Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 70



Kha Tú không nói nên lời: "Em muốn nói thì cứ nói, chị không ngăn."

"Vậy không được." Miêu Xảo Chân nói: "Văn Tiến dặn em là phải nhìn theo chị dâu, chị dâu làm gì, nói gì, em sẽ làm cái đó nói cái đó, không được tự ý quyết định."..

Nhà của Nghiêm Dặc là căn nhà hai tầng xây gạch đỏ, bước vào đại viện, Nghiêm Dặc đưa tay chỉ.

"Căn nhà sáng đèn phía trước đó là nhà của ông bà nội, đám người đứng ở cửa kia là cả gia đình cô, gia đình cả bác dâu cả và bác gái ba cũng trở về."

Lúc này, Hà Tú Phân đang nắm lấy tay cô của Nghiêm Dặc, đưa mắt nhìn về phía cổng đại viện.

Nhìn thấy mấy người Tạ Tiểu Ngọc, Hà Tú Phân nức nở bước xuống bậc thang: "Là tiểu Dặc đấy à, cái thằng chết tiệt này, sao bây giờ cháu mới trở về, bà nội nhớ cháu muốn chết đi được."

Nghiêm Dặc trầm mặc, năm ấy anh nhặt được hòn đá dính máu nói mẹ anh bị người hại chết, cô cũng là kẻ đầu sỏ, nhưng bà nội chỉ khóc lóc nói đó là tai nạn, ông nội cầm thắt lưng da đánh anh, không cho phép anh nhắc lại.

Sau đó sức khỏe của em gái càng ngày càng kém, anh bế em gái tới bệnh viện, bác sĩ nói em gái ăn phải đồ ăn tương khắc sinh ra độc tính, em gái còn quá nhỏ không thể chịu nổi. Khoảnh khắc đó, anh đã không còn tình cảm gì với cái nhà này rồi.

Ngoài miệng nói quan tâm, muốn sống muốn chết, nhưng tại sao lại chăm sóc cho em gái một cách qua loa lấy lệ như vậy?

Nếu không nhờ có hàng xóm nhà bên cạnh chạy đến trường tìm anh, có lẽ anh đã không biết, trong lúc anh ở trường, em gái không có ai chăm sóc, bảo mẫu kia không biết chăm trẻ con, cho em gái anh ăn uống bừa bãi. Lúc đó, bà nội chỉ khóc nói là mình sơ suất.

Nhưng anh từng nghe cha kể, hồi cô còn nhỏ, bà nội thương cô chăm cô rất tốt, sao đến em gái anh lại thành sơ suất...

Nghiêm Dặc biết đám hàng xóm nhiều chuyện đều đang đứng ở cửa, theo dõi hành vi cử chỉ của anh.

Năm anh rời đi, thanh danh của anh đã bốc mùi.

Bốn năm sau mới trở lại, nếu anh vẫn không có øì thay đổi, người của cả cái đại viện này sẽ khinh bỉ anh, sẽ trách cha anh không biết dạy dỗ con trai, theo đó cũng nói cha anh bất hiếu.

Nhưng nếu muốn anh giả vờ làm cháu ngoan, anh không làm được, cha anh cũng không làm được, vì vậy cha anh mới lựa chọn ở ký túc xá của đơn vị không trở lại.

Nghiêm Dặc nhìn thấy cả gia đình nhà cô đứng ở sau lưng bà nội, thời đại này đã tốt hơn trước, cô đeo vàng bạc khắp người, quần áo gọn gàng xinh đẹp.

Hai mắt của anh dần trở nên đục ngầu.

Mẹ của anh chết, vậy mà cô càng sống càng dễ chịu, giờ còn muốn anh phải bắt tay giảng hòa với cô, anh không làm được.

Chờ lát nữa bà nội nhào tới, anh có khả năng sẽ vô thức tránh né, đến lúc đó sẽ lại bị mọi người trách cứ, khiến thanh danh của anh càng thối hơn....

Tạ Tiểu Ngọc thở thật dài, lúc bà nội Nghiêm Dặc sắp nhào tới ôm cháu trai khóc lóc, cô đẩy Nghiêm Dặc đã sắp không thể đè ép được oán khí ra.

Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc khóc còn lớn tiếng hơn cả Hà Tú Phân, giống như người tìm được người thân sau nhiều năm thất lạc.

Cô đi tới đỡ lấy Hà Tú Phân, hét lên: "Bà nội, cháu cũng nhớ bà muốn chết nha."

Hà Tú Phân dụi dụi mắt, ai đây...

“Cháu là?"

"Bà nội, cháu chính là cháu dâu mà bà vẫn luôn nhớ mong đây, tự dưng có thêm nhiều người thân thế này, cháu không nhịn được khóc."

Tạ Tiểu Ngọc hết cười lại khóc, vừa khóc lại cười, như thể cô thật sự rất xúc động.

Hà Tú Phân:... Tạ Tiểu Ngọc thút thít mấy cái, lau sạch nước mắt.

Tới đi, cứ biểu diễn đi, sao không diễn tiếp nữa. Chậc, vẫn còn kém xa Tạ Đông Hải!

Lúc trước cô và Tạ Đông Hải cùng diễn vai cha hiền con hiếu, chỉ có người thông minh như ông Qúy mới nhìn ra, không biết ở đây được mấy người nhìn ra.

Ha ha ha:......

Hà Tú Phân lập tức điều chỉnh lại trạng thái, trách cứ nói: "Cháu xem cháu giỏi ăn nói chưa này, tuy đều là mấy lời dỗ bà, nhưng bà vẫn rất vui."

Hà Tú Phân cười híp mắt nói, xem ra đối tượng cháu trai bà ta tìm, là một người miệng lưỡi trơn tru.

Mới lần đầu gặp mặt đã suy nghĩ nhiều thế này, bà ta tin mấy người hàng xóm của bà ta đều nhìn ra được.

Người ngoan ngoãn biết điều mới khiến người thích, đối tượng cháu trai tìm láu cá tỉnh ranh thế này, chắc hàng xóm và ông cụ nhà bà ta đều sẽ không thích.

Quả nhiên, đám hàng xóm xung quanh đều tỏ ra khinh bỉ, coi thường hành vi này của Tạ Tiểu Ngọc, theo đó cũng có ấn tượng không tốt với cô.

Tạ Tiểu Ngọc làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, xúc động nắm lấy bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của Hà Tú Phân, giải thích.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 71



"Đương nhiên là cháu nghe anh Nghiêm Dặc kể, càng nghe nhiều, cháu càng khao khát có được gia đình giống như ông bà."

"Nó nói chúng ta cái gì?"

Hà Tú Phân có nhiều con trai, cũng nhiều cháu trai, nhưng Nghiêm Dặc là người không nghe lời nhất, phản nghịch nhất trong đó. Bà ta đoán, lời từ miệng đứa cháu phản nghịch nói ra đều không hay ho gì.

Tạ Tiểu Ngọc phớt lờ câu hỏi của lão hoa sen trắng, nhìn mấy người hàng xóm xung quanh, chạy đến trước mặt một bà cụ quý khí bức người, cảm động nói: "Bà chắc là bà Tiền phải không ạ?"

Bà Tiền:...

"Cô bé, sao cháu biết?"

Bà ấy vốn có ấn tượng đầu tiên rất tốt về Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì cô bé này rất xinh đẹp, người xinh đẹp luôn đặc biệt khiến người thích.

Nhưng cô bé này vừa gặp mặt đã biểu diễn tiết mục tình thâm, khiến ấn tượng của bà ấy dành cho Tạ Tiểu Ngọc lao thẳng xuống dốc.

Bà ấy làm hội trưởng hội phụ nữ cả đời, đã sớm luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tỉnh, có thể phân biệt được là thật tình hay giả vờ.

Nhưng bây giờ bà ấy không rõ, sao Tạ Tiểu Ngọc có thể nhận ra mình trong đám đông này?

Lúc Tạ Tiểu Ngọc cười, một giọt nước mắt vừa lúc chảy ra từ trong khóe mắt của cô.

Cô nói: "Là anh Nghiêm Dặc kể cho cháu nghe. Hồi ở thôn Sơn Thanh, anh Nghiêm Dặc thường xuyên nhắc tới các thím các bà ở đại viện với cháu, đặc biệt là bà Tiền, anh ấy kể hồi nhỏ anh ấy hay nghịch ngợm gây họa, toàn trốn ở nhà bà, nói bà Tiền rất tốt."

