Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 170: Chương 170



“Ôi chao, là tôi không tinh ý rồi, hai người cứ nói chuyện đi... Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, người trẻ tuổi tính khí lớn, đều nên thông cảm cho nhau một chút. Cũng đừng ai giận nữa, đã bao nhiêu ngày rồi, mau chóng làm hòa đi!”

Chị Đại Lâm tỏ vẻ hiểu ý gật đầu, đợi đến khi lải nhải nói xong, khuôn mặt mang theo nụ cười trở về nhà mình.

Không còn chị Đại Lâm ở bên cạnh nói chuyện, không khí lập tức yên tĩnh lại, ngoại trừ những người nằm trên mặt đất r*n r* khe khẽ, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều hai người im lặng nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.

Từ sau khi biết chuyện ly hôn, hai người bọn họ cũng không biết nên nói gì với đối phương.

Cuối cùng vẫn là Cố Kỳ Việt mở miệng trước: “Vào trong nói chuyện đi?”

Thẩm Triều Triều mím môi, cô nhìn những người khác đang nằm trên mặt đất, quả thật không phải là nơi để nói chuyện, lập tức im lặng gật đầu, sau đó đi trước dẫn Cố Kỳ Việt vào trong sân.

Chờ đến khi cửa sân đóng lại, Thẩm Triều Triều nhìn về phía Cố Kỳ Việt, cô hơi căng thẳng nhưng vẫn nói thẳng: “Cảm ơn anh, nhưng mà anh không nên đến đây.”

DTV

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt không khỏi nhíu mày, vốn không biết nên nói chuyện với Thẩm Triều Triều như thế nào, bây giờ đã tìm được điểm bắt đầu, anh lập tức lập tức phản bác: “Nếu như không đến, tôi làm sao biết được em ở đây một mình nguy hiểm như vậy, những người bên ngoài kia không phải là nhóm cuối cùng, tiếp theo sẽ còn có người đến nữa...”

Cố Kỳ Việt nói xong mới phát hiện ra lời nói của mình có ý đe dọa, trong lòng anh hơi hối hận, lập tức vội vàng chuyển chủ đề: “Cho dù hàng xóm xung quanh rất tốt nhưng quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, trước khi chuyện ở xưởng máy móc được giải quyết, em hãy chuyển về nhà họ Cố ở trước đã!”

Nói xong, Thẩm Triều Triều từ chối, Cố Kỳ Việt lại bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ dọn ra khỏi nhà họ Cố, sẽ không để em phải khó xử.”

Có thể nói Cố Kỳ Việt đã suy nghĩ rất nhiều mới nói ra những lời này, nhưng Thẩm Triều Triều vẫn kiên quyết lắc đầu.

Cô biết tình hình bây giờ rất nguy hiểm, nhưng so với việc đó, cô thà đối mặt với nguy hiểm cũng không muốn quay về nhà họ Cố, tiếp tục dây dưa với Cố Kỳ Việt.

Đã cắt đứt thì nên cắt đứt dứt khoát một chút.

Đừng tiếp tục châm lửa vào trong lòng cô nữa, bởi vì cô sẽ ngốc nghếch tin là thật.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều vẫn lắc đầu từ chối, Cố Kỳ Việt nhức đầu nhắm mắt lại, hôm nay vất vả lắm anh mới gặp được cô một lần, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!

Chờ đến khi mở mắt ra, Cố Kỳ Việt đã nghĩ kỹ cách nói, anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, nghiêm túc nói: “Bà nội và mẹ rất lo lắng cho em, muốn đến thăm em nhưng lại sợ em buồn.”

Về điểm này, Cố Kỳ Việt không hề nói dối. Từ sau khi Thẩm Triều Triều rời khỏi nhà họ Cố, trong nhà quả thật ảm đạm hơn rất nhiều.

Ngay cả Vương Thải Hà trước đây thích ra ngoài tìm bạn bè nói chuyện phiếm bây giờ cũng lười ra ngoài.

Mỗi ngày bà ấy đều ngồi trên ghế sofa ở phòng khách thở dài, mỗi lần nhìn thấy Cố Kỳ Việt, bà ấy lại càng tức giận trừng mắt nhìn anh, bảo anh đừng có lảng vảng ở trước mặt bà ấy nữa, mau chóng đi đón Triều Triều về!

Một người phụ nữ sống một mình ở bên ngoài, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?

Đối với chuyện này, Diệp Phương cũng đồng ý. Thẩm Triều Triều khác với người bình thường, khi cô gặp phải chuyện khủng hoảng bất an, trạng thái biểu hiện ra ngoài của cô là run sợ, chìm trong cảm xúc cực đoan.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 171: Chương 171



Cho dù là đối với bản thân cô ấy hay là đối với người khác đều không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa...

Chuyện ly hôn lần này, người sai là Cố Kỳ Việt, nếu không phải là lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Triều Triều, bà cảm thấy cũng không có mặt mũi nào gặp lại cô...

Con trai mình làm ra chuyện hồ đồ này thật sự khiến Diệp Phương nghi ngờ không biết có phải đầu óc nó có bị úng nước không.

Cố Kỳ Việt không thích ai, chẳng lẽ muốn sống độc thân cả đời sao?

DTV

Vừa nghĩ đến khả năng này, Diệp Phương lại càng cảm thấy choáng váng đầu óc, trong lòng vô cùng khó chịu, vốn không muốn nhìn thấy đứa con trai bất hiếu này!

Con dâu của nhà họ Cố chắc chắn phải là Thẩm Triều Triều! Thậm chí Cố Kỳ Việt có thể bỏ nhà ra đi nhưng Triều Triều chắc chắn phải ở lại.

“Bà nội Vương và mẹ Diệp...”

Thẩm Triều Triều lẩm bẩm, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, cảm giác cô đơn khi sống một mình khiến người ta rất khó thích nghi, càng khiến cô nhớ đến cuộc sống náo nhiệt trước đây khi còn ở nhà họ Cố đáng quý đến nhường nào.

