Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 180



Hứa Diệu Sơn nửa chừng thay đổi ý định nói phải đến đại đội phát giấy thông báo trúng tuyển, tất nhiên Ninh Hương cũng tầm giờ đó có mặt ở đại đội, cô không phải đến một mình, còn dẫn theo Vương Lệ Trân đến nữa.

Vương Lệ Trân ở trong thôn sống khép kín bao nhiêu năm qua, bình thường nhìn các gia đình cãi nhau gây gổ cũng chỉ len lén đứng một bên, bà ấy thật sự rất ngượng ngùng khi được hưởng lợi từ việc Ninh Hương thi lên đại học nhưng đã bị Ninh Hương kéo qua đây.

Không còn cách nào khác, thôi thì bà ấy cứ hưởng vậy.

Vì phát tờ giấy thông báo trúng tuyển này mà Hứa Diệu Sơn còn chuẩn bị sẵn một chút, anh ta và một vài cán bộ thôn ủy khác đã khiêng hai cái bàn dài đặt trong sân của đại đội, trên đó để một vài thứ đợi một lát cần phải dùng đến.

Nhìn thấy người đến xem náo nhiệt cũng không ít, Hứa Diệu Sơn cười ha hả bắt đầu mở miệng nói, anh ta bảo mọi người đến xem náo nhiệt tất nhiên là muốn mượn việc Ninh Hương và Lâm Kiến Đông thi lên đại học để giảng cho mọi người một bài học về tư tưởng.

Cái bài học tư tưởng này cũng rất khác với những bài trước đó, anh ta không muốn nhắc đến những việc như giác ngộ trên tư tưởng mà chỉ nói với mọi người, thời thế bây giờ đã đổi khác rồi, học hành rất có ích đấy, vì vậy sau này những đứa trẻ lớn nhỏ trong thôn đều phải học hành đàng hoàng.

Học hành đàng hoàng liền có thể giống như Lâm Kiến Đông và Ninh Hương thi lên đại học và trở thành trụ cột của đất nước!

Anh ta hỏi những đứa trẻ lớn nhỏ có mặt ở hiện trường: “Tại sao chúng ta phải học hành?”

Mọi người cười khúc khích nói: “Vì muốn thi lên đại học.”

Lời này là đúng nhưng Hứa Diệu Sơn lại cảm thán hiên ngang nói với mọi người: “Thế thì hôm nay tôi lại cho thêm mọi người một lý do để học hành thật giỏi, mọi người nhất định phải nhớ lấy cho tôi, chúng ta phải vì sự phát triển của đất nước mà học hành!”

Câu nói này vừa thốt ra, những người có mặt ở hiện trường hơi ngơ ngác một lúc, sau đó không biết ai đó đã lên tiếng nói một câu: “Thư ký Hứa nói phải lắm! Chúng ta phải vì sự phát triển của đất nước mà học hành!”

Không khí bỗng chốc trở nên nóng hừng hực, sau đó những đứa trẻ lớn nhỏ cũng hào hứng hét lên khẩu hiệu, Hứa Diệu Sơn liền mượn chuyện Lâm Kiến Đông và Ninh Hương thi lên đại học bỗng chốc khuấy động lên tính tích cực của những đứa trẻ đối với việc học hành.

Anh ta đã khuấy động lên sự nhiệt tình và hào hứng của mọi người đối với việc học hành, sau đó trong cái không khí nóng bừng này phát giấy thông báo trúng tuyển cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, tất nhiên giấy thông báo là anh ta đến bưu cục công xã nhận về, cũng chỉ vì muốn tổ chức một nghi thức nhỏ.

Anh ta không chỉ phát giấy thông báo cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, còn tặng cho mỗi người một quyển ‘Tuyển tập Chủ tịch Mao', bìa sách đỏ chói vừa đẹp vừa mang ý vui mừng.

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương nhận lấy giấy thông báo và tuyển tập, sau khi nói một chút lời phát biểu với mọi người thì trong sân bỗng vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng, trực tiếp đẩy không khí của cả hội trường lên cao trào.

Sau khi nghi lễ kết thúc, có rất nhiều trẻ con đến chỗ pháo lụm xác pháo về nhà chơi nên không khí vẫn rất náo nhiệt.

Ninh Hương cầm mấy tờ giấy thông báo, cô tháo cái bao thư bằng giấy da bò ra xem cùng mọi người, bây giờ cuối cùng cũng có thể an tâm phần nào rồi, sau khi mọi người dần tản ra hết khi nói lời khen ngợi cô thì cô cẩn thận bỏ tờ giấy thông báo vào bao thư rồi chuẩn bị trở về nhà cùng với Vương Lệ Trân.

Người ta Lâm Kiến Đông có cả một gia đình lớn của bị, anh bị người nhà bao quanh lấy, còn náo nhiệt hơn so với Ninh Hương rất nhiều.

Sau đó Ninh Hương ôm lấy cặp sách đi theo Vương Lệ Trân chưa được vài bước đã chạm mặt ‘người thân', cha ruột của cô Ninh Kim Sinh nở nụ cười đi đến trước mặt cô, trực tiếp dùng giọng điệu và bộ dạng rất khách sáo nói: “A Hương, tối nay về nhà ăn cơm nhé? Cha bảo mẹ con làm món bánh cảo nhân thịt rau cần con thích nhất nhé, làm cho con món bánh nhân rượu con thích ăn nữa, con còn muốn ăn cái gì đều làm cho con ăn.”

Làm sao mà Ninh Hương không nhìn thấy chứ, bây giờ họ đã không còn chê bai nữa, cũng không cảm thấy cô mất mặt nữa, khách sáo với cô nâng cô lên cũng là sự thật, từ đáy lòng cũng đã rất hối hận rồi, bây giờ cũng muốn đối xử tốt với cô và lấy lòng cô.

Nhưng mà việc lấy lòng rõ ràng như thế lại có ý gì đây?

Cho dù họ là thật lòng thì cũng không có ý nghĩa gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nở nụ cười nhìn ông cười và khách sáo nói: “Không cần đâu, con và bà Lệ Trân sẽ làm.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 181



Ninh Kim Sinh vẫn không vừa mắt với Vương Lệ Trân lắm, cũng không nhìn bà ấy, lại bận rộn nói: “A Hương, cha ở đây nhận lỗi với con có được không? Người một nhà có ân oán gì không thể giải quyết được chứ, con rộng lượng tha thứ cho cha mẹ có được không? Sau này bất kể có gặp phải chuyện gì thì cha nhất định cũng sẽ đứng ở phía con, bất kể người khác nói cái gì cha cũng sẽ bảo vệ cho con, còn hai đứa em trai của con nữa.”

Ninh Hương chịu không nổi bật cười thành tiếng và khẽ nhếch môi, nhưng mà dưới đáy mắt lại không có chút ý vui mừng nào cả, cô cũng không muốn ở nơi này, dưới không khí này lại bày trò không vui với Ninh Kim Sinh nên cười dịu dàng nói: “Con đã từng cho hai người cơ hội rồi, khi đó quyết định ly hôn với Giang Kiến Hải, đầu tiên con quay trở về nhà mẹ đẻ với ảo tưởng hai người sẽ làm chỗ dựa cho con nhưng kết quả lại không có.”

Ninh Kim Sinh lắp ba lắp bắp giải thích: “A Hương, con phải hiểu cho nỗi khổ của người làm cha làm mẹ này chứ, khi đó cha mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, cha mẹ có thể có suy nghĩ gì chứ, khi đó chỉ cảm thấy ly hôn sẽ hủy hoại cả cuộc đời này của con!”

Ninh Hương không muốn nói nhảm với ông nữa, thật ra câu chuyện như thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, không cần thiết lại diễn vở kịch này ngay lúc này, có nhiều chuyện cô cũng đã nói rất nhiều lần rồi, không phải họ không hiểu, là cố ý giả vờ không hiểu thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ làm sao ông biết mình đã làm sai chứ, biết chủ động đến xin lỗi, làm sao mà biết được thứ cô muốn nhất chính là sự ủng hộ và bảo vệ vô điều kiện và tình yêu vô điều kiện của người làm cha làm mẹ chứ.

