Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 210: Chương 210



Đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng cứng rắn của Cố Kỳ Việt mà vội đánh giá, thật ra anh rất dễ mềm lòng, nếu không anh đã không giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác, thứ duy nhất anh phản kháng chính là chuyện kết hôn.

Đã quen với một Cố Kỳ Việt như vậy, bây giờ anh đột nhiên thay đổi. Thẩm Triều Triều bối rối không biết làm sao.

Cảm giác này giống như... Lúc cô muốn buông sợi dây đang buộc trên cổ Cố Kỳ Việt ra thì Cố Kỳ Việt lại tự mình cầm sợi dây đuổi theo cô, nhất quyết nhét vào tay cô, bắt cô nhận lại.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều không nhịn được bật cười. Đôi mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết.

Thẩm Triều Triều cúi đầu cọ cọ vào chiếc giường mềm mại nhưng rất, nhanh nụ cười của cô đã mang theo nỗi ưu tư, có phải cô quá dễ dỗ dành rồi không?

Cố Kỳ Việt chỉ mới thay đổi trở nên chủ động hơn một chút mà trái tim cô đã không tự chủ được mà đập nhanh hơn rồi.

Nhưng ngày ngày đối mặt với người đàn ông tốt như Cố Kỳ Việt, thật sự rất khó để không rung động.

Nghĩ đến những chuyện mà Cố Kỳ Việt đã làm vì muốn ly hôn, Thẩm Triều Triều giơ tay lên xoa hai má, tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, không thể vì một chút thay đổi của anh mà d.a.o động, nhỡ đâu sau này Cố Kỳ Việt lại hối hận...

Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim đang đập loạn nhịp của Thẩm Triều Triều bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Lý trí cuối cùng cũng quay về, nghe tiếng gõ cửa liên tục bên ngoài, cô không muốn trốn tránh nữa mà ngồi dậy, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, sau đó đứng dậy mở cửa phòng.

Bên ngoài, Cố Kỳ Việt thấy Thẩm Triều Triều mở cửa, vội vàng lên tiếng: “Anh xin lỗi, trước kia là anh đáng quá, Thẩm Triều Triều, em cho anh một cơ hội để sửa sai được không?”

DTV

Cố Kỳ Việt nói lời xin lỗi vô cùng chân thành.

Mái tóc ngắn của anh vừa gội chiều nay đen nhánh, lúc này mềm mại rủ xuống, trông thật bồng bềnh mềm mại, phần tóc mai bên tai cong nhẹ, làm dịu đi vẻ ngoài quá mức sắc bén của anh.

Vẻ mặt anh vô cùng căng thẳng, đôi mắt hoa đào như chứa đựng những vì sao sáng lấp lánh, dường như mang theo hơi nóng thiêu đốt.

Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt hai tay sau lưng, cô cố gắng kìm nén cảm xúc trên mặt, chỉ có thể thản nhiên gật đầu.

Sau đó cô nghiêm túc nói: “Chúng ta không có tình cảm mà đã kết hôn, anh có quyền thể hiện sự bất mãn của mình.”

Lần đầu tiên nhìn thấy tờ giấy Cố Kỳ Việt dán trên cửa, Thẩm Triều Triều có hơi chạnh lòng nhưng không nhiều lắm, bởi vì lúc đó cô chỉ xem Cố Kỳ Việt là người xa lạ sống chung một mái nhà, hai người không hề thân thiết.

Cô chỉ vì áy náy do đã ép anh kết hôn, nên muốn bù đắp cho Cố Kỳ Việt mà thôi. Tình cảm của cô nảy sinh là do hai người ở chung ngày càng lâu, những ấn tượng tốt đẹp dần dần tích lũy chồng chất.

Sau này bởi vì gặp phải chuyện như vậy, ly hôn trở thành chuyện khổ sở nhất, giấy dán trên cửa ngược lại không đáng nhắc tới, lời Thẩm Triều Triều nói lúc này cũng không có ý châm chọc mà là thật sự nghĩ như vậy.

Cô là người chậm phát triển về mặt tình cảm.

Trong hầu hết các trường hợp, Thẩm Triều Triều giống như ốc sên co ro trong vỏ, sẽ không chủ động đến gần những người khác mà là bị động chờ đợi. Tâm tính như vậy cũng không tốt.

So với những người tích cực cởi mở khác, cô sẽ bỏ lỡ không ít người và cơ hội, nhưng tính cách của Thẩm Triều Triều bây giờ chính là như vậy, muốn thay đổi cần phải bỏ ra không ít dũng khí.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 211: Chương 211



Vì vậy về chuyện chủ động tiếp cận Cố Kỳ Việt, cô đã cố gắng rồi. Cô lấy can đảm thử một phen, cuối cùng đạt được kết quả làm người ta đau lòng.

Cho dù chuyện có xuất hiện biến chuyển ngoài ý muốn thì cũng làm cho Thẩm Triều Triều rơi vào bóng ma, không dám dũng cảm bước ra bước chân tiến lên lần nữa.

Cho nên cô cảm thấy sau này cần phải giữ khoảng cách với Cố Kỳ Việt, hòa hoãn một thời gian rồi nói sau.

“Em không tức giận?”

Nghe vậy, trong lòng Cố Kỳ Việt hơi khó chịu, chua xót, ánh mắt anh áy náy nhìn Thẩm Triều Triều, đột nhiên cảm thấy mình trước đó thật không ra gì, để cho cô chịu không ít uất ức.

Ngược lại Thẩm Triều Triều vẫn luôn dịu dàng bao dung khiến cho bây giờ anh cũng thấy không đáng thay cô. Anh muốn hung hăng đánh mình của trước kia một trận.

DTV

Mà Thẩm Triều Triều đứng ở cửa nhìn Cố Kỳ Việt mang dáng vẻ áy náy khổ sở, cô nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó cố nén tò mò, bắt đầu đóng cửa tiễn khách: “Không tức giận. Cố Kỳ Việt, anh bị giam lâu như vậy, bây giờ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!”

