Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 70: Chương 70



"Không sao, em dùng nước nóng mà." Nhà có hệ thống lò sưởi, nên nước nóng không thiếu. Dù vậy thời điểm này mọi người thường tiết kiệm, giữ nước nóng để dùng buổi tối rửa mặt.

Từ Vãn không tiếc trong những việc không cần thiết như vậy. Không phải cô đòi hỏi, mà vì nước lạnh thật sự rất khó chịu.

Nghe cô nói đã dùng nước nóng, Chu Hoài Thần gật đầu: "Ừ, than trong nhà hết rồi, anh sẽ mua thêm. Không cần tiết kiệm, sau này rửa tay cũng đừng dùng nước lạnh."

Anh biết ở đây nhiều nhà tiết kiệm than đến mức giặt đồ cũng dùng nước lạnh. Anh không thể can thiệp nhà người khác, nhưng với vợ mình anh có thể chăm sóc hết mức. Anh sẵn sàng làm việc cật lực để vợ không phải chịu khổ.

"Biết rồi mà!" Từ Vãn cảm thấy mình không phải lấy một người chồng, mà là lấy một ông bố. Người này thật sự thích lo lắng mọi thứ. Nhưng cô đâu phải ngốc đến mức không biết tự chăm sóc bản thân!

Chu Hoài Thần treo áo khoác lên, xắn tay áo rồi vào bếp rửa tay. Từ Vãn đứng bên cạnh, vừa vớt thịt cừu vừa trò chuyện với anh.

Bỗng dưng, cô kể về chuyện sáng nay đi xem huấn luyện cùng Trần Hữu Phương. Chu Hoài Thần đang lau tay, nghe thấy vậy lông mày lập tức nhíu lại, quay người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên: "Sáng nay em không phải cố tình đến xem anh sao?"

Từ Vãn: "..."

"Em đến thăm anh mà!" Từ Vãn lập tức lớn tiếng đáp lại câu hỏi của Chu Hoài Thần.

Nhưng giọng cô hơi to quá mức, khiến cho câu trả lời có vẻ đầy chột dạ.

"Chắc chứ?" Chu Hoài Thần không tin chút nào.

Trước đây dù anh chưa từng tiếp xúc nhiều với con gái, nhưng cũng không phải ngốc. Kết hôn đã lâu như vậy, anh hiểu rõ tính cách của cô vợ nhỏ của mình. Nếu cô thực sự tự tin, thái độ sẽ không thế này.

"Tất nhiên rồi!" Từ Vãn nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Chu Hoài Thần, cảm giác như anh đang nắm thóp cô, sắp sửa xử lý cô vì tội nói dối. Vì quả thật cô đang nói dối, nên vô thức tránh ánh mắt của anh, giọng nói cũng hơi lắp bắp.

Điều này càng làm Chu Hoài Thần không tin. Không lạ gì khi từ xa anh đã thấy cô đứng đó, dáo dác nhìn xung quanh đầy hứng khởi.

Ban đầu anh tưởng cô đang tìm mình. Bây giờ xem ra, cô không phải tìm anh, mà là nhìn người khác.

Chu Hoài Thần vừa tức vừa buồn cười. Sao anh có thể quên rằng vợ mình là một người "yêu cái đẹp"? Chẳng thế mà cô luôn khen anh đẹp trai, dáng chuẩn.

"Á!" Khi Từ Vãn tưởng rằng mình đã qua ải trót lọt, bất ngờ cơ thể nhẹ bẫng. Chu Hoài Thần vòng tay bế cô lên ngang eo.

Bị nhấc bổng đột ngột, cô hét lên một tiếng. Nhận ra anh đang bế mình vào trong nhà, cô hoảng hốt lắp bắp hỏi: "Chu Hoài Thần, anh định làm gì?"

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ đang hoảng loạn, đôi lông mi run rẩy như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ. Anh cố ý trêu cô: "Em nghĩ sao?"

Từ Vãn nhìn ánh mắt trong sáng thường ngày của anh giờ đây lại ánh lên tia khát vọng, lập tức luống cuống. Dù biết họ là vợ chồng, cô cũng có cảm tình với anh, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho bước tiến xa hơn. Đối với cô họ vẫn như đôi tình nhân, hôn môi thì được nhưng vượt xa hơn thì cô chưa quen.

"Anh... anh đừng làm bậy nhé! Chúng ta nói rõ là sẽ từ từ, anh còn hứa không ép buộc mà!"

Lời cô còn chưa dứt, đã cảm thấy cơ thể bị quăng nhẹ lên, tiếp đó cô rơi xuống chiếc giường mềm mại trải đầy đệm dày.

Cô vừa chống tay định ngồi dậy, thì Chu Hoài Thần đã như một ngọn núi áp lên cô, tay thoăn thoắt cởi chiếc áo thun ngắn tay.

Từ Vãn ngẩn ra vài giây. Chợt nghe anh thì thầm: "Không phải em luôn khen anh dáng đẹp sao? Một mình anh không đủ cho em ngắm à?"

Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã giả vờ tủi thân, tiếp tục than thở: "Em thích thì có thể sờ. Người khác sẽ không cho em sờ đâu."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Từ Vãn cố nhịn cười mà suýt bật ra tiếng. Người đàn ông này cũng biết cách làm nũng đấy chứ. Nhưng nhìn thân hình tr.ần tr.ụi trước mặt, cô cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 71: Chương 71



Cuộc sống mà cô từng mơ ước giờ ngay trước mắt. Không động vào thì chẳng phải là phụ nữ nữa rồi! Huống chi, đây là anh tự cho phép cô mà.

Phải công nhận rằng thân hình của Chu Hoài Thần thực sự xuất sắc. Cơ bắp rắn chắc rõ ràng, không phải loại bơm từ bột protein mà là những đường nét khỏe khoắn, săn chắc của người thường xuyên tập luyện.

Dù khi cởi áo rất dứt khoát, nhưng vừa xong Chu Hoài Thần lại cảm thấy hơi ngượng. Anh đang làm gì thế này?

Đều là tại phản ứng của Từ Vãn quá k,ích th,ích. Dù sao anh còn chưa chính thức được công nhận, vậy mà cô vợ lại nhìn ngó người khác khiến anh cảm thấy nguy cơ tràn ngập.

Trong cơn cảm xúc dâng trào, anh đã hành động mà không suy nghĩ. Đến khi ý thức lại thì mọi chuyện đã xong cả rồi.

Nhưng đã là đàn ông, đã nói thì phải làm. Hơn nữa, để vợ mình chạm vào cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

Anh còn tự an ủi mình, nhưng chẳng ngờ người không có lương tâm kia lại vô tư chạm vào thật.

Khi những ngón tay mềm mại của cô lướt qua eo và bụng, Chu Hoài Thần cảm giác như đang tự chuốc khổ. Hàng ngày anh còn chưa nhịn đủ hay sao mà còn bày trò này.

