Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 270



Thật ra Ninh Hương cũng cảm thấy Sở Chính Vũ không có cái gì là không tốt, ngược lại cảm thấy cậu ấy tốt về mọi mặt, bất kể là ngoại hình, hay là thành tích học tập, hay là hoàn cảnh gia đình, cậu ấy đều hơn hẳn những bạn học khác, tích cách cũng rất tốt, vô tư thoải mái có khiến cho người khác vui vẻ, trong trường học nữ sinh có thiện cảm đối với cậu không phải là ít.

Xét về hoàn cảnh gia đình, sau khi cậu ấy tốt nghiệp chỉ có thể giỏi hơn chứ không thể thua kém người khác.

Nếu thật sự bây giờ Ninh Hương chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, có thể cô đã rung động vì cậu ấy từ lâu. Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng, cô còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Sở Chính Vũ ngồi bên bàn ăn nhìn cô ra khỏi căn tin, trong lòng nổi lên một trận bão tuyết. Nhưng cậu ấy cũng không phải người dễ đau buồn, bi ai, ngồi tiêu hóa cảm xúc bị từ chối một lúc, lại cúi đầu ăn một miếng cơm to.

Cơm nước xong quay trở lại ký túc xá nằm lên giường, kê cánh tay lên cái gối trên đầu giường lại bắt đầu thất thần.

Nhìn cậu ấy như vậy, bạn cùng phòng lại đến hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.

Thật ra cậu ấy cũng không giấu diếm, ánh mắt không chuyển động nói: “Bị từ chối.”

Bạn cùng phòng khác nghe thấy thế, tất cả lập tức đều cảm thấy hứng thú, một đám người đến gần, tiến đến vây quanh trước mặt Sở Chính Vũ nhìn cậu ấy tò mò hỏi: “Sao lại bị từ chối? Nói bạn nghe chút đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Chính Vũ quay đầu nhìn về phía bọn họ: “...”

Tại sao lời tỏ tình của cậu ấy bị từ chối, bọn họ lại vui vẻ và kích động như vậy?

Đối với chuyện Sở Chính Vũ tỏ tình với Ninh Hương, Ninh Hương cũng không cảm thấy bị ảnh hưởng. Cái này chẳng qua giống như thêm một đoạn nhạc đệm nhỏ vào cuộc sống của cô, đã nói rõ ràng cho nên cô cũng không để tâm nhiều.

Tiếp theo, Ninh Hương ở cùng với một chỗ Lâm Kiến Đông hơn nửa tháng, Ninh Hương đưa ra những ý tưởng sáng tạo và góp ý chỉnh sửa, Lâm Kiến Đông dựa vào cảm hứng của mình để bắt tay vào vẽ và chỉnh sửa bức vẽ, cuối cùng cũng hoàn thành bức vẽ nữ thần.

Vẫn như cũ, đây không phải là một bức tranh có màu sắc hoàn hảo, cũng không phải tác phẩm cùng đẳng cấp như các nghệ sĩ thực thụ tạo ra, nhưng những đường nét lần này đã được xử lý một cách khéo léo hơn trước rất nhiều. Từ trang phục, trang sức rồi đến thần thái, đều cực kỳ chi tiết và tỉ mỉ.

Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông cực kỳ hài lòng lật giở tài liệu bản vẽ mà mình sáng tạo, sau khi hoàn thành bức vẽ thì đưa cho Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân xem qua. Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân cũng không hiểu gì về vẽ vời, chỉ cảm thấy rất đẹp.

Đối với các tác phẩm thêu, đẹp là đủ rồi.

Ninh Hương mượn tài liệu từ chỗ Chu Văn Khiết, sử dụng những phương pháp đã học ở phường thêu, tự sáng tác bản phác thảo.

Trong tay cô có đủ nguyên vật liệu, lúc nghỉ hè đi đến phường thêu mang về không ít. Bây giờ cô được Trạm trưởng Trần cực kỳ tin tưởng, cũng giới cô với thợ thêu Mộc Hồ mặt dài, căn bản cô muốn có nguyên vật liệu gì cũng đều cho cô.

Sau khi bản thảo hoàn thành, Ninh Hương quay trở lại trường học bắt đầu căng vải làm ra bức thêu nữ thần. Đương nhiên trong tay cô cũng có vài món đồ thêu tốt lấy được từ phường thêu, tranh thủ trong lúc hoàn thành bản phác thảo thêu được không ít.

Thời gian trôi qua từ ngày này qua ngày khác, từ mùa thu bước qua mùa đông, cây bạch quả trong trường học đã bắt đầu thay lá, từng mảng màu vàng óng ánh nổi bật trong khuôn viên trường. Màu vàng óng biến thành màu xám, một ngày nào đó, không khí lạnh ập đến, trên người khoác thêm mấy cái áo dày.

Bởi vì bận rộn, cho nên ở trường Ninh Hương ít khi ra ngoài đi dạo, ngoại trừ bạn cùng phòng, bạn cùng lớp, cùng với Chu Văn Khiết, Lý Tố Phân, hoặc là một số người tiếp xúc trong các hoạt động cần thiết của nhà trường tổ chức, thì người khác muốn gặp Ninh Hương cũng không gặp được.

Cô cũng chuẩn bị tâm lý, đoán được rằng có thể lần trước Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vẫn chưa hết hy vọng, còn có thể bỏ thời gian lại chạy trộm tới trường học tìm cô. Nhưng Hồ Tố Liên quả nhiên là bị tổ cảnh sát dọa làm cho sợ, hai vợ chồng sau đó cũng không đến nữa.

Vương Lệ Trân viết thư gửi cho Ninh Hương, dùng chữ Hán thêm bính âm nói cho cô biết, Ninh Lan mất tích nửa năm nay chưa thấy về, Ninh Ba bị đuổi học ở trường, mỗi ngày đều phải đi làm kiếm công điểm cùng Ninh Kim Sinh với Hồ Tú Liên, còn Ninh Dương vẫn tiếp tục đi học.

Lúc thu hoạch vụ mùa, đội sản xuất phân phát lương thực cho từng hộ gia đình sau khi nộp thuế, nhà họ Ninh nhận được lương thực không lau, nhà họ Triệu lại tới cửa vơ vét một trận, lấy đi hơn một nửa số lương thực của nhà họ Ninh, để lại Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên suýt c.h.ế.t vì khóc.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 271



Chẳng qua lần này nhà họ Triệu cũng coi như hạ thủ lưu tình, không lấy hết tất cả đống lương thực đi, không đập phá ngôi nhà nhỏ của nhà họ Ninh, cũng không phá hỏng hai cái tài sản duy nhất của nhà họ Ninh bây giờ - cái chảo sắt nhỏ với hai cái bát sứ trắng.

Liên tục gặp khó khăn, Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên giống như cũng đã cam chịu số phận, giống như Vương Lệ Trân, bắt đầu cụp đuôi học cách cư xử cẩn thận với mọi người trong thôn. Cả nhà đã suy bại thành thế này, sao còn thể sống hạnh phúc ở trong thôn được.

Bị người khác bắt nạt, cũng không dám giương nanh múa vuốt, gặp ai cũng ba chân bốn cẳng chạy.

Ninh Hương ngồi trên bàn học xem xong bức thư, trong lòng không có lấy một suy nghĩ hay chút bất ổn dư thừa nào, gập bức thư lại cho vào trong phong thư, để phong thư vào ngăn tủ giữa, để cùng với mấy bức thư đã nhận lúc trước đó, giống như cất giấu một bộ sưu tập về đời người.

Sau khi mùa đông đến, thời tiết ở thành phố Tô cực kỳ lạnh. Ninh Hương được sinh ra và lớn lên ở vùng này, cho nên đã quen với loại khí hậu như thế này. Nhưng ở ký túc xá có mấy người không chịu nổi, chỉ nói ở đây lạnh thấu xương thấu tủy.

