Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 130: Chương 130



Bên ngoài Sở Đại và Chử Chiêu đang bổ củi, Cố Thiết Trụ và Sở Uyên đang uống trà nói chuyện phiếm, Cố Ngân đang bào gỗ để chuẩn bị làm của hồi môn cho Cố Khanh Khanh, Cố Bảo và Cố Hùng chạy đến ao nuôi cá cuối thôn.

Mọi người đang chờ cá về làm bữa ăn ngon.

Cố Khanh Khanh quay trở lại với công việc quen thuộc lão luyện, đứng trước bếp lò thêm củi.

"Khanh Khanh." Hàn Liên Tâm đang nhào bột: "Thím thấy Tiểu Sở không tồi đâu, làm việc cũng cần mần, vừa mới tới còn chưa có nghỉ ngơi đã ở bên ngoài bổ củi."

Cô cảm thấy thằng bé này tốt không sai.

Thời Như Sương đang thêm nước vào nồi, chờ Hàn Liên Tâm nhồi bột, nghe được lời này gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Chỉ là khổ Khanh Khanh nhà chúng ta, năm sau còn cùng Tiểu Sở đi về phía nam trú đảo, chị nghe Thanh Liệt nói, điều kiện trên đảo quá gian khổ, nửa tháng bộ đội mới đưa một lần vật tư, ngày thường muốn ăn miếng thịt quá khó khăn."

Thấy Cố Khanh Khanh không lên tiếng, Hàn Liên Tâm cười đắc ý: "Chị dâu đừng lo lắng quá, tụi nhỏ tự nguyện là được, em nghĩ vợ chồng hòa thuận có khổ có khó cũng sẽ vượt qua thôi. Mà này, cha của Tiểu Sở là quan quân mà dễ gần và khiêm tốn quá nhỉ?”

Đối với điểm này, Thời Như Sương thực sự không có gì để nói.

Để chiêu đãi nhà thông gia, lần này nhào bột là dùng bột mì tinh không trộn lẫn bột ngô, Trương Thúy Phân chạy đến Cung Tiêu Xã cắt khối thịt mỡ trở về, rán tóp mỡ, thịt nạc băm nhuyễn thêm chút hành lá cắt nhỏ vào.

Thêm vắt mì nữa là một chén mì đã sẵn sàng.

Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm, đôi mắt không ngừng nhìn về phía nồi.

Thời Như Sương cười đẩy cái đầu nhỏ ra: "Đi lấy mấy cái tô bự ra đây, rồi đi kêu cha với các anh trai về ăn cơm."

“Vâng!” Cố Khanh Khanh tay chân nhanh lẹ bưng một chồng tô bự lại đây.

Hàn Liên Tâm đào đậu phụ mốc trong bình ra, thêm chút củ cải muối và tương đậu nành làm món ăn kèm.

Cố Khanh Khanh đi ra ngoài kéo ống tay áo Sở Đại: "Anh trai, lúc trước cha bảo anh đi kêu cha trở về ăn cơm, chúng ta đi thôi."

Sở Đại dừng lại, rìu trong tay cất vào trong góc, đi tới giếng nước rửa tay: "Được."

Chử Chiêu m.ô.n.g đau, lười đi lại, dứt khoát chạy đến nói chuyện phiếm với Cố Thanh Liệt.

Cố Khanh Khanh cũng không thẹn ngùng, nắm tay Sở Đại đi trên con đường quê, dân thôn Đại Truân Tử cư trú dày đặc, đồng ruộng ở bên góc bên kia.

Vừa đi vừa không quên giới thiệu với anh: "Đây là nhà của chú Triệu. Lúc trước anh có thấy thím Triệu không, Tiền Quế Hoa còn ở trong đám người, anh nhìn thấy không? Người hơi béo chút ... Dáng người trông giống thím Dư."

Sở Đại cười gật đầu.

“Đây là nhà của chú Bất Phàm.” Cố Khanh Khanh đưa Sở Đại đi bằng con đường tắt ở cuối thôn: "Trước đây chú ấy không thích làm việc, luôn thích ăn trộm gà vịt của anh trai, chính là vị kia ngồi chung xe bò với A Chiêu."

"Bất quá bây giờ đã sửa lại tính tình, chăn trâu một tay cừ khôi."

Sở Đại nghe cô gái bên cạnh nói chuyện, lâu lâu gật gật đầu ý bảo mình nghe được.

Ao cá gần nhà thanh niên trí thức, khi Cố Khanh Khanh và Sở Đại đến nơi, người vây xem càng lúc càng nhiều, có người xách theo thùng có người cầm chậu có người mang theo túi vải.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Toán Bàn, ao cá này chắc khoảng 1000-2000 cân cá đi?" Người hỏi là người thôn Đại Câu Tử, mấy tháng nay cho cá con vào, mỗi ngày rảnh cắt cỏ nuôi cá, mấy ngày hôm trước chợt mắt nhìn thấy, con bự đến tầm 4-5 cân.

Bây giờ tất cả đều đang xoa tay chờ mang cá về, ăn một bữa thịnh soạn đón giao thừa.

“Chú Toán Bàn, năm cân bốn lượng, cá trắm cỏ." Là Cố Hùng đang cân.

Kế toán của đại đội Toán Bàn tay đang khảy bàn tính, tay phải cầm bút ghi lên vở số kg cá vừa cân, đầu không nâng lên: "Không nói nữa, ao cá này khá lớn, tôi đoán khoảng 3000-4000 cân."

Đây là một cái ao rộng hai mẫu, lúc đào cái ao này thanh niên trai tráng làm một tuần hơn mới hoàn công, cá con thả vào cũng nhiều, tuy là mới ba bốn tháng, cá không được nặng lắm được cái số lượng nhiều.

Có tổng cộng mười hai cái ao, tính trung bình mỗi hộ gia đình hẳn là có thể chia được bốn năm con tầm 2 cân.

“Cha ơi!” Cố Khanh Khanh kéo Sở Đại chạy tới sau lưng Cố Kim đang đọc sổ cái sau chú Toàn Bàn: "Về nhà ăn cơm thôi cha!"

“Lập tức, lập tức.” Cố Kim thấy Sở Đại cũng đi, trong lòng càng vừa lòng hơn nữa.

Có người bên cạnh hỏi: "Đội trưởng Cố, đây là con rể của anh sao. Đẹp trai quá, so sánh được với Xán Dương nhà anh luôn ấy chứ."

Cố Xán Dương từ nhỏ thanh niên có tướng mạo xuất sắc nhất Cố gia, chuyện này rõ như ban ngày ở Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử.

Mà thanh niên này khí chất quá tốt, Tần Võ nhìn một cái liền biết Cố gia chàng rể này là người tham gia quân ngũ.

Mà cũng đúng, Cố Thanh Liệt ở bộ đội tìm thì khẳng định cũng là người tham gia quân ngũ.

"Ừ, con rể của tôi." Cố Kim đắc ý: "Lễ hỏi còn mua cho tôi chiếc xe đạp, trong nhà còn có TV, tủ lạnh, lần trước lão Hứa đại đội Hồng Kỳ khoe khoang với tôi, bọn họ có đài TV, hiện tại nhà tôi cũng có rồi."

"Thôi không nói nữa, tôi phải trở về ăn cơm, ông thông gia còn ở nhà chờ, phân cá giao cho Toán Bàn ha, đúng rồi, buổi tối mọi người có rảnh đến nhà tôi xem TV nhé, may mắn lần trước thông điện rồi."

"Kia khẳng định là đi nha, tôi còn chưa thấy TV trông như thế nào đâu."

"Tôi cũng đi, chỉ sợ sân nhà đội trưởng không có chỗ thôi ha ha."

Cố Khanh Khanh nghe được trọng điểm sửng sốt một hồi: "Cha, đội sản xuất của chúng ta đã kéo điện về rồi ạ?"

"Ừ, khoảng nửa tháng trước rồi con." Cố Kim nói với Tần Võ: "Mạnh Tử, chúng tôi về nhà, buổi tối nhớ sang nhà tôi xem TV nhá!"

Tần Võ: "... Cút nhanh đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 131: Chương 131



Sở Đại toàn bộ hành trình đứng ở bên cạnh làm nền, lúc cha vợ hắn đang đắc ý, ngón tay đặt vào hộp thuốc, lấy ra hộp Đại Tiền Môn, phân cho thôn dân.

Khi ba người họ rời đi, thôn dân thở dài: “Này đúng là ... tìm được con rể tốt a."

Trách không được Cố gia vẫn luôn đè hôn sự của Khanh Khanh xuống.

Tần Võ ở bên phân phối: “Được rồi được rồi, nhanh chóng dọn ao đi, A Hùng chờ chú Toán Bàn phân cá cho mọi người, cháu đem cá nhà cháu về nhà đi."

“Đến đây!" Mấy anh em Cố Hùng còn đang ở trong ao vớt vá.

Bọn họ thanh niên chắc nịch, về ăn cơm sau cũng được.

"A Đại này, sao con đem thuốc đắt vậy đưa ra vậy, ai nha, 3 mao 5 còn phải cần phiếu thuốc nữa chú." Cố Kim vừa đẩy xe đạp đi vừa đau lòng chịu không nổi.

Tuy là làm hắn nở mày nở mặt, cơ mà đây là tiền! Quá là quý, Đại Tiền Môn hắn từng nghe qua chứ có tiền cũng không có mua đâu.

"Cha, trong nhà còn mấy hôm, ngài yên tâm đi."