Mẹ Diệp sẽ cùng cô nói chuyện phiếm, kể những câu chuyện thú vị xảy ra ở bệnh viện, bà nội Vương thì cùng cô chăm sóc cây giống, mỗi ngày cùng nhau tưới nước, bắt sâu.

Ngay cả quản đốc Cố nghiêm khắc sau khi biết cô thích đọc sách, mỗi khi tan làm, ông đều đạp xe đến bưu điện mua cho cô mấy tờ báo...

Sau khi cô rời khỏi nhà họ Cố, có ai chuẩn bị bữa ăn phụ và bữa ăn nhẹ mỗi ngày cho mẹ Diệp để phòng ngừa bệnh hạ đường huyết do làm việc quá sức không? Bà nội có lén ăn đồ ngọt không?

Gần đây quản đốc Cố bận rộn, khiến cổ họng bị viêm, khàn giọng, có uống trà thanh nhiệt không?

Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Triều Triều tràn ngập những suy nghĩ hỗn độn, khiến khuôn mặt cô hiện lên vẻ do dự, nhưng rất nhanh sau đó, cô lại kiên định hơn.

Cô không thể mềm lòng!

Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, đôi mắt đen láy mang theo vẻ kiên định: “Cố Kỳ Việt, nếu như đã quyết định ly hôn thì đừng đến làm phiền cuộc sống của em nữa, những gì anh đang làm sẽ khiến em có một loại ảo giác...”

Nói xong câu này, Thẩm Triều Triều chủ động bước lên vài bước, đến gần Cố Kỳ Việt. Cô muốn đưa tay ra túm lấy cổ áo Cố Kỳ Việt, kéo anh cúi đầu xuống nhưng chưa kịp đưa tay ra, cô đã do dự, cuối cùng chỉ nắm lấy một góc áo sơ mi của Cố Kỳ Việt, khiến anh cúi đầu xuống nhìn cô.

Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, gằn từng chữ nói: “Anh muốn nhìn em tiếp tục đau khổ, dằn vặt hay là anh không muốn ly hôn với em nữa?”

Thẩm Triều Triều đã dùng hết tất cả dũng khí mới có thể nói ra những lời này. Vì vậy sau khi nói xong, cô không đợi Cố Kỳ Việt trả lời đã mở cửa sân đuổi anh ra ngoài.

Cố Kỳ Việt bị đuổi ra ngoài, anh mím chặt môi thành một đường thẳng, trong mắt anh lóe lên vẻ bực bội, trong lòng đột nhiên cảm thấy mờ mịt.

Giống như là đi đến một nơi xa lạ, không có bản đồ, cũng không có bất kỳ ai có thể nhờ giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm đích đến.

Tất cả đều là ẩn số.

Sau khi bị Thẩm Triều Triều đuổi ra ngoài, Cố Kỳ Việt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định ở lại giúp cô trông nhà. Phòng ngừa có người xấu đến phá hoại.

Vì vậy Cố Kỳ Việt lấy đại chiếc áo khoác mang theo từ nhà làm chăn, chọn một cái cây gần cửa nhà Thẩm Triều Triều nhất làm nơi nghỉ ngơi, mệt thì leo lên cây ngủ, tỉnh lại thì tiếp tục nằm đó ngẩn người.

So với những ngày tháng huấn luyện đặc biệt trong quân khu trước đây, những ngày sống ở đây cũng không có gì là khó khăn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 172: Chương 172



Hơn nữa anh rất cẩn thận che giấu hành tung, không để Thẩm Triều Triều phát hiện. Ngược lại, chị Đại Lâm ở nhà bên cạnh lại nhìn thấy, thỉnh thoảng lại len lén mang thức ăn đến cho anh như ăn trộm.

Cố Kỳ Việt không thể từ chối, đành phải nhận lấy, anh nằm nghiêng trên cành cây, vừa ăn vừa nghĩ về tương lai.

Câu hỏi của Thẩm Triều Triều khiến anh im lặng. Cô nói không sai, nếu như đã không thích, vậy thì đừng đến gần cô nữa.

Nhưng mà...Anh thật sự không thể yên tâm về Thẩm Triều Triều.

Nếu như là người khác, anh đã sớm mặc kệ rồi, nhưng Thẩm Triều Triều lại khác... Cố Kỳ Việt không phân biệt được là do áy náy, hay là do điều gì khác khiến anh không thể nhẫn tâm bỏ mặc cô.

Trong lòng anh nghĩ thầm, chờ sau khi giải quyết xong chuyện của xưởng máy móc, chờ đến khi Thẩm Triều Triều an toàn rồi, có lẽ anh sẽ không còn để ý đến cô như vậy nữa.

“Chính là cái này, nhanh lên, bê thùng đá đến đây.”

Đêm đó Cố Kỳ Việt đang nằm trên cây suy nghĩ miên man thì đột nhiên nghe thấy tiếng động. Anh nhíu mày, sau đó nhanh chóng nhẹ nhàng leo xuống cây, không một tiếng động, xuất hiện sau lưng đám người đang định đến phá hoại nhà Thẩm Triều Triều.

Những người này hoàn toàn không phát hiện ra Cố Kỳ Việt, vẫn đang lớn giọng nói chuyện: “Lợi dụng ban đêm ném đá, chắc chắn sẽ không có ai cản trở chúng ta, nhanh lên, lần này chắc chắn phải cho con nhóc kia một bài học.”

“Nhiều đá như vậy, đủ cho nó uống một bình.”

“Hôm nay không đập sập nhà của nó, tao sẽ không đi!”

Nghe đến đây, Cố Kỳ Việt cười giễu, lập tức nhắm vào mục tiêu, chính là tên vừa rồi nói không đi... Anh giống như hồn ma trong truyện ma, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện sau lưng tên đó.

