Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 90



Cá Nhỏ ủ rũ mặt mày: "Tất cả là do Tinh Tinh mách lẻo."

Tạ Tiểu Ngọc: "Em không làm bài tập lại còn cho mình đúng đúng không, vậy thì chị phạt em là lỗi của chị hả?"

Tính cách này của Cá Nhỏ, thông minh thì thông minh, yêu ghét quá rõ ràng rồi, trong mắt chỉ có đúng sai trắng đen, không có màu xám, mọi việc làm gì có thể tuyệt đối như vậy được.

"Vậy thì sáng mai em làm có được không, em cũng buồn ngủ rồi."

"Không được."

Tạ tiểu Ngọc nói: "Bài tập về nhà vốn dĩ không nhiều, em chơi cả một ngày còn muốn lừa chị, không nhận bản thân có lỗi, còn trách người khác nói ra, Tỉnh Tinh là người ngoài sao, đó là người nhà của chúng ta, đến bây giờ em vẫn không xem Tinh Tinh là người nhà, có phải đến chị đây em cũng không xem là chị ruột?"

Cá Nhỏ sắp khóc đến nơi, Nghiêm Dặc có chút không đành lòng, Cá Nhỏ mím môi: "Anh rể..."

Dù cho Nghiệm Dặc có không đành lòng đến đâu thì cũng không dám cầu tình với Tiểu Ngọc.

Anh vẫn còn nhớ lúc trước Tiểu Ngọc cứng đầu tuyệt giao với Tinh Tinh, bốn ngày liền không nói chuyện cùng con bé. Tinh Tinh âm thầm bảo anh đi cầu tình, anh mới nhắc tới một chữ, Tiểu Ngọc đã đoán ra: "Anh được thì anh đến mà lo, anh đang muốn có một người em gái giống bà cô của anh à?"

Nghiêm Dặc chỉ đành không ngó ngàng Cá Nhỏ, vẫn là k*ch th*ch cậu bé càng có hiệu quả hơn, anh ôm Cá Lớn nói: "Đi, anh đưa em đến nhà tắm, đi ngâm mình."

Cá Lớn ngồi trong trên vai của Nghiêm Dặc không ngừng ngoái đầu lại: "Cá Nhỏ em đi làm bài tập nhanh đi."

Nghiêm Dặc không quay đầu lại, hai người cứ như thế biến mất ở cửa.

Cá Nhỏ:... Thật sự không có ai cầu tình giúp cậu à?

Ngay cả A Sài cũng ngoan ngoãn cuộn tròn trong ổ của mình, nhìn cậu một cách tội nghiệp, đến chủ nhà là ai cũng không phân biệt được, nhân loại ngu ngốc.

Cá Nhỏ bị doạ sợ, nhận ra chị đang nghiêm túc, lập tức chạy đi làm bài tập.

Tất cả bài tập đều làm xong, chỉ đến khi còn lại một câu hỏi không biết trả lời, anh Nghiêm Dặc và Cá Lớn ngâm mình thơm phức xong mới bước ra.

Cá Nhỏ bận gọi Cá Lớn đến dạy cậu, làm xong câu hỏi cuối cùng, bút của Cá nhỏ bị rơi, cậu uất ức: "Không phải chỉ là một lần không làm bài tập thôi sao, chị cần gì nghiêm khắc như thế, sau khi mọi người đi hết chị ấy thật sự không nói chuyện với em."

"Không phải đâu Cá Nhỏ."

Lúc tắm Cá Lớn đã hỏi anh Nghiêm Dặc, anh nói rằng không phải đơn giản chỉ là vấn đề không làm bài tập.

"Là bởi vì em đang cố ý nói dối, với lại em đổ lỗi cho Tinh Tinh, em ấy là em gái của chúng ta, chỉ vì nói sự thật mà em trách em ấy, em thử nghĩ xem, còn cho rằng vấn đề là em chưa làm bài tập không?"

Cá Nhỏ im lặng, sau khi mẹ mất, ở trước mặt bác cả cậu nói dối quen rồi.

Thì ra nói dối cùng cần phải tuỳ người tuỳ việc.

Cậu hỏi Cá Lớn: "Ngâm mình có thoải mái không?"

"Đương nhiên thoải mái rồi."

Cá Nhỏ hỏi Nghiêm Dặc: "Anh rể, nếu em xin lỗi Tinh Tinh, lần sau anh có thể dẫn em đi ngâm bồn tắm không?"

Nghiêm Dặc nói: "Có thể."

Cá Nhỏ chạy đến phòng của Tinh Tinh, lắc lắc cô bé: "Tinh Tỉnh, xin lỗi, anh không nên trách em."

Tinh Tinh cáu kinh quay người đi tiếp tục ngủ, nghe tiếng bước chân còn tưởng là chị tới, anh Cá Nhỏ thật là đáng ghét, quấy rầy giấc mộng đẹp của cô bé. Nghiêm Dặc đi đến căn phòng trống ở phía tây, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đang trải chăn, chỉ còn lại góc cuối cùng là xong.

Nghiêm Dặc: "Chăn chưa trải xong à..."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Chẳng phải xong rồi đây sao."

Tối nay Nghiêm Dặc đưa Cá Lớn tới nhà tắm trở về đã bị hàng xóm nhìn thấy, sáng mai lúc rời đi, không chừng cũng sẽ bị nhìn thấy.

Anh nhìn thẳng vào Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, em cho phép anh ở lại đây, sẽ không có cơ hội hối hận."

Mặt của Tạ Tiểu Ngọc đỏ lên, biết lời anh nói có ý gì, hỏi ngược lại: "Vì sao em phải hối hận?"

Mặt của Nghiêm Dặc còn đỏ hơn, cụp mắt xuống: "Được, anh ở lại."

Giường ở bên này so với giường ở trường học mềm mại hơn nhiều. Chăn bông mới được phơi khô, chăm có mùi rất thơm. Phòng của anh và Tiểu Ngọc cách nhau một hành lang, Nghiêm Dặc lăn qua lăn lại không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, hàng xóm sẽ mồm loa mép giải bàn tán, nhưng Tiểu Ngọc dường như không quan tâm....

Bữa sáng có bánh trứng, Tạ Tiểu Ngọc còn làm thêm một lồng bánh táo tàu đậu đỏ. Cá Nhỏ biết rằng đây là món anh nhẹ của ba anh em cậu vào buổi chiều, không, điểm tâm của cậu hôm nay không cói

Cá Nhỏ cầm một cái bánh trứng đưa cho Tinh Tinh: "Em gái, tối hôm qua anh đã xin lỗi em rồi." Nói xong còn nhìn sang Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu ăn cháo, không để ý cậu bé.

Tinh Tinh nói: "Anh Cá Nhỏ, lúc nãy anh rửa tay chưa?”

Cá Nhỏ:...

"Cái này em đừng ăn nữa, anh đi rửa tay rồi đến lấy cho em một cái khác."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 91



Sau khi Cá nhỏ rửa tay xong, mỗi người đều cầm trong tay một cái bánh, không có ai cần cậu xum xoe nịnh bợ.

Cảm xúc của Cá Nhỏ bị tụt xuống, chủ động đem nồi đi rửa, khi cậu đem sách và hộp bút chưa kịp thu dọn bỏ vào balo thì thấy trong đó có một túi giấy hút dầu, cách một túi giấy cậu sờ sờ, còn độ ấm, có hương thơm ngọt của đậu đỏ.

Cậu quá vui vẻ kích động rồi, chị không giận nữa.

Quả nhiên, xin lỗi vẫn có tác dụng.

Tạ Tiểu Ngọc đem phân nửa bánh táo tàu đậu đỏ còn lại gói kỹ càng, bảo Nghiêm Dặc mang về trường học.

"Anh mang về lại quá hời cho đám con trai độc thân trong kí túc rồi."

Tạ Tiểu Ngọc biết, mang về Nghiêm Dặc cũng không ăn được mấy miếng, nhưng anh Nghiêm Dặc mỗi tháng đều tìm bọn họ để đổi phiếu lương thực, phiếu thịt, phần tình cảm này vẫn phải trả.

"Ai bảo anh có người yêu rồi chứ, em đành yêu cho bọn họ ngưỡng mộ anh."

Nghiêm Dặc:.. Còn ngưỡng mộ nữa sẽ thành đố kị.

