Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 590: Chương 590



Khi Trình Ninh đi vào, Hàn Đông Nguyên đứng ở cửa một lúc mới rời đi.

Trình Ninh bước vào cửa, dì Chung, bà nội Hàn và Trình Tố Nhã đang bận rộn trong phòng đều nhìn sang.

Trình Ninh vừa nãy bên ngoài nói chuyện với Hàn Đông Nguyên một lát xong đã chỉnh sửa lại, cô cảm thấy tình trạng của mình hẳn là bình thường, nhưng bị mấy người như vậy nhìn cô vẫn có chút ngại.

Dì Chung cười nói: “Ồ, Ninh Ninh và Đông Nguyên quan hệ tốt như vậy, thật không ngờ tới, mỗi lần nhìn bọn họ bây giờ tốt như thế nào, dì lại nghĩ đến bọn họ lúc còn nhỏ. Hai người, tôi coi thường cậu, cậu không thích tôi, cho nên chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Ninh, chịu đựng dù bị oan ức, thực sự là đau lòng.”

“ Sau đó, dì nhìn Đông Nguyên, chàng trai tốt nhưng đôi mắt thì ở trên đỉnh đầu, ta là Thiên Vương, ai dám trêu chọc ta, ta coi thường... Ai biết bây giờ thằng bé lại thích Ninh Ninh như thế này? Tôi không hề thấy ánh mắt thằng bé rời khỏi Ninh Ninh chút nào....”

Trình Ninh: “…”

Trình Ninh xấu hổ trước lời nói của dì Chung, nhưng bà nội Hàn và Trình Tố Nhã đang ngồi trên ghế sofa sắp xếp quần áo mang tới lại cười lớn.

Ai có thể nghĩ đến điều này chứ?

Bà nội Hàn cầm lấy một mảnh quần áo nhỏ, thở dài: "Không được, đứa nhỏ này, ngoại trừ Đông Chí, khiến người ta bớt lo lắng hơn, Nhất Mai và thằng ba trước đây cũng chưa bao giờ làm người ta bớt lo lắng.”

Bà nói rồi hiền lành nhìn Trình Ninh một cái, sau đó nói với Trình Tố Nhã, "Vẫn là Tố Nhã dạy tốt, lại nói tiếp, Ninh Ninh thật sự là phúc tinh của nhà chúng ta, lúc trước nếu không phải Ninh Ninh, Nhất Mai chẳng phải là sẽ lấy người nào đó sao? Cả gia đình loạn hết cả lên, Nhất Mai còn chưa gả qua đó đã muốn ức h.i.ế.p con bé rồi.”

“Còn không phải sao”. Dì Chung nói tiếp nói: “Bây giờ đều rất tốt, người nhà cũng vậy, trong nhà chúng ta ai mà không nói Nhất Mai gả đúng người, quan trọng nhất là con cái đều khỏe mạnh. Cả khu nhà chúng ta ai có con tất cả đều học đại học chứ!”

Bà nội Hàn cảm thấy thoải mái khi nói về những điều này.

Trình Ninh thở phào nhẹ nhõm khi họ đổi chủ đề, ngồi trên ghế sô pha cùng bà nội Hàn và Trình cô cô xem quần áo.

Khi nhìn thấy một chiếc găng tay nhỏ, cô tò mò nhặt lên và nhìn ngắm, nó gần như không thể xỏ vừa hai ngón tay, trái tim cô tan chảy khi tưởng tượng đến bàn tay mềm mại và dịu dàng của đứa trẻ.

Cô thấy có rất nhiều găng tay nhỏ, hơn chục chiếc, cảm giác hơi kỳ lạ.

Bé sinh vào tháng 10, thời tiết lúc đó bắt đầu hơi lạnh nhưng ở Quảng Thành vẫn còn nắng nóng nên tạm thời chưa cần dùng găng tay, kể cả vào mùa đông, bé cũng thường được quấn tã trong bộ quần áo quấn, hoặc quấn như bánh bao, sao lại cần nhiều găng tay thế?

Nghĩ đến đây, cô hỏi: "Cô cô, sao cô lại cần nhiều găng tay như vậy? Đây không phải là tất chứ?”

Câu này khiến dì Chung và bà nội Hàn đều bật cười.

Trình Tố Nhã mắng cô: "Con đang nói cái gì vậy? Móng tay của trẻ con mọc rất nhanh dù còn nhỏ, nhưng làn da của chúng cũng rất mềm mại, bé con cũng luôn thích gãi, mỗi lần gãi sẽ có một vết xước nên cần phải đeo găng tay cho chúng, nhưng tốt nhất con nên cắt móng tay cẩn thận hai ngày một lần, không đeo găng tay với trẻ cũng tốt”

Đây thực sự là một môn học.

Trình Ninh ngon ngọt nói: “Ồ, cảm ơn cô đã đến, nếu không con thật sự không biết gì cả.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này mọi người nói chuyện đều là nói đứa nhỏ như thế này, như thế kia.

Trình Ninh thầm nghĩ, không sao không sao, nghe đều tốt cả.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 591: Chương 591



Trình Ninh và Tiêu Lan hiện tại có quan hệ rất tốt.

Bà nội Hàn và Trình Tố Nhã cũng thở dài sau khi biết chuyện xảy ra với Tiêu gia.

Chính vì lúc trước Tiêu Lan và Trình Tố Nhã cũng làm chị dâu em chồng một thời gian, quan hệ hai người cũng rất tốt, cho nên lần này tới đây, chắc chắn cũng là muốn nói một tiếng với Tiêu Lan.

Sáng sớm hôm sau Hàn Đông Nguyên ở trường học gọi điện thoại cho Lương gia.

Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông đều đến vào buổi trưa.

Sau đó họ mới phát hiện ra Trình Ninh có thai.

Họ biết hoàn cảnh của Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên, nhìn căn nhà trong sân gia đình không thể chứa được nhiều người như vậy, Tiêu Lan cảm thấy có lỗi với Trình Ninh nên đã nhờ Lương Ngộ nông cho Hàn Đông Nguyên mượn xe trước.

Trình Ninh hỏi: "Cái này là phương tiện quân đội, có thể tùy ý sử dụng sao?”

Mẹ à, xin đừng làm linh tinh.

Lương Ngộ Nông mỉm cười nói: "Cách đây không lâu bộ phận huấn luyện đặc biệt địa hình đã loại bỏ một loạt xe địa hình. Hiệu suất của chúng không tệ, nhưng đều cũ kỹ, một số còn bị biến dạng hoàn toàn do va chạm, họ cho phép các cán bộ trên cấp tiểu đoàn mua lại với giá rẻ và tự sửa chữa, việc này cũng là để thuận tiện cho mọi người, không cần phải luôn sử dụng xe của quân đội khi đi du lịch, đây vốn là một lợi ích cho các cán bộ trẻ, vậy nên tôi đã đăng ký, cậu đưa tiền đi, tôi sẽ mua lại một cái cho.”

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh ánh mắt sáng lên.

Họ đang lo lắng về việc mua xe ở đâu.

Ngày nay cải cách mở cửa người ta có thể mua được ô tô nhưng giá cả rất đắt, thậm chí có thể mua được nhà.

"Bao nhiêu tiền ạ?”

Trình Ninh hỏi Lương Ngộ Nông: “Đắt một chút cũng không sao, nhưng đừng để ảnh hưởng gì tới chú.”

Tất nhiên, cũng đừng quá đắt.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là cũng không đắt hơn bao nhiêu, đã là có lợi cho cán bộ cấp tiểu đoàn trở lên thì có thể đắt hơn bao nhiêu chứ?

"Nghĩ gì đó?” Lương Ngộ nông mỉm cười, "Đừng lo lắng, đừng nghĩ nhiều đến giá cả, vì là phúc lợi nên sẽ không đắt, Đông Nguyên nếu ngày mai cậu rảnh, tôi sẽ đưa cậu đi, cậu chọn một chiếc tôi trực tiếp bảo bộ phận sửa chữa, sửa giúp cậu.”

Thế là xong chuyện.

Đương nhiên là Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên rất vui mừng.

Bọn họ có thể ở lại Ngân Than theo kế hoạch ban đầu.

Buổi chiều Lương Ngộ Nông cho Hàn Đông Nguyên mượn xe của mình, đưa bà nội Hàn, dì Chung và Trình Tổ Nhã đến nhà ở đường Ngân Than.

“Ồ, tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ở đâu?”

Bà nội Hàn xuống xe nhìn tòa nhà mang phong cách phương Tây màu nâu đỏ độc đáo và sang trọng, bà quay sang Trình Ninh nói: "Ninh Ninh, các cháu không có gặp vấn đề gì chứ, các cháu sống trong một tòa nhà kiểu phương Tây và lái một chiếc xe ô tô, ôi, cái này nhìn như thế nào cũng đều là mang khí chất tư bản, có thể bị người tố cáo không”

Sau đó lại hỏi: "Ôi, không phải là nhà máy sản xuất đồ nội thất.... Thằng ba, bà nghe nói cháu đến đây còn đang giúp đỡ nhà máy sản xuất đồ nội thất bán đồ nội thất, cháu không làm chuyện gì đầu cơ trục lợi chứ?”

