Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 130



Trong tay Sư phụ Cao là tờ báo của buổi sáng hôm nay, hơn nữa sáng sớm lúc Hạ chủ nhiệm tới mua thịt, còn đe dọa ông: "Sư phụ Cao, tôi đã nói cái cô gái lần trước tới mua xương dê kia không phải thứ gì tốt, ông nhìn xem cô ta còn bị đưa lên báo rồi kìa, tâm tư rất ác độc, lần sau ông đừng có bán thịt cho cô ta."

Tờ báo buổi sáng sớm chỉ có họ chứ không có tên, nếu không phải Hạ chủ nhiệm nói rõ ra, thì sư phụ bán thịt căn bản cũng không biết là ai.

Vừa vặn gặp phải Tạ Tiểu Ngọc tới mua đồ ăn, mà cái giờ này người trẻ tuổi đều đang đi làm, sư phụ Cao kết hợp với tờ báo cầm trong tay, thần thần bí bí suy đoán nói: "Cô gái, có phải là cô bị báo chí đưa tin nên bị ảnh hưởng đến công việc rồi đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc tò mò hỏi: "Sư phụ Cao, làm sao mà chưa biết người đó là cháu vậy, bởi vì báo đưa tin sai sự thật nên đã bị ảnh hưởng, bệnh viện quả thật đã kêu cháu ở nhà nghỉ mấy ngày."

Sư phụ Cao võ đùi, biết ngay là loại tình huống này, đây không phải là lần đầu tiên Hạ Ngải Vân làm loại chuyện này, Tạ Tiểu Ngọc cũng không phải là người đầu tiên chịu ảnh hưởng.

Ông nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, nói: "Hạ chủ nhiệm sáng sớm hôm nay tới mua thịt, còn chỉ đích danh họ tên của cô, lần trước lão gia nhà họ Điền bị bà ta ảnh hưởng một lần, lần này lại là cô, đúng là tạo nghiệt mà, cô mau đem cái xương này mang về nhà đi, cả cái khu này đều biết tên của cô rồi."

Tạ Tiểu Ngọc còn rất cảm ơn chú bán thịt đã tin tưởng.

Anh Nghiêm Dực đang phong bế tập huấn, cô suy nghĩ một chút, chút chuyện nhỏ này mà đi tìm cục trưởng Tống Liêm hoặc là ông Quý, thật sự không đáng, vẫn là tự mình nghĩ cách thôi.

Sau khi về đến nhà, cô ngâm đậu đỏ trong một tiếng đồng hồ, sau đó cắt táo đỏ ra, bọc gạc và bỏ nó vào nấu chung với nước đậu đỏ, như vậy trong nước đậu đỏ có mùi táo đỏ nồng đậm.

Đậu đỏ nấu đến khi nở ra là có thể vớt ra để ráo, nước đậu đỏ còn lại thì dùng bột sắn dây, thêm một chút hoa quế phơi khô bỏ vào và khuấy đều, sau đó đổ đậu đỏ đã nấu vào để tiếp tục khuấy đều, rồi cho vào khay sắt, bắc lên nồi hấp nửa tiếng đồng hồ, như vậy là bánh đậu đỏ ngọt ngào với mùi hương của táo đỏ đã xong.

Sau khi lấy ra khỏi khuôn thì cắt thành từng miếng nhỏ, cô gói một phần, rồi đi đến đoàn văn công tìm Chu Cảnh Họa.

"Tiểu Ngọc, cô tới rồi!"

Chu Cảnh Họa từ phòng diễn tập chạy ra, nhận lấy bánh đậu đỏ từ trong tay Tạ Tiểu Ngọc, hít sâu một hơi thật sâu: "Thơm quá." Hai người chạy đến phòng nghỉ ngơi, Chu Cảnh Họa vội đến mức không chờ được nữa, lấy ra một miếng bánh đậu đỏ còn mang theo hơi ấm nhét vào miệng, ánh mắt sáng lên: "Ăn ngon!"

Ngọt dịu, thơm nồng, có vị táo đỏ nhàn nhạt, ngọt độ vừa vặn, cũng không quá ngấy, phần lớn là vị ngọt nguyên bản của các nguyên liệu nấu ăn.

Chu Cảnh Họa nhắm mắt lại thở dài một tiếng, cũng không biết sao lại thế này, cô ấy mua ở bên ngoài cũng không ngon bằng Tạ Tiểu Ngọc làm, cô mở to mắt cười hì hì: "Có một người bạn biết nấu cơm thật tốt."

Tạ Tiểu Ngọc cười, nhặt tờ báo buổi sáng trên bàn và hỏi: "Cậu cũng nhìn thấy rồi à?"

"Xem rồi."

Ở nhà Chu Cảnh Họa, bái sớm hay báo muộn gì cũng đều đã đặt rồi, sáng sớm lúc đang ăn sáng ở nhà, ba cô ấy còn nói, để cho Tạ Tiểu Ngọc ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ đến khi chuyện này qua đi thì lại quay trở về đi làm.

Cô nói: "Cậu đây chính là bị trả đũa đó, cậu còn không biết sao, người chết là ông nội của Thẩm Vân Trân."

"Làm sao mà cậu còn biết được nhiều hơn cả mình vậy?" Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi cô.

Chu Cảnh Họa nói, cái lúc mà bọn họ tiếp tục đi chữa bệnh từ thiện, Thẩm Vân Trân liền tới đoàn văn công tra cho ba cô mười đồng đã cho mượn, hàn huyên vài câu, nói chú hai thím hai của cô ta thật không phải cái thứ gì gì cả, ông nội bọn họ đau đớn đến như vậy, hiện tại ông ấy còn bị bệnh, nhưng mà bọn họ không chịu ký tên để làm phẫu thuật, nói rằng sợ ông nội chết ở trên bàn giải phẫu, cho nên lại tiếp tục về nhà, dùng phương thuốc dân gian "Bảo thủ trị liệu", còn nói chú hai với thím hai của cô ta ước gì ông nội mất sớm đi một chút.

Thẩm Vân Trân sau khi trở về, ông nội cô ta đã qua đời, là đám hàng xóm nói cho cô ta biết.

Cô tức giận thay Tạ Tiểu Ngọc bênh vực kẻ yếu: "Buổi sáng mình đã giải thích với ba rồi, ba mình vẫn kiên quyết để cho cậu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, dựa vào cái gì chứ."

Tạ Tiểu Ngọc khuyên cô ấy không cần tức giận: "Chu phó viện trưởng suy xét như vậy chính là đúng, lấy lui làm tiến, cái vị Hạ chủ nhiệm kia kiêu ngạo lâu như vậy, nói không chừng còn có người phía sau, điều tra rõ ràng xem lại phải làm sao bây giờ."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 131



"Hay là theo như mình nói, cậu có thể viết còn biết vẽ, thế thì cậu cứ thử viết một bản thảo để làm sáng tỏ, đưa đến Báo chiều Bình Thành đi."

Tạ Tiểu Ngọc cũng nghĩ tới, nhưng mà không dễ dàng được như vậy.

"Cậu cho rằng ai viết bản thảo cũng đều có thể xuất bản sao, đa số đều bị trả lại cả thôi."

Chu Cảnh Họa suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì, lần trước anh kê đơn thuốc Đông y để xem mặt Dư Thư Phương, cô ấy không phải là đang làm việc ở Báo chiều Bình Thành sao, cậu thử đi tìm cô ấy xem."

Có thể đi thử một chút.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy trên mặt Chu Cảnh Họa có vẻ bóng loáng trắng nõn, còn tinh tế hơn so với trước kia, chắc hẳn là sự điều tiết ở bên trong có công hiệu rồi.

Cô nói: "Mặt của cậu đã sớm khỏe rồi, sau này mình sẽ đi xem tình huống ở trên mặt của Thư Phương.

"Vậy thì cậu mau đi đi."

Chu Cảnh Họa lau tay, nói với Tạ Tiểu Ngọc mấy ngày trong đoàn có biểu diễn ngày đầu năm mới: "Một phiếu khó cầu, cậu mau nói nhanh lên, cậu muốn mấy tấm, để mình giữ lại cho cậu." Tạ Tiểu Ngọc nói: "Mình đi đến chỗ nào cũng đều muốn mang theo em trai và em gái, sẽ không sao chứ."

