Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 600: Chương 600



Hàn Đông Nguyên mở xưởng, Liêu Thịnh một mực bận rộn theo, mỗi môn học đều học qua loa vừa đủ qua.

Trong lòng Mã Đình Đình lo lắng.

Bọn họ sắp tốt nghiệp, rất nhiều người đã định xong chỗ làm việc.

Gia đình của Mã Đình Đình đã tìm cho cô một chỗ làm việc ở Bắc Thành.

Cô ấy học ở đại học sư phạm, lúc này kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, trải qua mười năm quá khứ, trường học đang thiếu giáo viên, chỗ làm việc khá dễ tìm.

Cô ấy tìm Liêu Thịnh bàn bạc.

Liêu Thịnh nói với cô ấy muốn ở lại Quảng Thành, thậm chí sau này có thể phải đến thành phố Thâm.

Bởi vì vốn dĩ anh ấy không có ý định tìm việc.

Anh ấy nói: “Đông Nguyên muốn mở xưởng, anh nhất định sẽ giúp cậu ấy”

Khóe mắt Mã Đình Đình lập tức đỏ lên.

Cô ấy cũng đi theo Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên cùng nhau thành lập xưởng, cùng nhau tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, bao nhiêu năm qua mối quan hệ sâu sắc với nhau, nhưng Liêu Thịnh không nói với cô ấy không cũng bàn bạc với cô ấy đã quyết định một vấn đề lớn như vậy, cô ấy vẫn không thể nói ra những uất ức của mình.

Hơn nữa đi theo Hàn Đông Nguyên, tức là từ bỏ việc làm ổn định... Điều này sẽ khiến cho người ta hoang mang.

Cô ấy nói: “Em thì sao? Liêu Thịnh, em là gì?”

Cô ấy vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi, nói: “Anh muốn theo xưởng trưởng đi mở xưởng, muốn đến vùng đất hoang vu kia, em thì sao? Nếu em trở về Bắc Thành, chúng ta sẽ ra sao? Khi anh nghĩ về tương lai, có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em không?”

Liêu Thịnh im lặng một lúc.

Anh ấy lúc này, đã từng về nông thôn, đã từng bôn ba cùng Hàn Đông Nguyên thành lập xưởng ở nơi xa xăm, đã từng thi tuyển sinh đại học, đã trải qua những năm tháng sinh viên, mặc dù có lúc Liêu Thịnh trông như ăn to nói lớn, cà lơ phất phơ, chuyện gì cũng không chú tâm, nhưng trên thực tế đã không còn là Liêu Thịnh khi vừa về nông thôn.

Anh ấy im lặng một lúc, mới nói: “Đình Đình, những chuyện thường ngày anh đều nhường cho em, cho em quyết định, những chuyện này anh không quan tâm, nhưng con đường sau này của anh muốn đi như thế nào, chuyện này khẳng định anh sẽ tự quyết định, anh tuyệt đối sẽ không thể nào trở về Bắc Thành”

“Em hỏi anh sao không nghĩ đến cảm xúc của em... Anh đương nhiên là có suy nghĩ đến, vì vậy anh tôn trọng chọn lựa của em. Anh không muốn, cũng không thể dỗ dành em trong một việc lớn như vậy, em phải tự suy nghĩ rõ ràng, tự quyết định xem em muốn sống với anh trong cuộc sống có thể không ổn định và sóng gió trong tương lai, hay quay trở lại Bắc Thành để sống một cuộc sống ổn định thuận buồm xuôi gió, đây phải là quyết định của em mới được.”

“Giống như khi anh theo Đông Nguyên mở xưởng, đây cũng là quyết định của mình anh. Anh nghĩ đây là cuộc sống anh muốn, không liên quan đến Đông Nguyên, cuộc sống tương lai tốt, quyết định của anh là đúng, nếu không tốt, cũng là quyết định của mình anh, anh chắc chắn sẽ không hề oán trách về Đông Nguyên, cảm thấy cậu ấy lừa anh.”

Mã Đình Đình nghe thấy liền sững sờ một lúc, ngay sau đó liền phản ứng lại giận dữ mắng to, nói: “Liêu Thịnh, ý của anh là gì? Ý anh là dù sao anh cũng phải ở lại, em thích ở lại hay không, cho dù em ở lại, cũng là do em mặt dày muốn đi theo anh, tương lai sau này không tốt cũng không thể oán trách anh đúng không?”

Cô ấy mắng đến tức giận, nhặt đế lót trên bàn ném vào mặt Liêu Thịnh, cầm túi xách lên xoay người đi ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Thịnh chụp lấy để lót, sờ sờ vào chỗ bị ném trúng, thở dài.

Lời thật lòng thật sự không thể nói một cách tùy tiện.

Mã Đình Đình ra ngoài chạy tới khóc với Trình Ninh, đem lời nói nguyên gốc của Liêu Thịnh nói: “Cậu nói xem con người rốt cuộc có trái tim hay không, tôi không phải không cho anh ấy ở lại, nhưng anh ấy nói trực tiếp với tôi những lời như vậy, khiến tôi cảm thấy anh ấy chưa bao giờ đặt tôi vào trong lòng”

Trình Ninh vỗ cô, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh ấy là vì cậu. Nếu anh ấy là một người đàn ông ích kỷ, sẽ nói vài lời ngọt ngào để dỗ dành cậu, khiến cậu dốc hết lòng cho anh ấy, nhưng cậu cũng biết rằng từ bỏ bài tập tốt nghiệp, từ bỏ việc trở về Bắc Thành, trong mắt nhiều người, là từ bỏ một tương lai ổn định và tốt đẹp, nếu anh ấy chỉ dỗ dành cậu ở bên cạnh anh ấy mới là ích kỷ.”

“Cậu suy nghĩ lại xem, thường ngày anh ấy đối xử tốt với cậu như thế nào, vẫn còn chưa kết hôn, tiền kiếm được đều giao cho cậu, cho nên nếu cậu muốn trở về Bắc Thành, anh ấy sẽ không ngăn cản cậu, sợ làm lỡ tương lai của cậu, khiến cậu hối hận sau này, sinh ra oán hận... Trở về Bắc Thành hay là ở lại, đây thật sự là chuyện lớn, chúng tôi không ai có thể khuyên cậu, thật sự cậu phải tự mình cân nhắc, tự hỏi trái tim của mình rồi quyết định”

Trình Ninh không muốn nói quá nhiều.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 601: Chương 601



Dì Chung và bà nội Hàn nói rất nhiều chuyện trong cuộc sống, cuối cùng cũng đã dỗ được Mã Đình Đình yên ổn.

Nhưng yên ổn là yên ổn, cũng quyết định ở lại, thậm chí còn chủ động nhờ Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh giúp đỡ, nhưng sắc mặt đối với Liêu Thịnh lại không vui vẻ.

Không muốn quan tâm anh ấy!

Liêu Thịnh sờ sờ mũi lại vô cùng vui, nên làm gì thì làm cái đó, khiến Mã Đình Đình càng tức giận!

Những ngày thật bận rộn và náo nhiệt cũng trôi qua

Kỳ nghỉ hè đã qua, trong chớp mắt đã đến kỳ cuối thai kỳ.

Có lẽ mấy năm nay Trình Ninh kiên trì rèn luyện, nền tảng cơ thể tốt, thai kỳ mỗi ngày cũng sẽ tập một số bài tập đơn giản, buổi sáng và tối đều ra ngoài đi dạo, thai kỳ của cô tương đối thoải mái, ngoại trừ ốm nghén trong thời kỳ đầu thật sự khó chịu, đến giai đoạn giữa cũng khá tốt, nhưng đến kỳ cuối thai kỳ, mọi vấn đề cũng đã xuất hiện, ban đêm đi ngủ cảm thấy đau ngực, tức ngực, đôi khi chỉ cảm thấy thở không nổi...

Đến khi cơ thể nặng nề khó có thể nhấc chân lên, có một ngày Trình Ninh cảm thấy từng cơn từng cơn đau chuyển dạ đến, linh cảm rằng đứa trẻ sắp chào đời, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Nửa đêm cô bò dậy, bật đèn, quay đầu đẩy Hàn Đông Nguyên đang ngủ bên cạnh, nói: “Anh, dậy đi, chúng ta đến bệnh viện”

Hàn Đông Nguyên đang ngủ say thì bị đánh thức, nhìn cô mấy giây, lập tức ngồi dậy, hỏi cô: “Có chuyện gì vậy? Con sắp chào đời?”

Trình Ninh chỉ cảm thấy một cơn đau thắt lại ở bụng, khi cơn đau kết thúc thở một hơi, khuôn mặt tái nhợt nói với anh: “Em đoán là vậy.”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh đưa Trình Ninh đến bệnh viện trong đêm.

Tất cả những thứ dùng đi sinh, như quần áo người lớn quần áo em bé tã lót chẳng hạn mấy ngày trước đều đã chuẩn bị xong đặt ở trong xe, Hàn Đông Uyển trực tiếp ôm Trình Ninh ra khỏi nhà lên xe, cũng không có kinh động đến bà nội Hàn và dì Chung.

Dù sao nghe nói sinh con sẽ mất ít nhất bảy tám tiếng, lâu nhất mười mấy tiếng, ngày mai còn bận rộn, không cần phải đánh thức họ vào nửa đêm đi theo để chịu mệt mỏi.

Trình Ninh được đưa vào bệnh viện lúc một giờ sáng, bị dày vò cho đến sáng khi đứa trẻ vẫn chưa chào đời.

Trình Ninh biết rằng sinh con rất đau.

Nhưng không biết rằng đau đến vậy!

Càng về sau, mọi cơn đau chuyển dạ đều cảm thấy như sắp chết.

Lúc đầu cô chịu đựng, chịu đựng không nổi liền khóc lên.

