Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 60: Chương 60



Do hoàn cảnh khó khăn, ông không được học hành nhiều. Đến tuổi lấy vợ, không ai muốn gả con gái cho ông.

Dẫu sao lúc đó ông không có nhà riêng, mọi đồng tiền kiếm được đều phải đưa cho chú mình. Ai gả cho ông cũng sẽ sống khổ sở.

Đồng Kiến Quân tuy học hành ít, nhưng càng lớn càng hiểu chuyện. Ông biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, nên bí mật đăng ký nhập ngũ.

Vào quân đội, dù khổ cực nhưng ít ra có thể ăn no. Chính ông cũng nói, lần đầu tiên ông ăn no là ở quân đội khi đã gần 20 tuổi.

Vì vậy, Đồng Kiến Quân rất nỗ lực. Nhờ lập công, chỉ vài năm sau ông đã được thăng lên trung đội trưởng. Lúc đó, ông mới về thăm nhà lần đầu tiên. Chú và thím không còn dám coi thường ông, còn có người trong làng giới thiệu vợ cho ông.

Lúc ấy, vợ bí thư thôn giới thiệu cho ông một cô gái thành phố tên là Ngô Thúy Hoa. Khi đó, Ngô Thúy Hoa vừa bị hôn phu phản bội, người này còn qua lại với em gái ruột của bà. Trong cơn thất vọng, nghe có người giới thiệu Đồng Kiến Quân, cô đồng ý ngay mà không nghĩ ngợi nhiều.

Đồng Kiến Quân chưa từng nghĩ mình có thể cưới được một cô gái thành phố, nên không quan tâm việc bà gả cho mình chỉ vì muốn trả đũa. Ông hết lòng đối xử tốt với bà.

Nhưng Ngô Thúy Hoa không hề yêu ông. Bà chỉ muốn ông làm bệ đỡ cho mình. Khi phát hiện ông không bằng những người khác, bà bắt đầu đánh mắng ông ở nhà.

Tóm lại, những năm qua cuộc sống của Đồng Kiến Quân không hề dễ dàng. Rất nhiều người trong khu đóng quân cảm thấy bất bình thay ông. Rõ ràng ông đã rất cố gắng để vợ con sống tốt. Ngay cả chuyện của em gái và em rể Ngô Thúy Hoa suýt chút nữa cũng liên lụy đến ông, nhưng ông vẫn đứng ra giải quyết.

Nhờ ông, cha mẹ Ngô Thúy Hoa có thể sống yên ổn, thậm chí còn giúp họ chăm sóc cháu. Nhưng Ngô Thúy Hoa vẫn không thấy hài lòng.

Thực ra, ngoài việc sinh ra ở thành phố, trình độ văn hóa của Ngô Thúy Hoa không cao. Nhưng chỉ dựa vào điểm này, bà thường xuyên sỉ nhục chồng mình trước mặt hàng xóm, coi ông không ra gì.

Tuy nhiên, đây là chuyện của người khác. Người ngoài chỉ bàn tán vài câu, còn cụ thể ra sao thì đó là chuyện nhà họ.

Khi Từ Vãn nghe xong, tô mì trong tay đã hết, bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại.

Cô nghe loáng thoáng giọng của thím Văn Hoa, có lẽ bà đã ra hòa giải.

Mặc dù phó đoàn trưởng Đồng có vẻ hơi đáng thương, nhưng đúng như Chu Hoài Thần nói, đó là chuyện nhà người ta.

Ai cũng đóng cửa lo việc nhà mình. Đều là người trưởng thành, chắc chắn họ sẽ tự giải quyết ổn thỏa.

Nghĩ vậy, cô cùng Chu Hoài Thần dọn dẹp bát đũa, định đun nước để rửa ráy. Đi tàu mấy ngày không tắm rửa được, giờ nhà lại ấm, cả người cô cảm thấy không thoải mái.

Sáng hôm sau, tiếng kèn dồn dập đã đánh thức Từ Vãn.

Khi tỉnh dậy, cô thấy Chu Hoài Thần đã chỉnh tề trong bộ quần áo, tay áo xắn lên tận khuỷu tay. Tưởng anh sắp ra ngoài, cô mơ màng hỏi: "Anh định ra ngoài à?"

Chu Hoài Thần nghe vậy khẽ cười: "Không phải ra ngoài, mà là vừa mới về."

"Hả?"

Nghe xong, Từ Vãn giật mình bật dậy: "Mấy giờ rồi?"

Chu Hoài Thần nhìn cô đang vội vàng, dịu giọng nói: "Vẫn sớm mà, mới hơn bảy giờ thôi. Em cứ ngủ thêm đi. Anh vừa nấu xong nồi cháo, đợi nguội bớt sẽ gọi em dậy ăn."

Chỉ vài câu, Từ Vãn đã hiểu sáng nay anh đã làm không ít việc. Cô dụi mắt, lắc đầu nói: "Em không ngủ nữa." Dù sao hôm nay cũng phải tiếp khách ăn cơm, cô cần dậy sớm chuẩn bị. Với lại, tối qua trước khi đi ngủ, Chu Hoài Thần nói là tuyết rơi. Cô nhất định phải dậy xem tuyết mới được.

Người miền Nam luôn có một sự mê mẩn không thể cưỡng lại đối với tuyết, như thể đã khắc sâu trong gen.

Thấy cô chỉ vì tuyết mà muốn dậy, Chu Hoài Thần cười bất lực nhưng vẫn cưng chiều. Anh lấy quần áo chuẩn bị sẵn đưa cho cô: "Giờ dậy ngắm là vừa đẹp. Tuyết rơi dày lắm, lát nữa lính hậu cần sẽ dọn tuyết trên đường, lúc đó nhìn không còn đẹp như bây giờ."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 61: Chương 61



Anh còn bổ sung: "Thật ra cũng không cần gấp đâu. Mấy tháng tới tuyết sẽ rơi càng ngày càng dày, còn có cảnh đẹp hơn nữa."

Tất nhiên Từ Vãn biết điều đó, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi ở nơi này có ý nghĩa rất đặc biệt. Cô không nói với anh, vì anh chắc chắn không hiểu.

Chu Hoài Thần quả thực không hiểu. Trước đây anh ít khi tiếp xúc với con gái. Sau khi kết hôn, anh phát hiện ra Từ Vãn có rất nhiều thói quen nhỏ lạ lùng.

Dù không hiểu, anh vẫn kiên quyết tôn trọng và ủng hộ những sở thích nhỏ bé của vợ mình.

"Em đi đôi ủng da này nhé." Ở vùng biên giới này, cái lạnh không thể chỉ dậm chân là xua tan. Đặc biệt khi gặp tuyết dày, nhất định phải mặc quần áo giữ nhiệt và chống gió tuyết.

Vì thế, người dân du mục ở đây rất thích dùng da cừu tự may quần áo và giày dép để qua đông. Những đôi ủng da tự làm không chỉ ấm mà còn rất đẹp.

