Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 310: Chương 310



Đôi mắt hoa đào của anh long lanh như mặt nước hồ đang lay động, anh nghiêm túc nói: “Anh sẽ luôn là dũng khí của em, hãy cứ mạnh dạn tiến về phía trước, bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Giống như lời thề, lại giống như lời tỏ tình, lời bày tỏ tấm lòng này khiến Thẩm Triều Triều không nhịn được nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

Lúc này Cố Kỳ Việt không còn ngây ngốc đứng tại chỗ nữa mà tiến lại gần Thẩm Triều Triều vài bước, đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt giao nhau, ngọt ngào dâng trào.

Trái tim Cố Kỳ Việt đang đập loạn xạ vì căng thẳng nhưng động tác của anh lại rất kiên định, anh cúi người xuống gần, Thẩm Triều Triều biết điều gì sắp xảy ra nên nhắm mắt lại, trái tim cũng đập thình thịch.

Biết mình sắp làm gì, mặt Cố Kỳ Việt ửng đỏ nhưng đôi mắt hoa đào lại sáng lấp lánh, bàn tay mạnh mẽ của anh đặt lên eo thon của Thẩm Triều Triều, nhẹ nhàng nhưng cũng hơi bá đạo, không cho phép cô chạy trốn vào thời khắc quan trọng.

Và sự chờ đợi cũng không kéo dài quá lâu.

Rất nhanh cảm giác mềm mại chạm vào môi truyền đến rõ ràng, trái tim Thẩm Triều Triều đập càng nhanh hơn. Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ rung, giống như những cánh bướm đang vỗ cánh bay lượn.

Thời tiết se lạnh, thoang thoảng hương hoa cỏ, ấm áp và quyến rũ.

Hai người không có kinh nghiệm đang vụng về thử nghiệm, nhưng những sai lầm mà người mới bắt đầu mắc phải là điều không thể tránh khỏi...

Khi căng thẳng, hành động của con người thường không kiểm soát được, khi chưa kịp tận hưởng nụ hôn đã muốn tiến thêm một bước thì ngay sau đó lại là răng môi va chạm, một cơn đau nhói truyền đến.

Hai người chỉ đành bất đắc dĩ dừng lại, sau đó nhìn thấy môi của đối phương đều có vết thương nhỏ, cùng chung cảnh ngộ “bị thương”, hai người nhìn nhau, gần như cùng một lúc, cả hai cùng bật cười. Thật là ngốc nghếch!

Không hôn nữa, Cố Kỳ Việt chọn cách ôm cô vào lòng, anh âu yếm dùng má cọ tóc Thẩm Triều Triều, giọng nói đầy nghiêm túc và mong đợi: “Lần sau anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa, hôm nay anh quá căng thẳng!”

“Anh cũng căng thẳng sao?”

Lúc này quan hệ với Cố Kỳ Việt dường như lại một lần nữa vượt qua một bước dài, Thẩm Triều Triều có can đảm giơ tay ôm lấy anh. Cô sẽ không bởi vì thẹn thùng mà không dám nhúc nhích.

DTV

Tình cảm lưỡng tình tương duyệt khiến người ta cảm thấy mới lạ, Thẩm Triều Triều cảm thấy mình giống như bước vào khu vực mới, sắp ở nơi này dán đầy ký ức thuộc về cô và Cố Kỳ Việt.

“Ừm, vô cùng vô cùng căng thẳng, tim anh bây giờ vẫn chưa ổn định lại sự kích động.”

Trong lúc nói chuyện, Cố Kỳ Việt giơ tay lên nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, áp lòng bàn tay cô vào n.g.ự.c mình, khiến cô cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập loạn nhịp của anh, giống như trong lồng n.g.ự.c anh cất giấu một chú thỏ đang nhảy loi choi không chịu yên tĩnh.

Biết cũng không phải là một mình mình căng thẳng, Thẩm Triều Triều lập tức cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Thì ra Cố Kỳ Việt không phải làm chuyện gì cũng thành thạo, cũng sẽ luống cuống.

Đáng yêu thật.

...

Có điều suy nghĩ Cố Kỳ Việt đáng yêu này cũng không duy trì quá lâu.

Trong lúc ăn cơm trưa, mấy người nhà họ Cố tề tựu đông đủ một bàn, chỉ có điều trước kia những lúc như thế này đều sẽ nói vài chuyện phiếm thú vị hoặc phóng đại, nhưng hôm nay lại hơi không giống.

Diệp Phương và Vương Thải Hà nhìn Thẩm Triều Triều, lại nhìn Cố Kỳ Việt, sau đó nhìn chằm chằm vào vết thương trên miệng hai người, lập tức lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 311: Chương 311



Dáng vẻ bọn họ vui mừng kiểu như “Cuối cùng heo nhà mình cũng hái được cải trắng”.

Ánh mắt rõ ràng như thế, ngay cả người mù cũng có thể phát hiện, huống chi là Thẩm Triều Triều.

Cô xấu hổ đến hai má đỏ bừng, trong mắt mang theo sự lúng túng, sau đó càng cúi đầu, hận không thể vùi mặt vào trong bát, đồng thời nghĩ nếu như Cố Kỳ Việt lần sau hôn cô lại tạo ra những vết thương nhỏ này thì sẽ không cho anh hôn nữa!

Bị các bậc trưởng bối phát hiện, thật sự là quá mất mặt!!

So với Thẩm Triều Triều đang xấu hổ, Cố Kỳ Việt lại vô cùng bình tĩnh, vốn dĩ anh không sợ ánh mắt của mẹ và bà nội, rất có khí phách “Muốn nhìn thì nhìn, cứ nhìn thoải mái”, chỉ là vành tai đỏ ửng lại bại lộ suy nghĩ thật của anh.

Dù sao tuổi của hai người cũng không tính là lớn, còn chưa trải đời nhiều, để cho da mặt cùng tố chất tâm lý cũng được tôi luyện, nên không thể thoát khỏi ánh mắt trêu chọc của các bậc trưởng bối.

