Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 120: Chương 120



Cố Khanh Khanh bị anh hai xách cổ áo đi dạo nhà ăn một vòng, thấy hai nam nhân một trước một sau ra tới, sắc mặt vui vẻ đang muốn đuổi theo thì bị Cố Thanh Liệt kéo lại.

Cố Thanh Liệt trên mặt nở nụ cười hì hì: "Khanh Khanh, chúng ta đi xem con thỏ nào."

Cố Khanh Khanh tức giận: “Cẩu Đản."

Cố Thanh Liệt vội vàng che miệng em gái lại: “Nơi này không giống như Binh Đoàn xây dựng nửa ngày không thấy được một người." Vừa mới dứt lời hai đội tuần tra binh linh giao nhau, mắt nhìn thẳng.

Nghe thấy tiếng lầm bầm của cô gái, Cố Thanh Liệt vội vàng buông tay ra, vò đầu bứt tai: "Anh không phải đã nói em nghe rồi sao, ở bên ngoài chừa cho anh hai chút mặt mũi, em ở trước mặt Cẩu Thặng dám gọi như vậy không? Em dám nói dám anh hiện tại mang em ra đó!"

Cố Khanh Khanh túng liền.

Héo bẹp: "Trở về đại viện quân nhân đi."

Hai người trở về theo lộ trình ban đầu, chìa khóa nằm trong tay Cố Khanh Khanh, cô còn chưa tháo chìa khóa ra.

Thuận lợi mở cửa ra, cô đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế đá, hai tay chống lên mặt, ôm mặt.

Cố Thanh Liệt ngồi đối diện, nhìn lên trời.

Thời tiết ở phương nam thật là thanh tân, sảng khoái, hiện tại chạng vạng, trên trời treo một vầng trăng sáng, gió thổi cũng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, không giống như ở Biên Thành gió thổi muốn quát một lớp mặt.

Chỉ có một vấn đề là trong không khí có một mùi mặn nhẹ, mà có cái gì đâu, tốt hơn là cát đập vào mặt.

Cố Khanh Khanh sau khi ăn uống có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, vừa định ngủ nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng bước chân, cô còn tưởng rằng là Sở Đại trở về.

“Tư lệnh, đây là lưu trình huấn luyện thi đấu của bộ đội dã chiến và lục quân, ngài có muốn đích thân tọa trấn không?" Cảnh vệ viên trong tay cầm một quyển sổ da dày, cùng một cây bút máy.

Sở Uyên đẩy cửa sân ra, vừa định nói, liền bắt gặp hai cặp mắt nhìn sang mình.

Cảnh vệ viên toàn thân đề phòng, trực tiếp rút s.ú.n.g ra giơ trước mặt.

"Đồng chí, giơ tay lên, các người làm sao lại tới đây?!

Đối mặt với ánh mắt đằng đằng sát khí cùng áp bách của Sở Uyên, Cố Thanh Liệt lông tơ thẳng đứng, hắn đứng lên, trong ánh mắt cảnh giác của cảnh vệ viên, hai chân khép lại, cúi chào: "Báo cáo thủ trưởng, Tiểu Đoàn 3 Binh Đoàn Xây Dựng Cố Thanh Liệt đưa em gái lại đây thăm người thân."

Nghe được đối phương tự báo danh, cảnh vệ viên không có chút nào chậm trễ: "Các người đến thăm người thân nào? Như thế nào lại chạy đến nơi đây, nơi này là ..."

Còn chưa kịp nói xong, Sở Uyên đã giơ tay đè khẩu s.ú.n.g xuống.

“Bọn họ tới đây thăm người thân là tôi, vào đi." Nói xong bước chân một mạch đi vào trong nhà.

Cảnh vệ viên ngạc nhiên một hồi, thu hồi súng, cùng hai anh em nói lời xin lỗi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt có thể hiểu: "Chức trách, là chuyện nên làm."

Chỉ không ngờ cha của Sở Đại uy phong lẫm liệt như vậy, vừa biết là người từ biển đao biển m.á.u ra.

Vừa rồi trong nháy mắt có cảm giác bị trấn trụ.

Mặc dù Cố Khanh Khanh rất căng thẳng, cô vẫn túm Cố Thanh Liệt đi vào bên trong.

Sở Uyên dẫn đầu ngồi xuống sô pha, nói với cảnh vệ viên: "Đi pha hai ly trà."

Cảnh vệ viên nghe vậy liền lui ra.

Tầm mắt rơi xuống chỗ cô gái nhỏ đang nhìn mình không chớp mắt, trong lòng Sở Uyên có vài phần tán thưởng, cô gái này lá gan thật là lớn, một chút cũng không sợ.

Hắn khẽ nâng nâng cằm: “Ngồi đi.”

Cố Thanh Liệt là quân nhân, đối với loại áp bức này như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, Cố Khanh Khanh thì không có cảm giác gì, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, phát hiện ngài ấy cùng Sở Đại có 5 phần tương tự.

Khi ngài ấy còn trẻ khẳng định là một thanh niên diện mạo tuấn lãng.

-

Sở Đại vừa mở cửa liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện, cả giọng nói quen thuộc, bước chân đơ lại vài giây mới sải bước đi vào.

Nghe thấy tiếng động, cả Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đều quay đầu nhìn sang, chỉ có Sở Uyên là ngồi im.

“Anh trai, anh về rồi?” Cố Khanh Khanh vội vàng đứng dậy: “Anh không có cùng với anh trai em động thủ chứ?"

Trong lòng Cố Khanh Khanh kỳ thật lo lắng cho anh cả.

Ngay cả Cẩu Đản cũng không đánh được Sở Đại, càng không nói đến Cẩu Thặng gầy gầy trong mắt Cố Khanh Khanh.

“Không có.” Sở Đại đúng sự thật mà nói.

Hoàn toàn là Cố Xán Dương động thủ với hắn, cũng không biết người nhìn lịch sự văn nhã, sức lực lấy đâu ra, giờ bụng hắn còn ẩn ẩn đau.

Nói đi phải nói lại, Cố Xán Dương còn giữ thể diện cho hắn, biết hắn còn tổ chức kết hôn ở quân khu nên không đánh ở trên mặt.

Cố Khanh Khanh lúc này mới cảm thấy yên tâm phần nào.

Sở Đại ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của cha, rồi lại quay đầu đi.

Sở Uyên bất mãn đứng dậy: "Cùng cha đi đến thư phòng."

Đây là nói với Sở Đại.

Cố Khanh Khanh lo lắng cho mối quan hệ giữa cha con họ, nhẹ kéo ống tay áo của Sở Đại, ánh mắt ngô nghê mà nhìn về phía Sở Uyên: "Cha, có thể hay không đừng đánh anh ấy?"

Hai cha con Sở Uyên và Sở Đại đồng thời sửng sốt, đây là lần đầu tiên Sở Uyên được gọi là cha với giọng điệu mềm mại như bông, rốt cuộc hắn hiểu tại sao lão Bạch sinh được cô con gái thì cưng chiều đến nhường kia, nếu không phải ..."

Trong lòng thở dài, ngữ khí nhu hòa: "Không đánh hắn."

Sở Đại nhìn cô gái trước mặt mang theo ý cười, cúi người nói bên tai vợ: "Lên phòng đợi anh. Không có việc gì."

Cố Khanh Khanh gật đầu, cùng anh hai đi lên lầu hai.

Trong phòng làm việc ở lầu một, Sở Uyên chắp tay nhìn bản đồ quốc phòng treo trên tường, nghe thấy tiếng đóng cửa cũng không quay đầu lại.

Sở Đại không nói chuyện, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, quan hệ hai cha con cứ như vậy đã thành thói quen.

Cuối cùng, Sở Uyên không nhịn được nữa, mở miệng trước: "Anh chủ ý lớn thật đấy, làm cái gì cũng không nói với người trong nhà một tiếng, trước kia là như vậy hiện tại cũng là như vậy. Cũng may cô gái này không tồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 121: Chương 121



Sở Đại lần đầu tiên nghe được trong miệng cha hắn khen ngợi người khác, hồi lâu chìm trong mờ mịt chưa hoàn hồn, qua vài phút mới phản ứng lại.

Nghĩ đến cái bộ dạng chở che hắn, nhịn không được cười thầm: "Là khá tốt."

Không khí trong thư phòng bởi vì tiếng cười mà bớt đi sự căng thẳng, bả vai Sở Uyên cũng lơi lỏng đi, kéo ghế dựa chỗ bàn làm việc, ngồi xuống.

"Gặp được cô gái tốt thì phải đối xử tốt với con gái nhà người ta, lần này trở về là muốn ở quân khu làm hôn sự? Lễ hỏi cha đến làm, bên này bày tiệc rượu xong cha đi theo con một chuyến đến nhà thông gia."

Sở Đại trong lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, hiếm thấy hai cha con một lần bình tĩnh nói chuyện, là bởi vì vợ của hắn.

"Đều nghe ngài."

Sở Uyên cũng trầm mặc một lát, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu mẹ con biết con kết hôn, nhất định sẽ rất vui vẻ..."

Sở Đại im lặng.

Nửa giờ sau, hắn đẩy cửa ra ngoài, lên lầu hai.

Hiện tại đã hơn 7h, Cố Thanh Liệt không chịu ngồi yên, đến giờ tuần tra rồi, không sửa được thói quen, Cố Khanh Khanh dứt khoát đưa giấy thông hành trong đại viện quân nhân cho anh hai để anh ấy đi lang thang khắp nơi.

Còn cô thì ngồi ở mép giường, lắc chân qua lại, nhìn trên tủ đầu giường có quyển sách, cô tùy tiện cầm quyển sách lên xem.

Đầu ngón tay lướt nhẹ, trên đầu ngón tay hiện lên một tầng mỏng màu xám, hiển nhiên đã lâu không động đậy lật trang sách.

Mở ra, là Binh pháp Tôn Tử, mặt trên có đánh dấu, chắc là Sở Đại, rậm rạp.

Cô xem đến nhập thần thì cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng đẩy ra.

Cố Khanh Khanh trong lòng lo lắng, ném quyển sách xuống, nhảy thẳng vào người của chồng, hai tay ôm chặt vòng eo Sở Đại.

Chống tay lên người chồng hỏi: “Cha không đánh, không mắng anh chứ?"

Sở Đại nhất thời không rõ là em ấy thật sự lo lắng cho hắn hay là thuần túy muốn sờ hắn, tay xoa xoa đầu em ấy: "Gọi thuận miệng như vậy, không tồi nha, em gái."

Cố Khanh Khanh cười kéo người ngồi ở bên giường: "c** q**n áo ra đi, em kiểm tra một chút."