Hôm qua, Chu Hoài Thần đã đặc biệt ra vùng đồng cỏ tìm mua một đôi cho cô, vừa khéo hôm nay có dịp dùng.

Từ Vãn mặc xong quần áo cũng không vội chạy ra ngoài ngay, mà quyết định ăn no rồi mới đi. Trời lạnh thế này, nếu không ăn đủ thì cảm giác càng rét hơn.

Hai người đã kết hôn một thời gian, Chu Hoài Thần hoàn toàn hiểu khẩu vị của Từ Vãn. Bữa sáng anh nấu cháo, làm hai cái bánh hành, còn lấy thêm dưa muối nhỏ mang từ Dung Thành.

Từ Vãn thấy bữa sáng như vậy thật hợp khẩu vị, không nhịn được mà khen anh thêm một trận.

Được vợ “vuốt m.ô.n.g ngựa”, Chu Hoài Thần dần cảm thấy mình như “siêu nhân”. Anh hào hứng nói: "Sáng mai anh làm thử loại bánh khác cho em. Anh học từ mấy đồng đội miền Bắc, ăn mềm, dẻo, rất ngon."

"Được thôi."

Từ Vãn làm sao có thể làm tổn thương sự tự tin của chồng mình được? Tất nhiên là không rồi.

Sau bữa sáng, cô đơn giản dọn dẹp một chút. Vì cần đội mũ, để tránh tóc rối xù khi tháo ra, cô quyết định tết tóc.

Cô chọn kiểu tết xương cá, nhìn vừa thời thượng lại không quá phô trương. Làm xong, cô soi gương một lát, thấy môi hơi khô liền bôi một chút son dưỡng.

Phải nói rằng, tuổi trẻ đúng là tuyệt vời. Không thức khuya, chỉ vài ngày mà cô đã cảm thấy da dẻ mình sáng lên. Trong gương, cô tràn đầy sức sống, rạng rỡ vô cùng.

Từ Vãn vốn đã xinh đẹp, nay chăm chút thêm càng rạng rỡ hơn. Nhìn vợ mình lung linh như thế, Chu Hoài Thần lại muốn giấu cô trong nhà.

Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm khi ra khỏi phòng, Từ Vãn cố tình chống nạnh, hỏi:

"Em có đẹp không?"

"Đẹp." Chu Hoài Thần trả lời rất thật thà.

Anh vốn dễ trêu chọc, điều này Từ Vãn biết rõ. Thấy anh trả lời nghiêm túc như vậy, cô không trêu nữa, nhanh chân bước ra cửa.

Khi mở cửa, một cơn gió lạnh ùa vào. Cô hơi khựng lại, rồi nhìn ra ngoài. Sân đã phủ đầy tuyết trắng, trên mái nhà và cành cây cũng dày đặc hoa tuyết.

Những ngôi nhà nhỏ bình thường giờ đây như được khoác lên chiếc khăn trắng muốt mềm mại, cả thế giới bỗng chốc như trong truyện cổ tích.

Ở đây có rất nhiều chim hỉ thước, dù lạnh cũng không ngại kiếm ăn. Sáng sớm chúng đã nhảy nhót trên cành, mỗi lần bay qua là tuyết rơi lả tả xuống đất, đẹp vô cùng.

Chu Hoài Thần vẫn còn kỳ nghỉ nhưng sáng nay anh đã ghé đơn vị một chuyến, giờ không còn việc gì gấp. Tối mới phải chiêu đãi khách nên cả ngày đều rảnh rỗi, anh quyết định ở bên cô.

Thấy cô làm người tuyết, anh liền giúp gom tuyết.

Từ Vãn nhớ một lần xem trên mạng có người làm hoa hồng từ tuyết. Giờ tuyết rơi dày, cô muốn thử. Tưởng khó, nhưng làm lại rất dễ. Chẳng mấy chốc, cô đã làm được một bông.

Cô đưa hoa cho Chu Hoài Thần. Dù chưa từng thấy loại hoa này, anh vẫn biết được tặng hoa là điều tốt nên vui vẻ nhận. Dù chỉ là bông hoa tuyết làm tạm, anh vẫn coi như báu vật. Nếu không sợ mang vào nhà sẽ tan chảy, anh chắc chắn sẽ mang về cắm lên.

Không mang vào được, anh liền đứng dậy, cắm bông hoa lên bờ tường ngoài nhà.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 62: Chương 62



Từ Vãn nhìn thành phẩm, thấy khá đẹp, liền làm thêm mấy bông hoa tuyết nữa. Chu Hoài Thần cũng cẩn thận cắm từng bông lên, nhìn từ xa chẳng khác gì những bông hồng trắng nở giữa trời tuyết.

Hàng rào của khu tập thể không cao, chỉ đến ngang người. Hai người vốn dĩ đã là nhân vật "ngôi sao" trong khu nên vừa bước ra ngoài đã lập tức thu hút ánh nhìn. Thậm chí không ít người tụ lại nói chuyện, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi sân nhà họ.

Từ Vãn chẳng mấy quan tâm đến những ánh nhìn ấy, coi như không thấy gì.

Tuy nhiên, trong khu tập thể không phải ai cũng tò mò ồn ào, có những chị dâu thật lòng muốn làm quen với gia đình mới đến bởi dù sao mọi người cũng sẽ là hàng xóm lâu dài. Một lời chào hỏi là không thể thiếu.

Mọi người có thể chưa quen Từ Vãn nhưng ai cũng biết Chu Hoài Thần.

"Đoàn trưởng Chu, anh về rồi à? Đây là vợ anh đúng không?" Người bước tới trò chuyện là hàng xóm sát vách, chồng cô ấy là chính ủy đoàn đã theo quân đội nhiều năm. Cô ấy lúc nào cũng hòa nhã với mọi người, họ Trần, cả khu đều gọi là "chị Trần".

"Ừ, đây là vợ tôi, Từ Vãn." Chu Hoài Thần nói, sau đó ra hiệu gọi Từ Vãn lại gần, giới thiệu cô với chị Trần.

Tính tình Từ Vãn cũng dễ chịu, kiểu "người không động đến tôi, tôi cũng không động đến họ". Ai thân thiện, cô cũng đáp lại thân thiện. Nhìn chị Trần có vẻ dễ gần, cô liền mỉm cười chào: "Chào chị Trần, em là Từ Vãn, vợ của Chu Hoài Thần."

Hôm qua, Trần Hữu Phương nghe người trong khu bảo rằng vợ đoàn trưởng Chu rất xinh, không ngờ hôm nay gặp mặt lại đẹp hơn cả lời đồn. Bảo sao trước đây, bao nhiêu người mai mối cho đoàn trưởng Chu anh đều không nhận. Hóa ra ở nhà đã có một người vợ thế này rồi.