Trường học khai giảng đầu năm, đó là vào khoảng đầu tháng ba, khi cành liễu đ.â.m chồi nảy lộc, chưa được trải nghiệm qua cái lạnh của thành phố Tô. Bây giờ đang là mùa đông, đi đến đâu cũng chỉ cảm thấy như có máy điều hòa dán lên mặt, buổi tối ngủ bên tai đều bị lạnh buốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương Phương là người không thích nghi được nhất nói: “Mình còn nghĩ mùa đông này không cần mặc áo bông đâu, vẫn hay nghe ‘Trên có trời, dưới có Tô Châu’, mình còn nghĩ bốn mùa đều giống như mùa xuân, mới đến đây học đại ta, học. Không ngờ còn lạnh hơn ở phương Bắc chúng, mặc nhiều quần áo vậy mà vẫn chưa thấy đủ, mùa đông này mình xem như mình cũng cảm nhận được thế nào là lạnh thấu xương.”

Ninh Hương nhìn cô ấy cười cười nói: “Ở đây vừa lạnh vừa ẩm đó.”

Dự báo thời tiết cho biết bao nhiêu độ cũng chỉ là giá trị tham khảo, không giống như nhiệt độ mà cơ thể cảm nhận được.

Mùa đông thì ẩm và lạnh, mùa hè thì oi bức, có đôi khi gió thổi lên mặt đều là cái nóng.

Sau khi thời tiết chuyển lạnh, thời gian cũng đến gần cuối năm 1978. Cũng chính là giữa tháng mười hai hàng năm theo lịch âm, phiên họp toàn thể Ban chấp hành Trung Ương Đảng lần thứ ba khóa XI sẽ tổ chức ở Bắc Kinh.

Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI đã chỉ rõ, chấm dứt “Lấy đấu tranh giai cấp làm gốc”, chuyển trọng tâm công việc của đất nước sang hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa.

Hội nghị này cũng là một dấu mốc quan trọng trong việc thực hiện cải cách và mở cửa, từ nay về sau xã hội Trung Quốc sẽ tiến vào một thời đại hoàn toàn mới- tất cả mọi người đua nhau liều mạng kiếm tiền, thoát khỏi nghèo khó mở ra thời kỳ giàu có.

Mặc dù trước mắt hội nghị vẫn còn chưa chính thức diễn ra, nhưng quả thật không khí xã hội gần đây đã cởi mở hơn rất nhiều. Hơn nữa một số tờ báo đã bắt đầu đăng nhiều kỳ của một số báo và tiểu thuyết, trở thành một loại hình thức tiêu khiển của rất nhiều sinh viên.

Mọi người đều điên cuồng theo đuổi tiểu thuyết, mỗi ngày xem xong thì lập tức đưa cho người kế tiếp. Khoa lịch sử của trường đại học khoa học xã hội nơi Ninh Hương theo học, sinh viên khoa lịch sử lại cực kỳ yêu thích.

Những cuốn tiểu thuyết cách mạng ngày trước đã đọc không biết bao nhiêu lần, khó lắm mới thấy phát hành, cũng giống có rất nhiều người không thích bài hát của Đặng Lệ Quân, nhưng vừa mới ra mắt liền khiến không biết bao nhiêu người si mê.

Hôm nay, Cố Tư Tư lại có thêm một ấn phẩm mới tiếp theo của cuốn tiểu thuyết, vui sướng gào to lên cầm tờ báo quay về. Sau đó những người khác trong ký túc xá bảo cô ấy đọc nhanh đi, cô ấy lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống đọc tiếp.

Sau khi đọc xong cố gắng nhẫn nại tìm người để trao đổi, cô ấy đưa tờ báo cho Hứa Lệ San. Trong ký túc xá có một thỏa thuận về chuyện này, bất kể ai xem xong trước cũng không được tiết lộ, phải đợi cả bảy người xem xong mới có thể thoải mái thảo luận.

Vì vậy Cố Tư Tư cố gắng kìm lại, đợi những người khác trong ký túc xá đọc xong.

Cuối cùng tờ báo cũng được chuyển đến tay Ninh Hương, Ninh Hương đặt sản phẩm thêu đang gần xong trong tay xuống, cầm tờ báo đến bên bàn ngồi xuống yên tâm đọc. Cô cũng giống như những người khác, cũng đọc kỹ từng chữ một, cẩn thận suy ngẫm.

Chờ đến khi cô xem xong, Cố Tư Tư là người đầu tiên lên tiếng: “Thế nào, các bạn thấy thế nào, tập này có phải hay hơn không? Suýt nữa thì mình đã khóc rồi, tác giả đúng là giỏi thật đấy!”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 272



Ninh Hương vẫn cầm tờ báo trong tay, định đọc xong thì trả cho Cố Tư Tư. Nhưng khi cô chuẩn bị đưa tờ báo, cô đột nhiên nhìn thấy mấy chữ lớn trên mặt sau của tờ báo- Một vụ hỏa hoạn lớn đã xảy ra ở nhà máy dệt Thiên Ti.’

Tờ báo chưa được phát hành, lực chú ý cô đã bị dòng chữ trên tiêu đề thu hút, ngay cả Cố Tư Tư và những người khác cũng không để ý đến việc thảo luận nội dung cuốn tiểu thuyết, mà lật tờ báo để đọc bài báo ở mặt sau.

Sở dĩ cô bị thu hút bởi tin tức này, là vì nhà máy tơ lụa nơi Giang Kiến Hải làm giám đốc cũng có tên là Thiên Ti. Cô đọc kỹ tờ báo, xem tất cả các thông tin có liên quan, phát hiện ra tin tức mà trên báo viết chính là nói về nhà máy của Giang Kiến Hải.

Một trận hỏa hoạn lớn, đây là chuyện không xảy ra trong kiếp trước.

Tờ báo này cho biết, trận hỏa hoạn không chỉ thiêu rụi nhà kho mà còn khiến nhà máy bị thiệt hại nặng nề, đồng thời còn khiến mấy công nhân bị bỏng. Rất may là không không có công nhân nào bị tử vong, nhưng bị ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Ninh Hương ngẩn người nhìn chằm chằm vào tờ báo, nghĩ thầm, liệu có phải Giang Kiến Hải xong đời rồi không?

Hay nói đúng hơn là, anh ta đã xong đời.

Anh ta là giám đốc của nhà máy này, mấy chuyện này đều là do anh ta phụ trách. Tờ báo cũng nói rõ rằng, đây không phải có người nào đó ác ý gây ra, mà chỉ đơn giản là do không đề phòng tai nạn rủi ro, như vậy chuyện này trách nhiệm phải do giám đốc Giang Kiến Hải gánh chịu.

Còn không đến mười ngày nữa, Hội nghị toàn thể Ban Chấp hành Trung ương lần thứ ba khóa XI sẽ diễn ra ở Bắc Kinh, phong trào cải cách mở cửa đã gần ngay trước mắt, kết quả là nhà máy của anh ta lại bị hỏa hoạn, anh ta bây giờ không phải đã muốn điên rồi không?

Đời trước không xảy ra chuyện này, sau khi cải cách, Giang Kiến Hải vẫn giữ chức giám đốc nhà máy. Sau này xã hội không ngừng phát triển, nhà máy không ngừng thay đổi chế độ xã hội chủ nghĩa, trong công việc anh ta nhờ vả rất nhiều nhiều, cuối cùng nhà máy biến thành nhà máy tư nhân của anh ta.

Đời trước thành tựu lớn nhất của anh ta đó là có được nhà máy tơ lụa, không tính là thành công nhất, nhưng cũng hơn rất nhiều so với người bình thường, cũng là kẻ có tiền. Nhà họ Giang sau này càng trở nên quyền lực, Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân cũng coi như có tương lai.

Bây giờ, tất cả đều không giống như kiếp trước?

Ninh Hương chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Cô Tư Tư kêu vài tiếng mới khôi phục lại tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tư Tư, không biết Cố Tư Tư gọi cô có chuyện gì, vội vàng đưa lại tờ báo cho Cố Tư Tư.