Sở Uyên chuẩn bị rất nhiều t.h.u.ố.c lá và rượu, vốn dĩ tính toán để con trai con dâu về nông thôn làm hôn lễ cho náo nhiệt một chút, cũng có phô trương một chút, không cần ủy khuất con gái nhà người ta.

Không thành giờ làm Cố Kim luyến tiếc chịu không nổi.

Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay của cha nhẹ giọng khuyên: "Cha, ngài lại không hút thuốc, giữ lại vô dụng nha, lại không thể đi Cung tiêu xã lui hàng đổi tiền được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại ở bên cạnh phụ họa: "Trong tay con cùng Khanh khanh còn ít phiếu công nghiệp, đến lúc đó đều cho ngài."

Cố Kim được vợ chồng con gái dỗ dành đến mặt mày hớn hở, việc này mới coi như qua.

Trở lại sân nhà họ Cố, Sở Uyên, Chử Chiêu và cảnh vệ viên đã sớm ôm tô mì bự, mlem mlem ăn, đây là lần đầu tiên Sở Đại thấy cha mình bình dị, gần gũi như vậy, còn giật mình kinh ngạc.

Trong mắt hắn, Sở Uyên vẫn luôn là người lạnh như băng, hoặc là nổi trận lôi đình, hiếm khi ôn hòa như vậy.

"A Đại? Về rồi hả cháu." Trương Thúy Phân bưng mì ra: "Đến đây đi, lát nữa sẽ lạnh. Món này do thím hai làm, thím hai Khanh Khanh làm mì ngon có tiếng."

"Vâng, cảm ơn bà nội, cảm ơn thím hai."

"Đứa nhỏ này, sao lại khách sáo như vậy? Đều là người trong nhà không à, không có như này." Trương Thúy Phân kéo cháu rể ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên, hai cha con liếc mắt nhìn nhau, từng người dời đi ánh mắt.

Sở Uyên cùng Cố Thiết Trụ vừa nói chuyện vừa cười: "Những năm đầu đánh giặc, cháu cũng ở nhà đồng hương ở, tuy là nắm rau dại bánh bột bắp, cái hương vị kia khó quên, thơm biết bao nhiêu, cháu hiện giờ còn hoài niệm hương vị nông gia đó."

Sở Uyên khi còn trẻ ăn không ít khổ, từ thiếu niên đến đại đại soái quân phiệt, cả trấu cả rễ cây cũng đã ăn qua, lúc ấy không cảm thấy khổ, có cái ăn không đói c.h.ế.t là được, sau đó cưới vợ là thiên kim tiểu thư, ăn uống mới dưỡng dần từ khi đó.

“Những năm trước kia thôn dân cũng đi lên núi đào rau dại." Cố Thiết Trụ nheo mắt lâm vào hồi ức, tẩu thuốc trong tay gõ gõ vào cái ghế dựa: "Lúc ấy không có lương thực, lên núi kiếm được cái gì cái đó, quả rừng gì đó nho nhỏ vừa cứng vừa đắng, tốt xấu gì có miếng đồ dô bụng, miễn cưỡng no bụng, cứ như vậy sống sót đến giờ."

Sở Đại cùng Chử Chiêu thong thả ung dung ăn mì nghe người lớn nói chuyện.

"Hiện tại cuộc sống đã tốt hơn nhiều, trừ bỏ mỗi năm dăm ba tháng thời kỳ giáp hạt mới ăn rau dại, ngày thường cần mẫn chút, kiếm bữa cơm ăn không thành vấn đề."

Bây giờ sản lượng lương thực cao, con trai lại làm cây công nghiệp, nguyên bản một cái công điểm được chừng 2 mao đã là đỉnh cao, hiện tại tráng niên một ngày có thể kiếm được 7 mao, cuối năm quyết toán còn có phiếu thịt, phiếu vải.

Sáu tháng cuối năm nay thôn Đại Truân Tử phí thế ngất trời, trồng dược liệu, nuôi cá, nuôi heo, trồng sợi gai, giao xong lương cùng thịt heo, ấn đầu người mỗi người được phân 300 cân lương thực, nửa cân thịt heo.

Là chuyện mà mấy năm trước không thể tưởng tượng được.

Trong quá khứ, thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử toàn là đi hâm mộ đội sản xuất khác, hiện tại thay đổi, bọn họ thành đội sản xuất người khác đỏ mắt ghen tị, cuộc sống rực rỡ.

"Ông thông gia thật là ..." Sở Uyên suy nghĩ cả nửa ngày mới khen ra được câu: "Thông tuệ."

Cố Khanh Khanh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Sở Đại bất lực, từ khi làm Tư Lệnh, cha hắn nói năng càng ngày càng cô đọng, lời nói không nhiều diễn đạt nữa.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Sở Đại, nhặt hết tóp mỡ vào chén anh ấy: "Anh trai, anh nếm thử cái này đi, đặc biệt ngon, bên trong còn thả tương, em không biết là cái gì, thím hai nói là bí phương tổ truyền nhà thím ấy."

Sở Đại gắp miếng thịt nạc cho vợ: "Được."

Hàn Liên Tâm vừa nghe được, cười cười: "Cái gì mà bí phương tổ truyền đâu, Khanh Khanh con mà chịu học, thím hai dạy toàn bộ cho cháu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích chạm vào nồi niêu xoong chảo, chỉ được cái giỏi nhóm lửa."

Cố Khanh Khanh gục đầu xuống ăn mì, không dám hé răng.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt nhìn nhau, là nhớ lại cái gì đó, biểu tình sâu xa, thậm chí mang theo thống khổ.

Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Thím hai à, thím có cho nồi niêu cho nó cũng không được, thím không biết đâu, con bé ở Binh Đoàn làm ..."

Lời còn chưa nói xong dưới bàn bị người ta hung hăng dẫm một cái.

Ngẩng đầu lên em gái mình đang nhe răng về phía hắn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 132: Chương 132



Hàn Liên Tâm tò mò: "Chuyện gì vậy? Khanh Khanh ở Binh Đoàn làm sao vậy?"

Cố Thanh Liệt miệng nhanh hơn não: "Không làm gì cả, chính là nấu một nồi canh xương hầm."

“Nha?” Trương Thúy Phân và Thời Như Sương lúc này đều giật mình: "Khanh Khanh còn biết nấu canh xương hả?"

Cố Thanh Liệt bị giẫm nát ngón chân, có khổ không nói nên lời, hắn gật đầu: "Uống khá ngon, đúng không lão Sở."

Sở Đại biểu tình vi diệu, cười tủm tỉm: "Đúng vậy, anh hai."

Cố Thanh Liệt: "..." Ê này sao tớ thấy cậu đang trào phúng tớ đấy nhỉ?

Không biết hai người chơi cái trò bí hiểm gì, Sở Uyên và Cố Thiết Trụ bàn bạc một chuyện quan trọng khác: "Chú thông gia, anh thông gia, các người nhìn xem thời điểm nào định hôn sự của hai đứa nhỏ, làm tiệc rượu để hai đứa nhỏ có thể đi đăng ký kết hôn, Khanh Khanh đứa nhỏ này hộ khẩu có thể lưu lại Cố gia, có thể tùy quân theo A Đại."

Đây là lần đầu tiên Sở Đại nghe được cha gọi hắn với cách xưng hô thân thiết như này, hơi chút không thích ứng.

Cố Khanh Khanh dưới gầm bàn gãi gãi ngón tay của Sở Đại.

Sở Đại bắt cái tay hư hỏng, nghe hai bên trưởng bối thương lượng hôn sự của mình.

“Đầu năm không tồi, liền ở đầu năm đi." Cố Thiết Trụ nói: “Cháu thông gia vội vàng về quân khu, chúng ta không nên kéo trì hoãn công việc của cháu, đem hôn sự hai đứa nhỏ xong xuôi rồi mọi người cũng được an tâm. Hộ khẩu của Khanh Khanh lưu lại Cố gia đi, treo ở đây, đời này con bé không làm việc thì Cố gia cũng không thiếu lương của con bé, đây là chúng ta cấp đứa nhỏ đường lui."

Nói xong Cố Thiệt Trụ hút một hơi thuốc.

Cố Kim gật đầu: "Đều nghe cha, anh thông gia, không biết như vậy được không? Nếu ổn thì nhà chúng tôi liền thu xếp."

“Được.” Sở Uyên có phần kinh ngạc bởi vì mức độ Cố gia thương yêu con dâu: "Có câu nói tôi nhất định đến nói, tuy là đứa con trai này của tôi tính cách không tốt nhưng nam nhân Sở gia là người đáng tin cậy, Khanh Khanh gả đến Sở gia không cần đường lui, Sở gia chính là chỗ dựa của con bé."

Nghe xong lời này người Cố gia trầm mặc một hồi, luôn luôn ít lời Cố Ngân khó một lần mở miệng: "Anh thông gia là tư lệnh quân khu, sẽ không có chuyện nói lời không giữ lời, chúng tôi tin anh."

Sở Uyên ngước mắt nhìn con trai thứ hai của Cố gia, bừng tỉnh lắc đầu cười.

Khó trách lớp cháu Cố gia đều thông minh, bởi lẽ trưởng bối đâu phải là người hồ đồ, còn biết dùng thân phân áp chế hắn.

"Nếu đã định tốt rồi mấy ngày nay chúng ta an tâm đón năm mới, sau đó thu xếp, t.h.u.ố.c lá và rượu tôi đã mang lại đây, quần áo đệm chăn của Khanh Khanh mai anh cả con bé từ tiệm may bên phương Nam mang về, mấy ngày thời tôi ở đây cảm thụ sinh hoạt an nhàn."

