, 3 đồng 5 mao 1 xu một ngày, heo ở trại nuôi theo cũng không dám ăn như vậy, chúng ta mấy người hoàn toàn đủ rồi."

Cố Khanh Khanh nghĩ xa hơn chút: "Vậy thì chúng ta sẽ sống trong khu nhà quân nhân sao? Khu nhà quân nhân ở Quân khu Phương Nam chắc là nhỏ hơn Binh Đoàn nhỉ?"

Binh Đoàn còn rất nhiều đất trống, có thể xây nhà theo ý muốn, cả mấy ngàn chiến sĩ xây phòng cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Cố Thanh Liệt cũng cảm thấy như vậy: "Binh Đoàn của chúng ta người ít mà đất nhiều. Không giống quân khu phương nam mười mấy vạn người, chậc đến hoảng." Ở Binh Đoàn Bài Trường của bọn họ đã có nhà ở đơn độc.

“Lão Sở, cậu nói đi?" Hắn nhìn về phía Sở Đại.

Sở Đại uống nước chậm rãi, ngữ khí nhạt nhẽo: "Hỏi tớ cái gì?"

Cố Khanh Khanh khó hiểu: "Nhà của anh không phải ở Quân khu Phương Nam sao?"

“Ồ, vậy ra hai anh em còn nhớ." Hắn buồn cười: "Nghe hai anh em nói tớ thật cho rằng chính mình đi thăm người thân."

Cố Thanh Liệt phản ứng lại, vỗ đùi bừng tỉnh: "Đúng rồi ha, em gái tớ gả cho cậu rồi! Chúng ta đến nhà cậu ở là được rồi! Ở cái gì mà khu nhà quân nhân chớ."

Sở Đại gật đầu: "Cảm ơn cậu đã nhớ kỹ."

Ngay sau đó Cố Khanh Khanh mới nhớ ra, quay sang làm nũng: "Anh ơi ~"

Sở Đại liếc sang một cái, nhướng mày.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 115: Chương 115



4:30 chiều, tàu dừng ở ga Tần Cảng, hai người đàn ông xách theo hành lý mang theo một cô gái xuống xe.

Sau khi rời khỏi nhà ga, gió thổi qua mang theo hương vị đặc trưng, Cố Khanh Khanh hít một hơi, trong không khí có một mùi tanh và mặn.

Cô hỏi Cố Thanh Liệt bên cạnh: "Anh ơi, đây có phải là mùi chân thúi mà anh nói không?"

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Hẳn là đi, bất quá quân khu phương nam so với Binh Đoàn ấm hơn nhiều, anh thấy mặc cái áo đơn là được rồi."

Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy như vậy, thậm chí còn cảm thấy quần áo bông trên người quá mức.

Sở Đại ở đây đã lâu không trở lại, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt, Cố Khanh Khanh ôm cánh tay, hắn mới hoàn hồn: "Chúng ta về nhà đi."

Sau khi Bạch Diên hy sinh, cho dù hắn có ngày nghỉ cũng không dám trở về, không dám đối mặt với chú Bạch, cũng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Sở Uyên.

Khi ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh, tức khắc thoải mái.

Quân khu phương Nam cách ga xe lửa không xa, họ đi bộ khoảng 40 phút, qua tầng tầng lớp lớp tuần tra nghiêm ngặt, nghiêm hơn Binh Đoàn rất nhiều.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đưa giấy chứng nhận, lính gác gọi đến Bộ Tư Lệnh xác nhận thân phận mới cúi chào thả bọn họ đi vào.

Bộ Tư Lệnh chiếm một diện tích lớn, Cố Khanh Khanh thô sơ tính qua, tầm đến mười mấy vạn, doanh trại san sát nhau, binh lính tuần tra hết lượt này đến lượt khác.

Sở Đại bên cạnh nói: "Quân khu phương nam quản lý toàn bộ chiến khu phía nam, khu vực đặc thù bên trong có đoàn quân xe tăng, xe quân dã chiến, không quân, tên lửa chiến lược, Cố Xán Dương......" "

Nói đến đây, hắn dừng lại: "Anh cả chắc là ở trong đoàn quân không quân, dưới quyền chỉ huy của Chử Chiến. Đến lúc đó đi căn cứ không quân hỏi một chút chắc là tìm được người."

Cố Thanh Liệt: "... Này, lão Sở, sao cậu không ở quân khu phương nam tham gia quân ngũ? Chạy đến nơi xa xôi như Binh Đoàn xây dựng làm cái gì, ở kia có tên có tuổi ở đây chắc chẳng dấy lên được miếng bọt biển nào."

Nơi này biên chế bắt đầu từ Bài sau đó Liền, Doanh, Đoàn, Sư, Quân, Đại Quân bảy cái cấp bậc, Bài Trưởng chức vị này của hắn phóng tới quân khu Phương Nam là cái đế lót, gọi là quan còn ngượng mồm.