Họ chưa bao giờ biết thứ cô cần là cái gì, chỉ cảm thấy cô không xứng đáng đạt được thôi.

Bây giờ cô thi lên đại học nở mày nở mặt nên đột nhiên xứng đáng rồi.

Nhưng mà cô đã hoàn toàn không cần không muốn cần cũng không bao giờ cần nữa.

Ninh Hương cũng không nói nhiều lời với ông nữa, cô kéo tay Vương Lệ Trân vòng quay người ông bỏ đi.

Ninh Kim Sinh kinh ngạc đứng yên tại chỗ, lại khó coi ngượng ngùng vô cùng, ông tối sầm mặt lại, cảm giác như sắp uất nghẹn đến c.h.ế.t mất.

Trong sân có nhiều người như thế, tất nhiên cũng có người nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa Ninh Kim Sinh và Ninh Hương, thấy ông bị Ninh Hương làm ngơ cũng không ai bước lên nói gì cả, một mình Ninh Kim Sinh đứng yên tại chỗ thẫn thờ một lúc, hít một hơi thật sâu tối sầm mặt lại và quay trở về công trường.

Lúc nãy ông đúng thật là không nhịn được, lẽ ra chỉ muốn đến xem náo nhiệt thôi nhưng khi nhìn thấy Ninh Hương bước lên lãnh giấy thông báo trúng tuyển, nói chuyện hết sức tự nhiên trong khi ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô, còn người cha ruột như ông chỉ có thể đứng làm khán giả, sự hối hận trong đáy lòng từng chút từng chút một rỉ ra ngoài, lấp đầy cả trái tim.

Đây là con gái của ông đấy, là sự vinh quang và vinh dự ông xứng đáng được hưởng!

Đặc biệt khi thấy Ninh Hương nhìn về phía Lâm Kiến Đông, còn Lâm Kiến Đông đang bị người nhà vây quanh lấy, ông liền hít một hơi thật sâu nở nụ cười đến tìm Ninh Hương, chẳng qua ông nghĩ có lẽ cô đang rất ngưỡng mộ Lâm Kiến Đông, cô cũng muốn có người nhà để chia sẻ niềm vui này.

Nhưng mà có ai ngờ con nha đầu này vẫn không có chút mềm lòng nguôi giận, không hề nể mặt ông chút nào.

Lúc nãy Hồ Tú Liên không có đi theo, khi nhìn thấy ông quay trở về với khuôn mặt bực bội, bà không cần đoán cũng biết chắc chắn ông đã bị cự tuyệt rồi, hào hứng đi lên nhưng nhận về gáo nước lạnh và quay trở về với một bụng tức giận.

Trước kia khi Ninh Hương còn chưa nở mày nở mặt, Hồ Tú Liên đến tìm cô thì cô đã không đồng ý về nhà, còn buông lời oán trách, bây giờ cô đã trở thành sinh viên đại học cao quý được mọi người trong thôn khen ngợi thì lại càng không chịu dễ dàng hòa giải với người nhà.

Tính cách con nha đầu này trước kia dễ dãi và mềm mỏng bao nhiêu thì bây giờ lại cứng đầu và cố chấp bấy nhiêu, đặc biệt là rất thù dai, trở mặt với người nhà hơn hai năm rồi mà khi nhìn thấy người nhà cũng giống như thấy kẻ thù vậy, không cho người nhà bất kỳ thiện cảm nào, đến lời nói cũng rất khó nghe.

Bây giờ Ninh Hương thi lên đại học rồi, Hồ Tú Liên cũng không dám tức giận nữa, cũng không còn mắng cô là đồ vô lương tâm là đồ nhỏ mọn nữa mà chỉ nhỏ nhẹ nói: “Khi xưa có ai ngờ sẽ có ngày hôm nay cơ chứ, nó ly hôn với Giang Kiến Hải chính là đang sỉ nhục cái nhà này, chúng ta không được phép tức giận sao? Bởi vì chuyện ly hôn của nó mà chúng ta phải chịu đựng biết bao nhiêu ánh mắt kỳ thị của mọi người, hơn nửa năm tôi cũng không mấy khi ra ngoài tìm người ta nói chuyện.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 182



Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu, ông cũng không còn tức giận nữa mà chỉ nói: “Nó mặc kệ những thứ này, cũng không hiểu cho chỗ khó của chúng ta, nếu hiểu thì đã không đi đến con đường ly hôn rồi, nó chỉ biết hận chúng ta khi xưa không đứng ra chống lưng cho nó, còn đuổi nó ra khỏi nhà, để một mình nó cô đơn chịu khổ ở bên ngoài.”

Nghe thấy những lời này, trong lòng Hồ Tú Liên rất hối hận, một hồi lâu sau mới nhìn Ninh Kim Sinh hỏi: “Làm sao đây, con gái hận chúng ta như thế, nó không nhận chúng ta, chúng ta cứ thế cho qua sao? Thật sự coi như chưa từng nuôi đứa con gái này sao?”

Thật sự coi như chưa từng nuôi đứa con gái này, trước kia khi thốt ra câu này thật hiên ngang, bây giờ nói lại có chút chột dạ. Đứa con gái khi xưa ly hôn làm mất mặt gia đình bây giờ đã thi đỗ đại học, là đứa con gái sau khi tốt nghiệp sẽ có tương lai xán lạn đấy!

Nhà họ Ninh của họ chưa từng xuất hiện nhân tài gì cả, cũng chưa hề có chuyện gì đó vẻ vang nở mặt, trước kia còn bị chuyện ly hôn của Ninh Hương làm cho không thể ngẩng cao đầu ở trong thôn, bây giờ cô thi lên đại học rồi nhưng người nhà vẫn không thể hưởng được chút lợi lộc nào cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là xui xẻo mà!

Xui xẻo suốt tám đời tổ tông luôn rồi!

Cái chuyện này nghĩ thế nào cũng rất bực bội, càng nghĩ thì thì càng bực đến mức thở không nổi nữa.

Coi như chưa từng nuôi đứa con gái này, trước kia lớn giọng bao nhiêu thì bây giờ nhắc lại đã đánh vào mặt vang bấy nhiêu.

Cả những lời nói cứng rắn khó nghe trước kia nói với Ninh Hương, tới bây giờ toàn bộ đều tự vả vào khuôn mặt của mình, nóng rát chỉ còn lại nỗi đau, uất ức đến mức chỉ muốn quay về hai năm trước, trực tiếp tát vào mặt mình vài cái.

Ninh Kim Sinh hít vài hơi thật sâu, ngập ngừng hồi lâu rồi nói với Hồ Tú Liên: “Bà làm mẹ thì biết làm sao để thương con mình nhất, trước kia đúng là chúng ta đã có lỗi với nó, sau này bà phải cố gắng thương nó nhiều hơn, không có chuyện gì thì bảo Ninh Ba Ninh Dương cũng qua thăm con bé nhiều hơn, đều là người một nhà cả, những lời nói lúc tức giận sao có thể tưởng là thật chứ? Sau này cả gia đình chúng ta đều đối xử với nó tốt hơn một chút, lòng người bằng m.á.u thịt, nói không chừng một ngày nào đó cơn bực tức trong lòng sẽ tan biến thôi.”

Hồ Tú Liên cảm thấy lời nói này của Ninh Kim Sinh cũng rất có đạo lý, người một nhà làm gì có mối thù cả đời không thể giải quyết chứ, sau này họ sẽ đối xử tốt với Ninh Hương hơn một chút, để Ninh Hương cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cô nhất định sẽ nguôi giận và hòa giải với gia đình.

Hồ Tú Liên thở dài, đột nhiên nói một cách rất có lương tâm: “Con bé là chị cả trong nhà, từ nhỏ đã giúp chúng ta chia sẻ gánh nặng trong gia đình, đúng là con bé đã chịu rất nhiều uất ức. Đúng là con bé nói rất đúng, nó cũng chỉ lớn hơn A Lan hai tuổi thôi nhưng gánh nặng trên vai đúng là nặng hơn Ninh Lan rất nhiều lần, nó giỏi giang nhưng vẫn không kể khổ, chúng ta cũng...”

