Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 120



Em gái của tôi mới mười tám tuổi, cô ấy không có ai dựa dẫm tại Bình Thành, bây giờ cô ấy đã có anh trai lại không phải một cô gái nhỏ dễ dàng bị người khác sỉ nhục, ai dám đụng vào em gái của tôi thì tự cầu nguyện cho mình đi, người nhà trên của tôi không có làm bất cứ chuyện phi pháp nào, không thì ha ha..."

Tạ Tiểu Ngọc:... Anh trai thật rất quyền lực, anh trai thật khí phách!

Tống Liêm:.. Tiểu Ngọc không có nơi nào dựa dẫm sao, con nhóc này không cần có quá nhiều chỗ dựa đâu, với lại anh trai của cô ấy có phải hiểu lầm gøì không, Tạ Tiểu Ngọc cũng không phải người yếu đuối dễ bị bắt nạt như thế đâu...

Người bắt nạt cô ấy, chắc chắn là kẻ xui xẻo nhất.

Lạc Chí Hồng nóng vội muốn khóc, mẹ nó, chồng thứ hai của chị dâu đời trước lại có gương mặt lạnh như Diêm Vương thất này, đáng sợ quá đi.

"Anh có bằng chứng chứng mình anh là anh trai của cô ta không?"

Mạnh Cảnh Niên khinh bỉ nhìn cô ta, nói: "Cô có tư cách øì để tôi phải giải thích với cô."

Anh với Tống Liêm cũng có chút quen biết do lần đến tìm người thân ở Bình Thành, có ghi số điện thoại quân đội cho ông ấy. "Ở liên đội của tôi đều biết từ nhỏ tôi có lạc một người cô, cũng có xem qua bức tranh vẽ của bà nội mình, lần này tìm được manh mối của người thân, nhờ Chu Thành Phong về thăm người thân ở Bình Thành đã nhìn thấy em gái của tôi, sau đó về nói cho tôi biết.

Trong quân đội cũng biết lần này tôi về để tìm người thân, cục trưởng Tống có thể gọi điện thoại tìm Thượng cấp của tôi xác nhận."

Tống Liêm lập tức dùng điện thoại của khách sạn gọi cho quân đội của Mạnh Cảnh Niên, toàn bộ lời nói đều là thật, bên đó còn chúc mừng phó đoàn trưởng mạnh tìm được em gái.

Tiếng động lớn như vậy cũng đụng đến lãnh đạo của khách sạn.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Mời cục trưởng Tống dẫn Lạc Chí Hồng về thấm vấn thật kỹ, tôi nghi ngờ trên người cô ta chắc chắn có chút đồ đáng giá, không thế vì sao lại nhắm vào người xa lại chưa gặp mặt như em gái và tôi chứ?

Vũ nhục quân nhân, vu khống, đặt điều nói dối làm lãng phí cảnh lực, tùy tiện chọn một cái tội trạng đã đủ đuổi cô ta đến nông trường để nhận dạy dỗ, tôi hy vọng cục trưởng Tống có thể nghiêm túc xử lý"

"Được, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý theo công bằng."

Lạc Chí Hồng:.. Mình không muốn, mình mới vừa sống lại sao, không cần đi lao động cải tạo!

"Mạnh Cảnh Niên có phải anh bị bệnh thần kinh không, sai thì nói sai đi, tôi xin lỗi các người không được sao, tại sao anh phải để công an bắt tôi, anh quá ác độc rồi!"

Mạnh Cảnh Niên chỉnh câu của cô ta cho đúng: "Đồng chí này, cô có suy nghĩ rất nguy hiểm, đầu tiên do cô muốn hãm hại em gái của tôi, sau khi kế hoạch không thực hiện được muốn bắt đầu giả vờ xin lỗi, nếu đạt được thì em gái tôi chẳng phải đã bị cô hủy mất danh dự rồi sao."

Đụng chạm vào anh ấy thì không nói, nhưng đụng vào em gái của anh ấy thì không được, anh ấy sẽ không để một tên lòng dạ hẹp hòi có thể nhảy nhót ở bên ngoài tiếp tục gây hại đến em gái mình.

Anh dùng lời nói từ ngữ danh chính ngôn thuận nói: "Cho nên lời xin lỗi của cô tôi không chấp nhận, hy vọng lúc cô nhận lao động cải tạo rồi có thể tỉnh lại tự biết bản thân mình sai ở đâu."

Lạc Chí Hồng:.. Ma quỷ, người này đúng là ma quỷ.

"Mạnh Cảnh Niên anh cao ngạo không được bao lâu đâu, anh sẽ chết cực kỳ thảm."

Trước khi Lạc Chí Hồng bị cục trưởng Tống dẫn đi, còn để lại một câu nguyền rủa.

Tạ Tiểu Ngọc nhíu mày suy nghĩ, xem ra Lạc Chí Hồng cũng biết qua hai năm nữa anh trai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu cô đã biết rồi sẽ không để cho anh trai có chuyện gì đâu cũng sẽ không để cho đàn ông tâm cơ kia cướp chị vợ của anh trai.

Mạnh Cảnh Niên thấy Tạ Tiểu Ngọc nhíu chặt mày, vội vàng trấn an: "Nghề nghiệp của anh chắc chắn có tính nguy hiểm, nhưng em đừng lo lắng, anh vừa giỏi lại thông minh nên sẽ không dễ dàng chết như vậy."

Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được mà bật cười thành tiếng, người này là anh trai quan hệ máu mủ còn rất thường xuyên tự khen mình!

Mạnh Cảnh Niên thuận tiện dặn dò: "Muốn đối phó với người xấu muốn làm tổn thương mình nhất định em đừng có mềm lòng, dù sao họ đã muốn hại mình thì sẽ không nương tay một xíu nào đâu."

"Vâng, em biết rồi anh trai."

Cô nhìn đồng hồ, chậm quá rồi, trời đã tối, đã vượt qua thời gian hẹn với Nghiêm Dặc, nếu anh đợi không thấy cô về chắc chắn sẽ sốt ruột.

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ rồi quyết định chia công việc với anh trai thực hiện: "Em đi mua đồ ăn, anh đi đến nhà của em và nói với người yêu của em một tiếng, chắc bây giờ anh đã sốt ruột lắm.

Mạnh Cảnh Niên hơi thở dài trong lòng, nếu tìm được cô sớm mấy năm là được rồi, như thế em gái sẽ không ở trong hoàn cảnh không thân không thích mà bị sói con ngậm đi mất.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 121



Đột nhiên anh ấy quay lại phòng, cầm ra một phong bì dày trong hành lý ra, không biết vì sao lại giao cho Tạ Tiểu Ngọc.

Còn nói rằng: "Lần này anh tới cũng đã chuẩn bị rất nhiều, mấy năm nay đã tích góp đủ các loại ngân phiếu định mức, anh không dùng được nên sau này mỗi phát phát cho em một ký."

Tạ Tiểu Ngọc:.. Ông trời ơi, nhiều như thế, cô lập tức trở nên giàu có rồi.

Còn còn đáp: "Anh, sau này anh phải cưới vợ, không thể đưa hết cho em được, anh tự tiết kiệm cho mình một chút đi."

Mạnh Cảnh Niên bật cười, em gái lại lo lắng về chuyện cả đời của mình, với tính cách của anh ấy có lẽ phải độc thân cả đời còn lại rồi

Tống Liêm cũng bị hành động của Mạnh Cảnh Niên bị chấn động và bất ngờ, ông ấy nhìn tuổi cậu thanh niên này chỉ mới 24 đến 25 tuổi gì đó, mấy đứa nhóc bình thường ở tuổi này đều sẽ không tự chủ được mềm lòng với các cô bé trẻ tuổi và đáng yêu.

Lạc Chí Hồng cũng là loại người ngây thơ và xinh đẹp, nhưng đồng chí Mạnh này cũng khác hoàn toàn với người bình thường, dường như trong mắt của anh ấy cô ta đã là người xấu thì hoàn người xấu, không phân biệt nam hay nữ gì. Một tên quân nhân lạnh lùng khô cằn, vô tình như thế, nhưng khi đứng trước mặt em gái lại vô cùng yêu thương không điều kiện.