"Chỉ có mấy đứa nhỏ mới thích náo nhiệt."

Chu Cảnh Họa giúp cô tính toán một chút, ngôi sao còn nhỏ có thể ôm trên đùi: "Đối tượng của cậu, hai đứa em trai của cậu nữa, vậy thì mình sẽ để lại cho cậu bốn vé."

Tạ Tiểu Ngọc nói cảm ơn, sau đó nói với cô ấy nhận người anh trai, đối tượng của cô cũng nhận người chị họ.

"Còn phải cảm ơn anh trai của cậu nha, là anh ấy nhận ra bản phác thảo của mình với bà ngoại mình rất giống nhau, và anh họ mình đã tìm thấy nó một cách thuận lợi."

Chu Cảnh Họa cười chết: "Anh họ cậu thật thú vị, trước khi nhận người thân thì giấu không cho nói, anh trai mình gọi điện thoại tìm mình hỏi thăm tin tức của cậu, mình đã mắng anh ấy một trận, anh trai mình thiếu chút nữa cũng bị ông nội mình đuổi theo đến đơn vị để đánh một trận."

Sau khi nhận người thân mới biết được, Tạ Tiểu Ngọc là em gái của đại đội trưởng tiểu đội tác chiến đặc chủng của anh trai cô.

Diêm Vương mặt lạnh kia lại là anh trai của Tiểu Ngọc, Chu Cảnh Họa cảm thấy đối tượng nhỏ bé kia của Tạ Tiểu Ngọc, đại khái sẽ bị anh cả chỉnh chết... Nghiêm Dặc bọn họ cách cái chết cũng không khá hơn bao nhiêu.

Huấn luyện viên mới thật sự là anh vợ của anh, dẫn bọn họ đi huấn luyện, so với người tối hôm qua ở nhà ăn cơm quả thật như hai người khác nhau, khó trách giáo viên trường học nói, đắc tội ai cũng không thể đắc tội vị Diêm Vương mặt lạnh được xưng là "huấn luyện viên ma quỷ".

Nghiêm Dặc mang vật nặng chạy hết hai mươi km đường núi, trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ xem anh có đắc tội phải người anh vợ này hay không?

Sau đó anh buông bỏ rồi, có phải hay không, thì cũng phải chịu đựng mười lăm ngày này.

Khó khăn lắm mới tới giờ ăn cơm, mọi người đồng loạt xông lên, phát hiện trong thùng cơm ngay cả một hạt gạo cũng không có.

Trần Niên kính lễ và nói: "Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi muốn ăn cơm."

Mạnh Cảnh Niên ghét bỏ không thôi: "Các người chậm hơn sáu phút so với thời gian dự kiến, hiệu suất này mà còn có mặt mũi ăn cơm, cho các người thời gian ba mươi phút, tự mình vào rừng tìm đồ ăn"

"Hiện tại sắp tới mùa đông rồi, trong rừng còn có thể có cái gì mà ăn, lá cây đều rụng hết rồi!"

Nếu là mùa thu thì còn có thể hái trái cây dại hoặc là một cái gì đó, chứ bây giờ thì bọn họ có thể tìm thấy gì trong mùa này?

Mọi người còn đang giãy giụa kháng nghị, Mạnh Cảnh Niên bắt đầu dùng đồng hồ bấm giây để tính giờ: "Các người còn hai mươi chín phút. Còn hai mươi tám phút nữa."

Nghiêm Dực quay đầu chạy vào trong rừng, đây cũng không phải là huấn luyện viên của trường, giỜ này phút này bọn họ chính là binh lính, phục tùng mệnh lệnh là được rồi.

Thôn Thanh Sơn ba phía đều có núi vây quanh, trên núi thực vật rất nhiều, Tiểu Ngọc nói có một số rễ cây có thể ăn được, cô còn thường hái một ít rau đại, vài lá cây không rõ về ăn.

Nghiêm Dực nhận ra được một chút, trùng hợp như vậy, một đám người xông vào trong rừng, kinh hãi đến một con thỏ to lớn, Nghiêm Dực nhặt một cục đá lên ném qua phía bên kia, anh nhắm trúng chuẩn đầu với dùng lực cũng cực tốt, đập cho thỏ ngất xỉu.

"Có thịt thỏ ăn!"

Trần Niên nhìn chằm chằm con thỏ nuốt nước miếng, bọn họ bị tra tấn từ sáng sớm cộng thêm cả một buổi sáng, nếu mà không ăn được gì chắc cũng muốn điên rồi.

Có một người ở bên cạnh vô vào ót của Trần Niên: "Cậu bị ngốc à, mau đi tìm một chỗ trống trải để châm lửa, không lẽ cậu muốn để cho mọi người ăn sống?" Nghiêm Dặc cam theo con thỏ tìm một dòng suối nhỏ để xử lý thịt thỏ, xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn này, may mắn là ở Thôn Thanh Sơn đã từng giúp Tiểu Ngọc nên quen làm, giống như lái chiếc xe đi nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 132



Mười lăm phút sau, Trần Niên dùng mấy lá cây không biết tên, bọc thịt thỏ lung tung lại rồi nướng ăn nước mắt đầy mặt, hương vị hình như cũng không tệ lắm, nhưng mỗi người cũng chỉ được chia cho hai ba miếng thịt thỏ, lá cây ngược lại thì rất nhiều, còn có một chút chát, không có thịt thỏ, ai mà ăn nổi chứ.

Trần Niên hỏi: "Cái người huấn luyện viên lia có cái địa vị gì chứ, anh ta là ma quỷ à?"

Nghiêm Đặc lấy đất đắp lên đống tro tàn đã đốt lửa xong, phòng ngừa có tia lửa bắn tung ra, anh nói: "Đừng có nhiều lời, còn có mười bốn ngày nữa, kiên trì một chút đi."

"Mười bốn ngày nữa." Trần Niên nói: "Ta nghe nói vị huấn luyện viên này cách Bình Thành chúng ta rất xa, cậu nói xem anh ta phát bệnh thần kinh øì, mà lại chạy đến trường học của chúng ta tập huấn chứ?"

Nghiêm Dặc không lên tiếng.

Trần Niên lại nói: "Nếu mà để cho mình biết là ai đã đưa tên ma quỷ này tới, hừ hừ..."

Nghiêm Dặc:...

Anh cái gì cũng không nói, người anh vợ này của anh quả thật đúng là đã dạy một ít kỹ xảo rất thực chiến, theo dõi với theo dõi ngược, cách đấu, dã ngoại sinh tồn, tương lai nếu mà gặp phải nguy hiểm, thì đây đều là kỹ xảo có thể bảo vệ tính mạng.

Cho nên, anh quả thực không đắc tội anh vợ?...

Trong lúc Nghiêm Dực cả thể xác lẫn tinh thần đều bị dày vò, Tạ Tiểu Ngọc không biết, cô còn tưởng rằng anh họ Cảnh Niên đã trở về đơn vị rồi.

Dựa theo địa chỉ mà Chu Cảnh Họa đưa cho cô, đi mua một túi mì sợi, mười quả trứng gà, những lễ vật này đều rất thực dụng, mặc kệ tặng nhà nào cũng vui vẻ, mua đủ đồ vật, cô đi đến viện gia đình của nhà máy thực phẩm tìm Thẩm Vân Trân.

Viện gia đình của nhà máy thực phẩm rất lớn, Tạ Tiểu Ngọc lấy ra một nắm hạt dưa, tìm đến mấy thím đang lải nhải tán gẫu để hỏi thăm: "Các thím ăn hạt dưa đi, tôi muốn hỏi một chút, nhà Thẩm Vân Trân đi như thế nào vậy?"

"Cô tìm Vân Trân a... Cô là gì của cô ấy?" Người nói chuyện vừa vặn là hàng xóm của nhà Thẩm Vân Trân.

"Tôi là thanh niên trí thức, là một nhóm đi xuống nông thôn cùng với Vân Trân, nghe nói ông nội của cô ấy qua đời, nên đến đây thăm cô ấy." Tạ Tiểu Ngọc Tạ Tiểu Ngọc nói lung tung một câu.

