Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 100



Cô nhìn sang ba người con dâu khác bên cạnh dì Kim, Thẩm Vân Trân cố ý làm ra vẻ cực kỳ giận giữ uất hận.

"Tôi không có gì vướng bận, các người nhất định ép buộc tôi, tôi ban đầu sẽ đồng ý ở lại, nhưng tôi không tin các người có thể trông chừng được tôi mãi, chỉ cần các người nới lỏng cảnh giác, tôi sẽ cùng cả nhà các người đồng quy vu tận!"

Mấy người con dâu của bà ta bị dọa sợ, lập tức hứa với mẹ chồng, ba anh em họ sẽ nuôi em trai cả đời.

"Mẹ, mẹ để cho Vân Trân đi đi, nếu như chuyện thất đức này chúng ta thật sự làm, ở trong thôn chúng ta sẽ mất hết mặt mũi."

"Đúng rồi mẹ, chúng ta đều là phụ nữ, mẹ cũng có cháu gái, xem như tích đức cho lũ nhỏ đi."

"Nhưng mẹ tốn ba trăm sáu, nhà lão Thẩm đòi ba trăm sáu tiền tài lễ!"

Thẩm Vân Trân xem xét tình hình có thể đàm phán, vội đề nghị: "Thím, cháu biết thực chất trong thâm tâm thím không phải người xấu, số tiền này cháu sẽ trả, cháu viết giấy nợ cho thím, thím để cháu đi, kết bạn hơn kết thù."...

Lúc đoàn người Tạ Tiểu Ngọc rời khỏi thôn Tiểu Phong, trên xe đem thêm một người, thanh niên tri thức trở về Thẩm Vân Trân. Cô ấy thực sự khó khăn, sắp vào đông rồi cô vẫn còn mặc áo mỏng, Tạ Tiểu NGọc đem áo khoác đắp lên người cô.

Thẩm Vân Trân nói: "Cô cho tôi, cô cũng sẽ lạnh, không cần đâu, tôi quen chịu lạnh rồi."

Chu Ngôn Nho thấy Thẩm Vân Trân cũng trạc tuổi con gái mình, Cảnh Hoạ trưởng thành trong nhung lụa, cô bé này cũng là một đoá hoa xinh xắn, nhưng lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cũng may, còn biết nhường nhịn và cảm ơn.

Cậu trai bên cạnh ngược lại có ý muốn cởi áo khoác của mình cho cô gái nhưng lại ngại ngùng.

Chu Ngôn Nho đến áo trung sơn phủ lên người Thẩm Vân Trân: "Cô gái, cháu dùng áo của chú, sẽ không ai dám nói øì."

Thẩm Vân Trân cũng không ngại ngùng, thấp giọng nói cảm ơn, quả thật cô ấy rất lạnh, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Đoạn đường này, mỗi lần cô ấy gặp khó khăn, hầu như đều gặp được người tốt, chính là nhà bác gái Kim, cô ấy nói xóa bỏ toàn bộ ân oán, cô ấy nói được thì làm được, dù người cô ấy hận nhất chính là nhà thím Hai.

Chu Ngôn Nho đá Tiểu Triệu ở bên cạnh một cái: "Tôi thấy cậu nóng tới mức muốn cởi áo khoác ra rồi, làm sao, con gái thì có thể cho, còn ông già như tôi thì không thể cho, nhanh, nếu cậu thừa quá, thì đưa áo khoác cho tôi." Mặt Tiểu Triệu đỏ ng, vội vàng cởi áo khoác đưa cho Chu Ngôn Nho.

Tạ Tiểu Ngọc và Vưu Tiểu Ninh cười gập cả bụng, Thẩm Vân Trân rời khỏi thôn Hồng Liên tâm trạng đã tốt hơn nhiều, cũng không nhịn được mà nở nụ cười....

Mọi người bị tiếng cười cuốn hút, hát lên trên đường, Chu Ngôn Nho cảm thấy lần này đưa Tạ Tiểu Ngọc và Vưu Tiểu Ninh đi là đúng, nam nữ phối hợp làm việc không phiền toán, xem ra bầu không khí của chuyến chữa bệnh từ thiện này rất tốt, đám trẻ cũng rất nhiệt tình làm việc.

Chỉ có Cung Lam cảm thấy tiếng hát và tiếng cười làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô ta, cô ta không nhịn được châm chọc: "Nếu đã định hôn ước từ nhỏ, thì không thể đổi ý, như vậy quá vô đạo đức rồi!"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Phó chủ nhiệm Cung, vậy nếu đổi lại là con gái cô, nếu bị ép thay mận đổi đào gả cho người mình không thích, đến lúc đó cô liền nói không lên mấy lời quái gở rồi!"

Cung Lam: "Cô bớt nói đổi lại là tôi đi, chậc chậc, nhà tôi chỉ có con trai, không có con gái, tôi mãi mãi không cảm nhận được, không giữ được lòng thanh thản, ngay cả quyền cảm thấy vô đạo đức tôi cũng không có sao?"

"Có nha..."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy chúng tôi không thích cô, khinh thường phỉ nhổ cô, tôi cũng có quyền này chứ."

"Tạ Tiểu Ngọc, tôi là cấp trên của cô!"

Chu Ngôn Nho tức muốn chết, bầu không khí vừa rồi thật tốt, lần này không nên để Cung Lam đi cùng.

Ông ấy nghiêm túc phê bình tư tưởng của Cung Lam: "Đợi lát nữa đến thị trấn, đồng chí Cung đi xe mình về đi, hai thôn tiếp theo cô không cần đi theo nữa, cô tạm thời tạm dừng công việc về nhà tự xem xét lại tư tưởng sai lệch của mình đi!"

Cung Lam:...

Đám người Tạ Tiểu Ngọc đến thị trấn liền đuổi Cung Lam xuống xe.

Thẩm Vân Trân cũng phải xuống xe ở đây, Chu Ngôn Nho cho cô ấy mượn mười đồng, nói sau khi mình chữa bệnh từ thiện còn phải đến thành phố Bắc Kinh một chuyến, nếu cô ấy muốn trả lại tiền, có thể đến đoàn văn công tìm con gái Chu Cảnh Họa của ông ấy để trả, ông ấy sẽ gọi điện báo cho người nhà.

Thẩm Vân Trân nói cảm ơn, rồi vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

Xe bệnh viện tiếp tục đi đến thôn tiếp theo để chữa bệnh từ thiện....

Ba ngày huấn luyện dã ngoại, xe của đám người Nghiêm Dặc vừa đến cổng trường học, còn chưa kịp xuống xe, liền nghe bảo vệ đứng ở cửa nói: "Người yêu của ai đó, không không, không phải nói các cậu, đám các cậu ai có người yêu rồi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 101



Nghiêm Dặc do do dự dự, chẳng lẽ cả một xe này chỉ có một mình anh có người yêu sao...

Ông cụ nói: "Đúng, chính là cậu, hôm kia người yêu của cậu đã tới tìm rồi, nhìn tâm trạng hình như bị ấm ức gì đó..., cậu mau đi xem sao đi."

Vừa lúc là chủ nhật, cũng không cần xin phép, Nghiêm Dặc trở về phòng ngủ mang theo quần áo để thay liền chuẩn bị rời đi.

Trần Niên nắm bả vai anh: "Anh Dặc, người yêu anh nấu ăn ngon như vậy, chủ nhật chúng ta góp tiền, đến nhà anh ăn cơm, thế nào?"

Nghiêm Dặc: "Người yêu của tôi bận rộn lắm, nào có thời gian nấu cơm cho các cậu, muốn ăn chờ tôi trở về mời các cậu đến khách sạn quốc doanh ăn"

Trần Niên:.. Bọn họ muốn ăn bữa cơm kia sao, bọn họ muốn ăn cơm chó thôi...

Nghiêm Dặc đi đến bệnh viện trước, y tá trưởng nhận ra đây là người yêu của Tạ Tiểu Ngọc, nói: "Cậu không biết hả? Tạ Tiểu Ngọc theo lệnh điều động các khoa đi theo đội ngũ xuống các thôn chữa bệnh từ thiện rồi, ngày mai ngày kia là trở về."