Nhưng bác sĩ phụ sản bảo cô đừng la hét, dạy cô cách dùng sức thế nào, làm sao để khống chế...

Trình Ninh đau đớn đến choáng váng, cảm thấy tinh thần của mình đang run rẩy, làm sao biết được dùng sức như thế nào, cô rưng rưng nước mắt c*n v** c* tay Hàn Đông Nguyên, làn da của Hàn Đông Nguyên thô ráp săn chắc, trước đây Trình Ninh véo đến tự mệt mỏi thì cánh tay mới đau, nhưng bây giờ lại bị cô cắn đến bầm tím vài vết răng.

Mỗi lần thả lỏng một chút, cô cũng buông hàm răng đang cắn Hàn Đông Nguyên, đôi mắt đẫm lệ nói với anh: “Hàn Đông Nguyên, sau này chúng ta không sinh con nữa.

Hàn Đông Nguyên lúc này mồ hôi đầm đìa, hai mắt đỏ hoe, thuở thiếu niên đã đánh nhau bao nhiêu trận, người đàn ông bị gãy tay cũng chưa bao giờ đôi mắt đỏ hoe đến rối loạn nhưng lúc này giọng có chút run rẩy, nói: “Được, chúng ta không sinh nữa”

“Vậy anh có thể khống chế được bản thân sao?”. Trình Ninh lại nói.

Hàn Đông Nguyên: “???”

Anh có chút ngẩn ra.

Bác sĩ và hộ sinh: “Không cần phải vậy!”

Vân Mộng Hạ Vũ

May thay bất kể đau đớn như thế nào sẽ luôn có kết thúc, khi những tia nắng đầu tiên tràn vào phòng bệnh qua cửa sổ, cuối cùng hộ sinh mừng rỡ hô lên: “Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi, đầu của em bé ra ngoài rồi, tiếp tục dùng sức, mẹ tiếp tục dùng sức.”

Trình Ninh: “…”

Cô chỉ cảm thấy choáng váng, cả người không còn một chút sức lực lấy đâu mà dùng?

May mắn lúc này đứa trẻ cũng không chịu thua kém, Trình Ninh sau một cơn đau nhói liền nghe thấy tiếng khóc lớn “Oa, oa, oa”, sau đó có tiếng bác sĩ và hộ sinh nói chuyện, Trình Ninh muốn nhìn đứa trẻ, nhưng cô đã kiệt sức, xoay đầu liền ngất đi, bên cạnh dường như có giọng của Hàn Đông Nguyên gọi cô, nhưng lúc này cô chỉ muốn ngủ đến chết.

Khi Trình Ninh lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng.

Trong phòng bệnh yên tĩnh lạ thường.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu thành những vệt sáng loang lổ trên giường bệnh, trên mặt đất, gió thổi lay rèm. Rõ ràng là bệnh viện, nhưng khi mở mắt ra, cô lại có cảm giác như mình đang sống sót sau tai nạn, có cảm giác thời gian như lắng đọng lại.

Trình Ninh ngơ ngẩn nhìn theo những vệt sáng ấy, sau đó rất nhanh nhớ đến mọi thứ đã xảy ra vào hôm qua, cô ấy đã sinh một đứa bé...

Ánh mắt cô đảo quanh phòng bệnh, cuối cùng dừng lại ở chiếc giường nhỏ bên cạnh. Cô nhìn thấy bên trong có một đứa bé được bọc kín, cơ thể bị che lại nhìn không rõ mắt mũi. Cô cử động muốn nhổm người dậy nhìn xem, nhưng trong người lại có cảm giác khó chịu.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ "Cốc, cốc”

Hàn Đông Nguyên vừa tiến vào thấy Trình Ninh muốn ngồi dậy, liền bước nhanh tới đỡ lấy cô nói: "Đừng cử động, em thấy không thoải mái ở chỗ nào?”

Trình Ninh dựa vào anh ấy hít sâu một hơi nói: "Vẫn ổn, cho em xem đứa bé.”

Em bé là một bé gái da còn nhăn nheo.

Hàn Đông Nguyên ôm đứa bé đến trước mặt Trình Ninh, nói với cô ấy: “Lúc nãy em còn chưa tỉnh dậy, y tá đã bế con qua phòng bên cạnh nhờ người mẹ ở phòng bên đút sữa, bé mới ngủ lại.”

Trình Ninh “Ồ” một tiếng, thò đầu nhìn xem.

Đứa bé đang mặc áo nho nhỏ, đôi chân đều để lộ ra bên ngoài, Hàn Đông Nguyên ôm đứa nhỏ trong tay, toàn bộ chiều cao giống như còn không lớn bằng bàn tay anh. Khuôn mặt nhỏ xíu, hồng hồng, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, đôi mắt nhắm nhìn không ra tới, lông mày nhạt như không có. Đứa bé như vậy, ít nhất lúc này tuyệt không thể gọi là xinh đẹp, nhưng Trình Ninh nhìn đứa bé, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mềm mại, chỉ cảm thấy “Ai da, trên đời này sao lại có một đứa bé đáng yêu như vậy”.

Đứa bé vốn đang ngủ say, đột nhiên bị bế lên, dường như là bị quấy rầy nên không vui, vặn vặn cái đầu nhỏ, chép chép miệng một tiếng.

Tim Trình Ninh cũng run lên theo tiếng chẹp miệng kia.

Cô nhịn không được vươn ngón tay nhỏ chọc chọc khuôn mặt nhỏ, liền thấy đứa bé nhăn nhăn mặt, miệng bẹp bẹp. Ngay lúc Trình Ninh đang luống cuống tay chân, sợ cô khóc thì đứa bé lại đột nhiên mở to đôi mắt. Một lớn một nhỏ nhìn nhau, nhưng đôi mắt to của đứa bé không có tiêu điểm, cô trừng to đôi mắt, sau đó nhanh chóng chuyển sang trợn mắt rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ ngon lành.

Trình Ninh: “???”

Cô ngây người một lát, ngẩng đầu xem Hàn Đông Nguyên, nói: “Mắt đứa bé?”

Hàn Đông Nguyên cười lớn, anh nói: “Bình thường, bác sĩ nói em bé mới sinh đều sẽ như vậy.”

“Đôi mắt đứa bé thật to”

Trình Ninh sau khi nghe nói là bình thường liền nhịn không được cảm thán.

Cô biết làn da của đứa bé luôn thấm đẫm dịch bào thai trong bụng mẹ, làn da nhăn nheo như thế này, vài ngày nữa sẽ dãn ra. Nhưng là đường nét khuôn mặt của bé rất đẹp, không chỗ nào là không đáng yêu. Đặc biệt là cặp mắt to kia, nghe nói em bé mới sinh ra phần da ở mí mắt phần lớn thường chưa phát triển hết, đôi mắt thường sẽ không lớn như vậy.

Cô duỗi tay đón lấy đứa bé, sau đó cùng Hàn Đông Nguyên cười nói, “Có phải rất đẹp hay không? Đứa bé thật đẹp, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Hàn Đông Nguyên “Uhm” một tiếng, nói: “Đúng vậy, giống em khi nhỏ như đúc.”

Trình Ninh ngẩn ngơ, ngẩng đầu không thể hiểu được mà nhìn Hàn Đông Nguyên liếc mắt một cái.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 602: Chương 602



Lúc cô đến Hàn gia đã hai tuổi, cô nào giống như vậy?

Nhưng là biểu tình của anh rất nghiêm túc, thực nghiêm túc.

Điều này cô vẫn là có thể nhìn ra được “Cho nên, anh mới đối xử hung dữ với em sao?”

Trình Ninh nhìn anh, mang theo chút như suy tư cùng bừng tỉnh đại ngộ nói, “Em khi đó có bộ dáng nhăn dúm như vậy, cho nên anh chướng mắt, liền đối xử hung dữ với em ?”

Hàn Đông Nguyên: “….”

Hàn Đông Nguyên quả thực ngây ngốc, một hồi lâu mới nói, “Anh là người trông mặt mà bắt hình dong sao?”

Trình Ninh trêu đùa con gái, lòng tràn đầy vui mừng, nghe được Hàn Đông Nguyên nói như vậy, buồn cười mà “Xuy” một tiếng, lười so đo với anh.

Bất quá ôm trong chốc lát sợ đánh thức con, liền để Hàn Đông Nguyên đặt con lại trên cái giường nhỏ.

Hàn Đông Nguyên cầm trà gạo rang đưa cho Trình Ninh uống, Trình Ninh liếc mắt thấy trên cổ tay anh ấy có vài vết cắn xanh tím liền có chút ngượng ngùng, duỗi tay sờ sờ, hỏi anh: “Đau không?”

Khi đó Hàn Đông Nguyên rất đau lòng.

Cô cắn ở trên tay anh anh vẫn cảm thấy dễ chịu.

Anh nói: “Lần sau cắn mạnh hơn nữa cũng không sao”

Trình Ninh “bốp” một cái đánh vào miệng vết thương của anh, mắng: “Còn lần sau, anh tưởng bở!”

Hàn Đông Nguyên: …. Nói sai lời rồi.

Lúc này cái gì anh cũng không dám nói.

Trình Ninh uống trà gạo rang, ăn một chút cháo bí đỏ, tinh thần hồi phục không ít.

Hai người liền bắt đầu thảo luận tên em bé, tên chính đã sớm nghĩ kỹ rồi, dù là bé trai hay bé gái đều như nhau, gọi là Hàn Tư Doãn. Ý nghĩa là công chính trung thực bình tĩnh, suy nghĩ kỹ trước khi nói. Tên chính mọi người đều không có ý kiến, nhưng nhũ danh thì mọi người ý kiến rất nhiều. Có người nói muốn kêu “A Phúc”, cũng có người nói muốn kêu “Trân Trân”, còn có nhũ danh của bé trai thì càng nhiều, cái gì “Vượng Vượng” “Đậu Tử”, một đống, lúc đó Trình Ninh cùng Hàn Đông Nguyên cũng không có nói là thích cái nào, nhưng thật ra đều cảm thấy cái nào cũng không ổn.