Chờ đến khi đưa tay ra bịt miệng hắn ta lại, Cố Kỳ Việt mới bắt đầu ra tay. Rõ ràng chỉ cần một đòn là có thể khiến hắn ta ngất xỉu nhưng Cố Kỳ Việt lại cố ý đánh thêm mấy cái, đánh cho hắn ta mặt mũi bầm dập, ngay cả răng cửa cũng bị anh đánh rụng mất hai cái.

DTV

Sau đó anh hành động theo kế hoạch, khiến những người này vốn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngất.

Toàn bộ quá trình đều diễn ra trong im lặng, ngay cả khi ngã xuống đất, Cố Kỳ Việt cũng đưa tay đỡ lấy, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi giải quyết xong tất cả mọi người, Cố Kỳ Việt suy nghĩ một chút, xé áo của bọn họ thành từng mảnh, trói bọn họ lại với nhau, sau đó kéo đến đồn cảnh sát.

Lúc này đã là nửa đêm, ở đồn cảnh sát có cảnh sát trực ban, nhìn thấy Cố Kỳ Việt đột nhiên kéo đến nhiều người như vậy, viên cảnh sát trực ban hơi ngây người, nhưng Cố Kỳ Việt lại rất thành thạo thuật lại toàn bộ sự việc.

Nghe xong, viên cảnh sát trực ban vô cùng tức giận, lập tức tỏ vẻ sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Sau đó, Cố Kỳ Việt ghi lời khai, từ chối lời đề nghị ở lại nghỉ ngơi của viên cảnh sát trực ban, anh nhanh chóng quay trở lại cửa nhà Thẩm Triều Triều, linh hoạt leo lên cây.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Cố Kỳ Việt nghiêng đầu nhìn vào trong sân, sau đó quay đầu lại, tùy ý gối đầu lên hai tay nhắm mắt lại.

Anh sẽ không để cô xảy ra chuyện không may.

Có Cố Kỳ Việt giống như thần giữ cửa bảo vệ nhà họ Thẩm, trong khoảng thời gian này, liên tiếp có mấy nhóm người định đến phá hoại nhà cô, kết quả đều được mời đến đồn cảnh sát phía bắc thành phố Giang Lâm.

Vì hành vi cố ý phá hoại tài sản của người khác và cố ý gây thương tích, Cố Kỳ Việt còn nói thẳng muốn truy cứu trách nhiệm đến cùng, ngoài việc phải ngồi tù ra, lý lịch của bọn họ cũng sẽ bị ghi lại...
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 173: Chương 173



Những người này phần lớn đều là công nhân bình thường của xưởng máy móc, bây giờ cũng chẳng cần phải lo lắng vấn đề công việc nữa, bởi vì bọn họ đã bị sa thải hết rồi.

Về phần sau khi mất việc, bọn họ có phát điên đi trả thù không? Cố Kỳ Việt không hề lo lắng.

Bởi vì anh đã tìm một đám côn đồ đến đe dọa bọn họ, bây giờ tất cả bọn họ đều ngoan ngoãn như chim cút. Vốn không dám đến gần con hẻm nhà Thẩm Triều Triều...

Cho nên mới nói, có những việc phải dùng cách đặc biệt để giải quyết.

Đối với loại người thích thừa cơ làm bậy này, Cố Kỳ Việt không hề có chút đồng tình nào.

Chỉ nói miệng với bọn họ thì sẽ chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn khiến bọn họ thêm kiêu ngạo, lần sau sẽ càng quá đáng hơn, chắc chắn phải triệt để giải quyết tận gốc vấn đề.

Cho rằng nhà họ Thẩm không có ai sao? Cho rằng Thẩm Triều Triều là con gái mồ côi sẽ im lặng chịu đựng sao? Không thể nào. Hãy để sự thật dạy cho bọn họ cách làm người, đừng có suốt ngày chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Nhưng mà sau khi đám côn đồ được Cố Kỳ Việt thuê đi dọa nạt người khác trở về, bọn họ nói đùa kể cho Cố Kỳ Việt một chuyện...

DTV

Lúc bọn họ đến, còn chưa kịp ra tay, đã có một tên nhát gan tè cả ra quần. Vừa khóc vừa nói không dám nữa, còn nói là do bị người ta xúi giục mới đến nhà họ Thẩm ném đá, sau này không dám nữa.

Lúc đám côn đồ đang cười nhạo tên nhát gan kia tè ra quần, Cố Kỳ Việt lại híp mắt, sau đó phái người đi điều tra, hỏi rõ tên nhát gan kia là do ai xúi giục.

Vương Thạch!!!

Chính là ngày anh cứu chị Đại Lâm suýt nữa bị ném đá vỡ đầu. Tên đó bị anh đánh cho quỳ rạp xuống đất, rụng cả răng, chính là Vương Thạch!

Trong lúc này anh không tiện tự mình điều tra, hơn nữa lại cảm thấy đám côn đồ kia không làm được chuyện gì nên hồn, có thể hù dọa được người khác cũng là bởi vì quay lại làm nghề cũ, không có nghĩa là làm chuyện khác cũng thuận lợi như vậy.

Vì vậy Cố Kỳ Việt đến tìm cảnh sát Chu kể lại toàn bộ sự việc, đồng thời đưa ra suy đoán của mình, có người đang nhân cơ hội xưởng máy móc xảy ra chuyện, nhắm vào Thẩm Triều Triều.

Chờ đến khi Chu cảnh sát nghiêm túc gật đầu, Cố Kỳ Việt mới không lo lắng nữa, chuyện này cứ giao cho người có chuyên môn xử lý, như vậy mới có thể nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu.

Còn anh thì tiếp tục trông nhà cho Thẩm Triều Triều, cái cây này đã trở thành chiếc giường của anh. Bởi vì nằm trên cao, hơn nữa khoảng cách lại gần, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ ràng tình hình trong sân nhà họ Thẩm, lại thêm cành lá che chắn, Cố Kỳ Việt cũng không lo lắng sẽ bị Thẩm Triều Triều phát hiện.

