Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 80: Chương 80



Anh nhìn cơm chiên trứng vàng óng ánh, lại nhìn Thẩm Triều Triều, không khỏi hỏi: “Cô làm?”

“Ừm.”

Mấy phút qua đi, trong phòng Cố Kỳ Việt, anh ngồi trước bàn đọc sách âm thầm buồn bực, cảm thấy mình vừa rồi không nên hỏi câu kia. Tờ giấy dán ở cửa giống như đang cười nhạo anh rằng dán lên thì sao, cuối cùng không phải cũng vẫn chủ động mời người ta vào ư?

Cố Kỳ Việt tức giận nhét một đũa cơm chiên trứng vào miệng.

Tự vả!

Mà lần này Thẩm Triều Triều được Cố Kỳ Việt cho phép vào phòng rốt cuộc cũng có cơ hội được nhìn kỹ càng, căn phòng không hề lộn xộn, ngược lại còn rất sạch sẽ, có lẽ là thói quen mà Cố Kỳ Việt được dưỡng thành khi ở quân khu.

Chẳng qua, ngoài một số vật dụng cần thiết thì không còn gì khác.

Không giống như trong phòng của Thẩm Triều Triều bày rất nhiều thứ.

Ví dụ như đồ trang trí búp bê tự làm thủ công, chuông gió xâu bằng vỏ sò, tranh chân dung treo trên tường, cùng với hàng đống vải vóc và cúc khóa kéo vân vân.

Đi tới đi lui, rồi cô đi đến khu vực giá sách, trên đó được bày rất nhiều sách.

Ở bên ngoài anh là một tên ác bá có tiếng xấu vang xa, không ngờ anh lại còn là một người thích đọc sách.

Thẩm Triều Triều cũng thích đọc sách nên có hứng thú, cô hăng hái nhìn giá sách, kết quả toàn bộ sách bên trên đó đều là “Công nghệ nguyên lý gia công máy móc”, “Kỹ thuật chế tạo máy móc” vân vân, không phải sách văn học mà Thẩm Triều Triều thích.

Cô giơ tay chạm vào gáy sách cũ nát, vừa nhìn đã biết nó bị lật xem rất nhiều lần.

Cố Kỳ Việt cũng không lười nhác như vẻ bề ngoài!

Tham quan xong bài trí trong phòng, Thẩm Triều Triều lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Việt bèn nhìn thấy người này còn đang đắm chìm trong mỹ thực, khóe miệng nhếch lên vậy mà còn cất giấu một lúm đồng tiền nho nhỏ khiến khuôn mặt đẹp trai của anh có thêm vài phần đáng yêu.

Thật dễ dỗ!

Thẩm Triều Triều rất hài lòng với chồng của mình, nếu như anh không trốn tránh cô thì càng tốt!

Có lẽ là vì Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm quá mức mãnh liệt nên đã khiến Cố Kỳ Việt lấy lại tinh thần, đón nhận cặp mắt trong suốt kia, anh nhất thời bất đắc dĩ giơ tay xoa huyệt thái dương, cứ luôn cảm thấy anh như một miếng thịt treo bên miệng cô.

Anh tưởng rằng Thẩm Triều Triều là kẻ nhát gan.

Hiện tại xem ra không ai to gan bằng cô cả, cứ luôn tới trêu chọc anh.

DTV

Cố Kỳ Việt cũng muốn hung hăng từ chối, nhưng... Thẩm Triều Triều nấu cơm ngon, anh không nói nên lời.

Anh hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn rồi tiếp tục ăn một miếng cơm lớn, lần nữa tự vả, Thẩm Triều thấy vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nụ cười, trong mắt cô lóe ra hào quang nhìn Cố Kỳ Việt chăm chú, cố lấy dũng khí mở miệng nói: “Về sau... mỗi bữa em đều sẽ làm... cho anh!”

Lời này khiến Cố Kỳ Việt liếc nhìn cô một cái, tức giận nói: “Đừng tùy tiện nói những lời như vậy, chẳng lẽ cô muốn trở thành một người phụ nữ luôn lo liệu việc nhà sao? Không thể đối xử với người khác quá tốt, như thế sẽ khiến đối phương cảm thấy đó là điều đương nhiên.”

Không phải tất cả việc nhà trong nhà họ Cố đều do phụ nữ phụ trách, mà là chế độ phân công, mỗi thành viên trong nhà đều có việc làm không thể trốn thoát.

Cho nên sau khi Cố Kỳ Việt nghe Thẩm Triều Triều tuyên bố bèn lập tức nhắc nhở cô không được đối xử quá tốt với đàn ông, cẩn thận nuôi ra một con sói mắt trắng.

Chẳng qua cũng không biết Thẩm Triều Triều có chấp nhận hình thức mua bán hay không, sau này anh muốn dùng tiền mua cơm ăn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 81: Chương 81



Thẩm Triều Triều nghe xong lời khuyên của Cố Kỳ Việt, cô lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại nói lời thật lòng: “Nhưng mà, em chỉ muốn... đối xử tốt với anh.”

Chân thành mãi mãi là kỹ năng tất sát.

Cố Kỳ Việt hiếm khi không nói nên lời, anh lựa chọn câm miệng, yên lặng ăn bát cơm chiên trứng trước mặt, biểu cảm trên mặt không có bất kỳ thay đổi gì nhưng trái tim trong lồng n.g.ự.c lại đột nhiên kích động nhảy lên mấy lần.

DTV

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt thu dọn mấy bộ quần áo, lặng lẽ rời đi.

Anh để lại một lá thư trên bàn trong phòng khách.

Anh bày tỏ rằng mình chỉ tạm thời ở bên ngoài vài ngày, đến lúc đó sẽ trở về, không cần lo lắng. Đây là quyết định mà Cố Kỳ Việt đưa ra sau một đêm không ngủ, Thẩm Triều Triều không che mặt nữa có lực sát thương quá lớn.

Hơn nữa dường như cô càng ngày càng không sợ anh, ngay cả việc nói chuyện ở trước mặt anh cũng trơn tru hơn rất nhiều.