Liền cảm thấy là thôi quên đi, nếu không có tên nào đặc biệt có cảm giác, vậy thì chờ đứa bé sinh ra rồi nói sau, nhũ danh mà, chủ yếu là để dễ gọi, thân thiết yêu thích mới là quan trọng nhất.

Lúc này hai người nhìn con bé liền nhớ tới việc này.

Trình Ninh lại chọc chọc khuôn mặt nhỏ của con bé, nói: “Cứ kêu Tiểu Đoàn Tử đi, ừm, chúng ta nuôi cho thật tốt, nhanh tròn vo lên.”

Hàn Đông Nguyên: ....

Tiểu Đoàn Tử, vậy đi.

Đối với nhũ danh này, trước khi đứa bé được sinh ra, mọi người có rất nhiều ý kiến.

Nhưng từ khi đứa bé sinh ra, Trình Ninh nói nhũ danh của con bé là Đoàn Tử, mọi người nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ, lại là cực kỳ nhất trí tán đồng tán thưởng, cảm thấy tên này rất tốt, vừa mộc mạc vừa gần gũi lại ý nghĩa.

Trình Ninh ở bệnh viện ở ba ngày.

Ở đó quen được vài người mẹ mới sinh con trong mấy ngày qua.

Trong đó một người là người mẹ đã đút sữa cho cho Tiểu Đoàn Tử.

Người mẹ kia đã sinh lần thứ ba, đương nhiên, lúc này đã có kế hoạch hoá gia đình, người mẹ này có thể sinh đến lần thứ ba là bởi vì cô ấy vốn không phải là dân địa phương ở Quảng Thành. Cô ấy là người ở thành phố Thâm kế bên Quảng Thành, cùng với chồng ở thành phố Thâm làm đầu tư nhà máy, vừa lúc ở Quảng Thành bên này xem xét thị trường, kết quả bỗng dưng sắp sinh, liền trực tiếp đến bệnh viện bên này sinh con.

Cô sinh ba đứa, hai đứa trước đều là con trai, vốn hi vọng lần này sẽ là bé gái, ai ngờ lại là bé trai, cho nên nhìn đến Đoàn Tử liền phá lệ yêu thích.

Trình Ninh mấy ngày hôm trước không đủ sữa, đều là người mẹ này tên là Trang Minh Quân giúp đỡ đút Đoàn Tử uống sữa.

Lúc này tính tình mọi người đa số đều mộc mạc thiện lương.

Cũng thực trùng hợp, trong viện còn có một người mà Hàn Đông Nguyên quen biết với chồng của - Xưởng trưởng nhà máy xây dựng.

Hàn Đông Nguyên ở thành phố Thâm mua đất làm xưởng, lúc này nhà máy đã bắt đầu hoạt động. Khi mới xây dựng nhà máy, anh tìm thấy một nhà máy xây dựng do một người địa phương thành lập. Từ đó cũng quen biết với người xưởng trưởng này.

Vị này họ Lạc, cũng là người rất nhiệt tình, cô cũng rất thích Đoàn Tử, nhận thấy Hàn Đông Nguyên đối với Trình Ninh săn sóc tỉ mỉ, lén cùng Trình Ninh rất nhiều lần nói là mối quan hệ của hai người thật tốt.

Khi đã quen hơn, cô ấy liền vừa trêu đùa Đoàn Tử vừa cùng Trình Ninh nói: “Tiểu Đoàn Tử lớn lên thật đúng là đáng yêu a, tôi chưa bao giờ thấy đứa bé nào xinh đẹp như vậy. Nhưng cô và chồng của cô đều rất đẹp, đứa bé này kiểu gì sau này cũng sẽ rất ưa nhìn.

Qua hai ngày, Đoàn Tử đã lớn hơn một chút, không còn là bộ dáng nhăn nhúm như lúc vừa mới sinh, làn da tuy rằng chưa thể gọi là đầy đặn, nhưng đã trắng nõn lên, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, đôi mắt to thập phần linh động.

Bất quá chị Lạc liền nói tiếp: “Đáng tiếc là một bé gái, nhưng mà Tiểu Trình cô còn nhỏ tuổi, chờ sau này lại sinh nữa, chỉ là kế hoạch hoá gia đình này có chút phiền toái. Có điều, hai người rời xa quê hương, đến lúc đó cứ gửi Đoàn Tử về nhà, ở chỗ kia lại sinh một đứa. Mà Tiểu Trình cô có công việc không? Nếu như có thì phiền phức rồi, nhưng mà không sao, đợi khi cô sinh tiếp thì tìm tôi, tôi giúp cô nghĩ cách”

Trình Ninh: …..

Vân Mộng Hạ Vũ

Bất quá Trình Ninh cũng biết chị Lạc này không có ác ý, cũng không để ý, chỉ là cười nói, “Tôi cùng với chồng thương lượng rồi, chỉ cần mình Đoàn Tử là đủ rồi.”

Chị Lạc “A” một tiếng, nói: “Cô tin anh ấy à, tôi nghe chồng tôi nói, chồng cô rất có bản lĩnh, tương lai sau này sự nghiệp khẳng định càng làm càng lớn, đến lúc đó nhất định sẽ cần một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp, cô đừng tin. Hiện tại anh ta sủng cô, chỉ cần nói gì thì đều đồng ý, chờ tương lai cô tuổi lớn, anh ta nếu ở bên ngoài tìm được người trẻ tuổi hơn, còn nói là do cô sai, là cô chưa sinh được cho anh ta một bé trai”

Cô ấy vừa nói vừa nhìn về phía Trang Minh Quân vẫn luôn ở bên cạnh đút sữa không có ra tiếng, nói: “Cô Trang, cô nói có phải hay không? Chúng ta lúc này vừa mới cải cách mở cửa, chuyện này mới xuất hiện, không nhiều lắm, cô ở Cảng Thành bên kia, nhìn quen thấy nhiều chuyện như thế này đúng không? Ai da, tôi nghe nói a, người bên kia còn cưới tới mấy bà vợ kìa”

Trang Minh Quân vừa đút sữa xong, dọn dẹp một chút, duỗi tay nhéo nhéo mặt con trai mình, mới kéo rèm vải ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị Lạc lại nhìn xem Trình Ninh, cười nói: "Có một chút, nhưng vấn đề này không bao giờ có thể suy đoán bừa. Tùy mỗi người. Điều quan trọng nhất là phải tỉnh táo. Cuộc sống nằm trong tay chính mình, hai người nếu không bên cạnh nhau nữa thì vẫn có thể sống tốt như thường, thế là được rồi. Nếu một người đàn ông không đủ tốt, dù có con trai, có tiền cũng vẫn có thể tìm được người thứ hai hoặc thứ ba, kỳ thực điều này không liên quan gì đến tiền bạc.”

Chị Lạc cảm thấy Trang Minh Quân này nói một tràng cũng chưa nói đến trọng điểm.

Có điều Trang Minh Quân tiếp theo liền cười nói, “Tiểu Trình, nếu là tương lai cô cùng chồng li hôn, liền tới tìm tôi, cô không phải muốn mở văn phòng thiết kế làm việc sao? Tôi có thể đầu tư, chúng ta cùng nhau mở.”

Hàn Đông Nguyên vừa vặn đẩy cửa tiến vào liền nghe thấy câu này: “...”

Trình Ninh nhìn thấy vẻ mặt đen khó hiểu của Hàn Đông Nguyên, buồn cười nhưng không thể giải thích được, cô quay đầu cười với Trang Minh Quân: “Được, cảm ơn cô. Nếu tôi không muốn ở cùng chồng thì tôi sẽ đi tìm cô.”

Trang Minh Quân cười tủm tỉm.

Hàn Đông Nguyên hoàn toàn đen mặt.

Cho nên, các cô rốt cuộc là đang bàn về chuyện gì vậy?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 603: Chương 603



Trình Ninh cũng chỉ nói giỡn vậy thôi, đối với lời của chị Lạc không hề để trong lòng.

Bởi vì cô biết rất rõ, kiếp trước anh còn không có cô và Đoàn Tử, sự nghiệp làm lớn như thế, cả đời cũng không đi tìm người khác sinh đứa con trai kế thừa gia sản, đời này đã có cô cùng Đoàn Tử thì sao lại có thể?

Nhưng mà, nghĩ đến đây thì có chút tò mò, cô đột nhiên trọng sinh trở về, khi đó anh còn chưa có chết, không biết những gia sản đó của anh xử lý như thế nào?

Hàn Đồng Nguyên đến để đón Trình Ninh về nhà.

Trang Minh Quân tặng Tiểu Đoàn Tử mấy bộ quần áo nho nhỏ, ngay cả đứa con lớn mới sáu tuổi của Trang Minh Quân là Chung Tấn Kiều cũng tặng quà cho Tiểu Đoàn Tử, là một con búp bê da trông be bé hệt như Tiểu Đoàn Tử, chọc cho Trang Minh Quân ở bên cạnh cười suốt, cô nói với Trình Ninh: “Bình thường Tấn Kiều nhà chúng tôi thích nhất là giả vờ làm người lớn, có mấy khi chơi với thứ như búp bê này đâu. Đây là lần đầu tiên nó tặng quà là búp bê đấy.”

Chung Tấn Kiều còn bé, nhưng rất thích giả điệu bộ như người lớn.

Nhưng mà nhóc ấy rất đẹp trai, mặc bộ tây trang nhỏ, không quá đáng yêu nhưng lại có nét riêng, Trình Ninh rất thích nhóc ấy, cứ luôn miệng khen mãi.

Trang Minh Quân cho Trình Ninh số điện thoại và địa chỉ ở thành phố Thâm và Cảnh Thành cho cô, cũng muốn địa chỉ nhà của Trình Ninh, nói có rảnh sẽ dẫn con mình sang đó chơi.

