Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 200



Châu Văn Khiết nhìn cô cười cười, thấy mặt trời bên ngoài còn rất cao, lại nói với Ninh Hương: “Vừa khéo hôm nay cô không có việc gì, trò còn nhớ không, trước đây cô nói chờ trò đến Tô Thành sẽ dẫn trò đi làm quen đại sư khác.”

Đương nhiên là nhớ, Ninh Hương nghe thấy lời này, vẻ mặt đều trở nên sáng, vội vàng gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Văn Khiết cười đứng lên, nói với Ninh Hương: “Đi, trò cầm sản phẩm thêu theo, cô dẫn trò tìm đại sư đó xem xem.”

Ninh Hương trong nháy mắt liền kích động, vội vàng cất sản phẩm thêu vào trong cặp, sau đó cô theo Châu Văn Khiết ra ngoài, đi qua mấy con đường, tiến vào một khu dân cư khác, đến nhà đại sư trong mà bà ấy nói.

Đại sư là một cụ bà tóc bạc, nhìn tuổi tác còn lớn hơn Vương Lệ Trân, nhưng khí chất rất khác nhau.

Châu Văn Khiết ở giữa giới thiệu: “Trò trước đó có nhắc với cô, cô cũng có xem qua tác phẩm của trò ấy, thợ thêu A Hương của trấn Mộc Hồ. Cô không phải luôn muốn gặp trò ấy một lần sao, hôm nay trò dẫn trò ấy đến gặp cô.”

Nói xong lại cười với Ninh Hương: “Đây là Lý đại sư của chúng ta, Lý Tố Phân.”

Ninh Hương vội đáp lời gọi người: “Chào Lý đại sư.”

Lý Tố Phân nhìn Châu Văn Khiết một cái, lại nhìn về phía Ninh Hương cười nói: “Gì mà đại sư với không đại sư, chỉ là một bà già bình thường thôi. Cháu đừng nghe trò ấy gọi bậy, gọi bà bằng bà là được rồi.”

Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Châu Văn Khiết tiếp lời: “Cô mà bình thường, vậy những cụ bà khác là gì?”

Nhìn hai bà ấy thoải mái nói chuyện qua lại như vậy, Ninh Hương ở bên cạnh chỉ cười.

Lý Tố Phân không để ý Châu Văn Khiết nữa, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Đi, A Hương, chúng ta vào nhà ngồi nói chuyện.”

Ninh Hương đi theo bà ấy vào, Châu Văn Khiết hiển nhiên cũng đi ở bên cạnh. Ba người vào nhà ngồi xuống, Châu Văn Khiết tự mình đi rót nước châm trà, Ninh Hương ngượng ngùng đứng dậy giúp đỡ, bảo bà ấy trở lại ngồi.

Rót nước xong ba người liền ngồi xuống nói chuyện, Lý Tố Phân thao thao bất tuyệt khen Ninh Hương, nói sản phẩm cô thêu rất đẹp. Nói bà ấy đã sớm xem tác phẩm của cô, vẫn luôn muốn nhìn thấy cô, hôm nay gặp được, là một cô gái xinh đẹp, đẹp như đồ thêu cô làm ra.

Ninh Hương bị bà ấy thổi phồng đến mức mặt đỏ rần.

Châu Văn Khiết nhìn cô cười cười, thấy mặt trời bên ngoài còn rất cao, lại nói với Ninh Hương: “Vừa khéo hôm nay cô không có việc gì, trò còn nhớ không, trước đây cô nói chờ trò đến Tô Thành sẽ dẫn trò đi làm quen đại sư khác.”

Đương nhiên là nhớ, Ninh Hương nghe thấy lời này, vẻ mặt đều trở nên sáng, vội vàng gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Văn Khiết cười đứng lên, nói với Ninh Hương: “Đi, trò cầm sản phẩm thêu theo, cô dẫn trò tìm đại sư đó xem xem.”

Ninh Hương trong nháy mắt liền kích động, vội vàng cất sản phẩm thêu vào trong cặp, sau đó cô theo Châu Văn Khiết ra ngoài, đi qua mấy con đường, tiến vào một khu dân cư khác, đến nhà đại sư trong mà bà ấy nói.

Đại sư là một cụ bà tóc bạc, nhìn tuổi tác còn lớn hơn Vương Lệ Trân, nhưng khí chất rất khác nhau.

Châu Văn Khiết ở giữa giới thiệu: “Trò trước đó có nhắc với cô, cô cũng có xem qua tác phẩm của trò ấy, thợ thêu A Hương của trấn Mộc Hồ. Cô không phải luôn muốn gặp trò ấy một lần sao, hôm nay trò dẫn trò ấy đến gặp cô.”

Nói xong lại cười với Ninh Hương: “Đây là Lý đại sư của chúng ta, Lý Tố Phân.”

Ninh Hương vội đáp lời gọi người: “Chào Lý đại sư.”

Lý Tố Phân nhìn Châu Văn Khiết một cái, lại nhìn về phía Ninh Hương cười nói: “Gì mà đại sư với không đại sư, chỉ là một bà già bình thường thôi. Cháu đừng nghe trò ấy gọi bậy, gọi bà bằng bà là được rồi.”

Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Châu Văn Khiết tiếp lời: “Cô mà bình thường, vậy những cụ bà khác là gì?”

Nhìn hai bà ấy thoải mái nói chuyện qua lại như vậy, Ninh Hương ở bên cạnh chỉ cười.

Lý Tố Phân không để ý Châu Văn Khiết nữa, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Đi, A Hương, chúng ta vào nhà ngồi nói chuyện.”

Ninh Hương đi theo bà ấy vào, Châu Văn Khiết hiển nhiên cũng đi ở bên cạnh. Ba người vào nhà ngồi xuống, Châu Văn Khiết tự mình đi rót nước châm trà, Ninh Hương ngượng ngùng đứng dậy giúp đỡ, bảo bà ấy trở lại ngồi.

Rót nước xong ba người liền ngồi xuống nói chuyện, Lý Tố Phân thao thao bất tuyệt khen Ninh Hương, nói sản phẩm cô thêu rất đẹp. Nói bà ấy đã sớm xem tác phẩm của cô, vẫn luôn muốn nhìn thấy cô, hôm nay gặp được, là một cô gái xinh đẹp, đẹp như đồ thêu cô làm ra.

Ninh Hương bị bà ấy thổi phồng đến mức mặt đỏ rần.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 201



Khen một mạch vẫn là Châu Văn Khiết cắt lời bà ấy, Châu Văn Khiết lấy vải thêu trong túi Ninh Hương ra đưa cho Lý Tố Phân xem, nói bức này là Ninh Hương tự mình làm, không hề dùng tranh ảnh gì khác, bảo Lý Tố Phân cho chút ý kiến.

Lý Tố Phân nghe rõ rồi, đưa tay nhận lấy vải thêu, lại lấy kính mắt ra mang vào, sau đó trải vải thêu ra lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn một mạch rồi nói: “Không tệ, thợ thêu có tâm như này không nhiều đâu.”

Ninh Hương khẽ mím môi một cái: “Hi vọng bà cho cháu lời khuyên.”

Lý Tố Phân ngẩng đầu nhìn về phía cô mà cười, vẫn là câu nói kia: “Cháu qua đây ngồi.”

Nghe nói như thế, Ninh Hương vội đứng dậy ngồi vào bên cạnh bà ấy. Sau đó đưa đầu đến cạnh Lý Tố Phân, nghiêm túc nghe bà ấy nói một mạch bức họa này còn chỗ nào có thể cải tiến, màu sắc quá độ, biến đổi thực hư, làm thế nào mới có thể tốt hơn.

Ninh Hương nghe xong lời bà ấy, chỉ cảm thấy lại hiểu ra vài thứ khác.

Chờ Lý Tố Phân chậm rãi nói xong, Ninh Hương vẫn còn nhìn chằm chằm tác phẩm thêu của mình mà xuất thần, đang tập trung suy nghĩ làm sao có thể cải tiến bức họa này hơn nữa. Kết hợp ý kiến của Châu Văn Khiết và bà cụ Lý, làm thế nào mới có thể để hiệu quả cuối cùng được tốt hơn.

