Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 300: Chương 300



Lần trước ở trên cây canh chừng, có lẽ anh đã có ý khác với Thẩm Triều Triều rồi, dù sao nếu thật sự chỉ là áy náy thì anh cũng không thể ở lại đây cả ngày được, vì thế gió thổi mưa dầm cũng không cảm thấy khó chịu.

Cho nên chỉ là anh chậm hiểu mà thôi, lại thêm cứng miệng. Cũng may anh và Thẩm Triều Triều cũng không bỏ lỡ nhau.

Giờ khắc này trong lòng Cố Kỳ Việt càng cảm thấy may mắn không thôi, nếu như anh không cố chấp, bây giờ có thể sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này...

“Ôi chao, đây không phải là chồng Triều Triều sao, sao hôm nay Tiểu Cố lại tới đây?”

DTV

Trong lúc Cố Kỳ Việt đang suy nghĩ, một giọng nói kinh ngạc vang lên, đợi đến khi anh quay đầu nhìn lại thì thấy chị Lâm hàng xóm bên cạnh, vui vẻ đi về phía bên này.

Nói đến chị Lâm, Cố Kỳ Việt cũng rất cảm kích, lúc trước chị đã tặng không ít đồ ăn, để anh không bị đói bụng ở trên cây. Còn nói lời tốt đẹp với Thẩm Triều Triều.

Vì vậy Cố Kỳ Việt hiếm khi lộ ra vẻ mặt hòa nhã, gật đầu với chị Lâm đang đi tới, lễ phép nói: “Chị Lâm, đã lâu không gặp! Không chỉ có một mình tôi, còn có Triều Triều cũng cùng trở về, chúng tôi chuẩn bị ở bên này một thời gian ngắn.”

“Triều Triều cũng trở về rồi? Vậy tôi phải vào xem một chút, thật sự là đã lâu không gặp em ấy rồi!”

“Chị Lâm chờ một chút, gần đây Triều Triều hơi mệt mỏi, bây giờ đang ngủ rồi, vẫn là lần sau đi.”

Thấy chị Lâm định đi vào nhà, Cố Kỳ Việt vội vàng ngăn lại, cho dù chị Lâm là người tốt nhưng chuyện xem sách tiếng Anh lại không thể để lộ ra... Mặc dù có thể lấy thị trưởng ra làm lý do nhưng đám người ở hội Cách Vĩ cũng không phải là người hiền lành gì.

Bởi vậy vì tránh cho những phiền toái khác, bọn họ chỉ có thể lén lút tiến hành.

Chỉ có điều, Cố Kỳ Việt lấy đại khái một cái cớ lại là làm cho ánh mắt chị Lâm sáng lên, chị kích động vỗ đùi một cái, quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Việt, lập tức nhớ tới Thẩm Triều Triều đang ngủ trong phòng, vội vàng nhỏ giọng nói: “Triều Triều có thai rồi à? Mấy tháng rồi?”

Hả?

Trong mắt Cố Kỳ Việt hiện lên vẻ mê mang, không biết vì sao chị Lâm lại đột nhiên kích động như vậy. Có thai mấy tháng?

Không đợi Cố Kỳ Việt tiếp tục nghi ngờ, chị Lâm dùng ánh mắt vui mừng nhìn anh, lập tức cười toe toét tiếp tục mở miệng: “Người trẻ tuổi đúng là sức khỏe tốt, vừa kết hôn đã có thai, phụ nữ mấy tháng đầu mang thai phải cẩn thận một chút, đừng để làm việc mệt nhọc...”

“Khụ khụ khụ.”

Chị Lâm lẩm bẩm dặn dò liên miên, sau khi Cố Kỳ Việt nghe hiểu lập tức không khống chế được ho sặc sụa, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy sự luống cuống, vành tai cũng đỏ ửng.

Tiến độ của chúng tôi bây giờ cũng chỉ là nắm tay, hôn má mà thôi, còn chưa tới mức có thể sinh con!

Biết những người phụ nữ này nói đến chuyện riêng tư không hề giữ mồm giữ miệng, hoàn toàn không để ý đến người khác, Cố Kỳ Việt bình tĩnh lại sau cơn ho, vội vàng giải thích: “Chị Lâm, chị hiểu lầm rồi, là Triều Triều bị cảm lạnh, gần đây tinh thần hơi không tốt.”

Để tránh ngày hôm sau truyền ra lời đồn anh và Thẩm Triều Triều sắp sinh con, Cố Kỳ Việt giải thích rất nghiêm túc khiến chị Lâm nghe xong bỗng cảm thấy thất vọng thở dài một hơi.

Vừa rồi chị thật sự là khen nhầm rồi. Chồng Triều Triều cao lớn như vậy, sao lại nhìn thì được mà không dùng được chứ!

Bị ánh mắt kỳ lạ của chị Lâm nhìn chằm chằm, Cố Kỳ Việt hơi không tự nhiên cười gượng gạo, sau đó lại nói chuyện này chuyện kia nửa ngày, cuối cùng cũng tiễn được chị Lâm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 301: Chương 301



Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ giơ tay day day thái dương, cảm thấy mình vẫn không nên đứng ở cửa nữa.

Nhưng mà... Nếu như anh và Thẩm Triều Triều có con hình như cũng rất tốt.

Vừa nghĩ tới mình có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu, ngọt ngào gọi anh là ba, dáng vẻ giống như Thẩm Triều Triều phiên bản thu nhỏ... Chỉ cần nghĩ thôi, miệng Cố Kỳ Việt lập tức nhịn không được nhếch lên, tâm trạng rất vui vẻ.

Nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ đến có lẽ không phải con gái mà là con trai giống anh như đúc, từ nhỏ đã nghịch ngợm, leo lên đầu anh tác oai tác quái, còn muốn giành sự chú ý của Thẩm Triều Triều...

Ừm, hình như cũng không muốn có con lắm, chúng ta còn trẻ như vậy, vì thế nên vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người.