Có thể thấy cha của Sở Đại, thống lĩnh quân khu phương Nam địa vị cao cỡ nào, điều đó cũng phản ánh Sở Uyên đã lập được bao nhiêu chiến công, đánh qua bao nhiêu trận ác liệt.

Về điểm này, Cố Thanh Liệt không thể không phục.

Rốt cuộc Sở gia vì quốc gia hy sinh không phải số ít, hai đời Sở Uyên đến Sở Đại thừa lại mỗi hai cha con bọn họ.

“Anh trai, khu nhà quân nhân ở đâu?” Cố Khanh Khanh nhìn quanh.

Hướng Bắc, Sở Đại dẫn hai người đi qua: "Bên này gọi là đại việ, thực náo nhiệt, đáng tiếc chúng ta không thể ở lâu dài chỗ này, bằng không Khanh Khanh có thể kết giao bao nhiêu bạn bè."

Lấy tính cách thẳng thắn không e lệ của em ấy, ở bộ đội sẽ thực nổi tiếng, cùng ai cũng có thể nói chuyện được vài câu.

Cố Khanh Khanh theo sát bên cạnh, khóe mắt cong cong cười: "Ở vài ngày là đủ rồi, mặc kệ ở nơi nào em chỉ nghĩ muốn đi cùng bên anh nha!"

Sở Đại lông mày khẽ nhếch, Cố Thanh Liệt nhìn lên bầu trời, muốn xem Cẩu Thặng có đang lái phi cơ hay không?

Đi được một đoạn, ba người đến được đại viện, nơi này nơi nơi là nhà hai tầng, tường trắng, ngói xanh. Người nhà Đoàn Trường, Sư Trường ở chung một lầu với nhau, mỗi một một tầng, đến Quân Trường có thể độc môn độc hộ.

Cứ cách 100m, phía trước lại có một trạm gác, cầm giấy thông hành Sở Đại thuận lợi mang theo bọn họ đi tận cùng bên trong khu nhà hai tầng, đến một căn nhà hàng rào trắng vây quanh.

Ở đây yên tĩnh, cách biệt với những ngôi nhà khác một khoảng cách.

Sở Đại trong tay xách hai cái túi, không tiện lấy đồ vật, hắn nói với Cố Khanh Khanh: "Vợ, đã về đến nhà, lấy chìa khóa ở bên trong túi."

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn làm theo.

Cố Thanh Liệt nhìn thấy mà hiếm lạ, hắn cùng Sở Đại 2 năm làm anh em mới tiếp xúc được một mặt khác với ngày vẻ cuồng ngạo thường ngày, đó là bộ dạng cà lơ phất phơ, không đứng đắn, lười nhác y như hoa hoa công tử.

Em gái hắn giỏi hơn hắn nha, lúc này mới được bốn tháng.

Từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa, Sở Đại nói: "Dài nhất chính là khóa cửa sân, em mở ra đi, còn có mấy cái là khóa thư phòng và một phòng đặt bàn cát mô phỏng bản đồ, còn lại là các phòng ngủ, và phòng cho khách.

Cố Khanh Khanh cái hiểu cái không, Sở Đại cười: "Không nhớ được cũng không sao, đến thời điểm cần mở thì thử từng cái một. Mỗi phòng có hai chìa khóa, đều ở trong cái chuỗi chìa khóa này, sau này tháo ra giao cho em."

“Vâng!" Chìa khóa mở được rồi, cửa cổng bung ra.

Cô vươn tay đẩy cửa, vừa bước vào đã thấy xung quanh sân có rất nhiều loài hoa cô không biết tên, được cắt tỉa gọn gàng.

Sở Đại đặt bao lớn bao nhỏ trên bàn đá, đưa Cố Khanh Khanh tới cửa, lấy ra một chiếc chìa khóa nói với cô: "Đây là chìa khóa cửa chính."

Cố Khanh Khanh âm thầm ghi nhớ.

c*m v** khóa, chuyển động, nam nhân đẩy cửa, xách hành lý mang bọn họ vào nhà.

Đập vào mắt là một một bộ bàn ghế gỗ, xung quanh trường trắng, một cái ghế sofa cùng một chiếc TV gấu trúc do đài phát thành nhà nước sản xuất.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 116: Chương 116



Nhìn vào cửa sổ lớn sáng sửa, tấm rèm cửa sáng màu, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt mặt mày lộ rõ sự ngạc nhiên: "Anh ơi, nhà anh đẹp quá!"

Cũng thật là có tiền.

Sở Đại sửa đúng lời lại: "Là nhà cũng chúng ta. Những thứ này đều là Bộ Tư Lệnh cung cấp, nói chính xác không thuộc về nhà ta."