Tống Liêm cảm thấy muốn nắm tóc sầu hộ Nghiêm Dặc, anh làm sao để thu phục được anh trai cậu lớn đây?

Haiz không được rồi, tiêu rồi, dù sao để tên nhóc thúi kia cưới vợ thì tự nghĩ cách đi....

Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng lo lắng xíu nào cả, giờ phút này cô đã đến xã Cung Tiêu, trong túi đầy đủ các phiếu dâu và thức ăn thông dụng của toàn nƯỚc.

Nhưng bây giờ đã không thể mua được nhiều thịt cá hay đồ ăn gì nữa, nằm trên bàn quầy thịt chỉ còn một miếng thịt xí quách dê, đó là xương cột sống của dê, ở trong xương có rất nhiều tủy, trên cũng còn rất nhiều thịt, bây giờ thời tiết đã lạnh, nấu một nồi xí quách dê đi, nấu thêm một ít canh dê nữa là hoàn hảo, có thể cắn vào xương để ăn tủy.

Tạ Tiểu Ngọc bước lên, nói: "Chú này, khúc xí quách dê này cháu mua."

Ông chú bán thịt đang muốn đi về, còn chút thịt xí quách dê này cứ tưởng rằng bán không được, tuy nhìn bên ngoài còn nhận được lợi nhiều hơn với miếng thịt bình thường, nhưng bây giờ phiếu thức ăn rất quý giá, một người chỉ có được phiếu hai cân thịt trong một tháng, ai đành lòng bỏ qua mua khúc xương xí quách dê này chỉ có chút thịt chứ. Ông ấy có lòng tốt nhắc nhở Tạ Tiểu Ngọc: "Cháu gái này, có một ít thịt ống xương heo không cần mua phiếu, còn có chút gan ruột nữa, cháu mua cái đó đi nếu muốn mua thịt thì ngày mai đến đây sớm một chút, một một khối ba chỉ về là được rồi."

Tạ Tiểu Ngọc biết ông ấy có lòng tốt, chỉ cười nói: "Chú à, chú cứ cân cho cháu đi, cháu có phiếu mà.”

Ông chú lắc đầu cầm cả khúc xương xí quách dê đặt lên giá cân, cô gái nhỏ này đúng là không biết tính toán cho cuộc sống, muốn nấu canh chỉ cần mua ống xương heo là được rồi vừa thuận lợi lại vừa không cần dùng phiếu, khúc xương xí quách dê này không có nhiều thịt, đúng là tính toán không phù hợp gì hết.

"Chú này, làm phiền chú chặt khúc xương thành miếng nhỏ cho cháu được không?"

"Chuyện nhỏ." Ông chú bán thịt có kỹ thuật sử dụng đao rất tuyệt vời, người khác cần hai tệ thịt, ông ấy chỉ cần một nhát đao chặt xuống đã chia được gần như vừa vặn đúng hai tệ không nhiều không ít.

Tạ Tiểu Ngọc khoa tay mua chân nói độ dày một chút, ông chú bán thịt cầm đao chỉ vài nhát chỉ thấy bóng đen vun vút băm thịt, khúc xương xí quách dê kia đã chặt thành từng miếng độ dày nhất đi, so sánh với cầm thước đo cũng còn chính xác hơn.

Tạ Tiểu Ngọc vỗ tay cảm thán: "Chú này, công việc này chú làm tận tâm quá, đúng là quá chuyên nghiệp!"

"Nhiêu đây mà cũng nói giỏi à?" Tuy ông ấy cảm thấy rất bình thường, nhưng trong lòng của ông chú bán thịt vẫn vô cùng tươi đẹp.

Tạ Tiểu Ngọc mở ba lô nhỏ ra, rút một nửa số tiền trong bì thư dày ra, số còn lại cô muốn để dành cho anh trai nuôi chị dâu từ nhỏ.

Lúc đang chuẩn bị trả tiền, thì xương xí quách đê bị người ta cướp mất.

Buổi tối nay Hạ Ngải Vân đến đây tìm vận may, hôm nay con trai bảo bối của mình rơi vào hồ thu bị cảm lạnh, nói thèm một nồi lẩu xí quách dê nóng hôi hổi.

Mấy món đó bình thường chỉ có đứa ngu mới đi mua, dù sao cũng đều là xương cần phiếu, không bằng họ mua thịt vẫn hơn.

Nhưng điều kiện của nhà bà ta khá giả, nên không thiếu tiền và phiếu, con trai muốn ăn tủy trong xương xí quách dê, thì bà ta đi mua thôi.

Bà ta cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không khi nhìn thấy xí quách dê kia đã chặt tốt rồi, cười nói: "Ông Cao, ông gói xí quách dê này giúp cho tôi, tôi mua."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 122



Ông Cao khó xử nói: "Chủ nhiệm Hạ, xí quách dê này đã có cháu gái nhỏ bên cạnh bà mua rồi."

Hạ Ngải Vân quay đầu nhìn lại, bất ngờ với gương mặt tỉnh xảo của Tạ Tiểu Ngọc, bà ta vẫn luôn muốn tìm một cô gái xinh đẹp làm đối tượng cho con trai mình, nhưng những người quen trong nhà cũng không thể quá xinh đẹp vượt qua Minh Chi Tuệ được, nên rất khó tìm.

Hạ Ngải Vân không thích Minh Chi Tuệ, cảm thấy chị ấy chưa vào cửa đã cướp mất sự yêu thích của con trai với con gái như thế, nên một lòng một dạ muốn tìm một cô gái xinh đẹp hơn chị ấy cho con trai của mình.

Hôm nay tới mua xí quách dê, không ngờ lại gặp một người, thật sự chuyện lôi kéo người xa lạ trên đường để hỏi thăm rất bất lịch sự nhưng vì con trai của mình, bà ta bất chấp mọi thứ.

Bà ta đổi giận thành vui, cười nói: "Cô gái nhỏ, xí quách dê này cần phiếu, hay là tôi mua rồi chia cho cô một nửa, cô cũng không cần trả phiếu."

Còn tự cho mình đúng như thế à, trong lòng Tạ Tiểu Ngọc âm thầm phỉ nhổ, cô có thể mua đương nhiên trong túi cũng có phiếu.

Hơn nữa, ở trong thế giới song song cô đã nhìn thấy được bà ta chính là bà mẹ chồng ác động khiến cho chị họ đau khổ, đừng thấy bây giờ bà ta tỏ vẻ ân cần hòa nhã như thế mà hiểu lâm, cách khiến người khác đau khổ cũng cũng nhiều lắm.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Không cần đâu, trong nhà cháu có nhiều miệng ăn, một xíu xí quách dê này còn sợ không đủ nữa là, không thể chia cho bà được, nếu thím muốn ăn thì mời ngày mai đến xếp hàng rồi mua."

Hạ Ngải Vân:...

Ông trời ạ, có một cô gái nhỏ mồm mép như dao thế sao, còn nữa bà ta chỉ mới 45 tuổi thôi, sao đã kêu thành bà rồi, con bé này đúng là không nói đạo đức được mà, đang cố ý chọc giận bà ta phải không!"

"Xí quách dê này cần phiếu, cô có phiếu à?"

"Tôi có phiếu hay không liên quan gì đến bà!"

Hạ Ngải Vân là nhà báo ở Bình Thành, bà ta cũng không muốn tốn nước bọt với Tạ Tiểu Ngọc nữa.

Bà ta không sợ, còn tự xem mình đúng lý hợp tình uy h**p ông chú bán thịt: "Ông Cao, xã Cung Tiêu có quy định, mua thịt xương cần phiếu, ông đừng vì muốn tan ca sớm mà vi phạm bán thịt xí quách dê không cho phiếu cho con bé này, tôi viết báo phê bình ông đưa lên đấy!"

Ông Cao sợ hãi, Nhất Thiên đưa tin, năm nay ngay cả bậc khá ông ấy cũng đừng mong đứng được.

