Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 70: Chương 70



Mà khi Cố Hằng ăn trong xấu hổ yên lặng, những người khác cũng khen ngợi không hề keo kiệt.

Vương Thải Hà vẫn luôn nấu cơm cùng Thẩm Triều Triều đã sớm nếm qua ở phòng bếp, đương nhiên biết những món ăn này rất ngon, bà ấy cảm thán với Diệp Phương trước mặt Cố Kỳ Việt: “Trước kia mẹ cũng từng nếm qua không ít món ngon nhưng lại không ngờ tất cả đều chẳng ngon bằng thức ăn mà Triều Triều nấu!”

“Đúng vậy, Triêu Triều nấu cơm quả thật rất ngon, hôm nay con cũng ăn thêm một bát nữa.”

Cố Kỳ Việt nghe hai người khen ngợi không dứt miệng, anh yên lặng ăn một miếng cơm, trong lòng r*n r* đau đớn, làm gì lố lăng như hai người họ nói chứ, chỉ là ăn ngon hơn một chút thôi!

Sau đó, hôm nay Cố Kỳ Việt ăn thêm ba bát cơm...

Thẩm Triều Triều ngồi đối diện Cố Kỳ Việt nhìn thấy tất cả mọi người đều thích món ăn cô làm, khuôn mặt giấu dưới khăn quàng cổ lập tức nở nụ cười, như trở lại quá khứ, mẹ và ba cũng rất thích đồ ăn cô làm.

Kể từ khi còn nhỏ suýt bị bắt cóc khiến cô sợ ra ngoài, không phải Thẩm Triều Triều chỉ ở nhà mà không làm gì cả.

Ngoài việc theo mẹ và ba học tập, cô còn tự học hoặc thử sáng tạo thông qua sách vở, trong đó bao gồm nhưng không giới hạn ở nữ công, nấu nướng, thiết kế quần áo, viết lách, hội họa...

Có đủ thời gian học tập, trong nhà cũng có điều kiện cung cấp tài nguyên, bản thân cô lại rất chuyên chú và nghiêm túc.

Hiệu suất học tập đương nhiên vừa nhanh vừa tốt.

Chẳng qua bởi vì không thể ra ngoài tiếp xúc với người khác nên Thẩm Triều Triều cho rằng ưu điểm của cô không có chỗ phát huy.

Kết quả, không ngờ bây giờ đã có đất dụng võ, nhìn Cố Kỳ Việt không hề chán ghét tài nấu nướng của cô, vậy cô có thể khiến Cố Kỳ Việt thay đổi suy nghĩ thông qua những món ăn này không?

Trong lúc Thẩm Triều Triều cổ vũ bản thân, Cố Kỳ Việt lại ngước mắt lên nhìn cô một cái: “Thẩm Triều Triều, cô đeo khăn quàng cổ thì ăn cơm kiểu gì? Còn không chịu tháo xuống đi.”

Ngày hôm qua lúc nhà họ Cố tổ chức hôn lễ, Cố Kỳ Việt làm chú rể còn đang bị giam giữ ở đồn công an, cho nên hôm nay người trong nhà họ Cố vẫn chưa nhìn thấy mặt của Thẩm Triều Triều chỉ còn lại một mình anh.

Muốn nói không tò mò là giả.

Nhưng Cố Kỳ Việt lại không thể tùy tiện nói “Muốn xem mặt” được.

“Tôi... ăn... ở phòng bếp trước đó rồi... Mọi người ăn đi!”

Đón nhận ánh mắt của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lặng lẽ siết chặt góc áo, hơi cúi đầu, không dám đối diện, ban đầu cô cũng muốn cố lấy dũng khí cùng nhau ăn cơm trên bàn ăn nhà họ Cố, nhưng...

Vương Thải Hà ngồi bên cạnh Thẩm Triều Triều thấy vậy, không chút khách khí nói đỡ thay cô: “Bà bảo Triều Triều ăn ở phòng bếp rồi, nấu cơm vất vả lắm mà còn phải tranh nhau ăn với mọi người, bà đau lòng!”

Nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Triều Triều, ngay cả ăn uống cũng là cảnh đẹp ý vui.

Lần này Vương Thải Hà đã mở rộng tầm mắt, tâm nguyện muốn ngắm nhìn cháu dâu xinh đẹp rốt cuộc cũng được thỏa mãn, hiện tại ngẫm lại là trong lòng sẽ cảm thấy vui vô cùng, nghĩ rằng có lẽ buổi tối còn có thể ngắm thêm lần nữa.

Chẳng qua cứ nấu cơm hoài thì cũng mệt mỏi, buổi tối cứ tùy tiện nấu bừa chút cháo đối phó là được.

Mà Cố Kỳ Việt nghe xong lời này cũng không nói gì, chỉ bĩu môi phản bác: “Cần gì phải tranh...”

Lời còn chưa dứt, tầm mắt của Cố Kỳ Việt đột nhiên quét tới người ba Cố Hằng đang yên lặng gắp thức ăn đang dùng đũa như sấm chớp, cuối cùng anh cũng không nói nên lời.

Được thôi!

Anh câm miệng.

DTV

Cố Hằng bị con trai nhìn thấy mình vui sướng ăn nhiều bèn khựng động tác lại một chút, ngay sau đó lại làm bộ như không biết gì cả rồi tiếp tục, ông còn chưa ăn no đâu!

Không thể để thừa thức ăn được.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 71: Chương 71



Nhìn động tác nhỏ giữa hai ba con, Diệp Phương có chút dở khóc dở cười, Cố Kỳ Việt tham ăn từ nhỏ nhất định là học theo Cố Hằng!

Sau khi ăn xong bữa trưa, tất cả mọi người đều vui vẻ khoái trá sờ sờ cái bụng tròn vo, khi Diệp Phương và Vương Thải Hà thu dọn bát đũa, Cố Hằng mới nhân cơ hội gọi Cố Kỳ Việt vào phòng khách nói chuyện.

Nhìn thấy ông không ngăn cản cô đi theo nên Thẩm Triều Triều lại giống như cái đuôi nhỏ.

Mà Cố Kỳ Việt ăn uống no đủ có chút mệt mỏi, không biết ba anh lại muốn làm gì, vừa định mở miệng trêu chọc vài câu thì kết quả Cố Hằng lại lên tiếng nói: “Cố Kỳ Việt, bây giờ con cũng đã kết hôn rồi, nên đi làm đi.”

Mấy chữ “nên đi làm” vừa xuất hiện đã lập tức khiến Cố Kỳ Việt không còn tươi cười nổi nữa, sắc mặt dần dần trở nên vô cảm.

