Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 210



Chuyện ra ngoài ăn uống gặp phải ba đứa nhỏ Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân kia đối với Ninh Hương mà nói cũng không phải chuyện gì quan trọng, cô hiển nhiên cũng không để trong lòng, càng không nói nhiều thêm về chuyện này với ai khác.

Những người khác trong ký túc xá tò mò ba đứa nhỏ đêm đó là ai, nhưng chuyện không liên quan đến mình nên ngày hôm sau đã bị những chuyện khác cho qua, mọi người cũng đều quên chuyện nhỏ nhoi này.

Nhưng chuyện Kim Văn Đan trong ký túc xá thì không tính là chuyện râu ria, cũng bắt đầu từ hôm sau, Triệu Cúc, Trương Phương và Ninh Hương xa cách cô ta đầu tiên. Cũng không đắc tội cô ta, chỉ là mọi thứ đều tìm cớ tránh xa cô ta một chút, giảm bớt tiếp xúc.

Không cách xa cô ta một chút sẽ bị cô ta nhờ giúp mấy chuyện nhỏ nhặt, hoặc là trả giùm chút tiền vâng vâng. Cứ thế trả giúp cô ta một hai lần nhưng cô ta không chủ động trả lại, trong lòng không thoải mái, đòi cô ta lại cảm thấy không nể mặt, nói không chừng sẽ còn bị cô ta nói sau lưng là mình hẹp hòi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thay vì phiền toái như vậy lại còn có khả năng mâu thuẫn trở mặt với nhau, chi bằng trực tiếp lặng lẽ xa cách là được. Bạn bè trong trường còn nhiều, không nhất định phải là một người bạn này, tìm thêm phiền phức cho mình như vậy.

Vỗn dĩ quan hệ giữa Kim Văn Đan và Trương Phương, Triệu Cúc, Ninh Hương cũng không gần gũi lắm, bình thường cô ta ở cạnh Cố Tư Tư và Hứa Lệ San nhiều hơn, cho nên xa lánh cũng tương đối thuận lợi, không có khó khăn gì mà hoàn toàn lãnh đạm với nhau.

Về phần Kim Văn Đan và Cố Tư Tư, Hứa Lệ San mỗi ngày dùng trạng thái gì mà ở cạnh nhau thì hiển nhiên Ninh Hương hoàn toàn không quan tâm, dù sao những việc này cũng không có quan hệ gì với mình, xen vào việc của người khác chỉ tự tìm thêm phiền phức cho mình.

Nhưng bất quá cũng chỉ qua nửa tháng, Cố Tư Tư và Hứa Lệ San cũng duy trì một khoảng cách với cô ta.

Trên thế giới này không ai là đồ ngốc, loại chuyện bị nhờ giúp đỡ rồi chiếm lợi nhỏ này, ngẫu nhiên một hai lần có thể không để ý, nhưng một khi loại chuyện này xảy ra mỗi ngày, ý tốt bị lợi dụng không giới hạn như vậy thì trong lòng ai cũng sẽ có sự cân nhắc.

Trải qua suy tính và cân nhắc, người ta sẽ không tiếp tục ở cạnh loại người này. Thế là Kim Văn Đan bắt đầu lẻ loi một mình trong ký túc xá, hơn nữa không có xung đột chính diện, cũng coi là có sự mâu thuẫn và xa cách lớn, lúc giáp mặt với mấy người khác trong túc xá thì sắc mặt đều không tốt.

Bất quá cũng may bình thường mọi người cũng không thường ở ký túc xá, loại quan hệ bạn cùng phòng này dù tốt hay xấu cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Ninh Hương vẫn lợi dụng hiệu quả tất cả thời gian, sau khi hoàn thành việc học, ngoại trừ đọc những sách có liên quan đến ngành học, cũng sẽ xem một vài sách nghệ thuật, mỗi ngày cũng sẽ dành ra ít nhất hai giờ để thêu thùa.

Cô tháo bộ phận bức lâm viên đã thêu xong trước đó ra hết, một sợi chỉ cũng không gữu lại, sau đó lại căn cứ theo ý kiến của Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, một lần nữa suy nghĩ cách thêu, nhẫn nại mà thêu lại từ đầu thêm lần nữa.

Mặc kệ là thêu thùa hay là học tập, một khi nhập tâm thì sẽ đắm chìm vào đó, phớt lờ những chuyện vụ vặt không quan trọng bên ngoài. Hầu như không có tâm tư gì để suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh, mỗi ngày cũng trôi qua vô cùng phong phú.

Cứ thế chuyên tâm thêu một tháng, Ninh Hương lại lần nữa mua đồ đi tìm Châu Văn Khiết. Nhưng Châu Văn Khiết lúc này bận công việc không có ở nhà nên cô đành đi đến nhà Lý Tố Phân. Lý Tố Phân lớn tuổi không có việc gì, ngược lại đang ở nhà.

Lý Tố Phân nhìn thấy Ninh Hương tới thì rất vui vẻ, kéo cô ngồi xuống, chủ động hỏi cô gần đây việc thêu thế nào rồi. Ninh Hương ở chung với người già là việc không có gì khó khăn, vội lấy bức thêu của mình ra cho Lý Tố Phân xem.

Lý Tố Phân lúc này nhìn rất hài lòng, gật đầu nói: “Nghe đề xuất của bà và Văn Khiết nhưng cũng không nghe hoàn toàn, vẫn có suy nghĩ và sự cân nhắc của mình. Rất tốt, ý nghĩ rất tốt, tay nghề cũng vô cùng tốt.”

Ninh Hương nghe thấy lời này rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lý Tố Phân nói: “Vẫn là bà và sư phụ đã gợi ý cho cháu rất nhiều.”

Lý Tố Phân khoát khoát tay: “Chúng ta thuận miệng nói mấy câu, có thể có tác dụng được bao nhiêu? Vẫn là xem sự nhận thức của cháu, xem bản thân cháu thêu thế nào. Không có sự nhận thức này, dù là nói nhiều thêm thì đối với người khác cũng vô dụng.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 211



Ninh Hương bị khen nên đương nhiên vui vẻ, cũng thể hiện rằng Lý Tố Phân là thật sự thích cô, từ tận đáy lòng muốn dạy cô nhiều thứ hơn. Bà ấy nguyện ý dạy thì cô nguyện ý học, thế là hai người cứ như vậy vui vẻ cùng nhau thêu thùa gần nửa ngày.

Lý Tố Phân không giống Vương Lệ Trân, bà ấy không phải người cô độc, người ta con cháu đầy đàn, trong cuộc sống vẫn chuyện nhiều chuyện để làm, cho nên Ninh Hương cũng chưa từng quấy rầy bà ấy nhiều, trò chuyện không lâu thì liền rời đi.

Nhưng trò chuyện gần nửa ngày, có khi cầm kim để học chút kỹ năng, thu hoạch cũng rất nhiều. Đương nhiên muốn thu hoạch càng nhiều thì phải cần bản thân trở về luyện tập nhiều, lúc luyện sẽ lĩnh ngộ nhiều, sáng tạo nhiều nên sẽ tốt hơn.

Lúc rời khỏi, Lý Tố Phân còn nói với cô: “Thường tới chơi nhé, làm nhiều tác phẩm tốt hơn.”

Đây cũng là chuyên mà bình thường Ninh Hương Nhật kiên trì và theo đuổi, cô tự nhiên gật đầu cười nói với Lý Tố Phân: “Nếu bà không chê cháu phiền, vậy cuối tuần cháu lại tới, mỗi tuần đều tới.”

ý Tố Phân vui tươi hớn hở cười: “Nào có người già nào sợ phiền, đều sợ quạnh quẽ không ai quan tâm! Chỉ là lần sau cháu đến, đừng mua những cái món linh tinh kia nữa, không cần đâu.”

Ninh Hương vẫn cười: “Đợi lần sau cháu tới rồi lại nói vậy.”