Ánh mắt Ninh Kim Sinh nhìn về phía Ninh Lan không xa, sau đó bực mình nói: “Để Ninh A Lan hưởng những phần phước này đến cuối cùng có lợi ích gì chứ? Thi đại học không đỗ, công việc tìm không ra, đi làm kiếm không được tiền, nhà chồng cũng khó kiếm đấy!”

Bây giờ Hồ Tú Liên cũng rất chán ghét Ninh Lan, cảm thấy cô ta không chỉ vô dụng còn liên lụy người nhà, chỉ muốn nhanh chóng gả cô ta đi, vì thế đã nói ngay: “Theo tôi thấy cũng không tìm được nhà nào ra trò đâu, tìm một nhà tàm tạm gả đi là được rồi.”

Ninh Kim Sinh không có ý kiến gì: “Mau chóng tìm bà mối đến giải quyết chuyện hôn sự này đi, kéo dài thêm hai năm nữa thì khó kiếm lắm.”

Tuổi tác của cô ta ngày một tăng cao cũng không có tương lai gì cả, nhà chồng nhất định cũng càng ngày càng khó kiếm hơn, con gái lớn tuổi gả không đi sẽ bị người ta cười đấy, nuôi được một bà cô già càng khiến người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đấy.

Hồ Tú Liên trả lời: “Tôi sẽ làm phiền thêm mấy bà mối vậy.”

Ninh Lan cũng không có đến xem Ninh Hương lãnh giấy thông báo trúng tuyển, bởi vì nếu như cô ta đến đó không phải là đến xem náo nhiệt hưởng lợi lộc mà là đến tìm cái khó xử cho bản thân. Trước kia cô ta từng rất coi thường Ninh Hương, bây giờ lại bị Ninh Hương đè đầu đến mức thở không nổi nữa, lại thấy cô nở mày nở mặt như thế thì càng tự đào hố hơn nữa.

Cô ta đứng ở phía không xa dậm chân đá đất, trong lòng rất bực mình, còn âm thầm nghĩ...năm nay vẫn còn một cơ hội, lần này thời gian ôn tập cũng rất nhiều, còn hơn nửa năm, lần này cô ta nhất định phải học hành thật tốt, tranh thủ năm nay thi lên đại học.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 183



Sau khi nhận giấy thông báo, những thứ đè nặng trong lòng Ninh Hương đã toàn bộ buông bỏ, hoàn toàn không còn lo lắng và buồn rầu gì nữa, thời gian còn lại chính là phải thu dọn sắp xếp, tới ngày đem đầy đủ tài liệu hành lý đi học thôi.

Buổi tối quay trở về ngôi nhà thuyền của mình từ chỗ nhà Vương Lệ Trân, Ninh Hương cẩn thận đem cất giấy thông báo, lại thu dọn cẩn thận những sách vở và tư liệu trước đó dùng để ôn tập.

Ngoại trừ mấy cuốn ‘trọn bộ tự học số hóa' là cô tự bỏ tiền ra mua thì những tư liệu ôn tập còn lại đều là của Lâm Kiến Đông, dù sao cô cũng không có bạn học để mượn tư liệu, cô định ngày mai có thời gian sẽ mang trả lại cho anh.

Mặc dù bây giờ họ đã thi lên đại học rồi nên không cần nữa nhưng những người khác phía dưới vẫn cần phải ôn tập, vì vậy những tư liệu ôn tập quý giá này vẫn không thể bỏ, cho dù người khác không cần đến thì mang cất giữ sau khi rảnh rỗi mang ra xem lại cũng là một ký ức đáng nhớ.

Cô thu dọn tư liệu ôn tập xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ liền ngồi xuống cái bàn bên cạnh cửa sổ, toàn thân cảm thấy thư giãn và vô cùng thoải mái. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu, Ninh Hương lại cầm khung thêu và kim thêu lên và bắt đầu công việc thêu thùa với tâm trạng rất tốt.

Làm đến khi đôi mắt và cái cổ mỏi mệt rồi, cô đặt khung thêu xuống, thổi tắt đèn dầu liền leo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng cạp cạp của đàn vịt bơi dưới hồ, rửa mặt xong xuôi liền mở cửa sổ ra bình thản đi nấu cơm, vẫn tiếp tục trải qua những tháng ngày chỉ có một thân một mình, vừa yên tĩnh vừa thoải mái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế nhưng sự yên tĩnh và thoải mái này chỉ kéo dài đến lúc cơm sáng vừa được nấu xong, trong lúc cô chuẩn bị bới cơm ăn thì đột nhiên nghe thấy phía bờ bên ngoài thuyền có người gọi vài tiếng: “Chị cả.”

Mới đầu cô cũng không để ý, sau khi nghe rõ đó là tiếng của ai thì cô bỗng trở nên ngơ ngác, đồng thời dừng lại động tác trên tay, sau đó chưa kịp đợi cô làm thêm động tác gì thì đã có người nhảy lên thuyền của cô.

Ninh Ba Ninh Dương trực tiếp đạp lên sàn gỗ và đi đến cửa

Ninh Dương đứng ở cửa nói: “Nhưng mẹ đã nói rồi, nhất định phải bảo chị nhận lấy, bà cố tình làm cho chị đấy.”

Ninh Ba bổ sung: “Trong nhà chỉ còn lại một chút bột mì thôi, toàn bộ đều làm bánh nhân rượu đấy.”

Ở chỗ của họ khi vào đông sẽ trồng lúa mì hay cải dầu gì đó nhưng lúa mì không trồng nhiều lắm, vì vậy mỗi năm khi chia lương thực, lúa mì chia cho cc1 nhà đều rất ít, lương thực chủ đạo thường ngày trên cơ bản đều là gạo.

Ninh Hương nghe thấy những lời này cũng không hề động lòng mà trực tiếp ngồi xuống trực tiếp ăn cơm, miệng liên tục nói: “Những thứ quý giá như thế này chị không xứng để ăn đâu, tụi em hãy mang về tự mình ăn đi, tụi em mới là cục vàng của nhà họ Ninh.”

Dù tuổi tác của Ninh Ba Ninh Dương không lớn lắm nhưng cũng nghe thấy lời có xương trong lời nói này, vả lại bây giờ họ cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã mười hai tuổi rồi, lời thật hay giả cũng nghe ra chứ.

Bất kể người ở độ tuổi nào cũng không thích bị người ta từ chối làm bẽ mặt, đặc biệt khi bản thân có lòng tốt mang đồ tốt đến tặng, họ lại đang trong độ tuổi nổi loạn nên biểu cảm trên khuôn mặt bỗng chốc tối sầm lại ngay.

Mẹ ruột của họ sáng sớm đã thức dậy, lấy hết toàn bộ bột mì trong nhà cực khổ làm bánh nhân rượu, hai người họ đích thân mang qua đây, cô không lấy không ăn cũng thôi đi, còn nói những lời đ.â.m chọt châm biếm người khác là có ý gì chứ?

Từ nhỏ tới lớn Ninh Ba Ninh Dương cũng chưa từng chịu uất ức gì cả, đặc biệt là chịu đựng tính khí của người chị cả này, phải biết rằng người chị cả này của chúng trước khi ly hôn luôn đối xử rất tốt với chúng, dỗ dành chúng còn không kịp nữa là.

Chúng đứng trên tấm ván gỗ im lặng hồi lâu, chúng quay qua nhìn nhau, sau đó liền mím môi trực tiếp quay lưng rời khỏi thuyền.

Ninh Hương cũng mặc kệ chúng, cô chỉ bình thản ngồi đó ăn cơm, sau khi ăn cơm xong liền ôm một đống tài liệu ôn tập bước xuống thuyền và đi về phía Vương Lệ Trân, tới đó thả sách xuống vẫn tiếp tục làm công việc thêu thùa, sống một cuộc sống không có gì khác biệt so với trước kia.