Nếu như cứ tiếp tục ở nhà, có phải Thẩm Triều Triều sẽ cưỡi lên đầu anh luôn không? Bởi vậy, Cố Kỳ Việt quyết định ra ngoài trốn một thời gian.

Nếu như trước đó có người nói với anh rằng anh sẽ không dám về nhà vì một người phụ nữ thì nhất định sẽ bị anh khịt mũi coi thường, cảm thấy đối phương nằm mơ hão huyền, Cố Kỳ Việt anh sao có thể sợ phụ nữ?

Nhưng mà bây giờ sự thật bày ra trước mắt, quả thật là anh sợ.

Sợ cô ngượng ngùng cười với anh, sợ cô nhắc lại từ “gần gũi” này, cũng sợ cô lặng lẽ đi vào giấc mộng buổi tối...

Nghĩ đến cái quần mình giặt lúc sáng sớm, Cố Kỳ Việt mím môi, mang theo bao quần áo nhẹ nhàng đi tới nhà anh Cường chợ đen, trực tiếp đi tới căn phòng đã được sắp xếp cho anh.

Thường xuyên nhận việc ở chợ đen nên anh Cường cũng kiếm được không ít nhờ vào đơn hàng, đương nhiên cam lòng bỏ vốn gốc lên người Cố Kỳ Việt, chỉ thiếu dỗ dành anh như ông nội.

Cho dù anh nóng nảy hơn nữa cũng không sao, giỏi kiếm tiền là được.

Cố Kỳ Việt vừa tới, anh Cường ngủ ở phòng bên cạnh đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, anh ta mơ hồ giơ tay dụi mắt, lại nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trong lòng cân nhắc, ngay sau đó đoán được là Cố Kỳ Việt!

Thần tài của anh ta đến rồi!!

Tinh thần của anh Cường lập tức lên gấp trăm lần, anh ta nhanh chóng mang giày vào đi đến phòng bên cạnh, đầu tiên là lễ phép gõ cửa, được cho phép mới dám đi vào...

Kể đến cái này, trong lòng anh Cường đau xót cực kỳ, trước đây anh ta tùy tiện quen rồi, đều là đàn ông mà gõ cái gì chứ, trực tiếp tiến vào là được.

Dù sao ai mà chả giống nhau?

Kết quả Cố Kỳ Việt dùng nắm đ.ấ.m khiến anh Cường nếm đủ dạy dỗ, từ đó học được cách lễ phép.

Đồng thời anh ta cũng càng ngày càng cảm thấy làm đàn ông độc thân có nhiều chỗ tốt hơn, không ai trông coi, anh ta muốn làm gì thì làm cái đó, nói nhảm móc chân đánh rắm đều được!!!

Cũng không có ai ghét bỏ anh ta... Nhớ Cố Kỳ Việt lúc trước thích sạch sẽ nhìn chằm chằm, khiến một ngôi nhà lộn xộn trở nên không nhiễm một hạt bụi, anh Cường đã muốn khóc.

Nếu như không phải Cố Kỳ Việt có thể kiếm tiền, anh ta đã sớm đá cái tên xoi mói này ra khỏi nhà, đỡ phải ở chỗ này gây họa cho anh ta!

“Kỳ Việt, cuối cùng cậu cũng tới rồi, đơn hàng được đưa tới nhiều lắm, cậu xem xem nên nhận cái nào trước?”

Anh Cường cười nịnh nọt với Cố Kỳ Việt, sau đó lấy ra một cuốn sổ tay từ trong ngực, mở ra đặt lên bàn, để Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay lên lật xem rồi quyết định nhận mấy đơn trong số đó.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 82: Chương 82



Đợi đến khi nghe thấy đơn hàng mà Cố Kỳ Việt nhận là cái gì, anh Cường kinh ngạc mở to hai mắt, nghĩ Cố Kỳ Việt đây là trúng tà rồi sao? Không còn đùa giỡn trẻ con nữa, tất cả đều là đơn hàng lớn.

Chẳng hạn như sửa chữa động cơ và máy móc nông nghiệp đã hỏng.

Cái mà khiến anh Cường khiếp sợ hơn còn ở phía sau.

Sau khi Cố Kỳ Việt chọn xong đơn hàng, suy nghĩ một chút rồi lại nói với anh Cường: “Tôi muốn toàn bộ thù lao sửa chữa là tiền, không muốn cái khác.”

Từ bây giờ anh sẽ bắt đầu tích góp nhiều tiền hơn, đến lúc đó anh không tin Thẩm Triều Triều sẽ không chịu ly hôn!

“Được được được, đồ đạc đều bày ở trong phòng kho phía sau, bây giờ đi xem một chút không?”

Sau đó, Cố Kỳ Việt quen thuộc đi vào nhà kho, thay áo khoác và găng tay cũ nát, lập tức nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm linh kiện máy móc trong tay, cầm dụng cụ bắt đầu sửa chữa cải tạo.

Những thứ này đều là linh kiện đã báo hỏng, phàm là còn có thể dùng được thì các xưởng cũng sẽ không từ bỏ.

Bởi vậy, muốn những linh kiện này phát huy tác dụng một lần nữa còn cần kiến thức chuyên môn và kinh nghiệm sửa chữa cực cao, vừa vặn Cố Kỳ Việt đều biết nên lúc sửa chữa cũng lưu loát như nước chảy mây trôi.

Chẳng qua cũng rất tốn sức, khiến cơ bắp cánh tay của Cố Kỳ Việt nhô lên, dùng sức nện vào linh kiện hỏng, mồ hôi từ trên người rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến mất không thấy hình bóng đâu.

Trong lúc chăm chỉ làm việc, cuối cùng đầu óc của Cố Kỳ Việt cũng không còn nghĩ đến những chuyện tào lao nữa, giúp anh hưởng thụ sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Theo thời gian vội vàng trôi qua, sau khi lợi dụng linh kiện hỏng lắp ráp lại thành một chiếc xe hơi nhỏ, anh Cường đến xem xét lập tức giơ ngón tay cái lên với Cố Kỳ Việt, đúng là thần!