Trên đường trở về, Trình Ninh ôm Tiểu Đoàn Tử, nói chuyện với Hàn Đồng Nguyên: “Anh ơi, chúng ta có nên lắp thêm cái điện thoại không? Lắp thêm điện thoại có vẻ tiện hơn nhiều, bên trường học có chuyện gì có thể thông báo thẳng đến chúng ta, chuyện làm ăn buôn bán của anh cũng thuận tiện hơn, ừm, nhưng mà hơi đắt, trở về tính lại đã.”

Thời này, chuyện lắp đặt điện thoại rất tốn kém, phí lắp đặt thôi đã lên đến cả ngàn đồng. Gia đình tư nhân không được hoàn trả chi phí công việc, bình thường cũng không ai tự mình bỏ tiền ra lắp điện thoại cả.

“Lắp điện thoại, đương nhiên là phải lắp rồi”

Thật ra Hàn Đồng Nguyên đã sớm dự tính trong lòng rồi, bằng không, lâu lâu anh lại chạy sang bên chỗ thành phố Thâm, hai ba hôm mới về, không liên lạc được thì người trong nhà sẽ lo lắng.

Anh nói: "Anh đã tải đơn đăng ký rồi, nộp lên xong thì chờ một khoảng thời gian là sẽ được duyệt.”

Trình Ninh cười, cúi đầu ôm con gái, nói: “Tiểu Đoàn Tử, ba của con thương con lắm nha, con xem đi, con vừa mới sinh thì ba con đã mua cho con một cái điện thoại rồi.”

Chuyện này liên quan gì đến con gái đâu?

Nhưng mà anh lại nghĩ đến mây lời mà Trang Minh Quân nói với Trình Ninh khi còn ở trong phòng bệnh, thế là thuận miệng nói: “Lúc nãy em với mọi người nói gì thế? Chị Trang kia nhắc chuyện mở phòng làm việc gì đó, ý là sao?”

Trình Ninh nghe được câu hỏi của anh thì ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười tủm tỉm, nói: “Chị Lạc nói với em, bảo em sau này nên sinh đứa con trai, nói cách khác, sau này nếu chuyện buôn bán của anh lớn hơn, em lại không sinh được con trai, thì anh sẽ ở bên ngoài lêu lổng, tìm mấy cô gái trẻ sinh đứa con trai kế thừa gia nghiệp.”

Hàn Đồng Nguyên: “Nói linh ta linh tinh gì thế này?” Anh tức giận cau mày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nói tiếp: “Lại nói, đàn ông nếu thật sự muốn ra ngoài tìm cô gái trẻ đẹp, thì có liên quan gì đến chuyện sinh con trai hay không đâu. Dù sao hết tình cảm thì chia tay thôi, mạnh ai nấy sống cuộc sống riêng. Nếu như em với anh tách ra, em muốn tự mở phòng làm việc riêng của mình thì có thể tìm các chị, họ đầu tư, bọn em cùng nhau mở phòng làm việc riêng”

Còn chưa đợi Hàn Đông Nguyên thổ lộ tâm tình gì đó, Trình Ninh đã cười tủm tỉm, nói tiếp: “Thật ra em không có nói với chị ấy, em có mở phòng làm việc hay không, chẳng gì liên quan đến anh cả, chờ tốt nghiệp xong, chúng ta dẫn Đoàn Tử đến thành phố Thâm một chuyến, mua một căn nhà ở bên đó, chờ dọn qua xong thì mở phòng làm việc ở đó. Thật ra phòng làm việc của em cũng không cần chị ấy đầu tư, em có thể thiết kế đồ đạc này kia cho nhà máy, anh đừng có quỵt tiền phí thiết kế cho em, bây giờ không giống trước kia, em không có thiết kế miễn phí cho các anh đâu.”

Hàn Đông Nguyên: “….”

Tiền trong nhà máy không phải đều do em quản lý à?

Nhưng mà cô đã nói như thế, đương nhiên phải tính rõ ràng, thế là anh nói: “Không quỵt của em đâu.

Nhưng mà Hàn Đông Nguyên không tha chuyện lúc nãy, anh nói đệm thêm một câu: "Đừng nghe người khác nói linh ta linh tinh, trên đời này có hơn một nửa là đàn ông rồi, anh chẳng thấy con trai có chỗ nào quý giá cả.”

Trình Ninh: “….”

Trình Ninh không khỏi bật cười, lý luận này cũng không sai.

Nhưng mà cô vẫn nhịn không được hỏi anh: “Vậy anh nói xem, nếu sau này anh kiếm lời được rất nhiều rất nhiều tiền, như mấy nhà tư bản lớn ở nước ngoài ấy, thì phải xài tiền thế nào đây?”

“Đương nhiên là cho em và Đoàn Tử tiêu rồi.

Dừng một chút, anh bổ sung: "Chẳng lẽ em chê quá nhiều tiền?”

Trình Ninh đương nhiên sẽ không ngại mình nhiều tiền.

Tiền nhiều có thể làm rất nhiều chuyện.

Nhưng mà khi nghe anh nói “Đương nhiên là để em và Đoàn Tử tiêu rồi”, cô bỗng nhưng cảm thấy thật kỳ lạ, vành mắt đỏ ửng lên.

Vậy kiếp trước không có cô và Đoàn Tử, anh có nhiều tiền như thế, có phải vẫn rất tịch mịch hay không?

Bởi vì đã chào hỏi trước nên lần này chỉ có mình Hàn Đồng Nguyên đi bệnh viện đón Trình Ninh về nhà.

Trình Ninh nghĩ trong nhà có bà Hàn lại có dì Chung, trở về nhật định sẽ ấm áp lại náo nhiệt.

Nhưng cô không nghĩ tới lại náo nhiệt như vậy. Cô vừa mới bước vào cửa nhà thì đã bị dọa sợ tới mức lùi về sau một bước, suýt nữa đã lao đao ngả xuống bậc thang. Trình Ninh nhìn nhìn, quả thực hoài nghi có phải mình đi nhầm rồi hay không.

Cũng may là Hàn Đồng Nguyên ôm con.

Bởi vì thật sự có quá nhiều người.

Ngoại trừ bà Hàn, dì Chung, bên phía Bắc Thành có rất nhiều người đến đây. Có Hàn Kỳ Sơn, Trình Tố Nhã, ngay cả Hàn Nhất Mai và Phí Tự cũng đến, còn mang theo con trai của họ là Hổ Đầu. Không chỉ thế, còn có Tiêu Lan, Lương Ngộ Nông, Lương Hằng Châu và cả Lý Tú Nga, bởi thế Trình Ninh mới giật mình. Liếc mắt một cái, trong phòng khách toàn người là người.

Hơn nữa phòng khách cũng được trang trí xinh đẹp rực rỡ, đượm mùi vui mừng, chỗ nào cũng có đồ dùng trẻ em.

Này?

“Ninh Ninh”

Trình Tố Nhã đi lên đó, bà ấy duỗi tay đỡ Trình Ninh, lại ngó bé con vừa sinh một chút, sau đó thì đỡ Trình Ninh đang mờ mịt ngồi xuống sô pha, giải thích cho cô nghe: “Hôm qua bọn cô đến đây rồi, nhưng mà hai hôm trước con vừa sinh xong, bác sĩ nói trong thời gian đó đừng tiếp xúc quá nhiều với người ngoài, nhất là bọn cô vừa ngồi xe lửa đến, có khả năng mang theo rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, cho nên không đến bệnh viện thăm con ngay. Bà nội của con nói mọi người đều muốn xem bé con, chi bằng hôm nay tụ tập lại.”

"Con có muốn lên lầu nằm nghỉ một chút hay không, bọn cô sẽ nhìn bé con trước?”

Trình Ninh lắc đầu. Đã nghỉ ngơi bốn ngày, tinh thần của cô tốt hơn nhiều rồi.

Cô nói: “Không có việc gì, mọi người cứ xem bé con đi, con ngồi trên sô pha nghỉ một chốc.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 604: Chương 604



Sau đó mọi người quả nhiên không quấy rầy Trình Ninh, ai cũng vây quanh cái giường nhỏ của Tiểu Đoàn Tử, mồm năm miệng mười nói chuyện.

Nhưng mà bé cưng còn nhỏ xíu, mọi người đều giữ chút khoảng cách, cũng không có niết cái gương mặt bé xíu của nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Đoàn Tử đã sinh ra được mất ngày, bây giờ không còn dáng vẻ nhăn nhúm như ban đầu nữa. Bé cưng nho nhỏ có một chút, tuy rằng trên tay toàn là da lột, vừa gầy lại vừa nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng đến gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khiến người gặp người thích của em bé.

Con trai của Hàn Nhất Mai là Hổ Đầu, năm nay 4 tuổi.

Bé con đương nhiên sẽ thích bé con rồi.

Chỉ là mới bốn tuổi, nhóc con này không biết ra tay nặng nhẹ thế nào, nó thấy em bé đáng yêu thì dùng tay chọc chọc, còn chưa đợi người khác can ngăn thì Hàn Nhất Mai đã xách thằng nhóc sang một bên, nói: “Không phải đã nói với con rồi hay sao? Em gái còn nhỏ, con muốn chơi với em gái thì phải nhẹ nhàng một chút. Mạnh tay mạnh chân như thế thì cút sang một bên cho mẹ.”

Chắc là Hổ Đầu đã quen bị mẹ nó mắng rồi, hét lên: “Con không dùng sức, không dùng sức mà”. Sau đó lại mon men đến gần.

