Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 60: Chương 60



“Mặc dù không thể khống chế sự thay đổi trong tình cảm của người khác, nhưng chúng ta có thể khống chế trái tim mình.”

Dường như cho dù Bạch Vân nói rất nhiều thì Thẩm Triều Triều nho nhỏ cũng không hiểu được, cuối cùng bà chỉ dịu dàng cười một tiếng.

Bà nghịch ngợm đưa tay vò rối tóc Thẩm Triều Triều, nói một lời chúc phúc chân thật nhất: “Mong rằng Triều Triều của mẹ có thể an khang cả đời, không sầu không lo!”

Nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình, khóe mắt Thẩm Triều Triều ửng hồng, khịt mũi một cái.

Cũng chính bởi vậy nên cô luôn cố gắng để mình được sống tốt hơn, trước kia là như vậy, hiện tại cũng là thế.

Cô cũng muốn thử cố gắng trong cuộc hôn nhân này một phen, chỉ có trải qua mới có thể biết được cảm nhận trong đó... Hơn nữa, cô cảm thấy Cố Kỳ Việt thật ra rất tốt, còn có thể giúp cô đạp ngã người xấu~

Cho dù anh có hơi cao lớn dọa người, nhưng có lẽ, nhìn lâu sẽ quen?

Trong suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ dâng lên khiến Thẩm Triều Triều dần dần nhắm hai mắt lại, hy vọng đối với tương lai tựa như đã hòa tan nỗi sợ hãi, cô có niềm hy vọng rằng mình cũng có thể có được một cuộc sống bình thường thêm lần nữa.

*

Ngày thứ hai sau hôn lễ, Cố Kỳ Việt ở một đêm trên ghế xếp của đồn công an, đợi đến khi tỉnh lại, thân hình cao lớn khỏe mạnh của anh mới đứng dậy, tùy ý giãn người.

Cơ bắp cứng rắn trên người anh bị động tác tác động vẫn vô cùng nổi bật dù là cách một lớp quần áo.

Những tên côn đồ bị tạm giam khác thấy vậy, không khỏi dùng vẻ mặt hâm mộ ngắm nhìn, bọn họ cũng muốn giống như anh Cố, chỉ nhìn thôi cũng đã vô cùng có hương vị đàn ông, vừa ra khỏi cửa sẽ khiến mấy cô gái lớn nhỏ c.h.ế.t mê c.h.ế.t dại.

Tuy bên ngoài đều nói anh Cố có tính tình nóng nảy dọa người, không dễ ở chung, nhưng lần nào cũng đều có phụ nữ lén lút ngắm nhìn.

Những quả phụ kia càng thèm đến ch** n**c miếng...

DTV

Hầy, đáng tiếc, cho dù bọn họ cố gắng rèn luyện thân thể thế nào cũng không luyện được như anh Cố... Chẳng qua, hình như anh Cố cưới vợ rồi?

Đang lúc đám côn đồ nghĩ đến chuyện này, vừa định hỏi thì Cố Kỳ Việt lại thuần thục đi đến tủ đựng đồ của cảnh sát, lấy ra cốc đánh răng và khăn mặt của mình từ trong đó, không chút khách khí mà ngồi xổm ngoài cổng lớn đồn công an, động tác nhàn nhã rửa mặt một phen.

Trong lúc đó anh còn thuận tiện chào hỏi với cảnh sát Chu đang đạp xe đi làm một tiếng, khiến cảnh sát Chu bó tay, cuối cùng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc nhìn thằng ranh con này một cái.

Đúng là coi đồn công an thành nhà mình rồi!

Sau khi nhẹ nhàng khoan khoái rửa mặt xong, Cố Kỳ Việt mới ngồi trên hàng ghế, giơ tay vuốt tóc mái ướt trên trán ra sau đầu, để lộ vầng trán trông rất có khí thế nhưng đôi mắt hoa đào kia cũng bộc lộ vẻ mê người.

Trẻ tuổi lại đẹp trai, có sức hấp dẫn.

Chỉ có điều, trong đồn công an lúc này chỉ có một đám côn đồ đang bị tạm giam tạm thời và cảnh sát Chu, cho dù Cố Kỳ Việt có đẹp trai mê người đến thế nào cũng không có ai thưởng thức.

Sau khi cảnh sát Chu đặt xong đồ đạc cá nhân, hắn ta nhìn thoáng qua Cố Kỳ Việt đang vô cùng nhàn nhã, nhất thời cảm thấy mắt mình đau, cũng không biết kiếp trước hắn ta đã làm gì bậy mà lại gặp phải tên Cố Kỳ Việt đau đầu này.

Bên phía nhà họ Lưu hiển nhiên không muốn từ bỏ ý đồ nhưng tên Cố Kỳ Việt này thật sự không nôn nóng một chút nào cả.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 61: Chương 61



Cảnh sát Chu nhịn xuống xúc động muốn thở dài, hắn ta cuộn hồ sơ trong tay lại, sau đó đi tới trước mặt Cố Kỳ Việt gõ gõ vách tường, chuẩn bị trò chuyện một chút.

Suy nghĩ một lát, cảnh sát Chu chuẩn bị theo phương hướng tốt nhất: “Cố Kỳ Việt, chúc mừng cậu đã kết hôn, cô dâu rất xinh đẹp, sau này...”

“Cảnh sát Chu, không biết nói thì đừng nói nữa, tôi vẫn còn độc thân!”

DTV

Đáng tiếc, lời nói trong miệng cảnh sát Chu còn chưa dứt thì đã bị Cố Kỳ Việt nhíu mày cắt ngang khiến cảnh sát Chu tức giận nở nụ cười, trực tiếp đưa ra chứng cứ: “Không thể nào, bạn tôi làm việc ở sở đăng ký kết hôn thành phố Giang Lâm, cậu ấy nói cậu và đồng chí Thẩm đã đăng ký kết hôn rồi.”

“...”

Nghe nói như thế, gương mặt Cố Kỳ Việt trực tiếp đen đi, anh cũng không hoài nghi là giả.

Dù sao, mẹ anh cũng có thể làm ra loại chuyện này, chỉ là bà nội không ngăn cản sao?