Ninh Ba Ninh Dương xách cái giỏ trẻ quay về nhà, trong lòng chúng có chút không vui lắm, sau đó cứ thế lấy mấy miếng bánh nhân rượu trong cái giỏ trẻ ra chia nhau ăn trong tâm trạng khó chịu kia, tất cả bánh đều nằm trong bụng cả rồi.

thuyền nói: “Chị cả, mẹ bảo tụi em mang cho chị bánh nhân rượu, mới sáng sớm bà đã dậy để làm, nhân đậu nhuyễn đấy, bây giờ vẫn còn nóng hổi.”

Ninh Hương tiếp tục ăn chén cơm của mình và lên tiếng nói với Ninh Lan Ninh Dương: “Không cần đâu, tụi em mang về đi, nếu muốn ăn thì chị sẽ tự làm, em không cần tụi em mang đồ cho chị, mang cái gì chị cũng không lấy đâu.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 184



Sau khi về đến nhà, chúng tùy tiện ném cái giỏ không lên bàn.

Hồ Tú Liên nhìn thấy bánh trong giỏ không còn nữa, đôi mắt liền sáng rỡ hõi: “Chị cả con nhận rồi sao?”

Ninh Ba trả lời một cách bình thản: “Chị ấy nói chị ấy không xứng đáng ăn nên tụi con tự chia nhau ra ăn rồi.”

Hồ Tú Liên nghe xong câu này khóe môi bỗng trở nên cứng đờ, m.á.u nóng bỗng chốc đổ dồn lên não, suýt chút đã trợn mắt nằm ngất ngay tại chỗ rồi.

Khó khăn lắm mới đứng vững lại, bà cắn răng nén giận nhìn Ninh Ba Ninh Dương nói: “Đám quỷ nhỏ, chúng mày làm mẹ tức c.h.ế.t rồi!”

Ninh Ba Ninh Dương mặc kệ bà có tức c.h.ế.t bay không, dù sao trên đường về nhà chúng cũng đã ăn no rồi, quay lưng liền bỏ đi ra ngoài chơi, trước khi đi còn không quên ném cho Hồ Tú Liên một câu: “Nếu như tụi con là quỷ nhỏ thì mẹ chính là đồ quỷ già đấy..”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đám nhãi ranh này!

Hồ Tú Liên lại nổi cơn giận lên, một lần nữa trợn mắt trắng bệch tức giận đến mức suýt ngất đi.

Ninh Hương ở chỗ của Vương Lệ Trân làm công việc thêu thùa đến buổi trưa, khi nhìn thấy mặt trời đã lên cao, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô mới ôm một đống tư liệu ôn tập đến phòng nhân giống của đội sản xuất.

Khi đến đó, Lâm Kiến Đông vừa quay về phòng nghỉ ngơi uống ngụm nước.

Nhìn thấy Ninh Hương đến, anh nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài cười nói: “Đến tìm anh sao?”

Ninh Hương gật gật đầu và đưa đống tài liệu ôn tập vào tay anh, sau đó cũng cười nói: “Sau này không cần dùng đến nữa nên em đã sắp xếp mang đưa lại cho anh này, sau này có thể người khác sẽ cần đến, anh lại mượn cho người khác vậy.”

Lâm Kiến Đông gật đầu đón lấy đống tài liệu, anh nghĩ ngợi gì đó rồi lại nói: “Em đợi một chút, ở chỗ của anh cũng còn một ít tài liệu ôn tập của em, để anh tìm ra rồi đưa cho em mang về, mua một đồng một cuốn đấy, bộ tài liệu này phải giữ thật kỹ đấy.”

Đúng là Ninh Hương không có ý định bỏ những tài liệu này nên cô đứng đó chờ đợi, đợi được một lúc lại nghe Lâm Kiến Đông đứng trong nhà bảo cô: “Đừng khách sáo nữa, vào trong đây ngồi nghỉ ngơi một chút, anh rót cho em ly nước để trên bàn rồi.”

Ninh Hương cũng không khách sáo nữa, cô bước vào nhà ngồi xuống.

Phòng nhân giống và nơi cô ở trước kia không có gì khác biệt, vẫn là bộ dạng đó, có rất nhiều dụng cụ làm nông, nếu phải nói có chỗ nào thay đổi rõ rệt nhất thì chính là sách tư liệu đã trở nên rất nhiều, đủ để lấp đầy cả một góc.

Lâm Kiến Đông chính là đang cúi xuống kiếm sách ngay góc đó, Ninh Hương vừa uống ngụm nước vừa nhìn, sau đó ánh mắt của cô bị thu hút bởi một bức tranh ngay phía trên cây cầm của chiếc xe kéo, ngồi đó xem một lúc, cô lại đứng dậy trực tiếp đi về phía trước.

Lẽ ra cô còn tưởng đây là bức tranh được vẽ trên một tờ giấy trắng, bước lên trước mới phát hiện đây là một tấm lịch cũ của năm ngoái, chính diện là hình ảnh một tiểu hồng binh đeo khăn quàng đỏ đầu cột hoa hồng, mặt trái là hình ảnh khu vườn được vẽ bằng bút chì.

Cái khu vườn này không phải một tấm ảnh ngoại cảnh bình thường mà dùng một phương thức rất kỳ lạ dung hòa mấy khu ngoại cảnh lại với nhau, trông vừa đẹp vừa đặc sắc, trong sự trừu tượng có sự cụ thể, mang theo tâm tư rất kỳ diệu.

Khi Lâm Kiến Đông đang sắp xếp đống sách, vừa quay qua đã nhìn thấy Ninh Hương đang ngắm nhìn tranh của anh, anh cảm thấy rất ngại ngùng, cầm lấy sách đi đến trước mặt Ninh Hương nói: “Khi đó anh và em đi dạo ở Chuyết Chính Viên, khi trở về ham vui nên vẽ đấy.”

Ninh Hương nghe xong liền quay đầu hỏi anh: “Anh vẽ sao?”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu, vẫn là câu nói đấy: “Anh ham vui nên vẽ đấy.”

Ninh Hương lại quay đầu qua nhìn bức tranh hồi lâu, ngập ngừng một lúc lại mở miệng nói: “Anh hãy tô màu vào đi, có lẽ sẽ đẹp hơn đấy.”

Người nhà nghèo đến bút chì cũng dùng tiết kiệm thì làm gì mà dùng nổi những thứ như bút màu chứ, Lâm Kiến Đông chưa bao giờ học vẽ, đều do bản thân sự mày mò các thứ luyện được chút tay nghề, sau đó mỗi khi ngứa tay thì vẽ vời thôi.

Lúc nhỏ cũng chỉ là vẽ vời linh tinh thôi, bây giờ khi nhìn thấy những thứ đẹp, trong đầu cũng sẽ có một chút suy nghĩ của riêng mình, vì vậy sẽ vẽ bức tranh được kết hợp một ít từ những thứ con mắt nhìn thấy và trong đầu tưởng tượng ra.

Lớn như thế rồi, đây là lần đầu tiên có người thưởng thức tranh của anh từ trong đáy lòng như thế, anh cảm thấy vừa vui mừng vừa có chút ngượng ngùng, vì vậy đã nói: “Đợi lên đại học, lúc rảnh rỗi anh sẽ học thêm những thứ như bảng màu sắc.”

Thật ra trước đó anh cũng có học qua, bởi vì anh đã cho Ninh Hương mượn rất nhiều sách liên quan đến thể loại nghệ thuật, trước khi mượn cho Ninh Hương hoặc là sau khi Ninh Hương xem xong trả lại thì lúc rảnh rỗi anh cũng sẽ lật ra xem một chút.

Chẳng qua ở đây không có nguyên liệu và công cụ nên chỉ có thể xem mà thôi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 185



Ninh Hương nghe xong lời anh nói liền gật đầu: “Được đấy.”

Nói xong cô quay người qua nhận lấy đống sách trong tay Lâm Kiến Đông liền chuẩn bị rời khỏi, nhưng khi cô ôm đống sách đi đến cửa thì đột nhiên dừng bước chân lại quay người qua, cô nhìn Lâm Kiến Đông do dự một lúc rồi hỏi: “Bức tranh này anh giữ lại sao?”