Nhưng nhìn thấy Thẩm Triều Triều đã không thể ăn cơm bình thường, anh hơi không vui nhìn mẹ và bà nội nhà mình, ngại Thẩm Triều Triều sợ xấu hổ, anh chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu “đừng làm quá”.

Lời nhắc nhở này có chút tác dụng, cuối cùng hai người cũng không còn nhìn chằm cii chằm nữa, Cố Kỳ Việt nhanh chóng tiến đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, nâng đũa lên giúp cô gắp thức ăn.

Thẩm Triều Triều không thích ăn thịt mỡ, anh cố ý gắp bỏ phần mỡ, gắp phần thịt nạc vào trong bát của cô.

DTV

Có thể là bởi vì nụ hôn buổi sáng khiến khoảng cách giữa hai người càng gần, bây giờ Cố Kỳ Việt chỉ cần nhìn thấy Thẩm Triều Triều là trong lòng tràn đầy vui mừng, anh nhịn không được nhỏ giọng nói: “Triều Triều, lát nữa ăn xong thì về phòng, không sao đâu, anh ở đây cản đường đạn!”

Cố Kỳ Việt hiểu rõ hai vị nữ đồng chí Diệp Phương và Vương Thải Hà tuyệt đối sẽ trêu chọc vết thương trên môi hai người vào lúc rảnh rỗi.

Cho nên anh dứt khoát không cho cơ hội, trốn là thượng sách!

Chỉ có điều nếu hai người đều trốn, vậy thì không được... Sẽ bị mai phục, chờ đến khi bị tóm thì sẽ nghênh đón càng nhiều lời trêu chọc, cho nên chắc chắn phải để lại một người.

Thẩm Triều Triều đang ăn từng miếng thịt nhỏ, khi nghe thấy lời nói của Cố Kỳ Việt, trên mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cũng nhỏ giọng nói với Cố Kỳ Việt: “Sẽ rất vất vả đó!”

Dù sao, mẹ Diệp và bà nội Vương ngay từ đầu đã muốn tác hợp cho hai người bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng thấy thành công... Chỉ cần tưởng tượng một chút là biết sẽ bị hai người giữ lại, nói cả ngày cũng nói không hết.

Mà khi nghe thấy Thẩm Triều Triều lo lắng cho mình, Cố Kỳ Việt vội vàng bày tỏ: “Cho dù hỏa lực phía trước có mạnh đến đâu cũng không sao, anh có thể lấy một địch mười, hơn nữa chỉ cần anh không biết xấu hổ, mặc kệ họ nói nhiều thế nào cũng không sao.”

Bị lời nói của Cố Kỳ Việt chọc cười, Thẩm Triều Triều ngẩng mắt trừng anh một cái, bảo anh đừng nói bậy.

Có điều nụ cười trên mặt Cố Kỳ Việt lại càng sâu, anh ân cần nâng đũa gắp thức ăn đút cho Thẩm Triều Triều, bản thân anh vốn dĩ không đói, đồng thời, anh hơi nghi ngờ hỏi: “Triều Triều, em xịt nước hoa sao, thơm quá!”

Không phải mùi hương nồng gắt mà là mùi hương thoang thoảng, xuất hiện trên người Thẩm Triều Triều, giống như thêm một chút điểm xuyết.

“Là quà Lucy tặng em lúc chia tay, một lọ nước hoa!”

Giọng nói của Thẩm Triều Triều mang theo sự vui mừng, đây là món quà mang ý nghĩa đặc biệt mà cô nhận được, vốn dĩ cô đã chuẩn bị cất giữ cẩn thận, nhưng sau khi tiến thêm một bước với Cố Kỳ Việt, cô đột nhiên nhớ đến dòng chữ tiếng Anh được viết trên chai nước hoa.

Sweet Love. Tình yêu ngọt ngào.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 312: Chương 312



Vì vậy, động tác cơ thể giống như không chịu khống chế, khiến cô sau khi trở về phòng, cầm lấy chai nước hoa xịt vài cái, lúc này bị Cố Kỳ Việt phát hiện, khiến trong lòng Thẩm Triều Triều dâng lên vị ngọt.

Mà khi nhìn thấy nụ cười vô thức hiện lên trên mặt Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt sững sờ, đột nhiên phát hiện hình như mình chưa từng tặng món quà tương tự, anh vẫn luôn tặng đồ trang trí đẹp mắt hoặc đồ ngọc bích gì đó cho cô.

Chiều nay đến chỗ anh Cường lấy một ít phiếu Hoa Kiều, rồi đến cửa hàng Hữu Nghị mua vài món đồ trang điểm vậy!

Cố Kỳ Việt nhỏ mọn không muốn để Lucy lấy lòng Thẩm Triều Triều.

Không muốn nhắc đến Lucy nữa nhưng Cố Kỳ Việt vẫn khen thêm vài câu mới lặng lẽ chuyển chủ đề, nói đến sự keo kiệt của ba mình: “Quản đốc Cố quản lý xưởng sắt thép lâu như vậy cũng nhiễm tính keo kiệt rồi, em giúp xưởng sắt thép một việc lớn như vậy, vậy mà chỉ cho tám mươi đồng, lần sau đừng quan tâm đến ông ấy nữa.”

“Khụ khụ.”

Cố Kỳ Việt nói chuyện không hề tránh Cố Hằng đang ngồi ở bên kia, Cố Hằng nghe thấy, lập tức không được tự nhiên giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó biện minh cho mình: “Xưởng sắt thép có nhiều chỗ cần phải tiêu tiền, đương nhiên phải tính toán cẩn thận, con chưa từng đi làm, đương nhiên không biết khó khăn trong đó rồi! Đừng nói tám mươi đồng, ngay cả kiếm tám đồng cũng khó!”

“...”

Cố Kỳ Việt cạn lời.

Anh lắp ráp một chiếc xe là có thể kiếm được mấy nghìn đồng rồi.