"Anh Nghiêm Dặc còn kể, có lần anh ấy bị ông nội đánh bằng thắt lưng da, bà nội ruột cũng không ngăn được, may nhờ có bà Tiền kéo được anh ấy lại, đưa về nhà bôi thuốc, bà còn gói sủi cảo cho anh ấy ăn, đến giờ anh ấy vẫn nhớ hương vị sủi cảo hồi đó."

"Tiểu Dặc còn nhớ à?" Ấn tượng của bà Tiền về Tạ Tiểu Ngọc lập tức bùng nổ.

Tạ Tiểu Ngọc lại chạy đến chỗ một người phụ nữ trung niên khác, nói: "Thím là thím Lý ạ?”

"Đúng đúng, tôi họ Lý, con gái, sao cháu biết?"

Tạ Tiểu Ngọc thút thít nói: Anh Nghiêm Dặc kể ạ, anh ấy kể năm đó Tinh Tỉnh lên cơn sốt, may nhờ có thím Lý phát hiện ra chạy tới trường học tìm anh ấy, anh ấy nói sẽ nhớ mãi ân tình này của thím."

Tạ Tiểu Ngọc điểm danh từng người từng người xung quanh, cũng nói chính xác chỉ tiết năm đó, dỗ mấy thím mấy bác tâm hoa nộ phóng. "Các thím các bà ơi, mọi người không biết hồi còn ở thôn Sơn Thanh, anh Nghiêm Dặc phải làm gì đâu, ngày nào cũng phải làm việc ở mỏ đá suốt mười hai tiếng, anh ấy nói nếu không nhờ có sự tử tế của mọi người với anh ấy năm đó, nghĩ đến một ngày nào đó có thể trở về, chắc anh ấy không thể chống đỡ được dù chỉ một ngày."

Nghiêm Dặc:...

Anh có nói không? Anh không.

Chẳng trách trên đường đi, Tiểu Ngọc hỏi anh cặn kẽ về chi tiết của từng người trong đại viện, giờ nhìn cô diễn xuất, anh suýt nữa không nhịn được bật cười.

Tiểu Ngọc nói, nếu anh không khống chế được cơn giận, không diễn được, vậy anh cứ cúi đầu không cần phải nói gì cả.

Vì vậy, Nghiêm Dặc cúi đầu xuống.

Thím Lý đỏ ửng mắt nói: "Năm tiểu Dặc đi, tiểu Dặc mới mười sáu thì phải?"

Bốn năm qua bị bà nội của Nghiêm Dặc tẩy não, bà ấy luôn nghĩ thằng bé này phản nghịch bất hiếu, nhưng năm đó anh cũng mới mười sáu tuổi, còn vừa mất đi mẹ ruột, ai gặp phải chuyện đó cũng không thể chịu đựng được.

Bà Tiền không nhịn được rơi nước mắt, Nghiêm Dặc cũng coi như là người bà ấy nhìn lớn lên, giờ vừa cao lại gầy thế này, không biết thằng bé đã phải ăn bao nhiêu khổ. Vừa rồi bà ấy còn nhận định Tạ Tiểu Ngọc giả vờ.

Nghĩ đến đây, bà ấy lại cảm thấy áy náy, hóa ra mấy năm nay Nghiêm Dặc chưa từng quên mấy người hàng xóm bọn họ, vậy chắc chắn anh cũng không quên ông bà nội.

Cái bà Hà Tú Phân này, cứ cách năm ba ngày lại khóc lóc kể lể nhớ cháu trai, bây giờ cháu trai dẫn cháu dâu trở lại, bà ta lại không cho cháu dâu tương lai mặt mũi ở ngay trước cửa nhà, đúng là càng ngày càng hồ đồ.

Bà ấy đưa mắt lườm Hà Tú Phân.

Hà Tú Phân:......

Tạ Tiểu Ngọc thở dài nói: "Hôm nay quá muộn rồi, cháu còn muốn nói chuyện cũ với ông bà nội, cám ơn các thím các bà đã quan tâm."

Lúc rời đi, mấy người hàng xóm đều hài lòng nói: "Tiểu Dặc đúng là đứa bé ngoan, đến giờ vẫn còn nhớ chúng ta."

"Đúng vậy, tôi giúp đỡ em gái thằng bé chữa mụn một lần, thằng bé vẫn còn nhớ hồi đó đống rau cỏ trong vườn nhà tôi, đúng là đứa trẻ có lòng."

Nghiêm Dặc:..

Những chỉ tiết này, đều do trí nhớ anh tốt, gặp chuyện gì đều sẽ không quên được.

Nhưng dường như thanh danh thối hoắc của anh đã được tẩy trắng một nửa rồi. Nghiêm Chính Sinh phất tay nói: "Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà ăn cơm thôi."...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 72



Kha Tú và Miêu Xảo Chân bưng bát vịt hầm thiên ma lên, dọn cơm.

Cảnh tượng vừa nãy đều khiến bọn họ trố mắt nghẹn họng.

Trên bàn cơm, mọi người cũng hiểu lòng không nói chuyện gì, chờ ăn cơm xong rồi lại nói, nhưng không biết cô của Nghiêm Dặc bị chập sợi dây thần kinh nào, cố nhắc lại chuyện xưa.

"Tiểu Dặc, cháu không thể đổ lỗi cái chết của mẹ cháu lên đầu cô được, đó là tai nạn, cháu và cha cháu cứ cắn chặt chuyện đó là sao."

Nghiêm Dặc đã c*n m** d*** đến chảy máu, tay đặt ở dưới gần bàn ăn siết chặt thành quyền, nếu không phải là cách chiếc bàn ăn, anh đã vung nắm đấm qua rồi.

Nhìn thấy vẻ hung dữ này của Nghiêm Dặc, Nghiêm Bạch Huệ thật sự hơi sợ.

Bà ta nức nở nói: "Cha ơi, cha xem ánh mắt như muốn giết người của tiểu Dặc kìa, nếu gặp nhau ở ngoài đường, có khi nó đã g**t ch*t con rồi."

Nghiêm Bạch Huệ là con gái, là bảo bối của cả nhà. Hồi Tinh Tinh mới ra đời, Nghiêm Bạch Huệ còn ghen tuông nói giờ mình đã không phải là cô con gái duy nhất, có thể thấy bà ta được nhà họ Nghiêm cưng chiều đến mức nào.

Anh trai, cháu trai cháu gái đều không thể so với bà ta, đám chị dâu có là gì, ha ha...

Vì vậy, lúc Nghiêm Bạch Huệ làm nũng, không ai dám lên tiếng nói gì, đến Nghiêm Chính Sinh cũng không cho phép ai bắt nạt con gái mình.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, Nghiêm Bạch Huệ đắc ý liếc nhìn Nghiêm Dặc, chỉ cần cha mẹ không chết, không ai có thể làm gì được bà ta.

"Ầm", Tạ Tiểu Ngọc vỗ mạnh đôi đũa trong tay vào trên bàn ăn, chợt đứng bật dậy.

Hành động này của cô lập tức dọa tất cả mọi người đều sợ hãi, nghĩ cô muốn mắng chửi người.

Nghiêm Bạch Huệ thầm cười khẩy trong lòng, diễn xuất của Tạ Tiểu Ngọc vừa nãy không thể lừa được bà ta, cứ để cha nhìn xem, bộ mặt thật của đối tượng mà đứa cháu trai cha coi trọng nhất là như thế nào...

Ngay sau đó, Tạ Tiểu Ngọc đi ra sau lưng Nghiêm Dặc, giơ một tay lên che mắt anh, một tay ôm lấy đầu anh:

"Ông nội, anh Nghiêm Dặc tận mắt chứng kiến cái chết thảm của mẹ chồng cháu, bất kể ai nhắc tới, anh ấy đều không thể khống chế được muốn đánh người khiêu khích mình, trong y học gọi đây là phản ứng k*ch th*ch, nếu cô cứ tiếp tục k*ch th*ch anh ấy, có bị đánh chúng cháu cũng sẽ không xin lỗi đâu!"

Nghiêm Bạch Huệ:..."Còn có loại bệnh này à, cô không lừa gạt tôi chứ?"

Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh nói: "Cô cứ tới bệnh viện hỏi xem, cháu g**t ch*t mẹ ruột của cô, lại nói với cô chuyện này không liên quan gì đến cháu, cô không được ghi hận cháu, cô thử xem có muốn đánh chết cháu không?"