Trong lòng nghĩ đến những điều này, sắc mặt Cố Kỳ Việt lúc thì cười lúc thì buồn bực, thay đổi liên tục khiến Thẩm Triều Triều đang nghỉ ngơi vì đọc sách mệt thấy vậy thì hơi tò mò.

Từ sau khi Cố Kỳ Việt từ ngoài sân đi vào, anh đã bắt đầu như vậy, hình như là gặp chị Lâm, hai người nói gì vậy?

“Cố Kỳ Việt, có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Triều Triều vang lên trước mặt, Cố Kỳ Việt lập tức hoàn hồn, sau khi hơi giật mình thì nhanh chóng bình tĩnh trả lời: “Không có gì, chỉ là chị Lâm vừa mới đến, muốn đưa một ít đồ vào, anh đã từ chối.”

Chỉ vậy thôi sao?

DTV

Thẩm Triều Triều chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng Cố Kỳ Việt lại cười đưa tay chọc má cô: “Trong khoảng thời gian này, anh không chỉ bảo vệ em an toàn, còn phải đề phòng bất kỳ ai đến gần! Em cứ yên tâm ôn tập đi, đừng có áp lực quá lớn, chỉ cần cố gắng hết sức mình là được rồi.”

Biết Thẩm Triều Triều dễ ngại ngùng, chuyện sinh con thì không cần phải nhắc đến nữa.

Vừa nghe nhắc đến việc ôn tập tiếng Anh, Thẩm Triều Triều lập tức chuyển sự chú ý, biết Cố Kỳ Việt không muốn để cô phải chịu áp lực trong lòng, cho nên anh mới an ủi như vậy.

Có điều sau một thời gian ngắn ôn tập và biết rõ trình độ bây giờ của mình, Thẩm Triều Triều lại nở một nụ cười tự tin với Cố Kỳ Việt, cô nói đầy tự tin: “Đến lúc đó em chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc, giúp mọi người giải quyết vấn đề khó!”

Nhìn Thẩm Triều Triều lúc này giống như viên ngọc trai được lau sạch bụi bẩn, bắt đầu tỏa sáng lấp lánh, trong mắt Cố Kỳ Việt hiện lên vẻ dịu dàng nhưng miệng lại nói: “Vậy anh sẽ chờ xem.”

Sau đó Thẩm Triều Triều tập trung vào việc ôn tập vừa bận rộn vừa vất vả, mặc dù tiếng Anh mơ hồ trong ký ức đã được học lại nhưng để củng cố và nâng cao, cô vẫn phải đọc nhiều, xem nhiều và đọc nhiều tiểu thuyết tiếng Anh cũng sẽ có ích.

Trong khoảng thời gian này Cố Kỳ Việt phụ trách ba bữa một ngày, tay nghề nấu nướng của anh không tốt nhưng một số món ăn đơn giản thì hoàn toàn không có vấn đề gì, giống như nấu cháo...

Có điều cũng không thể ngày nào cũng ăn những thứ này, tranh thủ lúc rảnh rỗi, anh sẽ đạp xe chở Thẩm Triều Triều ra ngoài ăn cơm. Cũng có thể ra ngoài giải sầu, cứ ở trong nhà mãi không tốt.

Hôm nay sau khi ăn cơm xong, Thẩm Triều Triều đột nhiên vỗ trán một cái, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên mất điều gì: “Cố Kỳ Việt, về việc em có thể dịch tiếng Anh, hình như chúng ta chưa báo cho thị trưởng, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào rồi!”

Bị hành động vỗ đầu đột ngột của Thẩm Triều Triều làm giật mình, sau đó nghe thấy lời nói của cô, Cố Kỳ Việt lập tức bật cười lắc đầu, nắm tay cô tiếp tục đi dạo quanh sân an ủi: “Em không cần lo lắng, khi biết em dịch tiếng Anh được, anh đã gọi điện thoại báo rồi, thị trưởng bên kia rất vui, chú ấy vẫn luôn không tìm được người có thể dịch tài liệu, chú ấy còn định đưa tài liệu đến nhưng anh không đồng ý.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 302: Chương 302



Nói đến đây, nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt khẽ thở dài, nhắc nhở: “Ngày mai phải đến xưởng sắt thép làm phiên dịch rồi, em còn thời gian làm việc khác sao?”

Khác với dịch tài liệu, phiên dịch phải giao tiếp với người khác, nhất là đối phương còn là người nước ngoài, với tình huống đặc biệt của Thẩm Triều Triều, nếu không phải cô kiên trì, Cố Kỳ Việt tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Cưỡng ép không phải là chuyện tốt.

Cuối cùng Thẩm Triều Triều cũng nhớ ra ngày mai là thứ năm rồi, những ngày học tập vừa qua khiến cô đắm chìm, dẫn đến quên mất ngày tháng, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy!

Mặc dù Thẩm Triều Triều đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trước khi đến ngày mai, cô vẫn hơi lo lắng nắm chặt tay, lại quên mất lúc này đang nắm tay Cố Kỳ Việt.

Thẩm Triều Triều đột nhiên trở nên căng thẳng, Cố Kỳ Việt vội vàng trấn an cô: “Không sao đâu, ngày mai anh sẽ đi cùng, đứng bên cạnh em, chỉ cần em nhìn qua, anh sẽ luôn ở đó.”

Thấy Thẩm Triều Triều vẫn chưa bình tĩnh lại, anh suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Nếu có người bắt nạt em, anh sẽ giúp em dạy dỗ hắn ta, dù là người nước ngoài cũng chẳng có gì to tát, cho dù sau đó quản đốc Cố có cầm gậy đuổi theo anh mười con phố anh cũng không sợ.”

Bị trêu chọc như vậy, cho dù trong lòng Thẩm Triều Triều có lo lắng đến đâu cũng tan biến hơn phân nửa. Trong đôi mắt long lanh của cô ánh lên nụ cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Kỳ Việt: “Em sẽ không để anh bị đuổi theo mười con phố đâu, ngày mai chắc chắn sẽ thuận lợi.”

...