Lý Tố Phân nhìn cô như thế vẫn là cười, trao đổi ánh mắt với Châu Văn Khiết.

Đương nhiên không có ý khác, bất quá chỉ là đồng ý với lời khen ngợi thợ thêu này của Châu Văn Khiết. Hôm nay gặp mới chính thức hiểu được, Châu Văn Khiết vì sao lại thích thợ thêu này như vậy, rảnh rỗi lại nói vài câu về cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương lại xem một hồi mới hoàn hồn, sau đó vội nói với Lý Tố Phân: “Thầy thêu, cháu nghe hiểu rồi, cảm ơn bà.”

Lý Tố Phân cười cười: “Bà cũng là cho một vài lời khuyên, rốt cuộc muốn thêu thế nào, còn phải xem chính cháu.”

Ninh Hương hiểu ý trong lời nói này, liền gật đầu: “Cháu biết.”

Sản phẩm là của cô, cô có quan điểm và cách nghĩ của cô, ý kiến của người khác đều là tham khảo, cuối cùng vẫn là dựa theo cách cô cảm thấy tốt nhất để thêu. Nếu như toàn bộ đều theo quan điểm của người khác thì đó sẽ thành đồ của người khác.

Ninh Hương và Châu Văn Khiết, Lý Tố Phân ngồi lại hàn huyên một hồi, các thợ thêu ngồi lại với nhau hiển nhiên vẫn là bàn nhiều về chuyện thêu thùa. Cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Châu Văn Khiết nói buổi tối bà ấy còn có chút việc nên phải về.

Ninh Hương cũng không quấy rầy Lý Tố Phân thêm, lúc ra về, Lý Tố Phân còn nói với cô: “A Hương, khi không bận học, cháu có thể dành thời gian đến đây trò chuyện với bà, ta sẽ dạy cháu một vài kỹ xảo thú vị.”

Châu Văn Khiết từng nói, phong cách và kỹ xảo thêu thùa cũng mỗi thầy thêu đều không giống nhau, học tập với các đại sự khác nhau, cho dù là học cùng một cách dùng kim, cùng một bức tranh thêu cũng có thể lĩnh hội được những thứ khác nhau.

Nghe thấy Lý Tố Phân nói như vậy, Ninh Hương dĩ nhiên rất vui mừng, vội vàng đáp: “Được, cháu rảnh sẽ đến đây.”

Nói xong Ninh Hương liền theo Châu Văn Khiết rời đi.

Bởi vì buổi tối Châu Văn Khiết có việc phải làm, Ninh Hương cũng không quấy rầy Châu Văn Khiết, đến ngã ba thì tách Châu Văn Khiết ra, Châu Văn Khiết đi bộ về nhà, mà cô thì đi tìm trạm xe buýt ở gần đó rồi ngồi xe về trường học.

Sau khi lên xe mua vé ngồi xuống, Ninh Hương nhìn ngoài cửa sổ xe một mực ngẩn người thất thần. Cũng không phải đang chuyên tâm nhìn phong cảnh trên đường mà là trong đầu đang nghĩ, bức hoạ lâm viên kia rốt cuộc cải thiện như thế nào mới có thể có hiệu quả nổi bật hơn.

Chuyện này cứ quẩn quanh trong đầu cô, trước khi nghĩ ra kết quả cũng không nghĩ nổi những chuyện khác. Xe buýt đến trạm, cô xuống xe, trên đường trở về trường học rồi về ký túc xá, Ninh Hương vẫn như vậy mà nghĩ đến chuyện này.

Về đến ký túc xá lên tiếng chào bạn cùng phòng, cô tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đi thẳng tới ngồi xuống cạnh giường mình, lấy vải thêu trong cặp màu vàng ra, chống tay tiếp tục xem phần mình đã thêu kia.

Cứ nghiêm túc nhìn như vậy một hồi, cô hít sâu một hơi, chợt đứng dậy lấy ra một cây kéo nhỏ và cây nhíp, ngồi trở lại cạnh giường liền không mảy may do dự, một tay cầm kéo một tay cầm vải thêu lên trực tiếp tháo chỉ, đem từng sợi chỉ một tháo ra hết.

Cố Tư Tư đi qua trước mặt Ninh Hương, vừa hay nhìn thấy cô đang tháo bức thêu. Đưa mắt nhìn một cái, Cố Tư Tư cả kinh, hai mắt đều trừng lên, thanh âm vô thức cao lên mấy độ, giọng điệu hồi hộp hỏi: “Ninh Hương, cậu đang làm gì vậy?”

Ninh Hương không ngẩng đầu, nín thở tiếp tục mở ra, miệng nói: “Thêu không đẹp, phải tháo ra thêu lại.”

Nghe thấy lời này, Triệu Cúc, Trương Phương và Tống Tử Trúc cũng đứng dậy bu lại. Đi đến nhìn Ninh Hương tháo từng sợi từng sợi chỉ ra, Trương Phương nâng tay lên ôm ngực, thanh âm cũng cao lên: “Má ơi, thêu lâu như vậy, nói tháo là tháo?”

Không thấy cô thêu thì có thể không có cảm giác, bình thường các cô đều đi qua nhìn cô thêu nên biết rõ thứ này tốn bao nhiêu thời gian và tâm tư. Chỉ một bức lớn có chút cũng phải thêu từng mũi từng mũi rất lâu, đây đều là từng mũi kim thêu ra đó.

Thêu thùa không giống với vẽ tranh, vẽ tranh có diện tích lớn, bút vẽ và dùng màu vẽ vẽ liền thành, hoặc là bút vẽ di chuyển nhanh từng vệt dài. Mà thêu thùa mặc kệ là bề mặt lớn nhỏ, cũng là một cây kim một sợi chỉ, di chuyển vô số sợi chỉ đủ màu để thêu ra.

Nhìn Ninh Hương tháo ra như thế, Triệu Cúc cũng cảm thấy nghẹt thở, khoa trương đưa tay bóp lấy nhân trung của mình rồi thở sâu một hơi.

Cố Tư Tư ở bên cạnh xem, cả khuôn mặt đều trở nên nhăn nhó, cảm giác lòng đang rỉ máu.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 202



Mấy người nhìn Ninh Hương tháo chỉ một hồi cũng thấy đau lòng nên quay người đi ai làm việc nấy.

Ninh Hương cầm kéo và nhíp lại tháo thêm một mảng chừng quả trứng gà, Kim Văn Đan lúc này vào cửa đến cạnh giường, nói với mọi người: “Sắp đến giờ rồi, sửa soạn thôi, không phải nói tối nay cùng ra ngoài ăn bữa cơm sao.”

Nghe như thế, Ninh Hương nhớ lại ký túc bọn họ đã hẹn tối nay cùng ra ngoài ăn cơm. Ăn gì thì trước đó cũng bàn xong rồi, rằng muốn ra ngoài ăn cơm Tây, ăn bao nhiêu tiền thì tám người chia đều.

Những người khác nghe thấy Kim Văn Đan nói thế thì bắt đầu thay quần áo, chải lại tóc, Ninh Hương bèn tạm thời đem cất kéo và nhíp vào, nghĩ ăn cơm xong quay về tháo tiếp là được. Toàn bộ đều tháo hết, bắt đầu thêu lại lần nữa.

Lúc Ninh Hương đem những thứ này đặt vào ngăn tủ, chợt nhớ chuyện ra ngoài, liền quay đầu lại nói với Kim Văn Đan: “Thư của cậu tớ gửi rồi, tiền tem là tám xu.”

Kim Văn Đan nghe vậy nhìn cô một cái, trả lời một cách tự nhiên: “Được, tạ ơn nhé Ninh Hương, nhưng hiện tại trong tay tớ không có tiền lẻ, đợi khi có thì trả cho ngươi cậu nha.”

Ninh Hương không cảm thấy gì, dĩ nhiên cũng khách khí đáp lại một tiếng: “Được, không vội.”

Lúc nói chuyện thì tám người đều sửa soạn xong, tất cả đều mặc vào bộ quần áo mà mình thấy đẹp mắt và thời thượng nhất, chải cùng một kiểu b.í.m tóc, đeo cặp sách ra khỏi trường tìm nhà hàng Tây để ăn cơm.