Nghiêm Bạch Huệ:...

Hà Tú Phân:...

Tạ Tiểu Ngọc ôm lấy Tinh Tinh, kéo Nghiêm Dặc lên, lại gọi cặp song sinh: "Ông nội, cảm xúc của anh ấy không ổn định, chúng cháu trở về phòng trước đây, cũng không biết có thể xoa dịu anh ấy được không, chúng cháu xin lỗi vì tối nay không thể nói chuyện với ông được."

Nghiêm Chính Sinh thở dài, trừng mắt nhìn con gái, bầu không khí vốn đang tốt đẹp, nó lại cứ thích gây chuyện.

"Các cháu đi nghỉ trước đi, có gì ngày mai lại nói."

Hà Tú Phân nhẹ nhàng nói với Nghiêm Tinh nói: "Tinh Tinh, tối nay cháu ngủ với bà nội nhé, bà nội thích Tinh Tinh nhất, bà kể chuyện cho cháu nghe nhé."

Một, hai, ba...

Nghiêm Tỉnh nhìn bà ta, đột nhiên hét ầm lên: "A.. mụ phù thủy muốn ăn thịt người, chị ơi cứu mạng!" Sau đó, cô bé ngã ở trong lòng Tạ Tiểu Ngọc, trợn mắt co giật.

Chỉ cần bà cụ dám động vào cô bé, cô bé sẽ giả vờ sợ hãi bất tỉnh, đây chính là tuyệt chiêu cô bé tập luyện với anh Cá Nhỏ rất nhiều lần, mới đạt tới hiệu quả làm anh Cá Nhỏ hài lòng.

Hà Tú Phân bị tiếng hét này dọa sợ đến suýt tái phát bệnh tim: "Đứa bé này bị làm sao vậy!"

"Bị bệnh người sống không thể đến gần."

Tạ Tiểu Ngọc vội dỗ dành Tinh Tinh, cô chỉ muốn cô bé giả vờ nhát gan sợ hãi thôi, chứ nào cần hiệu quả nghiêm trọng thế này, chắc chắn là Cá Nhỏ dạy rồi.

Tạ Tiểu Ngọc ném cho Cá Nhỏ ánh mắt "Em hãy chờ đấy".

Cá Nhỏ bĩu môi, hồi ở quê, có lần cậu bé nhìn thấy một đứa trẻ bị bóng đè lúc nửa đêm mà lên cơn co giật, nên mới có phản ứng chân thật đến vậy.

Tạ Tiểu Ngọc lập tức vào trạng thái, bịa chuyện.

"Ông nội ơi, năm đó trong thôn có tang sự, không biết đứa bé nào dẫn Tinh Tinh tới linh đường, em ấy nhìn thấy cụ già qua đời đó rồi bị hoảng sợ, có thể là bà nội nhìn giống cụ già đó, Tinh Tinh đã sợ hãi đến ngất xỉu rồi, cháu thấy bà nội đừng không đến gần Tinh Tỉnh thì hơn."

Hà Tú Phân:.. thế này là đang nguyền rủa bà ta đi chết đấy à? Nghiêm Chính Sinh tin thật, vội vàng nói: "Vậy mau đưa con bé đến bệnh viện đi."

"Đương nhiên là phải đưa tới bệnh viện rồi!"...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 73



Thím Lý đứng ở trong sân nhìn thấy nhà họ Nghiêm hoảng hoảng hốt hốt chạy đi bệnh viện, nghỉ ngờ nói: "Tôi nghe Hà Tú Phân nói, Tạ Tiểu Ngọc có mệnh xui xẻo, buổi tối ngày đầu tiên đến nhà cha ruột đã phải gọi xe cứu hỏa. Bà xem, hôm nay vừa đến cửa, nhà người ta đã phải đi tới bệnh viện rồi, ai bị bệnh à?"

Bà Tiền cũng rất lo lắng, chạy tới hỏi là ai đi bệnh viện, người nhà họ Nghiêm nói là Nghiêm Tinh, còn về phần những chuyện khác thì không chịu nói.

Đến bệnh viện, bác sĩ khám nói không có vấn đề gì, khám tổng quát cho Nghiêm Tinh rồi nói không cần nhập viện, người nhà đưa về nhà nghỉ ngơi.

Bác sĩ còn đặc biệt căn dặn, sau này đừng để cô bé nhìn thấy thứ cô bé sợ.

Hà Tú Phân sẫm mặt trở về nhà, bà ta chính là "Thứ" làm Nghiêm Tinh sợ, bây giờ bà ta không có lý do gì để giữ cháu gái ở lại.

Sau khi về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc đưa Tinh Tinh về thẳng phòng, chờ người nên đi đều đã đi cả, cô cù ký Nghiêm Tinh: "Tinh Tinh, đừng giả vờ nữa."

Tinh Tinh mở mắt ra, thấy trong phòng chỉ có các anh và chị, cô bé cười hì hì: "Hắc hắc hắc..."

Tạ Tiểu Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười, Tinh Tinh và Cá Nhỏ tỉnh ranh thế này, cô phải quản thế nào đây? May là vẫn còn Cá Lớn ngoan ngoãn.

Nghiêm Dặc cảm thấy cực kỳ bội phục, nếu anh và cha anh có một người giống như Tiểu Ngọc, bọn họ cũng không đến mức bị đạo đức bắt cóc tới không thể phản kích.

"Tiểu Ngọc, vậy em định bao giờ nói cho ông nội biết chuyện sẽ dẫn Tỉnh Tỉnh đi cùng?"

"Bây giờ luôn, tranh thủ bầu không khí lúc này đang tốt, giờ nói ra, là ngày mai chúng ta có thể rời đi."..

Hà Tú Phân ngồi ở dưới phòng khách rất lâu, mọi chuyện không dễ dàng nư bà ta nghĩ, cháu trai kiếm đâu ra đứa cháu dâu không bình thường thế này?

Bà ta hỏi: "Chính Sinh, ông thấy Tinh Tinh bị dọa đến bất tỉnh thật hay là giả vờ?"

Nếu đúng là Tinh Tinh sẽ bị dọa đến bất tỉnh ngay khi bà ta đến gần, vậy bà ta không có lý do gì yêu cầu con trai và cháu trai để Tinh Tinh ở lại.

Nghiêm Chính Sinh không nghi ngờ gì cả, vừa rồi bản thân ông ấy bị dọa sợ, may mắn là bác sĩ khám nói không sao.

Ông ấy nói: "Bà thử giả vờ ngất xỉu đi, một đứa bé mới sáu, sao biết giả vờ. Tôi thấy, đối tượng của tiểu Dặc rất tốt, có thể yên tâm giao Tinh Tinh cho con bé đưa về chăm sóc." Tạ Tiểu Ngọc để ba đứa bé ở lại trong phòng, mình cùng đi xuống phòng khách với Nghiêm Dặc, bác dâu cả, bác gái ba, còn cả cô của Nghiêm Dặc cũng ở đây.

Nghiêm Chính Sinh hỏi Tạ Tiểu Ngọc sao muộn thế này rồi còn không đi ngủ, xuống đây làm gì?

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Ông nội ơi, ông cũng thấy trạng thái của Tinh Tinh rồi đấy, ngày mai cháu định đưa Tinh Tinh trở về Bình thành."

"Cũng được."

Nghiêm Chính Sinh thật sự thương vợ và con gái, con trai cháu trai đều xếp phía sau. Lúc này, ông ấy vẫn còn giải thích với Tạ Tiểu Ngọc.

"Thật ra bà nội các cháu cũng có lòng tốt, cả hai các cháu đều đi học đi làm, sao có thời gian chăm em gái, bà ấy chỉ muốn giúp các cháu giảm bớt gánh nặng thôi, các cháu đừng trách bà nội."

"Tự nhiên là bọn cháu sẽ không trách bà nội rồi, chỉ là ông nội nói đúng, gánh nặng của cháu và anh Nghiêm Dặc thật sự quá lớn."

Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu, ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Nghiêm Bạch Huệ cười khẩy nói: "Các cháu khăng khăng muốn đưa Tinh Tinh đi, giờ lại khóc lóc nói gánh nặng của mình quá lớn, cháu muốn làm gì?”

Tạ Tiểu Ngọc như bị dọa sợ, đỏ ửng hai mắt nói: "Cháu luôn coi ông bà nội là người thân, vậy mà đến nói thật lòng cũng không có tư cách nói ạ?"