Tuy vậy, khi thấy cô thực sự thích, anh không nỡ từ chối.

Nhưng người kia vẫn chưa thấy đủ!

"Chu Hoài Thần, có phải ai trong quân đội các anh cũng có thân hình đẹp như anh không?"

"Từ Vãn!!!"

Từ Vãn thề rằng cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, vậy mà bị anh đè xuống hôn đến mức suýt ngộp thở.

Đương nhiên, cô cũng có cá tính riêng. Tối đó, cô bực mình nên không thèm nói chuyện với anh.

Chu Hoài Thần biết mình có lỗi liền cẩn thận chăm sóc vợ, giúp cô lên giường ngủ xong xuôi mới lén đi tắm thêm lần nữa rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Từ Vãn định hỏi anh tối qua không phải đã tắm rồi sao. Nhưng khi cảm nhận hơi mát lạnh từ cơ thể anh vừa trở lại, cô lập tức hiểu ra. Cô quyết định không hỏi thêm gì nữa, tránh để ai đó được đằng chân lân đằng đầu.



Dù sáng nay vợ không thèm để ý, nhưng Chu Hoài Thần vẫn nhớ mình đã kết hôn. Như mọi khi, anh nấu bữa sáng xong mới rời khỏi nhà.

Hôm nay anh đến đơn vị muộn hơn một chút. Không phải trễ nhưng chắc chắn không giống phong cách trước đây của anh.

Đúng lúc này, Đường Đại Quân đến tìm anh để bàn chuyện huấn luyện chung. Trước kia, bất kể đến sớm cỡ nào, Đường Đại Quân cũng thấy anh ở đơn vị như thể đây mới là nhà của anh vậy.

Hiếm khi thấy anh đến muộn, lại nhớ ra anh mới cưới, Đường Đại Quân không nhịn được trêu: "Ồ, lão Chu cũng chịu rời nhà rồi cơ à? Trước đây cậu nói gì nhỉ? Chê bọn tôi nông cạn sao? Xem ra anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, đúng không?"

Nói rồi còn dùng khuỷu tay huých vào người Chu Hoài Thần, cười đầy ẩn ý: "Sao nào? Giờ chỉ muốn ở nhà cả ngày thôi đúng không?"

Mấy anh em ở đây toàn đàn ông, nghe chuyện này lại càng thêm hứng thú. Chưa kịp để Chu Hoài Thần phản bác, Tôn Hồng Vệ đã chen ngang: "Chứ còn gì nữa. Lão Đường, anh không thấy đâu, lão Chu nhà mình đối với chị dâu như bảo bối ấy, nâng như trứng, hứng như hoa!"

Ngày Chu Hoài Thần chiêu đãi mọi người, Đường Đại Quân không có mặt vì con trai bị bệnh, vợ chồng anh phải đưa con lên bệnh viện thành phố. Nghe Tôn Hồng Vệ nói vậy, Đường Đại Quân trợn tròn mắt: "Chà, lão Chu cưới được tiên nữ à? Không thì sao lại nâng niu như tổ tông thế?"

“Phó đoàn Tôn, anh ghen tức với đoàn trưởng Chu, ngày đó anh còn nói muốn cưới một người giống như chị dâu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt hơn cả đoàn trưởng Chu.”

Tôn Hồng Vệ bị vạch trần thì đỏ bừng mặt, lập tức đá người một cú: "Thôi đi!"

Đường Đại Quân vẫn không bỏ qua, quay sang hỏi: "Vợ lão Chu thế nào mà thần thánh vậy?"

"Như tiên nữ." Lần này, Tôn Hồng Vệ trả lời rất thật lòng.

"Tặc tặc!" Đường Đại Quân quay sang nhìn Chu Hoài Thần: "Bảo sao, trước đây cậu chẳng ưa cái này cũng chẳng mặn mà cái kia, hóa ra là chưa gặp được tiên nữ nhỉ?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 72: Chương 72



Ở nhà Chu Hoài Thần có thể làm nũng với Từ Vãn cả ngày, nhưng bên ngoài anh giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, không hé lộ chút gì về chuyện gia đình. Thấy mấy người càng lúc càng nói nhảm, anh liền nghiêm giọng:

"Nhàn quá thì ra ngoài chạy thêm mấy vòng."

Đường Đại Quân không sợ, nhưng người trong đoàn thì lại khác. Dưới sự dẫn đầu của Tôn Hồng Vệ, tất cả đều chuồn nhanh. Văn phòng lập tức yên tĩnh hẳn.

Không còn ai để hùa theo, Đường Đại Quân cũng chẳng trêu được nữa.

Chu Hoài Thần lấy bản kế hoạch huấn luyện ra, vẻ nghiêm túc, công việc ra mặt khiến Đường Đại Quân chỉ biết lắc đầu.

Trong lòng anh không khỏi thắc mắc tiên nữ như thế mà lại chọn lão Chu? Lạnh lùng, nghiêm nghị, chẳng biết lãng mạn. Chắc chỉ được cái mặt đẹp trai, nhưng tiên nữ đâu phải kiểu người nông cạn thế này?



Từ Vãn lại nghĩ mình đúng là nông cạn thật. Từ sau khi tối qua Chu Hoài Thần chủ động mời cô sờ cơ bụng anh, cô mới hiểu cảm giác mà hội bạn thân luôn thích tìm người mẫu nam là như thế nào. Thực sự không tệ chút nào.

Tất nhiên, Chu Hoài Thần còn hơn xa người mẫu nam. Anh không chỉ có giá trị cảm xúc mà còn biết dậy sớm nấu cơm, lại giao hết phụ cấp cho cô.

Chỉ nghĩ đến thôi mà cô đã cảm thấy ngọt ngào, tâm trạng tốt khiến bữa sáng cũng ngon miệng hơn hẳn.

Ăn sáng xong, cô bắt đầu chuẩn bị cho công việc. Dù được thím Văn Hoa cho nghỉ một tuần nhưng hôm nay cô vẫn phải đến Hội Phụ nữ để nộp tài liệu. Hơn nữa nếu hội có cuộc họp quan trọng nào cô vẫn cần tham dự, vì điều đó liên quan đến việc viết bài tuyên truyền.

Tối qua, thím Văn Hoa đã nhắn nhắc cô. Vì vậy sau khi ăn sáng, Từ Vãn dọn dẹp bát đũa, thay quần áo rồi ra ngoài.

Hơn 9 giờ, trời đã sáng rõ. Những cột đèn hiếm hoi ở khu nhà tập thể cũng tắt đi.

Toàn khu như chìm trong ánh ban mai, yên bình và đẹp đẽ. Hôm qua đi một vòng, Từ Vãn đã làm quen với không ít người.

Hôm nay vừa ra ngoài, đã có rất nhiều người chào hỏi. Một phần vì cô xinh đẹp, tính cách lại hòa nhã. Thật ra, khu nhà tập thể cũng không khó sống chung đến vậy.

