Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 250: Chương 250



Nghĩ đến đây, Vương Thải Hà lập tức dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Cố Kỳ Việt khiến anh ngơ ngác, anh cũng không để tâm mà suy nghĩ xem nên làm thế nào để rủ Thẩm Triều Triều ra ngoài chơi.

Thẩm Triều Triều đã tự nhốt mình trong phòng viết bài rất lâu rồi. Cũng nên kết thúc.

Đúng như Cố Kỳ Việt dự đoán, sau khi Thẩm Triều Triều viết ba bản thảo xong, cuối cùng cô cũng chịu rời khỏi bàn học, sau đó nhìn sàn nhà bừa bộn, lập tức bắt tay dọn dẹp. Sau đó vận động cơ thể cứng đờ, cảm thấy mình nên vận động nhiều hơn. Cơ thể cô bây giờ giống như máy móc bị gỉ.

Cô cũng có thể ra vườn sau ngắm hoa cỏ, để cho đôi mắt mệt mỏi được thư giãn, mấy ngày nay ngay cả việc tưới hoa cũng giao cho bà nội Vương, cũng không biết cây cối phát triển thế nào.

Nhưng mà việc cần làm nhất bây giờ chính là gửi thư đi!

Thẩm Triều Triều nghiêng đầu nhìn ba bức thư trên bàn, đã viết địa chỉ người nhận, dán tem rồi, chỉ cần mang đến bưu điện là được... Đối với những bức thư quan trọng như vậy, Thẩm Triều Triều không muốn nhờ người khác.

Vì vậy, cô muốn tự đi gửi thư.

“Cốc cốc!”

Vừa lúc Thẩm Triều Triều mặc quần áo xong, đang nghĩ xem có nên mang theo dụng cụ phòng thân hay không thì cửa phòng đột nhiên bị gõ bên ngoài, khi cô mở cửa ra nhìn thì thấy Cố Kỳ Việt.

Ngoài mấy ngày nay cô bận viết bài, Cố Kỳ Việt cũng bận tối tăm mặt mũi.

Bây giờ vẻ mặt anh tươi cười thoải mái thế này là đã giải quyết xong hết mọi việc rồi sao?

Cố Kỳ Việt nhìn thấy Thẩm Triều Triều đeo khẩu trang, lại liếc nhìn phong thư trên tay cô, lập tức đoán được cô muốn đi làm gì, vội vàng mở miệng nói: “Lát nữa em muốn ra ngoài chơi không?”

“Chơi?”

Đột nhiên nghe thấy lời mời ra ngoài chơi, Thẩm Triều Triều không khỏi nghi ngờ nghiêng đầu.

Không biết Cố Kỳ Việt có ý gì.

Đối với điều này, Cố Kỳ Việt cũng không giấu giếm mà nói thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày nay anh quá bận, bây giờ rảnh rỗi, anh muốn đưa em ra ngoài thư giãn một chút.”

“...”

Nghe Cố Kỳ Việt thẳng thắn như vậy, Thẩm Triều Triều lập tức rũ mắt xuống, cô có chút căng thẳng nắm lấy vạt áo, ánh mắt trở nên lảng tránh ngại ngùng. Mấy ngày nay có việc bận, mọi chuyện khác đều tạm gác lại.

Nhưng bây giờ đã xong việc, chuyện nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, cô vẫn hơi do dự về tình cảm dành cho Cố Kỳ Việt, cô sợ lại bị tổn thương... Nhưng mà sau khoảng thời gian này, tình cảm trước kia lại ùa về.

Vốn dĩ Cố Kỳ Việt là người rất tốt, bây giờ càng hiểu anh hơn, cô rất khó để không rung động.

Chỉ là... Từ trước đến nay chỉ đọc được những đoạn văn ca ngợi tình yêu trên sách vở, khi thực sự gặp phải ngoài đời sẽ khiến người ta có chút bối rối, giống như bây giờ, cô đứng trước mặt Cố Kỳ Việt cũng cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.

Thẩm Triều Triều điều chỉnh lại cảm xúc, muốn để tâm trạng bình thường trở lại, cô có chút bất an hỏi: “Là đến nơi đông người sao?”

“Không phải.”

Cố Kỳ Việt trả lời rất nhanh.

DTV

Biết Thẩm Triều Triều sợ người lạ, cho dù anh muốn để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Cố Kỳ Việt cũng sẽ không làm vậy một cách l* m*ng, mà là từng chút một để cô làm quen.

Vì vậy anh đã chọn địa điểm từ trước: “Là ở gần làng bên cạnh, có một con suối nhỏ rất trong, lúc này, có lẽ còn có thể bắt được cá bống, tôm tép.”

“!”

Bắt cá, tôm?

Thẩm Triều Triều chưa từng làm những việc này, khiến trong mắt cô dâng lên sự tò mò và mong đợi, sau khi nghe thấy không phải tiếp xúc với người khác, cô lập tức gật đầu thật mạnh: “Em muốn đi!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 251: Chương 251



Bây giờ hai người không còn xa lạ như trước nữa.

Lại cùng nhau trải qua chuyện ở xưởng máy móc, quan hệ giữa hai người càng thêm gần gũi, khiến Thẩm Triều Triều tuy ngại ngùng nhưng trước mặt Cố Kỳ Việt cô lại thoải mái hơn, không còn cảm thấy gò bó nữa.

“Vậy thì chúng ta xuất phát ngay thôi, nhưng đường khá xa, chúng ta phải đi xe đạp, được không?”

“Ừ.”

Không ngờ Thẩm Triều Triều lại dễ dàng đồng ý như vậy, Cố Kỳ Việt cong mắt, khóe mắt đuôi mày lộ rõ vẻ vui mừng, cảm thấy đây là một khởi đầu rất tốt, anh vội vàng đẩy xe đạp của mình ra, lau đi lau lại.

Cuối cùng anh cẩn thận tìm một miếng đệm đặt ở yên sau.

Một khi Cố Kỳ Việt đã nghiêm túc thì sẽ rất tỉ mỉ, anh nhạy bén phát hiện ra những chi tiết nhỏ dễ bỏ sót, tích cực sửa chữa, ở chung với người như vậy sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Đương nhiên thái độ quyết định tất cả, nếu là Cố Kỳ Việt trước kia sẽ thờ ơ với mọi người.