***

Lúc từ chỗ Lý Tố Phân trở về, tâm tình Ninh Hương nhẹ nhõm vui vẻ rất nhiều, dù sao thì bức lâm viên của cô cũng được Lý Tố Phân công nhận. Trước khi lên xe buýt, cô còn mua cho mình vài viên kẹo lê.

Lên xe mua vé ngồi xuống, cô bỏ kẹo lê vào miệng, lần này nhìn ra cửa sổ xe thì thật là đang ngắm phong cảnh. Rất nhiều cảnh vật đều tìm được chút dấu tích trong trí nhớ, nhưng lại giống như hoàn toàn khác biệt.

Kỳ thật, khác biệt chẳng qua chỉ là tâm tình của hai đời khi ngắm phong cảnh mà thôi.

Ninh Hương ngồi nhìn một hồi, xe đến trạm dừng lại, thân thể theo quán tính mà lắc lư trước sau. Chờ khách lên xong, cửa xe đóng lại, xe lại bắt đầu chuyển bánh, cả người vì quán tính mà dựa vào sau ghế.

Bởi vì là cuối tuần, người ra ngoài nhiều hơn chút, đi được hai trạm thì người trên xe cũng chật chội. Ninh Hương ngồi ở hàng cuối cạnh lối đi, vẫn đang đưa mắt liếc nhìn phong cảnh của thành phố lâu năm bên ngoài cửa sổ.

Sau đó đang nhìn thì xe bỗng thắng gấp, tiếp theo liền nghe “bịch” một tiếng, một hành khách đứng trên lối đi trực tiếp quỳ cả hai gối xuống trước mặt Ninh Hương.

Ninh Hương bị kinh động quay đầu lại: “...”

Đó là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một áo thuỷ thủ, phía dưới mặc cái quần kiểu quân đội màu xanh, trên vai còn khoác áo khoác kiểu quân đội màu xanh, cả người đều là cách ăn mặc thời thượng nhất của thời đại này.

Chàng trai thời thượng như thế, quỳ gối trước mặt cô…

Trong khoảnh khắc có chút ngu ngơ, Ninh Hương sững sờ do dự đưa tụi đựng kẹo kẹo lê trong tay đến trước mặt cậu ấy, lại do dự hỏi một câu: “Muốn… ăn kẹo sao?”

Chàng trau ngược lại vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt đầy vẻ xem náo nhiệt của người khác, vậy mà cậu ấy thật sự đưa tay vào túi giấy trong tay Ninh Hương, lấy một viên kẹo ra bỏ vào miệng, sau đó đứng lên nói: “Cảm ơn, rất ngọt.”

Những hành khách khác trong xe: “...”

Hành lễ lớn như vậy, chính là vì ăn kẹo lê?

Cậu ấy dĩ nhiên không phải vì ăn một viên kẹo lê, chỉ là vừa vịn vào chỗ ngồi để tựa lưng đứng ở lối đi, bởi vì quá buồn ngủ, giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh, xe đột nhiên dừng lại làm cho cậu ấy ngã xuống đất.

Xấu hổ hay không xấu hổ?

Đương nhiên là rất xấu hổ!

Nhưng cậu ấy không thể thể hiện mình rất xấu hổ, như thế này thì xấu hổ chính là người khác. Thế là sau khi đứng dậy, cậu ấy bình tĩnh ăn kẹo lê, còn một tay bỏ vào túi quần trông rất ra dáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương ngẩng đầu nhìn cậu ta, thực sự nhịn không được, nhếch miệng cúi đầu bật cười.

Cười một hồi thì Ninh Hương cũng nhịn lại được, vẫn ngồi yên ổn ở chỗ ngồi, đưa mắt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn thấy đến trạm xe gần trường, cô đứng dậy xuyên qua đám người xuống xe, kết quả phát hiện chàng trai vừa rồi kia cũng xuống xe.

Cậu ấy ở phía trước cô nên xuống xe trước, quay đầu thấy cô cũng kinh ngạc một chút, sau đó cũng không cảm thấy xấu hổ, còn vô cùng tự nhiên lên tiếng chào Ninh Hương: “Cô cũng xuống ở đây à?”

Ninh Hương gật gật đầu đáp: “Phải.”

Chàng trai một chút cũng không sợ người lạ: “Tôi đến đại học Đông Vu, còn cô?”

Đây đúng là có chút khéo, Ninh Hương nói: “Tôi cũng đến đại học Đông Vu.”

Chàng trai bật cười, lúc nói thì rời trạm đi về trường: “Vậy hai ta rất có duyên nha, cô học khoa gì vậy?

Ninh Hương đeo cặp sách, tay thì lấy kẹo lê: “Tôi học khoa lịch sử.”

Chàng trai tiếp tục cười nói: “Tôi hệ vật lý, tôi tên Sở Chính Vũ, còn cô?”

Ninh Hương rất khách sáo: “Ninh Hương.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 212



Sở Chính Vũ trong miệng lặp lại một lần tên Ninh Hương còn nói: “Một cái tên rất an tĩnh.”

Hai người nói chuyện thì cũng đến cổng trường, khi Ninh Hương đang nói chuyện thì ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, chợt nhìn thấy cách đó không xa Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đang đứng đấy. Không biết ba đứa đó ở đây làm gì, trong miệng Giang Ngạn và Giang Nguyên còn ngậm thuốc.

Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân cũng nhìn thấy cô, đương nhiên cũng thấy được Sở Chính Vũ đang đi cùng cô. Lúc đầu bọn nó là muốn lên đến gọi Ninh Hương lại nói chuyện, nhưng bởi vì Sở Chính Vũ ở đây nên Giang Ngạn, Giang Nguyên ngẩn tại chỗ không nhúc nhích.

Ánh mắt Ninh Hương đảo qua trên người bọn nó, giống như không mảy may quan tâm bọn nó lấy tiền ở đâu để ăn cơm Tây, cũng không quan tâm bọn nó hiện tại lấy thuốc ở đâu ra mà hút để hút, không lớn bao nhiêu mà khiến cho mình như một tên lưu manh vậy.

Nhanh chóng liếc mắt qua, Ninh Hương chỉ coi như không thấy bọn nó, thu hồi ánh mắt lại tiếp tục nghe Sở Chính Vũ nói chuyện, vừa nói chuyện vừa cùng cậu ấy tiến vào cổng trường.

Tiến vào trường, đi đến gần gác chuông liền phân ra, Ninh Hương cầm kẹo lê về ký túc xá. Trong túc xá ngoại trừ Kim Văn Đan, Cố Tư Tư và Hứa Lệ san ra, những bạn cùng phòng khác đều ở đây, cô liền đem kẹo lê trong túi chia cho từng người.

Chia xong kẹo lê, ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, đến giờ ăn cơm thì cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm. Không ngờ lúc đến nhà ăn gọi cơm lại gặp được Sở Chính Vũ, cậu ấy lên tiếng chào hỏi với Ninh Hương trước.

Ninh Hương lễ phép khách sáo đáp lại cậu ấy một tiếng.

Kiểu ăn mặc như Sở Chính Vũ này, ở thời đại này chính là đồng nghĩa với “sặc sỡ”, đi đâu cũng có thể khiến người khác nhìn nhiều hơn. Vì thế lúc Ninh Hương chào hỏi với cậu ấy, bạn cùng phòng tự nhiên cũng nhìn cậu ấy thêm vài cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc ngồi xuống ăn cơm, Trương Phương bát quái hỏi Ninh Hương: “Vừa rồi là ai vậy? Không phải cậu chỉ có một người bạn thơ ấu ở khoa kiến trúc sao? Người này hình như cũng chưa từng gặp à, còn mặc một thân quân trang xanh lục, gia đình cán bộ sao?”

Nhắc đến chuyện người này là ai, Ninh Hương nhịn không được mà cười phốc.

