Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 190: Chương 190



Có đôi khi chuyển sự chú ý thật sự rất hiệu quả, Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy đau nữa, mà thay vào đó là nghĩ Cố Kỳ Việt có đau không?

Để thuốc cầm m.á.u tự chế vào túi, Thẩm Triều Triều vào nhà thay một bộ quần áo, sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng, cho dù sốt ruột đến mấy, cô cũng phải chờ đợi.

Trong trạng thái tinh thần tập trung cao độ, vốn không cảm thấy buồn ngủ, Thẩm Triều Triều mở to mắt, giống như một con búp bê được điêu khắc hoàn mỹ, không nhúc nhích.

Cho đến khi sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, giống như công tắc khởi động được bật lên. Thẩm Triều Triều lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, đi vào sân, ngẩng đầu nhìn cánh cổng yên tĩnh, cô đột nhiên có cảm giác như thời gian đang quay ngược...

Trước đây cô cũng đã cố gắng vượt qua trở ngại, ép buộc bản thân nghĩ hết mọi cách để tự cứu mình.

Mà lần này là vì cứu Cố Kỳ Việt, sự bất an và sợ hãi trong lòng cô đều đang rút lui, khiến cho lòng dũng cảm của cô dần lớn lên.

Lần trước cô đã thành công! Lần này cũng sẽ như vậy!

“Hả? Chị không nghe nhầm chứ! Triều Triều, sao em lại muốn tìm vị quản đốc mới của xưởng máy móc kia làm gì? Ông ta là một con cáo già, có thể lăn lộn dưới trướng Vương Kiến Thiết lâu như vậy, chị thấy ông ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

Chị Đại Lâm buồn bực không thôi, mặc dù không biết tại sao Thẩm Triều Triều lại đến hỏi những chuyện này vào sáng sớm nhưng chị vẫn tranh thủ thời gian để khuyên nhủ.

Chuyện xưởng máy móc nhanh chóng chọn được quản đốc mới cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao sau khi Vương Kiến Thiết bị cách chức, xưởng máy móc không thể không có người đứng đầu, đặc biệt là trong tình huống bây giờ đang gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng, lại càng cần có người lãnh đạo.

Vì vậy trong tình huống cấp bách, họ chỉ có thể lựa chọn từ ban lãnh đạo cũ, bỏ chữ “phó” trong chức danh phó quản đốc của Ngô Vĩ.

DTV

Mặc dù bây giờ ngồi vào chức quản đốc giống như là đeo b.o.m hẹn giờ nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì tình hình bây giờ mọi người đều biết, hơn nữa còn có chính quyền thành phố Giang Lâm tiếp quản, cho dù cuối cùng có ra sao cũng không liên quan gì đến quản đốc mới.

Cho dù có bị liên lụy một chút thì cũng không đến mức tổn thương gân cốt, ngược lại còn có thể kiếm được chức quản đốc.

Bởi vậy Ngô Vĩ cứ như thế mà trở thành quản đốc, phong cách hành sự vô cùng khéo léo.

Chủ yếu là theo kiểu “vô vi mà trị.”

Không can thiệp quá nhiều, thuận theo tự nhiên... Cũng chính vì vậy mới có không ít công nhân xưởng máy móc nóng nảy, giận cá c.h.é.m thớt, coi Thẩm Triều Triều như cái gai trong mắt.

Nếu như ngay từ đầu ông ta mạnh tay ngăn chặn thì vốn sẽ không xảy ra những chuyện sau đó. Nhưng hiển nhiên Ngô Vĩ không phải là người có dã tâm, hoặc là ông ta rất thông minh, biết cách để bản thân không dẫn lửa thiêu thân, tóm lại là sẽ không để những chuyện khác ảnh hưởng đến bản thân.

Muốn thuyết phục một người như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng Thẩm Triều Triều vẫn quyết định thử một lần, cô không thể ngồi chờ chết, Cố Kỳ Việt vẫn còn đang ở đồn cảnh sát!

Khi nghe Thẩm Triều Triều nói muốn tìm quản đốc mới Ngô Vĩ, trong lòng chị Đại Lâm hơi do dự nhưng rất nhanh sau đó đã quyết định sẽ đi cùng cô.

Khuôn mặt của Thẩm Triều Triều quá xinh đẹp, nếu như đi một mình, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sẽ rất phiền phức.

Thẩm Triều Triều rất cảm kích trước sự giúp đỡ của chị Đại Lâm, nhưng cô không nói ra chuyện của Cố Kỳ Việt, bây giờ mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, cô không muốn để Cố Kỳ Việt trở thành đối tượng bị người khác bàn tán...
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 191: Chương 191



Đặc biệt là những lời lẽ khinh miệt và chán ghét không nên xuất hiện trên người Cố Kỳ Việt.

Người tốt không thể bị vu oan!

Hai người không trì hoãn thêm thời gian, lúc này đến xưởng máy móc là vừa kịp lúc để gặp quản đốc mới Ngô Vĩ, trên đường đi ngang qua đồn cảnh sát, Thẩm Triều Triều nói chị Đại Lâm đợi một lát, còn cô thì vội vàng đi vào tìm cảnh sát Chu.

Lấy lọ thuốc cầm m.á.u từ trong túi ra, cô trịnh trọng nhờ vả: “Cảnh sát Chu, vết thương trên tay Cố Kỳ Việt cần phải được xử lý, phiền chú giúp đỡ.”

Nghe vậy, cảnh sát Chu nhìn lọ thuốc với vẻ mặt phức tạp, Cố Kỳ Việt có thể cưới được một người vợ tốt như vậy quả thật là phúc phận của anh!

DTV

Anh không nên đi làm chuyện phạm pháp như vậy! Bây giờ không chỉ có một mình anh mà còn liên lụy đến cả người nhà, thật khiến người ta phải thở dài.