Thẩm Triều Triều đã chuẩn bị xong, khi cô xuống lầu, còn đang nghĩ xem nên nói với mọi người trong nhà về việc ra ngoài như thế nào, kết quả lại không thấy ai, cô đi ra sân trước thấy Cố Kỳ Việt đang đẩy xe thì lập tức hoài nghi hỏi.

“Chắc là họ ra ngoài đi dạo rồi, không cần quan tâm đến họ, lên xe nhanh lên.”

Lý do không có ai ở nhà rất đơn giản. Là không muốn làm phiền. Để tránh trở thành vật cản trên đường...

Vương Thải Hà và Diệp Phương ra ngoài đi dạo không nói, còn lôi kéo Cố Hằng đang muốn ở nhà, Cố Kỳ Việt biết rõ mọi chuyện nên đương nhiên sẽ không nói ra hết.

Vừa nói chuyện, hai người đã ra khỏi nhà, sau khi khóa cửa, Cố Kỳ Việt vỗ yên xe, rất mong chờ chuyến đi hôm nay.

Thẩm Triều Triều nhìn thoáng qua, có chút căng thẳng leo lên yên sau, cô đã không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình không ngồi xe đạp.

Bây giờ được ngồi lại, khiến tâm trạng cô không khỏi kích động, cả người tràn đầy phấn khích.

Cố Kỳ Việt thấy Thẩm Triều Triều đã ngồi yên, anh không nhịn được nhìn thêm vài lần, cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn chờ đợi của cô thật đáng yêu, nhưng biết nhìn lâu sẽ khiến Thẩm Triều Triều không được tự nhiên, nên anh nhanh chóng dời tầm mắt.

Cố Kỳ Việt đặt chân lên bàn đạp, xe đạp lập tức chạy!

Sự xóc nảy khi xe chạy khiến Thẩm Triều Triều vô thức nắm lấy vạt áo của Cố Kỳ Việt, sau đó thấy anh không phản ứng, cô cẩn thận nắm chặt tay, cuối cùng cũng không buông ra.

Trong lòng cô vừa chua xót vừa ngọt ngào nắm lấy vạt áo, Thẩm Triều Triều ngồi ở yên sau lắc lắc chân, nhìn cảnh vật xung quanh lướt qua nhanh chóng, cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Cố Kỳ Việt còn tưởng Thẩm Triều Triều sẽ ôm eo mình, kết quả cô chỉ nắm lấy vạt áo khiến anh thầm thở dài trong lòng... Haiz, cứ từ từ!

Đây đã là một khởi đầu tốt rồi.

DTV

Sau đó anh càng đạp mạnh hơn, dáng người anh cao, chân dài lại có sức, đạp xe vừa nhanh vừa vững, sau khi ghé qua bưu điện gửi thư, họ nhanh chóng ra khỏi nội thành, đi về phía ngoại ô.

Cảnh vật xung quanh từ đường phố thành thị biến thành một màu xanh mươn mướt.

Tiếng gió thổi lá cây xào xạc, cùng với tiếng chim hót líu lo xen lẫn tiếng ve kêu râm ran, là âm thanh đặc trưng của mùa hè.

Chưa đến nơi, Thẩm Triều Triều đã cảm thấy chuyến đi này nhất định sẽ rất vui vẻ.

Đang lúc Thẩm Triều Triều mỉm cười nhìn xung quanh thì đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe đạp khác, cũng chở người ở yên sau.

Cố Kỳ Việt nhanh chóng vượt qua họ, sau đó, đối phương cũng đuổi theo không chậm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 252: Chương 252



Cùng lúc đó, một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Cố Kỳ Việt, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, tôi là Lâm Kiều!”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Kiều, Cố Kỳ Việt vốn chỉ muốn ở riêng với Thẩm Triều Triều liền sầm mặt, nhớ đến việc Lâm Kiều đã giúp đỡ ở buổi lễ khen thưởng lần trước, anh đành phải dừng xe.

Sau đó anh gật đầu với Lâm Kiều, nói: “Thật trùng hợp, hai người đây là?”

Cố Kỳ Việt liếc nhìn cô gái ngồi sau Lâm Kiều, tóc ngắn, dáng vẻ thanh tú nhưng sao lại thấy quen mắt thế nhỉ?

Đang lúc anh nghi ngờ, cô gái tóc ngắn không chút khách sáo tự giới thiệu: “Chào anh, em tên là Chu Lan, ba em làm việc ở đồn cảnh sát.”

Chu Lan...

Chẳng lẽ là người đó?

Thẩm Triều Triều vốn có chút sợ người lạ, vừa nghe thấy cái tên này, đôi mắt cô sáng lên!

Kể từ khi ký ức về tương lai xuất hiện trong đầu Thẩm Triều Triều, cái tên Chu Lan này cũng in sâu vào trong tâm trí cô.

Dù sao trong quỹ đạo cuộc đời như ác mộng ban đầu, cuối cùng cô sẽ chọn tự tử để kết thúc.

Sau khi xuống nông thôn là người bảo vệ công lý, Chu Lan không giống những người khác giả câm giả điếc mà đã giúp cô minh oan, kẻ xấu bị trừng phạt... Giống như một tia sáng, chiếu sáng bóng tối, một lần nữa đón chào ánh sáng.

Nhưng sau khi tương lai đã thay đổi, trong lòng Thẩm Triều Triều có chút tiếc nuối, cô không thể gặp lại Chu Lan nữa. Cũng không thể tự mình nói lời cảm ơn.

Kết quả không ngờ Chu Lan lại ở ngay bên cạnh.

Hơn nữa còn là con gái của cảnh sát Chu!

Nghĩ đến những điều này, mắt Thẩm Triều Triều sáng lên, bây giờ nhìn thấy ân nhân của mình, khiến nỗi sợ hãi khi tiếp xúc với người khác của cô giảm đi không ít, vì vậy đã lặng lẽ thò đầu ra từ phía sau Cố Kỳ Việt.

DTV

Thẩm Triều Triều chớp chớp mắt, tâm trạng kích động đến mức nắm chặt tay.

Cô muốn bắt chuyện với Chu Lan!

Ánh mắt chăm chú của cô rất rõ ràng, Chu Lan đương nhiên sẽ không đến mức không cảm nhận được.

Cô ấy nhanh chóng nhìn lại, kết quả nhìn thấy một đôi mắt vô cùng xinh đẹp và trong veo, lúc này hơi ngại ngùng nhìn sang, mặc dù đeo khẩu trang đen che kín hơn nửa khuôn mặt vẫn xinh đẹp đến khó tin. Trông có vẻ mềm mại, dịu dàng.

