Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 320: Chương 320



So với nước hoa mà Lucy tặng, mùi hương này không nồng mà vừa phải. Trong khi Thẩm Triều Triều đang thích thú ngửi mùi hương, thấy nước hoa mình mua được yêu thích hơn, Cố Kỳ Việt cảm thấy rất sảng khoái, cuối cùng anh cũng hơn được người khác, đồng thời anh không quên giải thích.

“Phiếu Hoa Kiều không đắt, hơn nữa lần này là kiếm được không mất gì, anh chỉ cần giúp anh Cường một việc nhỏ, giúp anh ta bắt ma.”

“???”

Thẩm Triều Triều trợn tròn mắt nhìn Cố Kỳ Việt, đôi mắt hạnh mở to hơn. Cố Kỳ Việt cười đến cong cả mắt, trong mùi hương thoang thoảng, anh không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, mái tóc đen mượt mà sờ vào rất thích, giống như lụa.

Nhưng lúc này Thẩm Triều Triều không có tâm trạng để đùa, cô lập tức nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt.

Sau đó cô mới kịp phản ứng, tỏ vẻ lo lắng: “Anh nói gì vậy, dù ở nhà cũng không thể nói như thế, nhỡ sau này lỡ miệng nói ra ngoài sẽ bị người ta tố cáo đấy!”

Hồi Thẩm Triều Triều còn nhỏ, cô thường nghe người lớn kể chuyện ma quỷ, chủ yếu là để dọa mình rồi dọa người khác, bầu không khí kinh dị bao trùm...

Có điều bây giờ không được nữa rồi, ngay cả bà đồng cũng bị bắt đi phê bình, đấu tố đến chết!

Ngay cả chùa chiền cũng bị phá hủy, càng không cần phải nói đến chuyện cầu thần bái Phật.

Thêm vào đó, phong trào tố giác đang thịnh hành, ngay cả người nhà cũng có thể đ.â.m sau lưng nhau, mọi người càng thêm cẩn thận trong lời nói và việc làm, không dám sơ suất.

Vì vậy, việc Cố Kỳ Việt nói năng tùy tiện về chuyện bắt ma là một chuyện rất nghiêm trọng!

Thấy Thẩm Triều Triều thật sự lo lắng, Cố Kỳ Việt cũng không dám giả vờ nữa, vội vàng giải thích: “Nói thì nói vậy nhưng kết quả cuối cùng là người hay ma thì vẫn chưa biết được!”

“Dù vậy cũng không thể nói ra một cách tùy tiện như thế, sẽ bị bắt đi đấy!”

Cố Kỳ Việt nhướn mày, trong lòng nghĩ chắc chắn là có người đã dọa Thẩm Triều Triều, cho nên cô mới lo lắng như vậy, đúng là bây giờ nếu nói chuyện ma quỷ, một khi bị phát hiện thì sẽ bị bắt đi dạy dỗ nhưng sẽ không quá nghiêm trọng.

Còn về bà đồng bà cốt bị đấu tố đến c.h.ế.t mấy năm trước cũng là do bà ta xui xẻo bị bắt làm đầu tàu.

Nhưng nếu Thẩm Triều Triều không yên tâm, sau này anh sẽ không nói nữa: “Được rồi, sau này anh sẽ không nói nữa, đảm bảo giữ kín như bưng!”

Nói xong, Cố Kỳ Việt đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, Thẩm Triều Triều vừa buồn cười vừa tức giận.

Cô chỉ có thể hờn dỗi đánh vào cánh tay anh một cái, sau đó nhớ đến lời Cố Kỳ Việt vừa nói, cô nghiêng đầu khó hiểu, hỏi: “Tại sao anh Cường lại nhờ anh giúp đỡ?”

“Nói ra thì em cũng biết một chút rồi đấy, trước đó anh có nói chuyện kho báu được chôn ở núi Ly Uyên, anh đã nói anh Cường muốn vào núi thăm dò một chút, kết quả bị anh khuyên can nhưng bạn của anh ta lại không nhịn được... Cứ như vậy, bây giờ anh Cường bị dọa sợ đến mức không chịu nổi, nhờ anh giúp đỡ xem xét thực hư.”

Cố Kỳ Việt không hề thấy phiền phức, kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối, Thẩm Triều Triều nghe thấy hứng thú. Không ngờ chuyện núi Ly Uyên lại còn có hậu truyện! Nghe đến mức cô cũng hơi tò mò.

Rốt cuộc là vì sao bạn bè của anh Cường lại thay đổi tính cách? Đêm khuya ngồi xổm trên tường rào là vì cái gì?

DTV

Nghĩ đến đây, đôi mắt Thẩm Triều Triều sáng long lanh, cô nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, trên mặt hiện lên vẻ háo hức muốn thử, Cố Kỳ Việt lập tức hiểu ra. Cô muốn đi bắt ma cùng anh!

Quả nhiên một giây sau, Thẩm Triều Triều mở miệng: “Em lo lắng anh ở bên ngoài làm bậy, nếu anh chắc chắn phải ra ngoài thì dẫn em đi cùng!”

“...”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 321: Chương 321



Cố Kỳ Việt nhếch môi cười mà như không cười, không trả lời, chỉ nhìn Thẩm Triều Triều đang chột dạ, anh không hề thấy cô phiền phức, ngược lại còn nghĩ việc dẫn dắt cô trong thời gian qua đã thành công mười phần! Anh cảm thấy rất thành tựu.

Dù sao nếu là trước đây, Thẩm Triều Triều tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ra ngoài mà chỉ biết sợ hãi rụt rè...

Đây là tâm lý sợ hãi thế giới bên ngoài hình thành từ lâu, nhưng thông qua một số dẫn dắt từ từ sẽ dần dần giảm bớt chứng sợ hãi cho đến khi thích ứng và quen dần, đến khi đã quen rồi thì sẽ không còn quá sợ hãi nữa.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, đây cũng là lý do khiến bây giờ Cố Kỳ Việt cảm thấy rất thành tựu, thật sự là quá khó khăn!