Nói xong, Thẩm Triều Triều không chút do dự đóng cửa, lại một tiếng “Ầm”, chỉ còn lại một mình Cố Kỳ Việt.

Chỉ có điều so với sự thấp thỏm bất an vừa rồi, bây giờ Cố Kỳ Việt hơi vui vẻ.

Thẩm Triều Triều đang quan tâm anh sao?

Cảm thấy mình đã thành công đi về phía trước một bước nhỏ, để quan hệ giữa hai người hòa hoãn một chút. Cố Kỳ Việt phấn chấn đưa tay nắm chặt đặt trước ngực, anh quyết định sau này tiếp tục cố gắng, tuyệt đối phải theo đuổi Thẩm Triều Triều trở về lần nữa!

Cũng vào lúc này, cảm nhận được trọng lượng trong túi, khiến Cố Kỳ Việt nhớ tới còn có hai quả mơ! Lúc này mơ đang là thời kỳ chín muồi, rất ngọt.

Cố Kỳ Việt lấy quả mơ vàng óng từ trong túi ra, cầm trong tay nhìn nhìn, anh không kịp chờ, lại gõ cửa phòng lần nữa.

Thẩm Triều Triều vừa đóng cửa lại chưa kịp đi được mấy bước thì đã dừng lại, đợi đến khi quay người lại mở cửa phòng ra, nhìn quả mơ Cố Kỳ Việt dâng cho cô như dâng vật quý, cô sững sờ.

Mơ mới hái xuống tỏa ra mùi thơm, nhìn rất ngon. Đợi đến khi kịp phản ứng, Thẩm Triều Triều do dự một chút, ngước mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của Cố Kỳ Việt, cuối cùng vẫn không từ chối, cô đưa tay cầm lấy một quả mơ trong đó, chỉ còn lại một quả.

“Cảm ơn, em ăn quả này là đủ rồi.”

Thẩm Triều Triều đóng cửa lần nữa, Cố Kỳ Việt đứng ở ngoài cửa nhìn trong lòng bàn tay còn lại một quả mơ, miệng anh chậm rãi cong lên, sau đó càng thêm rạng rỡ, ánh mắt trở nên nhiệt liệt lấp lánh.

Hai người bọn họ đều có!

Tâm trạng tốt hẳn lên, Cố Kỳ Việt ngâm nga bài hát, lập tức xoay người mở cửa phòng, trong phòng đóng kín cửa sổ nên cũng không có quá nhiều bụi bặm.

Anh lập tức nằm xuống giường, cảm thán sự mềm mại dễ chịu của giường, anh giơ quả mơ trong tay lên nhìn đi nhìn lại, không nỡ ăn.

Chỉ nhìn thôi đã thấy vui vẻ rồi, anh đã muốn nghĩ cách làm sao giữ được quả mở này rồi. Nhưng với kỹ thuật bây giờ thì rõ ràng là không được.

Để nó hư thối cũng không tốt, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định ăn nó... Nhưng phải đợi đã, còn có thể để hai ngày.

Cố Kỳ Việt cẩn thận đặt quả mơ lên tủ đầu giường, sau đó nằm trên giường, sự mệt mỏi của cơ thể cuối cùng cũng ập đến.

Khoảng thời gian bị giam trong phòng thẩm vấn, có nhà họ Cố và cảnh sát Chu chăm sóc, Cố Kỳ Việt không bị đối xử đặc biệt, không bị đánh nhưng cũng không có nghĩa là được tốt, tinh thần căng thẳng cũng mệt muốn chết.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 212: Chương 212



Bây giờ tất cả đều kết thúc, anh cũng có thể yên tâm. Chỉ là não bộ ở trong trạng thái phấn khích ảnh hưởng đến giấc ngủ, khiến Cố Kỳ Việt trằn trọc không ngủ được!

Nhớ lại cảnh Thẩm Triều Triều nắm tay anh trong phòng thẩm vấn cùng với sự vui sướng khi ôm cô, Cố Kỳ Việt không nhịn được đưa tay lên xoa trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Trước kia chưa từng rung động nên lần đầu tiên thích một người khiến anh cảm thấy vừa mới lạ, vừa nôn nao lo lắng.

Không biết Thẩm Triều Triều đang làm gì?

Cô có cảm thấy anh rất phiền không?

Quả mơ có ngọt không?

Càng nghĩ càng tỉnh táo, lăn lộn hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, Cố Kỳ Việt nằm rồi lại nằm, cuối cùng vẫn không nằm được, anh đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài tìm chút việc để làm.

Nguy cơ của xưởng máy móc đã được giải quyết nhưng những chuyện khác và những người khác vẫn đang chờ anh xử lý!

Chỉ là...vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh không dám tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cửa đối diện, trên đó có thêm một tờ giấy trắng.

“Cố Kỳ Việt không được gõ cửa”.

Cố Kỳ Việt nhìn nhiều lần, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, tâm trạng phấn khích của anh cuối cùng cũng chùng xuống, anh vốn tưởng rằng đã thành công bước ra một bước. Bây giờ xem ra vẫn là giậm chân tại chỗ!

...

Sau khi Thẩm Triều Triều trở lại nhà họ Cố, vì trước đó đã từng ở một khoảng thời gian nên bây giờ cô cũng không có cảm giác xa lạ.

Ở nhà bầu bạn với bà Vương bị thương cũng không khiến cô cảm thấy nhàm chán khó chịu.

Ngược lại cô rất thích với cuộc sống như vậy.

Bà Vương cũng không cần Thẩm Triều Triều lúc nào cũng ở bên cạnh, lấy lý do người trẻ tuổi cần có thời gian riêng, để Thẩm Triều Triều đi làm việc mình thích. Chỉ cần thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với bà ấy là đủ rồi... Hoặc là thỉnh thoảng làm chút bánh ngọt để bà ấy đỡ thèm thì càng tốt!

Còn về cháu trai của mình…Bà Vương không muốn nhắc đến, còn không bằng lúc trước khi nó chưa rung động, bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài thì hầu hết thời gian đều vây quanh Thẩm Triều Triều. Làm gì cũng phải có chừng mực. Nào có ai theo đuổi con gái nhà người ta như vậy?