Về chuyện công việc, Cố Kỳ Việt đã nói từ lâu rằng anh ghét bị người khác quản thúc!

Bây giờ lại nhắc lại chuyện cũ, Cố Kỳ Việt giơ tay kéo cổ áo, cảm xúc dần dần trở nên cáu kỉnh.

Anh vốn tưởng rằng trong nhà đã chấp nhận, không ngờ lại chờ đến hôm nay.

Kết hôn rồi phải đi làm ư?

Vậy anh ly hôn được không!

DTV

Cố Kỳ Việt nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, muốn nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng ánh mắt lại quét đến Thẩm Triều Triều đang trốn ở phía sau sô pha, anh nhất thời hít sâu một hơi, nuốt ngược lời vừa tràn đến khóe miệng vào trong một lần nữa.

Chuyện ly hôn với Thẩm Triều Triều chỉ liên quan đến hai người bọn họ.

Những người khác tạm thời không cần biết.

Cố Kỳ Việt biết ly hôn sẽ gây tổn thương cho phụ nữ rất lớn, cho nên anh sẽ dùng hết năng lực lớn nhất của mình để giúp đỡ Thẩm Triều Triều, mấy năm nay anh cũng đã tiết kiệm được không ít tiền từ những đơn hàng sửa chữa đứt quãng ở chợ đen, anh có thể cho Thẩm Triều Triều hết.

Đến lúc đó anh cũng sẽ thẳng thắn với gia đình, tất cả trách nhiệm đều ở trên người anh.

Là anh không muốn kết hôn, không cần phải liên lụy đến Thẩm Triều Triều!

“Ba, ba muốn thanh danh xấu của con đến vậy à? Nếu như không sợ con đập phá xưởng thì cứ tùy ý đi, đến lúc đó lại lấy tội danh làm tổn hại tài sản nhà nước rồi bắt con ngồi tù vài năm là tất cả mọi người đều vui vẻ.”

Bị sự hỗn xược của Cố Kỳ Việt làm cho tức giận, Cố Hằng nhíu mày, ánh mắt sắc bén, khí thế không giận tự uy của quản đốc lập tức xuất hiện, lạnh lùng cảnh cáo: “Ba cho rằng con đã trưởng thành, không ngờ vẫn không phục dạy dỗ đến vậy, nếu không muốn đi làm thì đi lính đi!”

Hai chữ “đi lính” này giống như đã mở ra một công tắc cấm kỵ.

Cố Kỳ Việt sửng sốt vài giây, đợi đến khi kịp phản ứng, anh đã lạnh lùng nhìn Cố Hằng, đôi mắt đen thường ngày vẫn luôn lóe sáng lúc này phủ đầy sương mù m.ô.n.g lung vằn tơ máu, nắm đ.ấ.m buông xuống hai bên người siết chặt vô cùng, khớp ngón tay trở nên trắng nhách.

Anh dùng sức cắn chặt hàm răng, giây tiếp theo, nắm đ.ấ.m hung hăng nện vào vách tường, kèm theo đó là tiếng hét sợ hãi của Thẩm Triều Triều, nắm đ.ấ.m vừa nện xuống của Cố Kỳ Việt lập tức chảy m.á.u không ngừng.

Khi m.á.u tươi theo vết thương nhỏ từng giọt xuống đất, Cố Kỳ Việt nhìn chằm chằm Cố Hằng, anh hung tợn mở miệng: “Bảo con đi lính? Con thà...”

“Tiểu Việt!!!”

Không đợi Cố Kỳ Việt nói hết lời, Vương Thải Hà đã lần tới theo tiếng thét của Thẩm Triều Triều, lúc này cau mày quát lớn một tiếng khiến Cố Kỳ Việt phẫn nộ không có chỗ phát tiết, cuối cùng không nói tiếng nào mà nhanh chóng lên lầu, trở về phòng mình.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 72: Chương 72



Mà sau khi nhìn thấy Cố Kỳ Việt rời đi, Vương Thải Hà lại quay đầu nhìn sắc mặt đen kịt của Cố Hằng, nghiêm khắc tức giận mắng: “Lúc trước mẹ đã nói với con như thế nào? Cố Hằng, đầu con là đầu heo sao? Ai trong nhà họ Cố cũng có thể đi lính, nhưng Cố Kỳ Việt thì không được!”

“Mẹ, tại sao không được, cứ để Cố Kỳ Việt không có lý tưởng như vậy, riết rồi nó sẽ vô dụng!”

Bị mẹ mình mắng, Cố Hằng mím môi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng nhưng lại đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Vương Thải Hà: “Tại sao không được ư? Vậy thì phải đi hỏi Cố Cảnh Lâm ba con đi, trước ông ta kia đối xử với Tiểu Việt như vậy, lòng còn cứng hơn cả đá, lúc trước con và Diệp Phương không ở quân khu Tây Bắc, cho nên không thể tận mắt nhìn thấy...”

Vương Thải Hà nói tới đây, bà ấy khổ sở nhắm mắt lại, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Khi mẹ phát hiện tình huống của Tiểu Việt không đúng mới cưỡng ép yêu cầu vào thăm quân khu, kết quả lại nhìn thấy nó bị đánh đến nỗi toàn thân toàn là vết thương, có mấy vết thương còn đang chảy mủ, sốt cao không hạ mà vẫn phải huấn luyện, đôi tay rách đến nỗi m.á.u thịt be bét.”

Cố Cảnh Lâm là trụ cột của nhà họ Cố, tính tình nóng nảy lại còn bướng bỉnh, nói một không hai, mà Cố Hằng và Diệp Phương khi đó lại bận rộn công việc nên đã đưa Cố Kỳ Việt bé nhỏ tới quân khu ở tạm, coi như là giảm bớt gánh nặng cho vợ chồng bọn họ.

Kết quả, Cố Kỳ Việt vừa tới đã bị đưa đến quân khu tiến hành huấn luyện theo hình thức đóng kín... Tất cả mọi người đều xem nhẹ anh, đứa nhỏ này cũng rất bướng bỉnh, không chịu nói gì cả, tình trạng này lại cứ kéo dài nhiều năm như vậy.

Năm đó Vương Thải Hà và Cố Cảnh Lâm gần như đã trở mặt, vốn bà ấy muốn nói những chuyện này cho hai vợ chồng Cố Hằng biết nhưng con lừa bướng bỉnh Cố Kỳ Việt này không cho nói, đợi đến khi vết thương lành lặn rồi mới chịu trở về.