Tính cách của Từ Vãn là "bạn không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ hòa nhã với bạn". Vì thế, đối diện với sự thân thiện của mọi người, cô cũng mỉm cười đáp lại.

Khi đến văn phòng Hội Phụ nữ, Lý Văn Hoa cũng vừa tới, nở nụ cười tươi: "Vãn Vãn, đến rồi à?"

"Thím, chào buổi sáng." Từ Vãn cười đáp lại.

Lý Văn Hoa gật đầu hài lòng: "Tốt." Sau đó dẫn cô vào văn phòng.

Hội Phụ nữ ở đơn vị không phải là một bộ phận quá lớn, thậm chí trước kia còn không có.

Sau khi đơn vị được thành lập, số lượng người thân theo cùng ngày càng đông, dần xuất hiện nhiều vấn đề. Không nói đâu xa, ngay cả những mâu thuẫn vặt vãnh giữa các gia đình cũng thường xuyên xảy ra.

Chuyện này nếu lên đến lãnh đạo đơn vị thì đúng là chuyện bé xé ra to. Vì vậy, Hội Phụ nữ được thành lập. Bên cạnh đó, các vấn đề ở làng xã và khu vực chăn nuôi lân cận cũng cần được xử lý.

Đừng nhìn thời đại mới mà tưởng mọi thứ đều thay đổi. Giáo dục vẫn chưa được phổ cập rộng rãi, rất nhiều người vẫn giữ tư tưởng lạc hậu. Những chuyện đàn áp và bạo hành phụ nữ không hề ít. Vì thế, Hội Phụ nữ ở đây thực sự rất bận.

Từ Vãn vừa vào đã thấy Lý Văn Hoa luôn tay luôn chân, công việc của Hội cũng do chị Ngô giải thích cho cô.

Nghe thì giống như công việc ở khu phố, nhưng trọng tâm lại là bảo vệ quyền lợi của phụ nữ.

Từ Vãn vốn đã biết về những công việc này, nhưng vừa rồi cô nghe được một chuyện khiến cô hứng thú hơn: phụ nữ liên hội không chỉ bảo vệ quyền lợi cho các chị em mà còn chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề việc làm cho họ.

Nếu ai đó có ý tưởng hay giúp giải quyết việc làm cho phụ nữ, phụ nữ liên hội có thể xin cấp trên áp dụng nhiều chính sách hỗ trợ.

Từ Vãn nghĩ, nếu cô muốn làm gì đó, có lẽ có thể bắt đầu từ đây.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 73: Chương 73



Ngô Lệ Trân vẫn đang mải giới thiệu về tình hình công việc của phụ nữ liên hội. Nói xong, chị mới nhận ra Từ Vãn không lên tiếng, liền nghĩ rằng có lẽ cô đã bị dọa sợ. Dù sao, Từ Vãn cũng là do thím Văn Hoa mời đến, nếu cô cảm thấy áp lực mà không muốn đến nữa thì đúng là rắc rối lớn.

Chị vội vàng nói thêm: "Tiểu Vãn, thật ra công việc của em chỉ là viết các bài tuyên truyền dựa trên những vấn đề nổi bật gần đây, phổ biến kiến thức pháp luật cho mọi người thôi."

"Với lại, mấy năm nay nhờ nỗ lực của phụ nữ liên hội, rất nhiều người đã tiếp nhận tư tưởng mới, được giáo dục bài bản hơn. Mọi người cũng biết lý lẽ rồi, nên không còn nhiều chuyện xảy ra nữa."

Chị vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, kèm theo giọng nói hốt hoảng: "Chị Ngô, không xong rồi! Mẹ chồng và con dâu nhà họ Lưu lại đánh nhau nữa rồi!"

Ngô Lệ Trân: … Mình vừa mới nói là không còn nhiều chuyện nữa mà!

Nghe tiếng động, đừng nói đến Ngô Lệ Trân cảm thấy đau đầu, ngay cả Lý Văn Hoa cũng chẳng khá hơn.

Từ Vãn không quen biết nhiều người, nhưng nhìn chị Ngô và thím Lý thở dài, cô cũng đoán được tình huống này không dễ xử lý.

Nhân tiện cô đang cần chuẩn bị một bài viết cho công việc, nên quyết định đi theo xem thử tình hình.

Những chuyện khó nhằn thế này thường do Lý Văn Hoa và Ngô Lệ Trân giải quyết. Không phải vì người khác lười mà như Ngô Lệ Trân đã nói, có một số người biết cách "xem mặt mà làm".

Chồng của thím Lý là lãnh đạo đơn vị đóng quân, nên mọi người ít nhiều cũng kiêng dè. Dù sao, điều này liên quan đến công việc của chồng hoặc con trai họ. Hơn nữa, Lý Văn Hoa vốn nổi tiếng với cách làm việc quyết liệt.

Ban phụ nữ tuy không đông, nhưng cũng có năm sáu người, đều là cư dân của khu tập thể. Ngoài thím Lý và chị Ngô, còn có hai phụ nữ trẻ hơn và Từ Vãn.

Một người ở lại xử lý văn bản, những người khác theo thím Lý đi về phía khu tập thể.

Trên đường đi, Từ Vãn hỏi thăm chị Tôn đi cùng mình. Chồng chị Tôn là Đường Đại Quân thuộc đoàn Một, người có quan hệ khá tốt với Chu Hoài Thần.

Tôn Gia Nguyệt dù lần đầu gặp Từ Vãn lại rất có cảm tình với cô, nên vừa đi vừa kể về bà cụ nhà họ Lưu.

"Nhà này ở khu tập thể đúng là phiền phức. Tiểu Vãn, sau này nếu gặp họ thì tránh xa một chút, dính vào chỉ thêm nhức đầu."

Bà cụ Lưu là mẹ của doanh trưởng Lưu, Lưu Đại Dũng thuộc đoàn Hai. Ông Lưu là người xuất thân từ làng quê, nhà nghèo, trên còn có ba chị gái.

Năm đó vì không đủ ăn, bà cụ Lưu nhắm đến gia đình bí thư thôn. Nhà bí thư không có con trai, bà cụ bèn đề nghị để con trai bà làm con rể ở rể.

Doanh trưởng Lưu là người thật thà, dù bà mẹ khó tính, nhưng làm con rể ở rể thì vợ con sau này không phải chịu cảnh sống dưới bóng mẹ chồng.

Hai nhà định xong chuyện hôn nhân, nhưng con gái lớn của bí thư thôn khi đó còn trẻ, chưa vội kết hôn.

Bí thư thôn là người nhìn xa trông rộng, nghĩ rằng đã là con rể nhà mình thì không thể để cậu ta sống mãi cảnh cày sâu cuốc bẫm ở làng quê. Như vậy, con gái ông cũng sẽ khổ theo.

Vì vậy, ông bí thư bàn với con rể, để cậu ta vào quân ngũ.

Doanh trưởng Lưu vốn thật thà, vào quân đội làm việc chăm chỉ, dần dần đứng vững trong đơn vị.