Còn có ba anh cũng đồng ý?

Cố Kỳ Việt vẫn chưa biết mình đã thất sủng, có hơi phiền não giơ tay vuốt vuốt tóc, không ngờ cho dù anh không về nhà thì cũng không thể ngăn cản mình kết hôn thành công, vậy anh còn ở chỗ này chờ cái gì!

Mau về nhà xem có cách giải quyết nào khác không!

Ngay sau đó, Cố Kỳ Việt cũng không quanh co lòng vòng nữa: “Cảnh sát Chu, tôi có thể về nhà chưa?”

“Không được, cần có người đến bảo lãnh thì cậu mới có thể rời đi.”

Bị cảnh sát Chu từ chối, Cố Kỳ Việt cũng không tức giận, anh chỉ buồn bực một mình... Không biết sao Thẩm Triều Triều lại có năng lực lớn như vậy, thuyết phục được tất cả những người khác trong nhà họ Cố.

Không phải Cố Kỳ Việt chán ghét Thẩm Triều Triều.

Chỉ là anh ghét kết hôn.

Kết hôn thì có gì tốt?

Vừa nghĩ tới bên cạnh mình có thêm một người phụ nữ thích khóc lóc sướt mướt, Cố Kỳ Việt lập tức cảm thấy đầu mình đau nhức.

Mà Thẩm Triều Triều lại còn vô cùng đáng thương, mới nói cô vài câu là cô đã rất sợ hãi... Cố Kỳ Việt tình nguyện gặp phải một người phụ nữ ngang ngược không nói đạo lý chứ không muốn gặp phải kiểu người như Thẩm Triều Triều.

Cô như mèo con nho nhỏ, không đợi anh kịp làm gì thì đã sợ hãi rụt rè co lại thành một quả cầu, dáng vẻ như không hề có cảm giác an toàn, còn đang lén lút run rẩy.

Nếu quả thật anh muốn làm chút gì đó thì có lẽ là đợi đến buổi tối ngủ thiếp đi, sau đó bị cảm giác áy náy đánh thức rồi tặng cho mình một cái tát!

Tóm lại là phiền muốn chết.

Khi mày Cố Kỳ Việt đang nhíu lại đến mức có thể treo bình dầu, cảnh sát Chu trái lại cảm thấy hiếm lạ, hắn ta không hiểu lắm, hỏi: “Ai cũng nói vợ cậu đẹp như tiên trên trời, sao thằng nhóc cậu còn ôm một dáng vẻ mặt ủ mày ê thế?”

Cố Kỳ Việt im lặng liếc mắt, ngay sau đó rầu rĩ không vui mở miệng: “Nhà nước cũng không quy định kết hôn nhất định phải vui vẻ ra mặt.”

Đang lúc cảnh sát Chu cảm thấy nói chuyện phiếm với Cố Kỳ Việt có thể đoản thọ thì có một người che kín mít toàn thân đột nhiên xuất hiện trước cổng chính đồn công an, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi, cảnh sát Chu... có ở đây không, tôi đến... nộp tiền bảo lãnh cho Cố... Kỳ Việt...”

Chờ cảnh sát Chu giương mắt lên nhìn, nhất thời lâm vào trầm mặc.

Hắn ta đột nhiên hiểu vì sao Cố Kỳ Việt không cười nổi... Khụ khụ, không ngờ đồng chí Thẩm lại là Thẩm Triều Triều, thật sự là khiến người ta phải kinh ngạc!

Không chỉ cảnh sát Chu kinh ngạc, đám côn đồ bên cạnh cũng vậy, bọn họ nhìn Thẩm Triều Triều đến bảo lãnh Cố Kỳ Việt mà lại che kín đến mức ngay cả mặt cũng không lộ ra, nhất thời nhao nhao liếc mắt nhìn nhau.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 62: Chương 62



Do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn đưa ra quyết định, cùng nhau hô một tiếng “Chào chị dâu!” về phía Thẩm Triều Triều.

Tuy mấy tên côn đồ này trông gầy yếu nhưng giọng lại rất lớn.

Thẩm Triều Triều sợ tới mức không dám tới gần, cô đứng ở cửa, thân thể cứng ngắc, cảm thấy mình thật sự đã đánh giá bản thân quá cao...

Cô tưởng rằng đã có kinh nghiệm ra ngoài lúc trước, bây giờ chỉ cần dẫn Cố Kỳ Việt về nhà, cô có thể làm được!

Nhưng tầm mắt mà những người khác quăng tới dọc theo đường đi cứ như d.a.o nhỏ cắt ở trên người cô.

Hoàn cảnh xa lạ cùng những người xa lạ khiến Thẩm Triều Triều run rẩy cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng đi tới đồn công an, kết quả lại bị tiếng la của những người khác dọa cho nhảy dựng lên.

Ngón tay cô nắm chặt góc áo, muốn nói chuyện nhưng lại không thể lên tiếng được.

Cô gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, cắn chặt môi đến trắng bệch.

“Câm miệng hết cho tôi, đừng có ồn ào điếc tai.”

Cố Kỳ Việt bực bội quay đầu nhìn mấy người kia một cái, khiến mọi người im lặng ngay lập tức, sau đó anh lại hỏi cảnh sát Chu: “Tôi có thể đi chưa?”

“Được, đi đi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa.”

Cố Kỳ Việt coi như không nghe thấy lời cuối cùng, anh bước nhanh đến cổng đồn công an, lúc đi ngang qua Thẩm Triều Triều còn cụp mắt nhìn thoáng qua cô, lại là cái dáng vẻ đáng thương này!

Vốn anh định trực tiếp đi thẳng một mạch.

Thế nhưng Cố Kỳ Việt vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng, anh dừng bước, sau đó dùng giọng điệu không tốt lắm nói với Thẩm Triều Triều: “Còn thất thần làm gì, đi thôi!”

Thẩm Triều Triều có hơi ngơ ngác khi nghe được câu này, đợi đến khi cô kịp phản ứng mới vội vàng dùng sức gật đầu.