Haiz! Thanh niên bây giờ thật là thiếu kiên nhẫn, bất kể trước kia có cứng miệng thế nào thì bây giờ chữ “thích” lai hận không thể trưng ra cho cả thiên hạ biết.

Cũng may là tính Triều Triều hiền lành chứ đổi lại là người khác, gặp phải kiểu người đeo bám như vậy thì đã sớm cho một bạt tai rồi!

Mà thôi nghĩ cũng phải, đây cũng là lần đầu tiên Cố Kỳ Việt biết yêu nên hành động có hơi thái quá cũng là bình thường...

DTV

Thằng nhóc này động lòng phàm rồi nhưng mà tiên nữ lại không có ý, xem ra là còn kéo dài đây.

Bà Vương vui vẻ đứng xem kịch hay, bà ấy vốn dĩ còn muốn tác hợp cho hai người nhưng sau khi Cố Kỳ Việt gây ra chuyện ly hôn thì bà ấy cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà giúp đỡ nữa.

Cứ để cho Cố Kỳ Việt tự lo đi!

Nghĩ rồi, bà Vương nhìn xuống cái chân bị bó bột của mình không khỏi thở dài, bà ấy chỉ bị rạn xương nhẹ thôi mà, cũng đâu cần phải làm quá lên như vậy.

Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, may mà lúc bà ấy nằm một chỗ thế này thì bạn bè cũng thường xuyên đến thăm nom nên cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán.

Còn Thẩm Triều Triều lúc không cần bầu bạn với bà Vương thì cô sẽ về phòng vẽ tranh, thêu thùa các thứ, mệt mỏi thì ra vườn ngắm hoa, xem hôm nay có bông hoa nào nở không.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 213: Chương 213



Số hoa này cũng đã được trồng được một thời gian, bây giờ cây cối đều xanh um tươi tốt. Những nụ hoa cũng bắt đầu hé nở, chỉ vài ngày nữa thôi là sẽ có cả vườn hoa rực rỡ!

Phụ nữ thường thích những thứ xinh đẹp, Thẩm Triều Triều cũng không ngoại lệ, hơn nữa đây lại là hoa do chính tay cô trồng nên lại càng mong chờ hơn.

Lúc ở nhà mình, do diện tích có hạn nên cô chỉ trồng dược liệu và rau cỏ là hết đất rồi.

Cô chỉ có thể trồng hoa trong chậu, tuy cũng rất đẹp nhưng so với việc có cả một vườn hoa thì vẫn thiếu một chút gì đó...

Năm nay chính sách cũng thoải mái hơn, không còn gắt gao như những năm trước, nên trồng hoa cũng không bị chụp mũ là tư bản nữa.

Những điều này cô đều phải hỏi kỹ Diệp Phương, sau khi được xác nhận là không có vấn đề gì mới dám trồng. Tránh gây ra rắc rối không đáng có.

Thẩm Triều Triều thay bộ đồ lao động, đội chiếc mũ rơm mà bà Vương tặng, chiếc mũ được đan rất vừa vặn với cô. Thẩm Triều Triều rất thích nó, cô đưa tay chỉnh lại vành mũ, sau đó đi ra vườn.

Trước đó, do nhà họ Cố vội vàng lo cứu Cố Kỳ Việt, thêm vào đó bà Vương lại bị thương phải nằm viện nên cũng không có ai chăm sóc vườn, may mà có thư ký Vương Hồng Quân của xưởng sắt thép thỉnh thoảng qua tưới nước nên vườn cây mới không c.h.ế.t khô.

Nhưng cũng có một vài cây hoa cỏ yếu ớt bị chết, đồng thời cỏ dại cũng mọc lên rất nhiều.

Vì vậy ngay ngày thứ hai khi trở về nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều đã chuẩn bị tinh thần nhổ cỏ, với diện tích vườn rộng lớn thế này thì đây quả là một công việc vô cùng vất vả. Nhưng khi Thẩm Triều Triều ra vườn thì thấy cỏ dại đã được nhổ sạch sẽ.

Sau khi được tưới nước đầy đủ, hoa cỏ lúc này đang vươn mình trong nắng sớm, trên những tán lá xanh mướt còn đọng lại vài hạt sương long lanh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Triều Triều không cảm thấy vui mừng mà ngược lại còn mím chặt môi.

Rõ ràng không phải là do “nàng tiên ốc” nào cả, mà là Cố Kỳ Việt đang cố gắng lấy lòng cô đây.

Nhưng ở trong đồn cảnh sát lâu như vậy, người bình thường đều sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời, chẳng lẽ Cố Kỳ Việt không thấy mệt sao?

Nhìn anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như vậy, thật là khác thường. Thẩm Triều Triều cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với anh.

Nhưng... Mỗi lần đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lại không thể mở lời, chỉ có thể lúng túng quay mặt đi, thế nên chuyện này cứ thế bị trì hoãn.

Cũng may là Cố Kỳ Việt cũng không phải người bằng sắt, thấy sắc mặt anh không tốt, Diệp Phương lập tức ép anh nghỉ ngơi vài ngày, rất nhanh sau đó tinh thần anh đã hồi phục.

Và lại tiếp tục tìm cách tiếp cận cô.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều lại thấy đau đầu, không phải cô thấy Cố Kỳ Việt phiền mà là nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ cô sẽ mềm lòng.

Bây giờ Cố Kỳ Việt đã không còn vẻ lười biếng, tuỳ tiện trước mặt cô nữa, mà ngược lại rất nhiệt tình, giống như một chú cún con đang cố gắng lấy lòng chủ nhân. Hoàn toàn khác với hình tượng một kẻ ác bá khét tiếng mà mọi người thường đồn đại, cũng khác với vẻ lạnh nhạt trước kia.

Sự thay đổi này khiến Thẩm Triều Triều rất tò mò, cho dù không muốn để ý đến nhưng cô vẫn không nhịn được mà chú ý. Cô muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Cố Kỳ Việt đang nghĩ gì.