Bà nội Hàn đang rất lo lắng.

Không chỉ có bà nội Hàn lo lắng, Trình Tố Nhã cũng có chút lo lắng.

"Không có.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên trực tiếp phủ nhận, nói: "Cháu không mua căn nhà này, là Ninh Ninh mua, bà không tin cháu lại còn không tin em ấy sao, việc em ấy làm đương nhiên đều là chính sách cho phép..”

Lợi hại như vậy?

Mọi người đều nhìn về phía Trình Ninh.

Tất nhiên, Trình Ninh sẽ không nói về những khúc mắc ở đây.

Cô mỉm cười nói: “Ngôi nhà này trước đây thuộc về một giáo sư già ở Học viện Mỹ thuật. Cách đây vài năm, ông được xử lại án sai và chính phủ đã trả lại ngôi nhà cho ông ấy nhưng nhà nghệ thuật mà nhà cửa đều là vật ngoài thân, thứ được ông ấy quý trọng và yêu thích nhất là các bộ sưu tập. Anh ba đã giúp ông ấy tìm rất nhiều bộ sưu tập ở chợ đen. Căn nhà này coi như là nửa mua nửa tặng cho cháu, mọi người cứ yên tâm sống ở đây đi ạ, còn nữa, bà nội, cái này không còn gọi là đầu cơ trục lợi, bây giờ cái đó gọi là buôn bán đứng đắn”.

“Không phải ngày nào bà cũng luôn nghe đài sao, hiện tại chúng ta chính là muốn phối hợp với quốc gia làm việc chăm chỉ để làm tốt mọi việc, phát triển kinh tế tốt để mọi người sống cuộc sống tốt, đây không phải là phong cách của một nhà tư bản... Bà ơi, tạo hình lầu gác gạch ngói vụn này, chính là cách bố trí sân này, có cái nào không phải là văn hóa của lão tổ tông chúng ta chứ? Tại sao nó lại nhỏ tòa nhà kiểu phương Tây?”

Khi cô đỡ bà nội Hàn bước vào nhà, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền nói không ngừng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 592: Chương 592



Bà nội Hàn nghe xong trong lòng vui mừng, nói: "Chính là như vậy, là Ninh Ninh nói, cho nên không sao, chẳng phải là bà không yên tâm về Đông Nguyên sao? Cháu biết đấy, thằng bé đã làm những trò lố từ khi còn nhỏ, chỉ giỏi làm những điều khó hiểu luôn khiến mọi người cảm thấy lo lắng, ôi, có Ninh ninh ở đây là tốt rồi”

Lại nói thêm: “Ừ, tất cả đều là nhờ có cháu. Nếu không, với tính tình của Đông Nguyên, dù có kiếm được vàng bạc để vinh danh ta, ta cũng sẽ cảm thấy bất an, bồn chồn. Chỉ sợ một ngày nào đó thằng bé sẽ gây nên chuyện lớn khác.”

Dừng xe xong, Hàn Đông Nguyên xách đồ đi phía sau họ, nghe vậy không biết nói gì.

Trình Ninh quay lại nhìn anh mỉm cười.

Được rồi. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hàn Đông Nguyên cảm thấy như có một cơn mưa ngọt ngào rơi vào lòng mình, anh cảm thấy không sao cả.

Ai không biết anh là một tên vô liêm sỉ? Nhưng cho dù anh có vô liêm sỉ thì Ninh Ninh của anh vẫn yêu anh nhất.

Có xe rồi, cho nên mọi người trong gia đình không còn phải chen chúc trong căn phòng nhỏ ở đại viện nữa, mà tất cả đều đã sống ở bên đường Ngân Than hết cả rồi.

Ngôi nhà ở đây tuy chỉ có hai tầng, nhìn nhỏ hơn một chút so với những ngôi nhà riêng khác trên đường Ngân Than, nhưng cũng không quá nhỏ để ở, tầng một có bốn phòng còn cộng thêm một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, và một phòng tắm, còn ở tầng hai cũng như vậy, có bốn phòng cộng thêm một phòng khách nhỏ và một ban công vườn, trên mái tầng hai là vườn trên sân thượng có lan can.

Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên sống ở tầng trên.

Có một phòng ngủ, một phòng thay đồ và một phòng làm việc chung của hai người, phòng khách nhỏ thực ra vừa là phòng khách vừa là phòng làm việc của Trình Ninh, còn phòng còn lại thì được bố trí thành phòng của em bé.

Trong bốn phòng ở tầng dưới thì một phòng là của bà nội Hàn ở, một phòng là của dì Chung, một phòng là của Trình Tố Nhã, còn một phòng thì tạm thời đang trống thế là được dùng để làm phòng chứa đồ linh tinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì bà nội Hàn, dì Chung và Trình Tố Nhã mấy người bọn họ đang sống cùng nhau, cho nên bình thường vẫn hay nói chuyện với nhau, hơn nữa còn quan sát mọi trường xung quanh, thế là không những không cảm thấy buồn chán, mà còn cảm thấy cuộc sống có mùi vị rất tốt, sau khi ở được vài ngày, thì bọn họ và những người hàng xóm xung quanh đã nhanh chóng làm quen với nhau.

Một số người hàng xóm không nói được tiếng phổ thông, mà chỉ nói được tiếng Quảng Đông của người bản địa Quảng Thành, cho nên mọi người liền khoa tay múa chân, thì cũng cho là có thể giao tiếp được với nhau.

Ngoài ra những người còn lại đang sống ở số 26 là Lương Hằng Châu và ba mẹ của anh ấy.

Mẹ của Lương Hằng Châu là Lý Tú Nga vừa nghe nói Trình Ninh bà nội cùng với cô của Trình Ninh đã chuyển qua đây sống, thì liền bảo Lương Hằng Châu đưa bà ta, cùng với chồng là Lương Ngộ Công đặc biệt đi qua chỗ bọn họ một chuyến, sau đó bà ấy còn cùng với Lương Ngộ Công cảm ơn bà nội Hàn, Trình Tố Nhã, và còn có Hàn gia, cảm ơn bọn họ vì trong lúc Lương Hằng Châu đang học tập ở Bắc Thành, thì mọi người đã chăm sóc anh ấy.

"Hằng Châu đã nói rồi, mọi người rất chăm sóc thằng bé”

Lý Tú Nga đã tặng cho bọn họ rất nhiều quà, sau đó còn mỉm cười rồi nói tiếp: “Ban đầu khi thằng bé vào đại học, thì mọi người đã giúp đỡ thằng bé rất nhiều, và còn quan tâm đ ến mọi mặt cuộc sống của thằng bé, lúc đó chúng tôi nghĩ nên tự mình đến tận cửa để mà cảm ơn, nhưng đáng tiếc đường xá quá xa xôi, cho nên luôn muốn đi nhưng lại không thể đi được, hiện tại thì tốt rồi, mọi người đều đã quan đây sống cả rồi, cũng được tính như đã cho chúng tôi một cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn của mình, nếu không thì chuyện này vẫn luôn nằm mãi trong lòng và khiến tôi luôn nghĩ đến nó”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 593: Chương 593



Bà nội Hàn và Trình Tố Nhã vốn là người khách sáo, cho nên sau khi trò chuyện được một lúc thì mới thấy được tính tình của hai người này rất tốt, thế là hai nhà liền thiết lập quan hệ thân thiết.

Lý Tú Nga thường đến gặp bà nội Hàn trong lúc bà ấy có thời gian rảnh.

Khi hai gia đình quen thân với nhau được một chút, thì Lý Tú Nga liền thở dài với bà nội Hàn và Trình Tố Nhã, đồng thời còn kể về việc con trai bà ấy luôn không chịu tìm đối tượng để mà hẹn hò.

Lý Tú Nga hỏi bà nội Hàn và Trình Tố Nhã: "Thím, Tố Nhã, nói đến chuyện của Hằng Châu, thì tôi cũng không giấu giếm hai người, đứa trẻ này từ nhỏ đã hiểu chuyện và trưởng thành rồi, chuyện gì cũng đều không để tôi lo lắng, nhưng duy nhất chỉ có một chuyện, đó là chuyện kết hôn, dù có giới thiệu bao nhiêu đối tượng cho thằng bé thì thằng bé đều không đồng ý”.

“Năm nay thằng bé đã lớn tuổi như vậy rồi, nhưng vẫn không có một chút động tĩnh gì cả, hơn nữa thằng bé lại không vội làm tôi lo c.h.ế.t đi được. Thím ơi, Tố Nhã, Hằng Châu là học đại học ở Bắc Thành, cũng thường xuyên đến nhà của mọi người, tôi nghe nói Đông Nguyên có một người chị hai đang cùng thằng bé làm việc chung một nhà máy, mọi người có từng nghe nói qua thằng bé có người yêu chưa? ở bên đó có phải đã từng hẹn hò với đối tượng rồi phải không?”

