Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 200: Chương 200



Ông ta vừa cười vừa tiến lên vài bước, định đưa tay ra bắt tay với Cố Kỳ Việt nhưng anh lại lạnh nhạt tránh đi, sau đó nhướng mày, miệng hơi nhếch lên nói: “Nếu ông có thể ngăn cản công nhân trong xưởng đến gây chuyện thì tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến mức nửa đêm phải chạy tới xưởng máy móc.”

Trước khi bị bắt, Cố Kỳ Việt đã biết xưởng máy móc đã đổi quản đốc mới, năng lực ông ta bình thường lại là kẻ dối trá.

Bình thường thì ông ta cũng chẳng giúp xưởng phát triển nhưng cũng chẳng khiến nó đi xuống…

DTV

Nhưng bây giờ xưởng máy móc đang gặp phải khủng hoảng, Ngô Vĩ lại chọn cách mặc kệ, chính vì thế mới khiến cho một đám người có vấn đề về đầu óc liên tục đến nhà họ Thẩm gây rối.

Nếu đổi lại là một người có năng lực thì chắc chắn sẽ không để công nhân dưới trướng gây chuyện như vậy.

Đương nhiên, Ngô Vĩ cũng là bị ép buộc, hơn nữa khủng hoảng của xưởng máy móc cũng không phải do ông ta gây ra, chỉ là đã ngồi lên vị trí này thì phải làm tròn trách nhiệm, tuy ông ta bị người khác đẩy lên nhưng cũng đâu có thấy từ chối.

“…”

Bị Cố Kỳ Việt nói cho nghẹn họng, Ngô Vĩ chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, trong lòng thầm mắng quả nhiên là cái gai nhọn. Nhưng nghĩ tới mục đích của mình, Ngô Vĩ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.

Ông ta mong chờ hỏi: “Đồng chí Cố, không biết cậu có muốn tới xưởng máy móc làm việc không? Với trình độ sửa chữa của cậu, không cần phải lo lắng về vấn đề cấp bậc!”

Công việc kỹ thuật được chia thành rất nhiều bậc, bậc càng cao thì mức lương càng cao.

Nhìn Cố Kỳ Việt có thể sửa được cả máy móc nhập khẩu từ nước ngoài, trình độ kỹ thuật này ít nhất cũng phải ngang ngửa với công nhân kỹ thuật bậc ba, một tháng ít nhất cũng phải được hơn một trăm đồng, còn kiếm được nhiều hơn cả ông ta, người vừa mới nhậm chức quản đốc.

Anh lại còn trẻ như vậy, đúng là được ông trời đuổi theo đút cơm, thật khiến người khác ghen tị.

Cố Kỳ Việt không ngờ Ngô Vĩ lại có thể co có thể duỗi như vậy, đến lúc này rồi mà vẫn có thể cười nói như thường. Nhưng anh không hề có hứng thú với lời mời làm việc kia.

Đã nói rồi, anh không đi làm, anh ghét mất tự do.

Thấy Cố Kỳ Việt không hề có phản ứng gì, những vị lãnh đạo xưởng khác đang đứng xem kịch hay bên cạnh cũng không nhịn được nữa, chứng kiến Ngô Vĩ chạy trước như vậy, làm sao bọn họ có thể cam tâm!

Xưởng máy móc có máy móc, xưởng của bọn họ cũng có! Tuy không đến mức xảy ra chuyện lớn như xưởng máy móc nhưng có còn hơn không, để tránh trường hợp tương tự xảy ra, nhân tài như Cố Kỳ Việt bọn họ chắc chắn phải cố gắng tranh giành cho bằng được.

“Ngô Vĩ, ông làm vậy là không được rồi, máy móc của xưởng máy móc đã được sửa xong, ông nên cảm tạ trời đất đi, vậy mà còn muốn dụ dỗ người ta về xưởng máy móc? Nghĩ hay quá ha, thay vì đến xưởng máy móc, chi bằng tới xưởng dệt của chúng tôi làm việc, còn có thể lấy vải thừa không cần phiếu!”

“Hay là tới xưởng thực phẩm của chúng tôi, xưởng có rất nhiều linh kiện cũ, cậu có thể tùy ý sử dụng.”

“Mọi người đừng tranh giành nữa, người ta cũng phải phân biệt thân sơ chứ, Cố Kỳ Việt nên tới xưởng sắt thép của chúng tôi!”

Giữa một đám lãnh đạo xưởng, Vương Hồng Quân, thư ký của quản đốc xưởng sắt thép là người lên tiếng mạnh mẽ nhất, còn Cố Hằng, quản đốc xưởng lại giữ im lặng, ông nhìn Cố Kỳ Việt đang im lặng không nói. Khuôn mặt lộ vẻ do dự, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 201: Chương 201



Diệp Phương đứng bên cạnh thấy vậy lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Cố Hằng, nhẹ giọng nói: “Chờ về nhà rồi hẵng nói, anh và em đều đã sai, dũng cảm thừa nhận là được rồi.”

Đối với việc không tin tưởng Cố Kỳ Việt ngay từ đầu, trong lòng Diệp Phương vô cùng áy náy, nhưng tình cảm và lý trí không thể lẫn lộn.

Nếu có lần sau, bà vẫn sẽ làm như vậy, sẽ không hành động theo cảm tính. Bọn họ là một cặp ba mẹ thất bại.

Bình thường bà chỉ lo công việc, không quan tâm nhiều tới Cố Kỳ Việt, bây giờ tổn thương đã tạo thành, cho dù có xin lỗi cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn…

DTV

Diệp Phương hiểu rõ điều này, bà chỉ mong Thẩm Triều Triều có thể ở bên cạnh, bù đắp phần nào tổn thương cho con trai.

Ý nghĩ này tuy ích kỷ, nhưng có thể giảm thiểu tối đa tổn thương của con trai là kết quả tốt nhất rồi.

“Dừng, dừng lại!”