Hàn Đồng Nguyên duỗi tay nắm phía sau gáy của thằng bé, xách nó về phía trước, nói: “Lại đây, kiềm chế một chút, chú cũng không dùng sức, con có thấy đau hay không? Con không dùng sức, nhưng mà em gái cũng cảm nhận được sự đau đớn khó chịu như con bây giờ, cho nên, cẩn thận một chút”

Hổ Đầu lập tức ngoan ngoãn lại.

Hàn Nhất Mai “Hừ” một tiếng.

Con trai chắc nịch, ba nó thì không quản được, chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này, kết quả đều cô ấy ra mặt làm “người xấu”. Nhưng mà la nhiều thì cũng thế thôi, thằng oắt con này có nghe đâu, khiến cho Hàn Nhất Mai sầu muốn chết, ngày nào bảo nó đánh răng rửa mặt cũng hệt như đi đánh trận, không la không mắng thì không được.

Nhưng mà bây giờ con trai cô ấy ở trước mặt Hàn Đồng Nguyên thì thành thành thật thật hẳn, cô ấy nhìn con mình nhẹ nhàng sờ sờ Tiểu Đoàn Tử, trong lòng bỗng sinh ra một ý nghĩ, nói: “Đông Nguyên, không bằng để nó theo em một khoảng thời gian đi, để em dạy nó nề nếp?”

Người trong phòng ai cũng quay đầu lại nhìn.

Yên lặng không một tiếng động.

Phí Tự ho nhẹ hai tiếng, đang định tùy tiện nói hai câu cho qua thì bà Hàn đột nhiên bật cười, nói: “Nhất Mai à, con có nhớ lúc trước con hai ngày ba bữa bị Đông Nguyên chọc cho tức đến dậm chân không? Giờ con bảo Hổ Đầu đi theo Đông Nguyên học nề nếp? Con nói thật à? Ai nha, lại nói, trước kia con đối xử với Ninh Ninh thế nào, con của mình mà còn không quản nổi, lại nhờ người ta dạy bảo, sao lại không biết xấu hổ đến độ nói mấy ra mấy lời này cơ chứ?”

Hàn Nhất Mai: “….”

Toàn là chuyện xưa ơi là xưa, sao cứ nhắc mãi thế?

Hơn nữa cô ấy cũng có muốn để Trình Ninh chăm con cho mình đâu, cô muốn Hàn Đông Nguyên quản lý nó một chút thôi mà... Ai, thôi bỏ đi.

Cô ấy bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu Hổ Đầu, nói với bà nội của mình: “Nội à, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi, con nhất định sẽ nhớ mãi trong lòng mà, nội sao có thể bất công thế chứ, rõ ràng con mới là cháu gái của nội bà sao lúc nào nội cũng thiên vị Ninh Ninh thế? Hơn nữa nội nói xem, Hổ Đầu cũng là cháu cố ruột của nội đấy.”

Lời này khiến mọi người đều bật cười.

Bà Hàn cười nói: “Con sao mà lại nói thế được? Bà nội trước giờ đều giúp lý chứ không giúp thân.”

Hàn Nhất Mai quen tính mà liếc nhìn bà Hàn một cái.

Bà bất công ra mặt thế kia mà còn bảo là giúp lý không giúp thân?

Nhưng mà đến cô ấy cũng thấy Tiểu Đoàn Tử đáng yêu, trắng nõn một cục tròn tròn như tuyết, ai nha, thật đúng là đáng yêu, ngẫm lại năm đó bà nội quản mình với thằng ba, hai đứa chắc nịch lại còn ngang, giờ lại nhìn Tiểu Đoàn Tử trắng nõn, nếu là cô ấy, cô ấy cũng thiên vị thôi!
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 605: Chương 605



Vì nhà họ Tiêu và nhà họ Ngô đã nhiều lần khóc lóc với nhà họ Lương, để cầu xin Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông giúp bọn họ nhanh chóng giải quyết thủ tục hoàn trả tài sản, nhưng kết quả lại bị Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông từ chối, đồng thời vì chuyện Lương Niệm luôn giúp đỡ nhà họ Tiêu và nhà họ Ngô, nó đã khiến cho Tiêu Lan cảm thấy chán ngán cô ấy, cho nên liền bảo cô ấy đến sống ở đoàn văn công, và thế là Lương Niệm luôn sống ở đoàn văn công.

Tiêu Lan yêu cầu cô ấy suy nghĩ thật kỹ.

Nếu cô ấy chọn họ Lương, thì không được dính líu đến chuyện của nhà Tiêu và nhà họ Ngô nữa, nhưng điều này chẳng khác nào xúc phạm đến nhà họ Tiêu và nhà họ Ngô.

Họ Ngô từng là nhà tư bản lớn, cho nên sau khi sửa lại án sai, thì trong nhà có thể có rất nhiều tài sản trước đây được cất giữ, hơn nữa nhà họ Ngô lại có nhiều họ hàng sống ở nước ngoài, thế nên cô ấy có thể lựa chọn ra nước ngoài, nhưng nếu cô ấy chọn họ Lương, thì cô ấy sẽ không có được bất cứ thứ gì cả.

Và với họ Lương, cô ấy có thể có xuất thân tốt. Có thể gả vào một gia đình tốt. Nhưng lại không được chia tài sản gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lương Niệm cảm thấy vô cùng uất ức.

Cô ấy không hiểu tại sao mình lại không thể có tất cả những thứ này cùng một lúc, chỉ cần ba nuôi cô ấy giúp lấy lại nhà của nhà họ Tiêu và nhà họ Ngô, thì chẳng phải mọi người đều vui vẻ sao?

Tại sao hiện tại phải làm mọi chuyện thành ra như thế này kia chứ?

Kế tiếp khi cô ấy ở đoàn văn công, thì lại được nghe hết tin tức bùng nổ này đến tin tức khác.

Là mẹ cô ấy và chị cả Ngô Huyên đã đến tìm cô ấy, và thế là cô ấy đã cùng chỉ cả Ngô Huyên nói chuyện.

Thì ra mẹ ruột và cậu ruột của cô ấy hoàn toàn không phải là ruột thịt của nhà họ Tiêu.

Mẹ ruột của cô ấy thực ra là con của bà Phương, điều này cũng có nghĩa là cô ấy thực ra là cháu ngoại của bà Phương.

Khi sự việc bị bại lộ, thì cả bà ngoại cô ấy cùng với bà Phương đều chịu đã kích, cho nên bọn họ đã vào bệnh viện tâm thần.

Sau đó còn có một tin tức khác, hóa ra giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai và bất động sản của nhà họ Ngô và nhà họ Tiêu đều đã rơi vào tay chồng của Trình Ninh, trong đó ngôi nhà của nhà họ Ngô đã được Trình Ninh tặng lại cho Cục hàng hải để làm viện bảo tàng, còn nhà của nhà họ Ngô thì đã bị cô bán lại cho Lương Hằng Châu mất rồi, bản thân cô thì tự mình đi mua một ngôi biệt thự khác trên đường Ngân Than.

Lương Niệm nghe được tin này thì liền ngồi phịch xuống ghế trong ký túc xá.

Từng cái từng cái tác động quả thực quá lớn, điều này khiến cô ấy một chút cũng không thể tiếp nhận được.

Mẹ ruột của cô ấy là Tiêu Đan liền nói: “Niệm Niệm, con vẫn còn ở đoàn văn công này để làm gì nữa? Bà ấy đã nuôi nấng con hơn hai mươi mấy năm rồi, bà ấy nuôi con từ nhỏ tới lớn, cho nên tình cảm của bà ấy đối với con tuyệt đối không thua gì Trình Ninh, nhưng lần này, chúng ta chắc chắn đã trúng kế của Hàn Đông Nguyên mất rồi, người đàn ông này...”

Khi nói đến lời này thì bà ta cũng đang nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Bà ta hiểu rõ Tiêu Lan, cho nên bà ta biết bà ấy chắc chắn sẽ không thể làm ra loại chuyện này, thế nên sau khi nghĩ đi nghĩ lại, thì bà ta liền cho rằng chuyện này là do Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh làm ra.

Sau khi vạch trần thân thế của bọn họ, và vạch trần chuyện của bà Phương cùng với bà cụ nhà họ Tiêu đã làm ra, thì nó đã cắt đứt tình cảm cũng như sự quan tâm của Tiêu Lan đối với nhà họ Tiêu và đối với bà ta mất rồi. Tức nhất là toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu cuối cùng lại rơi vào tay của vợ chồng Trình Ninh này.

Bà ta hít một hơi thật sâu, sau đó liền nói với Lương Niệm rằng: “Niệm Niệm, con quay về đi, quay về mà khóc với bà ấy, vì chí ít con cũng là đứa con gái được chính tay bà ấy nuôi lớn, cho nên Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên sẽ không thể tính kế với con như vậy.......Những thứ đó, và mọi thứ của nhà họ Tiêu về căn bản chắc chắn sẽ là của con.”

Đầu của Lương Niệm như muốn nổ tung.

Cô ấy liền quay sang mẹ ruột của mình mà nói: "Những thứ đó, bọn họ vẫn còn có thứ gì sao? Nhà thì chúng ta cũng không thể quay về được nữa rồi”

Tiêu Đan sắc mặt trầm xuống. Bà ta rất tức giận.

Bởi vì Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không chỉ âm mưu hại nhà họ Tiêu, mà đồng thời còn âm mưu hại nhà họ Ngô.

Cho dù bọn họ cảm thấy mọi thứ của nhà họ Tiêu đều thuộc về bọn họ, nhưng bọn họ với nhà họ Ngô là có quan hệ gì chứ?

Bà ta đang nhìn chằm chằm vào Lương Niệm, hơn nữa còn đột nhiên đưa tay ra tát vào mặt cô một cái “chát”.

Cú đánh quá mạnh, cho nên nó đã khiến cho làn da mềm mại của Lương Niệm, ngay lập tức xuất hiện dấu tay màu đỏ tươi.

"Dì cả!”

"Mẹ!”