Sau mấy ngày âm thầm quan sát, anh phát hiện Thẩm Triều Triều không còn nhốt mình trong nhà như trước nữa, thỉnh thoảng cô sẽ ra ngoài sân đi dạo. Nhưng phần lớn thời gian, cô đều ngồi ngẩn người trong sân.

Khác với lúc ở nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều luôn đeo khẩu trang che kín mặt, quần áo mặc trên người cũng là áo dài, quần dài, không còn mặc những chiếc váy áo rực rỡ như trước nữa... Giống như một con ốc sên thò đầu ra khỏi vỏ, bây giờ lại rụt vào trong vỏ.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều như vậy, trong lòng Cố Kỳ Việt tràn ngập cảm xúc phức tạp, anh nằm nghiêng trên cành cây, trong đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt, ngón tay vô thức bẻ gãy một cành cây nhỏ, theo tiếng “rắc” giòn giã, cành cây nhỏ xanh mơn mởn đã bị anh bẻ gãy.

Mãi đến khi trong lòng bàn tay dính đầy nhựa cây, Cố Kỳ Việt mới hoàn hồn, buông tay ra, cành cây nhỏ bị anh bẻ gãy nhẹ nhàng rơi xuống đất.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 174: Chương 174



Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy nặng trĩu.

“Triều Triều à, em ăn cơm chưa, cô hai của chị đến chơi, mang theo rất nhiều đồ ăn đấy! Chị vừa làm một ít bánh nếp, em ra nếm thử xem sao.”

DTV

Sáng sớm, chị Đại Lâm nhiệt tình gõ cửa viện nhà họ Thẩm, đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa, lập tức bị nhét nguyên một bát bánh nếp ngọt vào trong lòng, hương vị táo đỏ tỏa ra ngọt ngào.

Đầu năm nay thức ăn rất quý giá, càng đừng nói bát bánh ngọt này dùng không ít nguyên liệu, Thẩm Triều Triều vội vàng lắc đầu.

Cô sốt ruột nói: “Chị Đại Lâm, cái này rất quý, em không thể nhận...”

“Cái gì quý hay không quý chứ, lần trước may mắn có chồng em ra tay, nếu không đầu chị đã bị thương rồi, coi như chị cảm tạ, mau nhận đi cho chị!”

Nghe mấy chữ “chồng em”, Thẩm Triều Triều sững người, cô há to miệng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể im lặng.

Nhưng mà cứ nhận như vậy là không được, Thẩm Triều Triều nhanh chóng nói: “Chị Đại Lâm, chị đợi em một chút.”

Nói xong Thẩm Triều Triều cầm bát trở về phòng, không quá lâu, cô vội vàng bước ra, suýt nữa thì ngã, chị Đại Lâm vội vàng khuyên: “Chậm một chút, chậm một chút, Triều Triều, chị ở đây chờ, không vội.”

Nghe chị Đại Lâm nói, Thẩm Triều Triều đeo khẩu trang ngại ngùng cười cười, đợi đến khi đứng trước mặt chị Đại Lâm, cô đưa vật cầm trong tay qua, đồng thời nói: “Chị Đại Lâm, đây là lúc rảnh rỗi em làm, chị nhận lấy đi!”

Chị Đại Lâm tò mò cúi đầu nhìn thì lập tức kinh ngạc, ngoài một đôi găng tay dày dặn ra, còn có ba chiếc khăn tay thêu hoa, hoa văn rườm rà lại tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Nếu là ngày xưa, đây chính là đồ dùng của các phu nhân tiểu thư, làm sao đến lượt người dân bình thường như chị!

Đợi đến khi chị Đại Lâm vui vẻ nhận lấy, vừa lật mặt, hai mặt lại là hai họa tiết khác nhau, lập tức khiến chị kinh ngạc vỗ đùi, miệng tấm tắc khen: “Triều Triều, em thật tài giỏi, còn có thể thêu hai mặt hoa văn khác nhau, khăn tay này có thật là cho chị không? Chị cũng không nỡ dùng.”

“Vâng ạ! Chị Đại Lâm, em vẫn còn, chị dùng xong thì đến tìm em.”

Nhìn dáng vẻ hào phóng của Thẩm Triều Triều, chị Đại Lâm dở khóc dở cười lắc đầu, đồ ăn chị tặng rất quý giá nhưng công thêu khăn tay này cũng không rẻ.

Giờ thì chị đã biết trước kia Thẩm Triều Triều không ra khỏi cửa, ở nhà làm gì rồi, chỉ riêng tay nghề thêu thùa này ngày xưa cũng đủ để trở thành một thợ thêu tài giỏi.

Chị Đại Lâm không phải người tham lam vô độ, đợi đến khi cất kỹ chiếc khăn tay đi, chị bỗng như nhớ ra điều gì đó, có chút do dự rồi mới nói: “Triều triều, đừng trách chị xen vào việc của người khác, nhưng vợ chồng em cũng không thể cứ mãi thế này, cãi nhau lâu như vậy rồi cũng nên làm hòa thôi.”

Lần này đến đây ngoài việc mang bánh gạo nếp ra, chị Đại Lâm còn muốn giúp hai người hòa giải với nhau.

Sau khi Thẩm Triều Triều lấy con trai quản đốc xưởng sắt thép, nhìn thấy bản thân cậu ta lại cao lớn đẹp trai, bên ngõ Điềm Thủy này có không ít cô gái đến tuổi lấy chồng không phục đấy!

Nếu không phải Cố Kỳ Việt có vẻ lạnh lùng xa cách thì đã sớm có những người phụ nữ mặt dày liều lĩnh tiếp cận rồi.

Nghĩ đến đây, chị Đại Lâm lại nói: “Cho dù không làm lành, cũng đừng để người ta ngày nào cũng canh gác ở ngoài, mấy ngày nay cứ ngủ trên cây, khó chịu lắm, mau gọi cậu ta vào nhà ngủ đi!”