Nhưng suy nghĩ này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ khiến cô càng thêm rung động.

Nghĩ đến Cố Kỳ Việt khiến cô vừa bực mình vừa không thể phớt lờ, Thẩm Triều Triều đi vào vườn, trải qua những ngày tháng được chăm sóc cẩn thận, hoa cỏ đã tươi tốt trở lại.

Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày khiến người ta vui vẻ! Thẩm Triều Triều nhìn vườn hoa, đã có hơn mười cây nở hoa, những bông hoa màu hồng tím rung rinh trước gió, nổi bật giữa vườn cây xanh mướt.

DTV

Giờ khắc này Thẩm Triều Triều đã quên hết mọi thứ, trên khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui sướng, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cô bước nhanh về phía vườn hoa, tránh giẫm lên những cây hoa khác, ngồi xổm xuống bên cạnh những bông hoa đang khoe sắc, đưa tay khẽ chạm vào những cánh hoa mềm mại. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười ngây ngô.

Hoa cô trồng đã nở rồi.

Tuy chỉ im lặng ngồi đó, không nói gì nhưng sự vui sướng toát ra từ tận đáy lòng đã thể hiện rõ tâm trạng của cô lúc này. Giống như một nàng tiên lạc xuống trần gian, trong sáng và thuần khiết.

Cố Kỳ Việt đứng trên lầu nhìn xuống, ánh mắt dán chặt vào nụ cười của cô, anh đưa tay khẽ chạm lên cửa kính, trong đáy mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

Sau đó anh chỉnh quần áo lại, hôm nay Cố Kỳ Việt mặc chiếc áo sơ mi đen, trông anh thật sự rất bảnh bao.

Chiếc áo được cắt may vừa vặn, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, phần n.g.ự.c và bụng nhờ tập luyện mà săn chắc, càng làm tăng thêm vẻ nam tính.

Hoa văn được thêu ở cổ áo và tay áo làm tăng thêm vẻ lịch lãm, chỉ cần đứng đó thôi, Cố Kỳ Việt đã toát lên sức hút khó cưỡng. Mặc bộ đồ do Thẩm Triều Triều may, Cố Kỳ Việt giống như một con công sải bước xuống lầu.

Không có cơ hội thì phải tự mình tạo ra cơ hội!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 214: Chương 214



Lúc này trời xanh mây trắng, trong vườn cỏ cây xanh mướt điểm xuyết những bông hoa rực rỡ, đẹp như một bức tranh.

Hôm nay Thẩm Triều Triều mặc bộ đồ lao động nên cũng không sợ bị bẩn, cô ngồi xuống bên cạnh những bông hoa đang khoe sắc, hít hà hương thơm thoang thoảng, cảm thấy thật thoải mái, tự tại.

Thật vui vẻ!

Có điều giây phút yên bình đó không kéo dài được lâu thì đã bị phá vỡ.

Thẩm Triều Triều cố nhịn nhưng không nhịn được nữa, cô không thèm nhìn Cố Kỳ Việt đang vô tư ngồi xuống bên cạnh mà chỉ chăm chú nhìn những ngọn cỏ non xanh mướt, hai má phồng lên: “Cố Kỳ Việt, anh không đi chơi à? Gần đây lúc nào cũng thấy anh ở nhà vậy?”

Tuy ai cũng biết lòng dạ Tư Mã Chiêu của Cố Kỳ Việt nhưng lúc này Thẩm Triều Triều vẫn giả vờ như không biết. Nếu không sau khi nói toạc ra, anh sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Thực ra trong lòng Thẩm Triều Triều cũng hơi mềm lòng, hay là thử lại lần nữa? Dù sao anh cũng là người khiến cô có cảm tình, nếu rung động thêm lần nữa cũng là chuyện bình thường...

Chỉ là bây giờ Cố Kỳ Việt hơi bám người.

Chuyện đó cũng không thể nói là không tốt, Thẩm Triều Triều cũng không thích cô đơn, có người ở bên cạnh khiến cô cảm thấy rất vui. Giống như khoảng thời gian trước ở nhà một mình, ngay cả người để nói chuyện cũng không có.

Cho dù có thể làm chút chuyện bản thân thích, ví dụ như sáng tác vẽ tranh vân vân nhưng sau đó vẫn sẽ thấy cô đơn. Vào lúc này cho dù cô chỉ nói với người khác một câu cũng là vô cùng tốt.

DTV

Hoặc là nuôi thú cưng, có thể sẽ tốt hơn một chút... Có điều bây giờ ngay cả ăn uống của con người cũng rất khó đảm bảo, lấy đâu ra lương thực để nuôi chó mèo.

Có lẽ cùng với việc quốc gia dần dần phát triển lớn mạnh, đến lúc đó mỗi người đều có thể ăn no, cũng có thể nuôi sống thú cưng...

Chỉ có điều cho dù có thích có người bầu bạn đến đâu, cũng không thể lúc nào cũng dính lấy!

Mỗi người đều có việc của mình cần phải làm.

Thẩm Triều Triều không thích Cố Kỳ Việt vì cô mà bỏ lỡ những việc khác, mà cô cũng cần thời gian riêng để làm việc bản thân yêu thích.

Vì thế nên Thẩm Triều Triều cảm thấy vẫn nên tiếp tục quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, cũng có thể khiến bản thân bình tĩnh lại... Một số việc cần phải nói trước hoặc nói rõ ràng, tránh cho về sau xảy ra vấn đề.

“Bên ngoài cũng không có gì thú vị.”

Bây giờ Cố Kỳ Việt đã không còn kích động như lúc mới được thả ra khỏi phòng thẩm vấn, mặc dù mỗi lần nhìn thấy Thẩm Triều Triều, trái tim anh vẫn không nhịn được mà đập nhanh hơn, nhưng anh lại bình tĩnh hơn không ít. Cũng không còn thiếu kiên nhẫn như mấy ngày trước.