Cố Kỳ Việt im lặng hồi lâu khiến Thẩm Triều Triều từ chột dạ ban đầu chuyển sang hờn dỗi, cô lại lên tiếng nhấn mạnh: “Hôm nay anh không dẫn em đi cùng thì đừng hòng ra ngoài, em sẽ không để anh đi mạo hiểm một mình đâu! Cho nên anh đừng hòng...”

“Được thôi!”

“!”

Chưa kịp để Thẩm Triều Triều nói hết câu, đã nghe thấy Cố Kỳ Việt trả lời, cô nhất thời không kịp phản ứng. Sau đó cô nghi ngờ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, anh bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt thoải mái nói: “Ban đầu anh thấy đi ra ngoài một mình thật cô đơn, bây giờ có Triều Triều đi cùng anh, đương nhiên là tốt nhất rồi.”

Cố Kỳ Việt cũng nháy mắt với Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào long lanh, giống như Khương Thái Công câu cá, nguyện người mắc câu.

Rất khó nói những lời anh vừa nói có phải là cố ý hay không, nhưng sự đã rồi, Thẩm Triều Triều không giấu được vẻ phấn khích, đều là tuổi trẻ, tò mò với mọi thứ, ngay cả ma quỷ cũng dám sờ thử.

Vì vậy việc được tham gia vào khiến cô rất hào hứng. Có điều Cố Kỳ Việt lại tạt một gáo nước lạnh, dập tắt sự phấn khích: “Ngày mai chúng ta hãy đi theo dõi, hoặc là đợi vài ngày nữa rồi bắt đầu cũng được, em hãy hoàn thành công việc đang làm dở dang trước đã?”

“Không sao đâu, hôm nay em cố gắng một chút là có thể làm xong rồi, ngày mai đi luôn thôi!”

“...”

Biết Thẩm Triều Triều nói cố gắng là thức đêm, làm sao Cố Kỳ Việt có thể đồng ý, anh nhíu mày, sau đó đề nghị: “Thức đêm không tốt cho sức khỏe, hoặc là ngày mai em hãy nghỉ ngơi một ngày, đợi về rồi tiếp tục dịch tài liệu... Đừng nhìn anh như vậy, dù có dẫn em đi chơi thì cũng chỉ có lần này thôi.”

Cố Kỳ Việt tiếp tục đưa tay v**t v* đầu Thẩm Triều Triều, trong lòng anh có một dự cảm mãnh liệt rằng có lẽ sau này anh sẽ phải đến núi Ly Uyên một chuyến để tiếp tục điều tra.

Đến lúc đó, anh sẽ không thể dẫn Thẩm Triều Triều đi cùng, quá nguy hiểm.

Nghe nói chỉ có một cơ hội đi theo, Thẩm Triều Triều thở dài, cũng biết không thể cưỡng cầu, dù sao nghỉ việc một ngày cũng không sao, sau này vẫn có thời gian để bù lại.

...

Trong sự mong đợi của cô, ngày hôm sau nhanh chóng đến, Thẩm Triều Triều cố ý mặc quần áo màu xám, chuẩn bị sẵn sàng làm thám tử.

Có điều Cố Kỳ Việt thấy vậy lại nói hôm nay không phải đi theo dõi, không cần phải cải trang.

DTV

Cứ coi như một buổi hẹn hò đặc biệt là được.

Vừa nghe đến hai chữ hẹn hò, Thẩm Triều Triều lập tức thay một bộ quần áo khác, màu xanh lá cây tươi tắn, ngay cả dây buộc tóc cũng cùng màu, cô tiện tay xịt thêm nước hoa, lúc chạy từ trên lầu xuống giống như một con bướm.

Cố Kỳ Việt đưa tay ôm lấy cô, bắt lấy con bướm vào lòng bàn tay. Kể từ sau nụ hôn đó, dường như một lớp ngăn cách đã bị phá vỡ, những cử chỉ thân mật giữa hai người cũng nhiều hơn, Thẩm Triều Triều mặt đỏ bừng ngẩng đầu lên trong lòng anh, đáng tiếc mặt cô bị chiếc khẩu trang che khuất nhưng đôi mắt lại lấp lánh. Trông rất đáng yêu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 322: Chương 322



Cố Kỳ Việt không nhịn được, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó tuyên bố xuất phát ngay lập tức!

Theo thông tin mà anh Cường cung cấp, hai người đạp xe đến gần nhà Lưu Đại Đầu, so với Tam Mao Tử, ba mẹ Lưu Đại Đầu mất sớm, trong nhà chỉ có một bà nội bị mù, lại không quản được anh ta.

Vì vậy, Lưu Đại Đầu rất thích gọi một đám bạn bè xấu đến nhà chơi đùa, hàng xóm láng giềng phàn nàn không ngớt nhưng lại chẳng ai muốn gây sự với kẻ du côn vô lại, chỉ có thể nhẫn nhịn...

Có điều Lưu Đại Đầu tuy hư hỏng nhưng đối với bà nội anh ta lại rất tốt, ăn uống đầy đủ, còn bỏ tiền thuê người chăm sóc, đúng là có hiếu.

Đây cũng là lý do anh Cường chịu qua lại với anh ta.

Đến nơi, Cố Kỳ Việt dừng xe, Thẩm Triều Triều tò mò nhìn xung quanh, không giống khu phố Tây nhà họ Cố, nhà cửa ở đây cũ nát, người ở cũng không nhiều.

“Ở kia.”

Cố Kỳ Việt dừng xe, lập tức đưa tay chỉ một căn nhà nhỏ có cánh cửa gỗ đã bạc màu, lúc này đang đóng chặt, không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Thẩm Triều Triều nhìn một lúc, sau đó lại lo lắng quay đầu nhìn Cố Kỳ Việt, hỏi: “Anh lại định trèo tường vào trong đấy à?”

“Đương nhiên là không rồi, Triều Triều, anh là người tốt tuân thủ pháp luật, sao có thể làm chuyện đó được chứ?”

Nghe Thẩm Triều Triều nói vậy, Cố Kỳ Việt lập tức phản đối, anh thề thốt khiến Thẩm Triều Triều im lặng một lúc, sau đó nhìn anh với ánh mắt phức tạp.