Những người khác không biết Ninh Hương vì sao đột nhiên cười nên càng tò mò, chỉ nhìn chằm chằm cô để cô nói một chút xem bạn học này là ai. Ninh Hương nhai cơm, tự mình cười một hồi, sau đó nuốt cơm xuống rồi nói: “Hôm nay tớ ngồi xe buýt trở về, nhiều người không có chỗ ngồi, cậu ấy liền đứng ở bên cạnh tớ. Đột nhiên tài xế thắng mạnh xe, cậu ấy bịch một cái quỳ xuống trước mặt tớ. Làm tớ hết hồn không biết làm sao, nghĩ thầm cũng không thể nhường chỗ ngồi cho cậu ấy nên bèn hỏi cậu ấy có muốn ăn kẹo lê không. Kết quả cậu ấy cứ quỳ như thế mà đưa tay qua, thật sự lấy kẹo lê bỏ vào miệng, sau khi đứng lên còn nói 'cảm ơn, rất ngọt'.

Ninh Hương nói còn chưa dứt lời, mấy người bạn cùng phòng đều cười như điên, Trương Phương thậm chí còn cười đến dùng tay che bụng.

Cười một hồi, Triệu Cúc ổn định lại trước, điều chỉnh hơi thở nói: “Khoa nào vậy?”

Ninh Hương vẫn còn nhịn không được mà đang cười: “Khoa vật lý, tên gì mà Sở Chính Vũ.”

Tống Tử Trúc ở bên cạnh cười muốn rơi nước mắt, nói một câu: “Quá buồn cười.”

Hồ Nguyệt cũng cười nói tiếp: “Bề ngoài cũng rất được, ăn mặc cũng rất thời thượng, không nghĩ rằng lại buồn cười như thế…”

Lời tiếp theo còn chưa nói ra, mấy người đều cúi đầu cười thành một nhóm, đương nhiên đều là kiểu cười không lớn tiếng.

Mà ngay lúc Ninh Hương cùng Trương Phương và mấy người bạn cùng phòng cúi đầu cười vui vẻ thì chợt nghe bàn ngay phía sau truyền đến một trận âm thanh ho khan hắng giọng.

Ninh Hương ngược lại không chú ý nhiều âm thanh phía sau, nhưng Trương Phương ngồi đối diện cô thì ngẩng đầu nhìn lướt qua bên kia, sau đó trong khoảnh khắc nhìn sang thì thấy cái áo thuỷ thủ, cô ấy chợt thu lại biểu cảm lập tức không cười nữa, sau đó điên cuồng nháy mắt với Ninh Hương.

Trương Phương ngồi bên cạnh Triệu Cúc cũng thấy được, trong nháy mắt cũng thu lại nụ cười trên mặt, đồng thời cũng nháy mắt với Ninh Hương.

Ninh Hương rất nhanh liền ý thức được gì đó, dừng cười chậm rãi quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Sở Chính Vũ đang ngồi cùng với bạn học của cậu ấy ở bàn phía sau cô. Mà bạn học bạn cùng phòng của cậu ấy tất cả cũng đều đang cúi đầu cười, cười đến mức run vai.

Bốn mắt nhìn nhau...

Không khí ngưng đọng...

Nếu như nói Sở Chính Vũ ở trên xe buýt không cẩn thận bị tài xế làm cho quỳ gối trước mặt Ninh Hương là xấu hổ cấp độ một, vậy hiện tại Ninh Hương chính là xấu hổ cấp độ mười. Trong nháy mắt mặt cô nổ tung nhiệt độ, ước gì lập tức tìm một cái lỗ để chui vào.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 213



Bất quá cô cũng ổn định lại, không để cho mình lộ ra quá mức xấu hổ và mất tự nhiên, cô nâng khóe miệng, cưỡng ép cười rồi lên tiếng chào hỏi Sở Chính Vũ một cách thân thiện mà khách sao: “Thật khéo, lại gặp mặt rồi…”

Sở Chính Vũ cũng cười rất giả: “Đúng là rất khéo.”

Ba phút trước vừa mới gặp đấy.

Xấu hổ đến mức muốn độn thổ, Ninh Hương chào hỏi xong cũng không nhiều lời với cậu ấy, vội xoay đầu lại, chỉ cảm thấy toàn bộ da đầu đều tê rần. Xoay đầu lại cũng không tiện nói thêm gì, cô lại điên cuồng đưa mắt với mấy bạn cùng phòng, sau đó cùng bọn Trương Phương nhanh chóng ăn xong cơm rồi đeo cặp sách rời đi.

Một bàn người bên phía Ninh Hương vừa đeo cặp sách cầm khay cơm rời đi, mấy người bên bàn Sở Chính Vũ lại cười nghiêng ngả, mấy người bạn cùng phòng vừa cười vừa truy hỏi xem Sở Chính Vũ rốt cuộc đã làm gì trên xe buýt.

Sở Chính Vũ liếc bọn họ một cái, tổng kết đơn giản mà nói: “Không có gì, quỳ xuống xin người ta một viên kẹo lê.”

Bạn cùng phòng nghe cậu ấy nói như vậy, nhịn không được lại là một trận cười vang.

***

Ninh Hương và mấy người Trương Phương rời căn tin, chỉ cảm thấy xấu hổ đến tê cả da đầu, mặt mũi nóng ran. Trương Phương vừa dùng tay quạt mặt cho giải nhiệt, vừa nói với Ninh Hương: “Mẹ của tôi ơi, đây cũng quá gần đó, lời chúng ta nói hẳn là đều bị cậu ấy nghe thấy rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương vừa rồi cũng xấu hổ muốn chui xuống đất, lúc này ngược lại là bình tĩnh, cô hắng giọng một cái đáp: “Mặc kệ, dù sao không phải chung khoa, sau này cũng sẽ không gặp lại.”

Mấy người Trương Phương nghĩ lại thấy cũng đúng, bất quá bọn họ vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng sau khi đeo cặp sách đến phòng tự học ngồi xuống nghiêm túc đọc sách làm bài thì cũng không nghĩ đến chuyện xấu hổ đến mức muốn chui vào hang chuột này nữa.

Đời này Ninh Hương đã rất lạc quan, loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ không suy nghĩ nhiều, cô một mình về ký túc xá trước, thêu thùa hai tiếng rưỡi rồi tranh thủ chút thời gian đi tắm rửa, sau đó lại ôm sách đi đến phòng tự học.

Khoảng cách của khoa lịch sử và khoa vật lý cũng không tính là gần, cô dĩ nhiên cho rằng sau này khẳng định sẽ không gặp phải tên Sở Chính Vũ kia. Bất quá bởi vì một trận xấu hổ trên xe buýt mà tình cờ quen biết, sau đó lại lần nữa gặp nhau mà thành lần xấu hổ thứ hai trong căn tin mà thôi.

Loại chuyện tình cờ này, còn có thể vượt qua ba lần?

Kết quả không hề ngờ được, tình cờ không vượt qua lần thứ ba, lần xấu hổ này lại tự mình tới cửa vào hôm sau. Khi đó vừa lúc là nghỉ giữa hai tiết, lớp trưởng Châu Tùng Dân đứng ở cửa kêu một câu: “Ninh Hương, có người tìm.”

Nghe thấy thế, Ninh Hương bất quá chỉ cho rằng là Lâm Kiến Đông tìm cô. Từ khi cô khai giảng đến nay lả một tháng, quen biết với người khác khoa không nhiều, người sẽ đến lớp cô nhờ người tìm cô cũng chỉ có một mình Lâm Kiến Đông, hơn nữa cũng rất ít khi.

Sau khi bạn bè trong lớp thân nhau thì đều biết cô có một người bạn thơ ấu cùng thôn đang học ngành kiến trúc, đây không phải chuyện lạ gì. Vì vậy Ninh Hương đáp với Châu Tùng Dân một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Kết quả ra ngoài phòng học không nhìn thấy Lâm Kiến Đông mà là thấy Sở Chính Vũ hôm qua gây qua hai lần ngượng ngùng với cô.

“...”

