Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 110



Lạc Chí Thanh: ".. Không được, vậy tên đàn ông đang ở dưới kia là ai, sao anh ta có thể chạm vào vợ chưa cưới của tôi được?"

Tạ Tiểu Ngọc lấy mái chèo thuyền gõ lên đầu anh ta: "Lại nói bậy nữa tôi sẽ báo anh chơi lưu manh đấy."

Có du thuyền của Tạ Tiểu Ngọc cách trở bên trong nên Mạnh Cảnh Niên đã thuận lợi cứu được Minh Chi Tuệ trước người đàn ông tâm cơ này.

Tốc độ của anh ấy rất nhanh nên Minh Chi Tuệ cũng không bị sặc uống phải nước. Anh ấy đưa Minh Chi Tuệ tới bên du thuyền nhỏ của Tạ Tiểu Ngọc ở bên cạnh, hai tay Tạ Tiểu Ngọc đồng loạt túm lấy cô ấy còn Mạnh Cảnh Niên ở dưới nước nâng cô ấy lên, cứ như vậy dễ dàng mang Minh Chỉ Tuệ lên chiếc thuyền nhỏ.

Sau đó Mạnh Cảnh Niên cũng tự mình leo lên.

Thần trí của Minh Chi Tuệ vẫn còn minh mẫn, cô ấy cũng không uống phải ngụm nước nào. Sau khi rơi xuống nước trong lòng cô ấy đã biết như vậy là không xong rồi, nếu như bị Lạc Chí Thanh cứu lên bờ vậy thì ném không xong cái tên keo dán chó này rồi.

May mắn là được một du khách khác cứu giúp.

Lạc Chí Thanh vội vã bơi dưới nước muốn bò lên chiếc thuyền nhỏ: "Chi Tuệ, em cẩn thận hai người trên thuyền này đấy. Cô ta giả mạo là bạn gái của em trai họ em, coi chừng đó là bọn buôn người, em mau lên thuyền của anh đi."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Mạnh Cảnh Niên:...

Ánh mắt sâu kín của anh ấy nhìn chằm chằm vào tên cẩu đàn ông còn đang đạp nước trên thuyền nhỏ không chịu rời đi, trong lòng anh ấy không hiểu sao lại phát hoả.

Anh ấy thật sự muốn ấn đầu anh ta xuống nước để làm cho anh ta tỉnh táo lại!

Tạ Tiểu Ngọc trực tiếp lấy mái chèo thuyền đập anh ta, cô sẽ không để cho tên đàn ông tâm cơ này tới gần chị họ nữa: "Đồ lưu manh, cách xa chị họ tôi ra một chút."

Minh Chi Tuệ vừa khó thở vừa quát tên Lạc Chí Thanh vẫn còn đang muốn tìm cơ hội lên thuyền.

"Lạc Chí Thanh, phụ huynh hai bên nhà chúng ta đã viết thư huỷ bỏ hôn ước rồi. Tôi vẫn còn giữ lá thư kia, mong anh đừng để tôi lại nghe thấy anh nói với bất kỳ người nào rằng anh có quan hệ gì với tôi cả. Cho dù có quan hệ thì cũng chỉ là quan hệ đã huỷ bỏ hôn ước, nếu không đừng trách tôi viết một bức thư tố giác cử báo lên đơn vị của anh!"

Lạc Chí Thanh sắp bị chết lạnh trong nước rồi cho nên đành phải bơi thuyền của nhân viên cứu viện.

Anh ta run bần bật nhưng cũng không quên lớn tiếng cao giọng: "Chi Tuệ, chờ em bình tĩnh lại rồi chúng ta lại bàn bạc, em chính là ánh trăng sáng tỏ trong lòng anh..."

Tạ Tiểu Ngọc lại đập mái chèo thuyền hướng về phía tên đàn ông tâm cơ: "Tiện nhân, anh còn nói cái gì đấy hả, chị họ của tôi đã có chân mệnh thiên tử rồi!"

Chiếc mái chèo thuyền được Mạnh Cảnh Niên tay mắt lanh lẹ lấy trở về.

Mạnh Cảnh Niên hất bọt nước trên đầu xuống, dưới ánh nắng mặt trời khuôn mặt của anh ấy thật sự rất đẹp mắt. Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy anh trai này cũng miễn cưỡng có thể so được với anh Nghiêm Dặc một lần.

Mạnh Cảnh Niên mỉm cười nói: "Không có mái chèo thuyền vậy chúng ta phải lên bờ thế nào đây."

Tạ Tiểu Ngọc:..

Quả thật chỉ cần ở cùng với anh trai này thì cô giống như đột nhiên mất đi lý trí vậy....

Cô ấy cũng không tuỳ tiện hỏi thăm nên chỉ nói: "Em gái này, vừa rồi chị nghe thấy em gọi chị là chị họ, như vậy là có chuyện gì thế?"

Tạ Tiểu Ngọc muốn mang chị họ về nhà trước rồi đun cho cô ấy một chén trà gừng sau đó nói rõ ràng cho chị họ nghe.

Cô cởi áo khoác trên người ra để phủ thêm lên người chị họ của Nghiêm Dặc. Trên mặt hồ quả thật rất lạnh, cô ôm lấy ba vai nói: "Chị họ, em là bạn gái của Nghiêm Dặc, em đã từng nhìn thấy ảnh chụp của chị rồi, cụ thể thế nào cứ đến nhà rồi em sẽ nói sau."

Lúc đầu Minh Chi Tuệ còn rất ngạc nhiên ngay sau đó lại cảm thấy rất vui mừng. Trời ạ, cô ấy rơi xuống nước mà còn có thể đụng phải bạn gái của em trai họ, nhận được người thân bất ngờ như vậy thì đây chính là duyên phận, ông trời cũng muốn để cô ấy tìm được em trai họ rồi.

Cô ấy vội hỏi: "Chào em Tiểu Ngọc, em họ của chị đang ở chỗ nào, người bên cạnh em là ai vậy?"

Trong lòng Tạ Tiểu Ngọc thầm nói người bên cạnh cô đây chính là chồng tương lai của chị họ đó. Hy vọng lần này có thể thuận lợi biến anh ấy trở thành người chồng đầu tiên của chị họ.

Cô nói: "Chị họ, Nghiêm Dặc đang đi học ở Đại học cảnh sát ở Bình Thành. Hôm nay là cuối tuần, chắc hẳn anh ấy đang ở nhà em. Đúng rồi chị họ, chị vẫn còn có một em gái họ nữa, cô bé tên là Tinh Tinh. Còn về phần anh trai bên cạnh em đây thì hôm nay em cũng mới quen biết."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 111



Mạnh Cảnh Niên vừa nghe thấy em gái họ nói bạn trai của mình đang học ở Đại học cảnh sát, cậu ta vẫn còn đang đi học vậy sao có thể nuôi sống em gái họ của mình được. Không phải là em gái họ nuôi cậu ta đấy chứ, vậy thì không được rồi.

Mạnh Cảnh Niên nhặt lấy chiếc áo khoác trên thuyền lên rồi đưa cho Tạ Tiểu Ngọc nói cô mặc thêm vào.

"Trời lạnh, em mặc vào đi đừng để bị đông cứng."

Tạ Tiểu Ngọc uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu anh trai, bạn trai tôi chính là cái bình dấm chua, tôi không muốn để anh ấy phải ăn dấm đâu. Nếu như anh ấy nhìn thấy tôi khoác áo của người đàn ông khác, ngoài miệng tuy anh ấy sẽ không nói gì nhưng trong lòng sẽ lên men mất. Tôi không muốn để anh ấy khổ sở trong lòng."

Mạnh Cảnh Niên:...

Anh ấy cũng đâu phải là người đàn ông khác, anh ấy là anh trai, anh trai thì sao có thể giống như người đàn ông khác được.

Mạnh Cảnh Niên vừa muốn nói cái gì đó thì đã nghe thấy trên bờ có người đang ríu rít gọi tên Tạ Tiểu Ngọc, hẳn vài người đang gọi.