Nhìn thấy cảnh sát Chu không từ chối, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng vết thương của Cố Kỳ Việt có thể nhanh chóng lành lại.

Sau đó, Thẩm Triều Triều rời khỏi đồn cảnh sát, hai người nhanh chóng đến xưởng máy móc, nhìn thấy bảo vệ đang kiểm tra rất nghiêm ngặt ở cổng, chị Đại Lâm không nhịn được lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật đấy, trước đây tôi đến xưởng máy móc tìm Đại Lâm cũng đâu có nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“…”

Biết rõ nguyên nhân nên Thẩm Triều Triều chỉ im lặng, chuyện này là do vụ đột nhập vào tối hôm qua. Rất nhanh sau đó đã đến lượt hai người, trước đây chị Đại Lâm đã từng đến xưởng nên bảo vệ cũng quen mặt, sau khi chị nói tên chồng mình ra thì bảo vệ cũng không làm khó dễ gì, chỉ là đến lượt Thẩm Triều Triều thì lại xảy ra chút vấn đề.

Tiếp tục đeo khẩu trang chắc chắn là không được, Thẩm Triều Triều lấy hết can đảm tháo khẩu trang xuống. Ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Bảo vệ đều ngây người, những công nhân đang chuẩn bị vào xưởng cũng nhìn cô chằm chằm, cho đến khi có tiếng “rầm” vang lên do ai đó đụng phải cửa thì mọi người mới hoàn hồn.

Cô gái này từ đâu đến vậy? Xinh đẹp như tiên nữ!

Đám thanh niên lập tức trở nên kích động, trong lòng rục rịch, ngay cả bảo vệ cũng len lén bắt chuyện, kết quả bị chị Đại Lâm chặn lại.

Chị Đại Lâm vội vàng đeo khẩu trang lại cho Thẩm Triều Triều, che chắn cho cô ở phía sau, chủ động giải thích: “Đây là con gái của Thẩm Hà, Thẩm Triều Triều, trước đó có chút vấn đề liên quan đến tiền trợ cấp nên muốn đến tìm quản đốc Ngô để hỏi rõ ràng.”

Nghe nói có liên quan đến tiền trợ cấp, bảo vệ cũng không dám ngăn cản nữa. Vội vàng để hai người đi vào.

Thấy vậy, Thẩm Triều Triều nhìn chị Đại Lâm với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, vốn dĩ cô còn đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để tiếp cận Ngô Vĩ, không ngờ chị Đại Lâm lại có thể dễ dàng giúp họ vào được xưởng máy móc như vậy.

Nhìn ánh mắt của Thẩm Triều Triều, chị Đại Lâm không nhịn được cười, vội vàng ưỡn ngực. Chị đây cũng rất thông minh đấy chứ!

Nhưng rất nhanh sau đó, chị Đại Lâm đã không cười nổi nữa... Chị bắt đầu đuổi những người đàn ông vây quanh như đuổi ruồi nhưng những người này cứ bám riết không tha.

Cuối cùng Thẩm Triều Triều đành phải nói rõ cô đã kết hôn, đám thanh niên đó mới đau lòng rời đi, trên khuôn mặt còn mang theo vẻ tiếc nuối.

Chị Đại Lâm lau mồ hôi trên trán, sau đó cảm thán: “Bây giờ thì chị đã hiểu tại sao em lại che mặt rồi, xinh đẹp quá cũng khổ thật đấy!”

Thẩm Triều Triều gật đầu đồng ý, sau đó hai người không trì hoãn thêm thời gian, đi đến văn phòng quản đốc.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 192: Chương 192



Bên trong xưởng máy móc không nghiêm ngặt như bên ngoài cổng. Vì vậy hai người rất nhanh đã đến được văn phòng, giơ tay gõ cửa, nghe thấy tiếng “mời vào” từ bên trong, Thẩm Triều Triều hít sâu một hơi, một mình đẩy cửa bước vào.

Chị Đại Lâm có thể đi cùng cô đến đây là đã rất tốt rồi, không cần phải tham gia vào chuyện này, tránh gây thêm rắc rối.

“Cô là?”

Nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi bước vào, Ngô Vĩ nhíu mày khó hiểu. Không biết nữ công nhân trong xưởng tìm ông ta có chuyện gì?

Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến ông ta đau đầu như muốn nứt ra, bây giờ lại phải xử lý mấy chuyện vụn vặt này khiến cho Ngô Vĩ hối hận vì đã đồng ý làm quản đốc...

Mỗi ngày đều phải bận tâm đến những chuyện này, ông ta có khác gì với chủ nhiệm phụ nữ trong Ủy hội đâu chứ?

“Quản đốc Ngô, chào ông, tôi là Thẩm Triều Triều, con gái của Thẩm Hà, cũng là vợ của Cố Kỳ Việt.”

Nghe thấy cái tên Thẩm Hà, Ngô Vĩ ngẩn người, chưa kịp lên tiếng thì lại nghe thấy ba chữ Cố Kỳ Việt, ông ta giật mình đứng bật dậy.

DTV

Ông ta xác nhận lại một lần nữa: “Cố Kỳ Việt? Là Cố Kỳ Việt tối hôm qua đã cạy khóa đột nhập vào xưởng máy móc ăn trộm đồ sao?”

Nghe thấy những lời của Ngô Vĩ, Thẩm Triều Triều mím chặt môi, tuy biết phải nói chuyện cho phải phép nhưng lúc này cô vẫn không nhịn được phản bác: “Cố Kỳ Việt không hề ăn trộm, anh ấy đang sửa chữa máy móc bị hỏng.”

“...”

Ngô Vĩ im lặng, miệng giật giật, ông ta cảm thấy Thẩm Triều Triều bị điên rồi sao? Sửa chữa máy móc? Đó không phải là rau cải trắng ngoài chợ, muốn thấy là thấy mà là máy móc được nhập khẩu từ nước ngoài...