DTV

Ngay sau đó cô cúi chào cảnh sát Chu rồi đuổi theo phía sau Cố Kỳ Việt rời đi... Làm cho cảnh sát Chu khó hiểu giơ tay gãi đầu, nghĩ rằng phương thức biểu đạt cảm ơn của lớp trẻ hiện tại đã biến thành cúi đầu chào rồi sao?

Mà Cố Kỳ Việt rời khỏi đồn công an thật sự càng nghĩ càng tức, cuối cùng anh khó chịu dừng bước, trực tiếp xoay người lại muốn nói chuyện với Thẩm Triều Triều.

“Thẩm Triều Triều, ly hôn đi, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể...”

Cố Kỳ Việt dừng lại đột ngột khiến Thẩm Triều Triều đang theo sát không thể lập tức dừng bước nên ngay giây tiếp theo, cả người cô va phải anh, lảo đảo ngã vào trong lòng đối phương.

Chuyện này không ai ngờ tới.

Trong lúc ngắn ngủi đó, thân thể hai người đều cứng ngắc giữ vững nguyên trạng, không nhúc nhích một chút nào, nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Triều Triều ở ngay trong n.g.ự.c anh vừa giống như bột mì lại giống như kẹo dẻo, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.

Da mặt phơi nắng không đen của anh hiện lên màu đỏ ửng rõ ràng.

Thậm chí còn nhanh chóng lan tràn thẳng đến bên tai, khiến lỗ tai đều trở nên đỏ rực.

Đợi đến khi phát hiện nhiệt độ trên mặt mình cực nóng, trong lòng Cố Kỳ Việt mới không khỏi thầm mắng một tiếng không có tiền đồ, sau đó anh giơ một tay lên muốn đẩy Thẩm Triều Triều ra, nhưng khi sắp chạm tới cô, tay trái lại giống như có suy nghĩ của mình, căn bản không nghe theo kiểm soát.

Khác với tưởng tượng cưỡng ép đẩy ra, cuối cùng biến thành vươn ngón trỏ, chạm vào đầu vai Thẩm Triều Triều.

Mà kiểu đụng chạm như vậy rõ ràng không dùng nhiều sức nhưng lại khiến Thẩm Triều Triều luống cuống rụt vai.

Nhiệt độ trên mặt cô không thấp hơn Cố Kỳ Việt, lại bởi vì khăn quàng cổ che mặt nên dường như sức nóng không thể tiêu tán khiến hai má cô đỏ bừng, đôi mắt đen ngập nước mang theo vẻ ngượng ngùng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 63: Chương 63



Tuy Cố Kỳ Việt đã là chồng của cô, có giấy chứng nhận hợp pháp, nhưng đột nhiên tiếp xúc thân mật vẫn làm cho người ta chịu không nổi.

Hai tay cô đặt trên n.g.ự.c Cố Kỳ Việt hiện giờ có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm của các cơ bắp dưới lòng bàn tay, nhấp nhô theo hơi thở của anh, khiến Thẩm Triều Triều hoàn toàn không dám động đậy.

Hơi thở của đàn ông trưởng thành tỏa ra mãnh liệt, đủ để chứng minh sự trẻ tuổi cường tráng vô cùng.

Chỉ là, lòng bàn tay của Thẩm Triều Triều lại càng ngày càng nóng khiến cô theo bản năng muốn dời đi nhưng lại bởi vì quá mức căng thẳng nên dùng không đủ sức, trượt một đường rồi vừa vặn dừng ở vị trí phần bụng.

Bàn tay cô còn không tự chủ nắm lấy vài cái.

“Thẩm! Triều! Triều!”

Cũng chính vì mấy lần chọc vào tổ ong vò vẽ này mà sắc mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ, lúc này anh cũng không tiếp tục hạ thủ lưu tình nữa, trực tiếp giơ tay tóm lấy bả vai mảnh khảnh của Thẩm Triều Triều, đẩy cô ra khỏi lòng mình.

Bị Cố Kỳ Việt bắt được, Thẩm Triều Triều biết mình đã gây họa, cô hoảng hốt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin... lỗi... Tôi... không cố ý...”

Bởi vì kinh sợ nên thân thể Thẩm Triều Triều khẽ run rẩy, khiến Cố Kỳ Việt vẫn còn giữ bả vai của cô cảm nhận được rõ ràng, anh lập tức rầu rĩ không vui thu hồi tính tình.

Lại nữa rồi!

Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Triều Triều như vậy, dường như anh làm cái gì cũng như đang ức h.i.ế.p cô nhỏ yếu đuối.

Nếu như Thẩm Triều Triều có thể gây phiền phức cho người khác giống như Lưu Tư Tư, lúc anh chỉnh đốn thì căn bản cũng không chịu bất kỳ áp lực gì, nhưng cô lại giống như động vật nhỏ vô hại, gặp phải nguy hiểm chỉ biết co thành quả cầu run lẩy bẩy.

Đừng nói trực tiếp chỉnh đốn một trận, cô chỉ có thể khiến người ta không nhịn được muốn giúp đỡ một chút mà thôi.

Có lẽ biểu hiện của Thẩm Triều Triều quá mang tính lừa gạt nên đã khiến Cố Kỳ Việt căn bản không nhớ ra lần thứ hai gặp nhau ở đồn công an là vì Thẩm Triều Triều vô hại đã cầm gậy gỗ đập vỡ đầu một người đàn ông...

Bây giờ nhìn dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt chỉ có thể than nhẹ một tiếng, ngay sau đó chủ động lên tiếng: “Không sao, tôi không tức giận, cô không cần sợ.”

Chẳng qua nói xong lời này, anh chuyển đề tài: “Lời lúc trước tôi nói, cô có nghe được không? Giữa chúng ta căn bản không có cảm tình gì mà lại đột nhiên kết hôn, như vậy là không đúng, có lẽ người khác có thể chấp nhận, nhưng tôi thì không!”

Nhắc tới đề tài ly hôn, Thẩm Triều Triều vừa mới yên lòng lại lập tức căng thẳng.

DTV

Cô bất an đưa tay níu lấy góc áo, tuy hôn lễ ngày đó đã khiến Vương Kiến Thiết biết khó mà lui, nhưng người này giống như sâu bọ trốn trong bóng tối, không biết khi nào lại đột nhiên xuất hiện.

Trừ phi kéo người này xuống ngựa.