Lương Niệm hét lên một tiếng đau đớn, sau đó cô ấy còn không ngừng hoảng loạn.

Ngô Huyên cũng kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.

“Em đã chịu một cái tát này rồi hay là chúng ta quay về để dò la tin tức đi.”

Tiêu Đan với sắc mặt lạnh lùng, liền nói: “Năm đó cậu hai con là con trai cưng của ông ngoại con, còn Tiêu Lan lại là đứa con duy nhất của cậu hai con, cho nên mẹ luôn nghi ngờ ông ngoại của con đã cho bà ấy giữ thứ gì đó, thế nên mới một lòng một dạ gả bà ấy đi xa như thế, Niệm Niệm, con ở nhà họ Lương đến lớn như vậy rồi, cũng đã hiếu thảo với bọn họ nhiều năm như thế rồi, hơn nửa cũng là một người con gái xinh đẹp thông minh được Tiêu Lan nuôi dưỡng, lẽ nào cuối cùng con lại cam tâm mất hết tất cả về tay của Trình Ninh hay sao? Mặc kệ là như thế nào, khóc cũng được van xin cũng được, con nhất định phải ở lại Lương gia, cho dù chỉ để gây phiền toái cho Trình Ninh cũng được!”

Tiêu Đan thật sự không nuốt nổi hơi thở này.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 606: Chương 606



Lương Niệm bàng hoàng mà trở về nhà họ Lương.

Tiêu Lan cũng bị sốc khi nhìn thấy vết tát trên mặt cô ấy

Suy cho cùng cô ấy cũng là đứa trẻ do chính tay bà ấy nuôi lớn.

Chỉ là tình cảm của bà ấy dành cho cô ấy có lẽ sẽ không thay đổi nếu cô ấy chỉ là một đứa con nuôi thuần túy, nhưng trong đó lại có quá nhiều sự âm mưu và tính toán, vì lợi ích của bọn họ, mà số phận của bà ấy và con gái bà ấy đều nằm trong lòng bàn tay của bọn họ để bọn họ mặc tình mà vo tròn nặn dẹp, ngoài ra còn vì tiền đồ của con bọn họ, mà hận không thể làm cho con của bà ấy c.h.ế.t đi.

Vào lúc này bà ấy đối với Lương Niệm, vẫn còn có thể sinh ra được bao nhiêu tình cảm yêu thương và dịu dàng như thế nữa đây?

"Cái tát trên mặt là sao vậy?” Lương Ngộ Nông với vẻ mặt trịnh trọng, liền hỏi.

"Dì cả….”

Vẻ mặt của Lương Niệm đang tràn đầy vẻ chán nản, hơn nữa còn hồn bay phách lạc mà nói.

Sau đó nước mắt liền lại rơi xuống, kiếp tiếp cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Lan, mà nói: "Mẹ, con nên làm gì ạ? Mẹ, mẹ nói cho con biết, con nên làm gì ạ? Mẹ, mẹ không cần con nữa sao? Mẹ đã chính tay nuôi con từ nhỏ tới lớn, những chuyện đó, con cái gì cũng không biết, con khi đó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, và con được chính mẹ nuôi dưỡng mà!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Tiêu Lan nhìn thấy Lương Niệm vừa khóc vừa nói, thì cảm xúc vốn phức tạp và kinh ngạc của bà ấy liền đột nhiên bình tĩnh lại.

Bà ấy ngồi xuống, mà hỏi Lương Niệm, rồi nói: "Niệm Niệm, vậy con hy vọng mẹ sẽ làm thế nào đây hả? Con cũng đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi mà, vậy con hy vọng mẹ sẽ làm thế nào đây hả? Hãy suy nghĩ kỹ, rồi từ từ nói”

Giọng nói của bà ấy vẫn luôn lạnh lùng và nhẹ nhàng.

Điều này khiến Lương Niệm ảo tưởng rằng, cô ấy vẫn là người được mẹ yêu thương nhiều nhất, và cô ấy còn nghĩ nếu cô ấy yêu cầu bất cứ điều gì thì đều sẽ được mẹ thỏa mãn và chiều chuộng.

Cô ấy nói: "Mẹ ơi, chúng ta thực sự không thể trở lại như trước đây sao ạ? Tất cả những chuyện xấu xa đều có nguyên do của nó, và những chuyện xấu đó đều do bà mụ Phương làm ra, ngay cả bà ngoại, bà ta cũng đã bị bà mụ Phương dùng thuốc làm cho bị ảnh hưởng mất rồi...... Mẹ ơi, những chuyện này tất cả đều không liên quan gì đến con và dì cả, chúng ta thực sự không thể trở lại như trước đây sao ạ?”

"Trở lại trước đây sao?”

Tiêu Lan hỏi cô ấy: "Làm sao có thể trở lại như trước đây? Con muốn mẹ làm như thế nào?”

Lương Niệm liền sửng sốt, cô ấy muốn Tiểu Lan làm như thế nào?

Cô ấy liền cắn môi.

Tiêu Lan nhìn thấy cô ấy đang ngập ngừng nhưng lại không nói nên lời, thì liền lên tiếng thay cô ấy, và nói: “Con hy vọng mẹ có thể giống như trước đây, luôn chăm sóc nhà họ Tiêu và chăm sóc mẹ ruột của con như người một nhà, nếu họ muốn ăn, thì sẽ tặng đồ cho họ ăn, nếu họ muốn uống, thì sẽ đưa đồ cho họ uống, và bọn họ muốn ở chỗ nào, thì sẽ cho bọn họ ở chỗ đó, cần công việc, thì sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ?

“Bây giờ thì những thứ này không cần thiết nữa rồi, và hiện tại bọn họ muốn chúng ta đi tìm chính phủ, đi tìm những người năm đó đã lấy đồ của họ muốn nhà cửa muốn mọi thứ, và tài sản năm đó họ đã bị lấy đi đều phải trả lại cho bọn họ, có đúng không?”

Lương Niệm đúng là nghĩ như vậy.

Cô ấy đang cảm thấy nếu được như vậy thì không phải đối với mọi người đều là chuyện tốt sao?

Tài sản của nhà họ Ngô và nhà họ Tiêu được trả lại, thì không phải đối với mọi người đều là chuyện tốt sao?

Cô ấy chợt nghĩ đến việc của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đã làm, bọn họ đã cướp đi nhà của nhà họ Ngô, và nhà họ Tiêu, hiện tại nhà họ Ngô và nhà họ Tiêu đều không tốt, nhưng nhà họ Lương thì lại rất tốt, và Trình Ninh cũng rất tốt. ... Không, cố ấy sẽ tự mình khiến cho mọi chuyện dừng lại, cô ấy không thể cứ để như vậy được.

Mẹ cô ấy rõ ràng yêu cô ấy nhất, vì cô ấy mà bỏ Trình Ninh suốt hai mươi năm, cho nên không thể vì Trình Ninh mà không quan tâm cô ấy được.

"Mẹ”

Cô ấy khóc: "Như vậy không được sao? Chuyện cũ trong quá khứ là chuyện cũ của nhiều năm trước, việc tạo ra lòng tốt không quan trọng bằng việc nuôi dưỡng lòng tốt, chúng ta không thể quên những chuyện cũ đó, nhưng chúng ta vẫn có thể sống như trước đây mà.”

"Không được!”

Tiêu Lan đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngoài ra còn dùng ánh mắt sắc bén để ngắt lời cô ấy.

"Mẹ!”

Lương Niệm vừa ngỡ ngàng vừa có chút kinh hoàng khiếp sợ mà nhìn về phía của Tiêu Lan.

Không hiểu vì sao bà ấy lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 607: Chương 607



Tiêu Lan đứng lên, và nhìn về phía người đối diện đó là đứa con gái do chính tay bà ấy nuôi khôn lớn, sau đó thì chậm rãi nói từng chữ từng chữ một: “Lương Niệm, vì vậy, con đã nghe nói về chuyện cũ rồi, và nghe nói về chuyện bà Phương lấy con gái của mình làm chim c* chiếm tổ chim khách rồi, ngoài ra còn cùng với bà ngoại của con dẫn một đứa con giả mạo đi chiến đoạt tài sản của nhà họ Tiêu, hơn nữa còn ngược đãi mẹ khi còn nhỏ, dùng thuốc để điều khiển mẹ, còn bao gồm cả chuyện kết hôn, và con của mẹ nữa, kế tiếp còn nói với người ở bên ngoài là mẹ mắc bệnh tâm thần, con đều nghe nói về những chuyện này hết cả rồi, vậy mà trong đầu con vẫn một lòng một dạ muốn mẹ cùng với ba con giúp đỡ nhà họ Ngô nhà họ Tiêu lấy lại nhà cửa lấy lại mọi thứ, để bảo vệ cho sự phú quý của họ sao?”

“Con vẫn một lòng một dạ chỉ muốn, không phải, mà là con đang muốn bảo vệ cho xuất thân lương thiện của mình mà thôi, ngoài ra còn muốn có được sự phú quý ở bên đó của ba ruột mẹ ruột con, hơn nữa còn muốn có được một tiền đồ chắc chắn, cuối cùng là muốn một sự phú quý to lớn phải không?”

"Mẹ!”

Sắc mặt Lương Niệm nhất thời trắng bệch.

Tay cô ấy bắt đầu run lẩy bẩy, sau đó cô ấy còn vươn tay để mà nắm lấy quần áo của Tiêu Lan.

Nhưng Tiêu Lan đã lùi lại phía sau hai bước rồi.

Bà ấy nhìn Lương Niệm và nói: “Lương Niệm, không phải, căn bản không phải gọi con là Lương Niệm, gọi là gì? Ngô Niệm? Con biết con là vì sao lại bị bà ngoại và mẹ ruột của con ép đến đây sống cùng mẹ không? Bọn đã dùng thuốc để điều tâm trí của mẹ, để mẹ mang con về biến con thành con gái ruột của mẹ, để mẹ nuôi con trước mặt bọn họ trong một thời gian, sau đó lại vì chuyện đó mà đe dọa mẹ.”