Anh tỏ vẻ không sao, bà ấy còn tưởng là anh vẫn ổn, kết quả... đúng là tạo nghiệp chướng!

Hôm nay Vương Thải Hà tức giận nên mới có thể nói ra toàn bộ, khiến Cố Hằng nghe xong rơi vào yên lặng.

Ông không ngờ ba mình lại đối xử với một đứa bé như thế!

Mà sau khi Diệp Phương từ phòng bếp chạy đến nghe xong, nước mắt lập tức rơi xuống, bà chỉ có một đứa con là Cố Kỳ Việt, khi không thể chăm sóc cả gia đình lẫn công việc, bà chỉ có thể lựa chọn vế sau.

Bà đã cứu rất nhiều bệnh nhân nhưng lại bỏ bê con mình.

Trong lúc ngắn ngủi, phòng khách lâm vào yên tĩnh, Thẩm Triều Triều vẫn luôn yên lặng lắng nghe, cô bất an nắm chặt góc áo, đột nhiên cảm thấy Cố Kỳ Việt còn thảm hơn cô một tí.

Ít nhất cô vẫn có ba mẹ quan tâm bảo vệ, sẽ kiên nhẫn khuyên nhủ và trấn an cô những lúc cô thấp thỏm lo âu.

Mà Cố Kỳ Việt lúc ấy chỉ dựa vào một mình mình chống đỡ.

Lại nghĩ đến cuộc cãi vã vừa rồi, nếu như cô không kết hôn với Cố Kỳ Việt, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra! Thẩm Triều Triều đột nhiên cảm thấy mình vô cùng đê tiện, vì thay đổi tương lai ác mộng của cuộc đời mình mà mặc kệ cảm nhận của Cố Kỳ Việt.

Rõ ràng Cố Kỳ Việt không làm sai gì cả!

Nước mắt bất giác rơi xuống từng giọt, Thẩm Triều Triều nhỏ giọng khịt mũi, cô cảm thấy mình nhất định phải làm chút gì đó, vì vậy cô bước vội lên lầu hai, trở về phòng lấy ba lô ra, tìm được thuốc cầm m.á.u trong chiếc túi bên cạnh.

Cái này là do lúc trước khi cô học nữ công vẫn hay đ.â.m trúng ngón tay, mẹ thấy vậy nên đã mua rất nhiều giống cây thuốc trồng ở trong sân, còn tự tay dạy Thẩm Triều Triều cách tạo ra thuốc bột cầm m.á.u như thế nào.

Bởi vậy, dường như đã hình thành thói quen, năm nào Thẩm Triều triều cũng sẽ chế tạo thuốc bột.

“Cốc cốc.”

Thẩm Triều Triều cầm bình thuốc bột, sau đó gõ cửa phòng đối diện, nhưng hồi lâu cũng không thấy đáp lại, thế là cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn thử đưa tay đẩy cửa.

Bất ngờ, cửa không khóa.

Khi Thẩm Triều Triều thấp thỏm bất an đi về phía trước vài bước, bàn tay có cảm giác ẩm ướt của cô vẫn nắm chặt bình thuốc, giọng nói run rẩy: “Cố Kỳ Việt, anh bị... bị thương, cần... phải cầm máu...”

Đẩy cửa ra, đi vào phòng Cố Kỳ Việt, tất cả rèm cửa đều bị kéo lại khiến cho căn phòng trở nên tối tăm.

Không đợi Thẩm Triều Triều kịp nhìn thấy rõ bài trí trong phòng, một giây sau, cổ tay cô đã bị người khác dùng sức kéo một cái, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nằm xuống chiếc giường mềm mại, mà lúc này Cố Kỳ Việt chống hai tay ở hai bên cô, mặt không chút thay đổi cụp mắt nhìn cô chằm chằm.

Anh làm vậy mang đến áp lực rất lớn cho Thẩm Triều Triều, nhưng cánh tay cô vẫn run rẩy giơ bình thuốc trong tay lên, kiên trì nói: “Đây là thuốc, anh...”

Nhưng Cố Kỳ Việt lại trực tiếp hất tay đánh rơi bình thuốc, tròng mắt hung ác như chó sói: “Lo lắng cho tôi? Đừng làm bộ làm tịch nữa, nếu đã muốn kết hôn với tôi đến vậy rồi thì bây giờ còn che đầu che mặt làm cái gì!”

DTV

Dứt lời, Cố Kỳ Việt trực tiếp xốc khăn quàng cổ lên, làm lộ ra khuôn mặt mà Thẩm Triều Triều vẫn luôn che giấu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 73: Chương 73



Cho dù rèm cửa sổ đã bị kéo lại khiến căn phòng tối tăm nhưng vẫn không che được làn da trắng như tuyết của Thẩm Triều Triều.

Đôi mắt cô đen nhánh giống như ngôi sao sáng chói nhất bầu trời đêm.

Lúc này đối diện với nó ở khoảng cách gần dường như có thể bị câu đi hồn phách, khiến Cố Kỳ Việt nhất thời cảm thấy trái tim mình run lên, anh có chút bối rối, cuối cùng phải âm thầm cắn đầu lưỡi lợi dụng cảm giác đau đớn để có thể tỉnh táo lại.

Ký ức tuổi thơ bi thảm dấy lên bởi vì nghe thấy chữ đi lính lúc này lại bị nhan sắc của Thẩm Triều Triều dời đi sự chú ý một cách dễ dàng.

Khiến người ta phải nghi ngờ rằng một gương mặt xinh đẹp như vậy thật sự tồn tại trên đời sao?

Đồng thời cũng khiến Cố Kỳ Việt không khỏi thầm mắng một tiếng trong lòng, sao Thẩm Triều Triều lại xinh đẹp thế này!

Vốn tưởng rằng dáng vẻ của cô sẽ bình thường hoặc là xấu xí, nếu không tại sao ngày nào cô cũng che chắn gương mặt quá đỗi kỹ càng, kết quả không ngờ trên thực tế lại hoàn toàn trái ngược, Thẩm Triều Triều quá mức xinh đẹp!

Cố Kỳ Việt đã lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người có nhan sắc xuất chúng đến vậy, chẳng trách sao cô lại bị tên Vương gì đó quấn lấy.

Còn cả việc vì sao bà nội và mẹ anh chấp nhận Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, lúc này anh cũng đã tìm được nguyên nhân cụ thể...

Nhìn gương mặt của Thẩm Triều Triều vài lần, rất nhanh đã khiến Cố Kỳ Việt cứng ngắc quay đầu, dời tầm mắt đi.