Có điều chuyện như thế này lại không thể nói ra, anh chỉ có thể tiếp tục mang danh “ăn bám”, lựa chọn cầm bát lên húp một miếng cơm, đột nhiên cảm thấy có một công việc hình như cũng được.

Có điều đó cũng chỉ là nghĩ thôi, cuối cùng Cố Kỳ Việt cũng không thể chịu đựng được cảm giác mất tự do, cho nên đời này anh không thể nào đi làm được.

Đợi đến khi ăn cơm trưa xong, Cố Kỳ Việt bảo vệ Thẩm Triều Triều, để cô an toàn lên lầu.

Tận mắt nhìn thấy Thẩm Triều Triều rời đi, Cố Kỳ Việt mới dời tầm mắt, kết quả nhìn thấy Diệp Phương và Vương Thải Hà - hai người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha phòng khách, vẻ mặt như chuẩn bị “tra khảo” nghiêm khắc, ngay cả Cố Hằng vừa ăn cơm xong cũng bị hai người đuổi ra ngoài đi dạo. Đừng ở nhà làm vướng víu.

Thấy vậy, Cố Kỳ Việt biết rõ, anh cũng không trốn tránh. Anh bước nhanh đến ghế sô pha đối diện hai người ngồi xuống, vẻ mặt như kẻ liều mạng, thừa nhận: “Mối quan hệ giữa con và Triều Triều bây giờ đang phát triển theo hướng tốt.”

Nói xong, anh lại nhịn không được bổ sung thêm một câu: “Bây giờ hai chúng con yêu thương lẫn nhau.”

Lời nói vui vẻ và khoe khoang này khiến Vương Thải Hà bĩu môi, bắt đầu vạch trần: “Cũng chỉ có Triều Triều tốt bụng thôi, đổi lại là bà, chắc chắn phải đánh con vài cái mới hả giận.”

DTV

Diệp Phương ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Cũng không biết trước đó là ai sống c.h.ế.t đòi ly hôn.”

Bây giờ Cố Kỳ Việt không thể nghe hai chữ “ly hôn”, anh lập tức không còn vênh váo nữa, anh lựa chọn giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, giọng điệu cũng không còn vui vẻ như trước: “Trước kia là con bị mỡ heo che mắt, bây giờ con đã hoàn lương làm người mới, xin tha! Hơn nữa hai người bớt bớt lại đi, đừng dọa Triều Triều, cô ấy nhát gan.”

Có đôi khi kiểu trêu chọc này thấy đối phương càng xấu hổ thì càng có cảm giác thành tựu.

Bây giờ nhìn thấy Cố Kỳ Việt vẻ mặt dày hơn tường thành, Diệp Phương và Vương Thải Hà cũng không có hứng thú trêu chọc nữa, chỉ có thể bỏ qua.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 313: Chương 313



Đồng thời bị Cố Kỳ Việt liên tục lải nhải, hai ngươi phiền đến mức chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy cuối cùng cũng giải quyết được hai ngọn núi lớn trước mắt, tâm trạng Cố Kỳ Việt rất tốt nhưng anh cũng không quên việc chính, sau khi nói với người nhà một tiếng thì lập tức đến chỗ anh Cường.

Phải kiếm một ít phiếu Hoa Kiều mới được.

Dù sao, đến cửa hàng Hữu Nghị mua đồ cũng có hạn chế... Mấy năm trước quản lý rất nghiêm, cho dù có phiếu Hoa Kiều cũng không được, chỉ cho người nước ngoài vào, hai năm nay thì nới lỏng hơn một chút.

Trong lòng nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt giơ tay gõ cửa sân nhà anh Cường, theo một loạt tiếng bước chân truyền đến, lập tức vang lên tiếng nói: “Ai đấy!”

DTV

“Tôi.”

Cố Kỳ Việt nhất thời muốn trêu chọc anh Cường vì vậy cố tình hạ giọng xuống, giọng nói xa lạ khiến anh Cường khó hiểu, vốn dĩ vì chuyện xem mắt không thuận lợi mà anh ta đã buồn bực, anh ta lẩm bẩm rốt cuộc là ai nhưng động tác trên tay không chậm, mở cửa lớn ra.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt đang đứng ở ngoài cửa chào hỏi mình, khóe miệng anh Cường lập tức xị xuống.

Sao thằng nhóc này lại đến nữa!!

Hôm nay lại đến khoe khoang!

Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của Cố Kỳ Việt, anh Cường lập tức trợn trắng mắt, sau đó nhanh chóng muốn đóng cửa lại, ném người ra ngoài phơi nắng một lúc rồi tính sau.

Anh ta sợ Cố Kỳ Việt lại bắt đầu khoe khoang, anh ta rồi sẽ chua chát đến mức ruột gan cũng đau. Đàn ông độc thân không chịu nổi đâu!

Chỉ có điều động tác của Cố Kỳ Việt nhanh hơn, mắt nhìn tay làm kéo cửa sân, trong tình huống lực lượng chênh lệch, anh Cường cố gắng thế nào cũng không đóng cửa được, ngược lại để cho “tên cướp” vào cửa.

Biết đại thế đã mất, anh Cường khó chịu đóng cửa lại, trong lòng nghĩ sao mình không mang theo bông gòn bên người chứ! Bây giờ vừa hay có thể dùng đến, nhét hết vào hai tai.

“Anh Cường, hôm nay ở nhà một mình à, thật là buồn tẻ.”

Nhìn xem, tôi đã nói rồi mà! Cái thằng nhóc Cố Kỳ Việt này vừa mở miệng là khiến người ta tức đến đau gan. Ở một mình thì sao nào, ngược lại còn yên tĩnh đấy!

Hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình chọc tức người khác, Cố Kỳ Việt tự nhiên đi đến bàn tròn trong sân ngồi xuống, sau đó nhìn đống đậu phộng và ly rượu trên bàn thì lập tức nhướng mày. Trong nháy mắt đã đoán được anh Cường đang uống rượu giải sầu một mình! Còn về lý do tại sao?

Cố Kỳ Việt cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, biết rõ còn cố hỏi: “Anh Cường, xem mắt không thuận lợi à?”

