Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPliQcDqHfPKSAbFh6CYX6WQrYkGGjSM6Z6Wzfv5BYZmChDgryay8ZVca4IwSuSS7eRAny28FXzdR68eeC3eLnLHaHd6GFc0-9lpPuGKtwP7J6rJk-SenuGbKpn680qaFzEfKpM9gWyfxFOWsrJ9pqa=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Tác giả: Triều Ca Dạ Vũ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Hài Hước, Điền Văn, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thẩm Triều Triều tuổi nhỏ vì dung mạo xinh đẹp mà suýt chút nữa bị bắt cóc, khiến cô trong mười năm cũng không dám ra khỏi nhà, dần trở nên quái gở. Nhưng người mắc chứng sợ giao tiếp là cô lại không ngờ đến, mình vì không muốn xuống nông thôn mà đã trực tiếp gả cho ác bá ai ai cũng sợ.

*

Bởi vì đánh nhau nên bị bắt vào cục cảnh sát, Cố Kỳ Việt vừa được thả ra lại hay tin mình vừa có thêm một người vợ.

Nghe nói cô đẹp như tiên trên trời.

Ha, cô biết anh có một người ba làm xưởng trưởng, hay là biết mẹ anh là chủ nhiệm bệnh viện?

Dù sao cũng không thể nào là người coi trọng người suốt ngày đánh nhau là anh!

Cố Kỳ Việt cắn răng về nhà tìm vợ của mình, chuẩn bị bồi dưỡng cảm tình cho thật tốt.

Cái nhà này, có cô thì không có anh!

Sau này...

Cố Kỳ Việt: "Vợ ơi, em đẹp quá đi, hê hê hê."

Cố Ký Việt, "Ôi trời, thời tiết nóng quá, phải lau mồ hôi thôi. Ôi, không cẩn thận lộ ra cơ bụng rồi, vợ đang nhìn lén anh sao?"

Cố Kỳ Việt: "Vợ, em đừng đi mà, cái nhà này không thể không có em!!!"​
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 1: Chương 1



Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.

Thật đáng thương.

Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây!

Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường.

Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện.

Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi!

Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm nên cũng biết nhiều hơn những người khác, con gái nhà họ Thẩm không bước chân ra sân một bước nào đã tròn mười năm chứ đừng nói chi là tán gẫu với người khác.

Có lúc đến nhà tìm Thẩm Hà giúp đỡ, trùng hợp nhìn thấy Thẩm Triều Triều thì cũng là che mình kín mít, sau đó còn hoảng hốt trốn đi.

Hôm nay bởi vì tang sự của Thẩm Hà nên cô không thể không bước ra gặp người khác, kết quả trời nóng như bây giờ nhưng cô cũng phải quấn khăn quàng cổ, đội mũ, hết lớp này đến lớp khác cứ như đang trải qua mùa đông.

Đừng nói là mặt, ngay cả tay cũng đeo găng tay, không nhìn thấy một chút da nào.

Rõ ràng con gái nhà họ Thẩm khi còn bé trông như tiên đồng hạ giới, vô cùng xinh đẹp, tại sao lại trở nên như bây giờ!

Nét mặt của Thẩm Triều Triều hoảng hốt, chị Đại Lâm nhìn cô với vẻ đồng cảm, tuy toàn thân cô đã bị tầng tầng lớp lớp vải vóc che khuất nhưng vẫn thấp thỏm bất an, lúc này cảm giác đau đớn trong tim nhanh chóng biến mất, khuôn mặt trắng bệch, không biết vừa rồi mình đã nhìn thấy cái gì?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 2: Chương 2



Cô lắc lắc đầu, tuy cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trong đầu đã tan biến nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.

Trong những cảnh tượng đó, Thẩm Triều Triều cả đời bi thảm, khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã bị lừa bán nên từ đó về sau cô không còn bước ra khỏi nhà một bước.

Năm xưa mất mẹ, ba lại hy sinh vì nhiệm vụ, sau khi bị ép đăng ký xuống nông thôn thì lại bị lãnh đạo công xã địa phương theo dõi vì dáng dấp quá nổi bật, cuối cùng lựa chọn tự sát để bảo vệ sự trong sạch.

Sau đó, bởi vì cô tự sát đã vạch trần tấm màn tội ác khiến Chu Lan ở cùng thành phố Giang Lâm xuống nông thôn dũng cảm báo cáo.