DTV

Đến thứ năm, người dậy sớm nhất không phải Thẩm Triều Triều mà là Cố Kỳ Việt.

Nói đúng ra, cả đêm Cố Kỳ Việt không ngủ ngon, tuy trước mặt Thẩm Triều Triều không biểu hiện ra nhưng khi ở một mình, anh lại trằn trọc lo lắng, sợ sẽ gặp phải những chuyện ngoài ý muốn.

Đến khi trời tờ mờ sáng, anh cũng không nằm được nữa, lập tức dậy đi mua đồ ăn sáng nóng hổi. Ngay sau đó vừa về đến nhà đã thấy Thẩm Triều Triều đã chuẩn bị xong.

Hôm nay đi phiên dịch, tiếp tục đeo khẩu trang che mặt có vẻ hơi bất lịch sự, vì thế Thẩm Triều Triều quyết định bỏ ra, đồng thời thay một bộ quần áo đơn giản, gọn gàng, để tránh bản thân không đủ khí chất cô còn cố ý búi tóc lên.

Có điều Thẩm Triều Triều để lộ vầng trán trơn bóng càng thêm xinh đẹp, cả người như đóa hoa nở rộ rực rỡ khiến người ta vừa nhìn thấy đã sáng mắt.

Cố Kỳ Việt đứng trước cửa nhìn Thẩm Triều Triều, trong lòng mềm nhũn, vứt bỏ những lo lắng trong đầu sang một bên, anh giơ bữa sáng trong tay lên lắc lắc, Thẩm Triều Triều thấy vậy, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với anh.

Mấy ngày nay có thể chuyên tâm ôn tập là nhờ có Cố Kỳ Việt giúp đỡ. Nghĩ đến những điều này, trước khi ăn cơm Thẩm Triều Triều ân cần gắp một cái bánh bao bỏ vào bát Cố Kỳ Việt, đồng thời nói: “Gần đây vất vả cho anh rồi, đợi đến lúc không bận nữa, em sẽ làm món sườn xào chua ngọt cho anh, vị chua chua ngọt ngọt rất ngon đấy!”

“Em nói gì vậy, người vất vả là em, hay là, để anh thử xem?”

“...”

Đối với thái độ tích cực của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều không khỏi im lặng, không trả lời ngay.

Mặc dù Cố Kỳ Việt rất chăm chỉ học hỏi, khả năng thực hành cũng rất mạnh nhưng hình như anh không có năng khiếu nấu nướng, lần trước làm cà tím, anh đổ dầu như đổ nước, cà tím được rửa sạch, vừa bỏ vào nồi, dầu trong nồi lập tức b.ắ.n tung tóe.

Nếu không phải anh phản ứng nhanh, chắc cũng bị dầu b.ắ.n vào mặt rồi... Sau đó tuy anh đã rút kinh nghiệm nhưng vẫn luống cuống suýt làm nổ nồi.

Tiếng động lớn đến mức chị Lâm ở bên cạnh cũng nghe thấy, chị còn cố ý sang hỏi xem có chuyện gì…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 303: Chương 303



Vì vậy, ngoài những món rau trộn như dưa chuột, cô không dám để Cố Kỳ Việt làm những món khác.

Có điều cho dù cô tự tay nấu nướng cũng không có gì mệt mỏi, bởi vì Cố Kỳ Việt sẽ giúp sơ chế nguyên liệu, thật ra nấu ăn phiền phức nhất là khâu chuẩn bị nguyên liệu, xào nấu ngược lại dễ dàng.

Thấy Thẩm Triều Triều im lặng, Cố Kỳ Việt cũng đoán được nguyên nhân, anh cũng biết mình nấu ăn dễ làm nổ nồi, đành phải nói: “Vậy anh phụ bếp nhé.”

“Anh có thể giúp em sơ chế nguyên liệu đã khiến em rất nhẹ nhàng rồi, đừng nghĩ nhiều, không phải ai cũng biết nấu ăn, mỗi người có sở trường riêng.”

Giống như Cố Kỳ Việt rất giỏi kiếm tiền, vậy là đã rất tài giỏi rồi!

Bị lời nói chân thành của Thẩm Triều Triều thuyết phục, nụ cười vui vẻ lại nở trên môi anh, sau đó đợi hai người ăn sáng xong, lập tức xuất phát, đạp xe đến xưởng sắt thép!

Trên đường cô vẫn đeo khẩu trang đen.

Sau khi liên hệ trước, xưởng sắt thép đồng ý tổ chức sự kiện trong xưởng, dù sao trong xưởng cũng có nhà ăn, không cần phải ra ngoài ăn.

Cùng với việc sẽ tách ra khỏi thời kỳ cao điểm của đám đông, sẽ không tiếp xúc quá nhiều người...

Về những điều này, Cố Kỳ Việt đã “đến thăm” xưởng sắt thép nhiều lần, cưỡng chế đưa ra yêu cầu, nếu xưởng sắt thép không đồng ý, vậy thì đường ai nấy đi.

Cho dù quản đốc của xưởng sắt thép là ba anh cũng không được.

Đối với việc này, các lãnh đạo khác của xưởng sắt thép đều không có ý kiến, tình huống hiện nay làm gì còn có thể kén cá chọn canh, có thể thuận lợi vượt qua khó khăn là được rồi.

Đến xưởng sắt thép, một đám lãnh đạo đã đứng chờ ở cổng chính từ sớm để đón tiếp khách nước ngoài, Cố Kỳ Việt đi phía trước chào hỏi họ, còn Thẩm Triều Triều sau khi chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cô hít sâu một hơi, sau đó đưa tay tháo khẩu trang xuống.

Cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, cho dù các lãnh đạo trong xưởng kiến thức rộng rãi, lúc này cũng nhịn không được hít vào một hơi.

Hay lắm!

Con trai quản đốc lấy vợ ở đâu ra mà xinh đẹp như tiên nữ... Cô đứng đó trong veo như nước, như hai phong cách hoàn toàn khác biệt với họ.

Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đổ dồn về phía cô, trước khi Thẩm Triều Triều cảm thấy căng thẳng, Cố Kỳ Việt đã bước lên vài bước, che chắn cho cô kín đáo, cảm giác an toàn một lần nữa trở lại.

Thẩm Triều Triều nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân, đúng lúc này tiếng phanh xe ô tô dừng lại trước mặt.

DTV

Tài xế xuống xe mở cửa ghế sau, một đôi chân đi giày cao gót màu đen xuất hiện trước.

Sau đó một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp chậm rãi bước ra, cô ấy có mái tóc xoăn gợn sóng to, đôi môi đỏ được tô son rất đậm quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Triều nhìn thấy người nước ngoài, sự căng thẳng vừa mới lắng xuống lại xuất hiện, cô không nhịn được phải hít một hơi thật sâu, tay trái run lên không kiểm soát.

Một giây sau, một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy tay trái Thẩm Triều Triều, lòng bàn tay ấm áp đó xua tan sự bất an, nhắc nhở cô một cách mãnh liệt... Anh ở ngay đây, chưa bao giờ rời đi!

Nghĩ đến Cố Kỳ Việt đang đứng bên cạnh mình, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, trong mắt có thêm vài phần kiên định, ngón tay ngừng run, cô đã sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng so với Thẩm Triều Triều, hiển nhiên các lãnh đạo trong xưởng càng căng thẳng hơn.

Độ tuổi trung bình của họ khoảng bốn mươi tuổi, không còn trẻ nữa, việc tiếp thu những điều mới cũng trở nên khó khăn, kết quả hôm nay lại phải đón tiếp khách nước ngoài, những việc chưa từng làm trước đây bày ra trước mắt khiến họ luống cuống tay chân.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 304: Chương 304



May mà đã tìm được người tiếp đón khách nước ngoài từ trước! Tiếp theo, tất cả phải dựa vào Thẩm Triều Triều, tuyệt đối không được để xảy ra sự cố!

Sau khi Lucy xuống xe, cho dù bất đồng ngôn ngữ, cô ấy cũng biết mình phải đi đâu, vì vậy cô ấy bước những bước vững chắc trên đôi giày cao gót về phía đám đông.

Khi dừng lại, cô ấy cố ý nhìn xung quanh, nhìn thấy vẻ mặt và cử chỉ cứng nhắc của mọi người, cô ấy bất đắc dĩ muốn thở dài, nghĩ Lucy mình đang ở độ tuổi xinh đẹp nhất, ngay cả quản đốc của công ty Charles cũng là người tình của cô ấy, say mê cô ấy như điếu đổ. Chẳng lẽ trong mắt người Trung Quốc, cô ấy lại biến thành quái vật sao?

Lời than thở trong lòng Lucy không tiếp tục nữa, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều trong đám đông, cô ấy mở to mắt kinh ngạc, sau đó không nhịn được lên tiếng với người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp này: “Wow! That”s so sweet of you! (Oa, cô thật đáng yêu!)”

Không ngờ câu tiếng Anh đầu tiên nghe được lại là lời khen ngợi, Thẩm Triều Triều vốn đã chuẩn bị sẵn sàng hơi xấu hổ, cô cố gắng kìm nén hành động muốn đưa tay lên nắm chặt góc áo, vành tai ửng đỏ, lập tức đáp lại lời cảm ơn.

“That”s kind of you to say, it”s my honor. (Cảm ơn cô đã nói như vậy, đó là vinh hạnh của tôi.)”

Hình như người bạn nước ngoài này rất dễ gần, không phải kiểu người thích làm khó người khác.

Tiếp theo là dẫn Lucy đi tham quan xưởng sắt thép, quá trình giao tiếp diễn ra suôn sẻ, cuối cùng Thẩm Triều Triều cũng thở phào nhẹ nhõm, biết lần phiên dịch này đã ổn rồi!

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều và Lucy giao tiếp bằng tiếng Anh trong suốt quá trình, thỉnh thoảng Thẩm Triều Triều lại hỏi về một số vấn đề của xưởng sắt thép, sau đó phiên dịch lại cho Lucy, các lãnh đạo thấp thỏm lo âu đi theo bên cạnh cũng đều yên tâm.

DTV

Cuối cùng trên mặt họ cũng nở nụ cười, không còn cứng nhắc nữa, ngay cả quản đốc Cố Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, đất nước cần những nhân tài chuyên nghiệp này chứ không phải là những kẻ lười biếng trong đội sản xuất nông nghiệp có thể so sánh được!

Đồng thời trong lòng quản đốc Cố nghĩ, con trai ông không muốn đi làm, còn chưa biết suy nghĩ của con dâu thế nào... Với tài năng của Thẩm Triều Triều, không sử dụng thì thật quá đáng tiếc!

Cô hoàn toàn có thể cống hiến hết mình cho công việc.

Chỉ là... Rất nhanh, quản đốc Cố nghĩ đến sự đặc biệt của Thẩm Triều Triều, cô sợ hãi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dù có bao nhiêu suy nghĩ cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, trên mặt ông đầy vẻ tiếc nuối.

Thư ký Vương Hồng Quân ở bên cạnh thấy vậy thì hơi khó hiểu, nghĩ rằng bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi, sao quản đốc còn thở dài?

Có chuyện gì mà anh ta không biết đã xảy ra sao?

Ngay khi mọi người đều yên tâm, sau khi nói xong chuyện xưởng sắt thép, Lucy đột nhiên nháy mắt với Thẩm Triều Triều, sau đó liếc nhìn Cố Kỳ Việt đang đứng bên cạnh, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười.

Câu nói tiếp theo lọt vào tai Thẩm Triều Triều, được phiên dịch : “Thẩm yêu quý, đây là chồng cô sao? Khác với vẻ ngoài cường tráng của những người khác, rất tuyệt! Hai người thật sự là một cặp đôi rất đẹp, giống như chàng hiệp sĩ đẹp trai canh giữ bên cạnh nàng công chúa, thật lãng mạn!”

“...”