Bị xem như miếng bánh ngon mà mọi người tranh giành, lúc này Cố Kỳ Việt không nhịn được lên tiếng ngăn cản.

Anh rũ mắt nhìn xung quanh, đợi đến khi mọi người im lặng, anh mới nói tiếp: “Cảm ơn mọi người đã có lòng, nhưng thời gian tới tôi không có ý định đi làm, tôi cần thời gian để nghỉ ngơi.”

Cố Kỳ Việt biết nếu nói thẳng là không muốn đi làm thì chắc chắn sẽ không ai tin. Vì vậy anh lập tức lấy sự việc lần này làm cớ, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo. Đợi đến lúc không kéo được nữa thì tính tiếp, thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt không lựa chọn xưởng nào, những vị lãnh đạo xưởng cũng không tiếp tục tranh cãi như gà chọi nhau nữa, tất cả lại khôi phục dáng vẻ hòa nhã ban đầu.

Tiếp theo Cố Kỳ Việt lần lượt làm quen với mọi người, sau khi hàn huyên vài câu, anh bị cảnh sát Chu gọi đi giáo dục một trận. Mãi cho đến khi anh buồn ngủ díp cả mắt, cuối cùng cũng được thả!

Đúng lúc này, Cố Kỳ Việt bỗng chốc tỉnh táo hẳn, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, anh đưa tay lên chỉnh lại bộ quần áo nhăn nhúm, tuy hơi không hài lòng nhưng bây giờ anh không có quần áo để thay. Chỉ đành mặc tạm vậy.

Cũng may mấy ngày nay không bị hạn chế nước sinh hoạt nên người anh cũng không có mùi gì.

Cố Kỳ Việt đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc cho đỡ rối, hành động để ý đến ngoại hình này khiến cảnh sát Chu thắc mắc, ông ấy đánh giá Cố Kỳ Việt từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác kỳ lạ vừa rồi là gì.

Nếu phải ví von thì Cố Kỳ Việt lúc này chẳng khác nào con công đang xòe đuôi trong công viên.

Hiểu ra nguyên nhân, cảnh sát Chu bất đắc dĩ lắc đầu, ông ấy cũng không nói gì thêm mà chỉ khẽ nhắc nhở: “Thẩm Triều Triều đang ở ngoài cửa đồn cảnh sát, trốn ở góc tường.” !

Nghe vậy, đôi mắt Cố Kỳ Việt sáng lên, anh vỗ vai cảnh sát Chu, nói thẳng: “Cảm ơn.”

Sau đó mặc kệ cảnh sát Chu đang bất lực lắc đầu, Cố Kỳ Việt vui vẻ đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng hơi vội vàng, anh hận không thể lập tức được gặp Thẩm Triều Triều ngay lúc này.

Chỉ là Cố Kỳ Việt vừa đưa tay mở cửa đã nhìn thấy Diệp Phương và Cố Hằng đang đứng đợi bên ngoài.

Trước đó, trong đại sảnh đồn cảnh sát, Cố Kỳ Việt bị mọi người vây quanh chào hỏi, làm quen, vốn không có thời gian nói chuyện nhiều. Lúc này cả nhà đoàn tụ, không còn ai làm phiền nhưng bầu không khí lại hơi ngượng ngùng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 202: Chương 202



Chủ yếu là do Cố Hằng và Cố Kỳ Việt - hai ba con nhìn nhau, không biết nên nói gì, còn Diệp Phương thấy vậy bèn đưa túi xách cho Cố Kỳ Việt, chủ động nói: “Trong này là quần áo sạch, con tìm chỗ nào đó thay đi.”

Nhìn thấy quần áo sạch, Cố Kỳ Việt mừng rỡ trong lòng. Anh đã sớm muốn thay bộ quần áo nhăn nhúm này, nhưng trong khoảng thời gian bị giam giữ, ngoài việc được dùng nước để rửa mặt ra thì không được làm gì khác…

Cũng may là Cố Kỳ Việt thích sạch sẽ, anh đành dùng tạm vải vụn nhúng nước lau người, thêm nữa phòng thẩm vấn cũng khá mát mẻ nên anh cũng không đổ nhiều mồ hôi.

Nếu là người khác bị giam giữ thì chắc chắn đã sớm bốc mùi rồi!

DTV

Nghĩ tới đây, Cố Kỳ Việt cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, anh nhớ phía sau đồn cảnh sát có một cái giếng, lập tức quyết định sẽ nhanh chóng tắm rửa qua loa một chút.

Gặp người mình thích thì phải sạch sẽ một chút chứ!

Lúc này tâm trạng đang tốt, Cố Kỳ Việt cũng không còn ngại ngùng nữa, anh nhanh chóng nhận lấy túi xách, sau đó cười với Diệp Phương, cảm kích nói: “Mẹ, mẹ đúng là cứu tinh của con, con đang cần cái này! Con còn có việc, con đi trước. Còn đồng chí Cố Hằng, chuyện ba đánh con vẫn chưa xong đâu, mau nghĩ cách đền bù cho con đi!”

“…”

Nhìn bóng dáng Cố Kỳ Việt rời đi, Cố Hằng á khẩu một hồi, sau đó ông lắc đầu cười khổ.

Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, con trai còn rộng lượng hơn cả ông. Diệp Phương thấy vậy lập tức đưa tay vỗ vai Cố Hằng, khuyên nhủ: “Anh đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, người một nhà nào có chuyện giận nhau qua đêm, tranh thủ lấy tiền riêng của anh ra cho thằng bé đi theo đuổi vợ đi.”

“Anh nào có tiền riêng!”

Nghe thấy mấy chữ “tiền riêng”, Cố Hằng lập tức phản bác nhưng giọng điệu hơi không được tự nhiên, có vẻ như “kho bạc nhỏ” của ông vô cùng rủng rỉnh…

Diệp Phương như đã nhìn thấu mọi chuyện khiến Cố Hằng chột dạ, vội vàng né tránh ánh mắt của bà.