Áo khoác len dày quá cô xốc lên không được, không tiện xuống tay.

Sở Đại rũ mắt xuống cười: "Như vậy không tốt đâu."

"Cởi!" Ngữ khí không cởi không được.

Nam nhân bất đắc dĩ cười, ba anh em phong cách hành sự bá đạo như nhau.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô gái nhỏ, Sở Đại đành phải cởi áo khoác len treo sang một bên, khi ngón tay mảnh khảnh chạm vào cúc áo sơ mi đầu tiên, hành động như bị nhấn nút tạm dừng.

“Khanh Khanh, thôi đi.” Hắn sợ hãi làm cô gái nhỏ sợ hãi.

Cố Khanh Khanh không muốn cùng anh ấy nói chuyện vô nghĩa, chính mình động thủ.

Cùng kết hôn với Sở Đại đã hơn hai tháng, s* s**ng khắp nơi rồi, chính là không có tận mắt nhìn thấy.

Lần này, mượn cơ hội ... xem anh ấy ... à không xem vết thương trên người anh ấy.

Sở Đại thở dài, thu tay về, để mặc cho em ấy tháo cúc áo.

Ánh đèn trong phòng màu vàng ấm áp, vẫn không che được nước da trắng ngần đến chói mắt của người đàn ông, mà Cố Khanh Khanh vô tâm xem cái gì khác, ngón tay từ từ lướt lên vòng eo đẹp, chỗ lưu lại dấu vết đạn lưu lại, nước mắt tràn ra.

Trên người anh ấy có vết thương, vết thương rất dài, từ thắt lưng bên trái đến bụng dưới, dần dần biến mất phía dưới quần tây.

Đầu ngón tay Cố Khanh Khanh run lên, đêm nào cô cũng ôm anh ấy ngủ, tay s* s**ng khắp người, vết thương này không phải chưa từng sờ đến, nhưng trước nay cô chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ nó sẽ nghiêm trọng đến như vậy.

Thấy vợ khóc, Sở Đại cúi đầu hôn lên trán cô gái nhỏ một cái: "Không có việc gì, không đau, không khóc."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước không cho em ấy xem vết thương dữ tợn dọa đến em ấy, cũng là sợ không đợi được đến thôn Đại Truân Tử để tổ chức đám cưới, lau s.ú.n.g cướp cò kiềm chế không được.

Hiện tại có chút mơ hồ không kiềm chế được nổi nữa.

Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của em ấy, trong lòng chỉ có thương.

Cố Khanh Khanh rút tay về, kéo áo Sở Đại, cẩn thận cài từng cúc áo từng cúc áo một.

Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ thở lên lồng n.g.ự.c hắn, tâm trí của Sở Đại chỉ có khi nào trở về thôn Đại Truân Tử, đêm tân hôn của hai người.

-

Sở Uyên yên lặng ngồi trong phòng làm việc suốt hai tiếng, thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn đến nhà Chử Chiến trước.

"Lão Sở? Đến chơi cờ với tôi đi." Chử Chiến đang nhàn đến hoảng, kéo bạn già hướng thư phòng, bàn cờ đã bày sẵn.

Tuy Sở Uyên từng là tổng tư lệnh của hắn khi hắn còn ở trong quân, hiện tại vẫn là tư lệnh của hắn, cơ mà bọn họ hữu nghị cách mạng nhiều năm sớm đã là bạn già, cho nên Chử Chiêu không cùng hắn khách khí làm gì.

Sở Uyên ngồi ở đối diện hắn: "Tôi tìm ông có việc nói."

Chử Chiến không biết là nói chuyện gì, mà cứ thôi la lên trước đã: "Biết, không phải A Đại nhà ông mang theo vợ về à, cái này đừng có mà khoe khoang với tôi, ông nhìn cái tên nhóc thúi Chử Chiêu kia xem, sợ tôi nhắc hắn mãi, vừa về đã trốn ở trên lầu."

"Ông đã biết tôi không khách khí với ông nữa."

Sở Uyên xuống một con xe: "Thằng nhóc thúi kia muốn làm hôn sự, tôi phải chuẩn bị lễ hỏi, ông giúp tôi kiếm một cái TV, hiệu gấu trúc không thì Nhất Lập cũng được, thêm cái máy giặt, tủ lạnh, tuy là sản phẩm trong nước, tôi thấy cái hiệu Minh Tư Khắc kia không tồi. Còn có cả máy may Mật Phong, còn có radio cùng xe đạp Hồng Kỳ đều phải có."

Chữ Chiến trợn mắt há hốc mồm: "... Không phải chứ, thủ trưởng, ông như thế nào nói đường đường chính chính không biết xấu hổ như vậy? Ông hiện tại là tư lệnh Giải Phóng quân, không phải đầu lĩnh thổ phỉ đâu đấy nhá!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 122: Chương 122



Chử Chiêu mất một lúc mới định thần lại, tâm trạng chơi cờ cũng không còn nữa, đau đầu nói: "Lão Sở, không phải là tôi không giúp ông, máy may, radio và xe đạp còn dễ nói, TV tôi cũng ráng cho ông một đài 9 tấc, chớ ông còn đòi máy giặt cùng tủ lạnh, cái này tốn công sức à nha!"

Hiện trong nước không thể sản xuất được những thứ này, tất cả đều nhập khẩu từ các nước láng giềng, hiện tại người ta đã có máy giặt lồng đôi mà bọn họ không có a, đừng nói lồng đôi, cả tay quay còn không có.

Sở Uyên bộ dạng "ông tự ngẫm biện pháp đi": "Thằng nhóc thúi nhà tôi muốn mang tôi về nhà thông gia trước giao thừa, thời gian có chút vội."

Chử Chiêu bất lực: "Thủ trưởng à, ông không thể tóm được con dê béo bắt chẹt mãi được, đi tìm lão Bạch, lão Thái, lão Trương, lão Tiền đi, nhân mạch bọn họ rộng lắm đấy!"

"Họ phải giúp tôi mua t.h.u.ố.c lá và rượu, à đúng rồi thông gia của tôi ở đội sản xuất làm đội trưởng, ông lại giúp tôi tìm một cái đồng hồ, đồng hồ chỗ thông gia có tác dụng hơn với chỗ này của chúng ta."

Chử Chiêu lần này hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Sở Uyên ngồi cùng hắn không tới 20 phút, Chử Chiêu cái đầu muốn bự to lên gấp đôi, chờ hắn vừa đi, thở dài tìm những chiến hữu cũ, quân trường sư trường hoặc là nhiều ít có chút quan hệ.

Lão Sở có mỗi độc đinh độc mầm này thôi, lão thủ trưởng không biết bao nhiêu lần kéo hắn từ quỷ môn quan trở về, thôi hắn tận lực mà làm, báo đáp ân tình lão thủ trưởng.

Đi được hai bước, hắn lại ưỡn ngực, thầm nghĩ mình có bao nhiêu chiến hữu, thuộc hạ ở khắp các quân khu.

Không được, cắn chặt răng cũng phải gom cho đủ!

Sở Đại đêm nay ngủ một giấc thật ngon, vợ hắn thương hắn nên đặc biệt ôn nhu, như con mèo con ngoan ngoãn nép ở lồng n.g.ự.c hắn, cứ dính dính lấy hắn.

Sở Uyên cũng ngủ rất ngon, đến nhà của một vài đồng đội cũ đem hỉ sự kể cho bọn họ, rồi xử lý xong vấn đề lễ hỏi.

Chử Chiến với mấy người khác thì không nhẹ nhàng được như vậy.

Sáng sớm hôm sau, cảnh vệ viên mang đồ ăn đến.

Cố Khanh Khanh rửa mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại nhà vệ sinh thế này, không giống nhà xí lợp tranh dựng lên ở quê cô, loại này còn có thể xả nước được nửa.

Nơi để rửa cũng là trong nhà vệ sinh, nước sẽ chảy ra ngay khi cô vặn vòi, còn có một tấm gương soi.

Cô cười toe toét với cô gái trong gương, bên kia lập tức đáp lễ.

Cô sờ sờ mặt thở dài: "Sao đen như vậy?"

Ở Biên Thành dãi nắng dầm mưa, làn da còn có chút bị bong tróc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt đi trong sân tập thể dục buổi sáng, đây là thói quen của hắn, Sở Uyên rất thích thanh niên tính tình ngay thẳng này, vừa vô tư tính tình ngay thẳng khá tốt.

Trên bàn ăn, Sở Uyên vừa uống cháo vừa nói với con trai: "Lễ hỏi con không cần nhọc lòng, cha đã bảo chú Chử đi làm, trước giao thừa sẽ chuẩn bị thỏa đáng."

Sở Đại gật đầu, ngón tay thon dài đỡ cái chén: "Ngài đem danh sách nói với con một chút."

“Anh là cha hay tôi là cha?" Sở Uyên không chịu nổi giọng điệu muốn báo cáo của con trai, thấy con trai lười hé răng nói chuyện với mình, hắn bực bội: "Tủ lạnh, TV, máy giặt, máy may, radio, xe đạp còn có rượu Mao Đài, Trúc Diệp Thanh, lại kiếm cho cha vợ anh một cái đồng hồ hiệu Đông Phong."

Nói đến đây, ông dừng lại: "Chừng đó, đại khái là vậy."

Sở Đại im lặng một lúc mới lên tiếng nhắc nhở: "Khanh Khanh nói đội sản xuất của bọn họ vẫn chưa kéo điện."

Sở Uyên: "........."

Hai cha con mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Sở Uyên xua tay: "Trước cứ chuẩn bị đi, sẽ luôn có ngày kéo được điện, người ta chịu đem con gái gả cho anh đã tốt lắm rồi, cha của Khanh Khanh là đội trưởng đội sản xuất, anh trai hai người đều ở bộ đội, gia đình như vậy dư dả xứng với anh."

Gia cảnh quá căn chính miêu hồng.

"Con gái người ta nguyện ý cùng anh đi tới đảo Bạch Sa, anh phải đối xử tốt với người ta, đời này có lỗi với con gái người ta, nếu không lão tử tình nguyện cả đời Sở gia tuyệt hậu cũng không cần nhãi ranh như anh." Sở Uyên càng nói tính tình càng bùng nổ lên, mấy năm nay thân ở địa vị cao nên hơi khắc chế đôi chút, nhưng ở trước mặt con trai hắn không thể kiềm chế được.

Càng nói càng nhớ đến những chuyện trước kia Sở Đại làm, tên nhóc này từ nhỏ đã cuồng ngạo đến vô pháp vô thiên, cho dù chọc thủng trời, mặt mũi ngạo mạn không lo sợ cái gì.

Sở Đại có thể lấy được vợ, hắn người làm cha thật không dám tin tưởng.