Năm thứ hai nhập ngũ, ông kết hôn với con gái bí thư thôn và đưa vợ đến sống cùng ở đơn vị.

Ban đầu, cuộc sống vợ chồng rất hòa hợp. Đào Kim Chi là người đảm đang, chỉ trong vài năm đã sắp xếp nhà cửa gọn gàng, chồng thì thăng chức lên doanh trưởng.

Cuộc sống gia đình vốn dĩ hạnh phúc, con gái lại ngoan ngoãn.

Nhưng sau khi Đào Kim Chi sinh liên tiếp hai cô con gái, bà cụ Lưu bắt đầu gây chuyện.

Khi ở quê, bà ta chẳng dám làm gì quá đáng, dù sao Lưu Đại Dũng cũng là con rể nhà bí thư.

Nhưng năm ngoái, khi Đào Kim Chi không may bị ngã, bà cụ Lưu vin cớ đòi lên đơn vị chăm sóc con trai và cháu nội.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 74: Chương 74



Khi đó Lưu Đại Dũng phải đi làm nhiệm vụ, nghĩ rằng mẹ lên cũng an tâm hơn. Ban đầu nói là chỉ ở một tháng, đợi Đào Kim Chi khỏe lại thì bà cụ sẽ về.

Nhưng mời thần dễ, tiễn thần khó. Bà cụ Lưu vốn đã không ưa con dâu vì không sinh được con trai. Bà đã đến thì không dễ rời đi.

Bà bắt đầu châm chọc Đào Kim Chi mỗi ngày, nói nhà họ Lưu chỉ có một cậu con trai độc nhất, phải có con trai nối dõi. Sau đó, bà mang cả những bài thuốc sinh con trai ép Đào Kim Chi uống.

Nếu Đào Kim Chi không uống, bà cụ liền làm ầm lên, nói con dâu muốn hại c.h.ế.t mình.

Từ khi bà cụ Lưu đến, gia đình Lưu Đại Dũng chẳng còn ngày nào yên ổn.

"Thế ông doanh trưởng Lưu không làm gì sao?" Nghe chuyện, Từ Vãn cảm thấy ngột ngạt thay.

Tôn Gia Nguyệt nhún vai: "Anh ta cũng muốn quản, nhưng nói được gì đây? Đó là mẹ ruột của mình. Nếu nghiêm khắc một chút, bà cụ sẽ làm loạn lên, nói gì mà làm góa phụ nuôi anh ta lớn thế nào, giờ anh ta thành đạt lại ghét bỏ mẹ mình. Thậm chí, bà ta còn dọa đ.â.m đầu c.h.ế.t để gặp chồng dưới suối vàng."

Tôn kính cha mẹ luôn là chiếc gông xiềng nặng nhất. Lưu Đại Dũng không thể nào để mẹ mình thật sự c.h.ế.t trước mặt, nên cứ thế bị bà ta thao túng.

Cũng may là Đào Kim Chi không phải người dễ bị bắt nạt, nên cuộc sống ở nhà họ đúng là "gà bay chó sủa". Hôm nay lại chẳng rõ vì chuyện gì mà ầm ĩ lên như vậy.

Vừa nói chuyện, Từ Vãn và Lý Văn Hoa đã đến nhà của Lưu Đại Dũng. Lúc này, sân nhà đã có rất đông người đứng xem. Khi thấy Lý Văn Hoa đến, mọi người nhanh chóng nhường đường.

Từ Vãn cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình trong sân. Kết cấu sân của khu nhà này giống nhau, nhưng kích thước có sự khác biệt tùy theo chức vụ. Sân nhà Đào Kim Chi nhỏ hơn rất nhiều. Tuyết trong sân đã bị giẫm nát, trộn lẫn với bùn đất, trông vô cùng bẩn thỉu. Có vẻ như vừa xảy ra một trận hỗn chiến.

Nhìn vào trong sân, Từ Vãn thấy dưới mái hiên có một người phụ nữ mặc áo bông đang đứng, phía sau là hai bé gái buộc tóc bím. Tóc của người phụ nữ hơi rối, trên người còn dính vết tuyết. Tuy không thấy vết thương nào, nhưng hai cô bé sau lưng đang đứng chắn hai bên mẹ, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm bà già ngồi bệt dưới đất.

Người này chắc là mẹ của Lưu Đại Dũng, Chu Xuân Mai Xuân Mai. Từ Vãn chỉ liếc qua đã không có thiện cảm, ánh mắt của bà ta lấp lóe như đang tính toán điều gì.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy Lý Văn Hoa, bà ta lập tức đổi sắc mặt, khóc lóc thảm thiết:

“Chủ nhiệm Lý, cô nhất định phải giúp tôi, tôi sắp bị đánh c.h.ế.t mất thôi!” Vừa nói, bà ta vừa quỳ xuống, định lao tới trước mặt Lý Văn Hoa.

Ánh mắt Lý Văn Hoa lập tức thay đổi. Trước khi bà Lưu kịp nhào vào người mình, bà đã đưa một tay túm bà Lưu lên như xách một con gà con.

Lý Văn Hoa cao khoảng 1m75, là chiều cao nổi bật trong số các phụ nữ. Hồi trẻ, bà từng ra chiến trường, sức lực không phải dạng vừa.

Hành động này khiến người xung quanh không nhịn được mà bật cười. Ngay cả Từ Vãn cũng phải mím môi để nén cười. Nhưng Chu Xuân Mai chẳng hề quan tâm, vẫn khóc lóc ầm ĩ. Nếu không biết rõ tính cách của bà ta, người ta thật sự sẽ nghĩ bà là nạn nhân đáng thương.

Trời ơi, Từ Vãn thầm nghĩ, chẳng lẽ bà già này là một "trà xanh" phiên bản lớn tuổi?

Không nằm ngoài dự đoán của cô, Chu Xuân Mai lập tức bắt đầu đổ mọi tội lỗi lên đầu con dâu. Theo lời bà ta, Đào Kim Chi là người ghen tuông, độc ác, muốn hại c.h.ế.t bà chỉ vì bà yêu thương con trai mình.

Nhưng nhìn biểu cảm của mọi người xung quanh, rõ ràng chẳng ai tin lời bà ta.

Lý Văn Hoa không muốn nghe bà ta lải nhải thêm, quay sang hỏi Đào Kim Chi đang đứng che chắn cho các con:

“Kim Chi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao các cháu chưa đi học?”

Đào Kim Chi vẫn bảo vệ hai đứa trẻ sát bên mình. Khi thấy Lý Văn Hoa, cô nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc buổi sáng.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 75: Chương 75



Thì ra, Chu Xuân Mai Xuân Mai luôn muốn Đào Kim Chi sinh thêm một đứa con trai, nhưng vợ chồng cô không đồng ý. Vì con thứ hai sức khỏe không tốt, Chu Xuân Mai đổ lỗi cho việc cô không sinh thêm con.