Lâm Kiến Đông tỉ mỉ nhìn biểu cảm của cô và khẽ suy đoán: “Em muốn lấy sao?”

Lần này Ninh Hương liền không do dự nữa, cô trực tiếp nói: “Ừ, em khá thích đấy, nếu như anh không giữ lại nữa thì có thể cho em hay không? Em đột nhiên có ý nghĩ mang nó làm thành bản thảo, rồi thêu nó ra có lẽ sẽ đẹp lắm đấy.”

Lâm Kiến Đông hơi ngơ ngác, anh có chút bất ngờ nên ngơ đi, một hồi lâu mới hỏi cô: “Em định...dùng tranh của anh làm hình thêu sao?”

Ninh Hương gật đầu: “Nhưng nếu như anh không đồng ý thì...”

“Đồng ý, đồng ý.” Lâm Kiến Đông vội vã ngắt ngang lời của cô: “Anh giữ lại cũng không có tác dụng gì, để ở nhà chỉ đóng bụi thôi, chỉ là bức tranh này của anh...thật sự có thể dùng làm bản thảo sao?”

Thật ra Ninh Hương cũng chưa biết chắc, cô chỉ là bản thân rất thích bức tranh bày, tưởng tượng nếu như thêu nó ra thì có lẽ sẽ rất đẹp. Bình thường cô làm công việc thêu thùa, bản thảo đều làm sẵn để ở trạm thêu chứ bản thân chưa từng làm qua bản thảo.

Cô cũng rất muốn thử, vì vậy liền nói: “Thử xem vậy.”

Ban đầu vẽ ra cũng chỉ có mình anh nhìn, ngoại trừ để bám bụi thì cũng không có tác dụng gì khác. Anh không nghĩ tới Ninh Hương lại thích nó, còn muốn tìm cách biến nó thành bản thảo để thêu. Đến nỗi Lâm Kiến Đông còn cảm thấy có chút ‘thụ sủng nhược kinh’, đâu phải không cho cô.

Anh bèn vội vàng xoay người cầm lấy bức tranh, dùng khăn mặt lau sạch bụi dính trên bề mặt, sau đó mới đưa đến tay Ninh Hương, nói với cô: “Nếu như không thích hợp thì em cũng đừng cố làm, rất phí thời gian và vải vóc, còn cả chỉ màu nữa.”

Ninh Hương cười nói: “Nếu thực sự không thích hợp, em sẽ trả lại cho anh. Còn nếu như có thể áp dụng được thì sau khi em làm xong nhận được tiền lương sẽ trực tiếp đến chia tiền công với anh.”

Lâm Kiến Đông cười một tiếng: “Tiền công thì không cần, em có thể cảm thấy tranh anh vẽ ra đẹp mắt, hơn nữa còn muốn dùng tranh vẽ của anh, anh đã rất vui vẻ rồi. Đều là tiện tay vẽ ra trong lúc rảnh rỗi thôi, anh vẫn tự biết được khả năng của mình, còn chưa đủ trình độ để nhận thù lao gì đó đâu.”

Chuyện vẫn chưa có gì chắc chắn, bây giờ ở đây bàn chuyện thù lao cũng chỉ là tán gẫu vô ích. Vì vậy Ninh Hương cũng không bàn thêm về chuyện này với anh nữa, cô ngừng lại đề tài sau đó cầm lấy mấy quyển sách và bức vẽ khu vườn kia rồi rời đi.

Ninh Hương trở về làm cơm trưa với Vương Lệ Trân, khi cơm tẻ trong nồi bắt đầu bốc hơi, cô lấy bức vẽ của Lâm Kiến Đông ra đưa cho Vương Lệ Trân xem, hỏi bà ấy: “Bà, bà cảm thấy bức tranh này vẽ thế nào?”

Các đường nét phác thảo đều được vẽ bằng bút chì, cũng không tô màu sắc lên, Vương Lệ Trân quả thật không nhìn ra được bức tranh này có đẹp hay không. Vì thế bà xem xét một lúc sau đó chậm rãi lên tiếng, nói: “Trông giống như là một khu vườn, nhưng có điều cách vẽ tranh này bà nhìn không hiểu lắm.”

Không giống như những bức tranh ảnh khác, đôi mắt nhìn thấy cái gì thì chính là cái đó, còn bức tranh này ít nhiều có phần hơi tuỳ ý rồi.

Ninh Hương nghe bà ấy nói xong thì cười một tiếng, cô nói tiếp: “Cháu muốn thêu bức tranh này.”

Vương Lệ Trân cẩn thận nhìn lại cảnh vật trong bức tranh: “Tranh này không tô màu, mà còn không phải tranh vẽ phong cảnh bình thường, cháu muốn thêu lên thì phải tốn công suy nghĩ, cân nhắc xem thêu như thế nào mới có thể đẹp mắt, đặc biệt là những chỗ kỳ lạ này. “

Ninh Hương buông bức tranh ra nói: “Có thách thức mới có thú vị ạ.”

Trạm thêu cung cấp nguyên liệu để thêu những tác phẩm cao cấp, Ninh Hương đã thêu được một năm, bản thảo có sẵn do trạm thêu giao cho, đa số là những bức vẽ nghệ thuật và tranh ảnh khá đẹp mắt, phân phát cho các thợ thêu để họ dựa theo bản thảo thêu ra được sản phẩm của chính mình.

Mặc dù dựa theo bản thảo để thêu, nhưng thêu là thêu, vẽ là vẽ, tranh ảnh là tranh ảnh, chúng không cùng một loại tác phẩm nghệ thuật giống nhau. Hình thức thể hiện của thêu thùa khác với tranh vẽ và tranh ảnh, nó là bản phác thảo, hoa văn, tạo hình, châm pháp, kỹ thuật thêu, màu sắc và từng loại tay nghề,... trên nhiều phương diện tổng hợp để thể hiện ra. Mỗi một thợ thêu đều có phong cách riêng của mình, những thứ được thêu ra hiển nhiên sẽ là một tác phẩm nghệ thuật hoàn toàn mới.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 186



Vừa nãy khi ở chỗ của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương đã đột nhiên nghĩ tới, liệu cô có khả năng làm ra những tác phẩm thêu hoàn toàn nguyên bản không? Không cần sử dụng bức tranh của những danh hoạ nổi tiếng, cũng không cần phải dùng những bức ảnh đã trải qua nghiệm chứng thẩm mỹ của vô số người.

Không cần phải thêu những thứ người khác đã sáng tạo ra, mà được thêu những thứ trong tâm trí của mình.

Bản thân Ninh Hương không biết về hội hoạ, nhưng Lâm Kiến Đông khiến cho cô xuất hiện suy nghĩ muốn hợp tác.

Cô lấy bức tranh khu vườn anh vẽ ra thử trước một lần, nếu sau khi làm thử cảm thấy thật sự có khả năng thực hiện được, vậy thì sau này có thể cùng hợp tác với Lâm Kiến Đông. Ban đầu sẽ cân nhắc tới một số đề tài và nội dung để anh vẽ ra trước, còn cô sẽ thêu để tạo ra các chi tiết tinh tế hơn.

Ninh Hương cảm thấy, đối với nghệ thuật, hình thức thể hiện và kỹ thuật tất nhiên là rất quan trọng, nhưng nội dung mới thật sự quan trọng nhất. Toàn bộ kỹ thuật và thiết bị cuối cùng đều vì phục vụ cho nội dung.

Vương Lệ Trân biết cô có nhiều ý tưởng, không phải người có một chút tiến bộ hay thành tựu nhỏ thì sẽ dừng lại. Ninh Hương một mực nghiên cứu và cố gắng, cô muốn có được một trình độ thêu cao, trở thành một thợ thêu chân chính.

Vậy nên bà chưa bao giờ cho rằng Ninh Hương sẽ bỏ cuộc giữa chừng, chỉ nói với cô: “A Hương nhất định sẽ làm được.”