“Cậu đừng nói nữa, im miệng đi!”

Vốn dĩ đã tự an ủi bản thân xong rồi, kết quả không ngờ Cố Kỳ Việt vừa nói một câu là khiến anh ta tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, anh Cường lại trợn trắng mắt...

Cố Kỳ Việt nhận đơn sửa chữa là ông thần tài, anh ta cần phải cung phụng anh, nhưng bây giờ anh chỉ xoay quanh phụ nữ, không có tâm trí làm việc, đúng là thằng nhóc đáng ghét. Không thể chiều được!

Đã đoán được Cố Kỳ Việt gần đây sẽ không nhận đơn sửa chữa, trong trường hợp không còn hy vọng, anh Cường đương nhiên sẽ không lải nhải nhắc đến công việc nữa, anh Cường ngồi phịch xuống ghế, sau đó cầm ly rượu lên uống cạn một hơi. Một mình muốn uống thì uống, không có vợ quản, thoải mái biết bao nhiêu... Hừ, những người phụ nữ kia từ chối tôi đúng là tổn thất lớn.

Rượu cay nồng khiến cổ họng anh Cường tê dại, vội vàng cầm đũa gắp một hạt đậu phộng chiên, món nhắm rượu ít ỏi như vậy, ngay cả thịt cũng không có, có thể thấy anh ta rất để ý đến chuyện xem mắt thất bại.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 314: Chương 314



Thấy vậy, Cố Kỳ Việt cũng không tiếp tục xát muối vào vết thương của anh ta nữa mà nói đến chuyện chính: “Anh Cường, lần này tôi đến là muốn nhờ anh giúp đỡ, giúp tôi gom góp một ít phiếu Hoa Kiều của cửa hàng Hữu Nghị, càng nhiều càng tốt, tôi cần.”

“Phiếu Hoa Kiều? Cậu muốn thứ này làm gì, muốn mua hàng ngoại quốc thì cứ đến tìm tôi, sẽ không bị chặt chém, bên tôi hàng đẹp giá rẻ, đảm bảo rẻ hơn những chỗ khác.”

Nghe Cố Kỳ Việt nói, sau khi nuốt vị cay của rượu xuống, anh Cường lập tức khó hiểu nói, cảm thấy thứ như phiếu Hoa Kiều này quá không thực tế.

Kết quả Cố Kỳ Việt thành thật giải thích: “Không được, tôi muốn mua cho Triều Triều một ít đồ trang điểm, đồ anh lấy từ chỗ khác tôi không yên tâm, vẫn nên chọn cửa hàng chính hãng thì an tâm hơn.”

Dù sao cũng là đồ dùng trên mặt, Cố Kỳ Việt không dám qua loa, nếu như anh biết cách thì đã sớm tự tay làm một bộ đồ trang điểm cho Thẩm Triều Triều rồi.

Mà sau khi biết là muốn mua đồ cho phụ nữ, anh Cường hận không thể tự tát mình mấy cái, ai bảo anh ta nhiều chuyện như vậy để làm gì. Vì vậy cũng không nói gì khác, đồng ý giúp anh đổi một ít phiếu Hoa Kiều.

DTV

Không muốn để Cố Kỳ Việt tiếp tục khoe khoang chuyện có vợ, lúc anh Cường cầm đũa gắp đậu phộng, mắt anh ta đột nhiên đảo một vòng, nghĩ đến tin tức nghe được hai ngày nay, lập tức nảy ra ý tưởng: “Kỳ Việt à! Người ta nói thanh niên trai tráng sức lực dồi dào, ngày nào cậu cũng ở nhà thì làm gì, có muốn đi cùng anh Cường làm một vụ lớn không?”

“Thế nào, anh muốn cướp ngân hàng? Hay là chuẩn bị làm lão đại chợ đen gục ngã?”

Cố Kỳ Việt quen biết anh Cường nhiều năm như vậy, hai người cũng thân thiết, anh trêu chọc khiến anh Cường nghe xong lập tức gắp hạt đậu phộng trên đũa ném về phía anh, bất mãn nói: “Nói bậy bạ gì đó, tôi là người tuân thủ pháp luật, không làm chuyện thất đức, là như vậy, gần đây tôi nghe được tin đồn bên núi Ly Uyên có chôn giấu kho báu!”

Nhắc tới hai chữ kho báu, anh Cường kích động đến mức phồng mũi, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ việc này không chừng là thật, núi Ly Uyên có lời đồn đại mấy trăm năm, nói năm đó vị đại tướng họ Tống kia tiêu diệt giặc cướp, thu hoạch vàng bạc châu báu, vì không tiện mang đi nên đã chôn hết ở núi Ly Uyên!”

“Ít nhất cũng phải mấy chục rương vàng bạc châu báu, nếu như tìm được thì thật sự là phát tài lớn!”

Đa số loài người không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Anh Cường cũng vậy. Cho dù anh ta kiếm lời không ít ở chợ đen nhưng có ai chê tiền trong tay nhiều đâu, nếu anh ta thật sự tìm được kho báu, đến lúc đó thì những người phụ nữ đã từ chối anh ta lúc xem mắt sẽ phải hối hận!

Chỉ có điều vẻ mặt Cố Kỳ Việt không có bất kỳ biến hóa nào, anh vẫn lý trí, sau đó hỏi ngược lại một câu: “Cũng chỉ là lời đồn đại, nếu như tìm không thấy kho báu thì sao?”

“...”

“Hơn nữa tôi cảm thấy so với việc tìm kiếm kho báu hư vô này, anh tốn nhiều tâm sức ở chợ đen hơn còn tốt hơn, vì kiếm ở chợ đen thì ít nhất là tiền thật, dù sao cũng tốt hơn là công dã tràng.”

Nhìn thấy biểu hiện của Cố Kỳ Việt khác với những người khác, anh Cường không khỏi thở dài một hơi, tâm trạng vốn đang kích động cũng dần dần bình tĩnh lại, nghĩ lời này của Cố Kỳ Việt cũng không sai.