Chỉ riêng một chiếc xe này đã có thể bán ra với giá cao, kiếm được nhiều hơn so với việc anh ta chạy khắp chợ đen mệt gần chết.

Quả nhiên vẫn là nhân tài kỹ thuật được coi trọng!

“Kỳ Việt, nghỉ ngơi một chút đi, đã xế chiều rồi, lúc trước bảo cậu ăn cơm mà cậu cũng không ăn, đi thôi, anh Cường dẫn cậu đến nhà hàng tư nhân lão Lý mở nếm thử món ăn mới, có đồ ngon vận chuyển từ bờ biển tới đấy.”

Cố Kỳ Việt giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán, khi nghe anh Cường nói đến ăn cơm, anh không khỏi sửng sốt, theo bản năng nhớ tới Thẩm Triều Triều nấu cơm rất ngon.

Không biết anh rời đi đột ngột như thế có thể sẽ khiến Thẩm Triều Triều khổ sở không...

Mà Thẩm Triều Triều được Cố Kỳ Việt nhớ tới, sau khi biết Cố Kỳ Việt rời nhà trốn đi, cô đã mất mát một hồi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười thật tươi một lần nữa trong lời khen ngợi của bà Vương và Diệp Phương.

Hai ngày Cố Kỳ Việt không có ở đây, cô đánh bạo đi dạo quanh nhà họ Cố, hiện giờ không còn che mặt nữa, cũng không có cảm giác bất an như trước... Có lẽ đã quen thì sẽ không còn sợ hãi, trước kia lúc ở nhà, cô cũng sẽ không che mặt trước mặt ba mẹ.

DTV

Đối với người quen thuộc, cơn hoảng loạn của cô sẽ không dâng lên, mà là vô cùng an tâm.

Cảm giác dễ chịu sau khi dần dần hòa nhập vào nhà họ Cố khiến Thẩm Triều Triều hôm nay tràn ngập tinh thần vạch ra kế hoạch, chuẩn bị làm chút bánh ngọt tinh xảo để tất cả mọi người đều nếm thử.

Nhưng mà, ngay khi cô đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cửa viện bị người khác gõ vang.

Thẩm Triều Triều lau bột mì trên tay, lập tức đi vào trong viện, hỏi về phía cửa: “Ai vậy!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 83: Chương 83



Kết quả không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, khi Thẩm Triều Triều tưởng là một trò đùa ác nào đó, vừa định xoay người rời đi thì bên ngoài lại bắt đầu gõ cửa... So với lần trước Lưu Tư Tư gõ cửa, lần này Thẩm Triều Triều càng thêm cảnh giác.

Cô tuyệt đối sẽ không mở cửa viện nhà họ Cố để đối mặt với nguy hiểm.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Triều Triều một lần nữa trở lại phòng bếp đun một nồi nước sôi, nếu như đối phương vẫn cố chấp gõ cửa, đến lúc đó cô sẽ ném ra ngoài tường!

Sau nhiều lần hỏi dò, đối phương vẫn không trả lời.

Điều này không thể không khiến người ta nghĩ theo chiều hướng xấu, có lẽ giống như những người đã từng muốn lừa bán cô. Bọn buôn lậu đều giống nhau, đều đang tìm kiếm cơ hội!

Ngay lúc Thẩm Triều Triều đun nước sôi, ba người đàn ông có dáng người cường tráng đang gõ cửa ngoài cửa nhà họ Cố, một người trong đó còn dán lỗ tai lên cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

Nghe trong chốc lát, lúc này hắn ta mới nâng lỗ tai lên, lắc đầu với những người khác rồi nhíu mày mở miệng: “Con mẹ nó, liên tục theo dõi mấy ngày rồi, kết quả người đàn bà này vẫn cứ ở mãi bên trong không ra ngoài, tiếp theo phải làm sao đây?”

Nếu như không phải Lưu Tư Viễn thề son thề sắt nói con dâu nhà này lớn lên xinh đẹp thì mấy anh em bọn họ cũng sẽ không phí nhiều sức lực để theo dõi và muốn bắt cóc, người xinh đẹp thì có thể bán ra được với giá rất cao!

Kết quả, bọn họ đã vạch kỹ kế hoạch rất cẩn thận, nhưng Thẩm Triều Triều không chịu ra khỏi cửa.

Ngay cả thức ăn mua mỗi ngày đều có người đưa tới, hoặc là bà lão trong nhà đi mua… Phụ nữ còn trẻ tuổi sao lại lười như vậy, ngay cả cửa cũng không chịu bước ra!

“Quên đi, chúng ta giải quyết Cố Kỳ Việt trước, đến lúc đó lại hốt gọn một mẻ cả hai người kia, thằng nhóc Lưu Tư Viễn đó cũng thật độc ác, không biết có thù oán gì với nhà họ Cố này mà lại dùng tiền thuê chúng ta ra tay đánh người ta thành tên tàn tật.”

Có người cười ha ha móc điếu thuốc ra từ trong túi tiền rồi châm lên khiến đồng bọn đứng ngay bên cạnh cũng nở nụ cười: “Ha ha ha quan tâm suy nghĩ của cậu ta làm gì, lần này chúng ta có lợi là được rồi, đúng lúc chúng ta cướp được hơn chục “con dê” cũng là chuyện lớn đấy!”

DTV

“Không bắt được thì không đi, tôi nhất định phải mang con dâu nhà này đi khiến ả...”

Không đợi người đàn ông ban nãy ghé sát vào cửa cười tà nói chuyện xong thì trên không trung lập tức có một muôi nước nóng hổi lập tức dội xuống đỉnh đầu của hắn ta.

Trong nháy mắt, nước nóng làm bỏng da đau đớn khiến người đàn ông thét lên một tiếng “A”.

Vẫn là hai đồng bọn đứng bên cạnh nhanh chóng đưa tay che miệng hắn ta lại, phòng ngừa hắn ta dẫn những người khác tới, trong lòng lại không nhịn được nghĩ ả đàn bà này thật độc ác, ngay cả nhìn cũng không thèm mà đã trực tiếp hắt nước nóng ra bên ngoài!