Hai người cùng nhau ra khỏi cửa, Tạ Tiểu Ngọc đi làm, Nghiêm Dặc trở về trường học.

Sáng sớm hôm nay hàng xóm giống như hẹn sẵn với nhau ngồi dưới cây hoè cạnh nhà máy xay ăn sáng, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc với một người con trai cùng nhau ra khỏi cửa, quả nhiên có người bày ra bộ dáng âm dương quái khí.

"Chưa kết hôn đã ở cùng nhau, đúng là trời sinh đất dưỡng không có cha mẹ dạy dỗ."

Người lên tiếng là Khổng Kim Trúc, gia đình sa sút nên đem mảnh sân ruộng do tổ tiên để lại bán cho Tạ Đông Hải, sau đó Tạ Đông Hải lại đổi cho Tạ Tiểu Ngọc.

Căn nhà to đẹp của tổ tiên đã bán mất, bản thân lại phải chui vào một ngôi nhà chật hẹp được cải tạo từ nhà chăn nuôi, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đem theo em trai em gái vào ở, trong lòng đương nhiên không thoải mái.

Nếu là Tạ Đông Hải ở đây, bà ta đến cái rắm cũng không dám thả.

Tạ Tiểu Ngọc cười típ mắt nhìn sang: "Dì Khổng, dì hỏi xem ở khu vực này có bao nhiêu cô gái hưởng ứng lời kêu gọi rời quê về nông thôn lao động, nếu dựa theo cách nói của dì, mấy người thanh niên tri thức ở tạm nhà dân tất cả đều là người không biết xấu hổ à?"

Nhà ai chẳng có mấy cô con gái rời quê chứ, trở về chẳng được mấy người, một số làng không có nơi ở cho thanh niên tri thức, chỉ đành ở tạm nhà của thôn dân, mọi người không thể để cho bà gì họ Khổng này huỷ hoại thanh danh con gái nhà mình.

"Dì Khổng, đó là người yêu của Tiểu Ngọc, dì đừng có nói bừa nữa."

Khổng Kim Trúc cười: "Con bé làm sao có thể so sánh được với thanh niên tri thức rời quê đi lao động chứ, chưa kết hôn đã dẫn người yêu về ở cùng nhà, vậy thì đừng sợ người khác nói bản thân không biết xấu hổ."

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Dì Khổng, hình như cháu nghe được con gái dì gả đi mới 5 tháng đã sinh con rồi, xin hỏi cô ta chưa kết hôn đã sống cùng người yêu, bây giờ dì còn có mặt mũi nói tôi sao?"

"Lúc trước tôi tới nhà người yêu tôi, nhà anh ấy sắp xếp cho tôi một căn phòng, người yêu tôi được nghỉ, tôi sắp xếp cho anh ấy một phòng để ở, liên quan gì đến Dì!"

"Di Khổng, dì đừng quên rằng tôi và con gái dì vẫn ở cùng một đơn vị, nếu tôi nghe được lời đồn đại nào, đảm bảo cả đơn vị sẽ biết được con gái dì kết hôn được 5 tháng thì sinh con, không muốn giữ mặt mũi thì tất cả đều không giữ vậy."

Khổng Kim Trúc:.…

Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc cùng nhau đi tới trạm xe buýt, thở dài: "Miệng của mấy bà cô này sẽ không ngậm được, nghỉ đông anh có thể ở lại đây không?” Tạ Tiểu Ngọc cười hi hi đáp: "Nhà họ Khổng bị như thế đều có nguyên nhân, căn nhà em đang ở là nhà của bà ta bán cho, trừ nhà họ Khổng ra, những hàng xóm khác đều rất tốt, rất hay cho em trái cây và rau quả họ tự trông."

Tạ Tiểu Ngọc cho bọn họ một ít lê chưng đường phèn, thuốc xổ giun miễn phí, nấu món ngon cũng sẽ chia cho nhau, quan hệ hàng xóm trước giờ vẫn rất tốt.

"Sáng nay có nhiều cô dì ngồi chờ ở đó, thực ra phần lớn đều muốn xem người yêu của em như thế nào, còn có cơ hội đào góc tường của anh hay không, bọn họ rất thích em đấy."

Nghiêm Dặc:.…

Xe buýt đến rồi, Tạ Tiểu Ngọc đem bánh táo tàu đậu đỏ trong tay đưa cho anh, nhảy lên xe buýt nói: "Anh Nghiêm Dặc, tuần sau anh tới nữa đi, em thích xem bộ dạng bà ta ghen ty nhưng không thể làm gì được."

Nghiêm Dặc bật cười, anh đang suy ngẫm, mua một chiếc xe đạp có lẽ sẽ tiện hơn, đợi đến khi nghỉ đông còn có thể đưa cô đi làm.

Nghiêm Dặc trở về trường học, bánh táo tàu đậu đỏ đã bị chia nhỏ làm bữa sáng, Trần Niên dẫn đầu ép cung anh: "Anh Dặc, đêm qua anh đã đi đâu?”

Người bên cạnh gõ vào đầu Trần Niên: "Đồ ngốc, cậu làm sao có thể đứng thứ hai cơ chứ, chỗ bánh táo tàu đậu đỏ đã ngon lại vẫn còn độ ấm, tối qua anh Dặc chắc chắn ở nhà người yêu của anh ấy.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 92



Trần Niên "bỉ ổi" hỏi: "Anh Dặc, có người yêu là cảm giác gì?"

"Cảm giác gì?" Mọi người đều vây lại.

Nghiêm Dặc lười phải để ý đến bọn họ, lúc tập thể dục buổi sáng đã đưa tay hành lễ chào giáo quan: "Báo cáo, đội viên trong đội chúng em cho rằng mười vòng không đủ để thể hiện, tự giác yêu cầu chạy hai mươi vòng."

Trần Niên:...

Mọi người:...

Giáo quan cười lạnh chế nhạo: "Sức lực dồi dào đúng không, vậy thì chạy ba mươi vòng."...

Đã mấy ngày Tạ Tiểu Ngọc không gặp Đinh Hồng Tuệ, hôm nay vừa chuẩn bị giao ban, Vưu Tiểu Đinh thay đồng phục, cùng cô nói chuyện phiếm, nói rằng lúc nãy khi cô ấy đến đơn vị gặp được chủ nhiệm Đinh ở cửa.

Người không hiểu rõ nội tình đều cho rằng Đinh Hồng Tuệ đang trèo lên cành cao

Lần này nhà họ Tiết bị lật thuyền, thực ra đều do công lao của Đinh Hồng Tuệ, Tạ Tiểu Ngọc cũng tránh được không ít rắc rối.

Cô ấy đã tan làm rồi liền qua đó nhìn xem, còn chưa đi đến khoa nội trú đã nhìn thấy Đinh Hồng Tuệ bị rất nhiều người vây lại ở lối đi. Phần lớn là người cùng phòng bệnh, trong đám người, bà Lâm đang lớn tiếng mắng người rất sảng khoái.

"Hahaha, cô là đồ sao chổi chuyên gây hoạ, khắc xong con trai tôi lại khắc nhà họ Tiết vạn kiếp bất phục, báo ứng a báo ứng, ông trời quả nhiên trượng nghĩa, không tha cho lũ lòng dạ đen tối các người."

"Cô là cái đồ máu lạnh vô tình, dựa vào tình báo để trốn tránh trừng phạt, đừng cho rằng chúng tôi tha thứ cho cô, Tiểu Tiền là người nhà chúng tôi, sau này không cho phép cái chậu nước bẩn như cô tiếp cận bất cứ người nào trong gia đình chúng tôi!"

Đinh Hồng Tuệ không hề bao biện một lời nào, những người xung quanh nhao nhao hỏi có chuyện gì, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung như vậy, bị một bà lão mắng cũng không mở miệng.

Bà Lâm cũng lười phải giải thích chuyện xấu trong nhà, hơn nữa bà ta đã nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, hôm nay bà ta tới bệnh viện là để tìm Tạ Tiểu Ngọc trả tiền và cảm ơn, vừa khéo gặp được con dâu cũ.

Bà Lâm không để tâm những lời bàn tán của những người bệnh cùng phòng phía sau, đem một cân sườn trong tay tặng cho Tạ Tiểu Ngọc, trên mặt thể hiện đều là nét vui vẻ: "Con trai dì đã phục chức rồi, trở lại làm việc ở nhà máy sản xuất thịt."