Ninh Hương đi bên cạnh Triệu Cúc và Trương Phương, đi một hồi chợt bị Triệu Cúc kéo cánh tay, sau đó ba người cùng nhau đi chậm lại phía sau một chút, kéo khoảng cách ra với Kim Văn Đan, Cố Tư Tư và Hứa Lệ San trước mặt.

Sau khi cách ra, Triệu Cúc nhỏ giọng nói với Ninh Hương: “Tiền mà Kim Văn Đan gửi thư, chưa đưa cho cậu hả?”

Ninh Hương gật đầu một cái: “Cậu ấy nói không có tiền lẻ.”

Trương Phương hắng giọng một cái: “Vậy cậu tự nhớ để đòi đó, nếu cậu không đòi, cậu ta quên thì không trả lại cậu nữa. Trước đó chúng tớ đi mua đồ với cậu ta, trả giùm cậu ta một hai xu mà cậu ta cũng không chủ động trả lại, không biết quên thật hay giả, đến bây giờ cũng không trả lại.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nhìn Triệu Cúc và Trương Phương, lại quay đầu nhìn bóng lưng Kim Văn Đan đang đi phía trước.

Trương Phương và Triệu Cúc nói xong vài câu này cũng không nói gì về Kim Văn Đan nữa, chỉ tán gẫu chủ đề khác, vừa nói vừa cùng Ninh Hương đi lên phía trước. Nói hồi thì nhắc đến chuyện Ninh Hương tháo bức thêu, lại một lần đau lòng nghẹn thở.

***

Tám người cứ như vậy chia nhóm ba nhóm hai đi về phía trước, tìm tới một tiệm cơm Tây rồi đi vào. Những năm này tiệm cơm Tây là thứ hiếm lạ, cả thành phố cũng chỉ có một hai nhà hàng như vậy.

Sau khi tám người ký túc xá Ninh Hương tiến vào thì đến một bàn dài trong đại sảnh lần lượt ngồi xuống, nhận menu trong tay nhân viên rồi bắt đầu gọi món, kỳ thật chủ yếu là ba người Kim Văn Đan, Hứa Lệ San và Cố Tư Tư gọi.

Bọn họ trước tiên lấy menu gọi đồ ăn, gọi cũng không ít món, những người khác chỉ cần tùy tiện gọi hai món.

Sau khi gọi món xong, Trương Phương muốn đi nhà vệ sinh, thế là cô ấy đụng cánh tay Ninh Hương, hỏi Ninh Hương có đi không. Ninh Hương cảm thấy cũng có chút muốn nên đáp một tiếng đứng dậy theo cô ấy vào nhà vệ sinh.

Khi hai người đi về phía nhà vệ sinh, tiện nhìn trang trí trong nhà hàng Tây này mà cười cười nói nói. Sau đó đang nói vui vẻ, không biết từ đâu một đứa bẻ nhảy ra đụng cả người vào Ninh Hương.

Trương Phương không bị đụng vào, giật nảy mình, chỉ thấy đứa bé kia trực tiếp ngã xổm ra.

Ninh Hương cũng là bị đụng mà giật mình, nhưng khi nhìn kỹ đứa bé ngã trước mặt cô, sự giật mình trong nháy mắt tan biến, đồng thời khống chế không nổi mà có chút nhíu mày, cũng không mở miệng nói chuyện.

Đứa bé gái ngồi dưới đất nhìn thấy Ninh Hương cũng sửng sốt, mở miệng: “Ninh A Hương?”

Ninh Hương vẫn là không mở miệng lên tiếng, lại có hai đứa con trai cao lớn hơn chút chạy tới, kéo cô bé kia nói: “Hân Hân em sao rồi? Em chạy cái gì hả, không thể đi đường đàng hoàng sao?”

Hân Hân dĩ nhiên chính là Giang Hân, con bé căn bản không để ý hai anh nó đang nói gì, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Ninh Hương, ánh mắt không hề di chuyển, sau đó miệng nói: “Anh cả anh hai, các anh nhìn xem em đụng phải ai.”

Nghe nói như thế, lúc này Giang Ngạn Giang Nguyên mới nhìn về phía người đối diện, trong nháy mắt nhìn qua, ánh mắt tự nhiên đều bị Ninh Hương hấp dẫn, căn bản cũng không có nhìn xem ai đang đứng bên cạnh cô. Bọn nó ngẩn người, thái độ cũng giống như Giang Hân: “Ninh A Hương?”

Trương Phương không biết bọn nó là ai, chỉ nhìn Ninh Hương hỏi một câu: “Quen nhau hả?”

Ninh Hương nhẹ nhàng cười một cái, trực tiếp lôi kéo Trương Phương đi về phía trước, mặc kệ Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân có phản ứng gì, đáp lại Trương Phương: “Không quen.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 203



Trương Phương rất nghi hoặc, rõ ràng ba đứa nhỏ này đều gọi họ tên cô. Bất quá thấy Ninh Hương nói không biết, đoán chừng không phải người có quan hệ tốt gì nên cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa, đi theo Ninh Hương đến nhà vệ sinh.

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đứng tại chỗ nhìn Ninh Hương đi xa, không đuổi theo nói chuyện thêm với cô. Thậm chí Giang Ngạn còn lạnh mặt, quay sang trách Giang Hân vài câu, nói con bé là con gái, không biết sao nghịch ngợm như vậy.

Giang Hân bị dạy dỗ cũng không phản bác, chỉ nhếch miệng với Giang Ngạn, sau đó cùng nó và Giang Nguyên tìm bàn ngồi xuống.

Bọn nó để cặp sách xuống, gọi đồ ăn với nhân viên phục vụ, Ninh Hương và Trương Phương vừa vặn từ nhà vệ sinh trở về. Bàn Ninh Hương ngồi cách bàn bọn nó không xa, nói chuyện hơi lớn tiếng một chút cũng có thể nghe được.

Hai người Giang Nguyên và Giang Hân cũng nhịn không được nhìn về Ninh Hương.

Nhìn một hồi, Giang Hân hỏi Giang Nguyên: “Anh hai, em không nhận lầm chứ? Đó hình như là Ninh A Hương nhỉ?”

Giang Nguyên thu hồi ánh mắt, hít một hơi trả lời: “Không có, em không nghe thấy vừa rồi người bên bàn kia gọi tên cô ta sao?”

Giang Hân lại quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Hương, nói: “Bây giờ cô ta nên xinh đẹp, thật mang phong cách tây… giống… giống sinh viên…” Nói xong thì quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên: “Giống hay không?”

Giang Nguyên nhìn tám người bên bàn Ninh Hương, lại hít thở lần nữa mà đáp: “Có lẽ vậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm ngoái lúc kỳ thi đại học khôi phục, bọn nó còn ở nông thôn, quả thật nghe nói chuyện Ninh Hương đăng ký thi đại học. Lúc nghe được tin này, Giang Ngạn còn cười nhạo Ninh Hương, nói cô không đi học thì thi đại học gì chứ.

Hiện tại nghe Giang Hân và Giang Nguyên nói những lời này xong, Giang Ngạn rốt cục cũng nhịn không được mà nhìn Ninh Hương.

Lúc đầu chỉ định nhìn thoáng qua, kết quả nhìn sang thì ánh mắt cũng không thu hồi lại.

Cứ nhìn như thế, đầu ngón tay tay phải chậm rãi bóp chặt hổ khẩu(1) tay trái.

(1)Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Ninh Hương không quan tâm đến Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân, bọn nó sớm đã không còn liên quan gì đến cô. Cô và mấy người bạn cùng phòng ăn cơm của mình, vui vẻ mà trò chuyện. Những người khác không biết Giang Ngan Giang Nguyên và Giang Hân có quan hệ gì với Ninh Hương, Trương Phương cũng không nhắc lại, tự nhiên cũng không ai chú ý nhiều đến bọn nó, chỉ coi là ba đứa nhỏ xa lạ.