Thề sẽ đòi lại công bằng cho cô.

Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Triều không kìm nổi nước mắt, trong cảnh tượng đó, cô bị người khác uy h**p trong cơn hoảng sợ, cái nhìn thờ ơ lạnh nhạt của người khác lẫn cái chết đau đớn do mất máu quá nhiều đều khiến cô tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Nếu như không phải sau này Chu Lan xuống nông thôn, cô sẽ im hơi lặng tiếng chìm vào quên lãng.

Thật đáng sợ!

Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt hai tay, thân thể không ngừng run rẩy khe khẽ, rất muốn tự nói với mình rằng đó không phải sự thật.

Nhưng hình ảnh quá mức chân thật, Thẩm Triều Triều sợ hãi bất an, chị Đại Lâm bên cạnh thấy vậy càng cảm thấy con gái nhỏ nhà họ Thẩm thật đáng thương.

Cho dù có nói chuyện với cô nhưng không được đáp lại, chị Đại Lâm vẫn hé miệng nói: "Triều Triều à, em nhìn thoáng một chút, tuy rằng trong nhà không có người lớn nhưng em cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng để ba mẹ em ở dưới đó lo lắng! "

Lời nói của chị Đại Lâm đã kéo cô trở về từ nỗi sợ hãi, cô ngẩng đầu nhìn sang, người phụ nữ trung niên hơi mập mạp đang cười rất hiền lành, muốn nâng cô dậy nhưng rồi lại kiêng dè gì đó nên do dự động tác của mình.

Cảnh này vẫn chưa xuất hiện trong những cảnh tượng kia, có lẽ là vì cô chưa từng chú ý nhưng thay vào đó, những người xấu xa kia lại khắc ghi sâu nhất trong cô.

Vừa nghĩ như vậy, hốc mắt Thẩm Triều Triều lại đỏ lên nhưng cô không tiếp tục khóc nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 3: Chương 3



Mà là cố gắng khống chế cảm xúc, đã lâu không tiếp xúc với người khác khiến cô e ngại giao tiếp, nhưng lúc này đây cô không muốn tiếp tục giữ yên lặng nữa, cho dù là vì ý tốt của người khác, cô cũng phải đáp lại một tiếng.

"Cảm...!Ơn..." m thanh của Thẩm Triều Triều nhỏ đến đáng thương, phát ra run rẩy nhưng vẫn kiên trì nói cho hết: "...!Chị..."

"Ôi chao ơi!"

Chị Đại Lâm bị lời cảm ơn của Thẩm Triều Triều làm cho khiếp sợ không thôi, chị há miệng, sau đó dùng sức vỗ đùi một cái, không ngờ con gái nhà họ Lâm lại chịu mở miệng nói chuyện rồi, quả thực khó tin y hệt thịt heo của trạm thực phẩm quốc doanh được cung cấp không giới hạn.

Chị Đại Lâm khó tin nhìn Thẩm Triều Triều, khiến người khác có hơi hoang mang.

Nhưng Thẩm Triều Triều nghĩ đến những sự sắp đặt sau đó, cô vẫn cố lấy dũng khí tiếp tục nói: "Em sẽ...!Tốt thôi, chị, trở...!về trước đi...!Vất vả...!quá..."

Đã lâu không nói gì, cho dù Thẩm Triều Triều không bị lắp bắp nhưng lúc nói chuyện vẫn bị đứt quãng.

Mặc dù nói năng như thế khiến người khác nghe rất tốn sức, nhưng chị Đại Lâm vẫn cười ha hả gật đầu, trước khi đi còn không quên cổ vũ một phen: "Triều Triều nói chuyện rất êm tai, ngọt ngào giòn tan, về sau nói nhiều hơn chút nữa nhé! Đừng sợ hãi, hàng xóm xung quanh đều rất tốt, có việc gì thì em cứ tìm bọn chị!"

"Dạ."

Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn gật đầu, sau khi tiễn chị Đại Lâm đi rồi, cô mới đứng trong viện hít sâu, sau đó nhanh chóng đưa tay khóa cửa lại.

Cô đang chờ.

Chờ đợi xem những gì xảy ra trong cảnh tượng có xuất hiện trong hiện thực hay không.