"Chào em, Từ Vãn, mới đến đây chắc chưa quen lắm đúng không?"

"Em quen rồi chị." Thấy Trần Hữu Phương dễ nói chuyện, Từ Vãn tự nhiên trò chuyện cùng.

Trần Hữu Phương tính tình hoạt bát, mau chóng nói chuyện vui vẻ với Từ Vãn. Trời ngoài lạnh, Từ Vãn mời người vào nhà.

Tối qua Trần Hữu Phương nghe được vài chuyện, vốn định kể cho Từ Vãn nên cũng không từ chối lời mời.

Vào trong, Chu Hoài Thần rót một cốc nước cho khách rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối, không quấy rầy vợ và Trần Hữu Phương trò chuyện trong phòng khách. Dù sao, họ sẽ sống ở khu tập thể này lâu dài, việc làm quen với mọi người là cần thiết.

Chị Trần là người đáng tin, sau này vợ kết bạn với chị ấy, anh cũng yên tâm.

Trần Hữu Phương tính thẳng thắn, uống một ngụm nước rồi hỏi Từ Vãn: "Tối qua em có nghe thấy tiếng khóc lóc ầm ĩ không?"

"Có nghe thấy. Chị Trần, chị biết đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trần Hữu Phương vốn không định kể mấy chuyện này cho Từ Vãn nghe. Dù sao cô ấy cũng mới tới, nghe những chuyện không hay này dễ khiến người khác nghĩ mình lắm chuyện. Nhưng nghĩ đến tính cách của Ngô Thúy Hoa, giờ bà ta chắc chắn đã nhận định Từ Vãn cướp công việc của con gái mình, chị Trần cảm thấy vẫn nên nói trước cho cô biết để cô cẩn thận hơn.

Chị không giấu diếm gì, kể hết mọi chuyện. Nghe xong, Từ Vãn chỉ muốn cười lạnh. Người này đúng là kỳ cục, thím Lý đâu có hứa hẹn gì với bà ta, con gái bà ta cũng chưa đi làm, sao lại nói mình cướp việc chứ?

Có suy nghĩ bình thường không vậy? Thôi, không phải ai cũng biết suy nghĩ logic.

Dù sao, công việc này cô có được nhờ vào năng lực. Nếu có ai muốn gây chuyện, cô cũng chẳng sợ. Còn nếu Ngô Thúy Hoa dám làm ầm lên trước mặt cô, thì đừng trách cô không nể nang.

Trần Hữu Phương thấy Từ Vãn im lặng, tưởng cô sợ hãi, liền trấn an: "Em đừng lo, nếu bà ta dám làm khó em, mấy chị em trong khu chắc chắn không để yên đâu." Việc bắt nạt gia đình mới đến là điều không ai chấp nhận ở khu tập thể này.

Từ Vãn không hề sợ, nhưng nghe Trần Hữu Phương nói vậy, cô vẫn gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn chị Trần."

Trần Hữu Phương ở lại chơi thêm một lúc, Từ Vãn tiện thể mời gia đình chị đến nhà ăn cơm.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 63: Chương 63



"Em khách sáo quá, sau này chúng ta còn nhiều dịp ăn chung mà. Tối nay hai vợ chồng cứ mời bạn của đoàn trưởng Chu đi, bọn chị không quấy rầy nữa." Trần Hữu Phương nghĩ hai vợ chồng mới chuyển tới, chắc đã mệt rồi. Nếu mời cả nhà chị, đông người quá lại thêm phiền phức. Dù sao, còn nhiều dịp khác.

Từ Vãn cũng không cố giữ lại, cảm thấy con người với nhau cứ từ từ, lâu dài mới bền.

Tiễn Trần Hữu Phương xong, Từ Vãn và Chu Hoài Thần khoác áo chuẩn bị đi cửa hàng cung ứng mua đồ.

Khu tập thể đông người, gia đình theo quân cũng không ít nên cửa hàng cung ứng của khu luôn có nhiều đồ. Lúc họ tới vẫn còn thịt heo, thịt cừu tươi mới.

Thời buổi này vật chất thiếu thốn, tuy đồ ăn ở nhà không tệ nhưng Từ Vãn vẫn thèm thịt. Nhìn thấy ba chỉ heo, cô lập tức nghĩ đến món thịt kho tàu và thịt xào.

Khi nghe Từ Vãn niệm một câu, Chu Hoài Thần không nói nhiều, vung tay quyết định mua ngay lập tức.

Một vòng mua sắm kết thúc, cả hai người tay xách nách mang đầy ắp đồ đạc. Cửa hàng bách hóa lớn đến thế mà trông như bị họ dọn sạch.

Khu tập thể đông người, chẳng mấy chốc, tin đồn Chu Hoài Thần vì vợ mà gần như dọn hết cửa hàng đã lan ra khắp nơi.

Chỉ là hai vợ chồng chẳng buồn quan tâm, mang đồ về nhà, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Đến chiều, câu chuyện ấy cũng truyền tới cả doanh trại. Các đồng đội trong đoàn nghe được thì tò mò không chịu nổi, không ngừng thắc mắc người vợ kiểu gì mà có thể khiến đoàn trưởng Chu thay đổi đến vậy.

"Đây là đoàn trưởng Chu chỉ biết có s.ú.n.g đạn và nhiệm vụ ngày xưa sao?"

Sự tò mò khiến cả đám kéo nhau sang hỏi Tôn Hồng Vệ: “Phó đoàn trưởng Tôn, chị dâu rốt cuộc trông như thế nào vậy?"

Tôn Hồng Vệ thấy từng người một hóng hớt, chẳng buồn vòng vo, đáp thẳng: "Trông thế nào à? Như tiên nữ giáng trần ấy. Từ bé đến giờ tôi chưa thấy ai đẹp đến thế."

Đỗ Ba và vài người khác đi ngang nghe được, suýt nữa thì bật cười. "Đúng là biết nịnh ghê, nhưng mà nói thật, vì vợ mà mua gần nửa cái cửa hàng? Đúng là chuyện không tưởng. Có đáng không cơ chứ?"

Một người đàn ông mà chỉ biết chiều vợ thế này, đúng là chẳng có chí lớn.

Câu trả lời của Tôn Hồng Vệ càng khiến mọi người tò mò hơn. Đến giờ làm chiều mà chẳng ai còn tập trung nổi, chỉ mong mau tan làm để đến khu tập thể xem thử chị dâu này là người thế nào.

Hết giờ làm, cả đám người kéo theo đủ thứ quà cáp ùn ùn tiến về khu tập thể, tạo ra một cảnh tượng náo nhiệt.

Chu Hoài Thần lo họ không tìm được nhà, nên đi ra đón. Vừa ra đến sân đã thấy cả đám kéo đến.

Tôn Hồng Vệ, dẫn đầu cùng chính ủy Dương Nhậm Tư, vừa thấy Chu Hoài Thần liền đưa quà ra.