Chủ Nhiệm cao là khách quen cũ của chỗ bán thịt cá, mỗi lần ông ta đều chọn một bộ phận thịt ngon mềm cho bà ta, vì sao chứ, chẳng phải vì muốn một ngày nào đó bà ta có tâm trạng tốt viết mấy dòng chữ khen ngợi đưa lên một chút.

Cửa hàng bách hoa của Tiểu Lưu ở xã Cung Tiêu của họ được đưa tin lên là phục vụ nhiệt tình, chỉ mới làm việc có mấy năm thôi khi được Nhất Thiên đưa tin đã bầu người này thành bậc khá, điều động vào văn phòng làm.

Haiz, ông Cao không đụng vào nỗi cán bút của bà ta.

Ông ta khó xử nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Cháu gái nhỏ này, nếu cháu không có phiếu thì xí quách dê này không thể bán cho cháu được đâu."

Tạ Tiểu Ngọc cười nhẹ, lấy bì thư từ trong túi ra, rút một phiếu thức ăn từ các loại ngân phiếu định mức.

Sư phụ Cao nhìn ngân phiếu định mức trong tay của Tạ Tiểu Ngọc khiếp sợ, đó là ngân phiếu định mức thông dụng trong toàn nước, không có hạn chế thời gian hay nơi chốn, ngoài việc thông dụng toàn nước thì ở đâu cũng có thể sử dụng được, ai đã góp cho cô nhiều như thế?

Tạ Tiểu Ngọc lấy phiếu với tiền ra, trả tiền dưới ánh mắt không thể tưởng tượng được của Hạ Ngải Vân.

Sư phụ Cao bỏ cẩn thận xí quách dê cho cô, rồi hâm mộ nói: "Cháu gái nhỏ, cháu sao lại có nhiều ngân phiếu định mức như thế?"

Tạ Tiểu Ngọc tự hào nói: "Những cái này đều do anh trai của cháu cho đấy."

"Anh trai của cháu làm gì, sao lại tích góp được nhiều ngân phiếu định mức như thế?"

Tạ Tiểu Ngọc cười cười, cô không muốn tùy tiện để lộ thân phận của anh trai mình ra đâu.

Cô không nói, Hạ Ngải Vân càng nghi ngờ: "Anh trai cô không làm chuyện gì phi pháp đấy chứ, những phiếu này cần phải điều tra cho rõ, nếu có chuyện gì tôi nên đưa tin lên, ông Cao, ông lấy ngân phiếu định mức bất chính, ông cũng bị liên lụy."

Sư phụ Cao:.. Chuyện này cũng có thể trách mình à?

Còn nữa, dựa vào cái gì nghi ngờ phiếu cô gái nhỏ nhà người ta lai lịch không rõ ràng, bà ta thấy ai cũng làm chuyện xấu và vi phạm như mình sao

Thực ra, người xấu nhất chính là bà chủ nhiệm họ Hạ này.

Người có quan hệ tốt với bà ta, bà ta lập tức vui vẻ đưa tin cho người đó là người làm việc tiên tiến, đụng chạm làm cho bà ta khó chịu, lập tức sẽ bị bà ta lấy cơ hội đè đến ngóc đầu lên không nổi.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 123



Lúc trước, vài gia đình nhà hàng xóm đặt nền móng nhà với nhà chú của bà ta cãi ầm T, khiến bà ta khó chịu lập tức lấy việc nhỏ xé to, viết người ta trở thành một tội tày đình, hại cho công việc nhà người ta thiếu chút nữa mất luôn, đừng nhắc đến cấp bậc khá ngay cả ở tại đơn vị danh tiếng và mọi sự việc đều gặp khó khăn, không phát triển nổi.

Sư phụ bán thịt có giận cũng không dám nói gì.

Tạ Tiểu Ngọc cười lại, động một chút là dùng cán bút uy h**p người ta, cô gái sống dậy kia chắc là học theo bà ta rồi, ở khách sạn dám tùy tiện nói xấu cô là phần tử kh*ng b* nên bị anh trai nói vài câu đưa lên cục công an.

Cô nói: "Tôi biết vì sao nhà bà gặp báo ứng rồi, bà tùy tiện uy h**p người khác, thế có xem là báo ứng không chứ."

Cô vừa trả tiền và phiếu cho ông chú bán thịt, rồi an ủi: "Chú đừng có sợ, cháu là một chiếc kính Chiếu Yêu, ai muốn hại cháu cuối cùng đều bị tự rước xui xẻo vào mình hết á."

Ông chú bán thịt không nhịn được cười, có lẽ trong nhà của cô gái nhỏ này cũng có chút thế lực rồi, nhưng nhìn cô lại đáng yêu hơn nhiều với mụ chủ nhiệm họ Hạ kia.

Vừa ngọt vừa đáng yêu.

Hạ Ngải Vân cảm thấy trong lời nói của cô có ý sâu xa, vội kéo tay áo của cô lại nói: "Cô có ý gì, nói rõ ràng ra, sao tôi lại muốn hại cô?"

Tạ Tiểu Ngọc trợn trắng mắt, nhìn người khác có nhiều phiếu hơn lập tức nghi ngờ đối phương dùng cách phi pháp lấy được, thế không phải là muốn hại cô sao.

Cô không muốn giải thích nhiều với Hạ Ngải Vân, con gái của bà ta cũng học theo bà ta mà, cô ta đã tự đưa mình đến tận cục công an rồi đó, rất nhanh thôi sẽ được đến nông trường cải tạo cũng như đã cho nhà của bà ta một bài học rồi đấy.

Cô mua một cân đường trắng bằng phiếu dưới ánh mắt xem thường và oán hận của Hạ Ngải Vân, rồi lại rút trong đống ngân phiếu định mức ra hai phiếu xà phòng mua hai cục, một cục cho Cá Lớn và Cá Nhỏ, một cục khác cho cô với Tinh Tinh dùng, còn mua năm cân bột mì đầy ắp.

Đúng lúc này, hàng xóm của Hạ Ngải Vân vội vàng chạy đến, hỏi: "Chủ nhiệm Hạ Chí Hồng bị bắt lên cục công an rồi sao bà còn có tâm trạng đi chọn xương chứ?"

Hạ Ngải Vân quá sợ hãi, con nhóc chết tiệt kia gần đây rất quái dị, nhưng chuyện đã vào cục công an rồi, thế con bé đã làm sai chuyện gì?"

"Sao con bé bị bắt vậy?"

"Nghe nói là do tội vu khống, sỉ nhục,.. Khụ, à tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là đang nói khoác thôi, nghe nói là nói láo chạm phải kẻ khó chơi nên bị người ta tố cáo ngược lại, bà nhanh ve xem chút đi"

Trong lòng sư phụ bán thịt thoải mái vô cùng, đáng đời!

Tạ Tiểu Ngọc nghe xong, lười quay đầu, mua xong mọi thứ, cô lập tức xách đồ ngồi lên xe về nhà.

Ngay ở trên xe buýt cô còn đang suy nghĩ khi anh Nghiêm Dặc gặp anh cậu lớn thì ra sao, chắc là không vội vàng và sợ hãi đâu, dù sao anh họ muốn cưới chị họ anh Nghiêm Dặc, thì anh ấy đâu còn là anh trai cậu lớn hay c** nh* đâu chứ, sao sợ anh ấy được nữa....

Một bên khác, Nghiêm Dặc đợi đến sốt ruột, Tiểu Ngọc nói khoảng năm giờ về nhưng bây giờ vẫn chưa thấy về mà?

Hai giờ cô đã đi ra ngoài, ngồi xe buýt đến khách sạn cũng chỉ tâm 25 đến 28 phút, cho hai giờ rưỡi đi, nói chuyện øì gần ba giờ?

Anh đã lo lắng về an toàn của Tiểu Ngọc, thật sự không nên đồng ý để cô một mình đi gặp Mạnh Cảnh Niên.

Minh Chi Tuệ ôm Tinh Tinh, nhìn em trai lo lắng bồn chồn di qua đi lại trước cửa như vậy, chị ấy chỉ cười nói: "Tiểu Ngọc nói hơn năm giờ sẽ về, em vội cũng vô dụng thôi, đến giờ con bé sẽ về mà."