Anh thản nhiên ngồi ở bên cạnh nhưng tay lại không hề nhàn rỗi, tiện tay kéo một ít cỏ dại phơi khô được một nửa, vừa nói chuyện vừa nhanh chóng đan, Thẩm Triều Triều không nhịn được len lén nhìn sang.

Cô chăm chú nhìn đôi tay thon dài của Cố Kỳ Việt đang di chuyển nhanh thoăn thoắt. Trước đây cô đã biết Cố Kỳ Việt không chỉ có kỹ thuật sửa chữa lợi hại mà còn rất khéo tay, bất kỳ thứ gì vào tay anh cũng có thể biến hóa thành một hình dạng khác.

Nhìn con thỏ đang dần thành hình, trong lòng Thẩm Triều Triều không khỏi kinh ngạc nhưng ngoài miệng lại nói: “Trước đây anh đâu có như vậy.”

Không còn nỗi lo sợ về cuộc sống ác mộng trong tương lai, bây giờ Thẩm Triều Triều cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Hơn nữa càng thêm thân thiết với Cố Kỳ Việt, không còn che giấu, tính cách thật sự của cô dần dần bộc lộ, đáng yêu và thú vị như những cô gái khác.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 215: Chương 215



Mà trong câu nói này không đề cập đến sự tò mò của Thẩm Triều Triều đối với thế giới bên ngoài.

Tâm trạng con người rất phức tạp, giống như đối với Thẩm Triều Triều trước đây mà nói, thế giới bên ngoài đại diện cho sự bí ẩn và nguy hiểm, giống như một con quái vật khổng lồ đang há to miệng có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

Nhưng sau khi trải qua không ít chuyện, cô thử dò xét bước ra một bước, lại phát hiện nó không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, khiến lá gan của cô cũng lớn hơn không ít.

Có lẽ sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ không còn e ngại ánh mắt của người khác, có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người.

“Lúc trước khác bây giờ khác, về sau có cơ hội, anh dẫn em đi dạo chơi bên ngoài, có rất nhiều quán ăn nhỏ mở khuất trong ngõ, đồ ăn bán cũng rất ngon.”

Cố Kỳ Việt cười cười, tốc độ đan lát trong tay cực nhanh, một chú thỏ nhỏ vừa mới ra lò, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, trông có vẻ quen mắt.

Lại kéo thêm vài đóa hoa dại nhỏ nhắn, quấn quanh chiếc mũ rơm của chú thỏ, ngay lập tức biến thành vòng hoa.

Sau khi làm xong bước này, Cố Kỳ Việt đưa tay nhét chú thỏ vào trong tay Thẩm Triều Triều. Chú thỏ được đan rất sống động và vô cùng đáng yêu, khiến Thẩm Triều Triều không thể nào từ chối.

Gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi cầm chú thỏ nhỏ, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Việt, định nói lời cảm ơn, kết quả khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen mà anh đang mặc, lập tức nghẹn lời.

Đôi mắt đen của cô hơi sững sờ.

DTV

Chiếc áo này...

Mà khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều rốt cuộc cũng nhìn sang, biểu cảm trên gương mặt Cố Kỳ Việt vẫn không thay đổi, nhưng tư thế có phần lười biếng lại lặng lẽ thay đổi, sống lưng thẳng tắp càng làm lộ rõ bờ vai rộng mà tư thế ngồi khiến cho đôi chân dài của anh như không có chỗ để đặt.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, tuy Thẩm Triều Triều biết kiểu dáng quần áo do chính tay mình làm vốn là tôn lên ưu điểm và che đi khuyết điểm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh chính là cái móc áo trời sinh.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, Thẩm Triều Triều trong nháy mắt đã nảy sinh cảm hứng.

Cô có thêm rất nhiều ý tưởng thiết kế.

Ngay sau đó, cô mới nhớ đến lúc đưa quần áo, vẻ mặt Cố Kỳ Việt hình như không muốn nhận, còn nói chi bằng ra cửa hàng bách hóa bỏ tiền mua...

Thẩm Triều Triều vẫn còn nhớ rõ lúc đó trong lòng cô cực kỳ thất vọng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn bực.

Lúc đó cô đúng là tự mình đa tình.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ủ rũ không vui, vốn định nói lời cảm ơn nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau đó cô im lặng quay đầu đi, ngay cả chú thỏ bện trong tay cũng trở nên không còn đáng yêu nữa.

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Triều Triều thay đổi nhanh chóng, ban đầu Cố Kỳ Việt còn đang nghi ngờ nguyên nhân.

Sau đó nghĩ lại, rất nhanh anh đã đoán ra, là do trước đây chính anh đã lỡ lời... Lúc mặc chiếc áo sơ mi này, Cố Kỳ Việt chỉ muốn lấy lòng Thẩm Triều Triều, kết quả bây giờ lại tạo thành tác dụng ngược.

Vì vậy anh vội vàng cứu vãn: “Thật ra anh rất thích chiếc áo này!”

Nói như vậy hình như hơi qua loa, thấy Thẩm Triều Triều lại bắt đầu im lặng dịch người ra xa, Cố Kỳ Việt lập tức nói tiếp: “Lúc ấy anh không thể chấp nhận chuyện kết hôn này nên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đây là chiếc áo đẹp nhất mà anh nhận được, không có cái thứ hai.”

Cố Kỳ Việt thật sự không hề nói dối.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 216: Chương 216



Mặc dù lúc đó anh có nói là không bằng đi cửa hàng bách hóa mua quần áo mới, nhưng khi cầm chiếc áo sơ mi về phòng, anh đã rất nghiêm túc gấp gọn gàng rồi cất vào tủ quần áo, anh rất thích món quà đặc biệt này.

“Vậy tại sao bây giờ anh lại có thể chấp nhận rồi? Là bởi vì đột nhiên thích sao?”

Nghe thấy Cố Kỳ Việt khen quần áo đẹp, Thẩm Triều Triều không tiếp tục di chuyển nữa, cô quay đầu lại nhìn anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Cố Kỳ Việt, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Cô còn chưa nói hết lời: “Có điều nếu như sự yêu thích này biến mất, có phải lại quay lại như ban đầu không? Cố Kỳ Việt, em là một người nhát gan, sợ phải đi vào vết xe đổ.”