"Hai ngày một đêm ngồi tàu cũng mệt rồi. Trước lên lầu nghỉ ngơi, 6h mang em đi nhà ăn ăn cơm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh đi theo phía sau bước lên bậc thang gỗ: "Ở nhà ăn có thể gặp được anh cả hay không?"

Vấn đề này Cố Thanh Liệt có thể trả lời: "Thức ăn tiêu chuẩn không giống nhau hẳn là không cùng một nhà ăn, đúng không lão Sở?"

Sở Đại nhướng mày: "Cậu biết rất rõ a, đúng là như vậy. Nhà ăn lục quân cùng không quân là tách biệt."

“Có hải quân không?” Cố Khanh Khanh tò mò.

"Có." Sở Đại trầm mặc một lát, mới nói: "Đi Bạch Sa trú đảo phê hải quân cũng thuộc về biên chế Quân Khu Phương Nam."

Cố Khanh Khanh gật đầu, xem như đã hiểu rõ.

Ngay sau đó cô lại hỏi: "Chúng ta có thể đến nhà ăn của không quân ăn cơm không?"

“Có thể.” Sở Đại mở cửa phòng, đặt hành lý lên bàn, ném chìa khóa cho Cố Thanh Liệt: “Phòng bên cạnh, tự mình mở ra, chúng tôi phải nghỉ ngơi.”

Cố Thanh Liệt: "... Nha thực mau có thể nhìn thấy anh cả tớ rồi nha, tớ phải nói với hắn ..."

Sở Đại thản nhiên liếc hắn một cái, đưa người đi sang phòng cách vách.

Đi vòng trở về đóng cửa phòng, kéo tấm rèm cửa nặng nề ra, căn phòng đen kịt sáng sủa lên ngay lập tức.

Căn phòng của nam nhân bố trí đơn giản, một cái bàn đọc sách, một cái ghế dựa, một cái kệ sách một cái tủ quần áo và một chiếc giường gỗ lớn.

Chiếc chăn bông màu xanh bộ đội trên giường được xếp ngay ngắn thành những viên đậu phụ, vẫn là dấu vết lần trước trở về hắn gấp.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống giường, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông lấy quần áo từ trong túi vải ra cất vào trong tủ, lên tiếng hỏi: "Anh trai?"

Sở Đại ngoái đầu nhìn vợ: "Buồn ngủ sao em? Ngủ đi, ăn cơm lát anh kêu."

“Hơi buồn ngủ nhưng anh à, anh sống trong đại viện lâu như vậy, vừa đến Binh Đoàn có phải không quen nha?" Binh Đoàn là nơi gió cát, nhà ở đơn sơ, một cái giường đơn, một cái ngăn tủ, kèm một bàn một ghế dựa là toàn bộ gia sản.

Vào mùa thu, cô đem chăn ra phơi nắng, ban đêm đi thu về, cái chăn nặng bốn năm cân, vỗ vỗ toàn là cát.

Sở Đại đem quần áo của mình cùng vợ đặt cùng nhau: "Vừa lúc bắt đầu không quen, sau thành thói quen."

Khả năng người Sở gia xương cốt mang gien thô đi, mấy năm nay ăn khoai lang đỏ tầm thường cũng không cảm thấy khổ.

Cố Khanh Khanh đau lòng, ở Quân Khu Phương Nam từ góc độ nào cũng tốt hơn Binh Đoàn Xây Dựng, tâm tư của anh ấy thật sự muốn bảo vệ quốc gia.

Sau khi Sở Đại thu dọn xong, hắn đặt túi vải thô lên nóc tủ, ngồi bên mép giường, thấy cô gái nhỏ đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, ngơ người hắn bật cười: “Thật sự không khổ, anh trai em không phải cũng như vậy lại đấy sao? Chồng em không kiều khí như vậy."

Hắn duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng an ủi: "Chính là ủy khuất em phải trú đảo chịu khổ với anh."

Cố Khanh Khanh trong vòng tay Sở Đại lắc đầu, hai người ôm nhau thì thầm những lời chân tình, cởi áo khoác đệm to, nằm trên giường.

Sở Đại ngủ ở bên cạnh Cố Khanh Khanh, tay vẫn luôn đáp ở trên eo cô gái nhỏ: "Ngủ đi, anh ở đây."

Cố Khanh Khanh bị lời nói nhẹ nhàng của anh ấy làm cho buồn ngủ, rồi đang ngủ bỗng nhiên nghĩ đến ...

Tối nay, có phải cô sẽ nhìn thấy cha chồng rồi đúng không?

Nửa tỉnh nửa mê, vẫn là được nhẹ nhàng dỗ dành vào giấc ngủ.

Khoảng 6h, Cố Thanh Liệt tràn đầy năng lượng bước ra từ căn phòng bên cạnh, ba người cùng nhau xuống lầu.