Sở Chính Vũ hôm nay không mặc áo thuỷ thủ mà là mặc áo sơ mi trắng, vạt áo nhét vào trong lưng quần quân trang bởi vì dáng người trông khá cường tráng nên bất kể mặc thế nào cũng trông rất có tinh thần, rất không tồi.

Ninh Hương ra ngoài, lúc nhìn thấy cậu ấy thì hơi sửng sốt, bất giác nhớ lại hai khoảnh khắc xấu hổ hôm qua. Một lần là Sở Chính Vũ quỳ gối trước mặt cô và chạm phải ánh mắt cô trên xe buýt, một lần là cô cười xong quay đầu lại thì chạm mắt với Sở Chính Vũ ở căn tin.

Không gặp mặt còn tốt, gặp nhau thế này thì vô cùng ngượng ngùng. Ninh Hương cũng không biết có phải là cậu ấy đến tìm cô hay không, sau khi ra cửa liền đứng tại chỗ không động, lại quay đầu nhìn hai bên một chút xem còn có người khác hay không, cũng không lên tiếng chào hỏi cậu ấy.

Sở Chính Vũ cũng không lên tiếng chào hỏi cô mà chỉ trực tiếp đi tới trước mặt cô, đưa túi giấy cầm tring tay đến trước mặt cô, nói: “Không có người khác, chính là tôi tìm cô, kẹo lê, trả lại cho cô.”

Ninh Hương hiểu rồi, cậu ấy là đến trả kẹo.

Cô không đưa tay nhận, chỉ nhìn Sở Chính Vũ khách sáo nói: “Chỉ một viên, không cần trả lại.”

Sở Chính Vũ nhét túi giấy vào tay cô: “Nhận đi, tôi không thích thiếu đồ người khác.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 214



Ninh Hương cũng không muốn đẩy qua đẩy lại với cậu ấy ở trước cửa như này, ở trong lẫn ngoài nhiều nhìn như vậy, vì thế nên cô nhận lấy. Tóm lại vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua đã cảm thấy xấu hổ, cho nên một mực lấy lại tinh thần và biểu cảm, nghĩ nói dứt lời thì sẽ về phòng học ngay.

Kết quả Sở Chính Vũ đưa kẹo lê xong không lập tức rời đi mà trước mặt Ninh Hương nhìn chằm chằm cô một hồi, bỗng nhiên nói: “Thế nào? Ấn tượng đầu tiên tôi để lại cho cô vào hôm qua rất sâu sắc hả?”

Nghe nói như thế, trong nháy mắt Ninh Hương không kìm nổi biểu cảm, phốc một cái mà cười lên. Vô thức cảm thấy mình thế này thật không được nên lại vội mím môi lại. Thế là biểu cảm trên mặt là muốn cười nhưng kìm nén, nhìn vào đặc biệt làm cho người khác vui vẻ.

Nhịn một lát rốt cục nhịn được, cô nhìn về phía Sở Chính Vũ nghiêm túc nói: “Ừm, rất sâu sắc.”

Sở Chính Vũ bị cô làm cho có chút muốn cười, đưa tay chạm chóp mũi nhịn lại, hắng giọng lại nói với Ninh Hương một câu: “Khắc sâu thì tốt, đi vào đi, đồ trả lại cô, tôi đi về trước.”

Ninh Hương gật gật đầu liền cầm túi giấy đi vào phòng học.

Vừa tới phòng học ngồi xuống, Trương Phương, Triệu Cúc, Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc liền nhoài người tới, vẻ mặt hóng chuyện hỏi Ninh Hương: “Là Sở Chính Vũ khoa vật lý mà? Hôm qua ở căn tin khiến cho xấu hổ như vậy, hôm nay còn tới tìm cậu làm gì vậy?”

Ninh Hương đặt túi giấy lên bàn: “Hôm qua ăn của tớ một viên kẹo, hôm nay tới trả kẹo.”

Trương Phương cầm cái túi qua mở ra xem, nhìn về phía Ninh Hương nói: “Ăn của cậu một viên mà trả nhiều như thế?”

Ninh Hương thật không biết bên trong có bao nhiêu viên, vừa rồi ở bên ngoài trực tiếp nhận vào tay chứ cũng không mở ra xem. Hiện tại cô đưa mắt nhìn một chút, phát hiện bên trong quả thực không phải một viên kẹo mà là nửa túi kẹo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cô vẫn chưa nói gì, Triệu Cúc đã nói: “Keo kiệt quá đi, là cậu thì cậu sẽ trả một viên sao?”

Trương Phương gật gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, chỉ trả một viên thì cũng keo kiệt quá, không bằng không trả.”

Dù sao Ninh Hương đã nhận kẹo lê này của cậu ấy, cũng không để tâm chuyện cậu ấy trả mấy viên. Cô cũng không thể chính mình ăn một viên rồi cầm số còn lại đem trả cho cậu ấy, cũng chỉ là chuyện mấy viên kẹo mà thôi, cái này tới tới lui lui, cũng không quá có ý rảnh rỗi nên tìm chuyện.

Tiếng chuông vào học vang lên, Ninh Hương cất kẹo lê vào cặp sách rồi nghiêm túc nghe giảng bài.

Xong tiết học, ăn cơm xong trở lại ký túc xá, Ninh Hương vẫn chia số kẹo lê này ra cho bạn cùng phòng cùng nhau ăn. Sau đó vẫn là Trương Phương bọn họ ôm sách đến phòng tự học, cô ở lại ký túc xá an tâm thêu thùa.

***

Thời gian bận rộn sẽ trôi qua rất nhanh, thời gian một tuần nháy mắt mấy cái liền trôi qua. Đến chủ nhật, Ninh Hương vẫn đi trên đường mua chút bánh ngọt mà người lớn tuổi thích ăn, sau đó mang theo vải và đồ thêu đi tìm Lý Tố Phân.

Lý Tố Phân biết cô nhất định sẽ tới cho nên cố ý ở nhà chờ cô. Chờ đến khi cô đến chính là hai người già trẻ đều cắm đầu vào việc thêu thùa, thảo luận các loại cách thêu, học tập các thứ mới.

Dưới sự chỉ dẫn của Lý Tố Phân, Ninh Hương lại luyện thêu chân dung nhân vật mà Châu Văn Khiết từng dạy cô.

Vì không để Lý Tố Phân quá mức mệt mỏi, Ninh Hương vẫn là vào lúc phù hợp mà thu dọn đồ đạc về trường học. Lý Tố Phân cũng không ngại mệt mỏi, còn muốn nhìn cô thêu một hồi, cũng lên tiếng giữ cô ở lại ăn cơm nhưng Ninh Hương không muốn quá quấy rầy nên hiển nhiên là uyển chuyển cự tuyệt.

Từ nhà Lý Tố Phân ra, dọc theo con đường lát đá bên bờ sông mà đi, đi đến trạm xe đợi xe mười mấy phút, giống hệt lúc trở về trước kia, lên xe tìm ghế trống ngồi xuống về trường.

Lúc này Ninh Hương không tiếp tục lãng phí thời gian nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà là cố ý mang sách theo để trong túi. Giống như lúc đến, sau khi lên xe ngồi xuống thì cô liền lấy sách ra, ngồi ở chỗ ngồi yên tĩnh mở ra đọc.

Xe buýt chuyển động ngừng hai trạm, vì cô cúi thấp cổ có chút mỏi nên ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài một chút. Kết quả không nhìn thì không sao, nhìn thì lại thấy Sở Chính Vũ, cậu ấy đang từ trạm bước lên xe.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Chính Vũ, Ninh Hương bỗng dưng sững sờ, chớp mắt hai cái, nhìn Sở Chính Vũ lên xe.