Mắt thấy muôi nước nóng thứ hai lại tới, lần này có chuẩn bị nên mấy tên đàn ông lập tức lắc mình tránh đi.

Sau đó mang theo tên đàn ông bị phỏng rời đi để nhanh chóng tìm thuốc có thể chữa trị vài phần, nhưng nhìn nước nóng khiến da đầu đến nỗi da tróc thịt bong thì cũng đoán là không thể chữa trị nhanh chóng được.

Hơn nữa bởi hắn ta vì đã bị thương nặng nên cũng không thể giúp ích gì đối với hành động sau đó.

Tên đàn ông cường tráng dẫn đầu nghĩ đến chuyện này, bước chân dần dần chậm lại, khiến đồng bọn đang đỡ người bên kia thấy vậy, nhanh chóng hỏi: “Lão Hùng, sao vậy? Nhanh lên đi, Tiếu Tử không kiên trì được đâu.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 84: Chương 84



Nghe nói như thế, lão Hùng lạnh lùng cười, bước chân hoàn toàn dừng lại.

Ngay sau đó, lời nói lạnh lùng bật ra khỏi miệng hắn ta: “Đầu Trọc, nếu Sáo Tử đã không kiên trì được, vậy thì cho cậu ta được thoải mái đi!”

Người đàn ông có biệt danh là Đầu Trọc nghe xong lời này, gã chần chừ, bọn họ đều là người không có trái tim nên càng miễn bàn đến tình anh em, đều có thể vì tiền mà đ.â.m đối phương mấy nhát.

Nhưng nếu cứ bỏ rơi người ta như vậy thì có lẽ sẽ bị công an phát hiện.

Nhìn ra Đầu Trọc chần chừ, lão Hùng cười cười, sau đó cũng không để gã tiếp tục xoắn xuýt nữa mà trực tiếp tiến lên, giơ tay đè cổ Sáo Tử lại, một tiếng “răng rắc” vang lên, vấn đề đã được giải quyết.

“Được rồi, tìm một chỗ giấu kỹ t.h.i t.h.ể đi, dù sao chúng ta cũng không ở lại thành phố Giang Lâm lâu, đến lúc đó cho dù có phát hiện cũng không sao cả, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta.”

Giải quyết xong một mối phiền phức, lão Hùng quay đầu nhìn về phía nhà họ Cố rồi cười vô cùng mờ ám.

Cứ từ từ.

Trước tiên sẽ bắt đầu xuống tay từ Cố Kỳ Việt.

Thẩm Triều Triều im lặng đứng trước cửa viện, ngay cả hô hấp mà cô cũng không dám quá lớn tiếng, cánh tay nắm muôi sắt đang run rẩy, di chứng quá mức căng thẳng xuất hiện, hai chân và toàn thân cô như nhũn ra, suy yếu vô lực.

Suýt nữa cô đã ngã xuống đất.

Bởi vì cảnh giác nên cho dù có người gõ cửa, cô cũng sẽ không mở cửa viện.

Sau đó cô mang theo một nồi nước sôi nóng hổi, vì phòng ngừa bên ngoài là con cái nhà ai quấy rối, sợ làm tổn thương đến người vô tội nên Thẩm Triều Triều không lập tức hắt nước ra ngoài cửa viện, mà là rón rén di chuyển từ chân tường đến cửa viện.

DTV

Thói quen tránh né tầm mắt của người khác và cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình khiến Thẩm Triều Triều vô cùng kiên nhẫn, bởi vậy cô không trực tiếp nhanh chóng qua đó, cô di chuyển chậm rãi giống như ốc sên, làm cho tiếng động mà mình phát ra nhỏ đến mức gần như không có.

Nhưng mà, không đợi Thẩm Triều Triều đi tới trước cửa viện thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ xíu.

Tiếng nói mơ hồ không nghe thấy rõ nội dung, nhưng có thể xác định được đối phương không phải trẻ con, mà là đàn ông trưởng thành!

Điều này khiến Thẩm Triều Triều sợ hãi nắm chặt muôi sắt, ngay sau đó cô không do dự nữa, trực tiếp cầm muôi chứa đầy nước nóng hắt ra ngoài cửa viện, cho dù không tưới vào người khác thì cũng sẽ có tác dụng xua đuổi.

Chẳng qua, ngay cả Thẩm Triều Triều cũng không ngờ cô lại chính xác đến thế.

Lần đầu tiên đã thành công hắt trúng mục tiêu.

Nếu như không phải sau đó Thẩm Triều Triều quá sợ hãi, dẫn đến việc múc nước cũng run rẩy, thử vài lần mới có thể múc xong muôi thứ hai thì có lẽ cô đã có thể làm cho những người khác cũng bị thương... Da bị phỏng vì xối nước sôi không hề dễ chịu.

Bây giờ tất cả những người trốn ở ngoài cửa viện đều đã đi nhưng vẫn khiến Thẩm Triều Triều sợ hãi như cũ.

Nếu cô không có lòng cảnh giác mạnh, trực tiếp mở cửa viện ra thì có lẽ đã gặp phải bất trắc!

Khác với Vương Kiến Thiết gầy còm xông vào nhà, những người này là một băng nhóm gây án, chỉ dựa vào một mình Thẩm Triều Triều căn bản không thể chống cự được. Thẩm Triều Triều hít sâu vài cái, một tay cô cầm lấy một cái tay khác đang không ngừng run rẩy, không còn tâm tư tiếp tục làm bánh ngọt nữa.

Phải mau chóng nói chuyện này cho những người khác biết!

Chỉ là, Thẩm Triều Triều không biết số điện thoại của xưởng sắt thép, ngược lại Diệp Phương lúc trước đã chủ động cho cô số điện thoại của bệnh viện, nói là gặp phải việc gấp thì có thể gọi điện thoại, không cần chống đỡ một mình.

Bây giờ vừa vặn phát huy được tác dụng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 85: Chương 85



Gương mặt của Thẩm Triều Triều tái nhợt, hai chân run rẩy vịn tường đi lên lầu hai, cô đến phòng chứa điện thoại nhanh chóng bấm số, sau khi tiếng “tút tút” vang lên một hồi thì được kết nối nhanh chóng.