Cố Hằng là một tay nghiện t.h.u.ố.c lá nặng, vì luôn ho khan nên đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện phổi hơi có vấn đề, rất nhanh ông đã bị Diệp Phương nghiêm khắc yêu cầu cai thuốc.

Vì vậy tiền lương và phiếu lương hàng tháng đều được ông giao hết cho vợ, ngày thường chỉ giữ lại một ít tiền lẻ, triệt để đoạn tuyệt khả năng hút thuốc.

Nhưng xưởng thỉnh thoảng lại phát tiền thưởng... Thế là số tiền này lập tức trở thành tiền tiêu vặt của ông, lên cơn nghiện, có thể dùng tiền đó để đổi lấy phiếu mua thuốc lá, hút tạm hai điếu ở xưởng cho đỡ ghiền.

Đối với việc này, Diệp Phương có cơ sở ngầm trong xưởng sắt thép đều biết rõ mười mươi, nhưng thấy Cố Hằng còn biết kiềm chế nên cũng không vạch trần... Đôi khi áp chế quá mức cũng phản tác dụng, hậu quả càng thêm tệ. Vẫn nên thả lỏng một chút.

Nhưng lần này tiền tiêu vặt của đồng chí Cố Hằng sắp sửa hết nhẵn, tiếp theo sẽ phải trải qua những ngày tháng khổ sở rồi.

Đang lúc Diệp Phương muốn lên tiếng trêu chọc vài câu thì thấy Cố Kỳ Việt đã đi rồi lại vội vàng chạy về, anh đưa tay lau mồ hôi, trịnh trọng nói với hai người: “Con quên mất, Thẩm Triều Triều đang đợi ở bên ngoài đồn cảnh sát, hai người đừng đưa cô ấy đi, lát nữa con tự đưa cô ấy về.”

Cố Kỳ Việt vừa mới nghĩ đến khả năng này, bèn vội vàng chạy về dặn dò một phen. Đừng có đến lúc đó anh bận rộn cả buổi, người lại đi mất, anh ăn mặc chỉnh tề cho ai xem?

“Biết rồi, biết rồi, con mau đi đi, đừng để Triều Triều phải đợi lâu.”

Nhìn thấy con trai cuối cùng cũng biết để ý đến con gái nhà người ta, Diệp Phương mỉm cười gật đầu, bà luôn mong Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều có thể đến với nhau, đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Nếu bà Vương Thải Hà nhà bà ấy mà biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng, đáng tiếc...
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 203: Chương 203



Lúc gọi điện thoại báo cho Cố Kỳ Việt biết tin anh bị bắt, cả nhà đều rối ren cả lên, Vương Thải Hà không cẩn thận bị ngã dẫn đến gãy xương.

Bây giờ bà ấy vẫn đang nằm viện!

Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là gãy xương nhẹ, nằm viện chủ yếu là để kiểm tra tim... Mà cũng kiểm tra gần xong rồi, hai ngày nữa là có thể xuất viện.

Khoan đã, dạo này bận tối mắt tối mũi, hình như vẫn chưa nói cho Cố Kỳ Việt biết chuyện này...

Diệp Phương vừa mới nhớ ra thì Cố Kỳ Việt đã chạy đi mất dạng, khiến bà chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, đành phải đợi lát nữa rồi nói sau.

Sau khi Cố Kỳ Việt chạy đến bên giếng, vì không muốn lãng phí thời gian, anh xách một thùng nước đầy, dùng sức dội từ trên xuống một lần, quần áo ướt sũng dính chặt vào người, khiến những đường nét cơ bắp cuồn cuộn hiện lên rõ ràng. Làn da khỏe mạnh dưới ánh nắng mặt trời như phát sáng.

Anh lắc lắc đầu, nghiêm túc như chú chó lớn đang rũ nước, sau đó đưa tay hất mái tóc ướt lên, để lộ vầng trán cao rộng, sống mũi cao thẳng.

Dù bây giờ là mùa hè nhưng nước giếng vẫn lạnh buốt, dội nước lạnh khiến đôi môi anh hơi trắng.

Nhưng Cố Kỳ Việt chẳng mảy may để tâm đến cái lạnh, bởi vì trong lòng anh đang nóng như lửa đốt. Cả người anh như sắp bốc cháy đến nơi.

Nghĩ đến Thẩm Triều Triều đang đợi mình ở bên ngoài, tinh thần anh lập tức phấn chấn hẳn lên, đôi mắt phượng híp lại vui vẻ, miệng khẽ nhếch lên mang theo vài phần ngốc nghếch.

DTV

Vốn dĩ chỉ định tắm qua loa cho nhanh nên lúc Cố Kỳ Việt thay quần áo xong cũng chỉ mất vài phút, vốn không kịp lau tóc nên anh cứ để mái tóc ngắn còn ướt sũng ra ngoài.

Lúc này ngoài cảnh sát ra thì những người khác đều đã giải tán, thấy không còn gì náo nhiệt để xem nữa, đám đông tò mò cũng lần lượt giải tán.

Trong chớp mắt, không khí từ chỗ ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh trở lại.

Cố Kỳ Việt vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát thì nhìn thấy Thẩm Triều Triều đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình trong một góc gần đó, lúc này cô đang đứng quay lưng về phía anh.

Biết rõ gương mặt của mình rất thu hút sự chú ý nên Thẩm Triều Triều quay mặt vào tường, trông chẳng khác nào đứa trẻ phạm lỗi đang úp mặt vào tường tự kiểm điểm.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, không phải kiểu bó sát nhưng màu sắc tươi sáng lại như càng tôn lên vẻ rạng rỡ, tràn đầy sức sống của cô!

Trong nháy mắt, trong mắt Cố Kỳ Việt mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại Thẩm Triều Triều là không thay đổi.