Dù khẩu trang che gần hết khuôn mặt nhưng anh vẫn có thể thấy được ý trên mặt cô “Trước đây anh đâu phải chưa từng làm”, ngược lại Cố Kỳ Việt chẳng thấy ngại chút nào, anh đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, dẫn cô đi về phía trước một đoạn. Sau đó thấy một con sông nhỏ hiện ra trước mắt, gần bờ có trồng vài cây liễu to.

Hình ảnh biểu đạt cụ thể hóa cái gì gọi là cây liễu cong cong. Cành liễu rủ xuống mặt nước, theo gió nhẹ lay động, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, cộng thêm ánh nắng chiếu xuống, lấp lánh ánh sáng.

Cảnh đẹp khiến người ta say mê, lúc Thẩm Triều Triều dừng chân ngắm cảnh, giọng nói của Cố Kỳ Việt cũng vang lên bên tai: “Có muốn thử trèo lên cây không?”

Một lời đề nghị thật hấp dẫn!

Nhưng mà... Thẩm Triều Triều nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Không phải chúng ta đang theo dõi Tam Mao Tử và Lưu Đại Đầu sao? Điều tra xem tại sao tính cách của bọn họ thay đổi lớn như vậy, hành vi kỳ lạ là do đâu chứ!”

“Không vội, dù sao chờ cũng là chờ, chơi đã rồi tính.”

Thấy Thẩm Triều Triều không từ chối ngay, Cố Kỳ Việt lập tức đưa tay bế cô lên, sau đó nhanh nhẹn trèo lên cây, đợi đến khi Thẩm Triều Triều kịp phản ứng thì đã ngồi trên cây liễu rồi.

Cố Kỳ Việt ngồi bên cạnh, cánh tay anh chạm vào cánh tay cô, hai người ngồi sát vào nhau.

Đúng lúc này gió thổi qua, cành liễu đung đưa, mặt nước cũng biến đổi không ngừng. Một con chuồn chuồn bay lượn xung quanh, nhìn nó, Thẩm Triều Triều đung đưa đôi chân, váy cũng đung đưa theo, cô đưa tay tháo khẩu trang xuống rồi nghiêng đầu dựa vào lòng Cố Kỳ Việt, tâm trạng rất vui vẻ. Mệt mỏi do dịch tài liệu tiếng Anh mấy ngày nay dường như đã tan biến hơn phân nửa.

DTV

Cố Kỳ Việt bóp vai cho cô, vừa nói: “Làm việc gì cũng phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, lần sau không được như vậy nữa, có điều hôm qua em cũng đã nói rồi, anh quan trọng hơn công việc, vì thế nên lần này bỏ qua nhé.”

Được Cố Kỳ Việt xoa bóp thoải mái, Thẩm Triều Triều không phản bác nữa nhưng trong lòng lại biết rõ...
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 323: Chương 323



Cố Kỳ Việt nói là đưa cô đi điều tra, cô hào hứng mong chờ, kết quả lại là đưa cô đi thư giãn, nhưng Thẩm Triều Triều không hề giận, được người ta quan tâm như vậy, cô chỉ cảm thấy ấm lòng.

Có điều Thẩm Triều Triều đã đoán sai, lần này Cố Kỳ Việt không phải đã nuốt lời... Mà là sau khi anh xem đồng hồ, lại đưa cô trở về trước cửa nhà Lưu Đại Đầu. Sau đó lại giơ tay gõ cửa. Thẩm Triều Triều kinh ngạc nhìn anh, bảo là điều tra bí mật, sao lại biến thành công khai thế?

Có lẽ ánh mắt của Thẩm Triều Triều quá rõ ràng, Cố Kỳ Việt mỉm cười, vừa gõ cửa vừa nói: “Lúc này Tam Mao Tử và Lưu Đại Đầu sẽ ra ngoài, vì thế nên nhân lúc bọn họ không có nhà, chúng ta có thể hỏi người thứ ba.”

DTV

Đưa Thẩm Triều Triều đi cùng, chắc chắn không thể mạo hiểm, vì thế nên chỉ có thể chọn cách an toàn nhất.

Cố Kỳ Việt vừa dứt lời, cửa sân “cọt kẹt” một tiếng, mở ra từ bên trong.

Lúc này người mở cửa sân chính là bà nội mù của Lưu Đại Đầu. Trước đây anh ta bỏ tiền thuê người chăm sóc để bà luôn sạch sẽ, nhưng từ khi Lưu Đại Đầu từ núi Ly Uyên về đã đuổi người giúp việc đi, bà cụ mắt không thấy gì không thể tự chăm sóc bản thân.

Lưu Đại Đầu cũng không quan tâm, thậm chí còn không nấu cơm, định bỏ mặc bà cụ c.h.ế.t đói.

Vẫn là hàng xóm xung quanh thấy không đành lòng, vì thế nên đã lén cho bà cụ chút đồ ăn, để bà cụ sống lay lắt qua ngày, giờ đây bà cụ xuất hiện trước mặt Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều với thân hình gầy gò, da vàng như nghệ, người run rẩy không ngừng, cho thấy sức khỏe rất kém. Trông như sắp chết.

Thẩm Triều Triều hoảng hốt, chỉ cần nhìn bà cụ là biết bà đã bị bỏ đói, cô vội vàng lục túi, lấy thanh sô cô la mang theo ra, đưa đến bên miệng bà cụ, nhanh chóng nói: “Bà ơi, bà há miệng ra, đây là kẹo, ăn vào sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Người đói khi nhìn thấy thức ăn, phản ứng đầu tiên là ăn ngấu ăn nghiến. Có điều bà nội của Lưu Đại Đầu lại chậm rãi lắc đầu, đôi mắt mờ đục không nhìn thấy gì, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tuyệt vọng và đau buồn, bà run rẩy nói: “Xin hãy... cứu cháu tôi... Nó bị người ta nhốt lại rồi, người này không phải cháu tôi... Là người khác!”

Lời nói yếu ớt nhưng kiên định của bà cụ vang lên, đồng tử Cố Kỳ Việt co rút lại vô thức.

Trong tích tắc, anh lập tức nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, môi mím chặt cho thấy sự việc rất khó giải quyết.