Vẫn nên ít nhìn thì hơn.

Tuy anh muốn đứng dậy cách xa Thẩm Triều Triều, phòng ngừa mình bị mê hoặc nhưng vẫn cảm thấy làm vậy là mình đã thua hoàn toàn... Vì thế, Cố Kỳ Việt cắn răng, cứng đầu bất động.

Mà khi anh duy trì tư thế hiện tại không thay đổi, trên gương mặt của Thẩm Triều Triều lại hiện lên vẻ khổ sở, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua bình thuốc bị hất xuống, hốc mắt không khỏi ửng hồng.

Nhưng mặc dù có chút tủi thân, cô vẫn không từ bỏ.

Thẩm Triều Triều do dự một chút, lập tức vươn tay tóm lấy áo sơ mi của Cố Kỳ Việt, nhẹ nhàng kéo một cái, tâm trạng trong lòng vừa căng thẳng vừa áy náy mở miệng: “Cố Kỳ Việt, xin lỗi, là tôi không... tốt... Làm liên lụy đến anh... Nhưng xin lỗi, tôi... không thể... Tôi sợ...”

Mặc dù lời nói của Thẩm Triều Triều có chút lộn xộn nhưng nỗi khổ sở và sợ hãi lại rất chân thật.

Tay cô đang tóm lấy Cố Kỳ Việt cũng run rẩy nhè nhẹ khiến Cố Kỳ Việt vốn đã hạ quyết tâm không nhìn cô nữa lại sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, một lần nữa đối diện với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Thẩm Triều Triều.

DTV

Nhìn khóe mắt và chóp mũi ửng hồng của cô, dáng vẻ tủi thân cực kỳ đáng thương.

Nhưng cũng xinh đẹp hơn nữa.

Giống như đóa hồng sau cơn mưa, điểm xuyết giọt sương trong suốt khiến người ta muốn hái... Nếu như người phụ nữ Thẩm Triều Triều này sinh vào thời trước thì tuyệt đối sẽ là một yêu cơ hại nước!

Nhưng mà, bây giờ lại đến nhà họ Cố...

Không phát hiện Cố Kỳ Việt sững sờ, bàn tay Thẩm Triều Triều không khỏi nắm chặt, theo bản năng kéo áo sơ mi đến khi nó nhăn nhúm, cô ngừng nói chuyện, tiếp tục sắp xếp lại ngôn ngữ, lúc này mới cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ Việt.

Trong lời cô nói tràn ngập căng thẳng: “Cố Kỳ Việt, anh đừng giận... tôi, được không!”

Thẩm Triều Triều không chỉ xinh đẹp mà giọng cũng ngọt ngào như trộn lẫn với mật ngọt, mang theo âm rung rất nhỏ, hơn nữa khi nói đến vài chữ cuối cùng lại mềm mại cứ như đang làm nũng bên tai.

Ai có thể chịu đựng được đây?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 74: Chương 74



Cố Kỳ Việt lại dùng sức cắn răng, căn bản không ở cùng một băng tần với Thẩm Triều Triều, anh cố gắng duy trì nét mặt nghiêm túc, quát khẽ: “Nói chuyện đàng hoàng!”

Đồng thời anh đưa tay cầm lấy khăn quàng cổ bị tháo xuống ban nãy, muốn đeo lên lại cho Thẩm Triều Triều để anh không bị phân tâm khi nói chuyện.

Quá xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt.

Chỉ là, khăn quàng cổ gỡ ra rất dễ dàng nhưng quấn lên lại thì rất khó khăn.

Mấu chốt là không cẩn thận sẽ giơ tay chạm phải mặt Thẩm Triều Triều, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi khiến Cố Kỳ Việt bó tay bó chân, cuối cùng anh đeo khăn quàng cổ lên vô cùng lộn xộn, gương mặt nên che lại không hề được che một tí nào.

Ngược lại bởi vì khăn quàng cổ màu đen lỏng lẻo rơi xuống bên tai nên lại càng tôn lên vẻ môi hồng răng trắng, đôi mắt hạnh vừa liếc nhìn là cứ như gợn sóng nổi trên mặt hồ, xinh đẹp đến mức khiến lòng người hốt hoảng.

Trước đó không lâu Cố Kỳ Việt còn cứng đầu đã nhận thua trong một giây.

Anh không bướng bỉnh nữa.

Nếu còn tiếp tục nhìn Thẩm Triều Triều ở khoảng cách gần, anh sợ trái tim mình sẽ quá tải... Cho dù là ai đối diện với khuôn mặt này cũng sẽ không thể thờ ơ được.

Nhưng bản thân Thẩm Triều Triều lại không ý thức được những điều này, khi cô nhìn thấy động tác muốn đứng dậy của Cố Kỳ Việt lại lầm tưởng rằng anh thiếu kiên nhẫn muốn rời đi, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, cuối cùng Thẩm Triều Triều đành phải bất chấp tất cả.

Cô muốn ngăn cản Cố Kỳ Việt.

Trong lúc hoảng hốt làm bừa, Thẩm Triều Triều đã ôm cổ Cố Kỳ Việt, quấn cả người mình lên người anh.

Trong nháy mắt, hai người đồng thời sửng sốt, căn phòng lâm vào yên tĩnh.

Lỗ tai Cố Kỳ Việt nhanh chóng trở nên đỏ rực, trong lòng cảm nhận được sự mềm mại khi Thẩm Triều Triều quấn lên vô cùng rõ ràng, anh không nhịn được siết chặt hai tay thành quyền, không dám nhúc nhích, gương mặt nóng đến mức có thể chiên chín trứng gà.

DTV

Ngay cả vết thương ở khớp ngón tay lại nứt ra anh cũng không cảm thấy đau đớn... Không được, có chuyện gì thì từ từ nói, không nên động tay động chân!

Mặt Thẩm Triều Triều cũng nóng lên.

Nhưng cô ôm cũng đã ôm rồi, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi mà tiếp tục ôm anh nói chuyện: “Thật sự rất xin lỗi, nhưng tôi không thể ly hôn, Cố Kỳ Việt, cầu xin anh, đừng...”

Có lẽ là dưới tình thế cấp bách nên Thẩm Triều Triều nói chuyện rất trôi chảy.

Nhưng mà Cố Kỳ Việt lại không nghe lọt, thân thể anh cứng ngắc không dám động đậy, nhưng Thẩm Triều Triều cứ được đà lấn tới hết lần này tới lần khác, ôm còn chặt hơn nữa!

Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy đầu mình cứ vang lên ong ong, ngay giây phút sắp báo hỏng kia, anh vội vàng giơ cờ trắng tạm thời đầu hàng... Chỉ cần Thẩm Triều Triều dừng lại thì bây giờ nói gì cũng được!

“Được được được, cô buông ra trước đã!”

“Anh đồng ý rồi đấy nhé!”

Thẩm Triều Triều không ngờ lại dễ dàng nhận được câu trả lời của Cố Kỳ Việt như vậy, nghĩ đến cảm giác áy náy dâng lên trước đó, cô có chút do dự, bởi vậy không lập tức buông tay đang ôm cổ Cố Kỳ Việt ra mà tiếp tục mở miệng: “Vậy anh... có thể chấp nhận lời xin lỗi... của tôi không?”

Biết mình nhân cơ hội uy h.i.ế.p người khác là không tốt, lông mi Thẩm Triều Triều khẽ run, đôi tay ôm chặt không buông.

Lòng bàn tay cô có thể cảm giác được cơ bắp toàn thân Cố Kỳ Việt đang căng thẳng cực kỳ một cách rõ ràng.

Đối với việc này, Cố Kỳ Việt còn có thể làm gì được đây, đương nhiên là hoàn toàn đồng ý: “Tôi chấp nhận!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 75: Chương 75



Nghe được câu trả lời mình hy vọng, Thẩm Triều Triều không còn suy sụp nữa, cô nghe lời buông tay ra, Cố Kỳ Việt nhanh chóng rút lui giống như gặp phải tai họa ghê gớm, cả người thiếu chút nữa đã ngã xuống giường.

Cũng may phản ứng của anh cực nhanh, nhanh chóng ổn định lại thân thể đang lắc lư.

Cũng thành công tạo thành một khoảng cách với Thẩm Triều Triều.

Có trời mới biết, Cố Kỳ Việt cảm thấy vừa rồi anh cứ như đi dạo một vòng trong động Bàn Tơ giống Đường Tăng trong Tây Du Ký, nữ yêu tinh quấn lấy anh quá mức hung mãnh, rất khó ngăn cản... Lại ngước mắt nhìn về phía Thẩm Triều Triều, cô thì hoàn toàn trái ngược, lúc này ngoan ngoãn khéo léo ngồi trên giường.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, Thẩm Triều Triều ngượng ngùng nở nụ cười, trông hơi ngốc nghếch.

Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp kia, mặc kệ có biểu cảm như thế nào thì cũng đều đẹp mắt muốn chết!

Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, tuy anh vừa mới bị buộc phải đồng ý, nhưng anh cũng không phải là người đoan chính gì đó, anh vẫn phải ly hôn!

Mặc dù Thẩm Triều Triều vô cùng xinh đẹp, có thể cưới được một người vợ như vậy cũng xem như là được tổ tông phù hộ.

Chỉ là...

Ngoại trừ việc hai người không có tình cảm, nguyên nhân còn lại là vì anh là kiểu người được ngày nào hay ngày ấy, không cần phải liên lụy đến Thẩm Triều Triều, đời này anh độc thân một mình là đã rất tốt rồi.

Vết thương thời thơ ấu vẫn hằn vết đến khi trưởng thành khiến Cố Kỳ Việt không muốn có liên hệ mật thiết với người khác.

Ngay cả với người nhà, anh vẫn luôn giữ một khoảng cách với bọn họ, bề ngoài không nhìn ra được gì nhưng trên thực tế lại giống như con sói lúc bị thương cảnh giác với tất cả sinh vật.

Mặc dù biết bọn họ sẽ không thương tổn anh, nhưng lúc trước không ai đến cứu anh khi anh không có cách nào để kêu cứu.

Sau khi xương anh trở nên cứng rồi, có thể thoát đi bằng chính năng lực của mình thì anh lại được cứu... Khiến hết thảy những suy nghĩ không tốt không có cơ hội thực hiện, anh trở về với cuộc sống bình thường.

Hiện giờ, Cố Kỳ Việt cũng đã qua cái tuổi cần người khác giúp, anh thích dựa vào chính mình hơn.

Cho nên, dù không có Thẩm Triều Triều, anh cũng sẽ không kết hôn cùng những người phụ nữ khác.

Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều bướng bỉnh không chịu ly hôn, Cố Kỳ Việt biết mình không thể cứng rắn, cần phải chậm rãi lên kế hoạch, trong khoảng thời gian này cứ làm tê liệt đối phương trước, để Thẩm Triều Triều thả lỏng, sau đó lại giải quyết trong một chiêu!

DTV

Trong lòng Cố Kỳ Việt yên lặng lên kế hoạch, Thẩm Triều Triều thì lại bò xuống giường cực nhanh.

Sau đó cô nhặt bình thuốc rơi xuống lên, chất lượng của bình thuốc vô cùng tốt nên không có bất kỳ vết rạn nào, Thẩm Triều Triều cầm bình thuốc lặng lẽ tới gần Cố Kỳ Việt, lập tức nhân lúc anh còn chưa chuẩn bị thì bất ngờ cầm lấy tay Cố Kỳ Việt.

Vừa mới ôm cổ anh xong nên lá gan của Thẩm Triều Triều tạm thời rất lớn!

Hơn nữa, cô phát hiện... Chỉ cần đụng vào Cố Kỳ Việt, cả người anh sẽ cứng ngắc.

Như lúc này anh đã biến thành búp bê người thật không nhúc nhích.

Rất thuận tiện để bôi thuốc.

Thẩm Triều Triều mở nắp bình thuốc ra, cẩn thận vẩy bột thuốc lên vết thương trên mu bàn tay Cố Kỳ Việt, nhìn mấy vết thương không chảy m.á.u nữa mới yên lòng.

Sau khi bôi thuốc xong, Thẩm Triều Triều mới chú ý tới bàn tay của Cố Kỳ Việt, thật lớn!

Khớp xương rõ ràng, nhìn cũng rất có sức, khiến cô không nhịn được đưa tay so sánh một chút... Chỉ là chưa kịp so ra kết quả thì Cố Kỳ Việt đã vội vàng rút tay đi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 76: Chương 76



Anh phòng bị giấu tay ở phía sau, trong mắt tràn đầy cảnh giác, gương mặt không vui khiển trách: “Thẩm Triều Triều, cô là phụ nữ, phải thận trọng, không thể tùy tiện sờ tay đàn ông.”

Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn: “Nhưng mà, anh... là chồng của em, không phải người đàn ông khác!”

“...”

