Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 330: Chương 330



Không phải Lâm Kiều không biết điều đó, chỉ là anh ta không nỡ để Cố Kỳ Việt mạo hiểm, bây giờ nghe anh nói vậy, biết anh đã có chủ ý, vì thế nên không ngăn cản nữa, anh ta nói giống như lời anh Cường đã nói lúc chia tay: “Chú ý an toàn nhé!”

Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu mình biết rồi, một giây sau, anh nhanh nhẹn thoắt cái đã chui vào trong hang động, ánh sáng bỗng trở nên tối tăm, anh phải cẩn thận tiến về phía trước.

May mà anh không mặc áo sơ mi trắng, vì thế nên lúc này ở trong hang động cũng không bị lộ.

Đi vòng qua những cột đá kỳ lạ gặp phải trên đường, trong lúc đó cũng chạm mặt vài người khác đang đi lại, để tránh bị lộ, Cố Kỳ Việt cố nhịn xuống ý định ra tay, một đường lẻn vào sâu bên trong hang động, rất nhanh đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.

“Mẹ kiếp, ngày nào cũng phải ở cái núi hoang này, rốt cuộc bao giờ mới xong, lúc trước khi gia nhập, có ai nói phải lãng phí thời gian ở đây đâu, mà là hứa sẽ cho đi thành phố phá hoại cơ mà!”

“Bớt om sòm đi, dù ở đâu thì cũng là làm việc cho đại nhân Thiên Hoàng, vì thế nên thấy vinh hạnh mới phải! Chờ chuyện này xong rồi, đại nhân Du Nhị đã nói sẽ đưa chúng ta ra nước ngoài hưởng thụ.”

Gián điệp không phải toàn là người nước ngoài, cũng có người trong nước bị dụ dỗ.

Ví dụ như mấy tên trước mặt này, Cố Kỳ Việt nhìn chằm chằm vào chúng với ánh mắt nặng nề, anh ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt chúng, không vội rời đi mà trong lòng tính toán sẽ bắt một tên tra hỏi, hỏi xem tên gián điệp cầm đầu là ai.

Nhưng chưa kịp hành động thì đáp án đã tự động bay vào tai anh.

DTV

“Đại nhân Du Nhị thật sự quá lợi hại, không chỉ có kỹ thuật dịch dung cao siêu mà cũng rất lịch sự nho nhã, quả không hổ là người được đại nhân Thiên Hoàng coi trọng, có thể đi theo ngài ấy thật sự là quá may mắn.”

“Đúng vậy, cũng phải xem đại nhân Du Nhị là ai chứ, ngài ấy là...”

“Suỵt suỵt, muốn giữ cái lưỡi của anh thì đừng có tùy tiện bàn tán về đại nhân Du Nhị.”

Cố Kỳ Việt nheo mắt, nhìn theo hướng mấy tên kia đang nhìn thì thấy bên trái có một lối rẽ thông đến chỗ sâu hơn, nhìn động tác và lời nói của mấy tên này thì tên Du Nhị kia đang ở đó.

Xác định được tên gián điệp cầm đầu, Cố Kỳ Việt không lãng phí thời gian nữa, bước chân anh nhẹ nhàng nhanh chóng rẽ đường, không đi thẳng về phía trước nữa mà đi về phía lối rẽ bên trái.

Cũng là do tình cờ mới biết được những điều này, nếu không anh đã cứ đi thẳng về phía trước rồi.

Sau đó mọi chuyện đều rất thuận lợi, rất nhanh anh đã đến một căn phòng thô sơ có bàn ghế ở cuối lối đi, bên trong có một người đàn ông đang ngồi, lúc này đang cúi đầu viết gì đó trên giấy.

Ánh nến thỉnh thoảng lại cháy lách tách nhưng không làm phiền người đàn ông tiếp tục viết.

Có điều khi con d.a.o găm trong tay Cố Kỳ Việt kề vào cổ người đàn ông, rạch ra một vết m.á.u cho thấy anh không hề đùa, lập tức khiến cơ thể người đàn ông căng cứng, cuối cùng dừng bút.

Người đàn ông tên là Du Nhị tuổi không nhỏ, đã ngoài bốn mươi, khóe mắt đã xuất hiện một vài nếp nhăn.

Hắn ta vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn, không để ý đến vũ khí đang kề vào cổ mình mà mở miệng nói: “Người anh em này, xin dừng tay, anh g.i.ế.c tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn rước họa vào thân, chi bằng ngồi xuống nói chuyện tử tế.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 331: Chương 331



Vũ khí kề sát cổ rất sắc bén, nếu la hét, e rằng sẽ bị cứa đứt cổ họng ngay lập tức.

Người thông minh tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc.

Nghe Du Nhị nói, Cố Kỳ Việt hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn bàn, thấy chữ viết trên giấy là tiếng nước ngoài thì lập tức mất hứng thú.

Như cố tình đối nghịch, Cố Kỳ Việt ra tay mạnh hơn, cứa một nhát vào cổ Du Nhị.

Máu lập tức chảy đầy vạt áo. Cơn đau khiến Du Nhị hít sâu một hơi, cuối cùng hắn ta cũng hoảng sợ, vội vàng mở miệng lần nữa: “Tôi có rất nhiều tiền và châu báu, còn có thể cung cấp người đẹp cho anh, chỉ cần anh thả tôi ra, mọi chuyện đều dễ thương lượng.”

“Lần này các người dùng thủ đoạn đánh tráo để trà trộn vào nội bộ nhân dân, mục đích cuối cùng là gì?”

“...”

Hoàn toàn không ngờ Cố Kỳ Việt lại nói toạc ra kế hoạch của mình, Du Nhị toát mồ hôi lạnh, lúc này mới nhận ra tình hình không ổn, hắn ta vừa định há miệng hô to thì đã bị Cố Kỳ Việt đ.ấ.m một cú vào bụng. Chỉ một cú đ.ấ.m đã khiến Du Nhị im bặt, đau đớn cúi gập người.