"Chúc mừng ạ." Tạ Tiểu Ngọc từ chối không nhận, làm sao có thể nhận cân thịt này chứ. Bà Lâm nhất quyết đưa, người trong nội bộ mua một cân sườn chỉ tốn hơn 2 đồng, đem làm quà cảm ơn vừa đẹp lại vừa có mặt mũi.

"Dì còn nhận không của cháu hai bữa ăn sáng." Bà Lâm nói: "Không cần khách sáo, sau này muốn mua thịt cứ tới tìm dì."

Tạ Tiểu Ngọc chỉ đành nhận lấy, bà Lâm lại đem số tiền 18 đồng mượn lúc trước trả cho cô.

Tạ Tiểu Ngọc không đem theo giấy ghi nợ lúc trước, nên viết lại cho bà một tờ giấy trả nợ, 18 đồng này cô còn phải đem đi trả cho chủ nhiệm Đinh.

Tạm biệt bà Lâm xong, còn chưa đi được mấy bước, không ngờ tới chủ nhiệm Đinh đang ở khúc quanh đợi cô.

"Tạ Tiểu Ngọc." Đinh Hồng Tuệ cười vẫy vẫy tay.

Bây giờ danh tiếng của cô đã mất hết, có thể hiểu cho cô bây giờ chỉ có cảnh sát thụ lí vụ án và Tạ Tiểu Ngọc, vì thế đã cố ý đứng ở một góc không có người qua lại đợi cô.

Cô không muốn để người khác nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc tiếp xúc riêng với "người phụ nữ xấu xa" như cô, không muốn đem lại rắc rối cho cô ấy.

"Chủ nhiệm Đinh."

Tạ Tiểu Ngọc chạy bộ qua, chủ nhiệm Đinh lớn hơn cô 10 tuổi, nhưng thực sự nhìn vào không lớn hơn cô là bao, Đinh Hồng Tuệ quả thực là người phụ nữ xinh đẹp, khí chất nhã nhặn.

Định Hồng Tuệ nói: "Chị từ chức rồi, vừa hay hôm nay gặp được em, nói với em vài câu tạm biệt."

Tạ Tiểu Ngọc cũng đoán được Đinh Hồng Tuệ sẽ đổi địa Làm việc: "Lúc nãy gặp ở bệnh viện, tại sao chị không giải thích với dì Lâm?"

Chấp nhận để cho dì Lâm mắng trước mặt bao nhiêu người mà không nói lại, Tạ Tiểu Ngọc đau lòng cho cô, rõ ràng cô luôn âm thầm bảo vệ bọn họ.

Đinh Hồng Tuệ lắc đầu: "Bà ấy cho rằng chị tố cáo nhà họ Tiết bởi vì tự bảo vệ bản thân, giải thích cũng không có ý nghĩa gì, vậy thì để cho bà ấy giải toả một lát, mấy năm nay, bà ấy sống cũng không dễ dàng hơn chị là bao."

Tạ Tiểu Ngọc khâm phục cô, người phụ nữ mạnh mẽ cứng cỏi, sau này nhất định sẽ sống thật tốt.

"Thế sau này chị định thế nào?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

"Chị à..."

Đinh Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trời, trời đất rất rộng lớn, phản chiếu trên cửa kính hình ảnh bản thân còn trẻ như vậy, thật may mắn, tâm tính của cô chưa bị đánh vỡ.

Ngôi nhà ban đầu không thể trở về, họ cũng không mong cô trở về. Cô nói: "Chị phải trải qua cuộc sống của chính mình, đúng, tiếp sau đây, chị muốn sống vì bản thân mình, chị phải sống thật sung mãn đặc sắc, tương lai nếu như con gái cần hỗ trợ, chị còn phải có năng lực bảo vệ con bé, giúp đỡ con bé."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 93



Tạ Tiểu Ngọc chân thành chúc phúc cô, cô lấy ra 18 đồng lúc nãy: "Đây là dì Lâm trả lại cho em, vật quy nguyên chủ."

Đinh Hồng Tuệ nắm chặt tiền trong tay, có lẽ con gái của cô mãi mãi sẽ không biết được, mẹ của cô bé yêu cô bé đến mức nào, chỉ là lúc đó vẫn chưa đủ mạnh mẽ, lực bất tòng tâm, khiến cho cô bé phải chịu nhiều cực khổ.

Cô nhắc nhở Tạ Tiểu Ngọc: "Chị đi rồi, có lễ Cung Lam sẽ là người thăng chức, cô ta là con nuôi của Khổng Kim Trúc, cẩn thận cô ta sẽ gài bẫy em, nếu như có cơ hội, em đổi công việc đi."...

Tạ Tiểu Ngọc cầm cân sườn về nhà, đây là sườn heo, phía đầu miếng sườn mỏng det rất thích hợp làm sườn chua ngọt.

Cá Lớn và Cá Nhỏ con chưa được thưởng thức mùi vị của sườn xào chua ngọt, còn Tinh Tinh ở thôn Thanh Sơn đã nếm thử một lần. Đó là lần đầu năm cả làng sau khi phân nhiệm vụ đã giết lợn, Tạ Tiểu Ngọc lấy phần sườn lợn mà người khác không cần, còn bị bác gái cả mắng cả một ngày.

Nhưng lúc ăn cũng không có phần của bà ta, bà ta chỉ xứng đáng nuốt nước bọt.

Sườn lợn chặt thành từng miếng nhỏ, cho vào một ít muối xát qua, để cho chút máu còn sót lại được rửa sạch và để ráo, sau đó cho gia vị vào ướp, lại đánh thêm hai quả trứng, cho vào ít bột mì lăn đều.

Làm sườn xào chua ngọt phải chiên ngập dầu, dầu là thứ rất quý hiếm, Tạ Tiểu Ngọc chỉ dùng một bát dầu hạt cải, chia làm mấy lần để chiên sườn, số dầu còn lại còn có thể dùng để xào rau.

Tiếp theo cần đun nước sốt, dùng cà chua tươi cắt thành hạt lựu.

Lại cho thêm đường trắng và dấm nấu thành dạng sốt sền sệt.

Chỉ cần ngửi vị chua ngọt này đã có hàng xóm đến gõ cửa hỏi thăm: "Tiểu Ngọc, cô nấu món gì ngon thế, vì sao lại có hương thơm ngòn ngọt vậy, tôi cũng muốn học."

Gần đây có rất nhiều thím, dì rất thích học Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn, rõ ràng đều là khoai tây bào sợi và bắp cải giống nhau, dựa vào cách xào của cô, trẻ em người lớn trong nhà đều gắp sạch sẽ.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy người hàng xóm Hoa Liên Phương mang sang một ít rau cải xanh và một quả bí ngô lớn, nói rằng đợi cô lần sau làm bánh bí ngô, chia cho cậu nhóc nhà chị ấy mấy cái.

Tạ Tiểu Ngọc cười cười đồng ý, cô đem sườn đổ vào nồi sốt sền sệt nhanh tay đảo đều, sau khi chín thì bắc ra, để chị Hoa nếm thử.

Năm nay phiếu thịt của nhà nhà người người không nhiều, cho dù mua sườn, cũng không nỡ nấu như thế này, vừa lãng phí dầu vừa lãng phí đường. Vị chua ngọt tan ra trong khoang miệng, chị Hoa nhịn không được nói: "Vị này thật tuyệt vời, em làm thế nào làm ra được vậy?"

Chỉ là như vậy quá công phu ti mỉ rồi, phí đầu phí đường, cho dù có hỏi cách làm, thím Hoa cũng không đành lòng làm.

"Ông nội của ông nội em trước đây từng làm đầu bếp trong cung (ngự trù), rất nhiều món, chỉ cần có thể nấu, ông của em đều dạy cho em."

Nhưng mà còn rất nhiều món, bởi vì thiếu hụt nguyên vật liệu, Tạ Tiểu Ngọc chỉ nghe ông truyền miệng và ghi chép lại.

Cô để hơn nửa bát để chị Hoa mang về, không lâu sau chị Hoa lại cầm một con cá trắm đen tâm nửa cân sang: "Sườn xào chua ngọt của em rất quý, con cá này của chị không bì được giá trị chỗ sườn đấy của cháu, đừng từ chối nhé."

Tạ Tiểu Ngọc chỉ đành nhận lấy, mọi người đều nói anh em xa không bằng láng giềng gần, những người hàng xóm của cô, thực ra rất đáng yêu.