Nghiêm Dặc nhào về phía trước, lúc anh và cô tách ra, sáng sớm hôm sau cô đã đến tìm anh, bảo vệ còn nói cảm xúc cô không tốt, là gặp phải chuyện khổ sở này, có phải đã để lại thứ gì cho anh ở nhà không?

Anh lại sốt ruột đi về nhà, do đi gấp, đã va vào bả vai một đồng chí mặc quân phục.

"Xin lỗi đồng chí." Hai người đồng thời nói ra câu xin lỗi...

Trong mắt Nghiêm Dặc và Mạnh Cảnh Niên đều là thưởng thức đối phương, lúc vừa rồi, cảm giác khi bả vai rắn chắc của hai người va vào nhau, biết là huấn luyện không ít.

Phản ứng của hai người đều rất nhanh, nếu không vừa rồi không phải là va vào bả vai, mà là mặt đối mặt rồi.

Nghiêm Dặc quay đầu rời đi, nhưng câu hỏi của người phía sau làm cho anh dừng bước lại.

"Xin chào, xin hỏi đồng chí Tạ Tiểu Ngọc làm ở đây đúng không?"

Nghiêm Dặc đột nhiên quay đầu, đồng tử anh co rút lại, nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh vừa va phải đang hỏi y tá trưởng.

"Anh là gì của cô ấy vậy?" Y tá trưởng vẫn cực kì cảnh giác.

Mạnh Cảnh Niên nghĩ nghĩ, tuy vẫn chưa thể xác định, nhưng nói quan hệ lung tung sẽ gây ra phiền toái cho đồng chí tên Tạ Tiểu Ngọc kia.

Anh ấy suy xét một chút nói: "Tôi là anh trai của cô ấy."

Nghiêm Dặc cười lạnh, năm nay còn có kiểu nhận em gái khắp nơi vậy sao, cho tới bây giờ anh chưa nghe Tiểu Ngọc nói qua, cô có anh trai.

Người anh mà cô gọi đến nay, chỉ có mình anh!

Y tá trưởng nhìn anh ấy mặc quân phục, cực kì tuấn tú, cả người lại chính trực, không giống người xấu, cũng nói một câu như vừa rồi: "Cô ấy đi chữa bệnh từ thiện với đồng nghiệp đơn vị, ngày mai ngày kia là trở về rồi."

Lần này Mạnh Cảnh Nhiên được nghỉ đông, thời gian chỉ còn lại hai ngày, trước tiên có thể tìm khách sạn ở lại, đợi Tạ Tiểu Ngọc trở về, gặp mặt hỏi chút chuyện, có phải em gái hay không, gặp mặt liền biết.

Anh ấy nói cảm ơn với y tá trưởng, vừa lúc trong nhà của y tá trưởng có một họ hàng chưa lập gia đình, cười tít mắt hỏi: "Là anh trai của Tiểu Ngọc sao, cậu có người yêu chưa?"

Mạnh Cảnh Nhiên: "Chưa có."

"A, trong nhà tôi có một họ hàng điều kiện không tệ... "

Mạnh Cảnh Niên vội vàng cắt ngang, anh ấy tới tìm người thân, chứ không phải tới xem mắt.

Anh ấy vừa quay đầu lại, nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi vừa đụng vào vừa rồi, đang cảnh giác nhìn anh ấy.

Mạnh Cảnh Niên sờ sờ mặt, gương mặt trông có vẻ như người thẳng thắn của anh ấy, đến ngay cả làm nhiệm vụ nằm vùng cũng không chọn anh ấy, bởi vì có nhìn thế nào anh ấy cũng không giống người xấu.

Mà chàng trai phía đối diện thì ngược lại, vẻ mặt ngoan độc, là người có tố chất nằm vùng.

Vì sao anh lại nhìn anh ay với ánh mắt thù địch như vậy?

Đang muốn đi qua hỏi một chút, thì phía khoa nhi đột nhiên có mười mấy người xông tới, bác sĩ bệnh nhân cãi nhau, hỗn loạn quấn vào nhau, Mạnh Cảnh Niên và Nghiêm Dặc bị việc này mà tách ra....

Nghiêm Dặc giúp khuyên can người nhà làm loạn, đợi đến khi trấn an được bọn họ xong, đã không thấy người đàn ông vừa hỏi thăm Tạ Tiểu Ngọc đâu nữa.

Anh tìm khắp mọi nơi, không thấy tung tích.

Anh nhíu nhíu mày, có thể là vừa rồi ý thù địch của anh thể hiện quá rõ ràng, nên người kia đã cảnh giác rồi.

Anh cũng không muốn nghĩ tới, cũng không có cách nào, chuyện vừa liên quan tới Tiểu Ngọc cái, đầu óc anh liền không hiểu rõ nữa.

Về đến nhà, Triệu Hương đang nấu cơm ở nhà, Tạ Tiểu Ngọc đi chữa bệnh từ thiện, cứ tan tầm là bà ấy tới đây nấu cơm cho ba đứa nhỏ, buổi tối cũng ở lại ngủ cùng bọn nhỏ, hôm nay là chủ nhật nên bà ấy qua đây sớm một chút.

Nhìn thấy Nghiêm Dặc vào cửa, lại nhìn thấy anh mang theo quần áo để thay, ba ấy cười nói: "Thím đoán hôm nay cháu sẽ tới, cháu đã tới rồi, vậy thím về đây, cơm nước làm xong cho mấy đứa rồi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 102



Nghiêm Dặc cảm ơn, lại hỏi Triệu Hương có biết giờ Tạ Tiểu Ngọc về không: "Y tá trưởng cũng không biết rõ thời gian cụ thể, lúc đi Tiểu Ngọc có nói với thím không?"

"Cô ấy nói đến ba thôn chữa bệnh từ thiện, nói muộn nhất thì là ngày mai trở về."

Muộn nhất là sáng mai Nghiêm Dặc phải về trường học rồi, nếu không gặp được, vậy phải đợi một ngày rồi.

Anh đến nhà chị dâu Hoa ở bên cạnh đón ba đứa nhỏ về, đám Tinh Tinh đang chơi với Thiết Đản và Thiết Trụ nhà chị dâu Hoa.

Đại Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy Nghiêm Dặc, liền vui vẻ tiến lên, hai đứa nhỏ này rất sùng bái anh.

Nghiêm Dặc ngồi xổm xuống, khó xử nói: "Ba đứa các em, anh chỉ có thể om hai người, làm sao đây?"

Nếu Tiểu Ngọc ở đây thì tốt rồi, Tiểu Ngọc ôm Tinh Tinh, anh ôm Đại Tiểu Ngư Nhi, không có tranh cãi gì.

Cá Lớn nói: "Anh trai ôm em trai với em gái đi."

Cá Nhỏ nói: "Chúng ta chơi đoán số, thua thì không được ôm."

Tinh Tinh: "Cắt, em không hiếm lạ gì, em có chị ôm, các anh có không?" Nghiêm Dặc:...

Đại Tiểu Ngư Nhi:...

Về nhà ăn cơm, Nghiêm Dặc thúc giục bọn nhỏ làm bài tập xong trước: "Ngày mai anh đưa các em đến công viên chơi."

"Được ạ." Đến ngay cả Cá Nhỏ đã làm bắt đầu làm bài tập rất nhanh rồi.

Nghiêm Dặc nhìn ánh mắt Cá Nhỏ luôn liếc sang nhìn bài tập của Cá Lớn, liền gõ vào đầu cậu bé một cái: "Cá Nhỏ, nếu em còn không thành thật, không động não muốn chép bài, ngày mai em ở lại trông nhà với A Sài đi."

"Không cần đâu." Cá Nhỏ khẩn trương nghiêm túc lại.

Nghiêm Dặc đun nước rửa mặt cho bọn chúng, lại còn hỏi bọn chúng: "Lúc chị đi, có để lại cái gì cho anh không?"

"Có." Tỉnh Tỉnh nói.

"Không có.

Đại Tiểu Ngư Nhi nói.

Nghiêm Dặc:...