“Tôi cũng không phải là quản quá nhiều chuyện của thằng bé, nhưng cái chính là không muốn ngộ nhỡ thằng bé bị người khác làm tổn thương, hơn hết chúng tôi cũng có thể đúng bệnh mà kê đơn, hoặc là thằng bé thích cô gái như thế nào, thì chúng tôi cũng có thể nỗ lực mà làm theo hướng đó”

Bà nội Hàn và Trình Tố Nhã: Chuyện này thì bọn họ phải nên nói sao đây?

Thật khó để nói rằng con trai của bà là đang thích Ninh Ninh của nhà chúng tôi, hơn nữa là thằng bé đã thích con nhóc nhiều năm rồi phải không?

Chuyện này nên nỗ lực làm theo hướng nào đây?

Bà nội Hàn và Trình Tố Nhã liền nhìn nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thằng bé là một đứa trẻ có chủ ý riêng của mình, thì chắc chắn trong lòng phải có dự định của riêng mình rồi.”

Trình Tố Nhã an ủi Lý Tú Nga, và nói: “Chuyện duyên phận thật sự không định được, nói không chừng một lúc nào đó thì thằng bé sẽ gặp được ai đó thì sao.”

Lý Tú Nga gật đầu, và nói: "Tôi cũng biết, những năm đầu tôi sớm cũng đã không quan tâm rồi, nhưng hiện tại không phải thằng bé đã lớn tuổi quá rồi sao? Mọi người hãy nhìn hai đứa em gái của thằng bé đi, tất cả đều nhỏ hơn thằng bé có vài tuổi thôi, mà sớm đã kết hôn từ mấy năm trước rồi, và con nhà người ta thì cũng đã đi mua nước tương được hết rồi, hiện tại thì Ninh Ninh cũng có một đứa rồi, mọi người nói xem thằng nhóc này là đang làm anh của người ta đó, nhưng sao lại có bộ dạng như thế này kia chứ?”

“Nghĩ thôi cũng đã thấy lo âu rồi, nhưng nhà chúng tôi thì lại không giống với gia đình của người ta, ba dượng thì không thể nào nói chuyện với thằng nhóc, còn ba ruột thì lại càng không thể nói, trước kia thì tính tình còn tốt, còn có chủ kiến, còn bây giờ thì chính là làm người ta lo âu c.h.ế.t đi được.”

Cả bà nội Hàn cùng Trình Tố Nhã đều không biết phải trả lời cuộc nói chuyện này như thế nào nữa.

Còn dì Chung thì rất ngạc nhiên khi nghe được chuyện này.

Trước đây bà ấy cũng thường xuyên đến nhà họ Hàn, cho nên cũng có quen biết với Lương Hằng Châu.

Nhưng lúc đó thì bọn họ đều cho rằng Lương Hằng Châu luôn chạy đến để ở nhà họ Hàn, và không ngừng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón Ninh Ninh, thì luôn cho là trong lòng của anh ấy đang có tâm sự phức tạp, ai mà biết được trong lòng của anh ấy là đang kìm nén cái gì kia chứ?

Nhưng hiện tại xem ra, mẹ ruột này chưa bao giờ ngại ngùng khi nhắc đến Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan, ngoài ra còn nói Ninh Ninh là em gái của Lương Hằng Châu một cách tự nhiên nửa kia chứ... Nhưng thực ra, đó cũng được tính là em gái sao hả?

Trình Tố Nhã là người lịch sự cho nên sẽ không hỏi trực tiếp.

Nhưng dì Chung và bà nội Hàn thì lại không.

Dì Chung liền hỏi: "Em Lý, tôi có một câu hỏi, xin cô đừng bận tâm, trước đây tôi không thể trực tiếp hỏi Hằng Châu, cho nên tôi sẽ hỏi trực tiếp cô”

"Có cái gì sao?” Lý Tú Nga cười nói: "Có chuyện gì cứ hỏi đi, đừng băn khoăn cái gì hết.”

Trên thực tế Lý Tú Nga cũng biết về thắc mắc của bọn họ, cho nên bà ta vẫn luôn muốn nói rõ ra hết.

Dì Chung nói: “Tôi vừa nghe cô nói về cái gì là ba ruột của Hằng Châu, nhưng ba ruột của Hằng Châu chỉ có một đứa con trai, thế nhưng Hằng Châu lại không chịu nhận ba ruột của thằng bé, có phải là đối với ba ruột của thằng bé là đang có ý kiến gì phải không?”

Lý Tú Nga sửng sốt.

Có lẽ bà ấy không ngờ quan điểm của bọn họ lại xuất phát từ góc độ này.

Bà ấy mỉm cười rồi nói: "Có thể có ý kiến gì sao? Năm đó là ba ruột của thằng bé phải ra chiến trường để chiến đấu, là vì bảo vệ gia đình và đất nước, ngoài ra ông ấy lại không bỏ rơi mẹ con chúng tôi vì bất cứ điều gì khác. Hơn nữa, nếu thật sự phải nói câu xin lỗi, thì cũng phải là tôi nói câu xin lỗi với ông ấy, bởi vì khi nghe nói ông ấy đã hi sinh trên chiến trường, thì tôi cũng không đợi ông ấy thêm hai năm nữa, mà đã trực kết hôn với anh em họ của ông ấy.”

“Còn như chị nói thằng bé không chịu nhận ba ruột của thằng bé, là vì chuyện lúc nhỏ, không có cách nào khác, là từ khi bắt đầu đi học thì thằng bé đã nói và gọi Ngộ Công là ba rồi, còn người trong nhà của Ngộ Công cũng đã thật sự xem thằng bé là con cháu ruột trong nhà bọn họ, trong khoảng năm sáu năm này, nếu chị lại bảo thằng bé đột ngột gọi một người khác là ba, thì cho dù người đó có là ba ruột của thằng bé đi chăng nữa, thì tóm lại nó cũng khó xử, còn Ngộ Nông thì cảm thấy là ông ấy đang có lỗi với chúng tôi, ngoài ra ở bên chỗ của Ngộ Công thì chúng tôi lại không có con, cho nên mới để cho thằng bé tự do, và sau này đại khái nó đã trở thành thói quen rồi”

Bà ấy nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của dì Chung, bà nội Hàn còn có Trình Tố Nhã đều đã có một chút kỳ quái rồi, cho nên bà ấy đã đột nhiên phản ứng lại, và nói, “Mọi người có phải đã nghe được những lời đồn thổi từ nơi khác rồi phải không? Haizz, tôi khẳng định nơi đó là Tiêu gia.”

Nói đến đây thì Lý Tú Nga cũng tức giận, mà nói: “Tôi nói cho mọi người biết, những năm gần đây, nhà họ Tiêu bọn họ, ở bên ngoài tung ra rất nhiều tin vịt lộn xộn, cái gì là Ngộ Nông không nhận Hằng Châu, trong mắt của Ngộ Nông chỉ có A Lan, lo lắng cho sức khỏe của bà ấy, chỉ muốn nuôi dưỡng con gái là Lương Niệm, cho nên về căn bản là không chịu nhận Hằng Châu. Trời ơi, thật là một lũ tán tận lương tâm! Họ vì cái gì chứ, chẳng phải là vì khiến cho chúng ta, khiến cho Hằng Châu đều oán hận Ngộ Nông sao, sau đó thì hai nhà sẽ bất hòa với nhau, và thế là tất cả mọi thứ của Ngộ Nông và A Lan đều sẽ thuộc về Lương Niệm đó, và đều thuộc về nhà họ Tiêu của bọn họ.”

Mọi người: ...

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng sự thật lại là như thế này.

“Nghe nói, cô cùng Ninh Ninh và mẹ ruột của con bé cũng rất thân thuộc phải không?” Dì Chung không kiềm chế được mà hỏi lại.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 594: Chương 594



Trên thực tế là Lý Tú Nga đã nói là “Ngộ Nông” “A Lan”, không giống như giọng điệu là đang nói về chồng trước của mình, mà ngược lại giống như là đang nói về anh em và em dâu của mình, chuyện này thật sự đã khiến cho mọi người bất ngờ.

Đặc biệt là khi bọn họ nghe nói căn nhà mà Lý Tú Nga cùng gia đình bà ta đang ở hiện tại lại chính là nhà của nhà họ Tiêu trước đây, bất luận là ai nghe được này thì đều cảm thấy là bọn họ đang cạnh tranh suy nghĩ với nhau, lẽ nào vẫn là bọn họ đã hiểu lầm rồi sao?

Lý Tú Nga nghe dì Chung hỏi như vậy, thì thở dài và nói: "Thân thuộc, làm sao mà không thân thuộc kia chứ?”