Đầy rực rỡ và nổi bật!

Anh không khỏi muốn tiến lại gần cô hơn, cũng đúng lúc này, Thẩm Triều Triều cảm nhận được có người phía sau, cô cảnh giác nghiêng đầu nhìn lại, sau khi nhận ra là Cố Kỳ Việt thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, nhớ đến chuyện mình vừa mới suy nghĩ kỹ càng, cô bèn lập tức đưa ra quyết định.

Vì vậy không đợi Cố Kỳ Việt lên tiếng, Thẩm Triều Triều đã xoay người lại, trịnh trọng nói: “Cố Kỳ Việt, chúng ta ly hôn đi!”

“!!!”

Cố Kỳ Việt đang phấn khởi bỗng chốc sững sờ, anh kinh ngạc nhìn Thẩm Triều Triều, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện ly hôn.

Cách đây không lâu, hai người còn đang ôm nhau ăn mừng trong phòng thẩm vấn, bây giờ lại muốn ly hôn?

Như nhận ra Cố Kỳ Việt không hiểu, Thẩm Triều Triều lặng lẽ tự cổ vũ bản thân, cố gắng duy trì sự dũng cảm thêm một chút nữa, cô tiếp tục nói: “Vì chuyện của xưởng máy móc mà chuyện ly hôn của chúng ta bị trì hoãn, em xin lỗi! Em biết anh không thích em, cho nên... Em đồng ý ly hôn, cam tâm tình nguyện.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 204: Chương 204



Khi nói ra hai từ “không thích”, trong lòng Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng sau khi trải qua cơn khủng hoảng của xưởng máy móc lần này, cô nhận ra chỉ cần mọi người đều bình an vô sự là tốt rồi, những thứ khác đều có thể bỏ qua một bên.

Có lẽ sau này vẫn sẽ gặp phải những vấn đề khác nhưng cô không muốn liên lụy đến Cố Kỳ Việt nữa. Sai lầm của cuộc hôn nhân ép buộc này nên dừng lại ở đây.

Một người tốt như Cố Kỳ Việt nên được tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn chứ không phải bị cô dùng sợi dây trói buộc, trở thành cánh diều bị hạn chế, chỉ có thể bay lượn trong phạm vi không xa.

Điều này thật không công bằng.

Chi bằng hãy trả lại tự do cho anh!

Chỉ là dù sao đây cũng là người đầu tiên mà cô có thiện cảm, hai người lại cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, muốn buông bỏ sao có thể dễ dàng được, nhưng bây giờ cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà thôi.

Khi Thẩm Triều Triều còn muốn nói tiếp thì Cố Kỳ Việt đã đưa tay lên che miệng cô lại.

Vẻ mặt anh hơi hung dữ, anh nói thẳng: “Em xin lỗi cái gì chứ, đều là lỗi của anh! Thẩm Triều Triều, anh hối hận rồi, chúng ta đừng ly hôn nữa.”

“Ưm ưm!”

Thấy Thẩm Triều Triều có vẻ như muốn nói gì đó, Cố Kỳ Việt đành buông tay ra.

Lấy lại được năng lực nói chuyện tự do, Thẩm Triều Triều ngơ ngác nhìn Cố Kỳ Việt, cô không lập tức lên tiếng mà im lặng một lúc, sau đó mới rầu rĩ lên tiếng: “Không ly hôn? Anh đang thương hại em sao?”

Có lẽ bởi vì trước đây Cố Kỳ Việt từng từ chối cô quá dứt khoát nên Thẩm Triều Triều mới có phản ứng đầu tiên là Cố Kỳ Việt đang thương hại cô.

Thương hại một cô nhi bị người khác bắt nạt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều mím chặt môi, đôi mắt đen trở nên ảm đạm, nỗi buồn tủi không thể kìm nén được nữa mà tuôn trào. Bị ai thương hại cũng được, nhưng Cố Kỳ Việt thì không.

Không đợi Thẩm Triều Triều chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tay nắm lấy vai cô, giải thích với vẻ sốt sắng: “Không phải thương hại em, mà là anh thích em!”

“...”

Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Triều Triều sững sờ tại chỗ, cô ngơ ngác chớp chớp mắt.

Ánh mắt cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt mang theo vẻ tò mò lần nữa, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng: “Là anh quá ngu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra tình cảm của mình, Thẩm Triều Triều, em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai không?”

Đến khi Thẩm Triều Triều nhận ra Cố Kỳ Việt đang tỏ tình với mình, gương mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Đột nhiên anh nói cái gì vậy?

Trong đầu cô bây giờ toàn là tiếng ong ong, sự dũng cảm vừa rồi đã bay biến hết sạch. Thẩm Triều Triều chỉ muốn trốn tránh.

Thực tế cô cũng đã làm như vậy. Cô không trả lời Cố Kỳ Việt mà ấp úng nói: “Em... Em về trước... đây...”

Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết ý ngậm miệng lại. Cũng may là cô không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.

Sau đó Cố Kỳ Việt đưa Thẩm Triều Triều về nhà. Trên đường đi, cặp đôi trai xinh gái đẹp thu hút vô số ánh nhìn, khiến người qua đường không khỏi thốt lên kinh ngạc, không ngờ ở thành phố Giang Lâm lại có người đẹp đến vậy!

Thẩm Triều Triều vốn sợ hãi ánh mắt của người khác, lúc này kỳ lạ thay lại không hề co rúm, sợ hãi. Vẻ mặt cô hơi ngơ ngẩn, sự chú ý đã sớm bay đi đâu mất, trong đầu chỉ còn lại chữ “thích”.

Cố Kỳ Việt nói anh ấy thích mình!

DTV

Là thật sao?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 205: Chương 205



Bóng ma quá khứ bị từ chối trước đó vẫn còn đó, Thẩm Triều Triều cảm thấy như mình đang nằm mơ, nhưng khi cô lặng lẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì Cố Kỳ Việt vẫn luôn ở đó.