Nghiêm Dặc không muốn Tạ Tiểu Ngọc phải chịu ủy khuất, rõ ràng là anh từng nói cha sẽ đưa tiền tiết kiệm cưới vợ mẹ để lại cho anh cho cô, cô không cần phải khóc lóc than nghèo với ông nội.

Anh lẳng lặng gãi gãi sau lưng Tạ Tiểu Ngọc, ý là anh có tiền.

Tạ Tiểu Ngọc đánh rớt tay anh xuống: "Anh Nghiêm Dặc, anh không cần phải gánh vác tất cả mọi chuyện một mình, thật ra ông bà nội rất quan tâm, rất thương anh và Tinh Tinh. Chúng ta có khó khăn, ông nội cũng đã hỏi tới, sao anh vẫn còn muốn lừa ông bà nội thương anh nhất?"

Nghiêm Dặc:.. anh đã đoán ra được phần nào, Tiểu Ngọc đang muốn xin ông nội tiền sinh hoạt cho Tinh Tỉnh.

Bởi vì từ lúc em họ anh ra đời đến giờ, tháng nào ông nội cũng trợ cấp cho hai mươi đồng tiền sinh hoạt, tính ra đã cho được mười tám năm, vẫn giờ vẫn còn cho.

Tiểu Ngọc đang muốn tranh thủ xin cho Tỉnh Tinh.

Vậy anh cứ cúi đầu không nói gì là được. Không được, vợ đã chủ động xuất kích rồi, anh cứ giả chết thì sao đáng mặt đàn ông, phải phối hợp với cô....
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 74



Nghiêm Dặc ngẩng đầu lên, nói: "Ông nội, bà nội, đều do cháu trai vô dụng, ai bảo cháu vừa thi đã đạt hạng nhất, bị bác Tống ấn đầu đưa vào đại học công an, cháu đã nói là cháu không đi học muốn đi làm kiếm tiền, nhưng bác Tống rút gậy ra đánh cháu, bằng không giờ Tiểu Ngọc đã không cần phải vất vả một mình. hay là cháu thôi học đi làm kiếm tiền."

Cháu trai chủ động gọi ông nội, có vẻ trong mấy năm cháu xuống thôn Sơn Thanh đập đá, tính cách sắc bé cũng đã bị mài mòn rất nhiều, giờ đã biết nhượng bộ.

Nghiêm Chính Sinh phản đối nói: "Cháu không được có ánh mắt nông cạn như vậy, nhất định phải học xong đại học."

Tạ Tiểu Ngọc nhân cơ hội nói: "Anh Nghiêm Dặc phải học đại học công an hai năm nữa, trong hai năm này sẽ không có thu nhập. Tiền lương của một mình cháu phải nuôi ba đứa bé, thật sự là quá sức, cháu nghe nói ngay từ nhỏ ông nội cho em họ tiền sinh hoạt, cháu đưa Tinh Tinh về Bình thành, không cần ông nội chăm, không biết ông bà nội có thể cho em ấy tiền sinh hoạt giống em họ không?"

Nghiêm Bạch Huệ:... Tạ Tiểu Ngọc còn muốn giúp Nghiêm Tinh tranh cưng chiều với con gái bảo bối của bà ta hả?

Bọn họ xứng sao! "Cha ơi, đối tượng của tiểu Dặc còn chưa vào cửa đâu, vậy mà vừa mở miệng đã đòi tiền, chúng ta không thể để đứa cháu dâu thế này vào cửa được!"

Bà ta cười khẩy nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Con dâu và cháu dâu ở cái nhà này đều không đáng tiền, chỉ có con gái mới đáng tiền, cô cứ hỏi hai bác dâu của cô đi, xem bọn họ gả vào nhà họ Nghiêm này có dám xin tiền không. Bọn họ mà dám, chúng tôi đều sẽ không để bọn họ bước vào cửa đâu."

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, lão hoa sen trắng rất thông minh, nhưng hình như con gái bà ta không được thông minh cho lắm, chê bai chị dâu ở trước mặt cha mẹ, vậy chẳng phải là tự kéo thù hận cho mình hay sao?

Tạ Tiểu Ngọc làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên khen ngợi bác dâu cả bác dâu ba.

"Ôi trời ơi, bác dâu cả, bác dâu ba đúng là người hiền huệ, bị cô sỉ nhục mà vẫn ôn hòa nhã nhặn không nói lời nào, cháu không hàm dưỡng được như các bác đâu. Để cháu nói mấy câu, bác dâu cả, bác dâu ba nghe xem có lý hay không nhé."

"Cô đã gả ra ngoài, đã là người của nhà họ Liễu rồi, nhưng cháu không bước vào cửa nhà họ Liễu, ông nội và bác Nghiêm đều ở đây, cô dựa vào cái gì nói cháu không thể vào cửa."

"Lại nói, cháu đòi tiền này cho mình sao? Không, là cháu đòi giúp cho Tinh Tinh." Cô đi đến chỗ Nghiêm Chính Sinh, vừa ngồi xuống đã rơi nước mắt.

"Nếu nói là thiên vị cô gái, vậy Tinh Tinh là cháu gái ruột của ông bà cơ mà. Ông bà nội nuôi cháu ngoại, trong khi lại nói cháu nội mình không có tư cách được ông bà yêu thương. Nếu vậy, chờ Tinh Tinh trưởng thành, cháu sẽ nói đúng sự thật cho Tinh Tỉnh biết, cũng bảo tương lai Tinh Tỉnh không cần phải nhận ông bà nội nữa."

Cô đứng lên, đá đá vào bắp chân của Nghiêm Dặc, tức giận nói: "Anh Nghiêm Dặc, em không muốn có ông bà nội bất công như thế này, không muốn ở trong căn nhà này nữa, bây giờ em sẽ dẫn Tinh Tỉnh và em trai ra ga tàu, anh có đi hay không thì tùy."

Nghiêm Dặc phối hợp đứng lên, cúi người chào Nghiêm Chính Sinh: "Ông nội, đáng lẽ cháu trai không nên trở lại gây thêm rắc rối cho ông, chúng cháu đi đây, dù có chết đói ở bên ngoài, chúng cháu cũng sẽ không trở lại nữa, ông cứ coi như không có đưa cháu này đi."

Nghiêm Chính Sinh:.. Ông ấy còn chưa nói gì mà....

Tối hôm nay, nếu để Tạ Tiểu Ngọc dẫn Tinh Tinh đi trong đêm hôm, cô nhất định sẽ vừa đi vừa khóc, bị hàng xóm xung quanh khuyên trở về.

Sau đó, tất cả mọi người trong đại viện này đều sẽ biết, ông bà nội bỏ tiền ra nuôi cháu ngoại, trong khi không rút ra một cọng lông nào cho cháu nội, lại còn giả mù sa mưa muốn giữ cháu nội lại nuôi dưỡng.

Ai cõng được tiếng xấu này!

Tuyệt đối không thể để Tạ Tiểu Ngọc đi lúc này.

Nghiêm Chính Sinh vội vàng nói: "Cho cho, ông đã nói là không cho đâu, hai người ngồi xuống trước đã."

Tạ Tiểu Ngọc không ngồi, ra vẻ sẽ đi bất cứ lúc nào, hỏi Hà Tú Phân: "Bà nội nói thương Tinh Tinh, nhưng bà thương thật hay là giả vờ, người không biết, còn tưởng Tinh Tinh nhà chúng cháu là cháu gái được nhặt về đấy."

Ngoài người đã chết kia ra, ba người con dâu còn sống đều bị Hà Tú Phân bóp trong lòng bàn tay.

Bà ta ngẫm nghĩ lại, từ lúc chiều tối mấy người cháu trai trở về, đã xảy ra chuyện gì.

Muốn tìm lỗi của Tạ Tiểu Ngọc, hình như là không bới ra được lỗi gì.

Hà Tú Phân bừng tỉnh hiểu ra, bà ta cẩn thận ngẫm lại, tất cả những gì Tạ Tiểu Ngọc làm tối nay, đều giống như bản năng sinh tồn bà ta có được từ hồi còn nhỏ.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 75



Bà ta từ con ranh bị ghét nhất nhà, đến gả cho người tốt nhất, sinh bốn đứa con trai, chồng thương yêu nghe theo bà ta dù là những chuyện nhỏ nhặt, con trai hiếu thuận con dâu không dám chống đối.