Trừ nhà Khổng Kim Trúc luôn có địch ý với cô.

Trong nhà vẫn còn dưa chua, vậy thì làm thêm món cá phi lê nấu dưa chua.

Lúc Cá Nhỏ đi học về, phát hiện trong nhà có hai mùi vị rất kì lạ, nhất định là chị lại làm món ngon gì rồi.

Quả nhiên, món sườn xào chua ngọt, ngon đến mức chút nữa cậu nuốt luôn cả đầu lưỡi, một đĩa chắc chắn không du ăn, cậu kiềm chế hết mức mới để cho Tinh Tinh ăn nhiều nhất.

"Chị, sườn nấu như thế này quá ngon luôn, sau này phiếu thịt của chúng ta đều đem mua sườn sau đó nấu như thế này có được không?"

"Em nghĩ hay lắm." Tạ Tiểu Ngọc nói: "Chị đào đâu ra nhiều dầu như vậy để nấu sườn cho em chứ, ăn một lần nếm hương vị là được rồi."

"À¡, đến lúc nào mới có thể muốn ăn sườn là có sườn ăn đây chứ?" Cá Nhỏ thở dài.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, nhanh thôi, chỉ cần vài năm nữa cải cách mở cửa, sau khi mọi thứ mở cửa, vật tư càng ngày càng phong phú, mua đồ không cần dùng phiếu, muốn mua gì sẽ mua cái đấy.

Tinh Tinh ăn không ngẩng đầu lên, nhưng đến lúc cô bé ăn được một phần ba thì không đụng đũa nữa, chị đã dạy dỗ rằng đồ ăn ngon thì phải biết chia sẻ, không được tham ăn.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 94



Cá Lớn đem phần sườn của mình gắp cho Tạ Tiểu Ngọc: "Chị ơi, sao chị không ăn?"

Tạ Tiểu Ngọc: "Sườn này là bà Lâm biếu."

"À, bà ấy biếu nên chị không muốn ăn à, vậy tại sao chị lại làm cho chúng em ăn?”

"Không được lãng phí lương thực."

Tạ Tiểu Ngọc đem miếng sườn đó gắp cho Tỉnh Tinh, cô nói: "Cũng không hẳn như vậy, chị cảm thấy mẹ của Trịnh Tiểu Tiền âm thầm hi sinh nhiều như vậy, kết quả không ai hiểu cho cô ấy."

Cá Nhỏ tỏ vẻ trầm tư, ngày hôm sau sau khi đến trường học, vừa khéo gặp Trịnh Tiểu Tiền đang chuyển sang nhà mới: "Mình phải chuyển đến nhà nhà của ba mình ở đơn vị mới, sau này mời các cậu tới nhà mình chơi nhé."

Trịnh Tiểu Tiền mang ra mấy tập vở mới, tặng cho mấy người bạn đã từng đối xử dịu dàng, ấm áp với cô bé, nói: "Đây là vở bài tập, mình đã viết địa chỉ mới của nhà mình, mình tặng cho các cậu."

Cá Nhỏ nghĩ, cậu bé không có vở mới để tặng lại, cậu nói: "Vậy thì thế này, mình tặng cậu mấy câu xem như đáp lễ nhé."

Trịnh Tiểu Tiền:... Có thể tặng quà như vậy sao?

"Thế cậu nói đi."

Cá Nhỏ đáp: "Thực ra, mẹ của cậu rất yêu cậu." "Cậu không được nhắc đến cô ta trước mặt mình, bà mình nói, cô ta là một người phụ nữ xấu xa, bà ta hại chân của bố mình tàn phế, mình hận cô ta."

Hận cô ấy sao?

Trong lòng Trịnh Tiểu Tiền cũng không xác định được, cô bé vẫn còn nhớ lúc nhỏ, mẹ của cô bé rất ấm áp, mua cho cô bé những chiếc váy xinh, tết cho cô bé những bím tóc xinh, nhưng từ khi mẹ tái giá, bà nội nói, không cho phép cô bé được nhớ tới mẹ nữa.

Cá Nhỏ nghĩ: "Mình và chị gái mình không cùng một ba, cậu biết điều này không?"

"Cả trường đều biết."

Đây đều là Lữ Thu Mai nói, muốn đã kích Cá Nhỏ và Cá Lớn, nhưng mà hai cậu bé đều không quan tâm.

Cá Nhỏ nói: "Lúc mẹ li hôn, không dẫn chị gái theo, chị nói rằng lúc còn nhỏ chị từng trách mẹ, sau đó ba của chị nói với chị rằng, mẹ đã để chị ấy lại cho ba là đang bảo vệ chị ấy, mẹ của cậu thực chất đang bảo vệ cậu, thật đấy, nhà của người xấu là mẹ cậu đi báo cảnh sát bắt."

"Còn nữa, hôm đó cái túi dì ấy gửi đến cũng không có độc, mình mang về nhà cho A Sài ăn, A Sài rất thích, còn cho cậu tiền nằm viện thực ra là mẹ cậu đưa tiền cho chị gái mình, nhờ chị gái mình đưa cho bà nội cậu, mình cảm thấy, mẹ cậu rất yêu cậu."

Trịnh Tiểu Tiền cúi đầu, cầm cành cây vẽ vẽ dưới đất, sau đó lại gạch bỏ lung tung.

Cá Nhỏ nhìn thấy cô bé viết ra hai chữ "mẹ" (trong tiếng Trung từ mẹ có 2 từ)

Cá Nhỏ sờ sờ đỉnh đầu của Trịnh Tiểu Tiền: "Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, nếu như nghĩ không được thì cậu đợi lớn lên hẵng nghĩ."

Trịnh Tiểu Tiền: "Lục Thanh Ngạn, cậu sờ đầu mình?"

Cá Nhỏ: "Người ta an ủi cậu mà, chị mình an ủi mình cũng sờ đầu mình."

Trịnh Tiểu Tiền đứng dậy: "Cậu còn không cao bằng mình, cậu sờ đầu mình..."

Cá Nhỏ:......

Lúc Cá Lớn tìm thấy Cá Nhỏ, cậu đang gõ đầu vào tường "bang bang bang", Cá Lớn giật mình kinh ngạc: "Cá Nhỏ, em đã không đạt điểm thi rồi, còn đụng hỏng đầu mình thì làm thế nào?"

Cá Nhỏ quá ấm ức: "Anh, sáng nay em lén đút sữa bột cho A Sài ăn rồi."

"Sau đó thì sao?" Cá Lớn không hiểu: "Chị từng nói A Sài không ăn sữa bột, lần sau em đừng làm thế."

Cá Nhỏ cứng đầu muốn so đo với Cá Lớn: "Anh, em cảm thấy anh uống sữa bột, bắt đầu cao hơn một xíu rồi." Trong lòng Cá Lớn nghĩ có à, không phải bằng nhau à, nhưng cậu vẫn khuyên nhủ em: "vậy em uống sữa nghiêm túc vào."

Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc phát hiện ra Cá Nhỏ không lén lút đút sữa cho A Sài nữa, còn nhìn vào cái cốc đo lường trong tay của cô, nhẹ giọng nói: "Chị, chị đừng lắc nữa, số lượng không đủ rồi kìa, không được ít hơn của anh trai."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Cô hỏi Cá Lớn và Tinh Tinh: "Thằng bé sao vậy?"

Tinh Tinh uống hết phần sữa của mình, nói: "Anh Cá Nhỏ bị chị Tiểu Tiền chê thấp."

Tạ Tiểu Ngọc cười to, thì ra Cá Nhỏ cũng có điểm yếu....

Đến đêm đột ngột có mấy người bị thương được đưa đến phòng cấp cứu, có người trẻ tuổi trên mặt máu thịt bê bết, đã không còn hơi thở.

Ngày trước ở trung tâm y tế xã, từng gặp qua rất nhiều sinh lão bệnh tử, Tạ Tiểu Ngọc từ lâu được sư phụ rèn luyện đã quen, sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng lần này không giống, nghe nói người anh kia hi sinh khi đang làm nhiệm vụ truy bắt bọn cướp.

"Ài, tuổi còn trẻ như vậy mà kết thù với ai kia chứ, trên người bị chém mười mấy đao, quá đáng thương.” "Người nhà nhìn thấy se đau lòng chết mất."