Cố Khanh Khanh cũng đã khôi phục lại vẻ ngoài hoạt bát thường ngày đi ra ngoài. Đi theo Sở Đại vòng qua nơi đóng quân, cuối cùng đến chỗ Không Quân, cô cùng lính gác đến giải thích là tới thăm người thân, Cố Thanh Liệt đưa thẻ lính của mình ra.

“Đồng chí, tôi cần phải gọi điện thoại báo cáo quân bộ, mời chờ một lát." Lính gác xoay người muốn đi báo cáo.

“A Đại ?!” Chử Chiêu vừa lúc từ nơi dừng chân ra đến, nhìn thấy nam nhân mặc áo len đen liền nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một quyền: “Tên nhóc cậu, cuối cùng cũng đã trở lại."

Sở Đại duỗi tay đáp lễ, cười mắng: "Cậu qua lại Biên Thành nhiều lần như vậy, một lần cũng không chịu đến Binh Đoàn thăm tớ, rốt cuộc là ai không nể mặt anh em?"

"Tớ không đủ nể mặt anh em mà ngồi xe lửa 2 ngày một đêm chạy tới phía Bắc chỗ chim không thèm ỉa đưa kẹo chọ cậu? Họ Sở kia, cậu đi ra ngoài một chuyến ném luôn lương tâm à?" Chử Chiêu oán giận một hồi, ánh mắt dừng lại ở bên người con gái bên cạnh Sở Đại, tức khắc sáng tỏ thân phận.

Hắn nghiêng người, trên mặt nở nụ cười: "Chào chị dâu, tôi là anh em của A Đại, là anh em sắt đá của hắn."

Cố Khanh Khanh không hề tỏ ra rụt rè, lông mày cong cong chào hỏi: "Xin chào, A Chiêu nha!"

“Oa, tôi liền biết A Đại chắc chắn nhắc đến tôi mà!" Chử Chiêu lúc này đáy lòng hoàn toàn thoải mái, nhìn về nam nhân cao lớn: "Vị này là ai?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 117: Chương 117



“Anh trai của Khanh Khanh, anh hai." Sở Đại nói xong lời này, không khỏi nở nụ cười.

“Xin chào, tôi là Chử Chiêu, anh em trai của A Đại.” Chử Chiêu lại tự giới thiệu bản thân lần nữa.

“Xin chào, người anh em.” Cố Thanh Liệt cũng cười nhiệt tình, kỳ thật hai anh em Cố Thanh Liệt cùng Cố Khanh Khanh tính tình rất giống.

"Anh hai của chị dâu cũng là quân nhân đúng không? Khí chất rất chói mắt nha."

“Đúng vậy, Binh Đoàn Xây Dựng." Cố Thanh Liệt có gì nói đó, không chút giấu diếm.

Tính tình vui vẻ của hắn rất hợp với tính cách Chử Chiêu.

"Đồng chí." Lính gác ngắt điện thoại: "Các người có thể đi vào."

Chử Chiêu trầm mặc: "Hả? A Đại, cậu không phải tới tìm tớ sao?"

“Thăm người thân.” Sở Đại lời ít ý nhiều mang theo Cố Khanh Khanh vào trước, còn Cố Thanh Liệt và Chử Chiêu đi ở phía sau.

"Đi thăm người thân? Ngoài tôi ra, cậu còn quen người nào ở quân đoàn không quân? Cha tớ à?" Cha của Chử Chiêu là Tư Lệnh của quân đoàn không quân, Chử Chiến.

“Không phải, là anh cả vợ tớ."

Chử Chiêu lần này hoàn toàn sững sờ: "Tên gọi là gì, tớ biết không nhỉ?"

“A Chiêu, anh trai tôi tên là Cố Xán Dương!” Cố Khanh Khanh cười đáp: “Anh đã gặp qua anh ấy sao?"

Chử Chiêu không thể tin được: "Trùng hợp, đâu chỉ gặp qua, còn rất quen thuộc nha."

Chử Chiêu vừa đi vừa nói chuyện: "Cố Xán Dương là Liên Trường của đội lính tinh nhuệ trên không của quân đoàn không quân. Đại đội của họ có 90 người, tất cả đều là bảo bối của quân đoàn không quân, lái phi cơ. Bất quá buổi sáng họ đã đi Giang Hải chấp hành nhiệm vụ, xem thời gian hiện tại đã trở về điểm xuất phát."

Vừa dứt lời, trên không trung vang lên một tiếng gầm rú, Cố Khanh Khanh theo bản thân ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đầu có năm chiếc máy b** ch**n đ** bay thấp, làm cô thất thần một hồi lâu.

Là anh trai sao?

Chử Chiêu là người đầu tiên lên tiếng: “Đừng thất thần, đi sân bay nhìn xem đi."

Cố Thanh Liệt ngốc lăng, chép miệng.

Hắn lái xe tăng cùng Cẩu Thặng lái phi cơ, so sánh giống như có điểm kém cỏi thật đấy.