Tổ tiên Sở gia phù hộ.

“Con biết, không cần ngài nhọc lòng." Sở Đại chậm rãi uống xong cháo tôm tươi.

Sở Uyên càng thấy con trai không chút nào để ý càng tức.

Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, đi bộ tư lệnh.

Khi Cố Khanh Khanh đi xuống, chỉ có anh ấy ở đó, cô ngồi xuống bên cạnh chồng, cúi đầu thăm dò: "Cha đâu? Cẩu Đản đâu?"

“Đi bộ tư lệnh." Sở Đại giúp vợ múc cháu: "Cẩu ...." Phản ứng lại, suýt nữa bị cô gái nhỏ dẫn đi lạc đường.

Hắn mỉm cười: "Anh hai đang tập thể dục buổi sáng ở bên ngoài, không chạy hắn ngứa da, cả người ngứa ngáy chịu không nổi."

Cố Thanh Liệt vừa đi vào, liền nghe được lời này, kéo ghế ngồi xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, liếc mắt nhìn: "Mới không gặp một lát là sau lưng nói xấu tớ, như vậy không tốt đâu nha, em rể."

Sở Đại ậm ừ: "Trước khi đến quân khu ai nói giúp tớ nói chuyện trước mặt anh cả? Kết quả một câu cũng không dám nói."

Cố Thanh Liệt bị chọc thủng, hắn tiếp nhận chén cháo do em gái đưa sang, nghĩ thầm vẫn là em gái tốt, cơ mà mồm mau miệng quá: "Đừng nói tớ, nói vợ cậu đi, ngày thường leo lên đầu lên cổ tớ, cậu thấy trước mặt Cẩu Thặng nó dám làm càn sao?"

Cố Khanh Khanh rút lại bát cháo đưa cho Cẩu Đản, trừng mắt nhìn anh hai: "Đang êm đẹp xả lên người em làm gì? Hai người cãi nhau chuyện hai người, em không trộn lẫn vào."

Cố Thanh Liệt lại bưng bát cháo lên, cười lấy lòng: "Anh trai sai rồi, lần sau ta sẽ không kéo em vào nữa ha."

Cố Khanh Khanh lúc này mới buông tay.

Ăn sáng xong, hai anh em cùng nhau đi dạo phố, ngoại trừ khu vực cấm quân sự, còn lại có thể đi lại không bị ai cản trở.

Sở Đại rửa hộp cơm, trả lại hộp cơm cho nhà ăn.

Cảnh vệ viên là cảnh vệ viên của cha hắn, sớm đã đi theo người từ lâu rồi.

Trên đường tình cờ gặp Chử Chiêu, hắn từ trong nhà ăn trở về, địa điểm ăn cơm của hắn không cố định, thường xuyên đi khắp nơi ăn, từ nhỏ đến lớn đã là như vậy.

Chử Chiêu ôm vai người anh em, đè thấp thanh âm: "Chuyện với anh cả vợ đã giải quyết xong chưa?"

Sở Đại không nóng không lạnh mà nhìn: "Các người quân đoàn không quân sao chiêu quân hoang dã như vậy, đánh đau quá?"

Chử Chiêu nhếch miệng cười: "Bị đánh? Coi thường không quân đúng không? Thể trạng phi công có thể so sánh với các trinh sát lục quân các cậu đấy, không phải lục quân dã chiến đều có huấn luyện đặc biệt sao? Phi công là dựa theo tiêu chuẩn đó huấn luyện ra."

Không có cách nào, phi công yêu cầu quá cao về thể lực, thể lực tiêu hao trong lúc bay quá lớn, trên trời thiếu oxy, nếu không như thế, quân đoàn không quân nhiều người như vậy mà sau khi sàng lọc chỉ 90 người đủ tiêu chuẩn.

Máy b** ch**n đ** bây giờ không có nhiều, phi công không đáng tin cậy quân đội dám giao phi cơ cho bọn họ lái không? Nếu là quăng ngã một cái Chử Chiêu cảm thấy cha hắn chắc đau lòng đến muốn nhảy xuống biển mất.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 123: Chương 123



Sở Đại: "..." Cũng may, Cố gia chỉ có một Cố Xán Dương.

Còn tốt là Cố Thanh Liệt là anh em tốt của hắn.

Còn tạm là 20-30 anh em họ ở quê Khanh Khanh không tham gia quân đội.

Chử Chiêu và Cố Thanh Liệt hợp ý, buổi sáng cùng nhau chạy đến chạy lui trong đại viện, nhân tiện hỏi thăm tin tức về Cố gia.

Khi biết chị dâu nhỏ có tận 20-30 anh họ, Chử Chiêu không phúc hậu cười thành tiếng.

Tâm can bảo bối của Cố gia nha, nhiều người chở nhiều người che, tình cảnh của A Đại quá đỗi gian nan.

Suy cho cùng, bao năm làm anh em hắn cấp Sở Đại một cái chiêu: "Đến nhà chị dâu nhỏ rồi cậu cần mẫn chút, nhóm lửa chặt củi cho heo ăn, xuống đất việc gì làm được thì cứ cướp làm, ở nông thôn thích con rể cần mẫn, cha tớ trước kia đi nhà ông ngoại chính là như vậy mới qua được cửa đấy."

Sở Đại vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cảm ơn người anh em."

Hai ngày này, Sở Uyên bận xong việc bộ tư lệnh liền thu xếp hôn sự của con trai, thuận tiện nhắc nhở Chử Chiến nhanh chút, chuẩn bị lễ hỏi gấp cho hắn, hiện tại đã 27 tháng Chạp, ngày kia bọn họ phải đi thôn Đại Truân Tử rồi.

Sở Đại đưa Cố Khanh Khanh đến cửa hàng bách hóa lớn nhất ở đây, mua cho cô một chiếc đồng hồ Đông Phong kiểu nữ, dùng phiếu kiều hối tốn thêm 125 đồng tiền.

Còn mua cho cô gái nhỏ kem dưỡng da và một đôi giày da nữ.

Cuối cùng đưa người đến tiệm may.

Tiệm may ở đây cũng là tiệm vải, cắt vải trực tiếp rồi đặt tiệm may làm là được, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt thương em gái về sau đi đảo Bạch Sa không dễ gì có quần áo mới, đưa toàn bộ phiếu vải cho Cố Khanh Khanh.

Còn về tiền trợ cấp, Sở Đại không thu.

Tiền trợ cấp một năm của hắn đều đưa cho Cố Khanh Khanh, phía trước đi Binh Đoàn trong nhà còn để lại một số tiền, hắn còn chưa mức phải dùng tiền trợ cấp của anh vợ để nuôi vợ.

Sở Uyên cũng không biết lấy đâu ra một số phiếu kiều hối cùng phiếu vải còn có một số phiếu công nghiệp.

Khả năng cũng giống hắn là mượn từ Chử gia.

Chử Chiêu hôm qua đem phiếu áp đáy hòm đều đưa cho hắn, còn lưu luyến không rời nói chờ hắn cưới vợ phiếu này phải còn trở về.

Sở Đại trực tiếp rút từ trong tay hắn ra.

Tối hôm qua, hai cha con Chử gia ngồi ăn cơm cùng nhau, hai cha con đồng thanh mở miệng: "Con còn phiếu không? Có cái gì lấy ra cái đó."

Cuối cùng, hai cha con hai mặt nhìn nhau.

Sau đó là tiếng Chử Chiến chửi ầm lên, chửi hai cha con Sở gia không phúc hậu, toàn báo đến nhà hắn, đến cả những chuyện gạo xưa thóc cũ đều nhảy ra hết, lưu lại một câu: "Cái gì chó má đại soái, chính là cái binh lính càn quấy."

Sau này ra ngoài đi dạo hỏi thăm, hóa ra không phải hắn người duy nhất bị báo, trong lòng bỗng trở nên cân bằng.

Cách ngày là thấu lên dán lên người lão Sở lão thủ trưởng.

Trong tiệm vải, Cố Khanh Khanh xem đến hoa cả mắt.

Hai quầy gỗ lớn, chia thành năm lớp, lớp trên cùng là vải in hoa, lớp thứ hai là vải kaki, lớp thứ ba là vải nhung, lớp thứ tư là vải sẫm dày nặng phía dưới cùng là vải dạ.

Một cái quầy khác là tơ lụa, Cố Khanh Khanh liếc mắt một cái đã bị thu hút bởi một cái vải dệt.

Nhân viên bán hàng của tiệm vải đi tới, hỏi: "Đồng chí, đồng chí có nhu cầu gì?

Cố Khanh Khanh chỉ vào tấm vải tơ lụa đỏ trên quầy thứ hai: "Xin chào, vải này là để may quần áo?"

"Không phải nga, là làm chăn bông, hai người là vợ chồng son?" Người bán hàng tuệ nhãn như đuốc: "Khối nguyên liệu chăn bông này vừa lúc thích hợp với đồng chí, cái này gọi là tơ lụa long phượng, loại này là dạng khổ vải lớn, người nhà bình thường không lấy ra được nhiều phiếu vải một lúc nên vẫn luôn gác lại ở nơi này."

Nhân viên bán hàng đã khéo léo giải thích tại sao chất liệu tốt như vậy lại không bán được.

Cố Khanh Khanh nhìn nam nhân bên cạnh vui vẻ nói: "Anh trai, em thích cái này!"

Bởi vì ngoài màu màu sắc tươi sáng, nguyên nhân chính là do ngụ ý tốt.

"Tơ lụa này chúng tôi mua, phiền toái ngài mang một ít vải dệt khác xem một chút, chúng tôi còn may một ít quần áo." Sở Đại nói với nhân viên bán hàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được, đồng chí, chờ một chút."

Cố Khanh Khanh chọn ra mấy loại vải, xác định kiểu dáng xong rồi người bán hàng mang thước gỗ đến đo kích cỡ cho Cố Khanh Khanh ghi vào trên quyển tập."

Cố Khanh Khanh hỏi nam nhân bên cạnh, "Anh trai, anh không làm quần áo sao?"

Sở Đại cười: "Trong tủ còn thường phục trước kia của anh, có thể mặc, trên đảo mỗi ngày mặc quân trang, không cần may."

Cố Khanh Khanh ngẫm lại cũng là cho nên tùy anh ấy, Cố Xán Dương cùng Cố Thanh Liệt cũng vậy không cần lo cho bọn họ, cả ngày ở bộ đội không dùng được.

Cho nên cô cắt vải cho mỗi mình cô.

Nhân viên bán hàng đã cắt vải theo kích thước của cô rồi dựa theo đó tính tiền.