"Vậy rốt cuộc là có hay không?"

Đại Tiểu Ngư Nhi liếc nhìn nhau một cái, đúng là chị không nói với bọn chúng, là có để lại cái gì cho anh trai không, nói dối không phải đứa bé ngoan, bọn chúng nhao nhao lắc đầu: "Không có." Nghiêm Dặc đầu nhìn Nghiêm Tinh ngồi ở bên bàn khác: "Tinh Tinh... Nói dối không phải đứa bé ngoan..."

Tinh Tinh: "Em thông minh như vậy, sao có thể nói dối chứ, anh trai không tin thì thôi, em không nói nữa."

Nghiêm Dặc không có cách nào khác với mấy đứa bé lanh lợi này: "Muốn nghe, em nói đi."

"Còn chưa uống sữa trước khi ngủ đấy."

"Anh đi pha cho các em."

"Móng chân em dài quá, để đau chân."

Nghiêm Dặc bất đắc dĩ: "Rửa sạch chân mới có thể cắt cho em, bây giờ em có thể nói rồi."

Tinh Tinh cười hắc hắc, học theo lời của Tạ Tiểu Ngọc: "Mỗi lúc trời tối chị đều nói,"Hôm nay lại nhớ anh Nghiêm Dặc một ngày, không biết anh ấy có nhớ chị không, anh ấy nói chờ anh ấy tốt nghiệp xong liền kết hôn, chị rất vui vẻ, Tỉnh Tinh có vui hay không?", chính là những lời tương tự như này."

Tinh Tinh nói tiếp: "Em rất vui vẻ, mà chị càng vui vẻ hơn."

Trong lòng Nghiêm Dặc còn ngọt hơn cả rót mật ngọt vào, anh ho nhẹ một tiếng: "Được được, anh đi múc nước rửa chân cho em, sau đó anh lại cắt móng chân cho em, uống sữa sớm một chút rồi đi ngủ đi, ngày mai chúng ta đi công viên."

Buổi tối, căn nhà này không có Tạ Tiểu Ngọc, giống như thiếu đi cái gì đó, Nghiêm Dặc cực kì hi vọng ngày mai cô có thể trở về....

Ngày cuối cùng của chuyến đi chữa bệnh từ thiện, Tạ Tiểu Ngọc nói với Chu Ngôn Nho cô có chút việc gấp, giữa trưa liền trở về trước, cô không về nhà, mà đến thẳng công viên Bình Thành.

Hôm nay cô phải ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, đợi một người rất quan trọng, chị họ của Nghiêm Dặc.

Người phụ nữ kia như thơ như vẽ, nếu không khác với thế giới song song Tạ Tiểu Ngọc thấy, thì cô ấy là "nữ chính" bị nữ trọng sinh hãm hại không nhẹ.

Kì kì quái quái, Tạ Tiểu Ngọc không hiểu lắm, nhưng cô biết, hôm nay chị họ sẽ bị rơi xuống nước trong công viên này, bị ép gả cho người chồng đầu tiên của cô ấy, một người đàn ông có tâm cơ như Tạ Đông Hải.

Thời tiết bây giờ quả thật không tốt lắm, lại còn có gió lớn, trong công viên không có mấy người, càng không có ai tới đây dạo chơi.

Căn cứ theo kí ức sau này về chị họ, nếu thời gian có thể lặp lại, cô ấy nhất định sẽ không tới công viên, sẽ càng không lên du thuyền, bởi vì du thuyền bị lật, người đàn ông tâm cơ kia hô hấp nhân tạo cho cô ấy, dưới áp lực thế tục, cô ấy đành phải gả cho anh ta.

Về sau ly hôn lại gặp được người chồng thứ hai, hai người cực kì yêu thương nhau, nhưng rất không may, sau khi kết hôn với người chồng thứ hai không lâu thì anh ấy hy sinh, đến xương cốt cũng không tìm được, chồng cũ cứ tới ám chỉ muốn quay lại, bị chị họ đánh đến mức nhập viện.

Người đàn ông tâm cơ kia, giống như Tạ Đông Hải, không phải có lợi ích ở trước mắt, khả năng chính anh ta cũng không biết, hóa ra anh ta có thể ích kỷ tuyệt tình đến như vậy.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 103



Chị họ Nghiêm Dặc rất tốt, Tạ Tiểu Ngọc đã xem qua ở thế giới song song, bởi vì cô ấy là một người xinh đẹp, nhìn một cái liền không thể quên được.

Cho nên lúc chị họ và người đàn ông tâm cơ kia xuất hiện ở bên hồ, Tạ Tiểu Ngọc đã nghĩ xem làm thế nào để làm quen, sau đó đuổi người đàn ông tâm cơ đi.

Cô vừa muối tiến lên, đã bị âm thanh xa lạ của một thanh niên gọi lại: "Đồng chí, xin dừng bước, có thể nói với cô mấy câu không?"

"Không tiện."

Chị họ đã ở phía trước, lúc này Tạ Tiểu Ngọc không rảnh phản ứng tới bất cứ người nào đến gần.

"Tôi thật sự có việc gấp."

Mạnh Cảnh Niên bước nhanh tới trước, đi tới trước mặt Tạ Tiểu Ngọc, đúng lúc ngăn tâm mắt của cô tới chị họ.

Tạ Tiểu Ngọc thấy rõ người đàn ông tuấn tú này, kinh ngạc há miệng, nay không phải là người chồng thứ hai mất sớm của chị họ mà cô nhìn thấy trong thế giới song song sao?

Đợi đến khi gương mặt của Tạ Tiểu Ngọc, Mạnh Cảnh Niên áp chế gợn sóng trong lòng, Tạ Tiểu Ngọc chính là phiên bản còn trẻ của bà nội, lúc Chu Thành Phong thề, anh ấy còn không tin tưởng mấy, đợi đến khi tự nhìn thấy rồi, anh đã tin.

Giờ phút này nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, Mạnh Cảnh Niên gần như có thể khẳng định được, cô và bà nội của anh ấy có liên quan với nhau.

Nếu không sao lại giống nhau như thế, bao gồm cả thần thái giọng điệu, hoàn toàn giống như bà nội trong hồi ức của ông nội.

Trong khi Mạnh Cảnh Niên kinh ngạc Tạ Tiểu Ngọc bày tỏ: "Anh biết tôi?"

"Không biết."

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng khép miệng lại: "Anh trai tìm tôi có chuyện gì sao?”

Mạnh Cảnh Niên nghe thấy Tạ Tiểu Ngọc gọi mình là anh, trong lòng liền mềm mại, hận không thể nói hết toàn bộ cho cô ngay lúc này.

Anh ấy cũng biết chuyện này phải nói từ đầu, liền nói: "Tôi không phải người xấu, nếu không chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện?"

Lúc này gió dan dần ngừng, mặt trời bị mây đen che khuất đã xuất hiện, hôm nay thật sự là một ngày tốt.

Nếu chân mệnh thiên tử của chị họ đã đến, vậy kế hoạch kia liền phải thay đổi một cái.

Cứ dây dưa như vậy, đợi chị họ và người đàn ông tâm cơ đã lên du thuyền, nếu lên du thuyền, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện trùng hợp rơi xuống nƯỚc. Tạ Tiểu Ngọc nói: "Được anh trai, chúng ta lên du thuyền nói đi."..

Mặt khác, Nghiêm Dặc dẫn ba đứa nhỏ chơi cho đến trưa, còn mệt hơn cả anh đi huấn luyện dã ngoại.

Anh nói: "Đã chơi kha khá rồi, chúng ta về nhà đi, nói không chừng chị các em đã trở lại rồi."

Cá Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: "Mọi người xem, mặt trời ló ra rồi, gió cũng nhẹ đi rồi, chúng ta ra hồ bên kia ngồi du thuyền đi, em muốn chèo thuyền...