“Ngoài ra bọn họ còn dùng công ơn nuôi dưỡng đối với mẹ để đe dọa mẹ, yêu cầu mẹ cho con một tiền đồ tốt đẹp, để mẹ nuôi dưỡng, giữ con ở lại bên cạnh, coi con là con gái duy nhất của mẹ, con biết bọn họ đã làm cái gì rồi không? Bọn họ không ngừng dùng thuốc để điều khiển mẹ, khuyên mẹ, để mẹ tin tưởng, mà không gặp lại con gái ruột của mẹ”.

“Bọn họ còn ở bên chỗ của Hằng Châu và mẹ ruột của Hằng Châu không ngừng gây xích mích, phá hoại mối quan hệ giữa Hằng Châu với ba của con, cái này vẫn còn chưa đủ, bọn họ còn không ngừng dùng thuốc để làm cho mẹ bị vô sinh, để mẹ không thể sinh ra đứa con ruột của mình, có như thế thì con mới được thương yêu nhất, và con mới được ta cần gì thì ta cứ lấy.... Ngô Niệm, con đã nghe nhắc tới chuyện này, vậy còn muốn dùng nước mắt để cầu xin mẹ à?”

“Còn tại sao lại không thể quay lại như trước kia, và còn tại sao không thể giúp nhà họ Ngô lấy lại tài sản, lấy lại nhà cửa cho bọn họ, để bảo vệ sự phú quý của con sao? Phàm là con vẫn còn có chút lương tâm…”

Tiêu Lan nhìn cô ấy, và nói tiếp, “thì con đã không còn mặt mũi mà chạy đến chỗ này của mẹ để nói ra những chuyện như thế với rồi.”

"Mẹ”

Lương Niệm hoảng sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, sau đó cô ấy liền khóc lớn: "Mẹ, con không biết, con không biết gì cả, con vô tội!”

"Đúng”. Tiêu Lan chậm rãi nói: “Mẹ ngay từ đầu đã tự nhủ, con là người vô tội, cho nên mẹ mới yêu cầu con trở lại đoàn văn công, để con không phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ Ngô và nhà họ Tiêu. Nhưng con đã làm gì vậy? Sau khi con biết được những chuyện họ đã làm, vậy mà con lại chạy qua đây khóc lóc để cầu xin mẹ lấy lại sự phú quý của nhà họ Ngô để họ nuôi dưỡng và chăm sóc con. Ngô Niệm, con đã có thể làm ra loại chuyện như thế này, vậy thì con còn có cái tư cách gì mà nói bản thân mình vô tội kia chứ?”

“Con đi đi, phàm là con vẫn còn một chút tình cảm mẹ con giữa chúng ta, thì con hãy đi đi, và vĩnh viễn đừng gặp mặt mẹ nữa, và cũng đừng làm ra thêm nhiều chuyện xấu xa, để rồi đập nát tất cả những tình cảm còn sót lại.”

Lương Niệm đương nhiên không có cách nào để tiếp nhận.

Cô ấy khóc và gọi "Mẹ", nhưng Tiêu Lan đã phớt lờ cô ấy, và sau đó liền quay người mà trở lại phòng.

"Đi ra ngoài đi”

Giọng nói của Lương Ngộ Nông từ một phía liền truyền đến.

"Ba.”

Lương Niệm sợ hãi hét lên.

Nhưng lúc đầu cô ấy chỉ có một chút sợ Lương Ngộ Nông, thế nhưng lúc này cô ấy lại càng sợ hơn, ông ấy đang ở trước mặt, thế mà cô ấy lại không thể nói ra bất cứ điều gì để cầu xin ông ấy.

Bởi vì trong lòng cô ấy biết rất rõ, có nói gì thì cũng vô dụng.

“Sau này không cần phải xuất hiện nữa.” Lương Ngộ Nông nói.

"Ba!”

Lương Niệm nhịn không được nữa: "Là mọi người đã nuôi con lớn”

“Cho nên chúng ta không nợ gì con, và mẹ con cũng không nợ con bất cứ thứ gì, là con, là mẹ ruột của con đã nợ bà ấy”. Lương Ngộ Nông lạnh lùng nói: "Ba nói lại một lần nữa, sau này con đừng xuất hiện nữa”

Lương Niệm căn bản là đành bó tay, cho nên cuối cùng rời đi với tinh thần hồn bay phách lạt.

Nhưng tất nhiên cô ấy không thể đổi họ thành Ngô được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở đoàn văn công, thân phận là con gái của thầy Lương vẫn luôn là niềm kêu hãnh của cô ấy.

Nhưng Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan đã không còn nhìn nhận cô ấy nữa, nên sau này dù cô ấy cũng không đổi họ, nhưng cuối cùng cô ấy cũng càng đi lại gần gũi hơn với ba mẹ ruột của mình.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 608: Chương 608



Ngày Trình Ninh từ bệnh viện sinh con trở về nhà, thì cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Lan, Lương Ngộ Nông, Lý Tú Nga và Lương Hằng Châu đang tụ hợp cùng nhau.

Sau đó cô nhận ra họ rất hợp nhau một cách rất tự nhiên, họ quen thuộc đến mức nếu không nói ra thì còn tưởng là một nhà nữa, ngoài ra còn bởi vì đều người thân và bạn cũ của nhau, và đặc biệt là Lý Tú Nga và Tiêu Lan, chỉ nói vài câu, thì liên giống như những người bạn cũ đáng tin cậy, ngoài ra khi Lý Tú Nga và Lương Ngộ Nông nói chuyện với nhau thì cũng không có cái gì là không tự nhiên cả.

Trình Ninh nhìn bọn họ thân thiết, thì mới nhận ra trước đó cô thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.

Lương Hằng Châu chạy đến để gặp cô, nhưng có thể là anh ta chỉ đơn thuần là muốn quan tâm em gái nhỏ của mình một chút thôi.

Nhìn xem, mặc kệ là Hổ Đầu hay là Chung Tấn Kiều của nhà Trang Minh Quân trước đây, không phải tất của đều thích em gái nhỏ này hay sao?”

Tiêu Lan và Lý Tú Nga đang nói chuyện, thì Trình Ninh nghe được hai chữ "Lương Niệm", thế là cô không thể kiềm chế được mà nghiêng đầu lắng nghe, sau đó thì cô đã bị Tiêu Lan và Lý Tú Nga nhìn thấy, cho nên Lý Tú Nga đã vẫy tay, mà gọi cô ngồi xuống bên cạnh để cùng lắng nghe.

Tiêu Lan và Trình Ninh chưa bao giờ nói về chuyện của Lương Niệm cả.

Trình Ninh không quan tâm, nhưng Tiêu Lan lại cảm thấy có lỗi với Trình Ninh, cho nên bà ấy chưa bao giờ đề cập đến chủ đề này.

"Chúng ta đang nói về Lương Niệm, không phải, hiện tại nên gọi là Ngô Niệm rồi”

Lý Tú Nga và Trình Ninh cười và nói: “Nếu hỏi tôi thì tôi thật chỉ biết nói rồng sinh ra rồng phượng sinh ra phượng, chuột con thì chỉ biết đào hố. Gần đây ở bên chỗ ba mẹ ruột của Ngô Niệm lại bắc cầu và giật dây, để giới thiệu cho cô ấy quen biết con trai của người quen cũ với nhà họ Ngộ. Anh ta trước đây đã từng đi Nam Dương, cho nên lần này khi quay lại có lẽ đã nhìn thấy được quốc gia của chúng ta đang cải cách mở cửa, thế là liền muốn đầu tư để làm kinh doanh”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vị này mang họ Chu trước đây ở Quảng Thành từ sở hữu một ít bất động sản, khi nghe nói Ngô Niệm là con gái nuôi của Lương Ngộ Nông, cho nên liền tặng quà to mà ân cần chiêu đãi, kế tiếp hai người còn ngay lập tức nảy sinh mối quan hệ nảy lửa, người đó còn yêu cầu muốn đến trước mặt của Lương Ngộ Nông, để xin Lương Ngộ Nông giúp họ Chu của anh ta trong việc xoay chuyển chính phủ để mà hoàn trả lại số tài sản của tổ tiên anh ta, ngoài ra còn có ý định muốn nhờ Lương Ngộ Nông giới thiệu cho anh ta với người của chính phủ, để anh ta thuận lợi mở nhà máy”

“Thật ra cô ấy đã quen được chiều chuộng rồi! Chuyện này tôi đã từng nói với A Lan và Lương Ngộ Nông chính là bọn họ đã cư xử quá hòa nhã và quá thật thà rồi, ngoài ra tôi đã từng trực tiếp bảo người trong đoàn văn công nói rõ mọi chuyện, đó là nói rõ về thân thế của Ngô Niệm, và đem chuyện về mẹ ruột và bà ngoại của cô ấy nói rõ ra bên ngoài hết cả rồi, ở chỗ đoàn văn công bên đó, sợ là đã trực tiếp đổi họ cho cô ấy rồi!”

Trình Ninh: …..

Cô nắm tay Lý Tú Nga và nói: "Dì Lý, con thích dì!”

Lý Tú Nga bỗng nhiên vui vẻ.

Lý Tú Nga bắt tay Trình Ninh, rồi cười và nói: “Dì cũng thích con.

Nói xong thì bà ấy liền quay đầu nhìn về phía Tiêu Lan, và nói: "Bà đó, chính là có chuyện gì thì đều để ở trong lòng, vui khổ thì tự mình bà, về căn bản thì không cần phải làm như vậy, nếu tôi là bà, thì khi Ngô Niệm đó đến khóc lóc van xin ở trước mặt tôi để cầu xin phú quý cho nhà họ Ngô, thì tôi nhất định trực tiếp cho cô ấy ngay một cái tát thật mạnh vào mặt rồi, thật đấy!”