Điền khổ vải, đơn giá và số lượng vào một tờ giấy, đồng thời viết rõ cần bao nhiêu phiếu vải, sau khi Sở Đại ký tên vào, ông cụ ở quần lách cách tính toán, tính tiền xong thì Sở Đại lấy tiền và phiếu thanh toán, ông cụ đóng dấu lên tờ hóa đơn.

Trên biên lai đóng dấu hai cái chữ to.

“Đây là phiếu định mức của ngài, thỉnh cầm." Người bán hàng vẫn bộ dạng cười thân thiết kia: "Đêm 30 phiền đến đây lấy quần áo nhé!"

29 tháng chạp là phải đi thôn Đại Truân Tử, cuối cùng hai người quyết định để Cố Xán Dương mang về.

Cố Xán Dương không có ngày phép, vì hôn sự của em gái nên cố ý xin nghỉ 10 ngày, xem như là ứng trước ngày phép của hai năm sau.

28 tháng chạp, Sở gia ở đại viện quân nhân giăng đèn kết hôn, tổ chức hôn sự.

Phụ nữ trong đại viên đều đến hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn, trong nhà mỗi người đều có bếp, Sở Uyên nhờ cảnh vệ viên mua nguyên liệu nấu ăn trước, đưa đến nhà từng người, nhờ mỗi hộ làm vài món ăn.

Nam nhân đại viện dọn bàn ghế của nhà mình ra ngoài, bày biện ở chỗ đất trống.

Hai Quân Trường mặc quân phục xanh lục và xanh dương đem nước có ga, rượu Mao Đài, kẹo sữa Thỏ Trắng, kẹo bơ cứng, kẹo đậu phộng, kẹo tôm hùm, còn hạt dưa và đậu phộng lên bàn, bầu không khí tức khắc náo nhiệt lên.

Mấy đứa nhỏ chạy quanh bàn, lâu lâu duỗi tay cầm một hai viên kẹo.

Cố Khanh Khanh vẫn mặc bộ quần áo xanh quân đội mà cô mặc khi kết hôn trong Binh Đoàn, bởi vì không có trưởng bối nữ ở đây, Sở Đại tự chải đầu cho cô.

“Một chải chải đến đuôi ..." Nam nhân đứng sau lưng cô, bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng nắm cây lược gỗ, ánh mắt ôn nhu như nước.

Nghe anh ấy học thím Dư lúc chải tóc cho cô, mặt Cố Khanh Khanh đỏ lên, Sở Đại không cẩn thận chạm vào sau tai cô gái nhỏ, hết sức nóng rực.

“Thẹn thùng a, vợ." Nam nhân kinh ngạc, tay trái quấn lấy mái tóc dài, dày, ánh mắt mang theo ý trêu chọc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 124: Chương 124



Sau khi chải đầu, sửa sang lại quần áo, Sở Đại dẫn Cố Khanh Khanh đi ra ngoài, đại viện quân nhân tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhìn quân trang đều ở cấp bậc đoàn trở lên, một số người không phải là người của quân khu Phương Nam.

Hắn là các chiến khu khác, từng đi theo Sở Uyên, giống như Quan Huân, năm đó cùng lão thủ trưởng đi chinh chiến khắp nơi.

Cố Khanh Khanh bóp nhẹ lòng bàn tay người đàn ông, nói nhỏ vào tai anh ấy: "Anh trai, nhìn mặt cha có vẻ không được tốt lắm."

Sở Đại cau mày ngẩng đầu nhìn Sở Uyên đang ở bên cạnh Chử Chiến mặt lạnh, hắn an ủi cô gái nhỏ: "Không có chuyện gì, em trước tiên tìm chỗ nào đó ngồi ăn trước đi, chờ lát nữa đi kính rượu khả năng không có thời gian để ăn."

“Vâng.” Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu, “Ngữ khí của anh tốt một chút."

Từ hai ngày nay ở chung, cô có thể thấy được hai cha con đối xử với nhau thật sự không tốt, Sở Uyên em thường đứa con trai này, còn Sở Đại không để ý gì đến cha.

Sở Đại vén mở tóc của cô gái nhỏ ra sau lại, ngắm nhìn vài lần rồi mới sải bước đi về phía Sở Uyên.

Chử Chiến đang an ủi Sở Uyên: "... Này cũng không có gì đâu ... Lần sau rồi về quê xem sao."

Chử Chiêu thấy anh em mình đến nháy mắt, thấp giọng nói: "Nhà cậu cái thím họ kia vừa đến, mang theo một túi bánh hỷ, chú Sở muốn lưu thím ấy ở lại ăn cơm, còn hỏi vì sao không đưa cả nhà đến."

Sở Đại cau mày: "Rồi sau đó."

"Thím họ của cậu nói nhà bọn họ toàn gia đều là góa phụ, sợ đụng đến cô dâu mới, không may mắn, để lại bao lì xì liền đi rồi."

"Còn có trước khi thím họ của cậu còn nói. A Đại kết hôn về sau cần dùng tiền nhiều, hai cha con cậu không cần đưa hết tiền trợ cấp cho bên đấy nữa, cuộc sống tuy không phải là thật sung túc nhưng hiện tại mùa màng khá hơn trước, vẫn có thể ăn no."

"Còn nói là mấy đứa nhỏ đều nhớ ông chú cùng chú họ tốt."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nghe xong, mãi một lúc sau không nói gì.

Sở Uyên thở dài: "Vợ lão nhị thật là hồ đồ, đều là người nhà ai sẽ chú ý đến cái này đâu? Chúng ta tham gia quân ngũ sao để ý đến chuyện tà môn này đâu, ông nhìn xem bao lì xì này bao nhiêu tiền."

"Đây là đủ một nhà năm người ăn trong một năm."

Chữ Chiến vỗ vai người anh em: "Sở gia các người nam nhân là hán tử, nữ nhân cũng không phải người cả đời nguyện ý ăn không, như vậy cũng tốt, đứa nhỏ lớn không phải 12 tuổi rồi sao? Về sau tham gia quân ngũ, Sở gia không có kẻ hèn mọn."

Sở Uyên trong lòng không nói nên lời, hắn thở dài, nam nhân cương nghị nhịn không được hốc mắt đỏ.

Hắn nhét phong bì đỏ vào tay con trai, bước chân đi về phía mọi người tiếp đón những chiến hữu cũ.

Sở Đại nhìn xuống phong bao lì xì trong tay, thật lâu không lên tiếng.

Tiệc cưới bắt đầu đúng 12h, Sở Uyên tư cách là nhà trai đang ngồi với quan quân cấp cao dẫn đầu lên tiếng.

"Hôm nay con trai tôi kết hôn. Xin cảm ơn tất cả các chiến hữu xa xôi vạn dặm rút thời gian đến đây, thiên ngôn vạn ngữ đều trong chén rượu này, tôi kính các vị một ly."

Nói xong, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

Các quan quân có mặt lần lượt đứng lên: "Kính Thủ Trưởng!"

Ngày mai xuất phát đi thôn Đại Truân Tử, Sở Uyên đã sớm nói chuyện với người bến dưới cũng là chiến hữu của hắn chuẩn bị t.h.u.ố.c lá và rượu.

Rượu Mao Đài 8 đồng một bình, Trúc Diệp Thanh 3 đồng tiền đều thoải mái mà uống, hai mao một bao Hải Tân, ba máo chín một bao Đại Tiền Môn tùy ý ném ở trên bàn, cho các lão đồng chí đã ghiền.

Sở Uyên xem như hào khí một phen.

Bất quá kiêu ngạo này phải trả giá đắt, con trai kết hôn, cha thiếu nợ chồng chất.

Phi công không được phép đụng vào rượu, ngày mai Cố Xán Dương sẽ không phải huấn luyện, ngày mốt được nghỉ phép. Dưới ánh mắt không dám tin tưởng của Chử Chiêu, trầm mặc không lên tiếng, cùng Sở Đại uống hết chén này đến chén khác.

Nhìn thấy tư thế này, Cố Thanh Liệt khẽ xoay người ngăn cản tầm mắt, để bên kia người nhà quân nhân nói chuyện vui vẻ với em gái hắn không nhìn thấy được.

Tính cách của những người phụ nữ sang sảng, vừa ý Cố Khanh Khanh, bọn họ mời rượu cô cũng uống mấy chén, cuối cùng gương mặt đỏ bừng hai mắt m.ô.n.g lung bị Cố Thanh Liệt ôm đưa lên lầu hai.

“Đồ mèo con say xỉn, từ nhỏ đến giờ không thấy em dính vào rượu, không nhìn chút là vui vẻ chộp ngay." Cố Thanh Liệt miệng thì lẩm bẩm lầm bầm thả em gái lên giường, đắp chăn rồi lại đi ra ngoài pha một ly trà nóng đặt trên đầu giường.

Cố Khanh Khanh dựa vào đầu giường ngủ rồi, Cố Thanh Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của em gái hồi lâu rồi thở dài.

"Về sau anh trai không ở bên người, chính em phải tự mình lo liệu."

Cố Khanh Khanh một giấc ngủ đến chiều, tỉnh lại đầu ngốc nghếch, ngồi ở trên giường nửa ngày không định thần được, sờ sờ lên đầu giường bưng cái ly nước uống một hơi nửa ly mới sốc chăn dậy đi xuống lầu.

Bên ngoài náo nhiệt vẫn còn tiếp tục, quân dưới trướng Sở Uyên phân tán khắp các quân khu, thậm chí có người mười năm chưa có gặp qua. Lần này Sở Đại kết hôn mới có thể tụ lại, lần sau không biết là khi nào.

Nào là Quân Trường ôm bình rượu kể về niềm vui g.i.ế.c địch diệt phỉ xưa kia, có người dõng dạc hùng hồn hai mắt đẫm lệ kể về chiến tích tung hoành. Có người say ôm cánh tay Sở Uyên không buông, miệng đại soái hai đại soái.

Sở Uyên tính khí mấy năm mới lắng đọng xuống như bị bậc lửa, trái đá phải đẩy miệng hùng hùng hổ hổ: "Đại cái gì mà soái, lão tử xem cậu rất soái đấy, hát lại cái bài 800 năm trước, lăn xa ra một chút."

Cố Khanh Khanh được gọi là người tỉnh táo nhất, đám nhỏ đã sớm cầm đồ uống cùng kẹo chạy xa, còn người lớn kể cả nam lẫn nữ say khướt, hiển nhiên là vô cùng thoải mái.

Có lẽ đã lâu rồi không gặp nhau, tình cảm dưới đáy lòng không áp chế được.