Từ nhỏ Chu Lan đã là kiểu tomboy, xung quanh cũng toàn là đám con trai đáng ghét, nào đã từng gặp cô gái nào ngọt ngào, mềm mại như vậy khiến cô ấy lập tức trở nên hơi gượng gạo...

Nhưng dù sao cũng là người hướng ngoại, hoạt bát, Chu Lan mỉm cười với Thẩm Triều Triều, chủ động hỏi: “Cậu là?”

“Tôi là Thẩm Triều Triều, rất vui được... làm quen với cậu, Chu Lan!”

Nghe Chu Lan hỏi, Thẩm Triều Triều cố nén sự kích động trong lòng, lập tức trả lời với giọng điệu phấn khích, niềm vui trong mắt thể hiện rõ ràng khiến Cố Kỳ Việt đột nhiên cảm thấy khó chịu khi nhìn Chu Lan.

Đồng thời trong lòng anh dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, sự bất thường chắc chắn có nguyên nhân. Anh chưa từng thấy Thẩm Triều Triều thân thiết với ai như vậy, cô gái Chu Lan này nhìn thế nào cũng không thấy có gì đặc biệt!

Nhìn Chu Lan thân thiết kéo Thẩm Triều Triều nói chuyện, Cố Kỳ Việt cau mày khó chịu, Lâm Kiều đang vịn xe đạp thấy hai cô gái trò chuyện với nhau, anh ta quay đầu tìm Cố Kỳ Việt.

Lâm Kiều lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra, định đưa cho Cố Kỳ Việt, Cố Kỳ Việt xua tay nói mình không hút thuốc.

Thấy vậy, Lâm Kiều cũng không hút, cất bao t.h.u.ố.c lá vào túi quần, anh ta hỏi: “Hai người đi chơi à?”

“Ừ, hôm nay thời tiết đẹp, chúng tôi ra ngoài dạo chơi, hai người cũng vậy à?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 253: Chương 253



“Cảnh sát Chu nhờ tôi đưa Chu Lan đến nhà họ hàng ở quê chơi mấy ngày...”

Bởi vì bốn người đứng khá gần nhau, Lâm Kiều không dám nói quá thẳng, khi nói chuyện, anh ta không nhịn được liếc nhìn Chu Lan, ba mẹ hai bên đang cố gắng tác hợp họ, cũng không biết Chu Lan nghĩ thế nào.

Có điều đợi đến khi Lâm Kiều nhìn sang, lập tức thấy Chu Lan nhe răng cười vui vẻ, cô ấy vốn chẳng có ý định nhìn sang bên này, chỉ tập trung nói chuyện phiếm với Thẩm Triều Triều...

Thấy vậy trong lòng Lâm Kiều lập tức dâng lên một cảm giác thất bại, cảm thấy lần xem mắt này e là không ổn rồi.

“Người nhà của cảnh sát Chu... là ở thôn Tiểu Hà phải không, vậy thì không khéo rồi, chúng tôi đi đến con suối nhỏ ở bên thôn Tam Hương.”

Ngoài miệng nói lời tiếc nuối nhưng trong lòng Cố Kỳ Việt lại rất hài lòng, bóng đèn vướng víu này đừng có ở đây tỏa sáng nữa, đi chỗ khác đi!

Còn về phần giữa Lâm Kiều và Chu Lan rốt cuộc có quan hệ gì? Cố Kỳ Việt không có nhiều tò mò với chuyện của người khác.

Đặc biệt là quan hệ giữa hai bên cũng không quá quen thuộc, cho nên dừng ở mức độ xã giao là được rồi. Chỉ có điều Cố Kỳ Việt nghĩ thì hay lắm nhưng bên kia lại không phối hợp.

Chu Lan cảm thấy cô gái Thẩm Triều Triều này vừa xinh xắn lại e thẹn, rất hợp mắt mình, không muốn tách ra nhanh như vậy, bởi vậy vội vàng nói: “Không sao, dù tối nay tôi phải về nhà bác cả cũng không thành vấn đề, dù sao tôi cũng rất quen thuộc vùng này... Anh Lâm, nếu anh có việc thì cứ về trước đi!”

“Hôm nay anh được nghỉ, không có việc gì, hơn nữa đã đồng ý với người lớn, chắc chắn anh phải tận mắt nhìn thấy em vào nhà mới được.”

“...”

Kế hoạch “thoát khỏi” thất bại, Chu Lan suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười, chỉ đành gật đầu cho qua chuyện.

Vì thế kế hoạch tận hưởng thế giới của hai người ban đầu của Cố Kỳ Việt đã thay đổi, bây giờ có thêm Lâm Kiều và Chu Lan, hơn nữa Thẩm Triều Triều lại rất thân thiết với Chu Lan, đến khi đến con suối nhỏ gần thôn Tam Hương, cô đã sớm quên mất anh.

DTV

Cô bị Chu Lan dẫn đi nhặt đá đẹp ven suối.

Cố Kỳ Việt đứng đó tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được, cuối cùng chán nản quay sang nhìn Lâm Kiều, anh bực bội nói: “Đứng ngây ra ở đây chán chết, chúng ta đi tìm ít đồ ăn đi!”

Tuy trong lòng hơi ghen tị khi Chu Lan được Thẩm Triều Triều gần gũi nhưng Cố Kỳ Việt vẫn cảm thấy rất vui, chỉ cần cô có một chút thay đổi cũng tốt rồi.

Bây giờ cô có thể chủ động tiếp xúc với người lạ mới gặp lần đầu, cũng coi như là tiến bộ. Cứ từ từ, đừng vội.

Lúc Cố Kỳ Việt dẫn Lâm Kiều đi bắt gà rừng, thỏ rừng để ăn thì Chu Lan và Thẩm Triều Triều cũng đã đến bên suối nhỏ, nhìn những viên đá nhỏ nhiều màu sắc lấp lánh dưới nước, vô cùng đẹp mắt.

Hầu hết phụ nữ đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những thứ lấp lánh. Thẩm Triều Triều cũng rất thích, khiến cho Chu Lan lúc giúp cô nhặt đá không nhịn được thở dài, tuôn ra một tràng: “Triều Triều à, bây giờ tôi rất đau đầu, năm nay sắp tốt nghiệp cấp ba rồi nhưng nhà tôi không cho tôi đi nông thôn, cứ ép tôi đi xem mắt, hôm nay đã là người thứ mười chín rồi đấy.”