Sở Chính Vũ sau khi lên xe thì nhìn sơ trong xe, cũng đưa mắt liền thấy Ninh Hương. Sắc mặt cậu ấy lập tức sáng lên, bày ra một khuôn mặt tươi cười với Ninh Hương rồi đến ngồi bên cạnh cô, lên tiếng chào hỏi: “Trùng hợp như vậy, lại gặp rồi, cô cũng về nhà rồi trở lại trường sao.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 215



Ninh Hương ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, cô cười một tiếng, thuận miệng đáp: “Không phải, tôi đi thăm người thân.”

Nhớ tới tuần trước lần đầu tiên cô gặp Sở Chính Vũ ở trên xe, cả chuyện cậu ấy quỳ gối trước mặt mình, Ninh Hương trả lời xong lại vội vàng ra hiệu, dáng vẻ muốn đứng lên, hỏi cậu ấy: “Nếu không thì tôi nhường ghế cho anh nhé?”

Sở Chính Vũ vội vàng xua tay nói không cần, đoán ra được Ninh Hương đang nghĩ gì, lại vội vàng giải thích: “Cơ thể tôi không có bệnh tật gì, tôi vậy nhưng đã từng đi lính hơn năm năm rồi đó. Cuối tuần trước là do buổi tối không ngủ giấc, mệt mỏi quá nên mới không đứng vững.”

Nhắc tới cuối tuần trước Ninh Hương vẫn còn thấy hơi buồn cười, nhưng cô cố nhịn không bật cười thành tiếng. Ninh Hương nhẹ nhàng hé miệng, hơi ngẩng đầu lên nhìn Sở Chính Vũ gật đầu: “Được, vậy thì tôi ngồi vậy.”

Sở Chính Vũ thuận tiện đứng bên cạnh cô, tay vịn vào chỗ tựa lưng của ghế dựa để đứng vững, thản nhiên tán gẫu với Ninh Hương trong hoàn cảnh ồn ào trên xe bus, hỏi cô: “Nhà cô không ở Tô Thành sao?”

Ninh Hương lắc đầu: “Ở huyện Vu trấn Mộc Hồ.”

Sở Chính Vũ suy nghĩ một lát:”

Huyện Vu. . . . . . Vậy cũng không xa.”

Quả thật không xa, nhưng đi đường sông thuyền nhỏ lắc lư tròng trành nên phải đi mất hơn nửa ngày. Có điều bây giờ khắp nơi đều đang xây dựng quốc lộ, có lẽ không mất bao lâu nữa là có thể ngồi xe qua lại, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn một chút.

Hai người cứ nói về một số đề tài râu ria như vậy, chẳng hạn như Ninh Hương sẽ nói một chút về cuộc sống ở nông thôn. Ở nông thôn ngoại trừ lúa nước và lúa mì giải quyết vấn đề ăn no ấm bụng, còn có những loại cây bông, cây dâu.

Nghề tơ dệt của bọn họ có từ cổ xưa nên cũng rất phát triển, vì thế nên có rất nhiều đại đội trồng dâu nuôi tằm.

Sở Chính Vũ không khách sáo, nói còn nhiều hơn cô, cậu ấy nói tới chuyện trong nhà mình, chuyện ở bộ đội, nói từ chuyện này sang chuyện khác, căn bản không coi Ninh Hương là người ngoài, giống như muốn lôi hết lai lịch của mình ra cho Ninh Hương xem.

Đương nhiên Sở Chính Vũ cũng không có lai lịch gì, giống như Trương Phương đoán, nhà cậu ấy là gia đình cán bộ, Sở Chính Vũ là con một trong nhà. Tháng giêng năm 1972 cậu ấy tốt nghiệp trung học phổ thông, cuộc đời cũng không có chuyện gì khác ngoài ý muốn, hiển nhiên là đi báo danh rồi tham gia quân ngũ.

Ở trong mắt rất nhiều người, đây là cơ hội cầu còn không được, nhưng đối với những người xuất thân trong gia đình như Sở Chính Vũ, đó đều là chuyện vô cùng bình thường. Đến thời gian nào thì đi theo lộ trình gì, tương lai đều đã được xác định rõ, không có gì phải buồn phiền lo lắng.

Nếu như không phải đột nhiên khôi phục kỳ thi đại học thì những người như bọn họ sẽ tiếp tục sống trong bộ đội nốt nửa đời còn lại. Hoặc là ngây ngốc mấy năm rồi quay về quê hương chuyển nghề làm công nhân viên chức trong cơ quan, hoặc ở lại bộ đội làm một chức vụ nhàn tản, nói chung sẽ không tồi.

Mà thực ra những đứa nhỏ sinh ra trong gia đình nông thôn bình thường như bọn họ cũng giống như vậy, tương lai cơ bản không có thay đổi gì lớn, dù có đi học hay không thì phần lớn đều chỉ có một đường ra —— giống như tổ tiên cha ông của bọn họ, tiếp tục ở lại ở nông thôn trồng trọt.

Tri thức thay đổi vận mệnh, tất cả bắt đầu từ lúc kỳ thi đại học được khôi phục.

Mà cũng bởi vì kỳ thi đại học được khôi phục, thì những người có gia đình như Sở Chính Vũ và những người có gia đinh như Ninh Hương mới có thể gặp nhau trong cùng một trường đại học, đọc cùng một cuốn sách, được hưởng chung một nền giáo dục, và có một tương lai tốt đẹp.

Hai người cứ như vậy trò chuyện tới lúc xuống chỗ dừng xe của trường, cùng nhau đi vào trong trường học.

Lần này Ninh Hương đã không nhìn thấy ba đứa nhỏ Giang Ngạn đứng trước cửa chính của trường học nữa, mà dù bọn chúng có tới đây, Ninh Hương cũng sẽ không để ý đến chúng. Bọn họ đã là những người không còn liên quan, cho dù hiện tại bọn chúng đang nghĩ gì, trải qua cuộc sống như thế nào, Ninh Hương cũng sẽ không lãng phí thêm chút thời gian nào lên trên người bọn chúng nữa.

Đời này thời gian của cô rất quý giá, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn còn đang chờ cô làm.***

Chủ nhật tuần trước, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân ngồi chồm hổm phía đối diện cửa trường học trông chừng, hiển nhiên là vì ngẫu nhiên gặp Ninh Hương ở nhà hàng Tây, trong lòng bọn chúng bắt đầu có rất nhiều cảm xúc không thể kìm nén được, lại bị khơi gợi lên một số suy nghĩ không nên có.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn chúng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn gặp mặt nói lời xin lỗi với Ninh Hương, muốn cô tha thứ cho bọn chúng lúc đó không hiểu chuyện.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 216



Nhưng khi nhìn thấy Sở Chính Vũ đang đi bên cạnh Ninh Hương, bọn chúng cũng hoàn toàn hiểu rõ một chuyện —— Ninh Hương và bọn chúng đã đi trên hai con đường khác nhau, cũng không có khả năng tiếp tục gặp mặt bọn chúng nữa.

Bọn chúng có xin lỗi hay không, đối với Ninh Hương không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi căn bản cô không cần lời xin lỗi của bọn họ.

Ninh Hương và cha của bọn chúng đã không còn dính dáng gì tới nhau từ lâu rồi, bây giờ cô có thể nói chuyện yêu đương với người khác, cũng có thể kết hôn với người ta. Sau đơn ly hôn đó, cô đã cắt đứt toàn bộ liên hệ với người nhà họ Giang bọn họ.

Cho dù bọn chúng hối hận hay khổ sở, cô cũng sẽ không quay trở về nữa.

Thậm chí lúc gặp mặt, cũng không muốn nhìn bọn chúng thêm một chút.

Sau khi nhìn rõ hoàn toàn thái độ của Ninh Hương, Giang Ngạn luôn có lòng tự ái rất cao, nó bèn dẫn Giang Nguyên và Giang Hân rời đi, một tuần sau đó cũng không hề tới gần khu vực trường đại học Đông Vu.