Thím Triệu xách cái băng ghế nhỏ lên, nói: "Vừa đúng lúc tôi phải về nhà nấu cơm, để tôi đưa cô äi."

"Cảm ơn thím."

Thím Triệu nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc còn xách theo mì sợi cùng với trứng gà, nhìn thấy cô vẻ như quan hệ của cô với Thẩm Vân Trân cũng không tồi, liền hỏi: "Thím hai của Vân Trân nói, Vân Trân ở nông thôn cùng với cái người chồng chưa cưới bị ngốc kia đã từng ngủ với nhau, sau đó chạy về, cô gái, có phải có chuyện này không?"

Nhà họ Kim chạy tới tìm thím hai của Thẩm Vân Trân đòi lại ba trăm sáu lễ vật, sau đó hai người ở trong viện người nhà đánh nhau.

Thím hai của Thẩm Vân Trân một mực khẳng định người nhà họ Kim đã ngủ với Thẩm Vân Trân rồi, không chịu trả lễ.

Tạ Tiểu Ngọc lòng đầy căm phẫn: "Không thể nào, tôi trở vê thành sau khi hoàn thành công việc ở bệnh viện thì đã khám bệnh ở xã Hồng Liên, dân chúng đều rất tốt, chỉ là nhà của Kim đại nương, sau khi được khuyên nhủ liền thả Vân Trân trở về, người xấu chính là thím hai của cô ấy, vì hơn ba trăm đồng, mà đi vu khống sự trong sạch của cháu gái ruột của mình, sao lại có người thân như vậy chứ."

Thím Triệu nhìn cô với một bộ dạng chưa từng thấy qua thế giới, nói: "Hơn ba trăm đồng, cũng đủ mua được một công việc, cô đúng là một cô gái không hiểu gì, có đôi khi vì một khối ngói, anh em ruột còn có khả năng đánh nhau vỡ đầu, huống chi là cháu gái."

Trong lúc nói chuyện, đã đến nhà Vân Trân, không cần thím Triệu nói Tạ Tiểu Ngọc cũng thấy được, Thẩm Vân Trân đang cãi nhau với thím hai của cô ay.

Thẩm Vân Trân muốn tìm thím hai để nói về chuyện công việc: "Công việc của thím là thế chỗ của ba tôi, bây giờ tôi đã trở về thành, công việc ở nhà máy thực phẩm đương nhiên là phải trả lại cho tôi."

Đây cũng là nguyên nhân Mặc Tú Liên không muốn Thẩm Vân Trân trở về.

Mặc Tú Liên gây ồn ào với giọng nói rất lớn: "Mày là cái đồ không biết xấu hổ đồ đê tiện, mày đã ngủ với người đàn ông của mày rồi, vừa thấy chính sách tốt hơn thì liền quay trở về thành, điên cuồng chạy về, con gái đã gả đi ra bên ngoài còn muốn làm công việc ở trong nhà ư, nằm mơ äi."

Tạ Tiểu Ngọc tiến lên, ra vẻ kinh ngạc nói: "Cái thím này, vốn dĩ chính là thím ở sau lưng nói hươu nói vượn, nói tôi vận động cha chồng thím không nên chữa bệnh mà nên về nhà chờ chết, hiện tại lại dùng phương thức tương tự để hủy đi sự trong sạch của cháu gái mình, ai da, thím à sao thím lại xấu xa như vậy!"

Mặc Tú Liên không thể hiểu được: "Cô bị bệnh tâm thần à, cô là ai vậy?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 133



Tạ Tiểu Ngọc cười ha ha vài tiếng, nói với các thím trong viện gia đình đang xem náo nhiệt: "Các thím ạ, mọi người nói xem có buồn cười không, Mặc Tú Liên hôm nay vào buổi sáng chạy đến bệnh viện của chúng tôi náo loạn, nói rằng vào mấy ngày trước tôi khuyên cha chồng của bà ta không nên chữa bệnh, hiện tại cư nhiên lại không biết tôi, có thể thấy được là bà ta đang nói bậy!"

Mặc Tú Liên bừng tỉnh ngộ ra: "Cô là Tạ Tiểu Ngọc!"

Sáng sớm nay bà ta chạy đến bệnh viện náo loạn, nghĩ rằng náo loạn sẽ được bồi thường, nhưng bệnh viện lại không chịu bồi thường, bà ta lại chạy đến khoa nhi tìm y tá lúc trước nói chuyện với cha chồng, cũng không tìm được, không nghĩ rằng cô lại còn dám đến nhà bà ta.

"Đều là do cô cái ả tiểu tiện nhân, lại đi nói cha chồng tôi là bệnh của ông ấy không nên chữa trị, không bằng về nhà chờ chết đi, cô còn dám tới nhà của chúng tôi?"

Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh nói: "Đã đi ăn vạ rồi còn vô sỈ như vậy, đây còn là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đấy, các thím các cô ạ, cha chồng bà ta chữa bệnh, cũng chẳng tiêu mất một đồng tiền nào của nhà tôi cả, vậy thì tôi có cái lý do gì để khuyên người khác không chữa bệnh, đây rõ ràng chính là nói bậy bạt" "Khoa nhi bận rộn như vậy, tôi làm sao có thời gian để đi khuyên bố chồng thím, có điều ngược lại nghe ông ấy nói vài câu, nói rằng từ nhỏ thiên vị con trai út, công việc cũng để cho con trai út thay thế, tiêu tiền cưới vợ cho con trai út, đối xử với con trai út là tốt nhất, không ngờ tới rằng con trai út mà mình thương nhất lại ghét bỏ ông ấy vô dụng, ngay cả bị bệnh cũng không cho đi khám."

"Cha chồng thím còn nói, con trai lớn hiếu thuận, chưa bao giờ tranh giành cướp đoạt, lúc chết còn nhờ ông ấy chăm sóc đứa con gái duy nhất, vậy mà ông cũng không chăm sóc tốt, sau khi chết không còn mặt mũi đi gặp con trai lớn."

Những người hàng xóm thổn thức không thôi: "Ông cụ nhà họ Thẩm hồ đồ cả đời, đến khi sắp chết ngược lại xem ra đã thông suốt."

"Nhìn thông suốt thì đã làm sao, cái gì cũng thay đổi không được nữa rồi."

Mặc Tú Liên tức giận: "... Cô... Cô!”

"Tôi cái gì mà tôi, bà nói bậy với đám phóng viên báo buổi sáng, làm hại tôi bị đơn vị cưỡng chế nghỉ phép, bây giờ tôi chính là tới tìm bà để đòi lại công bằng, đừng tưởng rằng tôi không có biện pháp với bà, bà có thể tìm phóng viên báo buổi sáng, thì tôi sẽ đi tìm phóng viên của tờ báo buổi tối, vạch trần bộ mặt thật của bà, bà cứ chờ xem báo buổi tối đi!"

Nói xong, Tạ Tiểu Ngọc liền chạy đến trước mặt Thẩm Vân Trân, nói: "Chị Vân Trân, em muốn phỏng vấn chị, sau đó gửi bài cho Báo chiều Bình Thành, chúng ta đi đến tiệm cơm của nhà nước, vừa ăn vừa nói chuyện thế nào?"

"Được!" Thẩm Vân Trân không nói hai lời, đi theo Tạ Tiểu Ngọc, hai người cùng nhau đi.

Mặc Tú Liên tức giận đến mức đứng ở sau lưng mắng to: "Cô bịa đi, cô cứ bịa đi, cô cho rằng báo chiều là của nhà cô mở sao? Nói gửi bài thì có thể gửi bài ư, để xem ai quan tâm đến cô."...

"Tiểu Ngọc, lần này là chị liên lụy đến em." Thẩm Vân Trân vô cùng xin lỗi.

"Cũng không tính, thật ra là bởi vì em với anh của em, bọn em đã đưa con gái Hạ chủ nhiệm của báo buổi sáng Bình Thành đến Cục Công An, bà ta mượn đề tài này để phát huy, vừa đúng lúc bị cuốn hai vào việc này."