Bọn tình cách mạng hữu nghị khắc sâu là bồi ra từ thây sơn biển máu, trong lòng Cố Khanh Khanh không thể hoàn toàn lý giải cảm giác, nhưng không ngăn được lòng kính nể từ tận đáy lòng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 125: Chương 125



Buổi tối gió lạnh thổi qua, đoàn người tỉnh táo phần nào lại tiếp tục ăn uống, ngày mai còn có chính sự, Sở Uyên bảo cảnh vệ viên thu hết rượu trên bàn lại, cả t.h.u.ố.c lá cũng thu lại.

Bữa tiệc mãi đến hơn mười giờ mới kết thúc, Cố Xán Dương loại người trước nay không hề say xỉn mà cũng say khướt, là Chử Chiêu khiêng trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại ngồi ở kia, ánh mắt trong trẻo.

Nếu không phải Cố Khanh Khanh kêu anh ấy trở về phòng mà kêu không được thì thật đúng cho rằng anh ấy không có say.

Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt người đàn ông: "Anh trai?"

Sở Đại ngơ ngơ nhìn thẳng.

Các quân trường sớm đã được cấp dưới mang về, đường xa mà đến các Đoàn Trường, Sư Trường đều được đưa đến nhà các lão chiến hữu, tùy tiện chắp vá một đêm.

Sở Uyên cũng được cảnh vệ viên dìu về phòng.

Cố Thanh Liệt không uống rượu chỉ lo ăn uống no nê.

Con tôm to bằng cánh tay hắn, còn có con gì mà vỏ đen ngòm, toàn thân có gai hương vị ngon thật là ngon, tôm cũng tràn đầy là thịt.

Hắn ở Biên Thành nào thấy được những đồ tốt này đâu, thủ trưởng liều mạng uống rượu khoe chiến tích cũ thì hắn cởi áo nới lưng quần rộng rãi mà ăn, thấy bọn họ không chịu dùng bữa còn suy nghĩ chờ lát nữa lấy hộp cơm đựng chút ngày mai mang về cho ông bà nội nếm thử.

Khi Cố Khanh Khanh đưa Sở Đại về phòng, hắn vẫn đang ngồi trong gió lạnh bóc vỏ tôm, mấy chiến sĩ đi thu dọn rác, thấy vỏ tôm một bàn, mà một mình Cố Thanh Liệt vui vẻ ngồi ăn sợ đến ngây người.

“Đồng chí.” Chiến sĩ không biết làm sao để xử lý: "Nếu không tôi mang hộp cơm cho cậu mang về ăn? Chúng tôi đến thu cái bàn."

Đồ ăn còn lại là bữa sáng của các thủ trưởng ngày mai, bàn ghế cũng phải dọn của nhà nào về nhà nấy.

“Xong rồi.” Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Tôi sẽ lấy thêm hai hộp cơm nữa, ngày mai ăn sáng, ăn xong trả hộp cơm lại cho mọi người."

Chiến sĩ cười ra tiếng: “Được.”

Bọn họ lý giải được, trước kia mới từ đất liền đến vùng duyên hải, quân khu hải quân cũng là như vậy, ăn hải sản đến mê say, kết quả hôm sau đau bụng tiêu chảy.

Nhìn thấy Cố Thanh Liệt đứng dậy thu dọn đồ đạc vừa ăn uống, bọn họ nhìn nhau nhưng không nói gì, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị đồng chí ấy.

Cố Khanh Khanh đỡ chồng đến bên giường, anh ấy thân cao chân dài, lên cầu thang cô phải mất bao nhiêu công sức.

Nghĩ đến ngày mai là về nhà, cả người tràn đầy năng lượng.

Cô đã hơn bốn tháng không gặp cha mẹ, trong lòng cô nhớ vô cùng.

Cô cởi áo khoác của anh ấy, kéo chăn bông đắp cho chồng rồi đi rửa mặt, lại mang khăn lông đến lau mặt cho anh ấy.

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng lau mặt, nam nhân nhắm chặt hai mắt, ánh sáng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt anh ấy, lông mi dài lưu lại một cái bóng mờ ở mi mắt dưới.

Cô không nhịn được đưa tay lên chọc vào lông mi của anh ấy, lông mi của người đàn ông run lên, lòng bàn tay trắng nõn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo cô về phía anh.

Sở Đại uể oải mở mắt liếc vợ, có lẽ là vì sợ cô làm loạn, anh lật người đè cô ở bên dưới.

Cố Khanh Khanh nghe thấy hơi thở ấm áp của anh ấy, khăn lông trên tay rơi xuống sàn gỗ.

“Khanh Khanh.”

“Vâng?” Cố Khanh Khanh chớp mắt.

Sở Đại nghiêng đầu, hoàn toàn ngủ say.

Cố Khanh Khanh: "... Xem ra anh thật say rồi nha."

Cô bị người đàn ông đè bên dưới, mùi t.h.u.ố.c lá và rượu nồng nặc trên người anh khiến cô hơi choáng váng, cô đặt ngón tay lên lưng anh, sờ sờ mấy lần rồi dùng sức đẩy người xuống.

Sở Đại nhắm chặt hai mắt, không hề có sức phản kháng.

Cố Khanh Khanh ngồi trên đùi anh ấy cởi cúc áo sơ mi của anh, nhìn thấy vết sẹo ở đó, vẫn ngây người, cuối cùng ngón tay đi xuống "lạch cạch" tháo bỏ dây lưng.

Cô đứng dậy ra khỏi giường lấy khăn tắm, đánh một chậu nước ấm đến lau mình cho chồng.

Sở Đại thấp giọng hừ hừ, Cố Khanh Khanh tưởng anh ấy sắp tỉnh dậy thì anh ấy trở mình tiếp tục ngủ.

Vừa lúc có thể lau lưng cho anh ấy.

Chiếc khăn tắm trên tay Cố Khanh Khanh từ trên n.g.ự.c xuống đến vòng eo mịn màng, khi nó đáp xuống nơi nào đó, như bị nhấn nút tạm dần.

Tự mình lẩm bẩm một mình: "Dài như vậy a ...."

Trên mặt như bị ráng đỏ, lỗ tai nóng bừng, ngón tay run rẩy di chuyển, vốn dĩ một hai phút lau xong rồi cô kéo đến nửa giờ.

Đi đổ nước rồi rót một ly nước, treo khăn tắm, cô vào phòng khóa cửa lại.

Đứng trước tủ, cô muốn tìm cho anh ấy vài bộ quần áo để mặc vào, cuối cùng không biết vì sao, cái gì cũng không lấy, trực tiếp đem cửa đóng tủ lại.

Bật đèn lên, cô leo lên giường bò qua chồng chui vào trong chăn dán lên lồng n.g.ự.c nóng bỏng của người đàn ông, nhắm mắt lại.

Sau khi trằn trọc một ngày, cô có chút mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mê ngáp dài, như thói quen cầm lấy vật quen thuộc .... chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Sở Đại thức dậy đúng năm giờ sáng, hắn vén chăn bông lên, liếc mắt nhìn xuống, lâm vào trầm tư.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 126: Chương 126



Cố Khanh Khanh tỉnh lại theo động tác của Sở Đại, nhìn thấy trên mặt anh ấy lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cười hì hì dán lên, hôn lên cằm anh ấy một cái.

"Anh trai, anh dậy rồi?"

Sở Đại tặc lưỡi: "Vợ, cấp một lời giải thích?"

"Tối qua anh say quá. Em bảo anh đi tắm anh không nhúc nhích. Mùi rượu làm em không ngủ được nên em đánh chậu nước lau người cho anh."

“Cho nên, quần áo cũng cởi.” Ánh mắt đầy ẩn ý.

Cố Khanh Khanh ấp a ấp úng: "Nếu không cởi ra thì làm sao lau?"

Sở Đại bị vợ là cho chấn kinh rồi, xoa xoa cái mặt của vợ: "Buông tay."

“Anh muốn đi đâu?”

Sở Đại: "... Nhà vệ sinh."

Nhịn không được phản kích một câu: "Em không cảm giác được sao?"

Cố Khanh Khanh vội vàng thu tay lại, ôm chăn co rụt lại vào góc giường.

Sở Đại lần này thật sự bị chọc đến tức cười: "Em chính là cố ý đi?" Lần đầu tiên gặp mặt hắn còn tưởng cô bé này nhát gan, kết quả hắn không dám nghĩ tới luôn mà.

Để tránh bị nghi ngờ, Cố Khanh Khanh rụt đầu vào trong chăn bông: "Em không có xem."

Sở Đại khẽ nhướng mày, đứng lên mép giường, đi đến tủ lấy quần áo.

Cố Khanh Khanh lại bỗng nhiên lộ ra đôi mắt từ dưới lớp chăn bông.

Sở Đại dường như cảm nhận được, quay đầu, bắt gian ngay tại trận.

Hắn tay phải cầm cái áo sơ mi trắng, đối diện với ánh mắt ngượng ngùng của vợ 囧

Sở Đại bỗng nhiên bật cười.

“Đừng nóng vội, còn mấy ngày thôi.”

Hôm nay đi thôn Đại Truân Tử, ngồi xe lửa đến chiều là đến nơi, chờ trưởng bối đem hôn kỳ định ra rồi xả chứng, hắn sẽ không khách khí nữa.

Cố Khanh Khanh hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, trong ánh mắt ngượng ngùng mang theo vài phần chờ mong.

Hai người tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, Sở Uyên thay quần áo len xanh quân đội đang ngồi vào bàn đọc tài liệu.

Thấy bọn họ đi xuống, ông ấy đưa tài liệu cho cảnh vệ viên: "Tôi không ở đây mấy ngày, toàn quyền giao cho Phó Tư Lệnh phụ trách."

"Vâng!"

Cảnh vệ viên mang theo tài liệu đi ra ngoài, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại ngồi xuống.

Bữa sáng là một nồi cháo lớn nấu từ hải sản còn sót lại từ ngày hôm qua. Có đủ thứ trong đó. Cố Thanh Liệt cười toe toét múc một chén lớn cho Sở Uyên rồi mới múc cho mình một chén đầy ắp, bên cạnh còn có một hộp cơm đựng một con tôm lớn.

Sở Đại múc cháo cho Cố Khanh Khanh thì nghe thấy tiếng Sở Uyên hừ lạnh: "Thanh Liệt a, nếu con là con trai chú là được rồi."

Lý trí Sở Đại chọn bỏ qua không nghe thấy.

Cố Thanh Liệt đang lột tôm, nghe nói như vậy thì ngơ người ra: "Khanh Khanh và lão Sở kết hôn, cha của lão Sở là cha con, ngài về sau là cha của ba anh em chúng con nha!"

Vẻ mặt căng thẳng của Sở Uyên không khỏi buông lỏng, chậm rãi uống cháo: "Được. Về sau các người là con của Sở Uyên ta."