Cố Tư Tư không nhận lấy, nhìn cô nói: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Ninh Hương cười một cái nói: “Không có gì, nhìn thấy một tin tức ở mặt sau tờ báo thôi.”

Lúc này Cố Tư Tư mới vươn tay nhận lấy tờ báo, nhưng cô ấy lại không quan tâm gì nhiều tới tin tức ở mặt sau, chỉ nhìn qua hai lần. Mọi người vẫn còn thích thú về cuốn tiểu thuyết được đăng nhiều kỳ, vì thế lại cùng nhau trao đổi, tranh luận.

Sau khi Ninh Hương hoàn hồn lại, cũng không nghĩ nhiều đến chuyện của Giang Kiến Hải và nhà máy tơ lụa nữa, cô cùng bạn cùng phòng tranh luận về cuốn tiểu thuyết vừa rồi. Từ góc độ sáng tác văn học,cách xây dựng nhân vật, phát triển cốt truyện được bàn luận từ nhiều khía cạnh khác nhau .

Mọi người sẽ không ngừng bàn luận cho đến khi phân tích kỹ nội dung của kỳ tới.

Tiếp đến, trong bầu không khí và hệ tư tưởng càng ngày càng cởi mở hơn, ngày mười tám tháng mười hai này, Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI sẽ được diễn ra ở Bắc Kinh. Hội nghị diễn ra trong năm ngày, đã đập tan cục diện hỗn loạn kéo dài hai năm trong nước sau sự tan rã của bốn quốc gia thành viên, đạt được một bước ngoặt lớn trong lịch sử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hội nghị toàn thể đã phá bỏ những sai lầm nghiêm trọng trong thời gian dài cùng những ràng buộc của phe “Tả”, hoàn toàn bác bỏ chủ trương sai lầm của “Hai kẻ thất bại”, thảo luận, đánh giá về tiêu chuẩn chân lý, thiết lập lại đường lối tư tưởng của Đảng.(1) Hội nghị ngừng khẩu hiệu “Lấy đấu tranh làm gốc”, quyết định chuyển trọng tâm công tác toàn Đảng, cùng sự quan tâm của nhân dân cả nước sang sự nghiệp hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa, đề ra nhiệm vụ cải cách và mở cửa.(2) Sau khi Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI diễn ra ở Bắc Kinh, làn sóng đọc báo trong trường học lại tăng vọt. Rất nhiều sinh viên có thái độ khác thường, cướp báo để xem trang tin tức, bàn luận về thời sự sôi nổi giống như bàn luận về kỳ tiếp theo của cuốn tiểu thuyết.

Bọn họ bàn luận về nội dung của hội nghị, cũng bàn luận cả về những chính sách chưa được thỏa đáng của hội nghị. Ví dụ như một tin đồn nhỏ nói rằng, Trung Quốc đã quyết định bỏ năm danh mục xấu.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 273



Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI kết thúc không lâu, vào giữa tháng một năm 1979, Trung Quốc đã thực sự đưa ra “Quyết định về vấn đề địa chủ, phú nông bỏ mũ, vấn đề ruộng đất, và vấn đề con nhà giàu”.

Quyết định chỉ rõ, tất cả các địa chủ, phú nông và các phần tử chống phá cách mạng nhiều năm qua tuân thủ luật pháp của Chính phủ, trung thực lao động, không làm chuyện xấu, thông qua quá trình đánh giá của quần chúng, Huyện ủy sẽ phê duyệt, bỏ mũ tất cả. (3) Cơn sốt bàn luận về các vấn đề thời sự vẫn dậy sóng trong trường, mà lại sắp kết thúc học kỳ. Thế là mọi người bắt đầu khẩn trương ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, thi xong thì thả lỏng tinh thần, đầu óc, thu dọn đồ đạc để về nhà.

Mùa đông lạnh lẽo này Ninh Hương không muốn quay về đại đội Điềm Thủy, nhưng cô cũng không định ở lại trường.

Cho dù là quay về đại đội Điềm Thủy hay ở lại trường học, đều có khả năng bị Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tìm đến gây phiền phức, vì vậy cô đã ngỏ lời trước với Lâm Kiến Đông, nhờ anh chèo thuyền của mình rời đi chỗ khác.

Trong kỳ nghỉ hè Ninh Lan xảy ra chuyện, cô ta đã chèo thuyền trốn ra ngoài, mà không trở lại trường học, một mặt là vì trước kỳ nghỉ không có xin phép giáo viên nghỉ học, giữa đường quay về trường là không được, ngoài ra còn có những lo lắng khác.

Đương nhiên rắc rối có thể tránh được thì nên tránh, cho nên dịp nghỉ lễ này, cô vẫn quyết định chèo thuyền đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, không bị những thứ phiền phức này quấy rầy, một mình yên ổn, bình tĩnh làm những chuyện mình thích.

Cục diện rối rắm của nhà họ Ninh, cả đời này cô quyết sẽ không bao giờ gánh vác nữa.

Cho nên vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông tranh thủ thời gian trở về đại đội Điềm Thủy, trước khi gà trống gáy sáng, bọn họ chèo nhà thuyền đi nơi khác, được ngắm nhìn nắng sớm dần dần hiện lên trong cảnh sắc mùa đông.

Nhà họ Triệu và nhà họ Ninh đều vì Ninh Lan mà xảy ra ân oán, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ đây, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, thời điểm thu hoạch vụ thu, nhà họ Triệu đã đến trấn lột lương thực của nhà họ Ninh i, bây giờ cũng đến lúc kết thúc rồi.

Vì vậy, Ninh Hương cũng không còn căng thẳng giống như kỳ nghỉ hè nữa, thậm chí khi cô đang cố gắng tìm một nơi ở mới, cô vẫn có tâm trạng để dạo chơi và ngắm cảnh. Đồng thời, lần này cô cũng không trốn quá xa, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của những người ở thôn Điềm Thủy là được.

Lâm Kiến Đông cảm thấy tâm trạng của cô rất tốt, làm tâm trạng của mình cũng tốt theo. Thử tưởng tượng một chút, ví dụ như đây là một chiếc thuyền Ngô Bân, hai người cùng chèo thuyền du ngoạn trên sông, thì còn gì thú vị bằng.

Chậm rãi chèo thuyền, đón ánh mặt trời đang rạng từ đằng Đông, gương mặt của Lâm Kiến Đông được bao phủ bởi một tầng sáng mỏng, quay đầu nhìn Ninh Hương hỏi: “Tết Âm Lịch em cũng không định về nhà sao?”

Ninh Hương lắc đầu với anh: “Sau khi sắp xếp xong, buổi chiều em sẽ đến phường thêu để để nộp sản phẩm, buổi tối yên lặng trở về, tự mình nói với bà Lệ Trân một tiếng. Chờ sau khi căn nhà của em trong thành phố ổn định, em sẽ đón bà Lệ Trân đi cùng, nếu không có chuyện gì quan trọng, có thể sẽ không quay lại đại đội Điềm Thủy nữa. “

Lâm Kiến Đông nghe vậy cũng gật đầu, hơi nheo mắt nhìn về phía mặt trời mọc, chỉ cảm thấy hôm nay mặt trời mọc cực kỳ đẹp.

***

Lâm Kiến Đông chèo thuyền tìm được một nơi yên tĩnh và khuất, giúp Ninh Hương buộc chặt thuyền, sau đó tự mình quay trở lại đại đội Điềm Thủy. Sau khi trở về, đi tìm đội trưởng đội sản xuất nói một tiếng, nói muốn chèo thuyền ở ngoài kia ra ngoài dùng mấy ngày.

Ninh Hương thu dọn đồ đạc lên thuyền nửa ngày, phơi đồ trong thuyền, chạng vạng tối đi đến công xã một chuyến, giao toàn bộ số đồ thêu đã thêu xong, sau khi trời tối hẳn, lại quay trở về đại đội Điềm Thủy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô tránh mặt mọi người đi đến nhà Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Nhìn thấy Ninh Hương đột ngột trở về, Vương Lệ Trân vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên một lúc, bà cũng hiểu được bây giờ Ninh hương trở về không an toàn, còn tưởng rằng cô sẽ không quay lại nữa.