Rất nhanh, sau khi dịu đi, thấy Cố Kỳ Việt giơ nắm đ.ấ.m cảnh cáo, Du Nhị giơ tay lau mồ hôi lạnh, không còn ngoan cố nữa: “Là mệnh lệnh của đại nhân Thiên Hoàng, bảo chúng tôi trà trộn vào chính quyền thành phố Giang Lâm, nắm giữ khu vực này trong tay để thuận tiện hành động sau này.”

Cũng gần giống với những gì Cố Kỳ Việt đoán, chỉ là không ngờ bọn chúng lại tham lam như vậy.

Sau khi nói xong, Du Nhị bỗng đổi giọng: “Thân thủ của anh rất tốt, nếu chịu quy thuận, chắc chắn sẽ được hưởng lợi ích không tưởng tượng nổi, đất nước chúng tôi rất hùng mạnh, nước Hoa bây giờ chỉ là một con sâu, phát triển chậm chạp, chỉ hơn lũ khỉ trên núi một chút thôi.”

Có lẽ là do những tên Hán gian xu nịnh đã khiến Du Nhị có nhận thức sai lầm.

Giọng điệu hắn ta dụ dỗ Cố Kỳ Việt lúc này mang theo sự đắc ý và kiêu ngạo, thái độ khinh miệt khiến Cố Kỳ Việt bật cười, sau đó anh dùng một tay ấn đầu Du Nhị xuống bàn, đập cho hắn ta choáng váng.

Nhưng miệng hắn ta vẫn ngoan cố nói: “Đây là sự thật không thể thay đổi, nước Hoa vốn dĩ không xứng đáng có lãnh thổ rộng lớn như vậy, đất nước lạc hậu như vậy, vốn dĩ không thể cạnh tranh với các quốc gia khác, sớm muộn gì cũng sẽ...”

Lần này Cố Kỳ Việt không cho Du Nhị cơ hội mở miệng nữa, đánh hắn ta ngất xỉu.

Sau đó anh lấy dây thừng trói chặt hắn ta lại, trong lúc làm việc này, anh nghiến răng ken két, vẻ mặt hung dữ, cảm thấy đám gián điệp này càng nhìn càng thấy ghét, nếu không phải anh không g.i.ế.c người thì đã g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng từ lâu rồi.

Ném Du Nhị vào góc, anh lấy đồ đạc che hắn ta lại, làm xong mọi việc, trong lòng vẫn còn lửa giận, Cố Kỳ Việt không nhẫn nhịn nữa, ước tính thời gian, tiếp viện chắc cũng sắp đến rồi, anh lập tức cầm lấy s.ú.n.g săn mở chốt an toàn, chuẩn bị chiến đấu!

...

Đúng như Cố Kỳ Việt dự đoán, tiếp viện nhanh chóng chạy đến, phối hợp với anh từ trong ra ngoài, bắt gọn đám gián điệp.

Giao nộp tên cầm đầu Du Nhị, chuyện tiếp theo không phải việc của bọn họ nữa, anh Cường cũng không rảnh rỗi, đi tìm khắp núi, cuối cùng cũng tìm thấy t.h.i t.h.ể của Tam Mao Tử và Lưu Đại Đầu trong một cái hố.

Vì bị hủy mặt mũi, vì thế nên mặt mũi bọn họ m.á.u me be bét, chỉ có thể nhận ra dựa vào quần áo.

DTV

Vừa nhìn thấy cảnh này, mắt anh Cường lập tức đỏ hoe, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.

Anh ta giơ tay tát mạnh vào mặt mình mấy cái, nếu như không phải anh ta nói ra chuyện núi Ly Uyên có kho báu thì Tam Mao Tử và Lưu Đại Đầu cũng sẽ không mất mạng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 332: Chương 332



Thấy anh Cường tự trách như vậy, Cố Kỳ Việt đứng bên cạnh im lặng không nói gì.

Lâm Kiều vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, cuối cùng cũng khiến anh Cường bình tĩnh lại, sau đó vội vã trở về thành phố Giang Lâm, báo cáo chi tiết về chiến dịch lần này cho thị trưởng Lý Nam.

Tuy kết quả thuận lợi nhưng những chi tiết trong quá trình cũng phải nói rõ ràng, nhưng Cố Kỳ Việt thuật lại rất ngắn gọn, chỉ kể sơ qua về việc bắt giặc phải bắt vua trước trong hang động, sau đó lập tức nhường sân khấu cho anh Cường và Lâm Kiều để bọn họ tự do phát huy.

Còn anh thì đang rất muốn về nhà gặp Thẩm Triều Triều! Ngọn lửa trong lòng anh không những không hề tắt theo thời gian mà ngược lại càng lúc càng cháy dữ dội, như muốn thiêu rụi cả con người anh, anh cảm thấy n.g.ự.c rất khó chịu.

Chỉ có gặp được người mình thích mới có thể vơi bớt phần nào. Nhưng anh chưa kịp rời đi thì thị trưởng Lý Nam đã gọi anh lại, báo cho anh một tin buồn: “Bà của Lưu Đại Đầu đã qua đời cách đây một tiếng, sau khi kiểm tra thì thấy bà cụ sức khỏe yếu, không qua khỏi nữa.”

“Ừm.”

Liên tiếp nghe những tin buồn, Cố Kỳ Việt cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Anh dừng bước, quay sang nhìn thị trưởng, muốn tìm câu trả lời: “Chú Lý, làm thế nào để thay đổi cục diện lạc hậu sẽ bị đánh?”

“Đương nhiên là phải trở nên mạnh mẽ, một người không đủ thì phải tập hợp nhiều người, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”

Câu hỏi rất đơn giản, đáp án cũng đơn giản như vậy.

Lý Nam còn đang thắc mắc tại sao Cố Kỳ Việt lại đột nhiên hỏi câu này thì thấy anh thở dài một hơi, sau đó như đã đưa ra quyết định, mỉm cười với Lý Nam rồi nói ra những lời khiến Lý Nam vô cùng kinh ngạc.