Giang Ngạn nhìn Ninh Hương một hồi thì thu hồi ánh mắt, ngón tay vẫn bóp lấy hổ khẩu, bóp thành một dấu sâu, trong lòng thì kìm nén một cơn tức nhả không ra mà nuốt thì không trôi. Nếu không phải đã gọi đồ ăn, nó đã dẫn Giang Nguyên và Giang Hân tìm tiệm cơm khác ăn cơm rồi.

Khó được có ít tiền để đi nếm xem cơm Tây là mùi vị gì, ai biết lại gặp Ninh Hương ở đây.

Gặp được thì không nói, cô còn sống càng ngày càng tốt, so với Ninh Hương trước kia ở nhà bọn nó giặt giũ nấu cơm, hình như đã không còn là cùng một người. Cô trở nên thời thượng lại xinh đẹp, lúc cười lên mặt mũi tràn đầy hào quang, giống như là thay da đổi thịt.

Trước kia bị Ninh Hương tính tình quái gở oán hận vài lần, hiện tại bọn nó thật sự sống không tốt, cho nên Giang Ngạn luôn cảm thấy Ninh Hương mỗi lần nhìn thấy bọn nó đều rất hả hê. Từ các loại tình tiết thể hiện bọn nó sống không tốt, ở trong lòng xem bọn nó như trò cười.

Nó bóp chặt hổ khẩu, nhíu mày nghĩ, bây giờ cô thông minh như vậy, không biết cô có nhìn ra hay không, bọn nó đã sớm hối hận.

Hối hận lúc trước đối xử với cô như vậy, xem cô như đồ ngốc mà khi dễ, hối hận khiến cô tức giận bỏ nhà đi, khiến cô tức đến nỗi bất chấp tất cả đòi ly hôn với cha chúng nó, càng hối hận để cha chúng ta tìm một người mẹ kế trong thành.

Nếu như Ninh Hương không ly hôn với cha bọn nó, nhà bọn nó chắc chắn sẽ không biến thành như bây giờ. Lúc trước khi Ninh Hương gả đến nhà bọn nó, chăm sóc bà nội bọn nó tốt tốt như vậy, xử lý chuyện trong nhà tốt như vậy, đối xử với bọn nó cũng là thật lòng.

Nếu như Ninh Hương không ly hôn với cha bọn nó, vẫn là mẹ kế của bọn nó, bà nội bọn nó khẳng định có thể an hưởng tuổi già, sẽ không vào nửa đếm ngã đập đầu xuống đất mà c.h.ế.t thảm, bọn nó cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh cha không thương mẹ không yêu, không có bà nội như bây giờ.

Sau khi bà nội Lý Quế Mai qua đời vào năm ngoái, bọn nó không thể tiếp tục ở lại nông thôn, lại lần nữa theo cha ruột bọn nó Giang Kiến Hải vào thành. Cho nên bọn nó lại phải sống những ngày không có cha thương và người mẹ kế hoàn toàn không hợp nhau.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 204



Cha ruột bọn nó mỗi ngày bề bộn công việc, nhiều khi phải tăng ca đến khuya mới trở về, có đôi khi thậm chí phải đi công tác xa nhà, ít thì một hai ngày, nhiều thì năm sáu ngày, chỉ có thể bỏ bọn nó ở nhà đối mặt với mẹ kế Lưu Doanh.

Ngược lại thì không có cãi nhau, bọn nó xem Lưu Doanh như không khí, Lưu Doanh cũng coi bọn nó là không khí.

Mà bọn nó không hợp với Lưu Doanh thì không nói, cha bọn nó cũng không hợp với Lưu Doanh. Thường hay vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, cha bọn nó căn bản sẽ không cãi nhau, làm ầm ĩ một hồi không xong, chỉ có thể bị ồn đến mức ngậm miệng lại nhân nhượng cho xong.

Sống như thế này, tổng thể mà nói chính là rất ấm ức, rất bất lực.

Bọn nó cũng không hiểu rõ, vì sao lần này cha bọn nó lại không ly hôn.

Lúc đầu Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đều vô cùng vui vẻ mà đến ăn cơm Tây, nhưng bởi vì ngẫu nhiên gặp Ninh Hương, bởi vì nhìn thấy Ninh Hương sống tốt như vậy, ăn đến vui vẻ như vậy, bọn hắn đến nửa điểm cũng không vui nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuổi Giang Hân mặc dù nhỏ nhưng cũng có thể nhìn sắc mặt và cảm xúc của hai người anh này. Thế là lúc đang ăn cơm, con bé một hồi thì nhìn mặt hai anh trai mình, một hồi lại quay đầu nhìn Ninh Hương, cũng không lên tiếng nói gì nữa.

Dù sao thịt heo và tôm cũng rất ngon, sau khi nhìn hai cái thì con bé bèn chuyên tâm ăn thịt.

***

Ninh Hương và bạn cùng phòng cùng cùng ăn cơm trên cái bàn dài, bầu không khí vẫn rất tốt, một đám người cùng nhau, chuyện trên trời dưới đất gì cũng có thể nói. Nếu một người thốt ra một câu thú vị, đã cười là có thể cười đến nửa ngày.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Tư Tư thanh toán tiền ăn trước, bảo mọi người lúc về gom tiền lại trả cho cô ấy là được.

Bữa cơm này ăn rất thỏa mãn, tám người vẻ mặt vui vẻ khoác tay nhau rời khỏi tiệm cơm Tây, đón lấy ánh trăng trên đường mà đi, vừa trò chuyện hi hi ha ha vừa cùng nhau đi về trường.

Mà vào lúc bọn họ ăn xong đứng dậy rời đi, Giang Nguyên ngồi bên bàn ăn, ánh mắt dõi theo Ninh Hương. Khi đám người Ninh Hương ra khỏi tiệm cơm, thằng bé quay đầu lại hỏi Giang Ngạn: “Muốn đi theo xem hay không?”

Giang Ngạn vô thức muốn nói có gì đáng xem, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng liền bị nuốt trở về. Sau đó nó không nói chuyện, chỉ là nhanh chóng khẩy khẩy mấy ngụm cơm canh còn lại ăn cho xong, cầm cặp sách lên hướng lên trên đầu rồi đeo vào, sau đó thanh toán rồi dẫn Giang Nguyên và Giang Hân đuổi theo.

Đám người Ninh Hương đi chậm rãi trên đường, bọn nó lặng lẽ đi theo cách một khoảng phía sau.

Theo tới bên ngoài đại học Đông Vu, nhìn thấy cổng lớn đại học Đông Vu và bốn chữ lớn ấy, Giang Nguyên dừng bước, nói thầm một câu: “Quả nhiên là thi đậu đại học, lại còn thi đậu đại học tốt nhất chỗ chúng ta.”

Giang Ngạn đứng bên cạnh thằng bé, hít sâu một hơi, mắt thấy Ninh Hương muốn sắp cùng bạn học của cô đi vào cổng trường, nó nhịn không được chợt gọi một tiếng với bóng lưng Ninh Hương: “Ninh A Hương!”

Ninh Hương đang muốn đi vào cổng trường, bước chân còn chưa tiến vào đã nghe thấy tiếng kêu này.

Cô vô thức dừng bước, quay đầu lại liền thấy được ba đứa nhỏ cao thấp không đều đang đứng dưới ánh trăng. Những người khác trong ký túc xá đều quay đầu lại, cũng thấy được ba đứa nhỏ đứng cách đó không xa.

Cố Tư Tư quay đầu nhìn Ninh Hương nói: “Ninh Hương, hình như đang gọi cậu.”

Ninh Hương chậm rãi chớp mắt, thu hồi lại ánh mắt đặt trên người Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân, cười nhẹ nói với Cố Tư Tư: “Chắc là nghe nhầm thôi.”

Nói xong cô cũng không đứng đó, mở rộng bước chân đi về phía cổng. Những người khác thấy cô trực tiếp bỏ đi nên dĩ nhiên cũng đi theo. Sau đó đi chưa được mấy bước, lại nghe được tiếng kêu giống vậy nhưng âm lượng càng lớn hơn: “Ninh A Hương!”

Lần này Ninh Hương đến cả bước chân cũng không ngừng, nhưng cũng không cố tình đi nhanh, vẫn duy trì nhịp bước như thường.