Phục!

Cố Kỳ Việt thật sự phục rồi!

Nhưng không đợi Cố Kỳ Việt tiếp tục phiền não, trong mắt Thẩm Triều Triều hiện lên vẻ ngây thơ và nhiệt tình, nụ cười cũng mang theo vị ngọt, gương mặt hiện vẻ thẹn thùng tiếp tục nói: “Cố Kỳ Việt, em muốn gần gũi với anh, anh...”

*

Sau khi bị Cố Kỳ Việt ném thẳng ra khỏi phòng, Thẩm Triều Triều có chút tiếc nuối thở dài một hơi.

Cô thực sự muốn được gần gũi với chồng mình.

Nhưng Cố Kỳ Việt hình như hơi dễ thẹn thùng nhỉ?

Khi cô nói rằng mình muốn gần gũi, cả khuôn mặt anh trở nên đỏ bừng như một giây sau đỉnh đầu sẽ bốc khói, khiến Thẩm Triều Triều không dám nói tiếp nữa. Nhưng mà, cũng chỉ là vì vừa rồi cô mới dũng cảm hơn được một chút thôi, về sau muốn cô nói thì cô cũng sẽ không nói ra đâu.

Thẩm Triều Triều cảm thấy mình vô cùng kỳ quái.

Đôi khi lá gan cô cực kỳ cực kỳ nhỏ, khủng hoảng bất an quá độ, nhưng đôi khi lại lớn thái quá!

Giống như vì tự cứu mình mà chủ động bước ra cửa viện dù đã mười năm không ra ngoài, hay cầm gậy gỗ đánh Vương Kiến Thiết đầu rơi m.á.u chảy, lại như vừa rồi đối xử to gan với Cố Kỳ Việt cao lớn...

Đứng ở trước cửa phòng Cố Kỳ Việt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Triều Triều tổng kết đó là bùng nổ vào thời khắc nguy cấp!

DTV

Sau đó, đợi Thẩm Triều Triều đeo khăn quàng cổ lên xuống lầu, Vương Thải Hà vẫn luôn ngồi trên sô pha chờ đợi bèn vội vàng đứng dậy, kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Triều Triều à, con xem Tiểu Việt chưa? Nó thế nào? Có làm gì con không!”

Thẩm Triều Triều lập tức lắc đầu, ngoại trừ Vương Thải Hà, trên gương mặt của hai vợ chồng Cố Hằng và Diệp Phương ngồi đối diện cũng mang theo lo lắng.

Nhất là Cố Hằng khơi mào, lúc này ông nghiêm mặt nhìn như là đang giận chó đánh mèo, nhưng thật ra khi cẩn thận quan sát sẽ thấy ngón tay của hắn khẽ run, hiển nhiên trong lòng cũng lo lắng.

“Không cần lo lắng, con vừa mới... Bôi thuốc giúp... Cố Kỳ Việt, trạng thái... vẫn ổn ạ.”

Thẩm Triều Triều nhớ lại trạng thái của Cố Kỳ Việt ban nãy, trông anh vừa tức vừa xấu hổ nhưng cũng không còn nổi giận như trước nữa nên hẳn là có thể yên tâm.

Vừa nghĩ như vậy, cô lại thấy bản thân thật lợi hại.

Vậy mà lại tiêu diệt được cơn tức giận của Cố Kỳ Việt!

Nghe Thẩm Triều Triều nói không sao, hai người Vương Thải Hà và Diệp Phương mới lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ai trong hai người họ hoài nghi Thẩm Triều Triều nói dối, sau đó Diệp Phương chần chừ nói: “Tiểu Việt thật sự rất biết giấu giếm, trạng thái của nó không đúng, con thấy vẫn nên dẫn nó đến bệnh viện cho con xem thử xem sao!”

“Đến bệnh viện có thể xem cái gì đây?” Vương Thải Hà thở dài lắc đầu, bệnh viện có thể trị vết thương nhẹ vết thương lớn, nhưng lại không thể trị được thương tích trong lòng, thậm chí còn khiến tình trạng tệ hơn.

Cho nên bà ấy không đồng ý với đề nghị của Diệp Phương: “Tiểu Việt đã làm rất tốt rồi, ngày thường chúng ta chú ý nhiều một chút là được, Cố Hằng, sau này đừng nhắc đến chuyện đi lính nữa! Cả chuyện đi làm, Tiểu Việt muốn làm thì làm, không muốn thì cứ ở trong nhà, cũng đâu phải là không nuôi nổi nó.”

Thời gian Vương Thải Hà ở nhà nhiều hơn vợ chồng Cố Hằng nên ít nhiều gì cũng đoán được Cố Kỳ Việt có cách kiếm tiền.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 77: Chương 77



Nghiêm túc mà nói, lúc Cố Kỳ Việt mười bốn, mười lăm tuổi là đã không còn tiêu tiền nhà họ Cố nữa, toàn bộ đều kiếm bằng sức của mình.

Nhưng bà sẽ không nói ra chuyện này, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở coi như không biết gì.

Dù sao cách kiếm tiền của anh có vẻ cũng không quang minh chính đại lắm.

Nghe thấy Vương Thải Hà cố ý cảnh cáo, lần này Cố Hằng không tiếp tục nói gì nữa, chỉ yên lặng gật nhẹ đầu.

Vốn dĩ bọn họ được ăn cơm thỏa thích trước tài nấu nướng cao siêu của Thẩm Triều Triều thì lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến người ta lo lắng, sau khi biết quá khứ của Cố Kỳ Việt thì lại vô cùng khổ sở.

Cứ như vậy, sau khi giờ nghỉ trưa qua đi, nên đi làm thì đi làm, nên tản bộ thì tản bộ, mà Thẩm Triều Triều thì lén lút lên lầu hai, muốn nhìn xem Cố Kỳ Việt đang làm gì.

Kết quả chỉ thấy trên cửa phòng anh dán một tờ giấy.

(Thẩm Triều Triều không được vào!!!)

Nhìn thấy chữ trên tờ giấy, Thẩm Triều Triều tức giận mím môi.

Cố Kỳ Việt coi cô là tai họa ghê gớm gì à?

Rõ ràng anh rất thích nhìn cô.

Người đàn ông nói một đằng làm một nẻo này!

Sau khi trở lại phòng mình, Thẩm Triều Triều nghĩ đến thuốc bột đã dùng hết một nửa, cô bèn lục lọi trong ba lô, tìm ra hạt giống cây thuốc, chuẩn bị trồng một ít để dự phòng ở góc sân nhà họ Cố.