Còn Thẩm Triều Triều thì không hiểu gì, không biết lời bà cụ nói là ý gì, theo như Cố Kỳ Việt nói, Tam Mao Tử và Lưu Đại Đầu từ núi Ly Uyên trở về thì tính cách thay đổi rất nhiều.

Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến ma quỷ?

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng bị Thẩm Triều Triều gạt bỏ, cô kiên quyết đưa sô cô la vào miệng bà cụ, đồng thời nói: “Bà ơi, chúng cháu sẽ giúp bà, nhưng bà cũng phải sống thật tốt, sau này mới có thể gặp lại cháu trai bà.”

Có lẽ hai chữ “gặp lại” đã chạm đến trái tim bà cụ, bà nhen nhóm hy vọng, sau đó bà gật đầu trong nước mắt, không từ chối thức ăn nữa.

Bà cụ lặng lẽ nuốt viên kẹo vừa đắng vừa ngọt, run rẩy nói: “Các cháu ngoan, các cháu đều... là những đứa trẻ tốt, cảm ơn các cháu…”

“Thằng cháu Đại Đầu nhà bà là đứa trẻ hiếu thảo, tuyệt đối sẽ không như bây giờ, là có người đã thay thế nó...”

Thẩm Triều Triều mềm lòng, không chịu nổi cảnh tượng này, rất nhanh mắt cô cũng đỏ hoe.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 324: Chương 324



Lúc này Cố Kỳ Việt chủ động bước lên vài bước, khéo léo tách Thẩm Triều Triều và bà cụ ra, chắn cô ở phía sau, sau đó nghiêm túc nói với bà cụ: “Bà yên tâm, cháu chắc chắn sẽ đưa Lưu Đại Đầu về!”

Nói xong, anh quay đầu nhìn Thẩm Triều Triều, giọng nói trở nên dịu dàng: “Triều Triều, em có thể sang nhà hàng xóm mua chút đồ ăn không? Đừng sợ, anh ở đây, có chuyện gì thì cứ gọi anh.”

“Em không sao!”

Thẩm Triều Triều đưa tay lau nước mắt, sau đó nghiêm túc trả lời, rồi lập tức đi sang nhà hàng xóm. Một thanh sô cô la chỉ có thể tạm thời giải quyết cơn đói, vẫn cần phải ăn chút gì đó no bụng mới được.

Lúc này trách nhiệm cứu giúp người khác đã lấn át mọi thứ, giống như tiếp thêm cho cô vô hạn dũng khí, cô không còn sợ tiếp xúc với người khác nữa.

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều rời đi, Cố Kỳ Việt cúi đầu nhìn bà cụ, trong mắt anh thoáng qua vẻ trầm tư, rồi lại nói: “Chuyện này kỳ lạ, chắc bà cũng đã nhận ra, xin bà đừng để bọn họ biết đã bị lộ, nếu không để chúng chạy mất thì sẽ rất khó bắt lại.”

“Được... Được...”

DTV

Trên mặt bà cụ lộ vẻ đau khổ, hiển nhiên như Cố Kỳ Việt đã nói, bà đã nghĩ đến tình huống xấu nhất. Bà mím đôi môi khô nứt nẻ, run rẩy nói ra yêu cầu cuối cùng: “Nếu... Đại Đầu xảy ra chuyện... Có thể... Giúp tôi mang thi thể... của nó... về không...”

“Vâng, cháu sẽ làm!”

Thấy bà cụ đã hiểu ý mình, Cố Kỳ Việt thở phào nhẹ nhõm, anh sợ bà cụ liều mạng, mọi chuyện trở nên tồi tệ... Nhưng cũng không cần phải kiên trì lâu, chuyện này sẽ sớm có kết quả. Bây giờ không còn là chuyện cá nhân nữa! Phải báo cáo lên chính phủ.

Bên này vừa nói xong, Thẩm Triều Triều bên kia cũng nhanh chóng cầm một cái bánh bao đi ra, khuỷu tay còn xách một cái túi, căng phồng lắc lư theo bước chân nhanh nhẹn của cô.

Chạy đến thở hổn hển, Thẩm Triều Triều nhét cái bánh bao vào tay bà cụ, bảo bà ăn trước: “Bà ăn trước đi ạ, ở đây còn năm cái nữa, cháu đã nói với bác Lý hàng xóm rồi, sau này mỗi ngày bác ấy sẽ mang cơm sang cho bà.”

Tuy bây giờ không thể công khai giao dịch tiền bạc nhưng ngầm thì không sao, người bình thường có rất ít cách kiếm tiền, giờ có thêm việc đưa cơm, đúng là đôi bên cùng có lợi.

Tiền của Thẩm Triều Triều ngoài tài sản ba mẹ để lại, còn có tiền cô tự kiếm được. Không nói đến tiền nhuận bút, chỉ riêng tiền dịch tiếng Anh cô cũng đã được mấy trăm, cô có đủ khả năng kinh tế để giải quyết vấn đề trước mắt...

Không phải là cô nhiều tiền, thấy ai cũng giúp, mà là bà cụ trông quá đáng thương, khiến cô nhìn mà không cầm lòng được.

Mà Thẩm Triều Triều chỉ là hơi giàu lòng trắc ẩn, trong khả năng của mình thì cô sẵn sàng giúp đỡ.

Bà cụ mù vừa ăn bánh bao vừa khóc, sau đó bà tháo chiếc vòng vàng dày hai ngón tay ở cổ tay ra, kiên quyết đặt vào tay Thẩm Triều Triều: “Cháu ngoan, cảm ơn cháu! Đây là vòng tay mà Đại Đầu kiếm tiền mua cho bà... Lai lịch trong sạch, cháu cầm lấy... Mau đi đi, đừng để bọn chúng nhìn thấy...”

Sau đó không đợi Thẩm Triều Triều từ chối, bà cụ run rẩy đi vào sân, đóng cánh cửa gỗ đã bạc màu lại. Thẩm Triều Triều luống cuống đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy chiếc vòng vàng trong tay nặng trĩu, cô ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, anh đưa tay xoa đầu cô, trầm giọng nói: “Cầm lấy đi, nếu không bà ấy sẽ không yên tâm.”