Cũng từ sau ngày hôm đó, nó và Giang Nguyên Giang Hân càng ngày càng buông thả sa đọa, dường như cuộc sống hoàn toàn mất đi phương hướng và ý nghĩa. Hàng ngày muốn làm gì thì làm, chỉ còn lại vui đùa và tự thỏa mãn bản thân, ngoài ra những chuyện khác nó đều không quan tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong mắt bọn chúng, mẹ kế Lưu Oánh là kẻ thù, cha Giang Kiến Hải là người vô dụng không trị được vợ mình, ngày nào cũng bận rộn không nhìn thấy bóng người, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại muốn giảng giải đạo lý cho bọn chúng, toàn nói lời vô nghĩa.

Bà nội mất rồi, bọn chúng trở thành trẻ mồ cô, ngoại trừ không thiếu ăn uống không thiếu tiền, những thức khác chúng đều không có.

Ở nhà không có cảm giác tồn tại, chúng liền đi ra ngoài tụ tập. Vì muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại và nổi bật ở bên ngoài, bọn chúng mua quần ống loe gần đây đang phất lên trong đám lưu manh trẻ tuổi mặc vào, mua máy thu thanh đời mới, mua băng cát - sét, kính mắt, áo sơ mi hoa và giày cao gót da.

Một bộ trang phục trên người chúng chính là kiểu mẫu của thời đại lúc bấy giờ, lúc đi trên đường đều khiến người đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn.

***

Mặc dù bầu không khí trong xã hội đang thay đổi rõ ràng, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây trên đường xá âm thầm nổi lên các loại quần ống loe, áo sơ mi hoa, cùng với giày da, kính đeo mắt, thịnh hành... nhưng những món đồ này cũng bị coi là trang phục “du côn”, “lưu manh”. Vì thế nên trong đại học cũng không có người nào mặc loại trang phục kỳ dị này ra huênh hoang.

Trang phục sinh viên đại học vẫn lấy sạch sẽ và khéo léo làm chủ, thời thượng phong cách nhưng tuyệt đối không khoa trương.

Cảm nhận được thời đại đang yên lặng thay đổi, cuộc sống của Ninh Hương vẫn ổn định như trước, không phát sinh chuyện gì lớn, chỉ có một số chuyện nhỏ nhặt rải rác lặp đi lặp lại trong cuộc sống, toàn những chuyện không đáng kể.

Phần lớn thời gian hàng ngày của cô đều dùng vào việc học tập và thêu thùa. Từ thứ hai đến thứ bảy ở trường học không ra ngoài, đến cuối tuần sẽ đi tìm Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân, dùng thời gian rảnh rỗi để học tập kỹ năng thêu thùa.

Nếu nói có gì đó không giống trước, vậy chính là hiện tại Sở Chính Vũ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô. Có đôi khi vào cùng một đoạn thời gian lúc cuối tuần ngẫu nhiên gặp nhau trên xe buýt, có đôi khi là ở trường học, cậu ấy có việc gì đó đến tìm cô.

Nói chung cứ như vậy, hai người cũng gần như xem nhau là người quen.

Ngày chủ nhật hôm nay, trong nhà Lý Tố Phân có một số việc nên Ninh Hương từ nhà bà ấy trở về trường học sớm hơn mọi khi, tất nhiên không gặp Sở Chính Vũ trên xe bus. Sau khi quay về trường học, cô cũng không đi đâu nữa mà ở trong ký túc xá tiếp tục làm đồ thêu.

Suốt một tuần học tập mệt mỏi, những người khác trong ký túc xá ngại trời nóng nực nên không ra ngoài chơi, nhưng cũng không ai đi tới phòng tự học học tập mà mượn sách tiểu thuyết ngoại khoá từ thư viện về, ở trong ký túc xá ăn uống ngủ nghỉ nói chuyện phiếm, xem tiểu thuyết ngoại khoá suốt một ngày để thả lỏng.

Các cô ấy xem《 Chúa cứu thế Giêsu》, vừa xem vừa thảo luận nhân vật và nội dung tình tiết trong tiểu thuyết.

Thời đại này phương thức giải trí thực sự quá ít, nếu như không ra khỏi cửa thì cũng chỉ có thể xem tiểu thuyết. Ninh Hương ngồi trước giường yên tĩnh làm đồ thêu, vừa lắng tai nghe các cô ấy tán gẫu về cuốn tiểu thuyết kia, làm mình cũng tham dự trong đó.

Tán gẫu vài câu về tình tiết trong tiểu thuyết, Cố Tư Tư ở bàn bên cạnh duỗi thẳng cái lưng lười biếng của mình, giọng điệu vô cùng buồn chán nói: “Biết vậy tôi đã ôm cái máy thu thanh rách trong nhà đến đây rồi, dù sao cũng có thể nghe được vài chương trình, chứ cuốn sách này tôi đã đọc được một trăm lần rồi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 217



Triệu Cúc ở ngay đó tiếp lời cô ấy nói một câu: “Người xấu chắc là sẽ không c.h.ế.t như vậy đâu, Thiên chúa còn muốn giữ bọn họ lại, giả như cho bọn họ ăn miếng trả miếng đấy!” Cô ấy vừa kích động nói xong, chợt có người ở bên ngoài gõ cửa ký túc xá của bọn họ hai lần, đồng thời nói vào trong phòng ký túc: “Ninh Hương, bên dưới có người tìm cô.”

Người đó nói xong bèn trực tiếp rời đi, cũng không nói thêm điều gì khác. Ninh Hương không còn cách nào đành phải bỏ kim chỉ trong tay mình xuống, đặt khung căng vải thêu xuống bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài. Đến dưới lầu ký túc xá vừa nhìn thì thấy người tới tìm cô là Sở Chính Vũ.

Nhìn mặt trời cao trên bầu trời phía tây, vậy có lẽ đây là thời gian cậu ấy đi từ trong nhà tới trường học. Sau đó Ninh Hương còn chưa kịp hỏi cậu ấy có chuyện gì, Sở Chính Vũ đã mở miệng nói trước: “Còn tưởng rằng ngày hôm nay có thể gặp cô trên xe chứ.”

Ninh Hương cười một tiếng trả lời cậu ấy: “Trong nhà người thân có chút chuyện nên tôi về sớm hơn một chút.”

Sở Chính Vũ nghe cô nói xong, thế nhưng lại trực tiếp đưa đồ vật trong tay mình tới trước n.g.ự.c Ninh Hương, Ninh Hương không thể không đưa tay ra đón lấy, sau đó lại nghe cậu ấy nói: “Tôi mang từ trong nhà đến, cho cô chơi hai ngày trước, vốn định đưa cho cô lúc gặp ở trên xe.”

Ninh Hương không biết cậu ấy đặt thứ gì vào trong lòng mình, bởi vì nó được Sở Chính Vũ dùng áo khoác quân phục cấp bao bọc lại. Sau đó Ninh Hương còn chưa kịp hỏi thêm, Sở Chính Vũ đã vô cùng phóng khoáng quay người rời đi rồi.

Cô chưa kịp nói gì, nhìn Sở Chính Vũ đã đi xa, không còn cách nào khác đành phải nhịn xuống. Ninh Hương đứng đó một lúc, cúi đầu nhìn bọc quân phục trong tay rồi quay người đi về ký túc xá.

Về đến ký túc xá, Ninh Hương đặt món đồ kia lên trên bàn sách. Cố Tư Tư là người đầu tiên ngó đầu ra nhìn cô, nhìn một lúc mới mở miệng hỏi: “Thứ đồ gì thế? Còn bao bọc cẩn thận như vậy.”

Nghe thấy Cố Tư Tư nói như vậy, những người khác cũng dồn sự chú ý về phía Ninh Hương. Ninh Hương không lập tức gỡ bỏ áo khoác quân phục ngay mà nhìn về phía Cố Tư Tư trả lời cô ấy trước: “Tôi cũng không biết, Sở Chính Vũ nói cho chúng ta chơi hai ngày.”