Nhưng mà...

Thẩm Triều Triều chỉ là một người bình thường, thậm chí cô còn có chứng bệnh sợ hãi người khác, mà Vương Kiến Thiết lại là quản đốc xưởng máy móc, bất kể là tài lực hay là mối quan hệ vân vân cũng đều hơn xa người thường.

Muốn giải quyết một người như vậy quả thật quá khó khăn.

Phải biết rằng kế hoạch tự cứu ban đầu của Thẩm Triều Triều cũng không phải là gả cho Cố Kỳ Việt, mà là muốn tìm kiếm sự che chở, cho đến khi biết được kế hoạch này không thể thành công nên mới mở ra một lối tắt khác.

Giống như người rơi xuống nước tóm được khúc gỗ trôi, mặc kệ ra sao cũng sẽ không buông tay.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 64: Chương 64



Cho nên, Thẩm Triều Triều cố lấy dũng khí, giọng nói run rẩy hỏi: “Anh đã có người trong lòng rồi sao?”

Cố Kỳ Việt bị Thẩm Triều Triều hỏi như vậy thì sửng sốt, sau đó anh phản ứng lại, tuy rất muốn thuận thế gật đầu nhưng anh lại khinh thường nói dối: “Không có.”

Câu trả lời như vậy đã giúp Thẩm Triều Triều hơi an tâm trong lòng, mặc dù trước đó đã hỏi qua nhưng cô vẫn muốn bản thân mình xác nhận lại một lần nữa, hôm nay đã nhận được đáp án, cô lập tức kiên định mở miệng: “Không có tình cảm thì có thể... Chậm rãi bồi dưỡng, tôi sẽ không ly hôn!”

“...”

Sau khi nhận được câu trả lời nằm trong dự liệu, Cố Kỳ Việt bực bội giơ tay túm tóc.

Xem ra, muốn ly hôn thì phải tìm cách khác.

“Thẩm Triều Triều, cuối cùng rồi tôi cũng sẽ tìm được cách khiến cô chịu ly hôn, chúng ta cứ chờ xem!”

Biết không thể thuyết phục Thẩm Triều Triều, sau khi Cố Kỳ Việt nói một câu hung ác đã lập tức nhấc chân chạy về nhà, ngủ ở đồn công an cực kỳ không thoải mái, anh phải về nhà ngủ bù!

Chẳng qua mới đi được một đoạn, Cố Kỳ Việt lại cảm thấy không đúng.

Chờ anh dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau thì trông thấy Thẩm Triều Triều lề mề giống như ốc sên bò, anh nhất thời bất đắc dĩ giơ tay nâng trán, cảm thấy từ sau khi gặp Thẩm Triều Triều, tính tình anh thật sự đã trở nên siêu tốt!

DTV

Giống như lúc này, anh không trực tiếp nhấc chân rời đi mà là hô về phía Thẩm Triều Triều: “Đi chậm như vậy là muốn đến tối mới về đến nhà à? Mau đuổi theo đi, nhỡ vứt cô lại thì tôi lại bị cả nhà trách mắng.”

Tuy giọng điệu của Cố Kỳ Việt không tốt, nhưng trong mắt Thẩm Triều Triều, anh là một người rất tốt!

Rõ ràng Cố Kỳ Việt rất tức giận nhưng vẫn nguyện ý dừng lại chờ cô.

Từ khi gặp qua cảnh tượng tương lai trong cuộc đời, tiếp xúc với nhiều sự ác ý, vì vậy cho dù ý tốt hôm nay chỉ nhỏ xíu thôi cũng có thể khiến Thẩm Triều Triều vô cùng cảm động!

Như chị Đại Lâm, chủ nhiệm Diệp và bà nội Vương, trên đời vẫn có người tốt!

Bây giờ còn có thêm một Cố Kỳ Việt.

Cô chạy chậm một hồi đã nhanh chóng đến bên cạnh Cố Kỳ Việt, khoảng cách không gần lắm nhưng cũng chỉ cách hai ba bước...

Vốn dĩ ban đầu cô còn hơi không dám đi trên con đường có đông đảo người qua lại, nhưng Cố Kỳ Việt lại giống như một bức tường rắn chắc chắn ở trước mặt, mang đến cảm giác an toàn cho người khác.

Thẩm Triều Triều dần dần buông lỏng bàn tay đang níu chặt góc áo, hô hấp trở nên vững vàng, ánh mắt mang theo tò mò dưới lớp khăn quàng cổ nhìn ngó xung quanh, đã lâu rồi cô không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Mấy lần trước ra ngoài quá mức khủng hoảng nên cô cũng không dám dừng lại quá lâu, không cẩn thận quan sát cảnh sắc bốn phía trông như thế nào.

“Tập trung một chút!”

Tuy Cố Kỳ Việt tức giận Thẩm Triều Triều nước đổ đầu vịt, nhưng anh vẫn chia sức chú ý ra đặt ở trên người cô, khi nhìn thấy bước chân của Thẩm Triều Triều chậm lại, anh sẽ lên tiếng nhắc nhở.

Thẩm Triều Triều nhỏ giọng trả lời, sau đó tiếp tục chạy chậm theo sau.

Tiếp xúc với Thẩm Triều Triều nhiều hơn, Cố Kỳ Việt cũng phát hiện cô khác với những người khác, như lúc này, cô có hơi giống dê con mới sinh đang tập làm quen, thử đi lại và chạy trốn.

Đây cũng là nguyên nhân cho dù Cố Kỳ Việt có tức giận như thế nào cũng sẽ không tức giận Thẩm Triều Triều.

Hầy!

Phiền phức khó giải quyết!

Đang lúc Cố Kỳ Việt nghĩ có phải mình đánh người nhiều quá rồi nên mới gặp phải báo ứng như vậy hay không thì đột nhiên nghe thấy có người chào hỏi anh: “Cố Kỳ Việt, cậu đã về rồi à, chậc chậc, thằng nhóc cậu thật sự là có phúc!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 65: Chương 65



Cố Kỳ Việt liếc xéo một cái, nhìn khuôn mặt xa lạ lại mang theo một ít quen thuộc của đối phương, lúc này đã đi tới quận Lâm An phố Tây nên có lẽ là người ở nơi này.