Tạ Tiểu Ngọc vui mừng phát hiện ra là Nghiêm Dặc đang mang theo Cá Lớn, Cá Nhỏ và Tinh Tinh đứng vẫy tay với cô ở bến tàu.

Cô cũng vẫy tay lại sau đó mỉm cười nói với Mạnh Cảnh Niên: "Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh nhé. Anh xem người ở trên bờ kia chính là bạn trai của tôi cùng em trai em gái của tôi. Một lát nữa lên bờ chắc chắn bạn trai tôi sẽ đưa áo khoác của anh ấy cho tôi, tôi mặc của anh ấy là được rồi."

Mạnh Cảnh Niên quay đầu nhìn qua, quả thật chiếc thuyền nhỏ này đã rất gần tới bến tàu, một lớn ba nhỏ ở trên bờ rõ ràng đang nhìn bọn họ coi thường.

Bạn trai của em gái họ hoá ra lại là cái tên nhóc có thù với anh ấy trên bệnh viện.

Trên bờ có một cặp song sinh rất xinh đẹp, chắc hẳn đây chính là hai đứa em trai họ của anh ấy. Ở đằng kia có một cô nhóc nhìn trông rất lanh lợi chắc hẳn chính là Tinh Tinh mà em họ vừa nhắc tới.

Một đống những lời nói muốn từ từ tâm sự cùng Tạ Tiểu Ngọc rồi làm rõ ràng tình huống mọi chuyện nhưng chắc hẳn hôm nay bạn trai của em họ cũng phải đi nhận người thân rồi nên anh ấy lại tính để lần sau vậy.

Sau khi du thuyền cập bến tàu, Mạnh Cảnh Niên dẫn đầu nhảy xuống, anh mắt của bạn trai em gái họ vẫn luôn nhìn anh ấy tràn đầy thù địch, tâm mắt mang theo vẻ bất thiện.

Hai người đồng thời lên tiếng: "Lại đây để anh kéo em xuống."

Tay Nghiêm Dặc đang treo trên không, anh kinh ngạc quay đầu nhìn cái tên thối không có mặt mũi kia, sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?

Mạnh Cảnh Niên cũng không yếu thế chút nào mà trừng mắt lại, đã là đàn ông thì lúc này không thể lùi bước được. Anh ấy còn là anh trai thì anh ấy việc gì phải sợ ai chứ, anh ấy cũng chẳng có ý muốn thu tay về.

Tạ Tiểu Ngọc:...

Cô nhìn sang trái là anh trai tuấn tú mới vừa quen biết hôm nay rồi lại nhìn sang phải chính là ánh mắt đang bày ra vẻ ghen tuông của anh Nghiêm Dac.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ thầm, vừa rồi là anh trai này đã cấp tốc liều mạng cứu giúp người thế nhưng lúc đó anh ấy vẫn sẽ suy xét đến cả việc có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đối phương hay không.

Vào giờ phút này anh bạn trai Nghiêm Dặc đang bày ra vẻ mặt khiêu khích không muốn thu hồi tay lại.

Tuy rằng cô biết tương lai anh trai này sẽ là chồng của chị họ nhưng mà để cô đáp xuống tay anh ấy thì rõ ràng không được thích hợp cho lắm. Còn chưa nói đến anh Nghiêm Dặc, tương lai có khi ngay cả trong lòng chị họ cũng sẽ không thích.

Tạ Tiểu Ngọc quá giỏi trong việc lựa chọn đề, chồng của chị họ thì sẽ để lại cho chị họ còn cô đương nhiên sẽ chọn anh Nghiêm Dặc rồi.

Cô bắt lấy tay đặt lên trong lòng bàn tay của Nghiêm Dặc sau đó nương theo sức lực của anh lập tức nhảy lên trên bờ.

Nghiêm Dặc lôi kéo tay cô đến bến tàu thế nhưng bàn tay vẫn không có ý thả lỏng mà nắm chặt tay cô ở trong lòng bàn tay mình. Anh nhìn chằm chằm người đàn ông thất bại phía đối diện, khoé miệng khi cười thật sự rất cứng nhắc.

"Xin chào, đây là bạn gái của tôi, xin hỏi anh là ai vậy?"

Tạ Tiểu Ngọc đã ngửi được vị dấm rồi nhưng mà hiện tại cô cũng không có cách nào để giải thích rằng anh trai này về sau chính là chồng của chị họ Nghiêm Dặc.

Vì vậy cô vội nói: "Anh Nghiêm Dặc, người này hôm nay em mới quen biết, phải rồi anh trai này anh tên là gì thế?"

"Mạnh Cảnh Niên."

Nghiêm Dặc lại đầy thù địch.

Thật ra với một tên cặn bã như Tiết Diệu Cường thì Nghiêm Dặc cũng không để ở trong lòng một chút nào. Đối với loại người cặn bã như tên đó thì anh chỉ cảm giác ngại đen đủi.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 112



Nhưng mà người ở trước mặt này lại làm cho Nghiêm Dặc biết rất khó đối phó, dù cho là thực lực của bản thân hay là ngoại hình cao lớn thì hai người vẫn không thể phân cao thấp được, thế này làm cho người ta cảm thấy rất có nguy cơ.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn.

Lúc này, Minh Chi Tuệ đang đứng ở chiếc du thuyền nhỏ có hơi chút dở khóc dở cười. Cô ấy không thể không phá vỡ vẻ giương cung bạt kiếm của hai người đàn ông này.

"Cái đó, mọi người ai phụ tôi một chút kéo tôi đi ra với."

Tạ Tiểu Ngọc:.. Nhìn đi nhìn đi, ghen đến nỗi quên mất cả chị họ rồi!

Cô vội duỗi tay kéo Minh Chi Tuệ lên sau đó giới thiệu đơn giản về các nhân vật ở đây cho chị họ biết, sau đó cô lại nói cho Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, đây là chị họ của anh."

Cô chớp mắt với Nghiêm Dặc: "Em từng nhìn thấy ảnh chụp của chị họ rồi, hôm nay đi tới công viên vừa lúc lại đụng phải, anh nói xem có trùng hợp hay không?”

Nghiêm Dặc suy đoán chắc hẳn Tiểu Ngọc đã nhìn thấy được chị họ ở thế giới song song. Anh cũng đã từng nghe qua ba nói đến chị họ, không phải chị ấy đi theo cậu đến nông trường rồi sao? Chị họ kể lại đơn giản một chút chuyện sửa lại án xử sai đã trải qua: "Chị suy đoán là do chú hỗ trợ."

Sau khi Lạc Chí Thanh tốn một chút công sức nói mấy câu, cuối cùng anh ta cũng được nhân viên công tác cứu hộ thả ra, còn chưa kịp đến bến tàu thì anh ta đã rống to: "Chi Tuệ, đợi anh đã."

Tạ Tiểu Ngọc chỉ vào tên đàn ông tâm cơ kia: "Anh Nghiêm Dặc, cái tên kia cứ muốn làm anh rể của anh ý, anh đánh anh ta đi!"

Nghiêm Dặc đi lên phía trước vài bước, anh đứng từ trên cao nhìn xuống tên cẩu đồ vật giống như nhìn con gà rớt khỏi nồi canh rồi hỏi: "Anh thích dây dưa với chị họ của tôi sao?"

Thật ra Lạc Chí Thanh cũng chưa từng nhìn thấy Nghiêm Dặc, từ xưng hô này của anh thì anh ta cũng đoán ra được đây là em trai họ của Minh Chi Tuệ.

Anh ta vội vàng duỗi tay lên kéo Nghiêm Dặc: "Xin chào em họ, anh là anh rể tương lai của em..."

Nghiêm Dặc không nói hai lời, anh nâng một chân lên đá anh ta xuống lại hồ một lần nữa rồi nói bằng giọng lạnh như băng: "Chị họ của tôi căn bản không có bạn trai, quả nhiên anh là tên thối lưu manh!"

Nhân viên công tác giúp đỡ anh ta lúc trước vừa nghe thấy em trai họ của người ta đã chứng thực như vậy nên sôi nổi phỉ nhổ nói: "Đen đủi, tự nhiên lại đi cứu cái tên lưu manh. Đừng có động đến anh ta nữa để tự anh ta bò lên đi."