Sở Uyên vừa nói vừa ăn mì sạch sẽ, sang sảng cười nói: "Em gái mì này ăn ngon, có thể thêm một chén nữa được không?"

Hàn Liên Tâm vội vàng cầm lấy bát: "Có thể, có thể chứ, trong nồi còn nhiều lắm, anh thông gia cứ ăn thoải mái."

Vừa nói vừa lanh lẹ đi vào bếp.

Sân nhà Cố gia hòa thuận vui vẻ, Cố Thiết Trụ nhớ lại chuyện cũ cùng Sở Uyên trò chuyện vui vẻ, Cố Kim nhớ thương TV, gọi Cố Bảo hai anh em ở đó nghịch cả nửa ngày.

Cố Hùng cùng mấy anh em Cố Viện Triều xách năm sáu con cá nhảy nhót tưng bừng trở về, Cố Khanh Khanh nhanh chóng rửa lu nước để anh trai cho cá vào.

Sở Đại về phòng nghỉ ngơi, Chử Chiêu cũng chạy đến phòng của Cố Thanh Liệt ngủ.

Cố Khanh Khanh tung tăng một ngày không biết mệt, tới lui ở giếng nước vài lần, hứng đầy nước vào cái lu, nhìn cá bên trong đang bơi qua bơi lại hỏi anh trai: "Chú ba khi nào mà trở về nha, em muốn ăn cá hầm ớt."

Cố Viện Triều vừa rửa tay xong, liền lấy một con d.a.o trong bếp đưa cho Cố Hùng mài: "Nhanh thôi, cha mẹ chắc là đang đi mua hàng ăn tết, bằng không em đi hái chút tía tô đi, anh đi hái rau xanh, buổi tối nấu cá ăn."

"Vậy buổi tối có thể đi mương mò ốc đồng không? Ngày mai em muốn ăn ốc đồng om vịt."

Thời Như Sương từ bên ngoài bước vào, nghe thấy hai anh em thương lượng bắt vịt nhổ lông mà buồn cười: "Con mới trở về thì ở nhớ thương mấy con vịt kia của bà nội, ở Biên Thành không có thịt ăn?"

Cố Khanh Khanh bẹp miệng: "Ngẫu nhiên có ăn, chú Dư làm thịt kho tàu ngon lắm, cơ mà ngày thường ăn khoai lang đỏ với khoai tây nhiều hơn."

Thời Như Sương sửng sốt, chẳng trách Thanh Liệt bây giờ gầy đến thế, trông cao ráo mà trên mặt không có một chút thịt.

Trương Thúy Phân đang rút củi trong bếp, nghe thấy vậy, đau lòng chịu không được: "Cháu ngoan, ủy khuất cháu rồi. Viện Triều cháu đi bắt con vịt lại đây, bắt thêm một con gà, bà nội nhóm lửa nhổ lông chờ cha cháu về nấu."

“Vâng bà!" Cố Viện Triều nháy mắt với em gái, hai anh em cá cũng mặc kệ xoay người chạy về sân sau.

“Hai anh em này hấp tấp." Thời Như Sương lắc đầu.

"Khanh Khanh dù sao cũng đã gả ra ngoài, đừng có nghĩ nhiều như vậy, vợ thằng cả con đi ngâm đậu đi, sáng mai làm đậu hũ."

“Vâng.” Thời Như Sương vào trong mở túi vải bố, múc non nửa lon đậu nành ra ngâm vào nước.

Bé gạo cũng chạy đến ao cá xem náo nhiệt, trở về trong miệng còn ngậm con cá nhỏ, Cố Hùng vung tay lên, nó vui sướng mà chạy đến giống như là hiến vật quý nhả con cá nhỏ trong miệng ra mặt đất.

Con cá nhỏ lắc lư xung quanh cái phiến đá xanh hai vòng, hoàn toàn game over.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 133: Chương 133



Buổi chiều 5h Cố Tài và Trương Vũ Tình xách hai cái giỏ đầy đồ vật đẩy cửa vào trong nhà, đập vào mắt là cái xe đạp dựng ngoài cửa.

“Ây yo yo.” Cố Tài la ầm lên: "Anh Tần đến nhà chúng ta sao?"

Cố Kim đang nhờ Cố Bảo leo lên nóc nhà chỉnh ăng-ten, nghe được lời này thì tức giận: "Cái gì mà anh Tần, là của anh trai em."

“Ồ, anh cả, nhà chúng ta phát đạt rồi hả?" Trương Vũ Tình đặt mấy thứ trong tay lên bàn đá, nhìn máy may, radio, máy giặt, tủ lạnh khắp nơi, tặc lưỡi.

Cố Tài có phần lo lắng, nhìn Cố Kim đang nghịch TV: "Anh cả à, anh không tham ô tiền của đội sản xuất đó chứ? Nhà ta không có thịnh hành cái này a!"

"Toán Bàn quỷ keo kiệt kia ngay cả một li tiền xem còn quan trọng hơn mệnh, anh nào có cơ hội. Lại nói, anh là người vậy sao?"

Cố Kim vô ngữ: "Lại đây đi, giúp anh dịch dịch TV, A Hùng đừng có mài d.a.o nữa cháu, đi dọn mấy cái bàn ghế ra đây, trễ chút xã viên lại đây xem TV."

Cố Hùng kêu cái là động, sức lực cũng lớn, Cố Kim vừa dứt lời người đã vào nhà chính dọn bàn gỗ ra ngoài.

Cha hắn là thợ mộc, trong nhà bàn ghế, ngăn tủ là nhiều nhất.

“Này, này, Bảo Nhi dịch sang trái một chút." Cố Kim vẫy tay với Cố Bảo trên mái nhà: “Cẩn thận chút coi chừng té ngã."

"Qua phải qua phải." Màn hình vừa sáng lên đã nổi bông tuyết, hiện lên hình ảnh thực mau không còn nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ở sân sau hái tía tô cùng rau xanh, Cố Viện Triều tay trái cầm một con gà, tay phải cầm một con vịt, tránh đi dưới chân bảy tám cái dây điện.

“Chú ba!” Cố Khanh Khanh thấy Cố Tài hai mắt sáng rực rỡ chạy thật nhanh đến: "Chú ba ơi, cháu nhớ chú muốn c.h.ế.t huhu, chú sao giờ mới về."

Cố Tài bị cô cháu gái đánh úp, đ.â.m mạnh lùi về sau hai bước, bàn tay to vỗ vỗ đỉnh đầu cháu gái: "Không phải khoảng thời gian trước cháu viết thư nói cuối năm về, chú ba đi cắt thịt mua chút đường, thím ba cháu mua được tấm vải đỏ, vừa lúc mẹ cháu làm bộ quần áo làm áo kết hôn."

"Vẫn là chú thím ba thương cháu nhất, tối nay cháu muốn ăn cá hầm ớt, ngài làm cho cháu ăn nha, được không?"

“Được, đương nhiên được rồi.” Cố Tài trong lòng thở dài: “Khanh Khanh nhà chúng ta về sau có thể ăn được cơm chú ba số lần không nhiều lần nữa."

Nghe lời này đáy mắt Cố Khanh Khanh ảm đạm, tay đang lay TV của Cố Kim cũng trầm mặc.

Trương Vũ Tình nhéo nhéo cánh tay của chồng: "Tiểu Hùng đã giúp anh mài d.a.o rồi, anh còn đứng đây cọ tới cọ lui. Nhanh đi g.i.ế.c cá đi, cái vảy cá kia anh lưu lại cho em em làm cá đông."

Ba con dâu nhà họ Cố, Trương Vũ Tình là con dâu dịu dàng nhất, ngữ khí bây giờ nhịn không được mà nóng nảy, ý bảo chồng đừng có nhắc đến chuyện này nữa.

Cố Tài lại xoa đầu Cố Khanh Khanh: "Chú ba nhớ trong nhà có khối thịt khô, vừa lúc hái chút lá tỏi xào cho cháu ăn."

Cố Khanh Khanh lúc này mới vui vẻ trở lại.

Bây giờ có điện rồi, buổi tối sinh hoạt tiện lợi hơn nhiều, không cần thắp đèn đầu.

Trong nhà có một cái bóng đèn màu vàng ấm áp, bên ngoài sân cũng có một cái.

Nó được nối với sợi dây điện thật dài, dây kéo khắp mọi nơi.

Vào mùa đông lạnh giá, phòng bếp là nơi ấm áp nhất.

Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại ngồi ở trên băng ghế nhỏ trước bếp lò nhóm lửa, Sở Đại trong tay cầm cái kẹp gắp củi cho vào bếp, Cố Khanh Khanh ngồi vươn tay sưởi ấm.

Sở Uyên và Cố Thiết Trụ ngồi trước bếp lò, trên bếp lò có nồi rượu, cảnh vệ viên xách bao khoai lang khô Dư Phú Quý cho Cố Khanh Khanh, đặt bên bếp lò hong khô cho hai người nhắm rượu.

“Chú à, rượu này của chú mạnh thật nha." Sở Uyên uống một ngụm, cổ họng nóng ran, nóng hết cả bụng, “Sảng khoái!"

Cố Thiết Trụ nheo mắt cười: "Đây là rượu nông dân tự ủ, không có ngon bằng rượu dùng gạo nếp ủ, uống đỡ thèm còn có thể. Để mà so sánh kém xa Trúc Diệp Thanh cùng Mao Đài."

Sở Uyên mang đến rượu đã mở hai bình, Cố Thiết Trụ trước kia đừng nói là uống qua, nghe cũng chưa từng nghe đến hai loại rượu này.