Chỉ là anh ta bị phụ nữ từ chối nhiều, hơi buồn bực, cho nên mới nhất thời nổi hứng muốn làm giàu nhanh chóng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 315: Chương 315



Bởi vậy không mất quá lâu, anh Cường đã nghĩ thông suốt, lập tức thành khẩn nói: “Cậu nói đúng, cái thân già này của tôi vẫn là đừng đi, lỡ như ngã hay va phải đâu đó lại càng không đáng.”

“Nếu anh Cường rảnh rỗi không có việc gì làm thì giúp tôi đi tìm phiếu Hoa Kiều đi, bên này tôi đang rất gấp, tôi vẫn chưa tặng cho Triều Triều đồ trang điểm, thật sự là ngốc quá mà, vậy mà không biết thứ phụ nữ thích là gì.”

“...”

“Đúng rồi, anh Cường, anh không biết đâu, Triều Triều nhà chúng tôi ngoài viết bài gửi báo ra, cô ấy còn biết tiếng Anh, trước đó không lâu cô ấy vừa giúp xưởng sắt thép chiêu đãi khách nước ngoài, chính phủ bên kia lại gửi tới bản gốc tiếng Anh cần phiên dịch, haiz, vợ quá giỏi cũng hơi phiền não, nhỡ đâu người khác nói tôi không xứng...”

Anh Cường im lặng nắm chặt đũa, không ngờ tới cuối cùng vẫn không phòng bị được!

...

Cuối cùng, Cố Kỳ Việt lại bị anh Cường vừa đuổi vừa đẩy ra khỏi sân, đồng thời nói gần đây đừng tới nữa, sau khi tìm được đồ thì sẽ phái người đưa qua.

Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ nhún vai, thiếu mất một người nghe chuyện hay rồi, nhưng không sao, anh còn có thể tán gẫu với người khác...

Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt bước chân nhẹ nhàng đi về phía nhà họ Lữ, cảm thấy chú Lữ chắc chắn có thể hiểu tâm trạng của anh.

“Chú Lữ, Triều Triều nói tiếng Anh lưu loát lại dễ nghe, lúc ấy cháu nghe đến ngây người, cảm thấy cả người cô ấy đều đang tỏa sáng, thật sự là vô cùng xinh đẹp!”

“Người phụ nữ nước ngoài kia thật là phiền phức, tuy cháu nghe không hiểu tiếng Anh nhưng luôn cảm thấy cô ta đang nói xấu cháu với Triều Triều, lát nữa chú chọn cho cháu mấy quyển sách tiếng Anh nhập môn, cháu muốn tự học!”

“Có điều Triều Triều vẫn luôn thích cháu như trước, cháu cũng thích cô ấy, hai chúng cháu chính là một đôi trời sinh...”

Lúc đầu khi chú Lữ nghe thấy Thẩm Triều Triều thành công giải quyết vấn đề khó khăn thì vẫn còn vui vẻ, nhưng đợi đến khi Cố Kỳ Việt càng nói càng nhiều lại nói không hết, trong lòng ông ấy lập tức cảm thấy không ổn.

Đến khi Cố Kỳ Việt thao thao bất tuyệt nói gần một tiếng đồng hồ, không nói gì đến chuyện chính sự mà là những biến đổi cảm xúc như tâm sự của chàng trai trẻ, cuối cùng chú Lữ không thể nhịn được nữa, cầm cây chổi lớn đuổi anh ra ngoài để Cố Kỳ Việt đi gây họa cho người khác, đừng đến đầu độc lỗ tai của ông ấy nữa.

Liên tiếp bị người ta đuổi, Cố Kỳ Việt bĩu môi, đôi mắt hoa đào nheo lại nhưng tâm trạng lại không vì vậy mà trở nên tồi tệ, ngược lại vẫn vui vẻ hớn hở.

Anh đi trên đường cái, nhìn dòng người qua lại, rồi lại ngẩng đầu nhìn cây lớn và bầu trời, cảm thấy tất cả dường như đều tươi mới đáng yêu.

Có thể phát triển thêm một bước với Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt kích động vô cùng.

DTV

Sau khi mua một vài món ăn vặt, Cố Kỳ Việt vui vẻ trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Triều Triều đang cầm bình tưới nước, chuẩn bị tưới nước cho hoa ở sân sau, anh vội vàng bước nhanh tới nhận lấy bình tưới.

Giọng anh ấm áp: “Cùng đi đi.”

Thẩm Triều Triều đỏ mặt, hơi ngại ngùng không dám nhìn thẳng, chỉ gật đầu đồng ý.

Mà Cố Kỳ Việt lại rất tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Triều Triều trong lòng bàn tay, sau đó hai người thong thả bước về phía sân sau, trên đường đi, Cố Kỳ Việt kể chuyện anh Cường muốn lên núi đào kho báu.

Nghe xong Thẩm Triều Triều kinh ngạc không thôi, trước đó cô cũng đã từng nghe ba mẹ nói về núi Ly Uyên. Phải nói người sống lâu ở thành phố Giang Lâm không ai là không biết.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 316: Chương 316



Núi Ly Uyên cách khu vực nội thành một khoảng cách, đạp xe cần mất ba, bốn tiếng mới tới được, cho dù có người thèm muốn hoa quả trên núi nhưng cũng không có nghị lực đạp xe hai lượt đi và về, thêm vào đó núi Ly Uyên còn lưu truyền những câu chuyện kỳ lạ, cho dù bây giờ đã đả đảo mê tín dị đoan nhưng vẫn khiến người ta không dám đến nhiều.

Còn về những câu chuyện kỳ lạ đó là gì...

Thẩm Triều Triều biết không nhiều nhưng đều là những chuyện vừa đáng sợ vừa hoang đường, bây giờ nghĩ lại, đều là người lớn dùng để dọa trẻ con.

Cho nên cũng không biết là ai đã truyền ra lời đồn núi Ly Uyên có kho báu, mấu chốt là còn có người tin! Đâu phải trẻ con nữa.