Là thật!

Nhưng nhớ lại khoảng thời gian đau khổ và dằn vặt trước đó, miệng Thẩm Triều Triều lại bất giác xụ xuống, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ bướng bỉnh.

DTV

Tại sao Cố Kỳ Việt muốn ly hôn thì ly hôn, muốn hợp lại thì hợp lại chứ, cô không đồng ý!

Vì vậy khi Cố Kỳ Việt muốn khơi chuyện thì Thẩm Triều Triều lại ngậm chặt miệng như hến, nhất quyết không nói một lời nào, cho đến khi hai người về đến nhà họ Thẩm ở ngõ Điềm Thủy lúc nào không hay.

Trước cổng nhà, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô cắn môi, bỏ lại một câu: “Nhưng em không thích anh nữa!”

Nói xong, Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa chạy vào trong, tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa nhanh chóng đóng sập lại. Để lại một mình Cố Kỳ Việt đứng ngơ ngác trước cửa.

Thẩm Triều Triều vừa mới nói cô không thích anh nữa sao?

Không được!

Nhận ra tình hình đang trở nên tồi tệ, Cố Kỳ Việt sốt ruột đi đi lại lại, giờ anh đã nhận ra tình cảm của mình, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều tỏ vẻ kháng cự, anh không khỏi sốt sắng.

Chỉ dựa vào lời nói suông thì không thể khiến người khác tin tưởng, chắc chắn phải dùng hành động để chứng minh.

Nhưng...Thẩm Triều Triều không thích ra ngoài, có thể ở lì trong nhà cả ngày không ra ngoài, cho dù anh muốn thể hiện cũng không có cơ hội...

Cho nên việc anh nên làm nhất bây giờ là phải khiến Thẩm Triều Triều quay về nhà họ Cố.

Nhưng bây giờ Thẩm Triều Triều đã bắt đầu trốn tránh anh rồi, sao cô có thể quay về nhà họ Cố chứ!

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên vò đầu, anh lại đứng đợi trước cửa nhà họ Thẩm một lúc, thấy Thẩm Triều Triều không đi ra nữa, anh đành thất vọng rời đi. Bị nhốt ở đồn cảnh sát lâu như vậy, dù sao anh cũng phải về nhà một chuyến.

Không giống Cố Hằng và Diệp Phương còn trẻ, sức khỏe bà nội Vương Thải Hà không tốt, lâu như vậy không gặp, anh phải về báo bình an cho bà nội.

Vì Cố Kỳ Việt bị nhốt riêng trong phòng thẩm vấn, những người khác muốn gặp anh đều phải đăng ký, nhưng không phải đơn đăng ký nào cũng được chấp thuận mà phải trải qua quá trình sàng lọc, xét duyệt gắt gao.

Vì vậy đến giờ anh vẫn chưa được gặp Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt cứ nghĩ là đơn đăng ký của mình không được chấp thuận... Kết quả là!!

“Bác nói gì cơ, bà cháu nhập viện ạ?”

Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa, Cố Kỳ Việt đã thấy người hàng xóm chạy đến báo tin, khiến anh không nói hai lời, lập tức xoay người chạy thẳng đến bệnh viện, bỏ lại người hàng xóm vốn định nhân cơ hội này để hàn huyên tâm sự với anh.

Bây giờ trong khu ai mà không biết thằng nhóc nhà họ Cố tài giỏi cỡ nào chứ!

Chỉ một mình anh đã có thể sửa chữa được chiếc máy phế liệu nhập khẩu từ nước ngoài...

Cho dù ngày thường anh có lười biếng, không cầu tiến thì cũng không thể che giấu được tài năng thiên bẩm, quả thực chính là thiên tài!

Lần này không chỉ đám thanh thiếu niên ngưỡng mộ anh mà ngay cả các bậc phụ huynh cũng hết lời khen ngợi, hận không thể “nâng anh lên tận trời xanh.”

Đám thanh niên hư hỏng, côn đồ mà trước đây ai cũng khiếp sợ, bây giờ đều đã trở thành thanh niên ưu tú, noi gương theo anh.

Thậm chí có người còn âm thầm lên kế hoạch muốn đưa con cái đến nhờ Cố Kỳ Việt chỉ bảo, biết đâu chúng có thể được nhờ, đột nhiên trở nên thông minh, sau này cũng trở thành nhân tài kỹ thuật giỏi giang.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 206: Chương 206



Không hề hay biết bản thân đã bị bao người để mắt tới, Cố Kỳ Việt vội vàng chạy đến bệnh viện gần nhất.

Vừa đến nơi, anh lập tức đến quầy lễ tân nói tên Vương Thải Hà, rất nhanh đã có được số phòng bệnh cụ thể: 304.

“Ôi chao, cháu trai tôi về rồi! Lại đây, để bà nhìn xem nào, có gầy đi không?”

DTV

Cố Kỳ Việt vừa mở cửa phòng bệnh, Vương Thải Hà đang huyên thuyên với bệnh nhân bên cạnh bèn dừng lại, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng, bà ấy vội vàng vẫy tay gọi Cố Kỳ Việt.

Bị giam nhiều ngày như vậy, chắc chắn thằng bé đã phải chịu khổ rồi. Chờ thằng bé về nhà chắc chắn phải bồi bổ cho nó thật tốt, ninh canh móng giò, cho nó ăn thật nhiều đồ bổ!

Nhưng rất nhanh sau đó, Vương Thải Hà đã không cười nổi nữa, bởi vì vừa nghĩ đến chuyện ăn uống, bà ấy lại nhớ đến Thẩm Triều Triều đã rời khỏi nhà họ Cố... Đều là do thằng nhóc Cố Kỳ Việt này, bây giờ nó phải chịu khổ là đáng đời!

Phải đền bù cho cháu dâu của bà!