Ban đầu anh định đưa Thẩm Triều Triều ra ngoài giải khuây nhưng giờ không thể tiếp tục nữa, Cố Kỳ Việt chở Thẩm Triều Triều về nhà, sau đó không vào nhà cùng cô mà còn có việc phải đi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 325: Chương 325



Lúc sắp đi, anh ngồi trên xe, chống một chân xuống đất, ánh mắt phức tạp, cuối cùng thở dài mỉm cười với Thẩm Triều Triều: “Triều Triều, gần đây anh có thể sẽ không về nhà, đừng lo lắng, anh sẽ trở về.”

“...”

Thẩm Triều Triều không phải kẻ ngốc.

Dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng biết Cố Kỳ Việt sắp đi làm một việc nguy hiểm.

Cô hoảng hốt chạy đến, đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt, tay cô run rẩy, hàng mi dài cũng run lên, đôi mắt đen thoáng vẻ buồn bã: “Không đi... được không?”

“Anh đã hứa với bà cụ là sẽ đưa cháu trai bà ấy về, gần đây em đừng ra ngoài, đợi anh về.”

Biết Cố Kỳ Việt đã quyết, Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn anh, giây tiếp theo, cô đưa tay ôm eo anh, giọng nghẹn ngào, nói: “Chắc chắn phải trở về an toàn đấy.”

...

Chia tay Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt lập tức đến tòa nhà chính phủ tìm thị trưởng Lý Nam.

Người khác muốn gặp thị trưởng thì hơi khó nhưng Cố Kỳ Việt thì khác, sau khi tiếp xúc riêng, cũng coi như quen biết, không cần phải làm thủ tục rườm rà, vì thế nên dễ dàng gặp được thị trưởng.

Vừa gặp mặt, Cố Kỳ Việt cũng không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: “Thị trưởng, cháu nghi ngờ có gián điệp xuất hiện ở Giang Lâm, chúng đã bắt đầu hành động, dùng thủ đoạn đặc biệt để tráo đổi thân phận với người thường.”

Hiện giờ đất nước mới thành lập chưa lâu, tuy đã đánh đuổi được quân xâm lược nhưng bọn chúng vẫn không cam lòng, để lại gián điệp, âm thầm thu thập tình hình trong nước.

Khi cần thiết, chúng sẽ nghe theo lệnh, gây ra hàng loạt vụ án lớn trong nước nhằm mục đích làm suy yếu đất nước trong hỗn loạn.

Lời nói của Cố Kỳ Việt khiến Lý Nam lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt ông ấy trở nên sắc bén: “Chuyện này không thể nói đùa.”

“Cháu tuyệt đối không nói đùa, chuyện là như vậy, cháu quen biết một người... Hôm nay đến nhà thăm hỏi, bà nội của Lưu Đại Đầu cũng đã nhận ra sự khác thường.”

Nghe anh kể lại đầu đuôi câu chuyện, Lý Nam cau mày, ngón trỏ tay trái không ngừng gõ mặt bàn, đang suy nghĩ. Một lát sau, ông ấy cũng đồng ý với sự nhạy bén của Cố Kỳ Việt nhưng...

“Cháu cũng muốn tham gia vào?”

DTV

“Vâng, chuyện cháu đã đồng ý sẽ không nuốt lời, bất kể sống hay chết, đều phải đưa Lưu Đại Đầu về.”

Cố Kỳ Việt gật đầu, ngoài việc không thể nuốt lời, việc quốc gia lớn hơn cá nhân, anh muốn cống hiến sức lực của bản thân...

Cho dù anh không có chút thiện cảm nào với quân khu nhưng giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến anh vẫn không thể quên hai chữ “yêu nước”.

Để chứng minh bản thân sẽ không gây thêm phiền phức, ánh mắt Cố Kỳ Việt sáng ngời, nhìn chằm chằm thị trưởng nói: “Cháu từng ở quân khu Tây Bắc đảm nhiệm chức vụ đội trưởng thứ hai của đại đội Thứ Đao, danh hiệu Độc Lang, đã hoàn thành không ít nhiệm vụ, không cần lo lắng cháu sẽ cản trở.”

Nhiệm vụ liên quan đến quân khu thuộc về cơ mật, Cố Kỳ Việt không thể nói nhưng chỉ mấy câu nói đó đã vô cùng có trọng lượng, trong mắt Lý Nam không nhịn được hiện lên vẻ khiếp sợ, không dám tin nhìn Cố Kỳ Việt.

Nếu như ông ấy nhớ không lầm, Cố Kỳ Việt năm nay vừa tròn hai mươi! Có điều sự chấn động chỉ trong vài giây, rất nhanh Lý Nam đã đồng ý.

Mà Cố Kỳ Việt thì đưa ra phương án chia nhau hành động, thế lực địch chưa rõ, anh đã đáp ứng Thẩm Triều Triều phải an toàn trở về, đương nhiên sẽ không nuốt lời, bởi vậy đưa ra đề nghị mượn người với thị trưởng.

“Kỳ Việt à! Trời sắp tối rồi, chúng ta đến núi Ly Uyên làm gì?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 326: Chương 326



Anh Cường thở hổn hển, suýt nữa bị đá vụn dưới chân làm vấp ngã, may mà Lâm Kiều đứng bên cạnh kịp thời đưa tay đỡ, tránh cho mặt anh ta tiếp xúc thân mật với đất mẹ.

Lúc đến, ngồi ở ghế sau xe đạp của Lâm Kiều, anh Cường vui vẻ thoải mái nhưng leo núi thì không thể đạp xe, cũng không thể để Lâm Kiều cõng anh ta đi lên... Tuy anh ta cảm thấy làm vậy cũng được, nhưng đường đường là nam tử hán, anh ta phải giữ thể diện.

Cố Kỳ Việt đi bên phải nhướn mày đầy ẩn ý, sau đó trả lời không liên quan: “Anh Cường, anh có mang theo bản đồ chứ?”

“Đương nhiên, dạo trước tôi muốn đến núi Ly Uyên tìm kho báu, tôi nằm mơ cũng nghĩ đến, đã thuộc lòng bản đồ rồi.”