Ngay lúc đó, Tôn Hồng Vệ mắt tinh nhận ra Chu Hoài Thần vẫn đang đeo tạp dề, lập tức trêu chọc: "Ôi trời, đoàn trưởng oai phong ngày nào giờ bỏ việc, trở thành ông chồng nội trợ rồi à? Xem ra lấy vợ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì nhỉ."

Chu Hoài Thần lườm anh ta một cái, không chịu thua: "Anh thì muốn làm lắm, nhưng có ai cho anh cơ hội đâu? Người yêu còn chẳng biết đang ở đâu nữa kìa."

Tôn Hồng Vệ: "... Đau thật đấy!"

Tôn Hồng Vệ bị bẻ lại vài câu đành ngậm ngùi không dám nói thêm, sau đó ngoan ngoãn giao quà rồi theo mọi người vào nhà.

Từ Vãn nghe tiếng ồn bên ngoài liền bước ra khỏi bếp để chào hỏi mọi người. Vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người lập tức tròn xoe, ai nấy đều kinh ngạc.

Quả nhiên, trước đó nghe Tôn Hồng Vệ khen vợ đoàn trưởng đẹp thì còn chưa hình dung ra, giờ tận mắt nhìn thấy mới hiểu thế nào là “đẹp đến ngỡ ngàng.”

“Chị dâu này đúng là xinh thật, đoàn trưởng Chu đúng là có phúc lớn!”

“Thì ra đây chính là niềm vui của hôn nhân sắp đặt à!”

Chu Hoài Thần thấy mọi người đứng đờ trước cửa, để gió lạnh lùa vào nhà, bèn nhanh chóng giục: “Vào nhà đi, đứng ở cửa làm thần giữ cửa hả?”

Từ Vãn cũng dịu dàng cười nói: “Mọi người vào đi, ngoài này lạnh mà.”
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 64: Chương 64



“Vâng, chị dâu, làm phiền rồi!” Mọi người nghe cô nói với vẻ thân thiện, thoải mái hẳn.

Thực ra trong quân đội thời này các sĩ quan độc thân ít khi đến khu nhà gia đình. Phần lớn là vì điều kiện sống của các hộ gia đình còn khó khăn, lại sợ họ ăn uống nhiều dễ làm gia đình chủ nhà không vui. Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp như vậy: mời đồng đội đến chơi, ban đầu vui vẻ nhưng khi vào nhà người thân của chủ nhà lại tỏ thái độ không mấy thiện cảm.

Dù Chu Hoài Thần đã nói rõ là anh và vợ cùng mời, nhưng ai mà biết được vợ anh có chê trách gì không.

Chỉ là khi nhìn thấy Từ Vãn, không chỉ xinh đẹp mà còn thân thiện, không hề có chút khó chịu nào, mọi người lập tức thoải mái hơn nhiều.

“Các cậu là bạn chiến đấu của Hoài Thần, cứ gọi tôi là chị dâu. Đã là người nhà cả, nói làm phiền thì khách sáo quá.”

Câu nói này khiến bầu không khí thêm phần nhẹ nhàng. Sau khi vào nhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, mấy người khách cũng không ngồi không nhanh nhảu hỏi: “Chị dâu ơi, có gì cần giúp không? Việc gì bọn em cũng làm được hết!”

Thực tế, quân nhân thời này ai cũng đa năng. Nhìn Chu Hoài Thần là biết, từ nấu nướng đến sửa chữa chẳng thiếu kỹ năng nào. Nhưng nhiều người sau khi kết hôn thường để mọi việc cho vợ làm, dù họ có thể làm được tất cả.

Từ Vãn cười, đáp: “Mọi thứ gần xong hết rồi, không cần giúp đâu. Mọi người cứ ngồi nghỉ đi. Hoài Thần, anh lấy đĩa hạt dưa và kẹo trên tủ xuống mời khách nhé.”

Chu Hoài Thần nghe lời vợ, cũng không để khách phải động tay vào việc. Thực ra đồ ăn đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nồi canh sôi là có thể dùng bữa.

Dù vậy, các vị khách vẫn không chịu ngồi yên. Họ chủ động bê ghế, giúp bưng thức ăn, khiến Từ Vãn thêm ấn tượng tốt.

Có vẻ mọi người đều rất lịch sự, không vượt quá giới hạn, điều này khiến Từ Vãn thấy dễ chịu. Cô thầm nghĩ, bạn bè của Chu Hoài Thần quả là những người rất đúng mực.

Vì đây cũng là bữa tiệc cưới, thức ăn được chuẩn bị rất đầy đủ. Nào là bò kho, thịt dê hầm, thịt kho tàu, đậu phụ Tứ Xuyên, và món thịt kho tàu đặc biệt mà Từ Vãn thích do chính Chu Hoài Thần nấu. Ngoài ra còn có một nồi cá kho, loại cá nước lạnh của vùng biên giới, thịt chắc, thơm ngon, cực kỳ hợp để làm món này.

Chu Hoài Thần lấy thêm hai chai rượu trắng, là loại Ngũ Lương Dịch nổi tiếng từ Thành Đô.

Không khí bữa ăn rất vui vẻ, vừa là tiệc cưới vừa là dịp hiếm hoi tụ tập. Ngay cả Từ Vãn cũng nâng ly chúc mọi người một lần. Cô uống được rượu nhưng rượu trắng hơi nặng nên chỉ nhấp một ly nhỏ.

Mọi người đều dễ gần, vợ chồng Chu Hoài Thần cũng rất hiếu khách, bữa tiệc kết thúc trong không khí hài hòa vui vẻ.

Tuy uống rượu sẽ thường kéo dài, nhưng vì biết hai người vừa mới cưới, không ai muốn làm phiền quá lâu. Khoảng hơn tám giờ, họ đã lần lượt ra về.

Trước khi đi mọi người nhất quyết giúp dọn dẹp sạch sẽ bàn ghế, chén bát, dù Từ Vãn cố ngăn cũng không được.

Cuối cùng khi tiễn hết khách Từ Vãn mới thở phào, bước vào bếp hỏi Chu Hoài Thần: “Quân nhân các anh ai cũng vậy à?”

Chu Hoài Thần dù uống không ít nhưng chưa say. Gương mặt anh đỏ hồng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Là sao cơ?”

Từ Vãn nhắc đến chuyện họ giúp dọn dẹp, rồi nhớ lại đoạn video từng xem trên mạng về nhóm quân nhân đi ăn, dọn bàn sạch sẽ trước khi rời đi.

Nghe xong Chu Hoài Thần bật cười: “Chỉ là thói quen thôi.” Thói quen làm theo quy củ khiến những việc này trở thành bản năng.

Anh ngừng một chút, rồi nhìn cô, ánh mắt trầm ấm: “Em có thấy chán không?”