"Chị, em đến khách sạn một chút." Nghiêm Dặc cũng định đi tìm rồi.

"Được, Tiểu Ngọc nói muốn đến chợ mua thức ăn, em đi đến khách sạn chưa chắc đã tìm được người."

"Em đi đến khách sạn xem trước, nếu không tìm thấy sẽ lại đến chợ thức ăn."

Minh Chi Tuệ nở nụ cười, Tiểu Ngọc chỉ đi tìm đồng chí họ Mạnh kia thôi, sau hôm nay anh ấy vừa cứu chị ấy từ trong hồ ra xong đã buông tay ra ngay nhìn không chớp mắt, người đó là một quân tử chính trực đó.

"Chị thấy đồng chí Mạnh không phải là người xấu, nếu đồng chí Mạnh chỉ tìm Tiểu Ngọc hỏi thăm chút việc, con bé cũng là người rất có lòng, nên có lẽ giúp đồng chí Mạnh đó làm chút việc, em cứ ở nhà đợi đi tránh bỏ lỡ."

Nghiêm Dặc do dự một lúc lâu, Minh Chi Tuệ thở dài lắc đầu.

Chị ấy nói tiếp: "Đêm nay em không đi Tiểu Ngọc chắc sẽ về, một đám người đang đợi con bé nấu cơm chiều ăn đó, nếu Tiểu Ngọc không về chắc chắn sẽ nhờ người đưa tin đến, dù con bé bỏ đói em thì cũng không dám để em gái với em trai của mình đói đâu."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 124



Minh Chi Tuệ xoa gương mặt nhỏ nhắn và thơm tho của Tỉnh Tinh, cười hỏi: "Có phải không Tinh Tinh?"

Tinh Tinh ôm chị họ xinh đẹp hôn một cái, nói: "Anh trai ngu ngốc, không thông minh bằng em."

Nghiêm Dặc:.. Mình lại bị chị gái với em gái ghét bỏ do chỉ số thông minh.

Anh nghĩ về lời của chị gái nói một chút, xem ra cũng có lý, nếu Tiểu Ngọc không về ăn cơm cũng sẽ nhờ người khác nói một tiếng.

"Bên ngoài lạnh rồi, chị dẫn Tinh Tinh về phòng đi, em ở ngoài đợi."

Minh Chi Tuệ buồn cười nhưng người trẻ tuổi vừa có người yêu nên ôn nóng là chuyện dễ hiểu.

Minh Chi Tuệ vừa ôm Tỉnh Tinh vào phòng, trước cửa lập tức có một bóng người cao lớn đến, thị lực của Nghiêm Dặc rất tốt, chỉ cần dựa vào dáng người và chiều cao lập tức nhận ra đó là Mạnh Cảnh Niên.

Một mình anh ấy đến đây, không thấy Tạ Tiểu Ngọc.

Nghiêm Dặc:...

Đầu tiên khi nhìn Mạnh Cảnh Niên đi thẳng vào cửa nhà, Nghiêm Dặc bắt đầu cảnh giác, lại vội vừa tức kém chút nữa đã đẩy ngã anh ấy xuống ép hỏi. Nhưng lý trí còn sót lại của anh lại nhắc nhở anh không thể làm như thế, trước phải hỏi rõ chuyện đã.

"Đồng chí Mạnh, Tiểu Ngọc đi tìm anh, cô ấy vẫn chưa về nhưng anh đã tìm đến nơi, anh có thể nói cho tôi biết người yêu của tôi ở đâu không?"

Mạnh Cảnh Niên nghiêm túc đánh giá đàn em tuổi trẻ trước mặt, buổi chiều còn nói chuyện với em gái ở khách sạn, em gái còn khen người yêu của mình như ngàn hoa rơi loạn, còn nói người yêu của mình là người thông minh nhất cô từng gặp, cũng là người giỏi nhất.

Còn nói sau khi đón hai em trai sinh đôi ở trên xe lửa, người yêu của cô liếc qua xe lửa một lượt đã nghỉ ngờ hai người là kẻ buôn người xấu xa.

Trong giọng điệu đầy sùng bái và tự hào.

Cho nên dọc theo con đường này, Mạnh Cảnh Niên đoán dù anh ấy không nói thì người yêu của em gái cũng đã đoán được gần hết.

Nhưng bây giờ xem ra, người yêu của em gái lại giống như tên khờ, cũng chẳng khác nào những tên tân binh mà anh ấy đang huấn luyện đầy nhọc lòng.

Mạnh Cảnh Niên cực kỳ không hài lòng, vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy em ấy có chuyện gì sao?"

Anh ấy vỗ dùng lực rất lớn, dù thế nào đi nữa anh chắc chắn phải giỏi hơn với người yêu của em gái một chút gì đó, nếu để tên nhóc này biết anh trai của em gái giỏi giang ra sao, nên không được bắt nạt em gái.

Nghiêm Dặc bị ăn đau trên bả vai, má nó!

Người này phân cao thấp với anh ngay tại chỗ, cũng chỉ có lớn hơn mấy tuổi sao lại thiếu phúc như thế?

Ai sợ anh chứ, Nghiêm Dặc cũng khoác tay lên bả vai của anh ấy, dùng lực đè xuống: "Đưa địa chỉ của Tiểu Ngọc cho tôi, hôm nay anh cứu chị gái tôi, Tiểu Ngọc chắc đã mời anh đến đây ăn cơm, cô ấy đi mua thức ăn sao?”

Nhưng anh ấy chỉ một mình đến cửa trước, dù sao da mặt còn dày hơn cả anh, Nghiêm Dực suy nghĩ như thế.

Mạnh Cảnh Niên gật gật đầu, không tệ cũng được, tư duy logic rất rõ ràng, sức lực cũng không nhỏ, xương bả vai anh ấy sắp bị anh bóp nát rồi.

Nói thật, trong liên đội của họ, người dám khiêu khích anh ấy vẫn chưa sinh ra.

Mạnh Cảnh Niên buông lỏng tay ra, Nghiêm Dặc cũng buông lỏng tay, hỏi: "Cuối cùng anh là người nào, tìm Tiểu Ngọc có chuyện gì?"

Mạnh Cảnh Niên nói: "Tên nhóc nhà cậu có sức tay cũng lớn ghê nhỡ, nếu đánh nhau thật chỉ nhiêu sức lực này thì không được, phải cần kỹ xảo nữa."

Dù sao chức vụ của anh sau này chắc chắn cũng phải gặp nguy hiểm, anh ấy mong tên nhóc này có thể giỏi hơn một chút nữa. Nghiêm Dặc cười ha hả trong lòng, còn dám khinh thường anh sao.

Từ nhỏ anh đã bị Nghiêm Bình Châu dạy dỗ theo tiêu chuẩn của chiến quân đặc chủng tác chiến rồi, cục đá đập bốn năm, ba chưa bao giờ thả lỏng huấn luyện cho anh.

Nghiêm Dặc hỏi: "Nếu không, thử luyện một chút?"

Mạnh Cảnh Niên mỉm cười, cho đến bây giờ người dám chủ động đưa ra yêu cầu huấn luyện cho đại đội trưởng đội đặc chủng tác đã xuất hiện rồi.

Nếu Nghiêm Dặc là binh lính dưới tay anh ấy, nhất định khi đại đội trưởng nở nụ cười, thì đó là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm!

"Được đấy, vậy thì luyện một chút đi."...

Lúc hai người đang chuẩn bị ra tay "luận bàn", Minh Chi Tuệ nghe em trai đang nói chuyện với ai đó bên ngoài nên tò mò đi ra, lại bắt gặp Mạnh Cảnh Niên, sắc mặt trầm xuống trong lòng cũng dấy lên lo lắng: "Đồng chí Mạnh, Tiểu Ngọc nhà chúng tôi đâu?”

Nghiêm Dặc với Mạnh Cảnh Niên đồng thanh nói: "Cô ấy mua đồ ăn rồi."

Minh Chi Tuệ lập tức suy nghĩ kỹ càng, Tiểu Ngọc mời đồng chí Mạnh về nhà ăn cơm rồi.