Bà ta liền chậm rãi giải thích: “Khi còn nhỏ tôi, Ngộ Nông, Ngộ Công, chúng tôi đều sống trên phố Thất Lý, chính là ngay bên cạnh đường Ngân Than, trên đường Ngân Than này đều là những người giàu có, nếu không phải là quan to hiển hách thì cũng là nhà tư bản giàu có, ở bên chỗ phố Thất Lý của chúng tôi thì đều là những hộ kinh doanh nhỏ, còn gia đình chúng tôi thì mở một cửa hàng tạp hóa, mà bán một số đồ lặt vặt rải rác, nhà của người chồng tôi thì mở một tiệm thợ mộc, về căn bản thì tôi không có bất kỳ tiếp xúc nào với các thiếu gia và tiểu thư sống ở đó mà chỉ là qua lại mà thôi, nhưng tình cờ thì tôi có được cơ hội để quen được A Lan”.

Vừa nói bà ấy vừa lắc đầu, mà nói: “Thật ra chúng ta đều biết bà ấy không phải con gái của ông cụ Tiêu, mà là con của người đã mất khi đang đi học ở bên ngoài là chú hai của nhà họ Tiêu, nhưng sau đó ông nội của bà ấy lại qua đời, cho nên nhà họ Tiêu không cho phép bên ngoài nói bà ấy là con của chú hai nhà họ Tiêu, bởi vì người ta nói nếu là con của chú hai nhà họ Tiêu, thì lúc sinh ra không được bao lâu đã là cô nhi, khắc c.h.ế.t ba mẹ của mình rồi, số phận này thật quá cay nghiệt.”

“Lúc đó, chúng tôi còn tưởng ông cụ Tiêu và bà cụ Tiêu này là vì A Lan cho nên sau này không ai nhắc đến chuyện này nữa.”

Lý Tú Nga ban đầu chính là chỉ nói chuyện phiếm tầm phào.

Nhưng khi nói tới đây thì mới phát hiện ra đối phương là Trình Tố Nhã sắc mặt đã thay đổi dần dần, hơn nữa còn có một chút rất khó coi. Tim của Lý Tú Nga liền đập “thình thịch”.

Bà ta nhớ ra rằng chồng cũ của Tiêu Lan, cũng chính là ba ruột của Trình Ninh, nghe nói là đã hi sinh không lâu sau khi Trình Ninh vừa chào đời.

Trình Tố Nhã không phải đang nghĩ rằng chính số mạng cay nghiệt của Tiêu Lan, đã khắc c.h.ế.t anh em của bà đúng không?

Lý Tú Nga chỉnh lại sắc mặt, và nói: “Mọi người đừng tin những loại lời nói như đang vẩy nước bẩn lên người của người khác, năm đó chiến tranh loạn lạc, và ở bên ngoài có rất nhiều người gặp rắc rối, còn A Lan chỉ là một đứa trẻ thì làm được chuyện gì?”

“Cái gì khắc hay không khắc kia chứ? Bà ấy sau này được gả cho Ngộ Nông, thì không phải ông ấy vẫn luôn có sức khỏe rất tốt sao, hơn nữa Ngộ Nông đang còn sống rất tốt nữa, và Lương Hằng của nhà chúng tôi cũng đang sống rất tốt, vậy những lời nói đó rõ ràng là do bà cụ Tiêu đó đang có tâm ý bất chính, ngay từ lúc bắt đầu thì trong bụng đã tính toán toàn chủ ý xấu xa rồi.”

Bà Nội Hàn và dì Chung vốn dĩ có chút hối tiếc khi nghe Lý Tú Nga kể lại chuyện cũ.

Nhưng không ngờ bà ấy bỗng nhiên lại trở nên chính trực và nghiêm túc như thế, sau một hồi lâu không có phản ứng gì, mọi người tỏ thái độ đồng tình với bà ấy và nói: “Đương nhiên rồi, đâu ra có chuyện như vậy chứ, cái này nhất định là kế hoạch của bà cụ Tiêu rồi.”

Trình Tố Nhã có lẽ biết lý do vì sao Lý Tú Nga đột nhiên thay đổi sắc mặt và nói điều này.

Sắc mặt của bà đã dịu đi, sau đó còn mỉm cười với Lý Tú Nga, và nói: "Chị Lý xin đừng bận tâm, vừa rồi là tôi đang nghĩ đến chuyện khác, cái gì là khắc ba khắc mẹ kia chứ, trước đây khi chúng tôi ở trong đại viện thì cũng có người từng có ý định đen tối, mà tung tin đồ nhảm nhí về Ninh Ninh của nhà chúng tôi, hơn nữa cũng nói cái gì là khắc ba khắc mẹ, cho nên chúng tôi đối với chuyện này cũng có một chút mẫn cảm”

Lý Tú Nga chợt ý thức được, mà lập tức tức giận và nói: " Là người nào, mà lại nói ra những lời nói ác độc như thế với Ninh Ninh”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã lắc đầu, và nói: “Người có tâm ý bất chính, luôn sống không được lâu.”

Sau khi nói chuyện như vậy, thì mọi người liền trở nên thân thiết hơn rất nhiều, sau này thậm chí còn nói về mối quan hệ giữa Lý Tú Nga và Lương Ngộ Công, ngoài ra còn nói về chuyện tình cảm yêu đương năm đó của Lương Ngộ Nông và còn có cả Tiêu Lan nữa.

Lý Tú Nga nói: "Lúc đó, gia đình tôi rất thân thiết với nhà họ Lương, bởi vì mọi người đều là hàng xóm với nhau, cho nên tôi và chồng của tôi, còn có Ngộ Nông nữa cũng đều là bạn bè quen biết với nhau từ nhỏ, sau này khi lớn lên rồi, thì nhà của chúng tôi có cho tôi và Ngộ Nông định chuyện kết hôn, sau đó thì hợp lẽ mà kết hôn với nhau, nhưng lúc đó Ngộ Nông lại ở trong quân đội, cho nên kết hôn rồi thì hai người cũng chỉ được ở bên nhau chưa đầy một tháng, sau đó thì Ngộ Nông phải đi lên chiến trường Triều Tiên, kế tiếp sau đó quân đội bên đó lại truyền đến tin tức, nói là Ngộ Nông đã hi sinh rồi”.

“Lúc này Hằng Châu vẫn còn chưa chào đời, khoảng thời gian sau đó thực sự rất khó khăn, cho nên chồng của tôi đã cho tôi rất nhiều sự giúp đỡ, sau này thì ông ấy đã đến tận cửa để mà đề nghị kết thông gia, về phần Ngộ Nông thì ba mẹ của ông ấy cũng rất cởi mở, thêm vào đó là vì chồng của tôi vốn dĩ là anh em trong họ nhà nội, cho nên bọn họ đã đồng ý.”

“Về phần A Lan và Ngộ Nông, thì A Lan khi mới từ Bắc Thành trở về thì đã rất chán nản. Và lúc đó Ngộ Nông cũng đã quay lại rồi, ngoài ra khi Tiêu gia đón A Lan quay lại thì đã tính toán xem gả đi đâu, thế nên Ngộ Nông cưới bà ấy, ngoài ra ông ấy cũng phải vất vả để cưới được bà ấy. Mỗi khi nói về những chuyện này, thì tôi liền hận bà cụ Tiêu, đặc biệt là sự độc ác của bà già họ Phương đó, còn bà cụ Tiêu thật là vừa độc ác lại vừa ngu xuẩn”.

Nói xong thì bà ấy liền cười, mà khen ngợi Trình Ninh, rồi nói: “Nói ra thì vẫn là Ninh Ninh thông minh, đối với âm mưu của bà già họ Phương đã làm trong hơn mười năm, hơn nữa còn giấu diếm trong nhiều năm qua, vậy mà lại bị Ninh Ninh nhìn thấu chỉ bằng một cái liếc mắt, huống chi là Hằng Châu đã thay em gái kiêu ngạo của thằng bé mà ra tay nữa, cho nên tôi cũng thấy rất tự hào.”

Thật ra Ninh Ninh tính là em gái kiểu gì của Hằng Châu thế, vậy bà ấy là vì cái gì mà tự hào vậy?

Mọi người chỉ nghĩ vậy rồi lại tiếp tục trò chuyện.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 595: Chương 595



Trình Tố Nhã vẫn còn phải làm việc, cho nên bà đã quay về sau khi sống ở đây được nửa tháng.

Bà nội Hàn và dì Chung ở lại đây để chăm sóc Ninh Ninh.

Trước khi rời đi thì đương nhiên là Trình Tố Nhã đã vô cùng không đành lòng, cho nên đã giúp Trình Ninh kiểm tra quần áo và đồ dùng của người nhỏ bé một lần rồi lại một lần, hơn nữa khi chạm vào tóc của Trình Ninh thì mắt của bà đã đỏ hoe mất rồi.

Nói là cháu gái, nhưng thực ra cô là được nuôi dưỡng theo kiểu giống như một đứa con gái.