Lần này nếm thử hai ngụm phát hiện thì ra rượu không phải đều làm cay cổ họng, cũng có loại rượu tinh khiết và thơm mềm như bông.

"Cháu thấy rượu dưa này không tồi, chú à, đến lúc về có thể cho cháu ít mang về được không?"

“Có thể chứ, sao lại không?" Cố Thiết Trụ nghe vậy mừng rỡ, Tư lệnh quân khu thích uống rượu do mình ủ, cao hứng bao nhiêu, ngày mai có thể đi khoe khoang với mấy ông bạn già.

“Anh trai, anh cảm thấy nhà em như thế nào nha?" Cố Khanh Khanh đặt tay lên đầu gối Sở Đại, nhẹ giọng hỏi.

Sở Đại trong lòng ấm áp: "Rất tốt, anh rất thích."

Bầu không khí ấm áp gia đình, đến cả cha hắn còn cười đến không khép được miệng.

Cố Khanh Khanh dựa đầu vào vai anh ấy, nghịch mấy đầu ngón tay: "Khi nào lệnh điều đi đảo được phê duyệt?"

“15 tháng giêng." Sở Đại đau xót nhìn vợ, đáy lòng mềm mại một mảnh: "Chỉ có thể ở nhà hơn nửa tháng."

“Không có việc gì đâu, đến lúc đó có ngày phép chúng ta trở về." Cố Khanh Khanh ngửi được mùi thơm của thịt vịt, nhìn thấy chú ba đang lắc cái chảo: "Chú ba, con nếm nếm thử chín chưa?"

Cố Tài dùng cái muỗng to múc một muỗng thịt vịt, đưa đến trước mặt cháu gái: "Nếm đi, nếm thử, lại thêm hành lá thái là có thể nhấc ra khỏi nồi. Đi kêu cha cháu đừng nghịch TV nữa, đi dọn bàn ăn cơm."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 134: Chương 134



Cố Khanh Khanh dùng tay không bốc khối thịt vịt thơm ngào ngạt, mỹ mãn đi đến chỗ Sở Đại: "Ăn quá ngon! Anh trai mau nếm thử, chú ba của em đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, tay nghề ngon lắm."

Trước khi cô đến Binh Đoàn lần trước, mẹ đưa cô cùng anh Viện Triều ăn cơm trong tiệm cơm quốc doanh, mặc dù là hương vị không tồi, cơ mà để so ra kém chú ba cô một chút.

Ở trong lòng cô, đầu bếp nấu ngon nhất thiên hạ chỉ có chú ba mà thôi, thứ hai là chú Dư, sau đó là mẹ cùng thím hai."

Cố Tài được khen đến lâng lâng xua tay: "Còn không phải đứa nhỏ con từ nhỏ đến lớn ăn đồ ăn chú ba nấu."

Sở Đại cắn miếng thịt vịt béo ngậy gật đầu cười: "Thật ngon."

Cố Tài cười càng vui vẻ hơn nữa.

Buổi tối nhiều món, 7h mới bắt đầu ăn cơm, nhóm cháu Cố gia bưng đồ ăn chén đũa lên nhà chính, vòng tròn lớn bày đầy đồ ăn, thịt kho tàu, cá hầm ớt, gà xào ớt cay, vịt om ốc đồng, còn có trứng chưng, canh miếng bí đỏ, rau xào là đủ loại rau thường thấy vào mùa đông cùng cải trắng, còn có đậu hũ nấu với ớt và rau thơm. Miễn bàn thơm ơi là thơm.

Cố Khanh Khanh không thể nhịn được nữa, khi Cố Thiết Trụ, Sở Uyên và các trưởng bối trong nhà đều đã yên vị, cô vội vàng xới cơm cho mọi người, rồi ấn cả cảnh vệ viên đang khó xử đứng ở một bên xuống.

Cảnh vệ viên bản năng muốn đem Cố Khanh Khanh ném qua vai bị Sở Đại nhanh tay bắt được cổ tay.

Cảnh vệ viên mờ mịt, phản ứng lại thì không biết làm sao để đứng dậy.

Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm đặt bát cơm cùng đũa trước mặt anh ấy: "Ăn cơm đi, đừng đứng."

Cảnh vệ viên theo bản năng nhìn về phía Sở Uyên.

Sở Uyên gật đầu với hắn, cảnh vệ viên lúc này mới cầm chén bát: "Cảm ơn đồng chí."

Cố Khanh Khanh bật cười.

Cả nhà ngồi quanh cái bàn tròn, Cố gia cộng cả Cố Khanh Khanh tổng cộng 19 người. Sở gia bên này hai cha con thêm Chử Chiêu và Cảnh Vệ Viên tổng cộng bốn người, người quá nhiều không ngồi hết được nên phân thành hai cái bàn.

Cố Bảo đã sớm đem mấy cái bếp than đặt dưới gầm bàn, ăn cơm cũng ấm áp hơn.

Chờ Cố Thiết Trụ động đũa, toàn bộ cũng bắt đầu động đũa ăn cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Uyên nhìn đồ ăn ngon trên bàn sắc hương vị đầy đủ cả, ăn uống thoải mái, trong chén thịt vẫn luôn không thiếu, Cố Thiết Trụ và Cố Kim ngồi bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn vào chén cho hắn.

Nông thôn hiếu khách, nhiệt tình, còn là thông gia Cố Thiết Trụ không chút nào đau lòng.

Chử Chiêu biết vì cái gì chị dâu nhỏ cứ nhắc mãi chú ba nấu ăn ngon, cái này quả thực quá ngon, so với đầu bếp không quân hương vị còn tốt hơn, đầu bếp không quân nhiều thịt đủ dinh dưỡng, chứ hương vị không bằng.

Nghĩ vậy hắn nói: "Chú, thím, Xán Dương ngày mai trở về, lúc đó cháu đến nhà ga tiếp cậu ấy."

Thời Như Sương biết con trai lớn vì lấy quần áo ở tiệm may cho con gái nên giao thừa mới lên tàu về, trong lòng vui vẻ: "Được, đến lúc đó ăn cơm trưa xong cháu cưỡi xe đẹp kia của chú đi đi."

“Vâng." Chử Chiêu gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Cố Khanh Khanh nghe trưởng bối nói chuyện, ghé vào tai Sở Đại nói nhỏ: "Anh ăn thử món cá kia chưa? Anh trai, anh không phải ngượng không gắp đồ ăn chứ?"

Cô nhìn Sở Đại một hồi, phát hiện anh ấy chỉ có gắp những món ở trước mắt.

Sở Đại liếc mắt nhìn vợ một cái: "Em dựa gần vào anh, anh không tiện.”

Cố Khanh Khanh lập tức ngồi thẳng người.

Thấy hai đứa nhỏ thì thầm với nhau, Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình âm thầm nhìn nhau gật đầu.

Ba chị em dâu nhỏ giọng nói chuyện —

"Chị cả, Khanh Khanh kết hôn có phát thiệp cho nhà mẹ đẻ em không?"

“Đương nhiên.” Con gái và con rể cảm tình tốt, Thời Như Sương trong lòng vui vẻ: "Hai em mùng 2 về nhà chúc tết, đến lúc đó mời thông gia đến, chúng ta làm náo nhiệt một chút."

Hàn Liên Tâm mặt mày hớn hở: “Chỉ cần chị dâu không chê nhà em người nhiều chứ em không ý kiến, trở về mang cha mẹ anh hai chị dâu đều túm tới."

“Người nhiều có thể nhiều bằng Cố gia chúng ta sao?" Trương Thúy Phân trừng mắt nhìn cô con dâu thứ hai: "Năm nay anh cả con làm đội trưởng đội sản xuất, lương thực trong nhà có dư, mang thông gia lại đây, vừa lúc đem lương thực về."

Chử Chiêu lắng cái lỗ tai nghe lén cả một hồi lâu, trước kia còn phát sầu lo lắng thay cho người anh em này, Cố gia nhiều người sợ sẽ khó xử hắn, bây giờ hoàn toàn buông tâm tư xuống.

Cả nhà họ Cố đều là người phúc hậu.

Haizz, đáng tiếc tâm can bảo bối Cố gia chỉ có mỗi mình chị dâu nhỏ, bằng không hắn cũng muốn cưới một cái về nhà.

Sở Uyên quanh năm quen cô đơn ở nhà một mình, tuy rằng thỉnh thoảng tìm các Quân Trường khác uống rượu đánh cờ, cơ mà không được thú vị như thế này.

Hiện giờ đến Cố gia, đáy lòng tràn đầy nhiệt huyết, như thể bản thân đã dung nhập vào đại gia đình này, là người một nhà với bọn họ.

Nếu không phải muốn vì quốc gia cống hiến thêm 10-20 năm hắn muốn đến Cố gia dưỡng lão, hắn xem Cố gia phòng trống nhiều lắm, vừa lúc mỗi tháng tiền trợ cấp nộp vào Cố gia ăn cơm.

“Đại đội trưởng? Đại đội trưởng!”

"Là lão Cố à, còn ăn cơm sao?"

Tiếp theo là giọng nói của Triệu Ngư: "Chú Cố, cháu đến xem TV ạ."

Cố Kim lua lua vội miếng cơm: "Cha mẹ, thông gia mọi người từ từ ăn, con đi ra ngoài tiếp đón một chút."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 135: Chương 135



“Đi đi.” Trương Thúy Phân lắc đầu, con cả này ban ngày không rời tay khỏi xe đạp, chạng vạng bắt đầu mò mẫm TV.