DTV

Anh Cường và Lâm Kiều ở bên cạnh cũng há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ Cố Kỳ Việt lại dám làm chuyện lớn như vậy.

Bất kể ba người có mặt kinh ngạc thế nào, Cố Kỳ Việt cũng cảm thấy thoải mái, ngọn lửa trong lòng anh đã chuyển hóa thành động lực, anh sảng khoái bước ra khỏi tòa nhà chính quyền, bước chân nhẹ nhàng.

Nhưng trước đó do không chú ý nên không phát hiện ra, mãi đến khi đạp xe về đến nhà, Cố Kỳ Việt mới thấy đùi phải đau nhức dữ dội, anh cúi đầu nhìn thì thấy bị đạn lạc sượt qua, rách một vết lớn, tuy đã ngừng chảy m.á.u nhưng m.á.u khô lại dính trên đó, nhìn qua cũng khá đáng sợ.

Cố Kỳ Việt thấy hơi đau đầu, anh vốn định đi gặp Thẩm Triều Triều ngay, giờ thì hay rồi. Phải đi xử lý vết thương trước đã, kẻo dọa Thẩm Triều Triều sợ.

Có điều đúng là họa vô đơn chí, Cố Kỳ Việt vừa dừng xe thì cổng nhà họ Cố lập tức mở ra, Thẩm Triều Triều mà anh ngày đêm mong nhớ vội vàng chạy ra, thậm chí còn không đeo khẩu trang, ánh mắt đầy sợ hãi lo lắng, sắc mặt trắng bệch khiến Cố Kỳ Việt không dám trốn tránh.

Anh thấy đau lòng không thôi.

Anh giang rộng vòng tay về phía Thẩm Triều Triều, mặc kệ đang ở ngoài, ôm cô vào lòng.

Khác với trước kia khi làm nhiệm vụ bị thương chỉ có thể tự mình xử lý, bây giờ anh đã có người thương yêu, biết rõ vết thương trên đùi không thể che giấu được, vì thế nên quyết định cướp trước cơ hội. Ôm lấy thân hình mềm mại trong lòng, Cố Kỳ Việt dụi cằm vào vai Thẩm Triều Triều, giả vờ đáng thương nói: “Triều Triều, anh bị thương rồi, đau quá.”

Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, Thẩm Triều Triều giật mình, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh.

Rất nhanh, tầm mắt cô tập trung vào vết thương trên chân phải, nhìn thấy m.á.u thịt be bét, cô vô thức giơ tay che miệng, khóe mắt lập tức đỏ lên. Mặc dù biết lần này Cố Kỳ Việt ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cô không ngờ anh lại bị thương!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 333: Chương 333



Trong lúc Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm vào vết thương, người bị thương lại giả vờ yếu ớt đến nghiện, chỉ cảm thấy cảm giác được quan tâm làm tâm trạng anh vui vẻ.

Nhưng nhớ tới bây giờ không phải ở nhà, hàng xóm xung quanh có lẽ đang nhìn, anh tùy ý ném xe đạp ở cửa, sau đó được dìu vào nhà. Những người khác âm thầm quan sát đều bàn tán, không biết con trai nhà họ Cố lại đi làm chuyện lớn gì!

Bất kể những người khác nghĩ như thế nào, sau khi vào cửa sân, đợi đến khi cửa đóng lại, Cố Kỳ Việt lập tức đưa tay ôm vai Thẩm Triều Triều, anh vốn định kêu đau, nhưng cúi đầu nhìn vẻ mặt đau lòng của Thẩm Triều Triều, anh nhịn không được đưa tay chọc chọc vào gò má mềm mại của cô.

Đổi lại là Thẩm Triều Triều tức giận ngước mắt nhìn anh, đôi mắt cô sáng ngời như bó đuốc cháy hừng hực lửa giận. Không phải bởi vì bị đầu ngón tay chọc vào má, mà là chuyện Cố Kỳ Việt bị thương: “Cố Kỳ Việt, lúc đi anh đã đồng ý với em sẽ trở về an toàn, bây giờ vết thương này là sao đây?”

DTV

Bây giờ đã giải quyết vấn đề gián điệp xong, đương nhiên là Cố Kỳ Việt có thể nói ra toàn bộ.

Có điều liên quan đến hai chữ gián điệp dù sao cũng là chuyện nghiêm túc, Cố Kỳ Việt không mở miệng ở trong sân mà lề mà lề mề mề kéo Thẩm Triều Triều về phòng mình. Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, anh kéo ghế tới, để hai người có chỗ ngồi.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều khoanh hai tay trước ngực, chờ đợi anh nói tiếp, Cố Kỳ Việt không nhịn được cười, lập tức giải thích với cô, từ lúc đầu nghi ngờ đến khi xác định, lên núi tìm kiếm gián điệp đầy nguy hiểm, ngay cả việc tên cầm đầu gián điệp Du Nhị khinh thường và dụ dỗ anh cũng nói ra.

Giống như đang nghe kể chuyện ở quán rượu, ly kỳ khúc chiết, vẻ mặt của Thẩm Triều Triều dần dần trở nên kinh ngạc.

Sau khi Cố Kỳ Việt nói xong toàn bộ, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh đi bắt gián điệp sao?”

“Ừ.”

Vốn dĩ Thẩm Triều Triều có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này nghe xong, những suy nghĩ đó đều tan biến, thay vào đó là sự sùng bái và tự hào, khi nhìn về phía Cố Kỳ Việt, cô chỉ cảm thấy anh đang tỏa sáng. Đất nước đã trải qua chiến tranh và m.á.u lửa, thế hệ trẻ đều dành tình yêu cho tổ quốc.

Đặc biệt là đối với những kẻ có ý đồ phá hoại, càng cần phải giải quyết không chút lưu tình, bởi vậy việc Cố Kỳ Việt giải quyết một nhóm gián điệp, nếu nói ra ngoài tuyệt đối sẽ khiến nhiều người kính trọng hơn. Là anh hùng thực sự!