Cho dù là đồ hỏng thì người bình thường cũng chưa chắc đã biết cách mở, vậy mà cậu ta có thể sửa chữa?

Lừa quỷ à!

Phì phì phì, đả đảo tất cả ngưu quỷ xà thần, cự tuyệt mê tín dị đoan.

Thẩm Triều Triều đã sớm đoán được Ngô Vĩ sẽ không tin, cô nắm chặt tay, nói một hơi: “Cố Kỳ Việt từng bí mật nhận sửa chữa máy móc, có thể kiếm được rất nhiều tiền trong thời gian ngắn, điều này đủ chứng minh kỹ thuật sửa chữa của anh ấy rất xuất sắc, anh ấy có thể sửa chữa được cả máy móc nhập khẩu!”

Thẩm Triều Triều biết bây giờ đang nghiêm cấm việc buôn bán ở chợ đen. Vì vậy cô không nói rõ ràng chuyện Cố Kỳ Việt nhận sửa chữa máy móc ở đó.

Chỉ là bây giờ không còn cách nào khác nên mới phải lấy ra để làm bằng chứng, nếu không thì không thể nào giải thích được tại sao một tên côn đồ lại biết sửa chữa máy móc.

Nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của Ngô Vĩ, trong lòng Thẩm Triều Triều chợt lạnh, cô siết chặt tay, dựa vào cơn đau để tiếp tục nói: “Chỉ cần khởi động lại máy móc là có thể biết được thật giả, nếu như anh ấy thật sự sửa chữa được, đơn hàng của nước ngoài được giao thành công, xưởng sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ, tất cả đều là công lao của quản đốc.”

Nghe thấy hai chữ “công lao”, ánh mắt Ngô Vĩ lóe lên. Nói thì dễ dàng nhưng thật ra việc kết nối nguồn điện, khởi động máy móc đều phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, nếu như không có lợi ích gì thì ông ta sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Nhưng mà bí mật nhận sửa chữa máy móc kiếm được rất nhiều tiền? Nghe sao quen tai thế nhỉ, hình như có mấy người quen biết của ông ta cũng mua được mấy chiếc xe hơi lắp ráp từ chợ đen, hiệu suất rất tốt, còn tốt hơn cả xe được sản xuất trong các xưởng lớn. Chẳng lẽ…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 193: Chương 193



Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Ngô Vĩ vẫn không biểu hiện gì, ông ta cười với Thẩm Triều Triều, an ủi: “Đồng chí Thẩm Triều Triều, tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng đề nghị của cô, nhưng tình hình bây giờ khá phức tạp, tôi không thể tự ý quyết định được, còn phải bàn bạc với những người khác. Hay là cô về trước đi, có tin tức gì tôi sẽ thông báo ngay.”

“Quản đốc Ngô...”

“Mời cô về cho!”

Tuy Ngô Vĩ vẫn đang cười nhưng động tác chỉ tay ra cửa lại rất kiên quyết, Thẩm Triều Triều biết bản thân không thể làm gì khác, chỉ có thể cúi đầu thật sâu: “Xin ông chắc chắn phải giúp đỡ Cố Kỳ Việt, anh ấy là người tốt, không nên chịu tội danh này!”

Nói xong, Thẩm Triều Triều vội vàng bước ra ngoài, khóe mắt đỏ hoe, hai chân như nhũn ra.

Rời khỏi văn phòng quản đốc, nhìn thấy chị Đại Lâm đang đứng chờ ở phía xa, Thẩm Triều Triều định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Cô ngã xuống đất, trước khi rơi vào bóng tối, cô chỉ nhìn thấy chị Đại Lâm đang hoảng sợ chạy đến.

...

Sau khi Thẩm Triều Triều ngất xỉu ở xưởng máy móc, chị Đại Lâm đã đưa cô đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận là do tinh thần căng thẳng kéo dài, cộng thêm việc nghỉ ngơi không đủ nên mới dẫn đến hôn mê.

Vì vậy chị Đại Lâm nhất quyết bắt Thẩm Triều Triều ở lại bệnh viện để nghỉ ngơi, không cho cô ra ngoài.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này, xưởng máy móc không hề có bất kỳ tin tức gì, khiến cho hy vọng trong lòng Thẩm Triều Triều dần tắt ngấm, những nỗ lực của cô đã thất bại. Cô không thể cứu Cố Kỳ Việt ra.

Cảm giác tội lỗi và đau khổ đè nặng lên Thẩm Triều Triều, những ngày gần đây cô thường xuyên khóc trong mơ, nước mắt không ngừng rơi, cô chỉ có thể lặng lẽ mở to mắt cho đến khi trời sáng, không hề chợp mắt.

Trạng thái này kéo dài khiến cho sắc mặt Thẩm Triều Triều nhợt nhạt, quầng thâm hiện rõ dưới mắt, cả người trông tiều tụy, khi chị Đại Lâm đến thăm, nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc.

Sao lại ra nông nỗi này?

Nghĩ đến những lời đồn đại trong hai ngày nay, chị Đại Lâm đã đoán được phần nào, chị hơi do dự nhìn Thẩm Triều Triều, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Triều Triều à, em đừng buồn nữa, ngay cả chị cũng không ngờ Cố Kỳ Việt lại làm ra chuyện như vậy, em...”

“Chị Đại Lâm, chị nói gì vậy? Cố Kỳ Việt đã làm gì ạ?”

Nghe thấy ba chữ Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lập tức tỉnh táo, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, sau khi nghe những lời chị Đại Lâm nói, cô biết ngay dự cảm của mình đã đúng.