Cố Bảo cũng đi theo: "Cha mẹ, con cũng ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ ha."

Cả một nhà quá thú vị, Sở Uyên híp mắt chạm cốc với Cố Thiết Trụ.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại vẫn luôn thấp giọng nói chuyện với nhau: "Em với mấy anh trai nói là ăn cơm xong sẽ đi ra đồng sờ ốc, anh theo em hay là ở nhà xem TV?"

"Cùng nhau đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bên ngoài lạnh quá em có khoác thêm áo khoác không?"

“Lát nữa về phòng lấy." Nói đến đây, Cố Khanh Khanh giật giật ống tay áo Sở Đại, nói nhỏ bên tai hắn: "Anh đêm nay có ở chung một phòng với em không?"

Sở Đại nở nụ cười: "Em muốn ở cùng phòng với anh?"

Cố Khanh Khanh ngượng ngùng nắm lấy tay áo anh ấy, thì thầm: "Anh không bên cạnh em ngủ không được nha."

Sở Đại đỡ trán, cổ họng tràn ra tiếng cười ồm ồm: "Anh ngủ một mình rất ngon."

“Nằm mơ!” Cố Khanh Khanh hừ hừ.

Từ khi hai người kết hôn, lá gan của Cố Khanh Khanh càng lúc càng lớn, từ lúc ban đầu chỉ dám trộm xem Sở Đại đến giở trò đủ thứ lúc ngủ, chuyển biến cực kỳ mau, cực kỳ tự nhiên.

May mắn hắn với Cố Thanh Liệt đã quen biết được hai năm, từ trên người cậu ấy nhìn ra tính tình em gái, biết hai anh em này đều là người nhiệt tình lớn mật, chậm rãi tiếp nhận rồi.

Thậm chí có đôi khi cảm thấy mới lạ, phát hiện em ấy càng lúc càng có những mặt mà hắn chưa khám phá hết.

Có thể tùy tiện khiêng tre, cũng có thể lôi kéo ống tay áo hắn đôi mắt to ngập nước mắt làm nũng lừa người, thậm chí bộ dạng đương nhiên chiếm tiện nghi người khác, được một tấc lại còn muốn tiến lên một thước.

Nữ nhân biến hóa khôn lường.

Chờ bọn họ cơm nước xong trong sân đã chật cứng người, thôn dân từ nhà mình xách theo ghế đến chiếm vị trí, Tần Võ cũng đến, cùng Cố Kim và những người khác đang cãi cọ ầm ĩ nói làm sao để chuyển kênh.

Cố Kim vẫn mang vẻ mặt tươi cười lương thiện đó, Tần Võ ở bên cạnh tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Mắc cái mới gì gọi tôi là pháo đại bác? Cố đồ ngốc cậu từng dùng rồi à?"

“Cái này không phải mới dùng sao?" Cố Kim gãi đầu: “Chỉnh thêm vài lần là biết.”

Cái này là ám ám chỉ chỉ khoe khoang, Tần Võ trợn mắt.

"A Bảo! Đừng nhúc nhích, có có hình ảnh rồi!" Hình ảnh lướt qua, lại biến thành bông tuyết.

Người đàn ông nọ thở dài: "A Bảo chưa ăn cơm chiều sao? Tay chân sao không ổn vậy."

Cố Bảo cầm cột ăng ten hét xuống: "Vệ tinh? Cố Vệ Tinh, cháu đến đây đi!"

“Vâng, tới đây chú nhỏ." Con trai út của Cố Tài, Cố Vệ Tinh, vội vàng leo lên mái nhà: "Đã sớm nên gọi cháu rồi, cũng không xem cháu tên gì a."

Cố Bảo nghe mà mừng, đem nhiệm vụ này giao cho cháu trai, leo xuống.

Mà phải nói Cố Vệ Tinh vừa xuất hiện bên dưới liền có hình ảnh, phía dưới tràn ngập ý cười: "Muốn xem TV, phải tìm được Vệ Tinh nha!"

Tiền Quế Hoa cười nghiêng cười ngã.

Màn hình TV ngừng nhấp nháy, đập vào mắt là những nữ quân nhân.

"Là nữ anh hùng nha! Lần trước tôi chạy sang tít đội sản xuất Hồng Kỳ xem qua rồi." Lúc trước vừa có điện, lúc ấy đội sản xuất Hồng Kỳ mua đài TV bọn họ đều chạy đến nhìn.

"Suỵt, đừng nói nữa, lặn nước chỉnh âm thanh lớn chút."

Tần Võ khó chịu: "Đồ ngốc, không phải cậu giỏi lắm à, kêu tôi làm cái gì?"

Cố Kim bật cười: “Cậu là giỏi nhất mà!"

Cố Khanh Khanh vốn dĩ muốn chạy đến nói chuyện với Triệu Ngư, thấy cậu ấy xem TV đến mê hoặc cô dừng bước chân.

Trong khoảng thời gian này cô ở Sở gia xem TV nhiều, bộ phim này xem không còn cảm giác mới lạ nhiều nữa.

Sở Đại xách xô đi theo sau Cố Thanh Liệt và Cố Viện Triều, Cố Hùng đi lấy lưới, mùa đông ai cũng không thích xuống sông nên vừa lúc bọn họ nhìn xem có thể kiếm con tôm ăn tết không?

"Khanh Khanh." Sở Đại thúc gọi vợ: "Về phòng mặc thêm áo bông đi em, anh ở đây chờ."

Thấy Sở Đại quan tâm mình, trên mặt cũng kìm được nụ cười, Cố Khanh Khanh "vâng" một tiếng vội vàng chạy về nhà.

Cố Thanh Liệt khoác tay Chử Chiêu vừa đi tới: "Các anh em hôm nay anh trai mang các người đi nhìn thêm kiến thức, gọi là bắt cá chạch, hai người đều chưa thể nghiệm qua đúng không?"

Chử Chiêu hảo tâm nhắc nhở: "Nhà bà ngoại tớ cũng ở nông thôn, hằng năm đều về ở một đoạn thời gian."

"Ồ vậy sao, vậy cậu bắt cá chạch khẳng định không lợi hại được như tớ đâu, nếu không chúng ta so? Ai thua chạy hai vòng quanh thôn."

Chử Chiêu chỉ vào Đại Hoàng trong tay Tiết Kiến Sơn ở cửa: "Tớ muốn chạy lắm, chỉ sợ thứ này đuổi theo tớ thôi."

“Cậu sợ chó sao?” Cố Thanh Liệt vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó phá lên cười, vỗ vỗ cánh tay Sở Đại bên cạnh: “Lão Sở, cậu nghe được không, cậu ấy một quân nhân tham gia quân ngũ đánh giặc vậy mà sợ chó!"

Sở Đại cả một hồi lâu không nói chuyện.

Chử Chiêu không có ý tốt, cố ý kéo anh em xuống bùn: "Anh em à, không chỉ tớ sợ đâu, chúng tớ khi còn nhỏ bị chó rượt chạy khắp đại viện, cậu ấy còn bị cắn một ngụm."

Cố Thanh Liệt: “… Hahaha!” Tiếng cười càng lúc càng trở nên quá khích, mất kiểm soát: “Các người hai nam nhân lớn to đầu, bị chó cắn à?"

“Tớ không, là hắn." Chử Chiêu không chút do dự bán anh em tốt: "Cậu không để ý hôm nay bé Gạo lắc lư bên người cậu ấy, thân thể cậu ấy căng thẳng như dây cung."

Cố Khanh Khanh mặc áo bông từ trong phòng đi ra ngoài, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ không tin, nghẹn cười: "Anh trai, anh sợ chó?"

Cô còn tưởng anh ấy không sợ trời sợ đất, ai dè sợ chó.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 136: Chương 136



Sở Đại ngượng ngùng sờ sờ mũi, đảo cũng gọi là thành thật đáp: "Có chút."

Cố Thanh Liệt tiếng cười càng thêm kiêu ngạo, Cố Khanh Khanh cũng nhịn cười không nổi.

Thời Như Sương từ trong bếp bưng ra đậu phộng rang cùng hạt bí đỏ rang mang ra cho thôn dân vừa nhâm nhi vừa xem TV, thả một ít vào túi con gái: "Trời lạnh thế này còn xách cái thùng, lại muốn đi sờ ốc đồng?"

"Vâng."

“Đi mang ủng đi, mùa lạnh nước lạnh, chân lạnh tê rần đó con gái." Thời Như Sương bất đắc dĩ, con gái tính tình không làm cô bớt lo được, cái gì cũng phải trộn lẫn vào trong.

“Mẹ yên tâm." Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay của Sở Đại hướng Thời Như Sương làm nũng: "Có các anh trai con không cần xuống nước nha, con chỉ ở trên nhìn nhìn, giúp đỡ cầm cái thùng thôi."

“Cũng không tệ lắm, vậy các con đi chơi đi, vừa lúc mang Tiểu Sở đi dạo quanh thôn." Thời Như Sương không nói thêm nữa.

"Được rồi ~" Cố Khanh Khanh nháy mắt với Cố Thanh Liệt và Cố Hùng, hai anh em hiểu ý, lôi kéo Chử Chiêu bên cạnh cùng Cố Bảo cầm lưới hướng cửa thôn mà đi.

Trong sân nhà Cố gia náo nhiệt đông nghẹt người, ngồi không được có người đứng xem TV. Cố Khanh Khanh chen chen không ra nổi cửa, buộc lòng từ sân sau vòng đường nhỏ đi đến cửa thôn.