Chỉ nghĩ đến thôi mà bà ta đã muốn mắng người rồi.

Mẹ đẻ cùng với bà ngoại của cô ấy đã làm ra những việc ác độc đó, thế mà con người hèn hạ đó vẫn còn dám đến trước cửa để mà khóc sướt mướt, sau đó còn nói một câu với thái độ chán ghét “Mẹ đã nuôi dưỡng con và cũng chính vì con mà thành ra thế này”, để cho Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông đi giúp cho ba mẹ ruột của cô ấy.

Trước đây vì muốn tạo khoảng cách giữa hai ba con của Hằng Châu và Lương Ngộ Nông, thế là gia đình của bà cụ Tiêu cùng với Tiêu Đan và Ngô Niệm liền đứng ở phía sau họ mà đã làm ra không biết bao nhiêu là chuyện, ngoài ra còn tung ra không ít tin đồn, cho nên mối hận đó đã có từ lâu, thế nhưng bà ấy lại không muốn lấy ơn báo oán, nếu không thì khoảng này nhất định cần phải tính toán mọi chuyện cho xong rồi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 609: Chương 609



Tiêu Lan liền cười một cách đau khổ, Bà ấy cẩn thận nhìn Trình Ninh.

Trình Ninh luôn nói cô không quan tâm đến Lương Niệm, nhưng khi Lý Tú Nga nói như vậy, thì cô liền lập tức vui mừng.

Cho nên, không phải là cô không quan tâm, mà chỉ là cô lười quan tâm thôi đúng không?

Bà ấy thở dài, rồi nói: “Tôi không thể tát vào mặt con bé, nhưng yên tâm, tôi và Ngộ Nông đã gửi văn kiện lên đoàn văn công để làm rõ mọi chuyện rồi, ngoài ra cũng nói chuyện về việc thay đổi họ cho con bé rồi.”

Lần này đến lượt Lý Tú Nga và Trình Ninh ngạc nhiên.

Họ cho rằng Lương Niệm suy cho cùng là do Tiêu Lan nuôi dưỡng, ngoài ra bà ấy vẫn luôn dịu dàng, cho nên sẽ không có cách nào để hoàn toàn làm ra được việc tàn nhẫn như thế này được.

Nếu trực tiếp gửi thư như thế đến đoàn văn công thì sợ là cô ấy chắc chắn sẽ không được đoàn văn công giữ lại nữa.

"Lần này quyết tâm như vậy sao?” Lý Tú Nga hỏi.

Tiêu Lan liền cười khổ một cái, nhưng lại dùng giọng điệu rất bình tĩnh mà nói: “Chính tay tôi nuôi lớn con bé nhưng khi con bé trưởng thành thì lại thành ra thế này, cho nên cả tôi và Ngộ Nông cũng có một phần trách nhiệm, là tôi không biết nuôi dưỡng trẻ con.”

“Tôi chưa bao giờ dạy con bé làm điều xấu, và cũng chưa bao giờ dạy con bé trở thành người bạc tình nhạc nghĩa, ngoài ra còn mưu cầu lợi ích cho bản thân. Nhưng tất cả những gì con bé nói con bé làm, thì lại giống hệt tính cách của chị gái con bé là Ngô Huyên, hơn nữa con bé cũng đã vui vẻ mà gần gũi để trở thành người một nhà với ba mẹ ruột của con bé rồi, cho nên chúng tôi cũng nên trả lại thân phân con gái của nhà Ngô cho con bé được rồi.”

"Việc này lẽ ra phải làm từ lâu rồi!”

Lý Tú Nga vỗ tay cười và nói: "Nhìn xem một năm qua cô ấy đã làm những gì? Nếu chúng lại không hành động như thế, để khiến cô ấy thay đổi họ tên một cách rõ ràng, thì thật không biết cô ấy lại dùng cái tên này mà ra bên ngoài để làm ra biết bao nhiêu là chuyện nữa!”

Tiêu Lan đưa tay vỗ vỗ Lý Tú Nga, và nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, trong lòng của chúng tôi đã có tính toán cả rồi”

Hãy nói về Lương Niệm.

Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông đã viết thư gửi về đoàn văn công của quân khu, đối với thân thế của Lương Niệm, cùng với nguyên nhân và hậu quả tất đều được làm rõ hết, đồng thời còn nhờ tổ chức trực tiếp hợp tác với Lương Niệm để đổi lại họ cho cô ấy.

Sau khi nhận được thư thì cả đoàn trưởng của đoàn văn công cùng với bí thư đoàn ủy hai người bọn họ đều rất coi trọng việc này, cho nên đã lập tức phái người đi điều tra tình hình và nói chuyện này với Lương Niệm.

Lương Niệm không bao giờ ngờ rằng cả Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan lại làm ra loại chuyện tuyệt tình đến thế, cho nên cô ấy đã gần như ngất đi.

Đợi sau khi cô ấy phản ứng lại, thì cô ấy đã là Ngô Niệm mất rồi.

Có bối cảnh thân thế như vậy, tuy nhiên đoàn văn công lại không trực tiếp khai trừ cô ấy, nhưng cũng không cho cô ấy lên sân khấu nữa, mà chỉ cho cô ấy làm công việc hậu cần mà thôi, như vậy có thể nói là tiền đồ nghề nghiệp của cô ấy cũng đã bị hủy mất rồi.

Lương Niệm, không phải, là Ngô Niệm đương nhiên không thể chấp nhận rồi.

Cô ấy lại chạy đi tìm Tiêu Lan.

Tiêu Lan đã từng cảnh báo cô ấy, bảo cô ấy đừng bao giờ đến khu nhà của bà ấy nữa, nếu không thì sẽ đem thân thế của cô ấy, cùng với chuyện mà bà ngoại của cô ấy đã làm ra đi công khai với tất cả mọi người, ngoài ra bà ấy cũng đặc biệt dặn dò ở bên chỗ cảnh vệ.

Vốn dĩ Tiêu Lan cảm thấy rằng đây là chuyện gia đình, cho nên không muốn nói nhiều với người khác.

Nhưng nếu Ngô Niệm lợi dụng điều này để đi lại với tư cách là con gái của Lương gia, thì bà ấy sẽ không bao giờ bỏ qua.

Cho nên một năm qua Ngô Niệm chưa bao giờ tới khu nhà để tìm Tiêu Lan.

Nhưng lần này cô ấy không còn lựa chọn nào khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trong vườn của khu nhà, mà khóc một cách sướt mướt.

Khi nhìn thấy Tiêu Lan thì liền hỏi bà ấy tại sao lại đối xử với cô ấy tàn nhẫn như vậy, và tuyệt tình như vậy.

Nói sao thì bà ấy cũng là người đã nuôi cô ấy khôn lớn, hơn nữa cô ấy còn gọi bà ấy bằng mẹ suốt hơn hai mươi năm qua.

Tiêu Lan nhìn cô ấy, mà bình tĩnh nói: “Mẹ đã cho con rất nhiều cơ hội, bảo con không quan tâm, và giữ khoảng cách với Tiêu gia Ngô gia, là con một lần rồi lại một nhất quyết muốn thân thiết với bọn họ, cùng với bọn họ múa đi múa lại, năm nay đã bao nhiêu lần, con lấy thân phận là con gái của nhà họ Lương nhưng lại cùng bọn họ đi khắp nơi để mà rêu rao..”

"Nhưng mà mẹ …” Ngô Niệm khóc và nói “Bọn họ là ba mẹ ruột của con!”

Tiêu Lan nghe xong thì liền nói "Ồ" một cách mỉa mai, sau đó lại nói: "Vậy hãy tiếp tục làm con gái ngoan của họ đi.”

“Nhưng mẹ ơi, dù thế nào đi nữa, con cũng là đứa con gái do mẹ tự tay nuôi nấng, mẹ yêu con nhiều như vậy, sao mẹ lại đành lòng làm như vậy với con?”

Ngô Niệm khóc không thành tiếng, mà nói: “Sao có thể làm vậy với con? Con có gì sai? Mà khiến mẹ phải viết thư cho đoàn văn công, để vừa cắt đứt tiền đồ của con, lại vừa hủy hoại mọi thứ của con, mẹ ơi, sao mẹ lại có thể làm ra chuyện như vậy đối với con, sao mẹ lại có thể làm ra chuyện như vậy đối với con, mẹ không còn yêu thương con nhất nữa sao...”

"Những thứ đó căn bản đã không thuộc về con.”

Tiêu Lan nhìn cô ấy khóc, và nghe cô ấy nói ra những lời đó, thì trong lòng không khỏi có chút mềm lòng.

Bà ấy nói: “Là bà ngoại và mẹ ruột của con đã dùng mọi thủ đoạn, thậm chí còn dùng thuốc để điều khiển mẹ, còn từ chỗ mẹ để mưu tính cho con nữa.”

Chỉ cần bà nghĩ đến điều này, nghĩ đến con gái ruột của mình trong suốt hai mươi năm đó đều không nhận được tình mẫu tử nào từ bà ấy, thì bà ấy liền không muốn nhìn người trước mặt nữa.

Suy cho cùng người ở trước mặt, từ lúc được sinh ra thì tất cả mọi chuyện đều được bà ngoại và mẹ ruột vì cô ấy mà khổ tâm mưu tính, dùng mọi thủ đoạn, và tính toán thiệt hơn, còn con gái ruột của bà ấy, thì bà ấy đã làm được gì cho cô rồi?

Tiêu Lan xoay người rời đi.

Ngô Niệm ngồi phịch xuống ghế, như rơi vào hầm băng.

Cô ấy vừa nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Lan, thì liền biết bà ấy thực sự không còn quan tâm đến cô ấy nữa rồi.
 
Back
Top Bottom