Sở Đại lớn lên trong quân khu, đã quen với máy b** ch**n đ**, nhưng hắn chưa từng tới sân bay: "Chúng ta có thể đi sao?"

Bộ đội với những loại vũ khí đặc thù này bảo mật khá cao.

"Có thể, thời gian này chiến đấu cơ cũng từ sân bay đưa vào kho bảo quản, các người cái gì cũng nhìn không thấy."

Chử Chiêu vung tay: "Đi theo tớ là được."

Có Chử Chiêu dẫn đường, song vẫn phải chấp nhận kiểm tra, kiểm soát ở trạm, vượt qua nhiều chặng mới đến được sân bay.

Các đường băng được bố trí ở khắp mọi nơi, nhưng là một cái chiến đấu cơ cũng không thể nhìn thấy.

Cách đó không xa một vài người chậm rãi đi tới, cùng với bước chân của họ, kho chiến đấu cơ hoàn toàn đóng cửa.

Cố Xán Dương nhìn thấy cô gái mặc áo khoác xanh, đeo khăn quàng cổ đỏ, hắn hơi sửng sốt, nói với đồng đội bên cạnh: "Em gái tôi đến rồi, các cậu vào nhà ăn trước đi."

Mặc dù giọng nói hay ngữ điệu vẫn yên tĩnh như thường lệ, nhưng các phi công khác có thể nghe thấy một chút vui mừng không thể kiểm soát được.

Thật là hiếm thấy.

Bọn họ nhịn không được liếc vài lần cô gái quàng khăn đỏ xinh đẹp đứng bên kia, mở miệng: "Liên Trường, em gái chúng ta có đối tượng chưa?"

Nghe vậy, gương mặt của Cố Xán Dương lập tức lạnh như băng, hắn đi về phía cô gái mà không nói một lời.

Các phi công không quân ở tại chỗ nhìn nhau, một lúc sau mới có người phá tan sự im lặng: "Trước tiên chúng ta đi nhà ăn chờ Liên Trường đi, có chuyện gì thì khi đó rồi hỏi."

“Nghe cậu.”

Hai mắt Cố Khanh Khanh là hình ảnh một nam nhân mặc trang phục phi công, mang ủng phi công, không nhanh không chậm tiến lại chỗ này, cho dù không thấy mặt cô cũng nhận ra được.

Đây là anh trai của cô!

Hốc mắt đỏ lên, chạy như bay sang.

"Anh cả ơi."

Vui vẻ cùng ỷ lại không khắc chế được.

Bước chân của Cố Xán Dương dừng lại.

Tháo bỏ găng tay trắng, thảo mũ bảo hiểm, xách trên tay, vòng tay trai ôm em gái nhỏ vào lòng, chồng cằm l*n đ*nh đầu em gái ——

Gầy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt vừa nghe lời này thì tức giận: "Thế này mà vẫn gầy? Mắt anh có tật xấu gì không? Thức ăn tiêu chuẩn của em cùng lão Sở đều bị nó một mình ăn hết!"

Cố Khanh Khanh quay đầu sang một bên, trừng mắt nhìn anh hai, như đứa trẻ con làm nũng với Cố Xán Dương: "Anh cả! Anh đừng nghe lời Cẩu Đản nói, em có thể ăn được bao nhiêu đâu!"

Cố Thanh Liệt muốn nói phản bác nữa, bị Cố Xán Dương nhàn nhạt liếc một cái, lời muốn nói đều phải nuốt hết xuống, thành thành thật thật đứng ở một bên: "Anh cả, em sai rồi."

Cố Khanh Khanh thấy có người chống lưng, khóe mắt mang theo sự đắc ý, nhìn anh hai làm cái mặt quỷ.

Cố Xán Dương buông em gái ra, nhìn người đàn ông chưa lên tiếng: "Sở Liên Trường, tôi có nghe qua cậu."

Sở Đại ngây người: "Khanh Khanh viết thư..."

"Không phải." Cố Xán Dương nói: "A Chiêu nhắc qua."

“Đúng, đúng, đúng, tôi thường nói với Xán Dương rằng tôi có một người anh em tốt đang ở Biên Thành." Chử Chiêu lúc này mới chen lời được, bởi vì mối quan hệ phức tạp, vừa rồi bên cạnh sửa sang nửa này mới hiểu rõ được.

Như vậy tính thì chị dâu nhỏ này cùng A Đại thực xứng đôi nha.

Hai người anh trai đều tham gia quân ngũ, một người ở Binh Đoàn Biên Thành, một người ở Quân Khu Phương Nam, đều là rường cột quốc gia.

“Đừng nói những chuyện này nữa.” Chử Chiêu thật không ngờ người anh em này là anh vợ của anh em lớn lên từ nhỏ đến lớn với hắn, nghĩ đến tính tình lạnh như băng của Cố Xán Dương, hắn phải thế A Đại lau mồ hôi: "Trước đi nhà ăn đi, chị dâu nhỏ đói bụng rồi nhỉ? Từ Biên Thành đến đây đi xe lửa hai ngày một đêm, quá gian nan."