Trong cảnh tượng bất chợt xuất hiện, Thẩm Triều Triều là con một trong nhà, vốn không nằm trong quy định đưa về nông thôn nhưng bởi vì quản đốc của xưởng máy móc ép buộc nên phải đăng ký xuống nông thôn.

Tất cả những cơn ác mộng đều bắt nguồn từ một bức ảnh.

Đó là ảnh kỷ niệm do mẹ chụp bằng máy ảnh vào sinh nhật lần thứ mười bốn của cô.

Trẻ trung và xinh đẹp.

Sau đó được bố cất trong ví tiền, đặt cùng một chỗ với ảnh chụp của mẹ, thỉnh thoảng lấy ra xem.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 4: Chương 4



Nhưng tấm ảnh này lại mất tích khi ba hy sinh vì nhiệm vụ, nào ngờ lại rơi vào trong tay quản đốc.

Cũng chính bởi vậy mà hôm nay quản đốc xưởng máy móc lại đến nhà thăm hỏi, lấy lý do cấp tiền trợ cấp cho ba cô sau khi hy sinh vì nhiệm vụ, mang một khuôn mặt giả nhân giả nghĩa nhưng động cơ lại không hề thuần khiết.

Chỉ là, Thẩm Triều Triều không dám tiếp xúc cùng người khác nên căn bản ngay cả gặp cũng không gặp được.

Vài lần liên tiếp đều là như vậy, sau đó chọc cho đối phương thẹn quá hóa giận, len lén dùng tiền thuê quân đầu đường xó chợ đến quấy rầy liên hồi, làm ầm ĩ đến độ các hộ gia đình xung quanh chỉ trỏ.

Thậm chí có một lần suýt nữa là đã lén lẻn vào trong nhà, may mắn bị hàng xóm phát hiện.

Từng người từng người phiền toái nối gót tới, nương theo các lời đồn đại truyền miệng khó nghe, bắt đầu có người dùng phân trâu phá cửa, viết mấy dòng chữ khó nhìn bằng mực nước, những thứ này không ngừng chèn ép thần kinh của Thẩm Triều Triều, cả ngày bị vây trong khủng hoảng.

Khiến một người nhát gan như cô cuối cùng cũng phải lựa chọn đăng ký xuống nông thôn, rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc chỉ là chuyển từ hang sói này sang một hang hổ khác mà thôi, cuối cùng chết thảm tha hương.

Cho nên Thẩm Triều Triều hiện tại canh giữ ở cửa, chờ quản đốc xuất hiện.

Nếu như đợi đến buổi tối mà gã vẫn chưa đến thì sẽ chứng minh là do cô nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu gã thật sự đến! Đang lúc Thẩm Triều Triều đưa ra giả thiết trong lòng thì cửa lớn bị ai đó gõ vang từ bên ngoài.

"Có ai ở nhà không?"

Trong nháy mắt, Thẩm Triều Triều theo bản năng ngừng thở, hàng mi dài run rẩy, cả người tựa như chim sợ cành cong.

Hai tay dùng sức nắm chặt mép khung cửa đến nỗi không cảm giác được gai gỗ đang đâm vào trong thịt, tất cả lực chú ý đều dồn hết ngoài cửa.

Quá giống!

Chính là âm thanh này!

Thẩm Triều Triều sợ hãi đến độ đỏ cả vành mắt, cô run giọng hỏi: "Ai đấy?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 5: Chương 5



Nghe thấy có người trả lời, người ngoài cửa mới ngừng một chút nhưng một giây sau lại dùng âm điệu gấp gáp trả lời: "Xin chào, tôi là Vương Kiến Thiết, quản đốc xưởng máy móc Giang Lâm, lần này tới đây là muốn nói về tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà một chút, tôi có tiện vào nhà không?

Sau khi nghe được hai chữ quản đốc, Thẩm Triều Triều há to miệng, muốn mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh.

Lúc này thân thể lại run lên.

Là thật!!!

Tất cả những cảnh tượng đó đều là thật!

Thẩm Triều Triều giơ tay nắm lấy tay kia cố gắng ngăn cản cơn run rẩy, không sao, cô đã khóa cửa rồi, giờ này khắc này sẽ an toàn, mọi thứ vẫn chưa hề xảy ra.