“Chính là chuyện cậu ta cạy khóa đột nhập vào xưởng máy móc trộm máy móc đấy, đó là máy hỏng rồi, không dùng được nữa, em nói xem cậu ta ăn trộm thứ đó làm gì chứ, đúng là tạo nghiệp mà!”

Sao tin tức lại lan nhanh như vậy?

DTV

Thẩm Triều Triều vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ được giữ kín một thời gian, không ngờ lại lan truyền nhanh như vậy, cô lo lắng đi đi lại lại, ngón tay siết chặt vạt áo, cuối cùng trên mặt hiện lên vẻ kiên định. Cho dù không cứu được anh. Sau này cho dù bị đưa đi đâu, cô cũng sẽ đi cùng anh.

Cô sẽ không để anh phải cô đơn một mình. Giờ phút này, lựa chọn sống sót dường như đã trở nên mờ nhạt, cô không muốn bản thân phải hối hận!

Chị Đại Lâm thấy Thẩm Triều Triều có gì đó không ổn, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng nắm lấy tay cô, khuyên nhủ: “Triều Triều, chúng ta phải nhìn về phía trước, phải sống vì bản thân mình…”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 194: Chương 194



“Quan hệ của em và Cố Kỳ Việt cũng đâu tốt đẹp gì, nếu không thì hai đứa đã chẳng cãi nhau lâu như vậy, nghe lời chị, mau đăng báo ly hôn với cậu ta đi...”

Nhưng chưa để chị Đại Lâm nói hết câu, Thẩm Triều Triều đã ngắt lời: “Chị Đại Lâm, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã lo lắng cho em!”

Sau ba ngày ủ rũ, giờ phút này, Thẩm Triều Triều lại nở nụ cười.

Trong mắt ánh lên tia sáng của sự giải thoát, cô nói tiếp: “Em sẽ không ly hôn với Cố Kỳ Việt đâu!”

Sau đó Thẩm Triều Triều không hề do dự, sau khi kiên quyết tiễn chị Lâm đi, cô ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận trang điểm cho bản thân. Lần này cô không tiếp tục mặc quần áo dài mà thay vào bộ váy dài màu xanh lục chỉ mặc một lần ở nhà họ Cố trước đó.

Thẩm Triều Triều nhìn mình trong gương, miệng khẽ cười, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ kiên quyết.

*

“Thẩm Triều Triều!”

Trong phòng thẩm vấn, Cố Kỳ Việt không thể tin vào mắt mình. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều trang điểm tỉ mỉ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô bị điên rồi!

DTV

Ngay cả ba anh là Cố Hằng cũng bất lực, Cố Kỳ Việt đã chấp nhận kết quả lần này, vốn không ôm hy vọng quá lớn, chỉ mong đừng liên lụy đến gia đình là được.

Vậy mà Thẩm Triều Triều lại cố chấp không chịu được. Không thể cứu anh ra ngoài, vậy thì cô sẽ vào đây cùng anh.

Thật sự quá điên rồ!

Từ nhỏ đã được dạy dỗ là nam tử hán đổ m.á.u không đổ lệ, vậy mà giờ đây, Cố Kỳ Việt lại đỏ hoe mắt. Anh siết chặt tay, mặc kệ còng tay lạnh lẽo cứa vào da thịt. Tâm trạng phức tạp khiến anh nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, giọng nói đã trở nên sắc bén: “Thẩm Triều Triều, em đừng ngốc nữa, tôi đã muốn ly hôn với em rồi, bây giờ em làm vậy chỉ là tự mình cảm động mà thôi, tôi sẽ không thích em đâu, em...”

Cố Kỳ Việt chưa nói hết câu đã bị Thẩm Triều Triều đưa tay che miệng. Không còn vẻ rụt rè, e ngại như trước, lúc này, cô nghiêm túc nói: “Cho dù anh có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không nghe. Bất kể người khác thế nào, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

“...”

Cố Kỳ Việt thất bại, anh không phản kháng, trong đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ yếu ớt.

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều buông tay, anh mới nhỏ giọng nói: “Không đáng đâu.”

Nhưng ngay sau đó Thẩm Triều Triều nắm lấy tay anh, siết chặt, cúi người ngang tầm mắt với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, một người tốt như anh xứng đáng được như vậy!”

Trong nháy mắt, trái tim Cố Kỳ Việt lại đập loạn nhịp, anh ngơ ngác nhìn Thẩm Triều Triều. Anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết nữa.

Rõ ràng đây là lúc anh cảm thấy khổ sở nhất nhưng anh lại muốn cười. Trên thực tế khóe miệng anh đã vô thức nhếch lên. Nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.

Cuối cùng anh cũng đã tìm được viên ngọc quý thuộc về mình, độc nhất vô nhị. Đây quả thực là chuyện đáng để vui mừng.

“Khụ khụ, xin lỗi đã cắt ngang...”

Ngay lúc hai người đang nhìn nhau say đắm, cảnh sát Chu mở cửa phòng thẩm vấn hơi ngại ngùng. Ông ấy giơ tay gõ cửa sắt, tiếng động khiến Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đồng thời nhìn sang.

Nghĩ đến tin tức vừa nghe được, cảnh sát Chu cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến việc phá hỏng bầu không khí xấu hổ nữa, ông ấy vui mừng thông báo: “Cố Kỳ Việt, chiếc máy nhập khẩu gặp trục trặc của xưởng máy móc đã được khởi động thành công rồi!”

Sau khi cảnh sát Chu nói xong, ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó tin. Ánh mắt ông ấy nhìn Cố Kỳ Việt mang theo vẻ kỳ lạ, giống như đang nhìn một con khỉ hoang từ trên núi xuống, cuối cùng đã hòa nhập thành công với xã hội loài người!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 195: Chương 195



Nhắc đến Cố Kỳ Việt, ở cái vùng này, ai mà không biết đến anh chứ? Không chỉ cao lớn, lực lưỡng, thân thủ nhanh nhẹn mà nắm đ.ấ.m của anh còn cứng như búa tạ, giáng xuống đâu là coi như chỗ đó nát bấy.