Sau này phải ở lại nhà họ Cố nên cô còn phải tìm thời gian về nhà, mang vài thứ tới.

Vừa nghĩ rằng mình còn phải ra ngoài, Thẩm Triều Triều một lần nữa khôi phục vẻ nhát gan, cô yên lặng thở dài một hơi, ngay đó cô lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ nữa, bây giờ quan trọng nhất là đi trồng mấy cây thuốc này.

Thẩm Triều Triều cầm hạt giống cây thuốc xuống lầu, tìm được cái cuốc nhỏ trong nhà kho ở lầu một.

Sau khi cô cầm cuốc đi vào trong sân chọn một địa điểm trồng trọt không có gì đáng ngại thì cửa viện nhà họ Cố đột nhiên bị người từ bên ngoài gõ vang, Thẩm Triều Triều sợ tới mức nắm chặt cuốc trong tay.

“Ai vậy!”

Không biết là ai đến thăm vào lúc này, Thẩm Triều Triều cảnh giác hỏi một tiếng.

Ngoài cửa yên lặng trong chốc lát, rất nhanh đã có người mở miệng với giọng điệu không tốt: “Tôi là Lưu Tư Tư, mau mở cửa!”

DTV

Lưu Tư Tư?

Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn, nhưng cô nhanh chóng nắm bắt được mấy từ mấu chốt trong trí nhớ. Là chị gái của Lưu Tư Viễn bị Cố Kỳ Việt đánh vào bệnh viện, cũng là nhân vật mấu chốt vì sao Cố Kỳ Việt phải kết hôn mới có thể thoát khỏi lời đồn!

Sao cô ta lại tới đây?

Ngay cả trẻ con cũng biết không được mở cửa cho người lạ.

Huống chi Thẩm Triều Triều còn rất cảnh giác!

Hơn nữa cô biết quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Lưu hiện giờ không tốt, cho nên khi Thẩm Triều Triều nghe thấy người bên ngoài tự giới thiệu, cô không đến mở cửa khiến Lưu Tư Tư đang chờ đợi bên ngoài phẫn hận không thôi, trực tiếp nhấc chân hung ác đạp cửa chính.

Đều là vì con ả này nên cô ta mới mất đi cơ hội gả cho Cố Kỳ Việt, rõ ràng tất cả đều đang tiến triển thuận lợi.

Chỉ cần Cố Kỳ Việt không kiên trì nữa là cô ta có thể gả vào nhà họ Cố, trở thành vợ của anh!

Kết quả...

Cố Kỳ Việt tình nguyện cưới một đứa con gái mồ côi không ba không mẹ chứ không muốn kết hôn với cô ta, chẳng lẽ anh không biết trở thành con rể của phó thị trưởng là có thể giành được rất nhiều chỗ tốt sao!

Càng miễn bàn đến em trai Lưu Tư Viễn của cô ta làm ở hội cách mạng, nếu như hai người bọn họ bắt tay giảng hòa, đến lúc đó cho dù Cố Kỳ Việt có đánh c.h.ế.t người khác cũng không sao cả.

Anh có thể tùy tiện hoành hành ngang ngược!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 78: Chương 78



Nhưng Cố Kỳ Việt lại không thèm nhìn đến cô ta, hơn nữa còn nói cho dù có ngồi tù cũng sẽ không cưới cô ta, nghĩ tới đây, Lưu Tư Tư oán hận dùng sức cắn đầu ngón tay, mãi cho đến khi cắn chảy m.á.u mới chịu nhả ra, cô ta u ám nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt, trong miệng bật ra tiếng cười lạnh.

Cho dù bây giờ không chịu mở cửa thì sao?

Dựa theo kế hoạch của đứa em trai tốt của cô ta, người phụ nữ Thẩm Triều Triều này nhất định sẽ không có kết cục tốt, đến lúc đó trói lại mang vào trong núi lớn rồi gả cho một tên đàn ông bảy mươi tám mươi tuổi, sinh con cả đời, cuối cùng không trở về được nữa!

Lần này cô ta tới đây là vì thấy người nhà họ Cố không có ở nhà nên mới muốn nhìn xem Thẩm Triều Triều rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào.

Lại khiến những người tham gia hôn lễ khen không dứt miệng!

Trong lời ngoài lời bọn họ đều nói ánh mắt của Cố Kỳ Việt rất tốt khiến Lưu Tư Tư sau khi nghe được đã tràn ngập phẫn nộ mà đập phá đồ đạc trong phòng mình, cô ta ghét người khác thảo luận về Cố Kỳ Việt cùng một người phụ nữ khác!

Cho dù anh đã kết hôn thì sao?

Cố Kỳ Việt cũng sẽ là của cô ta!

DTV

Bởi vì chuyện Cố Kỳ Việt và Lưu Tư Viễn đánh nhau đã làm ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà nên hiện tại không còn qua lại nữa, nhà họ Lưu cũng không nhận được lời mời tham gia hôn lễ.

Cho dù Lưu Tư Tư cầu xin ba mẹ, muốn len lén đi xem một chút nhưng vẫn bị nhốt trong nhà... Lưu Tư Tư khóc lóc cả ngày, cho đến khi biết Cố Kỳ Việt bị giam ở đồn công an, cũng không tham dự hôn lễ.

Cô ta cảm thấy Cố Kỳ Việt nhất định là đang diễn trò.

Anh nhất định không thích Thẩm Triều Triều!

Ngọn lửa hy vọng một lần nữa dấy lên, bởi vậy khi Lưu Tư Viễn đề nghị bán Thẩm Triều Triều, chuốc thuốc Cố Kỳ Việt, muốn gạo nấu thành cơm, cô ta lập tức gật đầu đồng ý, vô cùng phối hợp mà gia nhập kế hoạch.

Dựa vào đâu mà người phụ nữ này có thể trở thành vợ của anh Kỳ Việt!

Đi c.h.ế.t đi! Đi c.h.ế.t đi! Đi c.h.ế.t đi!

Trong đầu Lưu Tư Tư ảo tưởng về tương lai bi thảm của Thẩm Triều Triều, cô ta đứng ngoài cửa viện cười trông có hơi thần kinh, sau đó lại dùng sức đá mấy cái vào cửa lớn, lúc này mới xoay người rời đi.

Mà Thẩm Triều Triều ở trong viện thì giơ tay che miệng, có chút sợ hãi, đồng thời trong lòng cảm thấy may mắn vì mình đã không mở cửa viện ra, nếu không có khả năng rất lớn cô sẽ bị người phụ nữ ở bên ngoài đánh một trận.