Từ một đứa bé chỉ biết khóc, đến bây giờ thì cũng đã làm mẹ rồi, thế nhưng trong mắt bà, cô vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ.

Bà không kiềm chế được mà nói: “Ban đầu bảo con đăng ký học trường đại học Bắc Thành đi, nhưng con lại nhất quyết đăng ký ở đây, hiện tại con đã cách cô xa như vậy rồi, lúc con sinh em bé cô cũng không biết là con có thể vượt qua nổi không, bận cái gì thì cũng không giúp được, đợi đến lúc con sinh xong, thì cũng không thể chăm sóc lúc con ở cữ.”

Càng nói thì trong lòng của bà càng trở nên chua chát.

Trình Ninh nghe được những lời của cô mình nói như thế thì liền vội vàng an ủi, và nói: "Cô ơi, không phải từ nhỏ cô đã dạy con rồi sao, con phải độc lập, phải có cuộc sống riêng của bản mình không phải sao? Vậy sao lúc này cô lại không nỡ buông con ra rồi?”

Nói xong thì cô ôm lấy cánh tay Trình Tố Nhã, sau đó còn nũng nịu và nói: “Nếu cô không nỡ bỏ con, vậy sau này cô chuyển qua đây sống cùng với con đi ạ, ở Bắc Thành quá khô hanh rồi, còn bên này thì không vậy”

Trình Tố Nhã gõ vào đầu cô, sau đó tức giận mà nói: “Con có cuộc sống của riêng con, còn cô thì lại không thể có của sống của riêng mình sao hả? Có cần phải xoay quanh con không?”

Nhưng dù bà vẫn không muốn buông tay, đến cuối cùng thì tâm trạng cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi, ngoài ra bà còn vừa vui mừng lại còn vừa tự hào nữa.

Bà vui mừng vì cháu gái mình hiện đang sống một cuộc sống hạnh phúc, và tự hào về những gì cháu gái của bà đã làm được trong những năm qua.

Trình Ninh tựa vào người bà mà cười "hehe".

Ở bên này thì Hàn Đông Nguyên hàng ngày chở Trình Ninh đến trường bằng xe địa hình.

Một người bạn cùng lớp khác chứng kiến Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên sống trong một tòa nhà nhỏ kiểu nước ngoài trên đường Ngân Than, thì cả trường lại một lần nữa náo loạn.

Cái này, là vì trước đây bọn họ cảm thấy Hàn Đông Nguyên không xứng với Trình Ninh, cho nên hiện tại cảm giác của bọn họ thực sự rất phức tạp.

Tất nhiên là sẽ có một số người nhìn mà không chịu được.

Thế là liền bắt đầu điên cuồng điều tra bối cảnh của Hàn Đông Nguyên.

Rất nhanh đã có người điều tra ra được, ba của Hàn Đông Nguyên là giám đốc Nhà máy máy móc số 1, là một nhà máy lớn với hàng vạn người ở Bắc Thành. Anh ấy ở quê còn mở một nhà máy sản xuất sản phẩm tre và gỗ ở địa phương chỉ nửa năm sau khi đi xuống nông thôn. Sau đó anh ấy lại được thăng chức làm xưởng trưởng xưởng làm đồ dụng cụ gia đình.

Mọi người đều biết Trình Ninh đã có bằng tốt nghiệp từ trường Học viện Mỹ thuật trước khi thi đỗ đại học, thế nhưng cô đã vào Học viện Mỹ thuật như thế nào, đương nhiên là được tiến cử rồi. Đột nhiên, cảm giác càng thêm phức tạp rồi.

"Trước kia mọi người khen ngợi Trình Ninh nhiều bao nhiêu? Kết cục là không phải cũng phải dựa vào người đàn ông mà đi đến hiện tại sao, còn nói bạn học Hàn không xứng với cô ấy, vậy nếu không có bạn học Hàn, thì làm sao cô ấy lại được ăn sung mặc sướng, hơn nữa còn sống như một tiểu thư kiêu ngạo con của nhà tư bản nữa chứ? Ngoài ra mọi người cũng nói là bài chuyên ngành của cô ấy quá lợi hại rồi, nhưng vẫn không phải là phải dựa vào người của Hàn gia và bạn học Hàn thì mới vào được học viện mỹ thuật sao?”

“Ở đây khi chúng ta đều phải đổ mồ hôi, và cực khổ lao động trên ruộng đồng, thì cô ấy đã có thể thoải mái mà ngồi trong lớp vẽ để vẽ, và học tập kiến thức, hơn nữa còn được sự hướng dẫn của nhiều giáo viên nổi tiếng, thành tích chuyên môn của cô ấy có thể không tốt hơn tất cả chúng ta sao”

Khi Trình Ninh cùng bạn cùng phòng đi nhà ăn lấy đồ ăn, thì cô nghe thấy một cô gái đang phàn nàn gay gắt với bạn của mình.

Bởi vì cô gái đó đang quay lưng về phía cửa, cho nên đã không thấy Trình Ninh đi vào.

Căn tin đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Giọng nói sắc bén của cô gái là duy nhất còn lại, về căn bản cũng không tính là lớn, nhưng bây giờ lại có vẻ rất đột ngột.

Cô gái phát hiện chỉ còn lại giọng nói của chính mình, ngoài ra sắc mặt của những người bạn đối diện cũng rất không ổn, cho nên cô ấy đã nhận ra điều gì đó, sau đó đột nhiên quay người lại, thì liền nhìn thấy Trình Ninh đang đứng ở phía sau cô ấy và chỉ cách cô ấy vài bước.

Mặt của cô ấy đột nhiên hoàn toàn đỏ bừng, và vô cùng xấu hổ.

Trình Ninh đi tới, và nói: “Cậu có biết tớ làm sao được tiến cử vào Học viện Mỹ thuật không?”

Cô gái đỏ mặt, mà lẩm bẩm, nhưng lại không nói được lời nào.

Trình Ninh lại hỏi: “Cậu có biết nhà, và xe của tớ và chồng tớ là làm sao mà có không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giọng điệu của cô không hề hung hãn, chỉ lạnh lùng, ngoài ra còn mang theo một âm thanh của đá quý.( âm thanh của đá quý ý chỉ người có giọng nói rất trong trẻo, thanh thoát và đầy uyển chuyển.) Nhưng cô gái lại cảm thấy đối phương gần như muốn đè cô ấy xuống đất mất rồi.

Tất nhiên là cô ấy không biết câu trả lời thực sự cho những câu hỏi mà Trình Ninh muốn hỏi rồi.

Cô ấy chỉ vừa mới trút được hết chút cảm xúc trong lòng của mình mà thôi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 596: Chương 596



Trình Ninh chậm rãi nói: “Cậu cái gì cũng không biết, cho nên mới ở nơi công cộng mà ăn nói lung tung, mở miệng mà bôi nhọ bạn học khác, chính vì cô ấy đã làm những việc mà cậu chưa làm, hơn nữa còn đem công lao của những việc mà cô ấy làm được mà quy về chuyện cô ấy có một người đàn ông rất tài giỏi sao? Dường như như thế thì mới có thể che đậy được sự bất tài của bản thân cậu, tầm thường, làm không được thành quả gì hết?”

“Chúng ta mỗi người sinh ra đều có những nét đặc biệt riêng, cậu cũng có những điểm mạnh của riêng mình, ngay cả khi cậu là một người rất bình thường trong mắt người khác, thì cậu nhất định phải có ánh sáng của riêng mình, nhưng cậu, cả con người cậu lại bị sự ghen tị làm cho biến đổi, cho nên mỗi lời cậu nói ra đều là lời cay nghiệt. Nếu muốn bài chuyên ngành của mình được cải thiện, thì tự mình tắm rửa thật sạch sẽ đi nhé, bởi vì suy cho cùng làm người thì cũng đã không dễ dàng gì rồi.”

Trước khi quay người rời đi, thì cô dừng lại một chút rồi nói: “Trước khi nói xấu tớ trước mặt mọi người, thì cậu phải hiểu tớ rõ một chút, cậu nên biết rằng thư viện trường chúng ta có một số cuốn sách là tranh của tớ đã được xuất bản tại Học viện Mỹ thuật, một trong số đó là có giới thiệu rất rõ ràng lý do tại sao tớ được tiến cử vào Học viện Mỹ thuật, phàm là nếu cậu đã xem trước một ít rồi, thì sẽ không nói ra những lời ngu xuẩn vừa rồi, điều này đồng thời cũng đã bộc lộ hết sự ghen tị và thiếu hiểu biết của cậu rồi.”

Trình Ninh nhẹ nhàng che bụng, sau đó còn nói nhỏ gì đó với bào thai trong bụng, cuối cùng thì xoay người rời đi.

Nhưng vừa quay người đi, thì phía sau cô đã vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, và còn kéo dài cho đến khi cô rời khỏi cửa căng tin.