Mạnh Cảnh Niên nhìn về phía Nghiêm Dặc gật đầu, về điểm hung dữ này có thể bảo vệ được em họ rồi.

Thế nhưng về sau ai làm anh rể của anh thì cũng đủ xui xẻo, có cậu em vợ hung dữ như vậy đúng là không dễ đối phó!

May mắn là mấy năm gần đây anh ấy đang bận bịu nên cũng chưa có kế hoạch tìm bạn gái cho nên cũng không có phương diện phiền não này. Mà kể cả dù cho về sau có kế hoạch thì cái kiểu cậu em vợ thế này thì ai mà chịu nổi.

Nghiêm Dặc cũng nhìn chằm chằm vào Mạnh Cảnh Niên để quan sát, bạn gái là của anh, chị cũng là chị của anh thế mà Mạnh Cảnh Niên còn làm ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp hoạ là có ý gì?

Anh nói: "Cảm ơn anh đã cứu chị của tôi, lấy thân báo đáp gì đó thì anh không cần phải suy nghĩ, ơn cứu mạng này nhà chúng tôi sẽ dùng một phương thức khác để báo đáp."

Mạnh Cảnh Niên:... Quả nhiên là cái thứ có gai.

Đúng là tức giận mà, anh ấy thật sự muốn đánh cậu ta một cái. Chờ tới khi nào anh ấy nhận lại em gái rồi để xem cậu ta còn kiêu ngạo được như vậy nữa không?

Trên bến tàu, gió lạnh thổi làm người ta chịu không nổi, thêm vào đó cô gái kia vừa mới rơi xuống nước nên nhu cầu cấp thiết nhất bây giờ là thay quần áo, Mạnh Cảnh Niên không tiện quấy rây cả nhà người ta đoàn tụ.

Anh ấy lấy một bút máy và tờ giấy ghi chú từ trong túi áo ra, viết địa chỉ khách sạn và số phòng Bình Thành rồi đưa cho Tạ Tiểu Ngọc.

"Thật ra, lần này anh đến đây để tìm người thân, có chút manh mối nên mới muốn hỏi thăm đồng chí Tạ, nhưng bây giờ nhìn tình hình không thích hợp, nên khi em đưa người thân về nhà rồi có thể đi đến khách sạn và tìm anh không?"

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, cất mẫu giấy ghi chú vào trong túi.

Nghiêm Dặc:...

Anh xoay sang hỏi anh ấy: "Thế đồng chí Mạnh không để ý tôi đi với người yêu của mình chứ?"

Mạnh Cảnh Niên nhíu mày, tên nhóc này không phân biệt được nặng nhẹ, nhìn con người giống như chưa từng u sầu.

Còn có mấy chi tiết anh muốn hỏi em họ nhỏ này một chút, dù sao chuyện liên quan đến đời trước nhà họ Mạnh cũng là chuyện riêng, anh ấy không muốn có người ngoài ở đó.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 113



Anh ấy lại ghét người yêu của em gái họ thêm một chút nữa: "Tôi để ý, có chút chuyện riêng tư cá nhân, tôi chỉ muốn nói với một mình người yêu của cậu."

Nghiêm Dặc:...

Nhưng lúc này không phải giờ phút xoắn xuýt may chuyện đó, chị họ rơi xuống nước phải nhanh chóng về nhà thay quần áo.

Lúc này không khí càng lúng túng, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, nói: "Được rồi, anh cả, em sẽ tìm anh sớm thôi."

Mạnh Cảnh Niên gật gật đầu, nói: "Anh đợi em ở khách sạn, em nhanh chóng đưa chị họ về di."

Anh quay đầu lại nói với hai đứa nhỏ: "Hai người các em đợi anh nói chuyện với chị của em rồi, sẽ đến tìm các em."

Cá Lớn Cá Nhỏ:.. Người anh trai này có chút đáng sợ phải không?"

Nhưng ngược lại, Tinh Tinh lại chẳng sợ anh ấy một xíu nào, cô bé cười hì hì, đáp: "Anh cả thật là đẹp trai, sánh với anh trai em luôn đó."

Mạnh Cảnh Niên bật cười, người yêu của em gái không thông minh bằng Tinh Tinh: "Em cũng rất đáng yêu."

Tinh Tinh vui mừng cười để lộ ra hàm răng trắng nhỏ của mình ra, cô bé lại có thêm một người anh trai kỳ quái nữa rồi đây....

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc đưa chị họ về nhà, cô đi nấu một thùng nước nóng trước để cho chị họ tắm nước ấm, làm cơ thể ấm áp hơn.

Dáng người của cô với chị họ không khác nhau là mấy, nên cô lấy quần áo của mình cho chị ấy mặc, sau đó lại đi vào phòng bếp lấy ra một củ gừng già cắt thành lát, chuẩn bị nấu một chén trà gừng.

Nghiêm Dặc đang ở dưới bếp lò nhóm lửa, hỏi: "Tiểu Ngọc, sao em lại chạy đến công viên?"

Tạ Tiểu Ngọc ném gừng vào trong nước sôi, rồi bỏ thêm một viên đường đỏ, đậy nắp lại.

Cô chạy đến nồi dưới bếp lò, giải thích với Nghiêm Dặc: "Em nhìn thấy ở thế giới song song rồi nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay với chị họ, em không biết anh đã trở về từ buổi huấn luyện nên đành phải một mình đến công viên tìm chị họ, ngăn cản chị ấy gả cho Lạc Chí Thanh, anh không trách em tự ý quyết định chứ."

"Anh không trách em, cảm ơn em Tiểu Ngọc."

Nghiêm Dặc nói: "Anh chỉ là không biết nên giải thích với chị họ như thế nào đây?"

Chị họ nhà anh có thể hiểu sai ý tốt, Nghiêm Dặc suy nghĩ nhớ đến ba chắc đang âm thầm giúp đỡ, nên sau này gọi điện thoại cho ba hỏi một chút sẽ rõ ngay. Trước kia, còn ở thôn Thanh Sơn, ba đã từng nói rằng cái chết của mẹ không liên quan gì đến cậu, nói anh đừng ghét cậu của của mình.

Ba cũng có nói do mẹ viết thư gửi về nhà, cậu cũng đáp lại rất chân tình, tình cảm giữa hai người cũng vô cùng tốt, chỉ có cô sai đi báo cáo thôi.

Đương nhiên, Nghiêm Dặc cũng hiểu phải trái đúng sai, chỉ là anh không biết lát nữa nói cái gì với chị họ đây.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy anh cứ nghe chị họ nói là được rồi, còn nữa có Cá Lớn Cá Nhỏ với Tinh Tinh ở đó, chắc chắn sẽ không tẻ nhạt đâu."

Nghiêm Dặc nghe Tạ Tiểu Ngọc nói như thế cũng biết ý của cô rằng, chiều nay cô muốn đi ra ngoài.

"Chiều hôm nay em không ở nhà sao?" Nghiêm Dặc vội hỏi.

"Xế chiều em sẽ đi tìm Mạnh Cảnh Niên, hôm nay em bận chăm sóc chị họ, chuyện của anh ấy còn chưa giải quyết được, dù sao anh ấy cũng là anh rể tương lai mà."

Nghiêm Dac: …

"Chị của anh ga cho anh ấy sao?" Ban đầu anh còn thấy đó là nguy cơ, ngờ tới bây giờ thành anh rể luôn rồi, cảm giác này thật sự quái gở.

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, nói: "Đúng đó."

Anh ấy chết sớm khi còn trẻ nữa, nhưng lần này chắc chắn cô sẽ không để anh rể Mạnh gặp chuyện không may đâu.

Mạnh cảnh Niên cưới chị gái trở thành anh rể của anh, chuyện này là cho trong lòng Nghiêm Dặc có chút khó chịu.

Anh ngửi được mùi nồng của trà gừng, vội nói: "Sôi rồi kia, em nhanh đến xem thử đi."