Mặc dù không biết Cố Kỳ Việt hỏi cái này để làm gì nhưng anh Cường vẫn đắc ý khoe khoang.

Có thể thuộc lòng bản đồ cũng là một loại bản lĩnh đấy! Cuối cùng cũng có một điểm hơn được Cố Kỳ Việt, anh ta cũng không dễ dàng gì!

Lúc anh Cường đang hả hê muốn chống nạnh cười, Cố Kỳ Việt lại nhanh chóng nhếch mép cười, nói một cách yên tâm: “Vậy thì tốt.”

Một giây sau, anh cởi chiếc ba lô sau lưng xuống, sau đó lấy ra một khẩu s.ú.n.g săn từ trong đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy s.ú.n.g săn, anh Cường trợn mắt há mồm, lắp bắp nói: “Không phải... Ông... Ông nội ơi, cậu... cậu muốn... làm gì...”

Loại vũ khí có lực sát thương mạnh này đã sớm bị cấm, cá nhân không được sử dụng, chỉ có ở một vài nơi hẻo lánh trong rừng sâu núi thẳm mới có nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành phố cấp tỉnh như Giang Lâm này!

Dù sao thành phố càng lớn thì việc quản lý càng nghiêm ngặt, làm sao có thể cho phép cá nhân sở hữu s.ú.n.g ống!!

Cho nên Cố Kỳ Việt tìm khẩu s.ú.n.g này ở đâu ra, bây giờ mang theo s.ú.n.g lại muốn làm gì... Núi Ly Uyên không phải rừng sâu núi thẳm, động vật hoang dã ở đây cũng không nhiều lắm, thú lớn càng không thấy một con nào. Mang theo một con d.a.o đi rừng là được rồi.

“Đi săn.”

Câu trả lời của Cố Kỳ Việt vô cùng ngắn gọn nhưng trên mặt anh Cường rõ ràng là vẻ không tin, vẻ mặt “cậu lừa trẻ con ba tuổi à”, Lâm Kiều đi theo bên cạnh không nhịn được nhướn mày.

Hóa ra Cố Kỳ Việt không nói thẳng cho anh ta biết! Là người được Cố Kỳ Việt đích thân yêu cầu thị trưởng dẫn theo, Lâm Kiều không chỉ là thanh niên ưu tú cùng tham dự buổi lễ khen thưởng mà còn là lính xuất ngũ từ quân khu Tây Bắc, hiện đang làm việc ở bộ vận tải.

So với anh Cường cái gì cũng không biết, Lâm Kiều biết nhiều hơn, tự nhiên hiểu rõ sự nguy hiểm của nhiệm vụ đặc biệt lần này.

Đồng thời cũng biết tại sao Cố Kỳ Việt yêu cầu anh ta đến hỗ trợ, những người lính xuất thân từ quân khu Tây Bắc đều được huấn luyện giống nhau, cho dù không tập luyện trước cũng có thể ăn ý với nhau.

Có điều chuyện như thế này Cố Kỳ Việt không muốn nói, Lâm Kiều cũng sẽ không nhiều lời.

Cố Kỳ Việt mỉm cười với anh Cường, trái tim anh Cường đập loạn xạ, anh ta đã nói rồi, lúc đến cảm giác buồn bực trong lòng chính là đang cảnh cáo anh ta nên nhanh chóng quay về.

DTV

Thật uổng công anh ta tin tưởng Cố Kỳ Việt như vậy, bây giờ làm việc gì cũng không báo trước một tiếng.

“Lúc trước không nói là vì sợ anh sợ hãi mà rút lui, bây giờ đã đến núi Ly Uyên rồi thì không cần che giấu nữa, chuyện là thế này, về việc núi Ly Uyên có ma, tôi đã điều tra ra chân tướng.”

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của anh Cường, Cố Kỳ Việt nhún vai, sau đó tiếp tục bước lên núi, đồng thời gọi hai người đi theo, lời nói khiến anh Cường vô thức bước nhanh đuổi theo.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 327: Chương 327



Miệng anh ta không nhịn được hỏi: “Chân tướng là gì?”

“Chân tướng à! Không phải ma quỷ mà là gián điệp.”

Nếu không phải Lâm Kiều đã sớm lường trước mà đứng bên cạnh anh Cường kịp thời đỡ lấy, e rằng anh Cường sẽ ngã lăn xuống núi, anh ta đưa tay ôm n.g.ự.c thở hổn hển, sau khi bình tĩnh lại một chút mới run rẩy đưa tay chỉ vào Cố Kỳ Việt, nghiến răng nghiến lợi.

“Hay cho Cố Kỳ Việt cậu, chuyện tốt thì không nghĩ đến tôi, chuyện xấu thì lại là người đầu tiên tìm đến tôi, đây là gián điệp đấy, không phải trò chơi trẻ con đâu!”

Không cẩn thận là sẽ mất mạng đấy! Anh ta còn chưa lấy vợ, tuyệt đối không thể c.h.ế.t được.

Cố Kỳ Việt không hề quay đầu lại, bước chân vững vàng tiến về phía trước, lời nói ra lại hơi khiêu khích, bay đến tai anh Cường phía sau: “Vậy anh muốn làm kẻ hèn nhát rút lui sao? Nói về việc công, câu “Bảo vệ tổ quốc, ai ai cũng có trách nhiệm” chính là anh Cường đã nói với tôi. Nói về việc tư, người của anh mất tích, anh không muốn tìm họ về sao?”

DTV

Khi nghe thấy những lời này, bất cứ người đàn ông nào có tâm huyết đều sẽ kiên quyết không lùi bước. Anh Cường cũng vậy.

Mỗi người dân nước Hoa đều có một trái tim yêu nước, anh ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc này không biết từ đâu ùa đến một luồng sức mạnh, bước chân anh Cường đột nhiên tăng tốc, đuổi kịp Cố Kỳ Việt.

Đồng thời anh Cường kiên định nói: “Tôi không phải kẻ nhát gan, chỉ là quá bất ngờ thôi, đi thì đi, hôm nay ba anh em mình sẽ đấu với lũ gián điệp ở núi Ly Uyên, tạo nên một giai thoại, tôi, anh Cường đây cũng coi như là nổi tiếng ở Giang Lâm rồi.”