Có điều loại chuyện nhạy cảm này chắc chắn sẽ không công khai, chỉ có thể làm một anh hùng vô danh... Nhưng trong mắt Thẩm Triều Triều, người cô yêu thật sự rất lợi hại!

Nhận thấy ánh mắt nồng nhiệt của Thẩm Triều Triều, trong lòng Cố Kỳ Việt rất đắc ý nhưng trên mặt không biểu hiện ra, anh lập tức thay đổi tư thế ngồi trên ghế, một tay cố ý chạm vào gần vết thương ở chân, lập tức giả vờ “hít” một tiếng.

Anh nhíu mày, vẻ mặt đau đớn.

Thẩm Triều Triều lập tức lo lắng, vội vàng hỏi: “Vết thương đau sao? Đợi chút, em đi lấy thuốc và băng gạc.”

Nói xong, không đợi Cố Kỳ Việt ngăn cản, Thẩm Triều Triều nhanh chóng rời khỏi phòng, đi đến phòng mình lục tung đồ đạc, sau đó lấy thêm một chậu nước sạch.

Lúc trở lại phòng Cố Kỳ Việt, bất chấp sự ngăn cản của anh, Thẩm Triều Triều vốn nhút nhát bỗng mạnh mẽ ấn anh xuống ghế, xé toạc chiếc quần bị rách của Cố Kỳ Việt.

Hành động này khiến Cố Kỳ Việt sững sờ, rất nhanh anh nhớ tới việc Thẩm Triều Triều sử dụng cái muôi rất thành thạo và sức lực lớn hơn người khác một chút...
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 334: Chương 334



Cho nên cô chỉ xé rách quần cũng không có gì lạ, ít nhất chỉ là xé một ống quần thôi.

Anh không cần phải để ý... Mới là lạ!

Biết trước là không thể ngăn cản Thẩm Triều Triều, anh đã không giả vờ đáng thương. Ban đầu anh còn tưởng rằng có thể nhận được sự an ủi dịu dàng của Thẩm Triều Triều...

Trong khi Cố Kỳ Việt đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Triều Triều lại nghiêm túc rửa sạch vết thương, may mà vết thương không tiếp tục chảy máu, nhưng vết thương hở ra khiến cô vô thức nhẹ tay hơn.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi. Chẳng trách Cố Kỳ Việt lại tỏ ra yếu ớt như vậy, nếu là cô chắc đã đau đến ngất xỉu rồi.

Nghĩ đến điều này, Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng thổi vào vết thương, làn gió nhẹ thổi qua, Cố Kỳ Việt bừng tỉnh, cơ thể anh lập tức cứng đờ, trong lòng như có một chú nai con đang chạy loạn.

Anh nhìn Thẩm Triều Triều từ trên xuống dưới, hàng mi dài của cô chớp chớp như đang lay động trái tim anh.

Lúc này trong lòng anh tràn đầy vui mừng, khóe miệng anh cong lên, đôi mắt sáng rực.

Thực ra, lúc nãy ở cửa nhà giả vờ yếu ớt, Cố Kỳ Việt cũng không quen lắm, dù sao trước giờ anh cũng chưa từng làm vậy nên hơi không thoải mái, nhưng ở trước mặt Thẩm Triều Triều, chuyện gì anh cũng có thể thành thạo. Bây giờ thậm chí anh vứt bỏ cả sĩ diện, chỉ muốn Thẩm Triều Triều quan tâm đến mình hơn.

Vì vậy sau khi Thẩm Triều Triều xử lý vết thương xong, vừa ngẩng đầu lên, cô lập tức thấy Cố Kỳ Việt dựa vào lưng ghế, vẻ mặt mệt mỏi, Thẩm Triều Triều hơi hoảng hốt vội vàng đến gần.

Cô đưa tay nâng mặt Cố Kỳ Việt lên, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao?”

“Bây giờ đỡ hơn rồi, Triều Triều, cho anh ôm em một cái được không?”

Giọng điệu của Cố Kỳ Việt càng lúc càng nhỏ nhẹ, Thẩm Triều Triều đau lòng, nghĩ đến việc Cố Kỳ Việt đã làm, cô không trả lời mà đưa tay ôm chặt lấy anh. Người hùng vô danh của cô.

Cố Kỳ Việt giả vờ đáng thương đã đạt được mục đích, miệng nở nụ cười, đã nghĩ đến việc nhân cơ hội này ở bên cô nhiều hơn.

Hai người vừa mới yêu nhau, đang trong giai đoạn mặn nồng, đáng tiếc luôn có chuyện này chuyện kia quấy rầy, cho nên chỉ có thể tự mình tìm kiếm cơ hội... Nhưng nghĩ đến những lời đã nói với thị trưởng Lý Nam, khóe miệng đang nhếch lên của Cố Kỳ Việt nhanh chóng hạ xuống.

Anh đột nhiên hơi hối hận.

Thẩm Triều Triều ôm lấy bờ vai rộng của Cố Kỳ Việt, đang định lên tiếng an ủi thì cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, vừa rồi vì nhìn thấy vết thương của Cố Kỳ Việt nghiêm trọng nên tâm trạng cô rối loạn, bây giờ có thời gian bình tĩnh lại, cô đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường.

Tuy thường ngày Cố Kỳ Việt có vẻ lười biếng nhưng sẽ không để lộ điểm yếu của mình, cũng sẽ không để người nhà lo lắng, cho dù bị thương cũng sẽ giấu đi.

Trước đây khi nghe bà nội Vương nhắc đến chuyện ở quân khu, Cố Kỳ Việt đã cắn răng chịu đựng mà chưa từng nói ra, người như vậy sao có thể chủ động để lộ ra như bây giờ... Trừ khi không thể giấu được nữa mới nói ra.

Nhưng dù có nói ra cũng sẽ không lộ vẻ yếu ớt như vậy, trừ khi là cố tình giả vờ. Anh chỉ là vì muốn được ôm hôn.