Trong cơn gió lạnh trời về đêm, Cố Khanh Khanh rụt đầu trong cái khăn quàng cổ màu đỏ mà Tôn Thục Phân đan cho, thấy nam nhân bên cạnh thân mình thẳng tắp lộ cái cổ áo trắng nõn bên ngoài, cô duỗi tay kéo kéo cổ áo anh ấy.

"Anh không lạnh sao, anh trai?"

Sở Đại lắc đầu: "Không lạnh."

“Em không quan tâm anh trai ruột của em chút nào." Cố Thanh Liệt tay phải xách thùng, tay trái đáp ở trên vai Chử Chiêu: "Biên Thành bên kia lạnh hơn nhiều Diêm Thành bên này, bên kia bình thường huấn luyện còn không mặc áo khoác đâu, nào có kiều khí như vậy đâu."

Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn hắn: "Anh da dày thịt béo đừng có bao trùm anh ấy vào."

Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Lão Chữ, thấy em gái tớ khuỷu tay chỉa ra ngoài như thế nào đi?"

“Hiện tại lão Sở là người nhà, cậu mới là người ngoài. Phải hiểu rõ vị trí của mình chứ, anh rể." Chử Chiêu cười tủm tỉm mà cùng Cố Thanh Liệt kẻ xướng người họa.

“Thôi được rồi." Sở Đại liếc nhìn bọn họ: "Đừng có diễn tuồng như trên TV nữa, vừa rồi sao không chui ra từ màn hình TV ra đi?"

Chử Chiêu tạc lưỡi: "Trước kia trêu chọc cậu không thấy cậu phản ứng, giờ có vợ rồi không giống nha."

“Này này này, bước sang bên một bước, cho anh đi." Cố Hùng cầm trong tay cái lồng sắt dài: "Anh đem cái này thả xuống sông trước, ngày mai đi vớt lên hẳn có không ít tôm cá."

"Vẫn là anh cả thông minh." Cố Khanh Khanh giơ ngón cái: "Không giống Cẩu Đản chỉ biết moi moi trong bùn."

“Cái đó gọi là bắt chạch.” Đi được mười phút thì đến cổng thôn, Cố Thanh Liệt xắn quần đi chân đất xuống ruộng: "Lão Chử, chú nhỏ, chúng ta đi bắt cá chạch, lão Sở cậu ở bên kia mò ốc đi, bên con mương sát bờ ruộng có không ít đâu, không cần xuống ruộng."

Cố Thanh Liệt an bài thỏa đáng, Cố Bảo vốn tính toán ở bên bờ ruộng mò ốc đồng, hiện tại đành phải giao việc đó cho cháu rể, mình phải xách thùng bò xuống dưới ruộng ——

"Thanh Liệt, lạnh quá à, chú nhỏ ở chỗ này xách thùng cho cháu nha, có cá chạch thì ném vào đây."

“Được rồi.” Cố Thanh Liệt ra hiệu, cùng Chử Chiêu bắt đầu so bắt cá chạch, Cố Hùng ra bờ sông thả lồng sắt chờ sáng mai thu hoạch.

Xem bên này giống như không có chỗ yêu cầu mình, Cố Hùng nói với em gái: "Khanh Khanh à, anh về nhà xem TV, mọi người sớm chút trở về, ngày mai còn phải dậy sớm chuẩn bị ăn tết, bận rộn lắm đấy!"

“Vâng, anh trai yên tâm, một tiếng sau chúng em trở về." Cố Khanh Khanh phất phất tay.

Cố Hùng sốt ruột về nhà xem TV, người mau chóng biến mất không còn dấu vết.

Mùa đông ánh trăng không được tốt, ánh sáng mờ ảo, Sở Đại ở bờ ruộng mò ốc, chộp một cái là chuẩn, ốc đồng lộc cộc vào trong thùng.

Cố Khanh Khanh không cầm cái gì, tay trai nhét trong túi áo, tay phải kéo tay Sở Đại.

“Anh ơi, anh có thấy đường không?” Cô nhìn xuống, con mương đen sì sì, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

“Tùy tiện tóm, dựa vào cảm giác." Sở Đại thấy vợ hít hít cái mũi: "Lạnh không em?"

"Còn tốt." Cố Khanh Khanh cười toe toét: "Em chịu lạnh tốt."

Sở Đại không nhịn được mà bật cười.

“Oa, tớ bắt được rồi!” Cố Thanh Liệt tay đầy bùn, một con chạch trơn trượt không ngừng vặn vẹo trong tay, quay sang khoe khoang với Chử Chiêu.

“Tớ cũng đã bắt được một con rồi đây." Ngón tay Chử Chiêu thọc xuống dưới bùn bắt lấy một con cá chạch to chừng ngón tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ném đi, ném vào đây." Cố Bảo hướng cái thùng về phía bọn họ.

Cố Thanh Liệt và Chử Chiêu đầy tinh thần cong eo tìm cá.

“A chu ~” Cố Khanh Khanh hắt hơi một cái, Sở Đại buông thùng gỗ, cầm tay vợ, lạnh quá lạnh.

“Không mò nữa, đi trở về." Sở Đại nói với mấy người ngoài ruộng: "Tớ đưa Khanh Khanh về trước, mọi người về sớm chút ha."

Cố Thanh Liệt xua xua tay ý bảo bọn họ chạy nhanh đi đi.

Lúc đi Cố Khanh Khanh còn lưu luyến, nhỏ giọng nói thầm: "Cơ mà ngày mai em muốn ăn ốc đồng xào tía tô."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 137: Chương 137



“Ngày mai sáng sớm anh đi vớt cho em." Sở Đại một tay xách thùng, một tay cầm tay vợ, buồn cười: "Vì miếng ăn mà nửa đêm làm bản thân đông lạnh không đáng giá, mau về nhà nghỉ ngơi thôi."

Cố Khanh Khanh dựa gần sát anh ấy, cơ hồ đem toàn bộ trọng lượng đè lên người anh ấy, đôi mắt đen láy xoay chuyển: "Vậy anh buổi tối ngủ với em!"

Sở Đại bước chân hơi dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được."

Cả đường về Cố Khanh Khanh ríu rít nói không ngừng, Sở Đại yên bình nghe, lâu lâu gật gật đầu phụ họa hai câu, về đến sân nhà Cố gia, thôn dân tập trung tinh thần xem phim ngon lành, Sở Uyên ở bên còn kể chuyện cũ đánh giặc, nhìn tổng thể vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Sở Đại đi theo Cố Khanh Khanh đem ốc vào phòng bếp, cũng được non nửa thùng, giờ ngâm cho phun bùn, đến mai là có thể xào ăn.

Thời Như Sương không xem TV, ở trong nhà dẫm máy may, mang mảnh vải đỏ Trương Vũ Tình mang về cắt may thành áo cưới, hiện tại có đèn không có hỏng mắt.

Trương Thúy Phân đang nói chuyện với một bà cụ về chuyện tủ lạnh cùng máy giặt: "Ngày mai ăn tết, vừa lúc chăn cùng quần áo giặt sạch sẽ phơi lên, Cố gia người quá nhiều, giặt đồ tốn bao nhiêu công sức, hiện tại có máy giặt a, ném vào đổ thêm xô nước là tự nó giặt sạch."

"Chị dâu à, chị có phúc thật đấy, về sau không cần tay không giặt đồ nữa."

"Không phải sao, cháu gái người ta gả cho con trai Tư Lệnh quân khu, quân nhân bình thường mấy chục đồng tiền trợ cấp, Tư Lệnh chắc cả trăm nhỉ?"

Dù hiện tại công điểm nhiều hơn trước nhưng đối với tiền không dám tưởng quá nhiều.

Làm Tư Lệnh quân khu, tiền trợ cấp Sở Uyên mỗi tháng hơn 300 đồng, phiếu gạo phiếu vải không cần phải nói, trước kia là toàn bộ trợ cấp cho nhà anh em, nếu mà tiết kiệm tồn lại, còn cần đi Chử gia mượn?

Cố Thiết Trụ cũng trò chuyện thoải mái với các ông bạn già, cười đến ra nếp gấp, hôm nay người Cố gia nở mày nở mặt.

Ti vi, tủ lạnh, máy giặt, nhà ai có một kiện thôi đủ để khoe khoang hơn nửa năm, thông gia bọn họ một lần đặt mua đủ hết cho bọn họ.

Nghe tiếng cười bên ngoài haha, Cố Khanh Khanh nhấc ấm đun nước trên bếp đổ một nửa ấm nước vào cái gáo.

“Được rồi.” Sở Đại ý bảo đủ rồi. Hắn cầm cái gáo ra ngoài giếng thêm nước vào, nước ở trong bếp do lấy để thả cả, nước rất tanh.

Thả khăn lông vào, vắt nước đưa cho Cố Khanh Khanh lau mặt, sau đó mình cũng tùy tiện giặt khăn lâu qua rồi đi theo Cố Khanh Khanh trở về phòng.

Buổi chiều ngủ trong phòng em ấy đã quen với bài trí nơi này.

Căn phòng không lớn, đặt một cái giường gỗ 1,5m, một cái tủ quần áo, một cái bàn hai ghế dựa, cửa sổ bằng gỗ được dán lớp màn trong suốt, trên bức tường kê giường là báo chí ố vàng.

Cố Khanh Khanh c** q**n áo bò lên giường, nằm nghiêng người, kéo cái tấm chăn bông xanh lam đắp lên người, ánh mắt nhìn người đàn ông đang đứng ngốc ở bên mép giường.