Vẻ mặt anh ta giống như sẵn sàng hy sinh, Cố Kỳ Việt liếc nhìn. Một lúc sau, anh không nhịn được mà cười xòa, đưa tay vỗ vai anh Cường, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn tạo nên một giai thoại với vợ mình thôi, anh Cường đừng căng thẳng, lần này dẫn anh theo chỉ vì cần một người chỉ đường sống, tạm thời tìm người khác dẫn đường quá nguy hiểm, hơn nữa cũng không đảm bảo họ chắc chắn biết địa hình núi Ly Uyên, cho nên anh là người phù hợp nhất.”

“...”

Nghe vậy, anh Cường ngẩn người, một lúc sau, anh ta nghi ngờ hỏi: “Tôi không cần đi theo các cậu bắt gián điệp sao?”

“Không cần, anh đi theo cũng chỉ vướng chân thôi, địa hình sườn núi Ly Uyên rất lộn xộn, chỉ cần dẫn qua đoạn đường này, anh tìm một chỗ trốn, đợi chúng tôi giải quyết xong việc là có thể về rồi.”

Đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không để anh Cường, người leo núi đã thở hổn hển, cùng đối phó với kẻ địch, dù sao gián điệp đều là những kẻ tàn nhẫn, không phải người bình thường có thể đối phó, cho nên anh Cường chỉ cần dẫn đường là được. Còn những lời vừa rồi...chỉ là nói đùa thôi.

Sau khi nghe xong, anh Cường lập tức thở phào nhẹ nhõm, ai cũng quý trọng mạng sống của mình, bây giờ nghe nói không cần liều mạng, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại nhưng sau khi kịp phản ứng, anh ta mới nhận ra mình đã bị Cố Kỳ Việt lừa.

Anh ta bực bội nghiến răng, đưa chân đá nhẹ vào bắp chân Cố Kỳ Việt, chỉ tay vào anh: “Cậu ranh con này chỉ giỏi dọa tôi, nếu tôi bị bệnh tim, chắc đã sớm ngất xỉu rồi.”

Có điều sau khi nói xong, trên mặt anh Cường lộ ra vẻ lo lắng: “Các cậu cẩn thận đấy, giữ lấy mạng nhỏ là quan trọng nhất, đặc biệt là cậu đấy Cố Kỳ Việt, vừa mới kết hôn đã chết, vợ đẹp sẽ bị người khác cướp mất.”

Cố Kỳ Việt vốn đang cười, nghe vậy nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất. Anh im lặng nhìn anh Cường, cười giễu: “Tôi chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, ai dám cướp vợ tôi, tôi sẽ đánh c.h.ế.t hắn.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 328: Chương 328



Vẻ mặt anh như sói bảo vệ thức ăn, chọc cười anh Cường, anh ta biết, cứ nhắc đến Thẩm Triều Triều là Cố Kỳ Việt sẽ không bình tĩnh được. Hừ, đấu với anh ta sao, còn non và xanh lắm!

Ba người lên núi với tốc độ không chậm, sau khi rời khỏi chân núi, họ lập tức ngừng nói chuyện, sau đó giao tiếp bằng cử chỉ và ánh mắt, tránh để người khác nghe thấy tiếng động mà tìm đến.

Bây giờ vẫn chưa biết có bao nhiêu gián điệp, chỉ có thể cố gắng cẩn thận.

“Các cậu chắc chắn phải cẩn thận!”

Cho đến khi đi qua sườn núi cũng không gặp bất kỳ sự cố nào khác, mọi thứ đều suôn sẻ, sau khi anh Cường ở lại chờ đợi, chỉ còn lại Cố Kỳ Việt và Lâm Kiều, tốc độ di chuyển của họ tăng lên gấp bội.

Cây cối trên núi Ly Uyên rậm rạp, có thể ẩn nấp người, chỉ có thể dựa vào sự nhạy bén để phán đoán nhưng dường như không ai ngờ rằng sẽ có người lên núi vào lúc chạng vạng tối, những người tuần tra trên núi vốn dĩ không hề che giấu.

“Tsumaranai na, onna ga hoshii (Chán quá, muốn phụ nữ)”

“Nintai, ninmu ga juuyou de aru (Cố nhịn đi, nhiệm vụ quan trọng)”

Không cần điều tra thêm, những tên quỷ này nói thứ tiếng chẳng ai hiểu, lập tức xác định được thân phận gián điệp của chúng.

Lâm Kiều vô thức siết chặt nắm đấm, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm đối phương. Những người lính không ai là không căm thù lũ quỷ này.

Cố Kỳ Việt cũng không ngăn cản, anh liếc nhìn khẩu s.ú.n.g săn cướp được, tạm thời không dùng đến, bảo anh ta giấu s.ú.n.g dưới gốc cây, sau đó rút một con d.a.o găm từ bên hông.

Thấy vậy, Lâm Kiều cũng làm theo, hai người nhìn nhau, lập tức xác định hành động. Một giây sau, hai người tách ra hành động, một trái một phải.

Số lượng lính canh gác không ít, tổng cộng năm người, trận chiến hai chọi năm chắc chắn không dễ dàng, chỉ cần sơ suất một chút là có thể cho chúng cơ hội báo động cho những người khác.

Cố Kỳ Việt có dáng người cao lớn, vạm vỡ nhưng lúc này bước chân lại rất nhẹ, ngay cả khi giẫm lên cành cây cũng không phát ra tiếng động, vì vậy anh đi theo ba người phía trước như một cái bóng, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.

Ba người đi phía trước không hề hay biết, vẫn đang nói thứ tiếng chẳng ai hiểu. Vì diện tích núi Ly Uyên không nhỏ, nên công việc tuần tra được triển khai toàn diện vì vậy những người này nhanh chóng tản ra, tạo cơ hội cho Cố Kỳ Việt và Lâm Kiều.

Bên này, sau khi Lâm Kiều nhanh chóng giải quyết hai tên địch, anh ta mới đứng dậy đuổi theo, không biết tình hình của Cố Kỳ Việt bên kia thế nào?