Số đầu gấu, lưu manh bị anh dạy dỗ không phải một trăm thì cũng phải tám mươi, sớm đã tạo nên tiếng tăm lừng lẫy.

Bây giờ là thời đại mới, chứ nếu là trước kia, có khi anh đã dựa vào nắm đ.ấ.m mà tạo dựng được sự nghiệp rồi.

Tuy Cố Kỳ Việt đánh nhau khiến người ta khiếp sợ nhưng bản tính anh không xấu, không có những thói hư tật xấu như đám du côn, lưu manh khác.

Nếu không thì với những lần đánh nhau trước đây, anh đã có án tích chứ không phải chỉ bị cảnh cáo suông như vậy. Thậm chí đôi khi, anh còn giúp cảnh sát giải quyết không ít phiền phức.

Chính vì vậy khi nghe tin Cố Kỳ Việt đột nhập vào xưởng máy móc trộm cắp, phản ứng của cảnh sát Chu mới kịch liệt đến thế.

DTV

Ông ấy không muốn tin nhưng nhân chứng, vật chứng rõ ràng như vậy, muốn không tin cũng không được. Cuối cùng ông ấy cảm thấy vô cùng thất vọng về Cố Kỳ Việt!

Mặc dù sau đó có thêm lời khai của Thẩm Triều Triều, khẳng định Cố Kỳ Việt lẻn vào xưởng máy móc là để sửa chữa máy móc nhưng lại không có bằng chứng xác thực, cần phải điều tra thêm.

Thế nhưng sau khi tiến hành điều tra, bọn họ không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào giữa Cố Kỳ Việt và máy móc... Bình thường anh chỉ đánh nhau với đám đầu gấu, lêu lổng, vô công rồi nghề.

Ngoài việc có quan hệ với nhà họ Cố, anh còn thỉnh thoảng đến nhà bạn bè ở một thời gian.

Chỉ có điều một ngày sau khi Cố Kỳ Việt bị bắt, khi họ đến nhà người “bạn bè” này để hỏi thăm thì chỉ thấy một ổ khóa to tướng treo trên cổng.

Hỏi thăm hàng xóm xung quanh mới biết Lưu Cường đã vội vã rời đi từ hôm qua. Không biết ngày nào quay lại.

Manh mối về người bạn Lưu Cường tạm thời bị cắt đứt, bọn họ chỉ có thể điều tra theo hướng khác nhưng kết quả thu được rất ít, khiến vụ án rơi vào bế tắc.

Chuyện xui xẻo thường xảy ra cùng lúc, rõ ràng đã giữ bí mật rất kỹ, vậy mà tin Cố Kỳ Việt đột nhập xưởng máy móc vẫn bị lan truyền ra ngoài...

Nếu Cố Kỳ Việt chỉ là một tên du côn, lưu manh thì cũng chẳng sao, đằng này, ba anh, Cố Hằng lại là quản đốc xưởng sắt thép.

Sự việc bỗng chốc trở nên nghiêm trọng hơn.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, đủ loại lời đồn đại xuất hiện, giống như dầu đổ thêm lửa, chỉ chờ đến khi nhiệt độ đủ cao là bùng phát.

Tình hình lúc bây giờ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Dù không ai nói rõ ra nhưng ai cũng ngầm hiểu có kẻ đang nhân cơ hội này để hãm hại nhà họ Cố...

Dù cho có quân đội và chính quyền làm chỗ dựa, nhà họ Cố ở thành phố Giang Lâm vẫn tràn ngập nguy cơ.

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, không ít người lắc đầu ngao ngán, cho rằng đứa con bất trị như anh chẳng khác nào quả b.o.m hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ... Ví dụ như nhà họ Cố, Cố Hằng và Diệp Phương đều là những cán bộ ưu tú, giỏi giang, vậy mà giờ đây lại bị liên lụy, e là đến chức vị cũng khó giữ.

Theo họ, lúc này cách tốt nhất là đăng báo tuyên bố từ mặt Cố Kỳ Việt. Đừng vì một người mà liên lụy đến cả gia đình.

Người có suy nghĩ như vậy không chỉ một hai người. Thậm chí có người còn đến tận nhà họ Cố để khuyên nhủ, kết quả là bị Cố Hằng lạnh lùng đuổi khéo, sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 196: Chương 196



Thái độ của ông vô cùng kiên quyết, ông không đời nào chịu từ bỏ Cố Kỳ Việt.

Họ đã tìm mọi cách để cứu Cố Kỳ Việt nhưng đều vô ích. Tin Cố Kỳ Việt đột nhập xưởng máy móc lan truyền khắp thành phố Giang Lâm, lại thêm những kẻ xấu cố tình thêm mắm thêm muối khiến dư luận căm phẫn, phẫn nộ đến đỉnh điểm.

Trong tình hình đó, chẳng còn cách nào xoay chuyển được nữa.

Lúc nhà họ Cố đang tuyệt vọng nhất thì thị trưởng Lý Nam đang đi thị sát ở nông thôn bỗng dưng kết thúc chuyến công tác, vội vã trở về.

Khi ông ấy phong trần mệt mỏi đến đồn cảnh sát để bảo lãnh cho Cố Kỳ Việt, người đi cùng ông ấy không ai khác chính là Lưu Cường trước đó không tìm thấy tung tích.

Điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là... thị trưởng Lý Nam và Cố Kỳ Việt quen biết nhau. Không chỉ vậy, Lý Nam còn đích thân xác nhận kỹ thuật sửa chữa của Cố Kỳ Việt rất giỏi.