Tạ Tiểu Ngọc đứng dậy mở nắp nồi ra, trà gừng đã nấu xong rồi, cô gọi Nghiêm Dặc rút củi lửa trong bếp lò ra.

Cá Nhỏ dựa trên bếp lò, vừa nhìn trà gừng đang sôi sùng sục kia vừa ngửi hương vị ngọt ngào của đường đỏ, l**m môi nói: "Chị, em muốn nếm thử."

"Em thì cái gì chả muốn nếm."

Tạ Tiểu Ngọc bảo thằng bé lấy ba cái chén ra, hôm nay ba người họ cũng đã đón gió ở bên ngoài nên để họ uống chút nước đường đỏ cũng tốt.

Cô đổ đầy ba chén, còn dư lại đúng lúc đủ đầy một chén to, Tạ Tiêu Ngọc thấy chị họ còn chưa tắm rửa xong nên cô bỏ chén vào trong nồi để lửa liu riu hầm cho nóng.

Cá Nhỏ nếm một ngụm, hương gương rất cay nhưng cộng vào đó là vị ngọt, thằng bé lại không nhịn được uống thêm một ngụm nữa.

"Chị này, anh cả trên du thuyền ngày hôm nay là ai vậy?"

Tinh Tinh tò mò muốn chết rồi: "Bọn em nghỉ mát ở chòi nằm trên sườn núi thấy được hết, sau khi anh trai của em thấy chị với anh cả xinh đẹp kia đứng trên du thuyền mặt cũng biến đen thui, chị nhìn môi của anh ấy kìa, cắn đến mức bây giờ còn động tơ máu đó."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 114



Nghiêm Dặc:.. Đây thật sự là em gái ruột sao, làm cái quỷ gì cứ lôi chuyện xấu của anh ra hoài vậy.

Tạ Tiểu Ngọc cười, hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, anh ghen đó à?”

Nghiêm Dặc đỏ mặt, nói: "Không có... Lúc trước anh có đến bệnh viện tìm em, đúng lúc có đụng anh ấy ở bệnh viện."

Tạ Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn Nghiêm Dặc, trong lòng cũng rất ngọt ngào: "Anh Nghiêm Dặc, em thích nhất nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh đó."

Nghiêm Dặc đỏ mặt, có tiếng đập ở ngoài cửa vang lên, anh vội đứng dậy nói: "Anh ra mở cửa xem thử là ai."...

Người đến là chị dâu họ Hoa, chị ta muốn cho một ít rau hẹ còn nói: "Chị thấy nhà em có người nào đó tới, rau hẹ này là do chính chị trông được cho em để thêm món ăn trên mâm cơm."

"Cảm ơn chị dâu Hoa, đó là chị họ của người yêu nhà em, chị ấy từ Tô Châu đến thăm."

"Ui trời, thế thì là chuyện vui rồi."

Vừa rồi chị ta có nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như hoa bị mọi người quây quanh và đưa vào trong sân, người của nhà này từ lớn đến nhỏ đều mang vẻ đẹp riêng. Tạ Tiểu Ngọc nói buổi tối nay sẽ làm bánh bí đỏ, sau đó bảo Cá Lớn Cá Nhỏ đưa một chén lại đây, hỏi: "Vừa rồi nghe bác gái Khổng chỉ cây dâu mắng cây hòe, hung dữ như thế là bị làm sao vậy."

"Tính cách của bà ấy đã như vậy rồi, mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi vòng quanh mắng người ta, nên đừng quan tâm đến bà ta."

Bà ta thật sự đã mắng Tạ Tiểu Ngọc là hồng nhan gây họa, bây giờ còn bắt đầu khắc đồng nghiệp, con gái nuôi của bà ta có lòng tốt xuống nông thôn chữa bệnh từ thiện thì chỉ có một ngày đã bị đuổi về nhà trên tỉnh.

Chị dâu họ Hoa thấy hôm nay, nhà Tạ Tiểu Ngọc mới gặp người thân rất vui vẻ, nên không dám nói ra mấy câu khiến cô khó chịu.

Sau khi chị ta rời khỏi nhà Tạ Tiểu Ngọc, lấy cớ là do cháu trai quý báu của Khổng Kim Trúc đến chồng củi lửa cho nhà chị ta, trộn mất trứng gà nên đã ầm 1ï một trận với Khổng Kim Trúc, nên thành công dời lực chú ý của ông Khổng đi....

Minh Chi Tuệ rửa mặt thay quần áo của Tạ Tiểu Ngọc xong đến phòng bếp, trong lòng có cảm giác ấm áp nói không nên lời.

Lần này, chị ấy đến đây cũng mang theo suy nghĩ làm tròn nguyện vọng của ba mình, nhưng lại không ngờ người yêu của em trai họ lại hoạt bát đáng yêu như thế, em gái họ nhỏ cũng thông minh thân thiện, còn nói anh trai của cô bé là một người không nói chuyện, mỗi ngày chuyên bày ra gương mặt thúi quắc.

Nhưng nếu chị Tiểu Ngọc đã thích ai, thì người đó chắc chắn không xấu.

Một nhà đáng yêu như thế đều là người nhà của chị ấy đó.

Minh Chi Tuệ cảm động, nói: "Chị muốn hỏi ý kiến của em họ, bây giờ chính sách đã tốt rồi nên không cần tránh né nữa, cô với ba chị đều không còn sống nữa, ý của em trai họ là muốn kết lại tình thần với những người ruột thịt này, hay vẫn là cứ sống yên ổn không quấy rầy lẫn nhau, thì chị đều tôn trọng hết."

Tinh Tinh rất thích chị họ xinh đẹp này, cô bé vội vàng nói: "Anh trai này, em thích chị họ, có nhiều người thân chẳng lẽ không tốt sao, sau này lúc cô bắt nạt chúng ta thì sẽ có nhiều người đứng về phía chúng ta đó nha."

Cá Lớn Cá Nhỏ vội vàng gật đầu lia lịa: "Bọn em cũng thích chị họ xinh đẹp."

Nghiêm Dặc:...

Dù sao, bên chỗ ba cũng đã thể hiện thái độ rồi, anh càng không vì cái chết của mẹ mà giận chó đánh mèo lên người chị họ, ban đầu chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến chị họ.

Anh gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì theo ý của chị họ, chị muốn kết thì bọn em cũng sẽ nối thôi."

Minh Chỉ Tuệ nói: "Như thế thì tuyệt quá." Chị ấy ôm lấy Tinh Tinh, cười nói: "Tinh Tinh lớn lên rất giống cậu."

Tỉnh Tinh: "Cậu có đem hơn anh trai sao?"

Minh Chi Tuệ nói: "Lúc cậu còn trẻ là mỹ nam đứng đầu ở Bắc Bình đó."

Tỉnh Tinh kiêu ngoại nhìn anh trai nhà mình, nói: "Hèn chỉ, em cảm thấy em còn xinh đẹp hơn cả anh trai thối."

Tạ Tiểu Ngọc bật cười ha hả, bưng nồi trà gừng cho Minh Chi Tuệ: "Chị họ, chị với anh Nghiêm Dực ôn chuyện ở nhà, em đến khách sạn tìm anh cả Mạnh Cảnh Niên, anh ấy nói có chút việc cần hỏi em."

"Được rồi, hay là để Nghiêm Dặc đi với em luôn.”

"Không cần đâu chị ơi, bây giờ là ban ngày mà, em tự mình đi là được."

Nghiêm Dặc cũng định đi với Tạ Tiểu Ngọc, nhưng khi nghe cô nói như vậy cũng dừng bước, Mạnh Cảnh Niên thật sự đã nói rõ ràng chỉ muốn một mình nói chuyện với Tiểu Ngọc rồi.

Anh tiễn Tạ Tiểu Ngọc đến cửa, nói: "Tiểu Ngọc, em sớm về một chút, chúng ta sẽ ăn tối với chị họ."

Tạ Tiểu Ngọc nâng tay lên nhìn xuống đồng hồ, bây giờ mới hai giờ chiều.