Hôm nay, người ta còn cứu mình, lòng Minh Chỉ Tuệ muốn nói xin lỗi nên vội lên tiếng: "Anh đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà nói chuyện."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 125



Nghiêm Dặc với Mạnh Cảnh Niên liếc nhau, đồng thời thu nắm đấm lại, bị phát hiện rồi còn đánh cái quỷ.

Sau khi vào nhà, Minh Chi Tuệ vội vàng pha trà, hỏi Nghiêm Dặc: "Lá trà trong nhà em có biết để ở đâu không?”

Nghiêm Dặc cũng không biết nhưng Tinh Tinh biết, cô bé chạy đến cầm một hộp bằng sắt đựng trong hộp trà từ trong tử năm ngăn kéo ra đưa cho chị ấy, sau đó chạy đến trước mặt Mạnh Cảnh Niên, chống cằm nói: "Anh cả, anh rất đẹp trai."

Mạnh Cảnh Niên gật gật đầu nói: "Ừm, anh biết mà, từ nhỏ đến lớn anh rất đẹp trai rồi, nhà của chúng ta không có ai xấu xí hết."

Nghiêm Dặc:...

Giọng điệu người này nói chuyện vô cùng tự tin, sao lại có cảm giác không khác Tiểu Ngọc mấy, nhìn sơ qua cùng một loại người như Tiểu Ngọc.

Trong lòng Nghiêm Dặc cũng có chút không thoải mái, nói: "Thật ra, nhà chúng tôi cũng không có ai xấu xí."

Minh Chi Tuệ ngâm trà xong đi đến, Mạnh Cảnh Niên nói cảm ơn.

Lần này, anh ấy công khai nhìn cô gái này, sau đó lại nhìn Tinh Tinh, cuối cùng nói: "Tôi nhìn thấy được, người nhà của cậu đều đứng hạng đỉnh, nhưng nếu so sánh cậu với chị và em gái thì quá xấu rồi."

Nghiêm Dặc:... Anh lớn hơn mấy tuổi, lấy lớn so bé được đó hả?

"Anh vừa lớn vừa tốt nhìn có cái gì tốt lành đâu, dù sao Tiểu Ngọc thích tôi."

Nghiêm Dặc nói tiếp: "Sau này anh sẽ cảm nhận được sự xuất sắc của nhà chúng tôi, vậy nên không cần quan trọng chuyện đẹp hay xấu, nhưng anh cũng là ân nhân cứu mạng chị của tôi, tôi sẽ tôn trọng anh, đêm này cùng mời anh ăn một bữa cơm tối thật hòa thuận, đồng chí Mạnh cảm thấy thế nào?

Mạnh Cảnh Niên: "Được đấy."

Minh Chi Tuệ:.. Sao mình cứ cảm thấy bầu không khí này hơi sai sai?

Đang lúc chị ấy không biết phá vỡ bầu không khí này ra sao, Tạ Tiểu Ngọc đã cầm một túi đồ ăn vê.

Nghiêm Dặc với Mạnh Cảnh Niên đồng thời đứng dậy.

Nghiêm Dặc:.. Người yêu của mình về, anh ta xúc động như thế làm cái quỷ gì?

Mạnh Cảnh Niên:.. Em gái về rồi, cuối cùng cũng có thể làm rõ thân phận.

Minh Chi Tuệ nhận gói to trong tay của Tạ Tiểu Ngọc, hạ giọng giải thích cho cô một chút: "Tiểu Ngọc, em mời đồng chí Mạnh về nhà ăn cơm tối a2"

Tạ Tiểu Ngọc "Hử" một tiếng, anh họ vẫn chưa làm rõ thân phận sao?

Thế chẳng phải bình dấm của anh Nghiêm Dặc đổ hết rồi à.

Cô bước lên phía trước đi đến bên cạnh Mạnh Cảnh Niên, ôm lấy cánh tay của anh ấy, chuẩn bị giới thiệu.

Nghiêm Dặc có dự cảm không lành, trừ anh và ông nội đã qua đời ra thì Tiểu Ngọc chưa bao giờ thân thiết với đàn ông trưởng thành nào.

Đầu óc anh nhanh chóng chuyển động, Tiểu Ngọc thân thiết với Mạnh Cảnh Niên chắc chắn đã chứng minh rõ anh ấy có máu mủ với cô.

Anh ấy họ Mạnh... Dì Thiên Đông cũng họ Mạnh, hai người họ lại đứng cùng một chỗ, nhìn kỹ thì sự tự tin vui vẻ cũng rất giống nhau, cho nên là người thân ruột thịt thật?

Trong lòng Nghiêm Dặc phát lạnh, lần này anh sẽ không chết khó coi như vậy chứ?...

Tạ Tiểu Ngọc trịnh trọng giới thiệu: "Anh Nghiêm Dặc, chị Chi Tuệ, Mạnh Cảnh Niên là anh họ của em, hôm nay bọn em đã xác nhận rõ chỉ tiết ở khách sạn, không có sai."

Cô vui vẻ vẫy tay với Cá Lớn, Cá Nhỏ: "Hai đứa mau đến đây, đây là anh họ của các em."

Cá Lớn vui vẻ chạy đến, hôm nay ở bến tàu thằng bé đã rất có tình cảm với anh cả này rồi.

Cá Nhỏ lại đứng ở bên cạnh Nghiêm Dặc không cử động, lắc đầu nói: "Anh rể, vừa rồi không phải anh muốn đánh anh ấy sao? Em với A Sài đứng ở bên anh, em sẽ giúp anh nói tốt với anh họ."

Nói xong, cậu bé cũng chạy đến yêu cầu ôm: "Anh trai, anh có thể ôm em với Cá Lớn không?"

Mạnh Cảnh Niên nói: "Chuyện gì đâu có khó gì, nhưng các em lớn như vậy, nam tử hán đại trượng phu phải tự cố gắng tự lập, huống hồ gì hai người các em còn lớn hơn em gái Tinh Tinh nhỏ đang cần bảo vệ, còn không biết xấu hổ còn đòi ôm, Tinh Tinh cũng đâu có đòi, không thấy nhục sao?"

Cá Lớn: "Anh trai nói đúng."

Cá Nhỏ:.. Anh trai này ma quỷ rồi, anh trai Nghiêm Dặc còn ôm họ, thậm chí còn khiêng lên vai mà.

Cậu bé vội vàng quay đầu lại, tỏ thái độ với Nghiêm Dặc: "Anh rể, em quyết định vẫn ở bên anh tốt hơn."

Nghiêm Dặc:.. Thằng nhóc này là cỏ đầu tường sao, ngã cũng lẹ dữ thần.

Sau khi giới thiệu xong, Tạ Tiểu Ngọc phải đi làm cơm tối, Nghiêm Dặc vội vàng nói: "Anh đến bếp giúp em, để chị gái với ân nhân cứu mạng tâm sự đi."

Minh Chi Tuệ hiểu ý cười, hai đứa này cũng đáng ghét quá mà. Minh Chi Tuệ ngôi xuống, ôm Tinh Tinh vào trong lòng nghiêng đầu nói với Mạnh Cảnh Niên: "Đồng chí Mạnh, cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi."

Mạnh Cảnh Niên ngồi với tư thế rất tiêu chuẩn, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt ở trên đầu gối nhìn giống như một người đầy cẩn thận và ti mỉ, trước sau như một trong nhà ngoại.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 126



Anh ấy nói: "Cô đừng khách sao, tôi bị em gái họ đạp xuống thôi."

Minh Chi Tuệ nghi ngờ: "Tôi thấy đồng chí Mạnh có tính giác ngộ cao, nhưng còn phải đợi người ta đạp xuống mới cứu người sao?"

Mạnh Cảnh Niên, nói: "Không phải, em gái họ nói kỹ năng bơi của con bé tốt, tôi vừa sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nữ đồng chí, nên định để cho em gái họ nhảy xuống cứu cô."

Minh Chi Tuệ gật gật đầu, nhưng lại không đồng ý với quan điểm của anh ấy: "Đồng chí Mạnh lo thừa rồi, nữ đồng chí rơi xuống nước ở trong thời tiết lạnh như thế này sẽ không tốt cho cơ thể, sao anh có thể bảo Tiểu Ngọc nhảy xuống nước được?"