Tuy biết là không nên tâm sự nhưng Chu Lan lại là người không giấu được chuyện gì, hơn nữa cô ấy thấy Thẩm Triều Triều rất hợp ý mình, tâm sự một chút chuyện không vui cũng không sao.

Nghe đến con số mười chín, Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 254: Chương 254



Nghĩ đến việc Chu Lan cuối cùng vẫn xuống nông thôn, hiển nhiên những người xem mắt trước đó đều không thành, trong lòng Thẩm Triều Triều chợt dâng lên một nỗi lo lắng, cô muốn ngăn cản Chu Lan.

Năm nay là năm 1975, dựa theo những gì sẽ xảy ra, năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học.

Trong những ký ức chợt lóe lên trong đầu, Chu Lan đã rời khỏi vùng nông thôn thông qua kỳ thi đại học nhưng do lao động vất vả quanh năm nên sức khỏe không tốt, không có nhiều thời gian ôn tập.

Cộng thêm việc thay Chu Lan đòi lại công bằng cho cô, khiến Chu Lan trở thành cái gai trong mắt người dân các thôn xung quanh, họ cho rằng người nơi khác đến đều là sói mắt trắng, nuôi mãi không thân, lúc nào cũng có thể quay ra cắn mình.

Sau đó, bọn họ tuy không dám làm gì nhưng lại ngấm ngầm chơi xấu, có thể tưởng tượng cuộc sống khi đó của cô ấy khó khăn đến nhường nào...

Bây giờ Thẩm Triều Triều đã thay đổi được vận mệnh của mình, cô cũng hy vọng Chu Lan có thể chọn một con đường khác, có thể đạt được thành tích tốt hơn trong kỳ thi đại học, có thể vào học ở ngôi trường mình yêu thích.

Như vậy, Chu Lan sẽ không giống như trong ký ức của cô, dù nhận được giấy báo nhập học đại học, cũng chỉ nhìn một cái rồi nở nụ cười chua xót.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cúi đầu nhặt một viên đá tròn nhẵn dưới chân, giả vờ như đang nói chuyện phiếm, hỏi: “Cũng không phải chỉ có cách gả đi mới không phải xuống nông thôn, có thể tìm cách khác mà!”

Nghe vậy, Chu Lan nhún vai, cô ấy cũng muốn lắm chứ!

Nhưng bây giờ ngay cả người có quan hệ cũng khó tìm được việc, nhìn người ba nghiêm khắc và luôn giữ vững chính nghĩa của mình, Chu Lan chẳng còn chút hy vọng nào.

Xuống nông thôn cũng chỉ là làm ruộng, trước đây cô ấy cũng đâu phải chưa từng làm, thích ứng một thời gian là quen thôi.

Chu Lan cảm thấy rầu rĩ nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, chi bằng không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó... Chỉ là nghĩ đến việc xuống nông thôn sẽ không được gặp Thẩm Triều Triều nữa, cô ấy lại hơi không nỡ.

Dù hai người mới gặp nhau lần đầu nhưng lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống như kiếp trước là bạn tốt của nhau vậy, khiến Chu Lan cảm thấy Thẩm Triều Triều rất thân thiết, muốn gần gũi cô hơn.

Không nghe thấy Chu Lan trả lời, Thẩm Triều Triều lại nói tiếp: “Chu Lan, cậu có muốn xuống nông thôn không?”

“Tất nhiên là không muốn rồi, có điều nếu không lấy chồng thì chỉ còn cách tìm việc làm hoặc xin giấy chứng nhận tàn tật, tôi thấy hai việc này đều rất khó.”

Chu Lan vừa cười nói vừa nhìn thấy một viên đá màu hồng nhạt trong suốt, lấp lánh dưới suối, viên đá nhỏ xinh xắn như viên đá quý, cô vội đưa tay nhặt lên.

Viên đá nhỏ màu hồng nằm gọn trong lòng bàn tay, ánh nắng chiếu vào hòn đá hình thoi, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Viên đá đẹp thế này rất xứng với Thẩm Triều Triều!

Tuy rất tò mò về khuôn mặt sau lớp khẩu trang của Thẩm Triều Triều nhưng nói thẳng ra như vậy thì quá đường đột, dù sao sau này họ còn nhiều thời gian bên nhau, cứ để sau này rồi nói!

Người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có đôi mắt trong veo như vậy, chắc chắn Thẩm Triều Triều là một đại mỹ nhân!

Ngay khi Chu Lan định đưa viên đá nhỏ màu hồng cho Thẩm Triều Triều xem thì Thẩm Triều Triều bỗng thốt ra một câu nói khiến cô ấy c.h.ế.t lặng: “Tôi có một suất công việc, có thể cho cậu.”

DTV

“...”

Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Chu Lan đang có vẻ mặt ngỡ ngàng, cô mím môi, nếu không sợ dọa Chu Lan chạy mất, cô đã nói thẳng là tặng suất công việc này cho Chu Lan rồi!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 255: Chương 255



So với những gì Chu Lan đã làm cho cô sau này, một suất công việc chẳng đáng là gì!

Chu Lan sau khi hết kinh ngạc, cô ấy cũng không nghi ngờ Thẩm Triều Triều đang trêu đùa mình mà nghiêm túc nói: “Triều Triều, cậu nói với Cố Kỳ Việt chuyện này chưa? Tôi nhớ là anh ấy hiện giờ cũng đang thất nghiệp, hai người là vợ chồng, suất công việc này nên để cho...”

Nghe thấy Chu Lan nghĩ cho mình, Thẩm Triều Triều mỉm cười, lắc đầu: “Công việc này là do ba tôi để lại cho tôi, không liên quan gì đến nhà họ Cố, còn Cố Kỳ Việt thì ghét bị công việc ràng buộc, có cho thì anh ấy cũng không cần.”

Sợ Chu Lan tiếp tục từ chối, Thẩm Triều Triều bổ sung thêm: “Bây giờ tôi cũng chưa muốn đi làm, công việc này cứ để đó cũng lãng phí, nếu cậu nhận việc thì không phải xuống nông thôn nữa.”

Giọng điệu chân thành của Thẩm Triều Triều khiến Chu Lan cảm động vô cùng.

Ôi! Trên đời sao lại có người con gái đáng yêu như vậy chứ!!