Nghiêm Dặc thật sự không muốn đi ngao du trên hồ chủ yếu là vì hiện tại anh còn mang theo ba đứa trẻ con, cả bốn đồng thời sẽ phải chen chúc trên một con thuyền nhỏ như vậy. Ba đứa nhỏ ngoại trừ Cá Lớn ra thì đều rất nô đùa nghịch ngợm, ngộ nhỡ thuyền bị lật thì dù cho anh có giỏi bơi lội đến đâu, thể lực tốt cỡ nào thì một mình anh cũng không có cách lập tức vớt được cả ba đứa nhỏ lên.

Một đứa là em gái ruột của anh, hai đứa là em trai ruột của Tiểu Ngọc, Nghiêm Dặc vốn luôn là người rất cẩn thận chỉ cần nghĩ tới chuyện du ngoạn trên hồ sẽ gặp nguy hiểm là anh đã lập tức lắc đầu không đồng ý.

"Không được, quá nguy hiểm, một mình anh không thể trông coi được cả ba đứa. Ngộ nhỡ thuyền lật vậy em nói xem anh phải cứu thế nào đây?" Càng không cho ngao du trên hồ thì Cá Nhỏ càng muốn ngồi: "Nhưng thuyền tốt thì làm sao mà lật được chứ?"

"Đã là thuyền thì sẽ có khả năng lật, làm sao em có thể đảm bảo rằng thuyền sẽ không lật?"

Cá Nhỏ:... Cậu bé không thể đảm bảo được.

Cá Nhỏ tức giận nói: "Vậy chúng ta đi vòng đến cổng lớn qua hồ bên kia, nếu không thể ngồi thuyền được thì em sẽ nhìn người khác ngồi thuyền, vậy cũng có thể đi được chứ."

"Vậy thì được."

Về yêu cầu nhỏ này thì vẫn có thể thoả mãn cậu bé được, Nghiêm Dặc nói: "Vòng một vòng thì chúng ta đi về nhà."

Trở về để xem Tiểu Ngọc đã trở về hay chưa.

Bốn người lại chậm rãi đi dọc theo con đường đá vụn ven hồ cách bến tàu du thuyền càng ngày càng gần.

Thời tiết hôm nay quả thật rất đẹp, gió cũng dần dần ngừng thổi, mặt trời cũng ló dạng ra khỏi từng tầng mây, ở bên hồ cũng có rất nhiều những cặp đôi yêu nhau.

Hôm nay là cuối tuần, Nghiêm Dặc nghĩ nếu như có thể được ở cùng nhau với Tiểu Ngọc rồi dẫn ba đứa nhỏ ngồi thuyền ngao du trên hồ thì thật ra cũng được.

Trong hồ cũng có may chiếc du thuyền nhỏ, có người lớn mang theo trẻ con đi, cũng có những cặp đôi yêu nhau. Nếu như có năm người bọn họ vậy thì cũng phải ngồi đến hai chiếc thuyền nhỏ.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 104



Chắc chắn Tinh Tinh sẽ ngồi cùng với Tiểu Ngọc, còn anh vẫn phải mang theo Cá Lớn và Cá Nhỏ, vậy nên nguyện vọng ngồi du thuyền cùng với Tiểu Ngọc chắc hẳn phải đợi đến khi cả ba đứa nhỏ này lớn lên và không dính đến bọn họ nữa.

Còn phải đợi lâu như vậy sao...

Trong lúc Nghiêm Dặc còn đang mặc sức tưởng tượng thì Cá Nhỏ đột nhiên chỉ tay về hướng bến tàu du thuyền rồi nói: "Anh rể, anh xem bến tàu trên kia kia ở đằng kia có một người đang nói chuyện với một anh trai trông cao hơn anh một chút, người đó có phải là chị em không?"

Nghiêm Dặc:...

"Nói hươu nói vượn, xa như vậy làm sao em có thể nhìn ra được người ta còn cao hơn anh?"

Thua cái gì thì có thể chứ chiều cao thì không thể thua được!

Hai người nam nữ đứng ở trên bến tàu kia đều chỉ có thể nhìn đến được sườn mặt. Anh chỉ cần nhìn lướt qua thân hình của cô gái kia là đã biết đó là Tiểu Ngọc.

Theo tỷ lệ chiều cao của người đàn ông đang đứng đối diện với Tiểu Ngọc thì nhiều nhất người đàn ông chướng mắt kia cũng chỉ cao ngang với anh, tuyệt đối không tồn tại cái chuyện quá khoa trương giống như lời của Cá Nhỏ nói. Anh lặng lẽ thở dài một hơi rồi lại thâm mắng bản thân là một tên đại ngốc nghếch. Lúc này đi so đo vấn đề chiều cao với người ta như vậy có phải là một chuyện không nên và quá mức ngu xuẩn không?

Cá Lớn muốn đi qua: "Anh ơi, sao chị lại đi tới công viên vậy, chúng ta đi qua đó tìm chị đi."

Cá Nhỏ khit mũi một tiếng rồi nói: "Mọi người nhìn xem anh trai kia bắt đầu xếp hàng mua vé ngồi du thuyền rồi kìa. Anh ấy muốn đưa chị đi ngồi du thuyền thì làm sao chúng ta đi quấy rầy được. Nếu như chị mà giận lên là chúng ta không có cơm chiều mà ăn đâu."

Tỉnh Tinh nói: "Anh trai đang nói chuyện với chị vừa cao lại vừa đẹp, chỉ cần đẹp thôi thì chắc hẳn sẽ không phải người xấu đâu. Hơn nữa chị cũng đã từng nói lúc người khác có việc thì phải có mắt nhìn không được đi ra quấy rầy. Cho nên chúng ta vẫn nên không đi qua đó quấy rầy thì hơn, cứ yên tĩnh chờ không phải là được rồi sao?"

Nghiêm Dặc: ".. Bạn nhỏ Nghiêm Tinh, cái ý nghĩ trông mặt mà bắt hình dong này của em rất nguy hiểm đó. Hơn nữa đang đứng ở xa như vậy sao em lại biết bộ dạng người ta đẹp hay xấu?"

Tinh Tỉnh: "Hu người đàn ông có thể làm cho chị đồng ý đi lên ngồi du thuyền thì có thể không đẹp được sao?”

Nghiêm Dặc: ".." Thế mà anh còn không có lời nói nào để phản bác được đấy. Nhìn thấy người đàn ông kia đã bắt đầu xếp hàng tới cửa sổ là cả Cá Lớn và Cá Nhỏ đều rất sốt ruột. Bọn chúng chỉ muốn để anh Nghiêm Dặc là anh rể của mình thôi không muốn để người đàn ông xa lạ nào tới gần chị đâu.

Cá Lớn, Cá Nhỏ lại hỏi Nghiêm Dặc phải làm sao bây giờ, nên đi lên chào hỏi với chị hay là cứ trơ mắt nhìn chị chèo thuyền cùng với một người đàn ông khác.

Nghiêm Dặc do dự một chút, trực giác của Tiểu Ngọc luôn rất chuẩn, cô có thể ngồi cùng người đàn ông kia trên du thuyền thì chắc hẳn cũng cảm thấy người này không có gì nguy hiểm.

Hơn nữa nếu như không phải có nguyên nhân gì đó thì Tiểu Ngọc sẽ không có khả năng có tâm tư kia mà ném anh cùng em trai em gái trong nhà để đi chèo thuyền cùng với người đàn ông khác ở công viên, chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nói rồi.

Giữa người yêu với nhau thì phải tín nhiệm nhau.

Sau khi nghĩ thông như vậy, Nghiêm Dặc quyết định tạm thời sẽ không đi đến quấy rầy nữa, anh tìm một chỗ ven bờ để chờ Tiểu Ngọc xuống.

"Mấy đứa đừng lo lắng, chị mấy đứa có chuyện muốn nói với người ta."

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, ở cách đó không xa có một cái đình hóng gió nằm ở trên một sườn núi nhỏ có tâm nhìn rất đẹp: "Chúng ta đi đến đình hóng gió chỗ đó chờ chị các em đi."

Bọn họ bò lên được đình hóng gió trên sườn núi nhỏ, một lớn ba nhỏ đều ngồi vào trên ghế dựa mỹ nhân, đôi mắt không di chuyển mà nhìn về phía dưới bến tàu.

Động tác nhất trí của bốn chiếc đầu xinh đẹp nhìn cực kỳ bắt mắt.