“Hả? Không hề!” Từ Vãn không nhận ra ý ngầm của anh, thản nhiên nói: “Thói quen này rất tuyệt.”

“Em thấy tốt à?”

“Tốt chứ.”

“Thích không?”

“Thích…” Từ Vãn còn chưa nói hết câu đã kịp phản ứng lại, sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài Thần, trong lòng thầm mắng: Người này bắt đầu học hư rồi.

Chu Hoài Thần thấy cô nhận ra thì khẽ cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý:

“Anh nghe thấy rồi.”
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 65: Chương 65



“Vậy em không thừa nhận.” Từ Vãn chống hai tay lên hông, đứng bên cạnh anh với dáng vẻ như muốn nói: Anh làm gì được em nào?

Chu Hoài Thần đang rửa bát, thấy dáng vẻ đắc ý như con mèo nhỏ của cô anh không nói gì, lặng lẽ đặt chiếc bát cuối cùng lên giá. Sau đó anh lau khô tay, thừa lúc cô còn đang đắc chí bất ngờ đưa tay kéo cô vào lòng. Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào eo cô véo nhẹ một cái.

“Không thừa nhận à?”

Giọng nói đầy vẻ đe dọa, ý như nếu cô không thừa nhận, anh sẽ cù cho cô cười đến chết.

Từ Vãn không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất sợ nhột. Trước đây Chu Hoài Thần vốn không biết điều này. Nhưng có một lần vào ban đêm khi anh đắp chăn giúp cô vô tình chạm phải người cô, cô cười đến nỗi không thở nổi.

Từ đó điểm yếu này của cô đã bị anh nắm thóp.

Cảm giác nhột từ eo nhanh chóng lan ra khắp cơ thể khiến Từ Vãn mềm nhũn, trong lòng anh cứ vùng vẫy loạn xạ, miệng liên tục cầu xin:

“Em thừa nhận, thừa nhận rồi mà.”

“Thừa nhận cái gì?” Chu Hoài Thần nhân cơ hội hỏi dồn.

“Thừa nhận là thích anh.”

“Có phải thích anh không? Chẳng phải em vẫn luôn khen anh đẹp trai sao?” Chu Hoài Thần cố ý hỏi thêm, như thể muốn chắc chắn rằng cô thật sự thích mình.

Từ Vãn nhận ra hình như Chu Hoài Thần hơi say, vì những câu này bình thường anh tuyệt đối sẽ không nói. Nhưng say rồi trông anh lại có dáng vẻ đáng yêu như một chú chó nhỏ bám người.

Cô áp tay lên mặt anh, dừng lại một chút rồi bất ngờ nói: “Đoàn trưởng Chu!”

Chu Hoài Thần dừng lại, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và mong chờ nhìn cô.

“Anh thật tự luyến quá đi!”

Chu Hoài Thần: …



Tiệc chiêu đãi chiến hữu xong, ngày hôm sau Chu Hoài Thần phải quay về đơn vị. Hiện đã vào mùa đông, công việc ở nơi đóng quân cũng không ít.

Là đoàn trưởng, anh đã nghỉ phép nửa tháng khiến nhiều việc bị dồn lại. Nhưng trước khi rời nhà, anh vẫn dậy sớm làm xong bữa sáng. Nhìn Từ Vãn mơ màng muốn dậy anh lại bảo cô ngủ thêm chút nữa, đợi trời sáng hẳn rồi hãy dậy ăn sáng.

Từ Vãn tưởng trời đã sáng, nhưng nghe anh nói trời vẫn chưa sáng, cô lập tức lăn ra ngủ tiếp.

Dáng vẻ đó khiến Chu Hoài Thần không nhịn được cười. Anh bước đến cạnh giường, cúi người nhìn cô ngủ say mà lòng càng thêm yêu thương. Nghĩ đến nụ hôn tối qua, anh cảm thấy quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.

Nhưng cũng vì thế mà ngày tháng càng thêm khó chịu đựng, đặc biệt là sau khi đã nếm được vị ngọt từ cô vợ đáng yêu này, anh lại càng muốn hôn cô thêm nhiều lần nữa.

Tuy vậy hôm nay anh không quấy rầy cô, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, đắp chăn cẩn thận rồi mới bước ra ngoài.

Khi Chu Hoài Thần đến đơn vị, các chiến hữu hầu như đã có mặt. Anh là người nổi tiếng nghiêm túc, luôn đến đầu tiên. Hôm nay đến muộn khiến mọi người không khỏi trêu chọc.

Nhất là những người tối qua đã gặp Từ Vãn. Họ cười đùa: “Vợ xinh đẹp như tiên, lão Chu mà không trễ giờ thì đúng là người yêu công việc thật.”

Nhưng dù anh đến lúc nào, họ vẫn không bỏ qua cơ hội chọc ghẹo.

Vừa bước vào, chính ủy Dương Nhậm Tư đã cầm cốc trà, xuất hiện ngay trước mặt anh: “Lão Chu, lần đầu tiên thấy cậu đến muộn đấy. Làm gì mà thế?”

“Vợ tôi nhất định đòi làm bữa sáng cho tôi, không ăn xong không cho đi.” Chu Hoài Thần nhìn đám người với vẻ hóng hớt, cố tình không chiều theo ý họ.

Câu nói này vừa ra, đầu tiên là làm mọi người ghen tị, sau đó lại tỏ vẻ không tin: “Nổ quá đấy.”

Tối qua ai cũng thấy bữa cơm đều do lão Chu nấu. Vợ anh nhìn vừa thanh mảnh vừa xinh đẹp, trông chẳng giống người sẽ vào bếp.

Dù sao cũng không ai ý kiến việc anh không để cô làm gì, nhưng việc trêu đùa đồng đội thì lại khác.

Thực ra, tối qua Từ Vãn có nói muốn dậy làm bữa sáng nhưng Chu Hoài Thần không cho. Tuy vậy, cô vẫn chuẩn bị sẵn đồ cho anh.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 66: Chương 66



Đúng lúc này, anh lấy từ túi ra một gói bánh mì được gói cẩn thận bằng giấy dầu.

Miếng bánh mì này là do hôm qua Từ Vãn tự tay nhào bột và làm. Nhân tiện đốt tường lửa để sưởi, cô đặt một hộp sắt trống trên đó. Bình thường hộp này dùng để nướng khoai lang hay khoai tây.

Nhưng ý tưởng của cô vợ này luôn độc đáo, cô đem bột đã ủ cho vào nướng. Đến tối, bột nở mềm cô cắt thành từng lát, lợi dụng lúc đốt tường lửa vào ban đêm để nướng lại lần nữa, thế là có món bánh mì giòn rụm.

Sau đó cô dùng giấy da gói lại, biết sáng anh có hai tiếng huấn luyện, cô bảo sau này đi huấn luyện có thể mang theo vài miếng, sau khi tập xong đói thì ăn lót dạ.