Sống trong những ngày tháng tốt đẹp quá lâu, làm bà ta quên mất hồi còn trẻ mình cũng từng dùng thủ đoạn như Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là bà ta già rồi đã vô dụng, thủ đoạn cũng ri sét, bị Tạ Tiểu Ngọc phản kích lại.

Tạ Tiểu Ngọc chiếm lý, có tiếp tục cãi nhau cũng không tốt, Hà Tú Phân uể oải nói: "Cháu muốn bao nhiêu?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Cháu không dám đòi nhiều hơn, ông bà nội cho cháu ngoại bao nhiêu, thì cho Tinh Tinh bằng đấy đi."...

Lúc Kha Tú trở về nhà, trên mặt bà ấy tràn đầy ý cười.

Lão đại nhà họ Nghiêm bị mẹ ruột bắt phải hỏi thăm về Tạ Tiểu Ngọc ở Bình thành, cảm thấy cháu dâu này khá lợi hại, bữa tiệc tối nay chắc sẽ ồn ào lắm, vì vậy ông ấy và em ba đều không đi.

Ông ấy cười hỏi: "Nhìn vẻ mặt bà tươi tỉnh chưa này, bữa tiệc tối nay vui lắm à?"

Kha Tú cũng không nói quá nhiều: "Dù sao tôi cũng rất sảng khoái." Bà ấy đã lạnh mắt nhìn suốt mấy thập niên, mẹ chồng của bà ấy là người lợi hại, không ngờ lại gặp phải cháu dâu lợi hại hơn. Ha ha ha, thấy mẹ chồng phải chịu thiệt thòi ở chỗ cháu dâu, trong lòng bà ấy lại thấy sung sướng.

Một bên khác, Miêu Xảo Chân cũng trở về nhà, bà ấy phàn nàn với Nghiêm lão Tam nhà mình: "Không tính không biết, mười mấy năm nay cha mẹ cho nhà cô nhỏ tổng cộng hơn bốn nghìn đồng sinh hoạt, hai chúng ta cũng phải tiết kiệm không ăn không uống suốt mấy năm mới được bằng đấy!"

Nghiêm Văn Tiến không thấy có vấn đề gì: "Đừng tức giận, dù cha mẹ có không cho em gái, số tiền này cũng không đến được tay bà đâu."

"Nhưng Tạ Tiểu Ngọc sắp có được rồi."

Tuy là đòi giúp Tinh Tinh, nhưng Tinh Tinh còn nhỏ, tiền này vẫn do Tạ Tiểu Ngọc giữ.

Bà ấy nói: "Tạ Tiểu Ngọc nói là cho bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi Tinh Tinh tròn mười tám tuổi, cô ấy không muốn tháng nào cũng phải ra bưu điện lấy tiền, muốn cha chúng ta đưa luôn một cục."

"Vậy cha mẹ có cho không?"

"Cho chứ."

Miêu Xảo Chân chua chát nói: "Cha chúng ta là người sĩ diện hảo, mới nghe Tiểu Ngọc nói mấy câu đã bị k*ch th*ch, nói cho cháu ngoại gái bao nhiêu, sẽ cho Tinh Tinh bấy nhiêu, cũng cho con bé hơn bốn nghìn ba trăm!" "Nhưng sau chuyện này, chắc số tiền tiết kiệm của hai cụ sẽ bị ít đi đáng kể, cha nói sau này sẽ không trợ cấp tiền sinh hoạt cho cháu ngoại nữa. Nghe thấy vậy, em gái ông tức giận đến gần như vặn vẹo cả mặt."

"Dù sao cũng đã là con gái mười tám tuổi rồi, không trợ cấp nữa, tiền kia để cho Tinh Tinh cũng là dễ hiểu, nhưng bà không được ghen tị, nói mấy lời không hay ở trước mặt lão Tứ đâu đấy."

"Ông yên tâm, tôi sẽ không nói gì với lão Tứ đâu."

Miêu Xảo Chân thở dài cảm thán, ai bảo bà ấy không sinh được con gái, nhà có hai con trai, đến bây giờ vẫn còn chưa có đối tượng, có khi tiểu Dặc nhà lão Tứ cưới vợ trước cũng nên.

Nhưng buổi tối hôm nay bà ấy cũng ngủ rất ngon....

Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc mang theo ba đứa bé, còn cả hơn bốn nghìn đồng trong túi, được Nghiêm Bình Châu đưa ra toa tàu.

Đến khi thật sự sắp đi, Tinh Tinh vẫn không nỡ rời xa cha, cô bé nằm ở trên bả vai của cha, nức nở nói: "Cha ơi, cha phải thường tới thăm con nhé."

Vợ qua đời lúc Tinh Tinh mới hai tuổi, Nghiêm Bình Châu ở cảnh gà trống nuôi con suốt mấy năm, nghe những lời này của con gái, ông ấy cũng thấy ê ẩm trong lòng. Ông ấy giao Tinh Tỉnh cho con trai, sau đó đưa cho Tạ Tiểu Ngọc một chiếc hộp nhỏ thêu chỉ vàng.

Ông ấy cười nói: "Đây là tiền tiết kiệm cưới vợ mẹ Nghiêm Dặc để lại cho nó, giờ bác đưa cho cháu, cháu không cần phải giữ lại cho ai cả, mẹ Tinh Tinh cũng đã chuẩn bị của hồi môn cho con bé rồi, chờ Tinh Tinh lớn, bác sẽ đưa cho con bé."

Tạ Tiểu Ngọc mặt đỏ nói: "Cám ơn bác Nghiêm."

Tạ Tiểu Ngọc kiểm kê lại gia sản trong hộp, một quyển sổ tiết kiệm năm nghìn đồng, một đôi vòng ngọc thủy tảo có chất lượng tốt, không biết những thứ này và tiền được cất giấu như thế nào.

Mẹ ruột của Nghiêm Dặc có gia cảnh rất tốt, có rất nhiều của hồi môn, hồi còn nhỏ Nghiêm Dặc chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng khoảnh khắc mẹ ruột anh chết, mọi mũi nhọn ngạo khí trên người cậu thiếu niên đều bị chặt đứt.

Nghiêm Dặc thò đầu qua nhìn con số trong quyển sổ tiết kiệm, thở dài nói: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu không chắc còn tiết kiệm được nhiều hơn, ông bà anh đều không biết đến số tiền và đồ trang sức này đâu."

Cộng thêm khoản "tiền tiết kiệm cưới vợ " này, số tiền trong tay Tạ Tiểu Ngọc đã được gần một vạn. Cô cất cả khoản tiền bốn nghìn ba trăm hai mươi đồng lấy từ chỗ Nghiêm Chính Sinh vào trong hộp.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 76



"Chúng ta phải cất riêng tiền của Tinh Tinh đi, không thể động vào được, tuy nhìn nhiều tiền, nhưng nhà chúng ta tiêu nhiều, sau này sẽ phải tăng thu giảm chỉ, đi ra ngoài cũng không thể xa Xi như thế này nữa."

Trên đường về, bọn họ đi tàu giường nằm mềm, đây là vé tàu được bác Nghiêm mua trước, một khoang tàu chỉ có bốn giường, điều kiện thoải mái hơn nhiều so khoang giường nằm cứng sáu người, giá cũng đắt hơn.

Nghiêm Dặc cũng giống như bác Nghiêm, đều là kiểu người không biết chăm lo cho cuộc sống thường ngày.

Lúc anh mua đồ dùng trong nhà, bác Nghiêm cho anh bốn trăm đồng, Tạ Tiểu Ngọc đoán Nghiêm Dặc mua đồ xong còn lại khoảng một trăm đồng, cũng được, như vậy mấy tháng tới cô không cần phải phát tiền tiêu vặt cho anh.

Ai ngờ Nghiêm Dặc lại lấy một chiếc đồng hồ đeo tay Enicar kiểu nữ ra: "Em đi làm ở bệnh viện, có đồng hồ đeo tay xem giờ cũng tiện hơn, chiếc đồng hồ này không đắt lắm, chỉ hơn một trăm thôi."

Tạ Tiểu Ngọc:....

Giờ có đánh anh cũng không thể trả chiếc đồng hồ này lại, cô đành nói: "Vậy anh đeo giúp em đi."

Nghiêm Dặc chớp chớp mắt nhìn, đeo đồng hồ cho cô, tiện thể nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô.

Hai người lớn dẫn ba đứa trẻ, chỉ đặt hai chiếc giường nằm, hai chiếc giường còn lại trống không trong suốt cả hành trình. Cá Lớn Cá Nhỏ chụm đầu ngủ ở giường đối diện, Tạ Tiểu Ngọc và Tinh Tinh ngủ một giường, Nghiêm Dặc ngủ ở giường tầng trên.