***

Ninh Hương không cảm thấy mình nhất định sẽ làm được, nhưng cho dù có lãng phí thời gian và sức lực thì cô nhất định vẫn phải thử. Những chuyện như vậy phải thử qua mới biết rốt cuộc bản thân có thể làm được hay không, và có thể làm được đến mức độ nào.

Vì thế ngày hôm sau Ninh Hương bèn mang bức tranh của Lâm Kiến Đông đi tới trạm thêu.

Cô nói ý tưởng của mình cho trạm trưởng Trần nghe, hy vọng anh ta sẽ cung cấp nguyên liệu cho mình. Ninh Hương muốn làm ra một sản phẩm mà từ tranh vẽ tới bản thảo và thêu thùa, từ đầu tới cuối mỗi một bước đều hoàn toàn mới và là tác phẩm duy nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trạm trưởng Trần hơi do dự, dù sao bức tranh Ninh Hương cầm miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là một nửa thành phẩm, hơn nữa còn không phải là bức tranh đáng tin cậy mà bọn họ lựa chọn ra, hoàn toàn không thể nghĩ ra được sau khi thêu xong sẽ đem lại hiệu quả như thế nào.

Thêu thứ này, đồng nghĩa với việc phải gánh chịu tổn thất và nguy hiểm khá lớn.

Trạm thêu cung cấp nguyên liệu cho thợ thêu làm sản phẩm đều là vì lợi nhuận nên phát ra cũng không hề có nghi vấn gì về nguyên liệu, thợ thêu chỉ cần làm tốt theo yêu cầu và mang sản phẩm thêu được đưa tới đúng hạn là được, sau đó thông qua Tô Thành hướng về các nơi để tiêu thụ.

Ninh Hương thấy trạm trưởng Trần còn do dự, bèn nói: “Nếu như tạo thành tổn thất, tôi sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Trạm trưởng Trần biết tính tình và sự yêu thích của Ninh Hương đối với thêu thùa, anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Đúng lúc hôm nay thầy thêu Châu Văn Khiết tới đây, cô ngồi đây chờ một lúc, đợi bà ấy hết bận thì qua hỏi bà ấy một câu.”

Biết được bậc thầy thêu Châu Văn Khiết đang ở đây, không những có thể hỏi bà ấy xem cô có khả năng thêu bức tranh này hay không, mà còn có thể nhờ bà ấy chỉ dạy, vì vậy Ninh Hương bèn đợi trong văn phòng của trạm trưởng Trần một lát. Chờ đến khi Châu Văn Khiết xong việc, cô và Trạm trưởng Trần cùng đi qua bên phòng thêu tìm bà ấy.

Bởi vì nhiệm vụ huấn luyện mà Châu Văn Khiết thường đi tới Mộc Hồ, trùng hợp nhìn thấy Ninh Hương ở trạm thêu, cả gương mặt bà ấy đều chứa ý cười rạng rỡ, sau đó chào hỏi Ninh Hương bằng giọng điệu dịu dàng thể hiện rõ sự yêu mến: “A Hương, em đến đây để lấy nguyên liệu hả?”

Lần nào Ninh Hương cũng dùng giọng điệu kính trọng trưởng bối mỉm cười trả lời: “Vâng ạ.”

Lần này gặp mặt cũng trò chuyện vài câu như vậy, Ninh Hương bèn nói vẫn còn một chuyện khác nữa muốn thỉnh cầu bà ấy, sau đó mở bức tranh khu vườn của Lâm Kiến Đông ra cho bà ấy xem, và nói hết những ý tưởng của cô cho bà ấy nghe.

Châu Văn Khiết vừa chăm chú nghe Ninh Hương nói, vừa gật đầu tán thành, sau khi Ninh Hương nói xong hết tất cả những ý tưởng của mình, bà ấy không chút do dự trực tiếp trả lời: “Được chứ, đương nhiên là được rồi.”

Chuyện này vất vả nhưng chưa chắc đã đạt được kết quả tốt. Bình thường các thợ thêu đều làm việc để kiếm tiền, mà chuyện này đòi hỏi tốn nhiều công sức và thời gian nhưng lại không được đền đáp rõ ràng nên hầu hết mọi người đều không muốn thử.

Thử xong cũng chưa chắc đã thành công, vậy thì lãng phí thời gian công sức và nguyên liệu, cũng đồng nghĩa với việc lãng phí tiền bạc. Cho dù làm thử thành công, làm ra được một bản thêu thật tốt, nhưng cũng không khác gì lấy bản thảo từ trạm thêu.

Dẫu sao chuyện này vừa tốn cả thời gian lẫn công sức, lại không có một chút đền đáp nào rõ ràng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 187



Khi phản ứng lại được, ánh mắt của Châu Văn Khiết lập tức cong lên hiện ra ý cười, vội kéo tay Ninh Hương siết chặt trong bàn tay mình, vui mừng nói: “Con bé này, em đây giỏi quá rồi đấy, thêu thùa tốt như vậy, lại còn đậu đại học, tương lai tươi sáng lắm đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cong mày cười: “Em vẫn hy vọng có thể làm thêm được nhiều tác phẩm tốt hơn nữa.”

Trạm trưởng Trần “ai ôi” một tiếng: “Thì ra cô đã là người ăn cơm nhà nước, là nhân tài của quốc gia rồi. Đậu đại học còn không sợ khổ sợ mệt vẫn tiếp tục làm thêu thùa, còn muốn tốn công sức nghiên cứu thế này, bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết cô thích thêu thùa đến nhường nào rồi đấy. Dựa vào điều này, sau này cô muốn nguyên liệu gì tôi đều cung cấp cho cô vô điều kiện, làm hỏng cũng không cần cô phải chịu bất cứ tổn thất nào cả.



Nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng đổi giọng nói tiếp: “Đúng rồi, A Hương cô đi học đại học ở Tô Thành, không được quên trạm thêu nhỏ ở Mộc Hồ chúng ta đâu nhé. Cô bây giờ là thợ thêu có tiếng nhất ở Mộc Hồ chúng ta rồi, không chạy được đâu.”

Ninh Hương mỉm cười, trực tiếp nói: “Tôi sẽ không chạy đâu, cho dù đi Tô Thành, sau này tôi vẫn sẽ lấy nguyên liệu ở chỗ chúng ta để thêu, tác phẩm thêu được làm ra sẽ giao cho anh, để anh từ Mộc Hồ chúng ta đưa ra bên ngoài.”

Phường thêu Mộc Hồ đối với cô mà nói là sự tồn tại cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cô. Sau khi nghỉ học cô mang nguyên liệu từ đây về nhà để thêu, học được kỹ thuật cũng dựa vào việc thêu thùa mà kiếm được rất nhiều tiền, sau khi ly hôn cô càng dựa vào nơi này để sinh sống.

Trạm trưởng Trần vẫn luôn thích tay nghề và tính cách của cô, bình thường cũng chăm sóc cô. Có công việc tốt hơn một chút đầu tiên sẽ nghĩ đến cô, có thầy thêu xuống để đào tạo, anh ta cũng sẽ tranh thủ cơ hội để cô được đi theo thầy thêu học tập.

Cô là thợ thêu do Mộc Hồ đào tạo nên, không thể bỏ chạy sau khi tay nghề đã thành thạo.

Nghe thấy cô nói như vậy, trạm trưởng Trần cười vui vẻ: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Mộc Hồ của bọn họ có nhiều thợ thêu đến vậy, quanh năm làm sản phẩm thêu thùa nhưng hiếm khi có được một người nổi tiếng như Ninh Hương ở Tô Thành, Ninh Hương bây giờ có thể xem như là bộ mặt của thêu thùa Mộc Hồ, anh ta không nỡ để người khác lấy đi.

Khi phản ứng lại được, ánh mắt của Châu Văn Khiết lập tức cong lên hiện ra ý cười, vội kéo tay Ninh Hương siết chặt trong bàn tay mình, vui mừng nói: “Con bé này, em đây giỏi quá rồi đấy, thêu thùa tốt như vậy, lại còn đậu đại học, tương lai tươi sáng lắm đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cong mày cười: “Em vẫn hy vọng có thể làm thêm được nhiều tác phẩm tốt hơn nữa.”