Trong lòng Chu Lan dâng trào cảm xúc, không biết nên thể hiện như thế nào, cuối cùng chỉ có thể kích động ôm chầm lấy Thẩm Triều Triều, nói lớn: “Thẩm Triều Triều, cậu đúng là tốt nhất, từ nay về sau, cậu chính là bạn thân của tớ, không ai có thể thay thế!”

Ha ha ha, có công việc rồi, ai thèm đi xem mắt nữa chứ! Thẩm Triều Triều đúng là tiên nữ giáng trần đến cứu cô ấy!

Lúc Chu Lan vui đến mức muốn ôm hôn Thẩm Triều Triều thì một giọng nói đầy tức giận vang lên sau lưng: “Chu Lan, cô đang làm gì Thẩm Triều Triều vậy? Buông cô ấy ra!”

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt, chồng của Thẩm Triều Triều lên tiếng, Chu Lan dù không muốn cũng phải buông tay. Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, sao tiên nữ lại đi lấy chồng sớm như vậy chứ!

Nếu không lấy chồng, họ có thể vui vẻ chơi đùa mà không bị ai phá đám, thật là đáng ghét... Nghĩ vậy, trên gương mặt Chu Lan lộ rõ vẻ mặt khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy phải bật cười.

Anh vốn muốn nhân cơ hội ra ngoài lần này để bồi dưỡng tình cảm với Thẩm Triều Triều.

Kết quả bóng đèn tự dưng xuất hiện lại còn thấy anh vướng víu sao???

Thấy bầu không khí hơi căng thẳng, Lâm Kiều vội vàng chạy đến làm hòa, nói với Chu Lan: “Tiểu Lan, mau nhìn xem, Tiểu Việt lợi hại thật đấy, tiện tay mà bắt được mấy con gà rừng, thỏ rừng, chúng ta xử lý rồi nướng tại chỗ luôn đi!”

Thời buổi này cái gì cũng theo chế độ phân phối, ngay cả người dân thành thị muốn ăn thịt cũng khó khăn!

Vì vậy nhìn thấy Lâm Kiều xách theo mấy con thú rừng, Chu Lan lập tức cảm thấy bụng mình đang réo gọi, sợ há miệng ra nước miếng sẽ chảy xuống, cô ấy vội vàng gật đầu.

Đồng thời tự thấy mình vừa nghĩ sai rồi.

Thẩm Triều Triều lấy chồng cũng tốt, ít nhất bây giờ họ có cái ăn!

Tuy bên ngoài thôn cũng hay bắt gặp gà rừng, thỏ rừng nhưng chúng chạy rất nhanh, nếu không phải thợ săn chuyên nghiệp thì rất khó bắt, người bình thường nhìn thấy cũng chỉ biết nuốt nước miếng.

DTV

Đâu được như Cố Kỳ Việt, chỉ cần vài hòn đá là đã có thể b.ắ.n trúng. Không biết người đàn ông này là ai nữa...

Đang lúc Chu Lan đang suy nghĩ miên man, Cố Kỳ Việt nhìn bóng lưng ủ rũ của Lâm Kiều, đảo mắt, anh lập tức nói: “Nhiều người thì lực lượng lớn, Chu Lan, cô cũng qua giúp một tay đi!”

Bỗng nhiên bị gọi tên, lại còn bị phân công nhiệm vụ, Chu Lan cũng không từ chối, dù sao cô ấy cũng không thể chỉ ăn không được!

Tuy nhiên khi cô vô thức đưa tay định kéo Thẩm Triều Triều đi cùng thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cố Kỳ Việt.

Cô ấy bĩu môi, được rồi được rồi, biết Thẩm Triều Triều là vợ anh, không động vào.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 256: Chương 256



Thế là Chu Lan chạy theo Lâm Kiều, còn Thẩm Triều Triều vốn định đi theo nhưng bị Cố Kỳ Việt giữ tay lại.

Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt với ánh mắt nghi ngờ, anh đưa tay lên sờ mũi, cười nói: “Đừng qua đó làm phiền họ, hình như Lâm Kiều có ý với Chu Lan.”

Lý do này rất hợp lý nhưng Thẩm Triều Triều vẫn hơi do dự, cô lo lắng nói: “Nhưng mà bây giờ Chu Lan không muốn xem mắt kết hôn, Lâm Kiều chắc chắn sẽ thất vọng thôi.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy hơi đau lòng, nghĩ thầm mới quen biết Chu Lan có một lúc mà cô đã lo lắng cho cô ấy như vậy, nếu thời gian lâu hơn, có phải anh sẽ bị ném sang một bên không?

Không được! Chắc chắn không thể để Chu Lan quấy rầy hai người.

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt đưa tay lên xoa đầu Thẩm Triều Triều, sau đó quay mặt cô về phía hai người kia, chỉ thấy hai người một người nhặt củi, một người nhóm lửa, vừa trò chuyện vừa cười đùa, động tác trên tay vô cùng nhanh nhẹn, không hề gượng gạo hay khó xử.

Thẩm Triều Triều im lặng.

DTV

Còn Cố Kỳ Việt thì không nhịn được cười, nhắc nhở: “Ai biết được kết quả sau này thế nào, có điều nếu bây giờ không cố gắng thì có bao nhiêu cơ hội cũng nắm bắt không được.”

Nghĩ đến việc ngay cả chuyện tình cảm của mình còn chưa giải quyết xong, Cố Kỳ Việt cũng lười bàn đến chuyện tình cảm của người khác, anh chủ động đề nghị: “Chúng ta thử đi bắt cá nhé?”

“Chúng ta không mang theo...”

Lời còn chưa dứt, Cố Kỳ Việt đã lấy một chiếc đinh sắt bị cong từ trong túi ra, bẻ nhẹ một cái, uốn thành hình lưỡi câu, tay kia thì lấy ra một miếng thịt heo nhỏ được bọc trong giấy dầu.

Có thể nói là chuẩn bị rất chu đáo.

Thẩm Triều Triều ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, không từ chối nữa, hai người đi dọc theo con suối, chọn một vị trí thích hợp, Cố Kỳ Việt dùng cành cây và đinh sắt làm thành một chiếc cần câu đơn giản, bắt đầu hành trình câu cá.

Thẩm Triều Triều chưa từng câu cá bao giờ, cô tò mò nhìn theo lưỡi câu. Còn Cố Kỳ Việt lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay trải xuống đất, ra hiệu cho Thẩm Triều Triều ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hai người ngồi câu cá bên bờ suối, gió nhẹ thổi qua khiến đám cỏ lau ven suối xào xạc, Thẩm Triều Triều chống hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong veo điểm xuyết những đám mây trắng trôi bồng bềnh, thời gian như đóng băng.