Chuyến này đón Tinh Tinh suôn sẻ hơn anh nghĩ rất nhiều, còn giúp Tinh Tinh xin được tiền sinh hoạt đến năm mười tám tuổi, để cô ruột bớt xin tiền trợ cấp của ông bà đi.

Nếu mẹ biết được, chắc mẹ sẽ rất vui vẻ.

Tối hôm đó, Tạ Tiểu Ngọc nằm mơ, nằm mơ thấy Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ở thế giới khác đã giảng hòa, bọn họ kết hôn mấy năm, cuối cùng cũng ở bên nhau.

"Tiểu Ngọc, tỉnh lại đi." Trong lúc Tạ Tiểu Ngọc đang nằm mơ, cô bị Nghiêm Dặc gọi dậy.

Nghiêm Dặc áp lòng bàn tay vào trên trán cô: "Trán em nóng quá, chắc chắn là đêm qua em đá chăn nên bị cảm lạnh rồi."

Tạ Tiểu Ngọc vội ngồi dậy vỗ vỗ mặt, cô không bị cảm lạnh, mà đang xấu hổ.

Tinh Tinh và Cá Lớn Cá Nhỏ ngồi ở trên giường phía đối diện chơi trò gắp que, bọn họ rải mấy que nhỏ có độ dài tương đương nhau lên mặt giường, thi xem ai lấy được nhiều que nhất, người nào lấy que động vào que khác sẽ lập tức đổi người tiếp theo. Hồi còn nhỏ, Tạ Tiểu Ngọc cũng thích chơi trò chơi này.

Thoạt nhìn, số lượng que trong tay Tinh Tinh là nhiều nhất.

Tinh Tinh nói: "Em có chín que, anh Cá Lớn bảy que, anh Cá Nhỏ bốn que, em thắng."

"Em gái giỏi quá." Cá Lớn khen ngợi.

"Anh chưa từng chơi trò này bao giờ, chờ chơi thêm ván nữa, anh nhất định sẽ không thua thảm hại thế này đâu." Cá Nhỏ không phục nói.

Tạ Tiểu Ngọc ôm lấy Tinh Tinh, lấy ca tráng men và bàn chải đánh răng ra: "Các em đứng lên đi đánh răng rửa mặt đi, chờ về nhà lại chơi."

Nghiêm Dặc cứng đờ tay ở giữa không trung, Tiểu Ngọc xấu hổ cái gì?

Anh không yên tâm nói: "Để sờ lại..."

"Không được sờ, chị là của em."

Tinh Tinh hừ hừ nói: "Xếp hàng xếp hàng, chúng em đánh răng rửa mặt trước."

Nghiêm Dặc:...

Anh chỉ muốn sờ trán kiểm tra nhiệt độ thôi, ai ngờ Tinh Tinh hét ầm lên, khiến mấy hành khách nằm ở khoang giường mềm xung quanh nghe thấy thò đầu ra cười trộm.

Nghiêm Dặc đỏ bừng mặt, nhưng chờ tới khi Tiểu Ngọc trở lại, sắc mặt của anh đã trở lại bình thường. Chăn trên chiếc giường bọn họ từng ngủ đã được Nghiêm Dặc xếp vuông vắn thành khối đậu, drap trải giường được vuốt phẳng đến không còn nếp nhăn nào.

Nhân viên tàu đi nhắc nhở khách trên tàu chuẩn bị tới ga đi ngang qua, khen ngợi nói: "Cậu nhóc này làm lính à?”

Tạ Tiểu Ngọc nở nụ cười ngọt ngào nói: "Đối tượng của cháu học đại học công an."

Nghiêm Dặc mím môi cười, cô đã chuyển cách gọi từ anh sang đối tượng....

Sau khi xuống tàu, bọn họ đi tới nhà Hứa Xương đón a Sài trước, lúc gần đến cửa nhà Hứa Xương, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Hứa Xương cầm chiếc chổi lớn đi ra.

Cô vẫy vẫy tay gọi: "Anh Hứa Xương."

Hứa Xương bước nhanh mấy bước đi tới, nắm lấy đầu vai của Nghiêm Dặc, lại nhìn Tinh Tinh, cười nói: "Đúng là hai anh em ruột, nhìn giống nhau thật đấy."

Cha của Hứa Xương đang cúi người quét sân, trong đại viện này có tổng cộng sáu hộ, Hứa Xương nói sân này là mọi người dùng chung, bảo cha mình đừng suốt ngày quét nữa.

Cha Hứa Xương nói: "Cha có ở nhà cũng chỉ ngồi chơi thôi, các con đi nói chuyện đi, đừng quan tâm đến cha."

Tạ Tiểu Ngọc đi vào bếp giúp Triệu Hương nấu cơm, cô lấy từ trong túi hành lý ra món thịt vịt muối, lại ngâm nửa bát đậu nành, vừa làm vừa hỏi Triệu Hương: "Mẹ nuôi ơi, mẹ đã được chuyển sang làm giáo viên chính thức chưa?"

Lúc trước, Triệu Hương vốn là giáo viên dạy ở trường tiểu học Văn Thành, sau đó không muốn vạch rõ giới hạn với chồng, tình nguyện cùng đi tới Lương Châu.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 77



Lần này bà ấy trở về, bị Lữ Thu Mai ngăn cản từ bên trong, không để bà ấy chuyển sang làm giáo viên chính thức.

Đáng lễ hiệu trưởng đã đồng ý để bà ấy chuyển vào biên chế tháng này, ai ngờ chỉ tiêu vào biên chế đột nhiên bị Lữ Thu Mai chặn lại.

Triệu Hương liếc nhìn ra ngoài, con trai và Nghiêm Dặc đang ngồi ở trong sân nói chuyện, trường học quá nhỏ, thêm một người là lại bớt một người, bà ấy hy vọng có thể trở thành giáo viên chính thức càng sớm càng tốt, làm mấy năm đến khi có đủ tư cách được phân nhà, nên hiện giờ bà ấy rất khó chịu.

Bà ấy nhỏ giọng nói: "Nhà lão Tề ở bên cạnh đã tặng quà và tiền cho Lữ Thu Mai, muốn xin cho con gái vào làm giáo viên ở trường."

"Còn cả con gái của mẹ kế con nữa, cô ta đe dọa nếu không kết hôn sẽ tố cáo con trai bà ta tội lưu manh, Lữ Thu Mai muốn dùng công việc giáo viên chính thức để đuổi Quý Hương Hàn đi."

Vì vậy, Lữ Thu Mai vẫn giữ khư khư danh ngạch này chưa cho ai.

Tạ Đông Hải là người quyết đoán, lúc trước ly dị với mẹ ruột của cô, đã đồng ý tất cả điều kiện, cũng ký xong thỏa thuận để đôi bên không dây dưa với nhau. Để thoát khỏi đại ca chị dâu ở quê, hàng tháng ông ta gửi về nhà hai mươi đồng, còn tiện thể gửi Tạ Tiểu Ngọc trở về.

Lần này, để có thể li dị với Quý Thục Cầm, ông ta nhường cho bà ta căn nhà nhỏ kia, đoán chắc cũng chia cho bà ta hơn nửa tiền tiết kiệm, còn xin chuyển công tác sang thành phố bên cạnh. Nói chung là, dám bỏ vốn ra để ly dị.

Nếu không li hôn, Quý Thục Cầm sẽ chịu tổn thất nặng nề hơn. Nhưng nếu ly hôn, Quý Hương Hàn sẽ không còn núi dựa nào khác, chỉ có thể lấy chuyện ngày hôm đó có nhiều nhân chứng ra để đe dọa, nếu không kết hôn sẽ kiện tội lưu manh, vậy nên đến giờ đôi bên vẫn đang giằng co.

"Cạch cạch cạch", tiếng Tạ Tiểu Ngọc chặt vịt muối vang lên.

Cô nhất định phải nghĩ cách đuổi loại người có nhân phẩm thối rữa như Lữ Thu Mai ra khỏi trường học.

Tạ Tiểu Ngọc bàn bạc với Triệu Hương, sắp xếp cho Tinh Tinh vào học lớp một, sang năm nếu có thể theo kịp các bạn thì sẽ lên lớp hai, còn nếu không theo kịp thì học lại một năm, như vậy mỗi ngày cô bé có thể cùng đến trường cùng tan học với Cá Lớn Cá Nhỏ, đến cuối tuần cô và Nghiêm Dặc được nghỉ, như vậy vấn đề trông Tinh Tinh cũng được giải quyết.