Chuyện này xảy ra trong căng tin vào giờ ăn trưa, nhưng không bao sau đó thì Hàn Đông Nguyên liền biết được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạn cùng phòng của anh là Tiền Mục liền lẩm bẩm: “Quá kiên cường rồi, quá kiên cường rồi, anh Nguyên, quen biết chị dâu nhiều năm như thế, tôi còn cho rằng cô ấy chỉ là người phấn đấu học tập một cách âm thầm mà thôi, không ngờ cô ấy lại có thể nó ra những lời lợi hại đến như vậy. Anh Nguyên, trước đây, có người từng nói anh không xứng với chị dâu tôi còn xịt mũi coi thường nữa, nhưng hiện tại, tôi cũng không thể không nói, chị dâu thật là đã khiến người khác nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa rồi! Anh đó hấp tấp…

Phía sau hai từ “hấp tấp” cậu ta còn chữa nói hết thì đã bị người khác đá một cước mất rồi.

Nhưng không phải là Hàn Đông Nguyên làm, mà là một bạn cùng phòng khác đang ở phía sau tên là Trần Cương.

Tiền Mục trong nháy mắt đã phản ứng lại, kế tiếp thì nuốt chửng những lời còn lại, sau cùng thì cậu ta đã phải đối mặt với ánh mắt u ám của Hàn Đông Nguyên, để rồi toàn thân liền trực tiếp toát mồ hôi lạnh.

Hấp tấp sao?

Tên nhóc như cậu có phải không biết tôi hiện tại là đang có nhiều tính tốt như thế nào đâu.

Lại nói Trình Ninh cùng bạn cùng phòng trở lại ký túc xá.

Trên đường đi có chút yên tĩnh, cho nên mọi người đều cẩn thận, nếu như trên đường có chướng ngại vật gì thì vẫn cần bọn họ dìu Trình Ninh đi một chút.

Trình Ninh không cần bọn họ dìu, nhưng cô biết bọn họ là đang quan tâm đến mình, cho nên cô bằng lòng nhận sự quan tâm này.

Sau khi trở về ký túc xá, thì mọi người an ủi Trình Ninh, và nói: “Người nổi bật, thì sẽ luôn có người ở sau lưng gièm pha, cũng do lòng đối kỵ mà thôi, Ninh Ninh cậu không cần phải vì loại người như vậy mà khiến cho tâm trạng của mình không tốt. Cậu đang mang thai đó, cho nên vẫn phải giữ cho tâm trạng ổn định, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu và con cậu đâu.”

Trình Ninh cười, rồi nói: “Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của tớ có nữa phần không vui sao?”

Mọi người đều nhìn cô...Cái này ngược lại cũng đúng.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Bình Bình cười và nói: "Ninh Ninh tính tình của cậu thật tốt, tấm lòng cũng bao dung, thật tốt.”

Cô ấy liếc nhìn cái bụng đã phình to của Trình Ninh rồi nói: “Đứa trẻ này thật có phúc, khi có được một người mẹ tốt như vậy”

Một người mẹ tuyệt vời như vậy, và người ba có năng lực bảo vệ vợ và con trước người khác, ba mẹ lại yêu thương nhau như thế, đứa trẻ như vậy, thật khiến cho người khác ngưỡng mộ.

Cô ấy nói nhưng trong mắt lại có chút đỏ.

Cô ấy kết hôn ở quê. Người đàn ông của cô ấy là người địa phương, nhưng anh ta lại là một sĩ quan, và hiện tại đang ở biên giới Vân Quảng. Cô ấy sinh con trước kỳ thi tuyển sinh đại học ba tháng, sau khi sinh không lâu thì cô ấy liền biết tin kỳ thi tuyển sinh đại học được phục hồi trở lại, thì liền giao con cho mẹ chồng để mà chuẩn bị vào đại học. Từ sau đó cô ấy đã vào học đại học cho đến bây giờ đứa bé cũng đã gần bốn tuổi rồi, thế nên hầu như cô ấy không có cách nào để mà mang nó qua đây được cả.

Trình Ninh nghe thấy trong giọng nói của cô ấy có sự ngưỡng mộ và có nỗi buồn trong mắt.

Do là bạn cùng phòng với nhau được ba năm rưỡi, cho nên cô đương nhiên biết là vì sao.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 597: Chương 597



Cô đưa tay ra bắt lấy tay cô ấy, cười và nói: “Tấn Tấn của nhà mọi người cũng rất có phúc, bởi vì có rất nhiều ba mẹ ở thế hệ chúng ta khi vào đại học, thì đã giao con cho người khác rồi, nhưng như Tấn Tấn bây giờ có biết bao nhiều người yêu thương cậu bé, chăm sóc cậu bé. Chẳng phải bây giờ chúng ta đều tốt nghiệp rồi sao? Đơn vị làm việc của cậu cũng đã sắp xếp xong hết rồi, rất nhanh một nhà sẽ đoàn tụ thôi, đúng rồi, để tớ nói cho cậu biết, chồng của cậu thật là uy vũ biết bao, khi tớ về quê, thì đã có biết bao nhiêu người nói là nếu muốn tìm một người đàn ông thì phải tìm một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh. Không phải lúc đầu cậu nói nhìn trúng anh ấy anh tuấn uy vũ bất phàm sao?”

Lời nói của Trình Ninh khiến mọi người bật cười.

Bởi vì trong ký túc xá bảy người thì có năm người đã kết hôn, ngoài ra ở dưới quê đều là người từng trải, hơn nữa mọi người cũng đã ở bên nhau được mấy năm rồi, cho nên việc họ nói đùa như vậy là chuyện khá bình thường.

Tưởng Bình Bình đưa tay nhéo Trình Ninh, sau đó cười và nói: “Cái miệng này của cậu, tôi trước đây ngược lại lại không biết là cậu có thể nói ra những lời như vậy.”

Thật ra không phải không biết, nhưng Trình Ninh lại khá bận rộn, khi ở cùng bọn họ thì cô luôn đọc sách rất chăm chỉ, nói năng thì rất lịch sự, và không hề có cái gì là tính công kích, cho nên bọn họ luôn quên rằng thực ra cô rất giỏi ăn nói, nếu phải cãi nhau, thì làm sao cô bạn học họ Tôn ở căng tin lại có thể là đối thủ của cô. Không khí trong ký túc xá đột nhiên trở nên thoải mái.

Trình Ninh vội nhường chỗ cho Tưởng Bình Bình, sau đó cười và nói: “Nếu không phải tớ có khả năng ăn nói, thì tớ làm sao có cái lý, mà nắm chắt được trọng điểm chứ.”

Nói xong thì cô hơi nén lại cười, mà nghiêm túc nói: “Thật ra tớ cũng không phải là người có tính cách tốt bụng. Tớ biết trong khoảng thời gian mang thai này, tớ nên chuyển ra ngoài sống, trong và ngoài trường cũng có không ít những bàn luận. Ngoài ra những lời bịa đặt kiểu nào cũng có, nhưng người khác ở sau lưng bàn luận, truyền tin nhảm nhí, thì cho dù tớ có thể nói với mọi người, và mọi người có thể giúp tớ nói rõ chuyện này với người khác, nhưng chuyện riêng tư như thế này thì cho dù có nói rõ ra sao đi chăng nữa, cũng không thể ngăn được những suy đoán ác ý của người khác”.

“Hôm nay ở căng tin Tôn Hồng với bộ dạng như vậy mà phê bình tớ một cách công khai ở trước mặt đám đông, hơn nữa còn bị tớ bắt được, đúng lúc lại cho tớ một hội để ở trước mọi người bác bỏ những tin đồn nhảm nhí”

“Ngoài ra chuyện này tớ cũng không có ý định bỏ qua như thế, tớ có dự định sẽ nộp đơn lên trường học, để trường học làm tốt hơn một chút về kỷ luật của trường học, những loại chuyện không có chứng cứ này, chỉ dựa vào suy đoán sau lưng mà dám có hành vi ác ý bôi nhọ người khác thì nhất định phải được ngăn chặn, để còn tạo ra một môi trường học tập thân thiện và một bầu không đúng với trường học.”

Mọi người sửng sốt một lát, sau đó thì gật đầu, và nói: "Phải nên làm như vậy.”

Trải qua một lần như thế, thì phàm nếu là người có đầu ốc thì sẽ không làm hoặc không dám lại tùy tiện tung ra những tin đồn nhảm nhí như vậy nữa.

"Nhưng chị Ninh Ninh, chị vừa nói lúc chị về quê, thì có rất nhiều người nói tìm đàn ông phải tìm một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh, chà chà, lúc đầu chị tìm bạn học Hàn là cũng vì nguyên nhân nay sao?”

Trong khi mọi người đang nói chuyện, thì một người bạn cùng phòng khác tên là Trần Thư Cầm lại chọn chủ đề trước đó và đột nhiên hỏi Trình Ninh.