“Xin chào.”

“Xin chào... Tôi tìm Diệp Phương... Chủ nhiệm Diệp...”

Nghe thấy âm thanh xa lạ ở đầu kia điện thoại, Thẩm Triều Triều có chút căng thẳng, cô cố nén xúc động muốn cúp điện thoại, một tay cầm lấy ống nói, tay kia níu lấy góc áo, cũng may đối phương không nói thêm gì, chỉ bảo Thẩm Triều Triều chờ vài phút rồi bên này sẽ gọi lại.

DTV

Sau khi Thẩm Triều Triều nghe xong thì chưa đến một giây đã cúp điện thoại.

Cô được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, tuy gọi điện thoại không cần phải trao đổi đối diện với người khác nhưng Thẩm Triều Triều vẫn sợ hãi không thôi, nếu không phải muốn thông báo cho Diệp Phương biết, chỉ sợ cô còn không dám mở miệng với ống nói.

Cô vẫn sợ tiếp xúc với người lạ.

Vài phút đồng hồ sau, tiếng “reng reng reng” vang lên, Thẩm Triều Triều cầm lấy ống nói, ở đầu kia vang lên tiếng Diệp Phương: “Xin chào, tôi là Diệp Phương.”

“Mẹ Diệp, con... là Triều Triều, vừa rồi có người ngoài canh chừng... ngoài cửa chính... Mấy người gõ cửa là đàn ông...”

Diệp Phương rất khéo hiểu lòng người, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều gọi mình trông không mấy thoải mái nên bà lập tức quyết định thêm họ của cô vào trước chức danh, để khi Thẩm Triều Triều gọi tới thì bà có thể nhanh chóng bắt máy.

Hiện tại nghe thấy trong lời nói lắp bắp của Thẩm Triều Triều mang theo sợ hãi, Diệp Phương ở bệnh viện cũng vội vàng, bà nhanh chóng lên tiếng an ủi: “Triều Triều, không sao cả không sao cả, mẹ sẽ về nhà một chuyến ngay, con đừng sợ, xung quanh đều có hàng xóm, con gặp phải chuyện gì thì la lên!”

Từ lúc người xấu gõ cửa thăm dò đến hắt nước sôi dọa người ta bỏ chạy, mặc dù Thẩm Triều Triều sợ tới mức chân mềm nhũn nhưng cô cũng không yếu đuối khóc lóc mà là cố gắng xử lý, bây giờ thông báo cho Diệp Phương cũng là vì không thể để những người khác ở nhà họ Cố bị làm hại.

Trước đó cô cũng đã từng trải qua nguy hiểm, đánh tên xấu xa Vương Kiến Thiết trèo tường vào đến nỗi đầu rơi m.á.u chảy...

Thẩm Triều Triều nhát gan dễ khủng hoảng nhưng cô trước giờ chưa từng là người nhu nhược.

Chỉ là hiện tại nghe được lời an ủi của Diệp Phương, không biết vì sao ánh mắt của cô lại cảm thấy ê ẩm, trước mắt dần dần bị một tầng hơi nước vây quanh, không nhìn thấy rõ xung quanh khiến Thẩm Triều Triều giơ tay lau chùi mới phát hiện mặt mày đã đầm đìa nước mắt.

Trong lòng dấy lên cảm giác tủi thân khiến cô nhẹ nhàng nức nở hít mũi, nghẹn ngào nói: “Vâng ạ... Con không sợ...”

Sau khi gặp phải chuyện khiến người ta sợ hãi, có thể được an ủi đối với Thẩm Triều Triều mà nói là phương pháp tốt nhất để điều chỉnh tâm trạng.

Đợi đến khi Diệp Phương vội vã xin nghỉ về nhà, Thẩm Triều Triều đã ổn định xong tâm trạng, không còn tiếp tục khóc sướt mướt giống như một đứa trẻ nữa, cẩn thận kể lại chuyện đã xảy ra ở cửa viện.

Cho dù cô nói chuyện không liền mạch nhưng cũng có thể nghe ra tình cảnh lúc hung hiểm đến mức nào, khiến Diệp Phương mới chỉ nghĩ mà đã sợ hãi không thôi.

Thẩm Triều Triều quá mức xinh đẹp, lúc trước che giấu đi vẫn ổn, nhưng sau khi gương mặt được chính thức đưa ra ngoài ánh sáng trong hôn lễ thì đều đã bị những người khác nhìn thấy.

Mặc dù nghĩ rằng điều kiện an ninh trật tự trong thành khá tốt, hơn nữa Thẩm Triều Triều cũng không thích ra ngoài, ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng bà vẫn đánh giá thấp tính người rồi!

Sau này không thể để Thẩm Triều Triều ở nhà một mình nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 86: Chương 86



Diệp Phương lại nhẹ giọng an ủi Thẩm Triều Triều, khi nhìn thấy cô thật sự không còn sợ hãi nữa, lúc này mới tìm người đến đồn công an báo án, nhờ cảnh sát hỗ trợ xem dấu vết hiện trường, nếu như có thể bắt được người thì càng tốt!

Đáng tiếc, sau khi cảnh sát điều tra xong lại trực tiếp lắc đầu.

Dấu vết ở hiện trường hỗn loạn, tất cả những dấu chân lưu lại đều không trọn vẹn và không đầy đủ, nếu như không phải trùng hợp thì đó chính là vì đối phương cố ý, là một tay phạm tội lão luyện.

Vừa nghe xong lời này đã dọa sợ Diệp Phương, bà nhất thời cảm thấy trong nhà không an toàn, hận không thể đưa Thẩm Triều Triều đến bệnh viện trông coi.

Chỉ có điều, Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác, bệnh viện lại là nơi người đến người đi. Diệp Phương cảm thấy có hơi khó giải quyết, chẳng qua về sau không thể để Thẩm Triều Triều ở lại trong nhà một mình được.

Đến khi Vương Thải Hà trở về từ nhà bạn, nghe Diệp Phương kể lại, bà ấy cũng nghĩ mà sợ hãi không thôi, không ngờ nhà họ Cố lại bị người ta theo dõi, còn có cả cháu dâu xinh đẹp của bà ấy cũng không được an toàn.