Nhưng khủng hoảng vẫn vọt lên như thủy triều khiến cô chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chặt khăn quàng cổ hơn đến nỗi bắt đầu xuất hiện trạng thái choáng váng vì hô hấp không được thông thuận.

m thanh ngoài cửa cũng không hề biến mất chỉ vì sự im lặng của Thẩm Triều Triều, mà trái lại càng nghe càng thấy được sự hưng phấn ấy: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, xin hãy mở cửa, tôi phải tự tay giao tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà cho cô, còn có sự khen ngợi tinh thần hy sinh cao cả của ba cô trong khi làm nhiệm vụ, cần cô phải! "

Từ ngữ trông bề ngoài bình thường nhưng lúc này lại hóa thành kiếm sắc.

Khiến người ta buồn nôn.

Khiến lỗ tai Thẩm Triều Triều ù ù từng cơn, không nghe rõ đối phương đang nói gì, cảm giác choáng váng vẫn chưa biến mất mà trái lại còn tăng thêm, sau đó không biết đã bao lâu trôi qua, đợi đến khi cơn ù tai rút đi thì ngoài cửa đã không còn âm thanh nào khác.

Thẩm Triều Triều không dám mở cửa xem xét tình huống, bước từng bước hư thực trở vào lại trong nhà.

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn vào tấm gương tròn phía trước, cô cởi từng vòng từng vòng khăn quàng cổ bị mồ hôi thấm ướt ra, sau đó tháo mũ xuống.

Bỏ đi sự che giấu, chân dung lộ ra.

Mái tóc dài màu đen trời sinh hơi xoăn, màu da trông có vẻ tái nhợt vì đã lâu không phơi nắng nhưng hôm nay lại trở nên ửng hồng vì ngột ngạt, đôi đồng tử đen nhánh vô cùng cứ như vẫn lập lòe ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, không sợ hãi rụt rè giống với bản thân cô.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 6: Chương 6



Đôi môi mềm mại đầy đặn đỏ tươi, bên trên còn lưu lại dấu răng, bởi vì cô đã dùng sức quá mức nên đã khiến nơi đó xước da.

Khuôn mặt này đã theo cô mười tám năm, giống như hoa hồng nở trong lồng kính, vừa xinh đẹp lại yếu ớt, cũng không chịu nổi một chút gió táp mưa sa nào, dễ dàng bị bẻ gãy và héo rũ.

Dung mạo của cô vẫn luôn là nguồn gốc của tai họa, nếu như bị phá hủy nó, có phải cô sẽ có thể an toàn sống sót không?

Quản đốc sẽ không tiếp tục dây dưa nữa, cô cũng không cần bị ép đăng ký xuống nông thôn.

Cô có thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này, yên tĩnh sống một mình đến hết đời này.

Thẩm Triều Triều nghĩ ra biện pháp bèn nhấc mở ngăn kéo thứ nhất bên trái ra, lấy ra cây kéo cắt vải từ trong đó, run rẩy nhắm mũi dao sắc bén ngay mặt mình.

Cô chỉ cần dùng sức rạch một cái, phá tướng xong là sẽ an toàn.

Thẩm Triều Triều hoảng hốt nhắm mắt lại, tay cô dùng sức, đầu cây kéo sắc bén đâm thủng da.

Nhưng không đợi cô dùng sức rạch xuống, cảm giác đau đớn đã phút chốc dâng lên, kèm theo một tiếng "loảng xoảng", cây kéo nặng nề rơi xuống đất, trên mũi dao bén nhọn lưu lại vài giọt máu tươi cùng rơi xuống mặt đất.

Trong miệng cô thì thào lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ ơi, đau quá, con không dám! "

Nước mắt chảy xuống rơi trên miệng vết thương, đau đớn khiến Thẩm Triều Triều mở to hai mắt nhìn mình trong gương, cô không muốn khóc, nhưng lại không khống chế nổi.

Nếu mẹ còn sống, nhất định bà sẽ không cho phép.

Không thể vì lỗi lầm của người khác mà hủy hoại khuôn mặt của mình.

Mẹ trong trí nhớ rất thích ôm cô, mẹ mỉm cười khen cô xinh đẹp, là cục cưng trân quý do ông trời ban tặng cho mẹ, cô cần được yêu thương và che chở cả đời.

Đột nhiên nhớ tới người mẹ đã sớm rời đi, Thẩm Triều Triều nức nở dùng mu bàn tay hung hăng lau mắt.