"Còn trẻ như vậy không biết đã kết hôn chưa?"

"Hy vọng rằng chưa kết hôn, không thì lại thêm một người phải đau lòng."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 95



Tâm can của Tạ Tiểu Ngọc cực kỳ khó chịu, sau này anh Nghiêm Dặc cũng sẽ trở thành một vị công an cảnh sát quang vinh, trên vai một bên là vinh quang, một bên gánh vác trách nhiệm nhiệm vụ và nguy hiểm.

Nửa đêm về sáng, phòng cấp cứu cuối cùng cùng được yên tĩnh, không có việc gì phải bận rộn, Tạ Tiểu Ngọc mang một hộp đồ y tế, nhờ Vưu Tiểu Ninh yểm hộ.

Cô trốn đến nhà xác dưới tầng hầm, lấy ra khăn và kim khâu, muốn giúp người cảnh sát hy sinh ban nãy chỉnh trang.

"Cô gái, cô làm gì vậy."

Giọng nói trầm và già dặn, mang theo sự chất vấn.

Tạ Tiểu Ngọc bị doạ sợ, túi y tế trong tay rơi xuống đất, quay đầu nhìn thấy một ông lão đứng trang nghiêm, tóc đã điểm bạc, thắt lưng thẳng tắp như cán bút.

Khí chất này có lẽ là một người quân nhân, trên người mặc quần áo bệnh nhân, chắc là một cán bộ về hưu.

Cô vội giải thích: "Ông à, cháu là hộ sĩ ở khoa nhi, ngài nửa đêm đến nhà xác làm gì vậy ạ?"

Chu Hoài Nghiệp đến để truy điệu đồng chí trẻ đã hy sinh, không ngờ sẽ gặp được người ở trong nhà xác này, lại còn là một cô hộ sĩ nhỏ.

Cô gái này tên Tạ Tiểu Ngọc, là con trai thứ hai của ông tuyển dụng vào, thân thế bối cảnh đã được điều tra rõ, không phải người xấu.

Chu Hoài Nghiệp ân cần hỏi: "Tôi tới để tiễn cậu ta, còn cháu, một cô gái nhỏ, nửa đêm canh ba đến nhà xác làm gì?"

Mắt Tạ Tiểu Ngọc đỏ lên: "Cháu muốn giúp người anh đã hy sinh này sửa sang lại thi thể, nếu như anh ấy có người thân, có lẽ không mong người nhà nhìn thấy thi thể không hoàn chỉnh của mình..."

Giọng nói già nua của Chu Hoài Nghiệp trở nên khàn khàn: "Khó cho cháu có được tấm lòng này, ông ở đây với cháu, cháu giúp cậu ấy chỉnh trang lại, để cho cậy ấy đường hoàng ra đi."

Tạ Tiểu Ngọc cay khoé mắt, kìm lòng không đậu.

Đầu tiên cô thấm ướt khăn, lau khô vết máu trên cơ thể của vị cảnh sát đã hy sinh, thay đến bốn năm chậu nước mới lau sạch, sau đó khâu hết toàn bộ mười mấy vết thương bị chém trên cơ thể anh ấy, đặc biệt là vết thương trên mặt, từ xương chân mày đến cằm, cô khâu rất cẩn thận tỉ mỉ.

Lòng Tạ Tiểu Ngọc càng thêm chua xót, cuối cùng cô chỉnh lại tóc cho anh ấy.

Lúc Chu Hoài Nghiệp nhìn thấy cô khâu vết thương, so với khâu cho người sống còn cẩn thận hơn, ông nhịn không được hỏi: "Tiểu Ngọc, cháu không sợ sao?”

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Không sợ ạ, sư phụ của cháu nói, người sống còn đáng sợ hơn rất nhiều so với người chết, với lại, anh ấy vì nhân dân với hy sinh, cho dù anh ấy đang sống hay đã mấy, trên người anh ấy đều là chính nghĩa hào sảng, cháu chưa từng làm hại người tốt, cháu không sợ."

Chu Hoài Nghiệp hết lời khen ngợi, cô bé này không tồi.

Ông hỏi: "Vì sao cháu nghĩ tới việc giúp đồng chí này chỉnh lại dung mạo vậy?"

Tạ Tiểu Ngọc hơi buồn, rồi lại tự hào: "Người yêu của cháu học ở trường công an, sau này cũng sẽ trở thành một vị công an cảnh sát quang vinh."

"Làm công an rất nguy hiểm, cháu chưa nghĩ tới để người yêu của cháu đổi sang công việc khác à?"

Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu: "Đều sợ nguy hiểm, đều không làm công an, vậy thì ai sẽ đi bắt tội phạm bảo vệ người dân, cháu rất sợ, nhưng cháu sẽ không ngăn cản người yêu của cháu, ông coi thường cháu rồi ạ."

Chu Hoài Nghiệp hài lòng gật đầu, trong lòng càng thêm tán thưởng Tạ Tiểu Ngọc.

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc rời đi không lâu, Chu Thành Phong trán mướt mồ hôi chạy tới: "Ông, sao ông lại tới nhà xác, ông làm cháu lo gần chết."

Chu Thành Phong ở lại bệnh viện chăm sóc ông, nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện ra người ông đáng lễ đang ở trên giường bệnh không thấy đâu, bên trong bên ngoài bệnh viện đều tìm cả, nghĩ tới hôm nay có một đồng chí cảnh sát hi sinh, có khi ông lại tới nhà xác, quả nhiên tìm thấy ông ở đây.

Chu Hoài Nghiệp dặn dò cháu mình: "Cháu trở về nhà, đem bộ quân phục ở ngăn thứ năm trong cùng trong tủ mang đến đây thay cho cậu đồng chí này."

"Ông à, bộ quân phục đó ông từng mặc lên tiền tuyết, trên đó còn có cả dấu tích đạn bắn, trước đây không cho chúng cháu đụng vào, vì sao ông lại..."

Chu Hoài Nghiệp trừng mắt nhìn cháu mình: "cậu đồng chí này vì nước quên mình, ta không thể để cậu ấy đến lúc ra đi cũng không có một bộ quần áo tử tế, cháu nhanh chân cho ông, muộn một phút ta đánh cháu một trận!"

"Cháu đi ngay."

Tạ Tiểu Ngọc không hiểu vì sao, lúc nãy cô đúng là không sợ hãi: "cũng may gặp được ông ấy, ở cạnh mình một lúc."

Vưu Tiểu Đinh che miệng kinh ngạc: "Có khi nào... có khi nào cậu..."

Tạ Tiểu Ngọc cười chặn lời cô ấy: "Là người cán bộ đã về hưu đang nhập viện ở đây, toàn thân toát ra hơi thở của chính nghĩa, có bóng, mình quan sát rồi."

Cô đi rửa tay, thu dọn túi y tế, nói với Vưu Tiểu Đinh: "Cậu chống đỡ thêm một lúc, mình đem đồ đạc cất vê phòng y tế, chợp mắt một lúc." "Cậu đi đi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 96



Nhưng cô chưa kịp nghỉ ngơi, nửa đêm lại có mấy bạn nhỏ phát sốt. Bận tới lúc trời sáng, đợi đến lúc cô chuẩn bị giao ban, bị người khác tố cáo, nói cô cố ý phá hoại thi thể liệt sĩ.

Tạ Tiểu Ngọc:..

Người tố cáo cô là phó chủ nhiệm Cung, nói rằng có người nhìn thấy cô rời khỏi vị trí đến nhà xác một lúc sau mới trở lại.

Cung Lam trước giờ không thích Tạ Tiểu Ngọc: "Nửa đêm cô rời khỏi vị trí, cầm túi y tế đến nhà xác, không phải có sở thích đặc biệt nào đó chứ, ở đó có thi thể của liệt sĩ, không thể để cô xúc phạm, ngày mai cô không cần đến làm việc nữa."

Tạ Tiểu Ngọc: "Phó chủ nhiệm Cung, tôi đã nói với dì là căn nhà đó chúng tôi không bán cho dì, dì không cần nhắm vào tôi như vậy chứ?"

Con trai của Cung Lam phải kết hôn, sau khi nghe ngóng được Tạ Tiểu Ngọc cắt đứt quan hệ cha con với bố mình là phó thị trưởng, muốn mua lại căn nhà của tổ tiên mình ngày trước, như vậy hai đứa con của mình kết hôn, cả nhà vẫn có thể sống cùng nhau.

Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý, cộng thêm mấy hôm trước cô còn cãi nhau với mẹ nuôi của cô ta ở trước cửa, đem chuyện cô chưa kết hôn đã mang thai làm lộ ra ngoài, nắm được cơ hội đương nhiên cô ta phải đuổi được thứ chướng mắt cô ta là Tạ Tiểu Ngọc đi chứ.

Cung Lam nói: "Tôi nói đến chuyện nhà cửa sao, tôi nói đến chuyện cô rời khỏi vị trí làm việc đi đến nhà xác!"

Cung Lan không tin Tạ Tiểu Ngọc nửa đêm canh ba đến nhà xác làm chuyện tốt, nhanh chóng gọi phó viện trưởng tới.

Một hàng người đi tới nhà xác, Chu Ngôn Nho phát hiện bố ruột của mình cũng ở đây, bên cạnh còn có mấy người công an cảnh sát mặc lễ phục, mắt đỏ hoe nhìn Tạ Tiểu Ngọc.

Chu Ngôn Nho nghi ngờ, lo sợ Tạ Tiểu Ngọc đã làm ra chuyện gì không đúng: "Tiểu Ngọc, cháu..."

Tạ Tiểu Ngọc vô tội lùi lại một bước: "Cháu không làm chuyện gì xấu, ông có thể làm chứng giúp cháu, mọi người hỏi ông xem."

Hai vị công an cảnh sát có tuổi hơi lớn, bước từng bước lớn hướng về phía Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc bị doạ sợ lùi về sau một bước: "Các anh, mọi người bình tĩnh, điều tra mọi chuyện rõ ràng..."

"Hành lễ."

Người lớn tuổi nhất dẫn chào Tạ Tiểu Ngọc bằng cách chào tiêu chuẩn của quân đội, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn, cảm ơn việc cô đã làm cho người anh em của tôi." Cô cúi đầu nói: "Việc nên làm ạ."

Nghi ngờ của Cung Làm chưa được giải đáp, đi đến lật ra tấm vải trắng trên người thi thể: "Tạ Tiểu Ngọc đã làm gì khiến cho mọi người kích động như vậy."

"Cô đừng đụng vào anh em của tôi!."

Phó chủ nhiệm Dư đã chậm một bước, tấm vải trắng đã bị mở ra.

Tất cả các miệng vết thương trên người vị đồng chí hy sinh đã được khâu lại cẩn thận, trên người được mặc lên bộ quân trang cũ được bảo quản tốt của Chu Hoài Nghiệp, vị trí bả vai của bộ quân trang còn có một lỗ do dấu vết của đạn....

Sự tình hai năm rõ mười, Cung Lam bị Chu Ngôn Nho nghiêm khắc phê bình và đình chỉ công tác để cảnh tỉnh.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy một người con trai trạc tuổi mình đứng cạnh Chu Hoài Nghiệp, gọi Chu Hoài Nghiệp là ông đang nhìn cô, cô cười hỏi: "Đây là anh của Cảnh Hoạ đúng không ạ, em với Cảnh Hoạ là bạn tốt, em cũng gọi là Anh Chu nhé."

Chu Thành Phong mơ hồ đồng ý, mãi đến khi Tạ Tiểu Ngọc đi rồi anh vẫn còn trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của cô: "Cô gái này rất quen mắt..."

"Tiểu tử thối, đừng có nhớ nhung nữa, con bé có người yêu rồi!"

Chu Hoài Nghiệp cho cháu trai một quả bom: "Tại sao ông lại nuôi được một thứ đồ hạ lưu như cháu chứ, trở vê ông sẽ để bố cháu đánh cháu một trận."

Chu Thành Phong ôm đầu cầu xin: "Ông, ông hiểu lầm rồi, cháu thật sự thấy cô ấy trông rất quen..."

"Cháu còn nhớ nhung, bây giờ ông sẽ đánh cháu ngay tại đây."

"Không dám, không dám ạ."

Một chút nghi ngờ ban đầu, bị ông nội cho một quả bom đánh bay rồi.

Mãi đến khi Chu Thành Phong trở về đội, đơn vị của anh đóng quân nơi biên cương của tổ quốc, khó khăn lắm mới trở về nhà một lần, trở về đội trước khi kỳ nghĩ kết thúc, phó đội còn cảm thấy kì lạ: "Vì sao cậu trở lại trước vậy?"

Nhìn thấy Mạnh Cảnh Niên, não của Chu Thành Phong "hãng" một tiếng như được khai sáng, anh biết vì sao nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc lại thấy quen rồi, không phải vì anh hạ lưu, mà vì anh đã thật sự gặp rồi!

Lần sau gặp người thân, anh phải tìm ông nội chứng minh mình vô tội.

Chu Thành Phong kích động chết đi được, cao hứng khoác vai Mạnh Cảnh Niên: "Trước khi ông nội cậu mất đã vẽ hình của bà nội cậu, cậu mang ra cho tôi xem đi."

Một bên khác, Tạ Tiểu Ngọc tan làm trong tâm trạng chưa hết ngạc nhiên, trong lòng hơi khó chịu, nghĩ tới sau này Nghiêm Dặc cũng phục vụ trong ngành công an, đột nhiên muốn gặp anh.

Cô mua một túi thịt lớn ở nhà hàng quốc doanh đem đến.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 97



Bảo vệ đã biết cô từ lâu, người mà lúc huấn luyện không cần mạng, lúc nào cũng đạt hạng nhất, người yêu của cậu ta lại đến rắc cẩu lương rồi.

Đây không phải lời của ông, mà là lời của những kẻ độc thân trong lớp cậu ta mỗi lần đều ghen ty âm T, đặc biệt là thanh niên đầu xỏ Trần Niên.

Nghe nói phương diện tình cảm không thuận lợi, hai người đã sắp xếp ổn thoả để xem mắt, kết quả không thể bước ra khỏi cổng trường.

Người bà cô ở trong nhà vội vàng đến độ muốn vì cậu ta mà lập đào hoa trận, cũng may, Trần Niên không nghe theo, cho rằng đó là mê tín dị đoan từ thời phong kiến.

Bảo vệ nói: "Bọn họ đi huấn luyện rồi, hai ngày sau sẽ trở về. "

Đám người Nghiêm Dặc bị thổi còi báo động lúc nửa đêm, năm phút sau đã tập hợp thành hàng đi tập luyện, Nghiêm Dặc không còn cách nào khác chỉ có thể dặn dò bảo vệ, nếu như người yêu của cậu tới tìm, nhờ bảo vệ nói với người yêu rằng anh trở về sẽ đến tìm cô.

Nhìn xem, trời vừa sáng người yêu của cậu ta đã đến tìm.

Đây gọi là cái gì, đây gọi là tâm linh tương thông.

Bảo vệ vui vẻ: "Trở về đi, người yêu của cháu dặn cháu ngủ sớm, đừng để cho mắt trở thành mắt gấu trúc."

Tạ Tiểu Ngọc:... Trực nam đích thực!

Mỗi lần nhờ chú truyền lời đều rất ngại ngùng, cô đưa cho chú bảo vệ phần đồ ăn sáng của Nghiêm Dặc gồm bánh đậu đỏ, cháo bát bảo và một cái bánh bao thịt rất lớn.

Bảo vệ ăn một thìa cháo bát bảo, cắn một miếng bánh bao thịt, ông thật lòng hi vọng có thêm vài tên đầu to kia có người yêu, cẩu lương này thơm phết.....

Bên phía Tạ Tiểu Ngọc cũng có việc cần phải làm, bệnh viện sắp xếp xuống nông thôn khám bệnh miễn phí, Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vu đều có tên trong danh sách, vì sao ư, bởi vì hai người bọn họ được chào đón nhất khoa nhi với biệt danh hai chị y tá tiêm không đau.

Cung Lam bị đình chức tự kiểm điểm, lần này chủ động xung phong giết địch về quê khám bệnh, cũng có tên trong danh sách.

Bệnh viện lớn đến thôn quê Hồng Liên khám chữa bệnh, những người dân nơi đây, người bệnh lớn bệnh nhỏ đều cố gắng chịu đựng, đem theo người già và trẻ nhỏ đến thôn Tiểu Phong xếp hàng. Một mái che đơn giản được dựng trên quảng trường của xã, phân chia người dân thành nhiều nhóm nhỏ: "nhóm người bình thường, nhóm người khám phụ khoa, nhóm trẻ em."

Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu phụ trách hỏi sàng lọc ban đầu cho trẻ em không khoẻ, bận đến trưa, đội trưởng mang bánh bột ngô đến, Chu Ngôn Nho vội vàng từ chối, nói rằng ông ấy đã mang theo đồ ăn, mượn bếp của thôn để hâm nóng lại là được.

Để cho thuận tiện nên mọi người mang theo đồ ăn, đồ ăn mang đến đều là bánh màn thầu, những y bác sĩ trẻ tuổi được người nhà chuẩn bị bánh kếp hành lá, bánh nướng hành.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy trong tay trẻ em đều cầm bát cơm độn khoai lang và bánh bột ngô, khoảnh khắc đó cổ họng mọi người đều nghẹn lại, đem phần đồ ăn trong tay đổi lấy bánh ngô của lũ trẻ.

Tạ Tiểu Ngọc tìm một người dân để mượn nồi, lấy gạch vụn dựng tạm một cái bếp đơn giản, Đinh Tiểu Vưu cực kì bội phục: "Tiểu Ngọc, cậu biết làm bếp..."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Đây là kỹ năng không thể không có của người dân nông thôn bọn mình."

Mỗi năm đến mùa thu mọi người sẽ đi tu sửa đê điều, đội sản xuất sẽ đem theo một số người nấu ăn, các thím các cô đều dung bùn đất gạch vụn xây bếp.

Cái của cô làm rất đơn giản, đứa trẻ lúc nãy đã được ăn ô mai chua của cô nhanh tay nhặt về một bó củi.

Bánh màn thầu của cô và Đinh Tiểu Vưu cũng được đổi thành bánh bột ngô, người dân đem ra tất cả số mì họ cất giữ, nhưng bệnh viện có quy định, lúc khám bệnh nhất quyết không được nhận bất cứ cắc nào của người dân.

Đinh Tiểu Vưu vừa khóc vừa ăn sợi mì nghẹn ngào, vừa cảm động đỏ khoé mắt.

"Tiểu Ngọc, người trong thôn thật chất phác, bọn trẻ ở đây thật ngây thơ, cuộc sống vẫn còn rất đẹp, vì sao chúng ta đều gặp được những điều tốt đẹp như vậy?"

Ví dụ như đám người xấu nhà họ Tiết tác oai tác quái ở bệnh viện, cũng may sớm gặp báo ứng.

Tạ Tiểu Ngọc cười to: "Mình có tố chất thu hút những điều tốt lành, nhưng mà, mình gặp được rất nhiều người tốt."

Con người chị Hoa cực kỳ tốt.

Hôm nay cô mang theo một gói dưa cải muối của chị Hoa chuẩn bị.

Chị Hoa nói với cô, đừng đem theo nhiều thịt cá, rất dễ bị người khác đàm tiếu, dưa cải muối không phải đồ gì quý hiếm, đậu phụ nhà ai cũng có, trong thôn sẽ có người bán đậu phụ, làm một nồi dưa cải đậu phụ, vừa ngon miệng lại không bị lời ra tiếng vào.

Ở cổng làng Tạ Tiểu Ngọc mua được bốn miếng đậu phụ, tiêu, ớt khô đã phi thơm đem xào với dưa cải muối, sau đó cắt đậu phụ thành từng miếng nhỏ cho vào nồi dưa cải đang sôi, chỉ cần năm đến sáu phút đã xong món đậu phụ dưa cải.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 98



Củi được rút dần đi, chỉ còn lại một ít cành nhỏ để trong bếp giữ lửa, sau đó rắc thêm một ít hành, mùi vị này làm cho người khác nhìn không được ch** n**c miếng.

Người dân và trẻ nhỏ trong thôn đã đổi lương thực của y bác sĩ trong bệnh viện, không thể đi ăn món đậu phụ dưa cải của cô, vì thế món này vẫn được để lại.

Tạ Tiểu ngọc dùng hộp đựng thức ăn để lại một phần cho phó viện trưởng Chu, Phó viện trưởng Chu hít một hơi thật sâu: "Đậu phụ cuộn dưa cải, ngon là ngon ở miếng này."

Vị chua cay của dưa cải là vị mở đầu, đậu phụ tan ở vòm miệng, hoà với nước sốt của dưa cải, cắn vào một miếng đậu phụ vừa thơm vừa mềm, tay nghề nấu ăn của Tạ Tiểu Ngọc quả thực là thần bếp, làm sau có người không thích được chứ.

Cho dù trong tay có cầm cái bánh bột ngô, sau khi dùng nước sốt của món đậu phụ dưa cải chan lên, cũng là món ngon khó cưỡng, phó viện trưởng Chu một hơi ăn hết hai cái bánh bột ngô và một bát đậu phụ dưa cải, vẫn chưa đã thèm.

Khó trách lão Lí nói một cô gái tề gia nội trợ.

Lần trước ở bệnh viện cô đến giúp đồng chí cảnh sát hy sinh chỉnh sửa dung mạo, bố của ông rất tán thưởng Tạ Tiểu Ngọc, vừa khen Tạ Tiểu Ngọc, vừa bảo ông đánh cho thằng nhóc Chu Thành Phong một trận.

Nói cô gái nhỏ có người yêu rồi, Thành Phong vẫn nhìn người ta chằm chằm, ông Chu không có người cháu vô đạo đức như vậy.

Chu Ngôn Nho thay con trai bảo đảm nhân phẩm, nói rằng con trai không phải kẻ hạ lưu như vậy, không ngờ rất nhanh đã bị vả mặt, tên nhóc đó trở về đội gọi điện về nói em gái gửi vào cho nó một tấm ảnh chụp chung với Tạ Tiểu Ngọc.

Tên nhóc hạ lưu, Chu Ngôn Nho ngậm ngùi nghĩ, đợi lần sau tên đó về, nhất định phải đánh cho một trận thật đau!...

Tạ Tiểu Ngọc mời tất cả đồng nghiệp đến khám bệnh ở đây tới ăn đậu phụ dưa cải, chỉ trừ Cung Lam.

Cung Lam và Tạ Tiểu Ngọc bất hoà, ngại không dám lại gần bếp lò, chỉ có thể ăn bánh bột ngô uống nước lọc, càng thêm khó ăn.

Cô ta nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần Tạ Tiểu Ngọc mời cô ta ăn đậu phụ dưa cải, cô ta sẽ miễn cưỡng tha thứ cho Tạ Tiểu Ngọc xích mích với mẹ nuôi cô ta, nhưng đậu phụ dưa cải trong nồi ăn hết rồi, đến nước sốt cũng không còn mà không có ai mời cô ta.

Cô ta vỗ vỗ tay phủi đi vụn bánh, lấy ra một túi đồ kế hoạch hoá gia đình, chỉ chỉ ngón tay, phân công hai người một nam một nữ.

"Hai cô cậu lại đây, mỗi người một túi, Tiểu Triệu và Tiểu Lý sẽ đến đến phổ biến cho nam đồng chí, Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu phổ biến cho nữ đồng chí, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành."

Chu Ngôn Nho nói: "Phó chủ nhiệm Cung, vì sao cô để cho bốn người trẻ tuổi chưa kết hôn đi phổ biến vậy, làm sao bọn họ mở miệng được, vẫn nên để cô đi đi."

Cung Lam cười: "Đều là người của bệnh viện thì không nên phân biệt kết hôn hay chưa, mỗi lần chúng ta đến nông thôn khám bệnh, kiến thức sinh sản và kế hoạch hoá gia đình, thường là những người chưa kết hôn đi truyền đạt."

Nói thật, ai mà mở miệng được chứ, nhất là những ông lão thích đùa, không thèm để ý, phụ nữ càng ngại ngùng, cứ như trong tay họ cầm là cầm thú dịch bệnh không bằng.

Cho dù Tạ Tiểu Ngọc đi, xem cô có thể mở miệng được không, không được thì cút về....

Đinh Tiểu Vưu cười khổ ôm một túi đồ kế hoạch hoá gia đình, ngại ngùng không biết làm thế nào, nếu sớm biết đi khám bệnh miễn phí sẽ bị giao nhiệm vụ "phổ cập giáo dục", nói thế nào cô cũng không đi.