Hai người mỗi người gọi một bát mì ba tươi, Tạ Tiểu Ngọc nói chuyện nhận người thân với Thẩm Vân Trân, nói chị gái đối tượng của cô, vừa vặn đã giải trừ hôn ước với nhà Hạ Ngải Vân.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vân Trân, em hôm nay muốn đến tìm chị là để hiểu biết kỹ càng ti mỉ về tình hình, sau đó viết một bài báo để gửi cho báo chiều, xem xem có thể xuất bản hay không, cũng không biết chị có để ý về việc bản thân ** được đăng lên trên báo, nhưng mà vẫn có thể dùng tên giả, nhưng sự kiện và tên địa điểm cũng có thể viết mơ hồ một chút." Thẩm Vân Trân đương nhiên đồng ý: "Em cũng không cần cất giấu, dù sao thanh danh của chị đã bị thím hai của chị phá hoại hết rồi, hiện tại có thể tẩy một chút thì cứ tẩy một chút đi."

Thẩm Vân Trân nói, lúc trước ba mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn và cả hai đều qua đời, thím hai của cô đã dùng chiêu này, tìm phóng viên báo buổi sáng để đưa tin, chủ động chăm sóc cô cháu gái chưa trưởng thành của nhà anh chồng.

"Khi đó chị còn nhỏ, nhìn thấy bà ta mua quần áo mới cho chị, còn nấu thịt kho tàu cho chị, tưởng rằng bà ta thật sự đối xử rất tốt với mình, đến lúc phóng viên tới phỏng vấn, chị còn nói lời hay cho Mặc Tú Liên."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 134



Khi đó cô cũng thật ngốc, nói thím hai là người thím hai tốt nhất trên đời này.

Kia thiên đưa tin ra tới sau, nhị thẩm tử thuận lợi thế thân ba ba công tác, còn bởi vì bị đưa tin quá, trực tiếp từ phân xưởng cương vị vào xưởng thực phẩm tuyên truyền bộ, thành ngồi văn phòng can sự.

Sau khi bài báo kia được đưa ra, thím hai thuận lợi thay thế công việc của ba, còn bởi vì từng được lên báo, trực tiếp từ vị trí ở trong phòng tuyên truyền của nhà máy thực phẩm, trở thành cán bộ được ngồi trong văn phòng.

Sau đó, thím hai liền lộ ra nguyên hình, gửi cô về vùng nông thôn đến Hồng Liên Hương nơi mà em họ của cô đã đính hôn với hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Nếu không phải Tạ Tiểu Ngọc bọn họ xuống nông thôn vừa lúc thuyết phục được Kim đại nương, cô có thể thật sự không trở về được.

"Chị vừa mới trở về, bộ mặt thật của bà ta đều bại lộ ra, nói chị không biết xấu hổ, ngủ cùng với con trai của thím Kim sau đó chạy vê."

Lời đồn một khi ra khỏi miệng, người của nhà máy thực phẩm say sưa nói chuyện, ai còn quan tâm là thật hay giả, Thẩm Vân Trân hận không thể đưa ra chân tướng. Tạ Tiểu Ngọc ghi trọng tâm vào một quyển sổ nhỏ, nói: "Em có một người bạn làm việc ở báo chiều Bình Thành, em viết xong sẽ gửi cho cô ấy, có điều có thể xuất bản hay không, em cũng không dám cam đoan."

Bài báo này, là để giúp cô, cũng là để giúp Thẩm Vân Trân khôi phục được chân tướng, nên cô hỏi rất cẩn thận.

Hai người ở tiệm cơm của nhà nước tạm biệt, cô đưa mì sợi cùng với trứng gà hết cho Thẩm Vân Trân, nói: "Vân Trân, ông nội của chị thật sự không phải là do em khuyên ông ấy đừng chữa bệnh, ngày đó ông ấy nói rằng có chút hối hận rồi, nói xin lỗi con trai lớn, đã không chăm sóc tốt cho chị."

Thẩm Vân Trân cười ha hả không ngừng, sao lại không như vậy sớm hơn chứ, một hai cứ phải chờ đến khi sắp chết, mới nhớ tới con trai lớn, cũng đã muộn rồi.

"Ông ta xứng đáng, trước khi chết mới chịu sám hối chị cũng không thèm tiếp nhận đâu."...

Từ tiệm cơm quốc doanh trở về, Tạ Tiểu Ngọc lập tức nhàn rỗi, từ sau khi cô ra khỏi Thôn Thanh Sơn, vẫn luôn vô cùng bận rộn đủ thứ, bỗng nhiên được nghỉ phép ở nhà, lại còn là nửa tháng, nê là có chút không quen.

Cô ở quê có đọc được cao trung, trước kia dùng bút danh "Thanh y" này có viết được vài bản thảo, bút danh này là do sư phụ hỗ trợ để đặt ra, sư phụ nói y thuật trị người, chữ có thể trị tâm. Cô bắt đầu từ khi Thẩm Vân Trân khi còn bé cha mẹ đột nhiên ngoài ý muốn bỏ rơi mình, viết đến nông thôn lại trở về thành, từng chữ chân tình thiết ý, viết xong còn tự mình đọc một lần, chuẩn bị để ngày mai mang đến cho Dư Thư Phương xem một chút.

Hiện tại cũng không có gì để giải trí, báo chí cơ hồ là trò tiêu khiển giải trí mà ai cũng phải xem, người quen thuộc với Tạ Tiểu Ngọc, đều biết vị y tá họ Tạ của bệnh viện Bình Thành xen vào việc của người khác, chính là Tạ Tiểu Ngọc.

Chị dâu Hoa thấy Tạ Tiểu Ngọc buổi chiêu đều ở nhà, cầm đế giày tới nhà rồi la cà: "Tiểu Ngọc, em thật sự bị bệnh viện đình chỉ công tác sao?"

Tạ Tiểu Ngọc lấy mấy miếng bánh đậu đỏ đã để nguội, dùng đĩa nhỏ đựng, sau đó pha một ấm trà hoa quế, cùng chị dâu Hoa uống trà và ăn điểm tâm.

"Là người nhà của nhà họ Thẩm đi đến bệnh viện náo loạn, phó viện trưởng của bọn em bảo em về nhà nghỉ ngơi vài ngày, khác hẳn với Cung phó chủ nhiệm."

Chị dâu Hoa bỏ một nửa đế giày xuống, cắn một miếng bánh đậu đỏ, ôi trời, cái hương vị cũng thật sự quá ngon rồi, ăn một miếng mà đã làm cho cô luyến tiếc không dám ăn, còn lại hai miếng lát nữa lại mang về cho Thiết Đản Thiết Trụ ăn.

Trên báo kia đưa tin không đúng sự thật ve Tạ Tiểu Ngọc, chị dâu Hoa cũng nhìn thấy, cô một lần nữa cầm kim lên nói: "Phóng viên của tờ báo buổi sáng Bình Thành kia xảy ra chuyện gì vậy, cũng không tìm em để xác minh liền đăng bài lên, thật đáng chết mà."

Những quần chúng không biết được chân tướng sự việc, trong lòng không biết chừng đã mắng như thế nào đây, thật đáng ghét.

Tạ Tiểu Ngọc lấy bài viết mà mình viết ra cho chị dâu Hoa xem: "Bình Thành cũng không phải chỉ có một tờ báo đó, em cũng đi tìm chỗ để đóng góp và gửi bài đi."

Cô nhìn thấy trời cũng sắp tối, chuẩn bị bắt tay vào nấu cơm tối.

Có hai con cá trong bể, lồng gà có một con gà trống, còn có nửa túi hạt dẻ, vốn là muốn chờ sau khi tập huấn, anh Nghiêm Dực sẽ đến giết gà giết cá, nhưng hôm nay Tạ Tiểu Ngọc muốn ăn ngon một chút.

Cô muốn nhờ chị dâu Hoa giúp cô giết gà giết cá.