Ninh Hương mỉm cười ngồi xuống bàn ăn, nói với Vương Lệ Trân: “Cháu cũng không định quay lại, nhưng muốn về nhìn bà một cái thì cháu mới yên tâm. Tết Âm Lịch cháu cũng không thể về với bà được. Nhà họ Ninh bây giờ là thế này, cháu chỉ còn cách ăn Tết xa một chút, so ra cũng không vui vẻ nhưng cũng không sợ gặp phiền phức “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 274



Vương Lệ Trân là người không muốn rước lấy phiền phức, bà chỉ gật đầu: “Cháu không cần lo lắng cho bà, cháu chỉ cần lo cho bản thân là được.”

Vương Lệ Trân ở nhà một mình, nên buổi tối không nấu nhiều cơm, cùng lắm chỉ còn non nửa bát cơm. Vốn sức ăn của Ninh Hương cũng không lớn, vì vậy cô liền xới nửa bát cơm cùng ăn tối với Vương Lệ Trân.

Cơm không có nhiều nên cô ăn từng miếng nhỏ, nghĩ ra điều gì đó, cô lại hỏi Vương Lệ Trân: “Bà ơi, bên trên đã có quyết định bỏ năm danh mục đen, chính sách sẽ sớm được thực hiện, bí thư Hứa đã thông báo trên loa chưa?”

Trước mắt đại đội Điềm Thủy vẫn chưa nhận được tin tức này, Vương Lệ Trân nghe Ninh Hương nói vậy, trong lòng có chút kích động, cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, cầm đôi đũa nhìn Ninh Hương lắc đầu: “Không thấy nói gì cả, chuyện này là thật hay giả? “

Nếu điều này là sự thật, không phải bà ấy sẽ có thể đứng thẳng, đường đường chính chính làm người sao? Bà ấy sẽ không bao giờ bị người khác coi thường và phân biệt đối xử nữa? Bà ấy mang theo cái đuôi suốt mười mấy năm nay, khi nghe được chuyện này, theo bản năng không thể tin được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nhìn bà ấy nói: “Là thật ạ, quyết định đã được đưa ra rồi. Sau khi để quần chúng bình bầu, Huyện ủy sẽ phê duyệt, có thể loại bỏ mũ. Nhiều năm nay bà cũng không làm gì sai phạm, chắc chắn không có vấn đề gì. Hiện tại chắc Huyện ủy đang tổ chức xử lý gỡ mũ, chờ khi chuẩn bị tốt mọi thứ, chắc chắn sẽ thông báo xuống dưới, bà cố gắng đợi một thời gian. “

Vương Lệ Trân càng nghe càng thấy phấn khích, không thể tin được đời này trước khi bà ấy c.h.ế.t chết, chiếc mũ trên đầu sẽ được tháo ra. Lại không khỏi nghĩ, nếu mũ cũng được tháo xuống, liệu có phải người đàn ông của bà ấy cũng quay về không?

Bây giờ bà ấy cũng đã quen với Ninh Hương, cũng không kiêng dè nhiều lắm, vì vậy bà ấy nắm tay Ninh Hương hỏi thăm chuyện này.

Ninh Hương biết xã hội sẽ trở nên cởi mở hơn trong tương lai, những hạn chế càng ngày càng ít, nếu người đàn ông của Vương Lệ Trân không c.h.ế.t ở bên ngoài, nếu ông ta còn nhớ thương quê hương cùng vợ con, tất nhiên là có thể trở về.

Tuy nhiên, trong ký ức rải rác về kiếp trước của cô, người đàn ông của Vương Lệ Trân dường như không quay lại tìm bà ấy.

Nhưng cô vẫn gật đầu với Vương Lệ Trân, để lại cho bà ấy một hy vọng: “Có thể.”

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương, xúc động rồi lại không xúc động nữa. Sau một lúc, bà ấy rụt tay lại, kìm nén cảm xúc vui mừng thu lại vẻ mặt nói: “Quên đi, đã nhiều năm như vậy, e rằng ông ấy đã c.h.ế.t ở bên ngoài từ lâu rồi.”

Ninh Hương vươn tay nắm lấy tay bà ấy, không biết nói gì.

Sau khi hai người nói xong chuyện cởi mũ, lại nói sang ít chuyện khác. Ninh Hương kể cho Vương Lệ Trân nghe về những tin đồn thú vị ở trường, Vương Lệ Trân cũng kể cho Ninh Hương nghe về một số chuyện gần đây ở trong thôn.

Lúc trước bà ấy vài từ đơn giản giải thích về chuyện của nhà họ Ninh trong bức thư, nhưng bà ấy chợt nhớ ra chuyện khác, bà ấy ăn xong miếng cuối cơm cùng đặt đôi đũa xuống, nhìn Ninh Hương hỏi: “Cháu có biết Giang Kiến Hải gặp chuyện gì không? “

Chuyện hỏa hoạn ở nhà máy tơ lụa Thiên Ti trước đây?

Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân hỏi: “Anh ta xảy ra chuyện gì?”

Vương Lệ Trân nói với cô: “Nhà máy lụa của anh ta bị cháy, làm bỏng một số công nhân. Gia đình nạn nhân đã đến nhà máy để gây rối một trận. Nghe nói sau khi điều tra là do xảy ra sự cố. Giang Kiến Hải là giám đốc nên phải chịu trách nhiệm chính, bị cái gì...mở đôi”

Ninh Hương chớp chớp mắt nhìn Vương Lệ Trân: “Mở đôi?”

Vương Lệ Trân gật đầu: “Nghe nói nhà máy bị tổn thất rất lớn, nhà máy còn phải bồi thường tiền cho những công nhân bị thương. Đương nhiên, nhà trong nhà máy cũng không cho anh ta ở nữa. Anh ta phải dẫn theo vợ và các con, ba bốn ngày trước một nhà năm người vừa quay về thôn. “

Ngón tay vô thức gõ hai cái xuống mặt bàn, Ninh Hương cụp mắt, không nói gì.

Nếu cười trên nỗi đau của người khác, có lẽ không tốt lắm nhỉ?

Không biết Ninh Hương đang suy nghĩ gì, Vương Lệ Trân nói thêm: “Chỉ là bà có chút không hiểu, ngọn lửa này không phải do Giang Kiến Hải châm ngòi, trận hỏa hoạn này không ai đoán trước được, chuyện này cũng không thuộc quản lý của giám đốc nhà máy như anh ta, sao lại phải gánh trách nhiệm lớn như vậy chứ? “

Ninh Hương nâng mắt, cười một cái nói: “Anh ta là giám đốc nhà máy, hễ chỉ cần một chút sự cố nhỏ xảy ra, anh ta cũng đều phải phụ trách. Làm lãnh đạo cũng không dễ dàng chút nào, lúc bình thường thì không sao, lúc xảy ra chuyện lớn sẽ bị ngã ngựa ngay.



Chuyện này, không biết có phải quả báo mà ông trời dành cho anh ta không, hay là do chính hậu quả mà anh ta tạo ra.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 275



Kiếp này, mẹ anh ta bị c.h.ế.t thảm, ba đứa con mà anh ta không để vào mắt sa đọa trở thành những kẻ vô dụng, nghĩ đến với tính cách kia của Lưu Doanh sẽ không để cho anh ta được sống yên ổn qua ngày, nhưng trong đầu anh ta vẫn luôn muốn đến gần cuộc sống hoàn mỹ như kiếp trước.

Bây giờ bị k*ch th*ch mạnh mẽ dưới sự tương phản như vậy, anh ta còn có thể chuyên tâm vào công việc mà không bị phân tâm thì đúng là ma quỷ.