Tạ Tiểu Ngọc tiếp thêm sức cho cô: "Chúng ta là nhân viên của bệnh viện, sợ gì chứ, cậu may mắn ở khoa nhi, nếu như ở khoa phổ thông, phải đi tiêm cho các nam đồng chí, cậu phải làm sao, đây là công việc, chỉ cần luyện thêm vài lần sẽ không ngại nữa." Tạ Tiểu Ngọc dùng kẹo dỗ trẻ con trở về nhà, gọi bọn trẻ gọi các mẹ, các thím của bọn trẻ đến, phụ nữ ban đầu cũng không tiếp nhận được, Tạ Tiểu Ngọc giải thích cho kiến thức vệ sinh, phần lớn phụ nữ sinh con xong đều có bệnh phụ khoa. Tạ Tiểu Ngọc nói: "Sau Khi mọi người lắng nghe nghiêm túc, mỗi người nhận mấy cái mang về, tôi sẽ cho mọi người bài thuốc đông y để chữa viêm nhiễm phụ khoa, có hai loại, một loại là đun lên để ngồi rửa, một loại điều trị bên trong, tất cả đều không phải loại thuốc gì đắt đỏ, không tốn mấy đồng bạc, nhưng tiền không mua được sức khoẻ, các nữ đồng chí nhất định phải quan tâm đến sức khoẻ của chính mình." Vừa nghe còn có chuyện tốt như vậy, hai chữ miễn phí đã thu hút rất nhiều phụ nữ chưa kết hôn. Còn có những bác gái lớn tuổi cũng đến, nghe giúp cho con gái nhà mình đã gả đi để lấy bài thuốc, đề phòng vạn nhất, dù sao những cách này cũng không phải là chuyện gì xấu.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 99



Tạ Tiểu Ngọc tuyên truyền xong, các chị gái đều nói: "Nếu như đàn ông nhất định không chịu hợp tác thì làm thế nào?"

Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt, cô làm gì biết phải làm thế nào chứ!

Đinh Tiểu Vưu nhớ tới một chuyện, có lần chị dâu cô cầm gạch đuổi anh trai cô ra khỏi phòng, cô nói: "Vậy thì lấy ra một cục gạch, không phối hợp thì đuổi ra, người nào vội người đó hợp tác."

Tạ Tiểu Ngọc quay đầu nhìn Vưu Tiểu Đinh: "Cậu hiểu nhiều thật đấy."

Vưu Tiểu Đinh: "Chị dâu mình từng doa anh trai mình”

Các chị gái cười lớn, không khí lập tức sôi nổi hơn nhiều, sau khi nói chuyện rõ ràng, mọi người đều cảm thấy kiến thức kế hoạch hoá gia đình có gì ngại ngùng, còn hỏi Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu có người yêu chưa.

Tạ Tiểu Ngọc cởi mở nói có rồi.

Vưu Tiểu Đinh nói: "Tôi mới huỷ hôn với vị hôn phu có hôn ước từ bé."

"À, người trong thành phố nghĩ thoáng thật đấy, vì sao nói huỷ liền huỷ chứ?"

"Như thế này đã là gì, đôi bên không thích, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt, tôi và anh ta đều có ý như vậy, đôi bên nói với người nhà mình, hai nhà còn cùng nhau ăn một bữa cơm, điều này không tốt sao?"

Đinh Tiểu Vưu nhìn thấy các vẻ mặt khác nhau của mọi người, cười giải thích: "Bây giờ đã tự do hôn nhân rồi, tôi không thích cuộc hôn nhân sắp đặt, nói không chừng có thể là bi kịch."

Có một người trong đám đông bỏ túi đồ kế hoạch hoá gia đình xuống đi về, miệng còn lẩm bẩm: "Cha mẹ làm chủ, hôn nhân từ nhỏ đã được ước định, vì sao có thể không tuân theo chứ?"

Tạ Tiểu Ngọc nhìn sang vị thím bên cạnh khuyên cô: "Bà Kim, Vân Trân không đồng ý, bà..."

"Việc nhà tôi không đến lượt các người quản."

Tạ Tiểu Ngọc không quan tâm ba bảy hai mốt, lập tức lớn tiếng nói: "Các chị gái, tôi thực sự biết một vụ thảm án cưỡng ép, cả nhà họ đều phải vào tù, cho thấy dưa ép chín không nhọt, không nên nhé."

Bà Kim vừa nãy oán khí trùng trùng, cuối cùng không đi, nán lại để nghe chuyện không may.

"Vì sao phải đi tù chứ?"

Lúc Tạ Tiểu Ngọc muốn thay Đinh Hồng Tuệ phân trần, Đinh Hồng Tuệ đã nói rằng: "Nếu như trải nghiệm của tôi có thể đủ cảnh tỉnh người khác, đủ để cứu rỗi một cô gái bất hạnh như chị, chị cảm thấy nó có giá trị."

Tạ Tiểu Ngọc giấu đi tên của Đinh Hồng Tuệ, dù sao cô còn có con gái, sợ ảnh hưởng tới con gái ủa cô, cô thay đổi tên họ, thay đổi một số chỉ tiết.

Cô kể đại khái sự việc: "Cô gái đó thoát không khỏi sự cưỡng ép của người nhà cô ấy, nhẫn nhục chịu đựng tìm chứng cứ, mấy năm sau đưa người nhà đó tống vào tù, còn cô ấy cũng được giải thoát bắt đầu cuộc sống mới."

"Trời ạ, còn có người phụ nữ tâm ngoan ý độc như thế sao, đến chồng mình cũng tố cáo?"

Bà Kim kinh ngạc, cảm thấy người phụ nữ Tạ Tiểu Ngọc kể đến không có đạo đức, quả thực là cực kỳ độc ác.

Tạ Tiểu Ngọc còn kinh ngạc hơn bà ta.

"Bà Kim, bà đang đứng từ góc nhìn và thân phận của một người mẹ chồng để đánh giá, nhưng bà thử đổi lại để nghĩ xem, bây giờ, nếu như có một kẻ xấu bắt bà làm vợ hắn ta, nếu bà không đồng ý sẽ đánh gãy chân con trai bà, đem chồng bà tống vào tù, nếu bà muốn chết sẽ g**t ch*t cả nhà bà, bà nói xem bà có hận người đó không?"

Bà Kim đỏ mặt: "Tôi đã bế cháu rồi, cô còn đem bà già này ra làm trò đùa."

Tạ Tiểu Ngọc không vội không hoảng: "Bà Kim là người nuôi dưỡng con gái, khổ cực cần cù lao động, cháu thấy bà lúc trẻ cũng là một mỹ nữ của mười tám thôn nhỉ, nếu đổi thành lúc người còn trẻ, có người xấu g**t ch*t chồng chưa cưới của bà, đánh gãy chân anh em trong nhà, bà có cơ hội chăng nhe không báo thù?"

Bà Kim không nói chuyện, cúi đầu bước đi.

Chị Khanh bên cạnh âm thầm nói cho Tạ Tiểu Ngọc, nhà bà ấy vốn dĩ vui vẻ làm đám cưới rước con dâu đính hôn từ nhỏ, nhưng cô gái đó không chịu, đòi về nhà.

Nhưng bà Kim vì để cưới được cô gái đó đã tốn không ít tiền, bây giờ không thể từ hôn, cưỡng ép cô gái đó kết hôn.

"Chuyện này mọi người trong thôn không ai đến khuyên giải?" Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.

"Chúng tôi khuyên rồi, bà ấy không nghe lọt tai."

Chị Khanh chỉ vào đầu, đè thấp giọng nói: "Con trai bà ấy lúc nhỏ bị ngã hỏng đầu, không dễ gì kết thông gia, vì thế dựa vào việc đính hôn từ lúc nhỏ không buông."...

Bà Kim về đến nhà, vào nhà nhìn người đang bị nhốt Thẩm Vân Trân, nhà của cô ở ngay cạnh quảng trường của xã, những lời lúc nãy Tạ Tiểu Ngọc nói, Thẩm Vân Trân đều nghe thấy cả, cho cô một suy nghĩ khác.

Thẩm Vân Trân nói: "Thím, thím hai của cháu nhờ cháu về quê dưới danh nghĩa của con gái bà ấy, cháu thật sự không phải là người đính hôn cùng gia đình của thím, bây giờ cháu có thể có cơ hội trở lại thành phố, các người không cho cháu trở về, bắt buộc cháu ở lại đây kết hôn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back