Có du khách đi qua đường không nhịn được mà liên tục ngoái đầu quay đầu lại: "Mọi người xem, một lớn ba nhỏ không biết con nhà ai, trông đẹp thật ha."...

Vốn dĩ Mạnh Cảnh Niên dự định đi tìm một quán trà để yên tĩnh nói chuyện, dù có tệ đến đâu thì ít nhất một chiếc đình hóng gió nằm ở trên sườn núi công viên vẫn còn tốt hơn nhiều so với du thuyền.

Thực tế, Mạnh Cảnh Niên bị say tàu xe đặc biệt là đi trên thuyền nhỏ, càng nhỏ anh ấy càng không thể chịu được. Chỉ cần đi lên là anh ấy đã trời quay đất cuồng làm anh ấy luôn cảm thấy mình giống như đang đạp lên những cánh bèo trôi không có rễ.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 105



Nhưng mà anh ấy lại bơi rất tốt, mỗi lần ở quân đội tổ chức thi đấu bơi lội là anh ấy đều sẽ giành được vị trí thứ nhất nhưng mà anh ấy vẫn không thể ngồi thuyền được.

Cũng không phải nói là không thể khắc phục nhưng khi ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ kém ổn định như vậy thì một chút sức chiến đấu của anh ấy đều không còn nữa, chắc hẳn đến lúc đó ngay cả cô em họ của anh ấy cũng có thể dễ dàng đá anh ấy xuống dưới hồ.

Thế nhưng khi ở trên hồ thì năng lực tác chiến của anh ấy cũng không kém với trên đất bằng là bao.

Trong lòng Mạnh Cảnh Niên lại buồn cười, quả thật anh ấy có bệnh nghề nghiệp chỉ cần đến bất cứ nơi nào là anh ấy sẽ đánh giá xem hoàn cảnh này có lợi trong việc tác chiến của mình không. Thế nhưng mà bây giờ anh ấy lại đang đi cùng với em họ muốn năng lực tác chiến để làm cái gì cơ chứ, với lại xung quanh cũng không có người xấu.

Thật ra vì đang muốn nhận người thân nên anh ấy thật sự rất khẩn trương và anh ấy càng không muốn nói chuyện ở trên du thuyền để làm cho mình càng khẩn trương hơn.

Mạnh Cảnh Niên thoả hiệp nói: "Nếu không chúng ta tới tìm một quán trà để nói chuyện?" Tìm một quán trà thì sẽ không giúp được chị họ.

Mọi chuyện phải biết phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ chỗ nào cần nhanh chỗ nào cần chậm. Hiện tại chuyện gấp gáp chính là phải đuổi kịp được chị họ của Nghiêm Dặc.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy không được, tôi cũng không quen anh cho nên tôi phải tìm một nơi mà tôi cảm thấy an toàn."

Em họ còn rất thông minh nữa, Mạnh Cảm Niên mỉm cười: "Vậy em cảm thấy ở trên du thuyền thì sẽ an toàn sao?”

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, nếu còn không lên thuyền nữa thì du thuyền của chị họ sẽ chạy xa mất.

Cô nói: "Tôi biết bơi lội, nếu như tôi phát hiện ra anh có chỗ nào đó bất thường thì tôi sẽ đá văng anh xuống dưới hồ. Anh bơi chắc chắn sẽ không nhanh bằng tôi đâu."

Mạnh Cảnh Niên bật cười, tính cảnh giác của cô nhóc này khá tốt.

Nhưng cô lại ngốc nghếch một cách đáng yêu, nếu như anh ấy thật sự bị rơi xuống nước thì dù cho có là hai người đàn ông thành niên cũng chẳng đấu lại được anh ấy huống chi là một cô nhóc như cô.

Thế nhưng nếu như cô đã nói là muốn lên du thuyền vậy thì lên du thuyền vậy, chỉ cần có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn là được. Trước khi đến, anh ay đã hỏi qua Chu Thành Phong về tình hình gia đình của Tạ Tiểu Ngọc. Mẹ của cô là một đứa trẻ bị bỏ ra được ba mẹ nuôi nhặt được từ ga tàu mang về, sau này ba mẹ nuôi ly hôn còn cô của anh thì vừa lúc bị mất tích ở nhà ga.

Hơn nữa Tạ Tiểu Ngọc còn giống y như bà nội được đúc ra từ một khuôn mẫu, nếu như cô còn không phải là em họ của anh nữa thì anh thật sự không tin.

Nếu như em họ biết hai người là anh em họ liệu có phải cô cũng sẽ bị kích động giống như anh ấy hay không?

Trong lòng anh ấy lập tức khắc phục chướng ngại khi đứng ở trên chiếc du thuyền nhỏ rồi nửa nói giỡn: "Chờ một lát nữa thì em sẽ biết thôi, đến lúc đó em sẽ không có cơ hội đá anh xuống thuyền đâu."

Anh ấy cũng chẳng phải người xấu, anh ấy tới đây là muốn nhận người thân.

Tạ Tiểu Ngọc đi theo lên du thuyền, trong lòng cô khẽ cười ha hả... Chờ một lát nữa anh ấy sẽ biết ngay cô có thể đá anh ấy xuống thuyền được hay không.

Có thể đá được anh ấy xuống hồ hay không còn phải xem xem chị họ của Nghiêm Dặc có thể bị rơi xuống hồ hay không. Nếu như chân mệnh thiên tử của chị họ đã tới đây rồi thì sao còn đến lượt tên đàn ông tâm cơ kia cứu chị họ chứ.... Minh Chi Tuệ đã lên thuyền sớm hơn một chút, thế nhưng một chút tâm trạng du ngoạn hồ cũng đều không có.

Từ nhỏ cô ấy cùng Lạc Chí Thanh đã được định ra việc hôn nhân, sau này nhà họ Lạc được điều chuyển công tác đến Bình Thành nên số lần gặp nhau của cô ấy và Lạc Chí Thanh không nhiều lắm.

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, nhà họ Lạc viết một bức thư muốn huỷ bỏ hôn ước và nhà họ Minh cũng đã đồng ý. Hơn nữa bọn họ còn trả lời lại một bức thư để bày tỏ việc sẽ đồng ý huỷ bỏ hôn ước này, đã thế còn ước định về sau từng người sẽ kết hôn, hai bên không liên quan đến nhau.

Vốn dĩ cô ấy còn cho rằng mình và Lạc Chí Thanh sẽ không có bất kỳ giao thoa nào nữa. Sau khi trong nhà được sửa lại án xử sai, Lạc Chí Thanh đã viết cho cô ấy một bức thư nói rằng mình có tin tức của em họ cô ấy sau đó còn hẹn cô ấy tới Bình Thành để gặp mặt rồi còn nói thêm tình hình cụ thể chỉ có thể đợi đến khi gặp mặt rồi bàn bạc lại sau.

Người cô duy nhất của Minh Chi Tuệ là Minh Quân đã kết hôn và cô ấy cũng đã nghe ba mình kể về chuyện này rất nhiều lần.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 106



Nhà họ Minh và nhà họ Nghiêm cũng không có bất hoà gì với nhau nhưng khi đó cũng còn chưa đến nông nỗi cả đời này đều không qua lại. Không biết lúc đó Minh Quân làm sao, khi đó bà ấy cũng là một đại mỹ nhân đẹp số một số hai của kinh đô, gia thế lại tốt vậy mà lại đi thích con trai thứ tư của nhà họ Nghiêm.

Khi đó ông nội tức giận đến hộc máu nên mới nói nếu như bà ấy muốn gả cho nhà bên đó thì bà ấy phải lập tức đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Minh ngay.

Minh Quân lại nói bà ấy nhất định phải được lấy người mà mình yêu, khi đó ông nội đã chia một phần gia sản và chia phần của hồi môn của bà nội cho bà ấy.

Ông nội còn nói nhà họ Minh không tham lam của hồi môn của vợ, đây là phần của hồi môn của bà nội muốn để lại cho con gái của mình rồi bảo bà ấy mau mang nó đi đi, kể từ đây về sau bà ấy sẽ không được nhắc đến chuyện mình là con gái của nhà họ Minh nữa. Từ đó ông nội cũng dời gia đình đi đến Tô Châu.