Cố Thanh Liệt bật chế độ máy hát, Cố Xán Dương còn không biết Cẩu Đản đi nhận cho hắn thêm một người cha.

Ăn sáng xong là bảy giờ, cảnh vệ viên lái xe đưa bọn họ đến nhà ga, Chử Chiến đã sớm đứng đó chờ sẵn.

Hiện tại ở xe lửa sơn màu xanh ngổn ngang người và hàng hóa, lễ hỏi cấp Cố gia đã đưa lên thùng xe lửa, TV màu không mua được, chỉ có đài TV chín tấc gấu trúc, Tủ Lạnh Minh Khắc Tư còn máy giặt một lồng, còn có Sở Uyên yêu cầu máy may Mật Phong radio sóng ngắn cùng xe đạp Hồng Kỳ.

Chử Chiến nhét cho Sở Uyên một chiếc đồng hồ Đông Phong: "Đến lúc con trai tôi kết hôn ngài phải dựa theo tiêu chuẩn này đặt mua cho tôi."

Sở Uyên người này hắn quá hiểu biết rồi, vay miệng đánh giấy nợ đều là đánh rắm, lớn tuổi chút ai không biết hắn là cái đồ vô lại.

“Đã biết.” Sở Uyên có chút không kiên nhẫn: “Không phải chỉ là một ít đồ điện, nếu thật sự không được ông đến nhà tôi dọn đồ đi đi, coi trọng cái gì thì lôi hết đi."

Chử Chiến: “... cái đó là Bộ Tư Lệnh phối trí cho ngài." Hừ không thuộc về ông.

Nhận tới tay rồi liền chơi xấu, người gì đây trời?

“Đừng lo lắng, bộ tư lệnh quân khu còn không đến mức thiếu chút đồ vật đấy." Sở Uyên thấy lễ hỏi đặt mua được hết vừa lòng: "Đầu năm trở về đến lúc đó mời ông uống rượu."

Chữ Chiến vỗ vỗ bả vai hắn: "Quân đoàn không quân có diễn tập không thể phân thân, bằng không tôi bồi ông đi."

-

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh lên thùng xe, ngồi xuống bên cạnh Sở Đại, Cố Thanh Liệt ngồi đối diện với họ, Chử Chiêu nhất định muốn đi theo, vừa lúc cùng Cố Thanh Liệt ngồi cùng nhau.

Cảnh vệ viên chức trách là bảo hộ thủ trưởng, Sở Uyên đi đâu thì người đi theo đó, xe do người của Chử Chiến lái trở về.

Xe lửa chậm rãi di chuyển, Cố Khanh Khanh bừng tỉnh hoàn hồn.

Là thật sự, phải về nhà rồi.

Dựa vào vai chồng, cảm giác thật an tâm, ngược lại Sở Đại là người khẩn trương.

Tàu lửa tốc độ thong thả, dừng lại rất nhiều lần, tới tới lui lui người nối tiếp không dứt.

Phương nam không phải như Biên Thành hoang vu thê lương.

Khoảng 1h chiều mọi người đến được Diêm Thành.

Người trên tàu hỗ trợ dở đồ vật xuống, quá nhiều đại kiện dẫn đến một đám người sôi nổi nhìn sang.

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Làm thế nào để chuyển những thứ này về nhà đây?"

Sở Uyên không vội chút nào: "Gần đây có cục lương thực chứ? Thời gian này hẳn là cuối năm giao lương, Thanh Liệt con đi xem có đội sản xuất quen không, nhờ xe bò kéo về."

Cố Thanh Liệt nói "vâng" một tiếng: "Mọi người chờ một chút!"

Cố Khanh Khanh gật đầu.

Cô không cảm thấy rụt rè khi đến quân khu phương nam, là vui sướng từ tận đáy lòng, lôi kéo Sở Đại đi xung quanh.

Cảnh vệ viên đứng bên cạnh Sở Uyên cảnh giác nhìn xung quanh.

Sở Uyên mặc quân phục, cảnh vệ viên thì mặc quân trang bên hông có súng, người qua đường đều cố tránh đi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 127: Chương 127



Cục lương ở bên cạnh ga xe lửa, thật đúng trùng hợp Cố Thanh Liệt tìm được người, mà không phải ai khác, là ông nội cả, Cố Thiết Chuy.

Cố Thanh Liệt vẫy tay ngăn ở phía trước xe bò: "Ông ơi là cháu đây, Thanh Liệt!"

Cố Thiết Chuy nheo mắt nhìn cho kỹ, đúng là Thanh Liệt con cháu nhà mình, vội dừng xe bò, xuống dưới: "Cháu ngoan, sao về giờ này?"

"Bộ đội có phép cháu về thăm người thân, Khanh Khanh về kết hôn, mang theo em gái cùng em rể về nhà làm hỉ sự, thông gia cha cháu cũng tới, lễ hỏi đang ở ga tàu hỏa, ông ơi hỗ trợ kéo kéo."

“Vậy thì nhanh lên!” Đội vừa hoàn thành quyết toán cuối năm vào ngày hôm qua. Hôm nay, Cố Thiết Chuy mang theo mười mấy xe bò lại đây giao lương vụ 3 trong năm, vừa giao xong thì bị Cố Thanh Liệt cản lại, chậm thêm chút là đuổi không kịp rồi.

Cố Thanh Liệt lên xe bò chỉ hướng đến nhà ga, thấy đưa theo đưa lương toàn là những nhóc con 15, 16 tuổi buồn bực: "Thanh niên trai tráng của đội chúng ta đâu cả rồi? Anh Hùng sao không thấy đến vậy ông?"

"Hai tháng này đang tu đê đập, chuẩn bị ăn tết, hôm qua tráng niên vừa trở về, mấy tháng mệt quá sức cha con bảo bọn họ ở nhà nghỉ ngơi."

Cố Khanh Khanh xa nhà đã vài tháng, Cố Kim cũng không hề nhàn rỗi, phát triển mạnh mẽ gieo trồng dược liệu, toàn bộ đất hoang đều khai khẩn, còn cố ý tìm thầy lang Hách Nhất Trân cùng thanh niên trí thức Trương Thanh giao cho nhiệm vụ nhìn chằm chằm.

Đội sản xuất vừa mới bán một lô dược liệu cách đây không lâu. Quyết toán cuối cùng đã được thực hiện vào ngày hôm qua. Điểm công lao động của đội sản xuất bất khả chiến bại từ 2 mao tăng lên 7 mao, so với công nhân xưởng sắt thép không hề kém bao nhiêu.

Trong đội cây công nghiệp nhiều, hoàn toàn có năng lực trả tiền cho toàn bộ xã viên.

Lúc đầu, mọi người đều không mấy xem trọng đội trưởng khờ khờ Cố Kim, giờ Cố Kim bảo không muốn làm đội trưởng xã viên còn nổi điên ấy chứ.

Cố Thiết Chuy kể cho cháu trai ngắn gọn sự tình mấy tháng qua, làm xưởng ép dầu, dệt bông, nghiềng thóc, Cố Thanh Liệt càng nghe càng ngơ người.

“Ông đang kể về cha cháu à?" Hoàn toàn không thể tin được luôn ấy chứ.

Cố Thiết Chuy: "Cha cháu có năng lực, đội sản xuất Hồng Kỳ đã bị hắn lật đổ, ngàn năm sinh ra một người không có người thứ hai."

Cố Thanh Liệt: "... Chu cha trời ơi!"

Khi đến ga xe lửa, các thanh niên trong đội đã giúp chất đại kiện lên xe bò, Cố Thanh Liệt, Sở Đại và Cảnh Vệ Viên tiến lên hỗ trợ chừa lại Sở Uyên cùng Cố Thiết Chuy nói chuyện.

Cố Thiết Chuy chỉ biết tâm can bảo bối gả cho một quân nhân, không biết cha hắn cũng tham gia quân ngũ, nghe cảnh vệ viên nói ra thân phận Sở Uyển cả nửa ngày không khép được miệng.

Quan chức lớn nhất mà ông từng gặp trong đời là lão Từ không thì nhà ông Cố Kim, đều là đội trưởng đội sản xuất, còn nói tham gia quân ngũ thì có Tiết Kiến Sơn, nhưng Tiết Kiến Sơn chỉ là một tiểu đoàn trưởng dân binh thôi.

Giờ tự nhiên một cái Tư Lệnh quân khu đập trước mặt Cố Thiết Chuy nửa ngày không nói được lời nào.

Sở Uyên lạnh căm căm nhìn cảnh vệ viên nhà mình, quá lanh mồm lanh miệng rồi. Cảnh vệ viên gục đầu không dám nói một lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ông ơi!” Giọng cười giòn giã của Cố Khanh Khanh vang lên bên tai, gấp không chờ nổi: "Chúng ta về nhà đi ông!"

Cố Thiết Chuy theo bản năng sờ trong túi ra đám hạt dưa, đưa cho cháu gái yêu quý: "Được, về nhà thôi!"

Cố Thanh Liệt cưỡi chiếc xe đạp Hồng Kỳ về nhà trước báo tin, Cố Khanh Khanh và Sở Đại ngồi trên xe bò do Cố Thiết Chuy đánh, Sở Uyên và Cố Thiết Chuy đang trò chuyện vui vẻ.

Cố Khanh Khanh nhìn lại sau lưng thấy có người, nhất thời sửng sốt, giật giật vạt áo của ông nội, nhẹ giọng nói: "Ông nội, chú Bất Phàm cũng đến đưa lương sao ông?"

Phải biết trong đội có tiếng làm biếng, gì cũng không muốn làm, chỉ thích trộm cắp hơn nữa còn trộm của nhà mình.

Cố Thiết Trụ phụt cười: "Cháu ngoan có điều cháu không biết, cha cháu nghĩ ra một chiêu, tên nhóc họ Trương này không phải thích trộm gà trộm vịt sao? Mặc kệ ở đâu bắt được hắn, cha cháu đều bắt hắn đi chăn trâu."

Không phải ngọn núi phía sau thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử của chúng ta liền một mảnh với đội sản xuất Hồng Kỳ sao? Trâu thích chui vào đó đi vài ngày tìm không ra, Bất Phàm người này mũi chó, phỏng chừng ăn trộm gà trộm vịt rút ra kinh nghiệm, ngửi chút là biết hướng trâu chạy."

Sở Uyên sau khi nghe xong chuyện thú vị, thông gia này của hắn còn rất biết cách nhìn người.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Sở Đại cắn hạt dưa. Thấy anh ấy mãi không nói chuyên, bàn tay mềm mại phủ lên đùi: "Anh trai, có phải anh khẩn trương không?"

Sở Đại tay trái tay nắm lấy tay vợ, đôi mắt đen co quắp, thẳng thắn: "Có một chút."