Lưu Doanh và ba đứa nhỏ đều bị anh ta làm cho liên lụy, anh ta lại là một người cực kỳ sĩ diện, chắc chắn không muốn thua kém kiếp trước, vì thế luôn muốn mọi thứ đều phải thật tốt, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh không thể đoán trước được kết cục này.

Kiếp trước cô là một người phụ nữ không có học thức làm liên lụy đến anh ta,, lấy một người phụ nữ thất học như cô là điều ân hận nhất cuộc đời của vị giám đốc nhà máy như anh ta, kiếp này thoát được phiền phức lớn là cô đây, còn tưởng anh ta có thể nổi lên như diều gặp gió, một ngày đến chín mươi nghìn dặm.

Kết quả trước khi cả nước đang ngập tràn vui mừng của cải cách, anh ta lại tự tay cất đi đôi cánh của mình .

Có thể nói bây giờ anh ta đã là hai bàn tay trắng, không biết bao giờ mới có thể nắm bắt cơ hội của thời đại, mang theo người vợ thành phố mà mình luôn ngưỡng mộ và ba đứa con, một lần nữa đi l*n đ*nh cao của đời người.

Làn gió xuân của cải cách, mở cửa, không biết có thổi đến để cho anh ta nắm bắt không.

Vương Lệ Trân cũng không có thiện cảm với Giang Kiến Hải, nghe Ninh Hương nói xong, bà ấy chỉ nói: “Đáng đời!”

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Đêm nay Ninh Hương không đi luôn mà ở lại chỗ này với Vương Lệ Trân, cô nói chuyện với Vương Lệ Trân cả đêm, sáng hôm sau, trước khi trời còn chưa sáng, cô đã dậy để tránh mặt mọi người trở về nhà thuyền của mình.

Thời tiết lạnh lẽo, Ninh Hương đun nửa nồi nước ấm vừa ngồi thêu trong nhà thuyền, bó củi dưới bếp lò từ từ cháy, không gian trong phòng rất nhỏ, có thể làm ấm xung quanh một chút.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, năm nay đón Tết một mình ở trên nhà thuyền, Ninh Hương chỉ mua một vài thứ đơn giản, làm một ít mỡ lợn, bánh hoa quế đường mật, định tối ba mươi nấu một bàn đồ ăn nhỏ, mấy cái bánh bao, bánh chẻo là được

Một mình cũng không thể đánh mất niềm vui, hôm nay là giao thừa, cô cũng treo câu đối tết ở ngoài cửa nhà thuyền, còn cắt tấm lưới và dán chúng lên cửa sổ. Sau đó, buổi tối cô đang chuẩn bị đồ để nấu cơm, chợt nghe thấy ở bên ngoài nhà thuyền có người gọi tên mình.

Bây giờ không cần nhìn cũng biết đó là giọng của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương không biết tại sao hôm nay anh lại đến, cô quay người đi ra ngoài, đứng trên mạn thuyền thấy, anh không chỉ đến đây một mình mà còn còn đạp xe đưa Vương Lệ Trân đến cùng.

Ninh Hương không bảo Vương Lệ Trân đến ăn tết cùng mình, thật ra là vì Vương Lệ Trân đã lớn tuổi, có thể không đi được quãng đường xa như vậy. Bây giờ thấy Lâm Kiến Đông đưa bà ấy đến đây, Ninh Hương theo bản năng nở nụ cười.

Lâm Kiến Đông dựng xe ở một bên khóa lại, sau đó lấy giỏ tre treo trên ghi đông xe xuống, vẫy tay với Ninh Hương nói: “Anh mang cho em rất nhiều đồ ăn ngon, còn mang theo cả pháo hoa, đêm nay sẽ cùng ăn Tết với em.”

Vừa nói, anh vừa đi tới đỡ Vương Lệ Trân, dìu bà ấy lên thuyền: “Em biết không, bởi vì quyết định của Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI, nên cuộc đấu tranh giai cấp không còn sôi nổi nữa, năm nay không khí đón năm mới trong thôn thay đổi hoàn toàn, rất vui vẻ. Bà Lệ Trân cảm thấy một mình em ăn Tết rất buồn, cho nên anh liền mượn đại đội xe đạp, đưa bà đến đây.”

Nhìn thấy Lâm Kiến Đông Vương cẩn thận đỡ Vương Lệ Trân lên thuyền, tay còn lại của Lâm Kiến Đông thì xách giỏ tre đựng thịt lợn, rau, cá, tôm và bánh mây, Ninh Hương vốn đang cười, nhưng tự nhiên một sợi dây trong lòng cô khẽ rung lên, cô vội đưa tay lên che miệng, nước mắt rơi lã chã.

Không muốn bị Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân nhìn thấy cô như vậy, Ninh Hương vội vàng quay người ra chỗ khác tránh hai người họ. Nhưng Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân vẫn thấy được, lên thuyền đứng sau lưng cô, Lâm Kiến Đông lo lắng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Giống như vỡ đê, Ninh Hương không kìm được nước mắt của mình, nhưng vẫn kìm lại không phát ra tiếng, vì thế cô cứ đứng im như vậy không chịu nhúc nhích một lúc lâu, hai tay che miệng lại, nước mắt chảy một hàng rơi vào giữa những khe hở.

Thấy cô không nói lời nào, Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân cũng đứng im không động đây, đợi cô khóc xong. Vương Lệ Trân dường như rất hiểu tâm trạng của Ninh Hương, bà ấy không nói lời nào, chỉ nhìn bóng lưng của Ninh Hương, cảm thấy hết sức đau lòng.

Thế giới nợ cô gái này rất nhiều ấm áp và yêu thương.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 276



Ninh Hương đứng đó một lúc lâu mới khôi phục lại tâm trạng, cô ngăn nước mắt ổn định hô hấp, lại dùng ngón tay lau khô khóe mắt, hít một hơi để khóe miệng cong lên đến độ vừa vặn, mới xoay người lại nhìn về phía Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông.

Cô lên tiếng nói: “Thật ngại quá, vừa nãy cháu hơi thất lễ rồi.”

Ở trong nháy mắt đó, một sợi dây nào đấy trong lòng cô bỗng nhiên rung động, Ninh Hương đột nhiên phát hiện ra hoá ra trên thế giới này cũng có người nhớ tới cô, cũng có người khiến cô cho an lòng, vì vậy cô mới không thể kiềm chế được.

Kiếp trước cả một đời dài đằng đẵng nhưng lại không có ai nhớ tới cô, không có ai đặt cô trong lòng, cũng không có ai quan tâm tới cô có lạnh không, có đói bụng không, một mình cô ở lại đó có phải rất vắng vẻ cô đơn không.

Trên thế giới này có ai mà không khao khát được yêu thương, cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Cô khao khát sự ấm áp của gia đình, khao khát tình thương của cha mẹ, cũng khao khát được trải qua tình yêu trong sáng, cô mong muốn có được tất cả những gì tốt đẹp giống như những cô gái khác.

Nhưng từ nhỏ cô đã đáng thương, trong sinh mệnh của cô không có những tình cảm đó, cũng không có ai trao những thứ ấy cho cô. Khoảnh khắc được nếm trải cảm giác này, trong lòng Ninh Hương lập tức bị cảm giác uất ức và chua xót dâng lên chất đầy, còn có cảm giác vô cùng xúc động nữa.

Đời này tuy rằng cô không theo đuổi những thứ tình cảm đó, nhưng một góc nào đó trong lòng cô vĩnh viễn là khoảng trống .

Lâm Kiến Đông nhìn khoé mắt nơi chân mày của cô đỏ bừng, nhưng trên miệng lại nở nụ cười, thấy Vương Lệ Trân không nói gì, anh cũng không định lại tiếp tục hỏi thêm, chỉ mở miệng cười nói: “Trời sắp tối rồi, nhanh chóng làm bữa cơm đêm giao thừa đi.”

Ninh Hương cũng không nói thêm chuyện khác nữa, vội vàng nghiêm túc gật đầu: “Vâng!”