Không được!

Cháu dâu của bà ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Lần này, bà ấy không đi dạo bên ngoài nữa, bày tỏ rằng sau này mình sẽ ở nhà.

Đồng thời bà ấy hung tợn cắn răng mắng chửi, nếu như những người kia còn dám đến thì bà ấy sẽ giội phân ra bên ngoài.

Trong nháy mắt, Vương Thải Hà có vóc dáng không cao nhưng ở trong mắt Thẩm Triều Triều lại vô cùng cao lớn, rất có cảm giác an toàn...

Cứ như vậy, một tuần sau đó gió êm sóng lặng, không có chuyện gì khác phát sinh, ngay cả Thẩm Triều Triều cũng không còn tiếp tục lo lắng hãi hùng nữa, chủ yếu là vì cô căn bản không ra khỏi cửa nên thế giới bên ngoài có nguy hiểm hơn đi chăng nữa cũng không cách nào làm hại đến cô.

Chỉ cần bảo vệ cửa viện, không cho nguy hiểm tiến vào!

Chẳng qua có đôi khi vẫn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến người ta phải thay đổi kế hoạch tùy lúc.

DTV

“Gì cơ? Tiểu Việt lại vào đồn công an rồi à? Cái thằng nhóc này, được được được, tôi qua đó xem thử.”

Hôm nay, lúc Thẩm Triều Triều vẽ tranh trong phòng mình, cho dù đóng cửa thì cũng có thể nghe được giọng nói bất đắc dĩ của Vương Thải Hà, sau khi nghe được tên của Cố Kỳ Việt, cô lập tức vểnh tai lên.

Đôi mắt hạnh vô thức mở tròn.

Đã hơn một tuần không gặp Cố Kỳ Việt, cứ như vậy mãi cũng không được, Thẩm Triều Triều yên lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định sẽ đến đồn công an cùng bà Vương.

Lần này không biết vì sao mà Cố Kỳ Việt lại vào đó, vẫn là đánh nhau sao?

Cô có chút tò mò.

Mà khi Thẩm Triều Triều ra khỏi phòng, tìm được Vương Thải Hà nói mình cũng muốn đi đã khiến Vương Thải Hà kinh ngạc há miệng, ngay sau đó bà ấy phản ứng lại, mặt mày hớn hở.

Không ngờ thằng cháu trai đó của bà ấy vẫn rất hữu dụng, còn có thể khiến Triều Triều chủ động ra ngoài!

Vừa lúc Vương Thải Hà cũng không dám để Thẩm Triều Triều ở nhà một mình, đương nhiên là gật đầu đồng ý, sau đó thu dọn một phen, Thẩm Triều Triều lại đeo khăn quàng cổ đã lâu không đeo che khuất cả khuôn mặt, theo Vương Thải Hà rời khỏi nhà.

Thẩm Triều Triều đội mũ, cúi đầu, bởi vậy cũng không dẫn tới quá nhiều sự chú ý, chỉ có bọn nhóc điên cuồng chạy nhảy chơi đùa nghi hoặc nhìn qua.

Cảm thấy chị gái này thật kỳ quái!

Vì sao lại che kín mít?

Chẳng qua cảm giác tò mò của trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện này, tiếp tục chơi trò chơi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 87: Chương 87



Về phần Thẩm Triều Triều, không biết có phải là vì đã có kinh nghiệm của mấy lần ra ngoài trước đó hay không, hay là vì có Vương Thải Hà làm bạn nên khủng hoảng đối với bên ngoài của cô đã giảm bớt không ít.

Ít nhất cô sẽ không run rẩy.

Mà khi hai người đi tới đồn công an, Thẩm Triều Triều theo bản năng nhìn về phía hàng ghế, kết quả lại thật sự nhìn thấy Cố Kỳ Việt lúc này đang khó chịu khoanh hai tay trước n.g.ự.c nằm trên đó, trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh biếc.

Đã một khoảng thời gian không gặp, hình như Cố Kỳ Việt có hơi ê chề? Thẩm Triều Triều nhìn anh chằm chằm.

Chỉ thấy khuôn mặt kia vẫn đẹp trai như trước, dưới mắt có vành mắt thâm quầng nhàn nhạt, trông anh không có tinh thần như trước nhưng đôi mắt kia vẫn lóe sáng như những vì sao cất giấu đầy trời khiến Thẩm Triều Triều rất thích.

Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Cố Kỳ Việt cũng không phải người chết, đương nhiên anh phát hiện ngay lập tức.

Anh không vui ngước mắt nhìn qua, sau khi tầm mắt mang theo sát khí chạm đến đối phương lại như chó dữ sủa gâu gâu lập tức cụp đuôi bỏ chạy, Cố Kỳ Việt buồn bực giơ tay che mắt.

Sao cô lại tới đây!!!

Không phải cô là không thích ra ngoài sao!

Cho dù Thẩm Triều Triều bây giờ dùng khăn quàng cổ che mặt nhưng ký ức về khuôn mặt đó của cô hãy còn mới mẻ, khiến Cố Kỳ Việt có thể dễ dàng nhớ lại dung mạo của cô xinh đẹp cỡ nào.

Anh còn tưởng rằng đã hơn một tuần trôi qua, mình đã quên mất, nhưng sự thật hiển nhiên hoàn toàn ngược lại...

Anh còn nhớ kỹ hơn.

Trong đồn công an, vẫn là cảnh sát Chu quen thuộc phụ trách, nhìn thấy người nhà họ Cố tới là người già và phụ nữ trẻ nên cảnh sát Chu nhanh chóng sửa sang lại biểu cảm trên mặt một chút, cố gắng không quá mức nghiêm túc kẻo dọa đến đối phương.

“Bà chính là bà Vương Thải Hà đúng không?”

DTV

“Đúng vậy, cảnh sát Chu, Tiểu Việt nhà chúng tôi lại làm chuyện gì thế, nó lại đánh người sao?”