Mọi người nhìn thấy những lát bánh mì mà trước giờ chưa từng thấy, cũng chẳng dám cười nhạo Chu Hoài Thần khoe khoang nữa.

Phải nói món bánh này nhìn hơi giống bánh mì khô nướng của dân bản địa, nhưng mềm hơn, mở ra là ngửi thấy mùi thơm phức.

Chưa kể, cách ăn lạ mắt thế này mọi người chưa từng gặp qua. Người dân nơi đây cũng có món bánh mì lớn, người chăn nuôi rất thích ăn vì khi chuyển trại mang theo rất tiện lại no lâu. Mọi người gọi món đó là "bánh mì đại liệt".

Trong bánh đại liệt thường có nhân hạt và trái cây khô. Dương Nhậm Tư và mấy người đôi khi đi làm nhiệm vụ cũng mang theo. Nhưng loại bánh này ăn nhiều rất mỏi hàm.

Còn cái bánh mà Chu Hoài Thần cầm thì khác, trông ngon mắt hơn nhiều, mùi hương cũng thật hấp dẫn, không biết cho thêm nguyên liệu gì mà thơm như vậy.

Tôn Hồng Vệ là người ham ăn, không nhịn được nhìn chằm chằm vào tay Chu Hoài Thần:

“Lão Chu, cho tôi nếm thử đi. Tôi chia cho cậu một cái bánh bao.”

Phải nói bánh bao chắc chắn tốn nhiều bột hơn một lát bánh mì, nhưng Chu Hoài Thần đâu nỡ để người khác ăn đồ vợ mình làm. Đây là món "đặc chế" dành riêng cho anh. Anh liền từ chối ngay lập tức: “Đừng mơ.”

Từ Vãn ngủ đến khi tự tỉnh, cảm giác toàn thân khoan khoái. Thực ra "tự nhiên tỉnh" cũng chỉ mới hơn bảy giờ.

Chủ yếu là thời đại này không có gì để giải trí. Hôm qua ăn tối xong, đãi khách, cuối cùng đi ngủ cũng mới chín giờ.

Ngủ sớm thì dậy sớm, nghỉ ngơi đủ nên tinh thần cô phơi phới.

Từ Vãn thức dậy, soi gương một hồi, tự thấy khí sắc của mình tốt lên rõ rệt.

Dọn dẹp xong, cô vui vẻ đi ăn sáng. Bữa sáng vẫn là món cháo mà cô thích, bánh lần này đổi sang vị khác ngon hơn hẳn.

Trên bàn ăn còn có mảnh giấy Chu Hoài Thần để lại, bảo buổi trưa anh không thể về ăn, dặn cô muốn ăn gì thì tùy hoặc đến nhà ăn tập thể.

Từ Vãn không định đến nhà ăn, ở nhà nấu ăn vẫn hợp khẩu vị mình hơn.

Huống hồ hôm nay cô còn khá bận, tối qua đã hẹn với Trần Hữu Phương. Hôm nay cô dự định đi cùng chị ấy để làm quen với khu doanh trại và khu gia đình.

Trần Hữu Phương lại còn sốt sắng hơn cô. Từ Vãn vừa ăn sáng xong, Trần Hữu Phương đã chạy đến: “Từ Vãn này, dọn dẹp xong chưa?”

Nghe thấy tiếng, Từ Vãn đáp một tiếng, rồi cầm mấy món đặc sản trên bàn đi ra: “Chị Trần đến rồi à.” Từ Vãn nói rồi đưa đồ trong tay ra: “Chị Trần, đây là đặc sản chúng em mang từ Thành Đô, chị cầm về ăn thử nhé.”

Trần Hữu Phương cười, không khách sáo nhận lấy ngay. Không nhận thì hóa ra lại khách khí quá, sau này chị cũng sẽ đem đặc sản quê mình tặng lại cho Từ Vãn.

Trần Hữu Phương mang đồ về nhà trước, quay lại thì nghe thấy tiếng kèn hiệu, vội vàng chạy qua nói với Từ Vãn: “Từ Vãn này, em chưa từng xem chồng em huấn luyện đúng không?”

Từ Vãn lắc đầu. Trần Hữu Phương lập tức nói: “Vậy hôm nay dẫn em đi xem.”

Chị nói cuối tháng mỗi đơn vị đều có một tuần luyện tập liên kết, có thưởng phạt nên các anh lính đều rất nghiêm túc.

Từ Vãn nghe vậy, chẳng phải giống như diễn tập quân sự thu nhỏ sao? Nghĩ đến cảnh cả sân tập toàn những anh lính cao lớn, vai rộng eo thon…
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 67: Chương 67



Cô không cần nghĩ ngợi, liền nói ngay: “Được, chị Trần, mình mau đi thôi!”

Trần Hữu Phương nghĩ thầm: Mối quan hệ của đôi này tốt ghê. Đi xem huấn luyện mà cũng hào hứng thế này sao?

Vùng biên giới khác hẳn những nơi khác, chênh lệch múi giờ khoảng hai đến ba tiếng. Lúc này đã là tám giờ sáng, nhưng trời mùa đông ở biên giới vẫn giống như sáu giờ sáng ở miền Nam.

Khu nhà ở của các gia đình quân nhân đã được lắp đèn đường. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn, mỗi bước chân giẫm lên tuyết đều phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Không gian vốn dĩ yên tĩnh đến mức đáng sợ, nhưng những khẩu lệnh từ xa xa của các đơn vị đang tập luyện đã phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, mang lại một cảm giác an toàn đặc biệt.

Từ Vãn nhớ lại lời Tôn Hồng Vệ từng nói về việc trên núi có báo tuyết, lúc ấy cô có chút sợ hãi. Nhưng bây giờ, sự lo sợ ấy đã tan biến.

Tuy đã tám giờ, nhưng đối với các gia đình quân nhân, khoảng thời gian này không hề sớm. Nhiều người phải chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, hoặc lo cho con cái đến trường, khiến khu nhà không hề vắng lặng.

Trên đường đi, có người qua lại. Trần Hữu Phương đã sống ở đây nhiều năm, có mối quan hệ tốt nên đi đâu cũng chào hỏi mọi người.

Từ Vãn vừa mới đến không quen biết ai, nhưng có Trần Hữu Phương đi cùng, mọi người cũng được giới thiệu. Trần Hữu Phương là người dễ gần, những người mà chị giới thiệu cũng thân thiện. Vì vậy Từ Vãn cũng vui vẻ chào hỏi mọi người theo lời giới thiệu của chị.

Mặc dù mới tới, Từ Vãn đã trở thành người khá nổi tiếng trong khu nhà. Dù gì Chu Hoài Thần cũng là một cái tên đáng chú ý, chưa kể đến việc cô vừa đến đã được sắp xếp công việc ngay. Nghe nói chính trưởng phòng Lý đã đích thân đến sắp xếp, điều này càng khiến cô thêm phần đặc biệt trong mắt mọi người.