Hắn thường xuyên đi đưa kẹo cho Sở Đại, nghĩ đến ghế cứng ngắt của tàu lửa, nghĩ thôi m.ô.n.g đã đau rồi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 118: Chương 118



"Anh trai." Cố Khanh Khanh nghĩ đến tiêu chuẩn thức ăn của anh cả 3 đồng 5 mao 1 xu, đúng là đói thật: "Em muốn ăn cơm."

Cô ôm lấy cánh tay của Cố Xán Dương, gần như treo trên người anh ấy, ánh mắt trông mong mà nhìn.

Cố Xán Dương thu lại ánh mắt rơi vào trên người Sở Đại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của em gái, ánh mắt bất giác dịu đi: "Ừm, chúng ta đi ăn cơm."

Cố Thanh Liệt ôm lấy vai của Cố Khanh Khanh, Cố Khanh Khanh ôm cánh tay của Cố Xán Dương, ba anh em đi ở phía trước, Chử Chiêu cố ý kéo Sở Đại về phía sau một bước ——

"Cậu làm sao thành em rể của Cố Xán Dương vậy. Quay đầu hỏi chị dâu nhỏ sao một tên lạnh băng mà lấy cái tên như ánh mặt trời thế kia vậy được, quá không hợp lý?"

Sở Đại lườm hắn một cái: "Người ở ngay trước mặt, cậu tự mình hỏi một chút."

“Ây thôi, quên đi." Chử Chiêu rụt rụt cổ: "Cậu trở về cũng không biết nói với tớ một câu, chú Sở chắc cũng không biết đi?"

Sở Đại ngữ khí nhạt đi vài phần: "Tớ cùng ông ấy không có gì để nói."

Cố Xán Dương đưa em trai và em gái đến nhà ăn chuyên dụng của không quân, người ở trong bếp đều yêu cầu ít nhất thông tứ đại tự điển món ăn.

Sơn Đông, Quảng Đông, Tứ Xuyên và Hoài Dương.

Hiện tại ban trưởng ban bếp núc cũng trạc tuổi Dư Phú Quý. Tinh thông 8 món ăn chính, phụ trách xây dựng thực đơn mỗi ngày cho quân đoàn không quân, mỗi bữa cơm gồm tám món, hai món canh, đựng tốt trong các hộp cơm, phi công tự múc đồ ăn, có thể lựa chọn món mình thích.

Cố Thanh Liệt nhìn thấy con cá chẽm hấp với hành lá thái nhỏ rồi tôm luộc, mắt không rời được, tặc lưỡi: "Anh ơi, thật sự không lương tâm, em ở Biên Thành mỗi ngày gặm khoai lang đỏ, đậu nành, anh cả ở đây có cá có thịt, em không muốn sống nữa."

Cố Khanh Khanh trực tiếp vỗ vỗ vai anh hai: "Đừng ở đó thất thần! Đi lấy hộp cơm đi."

Chử Chiêu đi theo sau, nghe được hai anh em nói chuyện vui vẻ, đệm một câu: "Cho dù là Xán Dương muốn ăn khoai lang, ăn đậu nành, Lão Triệu cũng không cho phép, làm phi công không thể ăn những thứ đó."

Lão Triệu là ban trưởng ban bếp núc quân đoàn không quân?

“Tại sao?” Đôi mắt hạnh to tròn của Cố Khanh Khanh đầy nghi hoặc.

“Ăn xong rất dễ bị đầy hơi.” Chử Chiêu cũng đem hai hộp cơm nhôm đưa cho Sở Đại: “Nói đi nói lại, tiêu chuẩn cơm của không quân là tốt nhất, nhưng làm việc trên không tiêu hao linh lực quá lớn, phải cung cấp đủ dinh dưỡng cho bọn họ."

Cố Khanh Khanh đang lấy đồ ăn, cô chỉ vào món thịt chiên to bằng quả trứng gà, mơ hồ có thể nhìn thấy nó còn trộn với tôm khô: "Anh ơi em muốn ăn thịt! Em với không tới."

Cố Xán Dương bỏ mũ bảo hiểm bay xuống, xúc cho em ấy hai viên thịt chiên vàng ươm, lại thêm một cá hấp.

Cố Thanh Liệt vừa múc đồ ăn vừa cảm khái: "Đãi ngộ này quá là mê người, tôi muốn làm phi công."

Lão Triệu từ sau bếp đi ra, nhìn nhiều người như vậy, hắn sửng sốt, sau đó cười nói: "Hoan nghênh đến quân đoàn không quân, ở chỗ này đãi ngộ tốt nhất, thân thể phi công quý hơn vàng, quá quý giá!"