Khung cảnh yên bình khiến lòng người thư thái.

Đây là khung cảnh đẹp mà ở nhà không thể nhìn thấy. Một tháng trước cô không thể ngờ được rằng, bây giờ mình lại được ngồi đây!

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Triều Triều lại len lén liếc nhìn Cố Kỳ Việt, cô cũng không ngờ anh lại thay đổi suy nghĩ, còn nói thích cô...

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều vội vàng thu hồi tầm mắt, cô dời mắt sang nhìn lưỡi câu, không dám nghĩ tiếp nữa.

Theo như cảm xúc vui buồn thất thường bây giờ của cô, có thể thấy cô đã có thiện cảm với Cố Kỳ Việt, chỉ là cô không biết phải đối mặt với tình cảm này như thế nào.

Cô cũng không có người bạn nào cùng tuổi, không có ai để hỏi han hay tâm sự, chỉ có thể tự mình mò mẫm.

Chấp nhận Cố Kỳ Việt, vậy bước tiếp theo, cô phải làm gì?

Nắm tay sao?

Cô cũng không phải là chưa từng nắm tay Cố Kỳ Việt, chỉ là đều ở thời khắc đặc biệt, nếu như nắm tay dưới tình huống bình thường...

Chỉ là nghĩ thôi đã thấy bối rối bất an, cô chậm chạp không thể bước ra bước đầu tiên. Cô chính là một kẻ nhát gan.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 257: Chương 257



Nhận thấy Thẩm Triều Triều vừa mới nhìn mình, tâm trạng Cố Kỳ Việt rất tốt, anh cũng không ngồi không câu cá mà là lúc này mở miệng trò chuyện: “Thẩm Triều Triều, anh không muốn đi làm, em có cảm thấy anh quá tùy tiện, không có tinh thần trách nhiệm không?”

Nói đến chuyện công việc, Cố Kỳ Việt cũng đau đầu không thôi, từ khi anh sửa xong cái máy móc hỏng của xưởng máy móc, các xưởng ở thành phố Giang Lâm như phát điên, tranh nhau muốn kéo anh vào xưởng của họ.

DTV

Có điều Cố Kỳ Việt không muốn đi đâu cả, dứt khoát từ chối. Cũng không giống như lúc ở đồn cảnh sát hoặc là đại hội khen thưởng, không thể từ chối, hiện giờ anh rảnh rỗi, cho dù những người đó có làm phiền thế nào cũng không sao, có thể ứng phó được.

Có điều Cố Kỳ Việt không quan tâm đến cách nhìn của những người khác, lại có hơi để ý Thẩm Triều Triều nhìn anh thế nào.

Nhỡ đâu cô cũng cảm thấy anh không làm việc đàng hoàng... Mặc dù trước đó anh cũng từng tiết lộ việc mình âm thầm nhận thêm việc kiếm được không ít tiền, nhưng loại tiền này dù sao cũng không thể công khai, không quang minh chính đại bằng việc đi làm công khai, lại còn được nhiều người nể mặt. Bây giờ mọi người đều lấy chuyện làm công nhân làm vinh dự.

Ngay khi Cố Kỳ Việt đang thấp thỏm, Thẩm Triều Triều lại kỳ quái, nhìn anh, sau đó đưa tay ôm lấy đầu gối của mình, hỏi ngược lại một câu: “Em sợ tiếp xúc với người khác, anh có thấy em kỳ lạ không?”

“Đương nhiên là không!”

Cố Kỳ Việt lập tức lắc đầu khiến Thẩm Triều Triều không nhịn được cong khóe miệng, đương nhiên cô biết người nhà họ Cố không có ý ghét bỏ cô, ngay cả lúc trước khi Cố Kỳ Việt muốn ly hôn với cô cũng chưa từng lấy chuyện này ra để công kích cô.

Cho nên công việc gì đó trong mắt cô không quan trọng như vậy. Nói đúng hơn, không chỉ Cố Kỳ Việt không có việc làm, cô cũng không có việc làm!

Không muốn để Cố Kỳ Việt suy nghĩ lung tung, Thẩm Triều Triều chủ động nói: “Cố Kỳ Việt, anh không cần để ý người khác nghĩ gì, cứ là chính mình là được rồi, hơn nữa cũng đâu phải cứ có một công việc là có thể hiện ra tinh thần trách nhiệm.”

Nói xong, cô nghĩ ngợi, lại bổ sung một câu: “Hơn nữa còn có em cùng anh không làm việc nè!”

Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào của Cố Kỳ Việt sáng lên, sau đó anh cũng cười theo, biết mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch. Người anh thích rất đặc biệt. Không giống những người khác.

Lúc hai người nói chuyện, cần câu treo trên gương mặt nước khẽ động, Cố Kỳ Việt lập tức giơ tay kéo lên. Một giây sau, một con cá lớn bằng cánh tay người lớn đã bị kéo lên khỏi mặt nước.

Con cá lớn như vậy khiến Thẩm Triều Triều kinh ngạc hô lên một tiếng, Cố Kỳ Việt dùng sức ở cánh tay, không cho con cá lớn cơ hội vùng vẫy, lập tức kéo con cá lên bờ.

Nó vùng vẫy rất kịch liệt.

Cảm giác thỏa mãn khi tự tay câu được cá thật khó diễn tả thành lời.

Mặc dù Thẩm Triều Triều không phải là người câu cá nhưng là người đi cùng suốt cả quá trình, trong lòng cô vui mừng không thôi, đôi mắt hạnh long lanh nhìn con cá vẫn đang nhảy nhót đầy kinh ngạc, vảy cá lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ngay cả Cố Kỳ Việt cũng không ngờ hôm nay vận may của mình lại tốt như vậy.

Cá lớn thế này cho dù ở chợ đen cũng rất khó gặp, anh lập tức quyết định mang về nhà... Còn việc có chia cho người khác hay không ư? Đã nói là của người nhìn thấy mà, anh và Thẩm Triều Triều chia đôi. Đây là một con cá kỷ niệm đặc biệt!

Còn Lâm Kiều và Chu Lan đang nướng thịt bên kia thì không có phần, gà rừng, thỏ rừng đều là do anh tự tay bắt.