“..”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 175: Chương 175



Nghe nói Cố Kỳ Việt vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, Thẩm Triều Triều sững sờ, đến khi phản ứng lại, cô lập tức quay người nhìn về phía những cái cây gần đó. Tất cả đều um tùm cành lá, không thấy có người ẩn náu bên trong.

Thẩm Triều Triều cảm thấy chua xót trong lòng. Gần đây ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy có người phát ra tiếng động ngắn ngủi bên ngoài cổng sân, những hành vi quá khích như ném đá trước đây đã không còn xuất hiện nữa. Cô còn tưởng là mọi người đã lấy lại lý trí.

DTV

Trên thực tế.... hóa ra là vì Cố Kỳ Việt!

Vì vậy việc cô nảy sinh cảm tình với Cố Kỳ Việt không phải là không có lý do, Cố Kỳ Việt thực sự là một người rất tốt rất tốt, nhưng cũng chính vì thế cô mới cần phải tránh xa anh.

Nhân lúc bây giờ chưa lún sâu vào vũng lầy, vẫn có thể nhấc chân rời đi, không để bản thân vì tình cảm mà đánh mất chính mình.

Dáng vẻ kháng cự của Thẩm Triều Triều rất rõ ràng, dù đeo khẩu trang cũng có thể nhìn thấy vài phần. Trong lòng chị Đại Lâm thót lên một cái, không biết mình có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện không?

Ôi chao!

Thế này thì tệ quá.

Sau đó, khi tiễn chị Đại Lâm đang bối rối lo lắng ra về, Thẩm Triều Triều không tiếp tục ở lại trong sân nữa mà trở về phòng, lại bắt đầu những ngày đóng cửa không ra ngoài.

Liên tiếp mấy ngày đều như vậy khiến Cố Kỳ Việt phát hiện ra điều bất thường. Với đầu óc linh hoạt của mình, anh lập tức đoán ra nguyên nhân, tiếp theo là cảm thấy hối hận, mấy ngày trước không nên nhận bánh mà chị Đại Lâm mang đến... Chả trách chị Đại Lâm có vẻ nhiệt tình, bây giờ nhìn lại thì chắc là do hổ thẹn, chắc chị đã nói cho Thẩm Triều Triều biết chuyện anh canh gác ở bên ngoài.

Vì vậy Thẩm Triều Triều chọn cách trốn tránh... Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt thở dài, anh thuận tay bẻ một cành cây nhỏ ngậm vào miệng, ngửa đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Nhiệt độ của mùa hè đang hơi cao, cũng không biết có phải vì tâm trạng ủ rũ hay không, Cố Kỳ Việt cảm thấy hôm nay thật oi bức, nóng nực khiến người ta càng thêm bực bội.

Anh gối một tay sau đầu, nhìn chằm chằm vào những ngôi sao mà thất thần. Thẩm Triều Triều không muốn gặp lại anh nữa, cô tưởng rằng trốn đi là được. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, sau này phải làm sao đây?

Cố Kỳ Việt đau đầu nhắm mắt lại, tay kia giơ lên, dùng sức bóp sống mũi, sau khi cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng bực bội, khi anh mở mắt ra lần nữa, đột nhiên phát hiện mây bay đến che khuất những ngôi sao.

Tiếp theo, càng ngày càng nhiều mây tụ lại với nhau, hoàn toàn không cho thời gian để phản ứng, cơn mưa lớn như trút nước đổ xuống.

Dù có lá cây che chắn, mưa vẫn ồ ạt đổ xuống, đập vào người đau nhói. Tiếp tục ở lại trên cây khi trời mưa không phải là một lựa chọn tốt. Xui một chút là có thể bị sét đánh thành than.

Tất nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không đánh cược xem mạng mình có cứng hay không, ngay khi anh chuẩn bị xuống cây, lại thấy đèn trong nhà họ Thẩm sáng lên, động tác của anh dừng lại, ngay sau đó lại thấy Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa phòng, che ô bước nhanh ra khỏi sân.

Một tia sấm sét vang lên.

Ánh sáng chớp nhoáng chiếu sáng xung quanh.

Chỉ thấy Thẩm Triều Triều mặc phong phanh, lại vì vội vàng nên quên cả đeo khẩu trang, trong cơn mưa như trút nước thổi gió, như một bông hoa mảnh mai lay động không ngừng.

Dường như giây tiếp theo sẽ bị gãy.

Tuy nhiên đúng lúc này, cô gấp gáp gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ở đâu? Mau ra đây!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 176: Chương 176



Khi nghe thấy ba chữ “Cố Kỳ Việt”, anh cứng đờ không thể cử động nhưng tiếng tim đập lại mạnh mẽ như muốn nhảy ra khỏi n.g.ự.c vậy.

Rõ ràng bị mưa to tạt vào nhưng anh lại không cảm thấy lạnh, ngược lại m.á.u trong người như nóng lên.

Đợi đến khi hơi dịu đi một chút, Cố Kỳ Việt lập tức lên tiếng: “Tôi ở đây, bây giờ xuống đây.”

Cố Kỳ Việt đã tỉnh táo lại, anh giơ tay ôm lấy ngực, gương mặt có vẻ ngây ngô, mang theo một chút bất an không rõ nguyên do, khiến anh khi trèo xuống, một phút không chú ý suýt nữa thì rơi xuống.

May anh kịp thời nắm được cành cây, nhưng sau khi cọ xát trên vỏ cây, không thể tránh khỏi bị trầy da. Má trái có thêm vài vết thương. May là sau đó đã xuống đất an toàn.

Lúc này, Thẩm Triều Triều đã che ô đi đến gần, nhưng trong tình huống mưa to như vậy, việc che ô cũng không có tác dụng gì nhiều.

Giống như bây giờ, dù Thẩm Triều Triều che ô nhưng nước mưa thổi xiên vẫn làm ướt người cô như chuột lột.