Cô cười nói: "Chắc em là chỉ đi một hai tiếng rồi về ngay, trước khi về em sẽ qua chợ mua đồ ăn, tâm năm giờ mới về đến nhà, buổi tối chị họ ở lại nhà bọn em luôn nhé."...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 115



Cùng lúc đó, Lạc Chí Thanh bị đông cứng run lẩy bẩy về đến nhà đã liên tục hắt xì.

Hạ Ngải Vân vội vàng nấu trà gừng cho con trai mình, đau lòng nói: "Con đến công viên nói lại với Chi Tuệ mà, sao lại biến mình khổ sở như thế này? Con bé không đồng ý thì thôi, nhà chúng ta cũng đâu có thiếu øì."

Lạc Chí Thanh lau khô tóc, thay quần áo, nhớ đến gương mặt càng xinh đẹp của Minh Chi Tuệ hơn bốn năm trước, trong lòng cũng nhộn nhạo, yêu thích vô cùng.

Ban đầu người đó là vợ của anh ta rồi, nếu không vì tạo hóa trêu người thì họ đã sớm viết thiệp cưới vào bốn năm trước chứ không phải là viết thư hủy hôn ước.

Lạc Chí Thanh nói: "Mẹ không thể nói Chi Tuệ như vậy, nếu không phải chuyện xảy ra vào bốn năm trước không chừng bây giờ mẹ đã ôm được cháu nội rồi, hôm nay con nhìn Chi Tuệ, cô ấy còn trường thành và hiểu chuyện hơn bốn năm trước, con nhất định có thể trở thành một đôi hiểu ý ăn nhịp với cô ấy, hạnh phúc đến trọn đời."

Hạ Ngải Vân khinh thường "xí" một tiếng, nhà họ Minh xưa đâu bằng nay, còn nghĩ rằng nó là tiểu thư khuê các đấy.

Bà ta nói: "Con nghĩ ngược lại đi, sao Chi Tuệ lại không cùng con về, con bé đó không phải tức giận vì chúng ta chủ động từ hôn trước đó sao?"

Hạ Ngải Vân tận tình khuyên nhủ con trai của mình: "Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, nếu con bé đó không biết nặng nhẹ thì bỏ đi, mẹ giới thiệu cho con một người xinh đẹp hơn cả Minh Chi Tuệ được không?”

"Không muốn!"

Đúng lúc, em gái Lạc Chí Thanh vừa từ bên ngoài về, làm nũng nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ đừng có ý kiến với chị dâu nữa, chị ấy đã không người thân thuộc rồi, đây là lúc cần quan tâm nhất, bây giờ chúng ta chính là người thân của chị ấy, nên mẹ đừng có nói xấu chị dâu nữa mà."

Hạ Ngải Vân cũng không biết con gái nhà mình bị sao rồi, từ sau trận sốt cao lần trước đột nhiên con bé thối thúc anh trai viết thư yêu cầu hợp lại với Minh Chỉ Tuệ.

Còn nói về Minh Chi Tuệ rất nhiều lời hay ý đẹp, khen đến chị ấy giống hệt như tiên nữ trên trời không có chút khuyết điểm nào, khiến cho con trai lại tình cũ không rủ cũng đến với Minh Chi Tuệ, nhớ mãi không quên rồi lập tức viết một bức thư tình đầy cảm động và lưu loát.

Con gái còn nói như thế vẫn chưa được, em trai của chị dâu đang ở tại Bình Thành gọi chị dâu đến đây gặp mặt rồi bàn tiếp, còn không cho con trai địa chỉ của em trai họ của chị ấy. Anh em ruột nhà Minh Quân không tốt lắm, cho nên dù là cùng lứa nhưng chị em họ sao có thể hòa thuận được.

Dù Minh Chi Tuệ xinh đẹp hơn nữa thì sau khi cưới về cũng không có chỗ dựa đắc lực từ nhà mẹ đẻ, không có giúp ích cho con trai một xíu nào.

Hạ Ngải Vân cũng không muốn quay đầu ăn cỏ, nên dạy dỗ con gái mình: "Con nhỏ này có phải bị bệnh rồi không, con bé đó còn chưa vào cửa sao hai đứa bay lại cứ đưa khuyu tay ra bên cho người ngoài vậy hả, đợi con bé đó thật sự gả vào nhà chúng ta rồi có phải mấy đứa bay còn chiều con bé đó để nó leo lên đầu mẹ mày ngồi luôn hay gì."

Lạc Chí Hồng cũng kệ mẹ mình, con người tâm nhìn quá nông cạn, sau khi cô ta sống lại mới biết được cuộc sống của họ là một cuốn sách, chị dâu trước của cô ta chính là nữ chính trong cuốn sách đó.

Một chị dâu tốt như thế như vậy, kiếp trước còn đối xử với mọi người đều dịu dàng và lễ phép, có ân tất có báo.

Nhưng kiếp trước, cô ta lại không biết quý trọng còn trở thành một đứa cô em chồng ác độc, mẹ cũng đối xử không tốt với chị ấy, nhà họ Lạc của họ có một bà chồng ác độc, một cô em chồng điêu ngoa ép buộc cho chị dâu phải rời đi.

Sau này, anh trai lại cưới một Mẫu Dạ Xoa đến, sau khi tái hôn xong, cô ta so sánh chị dâu trước với chị dâu này mới biết được chị dâu Chi Tuệ tốt đến mức nào.

Sau khi sống lại, cô ta lập tức bảo anh trai viết thư cho chị dâu, kiếp này cô ta sẽ đối xử với chị dâu tốt hơn một xíu.

Đợi thêm mấy năm nửa cải cách mở cửa rồi sẽ nổi tiếng theo chị dâu nữ chính này, ngậm đắng nuốt cay làm một cô em chồng làm nting lập tức có đường ăn.

Cô ta nói: "Anh trai này, có phải anh với chị dâu đều rớt xuống hồ cùng một lúc không, chị dâu không biết bơi đâu đó, anh có cứu chị ấy và hô hấp nhân tạo không?"

Kiếp trước, anh trai có hô hấp nhân tạo cho chị dâu, đúng lúc bị khách du lịch công viên vô tình chụp được, mồm miệng người đời quá đáng sợ nên cuối cùng chị dâu cũng phải đồng ý chuyện hôn ước của hai người.

Nhưng cũng vì vậy, cô ta với mẹ rất xem thường chị dâu, cảm thấy chị dâu ăn vạ anh trai ưu tú của mình.

Nhưng kiếp này sẽ không như thế, cô ta sẽ khen ngợi chị dâu lên trời.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 116



Lạc Chí Thanh nói: "Đừng có nhắc đến nữa, đột nhiên ở đâu xuất hiện một người vợ của em trai họ còn có một người đàn ông mặc trang phục quân đội xa lạ, người đàn ông kia nhảy xuống hồ giành cứu Chi Tuệ trước anh một bước, nên anh đành phải đi về trước."

Cái gì cơ? Vợ của em trai họ á hả?

Kiếp trước, chị dâu với em trai họ của mình chưa từng gặp mà, chứ đừng nói đến là vợ của em trai họ của chị ấy.

Kiếp trước chị dâu đến thành phố tìm người, sau khi bị bà nội của em trai họ nhục mạ một trận lập tức chưa từng đi tìm nữa, nên hoàn toàn chưa quen biết với nhau.

Sao kiếp này lại quen rồi?...

Tạ Tiểu Ngọc dựa theo địa chỉ tìm được khách sạn, hỏi nhân viên tiếp tân: "Chào đồng chí, tôi tìm người khách trọ ở phòng số 306."

Lạc Chí Hồng bị sắc đẹp của Tạ Tiểu Ngọc làm ngạc nhiên đến kinh sợ, á khẩu nửa ngày thầm nghĩ thì ra ngoại trừ chị dâu ra còn có cô gái xinh đẹp như thế, ông trời đúng là bất công vì sao bản thân không có được gương mặt xinh đẹp như cô gái trước mắt này chứ?

Thật đúng là không hợp thế đời.

Khách phòng số 306, cô ta vừa mới nhìn thấy anh ấy mang nước sôi lên, người này chính là người chồng thứ hai của chị dâu đã tái hôn, người này chết khi tuổi còn rất trẻ.