Tốc độ thay đổi sắc mặt của bà ấy nhanh đến mức chưa kịp để Cố Kỳ Việt đến gần, bà ấy đã xụ mặt xuống, hờn dỗi quay người sang một bên, dùng hành động để bày tỏ sự bất mãn của mình.

Cố Kỳ Việt chỉ biết cười khổ, đầu óc thông minh của anh nhanh chóng đoán được nguyên nhân, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.

Qua lời của y tá ở quầy lễ tân, anh được biết bà nội bị ngã dẫn đến gãy xương nhẹ, không nghiêm trọng lắm, nếu không phải vì phải kiểm tra tim thì bà ấy cũng đã được xuất viện rồi.

Mà bây giờ mọi xét nghiệm đã xong, bà ấy có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Nhìn bà nội đang quay lưng về phía mình, đột nhiên trong đầu Cố Kỳ Việt lóe lên một ý, đôi mắt anh sáng rực như đèn pha ô tô, anh đã nghĩ ra cách để Thẩm Triều Triều quay về nhà họ Cố rồi!

Nhưng kế hoạch này cần sự phối hợp của Vương Thải Hà, nếu không thì anh có chuẩn bị kỹ càng đến đâu cũng vô dụng.

Cũng may là Cố Kỳ Việt biết cách thuyết phục bà nội, chỉ cần một câu nói là có thể khiến bà ấy đồng ý hợp tác: “Bà nội, con không muốn ly hôn với Thẩm Triều Triều nữa.”

“Cái gì!”

Quả nhiên vừa nghe Cố Kỳ Việt nói xong, Vương Thải Hà lập tức quên cả giận, bà ấy vội vàng quay người lại, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng. Nhưng giọng điệu lại có vẻ hoài nghi: “Tiểu Việt, con đừng lấy bà nội ra làm trò cười, thật sự không ly hôn nữa sao?”

“Dạ, không ly hôn nữa! Khoảng thời gian này con đã suy nghĩ rõ ràng rồi, con thích Thẩm Triều Triều.”

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt thật sự không lừa mình, Vương Thải Hà lập tức phấn khởi giơ hai tay lên vỗ một cái, miệng nói thẳng: “Bà đã biết ngay mà, thằng nhóc thối nhà con không nên đuổi người ta ra ngoài, bây giờ hối hận rồi chứ gì!”

Nói xong, Vương Thải Hà bây giờ vốn không ngồi yên được nữa, nếu như không phải Cố Kỳ Việt ngăn cản, chắc chắn bà ấy đã nhảy xuống khỏi giường rồi.

Phải nhanh chóng đón Thẩm Triều Triều trở về.

Mà Cố Kỳ Việt nghe xong lời này, miệng lại hiện ra nụ cười khổ, anh thật sự hối hận rồi, nhưng bây giờ nói những điều này cũng đã muộn, điều quan trọng nhất là cần phải nhanh chóng cứu vãn!

Chắc chắn phải khiến cho Thẩm Triều Triều tha thứ cho anh.

Vì vậy Cố Kỳ Việt nói thẳng ra khó khăn bây giờ anh đang phải đối mặt, không chút giấu giếm: “Triều Triều không muốn quay về, cô ấy muốn ly hôn với con.”

“Cái gì?!!”

Sau đó, không để cho cảm xúc của bà ấy d.a.o động quá lớn, Cố Kỳ Việt dứt khoát nói một hơi: “Con đang cố gắng hết sức để bù đắp lỗi lầm nhưng mà cần phải tạo cơ hội gặp mặt, cho nên bây giờ cần bà phối hợp với con, để cho Thẩm Triều Triều quay về nhà họ Cố ở.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 207: Chương 207



Chương 207

Kế hoạch mà Cố Kỳ Việt nghĩ ra cũng không khó.

Chỉ cần Vương Thải Hà giả vờ bị thương nặng, để Thẩm Triều Triều mềm lòng đồng ý ở lại chăm sóc, sau đó có thể thuận lý thành chương trở về nhà họ Cố.

Cũng không tính là mưu đồ cao siêu gì, chủ yếu là dựa vào kế sách Khương Thái Công câu cá.

Người muốn thì tự khắc mắc câu.

Đây cũng là biện pháp có hiệu quả nhanh nhất!

Vương Thải Hà nghe xong lại bĩu môi, bà ấy không vui trừng mắt nhìn Cố Kỳ Việt: “Bà lớn tuổi rồi còn lừa người ta, nhỡ đâu bị Triều Triều biết được, đến lúc đó bà sẽ nói là bị con ép, không phải là bà tự nguyện đâu.”

Nghe bà ấy vội vàng phủi sạch mối quan hệ, Cố Kỳ Việt không nhịn được bật cười gật đầu.

Thấy mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, anh không muốn chờ thêm một ngày nào nữa, lập tức quyết định quay trở về ngõ Điềm Thủy đưa Thẩm Triều Triều đến đây!

Mà sau khi vừa mới ra khỏi bệnh viện, Cố Kỳ Việt liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang lén lút bán trái cây cho mấy người phụ nữ, bước chân của anh khựng lại một chút, lập tức đổi hướng.

Nhiều phụ nữ vây quanh mua như vậy, Thẩm Triều Triều cũng sẽ thích nhỉ!

“Cho tôi mấy quả.”

Cố Kỳ Việt cao lớn, nhìn qua là người không dễ chọc, dọa người đàn ông trung niên sợ đến mức tái mặt, những người phụ nữ vốn đang lựa chọn cũng như ong vỡ tổ tản ra, không ai dám tiếp tục ở lại đây nữa.

Ngoại trừ Hồng Tụ Chương đi tuần tra khắp nơi thì những tên côn đồ hung hãn cũng là người không thể trêu chọc vào.

Người đàn ông trung niên còn tưởng là người đến thu phí bảo kê, không ngờ lại là người mua...