Cố Tư Tư tò mò, trực tiếp đứng lên đi đến bên cạnh bàn đọc sách của Ninh Hương. Ninh Hương cũng không chần chừ nữa, cô gỡ áo khoác quân phục bọc bên ngoài xuống, sau đó liền nhìn thấy một cái máy thu thanh màu bạc, bên trong còn có một đĩa băng cát-sét.

Nhìn thấy thứ này, Trương Phương lập tức từ trên giường bước xuống, đến bên cạnh bàn học của Ninh Hương: “Máy thu thanh ư?”

Cố Tư Tư lấy đ ĩa băng cát - sét từ bên trong ra nhìn, cười một tiếng nói: “Quê quá đi, đây không phải là máy thu thanh, mà là máy thu thanh, không cần phải xoay tròn nghe chương trình đài phát thanh, mà là đặt băng cát - sét, còn có thể thu thanh ở trên băng cát - sét nữa.”

Nghe được mấy lời này, những người khác cũng đều lục tục tụ họp lại.

Trương Phương lấy băng cát - sét trong tay Cố Tư Tư tới, nhìn chữ ghi chú trên mặt nói: “Đặng. . . . . . Lệ. . . . . . Quân. . . . . .”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Tư Tư phản ứng nhanh nhất, vội vàng đi đóng cửa phòng ký túc xá rồi khóa trái lại. Cô ấy khóa kỹ xong lại chạy tới, nhận lấy băng cát - sét trong tay Trương Phương, nhìn Ninh Hương nói: “Nghe nói gần đây có một ca sĩ cực kỳ nổi tiếng, mở lên nghe thử xem.”

Ninh Hương gật đầu, cô đưa tay ấn vào nút lệnh, khe chứa băng cát - sét mở ra. Cố Tư Tư bỏ băng cát - sét vào, Ninh Hương lại ấn nút bắt đầu. Hồi hộp chờ máy thu thanh xoay một lúc, sau đó quả nhiên bọn họ nghe được tiếng âm nhạc.

Mọi người trong ký túc xá đều có phần kích động, nhưng không ai lên tiếng, Cố Tư Tư chậm rãi đưa tay ra điều chỉnh âm thanh nhỏ lại. Sau đó mấy người họ vây quanh bàn học của Ninh Hương, yên lặng nghe giọng hát vui tươi phát ra từ trong máy thu thanh.

Trương Phương nhỏ giọng nói: “Những bài hát này nghe hay quá, âm thanh rất ngọt ngào.”

Nói qua nói lại, mấy người bọn họ còn thấp giọng hát theo rồi. Ninh Hương bị các cô ấy dồn vào bên trong, cũng rất hưởng thụ giọng hát của Đặng Lệ Quân, đó cũng là hồi ức của cô trước kia. Thời đại không ngừng phát triển, những ca khúc thịnh hành của mỗi thời đại trôi qua đều là dấu ấn của cả một thời đại, và là hồi ức của cả một thế hệ.

Ban đầu mấy người Cố Tư Tư còn đang buồn chán, hiện tại có máy thu thanh thì không còn thấy nhàm chán nữa rồi. Tiểu thuyết cũng không muốn xem, mọi người quây quần lại với nhau, nhoài người nằm bên cạnh máy thu thanh nghe Đặng Lệ Quân cả đêm.

Đến sáng ngày thứ hai, trong đầu đều là —— hoa dại ven đường em không muốn hái.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 218



Bởi vì máy thu thanh là Sở Chính Vũ cho mượn, dù sao mượn đồ của người ta dùng không hai ngày thì rất xấu hổ, vì thế mấy người Trương Phương, Cố Tư Tư và Ninh Hương bàn bạc một chút, mọi người góp một ít tiền mua vài món đồ cho Sở Chính Vũ.

Sau khi mua đồ xong, mấy người Ninh Hương cũng không giữ máy thu thanh lại để nghe nữa. Bọn họ nghe hai ngày nếm trải cảm giác mới mẻ xong, qua cơn nghiện, Ninh Hương bèn bọc máy thu thanh và đồ mua về vào cùng với nhau, cầm đi trả lại cho Sở Chính Vũ.

Sở Chính Vũ nhìn thấy Ninh Hương đến trả máy thu thanh, cậu ấy cười một tiếng nói: “Cho cô mượn chơi hai ngày, không ngờ cô lại chỉ chơi đúng hai ngày thôi?”

Ninh Hương không nói nhiều chuyện này với cậu ấy, cô đưa bọc áo khoác quân phục đặt vào trong lồng n.g.ự.c của Sở Chính Vũ, lại giống như cậu ấy, xoay người trực tiếp rời đi, đồng thời còn ném lại một câu: “Nghe nhiều ảnh hưởng tới học tập.”

Cô nói ảnh hưởng tới học tập song cũng chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, chẳng qua là do không thích mượn đồ của người khác dùng mãi mà không trả. Nhưng Ninh Hương giao đồ xong vừa mới trở lại phòng học ngồi xuống chưa được bao lâu, lời này đã phần nào ứng nghiệm.

Lớp trưởng Chu Tùng Dân từ bên ngoài trở về, sau khi vào cửa sau lớp thì nhìn Ninh Hương và những người khác cùng phòng ký túc xá cô nói một câu: “Ninh Hương, Cố Tư Tư, Hứa Lệ San, Trương Phương, Triệu Cúc, Hồ Nguyệt, Tống Tử Trúc, thầy Vương phụ đạo gọi các cậu tới phòng làm việc một chuyến.”

Nghe cậu ta nói như thế, Ninh Hương và những bạn cùng phòng khác đều hơi bất ngờ, trong tiềm thức đều có linh cảm không tốt. Trương Phương đứng lên, không đi ra khỏi bàn mà nhìn Chu Tùng Dân hỏi trước một câu: “Thầy Vương tìm bọn tôi có chuyện gì vậy?”

Chu Tùng Dân ngồi vào chỗ ngồi của mình, không nhiều lời: “Các cậu đến thì sẽ biết thôi.”

Mấy người Ninh hương đều quay đầu nhìn nhau một lúc, không còn cách nào khác đành lục tục đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi ra khỏi phòng học, Hứa Lệ san lơ đãng quay đầu nhìn qua phòng học một chút, đột nhiên thắc mắc hỏi: “Tại sao không gọi Kim Văn Đan nhỉ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe cô ấy nói vậy, những người khác cũng đều đưa mắt quét qua trong phòng học, nhìn về chỗ ngồi của Kim Văn Đan. Ninh Hương thu hồi ánh mắt, suy nghĩ, dường như cô đoán ra được chuyện gì sắp xảy ra rồi. Cô không lên tiếng, cùng mấy người trong ký túc xá đi đến văn phòng phụ đạo.

Bảy người bước vào văn phòng phụ đạo, từng người lần lượt chào hỏi thầy giáo. Thầy hướng dẫn nhìn lướt qua bọn họ một một chút, quả nhiên nói ra chuyện Ninh Hương suy đoán trong lòng. Thầy ấy cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Nghe nói mấy người các em nghe âm nhạc đồi truỵ ở trong ký túc xá hả ?”

Nghe được lời này, Cố Tư Tư vội hỏi: “Sao thầy biết được?”

Mỗi lần các cô nghe nhạc trong ký túc xá, cửa ký túc xá đều đóng lại và khóa trái, hơn nữa mở âm thanh rất nhỏ, không bao giờ mở to. Tuy rằng hoàn cảnh xã hội hiện tại đã nới lỏng hơn rất nhiều, nhưng các cô vẫn luôn cẩn thận.

Thầy hướng dẫn còn chưa nói gì, Trương Phương đã tiếp lời nói: “Có người mách lẻo sau lưng đó.”

Cố Tư Tư quay đầu nhìn về Trương Phương, lập tức phản ứng lại. Trong ký túc xá của các cô ấy, ngoại trừ Kim Văn Đan ra, bảy người các cô đều bị gọi đến đây. Vì sao thầy hướng dẫn lại biết chuyện riêng tư như vậy, không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?

Trong lúc nhất thời cô ấy có chút rối bời, giơ tay lên vỗ mạnh vào trán mình.