Lời nói của Lucy rất thẳng thắn, Thẩm Triều Triều đỏ mặt, lúc này cô thấy rất may mắn vì những người khác không hiểu.

Nếu không, cô muốn chui xuống đất để trốn.

Nhưng khi thấy Thẩm Triều Triều đỏ mặt không trả lời, nụ cười trên môi Lucy càng thêm rạng rỡ, hiểu được đây là sự e dè của người phương Đông, cô ấy rất thích nhìn thấy những cô gái đáng yêu e thẹn: “Mối quan hệ yêu đương nói ra không cần phải xấu hổ, mà phải dũng cảm thể hiện, Thẩm, thật tiếc là tôi không thể giới thiệu những người tình của mình với cô, mỗi người bọn họ đều rất đẹp trai đấy!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 305: Chương 305



Nghe thấy Lucy có nhiều người tình, Thẩm Triều Triều kinh ngạc há hốc mồm, cô hơi sững sờ vì lịch sử tình trường phong phú của Lucy.

Thấy sự ngại ngùng của cô gái nhỏ phương Đông như ý muốn, Lucy cười ha ha, không tiếp tục chủ đề nóng bỏng này nữa mà tò mò nói sang chuyện khác: “Nếu có thể, cô có thể kể về chuyện tình yêu của hai người không? Dù sao, ngay cả trong mắt tôi, người yêu của cô cũng rất ưu tú, so với những người đàn ông Trung Quốc gầy yếu, hình như hơi khác biệt…”

“À, xin lỗi, tôi không có ý kỳ thị, chỉ là sau khi đến đây, những người tôi gặp đều rất gầy yếu, chắc cô hiểu ý tôi chứ?”

Nói xong câu cuối cùng, Lucy vội vàng xin lỗi liên tục, Thẩm Triều Triều thì xua tay, biết Lucy không có ác ý.

Có điều Thẩm Triều Triều vẫn nghiêm túc giải thích: “Lucy, tôi biết cô không có ác ý, nhưng đất nước chúng tôi đang trong giai đoạn phát triển, mọi người đều đang nỗ lực, nếu có cơ hội, đợi cô vài năm nữa quay lại đây, chắc chắn sẽ thấy những thay đổi rõ rệt.”

Ngay sau đó cô kéo dài cuộc trò chuyện bằng chủ đề phát triển, cứ như vậy trò chuyện suốt dọc đường.

Sau đó đến giờ ăn, Thẩm Triều Triều dẫn Lucy đến nhà ăn... Các lãnh đạo xưởng đi cùng ban đầu không đi theo nữa, thấy Thẩm Triều Triều có thể tự xoay sở được, họ chỉ để lại vài người đề phòng bất trắc, những người khác thì chuồn mất.

Đi theo suốt dọc đường, thân thể không mệt nhưng tinh thần thì mệt mỏi. Vẫn là để người khác chịu đựng kiểu “tra tấn” đặc biệt này đi!

Lúc này thời gian ăn cơm của công nhân trong xưởng đã được tách ra, nhà ăn rất vắng vẻ, đầu bếp dùng hết khả năng của mình để nấu ăn, cố gắng để khách nước ngoài ăn ngon miệng.

Sau khi ngồi xuống, Lucy nhíu mày, nhắc lại chuyện cũ: “Vậy rốt cuộc cô và người yêu cô quen nhau như thế nào, suýt chút nữa thì cô đã qua mặt được tôi rồi đấy!”

Thấy không thể trốn tránh, Thẩm Triều Triều vô thức liếc nhìn Cố Kỳ Việt, bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh, cô lập tức dời ánh mắt.

Ánh mắt cô lảng tránh, vừa nhìn đã biết là chột dạ, ngược lại càng giống như giấu đầu hở đuôi.

Cuối cùng, Thẩm Triều Triều vẫn không nhịn được mà nắm chặt góc áo dưới gầm bàn, vì Lucy là khách nước ngoài, lại vì lúc này đang nói tiếng Anh, những người khác hoàn toàn không hiểu, cô dứt khoát kể lại toàn bộ câu chuyện đầy trắc trở của hai người.

Lucy thỉnh thoảng lại kêu lên kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Kỳ Việt mang theo sự khinh bỉ nồng đậm khiến miệng Cố Kỳ Việt hơi trễ xuống, đôi mắt hoa đào lóe lên vẻ khó chịu.

Quyết định rồi!

Sau khi trở về lần này, anh cũng phải học tiếng Anh, cố gắng không làm “người mù chữ”!

Lucy và Thẩm Triều Triều chắc chắn đang thảo luận về những chủ đề liên quan đến anh nhưng đáng tiếc là anh không hiểu tiếng Anh, Cố Kỳ Việt chỉ có thể buồn bực, lúc này anh mới biết tầm quan trọng của việc học!

Lười biếng là không được.

DTV

“Ôi trời, Thẩm, chỉ nghe cô kể thôi cũng khiến tôi tức giận rồi, người đàn ông như vậy thật sự quá khô khan, giống như khúc gỗ, cô đá anh ta đi, tôi có thể giới thiệu cho cô những quý ông lịch lãm!”

“Không cần, không cần đâu, tôi thấy anh ấy rất tốt, có thể chia sẻ áp lực cho tôi, còn cố ý an ủi tôi... Thật ra tôi là người rất nhút nhát, nếu không phải vì anh ấy động viên, có lẽ hôm nay tôi sẽ không ngồi đây nói chuyện với cô đâu.”

“Ồ, chả trách cô hết lòng vì anh ta, có điều đừng nghĩ anh ta tốt lắm, cô cũng rất tuyệt vời! Trong tình yêu và hôn nhân, phụ nữ không nên chịu thiệt thòi, nếu anh ta thay đổi, cứ đá anh ta đi rồi đến tìm tôi!”

“... Cảm ơn cô.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 306: Chương 306



Thấy Lucy rất hào hiệp, Thẩm Triều Triều thật sự dở khóc dở cười, chỉ biết nói lời cảm ơn.

Hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, đợi đến khi đầu bếp bưng những món ăn được chế biến công phu lên, Lucy vừa nếm thử một miếng, lập tức giơ ngón tay cái với đầu bếp, Thẩm Triều Triều phiên dịch cho Lucy: “Đầu bếp Quách, Lucy nói tay nghề của bác rất tuyệt vời, món ăn rất ngon.”

DTV

“Ấy chà, ngon thì ăn nhiều vào nhé!”

Được khách nước ngoài khen ngợi, đầu bếp nhà ăn cười tít mắt, sau đó cũng giơ ngón tay cái với Lucy, rồi vui vẻ chạy về bếp.

Sức ăn của Lucy không nhiều lắm, nhưng cô ấy vẫn chưa no, cuối cùng Thẩm Triều Triều phải lấy hai hộp cơm sạch sẽ nhờ đầu bếp làm thêm đồ ăn.

Vấn đề được giải quyết một cách hoàn hảo.

Cuối cùng, khi Lucy sắp rời khỏi xưởng sắt thép, trên mặt cô ấy đều là nụ cười, đồng thời còn lộ ra vẻ không nỡ, đứng ở cổng xưởng, cô ấy nhiệt tình ôm Thẩm Triều Triều, cảm thấy cô gái phương Đông không chỉ đáng yêu mà còn rất mềm mại. Ôm giống như ôm búp bê vậy!

Khi bị ôm, Thẩm Triều Triều ngẩn người, sau đó phản ứng lại, cô cũng không kháng cự, học theo cách của Lucy ôm lại, tâm trạng rất vui vẻ.

Hôm nay cô không chỉ giúp xưởng sắt thép giải quyết được vấn đề nan giải, bản thân cô cũng thu hoạch được rất nhiều, trò chuyện với Lucy đã giúp cô mở mang kiến thức. Quan trọng nhất là nỗ lực đã được đền đáp.

Việc cố gắng dũng cảm thử sức đã thành công, dường như việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng không nguy hiểm như vậy, mà luôn nhận được những kết quả khác nhau, khiến người ta bắt đầu có sự kỳ vọng.

Trải qua lần trải nghiệm đặc biệt này, Thẩm Triều Triều nghĩ sau này cô sẽ can đảm hơn một chút!

Trước khi Cố Kỳ Việt không nhịn được nữa mà tiến lên tách hai người ra, cuối cùng Lucy cũng buông Thẩm Triều Triều ra, cô ấy nháy mắt với Thẩm Triều Triều: “Tính chiếm hữu của chồng cô thật sự quá mạnh, tiếc là chúng ta không phải hàng xóm, nếu không chắc chắn tôi có thể thấy được những cảnh tượng rất thú vị.”

“Anh ấy chỉ là hơi lo lắng cho tôi thôi.”

Lúc này Thẩm Triều Triều đột nhiên cảm thấy Lucy và Chu Lan hơi giống nhau, đều thích trêu chọc cô.

Lucy cũng không trêu chọc cô gái phương Đông trước mặt nữa, trịnh trọng nói lời tạm biệt với Thẩm Triều Triều, sau khi lên xe, cô ấy đột nhiên mở cửa sổ, đưa tay nhét một chiếc hộp nhỏ vào lòng Thẩm Triều Triều, rồi nháy mắt.

“Cô gái đáng yêu, đây là quà tôi tặng cô, sau này chắc chắn phải viết thư cho tôi nhé!”

Vừa dứt lời, chiếc xe đã chạy đi, Thẩm Triều Triều ôm chặt món quà chia tay, trên tờ giấy trong túi áo có ghi phương thức liên lạc của Lucy.

Mặc dù rất tò mò Lucy tặng quà gì nhưng Thẩm Triều Triều không mở ra trước mặt mọi người mà cất quà đi, định bụng về nhà sẽ mở ra xem...

Vì vậy, ý nghĩ muốn về nhà càng mãnh liệt, cô nhìn Cố Kỳ Việt. Cho dù không nói gì nhưng Cố Kỳ Việt đã hiểu ý, anh nâng tay trái chống má, u oán nói: “Rốt cuộc cũng nhớ tới anh rồi!”

Trên gương mặt đẹp trai của anh lộ vẻ tình nhân tranh giành tình cảm, đôi mắt đen láy tràn đầy sự không vui.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, Thẩm Triều Triều nghi ngờ chớp chớp mắt, lập tức phản ứng lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, sau đó cô duỗi ngón trỏ ra lắc lắc, nghiêm nghị nói: “Đồng chí Cố, thời gian làm việc không thể phân tâm, nếu không sẽ phạm sai lầm.”

Đối mặt với động tác nhướng mày của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều nhanh chóng nói ra câu tiếp theo: “Nhưng bây giờ đã kết thúc công việc, nếu anh muốn, em có thể nhìn anh chằm chằm đấy!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 307: Chương 307



Ở chung với Cố Kỳ Việt lâu như vậy, Thẩm Triều Triều dần dần thả lỏng trước mặt anh, trong lời nói cũng mang theo sự thân mật.

Mà Cố Kỳ Việt vốn cũng không tức giận, chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng lúc này nghe Thẩm Triều Triều nói, mang theo ý đồ qua ải, anh không nhịn được đưa tay nắm lấy ngón tay đang lắc lư của cô.

Sau đó anh không khách khí nói: “Vậy thì nhìn đi, anh không ngại đâu, nhìn chằm chằm anh ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì.”

Thẩm Triều Triều rốt cuộc vẫn là người ít tiếp xúc với người khác, bây giờ bị bí, cuối cùng cô chỉ có thể trở tay nắm lấy tay Cố Kỳ Việt, dứt khoát đầu hàng: “Em ngại, hay là...”

“Khụ khụ!”

Nhưng chưa kịp nói hết lời đã bị một trận ho khan vang dội cắt ngang khiến Thẩm Triều Triều giống như chuột thấy mèo, cô nhanh chóng hất tay Cố Kỳ Việt ra, sau đó để tay ra sau lưng, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.