Chị dâu Hoa cười muốn chết: "Em nấu cơm ăn ngon như vậy, dỗi người ta cũng rất lợi hại, thế mà lại không dám giết gà ư?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 135



Tạ Tiểu Ngọc nói đến lại thấy ngượng ngùng, khi còn bé lần đầu tiên cô học nấu cơm với ông nội, ông nội bảo cô giết gà, kết quả con gà trống lớn kia không chết hẳn, còn cô thì bị dọa đến mức thét chói tai vang đến cả nửa đội sản xuất, liền có bóng ma tâm lý.

Từ đó về sau trên thớt của cô không có vật sống, tuyệt đối phải là nguyên liệu nấu ăn đã chết hẳn hoi, như vậy mới có thể xuất hiện trên thớt của cô.

Chị dâu Hoa nói: "Em đi nấu nước äi, đi lấy thêm một cái bát cho vào nửa bát nước, máu gà là thứ vô cùng tốt."

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đưa cho cô, chị đâu Hoa đưa cả gà với cá đều ra bên ngoài, giết xong rồi mới đi vào.

Ngày thường chị dâu Hoa sảng khoái, đột nhiên ấp úng đỏ mặt, nói với Tạ Tiểu Ngọc muốn lấy chút đồ dùng tránh thai, tự mình cô đi mua thì lại ngượng ngùng.

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Cái này thì có cái gì mà ngượng ngùng, chờ đến khi em được khôi phục và đi làm, đến bệnh viện lấy cho chị, lấy về xong chị lại đưa tiền cho ta là được."

Chị dâu Hoa đỏ bừng mặt: "Vậy thì em lén lút đưa cho chị, đừng để cho mẹ chồng chị thấy được."

"Được." Ánh mắt Tạ Tiểu Ngọc đảo quanh, nhìn thấy trên bàn trà có một cái hộp đựng trống rỗng, cười nói: "Đến lúc đó em sẽ bỏ vào hộp bánh ngọt đưa cho chị."

Nước sôi đã đun xong, đổ vào trong chậu lột bỏ lông gà, Tạ Tiểu Ngọc cất giữ lông đuôi gà trống lớn xinh đẹp, chờ tích góp đủ, làm cho Tinh Tinh một quả cầu....

Ba anh em Cá Nhỏ tan học, vừa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của gà nướng hạt đẻ.

Cửa viện cũng không khóa, A Sài đang ăn cơm trộn gan gà, nhìn thấy ba người bọn họ về đến nhà, nhìn lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm trộn gan gà của nó.

Cá Nhỏ chạy đến phòng bếp, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc ở dưới bệ bếp nhóm lửa, tìm kiếm khắp nơi, thật sự chỉ có chị gái cùng với A Sài ở nhà.

"Em tìm cái gì vậy?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

"Anh rể đâu?"

"Anh ấy đang tập huấn, trong vòng nửa tháng cũng không ra ngoài được, không phải đã nói với em rồi sao."

Ngày hôm trước mới ăn sườn, chị gái từng nói là con gà trống này phải giữ lại chờ anh rể trở về rồi giết, sao hôm nay lại cho vào nồi rồi?

"Chị, chị không đúng nha." Cá Nhỏ nói.

Cá Lớn cũng phát hiện: "Đúng vậy, chị à, hôm nay chị trực ban, sao lại tan làm sớm như vậy chứ?"

Tinh tinh cầm một miếng bánh đậu đỏ, nói: "Chị còn có thời gian làm bánh đậu đỏ, không phải là thất nghiệp đó chứ, không sao đau, tiền không đủ tiêu thì nói, em sẽ kêu ba trả của hồi môn của em lại, em đưa cho chị tiêu."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Ba đứa các em sao lại thông minh như vậy chứ, chị được lên báo, nhưng mà không phải là chuyện tốt, là bị người ta viết những chuyện không đúng sự thật rồi đưa tin, bệnh viện bảo chị ở nhà nghỉ mấy ngày để tránh đầu sóng ngọn gió."

(“tránh đầu sóng ngọn gió: tránh khỏi thị phi đợt đầu, thời điểm gay gắt nhất)

"Kêu anh trai thôi tới hỗ trợ." Tinh Tinh a 6 há miệng hai lần ăn một miếng bánh đậu đỏ.

Cá Lớn Cá Nhỏ đồng thời gật đầu, Cá Lớn nói: "Anh họ nói là có việc thì gọi điện thoại cho anh ấy, chị ơi, chị đã gọi điện thoại cho anh họ chưa?"

"Chút việc nhỏ này, mình chị vẫn có thể thu phục được, trên thực tế, chị đã viết xong một bài báo làm sáng tỏ để đưa tin, được rồi, ba người các em rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, buổi tối có gà nướng hạt dẻ cùng sườn cá chua ngọt nha."

Tạ Tiểu Ngọc không có thói quen định báo, đều là ở đơn vị xem, Cá Nhỏ chỉ chớp mắt một cái, mượn một tờ báo buổi sáng từ nhà chị dâu Hoa, nhìn thấy trên đó nói đưa tin không đúng sự thật về chị gái, tức chết, nói: "Báo buổi sáng này không tốt" Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Báo buổi sáng thì tốt, chỉ là phóng viên viết những phóng sự này thật vô trách nhiệm."

"Đúng vậy." Tinh Tinh thích nhất là hạt de mềm mềm được hầm trong gà nướng hạt dẻ, cô bé gắp một quả cho Tạ Tiểu Ngọc, sau đó gắp một viên cho mình.

Tinh Tinh nói: Ba của Điền Tiểu Tuấn lớp chúng em, cũng bị người ta đưa tin lung tung, ông ấy còn bị anh trai của một người bạn cùng lớp đánh nữa."

Điền Tiểu Tuấn? Tạ Tiểu Ngọc nghe chú bán thịt nói, có cái người họ Điền với nhà ông chú của Hạ Ngải Vân có tranh cãi về đất nền nhà, bị Hạ Ngải Vân tìm được cơ hội viết hoa cận cảnh, hại người ta thiếu chút nữa đến cả công việc cũng mất.

Cô hỏi Cá Nhỏ, ba mẹ của Điền Tiểu Tuấn quả thật đúng chính là Điền Trình Hải mà chú bán thịt nói đến, loại án oan sai báo cáo không đúng sự thật này, cô sẽ cùng thu thập thông tin.

Ăn uống no đủ, hai đứa em trai ngoan ngoãn cầm chén đũa đi rửa sạch, Tạ Tiểu Ngọc đưa Tinh Tinh đi ngủ sớm...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 136



Lúc Tạ Tiểu Ngọc ngủ, Mạnh Cảnh Niên đang rà soát báo Bình Thành hôm nay, đây là thói quen của anh ấy, chỉ cần có thời gian, mấy tờ báo quan trọng anh ấy đều sẽ đọc, đến Bình Thành, báo buổi sáng Bình Thành sớm muộn gì anh ấy cũng đều phải đọc qua một lần.

Bài viết thái quá kia, anh ấy vừa nhìn liền biết là em gái mình, lại hỏi thăm, biết được em gái đã bị bệnh viện khuyên về nhà nghỉ ngơi.

Sao lại có lý lẽ này!

Mạnh Cảnh Niên ngồi suy nghĩ một hồi, Tiểu Ngọc cũng không biết anh ấy ở lại đại học công an Bình Thành tập huấn, anh đã từng nói với em gái, nếu có việc gấp, thì cứ gọi điện thoại đến đơn vị để nói cho anh ấy.

Đây đều là báo buổi sáng, có thể em gái sớm đã gọi điện thoại, nhưng việc anh ấy đến tập huấn cũng là bí mật, em gái ở bên kia cũng không có cách nào biết.

Anh gọi điện thoại về đơn vị, tìm Chu Thành Phong hỏi: "Hôm nay em gái tôi có gọi điện thoại cho đơn vị để tìm tôi không?"

Chu Thành Phong:... Tên ma quỷ kia không phải ở Bình Thành sao, có việc thì anh cũng có thể trực tiếp đi tìm em gái anh chứ, gọi về đơn vị cái gì mà gọi, anh ấy không phải là tìm được em gái thì liền mất trí đó chứ?