Cố Kỳ Việt thích cô quá đột ngột, giống như là cảm xúc nhất thời, điều này luôn khiến Thẩm Triều Triều lo lắng. Càng gửi gắm nhiều tình cảm thì càng khó rút lại hơn. Vì thế nên bây giờ cô không dám đón nhận tình cảm này.

Sau khi nghe Cố Kỳ Việt nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc và chân thành.

Anh nghiêm túc bày tỏ tâm ý: “Sự yêu thích đến một cách lặng lẽ nhưng nó thật sự đã đến, trái tim anh có thể cảm nhận được sự thay đổi đó, cho nên anh không hề có ý định đùa giỡn. Lúc này trái tim anh đang chân thành rung động, là anh không thể khống chế được mà yêu thích em.”

DTV

“...”

Không ngờ Cố Kỳ Việt lại nói như vậy, mặt Thẩm Triều Triều trong nháy mắt đỏ bừng.

Ngay cả trái tim của cô cũng đập loạn nhịp.

Nhưng Cố Kỳ Việt lại được đà tiến tới, anh chậm rãi tiến lại gần Thẩm Triều Triều, rút ngắn khoảng cách vừa mới nới ra, tuy biểu cảm trên gương mặt anh vẫn bình thường nhưng lòng bàn tay hơi ẩm ướt, đủ để chứng minh anh đang rất căng thẳng. Nhưng đây là một cơ hội tốt. Anh không thể bỏ lỡ!

Chỉ là khi Cố Kỳ Việt vừa định chớp lấy thời cơ thì cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng động sột soạt, lập tức khiến anh cảnh giác nghiêng đầu nhìn lại, kết quả...

“Khụ khụ, ối chao, sao lại lạc đường thế này, chắc là do già rồi!”

“Lạc đường có thể lây nhiễm đấy, tôi cũng bị lạc đường theo đây nè!”

Cảm xúc đang dâng trào của Cố Kỳ Việt nháy mắt đã bị dập tắt, nghe hai bà cụ cố tình trợn mắt nói nói dối, gương mặt anh lập tức lộ ra vẻ bất lực. Ngược lại Thẩm Triều Triều bên cạnh không nhịn được đưa tay che miệng cười trộm.

May mà các bà cụ đã đột ngột cắt ngang bầu không khí mập mờ, nếu không thì cô đã căng thẳng c.h.ế.t rồi, đến bây giờ trái tim vẫn còn đang đập rất nhanh. Cô vẫn luôn cho rằng Cố Kỳ Việt sẽ không nói mấy lời yêu đương.

Nhưng bây giờ xem ra là cô đã quá ngây thơ rồi.

Mà khi nhìn thấy sắc mặt đen sì của Cố Kỳ Việt, hai bà cụ vội vàng chuồn mất. Chỉ có điều vừa mới xoay người đi chưa được bao xa, tiếng cười sảng khoái của họ đã vang lên rất to, sau đó tôi một câu bà một câu.

“Ha ha ha, thằng cháu của Vương Đại Mỹ này cũng biết tán gái đấy chứ! Nghe mấy lời đó xem, nếu tôi mà trẻ lại mấy chục tuổi, chắc chắn sẽ bị cậu ta làm mê chết.”

“Đi đi đi, bà già nhà bà đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa, theo tôi thấy đây rõ ràng là di truyền... Năm đó, cái miệng của Vương Đại Mỹ rất biết dỗ ngọt người khác, dỗ dành đám thanh niên trong thôn thần hồn điên đảo, cũng không biết cuối cùng tại sao lại coi trọng tên Diêm Vương mặt lạnh Cố Cảnh Lâm đó.”

“Còn có thể vì sao nữa, bởi vì Cố Cảnh Lâm lúc trẻ rất đẹp trai, lúc trước khi tham gia quân ngũ đi ngang qua thôn đã lọt vào mắt xanh của Vương Đại Mỹ rồi. Vì thế mà bà ấy đã giúp đánh ngất tên quỷ Nhật, ha ha ha!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 217: Chương 217



Tiếng cười vui vẻ của các bà cụ dần dần đi xa, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt một cái, sau đó không nhịn được cong mắt cười, không nán lại sân sau nữa, nói một câu: “Em vào nhà trước đây”, rồi lập tức cầm chú thỏ bện chạy mất.

Cuối cùng Cố Kỳ Việt chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, đá mấy hòn đất vụn dưới chân, thầm nghĩ lần sau chắc chắn phải quan sát xung quanh trước, tránh cho bị người khác quấy rầy.

Thật vất vả mới có thể cạy mở được lớp vỏ cứng đầu trong lòng Thẩm Triều Triều... Biểu lộ tâm ý lại bị cắt ngang, Cố Kỳ Việt cũng không thể nổi giận...

Có thể nói là các bà cụ đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất tốt, không khác gì bà nội ruột, khiến cho anh cuối cùng chỉ có thể chọn cách đi ra ngoài đến chỗ anh Cường.

Vẫn nên đi làm việc thôi!

Trước khi ra ngoài, Cố Kỳ Việt cố ý thay quần áo khác, sau đó nghiêm túc cất chiếc áo sơ mi màu đen vào tủ quần áo, tránh cho nó bị rách do bất cẩn.

*

“Kỳ Việt à! Gần đây tiệm nhận được không ít đơn hàng, hay là cậu cứ ở lại đây với tôi đi, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Trong nhà anh Cường.

Thấy rốt cuộc Cố Kỳ Việt cũng đến, Lưu Cường lập tức vui vẻ ra mặt.

Tuy trước đây Cố Kỳ Việt vì cần phụ tùng máy móc gấp, đã đồng ý ở lại đây một tuần, đồng thời nhận đơn sửa chữa nhưng sau khi từ đồn cảnh sát ra ngoài, tên nhóc này đã lập tức đổi ý.

Chưa kịp để anh Cường tức giận đến mức dậm chân, ngay sau đó Cố Kỳ Việt đã đề nghị là sẽ tính theo giờ, anh sẽ sửa chữa ba trăm tiếng.