Qua mấy năm sau em họ được sinh ra, bà ấy có gửi ảnh chụp viết thư muốn hoà giải cùng ông nội thế nhưng ông nội đều không cho bất kỳ kẻ nào trả lời tin tức bà ấy cả.

Cứ ba tháng bà ấy lại gửi một bức thư như thường lệ, sau này ông nội qua đời rồi ba cô ấy mới nhịn không được mà viết một bức thư trả lời lại cho bà ấy. Ông nói lúc ông nội qua đời trong tay vẫn luôn cầm cuốn album của bà ấy được chụp kể từ khi sinh ra đến lúc đi học.

Ông nội nói: "Đáng tiếc không có ảnh chụp lúc A Quân đi lấy chồng."

Kể từ khi bà ấy đi lấy chồng, từ anh em, ba con chết cũng chưa được gặp mặt lại nhau một lần, điều đó luôn là một nỗi đau trong lòng ông nội và ba cô ấy.

Quan hệ bà con bạn bè của nhà họ Minh đều ở nước ngoài, tổ tiên đi làm ăn buôn bán sau này bị nói là nhà tư bản, kể cả dòng họ cũng bị ghi lại.

Ba cô ấy vẫn luôn rất hối hận còn nói lúc đó mình không nên trả lời bức thư kia cho bà ấy.

Không trả lời thư thì cũng sẽ không bị cô em chồng đi trộm cử báo, bà ấy cũng sẽ không phải chết.

Ba cô ấy cảm thấy có chết cũng không thể tha thứ được cho chính mình còn dặn dò cô ấy nếu như có cơ hội thì đi thăm cô mình, đi tảo mộ cho cô mình. Nếu như có thể nữa thì cũng nên đến thăm em họ.

Ba nói: "Dù cho đời trước có ân oán gì ba vẫn hy vọng rằng những người đồng lứa với con đều tốt."

Sau khi ba qua đời, ban đầu cô ấy còn rất tuyệt vọng cho rằng mình sẽ ở lại nông trường cả đời này. Thế nhưng vào nửa tháng trước cô ấy đột nhiên nhận được tin tức trong nhà được sửa lại án xử sai, cô ấy trở lại Tô Châu lại thành công lấy lại được một số bất động sản.

Sau khi nhà họ Minh sa sút, họ hàng thân thích hận không thể cắn một miếng thịt từ trên người mình xuống, không có khả năng bọn họ sẽ có lòng tốt giúp đỡ nhà cô ấy sửa lại án xử sai được.

Minh Chi Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng là chồng của cô cô ấy đã âm thầm giúp đỡ.

Vốn dĩ cô ấy còn đang có ý định đi đến Bắc Kinh để tìm gặp chồng cô mình nhưng vừa lúc này lại nhận được thư của Lạc Chí Thanh, anh ta nói có nhìn thấy em họ của cô ấy ở Bình Thành.

Minh Chi Tuệ mới quyết định lại đây đi tìm em họ trước.

Nếu như em họ không muốn nhận người thân vậy thì cô ấy cũng sẽ không dây dưa nữa. Cô ấy tính lúc đó sẽ trở về đứng ở trước mộ ba để giải thích rõ ràng một tiếng rằng cô ấy đã đi gặp em họ rồi.

Trong tay của Minh Chi Tuệ chỉ có ảnh chụp lúc một tuổi của em họ, dù cho hiện tại em họ có đứng ở trước mặt cô ấy đi chăng nữa thì chắc hẳn cô ấy cũng sẽ không quen biết. Cho nên cô ấy đành phải đi tới gặp Lạc Chí Thanh trước.

Thế nhưng kể từ khi bắt đầu gặp mặt Lạc Chí Thanh thì anh ta cũng không có ý định đề cập đến em họ làm cô ay rất mất kiên nhẫn.

"Lạc Chí Thanh, anh nói là có tin tức của em họ tôi nên tôi mới đến Bình Thành. Hiện tại mong anh nói cho tôi biết em họ của tôi đang ở đâu?"

"Chi Tuệ em đừng nóng vội, chắc chắn anh sẽ nói cho em nghe. Em nhìn xem kể từ khi hai chúng ta bắt đầu gặp mặt thì thời tiết cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn, gió nhẹ ngừng thổi, ánh mặt trời cũng chiếu rọi rơi trên mặt hồ trên ngọn tóc của em..."

Lạc Chí Thanh là một thanh niên văn nghệ, trước kia Minh Chi Tuệ còn rất thích anh ta còn cảm thấy trên người anh ta có một khí chất hào hoa phong nhã, sạch sẽ sáng trong.

Thế nhưng sau khi cô ấy đi theo ba tới ở chuồng bò kia mấy năm, nhìn thấy những thanh niên giống như Lạc Chí Thanh, sau khi bị lao động vất vả tra tấn còn nói cái gì mà gió nhẹ, ánh mắt trời chiếu rọi, phi, bà đây chỉ thấy thời tiết này không nóng không lạnh, da trên mặt bị phơi tới cũng phải lột được mấy tầng rồi.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 107



Cô ấy càng hy vọng mấy trận mưa sẽ tới để tay chân đau nhức có thể nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Lạc Chí Thanh lại chưa từng về nông thôn nên anh ta không thể hiểu biết hết được cuộc sống thực không giống như trong thơ ca của anh ta.

Minh Chi Tuệ chỉ cảm thấy bản thân và anh ta đã không còn bất kỳ đề tài chung nào với nhau.

"Anh ngừng lại đi." Minh Chi Tuệ cắt đứt lời anh ta: "Tôi chỉ muốn biết em họ tôi đang ở đâu."

Lạc Chí Thanh vẫn không nhục chí thế nhưng anh ta cũng đã không còn là học sinh nữa.

Anh ta thành khẩn nói: "Chi Tuệ, chuyện huỷ bỏ hôn ước lúc trước chỉ là tình thế bắt buộc thôi. Chuyện này không thể trách em cũng không thể trách anh được, cả hai chúng ta đều là người bị hại. Anh hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hôn ước này rồi mau chóng kết hôn."

"Đây chính là kết quả sau khi cả nhà anh bàn bạc xong xuôi. Ba mẹ của anh là người rất tiến bộ nên sẽ không nhắc đến những vấn đề không tốt trong giai cấp nhà em đâu. Em cũng không còn ba mẹ nữa, chờ đến khi chúng ta lập gia đình rồi thì người thân nhà anh cũng chính là người thân của em."

Minh Chi Tuệ đã đi theo ba mấy năm cũng đã nhìn thấy nhiều những thành phần sắc mặt quân tử ra vẻ đạo mạo giống như Lạc Chí Thanh rồi.

Nếu như không có lợi thì đã không dậy sớm, êm đẹp thì mới nhớ tới cô ấy. Chẳng lẽ là vì bọn họ nhìn trúng căn nhà mặt tiền mà cô ấy lấy về sao?

Cũng đúng, cô là một đứa trẻ mồ côi, một miếng thịt lớn như vậy không được người ta nhớ thương mới là chuyện lạ.

Đối phó keo dán chó như vậy thì từ chối trực tiếp cũng không thể được.

Minh Chi Tuệ mỉm cười hỏi: "Thật sao, thế nhưng mà ba em có để lại lời trăng trối rằng sau khi em tìm được em họ rồi thì phải trả lại hết toàn bộ ngôi nhà coi như là muốn đền bù cho em họ. Em trở về thành vừa lúc cũng chưa tìm được công việc vậy đến khi gả cho nhà anh thì sao. Anh cũng biết đấy kể từ khi còn nhỏ điều kiện sinh hoạt của em vốn dĩ đã có đãi ngộ rất tốt. Anh phải mời một bảo mẫu về để giặt quần áo nấu cơm, còn nữa không thể ở cùng với ba mẹ anh được."

Cô ấy cố ý nói như vậy để nhanh chóng có thể vạch trần được sắc mặt của Lạc Chí Thanh là gì.