Mọi người: "…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người nhìn Trần Thư Cầm, rồi lại nhìn Trình Ninh, sau đó lại nhìn Trần Thư Cầm.

Trần Thư Cầm bị mọi người nhìn qua, thì mặt liền có chút đỏ ửng, nhưng cô ấy vẫn đứng thẳng lưng, như kiểu “cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng” mà nói: “Vừa rồi nghe những gì chị Ninh Ninh vừa nói, thì không phải em là đang tò mò vì sao chị Ninh Ninh lại ở cùng chung với bạn học Hàn sao. Em vẫn muốn hỏi chị Ninh Ninh là lúc bắt đầu thì làm sao hai người có thể ở cùng với nhau, có như thế thì khi em lựa chọn đối tượng thì cũng có thể tham khảo được.”

Trần Thư Cầm chưa lập gia đình, trong thường ngày thì cũng có mấy người bạn học muốn cùng cô ấy phát triển một chút tình cảm cách mạng. Khi cô ấy nhìn thấy tình cảm ngọt đến phát ngấy đó của Hàn Đồng Nguyên cùng với Trình Ninh, đồng thời cũng nhìn thấy được tình cảm lưu luyến trong ánh mắt giữa Tưởng Bình Bình và chồng khi anh ấy qua đây thăm Tưởng Bình Bình, thì trong lòng của cô ấy đã vô cùng ngưỡng mộ. Thế nên mới muốn hỏi chút để có kinh nghiệm.

Trình Ninh cười, và nói: "Cái này thì sở thích của mỗi người không giống nhau, nếu tiền đề nêu ra là nhân phẩm tốt có tinh thần trách nhiệm, vậy thì em thích như thế nào thì sẽ tìm như thế đó.”

Trần Thư Cầm cười haha, sau đó ôm lấy cánh tay Trình Ninh mà nói: “Em hiểu rồi, nhưng chị vẫn chưa nói ra trọng điểm, là chị cùng với bạn học Hàn làm sao lại ở cùng nhau, anh ấy làm sao để bày tỏ với chị? Trước khi bày tỏ thì chị đối với anh ấy là có cảm giác gì hay chưa?”

Anh đã bày tỏ với cô như thế nào?

Trình Ninh nhớ lại nụ hôn bất ngờ đêm đó...

Trình Ninh thu thập lại những suy nghĩ rời rạc của mình, sau đó cười và nói: "Không phải chị đã nói với em rồi sao? Chị và chồng lớn lên trong cùng một đại viện, hay nói cách khác, là chị thực sự lớn lên trong gia đình của anh ấy? Cô của chị cũng chính là mẹ kế của anh ấy đó”

Mọi người: "???”

Cô đã không nói điều đó!

Cái này cũng không thể trách Trình Ninh được, bởi vì quan hệ này có chút phức tạp, và đặc biệt cái này là chuyện mẹ kế, cho nên bình thường cô sẽ không nhắc tới chuyện này.

Mọi người đều ngạc nhiên mà chợt nhận ra.

Còn có cái gì tốt để nói không?

Hai người họ đã lớn lên như vậy, cùng nhau lớn lên, nảy sinh tình cảm và cuối cùng ở bên nhau là điều hoàn toàn bình thường.

“Hóa ra là thanh mai trúc mã”

Trần Thư Cầm thở dài một hơi, và nói: "Ôi, ông trời thật quá bất công rồi, sao không cho em một người thanh mai trúc mã vừa cao ráo lại vừa đẹp trai hơn nữa còn đối với em một lòng một dạ, nếu được như thế thì em cũng không cần phiền não về chuyện đối tượng này rồi.”

Trình Ninh buồn cười mà xoa xoa cô ấy, rồi nói: "Ngay từ đầu nếu lại khóa chặt thì có cái gì là tốt, em cứ thong thả mà chọn đi nhé”

Nhớ năm đó cô vẫn muốn quen thêm mấy người bạn trai nữa đấy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 598: Chương 598



Vào buổi chiều khi Hàn Đông Nguyên tới đón Trình Ninh về.

Vẻ mặt Hàn Đông Nguyên có chút lạnh lùng, nhưng anh luôn tỉ mỉ và ân cần với Trình Ninh.

Trên đường về nhà, Trình Ninh thấy anh vẫn im lặng, thật ra bình thường khi lái xe anh chưa bao giờ nói nhiều, nhưng Trình Ninh vẫn thấy ở anh có chút đó khác thường.

Trình Ninh nghiêng đầu nhìn anh.

Anh bây giờ rất khác so với năm năm trước, ngũ quan vẫn như cũ, sâu sắc lập thể hơn nữa còn mang một chút vẻ đẹp trai sắc sảo, nhưng khí chất rõ ràng là đang kiềm chế sự điềm tĩnh, cho nên đã có phần giống với anh của ngày xưa, nhưng giữa hai hàng lông mày của anh lại thoải mái hơn rất nhiều, và không quá lạnh lùng.

Anh của trước đây là người yêu cô, nhưng anh của hiện tại, càng khiến cô thích anh hơn rồi.

Đại khái là bởi vì cô đã nhìn anh rất lâu, cho nên anh mới quay sang nhìn cô, mà ấm áp nói: “Sao thế?”

Sau khi Trình Ninh biết cô thích anh, và yêu anh, thì cô không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, có lẽ vì mang thai và chịu ảnh hưởng bởi hormone, cho nên tình cảm của cô đối với người ngoài rất bình thường, nhưng lại rất nhạy cảm và bám lấy anh, chuyện này ngược lại lại khiến anh rất thích thú, bởi vì nếu lúc bình thường khi ở nhà mà bà nội Hàn và dì Chung nhìn thấy được thì không biết sẽ vui vẻ yên tâm biết là bao.

"Họ hỏi em lần đầu tiên anh bày tỏ với em như thế nào.”

Trình Ninh nắm lấy quần áo bên hông, và nói: “Em chỉ đang suy nghĩ chuyện lần đầu mà thôi.”

Xe của Hàn Đông Nguyên bỗng nhiên giảm tốc độ.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thì trời đã là mùa hè, trên đường cũng không có ai, thế là anh rẽ xe vào một khu vực rợp bóng cây, mà dừng lạ để quay lại nhìn cô và hỏi: “Lần đầu là chuyện gì?”

Ánh mắt và giọng nói của anh có chút thay đổi.

Trình Ninh cười lớn, và tức giận nói: “Sao anh lại dừng xe?”

Anh đưa tay chạm vào tóc cô, mà dùng ngón tay cái cào lên mặt cô, rồi nói: "Em nói anh đã làm gì? Vừa rồi em nhìn anh như thế nào, em vừa tiến tới hôn anh, em có muốn thử cảm giác của lần đầu không?”

Cảm giác lần đầu?

Lần đầu chỉ có sợ hãi mà thôi.

Cô hỏi anh: "Lần đầu anh cảm thấy thế nào?”

Anh mắt của Hàn Đông Nguyên liền tối sầm lại.

Anh nhìn đôi môi của cô, nó vừa đỏ mọng lại trơn bóng, vốn dĩ cô rất xinh tươi, nhưng sau khi mang thai có lẽ dường như trơn bóng và đầy đặn hơn rất nhiều, anh nhớ lại lần đầu, nụ hôn đó, tuy rằng rất liều lĩnh, và chỉ là hương vị thoáng qua, nhưng anh có lẽ cả đời sẽ không bao giờ quên được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tay anh trượt xuống, để ôm cô về phía trước, sau đó thì cúi đầu áp vào người cô, rồi nói: “Cảm giác như đạt được điều em muốn vậy”

Nói xong anh liền tách môi cô ra, và hôn cô, vừa âu yếm lại vừa dịu dàng, như thể đang nếm bảo bối yêu quý nhất của anh, và còn như thể anh đang nói với cô rằng anh yêu cô đến nhường nào.

Làn da dưới tay anh mát lạnh và mịn màng, nó từng chút từng chút một đều có thể khơi dậy những h*m m**n và cảm xúc sâu kín nhất trong lòng anh.

Đúng, đó là cảm giác đạt được điều mình mong muốn.

Thật bàng hoàng và bất ngờ khi người lữ hành đau khổ trên sa mạc cuối cùng cũng tìm được cơn mưa ngọt ngào, làm bùng nổ mọi h*m m**n và tình yêu điên dại của anh dành cho cô mà anh không thể diễn tả bằng lời.

Mùa hè kéo dài, cửa sổ ô tô chỉ hé mở một góc, ở bên ngoài thì đang có tiếng ve sầu trên cây kêu ríu rít. Trình Ninh ngã vào lòng anh, anh cẩn thận hôn cô, một lần rồi lại một lần, nhưng vẫn không đủ thỏa mãn.

Trên xe cũng không thể làm gì hơn, ngoài ra khi cô nhìn thấy vẻ mặt của anh có một chút đau khổ thì liền hỏi anh có cần cô giúp gì không, thế nhưng anh chỉ ôm lấy cô và đặt cô ở phía trước người anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 599: Chương 599



Thực ra trong lòng anh cũng có suy nghĩ giống như những gì người khác nói.