Chu Thành Phong nói: "Không có, có điều ông nội anh có gọi vài cuộc điện thoại, hỏi chúng tôi muốn địa chỉ và số điện thoại bên kia của anh, còn hỏi anh chừng nào thì đem cháu gái bảo bối về... "

"Kêu ông ấy cứ chờ đi." Mạnh Cảnh Niên trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Anh ấy trái lo phải nghĩ, em gái anh có việc tại sao lại không tìm anh, khả năng là sẽ tới trường học để tìm đối tượng của cô ấy cũng nên?

Trong lòng anh ấy chua xót, cố ý đi tìm bảo vệ hỏi một chút: "Xin hỏi, đối tượng của Nghiêm Dực hôm nay có tới tìm cậu ta không?"

Người gác cửa run rẩy, đây là tình huống gì vậy, tại vì sao mà một huấn luyện viên còn muốn quan tâm đến đối tượng của Nghiêm Dực, anh ta vội vàng lắc đầu: "Không có, cô gái ngọt ngào kia hôm nay không tới."

Đứa em gái kia khẳng định là có cách của mình rồi, anh đã nói mà, gặp khó khăn thì cứ tìm anh trai trước, so với đối tượng anh trai càng đáng tin cậy hơn!

Trần Niên ngồi xổm trong một góc cũng run bần bật, may mắn không có bị huấn luyện viên ma quỷ phát hiện.

Sau khi huấn luyện viên Mạnh rời đi, anh nhanh như chớp chạy đến ký túc xá, vượt qua một đống bạn cùng phòng mệt mỏi muốn thành chó, chạy đến trước mặt Nghiêm Dực chuẩn bị đi tắm rửa, khẩn trương hỏi: "Anh Dực, huấn luyện viên ma quỷ kia có quan hệ gì với đối tượng của anh vậy?"

Nghiêm Dặc bỗng nhiên kinh ngạc, Trần Niên ngu xuẩn này nhận thấy được cái gì sao, chắc hẳn là không đúng chứ?

"Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"

Trần Niên cộc lốc: "Vừa rồi tôi chuẩn bị trèo tường ra trường mua thịt ăn, nhìn thấy Diêm Vương mặt lạnh hỏi thăm bảo vệ, đối tượng của cậu có tới tìm cậu hay không, cậu nói có kỳ quái hay không?"

Nghiêm Dực nghĩ, chuyện xảy ra khác thường tất nhiên sẽ có điều cổ quái.

Anh cũng bất chấp không thèm tắm rửa, tìm đến ký túc xá nơi mà Mạnh Cảnh Niên nghỉ ngơi, chỉnh sửa quần áo, gõ cửa, chờ sau khi cửa mở ra, anh kính lễ với anh vợ tương lai: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn xin nghỉ hai tiếng đồng hồ. "

Mạnh Cảnh Niên cười lạnh, đây là muốn di tìm Tiểu Ngọc đi, cũng không biết là ai đem chuyện vừa rồi anh ấy đến phòng bảo vệ nói cho tiểu tử này, suy nghĩ rất nhanh nhẹn mà, đoán được là bên Tiểu Ngọc gặp phải chút chuyện.

Anh ấy nói: "Tôi thấy tinh lực của cậu vẫn còn rất tràn đầy, không ngủ được thì đi chạy thêm hai mươi vòng nữa."

Nghiêm Dặc:.. Chờ đã, thế mà lại có một ngày anh phải quay đầu lại cầu xin người anh vợ này!

Anh thật sự rất muốn tốt nghiệp sớm một chút, như vậy thì có thể sớm được tự do, anh như bị ma xui quỷ khiến liên hỏi: "Huấn luyện viên Mạnh, có phương pháp nào để tốt nghiệp sớm hơn không?"

Mạnh Cảnh Niên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười: "Có chứ."...

Sáng sớm hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đi làm, mang theo bài báo đã viết xong chạy đến nhà Dư Thư Phương, ở dưới lầu nhà cô, nhìn thấy Hứa Xương đeo một cái túi da rắn, trốn tránh trông rất khả nghi.

Tạ Tiểu Ngọc lặng lẽ đi đến phía sau Hứa Xương, nhìn theo tâm mắt của anh ấy hướng lên trên nhìn, vừa đúng tầm mắt là hướng tầng lầu của nhà Dư Thư Phương.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh Hứa Xương, anh lại quay lại làm nghề cũ à, mẹ nuôi mà biết thì sẽ đánh chết anh."

Hứa Xương hoảng sợ: "Sao em lại chạy tới đây?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Em tới tìm Dư Thư Phương."

Hứa Xương đang phát sầu, nghe cô nói như vậy thì cũng nở nụ cười, đưa túi da rắn trong tay cho cô: "Vậy thì thật là đúng lúc, đây là thứ mà cô ấy đặt, em mang lên cho cô ấy, anh phải đi rồi, phải quét đường, còn nữa, đừng nói với mẹ anh, để lát nữa anh đưa đến nhà em hai cân khoai lang."

Tạ Tiểu Ngọc:...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 137



Cô cũng bất đắc dĩ, nếu có thể tìm một công việc nghiêm túc cho anh Hứa Xương thì tốt rồi, để cho anh quá độ mất hai năm, chờ cải cách mở cửa, Hứa Xương lại là người linh hoạt như vậy, nhất định có thể kiếm được tiền.

Túi da rắn nặng quá, Tạ Tiểu Ngọc vác trên vai, đến nhà của Dư Thư Phương.

"Tiểu Ngọc, bài này cô viết tốt quá!" Dư Thư Phương đọc hai lần mới chưa đã thèm mà buông xuống.

Trên bài báo, nói về một cô bé mới mất cha mẹ, đau lòng, sợ hãi, hoang mang, lúc này, thím hai của cô ấy quan tâm cô ấy như mẹ ruột, mua quần áo mới cho cô ấy, nấu thịt kho tàu cho cô ấy ăn, đối với cô ấy còn tốt hơn con gái ruột nhà mình.

Lúc phóng viên phỏng vấn, cô bé nói thím hai là thím hai tốt nhất, trên bài báo mười mấy năm trước, trong ảnh chụp mà phóng viên chụp được, cô bé rúc vào trong lòng ngực thím hai, nhưng có ai biết, tất cả việc thím hai làm chỉ là giả dối.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm cô bé mười lăm tuổi, thím hai để cô ấy hưởng ứng kêu gọi xuống nông thôn, hơn nữa còn gả cho tên ngốc thay con gái mình, không cho cô ấy quay về thành phố.

Lúc cô gái trải qua muôn vàn khó khăn quay về thành phố muốn tìm việc, thím hai lập tức xé rách da mặt, bài báo khiến cho người đọc suy nghĩ sâu xa, mỗi chữ đều thấy máu.

Dư Thư Phương chỉ vào một đoạn trong đó, hỏi Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, sao trong bài cô luôn khen gia đình bác gái Kim thế?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Thẩm Vân Trân nói, bác gái Kim thả cô ấy về nhà, cô ấy xóa bỏ toàn bộ ân oán giữa mình và nhà bác gái Kim, Vân Trân muốn quay lại làm việc, sau này nói không chừng còn cần bác gái Kim làm chứng, người định hôn sự với con trai nhà bác ấy là nhà thím hai, hiện giờ khen nhiều một chút, sau này dễ nói chuyện."

"Cô suy xét thật chu đáo."

"Vậy bài này có cơ hội đăng lên không?!

Dư Thư Phương nói: "Hôm nay tôi sẽ lập tức đưa cho chủ biên của chúng ta xem, nếu hôm nay không kịp gõ chữ thì ngày mai, tôi cảm thấy vấn đề không lớn."

Nếu bài báo này được đăng, nhất định có thể khiến cho mọi người nghị luận sôi nổi, vạch trần gương mặt giả dối của thím hai của Thẩm Vân Trân.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn mặt Dư Thư Phương, tất cả mụn mới đều đã biến mất sạch sẽ, còn một chút sẹo mụn, cái này không gấp được, còn phải điều trị một thời gian.

Thấy cơm sáng của cô ấy vẫn còn nguyên, Tạ Tiểu Ngọc khó hiểu: "Thư Phương, cơm sáng của cô lạnh hết rồi."

Dư Thư Phương nhéo nhéo thịt trên mặt: "Tôi không ăn."