Những người khác nghi hoặc nhìn cô, nhưng thấy vẻ mặt cô không còn dịu dàng như bình thường nên cũng thức thời mà không nói gì.

Sau đó lại đi thêm mấy bước, lại nghe được thanh âm càng lớn hơn: “Ninh A Hương!!”

Ninh Hương từ đầu đến cuối đều không dừng bước chân, toàn bộ làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi vào trường học.

Trong lòng và ánh mắt những người khác đều rất hiếu kỳ, nhưng bọn họ cũng có thể nhận thấy bầu không khí vô cùng không đúng, cho nên cũng không hỏi gì nhiều. Sau khi đi mấy bước, Trương Phương lập tức lại nghĩ ra chủ đề, thế là một đám người lại cười toe toét.

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Ninh Hương và những người khác cùng nhau biến mất ở cổng trường, hai cánh tay đều siết thành nắm đấm, bóp chặt vào nhau, một lần lại một lần nói ra những lời trong lòng vẫn chưa kịp nói.

“Xin lỗi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 205



Giang Hân thu hồi ánh mắt đang đặt ở cổng trường, quay lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngạn nói: “Anh cả, anh đừng gọi cô ta nữa, cô ta sớm đã không còn cần chúng ta. Bây giờ cô ta là sinh viên, càng không thể nào cần chúng ta nữa.”

Giang Nguyên ở bên cạnh nói tiếp: “Là chúng ta bắt nạt khiến cô ta rời đi.”

Giang Ngạn không nói chuyện, thật lâu sau mới chậm rãi nới lỏng ngón tay đang siết chặt, quay người đi. Giang Hân lập tức quay người đuổi theo bước chân của nó, phát hiện Giang Nguyên còn đứng ở chỗ cũ nhìn vào trong trường, lại quay đầu kêu một tiếng: “Đi thôi, anh hai.”

Giang Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi quay người đi theo phía sau, bước chân bước rất chậm.

Giang Hân đi bên cạnh Giang Ngạn hỏi: “Anh cả, chúng ta đi đâu vậy? Bây giờ chúng ta về nhà sao?”

Giang Ngạn không hào hứng gì mà hỏi lại con bé: “Không về nhà thì đi đâu?”

Giang Hân ngẩng đầu nhìn nó, nói: “Chúng ta lấy tiền trong nhà ra ngoài ăn cơm Tây, trở về có bị ăn đòn hay không a?”

Giang Ngạn đá cục đá cạnh chân: “Đánh thì đánh thôi, đến lúc đó em trốn sang một bên, chỉ cần nói em không biết gì hết là được rồi. Nhà và tiền đều là của chúng ta, chúng ta mới họ Giang, dựa vào cái gì chỉ cho Lưu Doanh xài, không cho chúng ta xài?”

Giang Hân ngẫm lại cũng đúng, gật mạnh đầu đáp: “Tiền cha kiếm được vốn dĩ là của chúng ta!”

Giang Nguyên đi chậm rãi ở phía sau, cúi đầu ủ rũ mà thở dài, căn bản không quan tâm trở về có bị ăn đòn hay không.

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương và bạn cùng phòng trở lại ký túc xá, đêm nay tất cả mọi người dự định buông thả đến cùng nên không đi tự học nữa. Từng người treo cặp sách ở trên người lên, không phải ngồi lên giường thì là ngồi vào bàn học, dự định nghỉ ngơi một hồi rồi đi tắm rửa rửa mặt.

Về chuyện ba đứa nhỏ vừa rồi kia, cũng không ai không thức thời mà nhắc lung tung.

Cố Tư Tư treo cặp sách xong đi đến ngồi xuống bàn học, lấy ra giấy và bút, sau khi nằm sấp ghi vài nét trên giấy thì ngẩng đầu nói với mọi người: “Tớ tính qua, mỗi người các cậu đưa tớ một tệ năm hào hai xu.”

Mọi người nghe thấy thì thay nhau đáp lời, đều đi đến cặp sách của mình tìm tiền, sau đó đưa tiền cho Cố Tư Tư.

Lúc Ninh Hương cầm tiền đưa cho Cố Tư Tư, vừa vặn Kim Văn Đan cũng tới đưa tiền.

Kim Văn Đan trước tiên đem tiền đặt trên bàn Cố Tư Tư, nói với cô ấy: “Tư Tư, tớ không có tiền lẻ, trước đưa cậu một tệ năm hào vậy, chờ có tiền lẻ lại đưa hai xu còn lại cho cậu.”

Nghe thấy lời này, Ninh Hương vô thức nhìn Kim Văn Đan một chút. Trong túc xá cũng có vài người khác quay đầu, đều nhìn thoáng qua Kim Văn Đan. Ninh Hương quét thấy ánh mắt của người khác, nghĩ thầm hoá ra mọi người đều bị Kim Văn Đan thiếu tiền.

Không đợi Cố Tư Tư nói chuyện, Ninh Hương liền hắng giọng một cái, vội lên tiếng nói: “Văn Đan, tớ có tiền lẻ, cậu đưa tớ một hào, tớ thối cậu hai xu, vừa vặn cậu trả hai xu cho Tư Tư đi.”

Nghe nói như thế, Kim Văn Đan sửng sốt một chút, lát sau cô ta tỉnh táo lại, đáp một tiếng: “A… được… cũng được…” Dứt lời cô ta quay về tìm tiền trong cặp sách, tìm một hồi lại nói: “Tớ cũng không có một hào.”

Ninh Hương cười điềm đạm, nói chuyện cũng nhẹ nhàng: “Hai hào năm hào đều được, tớ đều có thể thối lại.”

Kim Văn Đan lại hắng giọng, bèn móc hai hào từ trong cặp sách ra, lúc đưa đến tay Ninh Hương, giữa lông mày có chút không được hào hứng, tựa như là Ninh Hương hẹp hòi làm khó cô ta, khiến cô ta xấu hổ vậy.

Ninh Hương mặc kệ cô ta có thái độ gì, đưa tay nhận hai hào rồi trở về, lấy từ trong ví ra đếm mười hai tấm một xu rồi trả lại, ôn tồn nói với Kim Văn Đan: “Tổng cộng mười hai tấm, cậu đếm đi.”

Kim Văn Đan liếc Ninh Hương một cái, hít nhẹ một hơi rồi đếm tờ tiền.

Đếm xong sắc mặt cô ta càng thêm lạnh, đưa hai tấm cho Cố Tư Tư, nói với cô ấy: “Được rồi, một tệ năm hào hai xu, không thiếu một xu, đều đủ rồi.”

Sau đó cô ta đưa tiền xong liền quay người muốn trở về giường, Trương Phương và Triệu Cúc ăn ý mà cùng ý thức được gì đó, vội gọi cô ta lại, cũng là cười khách sáo mà nói: “Kim Văn Đan, trước đó khi ra ngoài mua đồ, chúng tớ trả giùm cho cậu mấy lần, bây giờ cậu có tiền lẻ thì đem tiền thiếu chúng tớ... đều trả lại đi…”

Nghe nói như thế, vẻ mặt Kim Văn Đan lại cứng đờ, sau đó chớp chớp mắt nói: “Có sao? Tớ thiếu tiền các cậu sao?”

Triệu Cúc cười đến mức khách khí, đáng vẻ ngại ngùng: “Có đó, tổng cộng cậu thiếu tớ bốn xu, thiếu Trương Phương sáu xu, vừa vặn một hào.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 206



Kim Văn Đan cũng không nói tiếp, Cố Tư Tư trước giờ không quá tính toán chuyện tiền bạc cũng nhớ ra, đột nhiên quay đầu nói với cô ta: “Tớ cũng nhớ ra, hình như trước đây cậu cũng thiếu tớ hai hào còn chưa trả lại.”

Nhất thời, trong túc xá nghiễm nhiên biến thành hiện trường đòi nợ.

Ninh Hương lấy lại được tám xu của mình rồi nên không quan tâm chuyện khác nhiều, đưa một tệ năm hào hai xu cho Cố Tư Tư rồi trở về ngồi xuống giường của mình, nghỉ ngơi một hồi lại đem bức lâm viên ra tháo.