Cô vì cái gì mà thích anh vậy?

Làm sao cô có thể thích anh được?

Khi còn nhỏ anh luôn gặp rắc rối, cho nên thân thể luôn đầy vết đánh nhau, nó vừa bụi bặm lại vừa bầm dập, nhưng khi anh về nhà trong bộ dạng như thế này, thì tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là sự sạch sẽ và xinh đẹp đến mức trông giống như cô có thể tỏa sáng cô ngồi yên lặng ở hoặc là đó đọc sách, hoặc là chơi búp bê, búp bê trong tay cô cũng sạch sẽ hơn anh, nhìn rất vừa mắt, còn anh, anh vẫn đang có những giấc mơ không thể chịu nổi trong đêm tối.

"Ninh Ninh.” Anh gọi cô.

"Ừm?” Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn anh, đang mơ hồ chứa đầy sự dịu dàng.

Anh cúi đầu hôn lên mũi cô lần nữa, sau đó thì anh đột nhiên hỏi: “Lúc nhỏ em có thích anh chút nào không?”

“Khi còn nhỏ có một chút nào thích anh không?”

Trình Ninh vươn tay sờ sờ anh.

Nhưng cho dù bây giờ ánh mắt của anh nhìn cô dịu dàng như thế nào, cô cũng không thể nói ra những lời lừa dối lương tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô kéo anh xuống cắn vào môi anh, sau đó nói: “Anh nhớ lại xem khi còn nhỏ anh đối xử với em như thế nào, lại còn không biết xấu hổ hỏi lời như vậy?”

Nói xong quả thật có chút uất ức, nhớ lại lúc còn nhỏ anh thật sự đáng ghét.

Vì vậy bắt đầu đếm từng chuyện từng chuyện anh đối xử không tốt với cô.

Anh trưng ra một vẻ mặt hung dữ và chán ghét khi cô gọi anh là anh trai, khi cô đang chơi vui vẻ một chân đá bay mất đồ chơi của cô, khi cô đang giẫm lên tuyết trong sân anh đột nhiên chạy đến đụng ngã cô xuống nền tuyết khiến cho cả đầu và mặt đầy tuyết... Thật là tội lỗi chồng chất.

Anh để tùy cô nói, nhìn cô bằng ánh mặt dịu dàng, sau đó hôn cô.

Anh yêu cô nhiều như vậy.

Nhưng anh trước đây khốn nạn như thế, nhưng cô rất tốt, nên vẫn bằng lòng yêu anh.

“Ninh Ninh”. Anh nói: “Cả đời này anh sẽ đối tốt với em”

Trình Ninh kể lể từng điểm không tốt của anh, nhưng khi nghe lời này của anh ánh mắt trở nên xót xa.

Cô “Ừm” một tiếng, nhưng nói, “Không muốn, là mỗi đời, anh phải nhớ đấy, sau này không thể đối xử tệ với em như vậy.”

Mùa hè vừa tới, kỳ nghỉ hè cũng đến.

Trình Ninh đang mang thai, cả kỳ nghỉ hè này đều vùi trong nhà, chỉ ra ngoài đi dạo mỗi ngày vào buổi sáng và buổi tối khi bên ngoài trời mát mẻ.

Nhưng Hàn Đông Nguyên lại bận rộn trong kỳ nghỉ hè.

Bởi vì anh đang xem đất ở thành phố Thâm, dự định ở đây mở một xưởng nội thất.

Anh điều hành xưởng sản xuất đồ tre gỗ của đại đội Thượng Hàn và xưởng nội thất công xã trong nhiều năm, khách hàng ở đây, các thủ tục liên quan, nhân viên của các bộ phận liên quan, cho nên tất cả các khâu mở xưởng nội thất đều rất rõ ràng, nhưng rõ ràng là rõ ràng, vẫn còn nhiều việc cần phải làm, may mắn thay có rất nhiều người giúp đỡ.

Anh một mình đến thành phố Thâm để làm thủ tục chuyển nhượng quyền kinh doanh đất đai, đồng thời liên hệ với đội xây dựng để xây dựng xưởng và các loại thủ tục khác.

Trình Ninh khá tò mò về mảnh đất và hoàn cảnh xung quanh mà anh nhìn trúng, muốn đi xem thử, nhưng lại bị bà nội Hàn kiên quyết ngăn cản.

Bà nội Hàn nói: “Vùng đất hoang vụ này, nghe nói đều là công trường xây dựng, cháu đi đến đó làm gì? Mùa hè nóng nực này, cháu đang mang thai, ngộ nhỡ cháu bị cảm nắng xảy ra chuyện gì thì làm sao? Không giúp được gì lại còn khiến cho Đông Nguyên bận lòng. Sau này cơ hội cháu muốn đến đó xem có rất nhiều, đợi khi đứa trẻ được sinh ra rồi nói”

“Ninh Ninh, cháu nhớ lại cháu trước kia, muốn xuống nông thôn, thi đại học muốn thi vào Quảng Thành, gia đình có ngăn cấm cháu không?”

“Cô của cháu nói, đó là quyết định của riêng cháu, cháu nhất định đã cân nhắc cẩn thận, nhưng hiện giờ, cháu đang mang thai, không thể tùy hứng như vậy được nữa, cháu đưa ra quyết định gì, cân nhắc không chỉ có mình bản thân cháu, chuyện gì cũng suy nghĩ thay cho đứa trẻ trong bụng, phải có trách nhiệm với đứa trẻ.”

Trình Ninh cũng không phải là một người cố chấp. Bà nội Hàn vừa nói như thế, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, liền đánh tan ý niệm này trong đầu, ở lại trong nhà.

Tuy nhiên thời gian cũng được sắp xếp dày đặc.

Hàn Đông Nguyên biết cô thích quản lý công việc, làm việc cũng cân nhắc chu đáo, liền đưa cho cô một phần bản kế hoạch của bản thân, lịch làm việc của xưởng, sắp xếp nhân sự, bản vẽ của xưởng và các loại tài liệu khác, đồng thời nói đại khái với cô về ý tưởng sản phẩm, để Trình Ninh xem qua, nhân tiện dự toán ngân sách, sau đó thiết kế thêm sản phẩm kế tiếp.

Bà nội Hàn thấy Hàn Đông Nguyên chất một đống tài liệu như vậy cho Trình Ninh, không vui vẻ, mặt mày hung dữ nói: “Mùa hè nóng nực này, vợ của cháu đang mang thai, còn giao cho con bé nhiều việc như vậy, cháu muốn mở xưởng gì thì tự mình dày vò đi, làm sao có thể khiến Ninh Ninh mệt mỏi như vậy?”

Trình Ninh mỉm cười, kéo tay áo bà nội Hàn nói: “Bà nội, bà đừng làm như vậy, đây là chuyện cháu thích làm, chuyện này cũng giống như một số người thích trồng hoa cỏ, có người thích chơi cờ vẽ tranh, cháu thích tính toán sổ sách xem có đồ gì đẹp để để làm, chính là sở thích khác nhau, mang thai cũng là người, dù sao cũng phải làm một chút việc mình yêu thích đúng không?”

Bà nội Hàn nhìn cô, sau đó nhìn cháu trai không vừa mắt của mình, rồi liếc nhìn từng xấp tài liệu đang chất đống, mặc dù vẫn cảm thấy hơi quá nhiều, nhưng cũng chỉ có thể thôi vậy, liền nói với Trình Ninh: “Vậy cháu làm vừa phải thôi, một lúc sau đứng dậy đi dạo, lại đi nằm một lát, buổi tối đêm khuya phải đi ngủ, tuyệt đối không được thức khuya, nếu không ngủ được thì đến gặp bà và dì Chung trò chuyện. Không được thức đêm giống như trước đây.

“Dạ, dạ, dạ.”

Trình Ninh giơ tay lên, mỉm cười nói: “Đều được.”

Cô còn âm thầm kéo lấy Hàn Đông Nguyên làm nũng với anh, bảo anh về sớm.

Cô cũng không phải không thích trò chuyện với bà nội Hàn và dì Chung, nhưng cả ngày đối mặt với bọn họ, ban đêm mỗi ngày có thể nói gì khi trò chuyện với bọn họ.

Này, vợ bám lấy anh như vậy, sao anh có thể chịu đựng được?

Cuối cùng cho dù có bận rộn đến mấy mệt đến mấy, trừ khi uống rượu, nếu không chắc chắn mỗi ngày anh sẽ lái xe trở về.

Ngoài ra Liêu Thịnh và Mã Đình Đình đã quay trở lại công xã Thạch Kiều liên lạc với các công nhân ở đó.

Họ dự định trực tiếp từ xưởng nội thất công xã và xưởng sản xuất đồ tre gỗ mời một nhóm công nhân tới.
 
Back
Top Bottom