Lăng Ái Như tức không chịu nổi, oán trách với Tạ Tiểu Ngọc: "Cũng không biết tại sao gần đây con bé lại thế này, một hai phải giảm béo, hiện tại ngay cả cơm sáng cũng không ăn, Tiểu Ngọc, cháu khuyên nhủ con bé đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu được mất!"

"Mẹ, sao mẹ lại nói ra khuyết điểm của con trước mặt bạn bè con, con đang giảm béo, ai kêu con uống nước lạnh cũng béo."

"Cô cũng không bị béo quá." Tạ Tiểu Ngọc nhìn sắc mặt vàng vọt của Dư Thư Phương, quả thực không tốt như lần trước.

Cô hỏi Lăng Ái Như: "Dì Lăng, Thư Phương như này đã liên tục bao lâu rồi?"

"Đã hơn một tuần." Lăng Ái Như không khuyên được, kêu Tạ Tiểu Ngọc khuyên nhủ con gái bà ấy.

Tạ Tiểu Ngọc nói với Dư Thư Phương, thể chất của cô ấy là thể chất dễ béo, bắt mạch cho cô ấy, kê đơn thuốc kêu cô ấy điều trị một tháng, sau đó nói: "Cô lấy giấy bút tới đây, tôi viết thực đơn một tuần cho cô, trước tiên ăn theo thực đơn này một tháng đã, tối mỗi ngày xuống lầu chạy hơn một tiếng."

"Cháu bảo nó chạy bộ? Nó tuyệt đối không làm được." Lăng Ái Như cũng không tin.

"Mẹ, sao mẹ lại hắt nước lạnh lên đầu con thế, con nhất định có thể kiên trì."

Tạ Tiểu Ngọc cười thầm không nói, Dư Thư Phương như này, hẳn là có người mình thích rồi, bản thân cô ấy có quyết tâm, là có thể kiên trì được.

Sắc mặt Dư Thư Phương khá hơn trước nhiều, rất tin tưởng đơn thuốc trung y điều dưỡng bên trong của Tạ Tiểu Ngọc, phương thuốc mà mà sư phụ cô truyền xuống dùng rất tốt.

Cô ấy dán tờ thực đơn kia trên cửa phòng bếp: "Sau này em sẽ ăn như vậy, ít đầu ít muối, tốt nhất nấu nước"

Chị dâu cả của Dư Thư Phương đứng dậy nhìn, cười nói: "Tất cả đều là rau dưa, hoa màu, thịt gà, thịt cá, chuyện này có gì khó, mỗi ngày trước khi đi làm, chị dâu sẽ nấu cho em, em mang tới đơn vị ăn."

"Cảm ơn chị dâu, chị dâu tốt nhất."

Chị dâu cả của Dư Thư Phương nói: "Mẹ, tháng sau đơn vị con phân phát nhà, con và Cường Tử đưa bọn trẻ dọn qua đó ở."

Lăng Ái Như sảng khoái đồng ý: "Cuối tuần các con đừng nổi lửa, về nhà ăn cơm."

"Dạ được, cảm ơn mẹ."

Bầu không khí nhà này cũng thật tốt, nhà họ Dư một trai một gái, mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng ở chung rất hài hòa.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 138



Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Dì Lăng, thật hâm mộ nhà dì, ai cũng thông tình đạt lý, phó chủ nhiệm Cung của đơn vị chúng cháu, nhất quyết muốn con trai và con dâu ở cùng, dì nói xem sao cứ phải luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ."

Người nhà họ Dư đột nhiên im lặng, trên mặt đều có chút không thoải mái.

Tạ Tiểu Ngọc hoảng sợ, vội xin lỗi: "Có phải cháu đã nói sai cái gì rồi hay không?"

Dư Thư Phương oán hận nói: "Tiểu Ngọc, không liên quan đến cô, tôi chính là đứa con dâu không chịu ở cùng nhà của nhà Cung Lam kia."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Chị dâu cả của Dư Thư Phương nói: "Mẹ, nhà bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, hai năm trước đã muốn từ hôn, con thấy nên từ hôn đi."

"Không thể từ hôn." Lăng Ái Như kêu con dâu đừng quản: "Con mau đi làm đi."

Chị dâu cả của Dư Thư Phương lắc đầu thở dài, mẹ chồng là mẹ chồng tốt, chỉ là luôn luẩn quẩn trong lòng về hôn sự của em chồng, luôn cảm thấy sau khi em chồng bị từ hôn sẽ không tìm được nhà chồng tốt, kiên quyết không chịu từ hôn.

Tạ Tiểu Ngọc cũng không nói nhiều, nếu để cô nói, tính cách của bác gái Khổng không khác con gái nuôi phó chủ nhiệm Cung của mình mấy, đều không dễ đối phó, gia đình nhà chồng như vậy, gả qua cũng không thể sống yên ổn.

Nhà trai còn ghét bỏ nhà gái, chủ động đưa ra yêu cầu từ hôn, dứt khoát từ hôn là được được.

Nhưng rõ ràng Lăng Ái Như không nghĩ như vậy, bà ấy nói với Dư Thư Phương: "Hai năm trước con xinh đẹp cỡ nào chứ, hiện tại Tiểu Ngọc trị mặt cho con, lại kê phương thuốc cho con điều trị thân thể, chờ con gầy đi, mẹ chồng con sẽ không ghét bỏ con nữa."

Dư Thư Phương: "Mẹ đừng cổ hủ thế được không, nhất định phải đẩy con gái mẹ vào hố lửa à?"

Lăng Ái Như nóng nảy, bà ấy chỉ có một đứa con trai một đứa con gái, đối xử với con dâu cũng tốt, sao có thể không thương con gái.

"Mẹ cũng đều là vì tốt cho con thôi, từ hôn xong sao con tìm được nhà chồng đây?"

Dư Thư Phương tức muốn khóc: "Không tìm thấy thì con không gả, con có công việc, còn sợ chết đói sao?”

Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu, con dâu dì Lăng còn không khuyên được, một người ngoài như cô sao khuyên được chứ?

Dư Thư Phương đứng dậy nói: "Con không nói chuyện với mẹ nữa, con đi làm đây."

Cô ấy kéo Tạ Tiểu Ngọc đi, Tạ Tiểu Ngọc đá phải túi da rắn dưới chân, mới nhớ tới, Hứa Xương kêu cô mang đồ lên tầng.

Cô vội nói: "Túi đồ này, là Hứa Xương kêu cháu mang tới."

"À, là con mua với anh ấy." Dư Thư Phương kêu mẹ cô ấy cầm đồ vào.

Lăng Ái Như mở ra nhìn, bên trong là một ít đồ mặn, còn có một cái chân giò hun khói, những thứ này hẳn là mua ở cầu Thạch Bàn.

Bà ấy nói với con gái:

Bà nói với con gái: "Con cũng không nên giao du với mấy người đầu cơ trục lợi, bọn họ đều không phải người tốt gì, nếu bắt được sẽ bị lao động cải tạo."

Dư Thư Phương tức giận: "Trong mắt mẹ nào có thể phân rõ ai là người tốt, ai là người xấu, người ta từng giúp con, con mua chút đồ của anh ta, để anh ta kiếm ít tiền cảm ơn, sao mẹ đã nói lên cả đến người tốt người xấu rồi, mẹ đánh giá người khác lung tung như vậy, thật quá đáng, con làm việc ở tòa soạn, bọn con nói chuyện làm việc đều phải chú ý chặt chẽ cẩn thận."

Cô ấy nhấc túi đồ kia lên: "Mẹ không ăn thì để con mang đến nhà bà ngoại."

Lăng Ái Như không làm gì được, lại cướp lại túi da rắn: "Con mau đi làm đi, đến buổi tối mẹ mang qua, để bà ngoại con biết cháu gái ngoại của bà ấy rất hiếu thuận."

"Đi thôi Tiểu Ngọc." Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương mới vừa đi tới bên ngoài, đã đụng phải Cung Lam ở trên hành lang, Dư Thư Phương trầm mặt, tiếp đón cũng không muốn.

Nhưng cô ấy vẫn thái độ lễ phép: "Dì Cung, cháu đi làm đây.”