Sau đó Lâm Kiến Đông theo cô tiến vào nhà thuyền, anh đặt cái giỏ trúc lên trên bàn, nhân tiện giúp cô chuẩn bị thịt cá rau dưa làm bữa cơm tối giao thừa. Anh mang theo rất nhiều đồ đến, tuy rằng số lượng mỗi món không nhiều, nhưng cũng đủ khiến cho bữa ăn trở nên phong phú hơn.

Không gian trong nhà thuyền quá nhỏ, ba người cùng nhau chen chúc không cử động nổi, Vương Lệ Trân bèn cầm cái ghế dài nhỏ ra ngồi bên ngoài trên boong thuyền chờ. Vì khuất gió nên cũng không lạnh lắm, trên gương mặt bà ấy mang theo ý cười hiền hoà, thỉnh thoảng ngó đầu đưa mắt nhìn vào trong phòng.

Nếu nói toàn bộ thôn Điềm Thuỷ bà ấy thích ai nhất, thì đó chính là hai người trẻ tuổi trước mắt này. Bởi vì vấn đề thành phần nên lúc đó bà ấy vẫn còn bị người khác xem thường, Lâm Kiến Đông luôn chăm sóc bà ấy, còn Ninh Hương đối xử với bà ấy vô cùng tốt thì lại càng không cần phải nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi ở trong nhà thuyền bận rộn một lúc, Ninh Hương mới phản ứng được một chuyện, cô đưa mắt nhìn về phía Lâm Kiến Đông cũng đang bận rộn cùng mình, thắc mắc hỏi một câu: “Đúng rồi, anh. . . . . . Không trở về nhà sao?”

Lâm Kiến Đông đang lột vỏ tôm, anh nhìn cô hỏi lại: “Đuổi anh đi à?”

Ninh Hương vội vàng lắc đầu, “Ngày hôm nay không phải giao thừa sao, ngày gia đình sum vầy, người trong nhà anh liệu có đồng ý cho anh ăn cơm ở bên ngoài không? Nếu không tiện, hay là anh vẫn nên về sớm thì hơn hơn, đừng để cho mẹ anh suy nghĩ.”

Lâm Kiến Đông tiếp tục lột vỏ tôm, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, anh đã hỏi qua mẹ anh rồi, bà ấy đồng ý rồi anh mới đến. Nhà anh già trẻ lớn bé mười mấy miệng ăn, thiếu một người như anh vẫn có thể sum họp. Nơi này của em nhỏ như vậy, bà Lệ Trân không thể qua đêm ở đây được, bây giờ thời tiết lại lạnh, gần hết năm anh sẽ dẫn bà ấy quay về ngủ.”

Nghe Lâm Kiến Đông nói như vậy, trong tiềm thức Ninh Hương đã thả lỏng hơn. Sau đó cô cũng không lo lắng thêm về chuyện này nữa, cùng Lâm Kiến Đông giúp đỡ nhau nấu nướng làm cơm, hai người làm xong một bàn thức ăn thì gọi Vương Lệ Trân đi vào ăn cơm.

Không gian trong nhà thuyền chật hẹp, ba người chen chúc ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, đều nói tới những chuyện vui vẻ thoải mái, vừa nói chuyện vừa cười đùa một lúc, bầu không khí trong phòng tràn đầy ấm áp.

Ánh lửa trong cây đèn hơi chập chờn bên cửa sổ, phản chiếu hoa văn trang trí trên song cửa xuyên qua cửa sổ, rọi xuống màu đỏ tạo cảm giác vui mừng.

Sau khi ăn xong bữa cơm đêm giao thừa, Ninh Hương lại nhào nặn bột mì và băm một ít thịt làm nhân bánh. Cô cùng với Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông lại vây quanh bàn vừa làm vằn thắn vừa tán gẫu. Một buổi tối trong nhà thuyền đều là tiếng cười, đêm nay khóe miệng Ninh Hương đều không hề hạ xuống.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 277



Đến đêm khuya, nghe thấy xa xa lục tục có tiếng pháo vang, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương lại đỡ Vương Lệ Trân ra khỏi phòng. Ba người lên trên bờ tìm nơi có khoảng trống, chuẩn bị pháo hoa và diêm đốt, tạo lên một tràng pháo vang.

Vương Lệ Trân ngẩng đầu nhìn pháo hoa, trên gương mặt bà ấy tràn đầy nếp nhăn được chiếu sáng bởi pháo hoa đang nổ.

Lúc pháo hoa nổ tung, Lâm Kiến Đông quay đầu nhìn Ninh Hương, lên tiếng nói với cô một câu: “Càng ngày càng sẽ càng tốt .”

Nghe anh nói như thế, Ninh Hương quay đầu nhìn về phía anh, cô nhìn anh nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, nhất định sẽ vậy.”

***

Đốt pháo hoa xong thì coi như đã qua giao thừa.

Lâm Kiến Đông đạp xe đèo Vương Lệ Trân, ở trong bóng đêm vẫy tay với Ninh Hương rồi rời đi.

Ninh Hương nhìn bọn họ biến mất trong bóng đêm, cô quay về đi vào nhà thuyền, khóa kỹ cửa, lại lấy nước nóng trên bếp pha với nước lạnh tắm rửa, sau đó thay quần áo lên giường chui vào trong chăn sưởi ấm.

Dưới ánh đèn, Ninh Hương ngồi giở sách ra xem, nghe bên ngoài xa xa còn có tiếng pháo, trong lòng cô yên lặng tự nhủ một câu —— A Hương, năm mới vui vẻ

***

Lâm Kiến Đông đèo Vương Lệ Trân trở lại thôn Điềm Thuỷ, anh đưa Vương Lệ Trân về nhà an toàn, sau đó mới đạp xe quay về nhà. Vương Lệ Trân bận rộn cả đêm nay nhưng cũng không thấy mệt mỏi, bà ấy thắp ngọn đèn lên chậm rãi tắm rửa.

Lâm Kiến Đông đạp xe về đến nhà, trong nhà những người khác đều đã tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ hết. Chỉ có mẹ anh Trần Xuân Hoa giấc ngủ ngắn, nghe thấy tiếng động anh quay về rót nước tắm rửa, bèn lặng bò dậy từ trên giường, mặc quần áo rồi ra ngoài nhà nhìn anh.

Cậu em thứ tư Lâm Kiến Bình đang nằm trên giường ngủ say như heo, Trần Xuân Hoa hạ thấp giọng xuống hỏi: “A Hương vẫn tốt chứ?”

Lâm Kiến Đông ngồi trên giường, nhìn bà ấy gật đầu: “Tốt lắm ạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Xuân Hoa thở dài: “Nếu như con và Vương Lệ Trân không đến, một mình con bé lẻ loi ăn tết ở trong cái thuyền rách đó, nghĩ thôi cũng cảm thấy quá đáng thương. Cho dù mẹ có lòng tốt, cũng không thể nào dẫn con bé đến nhà chúng ta ăn tết, sợ người khác nói ra nói vào.”

Lâm Kiến Đông hít một hơi, anh nhìn về phía Trần Xuân Hoa, nói: “Không thích hợp, mẹ gọi cô ấy cô ấy cũng sẽ không tới, có bà Lệ Trân ăn tết với cô ấy là đủ rồi. Đã muộn thế này rồi, mẹ mau đi ngủ đi, con cũng ngủ ngay đây.”

Thức đêm chờ sang năm, Trần Xuân Hoa quả thật đã rất mệt, bà ấy ngáp một cái nói với Lâm Kiến Đông: “Được, con cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Bà ấy nói xong bèn quay đầu trở về phòng mình, lên giường đẩy cha Lâm sang bên cạnh, đắp kín chăn đi ngủ.

Lâm Kiến Đông chờ Trần Xuân Hoa đi rồi cũng tắt đèn lên giường, anh nằm bên cạnh Lâm Kiến Bình, ở trong màn đêm khẽ chớp mắt. Có lẽ vì chơi đùa quá muộn, đã quá giờ buồn ngủ, bây giờ tinh thần anh thế nhưng lại vô cùng phấn chấn.