Ngoài ông ấy ra còn có những nhân chứng khác, ngay cả lái xe của ông ấy cũng có thể làm chứng Cố Kỳ Việt rất am hiểu về sửa chữa.

Có thị trưởng Lý Nam bảo lãnh cho Cố Kỳ Việt, quản đốc mới của xưởng máy móc là Ngô Vĩ lập tức thay đổi thái độ, không còn do dự nữa mà lập tức dẫn theo công nhân kỹ thuật của xưởng đến nối điện cho chiếc máy kia.

Trong sự hồi hộp, lo lắng của mọi người ở xưởng máy móc, chiếc máy nhập khẩu tưởng chừng như đã hỏng hóc kia vậy mà lại khởi động được!

Sau đó các công nhân kỹ thuật kinh ngạc tiến hành kiểm tra một lượt. Kết quả cuối cùng là tất cả các chức năng của máy đều hoạt động bình thường! Thì ra Cố Kỳ Việt lẻn vào xưởng máy móc lúc nửa đêm là để sửa máy thật!

Chuyện này... thật là...Ngay cả quản đốc mới Ngô Vĩ cũng không biết nên đánh giá thế nào nữa.

DTV

Dù sao thì việc chiếc máy móc nhập khẩu kia được sửa chữa cũng là một tin đáng mừng, khiến tinh thần mọi người phấn chấn hơn hẳn!

Ngô Vĩ vội vã đến đồn cảnh sát để báo tin vui này cho những cảnh sát phụ trách vụ án.

Tất nhiên là những ai nghe được tin này đều ngỡ ngàng, sững sờ. Chỉ có thị trưởng Lý Nam là đã đoán trước được kết quả này.

Lúc bây giờ, ông ấy đang ung dung ngồi uống trà, thầm nghĩ may mà lúc ở trên đường quay về đã kịp dặn dò trước, nếu không, với bản tính thảo mai của Ngô Vĩ thì ông ta sẽ chẳng bao giờ chịu hợp tác nhanh như vậy.

Lúc Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện, Lý Nam đang đi thị sát ở nông thôn, không hề hay biết chuyện gì. May mà Lưu Cường đã kịp thời báo tin, nhờ đó mà ông ấy mới quay về kịp thời.

Cho dù là vì tài năng xuất chúng của Cố Kỳ Việt hay vì thân phận cháu trai của người bạn Bạch Tuyền, Lý Nam đều không thể khoanh tay đứng nhìn... Còn Lưu Cường thì sao? Tại sao anh ta lại tìm đến Lý Nam?

Chuyện này cũng được coi như là nhân quả tuần hoàn. Trước kia, sau khi Cố Kỳ Việt giúp Lý Nam sửa xe, khi gặp Lưu Cường, anh đã thuận miệng nhắc đến chuyện này, nói sau này có thể dựa vào mối quan hệ với thị trưởng mà bán xe.

Bởi vậy, khi nghe tin Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện, Lưu Cường đã tìm đủ mọi cách nhưng đều vô dụng. Đúng lúc này, anh ta đột nhiên nhớ đến thị trưởng Lý Nam, nghĩ rằng có lẽ ông ấy sẽ có cách.

Vì vậy sau khi dò hỏi được lịch trình của Lý Nam, Lưu Cường đã vội vã đến tìm ông ấy.

May mà mọi chuyện đều suôn sẻ, sau khi nghe Lưu Cường kể lại đầu đuôi câu chuyện, Lý Nam cau mày, lệnh cho thư ký xử lý nốt công việc sau đó rồi dẫn theo Lưu Cường quay trở về thành phố Giang Lâm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 197: Chương 197



Giờ thì mọi chuyện đã sắp được giải quyết, Lý Nam cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều tuy Cố Kỳ Việt đột nhập xưởng máy móc không phải để trộm cắp nhưng hành vi của anh đã cấu thành tội phạm... Cho dù anh đã cứu vãn tài sản quốc gia nhưng tội danh của anh vẫn còn đó.

Vì vậy việc xử lý Cố Kỳ Việt khiến mọi người phải đau đầu.

Cuối cùng Lý Nam đứng ra dàn xếp ổn thỏa. Phía xưởng máy móc không truy cứu, hơn nữa Cố Kỳ Việt không gây ra bất kỳ tổn thất nào về người và của, ngược lại còn giúp đất nước cứu vãn một khoản tiền khổng lồ. Vì vậy có thể áp dụng chính sách đặc biệt dành cho nhân tài kỹ thuật để giải quyết.

Cố Kỳ Việt chỉ bị phạt cảnh cáo tại đồn cảnh sát.

Vụ việc gây xôn xao dư luận cuối cùng cũng đã có kết quả bất ngờ. Cố Kỳ Việt từ một tên trộm cắp bỗng chốc trở thành nhân tài kỹ thuật cao cấp lợi hại!

Ngay cả chuyên gia kỹ thuật của Thâm thị cũng bó tay, vậy mà anh chỉ có một mình mà vẫn sửa chữa được!

Những người trước đó còn dè bỉu nhà họ Cố cũng lập tức thay đổi thái độ. Gặp Cố Hằng và Diệp Phương, họ liên tục khen ngợi nhà họ Cố toàn người tài giỏi, ngay cả Cố Kỳ Việt trông có vẻ bất cần đời nhất cũng là người thâm tàng bất lộ.

Cố Hằng và Diệp Phương nghe mà không biết nói gì mới tốt. Họ cũng vừa mới biết tin, không ngờ Cố Kỳ Việt thực sự biết sửa chữa, trước đó không phải là anh nói dối.

DTV

Diệp Phương vui mừng khôn xiết vì Cố Kỳ Việt sắp được minh oan. Còn Cố Hằng thì áy náy, hối hận.