Khi Thẩm Triều Triều nói ra suy nghĩ trong lòng, Cố Kỳ Việt khẽ cười, giải thích một cách sâu sắc: “Trên đời có rất nhiều người muốn đầu cơ trục lợi, cho rằng mình chính là người may mắn đó nhưng lại không biết phải làm việc chăm chỉ mới có cuộc sống ổn định, hoặc là có sự chuẩn bị để gánh chịu hậu quả, nhưng hiển nhiên phần lớn mọi người đều không có.”

Thẩm Triều Triều chớp chớp mắt, sau đó tò mò nghiêng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, vẻ mặt như đang nhìn thứ gì đó kỳ lạ.

Cố Kỳ Việt hơi bất lực, anh đưa tay nhẹ nhàng chọc trán Thẩm Triều Triều, giải thích cho cô: “Tuy anh có vẻ lêu lổng nhưng nói chuyện và làm việc vẫn rất đáng tin cậy.”

Anh sẽ không đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.

Hai người trò chuyện một hồi đã làm giảm bớt sự ngại ngùng, sau khi tưới hoa xong, lại cùng nhau ăn đồ ăn vặt, sau đó Cố Kỳ Việt lấy lý do tò mò, nài nỉ Thẩm Triều Triều xịt cho anh vài giọt nước hoa mà Lucy tặng.

Sau khi ghi nhớ mùi hương này, anh lại âm thầm hỏi thăm sở thích của Thẩm Triều Triều, chuẩn bị chọn loại nước hoa tốt hơn để làm quà!

Chỉ là vài ngày liên tiếp trôi qua, khi Thẩm Triều Triều nhốt mình trong phòng dịch tài liệu, Cố Kỳ Việt chờ đến sốt ruột, nghĩ với tốc độ làm việc của anh Cường, chắc là đã sớm mang phiếu Hoa Kiều đến rồi.

Dù sao thì phiếu Hoa Kiều cũng không phải thứ gì quá khan hiếm, ở chợ đen có tiền là mua được.

Là gặp chuyện gì sao?

Nghĩ vậy, khi Cố Kỳ Việt chuẩn bị đến nhà anh Cường một chuyến để xem tình hình thì phiếu Hoa Kiều đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng được đưa đến, có điều không phải do người khác đưa tới mà là anh Cường đích thân đến.

Khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh Cường, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ bất an, Cố Kỳ Việt không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mà anh Cường lại rất cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai mới kéo Cố Kỳ Việt vào trong sân nhà họ Cố, lúc này mới nói nhỏ: “Núi Ly Uyên có ma!”

Vừa nghe thấy chữ có ma, khóe mắt Cố Kỳ Việt không khỏi giật giật, khó trách anh Cường cứ giấu giếm.

Bây giờ đang là thời kỳ phá bỏ mê tín dị đoan.

Một khi bị người khác phát hiện thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt... Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ đưa tay xoa thái dương, sau đó khuyên nhủ: “Anh Cường, anh chỉ nói với tôi thôi đấy, ngàn vạn lần đừng để người thứ ba biết, nếu không anh cứ chờ bị Hồng vệ binh bắt đi phê bình đi!”

DTV

Anh Cường lộ vẻ đau khổ, đương nhiên anh ta biết nhưng thật sự là có ma! Hơn nữa anh ta càng nghĩ càng sợ.

Sợ đến mức anh ta ba ngày liên tiếp không ngủ ngon, bây giờ quầng thâm mắt nặng đến đáng sợ, anh ta luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta cũng sắp biến thành ma…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 317: Chương 317



Ngay cả lúc này đang là ban ngày ban mặt, anh ta cũng cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, người vô cùng mệt mỏi.

“Kỳ Việt à! Tôi lừa cậu khi nào chứ! Tôi thật sự không nói dối, thật sự có ma!!”

Nỗi sợ hãi dồn nén trong khoảng thời gian này khiến cảm xúc của anh Cường hơi mất kiểm soát, giọng nói của anh ta đột nhiên lớn hơn, Cố Kỳ Việt vội vàng huých cùi chỏ vào bụng anh Cường, dùng cơn đau để ép anh Cường lấy lại lý trí mới khiến anh ta ngừng nói.

Có điều sau khi bình tĩnh lại một chút, anh Cường đưa tay xoa bụng đang đau, anh ta lại khẳng định chắc chắn: “Thật đó, núi Ly Uyên chắc chắn có ma, nếu không thì không thể khiến cho những người đó có những biểu hiện kỳ lạ như vậy!”

Thấy cuối cùng anh Cường cũng bình tĩnh lại, Cố Kỳ Việt kéo anh ta vào sân sau, sau đó tùy tiện tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, lúc này mới tò mò hỏi rõ ngọn ngành: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại từ đầu đến cuối rõ ràng cho tôi nghe xem nào.”

Mặc dù biết anh Cường thật sự chưa bao giờ lừa anh, nhưng chuyện ma quỷ này quá hoang đường.

Nếu là những người lớn tuổi mê tín cả đời thì tin chuyện này cũng bình thường, nhưng những người trẻ tuổi như bọn họ lớn lên trong môi trường cách mạng, chỉ tin vào khoa học!

“Là như vậy, lần trước cậu đến, chẳng phải tôi có nhắc đến chuyện đi núi Ly Uyên tìm kho báu sao? Lúc đó cậu còn khuyên tôi đừng phí công, tôi suy nghĩ một chút thấy đúng là như vậy, thời gian đi tìm kho báu đó thà đến chợ đen đi dạo vài vòng còn kiếm được nhiều hơn, vì thế nên tôi đã từ bỏ ý định đó, nhưng người khác lại không nghĩ như tôi vậy!”

Anh Cường nói chuyện hơi dài dòng, Cố Kỳ Việt không ngắt lời, cứ để anh ta nói tiếp.