Nghĩ đến đây, cho dù là người hiền lành như Thẩm Triều Triều cũng cảm thấy nắm đ.ấ.m siết chặt, vì vậy sau khi buông tay đang ôm Cố Kỳ Việt ra, cô cúi người xuống gần anh hơn.

Cho đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở quấn quýt lấy nhau, Thẩm Triều Triều nheo mắt lại, nói: “Cố Kỳ Việt, em ghét nhất là bị người khác lừa dối, nếu để em biết, em sẽ dạy dỗ người đó một trận.”

DTV

“...”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 335: Chương 335



Cố Kỳ Việt thông minh, huống chi Thẩm Triều Triều gần như nói thẳng ra, anh lập tức biết vở kịch của mình đã thất bại, bị Thẩm Triều Triều nhìn thấu.

Thấy vậy, Cố Kỳ Việt cười với cô, nhanh như chớp hôn cô một cái. Vốn anh còn muốn tiếp tục giả vờ yếu ớt để được chú ý, bây giờ thì khỏi cần nghĩ nữa...

Thẩm Triều Triều bị tấn công bất ngờ vô thức trợn tròn mắt, sau khi xác định suy đoán của mình là đúng, cô lập tức bắt đầu phản công.

Cô đưa tay véo má Cố Kỳ Việt, tránh chân phải bị thương của anh, dựa vào chân trái làm điểm tựa, cô dám làm ra hành động to gan như vậy, Cố Kỳ Việt chỉ có thể phối hợp.

Có điều anh cũng không ngoan ngoãn đứng yên, mà đưa tay cù lét eo Thẩm Triều Triều, cô không nhịn được cười thành tiếng. Hai người cười đùa một trận, sau đó quên hết mọi chuyện.

Cuối cùng không biết tại sao lại nằm xuống đất, Thẩm Triều Triều ôm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt, tâm trạng cuối cùng cũng không còn u ám nữa mà như xua tan mây đen trở nên trong sáng.

Tuy Cố Kỳ Việt cố tình giả vờ yếu ớt nhưng vết thương là thật, cho nên sau khi náo loạn xong, Thẩm Triều Triều nghiêm túc nói với anh: “Cố Kỳ Việt, em biết anh đang làm việc tốt, có điều anh cũng phải chú ý an toàn của bản thân chứ!”

Sau khi biết được toàn bộ sự việc, Thẩm Triều Triều không thể nói ra lời ngăn cản. Nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy Cố Kỳ Việt bị thương.

Nhớ lại lúc nhìn thấy vết thương ở chân phải, tim cô như ngừng đập, bây giờ cô chỉ có thể khuyên anh chú ý đến bản thân hơn.

DTV

Nghe thấy câu này, Cố Kỳ Việt lại nhướng mày, sau đó cười nói: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không cho anh làm những chuyện nguy hiểm này nữa chứ!”

“Anh đâu có g.i.ế.c người phóng hỏa, tại sao em phải ngăn cản... Tuy lo lắng nhưng đó không phải là lý do để em ngăn cản anh, giống như ngăn cản hoa nở, chặn dòng nước chảy là hành vi không tốt.”

Ai cũng có lòng ích kỷ, nhưng Thẩm Triều Triều sẽ không vì vậy mà khống chế Cố Kỳ Việt, không cho anh tỏa sáng mà bắt anh sống một cuộc sống tẻ nhạt.

Anh vội vàng nói: “Anh sẽ không làm chuyện không chắc chắn, lần này anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, vất vả lắm anh mới lừa em về nhà được, sao anh có thể biến mất không một tiếng động được, như vậy chẳng phải thành ma cũng...”

Thẩm Triều Triều nhanh chóng đưa tay che miệng anh lại, ngăn Cố Kỳ Việt nói tiếp.

Đồng thời, để tránh anh nói ra những lời kinh thiên động địa, cô vội vàng gật đầu: “Đừng nói nữa, em biết rồi, chỉ cần anh bình an vô sự là được!”

Nói xong Thẩm Triều Triều tiến đến gần hôn lên má Cố Kỳ Việt.

Hai người đã đủ thân mật, Thẩm Triều Triều cũng không còn cứng nhắc như lúc ban đầu, biết Cố Kỳ Việt thích nụ hôn của cô, cô đương nhiên sẽ không keo kiệt.

Một giây sau, Cố Kỳ Việt đưa tay kéo Thẩm Triều Triều vào lòng, tiếng thở dài như gió thoảng qua, sau khi bỏ tay đang che miệng ra, anh nói: “Còn có một chuyện anh chưa nói, Thẩm Triều Triều, anh muốn đi làm.”

“???”

Thẩm Triều Triều quen biết Cố Kỳ Việt không phải ngày một ngày hai. Đặc biệt là việc Cố Kỳ Việt không muốn đi làm đã từng khiến ba anh là Cố Hằng tức giận, hai ba con cãi nhau một trận, sau đó bà nội Vương chủ động nói ra sự thật, tất cả là do hồi nhỏ anh từng bị huấn luyện nghiêm khắc ở quân khu. Từ đó anh chán ghét bị gò bó.

Vì vậy bây giờ nghe thấy Cố Kỳ Việt chủ động nói anh muốn đi làm, Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt, lập tức ngồi dậy, cúi đầu nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt như đang xem chuyện lạ, Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ thở dài.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 336: Chương 336



Được rồi! Anh cũng biết câu nói này đủ khiến người ta kinh ngạc. Nếu như không phải những chuyện xảy ra hôm nay đã k*ch th*ch anh, e rằng cả đời này anh cũng sẽ không đi làm.

Nhưng không còn cách nào khác, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, có một bàn tay vô hình đang đẩy anh đi về phía trước, anh cũng không có lý do gì để từ chối, vậy thì đi thôi! Cống hiến sức mình cho đất nước phát triển.