Cô rất sợ đau!

Cũng may đối phương không làm gì cả, bây giờ đã rời đi rồi...

Ổn định lại tâm trạng một chút, Thẩm Triều Triều chọn một chỗ xới đất lên, lại trồng hạt giống cây thuốc xuống, còn phải tìm một ít vật che chắn hỗ trợ chắn đi ánh mặt trời cho một phần hạt giống, công việc thoạt nhìn rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng phí thời gian, trong nháy mắt đã đến chạng vạng tối.

Sau khi làm xong tất cả, Thẩm Triều Triều đặt cuốc về chỗ cũ, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn dần về phía Tây.

Từng rặng mây hồng sà xuống, rơi vào mặt đất, nhuộm thành một màu cam vỏ quýt ấm áp khiến tâm trạng người ta tốt hơn nhiều, khiến Thẩm Triều Triều đưa ra một quyết định lớn mật.

Nhà họ Cố an toàn hơn nhà của cô, người khác không thể nào thoải mái trèo qua tường viện, ngày thường cũng sẽ khóa cửa viện lại, không có hàng xóm qua lại.

Từ sau khi gả vào nhà họ Cố, nơi này chính là một ngôi nhà khác của cô.

Cô không cần cứ phải che che giấu giấu mãi.

Cô phải cố gắng thích nghi với cuộc sống mới!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 79: Chương 79



Thế là, sau khi Diệp Phương tan tầm về nhà bèn nhìn thấy Thẩm Triều Triều tháo khăn quàng cổ xuống, có hơi câu nệ ngồi trên sô pha trong phòng khách, khi nhìn thấy bà trở về, ánh mắt trong veo như nước của cô cứ như biết nói chuyện.

Dường như đang nói “khen con đi”.

Đối mặt với một Thẩm Triều Triều đáng yêu như thế khiến áp lực duy trì liên tục cả một buổi chiều của của Diệp Phương vơi đi không ít, khóe miệng bà nhếch lên một nụ cười, không chút keo kiệt khích lệ: “Vừa nhìn thấy Triều Triều là tâm trạng của mẹ cũng tốt hơn rất nhiều, về sau đừng che lại nữa nhé. Nếu không bà nội của con lại phải than thở rằng sẽ ăn ít đi một bát cơm đấy.”

Thẩm Triều Triều ngượng ngùng gật nhẹ đầu.

Sau đó khi Vương Thải Hà trở về từ chỗ bạn già, nhìn thấy Thẩm Triều Triều không che mặt nữa, bà ấy lập tức vui vẻ cười thành tiếng, trực tiếp kéo tay Thẩm Triều Triều không ngừng gọi là cháu dâu ngoan.

Cả nhà họ Cố ngoại trừ Cố Kỳ Việt, người không hoan nghênh Thẩm Triều Triều nhất chính là Cố Hằng.

Chẳng qua sau chuyện buổi trưa, ông cũng không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác. Buổi chiều gọi điện thoại đến quân khu biết được chân tướng tường tận hơn nữa đã khiến ông vô cùng tức giận, cả buổi chiều đều không làm tốt công việc.

DTV

Biết ba ông là Cố Cảnh Lâm có tính khống chế mạnh, nhưng không ngờ ba ông lại có thể đối xử với Cố Kỳ Việt nhẫn tâm như thế.

Sau khi nhìn thấy Cố Hằng xụ mặt trở về, Thẩm Triều Triều cũng rất biết điều mà không đi quấy rầy, đến khi ăn cơm tối không thấy Cố Kỳ Việt xuống lầu ăn cơm, cô vẫn im lặng không lên tiếng.

Nhưng sau khi cơm nước xong xuôi, cô một mình ở trong bếp làm cơm chiên trứng đơn giản.

Lúc trước vì để từng hạt cơm đều được bao phủ trong trứng gà nên Thẩm Triều Triều đã bưng nồi sắt luyện tập rất lâu, cho dù mẹ đã cố ý chế tạo một cái nồi sắt nhỏ cho cô nhưng mãi đến khi cổ tay bị thương vài lần, cô mới nắm giữ được tinh túy của cơm chiên trứng!

Nói đơn giản cũng đơn giản, nhưng phải xem đầu bếp làm như thế nào.

Toàn bộ những người khác ở nhà họ Cố đều coi như không thấy, cứ để cho đôi vợ chồng nhỏ này tự mình giày vò, có lẽ còn có thể tăng tiến tình cảm. Vương Thải Hà nhìn Thẩm Triều Triều không che mặt lên lầu hai, nhất thời không nhịn được cười.

Đừng tưởng rằng bà ấy không biết, thằng nhóc thối Cố Kỳ Việt này cũng thích nhìn người xinh đẹp.

Khi còn bé nó vẫn luôn tìm chú thím xinh đẹp chơi cùng, những người lớn lên bình thường hoặc xấu xí thì sẽ không thấy nó thèm nhìn qua một lần... Vừa nghĩ tới Cố Kỳ Việt khi còn bé, Vương Thải Hà đã muốn thở dài.

Một đứa trẻ ngoan biết bao!

Bị tên Cố Cảnh Lâm kia làm lỡ mất.

Mà khi Thẩm Triều Triều bưng bát cơm đi tới trước cửa phòng Cố Kỳ Việt, nhìn thấy tờ giấy vẫn được dán ở đó như cũ, cô cố ý dùng sức xé... Chỉ là không biết Cố Kỳ Việt dùng keo gì mà tờ giấy dính vô cùng chắc chắn, căn bản không rơi xuống được.

Thẩm Triều Triều chỉ có thể hờn dỗi liên tục gõ cửa, hết tiếng này đến tiếng khác, cuối cùng Cố Kỳ Việt ở bên trong cũng chịu mở cửa.

“Thẩm Triều Triều, cô đừng có... Sao cô không che mặt? Mau che lại đi, đừng lắc lư trước mắt tôi.”

Cố Kỳ Việt không ngờ vừa mở cửa đã gặp phải “khiếp sợ”, bởi vì trong chuyện xảy ra giữa trưa ở phòng anh, Thẩm Triều Triều quá mức chủ động khiến anh cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, trong lúc nhất thời không muốn gặp mặt cô.

Bởi vậy anh vội vàng muốn đóng cửa lại, kết quả Thẩm Triều Triều đưa cơm chiên trứng trong tay lên phía trước, mùi thơm ngào ngạt lập tức khiến động tác của Cố Kỳ Việt bị mắc kẹt.
 
Back
Top