Nhà em họ của Minh Chi Tuệ nếu như Lạc Chí Thanh có hiểu biết tuyệt đối không ham đồ vật của Minh Chi Tuệ.

Cô ấy nói như vậy đại khái là muốn thử nghiệm xem sự thật trong lòng của anh ta một chút. Nếu như anh ta đồng ý thì Minh Chi Tuệ nhất định sẽ cực kỳ cảm động.

Chờ khi kết hôn rồi thì hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, máu thịt hoà tan bên nhau thì còn cần phân chia cái gì nữa.

Lạc Chí Thanh nói: "Có thể mà Chi Tuệ, vậy chúng ta lại bàn bạc về ngày cưới một chút đi. Anh thấy tháng sau cũng không tồi đâu, nhà em cũng không còn ai nữa vậy chỉ cần thông báo cho em họ của em biết thôi. Nếu như cậu ta không tới thì em cũng đừng có đau lòng, nhà của anh nhiều họ hàng lắm, lúc đó hôn lễ sẽ rất náo nhiệt sẽ có mặt mũi."

Minh Chi Tuệ:.. Cái tên đàn ông này sao không ra bài theo lẽ thường vậy.

Người bình thường nhìn thấy bên đằng gái ngang ngược vô lý như thế không phải đều sẽ phất tay bỏ đi, tiếp theo đó sẽ tìm một người mà anh ta cảm thấy là hiền hậu đảm đang sao?

Minh Chi Tuệ lại thay đổi sách lược, cô ấy từ chối thẳng thừng anh ta.

"Thành thật mà nói là tôi đã có người thích rồi, anh ấy làm việc ở nông trường, đối với tôi rất che chở quan tâm. Tôi đã chuẩn bị nhận lời anh ấy theo đuổi nên chỉ có thể từ chối lời đề nghị của anh thôi."

Lạc Chí Thanh: "Em làm như vậy chỉ là báo ân thôi không phải là yêu, không có tình yêu chính là cơ sở dẫn đến bi kịch trong hôn nhân. Hai chúng ta là thanh mai trúc là lưỡng tiểu vô sai (*)."

的 两小无销 (Lưỡng tiểu vô sai): Hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên.

Anh ta lại thâm tình chân thành: "Hơn nữa, sau khi hai chúng ta tách ra em mới có tiếp xúc cùng đồng chí nam. Nếu như em thẳng thắn nói với anh thì anh cũng sẽ không đến mức keo kiệt tức giận chỉ vì một vấn đề nhỏ thế này. Anh cũng sẽ nói thật không dối gạt em, trong khoảng thời gian này anh cũng đã từng trải qua đi xem mặt với mấy đồng chí nữ, anh hy vọng em cũng không cần để ý.

Minh Chi Tuệ nhục chí, sao anh ta lại giống y như keo con chó thế nhỉ, may mắn là nhà anh ta đã chủ động huỷ hôn trước.

Cô ấy đã nếm thử qua hai phương án rồi nhưng đều không làm cho keo con chó này bị sợ doạ chạy. Thực tế thì quả thật cô ấy cũng không có người nào gọi là đối tượng để thích cả.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 108



Nếu như giả vờ anh ta nữa thì Minh Chi Tuệ cũng không thể giả vờ mãi được.

Cô ấy nói: "Tôi sẽ không nối lại hôn ước với anh đâu. Nếu như anh không chịu nói cho tôi biết em họ tôi đang ở đâu thì tôi cũng không cầu xin anh nữa, tự tôi sẽ đi tìm."

Dù sao bây giờ cô ấy cũng không có công việc, hiện tại giấy chứng nhận ra ngoài cũng có hiệu lực một tháng vậy thì cô ấy sẽ ở lại rồi đăng báo tìm người. Cô ấy không tin là trong vòng thời gian một tháng ở Bình Thành mình sẽ không tìm thấy được em họ Nghiêm Dac.

Minh Chi Tuệ đoạt lấy mái chuyền thuyền từ trong tay keo con chó để chuẩn bị chèo về bờ.

Lạc Chí Thanh không đưa cho cô ấy: "Chi Tuệ, em không cần phải giận dỗi đâu. Em không biết bơi lội ngã xuống lại cảm lạnh thì làm sao bây giờ. Mau đưa mái chèo thuyền cho anh."

Minh Chi Tuệ tức muốn chết, trong lúc tranh đoạt hai người đều không nhận thấy được có một chiếc du thuyền nhỏ khác đang đi tới gần du thuyền của bọn họ, con thuyền kia đang chuẩn bị tới rất nhanh....

Ở một bên khác, sau khi Mạnh Cảnh Niên lên du thuyền đã phát hiện ra lực chú ý của Tiểu Ngọc vẫn luôn dừng lại ở chiếc du thuyền phía trước. Ở trên chiếc du thuyền kia cũng có một nam một nữ, có thể là một đôi yêu nhau đang du ngoạn trên hồ.

Hơn nữa, sau khi Tạ Tiểu Ngọc lên thuyền thì cô luôn cầm lấy mái chèo thuyền không ngừng lái về phía gần thuyền của hai người bọn họ.

Mạnh Cảnh Niên nghe Chu Thành Phong nói em họ đã có bạn trai rồi.

Anh ấy định chờ đến sau khi nhận người thân với em họ xong rồi thì cũng chuẩn bị đi gặp bạn trai của cô để nhìn xem nhân phẩm của cậu bạn trai này thế nào. Nếu như tốt thì còn được nhưng nếu như không tốt thì Mạnh Cảnh Niên phải đau đầu rồi.

Vậy mà còn chưa tới lúc nhận người thân mà anh ấy đã bắt đầu cảm thấy thối ruột. Cô em họ đang ở trước mặt anh ấy thế mà lại không tập trung như vậy.

Lực chú ý của cô em họ vẫn luôn dừng lại trên người của đôi nam nữ trên chiếc du thuyền phía trước. Mạnh Cảnh Niên không nhịn được nói: "Đồng chí Tạ, đừng có nhìn nữa, trước hết em có thể nghe anh nói chuyện được không?"

Đôi mắt của Tạ Tiểu Ngọc vẫn không xê dịch, nếu như con thuyền nhỏ hữu nghị phía trước vừa lật thì cô nhất định sẽ đá cái tên chân mệnh thiên tử của chị họ xuống nước, cái này rất quan trọng.

"Đừng nóng vội, tôi đoán một lát nữa chiếc thuyền nhỏ phía trước chuẩn bị lật thôi." Mạnh Cảnh Nien:.…

Anh ay phát hiện Tạ Tiểu Ngọc có vẻ rất quan tâm đến du thuyền của người khác làm anh ấy đột nhiên nghĩ ra không phải chiếu du thuyền phía trước có một người đàn ông sao, chẳng lẽ đó là bạn trai của cô?

Anh ấy đang muốn nhận người thân với em họ lại vừa lúc đụng phải em gái họ tới công viên bắt gian sao?

Không thể trùng hợp như vậy chứ?

Mạnh Cảnh Niên cũng nhịn không được mà chuyển sự chú ý của mình lên người đôi nam nữ ở chiếc du thuyền phía trước. Hình như bọn họ đang sắp đánh nhau tới nơi rồi, cái thuyền nhỏ kia cũng không thể chịu đựng được nổi việc tranh chấp của hai người trưởng thành nên mãi lay động không thôi. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chiếc thuyền thật sự sẽ lật thật mất.

Nữ đồng chí kia vẫn luôn quát người đàn ông này, chắc hẳn là không thích anh ta rồi.

Nhưng mà tên cẩu đàn ông kia da mặt rất dày vẫn luôn lôi kéo cầm lấy mái chèo thuyền, quả thật Mạnh Cảnh Niên rất muốn đi qua đánh cho tên đàn ông này một trận.

Anh ấy hỏi: "Em quen biết với đôi nam nữ trên chiếc thuyền nhỏ phía trước sao?"

Tạ Tiểu Ngọc đã nghĩ kỹ rồi, lúc cậu của cô trả lời bức thư có gửi một bức ảnh gia đình, nếu như bị hỏi tới thì sẽ nói cô đã xem bức ảnh gia đình của bác Nghiêm và nhận ra đó là chị họ của anh.