Nhiều nhất chỉ tính là hàng xóm, khiến anh không kiên nhẫn mở miệng: “Vào đồn công an là phúc à, cho cậu cái phúc này thì cậu có muốn không?”

Chỉ một câu nói đã làm cho đối phương nghẹn họng, hôm nay không có cách nào để tiếp tục trò chuyện nữa, nhưng nghĩ đến một thoáng kinh hồng trong hôn lễ.

Là một người đàn ông chưa lập gia đình cùng tuổi với Cố Kỳ Việt, hắn ta lại không khỏi chua xót: “Nếu có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp, đừng nói là vào đồn công an, bảo tôi ngồi tù cũng được! Đáng tiếc là số tôi không tốt bằng cậu, nhàn nhã nhắm hai mắt lại cũng có thể tùy tiện tìm thấy.”

Thấy người lạ đến gần, Thẩm Triều Triều bèn mượn thân hình cao lớn của Cố Kỳ Việt để che chắn bản thân, chỉ là không ngờ đối phương lại đột nhiên nhắc tới cô.

Mà Cố Kỳ Việt lại cảm thấy khó hiểu, nghĩ đối phương có phải đang hả hê khi người gặp họa không?

Còn cười nhạo anh!

Thẩm Triều Triều cầm khăn quàng cổ che mặt mỗi ngày thì có thể xinh đẹp đến đâu?

Biết đâu còn che mặt xuất hiện trong hôn lễ hôm qua... Nghĩ tới đây, Cố Kỳ Việt đột nhiên thấy hơi may mắn, anh tình nguyện ở lại đồn công an chứ không muốn bị mọi người vây xem.

Ba mẹ anh vất vả rồi.

Cũng không biết bà nội cả đời hiếu thắng có thể tức điên lên không.

Trong lòng suy nghĩ những điều này, Cố Kỳ Việt muốn mau chóng về nhà xem, bởi vậy nên không muốn lãng phí thời gian với những người không quan trọng, anh giơ tay xắn tay áo để lộ cánh tay cường tráng, ngay sau đó cụp mắt nhìn đối phương một cái, cái nhìn từ trên cao mang cảm giác áp lực mười phần.

Khiến đối phương còn muốn tiếp tục ghen tỵ vài câu không còn dám nói tiếp nữa.

Sau đó người đó cười ha ha nói mình có việc rồi nhanh chóng xoay người rời đi, bầu không khí không có tạp âm ảnh hưởng cũng trở nên trong lành hơn nhiều, Cố Kỳ Việt tiếp tục dẫn theo Thẩm Triều Triều về nhà, trong lúc đó còn có hơi tò mò liếc nhìn cô một cái.

Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được hình ảnh Thẩm Triều Triều vô cùng sợ hãi người khác xuất hiện ở hôn lễ.

Cố Kỳ Việt sửng sốt trong chốc lát, anh vẫn không nhịn được mà hỏi Thẩm Triều Triều: “Hôm qua tôi không tham dự hôn lễ, chẳng lẽ cô không tức giận sao?”

Thẩm Triều Triều nghe nói như thế, một người nghĩ đến việc đi ngủ một mình sẽ an tâm và ngon lành hơn như cô có chút chột dạ mím môi, giấu đi ý nghĩ chân chính của mình, ngoài miệng nói: “Không tức giận... Anh cũng không muốn... bị giam mà...”

Ngoài những lúc khủng hoảng ra, khi Thẩm Triều Triều chột dạ hoặc nói dối đều sẽ bị lắp bắp.

DTV

Cố Kỳ Việt không rõ ràng chuyện này lắm nên cũng không biết, nghe Thẩm Triều Triều còn giải vây cho anh, anh chỉ cảm thấy cô vẫn còn rất tốt... Đáng tiếc, bị giam là do chính anh nguyện ý, dù vẫn không thể thành công ngăn cản mình kết hôn.

Vì vậy, trong mắt Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều ngoại trừ đáng thương ra thì còn có thêm một ấn tượng ngây thơ.

Đang lúc Cố Kỳ Việt muốn nói chuyện với Thẩm Triều Triều thì một giọng nói đáng ghét vang lên cách đó không xa: “Ô, nhìn xem đây là ai vậy? Sao lại ra khỏi đồn công an rồi? Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng là sẽ ở trong đó mười ngày nửa tháng luôn chứ!”

Cố Kỳ Việt nhíu mày, nét mặt không tốt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lưu Tư Viễn ngày hôm qua vẫn còn sợ tới mức sắp ngất xỉu mà hôm nay lại nhảy nhót tưng bừng.

Dáng vẻ xấu xí khiến người ta vừa nhìn đã muốn tát một cái.

Mấy người nhà họ Lưu này thật sự là bọ chét, khiến người ta chán ghét vô cùng!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 66: Chương 66



Cố Kỳ Việt đè nén cơn giận, anh không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lưu Tư Viễn, ngay sau đó cười nhạo: “Mày không c.h.ế.t trong bệnh viện, tao ra khỏi đồn công an, không phải rất bình thường sao?”

Nói xong, dường như còn ngại lời nói không đủ chọc người khác nên Cố Kỳ Việt lại tiếp tục: “Thế nào, bị tao đánh vào bệnh viện là chuyện rất vinh quang sao? Lưu Tư Viễn, mày không được à, tuổi còn trẻ đã hư như vậy, sau này cứ gọi mày là Lưu Tiểu Hư thôi.”

Giữa đàn ông vẫn luôn vô cùng để ý đến chuyện được hay không được.

Đương nhiên Lưu Tư Viễn cũng vậy, khóe miệng vốn đang giương lên của hắn lập tức hạ xuống, cũng không còn hả hê khi người khác gặp họa nữa, mà dùng một đôi mắt tựa như bốc hỏa nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, thốt lời oán hận ra khỏi miệng: “Cố Kỳ Việt, mà mày có bệnh đúng không, nhiều người như vậy mày không đánh, hết lần nà y tới lần khác cứ luôn nhằm vào tao!”