Không ngủ được, trong đầu Lâm Kiến Đông không ngừng nghĩ lại những dáng vẻ của Ninh Hương lúc cười lên trong đêm nay. Tối nay cô thật sự rất vui vẻ, sự vui vẻ ấy xuất phát từ tận đáy lòng,cho dù là lúc làm cơm, làm vằn thắn hay b.ắ.n pháo hoa, cô đều rất vui vẻ.

Tự nhiên anh nhớ lại những phút cô khóc trước khi vui vẻ. Tiếp xúc với Ninh Hương suốt một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ninh Hương rơi nước mắt theo cách đó.

Cô khóc, nhưng thật ra là khóc vì quá khứ của cô.

Kỳ nghỉ đông không dài, rất nhanh đã đến lúc kết thúc.

Đầu tháng ba có tiếng sấm vang, những nơi bị tuyết đóng băng bắt đầu từ từ tan ra, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông trở lại trường học trong làn gió xuân của thời đại mới. Cây liễu bên bờ mọc ra lá mới màu xanh biếc, chiếc thuyền nhỏ lay động trên mặt sông, như đặt mình trong bức tranh liễu rủ mờ sương.

Bởi vì năm ngoái Hội nghị toàn thể lần thứ ba của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI đã tổ chức họp về chính sách mở cửa và cải cách, vì vậy bầu không khí mùa xuân năm nay mang một ý nghĩa tượng trưng hoàn toàn mới. Rất nhiều người dường như cũng thoát khỏi ràng buộc, bắt đầu cuộc sống họ mong muốn.

“Tiểu lưu manh” là trào lưu thịnh hành của mọi người trên đường phố, nơi nào cũng có thể nhìn thấy áo sơ mi hoa và quần ống loe. Tất cả các cô gái đều uốn tóc xoăn như mấy chú chó phốc, bảy, tám năm trước vẫn còn chưa có ai dám chạy theo trào lưu này, bây giờ tất cả mọi người đều thả lỏng tìm những thứ mới mẻ.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhau trở về trường học. Ninh Hương tới ký túc xá dọn dẹp xong giường chiếu, cô vừa mới ngồi xuống thì hai người Trương Phương và Triệu Cúc đã đến. Bọn họ về nhà ăn tết xong cũng chạy theo thời thượng, mái tóc được uốn xoăn bồng bềnh.

Người trong ký túc xá nhìn thấy các cô ấy như vậy, tất cả mọi người đều lập tức tới vây quanh bọn họ, vừa xem vừa đưa tay ra sờ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 278



Cố Tư Tư nhìn tóc của Trương Phương và Triệu cúc xong, cô ấy đưa tay ra vuốt b.í.m tóc của mình, có chút hâm mộ nói: “Lúc đầu tôi cũng muốn uốn tóc như này, tiếc là mẹ tôi lại không đồng ý, nói như vậy nổi trội quá.”

Năm nay là thời điểm tư tưởng cũ và tư tưởng mới va chạm, tuy nói năm ngoái trong Hội nghị đã đưa ra rất nhiều chính sách, nhưng thật ra vẫn còn rất nhiều người có thái độ không thoải mái, tạm thời họ không thể lập tức thoát ra từ trong thời đại trước.

Phải tới khi hoàn cảnh xã hội hoàn toàn thay đổi, gió êm biển lặng, những người đó mới có thể thay đổi theo. Bọn họ không thể làm người mở đường cho xu hướng, càng không dẫn dắt được trào lưu, ngược lại lúc trào lưu bắt đầu nổi lên thì cực kỳ chán ghét.

Như Ninh Hương biết được, một năm qua có mấy người bắt đầu trải thảm trên nền đất bày chuyện làm ăn, dựng quầy bán đồ hàng, mà chuyện này ở trong mắt rất nhiều người đều là những kẻ không làm việc đàng hoàng, chỉ những kẻ du côn mới có thể làm ra những việc không đứng đắn, rất nhiều người đều xem thường bọn họ.

Song khi một số người này kiếm được tiền lời, làm cho khái niệm “gia đình mười vạn” bắt đầu xuất hiện, những người ban đầu xem thường cho rằng chỉ có những loại người du côn mới có thể làm ra chuyện như vậy lại lập tức hâm mộ đến mù quáng, bắt đầu theo chân vào hàng ngũ những người bày quán kiếm tiền trên vỉa hè, tạo nên những năm tám mươi vô cùng đặc sắc.

Nói chung chuyện gì cũng đều có một quá trình, mười năm, hai mươi năm, mỗi một năm đều sẽ khác đi.

Mà Ninh Hương cũng không đi nắm bắt cơ hội mà cô vốn đã biết từ trước, thời gian và sức lực của cô đều có hạn, không làm được nhiều chuyện như vậy, tốt nhất vẫn nên dùng thời gian vào việc nên dùng nhất. Hai chuyện quan trọng là học tập và thêu thùa đã khiến cô bận rộn lắm rồi.

Từ sau khi lên đại học, cô đi theo hai người thầy thêu Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân học kỹ xảo thêu thùa hơn một năm. Qua nửa học kỳ này, tranh thêu chân dung mà cô không chắc chắn nhất cuối cùng cũng đã được hai thầy thêu chấp nhận.

Về việc thêu tranh từ tác phẩm nguyên mẫu, Ninh Hương cũng không hề tạm ngừng việc sáng tạo. Mỗi lần xuất hiện linh cảm từ trong sách vở hoặc trong cuộc sống hàng ngày, cô đều sẽ phác thảo mấy nét bút lên trên cuốn vở, sau đó thu thập tài liệu thật mang đi tìm Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông giúp cô vẽ ra tranh phác thảo, sau đó cô cầm tranh phác thảo làm ra bản thảo, rồi lại tiếp tục thêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên hiện tại những sản phẩm thêu thùa Ninh Hương làm, cô vẫn sẽ giao cho trạm thêu như cũ. Ninh Hương cũng đã từng suy nghĩ qua về việc bản thân tự mua vật liệu về làm, sau đó trực tiếp mang sản phẩm của mình bán cho các thương nhân buôn đồ thêu, như vậy khoản thu nhập sẽ cao hơn một chút.

Hiện nay, các chính sách trong xã hội đã được nới lỏng, chắc chắn không thiếu những người kinh doanh ngành thêu thùa. Những người này đến từ các thành phố lớn như Thân Hải, Bình Thành, Cảng Thành, họ tới Tô Thành mua sản phẩm thêu sau đó lại trở về nâng cao giá thành rồi bán đi.

Nhưng Trạm trưởng Trần đối xử với cô rất tốt, vì thế nên ý tưởng này vừa mới nảy sinh được một lát đã bị Ninh Hương nhanh chóng gạt đi. Thầy thêu Chu Văn Khiết đã từng nói với cô, không nên vội vàng mong chờ công danh lợi lộc quá mức, làm sản phẩm thêu của mình đạt đến trình độ cao nhất mới là vấn đề quan trọng nhất.

Làm nghề thêu này, quan trọng nhất chính là tác phẩm. Nếu không có thật nhiều tác phẩm xuất sắc kéo dài lai lịch và danh tiếng của mình, thì dù có luồn cúi ở những phương diện khác nhiều đến mấy cũng vô ích, đó gọi là lẫn lộn đầu đuôi.

Vì thế trong nửa đầu năm nay khi gió xuân làm tan băng trên mặt đất, Ninh Hương vẫn kiên định dốc sức mài dũa những tác phẩm của mình như cũ. Cô muốn đi trên con đường này cả đời, vì thế trái lại cũng không cần phải vội vàng mấy tháng này.