Mạnh Cảnh Niên nghe chị ấy nói như vậy, vội giải thích: "Tôi lo lắng lần này đến tìm người thân lại rước những phiền phức không cần thiết vào người, mới vừa biết được Tiểu Ngọc biết bơi nên mời nhờ con bé đi cứu."

Minh Chi Tuệ vỗ bàn: "Anh nói tôi sẽ bám dính lấy anh sao? Đồng chí Mạnh, anh coi thường người khác quá rồi, tôi cũng không phải người cổ hủ chắc chắn không vì tiếp xúc tứ chi sẽ lại bám dính là ân nhân cứu mạng mình, như thế không phải báo ân mà là báo thù."

Mạnh Cảnh Niên đưa mắt nhìn Minh Chi Tuệ thêm vào lần, vị nữ đồng chí này tưởng tượng cũng ghê gớm lắm.

Anh ấy lập tức giải thích rằng lúc ấy anh ấy lo lắng sắp xếp đều có nguyên nhân.

"Ông nội và ba của tôi từng vì cứu người như vậy mà bị người khác phái bám dính lấy, bác của tôi cũng vì vậy mà bị bà vú trộm đi, lạc người thân đến mười năm, cho nên trong nhà nam giới vô cùng nghiêm khắc với con cháu, xin đồng chí Minh bỏ qua cho."

Minh Chi Tuệ tỏ ý đã hiểu: "Thì ra là như vậy, tôi có thể hiểu được tình cảnh của anh, nhưng đồng chí Mạnh yên tâm, tôi sẽ không vì anh đã cứu tôi mà bám dính lấy anh không muốn buông, chỉ cần anh cần thậm chí chúng ta có thể giả vờ chưa từng quen."

Mạnh Cảnh Niên nói: "Chuyện đó thì không cần, tôi nghĩ em gái của tôi sẽ không quẳng em trai của cô đi, vậy nên tương lai có thể mọi người sẽ là bà con xa, khó tránh được qua lại với nhau, đồng chí Minh có thể suy nghĩ có lòng người khác, tôi nói chuyện vừa rồi cũng không có ý định nhắm vào cô."

Minh Chi Tuệ cười cười, hỏi: " Được rồi, đồng chí Mạnh, anh cảm thấy tên em trai của tôi thế nào, anh có vừa lòng với thằng bé không?"

"Chuyện đó... Cần khảo sát một chút nữa, dù sao em gái của tôi rất xuất sắc, dù người yêu của con bé là ai đi nữa, tôi cũng không thể nào vừa lòng được, nên không liên quan gì đến em trai của cô." Minh Chi Tuệ cười lạnh, nói: "Anh cũng quá kiêu ngạo rồi, tôi thấy anh hoàn toàn không biết cái gì là yêu, nếu hai người đã yêu nhau thật rồi dù người khác cảm thấy đối phương là thứ vô dụng đi nữa, thì trong mắt của người kia vẫn là người tốt nhất."

Mạnh Cảnh Niên ngây ra một lúc, nói: ".. Tôi thật sự là không hiểu."

Tạ Tiểu Ngọc đang ở trong phòng bếp nấu cơm, lại dựng thẳng lỗ tai.

"Anh Nghiêm Dặc, anh họ của em với chị họ của anh, hai người họ không có chuyện gì chứ?"

Nếu tích cách của hai người cuối cùng có thể kết hôn thì Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy quái quái!

Nghiêm Dặc:...

"Em xác định sau khi hai người này kết hôn sẽ yêu thương nhau không?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em chắc chắn, sau khi anh họ hy sinh không tìm được xác và xương cốt, chị họ Chi Tuệ khóc đến ngất xỉu đi vài lần nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội tìm kiếm, dù tìm không thấy xác thì anh không chết, anh Nghiêm Dặc, tình cảm như thế không phải thích thì em thật không biết nên dùng từ nào để đặt tên."

Nghiêm Dặc suy nghĩ một chút, nói: "Có lễ thời cơ vẫn chưa tới, chúng ta cứ theo dõi đã."...

Tạ Tiểu Ngọc chọn mấy cục than bỏ vào bếp lò để đốt hồng, dùng kẹp gắp bỏ vào trong nồi lẩu bằng đồng, cái nồi này cần bỏ thang lửa ở giữa, xung quanh đặt nước lèo đồ ăn, vừa thổi vừa ăn, nồi lẩu này cô mua thuộc dạng nồi lẩu uyên ương.

Một nửa xí quách dê để nấu một nồi canh, một nửa còn lại nêm với nước ốt có vị cay để làm nước lèo đặt dưới đáy nồi, cô trộn hai cân mì, một nắm miến khoai lang và áp chảo với rau hẹ do chị dâu Hoa cho, in mười mấy bánh trứng hệ, còn bí đỏ lớn làm thành hai đĩa bánh.

Cá nhỏ ngửi được mùi thơm đã nhịn không được chạy đến phòng bếp hỏi: "Chị, em có thể ăn bánh bí đỏ không?"

"Lát nữa sẽ ăn được." Tạ Tiểu Ngọc cầm một cái mâm nhỏ nói: "Cái này đưa cho Thiết Dan với Thiết Trụ, bị đỏ là của nhà họ cho đấy."

"Vâng ạ." Cá Nhỏ đi một lát đã nhanh quay về.

Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm rất nhanh, có Nghiêm Dặc giúp cô nhóm lửa nên chỉ đến sáu giờ rưỡi đã có thể ăn cơm tối.

Cô hỏi Mạnh Cảnh Niên: "Anh trai, anh ăn cay được hay không vậy?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 127



Mạnh Cảnh Nhiên không có hứng thú với canh trắng, ngửi được mùi hương cay nồng trong nồi canh đỏ lập tức thèm ăn, anh ấy nói: "Anh không có cay không vui, đương nhiên không cay cũng có thể chấp nhận được, anh không kén chọn.

Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi: "Thế chị họ thì sao?"

Minh Chi Tuệ cũng thích ăn cay, chị ấy nói: "Chị có thể ăn cay được."

Tạ Tiểu Ngọc đá chân Nghiêm Dặc, bảo anh đổi vị trí cho chị họ: "Ăn cay ngồi một bên, không ăn cay ngồi một bên, em bỏ nồi xuống."

Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc, Mạnh Cảnh Niên, Minh Chi Tuệ và Tinh Tinh ngồi sang một bên, đối diện là Nghiêm Dặc cùng với Cá Lớn Cá Nhỏ run rẩy, thì ra ba người họ không biết ăn cay sao?

Mạnh Cảnh Niên khó có suy nghĩ tốt, hỏi Nghiêm Dặc: "Nam tử hán đại trượng phu, một chút cay thôi cũng ăn không được à?"

Nghiêm Dặc đang khuấy trong nước lèo khựng lại, có vấn đề gì?

Không phải chứ, ngay cả khẩu vị cũng khiến ấn tượng của anh cậu lớn giảm xuống, anh ăn một cái bánh trứng hẹ, im lặng ăn xong mới nói: "Cũng không phải không thể ăn được."

Minh Chi Tuệ lại vô cùng biết bao che khuyết điểm, nói: "Quan điểm này của đồng chí Mạnh có vấn đề, khẩu vị không phân biệt nam nữ, anh xem trong bốn người ăn cay thì tôi thấy chỉ có đồng chí Mạnh là một nam đồng chí đây, lời nói này anh có thích nghe không?”

Mạnh Cảnh Niên lập tức nói: "Xin lỗi, đồng chí Minh nhắc nhớ rất đúng."

Nghiêm Dặc:... Chị họ thật quyền lực, chị họ thật khí phách.

Cá Lớn Cá Nhỏ đã khá sợ hãi bị anh cậu lớn ghét mình vì không thể ăn cay được, lúc này vui thích bỏ cánh tay ra ăn, chị gấu nấu canh xí quách dê rất ngon.

Trong lòng Mạnh Cảnh Niên vẫn luôn suy nghĩ, trong nhà này sống năm người, em gái, người yêu em gái, Cá Lớn Cá Nhỏ, còn có Tinh Tinh.