Lúc trước vì quá nóng giận nên ông ấy đã cho Cố Kỳ Việt một cái bạt tai ngay tại đồn cảnh sát. Là ông sai, giờ ông không biết nên đối mặt với Cố Kỳ Việt thế nào nữa...

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, sững sờ trước tin tức này thì trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát, nghe cảnh sát Chu thông báo xưởng máy móc đã khởi động được máy móc, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đều ngây người. Cố Kỳ Việt cảm thấy rất khó hiểu.

Nhìn thái độ của mọi người lúc trước, anh nghĩ xưởng máy móc sẽ không mạo hiểm như vậy, xem ra anh không thể chứng minh mình vô tội rồi.

Vậy tại sao bây giờ họ lại thay đổi quyết định?

Còn Thẩm Triều Triều, sau khi lấy lại tinh thần, mắt cô sáng lên rạng rỡ, bàn tay đang nắm lấy tay Cố Kỳ Việt vô thức siết chặt hơn. Cố Kỳ Việt nhìn sang.

“Cố Kỳ Việt, tốt quá rồi, anh không sao rồi!”

Cố Kỳ Việt nhìn Thẩm Triều Triều, đôi mắt cô như phát sáng, lấp lánh rạng ngời, chiếu sáng trái tim anh, xua tan bóng tối, khiến anh cũng theo đó mà cong môi cười.

Ngay sau đó, anh đứng bật dậy, bất ngờ vòng tay ôm lấy Thẩm Triều Triều. Anh đã có được ngôi sao của đời mình.

Bị ôm bất ngờ, Thẩm Triều Triều lúng túng, định đẩy Cố Kỳ Việt ra nhưng bất thành, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ người. Tiếp xúc gần gũi với người đàn ông trưởng thành khiến tim cô đập dữ dội.

Gương mặt cô đỏ bừng vì ngại ngùng.

Nhận ra Thẩm Triều Triều không được thoải mái, Cố Kỳ Việt cũng không quá đáng, rất nhanh sau đó đã buông cô ra, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Ừm, anh không sao rồi! Thẩm Triều Triều, cảm ơn em, cảm ơn em đã luôn tin tưởng anh.”

“...”

Thẩm Triều Triều cảm thấy Cố Kỳ Việt có gì đó là lạ. Cô không dám nhìn anh nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.

Đến khi nhận ra mình vẫn đang nắm tay Cố Kỳ Việt, cô vội vàng rút tay về, giấu ra sau lưng. Vẻ kiên cường, mạnh mẽ trước mặt Cố Kỳ Việt đã biến mất không còn một chút tăm hơi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 198: Chương 198



Khi nhận ra bản thân không thể cứu được Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đã quyết định sẽ cùng anh đối mặt với tất cả. Cô không còn che giấu vẻ đẹp của mình nữa mà để mặc bản thân tỏa sáng rực rỡ nhất.

Cô không muốn bị ràng buộc nữa. Cô cũng không còn bận tâm đến mối quan hệ giữa cô và Cố Kỳ Việt nữa, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ: Hai người họ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường này.

Suy nghĩ và hành động bất chấp tất cả khiến cô cảm thấy tự do, tự tại... Chỉ là lúc này đây, những ràng buộc, quy tắc kia lại một lần nữa ập đến, có những vấn đề mà cô cần phải giải quyết.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều né tránh, Cố Kỳ Việt lập tức hiểu ra vấn đề. Anh hối hận vô cùng, chỉ muốn quay trở về quá khứ, đánh c.h.ế.t chính mình, kẻ đã tìm đủ mọi cách để ly hôn với cô.

Sau khi nhận ra tình cảm của mình, Cố Kỳ Việt không hề do dự lảng tránh mà là đối mặt, lập tức nói với Thẩm Triều Triều: “Thẩm Triều Triều, xin lỗi, trước kia là anh…”

“Khụ khụ.”

Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết lời đã bị tiếng ho khan từ cửa phòng thẩm vấn cắt ngang, anh hung hăng quay đầu lại nhìn.

Cảnh sát Chu cũng chẳng sợ vẻ mặt khó coi của Cố Kỳ Việt, ông ấy không hề áy náy vì cắt ngang lời người khác mà lên tiếng nhắc nhở: “Tuy biết hai vợ chồng trẻ các cậu có nhiều chuyện muốn nói nhưng bây giờ không được. Cố Kỳ Việt, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người đang đợi cậu đấy!”

Người trẻ tuổi có khối thời gian để mà tình tứ, bây giờ vẫn nên ưu tiên giải quyết việc chính.

Hôm nay đồn cảnh sát khu bắc thành phố Giang Lâm không chỉ có cảnh sát mà còn có cả thị trưởng Lý Nam, quản đốc xưởng máy móc Ngô Vĩ cùng lãnh đạo của những xưởng khác sau khi nghe tin đã lập tức chạy tới, chưa kể tới Cố Hằng, Diệp Phương của nhà họ Cố, anh Cường cũng không rời đi.

DTV

Một đồn cảnh sát nhỏ bé lúc này lại chật ních người, thậm chí còn có người đứng bên ngoài nhón chân ngó vào trong. Tất cả mọi người đều đang trông ngóng Cố Kỳ Việt xuất hiện.

Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt là người trong cuộc lại chẳng muốn phối hợp, lúc này anh chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Thẩm Triều Triều nhưng cô lại nhân lúc anh và cảnh sát Chu đang nói chuyện đã chạy biến đi như một làn khói.

Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên gãi mái tóc, còng tay vẫn đeo trên tay va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Cảnh sát Chu thấy thế lập tức cười nói: “Thôi nào, sau này hai người còn khối thời gian, bây giờ vẫn còn một đống việc cần phải xử lý… Tôi biết cậu sốt ruột nhưng cậu có thể được thả ra vô tội là do nỗ lực của rất nhiều người, cậu vẫn nên cảm ơn họ đi.”