Tính cả lần này bị Cố Kỳ Việt đánh đến hộc m.á.u vào bệnh viện thì Lưu Tư Viễn đã bị anh đánh liên tục năm, sáu lần, mỗi lần đều chưa nói được hai câu đã bị đánh một trận.

Ngay cả nguyên nhân cũng không có, Lưu Tư Viễn cũng từng không phục mà hỏi Cố Kỳ Việt, kết quả người này chỉ nói nhìn thấy hắn là ngứa tay… khiến Lưu Tư Viễn bị đánh cũng trở nên tức giận, lần này nhất định phải khiến tên Cố Kỳ Việt này đẹp mắt.

Chẳng qua nghĩ đến chị hai nhà mình, cơn tức giận của Lưu Tư Viễn hơi giảm xuống, nét mặt ý vị sâu xa xuất hiện trên mặt hắn, có ý ám chỉ nói: “Hay là, thật ra mày có ý với chị hai Lưu Tư Tư của tao...”

Cố Kỳ Việt nghe ra ý xấu trong lời nói của Lưu Tư Viễn, anh siết chặt nắm đấm, vốn anh muốn tạm tránh đầu ngọn sóng nhưng bây giờ không duy trì được nữa, thầm nghĩ chỉ muốn đánh Lưu Tư Viễn vào lại bệnh viện thêm một khoảng thời gian, thuận tiện rửa sạch cái miệng thối kia: “Nếu đã phun phân khỏi miệng thì ngậm lại đi!”

Nói xong, anh muốn tiến lên vung nắm đấm, chỉ là còn chưa đi được mấy bước thì góc áo đã bị ai đó giữ chặt lại.

Cho đến lúc này, Cố Kỳ Việt mới nhớ ra Thẩm Triều Triều nhát gan vẫn còn ở đây!

“Cố Kỳ Việt, đừng... đừng đánh nhau... Bên kia có người!”

Thẩm Triều Triều bị Cố Kỳ Việt cao lớn che chắn, hơn nữa cô đã quen thói co rúm tránh né nên những người khác đều không phát hiện ra sự tồn tại của cô, ngược lại còn bị cô phát hiện điểm khác thường.

Ngay tại chỗ rẽ phía trước, thỉnh thoảng sẽ có hai người thò nửa người trên ra, lén lút nhìn chằm chằm sang bên này, trên cánh tay đeo huy hiệu màu đỏ vô cùng dễ thấy.

Tuy trước kia Thẩm Triều Triều chưa từng ra ngoài, nhưng cô cũng nghe thấy ba từng đề cập đến chuyện bên ngoài.

Nên cô biết có Hồng vệ binh!

Mà sau khi Cố Kỳ Việt nghe Thẩm Triều Triều nhắc nhở mới lập tức phát hiện điều mờ ám, trong nháy mắt đã đoán được thằng cháu trai Lưu Tư Viễn này đang gài bẫy anh!

So với đồn công an, cách mạng sẽ không thèm kiêng nể gì hơn, hơn nữa Lưu Tư Viễn còn là một Hồng vệ binh nổi tiếng.

Lưu Tư Viễn không biết vì sao Cố Kỳ Việt cứ luôn đánh hắn.

Thật ra rất đơn giản, chính là vì không ưa.

Những phần tử trí thức giỏi giang kia không nên bị đối xử như vậy!

Lưu Tư Viễn là đầu lĩnh Hồng vệ binh, không chỉ lên tiếng nhục mạ mà thậm chí còn ra tay đánh đập, tra tấn người ta đến nỗi tuyệt vọng tự sát...

DTV

Cố Kỳ Việt từ nhỏ đã từng sống với người cậu làm nghiên cứu khoa học một khoảng thời gian, nhà ông ấy không chỉ lớn mà còn có một bức tường toàn là sách, chỉ cần không làm hư hao gì là có thể tùy ý quan sát, cũng nhờ vào đoạn trải nghiệm này mà đã mở ra tình yêu mãnh liệt của anh dành cho máy móc.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 67: Chương 67



Anh cũng từng nói năng hùng hồn với hai mắt tỏa sáng.

Chỉ là có một số việc không phải cứ kiên trì là có thể thành công, còn có những thứ bất khả kháng khác, Cố Kỳ Việt từ nhỏ không chỉ có đầu óc thông minh mà sức khỏe cũng vô cùng ưu tú, trở thành đứa cháu trai được Cố Cảnh Lâm coi trọng nhất.

Nên ông nội ắt phải bồi dưỡng anh!

Vì thế, lấy lý do “vì muốn tốt cho con” biến thành gông xiềng buộc ở trên cổ anh, chờ mong sẽ bồi dưỡng ra được một con rối gỗ ngoan ngoãn nghe lời.

Tốt nhất là anh nên tuân theo kế hoạch đã sớm được quy định để hoàn thành phần đời còn lại.

Điều này làm cho Cố Kỳ Việt không thể chấp nhận nổi, nhưng chỉ cần biểu hiện kháng cự là sẽ bị gậy gộc dạy dỗ đánh đập và giam cầm, ý đồ tẩy não hết lần này đến lần khác khiến anh phải thỏa hiệp... Mà dưới sự đối xử áp lực như vậy, Cố Kỳ Việt không chịu thỏa hiệp, ngược lại còn trở nên chống đối.

Cho dù vết thương chồng chất thì đã sao?

Đánh càng hung ác, anh lại càng ngông cuồng.

Cho đến khi anh trở thành mũi nhọn lợi hại nhất trong quân đội, cho đến khi không còn ai có thể đánh thắng được anh, cho đến khi...

Cuối cùng vẫn là Vương Thải Hà phát hiện ra chuyện không đúng, nghiêm khắc trách cứ cách làm bạo lực trên thân người nhà của Cố Cảnh Lâm, về sau không được lấy bất kỳ lý do gì yêu cầu Cố Kỳ Việt đến thăm nữa, đợi đến khi biết được sai lầm rồi thì lại nói đến chuyện khác.

Từ đó bà ấy bắt đầu cuộc sống ly thân.

Đáng tiếc, lúc bà ấy phát hiện quá muộn nên thiếu niên nho nhỏ nghiêm túc lúc trước kia đã không còn trở về được nữa.

Bây giờ, phong cách của Cố Kỳ Việt chính là nhàn nhã buông thả.