Mà khi nhắc đến người khác, cảm xúc của anh Cường lại trở nên kích động, hai tay anh ta đặt trước mặt nắm chặt vào nhau, dùng sức đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, lại mở miệng nói: “Tam Mao Tử và Đại Đầu đi theo tôi chính là những kẻ không tin tà, bọn họ cố ý xin tôi nghỉ phép mấy ngày, nói là muốn đến núi Ly Uyên xem thử, tôi khuyên hết lời rồi mà vẫn không khuyên được, đành để bọn họ đi... Kết quả, chưa đến hai ngày, bọn họ đã trở về nhưng giống như biến thành người khác vậy!”

“Không nói đến việc bọn họ thường xuyên dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm tôi, ngay cả hành vi cũng trở nên kỳ lạ, nhưng nhìn dáng vẻ và thói quen thì lại giống hệt như bình thường, tôi nghi ngờ bọn họ bị ma c.h.ế.t oan ở núi Ly Uyên nhập vào rồi!”

Nói đến đây, giọng nói của anh Cường trở nên run rẩy, rõ ràng là một người cao một mét bảy mấy nhưng giờ lại run lẩy bẩy như gà con.

Cố Kỳ Việt ngược lại càng nghe càng thấy hứng thú, bèn hỏi thẳng: “Hành vi trở nên kỳ lạ?”

“Đúng vậy, bình thường bọn họ lười muốn chết, bây giờ lại siêng năng kinh khủng, mấy ngày nay thường xuyên chạy lung tung khắp nơi, hơn nửa đêm không ngủ, còn ngồi xổm trên tường nhà tôi, nếu không phải đêm đó tôi dậy đi tiểu thì đã bị hai đứa nó lẻn vào nhà rồi, tôi sợ muốn chết!”

DTV

Việc đám đàn em chạy lung tung khắp nơi thật ra anh Cường cũng không để ý lắm, dù sao ai cũng có lúc ở nhà chán, ra ngoài đi dạo cũng là chuyện bình thường...

Có điều đêm hôm khuya khoắt lại ngồi xổm trên tường nhà anh ta thì không bình thường chút nào!

Đặc biệt là ánh mắt trở nên hung dữ trong đêm tối kia, nhìn cứ như hung thủ g.i.ế.c người vậy. Đêm hôm đó anh ta sợ đến mức suýt tè ra quần. Có điều chuyện này thì không cần phải nói ra nữa, kẻo lại bị chê cười.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 318: Chương 318



Anh Cường nói xong thì lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, sợ đối phương không tin mình, kết quả lại thấy Cố Kỳ Việt đưa một tay lên xoa cằm, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, khóe miệng lại từ từ nhếch lên, giống như gặp phải chuyện gì thú vị lắm vậy.

Một lúc sau, cuối cùng Cố Kỳ Việt cũng lên tiếng: “Anh Cường, chỉ nghe anh nói như vậy thì cũng không thể nào phán đoán được, hay là thế này, tôi sẽ tự mình quan sát, đến lúc đó cũng có thể nhìn ra là ma thật hay ma giả, nhưng mà bọn họ đã muốn lẻn vào phòng anh rồi, gần đây anh vẫn nên tìm một nơi an toàn để ở đi, đợi mọi chuyện kết thúc rồi hãy chuyển về.”

“Cậu còn phải nói sao, tôi đã chuyển đi lâu rồi nhưng vẫn sợ lắm, dù sao ma muốn hại người thì có cản cũng không cản được, tôi...”

“Anh Cường, tuy bây giờ chỉ có anh và tôi nhưng chuyện ma quỷ thì nên cẩn thận lời nói!”

Hoàn cảnh bây giờ không thích hợp để nói những lời này, Cố Kỳ Việt đưa tay lên môi ra hiệu cần thận trọng, hơn nữa mỗi khi có chuyện bất thường xảy ra, thường là chưa điều tra rõ ràng đã vội đưa ra kết luận hoang đường, đây cũng là nguyên nhân khiến các loại mê tín ngày càng nhiều.

Anh thật sự không tin chỉ đi núi Ly Uyên một chuyến mà đã bị ma ám rồi, có người giở trò thì còn nghe được, nhưng bởi vì anh Cường là người bị hại, suy nghĩ hỗn loạn cũng là bình thường, trước mắt vẫn nên để anh ta bình tĩnh lại một chút!

Hiện giờ anh có thể cho anh Cường uống một liều thuốc an thần: “Anh nói cho tôi biết chỗ ở của Tam Mao Tử và Đại Đầu cùng những nơi họ thường đến gần đây, ngày mai tôi sẽ đi gặp bọn họ.”

Nghe Cố Kỳ Việt nói như vậy, anh Cường mừng rỡ, lần này anh ta đích thân tìm đến cũng chính là ôm ý nghĩ này.

DTV

So với anh ta yếu đuối vai không thể gánh tay không thể xách, ngay cả ma quỷ cũng sợ thì Cố Kỳ Việt mạnh mẽ lại có thể đánh, chỉ là tại sao phải đợi đến ngày mai? Không phải là nên đánh lúc sắt còn nóng sao?

Nhìn ra nghi ngờ của anh Cường, Cố Kỳ Việt nhếch môi cười cười, lập tức rút một tấm phiếu Hoa Kiều vừa mới có được từ trong túi ra, cầm trong tay lắc lắc giữa không trung, đắc ý nói: “Hôm nay có việc, tôi muốn đi mua đồ trang điểm cho Triều Triều, tôi chỉ chờ những phiếu này thôi!”

“...”

Cố Kỳ Việt nhìn dáng vẻ cạn lời của anh Cường, anh chỉ cười, không nói thêm gì khác... Trời đất bao la cũng không quan trọng bằng Thẩm Triều Triều.

...

“Đây là?”

Hôm nay Thẩm Triều Triều vẫn nhốt mình trong phòng gần một ngày, cuối cùng cô cũng dịch được hai phần ba bản gốc tiếng Anh, thêm chút sức nữa là có thể dịch xong toàn bộ!

Mà khi ra khỏi phòng để giảm bớt mệt mỏi vì ngồi lâu, không ngờ Cố Kỳ Việt lại kéo cô ra ban công.