Cố Kỳ Việt vẫn giữ nguyên tư thế nằm, anh cười với Thẩm Triều Triều, chủ động nói: “Lời của tên cầm đầu gián điệp rất khó nghe, cho nên anh muốn dùng sự thật để vả vào mặt hắn ta, nếu lạc hậu thì phải chịu đánh, vậy thì hãy vượt qua bọn họ!”

Nghe có vẻ là lời nói khoác lác nhưng từ miệng Cố Kỳ Việt nói ra, Thẩm Triều Triều lại tin anh!

Bởi vì Cố Kỳ Việt có đủ năng lực để chứng minh những gì anh nói là đúng. Cô đưa tay véo mũi Cố Kỳ Việt, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ yêu thích. Cô cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào anh: “Vậy thì cố gắng lên!”

Cố Kỳ Việt vui vẻ nhướng mày, anh không hề buồn bã vì câu nói ngắn gọn đó, có những lời không cần nói nhiều, anh chỉ cần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều là đủ rồi, biết cô tin tưởng anh.

Cố Kỳ Việt đưa tay ôm lấy Thẩm Triều Triều, kéo cô xuống, hôn lên khóe môi cô như chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó anh lại dùng sức kéo Thẩm Triều Triều ngã vào lòng mình, có anh đỡ nên đương nhiên cô sẽ không đau, có điều sau đó cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cố Kỳ Việt vang lên bên tai.

“Thực ra, anh không phải là người cao thượng gì, nếu không thì đã không sống uổng phí đến bây giờ.”

DTV

Câu đầu tiên là tự giễu nhưng vẻ mặt của Cố Kỳ Việt không hề thay đổi, ngược lại Thẩm Triều Triều ôm chặt lấy cánh tay anh, Cố Kỳ Việt cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô.

Biết là cô đang đau lòng cho mình. Vậy nên Cố Kỳ Việt cũng không muốn nói thêm những lời sến súa nữa mà chuyển chủ đề: “Triều Triều, em hẳn là đã nghe bà nội nói qua nguyên nhân vì sao anh chán ghét làm việc rồi nhỉ!”

“Ừm.”

“Mặc dù trải nghiệm ở quân khu đúng là chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy khó chịu, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến anh không muốn làm việc không phải là vì vậy mà là anh cảm thấy nơi này có vấn đề.”

Vừa nói, Cố Kỳ Việt vừa dùng một ngón tay khác chỉ vào n.g.ự.c mình, nụ cười trở nên cay đắng: “Anh giống như rơi vào một cái hố sâu, vẫn luôn đấu tranh với quá khứ, rõ ràng biết tất cả đã kết thúc rồi, bây giờ anh cũng có năng lực để nói “Không”, nhưng anh lại chưa thực sự giải thoát, giống như một kẻ hèn nhát không dám đối mặt.”

Buông bỏ thực sự không phải là sống qua ngày một cách lười biếng như anh. Có một số người phải dùng cả đời để chữa lành bóng ma tuổi thơ.

Cố Kỳ Việt cứ nghĩ mình cũng như vậy, nhưng sau khi gặp Thẩm Triều Triều, anh cảm thấy mình giống như một cỗ máy đã tắt được khởi động lại, tuy có chút han gỉ nhưng không ảnh hưởng đến hoạt động. Cuộc sống của anh dần dần trở nên thú vị.

Rõ ràng chưa lâu nhưng anh lười biếng của trước kia đã sớm bị bỏ lại phía sau. Khoảng thời gian này bận rộn rất nhiều việc, nhưng anh lại không hề cảm thấy phiền phức mà ngược lại rất vui vẻ, cũng chính bởi vì có khúc dạo đầu thức tỉnh này nên anh mới có quyết định chuẩn bị đi làm. Bây giờ anh muốn ngừng đấu tranh với bản thân, bò ra khỏi cái hố sâu kia.

“Không phải đâu, Cố Kỳ Việt, anh rất dũng cảm!”

Nghe thấy Cố Kỳ Việt tự giễu mình là kẻ hèn nhát, Thẩm Triều Triều lập tức lắc đầu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 337: Chương 337



Cô nghiêng mặt tựa vào cánh tay Cố Kỳ Việt, hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt đen láy mang theo sự kiên định, tiếp tục nói: “Trải qua nhiều chuyện như vậy mà anh vẫn giữ được sự chính trực, anh đã làm rất tốt rồi, trong mắt em, anh giống như một ngọn lửa đang cháy, rực rỡ và ấm áp.”

Nếu không phải nhờ Cố Kỳ Việt khích lệ, cô sẽ không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Con người chỉ cần ở trong vùng an toàn quá lâu sẽ trở nên quen thuộc, giống như cô, cũng không cảm thấy việc không ra khỏi cửa có gì không tốt, cô cũng không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với người khác, một mình chịu đựng sự cô độc.

Mà Cố Kỳ Việt lại xé toạc bóng tối, giúp ánh sáng trọi vào, xua tan đi sự cô độc nặng nề.

Vì vậy Thẩm Triều Triều vô cùng cảm kích Cố Kỳ Việt đã vươn tay giúp đỡ cô, đương nhiên cũng hy vọng Cố Kỳ Việt có thể thoát khỏi khốn cảnh trong lòng.

Cố Kỳ Việt được Thẩm Triều Triều khen đến mức không thể kiểm soát được khóe miệng đang cong lên, anh cọ cằm lên đầu cô, trong lòng ngọt ngào giống như vừa ăn cả một lọ mật, đôi mắt hoa đào tràn đầy tình cảm. Cho dù chỉ để không phụ lòng Thẩm Triều Triều, anh cũng sẽ kiên định bước tiếp!!

...

Việc Cố Kỳ Việt muốn đi làm đã dấy lên một cơn sóng gió lớn trong nhà họ Cố. Trong đó, phản ứng của Cố Hằng, quản đốc Cố của xưởng sắt thép là kịch liệt nhất. Trong phòng khách, ông không thể tin nổi nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, cứ giống như người đang ngồi đối diện lúc này không phải là con trai mình.