DTV

Thiếu tiền thì đến chợ đen nhận mấy hóa đơn sửa chữa, những ngày còn lại thì không có việc gì làm, anh không cảm thấy sung sướng nhưng cũng không có khổ sở gì đối với một cuộc sống bình thản như vậy, chỉ là cứ sống như vậy đi!

Thế nhưng, đối với loại người lấy tra tấn người khác ra làm niềm vui như Lưu Tư Viễn, Cố Kỳ Việt nhìn thấy một lần là đánh một lần.

Bây giờ biết Lưu Tư Viễn chủ động gài bẫy, đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không dễ giẫm vào, anh đè nén cơn giận, đột nhiên cười cười nhìn Lưu Tư Viễn, trên mặt không mang ý tốt lắm: “Đánh mày sẽ làm bẩn tay tao, sau này đừng tùy tiện ra ngoài nữa nhé, cẩn thận bị người ta chụp bao tải đấy.”

Nói xong, anh cũng không thèm để ý đến loại tôm tép nhãi nhép mà trực tiếp dẫn Thẩm Triều Triều rời đi.

Chỉ còn lại Lưu Tư Viễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cố Kỳ Việt rời đi, sắc mặt khó coi, tuy lời nói vừa rồi không rõ ràng lắm nhưng vừa nghe đã biết anh sẽ không để yên.

Tên Cố Kỳ Việt c.h.ế.t tiệt này!

Sau này chắc chắn anh sẽ chơi đánh sau lưng.

“Đã sớm nói với em rồi, Cố Kỳ Việt không phải người bình thường, em không thể nào tóm được anh ấy đâu... Đều tại em, nếu như không phải em đưa ra chủ ý tồi tệ thì có lẽ chị đã được gả vào nhà họ Cố rồi, chứ không phải là trơ mắt nhìn Cố Kỳ Việt cưới một người phụ nữ khác!”

Đợi đến khi bóng dáng của Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều biến mất, một người phụ nữ thắt b.í.m tóc mới bước ra khỏi chỗ tối ở vách tường.

Trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ oán giận, khiến Lưu Tư Viễn liếc mắt nhìn thoáng qua là thấy chán ghét, mặc dù hắn vừa mới lấy Lưu Tư Tư ra để làm khó dễ Cố Kỳ Việt, nhưng tuỳ việc mà xét, loại phụ nữ như Lưu Tư Tư mới là không đáng giá nhất.

Còn muốn bám lấy Cố Kỳ Việt?

Nằm mơ đi!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 68: Chương 68



Lần này Cố Kỳ Việt không trúng bẫy khiến Lưu Tư Viễn phiền não lấy một hộp Đại Tiền Môn từ trong túi áo ra, rút một điếu thuốc rồi châm lên, hung hăng hút một hơi, lúc này mới cười lạnh nói: “Cho dù không có em đưa ra chủ ý thì chị cũng không gả vào nhà họ Cố được đâu, nếu thật sự muốn gả cho Cố Kỳ Việt thì phải dùng đến chiêu hiểm!”

Nói xong, trong mắt Lưu Tư Viễn lóe lên vài phần tàn nhẫn, hắn sẽ không thể để yên việc này!

*

Sau khi Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt trở về nhà họ Cố, Vương Thải Hà đang chờ ở phòng khách nghe thấy tiếng động bèn lập tức vui vẻ ra mặt rồi bước ra ngoài nghênh đón.

Cố Kỳ Việt thấy bà nội không có chuyện gì mới yên lòng, đồng thời nghĩ rằng hôn lễ ngày hôm qua hẳn là không xảy ra chuyện lớn.

Bà Vương vẫn rất vui vẻ.

Ở đồn công an miễn cưỡng ngủ một đêm mệt mỏi khiến Cố Kỳ Việt chủ động đòi hỏi sự quan tâm với Vương Thải Hà: “Bà nội, con về...”

“Ôi chao, cháu dâu xinh đẹp của bà rốt cuộc cũng trở về rồi, bà nội thật sự lo lắng muốn chết, nếu lần sau lại đi ra ngoài thì nhớ dẫn bà nội đi cùng nhé, vừa vặn tản bộ một chút, không thể để con ở bên ngoài một mình được! Lại đây lại đây, bà nội có mua lạc và kẹo, con cầm về phòng hết đi, còn có...”

Khóe miệng Cố Kỳ Việt nhanh chóng hạ xuống.

Anh vô cùng khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Triều Triều, không biết sao người phụ nữ này lại lợi hại như vậy, có thể khiến bà nội không thèm nhìn thẳng vào anh khi anh trở về!

Thẩm Triều Triều bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, cô vội vàng nói cảm ơn với Vương Thải Hà: “Cảm ơn bà nội... Bà ăn cùng con đi...”

“Được được được, chúng ta cùng ăn, vẫn là Triều Triều thương yêu người khác.”

DTV

Vương Thải Hà vừa nghe Thẩm Triều Triều nói vậy, lập tức mừng rỡ cười thấy răng không thấy mắt.

Sau đó thấy Cố Kỳ Việt đứng ở nơi đó vướng víu bèn vội vàng giơ tay quơ quơ, bảo anh đi đâu đó mát mẻ mà đợi, đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng đến bà ấy ở bên cạnh cháu dâu.

Thế là, Cố Kỳ Việt chỉ có thể rầu rĩ không vui lên lầu, sắc mặt u oán trở về phòng mình, yên lặng tiêu hóa sự thật rằng mình đã không còn được cưng chiều nữa.

Mà lúc Thẩm Triều Triều bị Vương Thải Hà kéo đến ngồi xuống sô pha trong phòng khách, biết bà Vương thích nhìn mình nên Thẩm Triều Triều đã ngại ngùng tháo khăn quàng cổ xuống một chút, để lộ đôi mắt to trong veo như nước.

Đôi mắt mang theo vui mừng, xinh đẹp linh động.

Tuy cô biết suy nghĩ của mình có chút không đúng, nhưng khi nhìn thấy bà Vương coi trọng cô hơn, trong lòng Thẩm Triều Triều sẽ có một niềm vui sướng đặc biệt, cô vui vẻ giống như một đứa trẻ ngây thơ, đồng thời hòa tan nỗi lo lắng ly hôn mà Cố Kỳ Việt đề cập đến.