Sáng nay, khi Đào Kim Chi đưa con lớn đến trường, Chu Xuân Mai định lén dắt đứa con thứ hai ra ngoài để bỏ rơi. Trùng hợp thay, trên đường đến trường, con lớn bị mệt và nôn ói nên muốn quay về nhà. Hai mẹ con vừa về tới thì bắt gặp cảnh tượng ấy.

Ban đầu, Chu Xuân Mai còn nói dối rằng bà định dẫn đứa bé ra ngoài chơi. Nhưng con thứ hai đang bị cảm, Đào Kim Chi biết ngay có điều bất thường.

Vốn là con gái của bí thư chi bộ, Đào Kim Chi không phải người dễ bị bắt nạt. Cô chịu đựng Chu Xuân Mai đến bây giờ chỉ vì nể mặt chồng. Nhưng khi chuyện liên quan đến các con bị động đến, cô không thể nhịn được nữa.

Sau một hồi tra hỏi, Chu Xuân Mai cuối cùng cũng khai ra sự thật, nhưng vẫn trách ngược rằng vì Đào Kim Chi không sinh con trai cho gia đình nêm bà ta mới phải làm thế. Bà ta còn bao biện rằng mình không bỏ rơi đứa bé, mà là "gửi gắm" vào một gia đình tốt.

Nghe đến đây, Đào Kim Chi không chịu nổi nữa, lập tức đuổi bà ta ra khỏi nhà. Trong lúc giằng co, Chu Xuân Mai động thủ trước, nên hai người xảy ra xô xát.

Nghe xong câu chuyện, không chỉ Lý Văn Hoa mà cả những người xung quanh cũng phẫn nộ. Ai làm mẹ mà không xót con? Tuy ở khu vực này, đôi khi có sự thiên vị nam nữ, nhưng chẳng ai đến mức bỏ rơi con gái mình.

Làm vậy, còn gọi là người nữa sao?

“Đã báo cho Lưu Đại Dũng chưa?” Lý Văn Hoa cau mày, cảm thấy sự việc này quá nghiêm trọng. Bỏ rơi trẻ con không chỉ là cãi vã thường ngày, mà còn là hành vi phạm tội. Lưu Đại Dũng nhất định phải đưa ra thái độ rõ ràng.

"Đã thông báo rồi, anh ấy đang trên đường trở về." Ngô Trân Lệ nói.

Lý Văn Hoa gật đầu, rồi dặn thêm: "Trân Lệ, cô lại đi thêm một chuyến, gọi lão Trình qua đây."

Chu Xuân Mai không phải kẻ ngốc. Nghe nói định gọi cả sư trưởng đến, bà ta lập tức nhận ra sự việc đã bị làm to chuyện. bà ta còn định lén rời đi nhưng lại đụng ngay phải Lưu Đại Dũng vừa về đến nơi.

Trên đường về, Lưu Đại Dũng đã nghe tin mẹ mình định vứt bỏ con gái nên vội vã chạy về nhà. Anh chẳng thèm để ý đến Chu Xuân Mai, mà đi thẳng tới chỗ vợ con.

"Kim Chi, Nhị Nữu không sao chứ?" Hai cô con gái thấy bố về thì ôm lấy chân anh, như tìm được chỗ dựa.

Thấy chồng trở về, nước mắt Đào Kim Chi mới rơi xuống. Cô cắn môi, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là bị dọa sợ thôi."

Lưu Đại Dũng đứng bên cạnh vợ, cúi người bế hai đứa con lên rồi nói với Lý Văn Hoa:

"Chủ nhiệm Lý, thật xin lỗi, đã làm phiền mọi người."

Ý trong lời này là anh muốn tự mình xử lý việc này. Lý Văn Hoa cũng không nói thêm gì. Lưu Đại Dũng là người hiểu chuyện, trước đây chỉ là những mâu thuẫn nhỏ, nhưng lần này nếu không xử lý tốt thì đã phạm pháp. Bà tin rằng anh sẽ giải quyết ổn thỏa.

Dù Chu Xuân Mai có định làm ầm ĩ cũng không có tác dụng. Việc bà gọi lão Trình đến chính là để cho Chu Xuân Mai thấy rõ: chuyện này không phải cứ đập đầu vào tường là có thể giải quyết.

Dù sao đây là mẹ ruột của anh gây ra chuyện này, nhưng chưa đến mức gây hậu quả nghiêm trọng. Nếu Lưu Đại Dũng muốn tự giải quyết, bà cũng không cản.

Sau khi Lý Văn Hoa rời đi, Từ Vãn cũng theo đó rời khỏi, những người trong khu gia đình cũng dần tản đi để thời gian cho họ tự giải quyết chuyện nhà.

Đi được vài bước, Từ Vãn lại quay đầu nhìn một lần nữa. Tôn Gia Nguyệt thấy thế tưởng cô lo lắng, liền nói nhỏ: "Yên tâm đi. Doanh trưởng Lưu tuy là người hiền lành, nhưng anh ấy sẽ không dung túng ai hại con gái mình, kể cả là mẹ ruột."

Từ Vãn gật đầu, thực ra cô không lo lắng chuyện nhà Đào Kim Chi, mà là cô vừa thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người ở khu gia đình.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 76: Chương 76



Ban đầu, ai cũng nghĩ Lý Diễm Ni còn giận chuyện ngày trước bố mình chỉ tìm chồng cho cô mà không nghĩ đến em gái. Ai ngờ không lâu sau, Lý Diễm Hồng lại đích thân viết thư cho chị.

Trong thư, cô nói rằng những năm qua mình đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy thật có lỗi với chị. Mẹ cô giờ đây cũng chỉ dựa vào chị gái và anh rể chăm sóc.

Vì muốn cảm ơn chị, khi chị sinh đứa thứ hai, cô đã xin nghỉ phép về chăm sóc.

Khi đó, Lý Diễm Ni rất vui, dự định chờ em gái đến thì sẽ khuyên nhủ cô chuyện lập gia đình.

Mấy ngày trước, Lý Diễm Hồng đến doanh trại. Tôn Gia Nguyệt chưa nghe thấy gì đặc biệt, nhưng bảo quan hệ hai chị em tốt lắm thì chắc cũng không phải.

Dĩ nhiên, cũng không thể nói trước được. Biết đâu Lý Diễm Hồng đã thật sự thay đổi.

Từ Vãn nghe xong không nói gì, chỉ khẽ nhướn mày.

Sau đó, hai người cũng không còn thời gian tám chuyện, vì quay lại văn phòng đã phải họp ngay.

Nhân chuyện của Chu Xuân Mai, Lý Văn Hoa quyết định tổ chức một buổi tuyên truyền về vấn đề trọng nam khinh nữ. Những nơi khác bà tạm thời không can thiệp được, nhưng trong doanh trại này tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy.