Lần này, không biết vì sao anh ấy lại xui xẻo đến Bình Thành còn cứu được chị dâu, Lạc Chí Hồng nghĩ đến đây đã tức muốn chết rồi.

"Cô tìm anh ta có chuyện gì?" Cô ta tức giận hỏi.

Tạ Tiểu Ngọc buồn cười, cô chỉ dựa theo thói quen hỏi một câu mà thôi, tránh để cho đồng chí khách sạn này bảo cô là xông bậy vào.

Cô nói: "Đồng chí này, ở đây không phải quản lý hộ khẩu, cô để ý tôi tìm khách ở trong khách sạn của cô làm cái gì, tôi không muốn nói cho cô biết đâu."

Lạc Chí Hồng:...

Thật sự chọc tức chết cô ta mà, người khách phòng số 306 kia là chồng thứ hai của chị dâu kiếp trước, đã nói với cô ta rằng nếu có người tìm mình thì nói anh ấy còn ở đây, còn nói hôm nay anh ấy không ra ngoài vẫn luôn ở trong phòng.

Hu hu, trai đơn gái chiếc chắc chắn không có chuyện øì tốt.

Tạ Tiểu Ngọc cũng lười đôi co với cô gái trẻ này, cô đành tự mình đi tìm 306 và gõ cửa.

Cửa phòng rất nhanh mở ra, Mạnh Cảnh Niên mặc một cộ quân trang rất đàng hoàng và chững chạc, nút của áo cũng cài đến viên cuối cùng trên cổ, còn đội mũ quân đội, chỉ thiếu làm tay chào với cô nữa mà thôi.

Anh ấy cảm thấy mặc như thế sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Nhưng thật sự thì cô đúng có cảm giác an toàn.

Có một quyển ghi chép nhỏ màu đen đặt trên bàn dựa theo cửa sổ của căn phòng, trong bìa ngoài còn cắm một chiếc bút máy, trong sổ ghi chép có một tờ giấy vẽ đã ố vàng chỉ thấy bên đường vẽ mơ hồ, không biết là đã vẽ cái gì.

Trước bàn đã đặt xong hai chiếc ghế dựa, Mạnh Cảnh Niên mời cô ngồi xuống nói chuyện.

Sau khi ngồi xuống, tạ Tiểu Ngọc nghĩ trước hãy nghe anh cả nói chuyện đã, lần này anh ấy đến Bình Thành tìm người thân, còn là chồng tương lai của chị họ Nghiêm Dặc, chỉ cần cô biết thông tin gì có thể giúp thì sẽ lập tức giúp anh ấy ngay.

Cô chủ động hỏi: "Anh cả, anh nói anh đến tìm người thân sao?"

"Đúng vậy, anh đến đây để tìm em gái của mình."

"Thật sự sao."

Tạ Tiểu Ngọc cười tum tỉm nghĩ, hôm nay người đến tìm người thân thật sự nhiều quá đó.

Cô lại nghĩ thâm: "Anh cả chắc có thể thuận lợi tìm em gái rồi, có một anh trai xuất sắc như thế, em gái của anh ấy chắc sẽ rất hạnh phúc."

Trong lòng của Mạnh Cảnh Niên mềm nhũn ra, cảm giác này chính là có được em gái ngọt ngào sao?

Nếu Tạ Tiểu Ngọc thật sự là em gái, thì Cá Lớn Cá Nhỏ chắc chắn là em họ của anh ấy rồi.

Nhưng thật là quái lạ, anh ấy có chút thích với em trai, nhưng lại không đau lòng bằng em gái ngọt ngào.

Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một lát, nghĩ nên nói như thế nào mới không dọa sợ em gái đây.

Anh sửa lại vạt áo, nghiêm mặt nói: "Thật ra, anh có thể là anh trai của em, em đừng nóng vội đừng giơ chân, anh có nắm giữ một chút manh mối, để anh từ từ giải thích cho em nghe."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Người thân anh ấy đang tìm là cô sao?...

Mạnh Cảnh Niên nói tìm người thân là Tạ Tiểu Ngọc, anh ấy chính là anh họ của cô, Tạ Tiểu Ngọc thật sự bị dọa sợ.

Mẹ ruột của Tạ Tiểu Ngọc là trẻ mô côi, trước khi chưa kết hôn đã cắt đứt quan hệ với ba nuôi không còn qua lại nữa.

Cho nên lúc rơi vào tình thế bị ép ly hôn, Tạ Đồng Hải chỉ còn lại một mình con gái ruột để tin tưởng và ủy thác.

Nếu Mạnh Cảnh Niên nói là thật, thì duyên phận màu mủ này cũng thật sự quá kỳ diệu.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 117



Đương nhiên, Tạ Tiểu Ngọc rất vui, giống như lúc trước có hai em trai song sinh vậy, mà bây giờ cô còn vui vẻ hơn nữa.

Nhưng sợ Mạnh Cảnh Niên nhìn nhận nhầm người thân.

Cô nói năng có chút lộn xộn: "Anh cả này, mẹ của em thật sự là trẻ mồ côi, anh làm sao xác định được bà là cô ruột của anh chứ."

Mạnh Cảnh Niên bắt đầu hỏi: "Em với mẹ và ba mẹ nuôi cũng không có theo họ Mạnh. Mẹ của em cắt đứt quan hệ với họ, lúc sửa họ đúng lúc sửa lại họ Mạnh, em có biết vì sao không?"

Trung Quốc có hơn một trăm họ, họ Mạnh cũng không phải thế gia vọng tộc gì, mẹ Tiểu Ngọc cũng trùng hợp chọn họ "Mạnh" mà thôi, chẳng phải trùng hợp thôi sao?

Tạ Tiểu Ngọc biết vì chuyện này mẹ cũng từng nhắc đến, bà nói mình bị người ta bỏ rơi ở nhà ga, cha mẹ nuôi không có con nên lúc đi ngang qua nhặt bà ve nuôi trong nhà, sau đó họ sinh ra một đưa con nên không cần mẹ nữa, nên để bà ở trong một trong cô nhi viện trong một thành phố khác.

Tuy đồ riêng của mẹ không có nhiều, trong đó có một bộ quần áo nhỏ khi bị ba mẹ nuôi nhặt được, trên tay cổ tay áo có thêu một chữ "Mạnh" rất nhỏ. Sau nay ba mẹ nuôi thấy bà sống tháng ngày tốt đẹp nên tìm đến, mẹ quyết tuyệt cắt đứt quan hệ với họ, nên dùng họ "Mạnh" từ đây.

Mạnh Cảnh Niên vội vàng nói: "Khi bà nội của anh thêu quần áo cho con cái đều sẽ thêu một chữ "Mạnh" ẩn trên quần áo theo thói quen, quần áo ba của anh lúc còn nhỏ đều có thêu trong túi tiền.

Đối mặt với chi tiết nhỏ này, trên mặt của Tạ Tiểu Ngọc và Mạnh Cảnh Niên đều lộ ra nụ cười tươi.

Mạnh Cảnh Niên hỏi lại: "Trên người mẹ của em có dấu bớt đặc biệt nào không?"

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ, làn da của mẹ bóng loáng, trên mặt trê tay không có tùy vết, không có bớt hay nốt ruồi nào, cô cũng không rõ trên người của bà có hay không, lúc cô rời xa mẹ mình cũng chỉ mới có tám tuổi.

Đột nhiên cô nhớ đến, lúc còn nhỏ khi mẹ ôm mình, cô có áp lên trên vai mẹ thấy sau tai của mẹ có một nốt ruồi, còn có hỏi mẹ rồi.

"Sau tai trái của mẹ có nốt ruồi, nốt ruồi son này rất nhỏ!"

Mạnh Cảnh Niên đã điều tra cuộc đời của Mạnh Thiên Đông, nhưng hỏi các chỉ tiết nhỏ trên người ba cũng không nhận được gì.

Trong lòng của anh ấy trầm xuống, hai chỉ tiết nhỏ đúng lúc ăn khớp với trí nhớ của ông nội.