Triệu Cúc và Trương Phương để chứng minh Kim Văn Đan quả thật thiếu tiền hai cô mà chưa trả, thế là nói mội lần cụ thể là lúc nào, trả tiền giùm Kim Văn Đan mua đồ gì, toàn bộ quá trình đều là giọng điệu khách sáo và thân thiện.

Bạn học cùng lớp cùng ký túc xá, mọi người vẫn là nể mặt, không muốn đắc tội người khác

Mà Kim Văn Đan chính là ỷ vào việc người khác không tiện mở miệng trực tiếp đòi tiền cô ta, cho nên mới quên hết lần này đến lần khác. Bây giờ người ta đem chuyện đã xảy ra nói hết ra, cô ta đành phải xấu hổ mà cười một tiếng, nói: “Xin lỗi nha, tớ thực sự quên mất, một xu hai xu, ai mà nhớ chứ.”

Lời nói này giống như một xu hai xu không phải tiền, người khác vẫn nhớ rõ như thế mà đòi cô ta, giống như keo kiệt hẹp hòi lắm vậy.

Nói xong cô ta chia mười tờ trong tay thành một hai tờ, trả cho Triệu Cúc và Trương Phương. Trả xong cho Triệu Cúc và Trương Phương, cô ta lại nhìn về phía Cố Tư Tư nói: “Thật ngại quá Tư Tư, hiện tại tớ thật sự không có hai hào.”

Cố Tư Tư vỗ vỗ đống tiền lẻ trên bàn cô ấy, cười nói: “Không sao, cậu trả tớ một tệ, tớ cũng có thể thối được.”

Kim Văn Đan lại lần nữa xấu hổ, miễng cưỡng nhếch miệng, quay đầu tìm một tờ năm hào đưa cho Cố Tư Tư, Cố Tư Tư nhận tiền liền trả lại cô ta ba hào.

Sau đó cô ta vừa nhận lấy ba hào, Hứa Lệ San lại nhỏ giọng nói một câu: “Văn Đan, cậu cũng thiếu tớ một hào…”

“......”

Bởi vì bình thường Kim Văn Đan đi chung với Cố Tư Tư và Hứa Lệ San, nên bọn họ cũng trả giúp cô ta nhiều hơn một chút. Triệu Cúc và Trương Phương đều là mấy xu, còn Cố Tư Tư và Hứa Lệ San thì là mấy hào rồi.

Kim Văn Đan đơ mặt, lúc này cái gì cũng không hỏi lại nữa, trực tiếp đưa một hào trong tay cho Hứa Lệ San.

Lần này tiền xem như tất cả đều trả hết, hai vị nữ thanh niên tri thức Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc không trả tiền giùm cô ta. Lúc này Triệu Cúc và Trương Phương trao đổi ánh mắt cho nhau, lại đi gọi Ninh Hương: “Ninh Hương, đi thồi, cùng đi tắm rửa.”

Ngẫm lại giờ này người đi tắm rửa có lẽ không nhiều, Ninh Hương đáp một tiếng cất bức thêu lâm viên vào, cầm lấy quần áo, thau, khăn mặt và xà phòng, cùng Triệu Cúc, Trương Phương đi đến nhà tắm tắm rửa.

Đến nhà tắm, mở vòi sen, Triệu Cúc mở miệng nói: “Cậu ta sao lại thích chiếm món lời nhỏ như vậy, trước đó cô ta làm việc ở cơ quan, điều kiện gia đình cũng tốt, cha mẹ cũng làm việc ở cơ quan, so với chúng ta thì nhiều tiền hơn, chúng ta chính là người dân bình thường ở thành thị nhỏ.”

Trương Phương nhỏ giọng nói tiếp: “Nói thật là tám người trong ký túc xá, tớ không thích cậu ta nhất, quá kiêu căng. Bình thường cái gì cũng muốn người khác giúp, giống như quen thói sai khiến người khác vậy, ra ngoài mua đồ cũng quen được người khác trả tiền giúp.”

Triệu Cúc nói: “Cậu nghĩ xem, bất cứ một nhân viên của xã mua bán hoặc là cửa hàng quốc doanh nào, bình thường đều vênh váo muốn chết, lúc bán đồ thì thái độ kém vô cùng, huống chi người có công việc ở cơ quan, nên có thể hiểu.”

Trương Phương vuốt mặt một cái: “Vẫn là nhìn người thôi, vậy Cố Tư Tư người ta là gia đình cán bộ đó, cha mẹ đều là thủ trưởng, người ta cũng là từng mặc quân trang, từng đi lính, là người có thể diện nhất trong ký túc xá, sao không thấy Cố Tư Tư kiêu căng hả.”

Triệu Cúc không tranh luận nhiều về việc này, chỉ nói: “Mặc kệ những việc này, từ ngày mai trở đi, tớ phải cách xa cậu ta một chút.”

Trương Phương đáp lời: “Tớ cũng vậy.”

Ninh Hương đứng bên cạnh hai cô ấy, mặc cho vòi hoa sen xả nước nóng vào đầy đầu đầy mặt, tưới khắp mái tóc và thân thể. Trong lòng cô cũng không nghĩ khác, cũng là muốn cách loại người có thể mang đến rắc rối này xa một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Loại người này không thể nói là xấu, nhưng là rất phiền.

Thích tìm người khác giúp đỡ, thích làm phiền người khác, còn thích chiếm món lời nhỏ, nếu quả thật quen thuộc rồi, cô ngày nào không giúp cô ta, không cho cô ta chiếm lợi, loại người này tám phần sẽ ở trong lòng có ý kiến đối với cô, là không thể kết giao nhất.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 207



Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân rời khỏi đại học Đông Vu lại đi trở về tiệm cơm Tây. Tìm tới chỗ đậu xe rồi mở khóa xe, Giang Ngạn đạp xe chở Giang Nguyên và Giang Hân về nhà, em trai em gái một đứa ngồi phía sau, một đứa ngồi phía trước.

Những năm này xe đạp vẫn là hàng cao cấp và thời thượng, chiếc xe Giang Ngạn đạp này là Giang Kiến Hải vì dẫn bọn nó đến Tô Thành, muốn bọn nó chịu ở lại nên cố ý mua cho.

Cứng rắn thì không được, càng cứng rắn thì ba đứa con này càng hận anh ta, anh ta lại không có nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm, hòa hoãn quan hệ với ba đứa nhỏ này, càng không thời gian để dạy dỗ bọn nó, vì thế chỉ có thể dùng cách thức trực tiếp này để dỗ dành bọn nó trước.

Giang Ngạn chở Giang Nguyên và Giang Hân về đến nhà, Giang Kiến Hải bận rộn như thường lệ nên không ở nhà. Lưu Doanh đương nhiên là ở nhà, cô ta không những ở nhà mà còn đang ngồi vắt chân trên sô pha, chờ ba đứa bọn nó về.

Mà Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân mở cửa lần lượt đi vào nhà, căn bản nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, trực tiếp xem cô ta như không khí.

Nhưng lần này Lưu Doanh không xem bọn nó như không khí, nhìn Giang Ngạn đang đi phía trước, hỏi: “Lại lén lấy tiền của tao đúng không?”

Giang Ngạn không thèm để ý cô ta, cũng không nhìn cô ta, trực tiếp đi về phòng. Giang Nguyên cùng Giang Hân dĩ nhiên cái gì cũng nghe anh cả bọn nó, đi theo sau Giang Ngạn, không thèm nhìn Lưu Doanh một cái.

Lưu Doanh nén cơn giận, soạt một cái đứng lên khỏi ghế sô pha: “Đứng lại hết cho tao! Tao hỏi bọn mày có phải là lại lấy trộm tiền của tao không? Lỗ tai điếc rồi hả?”

Giang Ngạn và Giang Nguyên sợ Lưu Doanh, bởi vì từng bị cô ta đánh, nhưng cũng không sợ đến mức hoàn toàn kinh sợ. Nghe thấy Lưu Doanh rống như thế, Giang Ngạn dừng bước chân lại, quay lại nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Lưu Doanh cô làm cho rõ ràng, mỗi ngày cô nhàn nhã ở nhà ngồi ăn chờ chết, trong nhà này làm gì có tiền của cô? Đều là của cha tôi!”