DTV

Một lúc sau, Cố Hằng cuối cùng cũng sắp xếp được ngôn ngữ, vội vàng hỏi: “Cố Kỳ Việt, con thật sự muốn đến sở nghiên cứu làm việc? Không phải lừa ba đấy chứ?”

“...”

Cố Kỳ Việt chỉ muốn trợn trắng mắt để bày tỏ tâm trạng của mình. Anh chỉ là đi làm thôi chứ có phải rời khỏi Trái Đất đâu.

Nhưng chưa kịp để anh mở miệng, Vương Thải Hà ở bên cạnh đã lập tức cau mày, đưa tay đánh Cố Hằng một cái, nói lớn: “Nói gì mà lừa gạt, Kỳ Việt nó ăn no rửng mỡ sao mà đi lừa gạt con làm gì, có được đồng nào đâu! Cháu trai mẹ giỏi giang lắm đấy, trước kia chỉ là nó không muốn tìm việc làm thôi, bây giờ lại đến sở nghiên cứu rồi.”

Nói đến đây, trên mặt Vương Thải Hà tràn đầy vẻ kiêu ngạo, ha ha, bà ấy phải xem xem còn ai dám nói xấu sau lưng nữa. Có thể vào sở nghiên cứu làm việc, đây chính là thực lực!

Tiếc là công việc này cần phải giữ bí mật, nếu không Vương Thải Hà làm sao có thể chỉ nói ở trong nhà, bà ấy đã sớm đi khắp nơi khoe khoang rồi!

“Thôi thôi thôi, đừng cãi nhau nữa, trước tiên nghe Kỳ Việt nói đi!”

Diệp Phương đóng vai trò người hòa giải, cuối cùng cũng giành được cơ hội mở lời cho con trai mình, Cố Kỳ Việt nhanh chóng tranh thủ cơ hội nói: “Đương nhiên là không phải con nói cho vui, sau khi con vượt qua kỳ thi và phỏng vấn của sở nghiên cứu, nhận được thông báo chính thức mới nói cho mọi người biết.”

Hôm đó ở tòa nhà hành chính, Cố Kỳ Việt chỉ mới nhắc đến sơ qua, kết quả là thị trưởng Lý Nam đã xử lý rất nhanh chóng. Ngay ngày hôm sau đã sắp xếp cho anh đến sở nghiên cứu để làm bài thi tuyển vào...

Sở nghiên cứu này nằm trong phạm vi thành phố Giang Lâm, tên gọi cụ thể cũng thuộc phạm vi bảo mật, không thể tiết lộ ra ngoài.

Các biện pháp an ninh lại càng nghiêm ngặt, chỉ cần đi vào thôi cũng phải kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, Cố Kỳ Việt cũng được mở mang tầm mắt.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 338: Chương 338



Kết quả đương nhiên là anh đã vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi, hơn nữa nhờ bản thiết kế tối ưu hóa ô tô mà Cố Kỳ Việt nộp lên, anh đã được nhận vào làm ngay lập tức. Đây cũng là lý do Cố Kỳ Việt báo cho gia đình biết, nếu không nói thì anh cũng phải đi rồi.

Cố Kỳ Việt cũng không ngờ rằng mình lại được nhận vào làm nhanh như vậy, anh còn tưởng rằng có thể kéo dài thêm một tháng để ở bên Thẩm Triều Triều.

Hơn nữa Cố Kỳ Việt vốn tưởng rằng chỉ là một công việc bình thường, mỗi ngày tan làm có thể về nhà sum họp với gia đình, kết quả lại đến sở nghiên cứu...

Chỉ nghĩ đến việc sở nghiên cứu ra vào nghiêm ngặt, chỉ có thể ở lại, không được ra ngoài, đã khiến người ta cảm thấy u ám…

Cố Kỳ Việt không thể không suy nghĩ trước, anh không phải là người vì công việc mà từ bỏ gia đình, nhất là khi tình cảm với Thẩm Triều Triều đang tốt đẹp lại bảo anh quanh năm suốt tháng không về nhà?

Thà g.i.ế.c anh đi còn hơn!

Vì vậy trước tiên cứ xem tiến độ nghiên cứu của nhóm tối ưu hóa ô tô mà anh tham gia như thế nào, rồi tự cho mình nghỉ phép. Nếu như bên phía sở nghiên cứu không đồng ý, anh sẽ lập tức bỏ việc... Có rất nhiều cách để cống hiến cho đất nước, anh sẽ không chỉ mãi làm một việc.

Dù sao thì không ai có thể ngăn cản anh và Thẩm Triều Triều ở bên nhau, đừng mơ tưởng biến họ thành Ngưu Lang Chức Nữ!!

DTV

Giống như nhận ra được sự oán giận của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều ngồi bên cạnh anh không nhịn được mà che miệng cười, vốn dĩ trong lòng cô còn hơi không nỡ và buồn bã vì phải chia xa, nhưng khi thấy Cố Kỳ Việt còn buồn hơn cả cô, lòng cô lại tràn đầy sự ấm áp và ngọt ngào.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Kỳ Việt, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó có thể gọi điện thoại về nhà mà.”

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt thở dài, vẻ mặt chán nản: “Sở nghiên cứu không cho phép liên lạc với bên ngoài, vào đó giống như vào tù vậy.”

“Thôi đi, cái thằng nhóc này nói gì thế, sở nghiên cứu làm sao có thể so sánh với nhà tù được... Ba nói cho con biết, phải làm việc cho tốt, cố gắng đóng góp cho đất nước, đừng có lười biếng nữa.”

Chưa để Thẩm Triều Triều lên tiếng, Cố Hằng đã trừng mắt nhìn anh, nghiêm khắc cảnh cáo. Cố Kỳ Việt chỉ có thể liên tục gật đầu.

Ngày hôm sau, dù Cố Kỳ Việt có không muốn đến đâu thì cuối cùng cũng phải rời đi, trước khi lên chiếc xe đến đón mình, Cố Kỳ Việt ôm chặt Thẩm Triều Triều, nói bên tai cô: “Chờ anh, anh chắc chắn sẽ sớm trở về!”