Mái tóc dài không buộc lại bị ướt thành từng lọn, dính sát vào mặt, vốn là dáng vẻ chật vật nhưng dưới gương mặt quá xinh đẹp của Thẩm Triều Triều, ngược lại mang một vẻ đẹp kỳ dị.

Như thể yêu quái biến thành người vậy.

Chỉ là e rằng không có yêu quái nào có thể ngốc như cô. Cố Kỳ Việt không kìm được tiến lên vài bước, giơ tay lau mặt cho cô, gạt đi những giọt nước mưa đang nhỏ giọt, vừa định mở miệng nói gì đó lại bị Thẩm Triều Triều cướp lời trước.

Sau khi tìm thấy người, vẻ lo lắng trên mặt cô biến mất, cô tức giận nói: “Cố Kỳ Việt, trời mưa ở trên cây nguy hiểm biết bao, anh không biết sao?”

“...”

“Biết anh lo cho sự an toàn của em, nhưng em không muốn anh hy sinh nhiều như vậy, về đi! Không cần đến đây nữa.”

Thẩm Triều Triều nói xong, lập tức nhét cái ô trong tay vào lòng anh, sau đó không nói gì thêm với Cố Kỳ Việt nữa, cô quả quyết dứt khoát quay người, bóng lưng mang theo vẻ dứt khoát.

DTV

Bây giờ mưa to như vậy, Cố Kỳ Việt lại vì an toàn của cô mà canh gác bên ngoài, đáng lẽ nên mời anh vào trú mưa. Nhưng mà...

Thẩm Triều Triều chỉ do dự một chút, rất nhanh đã phủ định ý nghĩ này. Cô không nên tiếp tục có liên hệ với Cố Kỳ Việt nữa. Vừa hay nhân cơ hội trời mưa đuổi Cố Kỳ Việt đi!

Còn Cố Kỳ Việt không kịp nói gì trong suốt quá trình đó, anh chỉ có thể nhìn bóng lưng Thẩm Triều Triều biến mất ở cửa, anh đứng tại chỗ một lúc, dưới cơn mưa gió thổi tạt, quần áo ướt sũng dính sát vào người, để lộ đường nét cơ bắp mạnh mẽ.

Cố Kỳ Việt đột nhiên nhớ ra lần đầu tiên gặp Thẩm Triều Triều, anh cũng từng đuổi theo đưa ô cho cô, lúc đó làm sao anh cũng không ngờ được, bây giờ anh lại có nhiều liên hệ hơn với Thẩm Triều Triều.

Cũng bị cô đuổi theo ra đưa một cái ô.

Một lúc sau, Cố Kỳ Việt mạnh mẽ giơ tay lau mặt, sau đó nắm chặt ô, chọn cách nghe lời rời đi.

Nhưng anh cũng chỉ nghe lời lần này thôi.

Hết mưa anh vẫn đến!

Quyết định trở thành kẹo cao su, Cố Kỳ Việt vội vã trở về nhà, đợi đến khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, anh yên lặng ở trong phòng một lúc, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

Bình thường anh vẫn luôn thấy Thẩm Triều Triều xinh đẹp, nhưng vừa rồi, anh như đột nhiên cảm thấy cô đang tỏa sáng. Dù ở trong đêm tối cô cũng có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy cô!

Cố Kỳ Việt mím môi, nhịp tim của anh giờ đã trở lại bình thường nhưng vẫn cảm thấy khô miệng khát nước, cuối cùng anh không thể ở lại trong phòng được nữa, lập tức quay người đi ra phòng khách, chuẩn bị uống chút trà để trấn tĩnh lại.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 177: Chương 177



Kết quả lại gặp Cố Hằng vẫn chưa ngủ ở phòng khách. Anh nhìn một cái đầy hoài nghi, sau đó bưng tách trà ngồi xuống, tò mò hỏi: “Đồng chí Cố Hằng, sức khỏe là vốn quý của cách mạng, khuya thế này không ngủ, ngày mai ba còn dậy nổi không?”

“Không phải con cũng chưa ngủ sao?”

Cố Hằng biết gần đây con trai mình đang bận rộn chuyện gì, cũng không quản nhiều, cứ để hai đứa trẻ tự mình loay hoay đi!

Gần đây ông gần như bị chuyện của xưởng máy móc làm phiền chết. Có điều may mắn là bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được tin tốt!

Cố Kỳ Việt bưng tách trà lên uống một hớp nước nóng, sau đó nhướng mày nhìn Cố Hằng, đầy lý lẽ nói: “Con lại không phải đi làm! Nhưng nhìn ba cười đến nhăn cả mặt thế này, có chuyện gì tốt à?”

Cũng chính vì nhìn ra điểm này, Cố Kỳ Việt mới cố ý gợi chuyện. Đối với việc này, lão làng từng trải qua sóng gió Cố Hằng lập tức đoán ra ý đồ nhỏ của anh, ông giơ ngón tay chỉ chỉ vào không trung, cũng không vạch trần mà như ý muốn đưa ra gợi ý: “Chính phủ rất quan tâm đến chuyện của xưởng máy móc, nghĩ cách từ nhiều kênh, cuối cùng đã đạt được hợp tác với bên Thâm thị, chuyên gia kỹ thuật do Thâm thị cử đến đã tới thành phố Giang Lâm, ngày mai có thể đến xưởng máy móc sửa chữa máy móc!”

Cố Hằng không hiểu về mặt máy móc, nhưng máy móc hỏng, chỉ cần sửa được là có thể dùng.

Xưởng bên Thâm thị tiên tiến hơn, nhân viên kỹ thuật được đào tạo giỏi hơn. Có xác suất rất lớn có thể sửa chữa được máy móc!

Còn Cố Kỳ Việt sau khi nghe những lời này, anh lại nhíu mày, rồi nhìn vẻ vui mừng trên mặt Cố Hằng, anh không hắt nước lạnh vào lúc này...