Anh ay mở sổ ghi chép màu đen trên bàn ra, rút motto giấy ố vàng đã vẽ từ rất lâu đưa cho Tạ Tiểu Ngọc xem.

Trên giấy vẽ có một khuôn mặt phụ nữ trẻ tuổi giống hệt như Tạ Tiểu Ngọc, chỉ duy nhất có một điểm nhỏ, là ở mi tâm của bà có một nốt ruồi mỹ nhân cực nhỏ.

Người phụ nữ xinh đẹp tỉnh xảo này còn ôm một đứa bé sơ sinh ở trong ngực, tay áo sơ mi của đứa bé cuộn lên, trên nếp cuộn của tay áo có thêu một chữ "Mạnh" màu đỏ.

Bé sơ sinh kia dựa vào trong ngực của mẹ, nghiêng đầu cười khanh khách để lộ ra sau trái có một nốt ruồi son.

Trên đó viết: Mùa thu, Dân quốc năm 25.

Dân quốc năm 25 chính là năm 1936. đó là năm mẹ sinh ra.

Hình vẽ trên giấy là bà ngoại, đứa bé sơ sinh được bà ngoại ôm trong ngực nếu đoán không sai chính là mẹ.

Người lạc quan như Tạ Tiểu Ngọc cũng không kiềm được bắt đầu khóc thút thít.

Mạnh Cảnh Niên không biết nên an ủi em gái khóc ra sao.

Từ khi gặp cô ở công viên, anh đã nghĩ cô chính là một đóa hoa hướng dương đỏ đầy ánh sáng rực rỡ và ấm áp, lúc cười vừa ngọt lại vừa vui vẻ, lúc này khi cô dựa vào đầu vai anh ấy từng giọt nước mắt chảy xuống khiến có trái tim của Mạnh Cảnh Niên muốn nát ra.

Khó trách Chu Thành Phong ở quân đội, mỗi ngày đều muốn nhắc một lần ve em gái bảo bối nhà mình, có chiến hữu nói đùa gọi cậu ấy là anh rể, Chu Thành Phong cũng ghét bỏ nói người đó không xứng.

Bây giờ, Mạnh Cảnh Niên mới cảm nhận được, thật sự không có bất cứ ai xứng với em gái nhà mình.

Anh ấy chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô, còn lo lắng sợ đánh em gái đau nữa.

Bây giờ các loại chi tiết nhỏ đều đã chứng minh xong, thêm vào đó dáng vẻ của Tạ Tiểu Ngọc dường như giống hệt như bà nội đúc ra cùng một khuôn, Mạnh Cảnh Niên tin chắc người này chính là em gái họ xinh đẹp nhà mình.

Ban đầu, con bé nên nhận được vô số tình yêu thương chiều chuộng trưởng thành, nhưng sau khi lên tám tuổi đã phải chịu nhiều cực khổ rồi.

Từ sau khi ông nội với mẹ của Tạ Tiểu Ngọc qua đời, cô với em trai cũng chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống, anh Nghiêm Dặc với Tinh Tinh cũng là người thân của cô nhưng họ không cùng máu mủ.

Hai cảm giác này khác nhau hoàn toàn.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 118



Bây giờ, cô đã nhận được người thân ruột thịt rồi, xem như sau này có chịu uất ức còn có nhà mẹ đẻ để trở về.Nếu nhận anh trai rồi, thì sẽ không thể đổi ý nữa.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh này, mẹ chấp nhận anh chính là anh trai cả đời của em, dù sau này đột nhiên phát hiện không đúng thì anh cũng phải làm anh trai của em."

Nhất định phải như vậy rồi, chỉ có thể mới tăng một phần bảo vệ và một phần cảm giác an toàn cho em gái họ nhỏ.

Trong lòng Mạnh Cảnh Niên đã kết luận xong, trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, Mạnh Thiên Đông là cô của anh ấy, Tạ Tiểu Ngọc chính là em họ của anh ấy.

Một tên được xưng là huấn luyện viên ma quỷ, một huấn luyện viên mặt lạnh khiến cho các tân binh mới vào khiếp đảm, giờ phút này hóa thành một ác ma cuồng yêu chiều em gái.

Anh ấy đảm bảo, nói: "Được, dù không phải thì anh chính là anh trai cả đời này của em."

Bây giờ Mạnh Cảnh Niên đã là anh họ, còn là chồng tương lai của chị họ Nghiêm Dặc, thân càng thêm thân, Tạ Tiểu Ngọc khẳng định không để cho anh họ chết sớm ở tuổi còn trẻ được. Anh họ Cảnh Niên đang thi hành nhiệm vụ, bị người đồng đội phản bội, mà Tạ Tiểu Ngọc cũng từng gặp qua tên kia, cô nhớ rất rõ mặt của gã, không bao giờ quên được!

Nhưng ngày đó cũng còn phải hai năm mới đến, đến lúc đó cô nghĩ cách nhắc nhở anh họ có thể tương kế tựu kế luôn một thể....

Mạnh Cảnh Niên nói Tạ Tiểu Ngọc từ đầu đến cuối chuyện khi họ để lạc Mạnh Thiên Đông

"Cơ thể của bà ngoại em không được khỏe, sinh cô ra không bao lâu đã bị bệnh rồi qua đời, trong nhà chỉ còn có bà vú nuôi nấng, nhưng không biết bà vú nghĩ gì lại muốn làm mẹ kế của cô, gả cho ông ngoại."

"Ông ngoại em có mối tình sâu đậm với bà ngoại, nên không có để ý đến người phụ nữ nào khác, suy nghĩ của bà vú bị ông ngoại em phát hiện, sau đó ông ấy giận đến tím cả mặt lập tức đuổi bà vú đó đi."

Cả nhà họ đều khinh bỉ bà vú kia, vậy nên bà vú ghi hận trong lòng nên bắt cóc cô đi mất.

Nhà họ Mạnh đã phát động tất cả mối quan hệ để tìm người, trằn trọc xuống mấy tháng trời khi bắt được bà vú kia rồi, bà ta nói là đã bỏ trẻ nhỏ ở nhà ga, không biết có bị nhà ai nhặt được hay không.

Bà vú đã nhận sự trừng phạt, nhưng lại không tìm thấy cô đâu. Bà vú ném bỏ trẻ con ở nhà ga, mẹ Tạ Tiểu Ngọc đúng lúc gặp ba mẹ nuôi nhặt được tại nhà ga.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Mấy năm nay vẫn luôn đi tìm hai mẹ con em, không biết khi ông ngoại gặp lại cháu ngoại và cháu nữ ngoại thì vui vẻ đến mức nào."

"Cơ thể của ông ngoại có ổn không?" Tạ Tiểu Ngọc cũng có chút đợi mong với người ông ngoại chưa gặp mặt kia.

"Cơ thể của ông ấy rất tốt, mỗi lần anh về nhà thăm, ông ấy đều dùng sức mười phần trâu bò mắng anh hơn một tiếng đồng hồ đó, ông ấy nói bọn anh vô dụng chưa tìm được cô."

Tuy cô không còn sống nữa, nhưng còn để lại ba đứa nhỏ.

Lần này, anh ấy đến tìm người thân ở Bình Thành lại không dám nói với ông nội, sợ sau khi tìm nhầm làm cho ông nội già rồi không chịu nỗi tổn thương lại hy vọng rồi thất vọng một lần nữa.

Nhận được người thân rồi, Tạ Tiểu Ngọc hỏi: "Anh này, lần này anh nghỉ bao nhiêu ngày?"

"Tổng cộng có năm ngày nghỉ thôi, đi trên đường đã mất hai ngày rồi, bỏ hôm nay ra anh còn ở lại Bình Thành được hai ngày nữa."

Tạ Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ, cũng đã 4 giờ 30 phút rồi.

Cô nói với Nghiêm Đặc, khoảng năm giờ sẽ về nấu cơm tối, chị họ còn ở nhà đợi, hôm nay vui vẻ như vậy cô cũng muốn mua nhiều đồ ăn một chút về ăn mừng đương nhiên anh họ cũng phải đến chơi.