Đôi mắt mờ mịt của cô trở nên kiên định.

Cô nhất định phải tìm cách khác để thay đổi số phận của mình!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 7: Chương 7



Đã rất lâu rồi Thẩm Triều Triều không ra ngoài, ba mẹ đã không còn, muốn cầu cứu cũng tìm không thấy người thích hợp, sau khi cô suy nghĩ nhiều lần đã quyết định sẽ thử một chút thì cảnh tượng trước đó đột nhiên xuất hiện trong đầu!

Ngoài những chuyện khiến người ta nghẹn uất đau đớn thì còn có một số thông tin vụn vặt xuất hiện.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng những hình ảnh kia đã biến mất nhưng cô rất dễ để nhớ lại, giống như nội dung trong một quyển sách tranh, muốn lật trang nào thì lật trang đó.

Lược bớt cảnh tượng sau khi về nông thôn, về lại khi cô còn ở thành phố Giang Lâm, cô nghiêm túc tìm kiếm cơ hội.

Vương Kiến Thiết là quản đốc xưởng máy móc, không phải cứ tùy tiện tìm ai đó là có thể giải quyết, ít nhất cũng phải ngồi ngang hàng.

Chẳng qua cũng dễ sàng lọc, tìm kiếm như vậy thì cô đã nhanh chóng tìm được mục tiêu thích hợp!

Là khi Thẩm Triều Triều tìm đến văn phòng Tri Thanh gần đó để đăng ký xuống nông thôn, cô từng nghe thấy người khác nói chuyện phiếm, kể rằng nửa tháng trước, mẹ của quản đốc xưởng sắt thép đột nhiên ngất xỉu vì phát bệnh tim ở hẻm nhỏ gần đó, ngã xuống một đống gạch rồi vỡ đầu, cuối cùng chết vì mất quá nhiều máu.

Vì vậy, nếu cô tìm thấy và cứu bà ấy thì cô có thể tìm kiếm đến sự che chở của xưởng sắt thép không?

Lúc Thẩm Triều Triều suy nghĩ hoặc khi căng thẳng sẽ theo bản năng níu lấy góc áo, hiện tại cô đã nắm chặt góc áo đến nỗi làm nó nhăn nhúm, nhưng ánh mắt của cô lại càng ngày càng sáng vì đã có hy vọng có thể thoát khỏi vận mệnh không hay này.

Chỉ là, muốn tìm được nơi mà người đó ngất xỉu cũng không dễ dàng, đồng thời cô cũng không biết cụ thể là ngất xỉu vào ngày nào nên chỉ có thể bắt đầu đi tuần tra xung quanh một phen ngay từ bây giờ.

Cách phá vỡ thế cục ngay tại trước mắt, nhưng hôm nay gặp phải một vấn đề.

Thẩm Triều Triều sợ ra ngoài.

Muốn cô bước ra cửa viện, đi trên đường phố gần đó như ném một con mèo nhỏ được nuôi trong nhà vào trong phố xá náo nhiệt, để nó căng thẳng nhìn người đến người đi, bàng hoàng bất an, lại đáng thương bất lực.

Nó hận không thể tìm một khe hở nào đó để chui vào, biến thành một quả cầu lông, giấu mình thật chặt chẽ mới có cảm giác an toàn.

Nhưng muốn tự cứu mình, cô phải dũng cảm lên.

Đầu tiên, cô cần chuẩn bị!

Cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, Thẩm Triều Triều nghĩ đến chị Đại Lâm muốn nói lại thôi khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mình trong gương, nghiêm túc tự hỏi.

Tuy vải của áo dài quần dài dày nặng nhưng có thể che khuất thân thể một cách hoàn chỉnh, không lộ ra một chút da thịt nào, hơn nữa khăn quàng cổ và mũ che chắn cũng giống như khôi giáp cứng rắn bảo vệ cô.

Sẽ không bị tổn thương từ bên ngoài.

Trước kia Thẩm Triều Triều cũng không mặc như vậy, nhưng từ khi nhìn thấy người lạ đến nhà thăm hỏi, cô hồi hộp đến nỗi muốn ngất xỉu, hô hấp khó khăn, thở không ra hơi.