Vương Thải Hà ngồi đối diện cảnh sát Chu, cũng suy đoán giống như Thẩm Triều Triều, cảnh sát Chu nghe xong gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua Cố Kỳ Việt đang nằm đó giả chết, sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi mới mở miệng nói: “Chuyện là thế này, Cố Kỳ Việt đánh nhau với người khác khiến người ta bị thương và gãy xương.”

Vừa nghe thấy là đánh người ta gãy xương, Vương Thải Hà không khỏi hít một hơi lạnh, sốt ruột cắt ngang: “Cái này... Đối phương không sao chứ, chúng tôi sẽ trả tiền thuốc men, tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”

Loại chuyện này sẽ để lại tiền án, nhưng nếu đối phương chọn giải quyết riêng thì sẽ không sao cả.

Vương Thải Hà không hy vọng sau khi cháu mình sẽ phải ngồi tù, sống một cuộc sống bị người ta chỉ trỏ.

Mà cảnh sát Chu nghe Vương Thải Hà nói xong, nét mặt kỳ quái, khóe miệng giật giật tiếp tục nói: “Ừm... Lúc chúng tôi đến bệnh viện tìm hiểu tình huống, người bị thương đã tự mình bỏ đi, bởi vậy dưới tình huống không ai truy trách, Cố Kỳ Việt vẫn không sao cả.”

Hơn nữa, chuyện Cố Kỳ Việt đánh người không có nhân chứng chứng kiến.

Chỉ là sau đó người bị thương la hét ở trên đường cái xác nhận Cố Kỳ Việt ra tay thì lúc này mới có dân chúng nhiệt tình đến báo cảnh sát.

Vì vậy không đủ bằng chứng nên chỉ có thể tha bổng.

Cẩn thận nhớ lại một chút, tuy Cố Kỳ Việt đánh nhau rất tàn nhẫn nhưng trước giờ chưa từng để lại tiền án...

Đại đa số nguyên nhân đều là vì đối phương chủ động khiêu khích anh, anh cũng chỉ tự vệ đánh trả, còn một số người là do phạm tội thì sau đó đã bị đưa vào nhà tù.

Danh tiếng ác bá của Cố Kỳ Việt có hơi quá.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 88: Chương 88



Cũng là vì Lưu Tư Viễn cứ cắn chặt Cố Kỳ Việt không buông nên gần đây mới ba lần bảy lượt anh “ở” đồn công an rồi coi nơi này là nhà mình, có đôi khi còn sai khiến hắn ta đi mua cơm...

Nghĩ tới đây cảnh sát Chu lập tức ngừng suy nghĩ, phải nhanh chóng tiễn vị đại gia này đi!

Mà sau khi nghe Cố Kỳ Việt không sao, Vương Thải Hà mới yên lòng, lập tức vội vàng nói vất vả rồi với cảnh sát Chu, cảnh sát Chu lắc đầu, lúc này mới nhìn thấy Thẩm Triều Triều đang trốn ở phía sau Vương Thải Hà.

Đối với hành vi vẫn luôn che khuất khuôn mặt hoàn toàn của Thẩm Triều Triều, cảnh sát Chu đã khắc sâu trong trí nhớ, ngẫm lại quan hệ vợ chồng giữa Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt, hắn ta không khỏi cười nói: “Đồng chí Thẩm Triều Triều cũng tới rồi, nếu cô và Cố Kỳ Việt đã kết hôn, sau này hãy trông coi cậu ấy nhiều hơn một chút, đừng để cậu ấy gây chuyện nữa.”

Nghe thấy người khác nhắc tới chuyện hai người kết hôn, Thẩm Triều Triều đang căng thẳng lại có chút thẹn thùng.

Hai tay đeo găng tay mỏng níu lấy góc áo, cô “Vâng” một tiếng nho nhỏ, kết quả chưa đợi cảnh sát Chu kịp nói thêm gì thì Cố Kỳ Việt vẫn đang nằm giả c.h.ế.t đột nhiên sống lại.

Chỉ thấy anh lập tức xoay người ngồi dậy, bực bội giơ tay vuốt tóc trên trán ra sau đầu.

Đồng thời anh nhìn chằm chằm cảnh sát Chu, không khách khí nói: “Lão Chu, nếu đã không còn chuyện gì của tôi nữa thì tôi đi đây.”

Dứt lời, Cố Kỳ Việt không thèm nhìn Thẩm Triều Triều mà trực tiếp đứng dậy rời đi.

Nhưng không đợi anh kịp nhấc chân thì ngay sau đó đã bị Vương Thải Hà kéo lại, anh nhìn về phía bà nội mình, nhưng Vương Thải Hà lại hòa ái cười mở miệng: “Con và Triều Triều về trước đi, bà sẽ nói chuyện với cảnh sát Chu.”

Vương Thải Hà là một bà lão vô cùng hiểu chuyện.

Bà ấy tuyệt đối sẽ không trì hoãn người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương.

Vừa vặn hai người đã nhiều ngày không gặp, lần này gặp mặt có khi còn củi khô lửa cháy... Khụ khụ, tóm lại bà ấy già rồi nên sẽ không nhúng vào.

“Con không...”

Không đợi Cố Kỳ Việt từ chối, Vương Thải Hà đã đuổi hai người ra khỏi đồn công an.

Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đứng trước cổng đồn công an anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Cố Kỳ Việt mở miệng trước.

DTV

Cố Kỳ Việt cảm thấy anh không nên dây dưa với Thẩm Triều Triều nữa.

Bây giờ anh nên kiếm nhiều tiền hơn, ly hôn sớm, giải trừ quan hệ.

Đỡ cho Thẩm Triều Triều ngày ngày đi lòng vòng ở trước mặt anh, quấy nhiễu sự thanh tĩnh khiến anh làm chuyện gì cũng không thể tập trung. Giống như khi lắp ráp máy móc trong tuần qua, thỉnh thoảng anh lại rơi vào trạng thái ngẩn người.

Anh chịu đủ rồi!!!

Anh cũng không quan tâm đến Thẩm Triều Triều phản ứng thế nào, trực tiếp bước một đôi chân dài xoay người rời đi, bước chân vô tình của anh khiến tâm trạng vốn đang nhảy nhót của Thẩm Triều Triều dần dần trở nên mất mát.