Phải biết rằng, lãnh tụ từng nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Còn chuyện trọng nam khinh nữ, cái dư tàn phong kiến đó, sao có thể xuất hiện ở khu nhà gia đình quân nhân được?

Từ Vãn đến đây, điều cảm nhận rõ nhất chính là vấn đề trọng nam khinh nữ. Có lẽ do thân thể này từng là nạn nhân, cộng thêm em gái Từ Thiến của cô vẫn đang chịu cảnh đó ở quê nhà nên cô cực kỳ căm ghét chuyện này.

Vì thế, khi nói đến việc viết bài tuyên truyền, cô nói ngay với Lý Văn Hoa: “Thím Lý cứ yên tâm, việc này để cháu lo. Cháu sẽ viết xong rồi gửi cho thím xem.”

“Không cần vội, tháng sau khu gia đình mới họp, đến lúc đó mới tuyên truyền.”

“Được thôi.” Từ Vãn cũng không khách sáo với thím Lý. Viết loại báo cáo này đối với cô không phải việc khó. Cô dự định về nhà viết xong sẽ mang qua để thím Lý duyệt.

Dù tự tin vào khả năng của mình, cô vẫn muốn đảm bảo bài viết phù hợp với phong cách hiện đại.

Rời khỏi văn phòng Hội Phụ nữ đã là giữa trưa, Từ Vãn đi thẳng về nhà. Trên đường, cô chú ý thấy trong khu nhà gia đình quân nhân có không ít người rảnh rỗi.

Không trách được tại sao thím Lý lại sốt sắng muốn sắp xếp công việc cho họ đến thế.

Từ Vãn không phải kiểu người ngồi yên không làm gì. Dù chưa vội vàng, cô vẫn nghĩ mình nên dành thời gian quan sát thêm.

Đang mải nghĩ, cô đã về đến nhà. Chưa tới cửa, cô đã thấy khói bốc lên từ bếp.

Hôm nay chẳng phải Chu Hoài Thần không về nhà sao? Chẳng lẽ lại có một "ông thần ốc sên" hiện đại xuất hiện?

Mang theo chút tò mò, Từ Vãn đẩy cửa bước vào. Không ngờ, thật sự có một "ông thần ốc sên" đang đeo tạp dề trong bếp. Nhưng người đó chính là Chu Hoài Thần.

“Anh sao lại về rồi?” Thấy anh, đôi mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Nghe giọng vợ, Chu Hoài Thần ngẩng đầu, nụ cười hiện rõ trong ánh mắt: “Hôm nay anh để lão Đường phụ trách huấn luyện buổi trưa, nên anh tranh thủ thời gian về nhà.”

Khi về đến nhà, không thấy cô, anh nhớ ra vợ nói hôm nay phải họp bên Hội Phụ nữ. Vì thế anh tranh thủ chuẩn bị bữa trưa. Vừa nhóm lửa xong thì cô cũng về.

“Hôm nay anh được nghỉ trưa. Em họp xong rồi à?” Chu Hoài Thần lau khô tay, tiến lên nhận túi vải cô đang cầm treo lên giá bên cạnh. Sau đó anh tự nhiên giúp cô cởi áo khoác, giũ sạch tuyết trước khi treo gọn lên móc.

Nhìn động tác thành thạo của anh, Từ Vãn không khỏi cảm thấy anh thật sự giống một "ông thần ốc sên" chính hiệu.

Chu Hoài Thần không biết vợ mình đang nghĩ gì, chỉ thấy cô tươi cười, tâm trạng có vẻ rất tốt. Anh mỉm cười hỏi: “Hôm nay mọi việc thuận lợi chứ?”

Trong suy nghĩ của Từ Vãn, không có gì là không thuận lợi. Nhưng nghe anh hỏi vậy, cô vẫn gật đầu. Khi theo anh vào bếp, cô nhớ đến chuyện xảy ra ở khu nhà gia đình quân nhân, liền hỏi: “Chu Hoài Thần, anh có nghe chuyện gì xảy ra ở khu nhà gia đình hôm nay không?”
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 77: Chương 77



“Chuyện gì thế?” Anh vừa thái rau, vừa ngẩng đầu nhìn cô hỏi.

Từ Vãn ngồi xuống bên cạnh, thêm củi vào bếp, rồi kể lại chuyện của Chu Xuân Mai định mang cháu gái ra ngoài bỏ rơi.

“Bỏ rơi?” Với một người như Chu Hoài Thần, luôn giữ được bình tĩnh trước mọi chuyện, khi nghe đến đây, hàng mày anh vẫn nhíu chặt.

Từ Vãn gật đầu: “Đào Kim Chi nói đó là bỏ rơi. Nhưng Chu Xuân Mai thì bảo là tìm cho cô bé một gia đình mới, còn khen gia đình đó tốt thế nào. Chuyện cụ thể thế nào thì em không rõ.”

“Nhưng bất kể là bỏ rơi hay đem cho, bản chất đều rất tồi tệ.”

Chu Hoài Thần đồng tình. Chỉ vì muốn sinh con trai mà đành lòng bỏ rơi hoặc đem con gái cho người khác, đúng là không thể chấp nhận được.

“May mà Đào Kim Chi bảo vệ đứa bé. Nếu không, cô bé đó đúng là xui xẻo cả đời. Không biết cuối cùng doanh trưởng Lưu xử lý thế nào. Nếu anh ta cứ để mẹ mình ở lại đây, e rằng sau này chuyện tương tự sẽ còn lặp lại.”

Chu Hoài Thần đáp: “Lưu Đại Dũng chắc chắn sẽ không để mẹ mình tiếp tục ở lại. Anh ta là người hiền lành nhưng một khi chạm đến giới hạn, anh ta rất quyết đoán.”

“Là một người cha, nếu không thể bảo vệ con mình, anh ta chẳng xứng đáng làm đàn ông.”

Thực tế đúng như anh dự đoán. Lưu Đại Dũng không tiếp tục dung túng mẹ mình. Chỉ trong chốc lát, anh ta đã thu dọn toàn bộ hành lý của bà, thậm chí không nói một lời với Chu Xuân Mai. Anh yêu cầu vợ mình dẫn con vào phòng ngủ, còn anh thì liên hệ với bạn bè trong đội vận chuyển để nhờ đưa mẹ ra ga tàu.

Chu Xuân Mai không ngờ con trai mình lại quyết tuyệt đến vậy. Bất kể bà khóc lóc, la hét, thậm chí đe dọa đ.â.m đầu vào tường anh vẫn không mảy may d.a.o động.

Trước đây, bà luôn dựa vào cách “lấy đạo đức trói buộc” để ép buộc Lưu Đại Dũng. Cha anh mất sớm, bà một mình nuôi anh khôn lớn. Là đứa con hiếu thuận, anh luôn nhẫn nhịn và chiều theo bà.

Nhưng lần này, bà đã vượt quá giới hạn. Vợ và con gái là điều anh không thể chấp nhận để bị tổn thương. Chuyện lần này coi như anh làm tròn hiếu đạo lần cuối, nếu không, có lẽ anh đã đưa bà vào tù.