Hôm nay gặp cô, ai cũng phải thầm xuýt xoa rằng vợ của đoàn trưởng Chu đúng là đẹp quá mức tưởng tượng. Không chỉ có vẻ ngoài mà giọng nói của cô cũng rất ngọt ngào. Đặc biệt, nụ cười của cô khiến trái tim người khác mềm nhũn. Không khó hiểu tại sao Chu Hoài Thần từ chối làm con rể sư trưởng mà quyết tâm về quê cưới vợ.

Trên đường đi, Từ Vãn làm quen với không ít người. Tuy nhiên cô không để tâm quá nhiều. Suy cho cùng cô chỉ cần sống cuộc sống của mình. Nếu hàng xóm thân thiện thì càng tốt, còn nếu không cô cũng không phải kiểu người thích làm thân với người không mấy gần gũi.

Từ khu nhà gia đình quân nhân đến sân tập không xa, đi bộ khoảng hơn mười phút. Thêm hai phút nữa là đến nhà ăn của đơn vị.

Trần Hữu Phương chỉ vào nơi xa xa còn đang bốc khói, nói: “Em nhìn kìa, kia chính là nhà ăn của đơn vị mình. Sau này nếu em không muốn nấu cơm thì có thể ra đó lấy cơm về.”

Nhà ăn không miễn phí nhưng giá rẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài nên nhiều gia đình cũng thường đến đó thay vì nấu ăn.

Hai người đang trò chuyện thì một đội lính hô khẩu lệnh chạy về phía họ.

Lúc này đã là mùa đông, các chiến sĩ đều mặc áo bông dày cộm, khuôn mặt được che kín, chỉ lộ đôi mắt.

Dù vậy có thể dễ dàng nhận ra vóc dáng thẳng tắp của các chiến sĩ.

Từ Vãn đang ngây người nhìn thì cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng dừng trên người mình.

Thật kỳ lạ, rõ ràng ai cũng chỉ lộ đôi mắt nhưng giữa đám người ấy cô vẫn nhận ra được Chu Hoài Thần.

Vì anh đang trong giờ huấn luyện, cô tất nhiên không thể chào hỏi, nhưng lúc đi ngang qua Từ Vãn vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh.

Khi nhìn kỹ cô phát hiện trên người anh bám đầy những mảng băng cứng. Đặc biệt là quanh mắt, một lớp tuyết dày đã đóng thành sương.

Thú thực trước đây cô từng rất thích hình ảnh những anh lính với dáng vẻ thẳng tắp. Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự khắc nghiệt của huấn luyện, cô lại cảm thấy chính nhờ những người như họ, bảo vệ tổ quốc mà mọi người mới có cuộc sống bình yên như vậy.

Cho đến khi đội hình chạy khuất xa Từ Vãn mới thu lại ánh nhìn. Nhưng khi vừa quay đầu, cô liền bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Trần Hữu Phương.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 68: Chương 68



Nụ cười đó rất rõ ràng, dù chẳng có chuyện gì nhưng lại khiến Từ Vãn cảm thấy có gì đó. Cô hơi ngượng ngùng.

“Thấy chồng em rồi à?” Trần Hữu Phương cười hỏi.

Từ Vãn gật đầu, không định phủ nhận cũng không thể phủ nhận được, vì ánh mắt Trần Hữu Phương sắc bén như thể có máy dò.

Là người từng trải, Trần Hữu Phương không tiếp tục trêu chọc cô. Nhưng sau khi nghe Từ Vãn khẽ thở dài, chị hỏi: “Sao thế, thấy thương chồng em à?”

Từ Vãn “ừm” một tiếng. Đúng là cô rất thương anh. Đã vậy, sáng sớm anh còn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Thấy biểu cảm của Từ Vãn, Trần Hữu Phương kể cho cô nghe về những câu chuyện xưa của khu đóng quân.

“Bây giờ điều kiện đã tốt hơn nhiều, ít nhất có quần áo ấm, em không biết lúc mới đến đây điều kiện kém như nào đâu.”

Chị kể rằng những năm sáu mươi, khi chị theo chồng đến biên giới, điều kiện sống vô cùng khắc nghiệt. Không có khu nhà gia đình như bây giờ, tất cả đều sống trong những căn hầm đào sâu dưới đất, bên trên lợp cỏ khô. Họ đã sống như vậy suốt nhiều năm cho đến khi khai phá được vùng đất này, biến nó thành nơi trồng trọt được, doanh trại mới được xây dựng.

Lần đầu tiên khu nhà gia đình hoàn thiện, nhiều người đã xúc động bật khóc.

Bây giờ Trần Hữu Phương có thể vừa cười vừa kể lại nhưng Từ Vãn biết những nỗi khổ ngày xưa thì chỉ những người từng trải qua mới hiểu được.

Sau khi thăm bãi tập, Trần Hữu Phương đưa Từ Vãn ghé nhà ăn. Hôm nay có bánh bao hấp, Từ Vãn mua hai chiếc về nhà. Trưa nay Chu Hoài Thần có việc không về, cô định ăn uống đơn giản một mình.

Mua bánh bao xong trời cũng dần sáng, bãi tập càng lúc càng náo nhiệt nhưng bây giờ Từ Vãn không muốn nhìn nữa, càng nhìn càng thấy các chiến sĩ vất vả.

Từ Vãn mang đồ về nhà, Trần Hữu Phương mời cô sang nhà chị ấy chơi, thấy vẫn còn sớm nên Từ Vãn cũng đi theo.

Chủ yếu do chị Trần nói khi nào tuyết tan sẽ dẫn cô lên núi hái quả dại, còn vào mùa thu có thể đi nhặt nấm.

Bây giờ vật tư không nhiều nhưng đồ trên núi lại có không ít, mỗi khi đến mùa người trong khu gia đình tụ tập thành tốp đi vào rừng thông nhặt nấm, nhặt cả mùa thu là đủ ăn cho một năm.

Thậm chỉ còn ăn không hết, dù sao hàng năm chị Trần cũng vẫn còn thừa nấm và những đồ khác gửi về cho bố mẹ ở quê.

Hơn nữa trên núi còn có nhiều quả hạch, cây hạch đào dại trên núi có rất nhiều, nếu may mắn có thể lấy được không ít.

Từ Vãn nghe mà háo hức mong chờ mùa xuân nhanh đến.

Trần Hữu Phương nhìn bộ dáng này của cô lại nói: “Mùa đông cũng tốt, bây giờ trên núi có nhiều gà rừng, chờ thêm chút nữa trời lạnh hơn đám gà này bị đông lạnh, một ngày có thể bắt được mấy con. Mỗi tội chúng nó ít thịt nhưng hầm canh cũng rất được, một nồi to ăn với chút bánh nướng cũng ngon vô cùng.”