Sở Đại bị ánh mắt này nhìn đến khí huyết dâng trào, thở dài cởi áo khoác nỉ, thay đổi bộ đồ vải bông, leo vào giường.

Cố Khanh Khanh vòng tay qua eo anh, gối đầu lên tấm lưng rộng lớn của anh: "Anh ơi, anh có quen chưa?"

Cả ngày hôm nay em ấy hỏi rất nhiều câu này, Sở Đại xốc chăn nghiêng người ôm vợ vào lòng: "Quen chứ, nếu không phải đi đảo Bạch Sa, anh muốn ở đây cả đời."

Cố Khanh Khanh giật giật khóe miệng: "Vậy có phải thành ở rễ hay không?"

Sở Đại nhướng mày, không biết cái đầu nhỏ này cả ngày suy nghĩ cái gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh còn tưởng anh ấy không hiểu giải thích: "Chính là ở rể ấy, cơ mà thôn em chưa có ai ở rể cả?"

Sở Đại cười: "Vậy em biết ở rể là sao không?"

"Đội sản xuất cách vách Hồng Kỳ có nha, bất quá cái ông chú kia ham ăn biếng làm, toàn là dựa vào vợ nuôi."

Nói xong cô dụi đầu vào lồng n.g.ự.c người đàn ông: "Anh trai không giống đâu, anh trai cái gì cũng biết, em phải dựa vào anh nuôi nha."

Sở Đại chống khuỷu tay trái lên giường tựa đầu, cúi đầu nhìn cô gái trong tay, cười: "Nhanh ngủ đi, đừng sờ loạn."

Cố Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt to tròn, lắng nghe tiếng cười bên ngoài, đầu nhỏ trong lòng n.g.ự.c Sở Đại cọ cọ: "Ngủ không được làm sao bây giờ, anh trai, nếu không anh kể em nghe đảo Bạch Sa trông như thế nào?"

Sở Đại không nghĩ đột nhiên em ấy hỏi câu này, suy nghĩ một chút, kể hết cho em ấy nghe những tư liệu về đảo Bạch Sa hắn tìm hiểu được: "Đảo Bạch Sa nằm ở quân khu phía đông nam, không tiếp giáp với đất liền, ngồi thuyền ra đảo mất 7,8 tiếng đồng hồ."

“Xa như vậy ạ?" Cố Khanh Khanh tìm một vị trí thoải mái, đưa tay thăm dò vào vạt áo, v**t v* vết sẹo trên eo lẩm bẩm.

Sở Đại "ừm" một tiếng, tiếp tục nói: "Hòn đảo dài 45 km, rộng 38 km, xung quanh là 145 hòn đảo lớn nhỏ.”

Giọng nói của nam nhân trầm thấp, Cố Khanh Khanh mơ màng sắp ngủ.

Đầu dựa vào n.g.ự.c Sở Đại, tay v**t v* vết sẹo rồi từ từ đi xuống, mỹ mãn rồi nằm trong lồng n.g.ự.c Sở Đại ngủ rồi.

Sở Đại cúi đầu hôn lên trán vợ, đắp chăn kín cũng ôm vợ ngủ.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, ba cô con dâu Cố gia theo Trương Thúy Phân xuống phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, Cố Hùng và Cố Viện Triều đẩy cối xay đá lớn trong sân, còn Chử Chiêu cầm cái gáo múc đậu nành đã ngâm đổ vào.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 138: Chương 138



Lúc Cố Khanh Khanh đang ngủ ngon lành, Sở Đại nhẹ nhàng kéo tay vợ ra, nhanh nhẹn rời giường mặc quần áo, lúc ra ngoài cố gắng tận lực không phát ra âm thanh.

“A Đại, tối qua ngủ thế nào? Có quen không con?" Thời Như Sương lấy cho con rể cái cốc và bàn chải đánh răng.

“Mẹ, con quen rồi, mẹ để con tự mình làm." Thấy Thời Như Sương đang giúp hắn lấy nước, Sở Đại bước đến tiếp nhận cái cốc đi.

Thời Như Sương cũng không đoạt với con rể, trong nhà có một thanh niên đẹp trai, nhìn thế nào cũng hài lòng, chiều Xán Dương cũng trở về, cả một nhà đoàn viên náo nhiệt.

Lần sau gặp nhau có lẽ là một đến hai năm, cô phải nắm chặt thời gian thúc giục hai đứa con trai cưới vợ.

"Khanh Khanh đứa nhỏ này thích ngủ nướng, không nghe thấy mùi thơm của cơm sẽ không chịu dậy, về sau con đợi con bé làm bữa sáng sợ là khó nha." Nói xong lời này cô nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Đại.

Sở Đại nhớ nồi canh xương vợ nấu khi đó, nào dám để em ấy nấu bữa sáng đâu: "Bộ đội có nhà ăn, con mỗi ngày mang về cho em ấy là được ạ."

Cố Thanh Liệt xách cái thùng theo ra tới, cáo trạng: "Mẹ à, con nói mẹ nghe này, Khanh Khanh ở Binh Đoàn mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao thật cao mới chịu dậy, con đi huấn luyện về sớm còn phải đi nhà ăn múc cơm trở về cho nó, vậy mà Cẩu Thặng nói con nuôi con bé gầy nhom."

Đứa con trai thứ hai này nói chuyện ríu rít như sấm sét vậy, Thời Như Sương lỗ tai đau quá, đi vào phòng bếp: "Mẹ phải làm cơm, các con thu lồng sắt xong nhanh trở về, buổi sáng có tào phớ ăn."

“Vâng!” Cố Thanh Liệt lúc này rất vui vẻ, thấy Sở Đại rửa mặt xong cũng xách theo cái thùng: "Cậu cũng đi?"

“Đi mò thêm một ít ốc, tối hôm qua không mò được bao nhiêu." Sở Đại tay đáp lên vai Thanh Liệt: "Đi thôi anh trai."

Khóe miệng Cố Thanh Liệt cười toe toét, vẫn luôn không dừng lại.

Sở Uyên đã sớm tỉnh, thói quen của quân nhân đã khắc sâu vào xương cốt, tỉnh lại tuyệt không nằm trên giường một khắc, rửa mặt xong mang theo cảnh vệ viên đi dạo quanh thôn.

Nghe ông thông gia nói trong thôn trồng rất nhiều dược liệu: Bạch Chỉ, Hoàng Kỳ, Thiên Ma, Đương Quy, Đảng Sâm linh tinh, hắn gấp không chờ nổi muốn đi xem.

Đất ở đầu thôn màu mỡ, Sở Uyên mang theo Cảnh Vệ Viên ngồi chỗ này, sờ chỗ này động chỗ kia, miệng không ngừng cảm khái: "Ông thông gia thật dám làm, khai khẩn đất hoang trồng dược liệu bán cho quầy dược liệu, nâng cao kinh tế, gia tăng sản xuất tập thể. Phù hợp với chính sách cùng lợi ích của bá tánh, không được, chờ lần này trở về tôi phải nói với Thủ Trưởng về tình huống nông thôn hiện tại, ngài ấy cả đời vì nước vì dân, biết đến sẽ vui vẻ lắm."

Cảnh vệ viên bên cạnh gật đầu: "Nghe trong thôn các đồng chí bảo Cố gia đi đầu mang tráng niên trong nhà lên núi dọn đá tu đê, đào đập chứa nước, cùng đội sản xuất Hồng Kỳ cùng nhau làm một trạm phát điện, hiện tại các đội sản xuất xung quanh đều được thông điện."

Các đội sản xuất ở nơi khác dù tốt đến đâu mỗi nhà mỗi hộ chỉ kéo một cái bóng đèn, đội sản xuất bọn họ toàn diện mở điện, cả nhà xí cũng treo cái đèn.

Có thể thấy, đội sản xuất bất khả chiến bại quả thực đã dựa vào kinh tế tập thể làm giàu, các thôn dân sáng sớm tinh thần phấn chấn cười rạng rỡ chào hỏi nhau, trong sân còn treo mấy miếng thịt hong khô.

Sở Đại cùng Cố Thanh Liệt đi ngang qua, Cố Thanh Liệt thần kinh thô, lớn tiếng gọi: "Cha ơi, anh Hủ."

Còn Sở Đại bước nhanh đi qua Sở Uyên, hai cha con nhìn nhau một cái, coi như không thấy đối phương.

Sở Uyên giận sôi máu, vẫn là Thanh Liệt lễ phép, cao ráo đáng yêu, y như con dâu hắn, hai anh em biết nói ngọt dỗ người.

Cố Thanh Liệt nhảy nhót đuổi theo Sở Đại: "Đi nhanh vậy làm gì? Đằng sau làm gì có chó?"

“Cứ nhắc mãi cái này đúng không?" Sở Đại liếc xéo hắn, lạnh nhạt: "Cậu cũng không phải không có nhược điểm chỗ tớ đâu, Cố Bài Trường."

Cố Thanh Liệt rụt cổ: "Em rể, chúng ta nhanh thu lồng sắt đi nè, về nhà ăn tào phớ, lạnh rồi không ăn được nữa, đúng rồi chỗ các cậu chắc có thêm đường trắng đi? Lão Dư năm trước ở Binh Đoàn làm một nồi, làm tào phớ mặn, rồi thêm cải bẹ nước tương, tớ ăn thiếu chút nuốt không nổi."

“Giống nhau.” Sở Đại vươn tay áo vén lên, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn cùng xương cổ tay mảnh khảnh: "Cậu đi thu lồng một mình đi, đừng động tớ."