Giờ con gái đã bình an vô sự, anh vẫn nghĩ đến công lao nuôi nấng của mẹ, nhưng bà tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại đây. Anh cũng quyết định sau này sẽ không cho bà cơ hội gặp cháu gái của mình nữa.

“Đại Dũng, con nghe mẹ nói. Mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con thôi! Con nghĩ mà xem, con đã làm doanh trưởng rồi, sau này còn có thể làm quan lớn, sao có thể không có con trai? Chẳng lẽ sau này gia sản của con lại để cho hai đứa con gái sao?”

“Con gái cũng là con của con. Sao con không thể để lại cho chúng nó?”

“Nhưng rồi chúng nó sẽ lấy chồng mà…”

“Lấy chồng thì không phải là con của con nữa sao?”

Bất kể Chu Xuân Mai nói gì, Lưu Đại Dũng đều không để bà có cơ hội. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải đưa mẹ đi ngay lập tức.

Đúng lúc này, tiếng xe ô tô vang lên trước cổng. Chu Xuân Mai hoảng hốt ôm lấy chân bàn, ngồi bệt xuống đất, quyết liệt làm loạn: “Mẹ không đi! Đại Dũng, con hồ đồ rồi, bị con yêu tinh Đào Kim Chi mê hoặc đến không phân biệt phải trái. Nhà họ Lưu nhất định phải có con trai! Nếu mẹ không được thấy cháu trai chào đời, mẹ tuyệt đối không rời đi!”

“Doanh trưởng Lưu?” Một chiến sĩ từ đơn vị vận chuyển bước vào, thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt thì lúng túng nhìn Lưu Đại Dũng.

“Làm phiền cậu giúp tôi một tay.” Lưu Đại Dũng thở dài. Dù rằng chuyện gia đình không nên phơi bày ra ngoài, nhưng tình huống hôm nay đã quá mất mặt rồi.

Anh đưa đồ cho chiến sĩ, sau đó cúi người kéo mẹ mình lên. Chu Xuân Mai vốn không cao, lại gầy yếu, trước giờ luôn được con trai và con dâu tôn trọng vì là người lớn tuổi. Nhưng khi sự tôn trọng ấy không còn, bà chẳng có chút sức lực nào để chống lại.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 78: Chương 78



Hôm nay sự việc của Chu Xuân Mai đã lan truyền khắp khu nhà gia đình, mọi người đều biết rõ bà đã làm gì. Bởi vậy dù bà khóc lóc kêu gào thảm thiết, không một ai đứng ra giúp đỡ hay nói đỡ lời nào.

Chính lúc này, Chu Xuân Mai mới thật sự cảm thấy sợ hãi. Bà hiểu rõ rằng, cuộc sống ở làng quê chẳng dễ dàng gì, cuộc sống ở đơn vị chắc chắn tốt hơn nhiều. Nhưng với những gì bà đã làm, nếu trở về làng chẳng phải Đào Kim Chi sẽ đến mách bố cô ấy, người là bí thư thôn sao? Khi ấy, bà làm sao mà sống yên được?

Trong lúc vật lộn, Chu Xuân Mai đột nhiên liếc thấy bóng dáng của Lý Diễm Hồng, người phụ nữ hàng xóm thoáng qua bên kia tường. Bà bỗng nhiên nhớ lại rằng mình không hề có ý định đưa cháu gái đi, nhưng chính vì lời kích động của Lý Diễm Hồng mà bà đã nóng đầu hành động dại dột.

Bây giờ bà ta sắp bị đưa đi mà cô ta không nói giúp mình một câu.

Một khi đã như vậy, tại sao mình bị đưa đi còn cô ta có thể ở đây hưởng thụ? Chẳng phải cô ta đến đây để tống tiền chị gái và anh rể mình sao, mình không thể để cô ta yên ổn được. Nghĩ đến đây, bà lập tức quay sang nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, nói như hét lên: “Đại Dũng, chuyện này không phải do mẹ muốn làm! Là có người xúi bẩy mẹ!”

Lưu Đại Dũng không hề tin những lời Chu Xuân Mai vừa nói. Dù sao thì những lời bào chữa như thế này bà đã dùng không biết bao nhiêu lần, giờ anh gần như miễn dịch, chẳng buồn nghe nữa.

"Người ta lừa mẹ? Mẹ nghĩ con là trẻ ba tuổi hay là một thằng ngốc? Ai rảnh rỗi đến mức lừa mẹ vứt bỏ cháu gái ruột của mình?"

"Thật đấy, Đại Dũng à, mẹ không lừa con." Ban đầu, đúng là bà chỉ nói đùa vài câu, nhưng ai ngờ được Lý Diễm Hồng lại cương quyết đến mức làm chuyện này thật.

"Mẹ lừa con còn chưa đủ sao?"

Thấy con trai không tin mình, Chu Xuân Mai mới bắt đầu hoảng sợ. Bà bất ngờ lao đến ôm chặt cậu lính trẻ đang giúp xách hành lý: "Đồng chí, cậu tin tôi đi, tôi thật sự bị lừa mà!"

Cậu lính vốn chỉ phụ trách lái xe, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không dám đẩy mẹ của tiểu đoàn trưởng ra, chỉ biết bất lực nhìn về phía Lưu Đại Dũng.

Nhìn tình cảnh này, Lưu Đại Dũng cũng cảm thấy mệt mỏi. Dù sao cũng là mẹ mình, anh không thể đối xử như với người xa lạ hay phạm nhân được. Anh đành nhẫn nại hỏi: "Là ai lừa mẹ?"

Dù hỏi vậy, trong lòng anh vẫn không tin. Anh dự định chờ bà ấp úng tìm lý do, sau đó sẽ nhân cơ hội này đưa bà đi. Ai ngờ Chu Xuân Mai không hề do dự, lập tức nói: "Chính là em vợ của đoàn trưởng Lâm, Lý Diễm Hồng!"



"Lý Diễm Hồng?" Chu Hoài Thần chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng khi thấy vợ nhắc đến, anh không khỏi tò mò.

Dù sao thì điều gì khiến vợ phải nhắc riêng chắc chắn không phải là chuyện bình thường, có thể liên quan đến nhân phẩm hoặc điều gì khác.

"Cô ta làm sao? Có bắt nạt em không?"

Từ Vãn thấy vẻ lo lắng của anh, bật cười lắc đầu: "Không đâu, ai dám bắt nạt em chứ?"

Câu này quả thật đúng. Từ Vãn không phải kiểu người dễ bị bắt nạt.

"Vậy cô ta thế nào?"

Từ Vãn liền kể lại những điều Tôn Gia Nguyệt đã nói với mình, sau đó tiếp lời: "Anh có biết không? Thực ra hôm đó cô ta đi cùng chuyến tàu với chúng ta. Khi em nhìn thấy hai người kia gặp nhau, vì sợ bị phát hiện nên em định quay lại tàu. Nhưng khi em vừa xoay người thì đụng phải Lý Diễm Hồng."