Sau đó, Cố Kỳ Việt đáp ứng lời đề nghị của Thẩm Triều Triều, lại câu thêm một lúc nữa, mặc dù không được may mắn như vừa rồi nhưng cũng không bị tay trắng, lần nào cũng câu được cá to bằng bàn tay.

Trong lúc đó Thẩm Triều Triều cũng tò mò thử câu một lần, kết quả câu được một con tôm hùm đất.

Nó vung càng trên không trung, trông rất hung dữ, khiến Thẩm Triều Triều hơi thất vọng, cảm thấy vận may của mình không tốt lắm.

Cũng may là Thẩm Triều Triều không buồn phiền quá lâu, nghe thấy Lâm Kiều nói thịt nướng đã chín, Cố Kỳ Việt lập tức dùng dây leo làm dây, xâu miệng cá lại, những con cá câu được sau đó đều đưa cho Lâm Kiều và Chu Lan, anh chỉ lấy con cá to kia.

Thịt nướng là do Lâm Kiều nướng, hương vị bình thường, chỉ có thể nói là không ngon cũng không dở. May là chưa nướng hết, sau khi về nhà có thể chế biến lại, đợi đến khi bốn người ăn no nê, sắc trời cũng bắt đầu tối dần.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến lúc phải chia tay. Chu Lan rất lưu luyến, cô ấy nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, nước mắt lưng tròng, biết không thể mời cô về nhà trước mặt Cố Kỳ Việt, chỉ có thể liên tục hứa hẹn đợi đến khi về thành phố sẽ đến nhà họ Cố tìm Thẩm Triều Triều chơi.

Đương nhiên Thẩm Triều Triều đồng ý, cô gật đầu thật mạnh.

Sau khi hai người lưu luyến tạm biệt, Cố Kỳ Việt vội vàng kéo Thẩm Triều Triều rời đi, con cá lớn câu được đã yếu ớt không còn vùng vẫy nữa, Cố Kỳ Việt treo nó lên xe cùng với mấy con gà rừng, thỏ rừng.

Anh cố ý dùng cỏ che lại một chút.

Lúc hai người đạp xe về nhà họ Cố, trời đã tối hẳn, cũng may là trời tối, nếu không con cá to như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người thì không hay chút nào.

Thẩm Triều Triều ngồi sau xe đạp, nắm lấy vạt áo của Cố Kỳ Việt, gió mát thổi qua tóc mai, cô ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, mặt đất chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, trong lòng cũng trở nên bình yên hơn, hơi hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này.

Lần này rời khỏi nhà không phải vì lý do bất đắc dĩ nào đó mà chỉ là cô muốn ra ngoài. Cảm giác này thật kỳ diệu. Ấm áp và vui vẻ. Dường như thế giới bên ngoài đáng sợ đối với cô đang dần trở nên bình thường.

Khi Thẩm Triều Triều cảm thấy hôm nay mình lại dũng cảm hơn một chút thì Cố Kỳ Việt đang đạp xe bỗng nhiên lên tiếng: “Ngày mai chúng ta đi thả diều ở công viên nhé?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 258: Chương 258



Nhìn thấy Thẩm Triều Triều không hề tỏ ra kháng cự Chu Lan và Lâm Kiều, Cố Kỳ Việt vốn định tiến hành theo kế hoạch bỗng thay đổi ý định, cảm thấy có thể đẩy nhanh tiến độ một chút.

Gần phố Tây thành phố Giang Lâm nhất là công viên Quần Thạch, nơi đây cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở, lại vì gần cung thiếu niên nên ngoài thanh niên dạo chơi còn có người già và trẻ em qua lại.

Nói chung tuy không ồn ào náo nhiệt như khu chợ nhưng cũng rất đông người.

Đối với Thẩm Triều Triều mà nói, đây là một thử thách không nhỏ.

Tất cả phụ thuộc vào sự lựa chọn của cô.

Nếu tạm thời chưa thể chấp nhận cũng không ép buộc, dù sao Thẩm Triều Triều đã thu mình trong vỏ ốc quá lâu, muốn cô thích nghi cần phải tiến hành từng bước, bây giờ là đang kiểm tra khả năng thích ứng của cô.

Khi nghe Cố Kỳ Việt đề nghị đi chơi vào ngày mai, Thẩm Triều Triều ngẩn người, nghĩ đến việc có thể gặp rất nhiều người trong công viên, con ngươi đen láy của cô co lại.

Ngón tay nắm chặt vạt áo Cố Kỳ Việt, cô nhất thời không biết nên nói thế nào.

Nếu tiếp tục đến vùng ngoại ô yên tĩnh vắng vẻ như hôm nay, Thẩm Triều Triều sẽ không cảm thấy áp lực, do đó cũng không do dự, nhưng bây giờ cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Mặc dù trước đó đã có nhiều lần ra ngoài nhưng thói quen sợ người khác không thể thay đổi ngay lập tức.

Chỉ là...đúng như cô vừa nghĩ, bây giờ ra ngoài không phải vì bị ép buộc mà là tự nguyện... Thẩm Triều Triều tự hỏi mình thật sự không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài sao?

Không phải.

Cô muốn.

Chỉ là sợ bị tổn thương một lần nữa.

Nhưng cô cũng muốn được chứng kiến thế giới muôn màu muôn vẻ chứ không phải chỉ tiếp nhận thông tin liên quan từ sách vở.

Cô giống như một chú chim bị nhốt trong lồng, mặc dù trong lồng rất an toàn, không cần lo lắng nguy hiểm nhưng cũng bị hạn chế tự do, mãi mãi bị giam cầm bên trong.

Thẩm Triều Triều ngước nhìn tấm lưng rộng của Cố Kỳ Việt, nhìn mái tóc ngắn của anh bay bay trong gió khi đạp xe, anh như một con chim ưng tự do, bay lượn trên bầu trời, chưa bao giờ mất đi tự do.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai Thẩm Triều Triều đang tranh luận không ngừng, nhìn một lúc, trong lòng cô bỗng nhiên nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Buông tay đang nắm chặt vạt áo Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lập tức nói: “Em muốn đi!”

Đôi mắt đen tràn đầy kiên định, cô muốn thay đổi bản thân. Con đường phía trước là những điều chưa biết. Cho dù cuối cùng có bị quái vật há miệng nuốt chửng nhưng cô đã cố gắng, không phải là kẻ hèn nhát...