Theo những tin tức đã biết hiện tại, máy móc bị hỏng ở xưởng máy móc là sản phẩm đã bỏ đi từ nước ngoài, muốn sửa chữa rất khó khăn.

Nhưng nghĩ đến chuyện nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, có lẽ thực sự có thể sửa chữa được.

Cố gắng nghĩ theo hướng tốt đẹp, Cố Kỳ Việt lại uống một miếng nước nóng, hơi thất thần một lúc...

Khi còn nhỏ anh luôn nghĩ rằng khi lớn lên chắc chắn mình sẽ là nhà máy móc học siêu giỏi, còn giỏi hơn cả cậu Bạch Tuyền! Nhưng thực tế lại phũ phàng, ước mơ của anh chưa thực hiện được.

Niềm đam mê của anh cuối cùng biến thành phương tiện kiếm tiền. Nghĩ đến nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, tâm trạng Cố Kỳ Việt phức tạp, mang theo vài phần đắng chát, cuối cùng uống cạn tách trà không còn nóng nữa, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải đi canh gác bên ngoài nhà họ Thẩm!



Cơn mưa lớn bất ngờ kéo dài, rả rích liên tục ba ngày. Bị mưa lớn giam cầm trong nhà, đợi đến cuối cùng cũng tạnh, Cố Kỳ Việt vội vàng đi đến ngõ Điềm Thủy, kết quả lại không ngờ có người đến sớm hơn anh.

“Thẩm Triều Triều, mày là đồ xui xẻo, đừng tưởng có người giúp là có thể bình an vô sự, nếu không phải mày tố cáo Vương Kiến Thiết, xưởng máy móc cũng không biến thành như bây giờ!”

“Mày khắc c.h.ế.t ba mẹ sao còn mặt mũi tiếp tục sống, c.h.ế.t sớm đi!”

DTV

“Mau cút khỏi thành phố Giang Lâm!”

Cố Kỳ Việt mặt lạnh nhìn đám người đầu óc có bệnh này, bọn họ cứ lật đi lật lại chỉ biết nói mấy câu này thôi sao?

Không để đối phương tiếp tục hung hăng, Cố Kỳ Việt tiến lên, sau một hồi đánh đấm, những kẻ gây sự đều nằm la liệt trên đất. Không một ai chịu được quá mười giây.

Trong khi đánh nhau, Cố Kỳ Việt đặc biệt chăm sóc miệng bọn chúng, đã không biết nói tiếng người thì đừng nói nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 178: Chương 178



Vì vậy chúng bị đ.ấ.m đá túi bụi dẫn đến răng rụng, môi sưng như lạp xưởng, bây giờ hoàn toàn không thể nói được gì.

Sau đó, cảnh sát vội vàng chạy đến như đã quen việc, ngay cả trình tự đưa Cố Kỳ Việt về đồn cảnh sát cũng được lược bỏ, chỉ ghi lại tình hình cơ bản rồi dẫn theo mấy người mặt mũi bầm dập rời đi.

Tiễn xong đám phiền phức, Cố Kỳ Việt giãn cơ, ánh mắt lạnh lùng quét về bốn phía.

Dọa những kẻ đang lén nhìn vội vàng rụt đầu về, không dám nhìn nữa... Cũng chính vì Cố Kỳ Việt đánh nhau hung ác khiến cho những người sống ở ngõ Điềm Thủy ngoan ngoãn lại.

Vốn dĩ một số người có ý định muốn cướp đoạt tài sản, giống như đánh địa chủ vậy, có lẽ có thể nhân cơ hội này lấy đi một hai món đồ giá trị từ nhà họ Thẩm.

Nhưng sau khi Cố Kỳ Việt đánh cho một đám người đến mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra thì ý đồ xấu xa trong lòng bọn họ lập tức bị dập tắt. Tiền bạc quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn!

Mà sau khi giải quyết rắc rối xong, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, anh nhanh nhẹn leo lên cây, nấp trong tán lá thưa thớt vì bị mưa quất, cúi đầu nhìn vào sân nhà họ Thẩm. Ban đầu anh nghĩ rằng Thẩm Triều Triều vẫn trốn trong nhà không ra ngoài. Nhưng ngoài dự đoán, cô đang ở trong sân. Vẫn đeo khẩu trang che giấu diện mạo, cô ngồi trên chiếc ghế thấp đối diện với cổng, ngây người như đang suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi hoàn hồn, Thẩm Triều Triều mới giơ tay lên lau mắt. Lau nước mắt xong, hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, bất lực cúi đầu.

Cảnh tượng đó khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy mà bất giác siết chặt cành cây, một tiếng “rắc” vang lên kéo anh về với thực tại, Cố Kỳ Việt buông tay, lòng bàn tay bị cành cây gãy cứa vào, chảy m.á.u nhưng anh lại không cảm thấy đau.

Biết chắc chắn Thẩm Triều Triều đã phát hiện ra mình, Cố Kỳ Việt quyết định ở lại đến tối.

DTV

Sau đó không còn ai đến gây chuyện nữa. Lần này Cố Kỳ Việt quyết định về nhà một chuyến...

Trước khi đi, anh giơ tay gõ cửa sân nhà họ Thẩm, khi nghe thấy tiếng động bên trong, anh lập tức lên tiếng: “Thẩm Triều Triều, tôi có việc phải về nhà một chuyến, em ở nhà tự lo liệu đấy.”

Nói xong, Cố Kỳ Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Chính phủ thành phố Giang Lâm đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Thâm thị, kỹ thuật viên được cử đến đang sửa chữa máy móc, tôi tin rằng vấn đề này sẽ sớm được giải quyết thôi!”

Khi tâm trạng u ám, con người ta nên nghe một chút chuyện vui vẻ. Chờ khi nào máy móc của xưởng máy móc được sửa xong, công việc của công nhân được giữ lại, bọn họ sẽ không còn trút giận một cách vô lý nữa, từ đó không đến quấy rối cô để tìm kiếm cảm giác tồn tại nữa.