Sau đó, cô bắt đầu mặc rất nhiều quần áo che giấu chính mình, mãi cho đến khi xác nhận trong không gian đóng kín chỉ có một mình mình thì mới có thể tháo bỏ lớp ngụy trang.

Những bộ quần áo này khiến cô an tâm, cũng không cảm thấy mặc như vậy có gì không tốt, nhưng sắp ra ngoài, để tránh mặc quần áo quá nhiều khiến người khác chú ý thì vẫn nên thay đổi một chút.

Thẩm Triều Triều nghiêm túc nhớ lại cách ăn mặc của chị Đại Lâm, sau đó mở tủ quần áo của mẹ ra, lấy ra một bộ quần và áo ngắn mỏng thích hợp với mùa hiện tại.

Chất liệu vải mỏng phác họa đường cong dáng người, độ cong quá mức hoàn mỹ không thể che giấu được.

Cánh tay và bắp chân mảnh khảnh lộ ra, da trắng như đang phát sáng khiến Thẩm Triều Triều không được tự nhiên mà kéo ống quần.

Cô cố nén khó chịu, đi về phía trước vài bước.

Kết quả động tác cô cứng ngắc, Thẩm Triều Triều cứ như yêu quái thành tinh vừa mới hóa hình không thích ứng với cách đi lại của con người, thậm chí là còn đi cùng tay cùng chân, tư thế kỳ quái này khiến cô bắt đầu bất an, cũng khủng hoảng vì sắp phải rời khỏi nhà mình.

Cuối cùng không kiên trì được quá lâu, trong cơn hoảng hốt bất an, cô lại đổi về áo dài quần dài một lần nữa.

Mãi cho đến khi toàn thân bị che kín mít, lúc này cô mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác an toàn đã mất đi lập tức trở về.

Đồng thời dũng khí của cô cũng giống như quả bóng xì hơi, khô quắt một nửa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 8: Chương 8



Kế hoạch ra ngoài đã thất bại từ bước đầu tiên, Thẩm Triều Triều có hơi phiền muộn, bên ngoài đối với cô mà nói là một nơi lạ lẫm, giống như ốc sên rời khỏi vỏ bảo vệ, nơm nớp lo sợ đi về phía trước.

Trong lúc hoang mang bàng hoàng, cô đeo khăn quàng cổ mới che kín bản thân, mất mát đi ra khỏi phòng.

Tiếp tục đợi ở trong phòng chỉ càng thêm áp lực, giờ phút này, không gian đóng kín lại mang đến cảm giác nghẹt thở.

Nhưng sự yên tĩnh trong viện và cờ trắng ở góc tường nhắc nhở cô, về sau cô chỉ có một mình.

Nếu như cứ tiếp tục do dự thì có thể sẽ phải đi lên con đường đã được định sẵn, vừa nghĩ tới thủ đoạn nham hiểm của Vương Kiến Thiết ở xưởng máy móc và cơn ác mộng sau khi xuống nông thôn, Thẩm Triều Triều bất giác cắn môi, lại bắt đầu níu lấy góc áo trong tay.

Cô không muốn chết.

Đang lúc cô nôn nóng bất an, tiếng "lạch cạch lạch cạch" vang lên, nước mưa đã ấp ủ thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống, trong nháy mắt đã làm mặt đất ướt nhẹp.

Mưa to tới quá nhanh, tránh không kịp sẽ bị xối cả người, mà Thẩm Triều Triều đương nhiên không tránh được.

Cô lui về dưới mái hiên, giơ tay nhấc chiếc khăn quàng cổ ướt đẫm nước lên rồi nhìn về phía trước qua khe hở trong tấm vải che mặt.

Chỉ thấy mưa to tầm tã rơi xuống rất nhanh, nện vào cây cối trong viện khiến nó lắc lư kịch liệt, lá cây nhanh chóng rụng đầy đất khiến khoảng sân trở nên lộn xộn vô cùng.

Thời tiết này, mọi người đều không kịp tránh đi, có ít người ở bên ngoài mắc mưa.

Vậy là!

Hai mắt Thẩm Triều Triều sáng ngời, sau đó cô không chậm trễ nữa mà vội vàng xoay người trở về phòng lấy ô ra, lại đội mũ lên, cô không cần thay quần áo trên người, trong thời tiết này sẽ không bị những người khác nhìn chăm chú, cũng có thể tránh được rất nhiều người.