Chử Chiêu phụ họa: “Lão Triệu nói đúng. Bất quá phi công nào dễ làm như vậy, tôi lúc trước báo danh còn bị rớt, chúng ta toàn bộ quân khu Phương Nam, đại đội Cố Xán Dương chỉ có 90 người, hơn phân nửa là lính dù, có thể lái được chiến đấu cơ là 30 người."

Cố Khanh Khanh không hiểu: “Anh trai, lính dù không phải là phi công sao?"

Cố Xán Dương rất kiên nhẫn với em gái: "Lính dù là chấp hành nhiệm vụ trên không, không lái máy b** ch**n đ**."

Dù sao cũng đều là chiến hữu bổ sung cho nhau.

Cố Khanh Khanh gật đầu cái hiểu cái không.

Sở Đại coi như với anh cả này có nhận thức mới.

Khó trách khi Cố Thanh Liệt nhắc đến người anh cả này với ánh mắt ngưỡng mộ và có chút e dè, Cố Xán Dương là kiểu người có năng lực, tính tình lạnh lùng đồng thời cực kỳ cường thế, chuyện hắn quyết định tuyệt không thể xía vào.

Có thể thấy điều đó, từ hôn sự của Khanh Khanh là do anh em họ tìm trong quân đội.

Thấy Cố Xán Dương chiếu cố một cô gái nhỏ, lão Triệu khó hiểu: "Cố Liên Trường, cô gái nhỏ này là ai?"

“Em gái tôi.”

Lão Triệu cẩn thận nhìn nhìn Cố Khanh Khanh một lúc sau, mặt mày không quá giống Cố Liên Trường, ngược lại giống người đàn ông cao lớn nước da bánh mật bên cạnh.

Hắn đột nhiên nói: "Vậy thì cậu thanh niên này cũng là em trai Cố Liên Trường đúng không?"

Em trai em gái này không đẹp bằng anh trai nha.

Cố Xán Dương gật đầu.

"À, đến thăm người thân sao? Cảm tình tốt thật đấy, mọi người ăn tận tình đi, không đủ sau bếp còn chuẩn bị đồ ăn nữa, Cố Liên Trường tiêu chuẩn đồ ăn cao, đủ cho mấy anh em ăn."

“Cảm ơn chú Triệu.” Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong nói cảm ơn.

“Này, cái gì mà khách khí chứ." Lão Triệu đối với cô gái mặt mày đỏ ửng này nhìn y như cô bé trong tranh tết, sinh ra hảo cảm: "Chú sau bếp còn việc, mọi người ăn đi, có việc gì cứ gọi chú."

"Vâng!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm người tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, nghe nói phi công đã ăn xong đợi Cố Xán Dương đi sân huấn luyện, những người khác cũng đã đi căn cứ không quân.

Chử Chiêu vừa nhìn thấy gan heo xào và thịt viên chiên, liền biết ban đêm có nhiệm vụ bay, món ăn này để nâng cao thị lực của phi công.

Cố Khanh Khanh dựa gần Cố Xán Dương, Chử Chiêu và Sở Đại ngồi trên cùng một băng ghế dài, Cố Thanh Liệt ngồi một mình.

Cố Thanh Liệt đã quen với cuộc sống khó khăn trong Binh Đoàn Xây Dựng, vừa thấy nhiều đồ ăn ngon vậy thì cực lực ăn, Cố Khanh Khanh y vậy, hai anh em cả gương mặt đến tính cách vài phần tương tự.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 119: Chương 119



Sở Đại cùng Chử Chiêu thì chậm rãi thong thả, ung dung, hai anh em ở đại viện lớn lên, cái gì ngon gì tốt đều đã ăn qua, Sở Đại tùy tiện ăn mấy miếng thì bóc vỏ tôm cho Cố Khanh Khanh.

Cố Xán Dương vẫn luôn âm thầm đánh giá, thấy ánh mắt sủng nịch em gái không giống làm bộ, cái mặt banh buông lỏng vài phần.

Bữa cơm này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có Cố Thanh Liệt bẹp bẹp mấy tiếng, Chử Chiêu thấy bầu không khí càng ngày càng quỷ dị, vội vàng ăn xong đem hộp cơm rửa trả lại vị trí cũ.

"Tớ còn huấn luyện, đi trước, trễ chút tìm cậu nha!" Trước khi đi còn vỗ vỗ vai Sở Đại, thả ánh mắt bảo trọng nha người anh em.

Sở Đại khẽ gật đầu.

Bây giờ toàn bộ nhà ăn của quân đoàn không quân còn lại 4 người, Cố Xán Dương ăn không có cảm giác ngon miệng, Cố Thanh Liệt trực tiếp ăn hết đồ ăn trong hộp cơm của anh trai.

Cố Xán Dương thậm chí một cái ánh mắt còn chưa cho.