Thấy vậy ông ta vội vàng lấy hơn mười quả mơ vàng óng từ trong túi ra, nịnh nọt cười nói với Cố Kỳ Việt: “Tất cả số này đều cho cậu, không cần trả tiền đâu, coi như tôi tặng cậu.”

Nghe vậy Cố Kỳ Việt nhíu mày không vui, anh cũng không phải loại người ăn quỵt... Sau đó anh móc túi, phát hiện trong túi trống không, Cố Kỳ Việt hơi xấu hổ.

Anh thay quần áo, trên người không có tiền.

“Không cần đâu.”

Cố Kỳ Việt đành phải từ bỏ ý định mua mơ, đợi sau này mang tiền theo rồi mua vậy!

Tuy nhiên khi Cố Kỳ Việt vừa định xoay người rời đi, người đàn ông trung niên lại rất biết ý nhét vào tay anh hai quả mơ, ông ta đánh bạo nói: “Gặp nhau chính là có duyên, người anh em, tặng cậu hai quả mơ ăn thử xem, ngọt lắm đấy!”

Cố Kỳ Việt cầm hai quả mơ trong lòng bàn tay, vốn dĩ định trả lại nhưng khi nghe thấy chữ ngọt thì anh lại do dự, cuối cùng anh quyết định nhận lấy, nói với người đàn ông trung niên một tiếng: “Cảm ơn.”

Không ngờ người đàn ông trông khó gần lại lễ phép như vậy, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Không có gì, không có gì, tôi tên là Triệu Mộc Đầu, nếu thấy ngon, lần sau ghé mua tiếp nhé.”

Cố Kỳ Việt gật đầu, sau đó không trì hoãn thêm nữa, vội vàng đi đến ngõ Điềm Thủy.

Sau khi gõ cửa nhà họ Thẩm, nghe thấy bên trong có động tĩnh, Cố Kỳ Việt đi thẳng vào vấn đề: “Triều Triều, bà nội bị ngã gãy xương, bây giờ đang nằm viện... Anh vừa mới đến bệnh viện thăm bà nhưng mà bà không thèm để ý đến anh, chỉ luôn miệng muốn gặp em...”

Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết câu, tiếng bước chân vội vã vang lên, cửa lớn lập tức được mở ra từ bên trong.

Sau khi nghe nói bà Vương bị thương, Thẩm Triều Triều không còn để ý đến sự lúng túng giữa cô và Cố Kỳ Việt nữa, cô lo lắng hỏi: “Bà nội Vương không sao chứ, sao tự nhiên lại phải nhập viện, mẹ Diệp cũng không nói với em... Không được, bây giờ em phải đến đó ngay!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 208: Chương 208



Từ sau khi Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, người đối xử tốt với cô nhất chính là bà Vương.

Thậm chí, còn tốt hơn cả Cố Kỳ Việt, lấy lòng đo lòng, làm sao Thẩm Triều Triều có thể không quan tâm chứ!

Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng trấn an: “Bây giờ bà đã ổn định rồi, em đừng quá lo lắng, chỉ là bà nội đang giở tính trẻ con giận dỗi, không muốn gặp anh thôi.”

Nghe nói thương thế của Vương Thải Hà đã ổn định, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, sau khi chuẩn bị qua loa vài thứ, cô theo Cố Kỳ Việt đến bệnh viện.

Trước đó, khi về đến nhà, cô đã thay bộ váy bằng quần áo dài, theo thói quen lại đeo khẩu trang, bây giờ ra ngoài có thể nói là đã trang bị đầy đủ, nhưng vì lo lắng cho tình trạng của Vương Thải Hà nên cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với Cố Kỳ Việt.

Cho đến khi vào bệnh viện, nhìn thấy Vương Thải Hà, nhìn thấy tấm nẹp trắng bó trên chân bà, Thẩm Triều Triều không kìm được đỏ hoe đôi mắt, cô áy náy tiến lên nói: “Bà nội Vương, con xin lỗi, con không biết bà bị thương, con...”

“Triều Triều à, con đừng nói như vậy, con có thể đến thăm bà là bà vui lắm rồi! Xương cốt bà già rồi, ngã một cái là chuyện thường, con đừng lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Thấy Thẩm Triều Triều đến, Vương Thải Hà cười rạng rỡ, làm sao bà ấy nỡ để cô phải đau lòng chứ?

Nếu như không phải Cố Kỳ Việt đang ở bên cạnh nhìn, Vương Thải Hà đã sớm không giả vờ nữa rồi, bà ất có thể tự mình đi lại vài vòng trong phòng bệnh ấy chứ...

Nhưng nghĩ đến việc cần phải thúc đẩy hai người hòa hảo, bà ấy chỉ đành cắn răng tiếp tục giả vờ.

“Chỉ có điều, Triều Triều... Bà nhớ con lắm.”

Lúc nói câu này, Vương Thải Hà thật lòng thật dạ, bây giờ nhà họ Cố vắng tanh, bà ấy ở cũng buồn chán.

Lúc Triều Triều còn ở nhà họ Cố, náo nhiệt biết bao, mặc dù đám bạn già của bà ấy luôn tự tiện đến chơi nhưng mà đông người náo nhiệt cũng vui.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Thải Hà quyết định phối hợp. Bà ấy không nỡ xa Thẩm Triều Triều.

Khi Thẩm Triều Triều nghe Vương Thải Hà nói nhớ mình, cảm giác được người khác cần đến khiến cô chua xót trong lòng, khoảng thời gian sống một mình vừa qua khiến cô nếm trải cảm giác cô đơn.

Đối mặt với bà Vương đang bị thương, Thẩm Triều Triều nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cô nắm lấy hai tay Vương Thải Hà, nghiêm túc nói: “Bà nội, sau này bà muốn gặp con lúc nào cũng được, con sẽ ở đây chăm sóc cho đến khi bà bình phục!”

“Thật sao?!”