Cô nói: "Cô gái xinh đẹp trông giống như một tiên nữ đang ở trên chiếc thuyền phía trước kia chính là chị họ của bạn trai tôi. Tôi đang nghi ngờ người đàn ông ở cạnh chị ấy không có lòng tốt, có phải tôi để ý nhiều quá rồi phải không?"

Mạnh Cảnh Niên cảm thấy thật may mắn, may mắn là người đàn ông kia và em họ của anh ấy không có quan hệ gì giống như anh ấy đang suy đoán.

Anh ấy nói: "Như vậy đi, chúng ta chèo thẳng thuyền đi qua đó rồi đưa chị họ mà em biết lên chiếc thuyền này, vậy là hai người trực tiếp nhận nhau.”

Tạ Tiểu Ngọc:.. Sao cô lại không nghĩ tới nhỉ!

Cô vẫn luôn rất nhanh trí nên đều được mọi người khen là thông minh, so với cái anh chân mệnh thiên tử này hình như cô bị thiểu năng trí tuệ trong chuyện này thì phải?

Tuy nói như vậy nhưng cái anh chân mệnh thiên tử này vẫn không thể xuống nước cứu chị họ được.

Mạnh Cảnh Niên lấy chiếc mái chèo thuyền từ trong tay Tạ Tiểu Ngọc ra rồi nói: "Em ngồi cho vững, hiện tại chúng ta sẽ chèo qua đó rồi đón chị họ của bạn trai em qua."

Tạ Tiểu Ngọc:...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 109



Cô muốn thiết kế một đoạn anh hùng cứu chị họ đã không còn nữa rồi.

Bởi vì trong lúc cái anh chân mệnh thiên tử này chuẩn bị chèo mái thuyền qua thì chiếc du thuyền phía trước đã bị lật.

Tạ Tiểu Ngọc sốt ruột đoạt lấy chiếc mái chèo thuyền trong tay anh ấy rồi nói lời thúc giục: "Anh trai à, anh mau đi xuống cứu người đi!"

Mạnh Cảnh Niên nói không chút do dự: "Anh mà đi xuống cứu thì thanh danh của cô gái kia sẽ bị tổn hại mất. Em gái à, không phải em nói em ở dưới nước giống như một con cá sao, anh kiến nghị em đi xuống cứu đi, anh ở trên thuyền tiếp ứng cho em."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Trời ạ, anh trai này còn ngay thẳng hơn cả anh Nghiêm Dặc nữa, sau này anh ấy thật sự có thể theo đuổi được chị họ sao?

Mạnh Cảnh Niên có chút sốt ruột khi nhìn thấy tên cẩu đàn ông kia đang bơi về phía chỗ cô gái đang bị rơi xuống: "Em gái, em nhanh hơn đi đừng có để cho tên đàn ông đó đoạt trước."

Anh ấy lo lắng đến chảy cả mồ hôi nên lập tức cởi chiếc áo khoác trên người vứt lên trên du thuyền.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ thầm, anh trai này đúng là chính nhân quân tử, suy xét quả thật quá chu đáo. Nhưng mà cứu người như cứu hoả huống hồ người cần cứu còn là vợ tương lai của anh ãy.

Cứu vợ còn không tích cực như vậy đúng là đầu óc có vấn đề.

Tạ Tiểu Ngọc không nói hai lời, cô nâng một chân lên đưa lưng về phía anh trai kia rồi đạp anh ấy xuống.

"Bùm" Tạ Cảnh Niên rơi xuống nước.

Ngay vừa lúc Tạ Tiểu Ngọc đá Mạnh Cảnh Niên xuống dưới hồ thì Nghiêm Dặc đang ngồi ở đình hóng gió trên triền núi cũng đột ngột đứng lên, anh nói với ba đứa nhỏ: "Nhanh, chúng ta đi ra bến tàu đón chị em."

Cá Nhỏ chậm rì rì nói: "Em đã nói là chị rất giỏi mà, vừa rồi chắc chắn là anh trai kia đã chọc tới chị nên mới bị chị đá xuống hồ như thế."

Cá Lớn có chút lo lắng: "Anh ấy tức giận như vậy liệu có lật luôn thuyền nhỏ của chị không?"

Tinh Tinh: "Sợ cái gì chứ, chị của mình ở trong nước linh hoạt giống như cá vẫy, ở dưới nước là chị ấy sẽ không sợ người xấu."

Nghiêm Dặc:.."Ba đứa các em mau im miệng đi, nhanh chạy đến bến tàu."...

Mạnh Cảnh Niên ở dưới nước còn linh hoạt hơn nhiều so với ở trên chiếc thuyền nhỏ. Lúc anh ấy vừa mới nhô đầu ra khỏi mặt nước thì đã nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đang chỉ tay về phía trước rồi hô to với anh ấy: "Anh trai, câu xin anh nhanh chóng đi cứu chị họ của tôi đi."

Cầu xin anh nhanh chóng đi cứu vợ tương lai của anh đi.

Quả thật Tạ Tiểu Ngọc buồn thối ruột mà.

Mạnh Cảnh Niên:...

Anh ấy đã bị đá xuống hồ rồi còn có thể làm sao bây giờ chứ, huống hồ đây còn là chị họ của bạn trai em gái họ.

Tương lai còn dài, cái món nợ này anh ấy phải tính sổ lên đầu bạn trai của em họ mới được.

Mạnh Cảnh Niên khẽ cắn môi, một người lặn ở phía dưới nước lại đâm sầm về phía anh ấy.

Tạ Tiểu Ngọc nắm chặt lấy mái chèo thuyền vội vã chèo qua đó, ngay tại lúc người đàn ông tâm cơ chuẩn bị tới gần chị họ thì cô lấy mái chèo vỗ mạnh về phía trước của anh ta.

"Vị đồng chí này mau bắt lấy méo chèo thuyền của tôi, tôi sẽ kéo anh lên!"

Tạ Tiểu Ngọc đập đánh lung tung người đàn ông tâm cơ này chỉ vì không muốn làm cho anh ta tới gần chị họ của Nghiêm Dặc.

Cái tên đàn ông tâm cơ này giống y như Tạ Đông Hải, lúc nào cũng làm ra vẻ đạo mạo lừa mình dối người. Sau này chị họ nhìn thật mặt thật của anh ta rồi thì sẽ đứt khoát quyết định rời đi cái thứ ích kỷ này. Tên đàn ông tâm cơ lập tức điên tiết lên khi đột nhiên bị du khách khác xen vào chuyện của mình.

Anh ta lớn tiếng ồn ào: "Đồng chí, tôi biết bơi lội, tôi muốn đi cứu vợ chưa cưới của tôi."

Mạnh Cảnh Niên đang ở trong nước rõ ràng đã bơi chậm lại, nếu như cô gái rơi xuống nước này là vợ chưa cưới của người đàn ông kia, bây giờ anh ấy mà đi ra cứu thì hình như không được thích hợp cho lắm thì phải?

Tạ Tiểu Ngọc:.. Quả nhiên tên đàn ông tâm cơ này có chút lợi hại.

Cô đập đánh càng lợi hại hơn: "Đồng chí nam này tôi có lòng tốt muốn giúp anh vậy mà anh còn dám bôi nhọ chị họ của tôi sao. Chị ấy có chồng chưa cưới hay không chẳng lẽ tôi còn không biết sao. Cái tên lừa đảo nhà anh muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à. Tôi không cứu anh nữa, anh không được tới gần chị họ của tôi!"

Lạc Chí Thanh: "Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy, Chi Tuệ chỉ có em trai họ thôi làm gì có em gái họ nào!”

Tạ Tiểu Ngọc: "Anh nói đúng, tôi chính là bạn gái của em trai họ Chi Tuệ. Đồng chí này, chúng ta nên giải thích đạo lý một chút. Nếu như anh thật sự thích chị họ của tôi vậy thì mau về nhà đổi quần áo cho sạch sẽ sau đó ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện mà không phải đợi tới lúc chị ấy bị rơi xuống nước lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back