Vì Ninh Hương đã từng trải qua sự phát triển, cải cách và biến đổi của thời đại, nên trước khi xã hội bắt đầu xuất hiện những thay đổi lớn, cô vẫn như cũ thong dong bình tĩnh không chút hoang mang. Nhưng người khác thì không giống vậy, đặc biệt là những người trẻ tuổi, họ giống như chim được thả ra từ trong lao tù, nghĩ đủ mọi cách để cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ.

Mắt thấy thời tiết đã bắt đầu ấm dần lên, bên ngoài chợ cũng trở nên náo nhiệt hơn. Cuộc sống tràn ngập sức sống và màu sắc rực rỡ sặc sỡ này hơn mười năm trước chưa từng xuất hiện. Những năm tháng màu xám đó, cuối cùng cũng được các sắc màu khác bao trùm lên.

Cố Tư Tư ở trong túc xá đề nghị: “Chủ nhật chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo phố không? Nghe nói bây giờ bên ngoài vô cùng sôi nổi, trên đường hàng quán nhỏ gì cũng có, đúng lúc vừa đi dạo vừa chơi, tôi đã muốn đi dạo một vòng từ lâu rồi.”

Nghe cô ấy nói như thế, Trương Phương là người đầu tiên ngó đầu ra hưởng ứng: “Hay đó hay đó, chúng ta đi dạo ở đâu đây?”

Cố Tư Tư còn chưa lên tiếng, Hồ Nguyệt đã nói: “Đi phố Quan Tiền, đi phố Quan Tiền đi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 279



Thời đại này còn chưa bắt đầu xây dựng thành phố, muốn đi dạo phố mua đồ thì phải đi tới phố Quan Tiền, đó là trung tâm thương mại phồn hoa nhất của Tô Thành, có đủ loại các cửa hàng cũ, cũng có những người bày sạp bán hàng. Những người khác không có ý kiến gì, nhanh chóng gật đầu.

Nếu như ký túc xá có hoạt động tập thể, bình thường Ninh Hương cũng sẽ không từ chối vắng mặt. Ngược lại tần suất cũng không nhiều, thỉnh thoảng cùng mọi người ra ngoài vui chơi thả lỏng một chút cũng tốt, làm việc gì cũng phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.

Sau khi giao hẹn chủ nhật cùng nhau đi ra ngoài dạo phố, mọi người đều vô cùng mong chờ tới chủ nhật. Sau đó vận may của bọn họ cũng rất tốt, giữa những ngày nắng chói chang trong tháng sau, thế nhưng cuối tuần lại là một ngày trời râm mát mẻ, không nóng bức, không ngột ngạt, cũng không mưa.

Nhưng vì để đề phòng, lúc ra khỏi cửa bảy người vẫn cầm theo hai, ba cái ô. Lỡ như trời có mưa thật, mọi người cũng không sợ bị chặn ở bên ngoài không về được phòng.

Trường học cách phố Quan Tiền không xa, bảy người cũng không ngồi xe mà trực tiếp đi bộ tới đó. Đến nơi quả nhiên thấy rất nhiều người bày hàng quán nhỏ, còn có nhiều thanh niên quá khích, mặc áo sơ mi hoa, quần ống loe hò hét với mọi người.

Nhìn thấy những người trẻ tuổi này, mấy người đám Trương Phương đều cười cười rời khỏi. Mặc dù bọn họ đọc sách khiến tư tưởng được mở rộng hơn nhiều, nhưng nhìn thấy loại trang phục kì dị này, nói cho cùng vẫn có chút không thích ứng được, theo bản năng không tiến về phía trước.

Ninh Hương coi như rất bình tĩnh, áo sơ mi hoa, quần ống loe, với kính mắt đã là cái gì, tới những năm chín mươi còn có cắt tóc vừa xù vừa dài đấy, tóc tai làm không khác gì bị nổ tung, tóc vàng, tóc xanh, tóc đỏ, đủ mọi màu sắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đi dạo cùng mấy người bạn trong phòng, cảm nhận hơi thở của thời đại mới. Trong nhà Cố Tư Tư và Hứa Lệ San khá giàu có, bọn họ tiện tay mua đồ nhiều hơn một chút, Ninh Hương cũng bỏ tiền ra mua một hai thứ, nhưng cô không tiêu nhiều tiền.

Sau đó mọi người cứ như vậy vui vẻ đi tới đi lui, lúc Ninh Hương đang quay đầu xem một quầy bán sách, Trương Phương chợt nắm lấy cánh tay cô lung lay mấy cái, kinh ngạc một lúc mới nói với cô: “Ninh Hương Ninh Hương, đó không phải là bạn thân của cô sao?”

Ninh Hương nghe thấy lời của cô ấy thì xoay đầu lại, sau đó theo hướng chỉ của cô ấy nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Lâm Kiến Đông đang đứng phía trước không xa. Trước mặt anh bày sạp hàng bán tạp hoá, trước quầy hàng còn có rất nhiều người đang mua đồ, anh đang thu tiền.

Ninh Hương ngẩn người, Trương Phương vẫn còn lắc lắc cánh tay cô: “Đúng không? Cái người học ngành kiến trúc đó?”

Ninh Hương phục hồi lại tinh thần: “Hình như là vậy.”

Trương Phương thấy vậy bèn kéo Ninh Hương dừng chân lại, nhìn Ninh Hương nói: “Vậy chúng ta có nên tiếp tục đi về phía trước nữa hay không? Nhìn thấy cậu ấy, có thể sẽ rất khó xử đó? Nếu không chúng ta đi sang chỗ khác đi dạo thôi?”

Ninh Hương hiểu rõ ý của Trương Phương, thật ra cô ấy đang suy nghĩ cho Lâm Kiến Đông. Cũng giống như kiếp trước, trong khoảng thời gian này, đa số mọi người đều xem thường những người bày quán ngoài vỉa hè, Trương Phương đang sợ Lâm Kiến Đông khó xử.

Những người khác cũng có suy nghĩ giống Trương Phương, ai cũng làm bộ không thấy rồi nhanh chóng đi tới chỗ khác. Không phải các cô ấy cảm thấy có gì không ổn, thế nhưng mọi người sợ Lâm Kiến Đông lại tự cảm thấy mất mặt, dù sao hiện tại bày sạp bán hàng quả thật sẽ khiến người khác xem thường.

Nói xong, các cô ấy bèn kéo Ninh Hương đi tới chỗ khác dạo chơi.

Mà trong nháy mắt lúc Ninh Hương bị bạn bè lôi đi ấy, đúng lúc Lâm Kiến Đông lơ đãng quay đầu nhìn thấy cô. Anh nhìn Ninh Hương bị bạn cùng phòng của cô kéo đi, nhưng anh cũng không định lên tiếng chào hỏi, lát sau lại quay đầu tiếp tục bán đồ lấy tiền.

Ninh Hương và các bạn cùng phòng ở bên ngoài đi dạo phố cả một buổi chiều, mọi người lại đi tìm nơi ăn uống lập tức ăn cơm tối. Lúc bọn họ trở lại ký túc xá, sắc trời vừa nhập nhoạng tối, mấy người ngồi xuống xoa chân, bóp vai.

Ninh Hương cũng đi dạo phố tới run cả chân, sau khi trở lại cô ngồi xuống ngay bên cạnh bàn học nghỉ ngơi. Ngày hôm nay mọi người đã bàn bạc trước sẽ không tới phòng học tự học, vì vậy nên Ninh Hương thuận tiện lật quyển sách ra xem, lúc không có việc gì cô lại quay đầu sang tán gẫu với bạn cùng phòng.

Cho tới lúc gần chín giờ, cô bưng chậu và khăn mặt lên chuẩn bị đi tắm rửa thì bỗng có người tới gõ cửa, nói dưới lầu có người tới tìm cô. Ninh Hương bèn đặt khăn mặt và chậu rửa mặt xuống, cô đi xuống dưới tầng trước.

Xuống đến dưới thì nhìn thấy Lâm Kiến Đông, cô trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Kiến Đông, hỏi anh: “Làm sao thế?”
 
Back
Top Bottom