Triệu Hương vừa lúc là giáo viên ngữ văn lớp một, bọn họ sắp xếp cho Tinh Tinh vào lớp của bà ấy. Bên ngoài, Hứa Xương ngửi thấy mùi thơm của vịt muối hầm đậu nành, anh ấy nuốt nuốt nước miếng, trong nhà không có thịt, đoán chắc là người anh em tốt mang từ Bắc Kinh.

Anh ấy nói: "Tiểu Ngọc sao vậy, sao chặt mạnh tay thế. "

Nghiêm Dặc quay sang liếc nhìn, Tiểu Ngọc đang nói chuyện với thím Triệu, tay cũng nhanh chóng chặt miếng thịt vịt.

Anh nói: "Những lúc muốn giải quyết ai, cô ấy đều phát tiết lên tấm thớt."

Hứa Xương:...

Anh ấy thầm đốt nén hương thay người bị Tạ Tiểu Ngọc nhớ đến.

Nghiêm Dặc nói muốn giúp Hứa Xương tìm một công việc chính thức, anh ấy đã trở về thành phố được gần một tháng, đến giờ vẫn chưa tìm được đơn vị nào nhận anh ay hiện tại tìm việc rất khó khăn.

Công việc quét đường Hứa Xương đang làm này là do anh ấy tìm được, tạm thời làm thay cho một công nhân bảo vệ môi trường đang nằm viện dưỡng bệnh, qua một thời gian ngắn nữa sẽ phải trả công việc lại cho người ta.

"Anh sẽ nghĩ cách tìm việc giúp cậu."

"Không cần đâu." Hứa Xương nói: "Như vậy anh lại phải đi xin cha anh, anh em với nhau, em không thể gây thêm phiền toái cho anh được." Nghiêm Dặc nói: "Anh em là để làm phiền nhau còn gì?”

Hứa Xương nhướn mày, lặng lẽ nói: "Một người bạn của em có con đường ở cầu Thạch Bàn, thu nhập hàng tháng còn nhiều hơn cả làm ở đơn vị. "

Nghiêm Dặc giật giật mí mắt, cầu Thạch Bàn là khu chợ đen, Hứa Xương làm ở đấy là đầu cơ trục lợi.

Hiện tại chính sách càng ngày càng lỏng lẻo, ngay cả những người nông dân ở nông thôn nói chung cũng không còn lo gánh nặng bán rau của mình nữa.

Anh nói: "Cậu nhớ chú ý, tuyệt đối không thể phạm pháp làm những chuyện vi phạm lệnh cấm."

Hứa Xương nói: "Anh có cho em mượn lá gan, em cũng không dám làm."...

Mùi thơm của món thịt vịt muối hầm đậu nành dần lan tỏa khắp trong toàn bộ đại viện, Te Nhạc Bình nuốt nước miếng chạy tới nói: "Lão Triệu, mấy người tới nhà bà hôm nay là ai đấy?"

Tạ Tiểu Ngọc lấy một miếng từ trong nồi vịt hầm đậu nành ra cho thím Triệu nếm thử, cười nói: "Đây là mẹ nuôi của cháu."

Thím Tề nhìn nửa nồi thịt vịt muối hầm đậu nành được hầm đến bóng mỡ, hôm nay bà ta nhìn thấy Triệu Hương đi mua thức ăn, trong đó không có thịt vịt muối, chắc món này là do con gái nuôi của bà ấy mang tới.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 78



Bà ta nói: "Lão Triệu, chuyện giữa con trai bà và con gái tôi có gì phải do dự, chỉ cần bà đồng ý, tôi sẽ lập tức nói với chủ nhiệm Lữ, để bà trở thành giáo viên chính thức, sau đó bà về hưu non, để con gái tôi thế chỗ công việc của bà, tôi cũng bảo lão Mã nhà tôi về hưu non, để con trai bà thế chỗ công việc của ông nhà tôi. Như vậy, hai đứa trẻ là đôi vợ chồng công chức, mối hôn sự cũng vừa đẹp."

Triệu Hương chỉ có một đứa con trai là Hứa Xương, bà ấy quyết tâm muốn tìm một cô con dâu vừa lòng.

Đặc biệt là con trai ngoan của bà ấy đã nói muốn tự do yêu đương, còn về con gái nhà lão Tề, lớn đến từng tuổi này vẫn để mẹ ruột giặt quần áo cho, bà ấy chướng mắt, con trai lại càng chướng mắt hơn.

Bà ấy nói: "Tôi đã đồng ý với con trai tôi là để nó tự làm chủ hôn sự rồi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của nó."

"Lão Triệu, nếu bà không chấp nhận đề nghị của tôi, con trai bà sẽ không có công việc chính thức đâu, cả nhà bà chen chúc nhau trong căn nhà nhỏ mười mấy mét vuông này, làm gì có cô gái nào chịu gả cho con trai bà."

Tê Nhạc Bình nói đến nước miếng văng tung tóe, Tạ Tiểu Ngọc nhanh tay lẹ mắt đậy nắp nồi lại, đẩy bà ta ra. "Đúng là lạ, cháu chưa từng thấy nhà nào ép gả con gái cho, cháu nói chuyện hơi khó nghe, mong thím Tề thứ lỗi, nhưng ép gả không giống mua bán, kết hôn xong có khi trở thành đôi oán lữ, nên chuyện hôn nhân vẫn nên để đôi bên cùng bằng lòng thì hơn."

"Thím xem, nếu anh Hứa Xương bằng lòng, anh ấy đã không chờ tới hôm nay, mọi người đều ở cùng một viện, nên chừa lại chút mặt mũi cho nhau thì hơn, chứ chờ tới lúc anh Hứa Xương dẫn đối tượng về nhà, thím bảo con gái thím phải giấu mặt đi đầu?"

Mấy câu này, khiến thím Tề mặt xám mày tro trở về.

Triệu Hương thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "May nhờ con biết ăn nói, chứ thím bị bà ta quấn lấy đến phát mệt rồi."

Tạ Tiểu Ngọc không hiểu gì hỏi: "Sao cô ta không thế chỗ công việc của cha cô ta, có phải công việc của cha cô ta không tốt không."

"Ừ." Triệu Hương nói: "Là công việc dọn dẹp phòng tắm công cộng, Hứa Xương nói, nó thà quét đường chứ không đi kỳ cọ nhà tắm cho người ta."

Hơn nữa, con trai cũng không thích con gái nhà họ Tề, trong khi nhà họ Tề nhìn trúng con trai nhà bà ấy chăm chỉ hiếu thuận.

Bà ấy muốn trở thành giáo viên chính thức càng sớm càng tốt, dù có phải ra ngoài thuê nhà, cũng có thể thoát khỏi cái loại chó cùng bức dậu như nhà họ Tề, Triệu Hương thầm nghĩ như vậy.

Tạ Tiểu Ngọc để lại một phần trái cây khô mang từ Bắc Kinh về cho Triệu Hương, Triệu Hương không nhận: "Con mang về cho ba đứa trẻ ăn đi."

"Con đã nhận mẹ là mẹ nuôi rồi, tự nhiên phải hiếu thuận với mẹ."

Triệu Hương rất thích Tạ Tiểu Ngọc, bà ấy cũng không từ chối nữa, lấy quả bí ngô to cất dưới gầm giường ra, bảo Tạ Tiểu Ngọc mang về nhà làm bánh bí ngô cho bọn trẻ ăn.

Lúc tiễn bọn họ ra tới cửa, Hứa Xương nói đùa: "Anh Dặc, sau này chúng ta phải thay đổi cách xưng hô rồi, anh phải gọi em là anh rể... Đau quá, đau, anh mãi mãi là anh!”

Hứa Xương xoa xoa xương bả vai đau ê ẩm, vừa về nhà đã thấy con gái nhà họ Tề đứng ở cửa.

Ngoài làn da hơi đen ra, trông ngoại hình của Hứa Xương rất đẹp trai, vóc người cao lớn, tính cách cũng cởi mở, chăm chỉ hiếu thuận, thật sự rất thu hút các cô gái.

Nhưng Hứa Xương không thích con gái nhà họ Tề, nhìn thấy đối phương, anh ấy lập tức xoay người đi đến cầu Thạch Bàn....