Cố Kỳ Việt hơi khó chịu nghiêng đầu nhìn lại, người phá vỡ bầu không khí tốt đẹp chính là ba anh, Cố Hằng, quản đốc Cố, lúc này nhận ra ánh mắt của anh, ông lập tức nhíu mày trừng mắt liếc Cố Kỳ Việt một cái.

Cố Hằng thầm nghĩ người trẻ tuổi đúng là hấp tấp, không để ý đến hậu quả, bây giờ là đang ở xưởng sắt thép chứ không phải ở nhà, mọi thứ đều cần phải cẩn thận đấy!

Nếu không phải Thẩm Triều Triều đang đứng trước mặt, Cố Hằng đã sớm mở miệng dạy dỗ con trai mình rồi.

Nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Triều Triều, ông lập tức nhớ tới vấn đề khó đã được giải quyết thuận lợi hôm nay, dù Cố Hằng có nhìn thế nào cũng không vừa mắt nhưng hôm nay vẫn tươi cười rạng rỡ, hòa ái nói với Thẩm Triều Triều: “Triều Triều à, bây giờ công việc đã kết thúc rồi, con mau cùng Kỳ Việt về nhà đi, đây là tiền công phiên dịch hôm nay, con cầm lấy đi.”

Nói xong, Cố Hằng lấy một phong bì từ trong túi ra nhét vào tay Thẩm Triều Triều, rồi bảo hai người về nhà sớm một chút.

Cố Kỳ Việt cũng giơ một tay về phía ông, không hề có chút xấu hổ nào khi xin tiền ba mà còn nói một cách đường hoàng: “Ba, gặp mặt chia đôi, của con đâu!”

Vừa nói anh vừa chủ động tiến lên vài bước, vừa vặn che chắn cho Thẩm Triều Triều đang căng thẳng.

Nhìn dáng vẻ thiếu đứng đắn này, Cố Hằng cũng bị lời nói không biết xấu hổ của Cố Kỳ Việt chọc cười, nói thẳng: “Có muốn cho hai cái bạt tai không?”

Cố Hằng giơ tay trái lên giữa không trung khoa tay múa chân vài cái, thằng nhóc thối này còn nhiều tiền hơn ông, xem náo nhiệt cái gì chứ.

DTV

Hơn nữa Thẩm Triều Triều nhận được thù lao vì lý do công việc, nó thì làm gì chứ? Cứ đứng đây nửa ngày, xem nó giỏi giang chưa kìa...

Học máy móc thì giỏi, vậy mà một chữ tiếng Anh cũng không biết, may mà trong nhà còn có người biết tiếng Anh, nếu không hôm nay mấy lão tướng bọn họ phải ra mặt rồi. Gật đầu yes, lắc đầu no...

Chỉ nghĩ thôi, Cố Hằng đã cảm thấy xấu hổ, nếu thật sự làm như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn! May mà mọi chuyện đều suôn sẻ!!

Ngay lúc Cố Hằng còn muốn nói thêm vài câu với Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt lại dựa vào lợi thế chiều cao, ấn vai ông xuống, sau đó xoay người lại, miệng không quên nói: “Được rồi, đã nhận được tiền rồi, hai chúng con cũng phải về nhà rồi, đi thôi!”

Nói xong, Cố Kỳ Việt nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Triều Triều đi về phía bãi đậu xe, quản đốc Cố đứng tại chỗ giật giật khóe miệng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Con trai hướng ngoại ghê!

Bây giờ cả ngày cứ vây quanh Thẩm Triều Triều.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 308: Chương 308



Anh đâu còn dáng vẻ lười biếng trước kia nữa, thái độ chăm chỉ này khiến người ta kinh ngạc, không biết có phải anh bị đánh tráo rồi không?

Trong lúc Cố Hằng đang nghĩ thầm, Thẩm Triều Triều xoay người rời đi lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã gả vào nhà họ Cố một thời gian dài rồi nhưng cô vẫn luôn sợ hãi trước mặt quản đốc Cố.

Giống như chuột thấy mèo vậy.

Có lẽ là do ấn tượng không tốt đẹp trong lần đầu tiên gặp mặt ở văn phòng, biết mục đích ban đầu khi cô gả vào nhà họ Cố chỉ là lợi dụng quyền thế để áp chế kẻ xấu, hoặc là do sự đối lập giữa mẹ Diệp và bà Vương thân thiện, từ ái với quản đốc Cố nghiêm khắc, lạnh lùng, nhìn là biết không dễ gần.

Đợi đến khi ngồi ở yên sau xe đạp, Thẩm Triều Triều đưa tay nắm lấy áo khoác của Cố Kỳ Việt, đôi mắt đen chớp chớp, đột nhiên cô nói: “Cố Kỳ Việt, em chia cho anh một nửa tiền công, hôm nay có anh đi cùng, em can đảm hơn rất nhiều, cho nên đây là thành quả mà chúng ta cùng nhau cố gắng!”

Nghe thấy lời này, Cố Kỳ Việt đang đạp xe mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, sau đó anh không từ chối: “Được!”

Đối với lời an ủi ngốc nghếch của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vui vẻ nhận lấy, đồng thời trong lòng nghĩ đến việc bản thân đã lơi lỏng một thời gian rồi, ngày mai anh sẽ đến chỗ anh Cường một chuyến, nhận vài đơn hàng kiếm chút tiền!

DTV

Đến lúc đó anh sẽ mang về nhà đưa hết cho Thẩm Triều Triều!

Đàn ông chân chính có thể kiếm tiền nuôi gia đình, bất kể lúc nào anh cũng sẽ không để Thẩm Triều Triều phải sống khổ sở... Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt đạp xe càng thêm hăng hái, nụ cười trên mặt vẫn luôn thường trực.

Cảm nhận được niềm vui từ Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười lấp lánh, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Màu xanh da trời và màu trắng đan xen. Là màu sắc khiến lòng người thư thái. Và trước khi về nhà, Cố Kỳ Việt không quên việc chính, anh lái xe rẽ vào trụ sở chính phủ thành phố, lấy tài liệu cần phiên dịch.