DTV

Cùng với việc thay đổi tỉ lệ ăn chia trong khoảng thời gian này thành năm ăn năm chia.

Nghe xong lời này, anh Cường lập tức chuyển giận thành vui, chuyện tốt thế này mà không đồng ý thì đúng là đồ ngốc!

Nhưng anh ta cũng biết đây là cách Cố Kỳ Việt dùng để báo đáp... Dù sao cũng là do anh ta đã kịp thời tìm thị trưởng giúp đỡ, nếu không thì mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào vẫn còn không biết đâu.

Quản đốc mới Ngô Vĩ của xưởng máy móc, người cũng như tên “vô vi”, muốn trông cậy vào ông ta mạo hiểm khởi động máy móc thì đúng là quá khó khăn!

Cố Kỳ Việt mặc chiếc áo khoác dính đầy dầu mỡ vào, mỗi khi tâm trạng không tốt thì việc loay hoay với những phụ tùng máy móc này là cách để anh trút giận tốt nhất, đồng thời cũng không quên đáp lại một câu: “Không cần đâu, chỉ cần sửa mấy lần là xong rồi, không cần thiết phải ở lại.”

Cầm dụng cụ sửa chữa lên, Cố Kỳ Việt bắt đầu lắp ráp, trong tiếng leng keng của búa đập, anh Cường nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, luôn cảm thấy từ sau khi từ đồn cảnh sát trở về, tên nhóc Cố Kỳ Việt này hơi kỳ quái.

Trước đây lúc nào anh cũng ra ngoài đánh nhau với đám côn đồ, bây giờ cũng không đánh nữa, lúc nào cũng ru rú trong nhà... Cũng không biết rốt cuộc trong nhà có thứ gì mà có thể câu hồn được Cố Kỳ Việt như vậy.

Cũng may là cậu ta vẫn không quên đến đây làm việc.

Mặc dù chỉ thỉnh thoảng mới đến...

Đối với điều này Lưu Cường vô cùng bội phục, chẳng trách người ta thường nói người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, rõ ràng Cố Kỳ Việt không tốn bao nhiêu thời gian, vậy mà những kẻ từng âm thầm đối phó với anh và nhà họ Cố bây giờ đều đã phải nhận bài học.

Bây giờ bọn họ chỉ hận không thể tránh nhà họ Cố thật xa.

Nghĩ đến đây, anh Cường rảnh rỗi sinh nông nổi, lập tức tiến lại gần, trêu chọc nói: “Cũng chẳng trách cậu không muốn ở lại, vợ cậu xinh đẹp như vậy, trước đây tôi chỉ nghe người khác nói, lần này được tận mắt nhìn thấy, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 218: Chương 218



Trời biết lúc ở đồn cảnh sát nhìn thấy Thẩm Triều Triều, anh Cường còn tưởng mình đang nằm mơ.

Trên đời này thật sự có người xinh đẹp như vậy sao?

Hóa ra là thật.

DTV

Hơn nữa cô lại là vợ của tên nhóc thối Cố Kỳ Việt này, đúng là chuyện tốt gì cũng đều để cậu ta chiếm hết!

Đột nhiên nghe thấy anh Cường nhắc đến Thẩm Triều Triều, động tác trên tay Cố Kỳ Việt khựng lại, sau đó anh xoay cây búa trong tay một cách linh hoạt, suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ tham khảo ý kiến của người khác một chút, biết đâu sẽ nhận được cách theo đuổi tốt hơn.

“Anh Cường, tôi có một người bạn, gần đây cậu ấy gặp chút khó khăn, là như thế này... Cho nên anh thấy nên dùng cách nào để thu hút sự chú ý của đối phương?”

Cố Kỳ Việt nói rất mơ hồ, lấy câu “Tôi có một người bạn” để bắt đầu, khiến anh Cường bật cười ha hả, còn thật sự nghĩ cách giúp đỡ.

Trong mắt anh ta lóe lên tia sáng gian xảo, đưa tay vỗ đùi một cái, đưa ra lời khuyên: “Chuyện này mà cũng cần phải có cách sao? Phụ nữ đều thích đàn ông có thân hình đẹp, cậu có lợi thế về khoản này, cứ trực tiếp…là được.”

“Không phải tôi, là bạn tôi.”

Bị cách anh Cường đưa ra thu hút sự chú ý, nhưng ngay lập tức, Cố Kỳ Việt đã cứng miệng nhấn mạnh không phải là anh khiến anh Cường nghe xong bất đắc dĩ bĩu môi, được rồi, Cố Kỳ Việt đã nói là bạn thì là bạn thôi...

Mặc dù quen biết Cố Kỳ Việt đã lâu như vậy nhưng anh ta cũng chưa từng thấy anh có người bạn nào đứng đắn cả.

Ngược lại là anh rất chăm chỉ viết thư, bạn qua thư từ trải rộng khắp cả nước.

Còn tại sao Lưu Cường lại biết rõ ràng như vậy? Không phải là vì Cố Kỳ Việt đã điền địa chỉ nhận thư là nhà anh ta sao!

Cũng không biết giấu giếm thần bí như vậy để làm gì, cứ như là đang kết nối với đồng bọn ngầm...

Phì phì phì, đang nghĩ cái quái gì vậy, mau quên cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo này đi, quen biết Cố Kỳ Việt lâu như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống như là Hán gian.

Dù sao với bản lĩnh của Cố Kỳ Việt, leo lên vị trí kỹ thuật viên có thể nhận được nhiều lợi ích hơn so với việc làm một tên côn đồ suốt ngày đánh nhau.

Anh Cường biết một số chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, cho dù có hỏi cũng không nhận được câu trả lời, hơn nữa còn làm tổn thương tình cảm, cần gì phải như vậy!

Đây cũng là nguyên nhân Cố Kỳ Việt bằng lòng kết giao với anh ta.