Sau khi về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc gói ghém lạp xưởng, thịt vịt muối, gạo nếp, thịt muối cẩn thận để bảo quản. Tinh Tinh ngủ một mình ở Bắc Kinh, giờ làm nũng muốn ngủ cùng Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc cũng đồng ý. Hồi ở thôn Sơn Thanh, cô thường ngủ với Tinh Tinh.

Ba đứa trẻ và một con chó chơi đùa vui vẻ ở trong sân, Tạ Tiểu Ngọc đun nước ở trong bếp, cô đun một thùng trước, để Nghiêm Dặc xách và tây phòng cho cặp song sinh tắm.

Tạ Tiểu Ngọc tắm gội cho Tinh Tinh ở ngay trong bếp, sau khi lau khô tóc cho cô bé, cô bôi tinh dầu mình điều chế cho cô bé, rồi bế cô bé lên giường lớn, cho chơi cùng hai anh trai.

Có đồng hồ đeo tay đúng là tiện hơn rất nhiều, cô nhìn thấy thời gian thấy đã không còn sớm, bây giờ là chín giờ.

Cô cười hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, em để lại căn phòng trống kia cho anh đấy, anh có muốn ở lại không?"

Nghiêm Dặc sợ mình ở lại sẽ khiến người hiểu lầm ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Ngọc, vẫn quyết định trở về trường học ngủ trên chiếc giường cứng ngắc.

"Thôi, anh trở về đây, em khóa kỹ cửa vào." Nghiêm Dặc nói với Tạ Tiểu Ngọc tiễn mình ra tới cổng.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 79



Trời tối đen như mực, thấy không có ai, Tạ Tiểu Ngọc nhón chân lên, Nghiêm Dặc vội vàng lui về phía sau một bước.

Cô cười hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, anh tránh cái gì."

Nghiêm Dặc: "Sợ đêm về nằm mơ... "

Nghĩ đến giấc mơ về thế giới song song mà mình mơ ở trên tàu hỏa hôm qua, Tạ Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt lên, chạy về sân đóng chặt cửa lại.

Nghiêm Dặc đứng ở bên ngoài cho đến khi đèn trong nhà tắt, mới quyến luyến rời đi.

Nơi này có nhà, thật là tuyệt vời....

Tạ Tiểu Ngọc mang bốn nghìn đồng mình xin giúp Tinh Tinh tới hợp tác xã gửi tiết kiệm định kỳ một năm một, cô không định động vào số tiền này.

Còn cả "tiền tiết kiệm cưới vợ" năm nghìn đồng bác Nghiêm đưa cho cô, cũng gửi tiết kiệm một năm một.

Trên tay còn dư lại hơn bảy trăm, tiền lương hàng tháng của cô là ba mươi sáu đồng, phiếu thịt hai cân, phiếu cá một cân, với một người lớn ba đứa trẻ nít, chút phiếu này là không đủ ăn.

Ba đứa trẻ trong nhà cô đều cao chưa bằng chiều cao trung bình của trẻ con cùng lứa, Tạ Tiểu Ngọc đành phải đi tới cầu Thạch Bàn mua gà vịt cá không cần phiếu, trở về bồi bổ cho các em. Mua đồ ở câu Thạch Bàn không cân phiếu, nhưng đồ đắt gần gấp đôi so với mua ở hợp tác xã cung tiêu, cô khẽ cắn răng, bỏ tiền ra mua xương sườn, xương ống, gà mái vê.

Cũng may, cô vô tình gặp được Hứa Xương, nhờ thế mua được đồ rẻ hơn rất nhiều. Cô thích mua thủ heo, nội tạng heo, đều là những thứ mọi người không muốn, lại trở thành món hoi cho cô.

Vào tháng mười một, thời tiết Bình thành đã bắt đầu trở lạnh, bông trở không dễ mua, mọi người có xếp hàng ở hợp tác xã cung tiêu cũng không tới lượt, cô cần thêm ít nhất tám cân bông cho ba chiếc chăn, một chiếc cho Cá Lớn Cá Nhỏ, một chiếc cho cô và Tinh Tinh, đến ngày nghỉ anh Nghiêm Dặc sẽ tới ở, cô cũng phải chuẩn bị sẵn chăn cho anh.

Hứa Xương nói sẽ nghĩ cách giúp cô....

Tiết Diệu Mạnh bị gãy chân nằm dưỡng thương Ở trong phòng bệnh đơn, hiện tại anh ta đã có thể đi tập tễnh, Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa quên mất anh ta.

Lữ Thu Mai lôi kéo Quý Hương Hàn, muốn dùng công việc chính thức ở trường học để đổi lấy cô ta không tố cáo, đàm phán không được, giờ đang chờ Tiết Diệu Mạnh xuất viện sẽ đính hôn.

Quý Hương Hàn cũng không phải là kẻ ngốc, chờ đến khi gả vào nhà họ Tiết, chẳng lẽ cô ta lại phải lo không có được công việc tốt. Cứ hai ba ngày cô ta lại tới bệnh viện phục vụ Tiết Diệu Mạnh, cô ta cũng giỏi, vừa tới bệnh viện đã lôi kéo làm quen với người nhà bệnh nhân. Lúc Đinh Hồng Tuệ tới kiểm tra phòng, cô ta còn thân thiết gọi thím Hai.

Đinh Hồng Tuệ chỉ mong hai người sớm xuất viện rồi kết hôn luôn, cũng thầm chấp nhận Quý Hương Hàn là cháu dâu.

Đến lúc kẻ cặn bã kia sắp xuất viện, hơn nửa người trong khu nội trú đều biết, Quý Hương Hàn là vị hôn thê của Tiết Diệu Mạnh.

Đinh Hồng Tuệ tình cờ nghe thấy Tiết Diệu Mạnh lẩm bẩm nói: "Tiểu tiện nhân, chờ ngày tôi xuất viện, sẽ là ngày cô chầu trời."

Cô ấy thầm siết chặt quả đấm, cặn bã không đắc ý được bao lâu đâu.

Đinh Hồng Tuệ sắp xếp các y tá đã kết hôn sinh con phụ trách phòng bệnh của Tiết Diệu Mạnh, chính là để đề phòng kẻ cặn bã này gieo họa cho y tá bệnh viện.

Đến khi Tiết Diệu Mạnh có thể xuống đất, đi đi lại lại khắp nơi, anh ta chú ý đến Vưu Tiểu Ninh xinh đẹp hoạt bát.

Tiết Diệu Mạnh tới khoa nhi tìm Tạ Tiểu Ngọc, nhưng Tạ Tiểu Ngọc trực ca tối còn chưa tới, vậy nên anh ta lại chú ý đến Vưu Tiểu Ninh, cô gái này cũng không tồi, có nét đẹp ngây thơ hồn nhiên.

"Em gái nhỏ, em có muốn làm y tá trường không, chỉ cần em đỡ anh trở về khu nội trú, anh sẽ bảo thím Hai điều em đến khu cán bộ, ở đấy thoải mái hơn khoa nhi rất nhiều, còn để em làm y tá trường nữa, có được không?"

Vưu Tiểu Ninh cảm thấy ghê tởm muốn chết đi được, cái người tên Quý Hương Hàn từng ngủ với tên cặn bã này tới khoa nhi tìm Tạ Tiểu Ngọc, khoe khoang mình giờ là vị hôn thê của Tiết Diệu Mạnh, bảo Tiểu Ngọc cách phòng bệnh cao cấp xa ra.

Thật là, có cục cứt chó cũng sợ người trộm, cô ta lấy đâu ra tự tin đó vậy.

Vưu Tiểu Ninh hét lên: "Ôi trời ơi, có lưu manh chạy đến bệnh viện chúng ta giả làm bệnh nhân, mau tới bắt lưu manh."

Tiết Diệu Mạnh:...

Tạ Tiểu Ngọc vừa thay đồng phục y tá tới thay ca, nghe thấy tiếng hét của Vưu Tiểu Ninh, cô dẫn đầu xông tới, đến khi nhìn thấy rõ là tên cặn bã, cô ra tay càng không lưu tình, đạp cho tên cặn bã kia ngã đến miệng cầu thang, vừa lúc chỗ cầu thang có vỏ chuối không biết do hùng hài tử nào ném để đấy, Tiết Diệu Mạnh vô tình đạp vào té ngã.

"A a a... ôi mẹ ơi, chân tôi lại gãy rồi!"...
 
Back
Top