Trạm trưởng Trần “ai ôi” một tiếng: “Thì ra cô đã là người ăn cơm nhà nước, là nhân tài của quốc gia rồi. Đậu đại học còn không sợ khổ sợ mệt vẫn tiếp tục làm thêu thùa, còn muốn tốn công sức nghiên cứu thế này, bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết cô thích thêu thùa đến nhường nào rồi đấy. Dựa vào điều này, sau này cô muốn nguyên liệu gì tôi đều cung cấp cho cô vô điều kiện, làm hỏng cũng không cần cô phải chịu bất cứ tổn thất nào cả.



Nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng đổi giọng nói tiếp: “Đúng rồi, A Hương cô đi học đại học ở Tô Thành, không được quên trạm thêu nhỏ ở Mộc Hồ chúng ta đâu nhé. Cô bây giờ là thợ thêu có tiếng nhất ở Mộc Hồ chúng ta rồi, không chạy được đâu.”

Ninh Hương mỉm cười, trực tiếp nói: “Tôi sẽ không chạy đâu, cho dù đi Tô Thành, sau này tôi vẫn sẽ lấy nguyên liệu ở chỗ chúng ta để thêu, tác phẩm thêu được làm ra sẽ giao cho anh, để anh từ Mộc Hồ chúng ta đưa ra bên ngoài.”

Phường thêu Mộc Hồ đối với cô mà nói là sự tồn tại cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cô. Sau khi nghỉ học cô mang nguyên liệu từ đây về nhà để thêu, học được kỹ thuật cũng dựa vào việc thêu thùa mà kiếm được rất nhiều tiền, sau khi ly hôn cô càng dựa vào nơi này để sinh sống.

Trạm trưởng Trần vẫn luôn thích tay nghề và tính cách của cô, bình thường cũng chăm sóc cô. Có công việc tốt hơn một chút đầu tiên sẽ nghĩ đến cô, có thầy thêu xuống để đào tạo, anh ta cũng sẽ tranh thủ cơ hội để cô được đi theo thầy thêu học tập.

Cô là thợ thêu do Mộc Hồ đào tạo nên, không thể bỏ chạy sau khi tay nghề đã thành thạo.

Nghe thấy cô nói như vậy, trạm trưởng Trần cười vui vẻ: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Mộc Hồ của bọn họ có nhiều thợ thêu đến vậy, quanh năm làm sản phẩm thêu thùa nhưng hiếm khi có được một người nổi tiếng như Ninh Hương ở Tô Thành, Ninh Hương bây giờ có thể xem như là bộ mặt của thêu thùa Mộc Hồ, anh ta không nỡ để người khác lấy đi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 188



Nhưng thời đại này, lấy nguyên liệu ở đâu để thêu thùa cũng đều như nhau cả, lúc này thứ gì cũng là của tập thể quốc gia. Châu Văn Khiết không quan tâm Ninh Hương lấy nguyên liệu ở đâu để thêu, bà ấy chỉ quan tâm Ninh Hương có thể làm ra được tác phẩm tốt hơn không mà thôi.

Khi trạm trưởng Trần nói xong, bà ấy nói với Ninh Hương: “Đến Tô Thành nhất định phải đến tìm cô đấy, có cơ hội cô sẽ giới thiệu thêm nhiều thầy thêu cho em quen, để bọ họ dạy cho em một số kỹ thuật mới. Phong cách thêu của mỗi một thầy thêu đều khác nhau, em sẽ học thêm được nhiều điều hơn.”

Ninh Hương nghe thấy có thể học được kỹ thuật từ nhiều thầy thêu, nhịp tim không khống chế được mà đập thình thịch. Khát vọng mong muốn học hỏi của bản thân khiến cô rất kích động, cảm giác lơ lửng không chân thật khiến cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Châu Văn Khiết nhìn thấy cô như vậy, mỉm cười nói: “Không phải là dỗ em cho vui đâu.”

Ninh Hương từ trong sự kích động phản ứng trở lại, vội vàng cúi đầu nói với Châu Văn Khiết: “Cảm ơn cô!”

Châu Văn Khiết không muốn Ninh Hương cảm kích bà ấy, không hề lôi kéo mất thời gian của cô, chỉ nói: “Em làm thêm nhiều tác phẩm đẹp hơn nữa, chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với cô. Mau đi lấy nguyên liệu với trạm trưởng Trần đi, cứ can đảm lên mà làm nhé.”

Ninh Hương nhận được lời khích lệ lớn, lại trịnh trọng gật đầu: “Dạ!”

Bây giờ những điều cần nói cũng đã nói xong rồi, trạm trưởng Trần cũng không nán lại nữa, chào Châu Văn Khiết một tiếng rồi đưa Ninh Hương đang cầm bức tranh khu vườn đi làm bản thảo trước. Khi bản thảo được thực hiện thì đưa cho cô đủ số tiền cần dùng.

Lúc đưa tất cả các nguyên liệu đến tay của Ninh Hương, trạm trưởng Trần cười nói một câu: “Chờ đợi tác phẩm nguyên bản của cô A Hương!”

Ninh Hương gật đầu: “Nhất định sẽ tiếp tục giữ thể diện cho thợ thêu Mộc Hồ chúng ta!”

Trạm trưởng Trần không nhịn được mà cười phá lên, chỉ cảm thấy Ninh Hương càng ngày càng tỏa sáng, là loại ánh sáng tỏa từ bên trong ra bên ngoài.

Trước đây anh ta đã từng lo lắng về việc cô ly hôn, nhưng bây giờ xem ra ly hôn đối với cô đúng là một chuyện tốt.

Ninh Hương cầm nguyên liệu đi ra khỏi phường thêu, lại đi tới xã mua bán một chuyến. Cô lấy tất cả số tiền mình dành dụm được trong lúc cô cảm thấy không cần dành dụm nhất ra… mua một hộp bút chì màu ở xã mua bán.

Về đến nhà Ninh Hương không bắt tay vào thêu trên bản thảo ngay mà cầm bức tranh của Lâm Kiến Đông ra nhìn chăm chú, suy nghĩ một hồi lâu. Sau khi cân nhắc một lúc, cô vót nhọn hết những cây bút chì có màu sắc rực rỡ rồi thử vẽ thêm hai nét bút lên trên đó.

Nhưng nét vẽ của Ninh Hương thật sự không thuần thục cũng không có cảm giác, thế là cô chỉ vẽ thêm hai nét rồi dừng lại.

Cô cứ như vậy suy nghĩ về đường nét bức tranh gần nửa ngày, cũng không bắt đầu thêu, dù sao nửa ngày này cũng không vội. Sau đó đến chạng vạng tối khi đội sản xuất sắp tan làm, cô cầm bút chì màu và bản vẽ đi đến phòng chăn nuôi để tìm Lâm Kiến Đông.

Ninh Hương đặt tất cả bút chì màu và bức tranh trước mặt Lâm Kiến Đông, nói với anh: “Em đã hỏi ý kiến thầy thêu Châu Văn Khiết rồi, bà ấy rất ủng hộ em thêu bức tranh này của anh, trạm trưởng Trần cũng đưa nguyên liệu cho em đem về rồi, bất kỳ lúc nào đều có thể bắt đầu thêu. Nhưng trước khi bắt đầu thêu, em vẫn muốn nhìn xem anh tô màu như thế nào, dù sao thì đây cũng là tranh của anh.”

Lâm Kiến Đông không nghĩ tới mới chỉ có một ngày mà cô thật sự muốn bắt đầu thêu tranh anh vẽ. Anh vẫn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nhìn Ninh Hương nói: “Anh cũng chưa nghiêm túc học qua màu sắc, vẽ thì có thể vẽ, nhưng chưa chắc đã đẹp.”

Ninh Hương không có yêu cầu gì với anh, cô chỉ muốn nhìn xem, nếu như để anh tô, anh sẽ tô bức tranh này như thế nào, có cảm giác đại khái là được rồi, không cần phải chuyên nghiệp hay tỉ mỉ hơn nữa, vốn dĩ bản thảo của anh cũng không có chi tiết.