Nghe anh Cường đề cập đến chuyện này, Cố Kỳ Việt càng cụp mắt liếc anh ta một cái, tiếp tục vung công cụ gõ gõ, đồng thời làm bộ không chút để ý hỏi: “Giống như anh nói có thể làm thật sao? Đừng biến khéo thành vụng, để tình cảnh của bạn tôi trở nên càng khó khăn.”

“Đương nhiên có thể, bạn của cậu còn trẻ nên không hiểu! Không riêng gì đàn ông thích nhìn phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ cũng vậy, người xưa nói rất hay, Thực sắc, tính dã! Chỉ cần là người thì không tránh khỏi cái này, giống cái kia...”

Nghe anh Cường nói bốc nói phét dần dần lạc đề, Cố Kỳ Việt càng nhíu mày, anh không nói gì mà dùng kìm trong tay dùng sức vặn ốc đinh, chờ đợi anh ta nói tiếp.

Nếu đã muốn hỏi thì phải tỏ rõ thái độ cầu thị.

Từ nhỏ đã không tiếp xúc nhiều với phụ nữ khiến Cố Kỳ Việt vốn không am hiểu về mặt tình cảm nam nữ... Nhìn dáng vẻ anh Cường rất có kinh nghiệm, chắc là có thể học được một vài thứ.

Chỉ có điều, nghĩ lại cho tới bây giờ anh Cường cũng chưa kết hôn, Cố Kỳ Việt lại nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 219: Chương 219



Không phải bây giờ anh ta đang bịa chuyện đấy chứ!

Có thể là do Cố Kỳ Việt nhìn quá rõ, khiến cho anh Cường đang thao thao bất tuyệt phải ngừng lại một chút, sau đó anh Cường hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: “Đừng thấy anh bây giờ không ra gì, lúc còn trẻ cũng là chàng đẹp trai, được không ít cô gái thích đấy! Chỉ là thư tình thôi, nhận hoài cũng không hết, thật khiến người ta phiền não!”

“Anh Cường, năm nay anh mới hai mươi tám tuổi, cũng không già.”

Cố Kỳ Việt càng nghi ngờ hơn.

Anh Cường đảo mắt, mạnh miệng nói: “So với loại người mới hơn hai mươi như cậu, tự nhiên là già rồi, được rồi, cậu còn muốn tiếp tục nghe không? Không nghe thì tôi đi đây.”

“...”

Lịch sử tình cảm của anh Cường cần phải xem xét lại, Cố Kỳ Việt không tiếp tục truy hỏi nữa mà là bày ra dáng vẻ “mời tiếp tục”, trước tiên nghe một chút đã.

“Trở lại chuyện chính, thật ra rất đơn giản, chính là lơ đãng để lộ ra vị trí hấp dẫn nhất của mình, đừng lộ quá nhiều, chỉ cần hờ hững một chút là được, phải cực kỳ chú ý không được quá mức, nếu không sẽ bị xem như lưu manh thật sự.”

Sau khi anh Cường nói xong, anh ta rất hào hứng biểu diễn ngay tại chỗ, chỉ là động tác làm dáng làm điệu khiến Cố Kỳ Việt càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.

Tưởng tượng nếu anh làm ra động tác giống vậy, xác suất Thẩm Triều Triều xoay người bỏ chạy à bao nhiêu?

Chắc chắn là một trăm phần trăm!

Cố Kỳ Việt càng cau mày, chờ sau khi anh Cường dừng lại, anh hỏi: “Bạn tôi không cởi mở thì sao? Có cách nào đơn giản hơn không?”

DTV

“Đơn giản hơn...”

Anh Cường giúp đỡ nghĩ nghĩ, lại cho ra một biện pháp: “Như vậy đi, đến lúc đó, cậu nghiêm túc làm việc, sau đó vén góc áo lau mồ hôi... Như vậy có thể tự nhiên lộ ra cơ bụng, chắc chắn có thể khiến vợ cậu mê mệt.”

“Đã nói rồi, là bạn của tôi!”

Cố Kỳ Việt nhấn mạnh lần nữa, có điều cách anh Cường nói bây giờ nghe cũng không tệ, cũng sẽ không tỏ ra quá cố ý, đợi đến ngày mai trở về thử xem.

Hôm nay coi như xong đi!

Không cần nghĩ cũng biết, sau khi bà nội Vương Thải Hà biết chuyện xảy ra hôm nay, về sau tuyệt đối sẽ không hóng hớt, vẫn nên tránh mấy bà lão nhiều chuyện này thì hơn!

...

Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần Cố Kỳ Việt phấn chấn rời giường rửa mặt, anh cố ý thay quần áo, xoa tay chuẩn bị sẵn sàng!

Học được bài học ngày hôm qua, bạn của bà nội hay đến nhà chơi buổi chiều, lần này anh chọn buổi sáng.

Về phần phải làm gì...

Ở nhà họ Cố lại không cần phải làm việc nặng, Cố Kỳ Việt chỉ có thể lựa chọn tăng cường độ khi tập thể dục, vừa vặn có thể đúng lúc Thẩm Triều Triều đi ra vườn sau tưới hoa.

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt bê dụng cụ đi đến bãi đất trống ở vườn sau, anh vung vẩy tạ đá với động lực vô cùng lớn, tảng đá nặng nề ở trong tay anh giống như đồ chơi, bị tùy ý ném bay rồi lại rơi xuống.

Mà sau khi tập luyện, các nhóm cơ bắp được kích hoạt, khiến cơ bắp trên vai và chân trở nên rõ ràng, trước n.g.ự.c phồng lên giống như giấu một con thỏ nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy ra.

Thêm vào đó là chiều cao hơn một mét tám, giờ phút này cực kỳ thu hút sự chú ý.

Thẩm Triều Triều cầm bình tưới nước tới thì sững sờ tại chỗ, hai má cô nhanh chóng đỏ ửng, đôi mắt đen hiện lên vẻ thẹn thùng và tò mò, không nhịn được tiếp tục nhìn về phía Cố Kỳ Việt.

Cô không biết nên nói như thế nào.

Cô luôn cảm thấy bây giờ Cố Kỳ Việt có một sức hút đặc biệt!
 
Back
Top Bottom