Vui mừng tìm được cơ hội ra ngoài, Thẩm Triều Triều chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó cô giơ tay đẩy cửa viện bước ra.

Đã gần mười năm không rời khỏi nhà, Thẩm Triều Triều rất hoảng sợ, đồng thời gương mặt dưới khăn quàng cổ của cô có hơi hiếu kỳ mà quan sát bốn phía.

Khác với diện tích có hạn trong viện, vừa ra khỏi cửa chính là con đường rộng rãi, hai bên có một loạt nhà trệt lân cận.

Cách đó không xa có trồng cây hòe đã nở hoa nhỏ màu trắng, bây giờ lại bị mưa to xối rơi đầy đất.

Bảo sao có đôi khi cô ở trong viện có thể ngửi thấy hương hoa nồng nàn, hóa ra là hoa hòe!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 9: Chương 9



Cô yên lặng đứng tại chỗ cẩn thận từng li từng tí quan sát trong chốc lát, nhìn thấy không có những người khác dừng ở bên ngoài, lúc này cô mới yên tâm, Thẩm Triều Triều đợi cho bản thân làm quen một chút rồi mới nhấc chân đi về phía trước.

Ký ức mười năm trước lờ mờ vẫn còn, làm cho cô nhớ tới khi còn bé đã từng chơi đùa cùng bạn đồng trang lứa trong hẻm nhỏ.

Địa hình xung quanh hẳn là không thay đổi quá nhiều nhỉ?

Nghĩ như vậy, Thẩm Triều Triều cầm ô gian nan đi tới, mưa to xen lẫn cuồng phong gào thét đến nỗi thổi ô vặn vẹo biến dạng, thổi tạt toàn bộ nước mưa nghiêng xuống vào người cô, thấm ướt quần áo cô khiến nó trở nên nặng nề.

Mỗi lần đi về phía trước một bước là cứ như đeo gông xiềng trĩu nặng.

Nhưng so sánh với đường phố người đến người đi, Thẩm Triều Triều có thể chấp nhận sức nặng mà đi về phía trước.

Lúc này, có khăn quàng cổ quấn trên mặt che mưa, cô có thể thấy rõ con đường phía trước, khoảng đất trống vốn trong trí nhớ chẳng biết đã được xây nhà từ lúc nào, và trên nóc ngôi nhà cách đó không xa cũng có một tấm bảng ghi 'Tiệm cơm quốc doanh'.

Thẩm Triều Triều nhìn một chút, sau đó đổi hướng khác, đặc biệt tìm kiếm một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Thông tin từ những cuộc nói chuyện phiếm trong những cảnh tượng đó không được đầy đủ, cũng không có vị trí cụ thể hoặc dấu hiệu chi tiết nên cô chỉ có thể tự mình phân tích một phen, rồi chọn ra manh mối hữu dụng.

Ví dụ như, sau khi mẹ của quản đốc xưởng sắt thép ngất xỉu nhưng không được giúp đỡ kịp thời nên nhất định là trong hẻm nhỏ hẻo lánh, mà gạch đá vụn rơi đầy đất có thể là vật liệu xây nhà!

"Rầm.

"

Đang lúc Thẩm Triều Triều rầu rĩ không biết mình phải làm thế nào để tìm được người xây nhà gần đó thì chợt nghe thấy một tiếng vang dữ dội, ngay sau đó xuất hiện tạp âm đá vụn rơi xuống đất, kèm theo tiếng cầu cứu yếu ớt vang lên: "Có! Có ai! không! Cứu! "

m thanh đột nhiên xuất hiện khiến Thẩm Triều Triều sợ tới mức cứng đờ, qua một lúc lâu sau mới dịu lại.

Cô bất an đi tới đi lui tại chỗ, một tay dùng sức níu lấy góc áo, mưa vẫn rơi rất lớn nhưng âm thanh vừa rồi lại vô cùng rõ ràng, cô có nên qua đó cứu người không?

Suýt bị lừa bán khi còn bé khiến cô đối xử với người lạ vô cùng cẩn thận.

Vừa nghĩ như vậy, cô lại nghĩ đến chuyện mình còn phải cứu mẹ của quản đốc xưởng sắt thép để dựa vào đó tìm kiếm sự che chở.
 
Back
Top Bottom