Cung Lam vốn không thích đứa con dâu tương lai được nuông chiều ở nhà họ Dư này, đặc biệt hai năm trước Dư Thư Phương đột nhiên béo phì, mụn trên mặt rất nhiều, sẹo mụn một tầng chồng một tầng, đừng nói con trai, cô ta nhìn cũng không thích.

Hơn nữa nhà họ Dư quá ngạo mạn, vậy mà đưa ra yêu cầu sau khi kết hôn để vợ chồng son dọn đến ở trong tiểu viện nhà họ Dư đưa.

Căn tiểu viện kia là nhà trệt hai gian, chỉ đủ cho vợ chồng son trụ, còn trên danh nghĩa nhà họ Dư, thế nào, biến tướng muốn con trai cô ta ở rể à, cửa cũng không có.

Cô ta muốn tìm Tạ Tiểu Ngọc mua lại căn tổ trạch năm gian kia, như vậy có thể ở cùng hai đứa con trai, còn có thể có mặt mũi chăm sóc cha mẹ gia trưởng, nhưng mà Tạ Tiểu Ngọc không muốn bán.

Hôm nay cô ta tới là để trịnh trọng từ hôn, bởi vậy cũng không để ý tới Dư Thư Phương, chỉ hỏi: "Mẹ cô có ở nhà không?"

"Có." Cung Lam tram mặt, sau khi vào nhà cũng không khách sáo, trực tiếp nói với Lăng Ái Như: "Từ hôn đi, lần này nói cái gì cũng không được, cần phải từ hôn!"...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 139



Lăng Ái Như cũng tức giận: "Chị Cung, nói vậy là thế nào, sao lại nhắc tới chuyện từ hôn?"

"Các người không thể bởi vì con gái tôi mập lên, trên mặt khó coi mà từ hôn, để tôi đi tìm lãnh đạo đơn vị chị nói rõ lí lẽ!"

May năm nay Cung Lam đàm phán hôn sự đứt quãng thất bại rất nhiều lần, đã sớm không kiên nhẫn.

"Cô bớt nói bừa đi, lần này là do con gái cô không biết kiềm chế, ngồi ghế sau xe đạp người con trai khác, tối lửa tắt đèn về nhà với đàn ông, bên ngoài đều nói không dễ nghe gì, nhà tôi mới không cần cưới đứa con dâu danh thanh không tốt này, hôn sự này cô muốn thì từ hôn, không muốn cũng phải từ hôn!"

Từ khi trong phòng bắt đầu nói đến chuyện từ hôn, Dư Thư Phương đã ngồi xổm dưới cửa sổ ngoài cửa nghe lén với Tạ Tiểu Ngọc.

Dư Thư Phương càng nghe càng hưng phấn, xem ra lần này có hi vọng từ hôn rồi.

Tạ Tiểu Ngọc cười véo cô ấy một cái, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Dư Thư Phương nói, khoảng thời gian trước cô ấy xuống nông thôn phỏng vấn với Mai Tử Cầm của tòa soạn và vị hôn phu Tống Hạn Hoa, nửa đường thì trời mưa, Mai Tử Cầm trẹo chân, Tống Hạnh Hoa đạp xe đạp đưa Mai Tử Cầm trở về thành phố, nói sẽ quay lại đi đón cô ấy.

"Tôi lấy áo tơi bọc bút ghi âm phỏng vấn và giấy tờ văn kiện lại, cả người ướt như gà rớt vào nồi canh, xe đạp lại tuột xích, một đường dắt không biết chật vật cỡ nào, tên cặn bã kia cuối cùng cũng không quay về đón tôi."

Dư Thư Phương quả thực không muốn nói đến chuyện nửa đường gặp Hứa Xương xuống nông thôn mua thức ăn chuyển tới cầu Thạch Bàn, giúp cô ấy sửa xe đạp, đạp xe đưa cô ấy về thành phố.

Chờ cô ấy về tới nhà, Tống Hạnh Hoa vẫn còn ở bệnh viện ở bên Mai Tử Cầm làm kiểm tra sức khỏe.

"Bọn họ muốn từ hôn, lấy cớ mà thôi, chỉ là mẹ tôi không chịu từ hôn, phiền muốn chết."

Tạ Tiểu Ngọc chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy cô có muốn từ hôn không?"

“Tôi đương nhiên có."

Tuy rằng Tống Hạnh Hoa chưa nói, nhưng Dư Thư Phương đã thấy được ghét bỏ từ trong mắt đối phương, cô ấy còn ghét bỏ anh ta đấy, thật sự không muốn ở cạnh người như vậy cả đời.

Tạ Tiểu Ngọc nói thầm bên tai cô ấy vài câu, sau đó, trong mắt Dư Thư Phương lóe lên hưng phấn, chuẩn bị vọt vào.

Tạ Tiểu Ngọc vội nói: "Biểu cảm này của cô không được, không giống, cô nhìn tôi này, phải như này, áp đảo phó chủ nhiệm Cung từ khí thế, cô ta có thể bôi nhọ cô, cô mắng lại con trai cô ta không biết kiềm chế, dù sao từ hôn thì được, nhưng nước bẩn không thể hắt lên người cô!"

Dư Thư Phương:..."Cô thật là lợi hại!"

Cô ấy vọt vào trong phòng, đỏ mắt phản bác: "Dì Cung, dì đừng trợn mắt nói dối, cháu da mặt mỏng, ngượng ngùng nói, con trai cô muốn từ hôn thì được, nhưng không thể hắt nước bẩn lên đầu cháu!"

"Cái gì chứ, con trai tôi tốt như vậy, trước nay chưa từng ghét bỏ cô, chưa từng nói từ hôn, đối tượng tốt như vậy cô còn ghét bỏ, cô thật không xứng với con trai tôi."

"Phi, anh ta tốt cái rắm."

Dư Thư Phương thoải mái nói: "Cháu nghi ngờ anh ta ở bên Mai Tử Cầm cùng đơn vị, hôm đó ba người chúng cháu cùng xuống nông thôn phỏng vấn, anh ta ném cháu lại nửa đường, đạp xe đạp chở Mai Tử Cầm trở về thành phố, hôm đó còn mưa, cháu không đợi được anh ta quay lại, may mắn gặp được người tốt giúp sửa xe, may người không nói cảm ơn, còn bôi nhọ cháu, hôn sự này hôm nay cháu muốn từ, là bởi vì con trai đì không biết kiềm chết"

"Cô nói dối, con trai tôi đã giải thích rồi, cô nương nhà người ta bị thương ở chân..."

"Mẹ, lúc đó tay con còn đang bị thương đấy, vì sao hai người bệnh, anh ta lại đưa người khác đi trước, hành vi của anh ta bán đứng anh ta, anh ta thay lòng đổi dạ"

Cứ nói thôi, dù sao cô ấy cứ khẳng định lúc đó mình cũng bị thương, còn có thể giúp cô và Hứa Xương rửa sạch thanh danh.

Điều kiện gia đình của Dư Thư Phương quả thực không tồi, trong nhà đã sắm cả điện thoại, cô ấy gọi điện thoại tới đơn vị của cha, tìm được Dư Vệ Lương vừa mới đến đơn vị: "Cha, cha nhanh chóng quay về giúp con từ hôn đi, nếu không con gái cha sắp bị ép chết rồi!"...

Cha Dư Thư Phương xin nghỉ quay về, Tạ Tiểu Ngọc vừa trấn an Dư Thư Phương "Đau lòng muốn chết", vừa nói: "Phó chủ nhiệm Cung, cô chỉ dựa vào việc có người thấy Thư Phương ngồi xe đạp của một người đàn ông đã nói cô ấy không biết kiềm chế, vậy tôi cũng có thể nói con trai cô không màng vị hôn thê, đưa người phụ nữ khác trở về thành phố trước, hạ tiện!"

"Nếu con trai cô đã thay lòng đổi dạ, muốn từ hôn thì cô cứ thoải mái hào phóng nói, hà tất vì giữ được thanh danh của con trai mà hủy hoại thanh danh của con gái nhà người khác, cô như vậy là không biết xấu hổ."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back