Như vậy Thẩm Triều Triều sẽ được an toàn.

Cố Kỳ Việt cố ý đợi thêm một lúc, nghĩ rằng Thẩm Triều Triều sẽ nói gì đó nhưng đáp lại anh là một sự im lặng kéo dài.

Cố Kỳ Việt khẽ thở dài, không nán lại thêm nữa, xoay người rời đi, định bụng sẽ moi tin tức mới nhất từ miệng của Cố Hằng, người đang làm quản đốc xưởng sắt thép.

Chỉ là khi Cố Kỳ Việt về đến nhà thì ngạc nhiên khi biết Cố Hằng vẫn chưa về. Nhìn sắc trời đã tối đen, trong lòng Cố Kỳ Việt dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng anh cố gắng kìm nén, lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, chờ đợi Cố Hằng trở về.

Chờ đợi như vậy cho đến tận đêm khuya. Mãi cho đến khi Cố Hằng về đến nhà thì đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 179: Chương 179



Nghe thấy tiếng động, Cố Kỳ Việt lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa. Cố Hằng vừa mở cửa bước vào đã giật b.ắ.n mình, may mà trong phòng khách vẫn đang bật đèn, nhìn rõ mọi vật, nên ông mới không bị dọa đến mức tim ngừng đập.

Nếu như lúc này là ở bên ngoài trời tối đen như mực...

Nghĩ đến đây, Cố Hằng bất mãn liếc nhìn Cố Kỳ Việt, tuy bị dọa cho tỉnh ngủ nhưng ông vẫn đưa tay lên xoa mặt, muốn xua đi mệt mỏi nhưng bất thành.

Cố Kỳ Việt nhìn thoáng qua, vội vàng hỏi ra điều mình đang thắc mắc: “Có phải là chuyện của xưởng máy móc không?”

“Đừng nhắc đến nữa!” Giờ phút này, cứ nghe đến mấy chữ “xưởng máy móc” là Cố Hằng lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, ông bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: “Cứ tưởng kỹ thuật viên của Thâm thị lợi hại lắm, mỗi lần tham gia hội chợ giao dịch đều được ca ngợi hết lời, kết quả cũng chẳng ra gì.”

Mặc dù không nói thẳng kết quả nhưng nghe giọng điệu bất mãn của ông, có thể thấy tiến độ sửa chữa không hề khả quan. Hy vọng tràn trề đã tan thành mây khói!

Sau khi nghe được tin tức mới nhất, Cố Kỳ Việt lại ngồi xuống ghế sofa, anh nhắm mắt hít sâu một hơi, bàn tay bị cành cây đ.â.m siết chặt lấy tay vịn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

Đợi đến khi mở mắt ra, trong lòng Cố Kỳ Việt đã có quyết định. Người khác sửa không được vậy thì để anh làm.

Cố Kỳ Việt đã quyết định thì sẽ không có thói quen trì hoãn. Trong khi Cố Hằng sau một ngày vất vả trở về phòng nghỉ ngơi thì vào đêm hôm đó, Cố Kỳ Việt cầm đèn pin và giấy bút, một mình lẻn vào xưởng máy móc, nơi cất giữ những chiếc máy hỏng trong căn phòng trống.

Những năm tháng anh đánh nhau với đám côn đồ không phải là vô ích, những kỹ năng đặc biệt học được giờ phát huy tác dụng.

Chỉ cần một sợi dây thép là có thể dễ dàng mở được tất cả ổ khóa. Dễ dàng như đi vào chỗ không người. Có điều Cố Kỳ Việt vẫn cẩn thận quan sát xung quanh, dùng đồ vật che chắn cửa sổ, sau khi đảm bảo ánh sáng đèn pin không lọt ra ngoài, anh mới tìm thấy một bộ dụng cụ sửa chữa trong góc phòng.

Tất cả các sản phẩm máy móc đều tuân theo tiêu chuẩn sản xuất nghiêm ngặt, ngay cả những chiếc máy nhập khẩu cũng vậy.

Chỉ là mật khẩu của máy móc được nhập vào khác nhau, cần có thời gian để giải mã... Cố Kỳ Việt giơ tay vỗ nhẹ vào lớp vỏ ngoài của những chiếc máy này, có thể thấy rõ dấu vết sửa chữa nhưng lại quá nhẹ tay nhẹ chân, đến cả tháo rời cũng không dám.

Nghĩ cũng phải, những chiếc máy móc này giá trị không hề rẻ, chỉ riêng chi phí nhập khẩu đã là một khoản tiền khổng lồ, bảo sao người ta lại cẩn thận như vậy. Nhưng mà dù có đắt đến đâu thì cũng chỉ là đống sắt vụn, chỉ khi nào sửa chữa xong thì chúng mới có thể tạo ra giá trị.

DTV

Có lẽ trong xương cốt của Cố Kỳ Việt mang sẵn gen thích mạo hiểm, khi nhìn những chiếc máy móc này, vẻ mặt vốn dĩ luôn bất cần của anh bỗng trở nên nghiêm túc, đôi mắt hoa đào càng thêm phần sáng rực như phát ra ánh sáng.

Đây chính là lĩnh vực mà anh yêu thích và say mê.

Khó khăn càng nhiều, thử thách càng lớn lại càng k*ch th*ch động lực của anh, khiến con người ta sản sinh ra h*m m**n chinh phục!

Sau khi tháo rời lớp vỏ ngoài nặng nề của chiếc máy, đối diện với cấu tạo vô cùng tỉ mỉ bên trong, Cố Kỳ Việt không vội vàng ra tay mà dùng đôi mắt của mình cẩn thận quét qua vài lần, in sâu cấu tạo chi tiết vào trong đầu.

Sau khi xác nhận không bỏ sót chi tiết nào, anh mới bắt đầu ra tay bắt đầu tháo rời.
 
Back
Top Bottom