Cố Khanh Khanh thần kinh thô, đều là người thân của cô, nên cô không nhận ra được không khí biến hóa, Cố Thanh Liệt ăn xong lau miệng xách cô em gái ngây thơ này đi: "Ăn no rồi à, em gái? Cùng anh đi rửa hộp cơm, thuận tiện đi bộ một vòng ven biển. Anh trai đưa em đi dạo chơi ha?"

Cố Khanh Khanh không hề chú ý tới cái gì, không chịu rời đi: "Em còn muốn ăn..."

"Lại ăn nữa à? Tiêu chuẩn đồ ăn của anh cả bị em ăn hết rồi, ngày mai lại ăn, có chút vậy cũng không chịu được à?" Cố Thanh Liệt biết anh cả và lão Sở có chuyện muốn nói, không chừng còn động thủ, dứt khoát kéo Cố Khanh Khanh từ ghế đi.

Cố Khanh Khanh nhìn Sở Đại cầu cứu, nam nhân cười dịu dàng với cô: "Em đi trước cùng anh hai đi dạo đi, sân sau quân doanh không quân có nuôi thỏ, không phải em thích thỏ sao?"

Cố Khanh Khanh tự hỏi, cô thích thỏ từ khi nào, đá đá chân của anh hai ý bảo thả cô ra thì liền nghe Cố Xán Dương mở miệng ——

“Ngoan, đi ra ngoài.”

Cố Thanh Liệt da đầu tức khắc tê dại, hắn vội vàng bế Cố Khanh Khanh chạy đi, hai anh em không dám phát ra tiếng động.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà ăn chỉ còn lại có hai người, Sở Đại cũng buông đũa xuống.

“Sở Liên Trường.” Cố Xán Dương không có biểu hiện gì nhìn hắn.

“Anh cả, nói đi." Sở Đại thu hồi đi dáng vẻ lười biếng ngồi thẳng dậy.

"Chuyện các người, Thanh Liệt đã gửi thư nói."

Sở Đại không biết tại sao, tự dưng trong lòng khẩn trương, hắn biết chỉ cần qua được anh cả này thì mọi người trong nhà Khanh Khanh đều sẽ đồng ý.

Hiện tại trong lòng hắn bất ổn, so với đánh giặc còn làm hắn hoảng hốt.

“Cậu thích Khanh Khanh sao?” Giọng điệu của người đàn ông rất điềm tĩnh, nghe không ra gợn sóng.

“Đúng vậy.”

Cố Xán Dương đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, gằn từng chữ một: "Cậu nói cậu thích em ấy?"

"Cậu thích con bé mà người mẹ đẻ không ở bên người vội vàng đánh báo cáo xin kết hôn, còn muốn mang em ấy đi hoang đảo đóng quân? Mười năm không thấy được người nhà được nửa năm?"

"Sở Liên Trường, cậu thích là như vậy sao?"

"Nếu là như thế này, Khanh Khanh nhà chúng tôi không nhận nổi."

Cố Xán Dương trong lòng lửa giận không kiểm soát được, không biết tên ngốc Cố Thanh Liệt kia như thế nào lại để em gái ở Binh Đoàn làm hôn sự, trừ hắn nhà mẹ đẻ không một người bên cạnh Khanh Khanh, cũng không biết Cố Thanh Liệt chọn em rể thế nào, không nói hai lời một hai phải mang Khanh Khanh đi đảo Bạch Sa trú đảo.

5 năm, trú đảo ít nhất 5 năm, Khanh Khanh không được gặp gia đình.

Kể từ khi Cố Thanh Liệt gửi đến đây, hắn vẫn luôn tra tình huống bên đảo Bạch Sa, một hòn đảo nhỏ không hề giáp với đất liền.

Báo cáo kết hôn đã được chứng rồi hắn mới gửi thư đến đây, kết quả cuối cùng chỉ có thể tiếp thu hiện thực, quân hôn không phải nói ly là ly.

Nghe được lửa giận không kiềm chế được trong lời nói của Cố Xán Liệt, Sở Đại sắc mặt trở nên nghiêm nghị: "Việc này em làm không thỏa đáng, lần này đây là trở về quân khu cùng quê quán Khanh Khanh làm hôn lễ lần nữa, còn về việc trú đảo."

"Bảo vệ quốc gia là mệnh của em, gả cho em là mệnh của Khanh Khanh."

"Đời này, em thiếu em ấy."

"Cũng thiếu Cố gia."

Ba đời nhà họ Cố mới sinh ra được một bảo bối cháu gái, Sở Đại có thể hiểu được tâm trạng của Cố Xán Dương, chuyện này hắn có sai.

Hắn nguyện ý dùng cả đời đến bồi thường.

Cố Xán Dương nhìn hắn, đứng dậy, không nghe ra được hỉ nộ: "Sân huấn luyện."
 
Back
Top Bottom