Nói xong, cảnh sát Chu tiến lại gần Cố Kỳ Việt, lấy chìa khóa mở còng tay. Lạch cạch, chiếc còng tay đã giam cầm Cố Kỳ Việt mấy ngày trời được tháo ra, để lộ cổ tay bị còng tay siết chặt đến mức hằn một vết đỏ ửng, cộng thêm vết thương đã đóng vảy trên lòng bàn tay, nhìn qua thật thê thảm, nhưng Cố Kỳ Việt chẳng mảy may để tâm.

Vốn dĩ anh còn hơi bực bội nhưng khi nghe thấy hai từ “sau này”, tâm trạng lập tức tốt lên trông thấy, anh thích hai từ đại diện cho một tương lai vô hạn này. Ngay cả sự bực bội khi phải đối mặt với mọi người cũng bị áp chế xuống.

Cố Kỳ Việt không phải là người không biết điều.

Đợi đến khi biết được toàn bộ sự việc, nên cảm ơn ai thì cảm ơn, nên xử lý ai thì xử lý, đừng tưởng rằng anh bị nhốt trong đồn cảnh sát mà không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 199: Chương 199



Ít nhất thì cũng có không ít kẻ nhân cơ hội này ra tay với nhà họ Cố, muốn giẫm anh xuống vũng bùn, khiến anh vĩnh viễn không ngóc đầu lên được…

Chỉ có điều, những kẻ rục rịch muốn đạp lên anh để đạt được mục đích cũng phải xem bản thân có đủ năng lực hay không.

Bây giờ anh đã được thả, bọn chúng nên lo lắng rồi. Cố Kỳ Việt hơi nhếch miệng, ánh mắt hung ác như sói bị anh cụp xuống che giấu, không để cảnh sát Chu đứng bên cạnh phát hiện ra.

Ông ấy vẫn đang lải nhải: “Cậu cũng đừng trách chúng tôi không tin cậu, đột nhiên cậu từ một kẻ bỏ đi biến thành nhân tài kỹ thuật cao cấp, bảo ai tin được cơ chứ!”

Cũng không biết có phải do ngày thường Cố Kỳ Việt ngụy trang quá giỏi hay không mà tất cả những người quen biết anh đều không tin, chỉ có một mình Thẩm Triều Triều khăng khăng tin tưởng, không hề thay đổi.

DTV

Nói ra cũng khiến người ta cảm thán, Thẩm Triều Triều mới gả cho Cố Kỳ Việt bao lâu đâu, vậy mà đã tin tưởng anh như vậy?

Duyên phận giữa người với người đúng là kỳ diệu.

Ngay cả cảnh sát Chu cũng thấy hơi chua xót, tuy Cố Kỳ Việt bây giờ đã biến thành nhân tài kỹ thuật được săn đón, chẳng khác nào đổi s.ú.n.g b.ắ.n chim thành s.ú.n.g thần công nhưng Thẩm Triều Triều cũng rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa chung tình.

Ngay cả khi Cố Kỳ Việt phải đối mặt với hình phạt nghiêm trọng, cô cũng không hề rời bỏ, thậm chí còn không hề nghĩ tới việc sẽ dùng cách khác để thoát thân.

Có thể cưới được một người vợ như vậy, Cố Kỳ Việt đúng là nên thầm vui mừng đi thôi!

Nghe cảnh sát Chu khuyên nhủ, Cố Kỳ Việt nhún vai, trong lòng anh không hề oán trách, người nhà vì anh mà chạy đôn chạy đáo như vậy là đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng anh cũng không phải thánh nhân. Trong lòng không thể nào không có khúc mắc.

Chỉ là sau khi trải qua khóa “huấn luyện đặc biệt trong quân khu” từ khi còn bé, Cố Kỳ Việt đã luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.

Ngay cả với người nhà cũng không ngoại lệ, anh không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn luôn hiếu thảo, còn việc mở lòng thì đừng mong.

Không trông mong thì sẽ không bị tổn thương, vừa vặn cân bằng sẽ tốt cho cả hai bên.

Vậy cũng chẳng sao.

Nhưng anh lại phát hiện ra một điều bất ngờ, Thẩm Triều Triều không giống những người khác, cô luôn đứng về phía anh.

Nghĩ tới Thẩm Triều Triều, trái tim vốn dĩ phẳng lặng như mặt nước của Cố Kỳ Việt bỗng nổi sóng, tình cảm vốn dĩ như vũng nước tù đọng bỗng chốc trở nên cuồn cuộn, mãnh liệt khiến anh hơi không thích ứng nhưng cũng không bài xích. Anh có chút mong chờ.

“Chú Chu, chú cũng nói nhiều quá, đi đây.”

Cố Kỳ Việt không có ý định ở lại phòng thẩm vấn nữa, sau khi được tháo còng, anh lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

Khác với phòng thẩm vấn tối tăm, đại sảnh đồn cảnh sát sáng sủa hơn rất nhiều. Cố Kỳ Việt hơi không quen nên nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, anh nhìn về phía trước, một đám người đông nghịt…

Cố Kỳ Việt dừng bước, hơi bất ngờ.

Vốn dĩ anh muốn tìm Thẩm Triều Triều, nhưng nhìn đám đông dày đặc như vậy, nếu cô lại biến thành nấm lùn trốn đi như lần trước thì e là rất khó tìm.

“Đồng chí Cố, lúc trước hiểu lầm cậu, thật ngại quá! Tôi là Ngô Vĩ, quản đốc mới của xưởng máy móc, vô cùng cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, giúp xưởng máy móc tránh được một tổn thất nặng nề.”

Đợi đến khi Cố Kỳ Việt bước tới, người đầu tiên lên tiếng là vị quản đốc mới Ngô Vĩ.
 
Back
Top Bottom