"Lúc đó, em còn cố tình nhìn cô ta một chút. Cô ta cũng nhìn em hai lần, nhưng sau đó thì xuống tàu đi về hướng khác. Em nghĩ không có gì nên không để ý nữa."

"Em cảm thấy cô ta có vấn đề à?" Chu Hoài Thần nghe xong, trong lòng cũng dấy lên chút nghi hoặc. Dù vậy, anh vẫn không hiểu được mối quan hệ giữa chị em họ.

Từ Vãn cũng không chắc chắn. Cô chỉ thấy khó tin rằng Lý Diễm Hồng thật lòng đến đây để chăm sóc chị gái. Dù sao thì đã bao nhiêu năm như vậy, nếu muốn làm lành thì cũng không phải bây giờ. Hơn nữa, có rất nhiều cách để thể hiện sự hòa giải, từ tận Dương Thành xin nghỉ làm rồi đến đây thì quá phiền phức.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 79: Chương 79



Nhìn vẻ nghiêm túc của Chu Hoài Thần, Đường Đại Quân không chần chừ. Dù lớn tuổi hơn, nhưng cả hai từng kề vai sát cánh trong nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, rất hiểu ý nhau. Nghe vậy, anh lập tức đi theo.

Khi cả hai đến, sư trưởng Trình Chương Tự đang nổi trận lôi đình, chính vì chuyện của Chu Xuân Mai.

Với những chuyện xảy ra trong khu gia đình quân nhân, sư trưởng Trình ít khi can thiệp vì công việc ở căn cứ đã đủ làm ông đau đầu. Nhưng nếu có ai làm loạn, ông tuyệt đối không dung túng.

Chuyện của Chu Xuân Mai, ông đã bảo Lưu Đại Dũng xử lý từ sớm. Nếu không làm được, thì nên đưa bà ta đi ngay. Nhưng Lưu Đại Dũng khăng khăng rằng sẽ giải quyết ổn thỏa.

Giờ lại nảy sinh chuyện bỏ rơi trẻ con. Thời đại nào rồi mà còn có ý nghĩ lạc hậu như vậy? Hơn nữa, lại xảy ra trong khu gia đình quân nhân.

Lần này, thái độ của Lưu Đại Dũng cuối cùng cũng cứng rắn. Nhưng ngay lúc này, Chu Xuân Mai lại làm trò, lôi kéo cả người mới đến.

Trình Chương Tự tức giận đến mức ra lệnh ngay tại chỗ: "Đuổi ngay cái thứ phá hoại này đi! Nếu còn dám giở trò, thì giao cho công an xử lý."

"Sư trưởng Trình."

...

Trình Chương Tự nhìn thấy Chu Hoài Thần và Đường Đại Quân, sắc mặt dịu xuống đôi chút, trầm giọng hỏi: "Hai cậu đến đây có chuyện gì?"

"Thủ trưởng, lão Chu nói có việc quan trọng cần báo cáo." Đường Đại Quân trả lời.

Trình Chương Tự nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Đại Quân, liếc sang Chu Hoài Thần, trong lòng có linh cảm không lành, liền nhíu mày: "Chuyện gì?"

Chu Hoài Thần bước lên, kể lại toàn bộ sự việc vợ anh đã nói, đồng thời bày tỏ nghi ngờ của cả hai vợ chồng rằng chuyện này có khả năng do Lý Diễm Hồng đứng sau.

Ban đầu Trình Chương Tự nghĩ đây chỉ là mâu thuẫn gia đình bình thường, nhưng càng nghe, sắc mặt ông càng trở nên nghiêm trọng. Đến khi Chu Hoài Thần nói xong, chân mày ông đã nhíu chặt.

Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"

Chu Hoài Thần nói: "Cô ta làm như vậy chắc chắn có lý do. Điều tôi nghĩ đến là khả năng cô ta được cài vào khu nhà gia đình này. Mục đích cụ thể vẫn chưa rõ."

Trình Chương Tự cũng có suy đoán tương tự. Ông đ.ấ.m mạnh hai tay xuống bàn, nắm chặt thành quyền: "Thật là gan trời! Lần này, Hoài Thần, chúng ta phải bắt chúng không kịp trở tay, lôi kẻ giật dây phía sau ra ánh sáng!"

Ông quay sang Đường Đại Quân: "Đại Quân, cậu phối hợp với Hoài Thần."

Đường Đại Quân vốn căm ghét cái ác, lại không biết che giấu cảm xúc, lập tức nghiêm giọng: "Thủ trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp chặt chẽ với lão Chu. Những kẻ muốn phá hoại đoàn kết của chúng ta, đừng hòng có cơ hội!"

Chu Hoài Thần gật đầu, sau đó nói tiếp: "Thủ trưởng, còn một chuyện nữa tôi muốn xin ý kiến."

"Chuyện gì?" Trình Chương Tự hỏi.

"Tạm thời cử hai người bí mật bảo vệ vợ tôi." Chu Hoài Thần nói rõ lý do: "Hôm đó, vợ tôi đã nhìn thấy hai người tiếp xúc với nhau, sau đó quay lại đụng phải Lý Diễm Hồng. Cô ta rõ ràng đã liếc nhìn vợ tôi hai lần, nhưng khi đến khu nhà gia đình, cô ta lại làm như không quen biết."

"Chuyện này rất lạ. Theo lý hai người từng gặp nhau, giờ lại sống cùng một khu, ít nhất cũng phải tỏ ra thân thiện hoặc thắc mắc một chút kiểu như: 'Ồ, hóa ra chị cũng ở đây à?' Nhưng Lý Diễm Hồng lại hoàn toàn tránh ánh mắt vợ tôi. Nếu cô ta chủ động né tránh, chỉ có thể là trong lòng có vấn đề."

"Vì thế, tôi nghi ngờ mục tiêu của Lý Diễm Hồng có thể là vợ tôi. Hôm đó, nếu không nhờ cô ấy phát hiện, kế hoạch của bọn họ trên tàu hỏa đã thành công. Tôi không chắc Lý Diễm Hồng có biết người báo cáo là vợ tôi không."

"Dù sao, vợ tôi thông minh nhanh nhẹn, nhưng đối mặt với những kẻ được đào tạo chuyên sâu như gián điệp, tôi không thể lơ là."

Trình Chương Tự không suy nghĩ lâu: "Chuyện này cậu cứ yên tâm. Tôi sẽ nói với thím Lý một tiếng, trong thời gian điều tra đồng chí Tiểu Từ tạm thời không cần đến làm việc. Ở nhà nghỉ ngơi, tiện thể khu vực phía sau nhà cậu đang cần sửa tường. Tôi sẽ sắp xếp hai đồng chí vào tổ hậu cần sửa chữa, tiện bảo vệ luôn."
 
Back
Top Bottom