Không người nào nói nữa, thầy Vương hướng dẫn lại nói: “Loại âm nhạc đồi truỵ này sao có thể nghe ở trường học được? Các em nghe xem ca từ bài hát này viết cái gì, có câu nào là đứng đắn không? Các em vất vả lắm mới thi vào đại học, là sinh viên thì phải có tinh thần của sinh viên, sao có thể bị những thứ này ảnh hưởng được?”

Hứa Lệ San nhỏ giọng thì thầm một câu: “Không phải mấy bài tình ca thôi sao, có gì mà…”

Thầy Vương hướng dẫn nghe được lời này thì trừng mắt nhìn cô ấy: “Loại ca từ này không phải đang dạy hư người khác sao? Có khác gì mấy cái quần ống loe, kính mắt ngoài đường kia không. Chỉ có lưu manh mới đụng đến mấy thứ này, em còn nói có gì mà?



Bị giáo viên hướng dẫn dạy dỗ một trận, Hứa Lệ San cũng rũ mắt xuống, không nói gì nữa.

Thầy Vương hướng dẫn thu ánh mắt nghiêm khắc lại, rồi hỏi: “Là ai mang máy thu thanh và băng cát - sét đến?”

Ninh Hương hơi giơ tay lên, đáp lời: “Thầy Vương, là em mượn, em đã trả lại cho người ta rồi ạ.”

Giáo viên hướng dẫn nhìn Ninh Hương, kìm chế hơi thở: “Em là lớp phó học tập, em không dẫn dắt các bạn ấy học tập thì thôi đi, lại còn dẫn dắt các em ấy nghe loại ca nhạc này.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 219



Mỗi một thời đại đều có một giới hạn riêng, quan niệm cũng là thứ khó nói rõ ràng nhất. Ninh Hương cũng không tranh luận đến cùng với giáo viên hướng dẫn là nhạc của Đặng Lệ Quân tai hại đến mức nào, rốt cuộc có thể độc hại một thế hệ hay không. Cô chỉ nghiêm túc nói một câu: “Về sau em sẽ không làm như vậy nữa.”

Đây vốn là chuyện riêng tư bí mật của các cô, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai, các cô không có quảng bá ra ngoài với các bạn học khác, chẳng qua chỉ nghe giải trí trong ký túc xá của mình một lúc mà thôi.

Thầy Vương hướng dẫn thấy thái độ của các cô đều không tệ lắm, lại tận tình khuyên bảo, giáo dục các cô một chút, sau khi giáo dục xong, cuối cùng lại nói một câu: “Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau. Lần này chỉ phê bình miệng các em thôi, nếu có lần sau thì phải thông báo phê bình.”

Ninh Hương hít một hơi thật sâu: “Thầy giáo Vương, chúng em đã nhớ rồi ạ.”

Chủ yếu là bình thường Ninh Hương và mấy học sinh nữ này cũng không phạm lỗi gì, đặc biệt là Ninh Hương, cô vẫn luôn kiên định và đáng tin cậy, ngày thường xử lý công việc trong lớp rất tốt. Giáo viên hướng dẫn vốn cũng không định làm gì các cô, chỉ giáo dục các cô một lúc rồi thôi.

Sau khi rời khỏi văn phòng, sắc mặt của bảy người đều có chút khó coi. Nhưng bởi vì đang ở bên ngoài, các cô cũng không nói gì thêm, cùng nhau trở về phòng học tiếp tục học tập, mãi cho đến chạng vạng cơm nước xong trở lại ký túc xá mấy người mới bộc lộ cảm xúc.

Trương Phương là người đầu tiên nói ra: “Cô ta bị bệnh sao? Chúng ta nghe nhạc thì mắc mớ gì đến cô ta?”

Cố Tư Tư cũng sắp tức c.h.ế.t rồi: “Mỗi lần tôi đều cố ý đóng cửa và khóa trái cửa ký túc xá lại, còn mở nhạc ở mức rất nhỏ. Chúng ta thích nên mới nghe một lúc giải trí thôi, cũng không bảo ai đến nghe cùng, như vậy cũng không được sao? Thế mà cô ta cũng đi báo với giáo viên? May là bè lũ bốn tên đã sụp đổ, nếu không chúng ta còn bị lôi đi treo bảng tử mất thôi!”

Trong lòng Ninh Hương cũng có chút tự trách, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin lỗi, là trách nhiệm của tôi.”

Đúng là cô cảm thấy bầu không khí xã hội gần đây có hơi nới lỏng, lúc cầm lấy máy thu thanh cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cô cũng không cảm thấy nghe nhạc của Đặng Lệ Quân là có gì sai, làm hại mấy người khác trong ký túc xá bị phê bình, trong lòng cô vẫn có phần áy náy.

Triệu Cúc quay đầu lại nói với Ninh Hương: “Cậu có trách nhiệm gì chứ? Nghe mấy bài tình ca thì sao? Có thể ảnh hưởng đến mức nào chứ? Bè lũ bốn tên đã sụp đổ bao lâu rồi, vậy mà còn báo cáo lên trên này nọ, có lòng thật đấy.”

Hồ Nguyệt không tức giận như vậy, cô ấy ở bên cạnh khá bình tĩnh nói tiếp: “Có thể là thường ngày chúng ta vẫn luôn xa lánh cô ta, nên cô ta có ý kiến với chúng ta. Bình thường cô ta trở về ký túc xá đều có sắc mặt rất khó coi.”

Sau khi Hồ Nguyệt nói ra lời này, cửa ký túc xá đã bị người ở bên ngoài mở ra, Kim Văn Đan đã trở lại. Bảy người trong ký túc xá đều nhìn Kim Văn Đan, không tránh né cũng không thu hồi, tất cả đều trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô ta.

Kim Văn Đan cũng không thèm để ý, cởi cặp sách trên người mình xuống treo lên, nên làm gì thì làm đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Tư Tư không nhịn được mà lên tiếng trước, cô ấy nhìn chằm chằm vào Kim Văn Đan trực tiếp hỏi một câu: “Kim Văn Đan, cậu có ý gì vậy?”

Kim Văn Đan ngồi vào bàn học của mình, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Các cậu dám nghe mấy thứ đó mà còn sợ người khác nói gì sao? Tôi cũng vì muốn tốt cho các cậu thôi, sợ các cậu bị mấy thứ lung tung rối loạn kia làm ảnh hưởng học tập.”

Trương Phương cười khẩy: “Cách lo lắng này của cậu cũng thật đặc biệt, trực tiếp báo cáo lên giáo viên hướng dẫn luôn.”

Kim Văn Đan ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn tất cả bảy người trong ký túc xá, cứng rắn nói: “Chắc hẳn các cậu cùng biết mấy thứ đó là nhạc gì đúng không? Là âm nhạc đồi truỵ của giai cấp tư sản, sở thích dung tục thấp kém, các cậu làm ảnh hưởng đến tôi.”

Triệu Cúc cũng tức giận đến nghiến chặt răng: “Sở thích của cậu thì cao cấp, một hai đồng tiền cũng muốn chiếm, không chiếm được thì không vui, cậu thì cao cấp rồi. Tôi thấy cậu mới là tay sai của chủ nghĩa tư bản đấy, mới có thể ham món lợi nhỏ như vậy!”

Nghe được lời này, Kim Văn Đan trừng mắt nhìn về phía Triệu Cúc: “Cậu nói ai là tay sai của chủ nghĩa tư bản?”

Triệu Cúc thẳng eo, không chịu thế yếu: “Nói cậu đấy, tay sai của chủ nghĩa tư bản!”

Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn định ra là có tiếp tục đấu tranh giai cấp hay không, Kim Văn Đan đương nhiên không nghe được lời này, cô ta lập tức đứng lên từ bàn học, chỉ vào Triệu Cúc quát lên: “Triệu Cúc, cậu lặp lại lần nữa xem!”
 
Back
Top