Tuy cô có thể tiếp tục rụt rè tại chỗ, khôi phục cuộc sống trước đây, nhưng cô bắt đầu cảm thấy không hài lòng.

Thế giới bên ngoài thật hấp dẫn.

Thêm vào đó có Cố Kỳ Việt ở bên cạnh cổ vũ, Thẩm Triều Triều quyết định dũng cảm thử thay đổi một lần!

“Được, sáng mai xuất phát, nghe anh Cường nói thả diều ở công viên rất thú vị, đến lúc đó chúng ta có thể thử!”

“Nghe người khác nói sao? Cố Kỳ Việt, anh chưa từng thả diều à?”

Nghe Cố Kỳ Việt nói vui vẻ, Thẩm Triều Triều nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Cô chớp mắt nghi ngờ, cảm thấy Cố Kỳ Việt không giống như chưa từng chơi những trò này, cho dù đã trải qua chuyện ở quân khu, nhưng hồi nhỏ thì sao? Ngay cả cô trước khi bị bọn buôn người bắt cóc cũng đã từng thả diều với bạn bè.

DTV

Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ nhún vai, không hề né tránh, nói thẳng: “Chưa, hồi bé anh thấy thả diều là trò con gái chơi, không nam tính chút nào nên...”

Ai mà biết hồi nhỏ anh lại nghĩ nhiều như vậy!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 259: Chương 259



Giống như lúc chụp ảnh không cười, cũng vì cảm thấy cười ngốc nghếch sẽ xấu xí... Những chuyện này bây giờ nghĩ lại, ngay cả bản thân anh cũng thấy buồn cười.

Chưa nói hết, Cố Kỳ Việt lại nói tiếp: “Lớn hơn một chút, cậu anh là Bạch Tuyền dẫn anh đến nhà cậu ấy, sau đó anh nhìn thấy cả một bức tường toàn sách, lập tức biến thành mọt sách! Dù bạn bè rủ đi chơi, anh cũng từ chối vì cảm thấy thời gian chơi đùa không bằng đọc thêm vài cuốn sách.”

Có lẽ trên đời có thiên tài nhìn một cái là hiểu, nhưng Cố Kỳ Việt không cho rằng mình là một trong số đó.

Anh chỉ dựa vào sự yêu thích, sau khi xây dựng nền tảng vững chắc, lại từng bước nâng cao.

Vì vậy mặc dù sau khi rời quân khu anh đã quyết định từ bỏ, nhưng Cố Kỳ Việt chưa bao giờ thực sự từ bỏ lĩnh vực máy móc, cho dù là đọc sách hay sửa chữa…

Đó cũng là lý do anh có thể dễ dàng giải quyết khủng hoảng của xưởng máy móc trong thời gian trước.

Nếu không, thật sự nghĩ rằng một tên côn đồ thất học có thể đột nhiên giỏi giang sao?

Nằm mơ đi!

DTV

“Thật tốt! Là cậu ruột của anh sao?”

Thẩm Triều Triều thích đọc sách, khi nghe thấy cả một bức tường toàn sách, lập tức lên tiếng đầy hâm mộ, sau đó lại có thắc mắc mới, theo lý mà nói, cậu của Cố Kỳ Việt phải cùng họ với mẹ Diệp chứ!

Sao lại họ Bạch?

Cùng họ với mẹ cô!

“Đương nhiên là cậu ruột, chỉ là cậu anh theo họ mẹ, mẹ anh theo họ ba... Cậu anh là nhà khoa học, luôn bận rộn, muốn gặp cậu ấy một lần rất khó, lại còn luôn...”

Nhắc đến cậu mình, giọng nói Cố Kỳ Việt lộ rõ sự sùng bái ngưỡng mộ, sau đó vừa trò chuyện vừa về đến nhà.

Nhà họ Cố vẫn chưa ăn cơm, đang đợi hai người họ, sau đó thấy Cố Kỳ Việt đắc ý xách một con cá lớn vào nhà, mọi người đều kinh ngạc.

Đang lúc Cố Kỳ Việt chờ đợi lời khen ngợi của mọi người, không ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy bà nội anh kinh ngạc nói: “Ôi chao, cháu trai ngốc của bà ơi, con thật sự là đi chơi đấy à!”

Vương Thải Hà cũng cạn lời.

Câu cá thì lúc nào câu chẳng được, sao cứ phải chọn lúc này không tranh thủ thời gian vun đắp tình cảm với Triều Triều, lại đi “kết nối tình cảm” với cá?

Chỉ vậy thôi mà còn muốn theo đuổi vợ?

Đợi kiếp sau đi!

“...”

Đối diện với ánh mắt “hận rèn sắt không thành thép” của Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt im lặng.

Còn không phải là do gặp phải kẻ phá đám giữa chừng sao!

Nếu không phải anh chặn lại, e rằng Thẩm Triều Triều đã bị Chu Lan lừa đi rồi, vì vậy mới không thể tiếp tục kế hoạch ban đầu, không thể đưa Thẩm Triều Triều đi chơi chỗ khác, chỉ có thể đi câu cá.

Kết quả ai ngờ lại may mắn như vậy, câu được cả một mẻ cá lớn!

Nhưng mà ngày mai chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, Chu Lan tạm thời về quê rồi, chắc chắn sẽ không nhanh chóng quay lại.

Những chuyện này cũng không thể nói nhiều, Cố Kỳ Việt đành chuyển chủ đề, dẫn Thẩm Triều Triều vào bếp bận rộn, không để Diệp Phương và Vương Thải Hà nhúng tay mà để hai người tự mình trổ tài nấu nướng.

Đương nhiên Cố Kỳ Việt chỉ biết làm những món đơn giản, chỉ có thể làm phụ bếp, mổ cá và cạo vảy.

Sau đó nhìn Thẩm Triều Triều lật cá trong chảo một cách điệu nghệ, Cố Kỳ Việt ngẩn người, nhìn Thẩm Triều Triều đang chuyên tâm nấu nướng, lúc này cô tràn đầy tự tin khi nắm vững kỹ năng nấu nướng, dường như cả người đang tỏa sáng.

Nhận thấy ánh mắt đang nhìn mình, Thẩm Triều Triều bỗng nhiên quay đầu lại, sau khi chạm mắt với Cố Kỳ Việt, khí thế toàn thân cô chợt dừng lại, nhanh chóng né tránh ánh mắt anh.

Đôi tai nhỏ ửng đỏ của cô khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy, muốn gãi một cái.
 
Back
Top Bottom