Mặc dù với những chiến công trước đây của Cố Kỳ Việt thì không cần phải lo lắng, nhưng dù sao anh cũng đã rời khỏi quân đội nhiều năm, có lẽ sức mạnh đã giảm sút cũng là điều bình thường.

DTV

Môi trường thoải mái khiến con người ta lười biếng.

Ngay cả anh ta sau khi rời khỏi quân đội, thân thủ cũng không còn nhanh nhẹn như trước!

Có điều khi Lâm Kiều đuổi kịp, suy đoán về việc sức mạnh giảm sút đã không còn tồn tại, Cố Kỳ Việt vẫn là người lính nổi tiếng trong quân đội, đã hạ gục ba người, thậm chí còn nhanh hơn Lâm Kiều.

Khác với Lâm Kiều g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ địch, anh chỉ đánh ngất bọn chúng nhưng con d.a.o găm trong tay vẫn dính máu. Anh cắt gân chân của ba người, để tránh bọn chúng chạy trốn, sau đó dùng dây thừng buộc chặt vết thương, đảm bảo chúng sẽ không c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.

Sau khi Lâm Kiều đến, anh ta chỉ nhìn thấy những tên địch bị trói, có thể thấy Cố Kỳ Việt ra tay nhanh đến mức nào! Anh vốn dĩ không cần giúp đỡ.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 329: Chương 329



Lúc này Cố Kỳ Việt đang ngồi xổm, dùng con d.a.o găm dính m.á.u vỗ vào mặt đối phương, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi thấy Lâm Kiều đến, anh giơ tay kia lên, giữa các ngón tay là một mảnh vật trắng trắng.

Khi Lâm Kiều đến gần, anh lập tức đưa thứ trong tay cho anh ta, đồng thời giải thích: “Đây là thứ tôi lột ra được từ trên mặt chúng, rất có thể là da người.”

Lâm Kiều sửng sốt, lòng đầy giận dữ, đám quỷ này thật sự không phải người!

Vừa rồi anh ta không nên g.i.ế.c chúng dứt khoát như vậy, đáng lẽ nên để chúng sống để chuộc tội...

“Rốt cuộc chúng muốn làm gì?”

“Thâm nhập.”

Nghe thấy lời Lâm Kiều nói nhỏ nhẹ, Cố Kỳ Việt càng tỉnh táo phân tích, giữa lông mày xen lẫn vẻ trầm trọng: “Bọn chúng giả trang thành người bình thường thâm nhập vào nội bộ nhân dân, đến lúc đó muốn làm việc gì khác cũng sẽ thuận tiện.”

“Anh Cường ở chợ đen có địa vị chắc chắn, tôi đoán bọn gián điệp đã thay thế Tam Mao Tử và Lưu Đại Đầu, muốn mượn cơ hội này g.i.ế.c anh ấy rồi tìm người giả trang, sau đó dùng thân phận của anh Cường để câu kết với những người lợi hại hơn.”

Còn về lý do tại sao không g.i.ế.c anh Cường?

Vẫn là nhờ anh Cường đi tiểu đêm, nếu không anh ta đã c.h.ế.t mà không hề hay biết rồi.

Bởi vậy chuyện kho báu núi Ly Uyên mà bọn bọn hỏi ra chính là tin tức do đám gián điệp cố tình tiết lộ, mục đích là để giảm bớt khả năng bị phát hiện... Giết người vứt xác ở núi Ly Uyên rất thuận tiện, sẽ không có ai phát hiện ra.

Hơn nữa nghĩ lại việc anh Cường lúc đầu nóng lòng muốn đi núi Ly Uyên, e rằng anh ta chính là mục tiêu đầu tiên.

DTV

Kết quả thấy anh Cường không đến, chúng đành phải lùi một bước tìm mục tiêu thứ hai, sau đó tiếp tục g.i.ế.c người thay thế.

“Tôi chắc chắn sẽ g.i.ế.c bọn chúng!”

Nghe đến đó, Lâm Kiều dùng sức siết chặt nắm đấm, Cố Kỳ Việt liếc nhìn anh ta một cái, im lặng cất d.a.o găm đi, sau đó giấu ba người bị đánh ngất này ở ch* k*n đáo, rồi mới lại cầm súng, ngẩng đầu ra hiệu cho Lâm Kiều tiếp tục đi lên.

Những tên này chỉ là lâu la mà thôi.

“Con cá lớn” thật sự còn ở phía trên!

Sau khi giải quyết đám lính tuần tra chặn đường xong, Cố Kỳ Việt và Lâm Kiều không còn gặp phải trở ngại nào nữa nhưng càng đi lên cao càng thấy kinh hãi, lúc này đỉnh núi Ly Uyên đã không còn hoang vắng nữa mà xuất hiện thêm không ít dấu vết do con người để lại. Không phải dấu vết của một người. Chứng tỏ số lượng gián điệp trên núi này không ít.

Khi nhìn thấy hang động cách đó không xa, ánh mắt Cố Kỳ Việt lóe lên, lập tức quay đầu nhìn Lâm Kiều, giọng nói kiên định nhỏ nhẹ: “Tôi đi!”

Thấy vậy, Lâm Kiều cũng không tranh, từ khi thấy thân thủ của Cố Kỳ Việt không hề giảm sút, anh ta tự nhiên không có ý kiến gì.

Chỉ có điều...

“Một mình anh đi quá nguy hiểm, không thể ở đây chờ sao? Tôi đã báo tin xuống chân núi rồi, tiếp viện sẽ đến nhanh thôi.”

Cố Kỳ Việt lắc đầu, giải thích một cách tỉnh táo và lý trí: “Bọn chúng âm thầm lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, chắc chắn đã chuẩn bị đường lui rồi, không thể trì hoãn... Những tên khác chạy thì cứ để chúng chạy rồi đuổi sau, nhưng tên cầm đầu thì không được.”

Bởi vì rất có khả năng hắn ta sẽ cao chạy xa bay, giống như một giọt nước hòa tan vào biển cả.

Sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.

Vì vậy cho dù nguy hiểm, Cố Kỳ Việt cũng phải bí mật lẻn vào, khống chế tên gián điệp cầm đầu.
 
Back
Top Bottom