Bây giờ điều kiện còn kém, nhất là trong nhà có nhiều con, kể cả gà rừng không có thịt nhưng có chút vị thịt để ăn no một bữa cũng tốt lắm rồi.

Từ Vãn đối với chuyện này vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng vốn dĩ cô quen với cuộc sống độc lập từ nhỏ. Nghe chị Trần nói như vậy cũng thêm hiểu biết về nơi đóng quân.

Nghe nói bên cạnh nơi đóng quân còn có trang trại chăn nuôi rất lớn, ngày thường nếu muốn uống sữa bò cũng rất thiện, người ở chỗ chăn nuôi cũng thích uống trà sữa nhưng là trà vị mặn.

Đa phần người ở nơi đóng quân không có thói quen uống, nếu uống quen có thể đến trang trại chăn nuôi uống thử.

Từ Vãn vẫn chưa uống qua trà sữa mặn bao giờ nên cô cũng muốn thử xem.

Cô ở nhà chị Trần đến giữa trưa thì về nhà mình.

Trở về nhà, cô hâm nóng lại cháo còn thừa từ sáng, ăn kèm bánh bao và một ít dưa muối. Đúng lúc cô chuẩn bị ăn thì có tiếng gõ cửa. Nghĩ rằng chồng mình quay lại, cô vội vàng chạy ra mở cửa, nhưng hóa ra là một chiến sĩ trẻ.

Anh lính này vừa nhập ngũ năm nay, gương mặt non nớt trông như một cậu bé chưa trưởng thành. Anh lễ phép nói: “Chào chị, đoàn trưởng Chu nhờ tôi mang chút thịt cừu đến cho chị.”
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 69: Chương 69



Hôm nay do buổi huấn luyện vất vả, doanh trại đặc biệt mua hai con cừu nấu súp thịt cừu cho cả đội. Thịt cừu ở đây là loại cừu thảo nguyên không hề có mùi hôi, chỉ cần luộc chín, chấm với bột ớt từ Dung Thành đã đủ thơm ngon.

Tối qua Từ Vãn lần đầu nếm thử món này và yêu thích ngay. Biết vợ thích, Chu Hoài Thần liền bỏ tiền túi mua thêm vài cân nhờ lính mang về cho cô.

Nhận lấy thịt cừu, Từ Vãn không quên cảm ơn và tặng cậu lính chút bánh quẩy làm quà. Cậu ngượng ngùng nhận lấy, gương mặt ửng hồng.

Đứng ở cửa, nhìn bóng lưng chiến sĩ trẻ, Từ Vãn khẽ mỉm cười. Những người lính nơi đây không chỉ cống hiến, mà còn mang đến sự ấm áp đầy nhân văn trong cuộc sống khắc nghiệt nơi biên cương.

Đây là lần đầu tiên được cử đi giao đồ, cậu lính trẻ đã gặp một chị dâu không chỉ xinh đẹp mà còn rất nhiệt tình, lại còn tặng thêm quà. Cậu lập tức luống cuống tay chân, ôm lấy túi bánh quẩy, nhìn Từ Vãn mà mặt đỏ bừng, ấp úng nói:

"Chị... chị dâu, chị khách sáo quá rồi."

Từ Vãn không ngờ mấy cậu lính ở đây lại chất phác như vậy. Thấy cậu định từ chối, cô vội bảo, nếu không lấy thì mang đồ quay lại trả cũng được.

Làm sao cậu lính dám mang trả lại? Vội vàng ôm túi bánh quẩy rời đi, nhưng trước khi đi còn không quên cảm ơn cô hết lần này đến lần khác.

Sau khi đi, cậu thầm nhủ, sau này nếu chị dâu cần giúp đỡ, chắc chắn cậu sẽ không từ chối.



"Vãn Vãn, em nấu cơm rồi à?" Chu Hoài Thần hôm nay không về nhà ăn trưa, buổi chiều lại về sớm. Ban đầu định về nhà nấu ăn, nhưng vừa bước đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Mở cửa ra anh nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn mấy món ăn, còn trong nồi thịt cừu đang sôi sùng sục, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Nghe thấy tiếng anh, Từ Vãn vội chạy ra từ bếp. Lúc này anh đang cởi áo khoác, ánh mắt lại hướng về phía bếp. Khi nhìn thấy cô, đôi mắt anh lập tức dịu dàng hẳn.

Chu Hoài Thần đã thay chiếc áo bông mặc khi huấn luyện, chỉ mặc bộ quân phục gọn gàng, dáng vẻ vẫn vô cùng phong độ.

"Anh về rồi à, mau xem em nấu mấy món này này!" Buổi chiều, Từ Vãn tình cờ tìm thấy một cuốn sách dạy nấu ăn trong nhà. Thực ra không hẳn là sách dạy nấu ăn mà là một cuốn sách đời sống tổng hợp, thậm chí còn có cả cách làm đồ mộc.

Không ngạc nhiên khi thời đại này, mọi người đều rất giỏi làm việc thủ công. Đến cả nấu ăn cũng được ghi chép rất chi tiết.

Nhờ cuốn sách đó, cô thử tập làm vài món. Không ngờ mọi thứ lại trôi chảy đến vậy, cô còn cảm thấy mình đạt được chút thành tựu nên không kiềm chế được mà làm liền ba, bốn món.

Nhìn bàn ăn đầy món, trong lòng Chu Hoài Thần bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, anh nói: "Thơm lắm."

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng chứa đựng đầy cảm xúc. Dường như anh thật sự rất cảm động. Đến mức Từ Vãn cũng ngớ người ra, thầm nghĩ mình đâu có nấu bàn tiệc thịnh soạn gì đâu?

Thực ra, Chu Hoài Thần thật sự rất cảm động. Trước đây, anh không hiểu tại sao mọi người ở đây lại háo hức lập gia đình đến vậy. Lúc đó, anh không để tâm. Nhưng giờ đây, người anh yêu thương đang ở ngay bên cạnh. Anh cảm thấy mình như một con tàu đang lênh đênh trên biển, giờ đây đã tìm được bến đỗ của riêng mình. Đó là một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

"Sao em lại nấu cơm? Sau này chờ anh về nấu được rồi, nước ở đây lạnh lắm." Dù cảm động nhưng Chu Hoài Thần vẫn không muốn vợ mình quá vất vả. Nhất là ở vùng biên cương, nước ở đây là nước từ tuyết trên núi Thiên Sơn tan ra, quanh năm lạnh buốt. Dù là mùa hè nước cũng lạnh thấu xương, mùa đông thì càng như ngâm mình trong đá. Nấu cơm đồng nghĩa với việc phải tiếp xúc với nước lạnh ấy.

Anh biết cơ thể con gái nhạy cảm. Nếu tiếp xúc quá nhiều với nước lạnh, những ngày đặc biệt sẽ rất khổ sở. Anh không muốn Từ Vãn phải chịu những cực khổ không cần thiết.
 
Back
Top Bottom