Hẳn là anh cảm thấy cô rất đáng ghét!

Mặc dù Cố Kỳ Việt đã tha thứ cho việc cô cưỡng ép gả vào, nhưng cũng là vì bị ép buộc nên mới đồng ý, bây giờ anh lại tránh cô như tránh tà, có lẽ giữa hai người sẽ không có câu chuyện nào khác xảy ra.

Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Triều rất khó chịu nhưng cũng không dám tự mình rời đi.

Vì thế cô chỉ có thể tìm một góc ngồi xổm xuống trước cổng đồn công an, đợi Vương Thải Hà bước ra, cô cuộn tròn cả người ngơ ngác, dáng vẻ giống như một cây nấm nhỏ lại giống như một con mèo bị vứt bỏ chỉ biết trốn ở một góc run lẩy bẩy.

Dáng vẻ đáng thương kia khiến Cố Kỳ Việt quay về trông thấy thì nhất thời không khỏi cắn răng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 89: Chương 89



Anh có hơi tức giận.

Kiếp trước anh thật sự thiếu nợ Thẩm Triều Triều mà!

Cho nên bây giờ cô mới đến để trả nợ.

“Ngồi xổm ở đây làm gì, đứng lên, tôi đưa cô về nhà.”

Cố Kỳ Việt bước nhanh đến trước mặt Thẩm Triều Triều, lúc anh lên tiếng, Thẩm Triều Triều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy thì đúng thật là Cố Kỳ Việt, thế là tâm trạng vốn có chút khổ sở của cô xảy ra thay đổi rất nhỏ.

Thẩm Triều Triều không nghe lời đứng dậy rời đi, mà là rầu rĩ nói: “Em không đi với anh đâu.”

Cô cũng biết giận đấy nhé.

Tuy Thẩm Triều Triều muốn đối xử thật tốt với cuộc hôn nhân cưỡng cầu này, nhưng cũng không phải cứ một mực lấy lòng, cái cô muốn chính là tình cảm của hai người hòa hợp chứ không phải là đòi hỏi hèn mọn.

Nếu cứ thế này, còn không bằng ly hôn cho khỏe mình.

Mà khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều tức giận, Cố Kỳ Việt lại không biết phải làm sao, anh cúi đầu nhìn Thẩm Triều Triều đang ngồi xổm một cách đáng thương cứ như bị toàn thế giới vứt bỏ, làm cho anh không khỏi muốn quay về vài phút trước, tự tát mình một bạt tai.

Cho anh tùy hứng này!

Dù sao anh cũng không thể thật sự nhẫn tâm mặc kệ, thôi thì cứ trực tiếp đưa cô về nhà, vậy là sẽ không có chuyện gì xảy ra!

Lại ngẫm lại nguyên nhân Thẩm Triều Triều tới đồn công an cũng là bởi vì anh, cô sợ người khác như vậy, nếu quả thật ném cô ở đây thì quá mất lương tâm... Trong lòng Cố Kỳ Việt nghĩ thế, rơi vào đường cùng, anh cũng ngồi xổm xuống theo cô.

Một bóng ma lớn như vậy đột nhiên bao phủ, đương nhiên Thẩm Triều Triều cảm giác được, cô kéo khăn quàng cổ che mặt xuống, để lộ một đôi mắt nhìn qua.

Cố Kỳ Việt bị Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, nhưng anh vẫn chịu đựng, trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình: “Xin lỗi, là thái độ của tôi không tốt, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, chúng ta về nhà đi!”

DTV

Nếu để những người khác nghe được lời nói này của Cố Kỳ Việt, nhất định sẽ trực tiếp khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.

Đây vẫn là Cố Kỳ Việt sao?

Cái tên đánh nhau ẩu đả làm việc ác kia tuyệt đối sẽ không nói lời xin lỗi.

Kết quả hôm nay lại phá lệ?

Ngay cả Cố Kỳ Việt cũng không biết tại sao mình phải xin lỗi, nhưng nghĩ mình đã chọc Thẩm Triều Triều tức giận trước nên lúc này anh cũng chỉ có thể gánh chịu hậu quả.

Mà sau khi nghe Cố Kỳ Việt xin lỗi, Thẩm Triều Triều liếc nhìn anh, sau đó nghiêm túc nói: “Cố Kỳ Việt, em muốn gặp anh, cho nên... mới tới tìm anh, anh đừng cứ đuổi em đi mãi.”

“...”

Dường như Thẩm Triều Triều nói chuyện thật lòng nghiêm túc, khiến mặt Cố Kỳ Việt nóng lên, vành tai cũng đỏ bừng, anh lập tức trừng mắt một cái, giơ tay nâng khăn quàng cổ lên che khuất cặp mắt giống như biết nói kia của Thẩm Triều Triều một lần nữa.

Sao cái gì cô cũng nói ra ngoài thế?

Người phụ nữ này thật sự không biết xấu hổ!!!

Chẳng qua Thẩm Triều Triều sẽ không để đề tài này trôi đi, cô vội vàng giữ chặt góc áo của Cố Kỳ Việt, không cho anh tránh né: “Anh còn chưa trả lời... em đâu!”

“Được được được, không đuổi cô nữa.”

Cố Kỳ Việt chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

Điều này khiến Thẩm Triều Triều lại trở nên vui vẻ, cô không tiếp tục ngồi xổm tại chỗ nữa mà là đứng dậy đi theo bên người Cố Kỳ Việt, lớn mật kéo góc áo của Cố Kỳ Việt không buông.

Bước chân của cô dường như cũng trở nên thoải mái vui vẻ.

Mà Cố Kỳ Việt thì bất đắc dĩ đưa Thẩm Triều Triều về nhà, trên đường, anh hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà giải thích cho mình: “Người bị tôi đánh gãy xương không phải người tốt, mấy ngày gần đây vẫn luôn theo dõi tôi, chắc chắn là có ý đồ, đáng tiếc hắn ta bỏ trốn rồi, nếu không tôi nhất định có thể moi ra được nguyên nhân từ trong miệng hắn ta.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back