Cô sẽ dùng suy nghĩ của bản thân, ý kiến của Châu Văn Khiết và bức tranh của Lâm Kiến Đông cùng kết hợp với nhau biểu đạt ra, để cho bức tranh thêu này đạt được hiệu quả tốt nhất.

Vì vậy cô nói: “Anh dựa vào cảm giác rồi vẽ theo ý thích là được.”

Lâm Kiến Đông quả thật cũng không phải người chuyên nghiệp, tự gây áp lực cho mình cũng vô dụng, thế là anh cầm bút chì màu lên, dựa theo ký ức hình ảnh khu vườn còn lưu lại trong đầu, thêm một chút ý tưởng, sau đó đặt bút xuống vẽ, từng chút từng chút tô ra sắc màu.

Ninh Hương ở bên cạnh yên lặng nhìn anh vẽ, nhìn một lúc trong lòng cô bắt đầu xuất hiện một chút cảm giác kỳ lạ. Cảm giác chung về bức tranh màu do Lâm Kiến Đông tô lên rất giống với những gì cô đã tưởng tượng, chỉ có điều anh vẽ ra hơi thô.

Sau khi anh dùng bút chì màu tô xong bức tranh thô ráp kia, Ninh Hương nhìn bức tranh cười một lúc, sau đó nói với anh: “Có vẻ như so với hiểu biết của em về bức tranh này cũng không có quá nhiều chênh lệch, những gì mà em tưởng tượng khá giống với anh vẽ.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 189



Lâm Kiến Đông không dám nói bản thân mình vẽ đẹp, trả lời: “Không thể vẽ chi tiết thêm được nữa, chỉ có thể như vậy thôi.”

Như vậy cũng đã đủ rồi, Ninh Hương vốn dĩ muốn xem anh sẽ vẽ như thế nào, chỉ muốn xem cảm giác tổng thể mà thôi. Cô không cần Lâm Kiến Đông phải vẽ chi tiết, kim và chỉ thêu của cô có thể làm những chuyện này.

Đã ổn, Ninh Hương đứng dậy trực tiếp cầm bức tranh cuộn tròn lại, nói với Lâm Kiến Đông: “Đợi lúc lấy được tiền công em sẽ chia thù lao cho anh.”

Lâm Kiến Đông đứng dậy khỏi bàn: “Không cần thù lao đâu, anh chỉ tiện tay vẽ ra thôi, tất cả cũng không mất nhiều thời gian, nhìn vô cùng thô ráp, còn em không biết phải mất bao nhiêu thời gian để thêu từng mũi kim đường chỉ, không cần chia tiền công cho anh đâu.”

Ninh Hương không tranh luận chuyện này với anh, cô cầm bức tranh đi ra ngoài: “Sợ không thể thêu xong trước khi nhập học, em phải cầm nó đến trường để tiếp tục thêu. Cũng không biết cuộc sống sinh viên đại học sẽ như thế nào nữa, em ngay cả tiểu học cũng chưa học xong, nghĩ thôi đã cảm thấy khá căng thẳng.”

Lúc linh hồn cô đi dạo chơi đúng là đã đến giảng đường đại học của thế hệ sau, chỉ có điều bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn không có cảm giác chân thực, dù sao thì cô chưa từng thực sự trải qua, tất cả các cảnh tượng giống như hư ảo trong mơ vậy.

Lâm Kiến Đông theo cô đi ra ngoài cửa nói: “Giống nhau cả thôi, ai cũng căng thẳng.”

Đây là lần đầu tiên thi đại học trong mười năm qua, có rất nhiều người đã rời khỏi ghế nhà trường từ lâu rồi, có thể nói là đầy đủ mọi lứa tuổi, mọi thành phần. Lại một lần nữa quay về cuộc sống đến trường học tập, trong lòng mỗi người chắc hẳn ai cũng rất hồi hộp và háo hức.

Ninh Hương mỉm cười, quay người lại để anh dừng bước: “Ngày báo danh em sẽ đợi anh ở bến sông.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông gật gật đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Được.”

***Lúc Ninh Hương cầm bức tranh đến tìm Lâm Kiến Đông trời vẫn còn sáng, đợi đến khi cô cầm bức tranh đã được tô màu quay trở về phòng thì bên ngoài trời đã tối rồi. Đây là nơi cô lớn lên từ bé, mỗi người và ngóc ngách đều đã rất quen thuộc nên Ninh Hương chưa bao giờ sợ đi đường tối.

Chỉ có điều khi đi hết đoạn đường tối, lúc sắp đến gần nhà thuyền thì lại nhìn thấy một người không muốn gặp.

Hôm qua Ninh Ba và Ninh Dương đến, cầm mấy miếng bánh ủ rượu do Hồ Tú Liên cẩn thận làm tới, bị cô công kích vài câu liền bỏ chạy. Mà hôm nay Hồ Tú Liên lại tự mình đến, còn xách giỏ trên tay, nhìn thấy cô quay về thì nhanh chóng cười chào hỏi: “Trở về rồi à.”

Hết lần này tới lần khác, Ninh Hương đã bị bọn họ tìm đến mức hoàn toàn điềm tĩnh, chỉ đứng cách đó không xa nhìn bà ấy, không nói chuyện.

Trên mặt Hồ Tú Liên nở nụ cười, đi vài bước về phía Ninh Hương, nhẹ nhàng nói: “A Hương, mẹ đến đưa cho con ít đồ ăn, con xem con cả ngày không bận học hành thì cũng bận thêu thùa, chắc cơm cũng ăn không tử tế, gần đây thấy con gầy đi nhiều rồi.”

Ninh Hương lùi về sau một bước, duy trì khoảng cách thích hợp với Hồ Tú Liên, sau đó nhìn bà ấy không chút cảm xúc nói: “Hồ Tú Liên, bà cảm thấy như thế này thú vị lắm hả? Các người cảm thấy như thế này thú vị lắm hả?”

Nụ cười trên mặt Hồ Tú Liên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố chấp dịu dàng nói: “Thế thì sao? Suy cho cùng vẫn là người cùng một nhà, chẳng lẽ cả đời này sẽ không liên lạc với nhau nữa hay sao? Những việc lúc trước mẹ và cha con quả thực không đúng, bây giờ cha mẹ cũng biết sai rồi, đêm nằm mơ đều hối hận. Có ai trong đời này mà không phạm phải sai lầm chứ, A Hương, con tha lỗi cho cha mẹ lần này đi.”

Ninh Hương nhìn bà ấy: “Nếu như con không đậu đại học, các người có cảm thấy bản thân mình sai hay không? Nếu như tôi vẫn là Ninh Hương không gả đi được lần thứ hai chỉ có thể làm mất mặt người nhà, các người có còn khiêm tốn như vậy không?”

Đầu năm nay vào lần Hồ Tú Liên đến tìm cô, lời lẽ nói ra vô cùng chính đáng, nói rõ là đến để tha thứ, bỏ qua cho cô, đưa cô trở về tiếp tục giữ lại huyết mạch. Lần này lại đến, thái độ và ngữ khí đã hoàn toàn không giống trước nữa.

Ninh Kim Sinh cũng thay đổi, thái độ của hai vợ chồng trong chuyện này vẫn ngầm nhất trí với nhau.

Hồ Tú Liên mặt dày nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ta và cha con đã muốn gọi con về nhà từ lâu. Con lẻ loi sống ở đây một mình, bình thường không có ai qua lại, chúng ta cũng đều rất đau lòng.”

Ninh Hương được bà đau lòng đến mức phải bật cười, sau đó cô thu lại nụ cười nói: “Đừng có đùa nữa, tôi không thể nào tha thứ cho bà, cả đời này cũng sẽ không hòa giải với các người, các người cũng đừng hòng mong tôi sẽ tốn thêm một đồng tiền nào cho cái nhà đó. Ninh A Hương tôi, đời này không có nhà.”
 
Back
Top