“Ừm, em chờ anh!”

Không ai quấy rầy giây phút bịn rịn chia tay của hai người, đợi đến khi Cố Kỳ Việt lại dặn dò thêm một tràng dài, anh mới chịu lên xe dưới ánh mắt thúc giục của tài xế. Trước khi xe rời đi, anh còn không quên mở cửa sổ xe, vẻ mặt lưu luyến vẫy tay chào Thẩm Triều Triều. Trông anh giống như hận không thể nhảy xuống xe để không phải đi, tài xế sợ hãi vội vàng tăng tốc lái xe.

Rất nhanh, chiếc xe đã biến mất trước mắt, vành mắt Thẩm Triều Triều đỏ hoe, hôm qua cô còn nghĩ mình có thể kìm nén được nỗi buồn nhưng giờ xem ra cô đã đánh giá cao bản thân rồi.

Bây giờ cô rất buồn, rất buồn. Nhất là sau khi nghe những lời dặn dò tỉ mỉ của Cố Kỳ Việt, bảo cô đừng ở một mình trong phòng quá lâu, nếu muốn ra ngoài thì phải đi cùng Chu Lan... Từng câu từng chữ đều là sự quan tâm của anh.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 339: Chương 339



Vương Thải Hà và Diệp Phương đứng bên cạnh cũng biết Thẩm Triều Triều đang buồn, lúc này lập tức lên tiếng an ủi: “Triều Triều, chúng ta về nhà trước đã, Kỳ Việt là trụ cột trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm của nó, đợi đến khi cơ quan cho nghỉ phép thì nó sẽ về thôi.”

“Đúng vậy, nếu con không quen thì cứ đi cùng bà nội ra ngoài dạo chơi, bà nội mua đồ ăn vặt cho con.”

Nhận được sự quan tâm của mọi người trong nhà, Thẩm Triều Triều đưa tay lau nước mắt, cô đột nhiên mỉm cười, cảm thấy việc mình đã từng dũng cảm bước ra khỏi cửa, tìm kiếm sự thay đổi cho cuộc sống ác mộng trong tương lai, thật sự là quyết định đúng đắn nhất.

Nhưng Cố Kỳ Việt đang tỏa sáng, cô cũng không thể tụt lại phía sau. Cô muốn sánh vai cùng Cố Kỳ Việt.

Con đường phía trước dường như bỗng chốc trở nên rõ ràng.Thẩm Triều Triều không hề ủ rũ vì Cố Kỳ Việt rời đi mà ngược lại, cô dồn hết sức lực vào lĩnh vực sở trường của mình, nhiệm vụ dịch tài liệu tiếng Anh do chính phủ giao phó đã hoàn thành.

Vì vậy cô lựa chọn tiếp tục gửi bài viết cho các tòa soạn báo. Có lẽ là trước đây bị kìm nén quá lâu, giờ đây có cơ hội gửi bài, cảm hứng của Thẩm Triều Triều như bùng nổ.

Cô đã viết liền một mạch hơn mười bài, vẫn còn cảm thấy chưa đủ nhưng cô đã từng hứa với Cố Kỳ Việt sẽ không ở lì trong phòng quá lâu, vì vậy cô chỉ có thể kiểm soát trái tim đang sục sôi của mình, để nó trở lại trạng thái bình tĩnh.

Khoảng thời gian này ở nhà viết bài, Thẩm Triều Triều đã cố gắng hết sức để kiểm soát thời gian. Sẽ không để bản thân quá đắm chìm.

DTV

Chỉ có điều ngoài việc ở bên bà nội Vương và mẹ Diệp, Thẩm Triều Triều vẫn chưa bước chân ra khỏi nhà... Đây không phải là điều tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng nỗi sợ hãi sẽ quay trở lại.

Điều đó sẽ khiến cô lại bài xích thế giới bên ngoài và mọi người một lần nữa. Vì vậy cô phải tranh thủ thời gian ra ngoài một chuyến. Không nhất thiết phải làm gì, chỉ cần lấy hết can đảm bước ra ngoài, vậy là đã rất tốt rồi.

“Tớ nói này Triều Triều, cậu cũng thật là ở nhà được đấy, nếu như ba tớ có cô con gái ngoan ngoãn như cậu thì chắc chắn sẽ cười đến rụng cả răng. Vừa hay tớ cũng muốn có một cô em gái xinh đẹp như cậu, đi ra ngoài cũng có thể vênh váo tự tin.”

“Lan Lan, cậu nói quá rồi đấy.”

Kể từ sau khi Cố Kỳ Việt rời đi, gần như ngày nào Chu Lan cũng đến trò chuyện với cô, tần suất dày đặc như vậy khác hẳn trước kia, cô tò mò hỏi một câu, kết quả là Chu Lan cũng không giấu giếm gì cả. Nói thẳng ra là trước khi đi, Cố Kỳ Việt đã nhờ cô ấy khi rảnh rỗi thì đến bầu bạn với cô nhiều hơn một chút.

Nói xong, như vẫn chưa đủ, Chu Lan lại lấy một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay từ trong túi áo ra, cố ý đưa đến trước mặt Thẩm Triều Triều để khoe, đồng thời chỉ vào những dòng chữ trên đó nói: “Nhìn xem, toàn bộ đều do chồng cậu tự tay viết đấy, cả một cuốn dày như vậy, dặn đi dặn lại tớ phải đọc thật kỹ.”

Không giống như Chu Lan ghét bỏ Cố Kỳ Việt lắm lời, Thẩm Triều Triều nhận lấy cuốn sổ, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ dày đặc trên đó, tất cả đều là những việc nhỏ liên quan đến cô.

Ví dụ như ra ngoài thì đừng đến những nơi đông người, đi đường dễ bị căng thẳng, mất tập trung, cần phải có người ở bên cạnh trông chừng, còn phải chú ý không được uống nhiều nước lạnh, cho dù có làm nũng cầu xin cũng không được…
 
Back
Top Bottom