Từ sau khi ba đứa nhỏ dần dần tiếp nhận chuyện mình không thể không vào thành sống, bọn nó cũng không thèm gọi Giang Kiến Hải là cha nữa, học theo cách gọi cha của một số người trong trường, cảm thấy gọi như này lạnh nhạt, không có tình cảm.

Trong nhà này, về mặt khí thế thì cho tới giờ Lưu Doanh chưa từng thua ai, rống lên với Giang Ngạn: “Tao là vợ của cha mày, cha mày đem tiền đưa cho tao, chính là tiền của tao! Mày không được tao cho phép mà lấy tiền của tao, chính là trộm!”

Giang Ngạn lười làm ầm lên với cô ta, càng không đánh nhau với cô ta, trực tiếp ném cho cô ta một câu: “Chính là trộm, cô mau gọi cảnh sát đến bắt tôi đi. Gần đây ở trong nhà cũng chán, vừa hay vào cục cảnh sát ở mấy ngày.”

Nói xong nó liền đi vào phòng, không phản ứng với Lưu Doanh nữa.

Giang Nguyên và Giang Hân cũng không làm ầm lên với Lưu Doanh, sợ chọ cô ta tức lên thì cô ta lại phát điên, mình sẽ không được sống tốt. Bây giờ cha bọn nó không ở nhà, có thể nhịn thì nhịn, nếu không sẽ làm ầm lên, nói không chừng lại bị thiệt thòi.

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân vào phòng, 'rầm” một cái đóng cửa lại. Lưu Doanh bị bỏ lại ở bên ngoài, tức giận đến khẽ cắn môi nhưng cũng không đuổi theo làm loạn với ba đứa nó. Cô ta ngồi trở lại ghế sô pha, gương mặt lạnh lùng tiếp tục chờ Giang Kiến Hải về.

Không ngờ Giang Kiến Hải rất nhanh liền trở về, sau khi về đến nhà thì cả mặt đầy mỏi mệt. Vào cửa, anh ta liếc một cái liền thấy sắc mặt Lưu Doanh không được tốt, hôm nay quá mệt mỏi, thực sự không muốn cãi nhau với cô ta, anh ta bèn trực tiếp đi vào toilet.

Kết quả vừa tới cửa toilet, Lưu Doanh liền đi theo.

Lưu Doanh đi theo phía sau anh ta, vẻ mặt cáu kỉnh nói: “Con trai con gái ngoan của anh lại trộm tiền của em đi ra ngoài chơi, chơi đến mức vừa nãy mới về nhà, rốt cuộc là anh quản hay là mặc kệ?”

Giang Kiến Hải ở trong xưởng bận bịu cả ngày, hôm nay nhiều chuyện, mệt mỏi đến mức đầu đều ong ong. Anh ta thực sự không nghĩ mệt mỏi cả ngày, về đến nhà còn phải quản những chuyện lông gà vỏ tỏi này, liền nói một câu: “Lấy của em bao nhiêu tiền, anh đưa cho em là được.”

Lưu Doanh nghe nói như thế thì vô thức sửng sốt một chút, cảm thấy có chút buồn cười, sau đó liền bật cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Kiến Hải thực sự không muốn cô ta quấy rầy những chuyện này, nhẫn nại mà lại hỏi cô ta: “Còn có chuyện gì?”

Lưu Doanh lại nhìn anh ta cười một cái: “Không có.”

Thấy cô ta nói không có việc gì, Giang Kiến Hải quay người tiến vào toilet. Đóng cửa toilet, khiến mình và Lưu Doanh cách nhau, không nhìn thấy mặt của cô ta, trong lòng mới cảm thấy thả lỏng, dễ chịu một chút.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 208



Gần đây anh ta gần như bị Lưu Doanh làm cho sợ hãi, lúc bình thường Lưu Doanh vẫn tốt, nhưng chỉ cần anh ta thấy gương mặt cáu kỉnh và đôi mắt đẫm lệ của Lưu Doanh thì sẽ cảm thấy thở không ra hơi, muốn ngạt thở.

Ở trong toilet không muốn đi ra, anh ta cứ lề mề đến mức không thể lề mề hơn mới mới chịu đi ra. Sau khi ra ngoài cũng không đến phòng khách tìm Lưu Doanh mà là gõ cửa phòng Giang Ngạn, đẩy cửa ra tiến vào phòng.

Ba đứa nhỏ đều trong phòng, Giang Ngạn ngồi ở trên giường xuất thần, Giang Nguyên và Giang Hân đang chơi mấy món đồ chơi rách nát mà mình thu thập được. Nhìn thấy Giang Kiến Hải tiến vào, Giang Nguyên và Giang Hân liền không chơi nữa, đem đồ cất vào cặp sách.

Không ai lên tiếng chào hỏi anh ta, Giang Kiến Hải đi đến trước mặt ba đứa nhỏ, trước liếc nhìn Giang Nguyên và Giang Hân một cái, sau đó nhìn về phía Giang Ngạn, mở miệng nói: “Nếu như con muốn xài tiền thì trực tiếp nói với cha, lấy tiền ra ngoài làm cái gì?”

Giang Ngạn không thèm để ý đến anh, Giang Hân ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải, trả lời một câu: “Đi ăn cơm Tây.”

Giang Kiến Hải lại hít sâu một hơi: “Các con muốn ăn cơm Tây thì nói với cha là được rồi, cha dẫn các con đi không tốt sao?”

Giang Nguyên tiếp lời, đáp: “Cha bận rộn như vậy, cha có thời gian sao?”

Giang Kiến Hải bị lời này của thằng bé chặn họng, thật lâu sau lại nói: “Bất kể như thế nào, trộm đồ là không đúng, dù là người trong nhà cũng không thể trộm! Sau này nếu như lại tay chân không sạch sẽ, đừng trách cha đánh các con!”

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân căn bản không sợ anh ta, Giang Hân ngẩng đầu nói: “Nếu cha đánh chúng con, chúng con liền chạy về quê. Chúng con phải quay về nói với bà, cha và Lưu Doanh cùng nhau ngược đãi chúng con.”

Làm sao nói cho bà, đương nhiên là đi đến mộ của bà ta mà nói. Lý Quế Mai c.h.ế.t cũng là nút thắt trong lòng Giang Kiến Hải, bởi vì cái c.h.ế.t của Lý Quế Mai, trong lòng anh ta đặc biệt áy náy với ba đứa con này, cho nên cũng không dám đối xử với bọn nó thế nào.

Tóm lại hiện tại anh ta sống rất trôi qua rất khốn khổ, mỗi ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình mệt mỏi gần c.h.ế.t thì không nói, vợ thì ngoại trừ đòi tiền tiêu, còn lại chính là rảnh rỗi lại kiếm chuyện khiến anh ta buồn phiền thêm, đều phải cãi nhau với anh ta. Ba đứa con cũng vậy, đứa này càng xảo quyệt khó hầu hạ hơn đứa kia.

Dường như đời trước không hề mệt mỏi, đời này bèn khiến anh ta nếm trải gấp bội. Có đôi khi mệt đến muốn nhắm hai mắt lại không tỉnh cho rồi không cần phải đối mặt với một đống chuyện phiền phức như thế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không biết làm sao lại sống như thế này, giống như cả thế giới không ai một lòng với anh ta, cũng không có ai thật tâm với anh ta. Chỉ một mình anh ta gian khổ chống đỡ cái nhà này, không có bất kỳ người nào thông cảm, giúp anh ta gánh vác, tất cả đều là cản trở, khiến anh ta thêm ngột ngạt.

Sống hai đời, lúc này mới phát hiện, chống đỡ một ngôi nhà hoá ra mệt mỏi như vậy, hoá ra khổ cực như vậy.

Nội tâm của anh ta rất bất lực, bị Giang Hân uy h.i.ế.p một câu như vậy bèn có chút không muốn nói chuyện, xoay người muốn đi ra ngoài. Nhưng mới vừa đi tới cửa phòng, còn chưa mở cửa bỗng nghe được một câu: “Chúng con nhìn thấy Ninh A Hương.”