Đối với yêu cầu của thị trưởng Lý Nam là muốn gặp riêng Thẩm Triều Triều, một mình Cố Kỳ Việt vào văn phòng đã từ chối, nói rằng bây giờ nên tranh thủ từng giây từng phút để dịch tài liệu, đừng làm mấy thứ chủ nghĩa hình thức này.

Chi bằng đưa tiền công trước đi, tiền thật mới khiến người ta phấn chấn.

Những lời này khiến Lý Nam cạn lời, ông ấy phẩy tay, ra hiệu anh đi nhanh lên, sau đó thấy Cố Kỳ Việt không chút lưu luyến xoay người rời đi, Lý Nam giơ tay chỉ vào bóng lưng anh, cười mắng thằng nhóc thối.

Ông ấy cũng có phải là người xấu gì đâu, Cố Kỳ Việt cần gì phải giấu vợ kỹ thế chứ!

Thôi, chỉ cần có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề phiên dịch tài liệu là được, dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc.

Ông ấy không biết chứng sợ giao tiếp của Thẩm Triều Triều, biết Thẩm Triều Triều biết tiếng Anh thì lập tức phái người đi điều tra lý lịch của cô, sau khi không phát hiện vấn đề gì, ông ấy đã quyết định thu nhận nhân tài này.

Lần phiên dịch tài liệu này coi như là một khởi đầu tốt, tiếp theo sẽ còn có cơ hội tiếp xúc.

Bên này Thị trưởng Lý Nam đang tính toán rất tốt thì Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã về đến nhà, lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt của hai đồng chí nữ Diệp Phương và Vương Thải Hà, hai người bị kéo thẳng đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 309: Chương 309



Vì Thẩm Triều Triều ngại ngùng nên Cố Kỳ Việt một mình đảm nhận việc kể chuyện, thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, Thẩm Triều Triều nghe mà chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cô đưa tay che lấy vành tai đỏ ửng, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn.

Chỉ là tiếng Anh của cô tốt hơn một chút thôi, chứ có phải thần thông quảng đại gì đâu... Sao có thể giống như Cố Kỳ Việt nói, ngăn cản cơn sóng dữ, cứu vớt xưởng sắt thép, được vô số người sùng bái các kiểu.

Cố Kỳ Việt còn thấy chưa đủ, lại cầm túi tài liệu lấy từ chính phủ thành phố lên lắc lắc, đắc ý nói rằng ngay cả thị trưởng cũng yêu cầu Thẩm Triều Triều giúp đỡ...

DTV

Trong khi Thẩm Triều Triều là người trong cuộc nghe mà thấy kinh ngạc thì Diệp Phương và Vương Thải Hà lại nghe say sưa, kèm theo tiếng vỗ tay thỉnh thoảng vang lên càng khiến Thẩm Triều Triều đưa tay che mặt.

...

Vì dạo này cô luôn cố gắng ôn tập, tinh thần hơi mệt mỏi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, khi biết thời gian cần để dịch tài liệu còn nhiều, cô không lập tức bắt tay vào làm mà định nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp.

Nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần rồi mới làm việc, hiệu suất cũng sẽ cao hơn, có thể tránh xảy ra sai sót.

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Thẩm Triều Triều đã trở nên rất tốt, sau khi ăn sáng xong, cô đi ra vườn sau xem những khóm hoa do chính tay mình trồng đang nở rộ, thu hút không ít bướm đang bay lượn trong hoa cỏ.

Lần này cũng không ngoại lệ, lại “tình cờ gặp” Cố Kỳ Việt, may mà lần này anh không mặc đồ hở hang nữa.

Mặc dù “mỹ nam kế” của Cố Kỳ Việt rất hiệu quả nhưng vẫn phải tiết chế một chút, nếu không Thẩm Triều Triều cảm thấy cái rương trong phòng cô cũng không chứa hết được những bức tranh đó.

Đó đều là những bức tranh được cô vẽ ngẫu hứng khi có cảm hứng, kết quả là sau khi vẽ xong, nhìn lại toàn là những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập...

Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều không nhịn được mà mỉm cười, lúc này đang đi dạo cùng Cố Kỳ Việt, cô ngẩng đầu nhìn hoa cỏ trong vườn sau như tranh vẽ, không nhịn được muốn nói gì đó với Cố Kỳ Việt.

Không biết tại sao cô rất muốn chia sẻ: “Cố Kỳ Việt, em cảm thấy hình như em không còn sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.”

Cố Kỳ Việt không chen vào mà lặng lẽ lắng nghe.

Thẩm Triều Triều tiếp tục nói: “Anh cũng biết lý do em sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài là vì hồi nhỏ em suýt bị bắt cóc, ba mẹ em đã tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn không thể giúp em trở lại bình thường, vì thế nên ngay cả em cũng nghĩ có lẽ cả đời này sẽ cứ như vậy!”

“Lúc đó, em đứng trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy như vậy cũng không tệ... Chỉ cần em luôn ở trong nhà thì sẽ không bị tổn thương gì, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, giống như những con quái vật có răng nanh sắc nhọn, có thể dễ dàng nuốt chửng em.”

“Vì quanh năm không ra ngoài, em càng sợ người khác hơn, đừng nói là gặp mặt, có đôi khi chỉ cần nghe thấy tiếng người khác cách một bức tường, trong lòng em cũng cảm thấy rất căng thẳng...”

Nói xong những suy nghĩ trước đây của mình, Thẩm Triều Triều bèn chuyển chủ đề, nghiêng đầu mỉm cười với Cố Kỳ Việt: “Nhưng từ khi anh dẫn em ra ngoài, em phát hiện ra rằng thế giới bên ngoài cũng không đáng sợ như vậy, cũng vì anh đã trở thành dũng khí của em, giúp em có thể dũng cảm hơn.”

Nghe Thẩm Triều Triều nói vậy, Cố Kỳ Việt rất vui, anh đưa tay nắm lấy tay cô.
 
Back
Top Bottom