“Cha em thực dễ nói chuyện!" Cố Khanh Khanh trấn an: “Đừng căng thẳng, nhà em đều là người tốt, không làm khó dễ anh đâu."

“Ừm, anh biết.” Sở Đại thân thể căng thẳng khẽ buông lỏng ra một chút.

Bên này, Sở Uyên và Cố Thiết Trụ đang trò chuyện sôi nổi, bên kia, Cố Thanh Liệt đạp xe một mạch đến nhà, đẩy cửa sân vào bên trong —

"Ông bà nội ơi, cháu về rồi."

Tết Nguyên Đán sắp đến, hai ngày nay Cố Ngân nhàn rỗi muốn đem những cái gỗ để dành khiêng ra sân làm hồi môn cho cháu gái, tay cầm cái mộc tay cầm cái bào.

Nghe tiếng la hét hắn nghiêng đầu đối diện với đôi mắt vui sướng của cháu trai.

"Chú hai! Cháu là Thanh Liệt!"

Cố Ngân hơi quay người để tránh cái ôm nồng nhiệt của cháu trai: "Ừ ... Chú hai không mù."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 128: Chương 128



Giọng nói to và xuyên thấu của Cố Thanh Liệt gọi tất cả các thành viên Cố gia đang nghỉ ngơi dậy. Thời Thời Như Sương nghe thấy giọng nói của cậu con trai nhỏ, vội vàng chạy ra ngoài cả giày vải cũng không mang.

“Thanh Liệt?!”

“Là con.” Cố Thanh Liệt cười gãi đầu: “Mẹ ơi, con trai mẹ về rồi!"

Thời Như Sương hốc mắt đỏ bừng, ôm chặt con trai không buông.

Trương Thúy Phân cũng vội vàng đi ra ngoài: "Thật sự là Cẩu Đản a, em gái đâu? Có trở lại không?"

"Đi xe bò phía sau, ông nội cả hôm nay đi đưa lương, vừa lúc con đuổi kịp, anh A Hùng đâu? Có nhà không? Sở gia mang đến nhiều lễ hỏi lắm, TV Tủ Lạnh Máy May, con đánh giá bọn họ mau đến rồi, phụ dọn dọn về."

“Cha con dẫn A Hùng bọn họ đi ao cá dọn ao." Thời Như Sương v**t v* gương mặt gầy ốm của con trai: "Sao biến thành đen như vậy."

Cố Thanh Liệt: “Biên thành nắng quá.” Hắn không dám nói em gái còn đen hơn cả con.

“Nhanh lên.” Cố Thiết Trụ dụi dụi con mắt mơ mơ màng mang, đá vào m.ô.n.g cháu trai: "Khanh Khanh đã trở về? Đi đón con bé về!"

Cố gia mênh m.ô.n.g cuồn cuộn hướng về phía cửa thôn, có thôn dân không rõ nội tình thăm dò, Trương Thúy Phân ngẩng đầu đắc ý nói: "Ai nha, Khanh Khanh nhà tôi mang theo cháu rể về, thông gia kéo lễ hỏi lại đây, cái gì mà TV, tủ lạnh còn máy giặt, ai nha chúng tôi đi nghênh đón mà phụ một chút."

Tiền Quế Hoa ban đầu ngồi dưới gốc cây tán gẫu với mọi người, nói nhiều nhất là những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này của thôn Đại Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử, vừa nghe lời này ngồi không yên nữa: "Tôi cũng đi xem."

Người Cố gia còn ở trên đất còn có người ở ao cá bắt cá. Cố Kim kêu gọi xã viên đem đất hoang trồng sợi gai, thổ nhưỡng không tốt thì đào ao nuôi cá, nuôi vài tháng cuối năm cấp xã viên thêm đồ ăn.

Nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa thôn, Tần Võ kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tiết Kiến Sơn nắm lấy Đại Hoàng: "Tôi đi nhìn xem."

Có người nháo loạn sao?

"Chú Cố, chú Cố ơi!" Triệu Ngư vừa thở hổn hển vừa chạy gọi: "Chú Cố ơi!"

Cố Kim đang nhìn chằm chằm vào mực nước xem có giảm không, quay đầu nhìn lại vui vẻ: "Con thở hổn hển, thở đi đã con gái."

“Không phải đâu, chú Cố, Khanh Khanh, Khanh Khanh đã về rồi!” Triệu Ngư nói chuyện đứt quãng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Lúc này Cố Kim không thể bình tĩnh được nữa, hắn quay đầu bỏ chạy: "Tần lặn nước nơi này giao cho cậu, trước đem toàn bộ cá lên đi rồi kêu Toán Bàn đến cân lên tính toán, lát nữa tôi đến."

“Cậu mau đi đi." Tần Võ tức giận: "Tôi so với cậu đáng tin cậy hơn nhiều." Nào cần đồ ngốc cậu an bài.

Cố Kim không lên tiếng, đã sớm chạy xa.

Cố Hùng đang ở bên cạnh giúp bắt cá đứng ngồi không yên, từ dưới nước bò lên, ném một con cá trắm lớn ném vào thùng: "Kiến Quốc, Viện Triều đi đón em gái!"

"Vâng!"

Ba anh em cùng anh họ là cháu trai Cố Thiết Chuy, Cố Thiết Chùy hội tụ, sôi nổi đuổi đến đầu thôn.

Tiết Kiến Sơn lắc đầu cười: "Cố gia làm cái gì đều hấp tấp y như là muốn đi đánh nhau."

Tần Võ bắt đầu dặn dò những người còn lại bắt cá: "Đây là tâm can bảo bối của Cố gia bọn họ đã trở lại, ông không phải không thấy Cố đồ ngốc ngày thường làm cái gì cũng bất động, không nóng nảy, vừa rồi đến giày cũng thiếu chút quên."

Cả hai đồng thời cười ra thành tiếng.

Cố gia anh em có đến 40-50 người vây quanh ở lối vào thôn, Hàn Liên Tâm từ phía sau chen lên: "Chị dâu cả, Khanh Khanh về sao, sao em không thấy con bé đâu."

Thời Như Sương cũng kiễng chân lên xem: "Xe bò đi chậm, tính tình của chú cả em cũng biết, chậm rì rì."

Thực ra cô còn lo lắng hơn bất cứ ai, con gái đi ra ngoài đã ba bốn tháng, trước kia nào đâu đi ra ngoài một thời gian dài như vậy.

Cố Thanh Liệt đặt tay lên vai Cố Bảo: "Chú nhỏ sao chú nhìn gầy thế?"

Cái này không đúng a.

Chú nhỏ lười biếng nổi tiếng, làm sao có thể làm việc lao lực được.

"Đừng nói nữa còn không phải anh cả chú, là cha cháu, lôi kéo toàn bộ sức lao động từ 18 đến 60 tuổi trong cả thôn đào đập chứa nước, Khanh Khanh bảo bối vừa đi chú nhỏ đã bị xách đi dọn cục đá."

Cố Thanh Liệt nhoẻn miệng cười: "Lần này ăn bù đi. Khanh Khanh có không ít phiếu thịt đâu, ngày mai không phải 30 giao thừa sao, đi Cung Tiêu Xã cắt chút thịt về."

Cố Bảo ngừng ngáp, xoa hai tay vào nhau: "Được nha, chờ lát nữa chú nhỏ nói chuyện với Khanh Khanh."

“Thanh Liệt.” Cố Hùng bước tới, đ.ấ.m vào vai Cố Thanh Liệt: "Em cao hơn nhiều đấy!"

Cố Thanh Liệt nhoẻn miệng cười ôm lấy anh trai: "Cái này không phải là hấp thu tốt sao, anh cũng càng ngày càng đen."

"Ừ, em gái đâu?"

"Ở phía sau, em lái xe đạp chạy về, miếng nước còn không uống chạy về nhà báo tin, bọn họ không nhanh như vậy."

Đợi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng bóng xe bò ở đằng xa cũng đã nhìn thấy, nhà họ Cố gấp chờ không nổi đi lên phía trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bà nội! Mẹ ơi! Cố Khanh Khanh nhảy ra khỏi xe bò, Sở Đại đưa tay ra đỡ lấy vợ mà không bắt được, may mà xe bò chạy chậm.

"Ai, cục cưng của bà nội! Con đã về rồi." Trương Thúy Phân trong lòng chua xót, ôm lấy cháu gái, nhìn trên nhìn xuống: "Như thế nào mà đen vậy, còn gầy ..."

Những lời nói đó mắc kẹt trong cổ họng bà, hình như là béo hơn một chút.

Thời Như Sương và Hàn Liên Tâm đều vây quanh Cố Khanh Khanh vẫn luôn hỏi thời gian này ăn ngon không, Cố Khanh Khanh kiên nhẫn trả lời, khắp nơi nhìn: "Thím ba đâu rồi?"

"Chú thím ba buổi chiều 4-5h mới về, vừa lúc buổi tối chú ba có thể nấu cơm cho con mèo nhỏ ham ăn này ăn cơm." Thời Như Sương ôm con gái không nỡ buông tay.

Cố Khanh Khanh cọ vào vòng tay mẹ, mùi quen thuộc khiến cô cảm thấy dễ chịu.

“Chú thông gia." Sở Uyên được cảnh vệ viên đỡ dậy từ xe bò xuống, từ cách con dâu xưng hô đại khái hiểu rõ mối quan hệ trong gia đình, hắn tiến lên nói chuyện với Cố Thiết Trụ: "Thật ngượng quá, hiện tại mới đến đây, là thằng nhóc nhà cháu quá không quy củ."

Cố Thiết Trụ liếc nhìn Sở Đại, trong lòng vừa lòng, nhà hắn Cẩu Đản chọn nên ông cũng yên tâm: "Nói gì vậy đâu, Khanh Khanh nhà tôi tính tình hoang dã, một hai chạy đến binh đoàn thăm người thân, đã trở lại còn đi xem anh cả, con bé muốn làm cái gì ngăn không được, không liên quan đến đứa nhỏ nhà thông gia."

Sở Uyên nghĩ thầm, chẳng trách hợp mắt với thằng nhóc của hắn, bất quá hoang dã có thể hoang dã bằng con trai hắn?

Anh em nhà họ Cố không rời mắt khỏi Sở Đại, Chử Chiêu xuống từ xe bò Trương Bất Phàm, xoa xoa mông: "A Đại xương cốt của tớ muốn nát rồi này."

Sở Đại: "Trở về phải huấn luyện lại!"

Cố Khanh Khanh kéo Sở Đại qua bên cạnh, trên mặt thẹn thùng, nhanh chóng thay vào đó là vui vẻ: "Ông bà nội. chú thím, các anh trai. Con trịnh trọng giới thiệu cho mọi người, đây là Sở Đại, là nam nhân của con."