Sau đó anh ấn cô ngồi trên ghế xích đu, chưa kịp để Thẩm Triều Triều hỏi, đã thấy Cố Kỳ Việt ngồi xổm trước mặt, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, đôi mắt anh như những ngôi sao sáng chói, ngay sau đó anh lấy ra một chiếc hộp không nhỏ từ bên cạnh.

Bên ngoài hộp được bọc bằng giấy màu hồng nhạt, lại dùng ruy băng màu xanh dương thắt thành một chiếc nơ bướm to, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi, cũng thấy được sự long trọng, Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ngọt ngào dâng trào.

Cố Kỳ Việt lại chuẩn bị quà cho cô!

Nghĩ đến gần đây vì bận dịch tài liệu, cô gần như không bước ra khỏi cửa phòng, càng đừng nói đến việc ở chung với Cố Kỳ Việt, nhưng anh không hề tức giận vì điều này, ngược lại còn chuẩn bị quà.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 319: Chương 319



Thẩm Triều Triều nhìn món quà được đưa đến trước mặt, cô lại hơi buồn. Vì vậy sau khi nhận quà, cô không mở ra ngay mà chọn đặt bên cạnh.

Ngay lúc Cố Kỳ Việt đang nghi ngờ, Thẩm Triều Triều đột nhiên đứng dậy, sau đó đưa tay ôm anh. Cô gái nhỏ nhắn mềm mại hành động quá bất ngờ, Cố Kỳ Việt suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà anh phản ứng nhanh nên đã ổn định lại được.

Sau sự ngạc nhiên ban đầu, đương nhiên Cố Kỳ Việt vui mừng khi người mình thích chủ động đến gần.

Anh đưa tay ôm eo Thẩm Triều Triều, chưa kịp nói ra lời thì giọng nói nhỏ nhẹ của Thẩm Triều Triều đã vang lên: “Cố Kỳ Việt, em xin lỗi, gần đây em đã bỏ bê anh, em thật sự xin lỗi!”

DTV

“...”

Thì ra là vì chuyện này!

Nghe thấy lời nói đầy áy náy của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không khỏi bật cười, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo b.í.m tóc đen nhánh của Thẩm Triều Triều, an ủi cô: “Em cũng không phải cố ý, không cần phải xin lỗi, hơn nữa đây là công việc của em, đương nhiên em phải nghiêm túc.”

Cố Kỳ Việt cũng đã từng có thời gian say mê cơ khí học đến mức không thể tự kiềm chế, ngay cả ăn ngủ cũng không còn thấy quan trọng nữa, cho nên anh rất đồng cảm, đương nhiên sẽ không trách Thẩm Triều Triều lạnh nhạt với mình.

Dù sao Thẩm Triều Triều cũng lạnh nhạt với tất cả mọi người trong nhà... Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Cố Kỳ Việt càng thêm rạng rỡ, anh đưa tay xuống, vỗ về sau lưng Thẩm Triều Triều.

Chỉ có điều... Thẩm Triều Triều sẽ không tiếp tục như vậy chỉ vì Cố Kỳ Việt hiểu và bao dung, cô kiên quyết lắc đầu, mặc dù công việc quan trọng nhưng cũng không thể bỏ bê gia đình.

Trải qua việc ba mẹ qua đời, trong lòng Thẩm Triều Triều, gia đình quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Vì vậy Thẩm Triều Triều đã quyết định, cô đứng dậy khỏi vòng tay của Cố Kỳ Việt, sau đó đưa tay ôm lấy mặt anh, hai người nhìn nhau: “Lần sau sẽ không như vậy nữa, dù là viết lách hay dịch thuật gì đó cũng không quan trọng bằng mọi người!”

Dáng vẻ cô nghiêm túc như vậy thật đáng yêu.

Đôi mắt của Cố Kỳ Việt sáng long lanh, khóe miệng cong lên không hề hạ xuống, anh không nhịn được mà cúi xuống hôn cô một cái, hôn đến mức má Thẩm Triều Triều đỏ bừng, đôi mắt đen láy cũng trở nên long lanh, tuy xấu hổ nhưng cô cũng thật lòng hôn trả Cố Kỳ Việt.

Cho dù cả hai không nói thêm lời nào nữa, cũng có thể cảm nhận được tình cảm của nhau.

Sau một hồi hôn nhau ngọt ngào, Thẩm Triều Triều mới cầm lấy hộp quà, đưa tay tháo ruy băng và giấy gói, mở hộp ra, thấy bên trong có vài món đồ trang điểm được đặt ngay ngắn.

Ngoài son môi và nước hoa ra, những thứ khác đều là những thứ mà Thẩm Triều Triều chưa từng thấy, cô tiện tay cầm lên một món, nhìn kỹ phần giới thiệu bằng tiếng Anh kèm theo, đó là mascara.

Hầu hết phụ nữ khi nhìn thấy những món đồ có thể làm cho mình đẹp hơn đều sẽ vui vẻ.

Đặc biệt là món quà do người mình thích tặng, Thẩm Triều Triều đặt mascara trong tay trở lại hộp, trong lòng ngọt ngào như mật, cô ngẩng lên, nhìn Cố Kỳ Việt bằng ánh mắt lấp lánh.

“Anh mua ở cửa hàng Hữu nghị sao?”

“Ừ, em thích không?”

Khi nhìn thấy tờ giới thiệu bằng tiếng Anh, Thẩm Triều Triều đã đoán được nguồn gốc, lúc này nghe Cố Kỳ Việt hỏi, cô lập tức gật đầu mạnh mẽ, thích lắm!

Chỉ có điều đồ ở cửa hàng Hữu nghị không chỉ đắt mà còn không mua được nếu không có phiếu Hoa Kiều. Có phải quá đắt không?

Hình như nhìn ra sự do dự của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt đưa tay cầm lấy chai nước hoa trong hộp, sau đó xịt lên mu bàn tay Thẩm Triều Triều, mùi hương hoa tươi mát lập tức lan tỏa giữa hai người.
 
Back
Top Bottom