Mỗi tháng, ba của Tinh Tinh đều gửi phí sinh hoạt đến, em gái chỉ cần trả phí sinh hoạt cho một mình Tinh Tinh được rồi, không cần trả nhiều.

Một mình tiền lương của Tiểu Ngọc phải nuôi đủ cho hai người lớn và đứa nhỏ, thì thật sự không đủ.

Anh ấy nói: "Em gái, sau này mỗi tháng tiền lương của anh sẽ gửi cho em một nửa, cho đến khi người yêu em tốt nghiệp công tác mới thôi."

Tạ Tiểu Ngọc vừa định nói không cần, anh Nghiêm Dặc có bà chị rất máu mặt đó.

Minh Chi Tuệ còn nhanh hơn cả cô, nói: "Tiểu Ngọc là người nhà chúng tôi, đầu cần nhà mẹ đẻ giúp đỡ nuôi, hai năm quá em trai tôi đến trường thì chị gái tôi đây đương nhiên phải giúp sức, anh họ không cần lo lắng cho em trai của tôi lo không nổi người yêu của mình."

Mạnh Cảnh Niên:.. Mình chỉ đang nói chuyện thôi, đồng chí Minh làm gì tức giận như thế.

Anh ấy nói với Nghiêm Dặc: "Cậu còn chưa có thu nhập, chuyện này cũng không có gì phải mất mặt, nam tử hán đại trượng phu đi tìm chị gái đòi tiền thì không ổn, tôi thì khác bây giờ tôi vẫn chưa có người yêu và chưa kết hôn, tiền lương của tôi cũng tự do, tôi lấy một nửa nuôi em gái là chuyện đương nhiên phải làm."

Nghiêm Dặc:...

Anh nghiêng đầu nói: "Tôi có bà chủ, còn có Tiểu Ngọc nữa."

"Bao nhiêu đó đủ dùng trong hai năm không?"

Nghiêm Dặc nói: "5000. chắc là đủ?"

Mạnh Cảnh Niên không hề kiên quyết muốn đưa sinh hoạt phí cho Tạ Tiểu Ngọc, anh ấy nói: "Xem ra môn toán cậu tệ lắm, 5000 dùng trong 10 năm cũng đủ rồi, coi như cậu sống qua từng ngày cũng không tốt lắm, sau này cứ để Tiểu Ngọc cho nhà tôi làm chủ là được."

Nghiêm Dặc cãi: "Vẫn nên để cô ấy cho nhà tôi lo thì hơn, sau này anh cả có kết hôn chẳng lẽ cũng bảo vợ mình nhờ nhà mẹ đẻ sao?"

Những lời này là anh hỏi thay cho chị họ. Mạnh Cảnh Niên âm thầm nói trừ ông nội ở nhà, thì chưa ai dám hỏi anh về chuyện sống chung cả đời.

Nhà ai lo cũng không nhất định, chỉ là ai thích hợp hơn ai thôi.

Anh ấy nói: "Phải xem đối tượng tương lai là hạng người gì, nếu cô ấy đều tiêu dùng cho mỗi tháng không rõ ràng như cậu, thì tôi đành phải tốn chút tâm tư, còn chuyện bảo ban lại thì chắc không đến lượt, nhưng tình huống đó chắc không xuất hiện, sẽ không để cho nhà mẹ đẻ của nữ đồng chí lo lắng, vì đó không có trong phạm vi tính toán của tôi."

Nghiêm Dac:.. Cho nên, sau này anh làm sao l**m mặt cưới chị họ đây?

Minh Chi Tuệ nghĩ trong nhà có cửa hàng ở mặt tiền, phòng ở còn có đồ vật ba nói đã chôn ở sau nhà dưới đất khoảng mười mét, đúng lúc căn nhà đó cũng hay qua lại, chị ấy đang lo đến đau cả não không biết giải quyết mấy thứ này ra sao, phiền sắp chết rồi.

Chị ấy vỗ bàn nói: "Hai người ngậm mồm lại đi, có thể ăn cơm thật ngon không!"

Mạnh Cảnh Niên ngậm miệng, Nghiêm Dặc cũng không dám nói thêm lời nào.

Tạ Tiểu Ngọc:... Ha ha ha, chị họ thật khí phách, cái gọi là nước chát tưới đậu hủ, chị họ chính là khắc tinh của anh trai mà..…
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 128



Sau khi nhận người thân, Tạ Tiểu Ngọc nói cho chị họ biết em gái của người đàn ông tâm cơ kia đã bị bắt lên cục công an, sắp bị đưa đi lao động cải tạo, chị họ nói rằng em gái của Lạc Chí Thanh đã điêu ngoa quen thói, từ trước khi chị ấy chưa từ hôn họ đi thành phố, khi thích một chuỗi vòng cổ trân châu của chị ấy, đã lập tức đòi mua để làm lễ gặp mặt.

Còn nói dù sao chị họ gả qua đó, những của hồi môn cũng là của nhà họ Lạc.

Chị họ nói, chị ấy đã định đưa rồi nhưng khi nghe như thế nên không đưa: "Không có chuyện gì là đương nhiên, sau này chị đoán nhà họ Lạc chủ động từ hôn là do Lạc Chí Hồng châm ngòi thổi gió."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy phải cảm ơn cô ta rồi, chị họ này, nhà họ Lạc không tốt lành gì đâu, chị đừng liên lạc với bất cứ kẻ nào trong nhà họ."

Minh Chi Tuệ đã tính toán như thế từ lâu rồi, cô sợ bà cụ của nhà họ Lạc chạy đến tìm cô cầu tình, dây dưa không dứt với bà ta, nên chỉ có thể ở trong nhà một ngày đã quay về Tô Châu.

Tiễn chị họ đi, anh họ cũng phải về nhà.

Nghiêm Dặc nói họ phải huấn luyện nửa tháng bí mật: "Nghe nói trường học chuyên môn có một huấn luyện viên cực kỳ nghiêm khắc từ bộ đội đến, nửa tháng này em ở một mình thì phải để ý an toàn, nếu gặp chuyện gấp thì đi tìm bác Tống hoặc là ông nội nhà họ Quý đấy."

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý, nửa tháng này, anh Nghiêm Dặc cũng không có bận việc ở trường học.

Bên Nghiêm Dặc và Tiểu Ngọc cùng đưa chị họ đi, anh họ của Tiểu Ngọc nói không cần tiễn, anh ấy sẽ thường xuyên gọi điện thoại đến.

Nghiêm Dặc rầu rĩ, trong nhà Tiểu Ngọc không có điện thoại, anh cậu lớn muốn gọi cũng phải gọi đến trường học phải không?

Không quá thân thiết, thậm chí anh cậu lớn này trên người chứa đầy thuốc súng, cuối cùng gọi đến trường học là muốn nói cái gì với anh đây?

Thôi bỏ đi, dù sao đến lúc đó rồi tính tiếp.

Hôm nay vào lúc tập hợp, vẻ mặt của huấn luyện viên đầy xúc động tuyên bố: "Tôi nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng ta có mời một huấn luyện viên tại chiến quân đội đặc chủng tác chiến, trong lúc người ta vội vàng rút nửa tháng ra đã chỉ chính lớp các cậu huấn luyện, các cậu nói xem lần này bản thân sao lại tốt số như vậy, vậy nên đừng không biết tốt xấu oán hận huấn luyện viên quá nghiêm khắc, bây giờ ăn khổ, học được một chút kỹ năng sinh tồn, tương lai sẽ cứu được các cậu một cái mạng nhỏ!"

Nghiêm Dặc phát lạnh sau lưng, không thể nào không thể như thế được, anh cậu lớn đã về đơn vị rồi mà, không thể tự mình dọa mình như thế được.

Mà bên Tạ Tiểu Ngọc vừa đến đơn vị, Vưu Tiểu Ninh đã chớp chớp mắt với cô nói: "Phí viện trưởng Chu về rồi, còn tìm cô đấy."