Sở Đại cả người căng thẳng, mở miệng kêu: "Cha, mẹ."

“Ừ!” Thời Như Sương đáp lại, càng nhìn anh càng thích, chàng thanh niên này còn xinh hơn con gái cô rất nhiều.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 129: Chương 129



Cố Kim cũng ngây ngô gật đầu. Thấy con gái cười như đóa hoa, ngón tay gõ lên đầu con gái nhỏ mắng yêu: "Biết biết, ngượng ngùng không hả, nhà gái."

Sau đó hắn nói với Sở Đại: "Tiểu Sở, Khanh Khanh nhà chúng ta tình tính như này, về sau trông cậy vào cháu chăm sóc con bé, đừng đứng ở chỗ này nữa, về nhà thôi."

"Đúng vậy." Trương Thúy Phân vừa tiếp đón cháu gái cháu rể rồi phụ dỡ đồ xuống: "Chúng ta về nhà."

Cố Thiết Trụ và Cố Thiết Chuy sớm bồi Sở Uyên đi đầu, Chử Chiêu chạy đến bên cạnh Cố Thanh Liệt.

Bước vào sân nhà Cố gia, Chử Chiêu đưa mắt nhìn vài lần: "Nhà cửa thật khá." Trong sân được lát bằng gạch xanh, nhà tuy là nhà tranh nhưng sạch sẽ ngăn nắp, có bàn đá trong sân, phòng bếp có một cái chậu rửa mặt bằng gỗ.

“Chú hai của tôi là thợ mộc.” Cố Thanh Liệt khoác vai của Chử Chiến: "Chờ lát nữa tôi mang cậu đi dạo, nghe chú nhỏ nói là hôm nay dọn cá, chờ cân chia cho xã viên, buổi tối chú ba về sẽ làm một bàn tiệc cá."

"Được nha, đã sớm nghe chị dâu nhỏ nói chú ba là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, bụng đói chỉ chờ cái câu này."

Cố Thiết Chuy chỉ huy những thanh niên Cố gia dọn xuống hết đồ điện xuống, toàn bộ đại kiện chiếm một mảnh diện tích lớn, mình thì nói vài câu với em trai: "Có việc gì kêu A Bảo đến gọi anh một tiếng, đến lúc đó làm hôn sự nhà anh đến hỗ trợ."

“Được." Cố Thiết Trụ không khách sáo với anh trai mình làm gì: “Đến lúc đó em tự mình đi mời anh."

Đi hết 20-30 cho nên trong sân rốt cuộc không còn quá chen chúc nữa, Tiền Quế Hoa vẫn xen lẫn trong đám người tìm hiểu tin tức, bọn họ vừa đi thì sân nhà họ Cố quá là chói mắt.

“Thím Triệu?” Cố Khanh Khanh nhíu mày: “Đã lâu không gặp, mau ngồi, cháu rót cho thím chén nước."

“Không cần, không cần, cháu vừa trở về trước dọn dẹp đi, thím về nhà nấu cơm trưa." Nhìn trên sân đầy TV, tủ lạnh, máy giặt, máy may, còn có xe đạp ngoài cửa, Tiền Quế Hoa nhìn muốn hoa mắt, chưa kịp nhìn thật kỹ.

Chẳng trách nhà họ Cố đè nặng hôn sự của Khanh Khanh để cho anh trai ở trong quân đội định, đây chính là tìm nhà tốt, đối với con bé để bụng đến như vậy.

"Buổi tối rảnh cháu sang nhà thím tìm Tiểu Ngư."

“Được nha." Tiền Quế Hoa rời đi còn giúp cô đóng cửa sân.

Đây là đối với Cố Khanh Khanh, nếu là người khác, cô nhất định phải trốn trong góc tường nghe ngóng, bất quá đống lễ hỏi này đã đủ làm đề tài nói chuyện hơn nửa tháng rồi.

Trong sân chỉ còn lại người nhà họ cố, Sở Uyên và Cố Thiết Trụ đang uống trà ngoài sân, Cố Bảo tuy lười được cái tâm tư linh hoạt, đã sớm pha trà sẵn.

Cố Ngân trầm mặc không hé răng, nghĩ nghĩ mấy ngày tới đẩy nhanh tốc độ làm hồi môn cho Khanh Khanh.

Trương Thúy Phân mang hai con dâu vào phòng bếp nấu cơm, bọn họ mới xuống đất trở về ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, nghĩ trễ chút mới nấu cơm, hiện tại vừa lúc cùng nhau ăn.

Cố Khanh Khanh nhìn đồ điện trên mặt đất, có chút buồn bực: "Cha ơi, đồ vật để ở đâu đây?" Trong nhà còn chưa có điện đâu.

“Còn có thể cất nó đi chỗ nào nữa con gái?” Cố Kim không biết con gái mình đang nghĩ gì, gãi gãi đầu: “A Đại, cha trong đội vẫn còn có việc, nếu không để Khanh Khanh đưa con trở về phòng nghỉ ngơi trước nha."

Sở Đại thấy Chử Chiêu bên kia nháy mắt làm mặt quỹ, hơi hơi gật đầu ý bảo hiểu rồi.

"Con bồi ngài đi nhé!"

“Không cần đâu con." Cố Kim cười ngây ngô: "Cha chạy xe đạp đi là được, chỗ ao cá cuối thôn, đến khi ăn cơm con đến đó gọi cha về ăn cơm là được."

Cố Bảo và Cố Khanh Khanh nhìn nhau cười haha.

Sở Đại không rõ nguyên do.

Cố Bảo khoác tay lên vai cháu gái, cười hì hì: "Anh cả đây là muốn khoe khoe với anh Tần, muốn nói là con rể cho anh ấy chiếc xe đạp."

Cố Khanh Khanh nhịn không được: "Cha, bây giờ cha vẫn còn cạnh tranh với chú Tần nha."

"Sao có thể, cha đi trước, ao cá cha phải nhìn chằm chằm, chú Tần là người sơ ý, giao cho hắn cha không yên tâm!"

Nói xong, chào Cố Thiết Trụ và ông thông gia, cưỡi xe đạp hồng kỳ đi rồi.

Cố Khanh Khanh cười ngặt nghẽo giải thích với Sở Đại: "Chú Tần là đối thủ của cha, hai người từ nhỏ so nhau đến lớn, năm nay anh Hổ Tử mua cho chú Tần một chiếc xe đạp Phi Cáp, chú ấy thường xuyên khoe khoang trước mặt cha."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại lúc này mới hiểu được: "Cha hiện tại là muốn đi khoe lại."

“Là ý tứ này đó." Cô trêu chọc chồng: "Anh gọi cha, gọi thuận miệng nha!"

Sở Đại thấp giọng cười cười.

Không khí ở nhà của em ấy tốt quá.

"Đừng quên, đợi lát nữa kêu cha trở về ăn tốt."

“Biết.”

Cố Kim đạp xe, cả đường như mang theo gió xuân, mấy tháng này ngẫu nhiên đi công xã đều là mượn xe đạp của Tần lặn nước, còn phải nghe hắn khoe mẽ, hiện tại không cần rồi, hắn có con rể mua xe đạp cho.

Kỳ thật, là ông thông gia chụp con dê béo Chử gia mượn phiếu mượn tiền mua, nhưng Cố Kim nào biết, trong lòng vui vẻ mỹ mãn.

Người dân thôn Đại Câu Tử, thôn Đại Truân Tử tập trung lại chờ chia cá. Cả đội sản xuất có chừng mười cái ao như vậy, mấy cái ao khác đều đang xả nước.

“Lặn nước à” Cố Kim liên tiếp bấm chuông, dừng lại trước mặt Tần Võ, chống chân xuống đất: "Cậu xem xe đạp của tôi thế nào, là hiệu Hồng Kỳ."

Tần Võ xoa xoa cái mũi: "Chỉ là đi hai bước, cậu còn đạp xe."

“Gần đây tôi đi bộ nhiều quá, chân bị đau.” Cố Kim ngồi trên ghế xe không chịu xuống, thở dài: “Cậu không biết đâu, con gái mang về một thanh niên, lớn lên anh tuấn, còn cùng ông thông gia từ phương nam ngồi xe lửa mang theo một đống lễ hỏi lại đây, có một chiếc TV Gấu Trúc, còn có Tủ lạnh máy giặt, còn có máy may radio, may mắn khoảng thời gian trước cùng đội sản xuất Hồng Kỳ làm thủy điện, kéo điện về bằng không đống đồ này không có chỗ dùng rồi."

Tần Võ nhẫn nhịn: "Muốn khoe khoang thì cứ nói thẳng đi, cuối cùng còn tự khen mình một phen, cậu có tật xấu gì vậy?"

“Tôi tự khen mình à?" Cố Kim vẫn bộ dạng cười ngây ngô.

Tần Võ tức giận điên lên: "Còn không phải là mi đề nghị làm thủy điện, tổ chức đội sản xuất đi tu đê đào đập nước làm trạm phát điện, cả kẻ l* m*ng cách vách đều biết."

"Ồ." Cố Kim gãi đầu: "Là có chuyện như vậy."

Nhìn thấy hắn giả ngu rồi phát hiện mình đang khen hắn, Tần Võ suýt chút nữa động thủ, cũng may Tiết Kiến Sơn bên cạnh ngăn lại.

Có vẻ như Lão Cố bị lão Tần áp chế quá lâu, bây giờ không nín được phản kích.

Cố Kim rốt cuộc bỏ được xe đạp bảo bối leo xuống xe, chắp tay sau lưng xem vớt cá thỉnh thoảng xem Toán Bàn xe sổ sách.

Đây là Cố Kim chưa biết thông gia còn chuẩn bị cho hắn khối đồng hồ Đông Phong, nếu biết e là vui đến điên.

Nhà họ Cố vô cùng náo nhiệt, từ những cái lễ hỏi này đã biết được Sở gia bao nhiêu coi trọng với Khanh Khanh nhà bọn họ, Sở Đại hiện tại mới hiểu dụng ý của cha.

Thời điểm mấu chốt vẫn là giúp hắn một cái đại ân.

Thái độ của hắn đối với Sở Uyên cũng dịu đi vài phần.

Phòng bếp khói bếp lượn lờ, Sở Đại xách rìu giúp mọi người chặt củi.

Chử Chiêu giúp nhặt những khúc gỗ đã chẻ ra xếp thành đống: "Không nhìn ra được nha, cậu chặt củi cũng một phen cừ khôi."

Sở Đại giơ tay c.h.é.m xuống, đầu gỗ từ giữa c.h.é.m thành hai nửa.

"Có nhiều thứ, cậu còn không biết."
 
Back
Top