Cô đưa địa chỉ có Mạnh Cảnh Niên, nói anh đến nhà và nói chuyện với anh Nghiêm Dực trước, cô đi mua thức ăn một lát rồi vê.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Tiểu Ngọc, anh đi mua đồ ăn với em."

Tạ Tiểu Ngọc giải thích nguyên nhân sao lại sắp xếp như thế: "Em đã nói với Nghiêm Dặc là khoảng năm giờ chiều sẽ về nhà, anh ấy mà không thấy em sẽ lại đến khách sạn tìm, đi nửa đường lại không gặp anh ấy sẽ nóng ruột nhào vào khách sạn đó.

Anh về nói là anh trai của em, anh Nghiêm Dặc chắc rất vui mừng."

Tên bình dấm chua kia biết anh cả xuất sắc như thế này là anh họ của cô, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Mạnh Cảnh Niên đành đồng ý.

Hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên bên ngoài có tiếng xe cảnh sát, Tạ Tiểu Ngọc nhìn liếc qua cửa sổ xuống dưới thăm dò, đúng lúc nhìn từ trên xuống thấy xe cảnh sát của cục trưởng Tống Liêm.

Tạ Tiểu Ngọc quay đầu lo lắng hỏi: "Anh trai, người yêu em nói bản thân em có thể chất phá án đó, anh xem em đến khách sạn này cục trưởng công an Bình Thành đã đến, ở đây không xảy ra chuyện phạm tội gì chứ?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 119



Mạnh Cảnh Niên nhíu mày, sau khi anh ấy trở về từ công viên luôn ở trong khách sạn, chỉ xuống dưới lầu nấu nước sôi rồi nhờ nhân viên trước quầy nhờ nếu có người tìm đến thì mời đến phòng của anh ấy mà thôi.

Nhưng biểu tình giật mình của người nhân viên đứng trước quầy ki lại không che giấu kỹ, vừa nhìn qua giống như cô ta quen anh.

Mặc khác, những chuyện khác thường khác cũng không xảy ra, không có án mạng chết người nghiêm trọng gì đó chứ?

Rất nhanh tiếng bước chân trong hành lang dừng ở cửa phòng 306, sau đó tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

"Mở cửa, mở cửa, kiểm tra phòng đây!"

Trời còn chưa tối, đã bắt đầu kiểm tra phòng sao?

Cô mở cửa phòng ra, vừa thấy người dẫn đội đi trước là cục trưởng Tống Liêm, Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ gọi: "Bác Tống, bác tới đây điều tra án sao? Cháu thật sự có thế chất trời ban phá án đó, ha ha."

Tống Liêm:...

Cô còn cười được, cô bị nhân viên khách sạn này báo cáo đấy, nói là cô ở nhà khách này quan hệ nam nữ bất hợp pháp. Đúng lúc bây giờ đang rảnh, nên Tống Liêm tự mình đến...

Điện thoại báo cáo kia là do Lạc Chí Hồng gọi, từ lúc Tạ Tiểu Ngọc vào phòng 306, cô ta đã treo trái tim lên, chị dâu tốt của cô ta mà, không thể cho bất cứ kẻ nào cướp đi được cả.

Mãi cho đến gần năm giờ mà Tạ Tiểu Ngọc chưa có đi ra, Lạc Chí Hồng kết luận hai người họ đang làm chuyện xấu trong phòng.

Cô ta suy nghĩ, nếu gọi điện thoại báo cảnh sát thì sẽ để công an đến bắt tại trận, nếu tin tức này tung ra thì theo tính tình không chút một hạt cát lộn xộn trong mắt của chị dâu, thì chồng thứ hai của chị ấy mãi mãi không thể thành đôi được.

Cho nên, Lạc Chí Hồng gọi điện thoại thậm chí nói tình hình vô cùng nghiêm trọng, nói hòng 306 có một phụ nữ đến thăm quá xinh đẹp nghi ngờ đó là đặc vụ nước ngoài, dùng chiêu mật ngọt chết rồi dụ dỗ quân nhân phòng 306 hợp tác với mình.

Chuyện đã làm to, nên Tống Liêm rất để ý, nên ông ấy tự dẫn quân đến đây bắt tại trận.

Nhưng khi nhìn thấy người mở cửa là Tạ Tiểu Ngọc, ông ấy lập tức biết chuyện này đã bị hiểu nhầm, gia thế của Tạ Tiểu Ngọc trắng như nước cất, tám tuổi đã ở thôn Thanh Sơn không ra ngoài.

Hơn nữa con nhóc này đã thích Nghiêm Dặc, trong mắt không thể nào có người khác.

Tống Liêm nói: "Có lẽ là hiểu lầm..." Lạc Chí Hồng chỉ tay vào Tạ Tiểu Ngọc nói: "Đồng chí công an, chính là phụ nữ này nè, từ hai giờ đến đây đã mãi không thấy ra ngoài, trong phòng một lúc lại có tiếng khóc lúc khác lại có tiếng cười, chắc chắn đang làm chuyện quan hệ nam nữ mờ ám, khiến khách sạn chúng tôi ô uế cả rồi!"

Tạ Tiểu Ngọc:...

Mạnh Cảnh Niên:...

Ở đây là thế giới song song, người đó chính là cô em chồng sống lại của chị họ còn muốn cướp vợ của anh họ, cướp chị dâu họ của cô, sao chẳng biết ngoan ngoãn tắm rửa rồi đi ngủ đi chứ.

Tạ Tiểu Ngọc xoa tay định bước lên mắng chết cô ta, nhưng lần này anh trai lại đang ở đây, cô không có cơ hội trổ tài rồi.

Giờ phút này, Mạnh Cảnh Niên không còn là ác ma cuồng và nuông chiều em gái dịu dàng lúc trước, anh ấy đã hóa thành huấn luyện viên nghiêm khắc như người sống đừng đến gần, một đội trưởng đội đặc chủng tác chiến nhỏ.

Anh ay nghiêm túc quát lớn một câu: "Không có chứng cứ đừng có nói hưu nói vượn, chỉ suy đoán không mà không cần chứng cứ làm lãng phí thời gian cảnh lực đến bắt hiện trường, một hiện trường đơn giản lại làm phiền đến cả cục trưởng cục công an, cô còn ác ý hãm hại cái gì, tôi xem cô tám phần là đặc vụ rồi?" Lạc Chí Hồng kinh hoàng, anh ấy sao biết được?

Tống Liêm ngạc nhiên, người này thật sự có sức mạnh ghê há!

Mạnh Cảnh Niên cười lạnh nói: "Đây là em họ của tôi, hôm nay chúng tôi mới nhận người thân lại, tôi là anh trai của cô ấy chắc chắn không cho phép bất cứ kẻ nào dùng bất kỳ hành động nào làm bị thương em gái của tôi!"

Tống Liêm:.. Anh trai Tiểu Ngọc à, um khí thế mạnh mẽ, giỏi nhất là bao che khuyết điểm, được!

Tuy trước đó vẫn chưa quen biết nhau, nhưng cô gái nhỏ này có thể chất phá án đó, nhận người thân cũng không lạ gì.

Ông ấy cũng có thể tưởng tượng được Nghiêm Dặc cúi đầu đón dâu ra sao, con đường phía trước khó khăn, cậu ta cũng có ngày hôm nay đấy ha hả...

Lòng ghen tị của Lạc Chí Hồng lại tái phát, cô ta gầm lên: "Anh nói bậy bạ gì đấy, anh muốn bảo vệ hai người các người mà cố ý dựng chuyện không có thật!"

Trong lòng Mạnh Cảnh Niên đã tức giận.

"Dù đồng chí đang có mục đích gì, cũng không nên dùng câu nói vũ nhục danh dự của quân nhân và hãm hại em gái nhỏ mới mười tám tuổi như vậy."

Anh ấy nói tiếp: "Hôm nay nếu chỉ có mình thôi, tôi không sẽ muốn đôi co với nữ đồng chí này mà nhường cho công an dạy dỗ cô mấy ngày là được, nhưng hôm nay khác rồi, cô chọc phải em gái của tôi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back