Lúc này y tá trưởng đến gọi Tạ Tiểu Ngọc dừng công tác trong tay lại: "Tạ Tiểu Ngọc, phó viện trưởng Chu bảo cô đến văn phòng của ông ấy, cô mau đi đi."

Trong tay Chu phó viện trưởng là tờ báo của buổi sáng hôm nay.

Trên trang thứ hai của tờ báo tương đối dễ thấy, đã sử dụng một bài viết có độ dài không nhỏ để báo cáo rằng vì sự thất bại của nhân viên bệnh viện Bình Thành, để cho người già trì hoãn điều trị và qua đời.

Mà nhân viên bệnh viện thất trách kia, chính là y tá họ Tạ của khoa nhi.

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, sự việc xảy ra vào khoảng hơn nửa tháng trước, có một ông lão ngồi ở đại sảnh và truyền dịch của khoa nhi, bên cạnh ông ấy không có trẻ con, mà cũng không mặc quần áo của bệnh nhân nằm viện.

Cô lo lắng là người già đi lạc, liền tiến tới thăm dò hỏi han địa chỉ gia đình của ông lão, nào biết đâu thần trí của ông lão này rất rõ ràng, thấy có người chủ động nói chuyện với ông ấy vài câu, ông ấy đã nói rất nhiều. Nói rằng ông có hai người con trai, cái người con trai được thiên vị cuối cùng lại là đứa không hiếu thuận nhất, hiện tại nhớ tới tấm lòng của đứa con trai lớn đã mất sớm, ông lão lại thấy đau buồn ở trong lòng.

Còn nói rằng khi ông nhìn thấy những đứa nhỏ trong khoa nhi này, đều rất đáng yêu, không có ai trời sinh đã có ý xấu, đều là do người lớn dạy dỗ những lời nói và việc làm không mẫu mực, không dạy dỗ thật tốt.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 129



Tạ Tiểu Ngọc không biết nên nói như thế nào, có lễ có một số người trải qua từng ngày cũng sẽ thay đổi tính cách, ông nội cô làm người đặc biệt vô cùng chính trực, làm lão thôn trưởng cả đời, cả thôn không có ai là không phục.

Nhưng mà lại dạy ra hai người con trai, đó là ba của cô Tạ Đông Hải, Tạ Tiểu Ngọc cũng không muốn nhắc tới, còn bác cả thì ngay từ đầu còn tương đối thành thật, sau khi cưới bác gái cả về, hai vợ chồng càng ngày càng giống nhau, hai khối kẹo mạch nha, cuối cùng hai đứa con trai này, không có ai giống ông nội.

Ông nội nói, chỉ có Tạ Tiểu Ngọc còn giống ông, cho nên đối xử với cô đặc biệt rất tốt.

Tạ Tiểu Ngọc không biết an ủi ông lão như thế nào, hơn nữa còn đang vội ở khoa nhi, chờ đến khi cô vội vã vòng trở lại, thì ông lão đã rời đi.

Báo buổi sáng nói, ông lão vốn dĩ là đến bệnh viện để khám bệnh, nhưng nhân viên họ Tạ của bệnh viện lại nói với ông lão, người già thì đừng nên gây thêm phiền toái cho con cháu, có một số bệnh không chữa được, không bằng trở về hưởng thụ mấy ngày, hưởng thụ sự vui vẻ của việc đoàn tụ gia đình, đừng để cuối cùng tiêu tiền xong lại ra đi, để lại một đống nợ nần khiến con cái mấy năm cũng không xoay người được.

Tin tức vừa bị tung ra, mới sáng sớm người nhà đã xong tới bệnh viện để gây sự, chỉ đích danh Tạ Tiểu Ngọc là người của khoa nhỉ nói hươu nói vượn làm hại ông lão nhà bọn họ khi đến trị liệu trễ, bị Chu phó viện trưởng sắp xếp người đưa tới văn phòng xử lý đi.

Tạ Tiểu Ngọc:...

"Tin tức được tung ra đúng là nói hươu nói vượn, cháu căn bản chưa từng nói qua lời này!"

Chu Ngôn Nho đương nhiên tin tưởng Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là hiện tại người nhà nắm chặt không chịu buông, muốn tìm bệnh viện đòi tiền, cái tiền lệ này không thể xuất hiện, bệnh viện không thỏa hiệp, người nhà nhất định sẽ đi đến khoa nhi và gây rối Tạ Tiểu Ngọc.

Kể cả cô có mười cái miệng để há ra cũng không ồn ào bằng người nhà gây sự, dù sao bệnh viện cũng là đơn vị y tế dịch vụ công cộng, đủ thể loại màu sắc hình dáng của con người, gây ảnh hưởng cũng không tốt.

Hiện tại chỉ có thể để cho Tạ Tiểu Ngọc tạm thời nghỉ phép, tránh đi một chút, cuối cùng sẽ lại nghĩ cách làm sáng tỏ một chút.

"Tiểu Ngọc, có phải là cô đắc tội phải người nào hay không?" Chu Ngôn Nho hỏi.

Tạ Tiểu Ngọc cầm tờ báo buổi sáng này của Bình Thành, nhìn thấy tên chủ biên phía trên là Hạ Ngải Vân, trong lòng đại khái đã hiểu rõ.

Cô nói: "Chu phó viện trưởng, cháu sẽ nghĩ ra biện pháp để chứng minh bản thân, cùng với bệnh viện trong sạch."

"Được, có điều cô phải chú ý an toàn."

Chu phó viện trưởng dặn dò cô: "Tiểu Ngọc, cô tạm thời trở về nghỉ ngơi mấy ngày, chờ bệnh viện xử lý tốt chuyện người nhà tranh cãi rồi hẵng quay lại trở về đi làm."

Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, lúc Tạ Tiểu Ngọc đi ra, trong tay cầm tờ giấy nghỉ phép nửa tháng do chính Chu phó viện trưởng tự mình phê duyệt, trở ve khoa nhi nói rõ tình huống với y tá trưởng.

Y tá trưởng tranh chấp với bệnh nhân không hiếm thấy, căn bản không tin lời ở trên báo nói, chữa không trị được, toàn bộ đều phải xem bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, các cô làm bác sĩ y tá, làm sao có thể khuyên bệnh nhân những kiểu lời vô lương tâm như này được.

Vưu Tiểu Ninh thở ngắn than dài: "Tiểu Ngọc, cô không ở tôi sẽ rất cô đơn đấy."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Chờ tôi làm đồ ăn ngon rồi mang đến đây cho cô nha."

Ánh mắt Vưu Tiểu Ninh sáng lên: "Cô đừng đưa đến, chờ đến khi được nghỉ phép tôi sẽ đến nhà cô, cô đi nhanh đi, đỡ bị những người nhà kia gây sự náo loạn ở bệnh viện, lời nói của con người thật là đáng sợ."

Y tá trưởng khinh thường nói: "Ông lão qua đời còn chưa từng ở trong viện, bọn họ sao tính là người nhà bệnh nhân cơ chứ, đây chính là muốn gây chuyện để đòi tiền mà."...

Tạ Tiểu Ngọc không lên lớp, có ý định làm một ít bánh đậu đỏ đưa đến đoàn văn công để thăm Chu Cảnh Họa, lần trước cô ấy nhớ thương mong muốn được ăn bánh đậu đỏ.

Cô đi đến Cung Tiêu Xã để mua đồ ăn cùng với một cân đậu đỏ, Sư phụ Cao bán thịt nhận ra Tạ Tiểu Ngọc, nhờ cô mua ủng hộ một tay, nhưng mà hôm nay Tạ Tiểu Ngọc không có ý định mua thịt.

Hiện tại quầy hàng thịt không có ai, cô đi qua chào hỏi: "Xin chào Sư phụ Cao, hôm nay tôi không mua thịt."

Sư phụ Cao lấy ra hai khúc xương ống heo đưa ra: "Không cần phiếu, cô cầm về mà nấu canh đi."

Khúc xương lợn nấu với củ cải trắng quả thật rất xứng, hương vị không tồi, rẻ đến kỳ lạ, bên trong còn có cả cốt tủy, cô thanh toán tiền: "Cảm ơn Sư phụ Cao."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back