Vương Thải Hà vô cùng cảm động, mặc dù biết Triều Triều là đứa trẻ tốt bụng nhưng bây giờ con bé thật sự đồng ý ở lại chăm sóc mình, khiến tâm trạng Vương Thải Hà trở nên phức tạp, bà ấy cảm thấy cháu trai mình không xứng với Triều Triều.

Nếu như sau này hai đứa thật sự ly hôn, Triều Triều chính là cháu gái của bà ấy, đến lúc đó bà ấy sẽ tác hợp cho con bé với một người đàn ông tốt hơn!

Không hề hay biết Vương Thải Hà đang âm thầm lên kế hoạch, Thẩm Triều Triều gật đầu thật mạnh, đảm bảo lần nữa: “Đương nhiên là thật rồi ạ, con chắc chắn sẽ ở bên cạnh chăm sóc bà.”

...

Thẩm Triều Triều hơi mơ hồ.

DTV

Vừa mới nói sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bà Vương, vậy mà cô đã nghe bác sĩ thông báo có thể xuất viện.

Cho nên...Đi một vòng lớn, Thẩm Triều Triều lại quay trở về nhà họ Cố, khi kịp phản ứng, cô lập tức nhìn về phía Cố Kỳ Việt vẫn luôn đứng bên cạnh, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên lửa giận: “Cố Kỳ Việt!!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 209: Chương 209



Mặc dù Thẩm Triều Triều không nói thẳng ra nhưng người hiểu chuyện đều hiểu, Cố Kỳ Việt cười giả lả với cô, đánh trống lảng: “Bà nội đi nghỉ ngơi rồi, chúng ta cũng về phòng dọn dẹp một chút đi, buổi tối còn phải ngủ nữa!”

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt ngày càng mặt dày, Thẩm Triều Triều mím môi, chuyện đã đến nước này cũng không thể thay đổi được nữa, cô tức giận xoay người đi lên lầu hai trước.

Chờ lát nữa vào phòng rồi thì cô sẽ không ra ngoài nữa, bây giờ cô không muốn gặp Cố Kỳ Việt!

Còn Cố Kỳ Việt thì đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Thẩm Triều Triều, nụ cười trên mặt anh trở nên dịu dàng, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, đã ở trước mặt anh rồi thì đừng hòng chạy thoát!

Anh chắc chắn sẽ dùng mọi cách để giữ Thẩm Triều Triều ở lại.

Hít một hơi thật sâu, Cố Kỳ Việt thầm cổ vũ bản thân, sau đó bước nhanh đuổi theo. Quả mơ ngọt trong túi anh còn chưa đưa cho cô nữa!

Bây giờ Cố Kỳ Việt rất muốn chia sẻ, chỉ cần là thứ tốt, anh đều muốn chia sẻ với Thẩm Triều Triều.

Cho dù bị từ chối cũng không thể dập tắt được nhiệt huyết của anh!

Kết quả, Cố Kỳ Việt tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi vừa mới lên đến lầu hai đã thấy Thẩm Triều Triều không vào phòng mà đang nghiêng đầu nhìn gì đó...

DTV

Anh nhìn theo tầm mắt của cô, trái tim anh bỗng nhiên thắt lại, anh chợt nhớ ra trên cửa phòng anh vẫn còn dán tờ giấy ghi “Thẩm Triều Triều không được vào”.

Cố Kỳ Việt luống cuống tay chân bước tới, vội vàng giơ tay xé tờ giấy dán trên cửa xuống, dùng sức vo tròn thành cục, ánh mắt mang theo vẻ áy náy nhìn Thẩm Triều Triều.

Không ngờ cái boomerang anh ném ra lúc trước cuối cùng lại quay lại trúng chính mình. Từ sau khi bị đưa đi, đây là lần đầu tiên anh về nhà nên cũng chưa kịp xử lý.

Lúc trước anh dán tờ giấy lên với vẻ mặt thản nhiên như thế nào thì bây giờ xé nó xuống lại chột dạ xấu hổ bấy nhiêu.

Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt cảm thấy mình cần phải giải thích, bây giờ anh đã biết thích một người là như thế nào rồi, nhưng mà Thẩm Triều Triều lại không cho anh cơ hội để thể hiện, cô chỉ im lặng liếc nhìn Cố Kỳ Việt một cái, sau đó lập tức bước vào phòng.

Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng “Rầm” vang dội, để mặc Cố Kỳ Việt đứng bơ vơ ngoài cửa.

Rõ ràng cô không nói gì nhưng lại khiến Cố Kỳ Việt luống cuống chân tay, đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ bất lực, cuối cùng anh ủ rũ cụp mắt, thầm nghĩ vừa mới trở về đã phá hỏng chuyện tốt, anh đúng là giỏi thật đấy!

Có lẽ sau này anh có thể tìm một cơ hội thích hợp để giải thích, nhưng Cố Kỳ Việt vừa mới thông suốt lại không thể chờ đợi thêm được nữa.

Chỉ cần nghĩ đến câu nói “không thích anh nữa” của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, anh hối hận vì trước kia mình giống như một tảng đá vô tri khiến Thẩm Triều Triều cố gắng bao nhiêu cũng không nhận lại được hồi đáp.

Lần này anh phải chủ động!

Vì vậy sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Cố Kỳ Việt giơ tay gõ cửa phòng. Hy vọng Thẩm Triều Triều có thể cho anh một cơ hội để giải thích!!

Trong phòng, Thẩm Triều Triều đang ngồi bên mép giường nghe thấy tiếng gõ cửa, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô xoay người vùi mặt xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu giống như con đà điểu vùi đầu vào trong cát, giả vờ như không nghe thấy gì.

Ngày thường Cố Kỳ Việt luôn tỏ vẻ lười biếng, mặc dù cao lớn cường tráng nhưng lại giống như con mèo lười đang phơi nắng.

Chỉ cần không chọc vào anh, mặc dù vẻ ngoài của anh hơi đáng sợ nhưng ở chung lại rất thoải mái...
 
Back
Top Bottom