Chẳng qua bà Vương hiểu Cố Kỳ Việt hơn, có lẽ biết phải làm thế nào mới có thể khiến anh thay đổi suy nghĩ, không nhắc đến chuyện ly hôn nữa!!!

Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Triều không do dự nữa, cô căng thẳng hỏi: “Bà nội, bà có biết... Cố Kỳ Việt thích cái gì... không ạ?”

Đang đắm chìm trong nhan sắc của cháu dâu thì đột nhiên nghe được câu này, Vương Thải Hà sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu cười cười, cảm thấy trẻ tuổi vẫn tốt hơn!

Sau đó, Vương Thải Hà suy tư một phen, cuối cùng đưa ra đề nghị đúng trọng tâm: “Triều Triều, tài nấu nướng của con thế nào?”

Tài nấu nướng?

Thẩm Triều Triều khiêm tốn gật đầu, nhỏ giọng khẽ “dạ” khiến Vương Thải Hà lập tức vỗ tay một cái, mặt mày hớn hở nói: “Vậy đi, hôm nay để tay con cầm muôi, thằng nhóc Tiểu Việt từ nhỏ đã tham ăn rồi, cũng dễ dỗ.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 69: Chương 69



Cứ như vậy, sau khi Thẩm Triều Triều và Vương Thải Hà nói chuyện xong thì lập tức đi vào phòng bếp.

Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cũng không nhiều, bình thường nhà họ Cố đều trực tiếp mua cơm từ căn tin của xưởng để giảm bớt trình tự rườm rà khi tự mình nấu cơm, hơn nữa tay nghề của đầu bếp căn tin cũng không tồi.

Vương Thải Hà xem xét, thế này không được, lần đầu tiên cháu dâu nấu cơm không thể đơn sơ như thế!

Ngay sau đó bà ấy bảo Thẩm Triều Triều chờ một chút, càng già càng dẻo dai nhanh chóng chạy lên lầu hai gọi điện thoại cho con trai mình, yêu cầu Cố Hằng phái người đi mua rau dưa và thịt, càng nhiều loại càng tốt.

Suy nghĩ thêm một chút, bà ấy lại gọi điện thoại đến bệnh viện, bảo Diệp Phương buổi trưa trở về ăn cơm!

Vừa vặn hôm nay Diệp Phương không nhận ca cấp cứu nào ở bệnh viện, chỉ cần dẫn theo những bác sĩ khác là được, nghĩ đến cuộc điện thoại mẹ chồng cố ý gọi tới, bảo bà vừa tan tầm thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.

Nửa đường, bà gặp Cố Hằng cũng tan tầm trở về, Diệp Phương nhíu mày.

Sao đồng chí Cố cũng về rồi?

Không phải ông bất mãn với chuyện Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt kết hôn sao?

Nhìn thấy tầm mắt của Diệp Phương đá sang, Cố Hằng giả vờ ho hai tiếng, không đợi ông tìm được lý do chính đáng thì Diệp Phương đã không nói gì, trực tiếp đi trước một bước...

Khóe miệng của Cố Hằng rũ xuống, cảm thấy từ khi Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố thì mẹ và vợ ông đều thay đổi!

Bọn họ không thèm quan tâm đến ông nữa.

Cố Hằng buồn bực nghĩ ngợi trong lòng nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nghiêm túc cứng rắn như cũ, vừa vào phòng khách đã buông cặp công văn xuống, sau đó đi đến phòng ăn ngồi xuống.

Lúc này, người nhà họ Cố đã tới đông đủ, ngay cả Cố Kỳ Việt cũng bị Vương Thải Hà bắt ra khỏi phòng, hiện giờ đang ôm vẻ mặt ai oán ngồi bên cạnh Cố Hằng, khiến Cố Hằng đột nhiên có một loại cảm giác dốc bồ thương kẻ ăn đong.

Xem ra không chỉ có ông bị lạnh nhạt.

Con trai ông cũng vậy!

Nghĩ vậy, Cố Hằng bưng bát lên, nhìn thịt băm xào bày ở trước mặt, ông không khỏi xoi mói bình luận một phen... Màu sắc xào bình thường, cũng không thơm lắm, trông phổ thông thế này chắc chắn sẽ không ngon.

Hừ, ông cũng không thiên vị như phụ nữ trong nhà, nhất định phải nghiêm khắc phê phán.

Cố Hằng đã đưa ra quyết định lập tức gắp một đũa thịt băm lên, sau khi bỏ vào trong miệng, vừa muốn mở miệng một cách không hề khách sáo thì kết quả... Hả???

Sao thịt băm này lại ngon thế!!!

Cố Hằng nghiêm mặt, đợi sau khi ăn xong thức ăn trong miệng, để tránh phán đoán sai lầm.

DTV

Ông lại gắp một đũa thịt băm.

Đưa vào trong miệng nhai một phen, lại nếm được vị tươi và mềm của thịt lợn được nấu chín vừa phải, hòa quyện với vị cay của ớt xanh giòn khiến cho món ăn này vô cùng cuốn.

Tóm lại, ngon!

Cho dù Cố Hằng không ưa Thẩm Triều Triều nhưng cũng không thể không thừa nhận tài nấu nướng của cô thật sự rất tuyệt!

Với tay nghề này cũng có thể đến nhà hàng quốc doanh làm đầu bếp!

Chẳng qua có lẽ chỉ có món sở trường này, những món khác không được ổn lắm... Ôm ý nghĩ bới móc, Cố Hằng lại gắp những món khác, kết quả ăn qua một lượt mới phát hiện không có món nào là không ngon.

Tất cả đều ngon đến độ khiến người ta suýt nuốt cả đầu lưỡi!!!

Không đúng! Đây đều là những món ăn gia đình bình thường, không quá khó làm, ngay cả ông cũng có thể xào được, nhưng muốn xào ra mỹ vị tuyệt hảo như vậy căn bản là không thể.

Nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng, Cố Hằng mới đưa ra kết luận.

Không liên quan đến những thứ khác, là thiên phú.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back