Nghe thấy câu này, Giang Kiến Hải lại ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Giang Ngạn vừa nói chuyện.

Ánh mắt Giang Ngạn hung dữ, nhìn anh ta nói tiếp: “Cô ta thi đậu đại học Đông Vu, bây giờ là sinh viên đại học thời thượng. Lúc trước đều là vì cha muốn ly hôn với cô ta, cha nói cô ta không xứng với cha, nhà chúng ta mới biến thành như bây giờ! Bây giờ cha nhìn lại xem, cô ta có thể xứng với cha hay không, cô ta so với Lưu Doanh chỉ ngồi ăn chờ c.h.ế.t còn tốt hơn gấp trăm lần! Lưu Doanh không phải người trong thành sao, không phải học sinh tốt nghiệp trung học sao, sao đến cả đại học cũng thi không đậu?!”

Vốn dĩ Giang Kiến Hải không có cảm xúc gì, sau khi nghe thấy mấy câu này cảm xúc lập tức sôi trào.

Sao, Giang Ngạn nó lúc ấy chỉ mong sao anh ta mau đuổi Ninh Hương đi, để anh ta lấy một người mẹ kế trong thành cho nó mà?

Bọn nó cho là anh ta sẽ không hối hận đúng không?

Anh ta hối hận, ấm ức đến mức thậm chí vào lúc Lý Quế Mai qua đời mà đi tìm Ninh Hương, nói những lời nhỏ nhẹ và yếu mềm mà cả hai đời đều chưa từng nói với ai, nhưng người ta căn bản không để ý đến anh ta!

Bọn nó cho là anh ta muốn sống cuộc sống như bây giờ sao? Bất kỳ ai khác cũng có thể vui sướng cười nhạo anh ta, nhưng Giang Ngạn dựa vào cái gì mà gào những lời này để kích động anh ta, làm anh ta bẽ mặt?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 209



Anh ta mới người mệt nhất trong cái nhà này!

Thậm chí anh ta muốn đi lên đánh Giang Ngạn hai quyền, bất quá sợ anh ta lại làm ra chuyện vô sỉ gì, cuối cùng vẫn là nhịn lại. Ánh mắt anh ta trong mang theo lửa giận đối mặt với Giang Ngạn một lát liền quay người lại mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi cũng không tìm Lưu Doanh nói chuyện, tự mình tìm quần áo đi tắm rửa.

Tắm rửa xong về phòng nằm xuống, nằm ở đầu giường chớp mắt xuất thần, trong đầu đều là câu nói kia của Giang Ngạn —— Cô thi đậu đại học Đông Vu, hiện tại cô là sinh viên đại học thời thượng!

Cứ như vậy không biết ngây người bao lâu, Lưu Doanh mặc đồ ngủ, cả người mang hơi nước tiến vào, vừa thoa kem dưỡng da mới mua, thân thể thơm ngát, cong đùi lên giường ngồi bên cạnh anh ta.

Lưu Doanh nhìn anh ta chằm chằm, đưa tay với anh ta: “Đưa tiền đi.”

Giang Kiến Hải không muốn phiền phức với cô ta, hoàn hồn liếc nhìn cô ta một cái, đứng dậy đến chỗ ví da màu đen của mình tìm tiền. Lấy ra một tờ mười tệ quăng đến trước mặt Lưu Doanh, lại nằm xuống vị trí cũ, cũng không nói chuyện.

Lưu Doanh cầm lấy mười tệ, cười một cái quay người cất vào trong ví da của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi cô ta cất tiền xong, khi ngồi trở lại đầu giường chợt nghe Giang Kiến Hải thình lình mở miệng nói: “Tháng sáu còn một lần thi đại học, em tranh thủ đi đăng ký đi. Lần này còn có cơ hội, đợi đến kỳ thi đại học sang năm, quân chủ lực sẽ trở thành học sinh tốt nghiệp khoá này, bọn họ ở trong trường khẳng định là học tập ôn tập thật tốt, vậy thì càng khó thi đậu.”

Lưu Doanh liếc anh ta một cái, không chút suy nghĩ nói: “Em không muốn thi.”

Nếu cô ta thật sự có thể thi đậu đại học, thì từ lúc xuyên qua cô ta đã ôn tập rồi, không cần thiết chờ tới bây giờ. Trước khi cô ta xuyên qua, thành tích học tập không tốt lắm, miễn cưỡng vào đại học chuyên ngành, học tập trong trường ba năm rồi tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, vào xã hội ph*ng đ*ng nhiều năm, xuyên qua thế giới này cũng nhiều năm, hiện tại bảo cô ta lại ổn định tâm trí mà học hành còn khó hơn bảo cô ta đến xưởng làm việc. Cô ra nhìn thấy sách liền đau đầu, không cần thiết lãng phí thời gian như vậy.

Giang Kiến Hải hơi khó chịu, cố gắng nhẫn nại: “Vợ trước của anh đến cả tiểu học cũng chưa học xong mà có thể thi lên đại học, em là học sinh tốt nghiệp trung học, vì sao không thể thi? Trước khi kết hôn, người cùng anh bàn về thi từ ca phú không phải là em sao?”

Lưu Doanh cười một cái: “Đó bất quá chỉ là mỗi lần trước khi gặp anh, tùy tiện học hai câu.”

Giang Kiến Hải: “...”

Quả nhiên ngay khi bắt đầu đã lừa anh ta!

Anh ta không có gì để nói, kéo chăn nằm xuống, tùy tiện ném lại một câu: “Thi hay không thì tùy.”

Lưu Doanh thấy anh ta nằm xuống, hồi tưởng một lát, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay, giọng điệu cứng rắn nói: “Sao anh biết vợ trước của anh thi đậu đại học? Anh đi gặp cô ta? Hôm nay có phải là anh lại không tăng ca, lại đi ra ngoài lang thang?

Giang Kiến Hải đưa tay hất tay của cô ta ra: “Em đi hỏi Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân ấy.”

Lưu Doanh nghĩ nghĩ, đại khái hiểu ý anh ga, nhưng cô ta lại nghĩ tới chuyện khác, vẫn hỏi Giang Kiến Hải tiếp: “Anh có ý gì hả? Anh hối hận rồi đúng không? Rảnh rỗi là lại nhắc đến vợ trước, hay là anh đi tìm cô ta đi!”

Nghe thấy mấy câu này, đầu óc Giang Kiến Hải muốn bùng nổ, anh ta khích lệ cô ta đi thi đại học, cô ta liền có thể nhắc tới những chuyện này. Anh ta không muốn cãi nhau với cô ta, kéo chăn lên trực tiếp che đầu lại.

Kết quả Lưu Doanh khăng khăng không để anh ta sống ổn, đưa tay kéo chăn của anh ta, kéo lấy anh ta tiếp tục làm ồn: “Anh nói rõ cho em, có phải anh không thể quên được vợ trước hay không, vợ trước của anh tốt như vậy, khi đó anh ly hôn với cô ta làm gì chứ?!”

Giang Kiến Hải bị cô ta túm đến phiền, vén mạnh chăn lên, ngồi dậy nóng nảy hét to: “Lưu Doanh em có thể để cho anh sống yên ổn một ngày hay không? Có thể hay không?! Có phải em muốn anh c.h.ế.t hay không? Có phải không?!”

Lưu Doanh bị nét mặt của và giọng điệu của anh ta làm chấn động, kìm nén tính khí lại, không lên tiếng, nhưng vẫn trợn mắt nhìn anh ta.

Giang Kiến Hải thấy cô ta không lên tiếng nữa thì kéo chăn nằm xuống ngủ, kết quả nằm không được bao lâu thì thực sự kìm nén muốn chết, tâm tình căn bản không có cách nào bình phục, lại lật người đi ra phòng khách ngồi xuống, bật lửa châm lửa hút thuốc.

Trong phòng Giang Ngạn và Giang Nguyên, hai anh em đang nằm trên giường.

Giang Nguyên nói: “Lại cãi nhau rồi.”

Giang Ngạn chớp mắt: “Lại cãi không lại.”

“Em đoán đêm nay ngủ ghế sô pha.”

“Cũng có thể là đến phòng làm việc ngủ.”

...
 
Back
Top