“Biết." Cố Thanh Liệt tìm được cái lồng tối hôm qua anh Cố Hùng thả ở bờ sông, còn lấy cỏ phủ lên, hắn dùng sức kéo lên.

Hắn ăn nhiều, sức lực cũng lớn, đem lồng sắt kéo lên, một lồng đầy tôm cá, mặt mày hớn hở: "Ai nha, đám cá này có thể chiên được hai mâm cá chiên giòn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đừng nhìn con cá này nhỏ xíu, chỉ lớn bằng ngón tay, bù cái không có vảy không có xương, rán lên nhắm rượu là bá cháy,

Con tôm so với đợt Trung Thu Cố Khanh Khanh vớt lớn hơn một chút, có thể trong khoảng thời gian này người trong thôn bận quá, thanh niên trai tráng bận gánh đá tu đê, người lớn tuổi phụ nữ ở nhà trồng rau trồng dược liệu cây bông, trẻ con buổi sáng đi học, buổi chiều còn phải đi cắt cỏ nuôi heo, không ai có thời gian rảnh rỗi mà xuống sông bắt cá tôm.

Mấy ngày nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi, thôn xóm bận bịu chia thịt lợn chia cá, trong nhà đủ thịt ăn, lương thực sung túc, cho dù trẻ con ham chơi cũng không muốn lại đây xuống sông cho lạnh người.

Cố Thanh Liệt rất hài lòng với chiến lợi phẩm ngày hôm nay, cả một thùng lớn hầu như không có nước, mà có muốn thêm nước cũng thêm không được.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 139: Chương 139



Lên bờ rồi thấy Sở Đại còn đang mò ốc đồng, hắn dứt khoát ở bờ sông kẹp cua.

Hôm nay đồ ăn đầy đủ, một năm sung túc rực rỡ, buổi chiều Chử Chiêu đi đón anh trai về lại nhờ họ mua ít pháo đốt về cho vui nhà vui cửa.

Con cua cực lớn, ngo ngoe hai cái càng hung thật sự, sợ chúng nó kẹp c.h.ế.t tôm cá cho nên Cố Thanh Liệt dứt khoát ném sang chỗ cái thùng của Sở Đại, hai anh em chừng 7h về đến nhà.

Còn chưa tới giờ cơm, Cố Thiết Trụ làm xong tào phớ, Sở Uyên ôm cái chén bên cạnh chờ ăn.

Bé gạo chạy loanh quanh trong sân, Cố Tài đem mấy con cá dư lại đều xử lý, mang một con ném sang bên cạnh, bé gạo thoăn thoắt chạy lại ngậm đi.

“Anh trai, đừng có ôm mấy cái khúc gỗ của anh nữa, lại đây giúp em bóc củ năng này đi, lát nữa em làm thịt viên." Cố Tài quay sang nhờ anh hai, cái việc tỉ mỉ này cả Cố gia chỉ có anh hai kiên nhẫn làm được thôi.

Cố Ngân ừm, buông cái bào xuống, đến giếng rửa tay ngồi bên cạnh Cố Tài, trầm mặc không nói gì gọt vỏ củ năng.

Cố gia một mảnh khí thế, Cố Hùng từ kho thóc mang ra một túi hạt kê, đặt ở sau xe đạp muốn đi chỗ nghiền gạo xát gạo.

Trương Thúy Phân bước ra dặn dò cháu trai: "Tiểu Hùng trở về đừng quên sang chỗ xưởng ép dầu mang mấy thùng dầu hạt cải về, chú ba chiên thịt viên cần dùng."

Năm nay cây cải dầu thu hoạch được một vụ, bởi vì Cố Kim đem toàn bộ ruộng đều bón thúc, thổ nhưỡng phì nhiêu, cỏ còn cao hơn đầu người, cải dầu càng được mùa.

Hai ngày trước, toàn bộ phụ nữ thu hoạch cải dầu rồi mang đi xưởng ép dầu, toàn bộ đội sản xuất mỗi hộ phân được hai thùng dầu hạt cải, 15 cân một thùng.

Hơn 500 hộ dân, đây không phải là một con số nhỏ.

Mọi việc ra vào trong đội đều được ghi lại sổ sách, một li không kém, một năm trôi qua cuối cùng bận nhất là kế toán đại đội, bàn tính của Toán Bàn đánh đến kêu leng keng. Tần Võ chia cá xong cũng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng nhất lại là đội trưởng Cố Kim.

Hai ngày nay Cố Kim không chịu đi bộ, hơn 10m thôi là phải chạy xe đạp, bị Tần Võ chê cười rất nhiều lần.

“Đã biết." Dùng dây thừng cột túi hạt kê chắc lại, Cố Kim đẩu đầu xe, Cố Hùng ở phía sau đỡ túi, hai chú cháu đi xát gạo.

Sở Uyên ở trong bếp ăn tào phớ, nồng đậm vị đậu nành làm hắn nhớ lại hồi ức khi còn nhỏ, mẹ hắn làm tào phớ, giống y cái hương vị này.

Uống một lần hai chén, Cố Thiết Trụ thu cái muỗng: "Cháu thông gia, đừng uống no căng bụng, còn phải ăn sáng."

Sở Uyên thoải mái cười to: "Chú à, hai chén tào phớ, đủ no bụng rồi."

Hai ngày nay, Cảnh Vệ Viên ở Cố gia ăn uống ngon lành hơn bộ đội nhiều, mặt mày cũng tươi cười rạng rỡ.

Cố gia tính tình tốt, rất tốt với hắn, ăn cơm là cùng nhau ăn, nhiệt tình gắp thịt vào chén hắn.

Hắn cũng phải thầm thán phục người Cố gia thuần phác phúc hậu, nghĩ thầm thông gia của thủ trưởng thật sự tốt.

“A Đại, Thanh Liệt, đừng có lăn lộn nữa." Thấy hai cháu trai xách thùng cá tôm về, Trương Thúy Phân cười đến mắt cong thành hình vòng cung: "Bên ngoài lạnh để đây là được, hai anh em vào bếp sưởi ấm ăn tào phớ, đường trắng trên bếp hai đứa tự thêm ha."

"Vâng, bà nội chúng cháu đi liền."

Cố Thanh Liệt đổ tôm cá từ trong thùng gỗ vào cái chậu bự hơn, Sở Đại thêm nước vào, cá tôm vẫn còn sống, tung tăng nhảy nhót.

"Được rồi ăn sáng trước đi."

Sở Đại để gáo nước xuống: "Tớ đi xem Khanh Khanh đã đậy chưa?"

"Mới mấy giờ, để cho nó cơm nóng là được, nó không dậy sớm đâu, tham ngủ lắm." Cố Thanh Liệt nhấc chân vào phòng bếp, quay đầu: "Này, tới hay không? Không tới, tớ ăn trước."

“Cậu ăn trước đi." Sở Đại xua tay, tự mình đi về phòng.

Cố Khanh Khanh còn ôm chăn ngủ khò khò, Sở Đại ngồi ở mép giường, giơ tay nhéo nhéo mặt vợ.

Cố Khanh Khanh dụi mắt ngây thơ tỉnh dậy: "Mấy giờ rồi anh?"

Sở Đại nhìn đồng hồ: "Bảy giờ năm rồi, nhanh dậy ăn tào phớ, đừng tham ngủ."

Cố Khanh Khanh "vâng", ngồi dậy, nằm trên vai Sở Đại cọ tới cọ lui cả mười phút mới rời giường.

Cả nhà ngồi vào bàn đã bảy rưỡi sáng, Cố Hùng và Cố Kim cũng đã xát gạo về.

Buổi sáng ăn tào phớ đủ no, nên giờ tùy tiện ăn vài miếng cho chắc bụng.

Mì sợi thơm ngào ngạt là sở trường của Hàn Liên Tâm, còn có một nồi khoai tây hầm xương, một cây xương lớn chừng 2 cân thịt, trong lúc hầm còn làm thêm ít bánh bột ngô.

Cố Khanh Khanh xuống bếp đem cá hầm ớt đông lạnh đến, cô thích ăn dạng canh cá kết đông lại như này.

Thời Như Sương múc củ cải chua, củ kiệu ra chén, lại thêm rong biển mang từ phương nam đến làm thành món rau trộn ăn kèm, còn cả một đĩa dưa muối, ăn với màn thầu, bánh bột ngô là ngon nhất.

Sở Uyên vốn tưởng ăn tào phớ đủ no rồi, mà nhìn mì sợi cùng xương hầm, không tự giác cầm chén đũa lên.

“Thông gia đừng khách khí, ăn thoải mái đi." Cố Kim khờ khạo cười, gắp khối xương dính nhiều thịt đặt vào chén Sở Uyên.

"A Chiêu, A Hũ, hai đứa nhỏ này cũng ăn đừng có thất thần nữa, nhanh ăn đi thời tiết lạnh đồ ăn mau lạnh, không ăn no sẽ mau đói. Buổi trưa ở đây ăn trưa trễ, 2h mới ăn, mọi người ăn nhiều chút, trong nồi còn có."

Chử Chiêu cùng Cảnh Vệ Viên nhìn nhau, bưng chén mì lên húp soạt soạt.

Cố Thanh Liệt múc cho chính mình một chén mì xương lớn. Thấy Cố Khanh Khanh đang nhấp từng ngụm mì nhỏ, hắn quay sang nói nhỏ: "Em gái này, đều là người trong nhà, đừng có rụt rè."

Cố Khanh Khanh liếc anh trai một cái, gắp cho anh ấy một que xương tr*n tr**: "Anh trai ăn đi, đừng có đụng vào em, được không? Anh trai?"
 
Back
Top Bottom