Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 360: Chương 360



Trình Ninh nở nụ cười rồi nói với bác gái: "Có rồi, chị Hà nên giới thiệu cháu gái cho người khác thì hơn."

“Ô, đã có rồi sao? Đối tượng của cậu ấy là người ở đâu? Là người trong thôn hay là thanh niên tri thức?" Bác gái tiếp tục hỏi.

Không chỉ có bác gái ngạc nhiên, ngay cả cán sự Chu cũng rất ngạc nhiên.

“Có rồi?"

Cán sự Chu nói: “Anh ấy thực sự có đối tượng rồi sao?

Tôi nhớ trước kia nghe ông chủ xây dựng nói rằng bọn họ muốn giới thiệu đối tượng cho Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên nói thẳng, yêu cầu của anh ấy rất cao, phải đẹp hơn nữ minh tinh trên ảnh họa báo, điều này sao có thể, bình thường chúng ta sao có thể gặp được một cô gái còn đẹp hơn cả nữ minh tinh trong ảnh họa báo chứ? Tôi cũng thấy Tiểu Trình..."

Lời của anh ấy đột nhiên dừng lại.

Trình Ninh: " …."

Thật xấu hổ.

Ngay lúc tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trình Ninh, Trình Ninh lúng túng cười suy nghĩ cách giải quyết, thì đúng lúc đó thư ký của chủ nhiệm Dương đi ra giải cứu cô.

Gọi cô và Hàn Đông Nguyên cùng đến văn phòng chủ nhiệm Dương.

Cho đến khi nói chuyện xong với chủ nhiệm Dương, bàn xong việc chính, lúc đi ra từ xưởng đồ gia dụng đã là giữa trưa.

Chủ nhiệm Dương mời hai người cùng nhau ăn cơm trưa.

Chủ nhiệm Dương biết mối quan hệ của hai người, sợ gây chút hiểu lầm gì đó nên hỏi chuyện cũng rất bình thường, lúc ăn trưa chủ yếu cũng chỉ là hỏi bọn họ về cuộc sống ở nông thôn, chuyện cụ thể trong xưởng sản xuất.

Ngày hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của hai người chính là đến xưởng đồ gia dụng nên buổi chiều rất rảnh rỗi.

Ra khỏi căn tin xưởng đồ gia dụng, hai người nói lời tạm biệt với chủ nhiệm Dương, đưa mắt nhìn chủ nhiệm Dương rời đi, hai người vừa đi về phía bãi xe đạp của xưởng đồ gia dụng vừa nói chuyện.

Trình Ninh hỏi Hàn Đông Nguyên: "Chúng ta về nhà chưa?"

"Tới cửa hàng ủy thác ở phố Bắc."

Hàn Đông Nguyên nói: "Anh muốn đi mua vài thứ."

Cửa hàng ủy thác?

Ánh mắt Trình Ninh sáng lên.

Cửa hàng ủy thác là cửa hàng bán đồ cũ, chắc chắn cửa hàng này sẽ tìm được ít đồ tốt, rất nhiều đồ cổ hay đồ cũ đều bán với giá rẻ.

Anh nói vậy, tất nhiên cô hoàn toàn không chỉ định đến đó đi dạo một vòng.

Hàn Đông Hàn thấy mắt cô sáng lên, tâm trạng có chút phức tạp.

Đến bãi đỗ xe đạp, lúc này đã là giờ làm việc, xe đạp trong bãi được xếp ngay ngắn chỉnh tề, ngoại trừ bọn họ thì không có một bóng người.

Hàn Đông Nguyên vừa đẩy xe đạp, vừa hỏi cô: "Sao lại nói với các bác ấy như vậy?"

"Hả?"

Trình Ninh nhìn anh. Gì cơ?

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, nói: "Nói với bọn họ về anh"

Trình Ninh nhớ tới chuyện mọi người bàn tán trong văn phòng lúc trước.

Cô nói: "Anh ba, trong xưởng sản xuất này tất nhiên sẽ có tai mắt để bí mật bàn tán, những lời em nói với họ hôm nay, ngày mai có thể truyền đến tai phó xưởng Lưu, ngày mốt có thể truyền đến tai bố... Ôi.."

Nói tới đây cô đột nhiên khẽ kêu một tiếng, sau đó ảo não nói: "Thôi xong rồi, rõ ràng hôm nay em còn nói với họ anh đã có đối tượng, hôm nào nếu chuyện này truyền đến tai chú, chú tò mò thì sẽ chạy tới hỏi em, hoặc là để dì tới tìm em hỏi thăm thì phiền toái lắm đây"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô đang ảo não thì nở nụ cười, đưa tay ấn đầu cô, thấp giọng nói một câu "Ngốc".

Trình Ninh mở điện thoại lên rồi hỏi anh: "Này, trước kia anh thật nói với người khác là anh tìm đối tượng nhất định phải đẹp, phải đẹp hơn nữ minh tinh điện ảnh trên ảnh họa báo hả?"

Lúc này Hàn Đông Nguyên lại không trả lời cô, tự đẩy xe đi ra ngoài một mình.

Trình Ninh kéo ghế sau xe anh, cố đ.ấ.m ăn xôi truy hỏi đến cùng: "Là thật hả?"

Hàn Đông Nguyên không để ý đến cô.

Cô bèn nói: "Này, vậy anh muốn em làm đối tượng của anh là bởi vì em đẹp sao?"

Nói xong trêu chọc nói: "Vậy tạm thời đúng là không tìm được người nào đẹp hơn em rồi"

Hàn Đông Hàn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhịn không được ấn đầu cô, nói: "Sao lại ngốc như vậy."

Ấn cái gì mà ấn, ấn riết thành quen.

Trình Ninh rất tức giận nắm lấy tay anh bấm móng tay vào da anh thật mạnh, nhưng cũng bấm không nổi, mất hứng nói: "Sao cứ thích ấn đầu em vậy, nếu em không ngốc thì cũng sẽ bị ấn phát ngốc mất”.

Hàn Đông Nguyên nhìn dáng vẻ tức giận của cô lại ngứa ngáy không chịu nổi, anh trở tay cầm tay cô, cười, muốn nói gì đó, nhưng ngoài lúc nói những lời tâm tình đặc biệt với cô, miệng anh có thể nói ra lời tốt đẹp gì chứ? Anh vẫn kịp thời dừng xe lại rồi nói: "Đi thôi, cửa hàng ủy thác có không ít đồ, đi dạo một chút."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sự chú ý của Trình Ninh quả nhiên bị chuyển hướng, nhưng cô nghĩ gì đó, ảo não nói: "Em không mang tiền.”

Hàn Đông Nguyên buông tay cô ra, lên xe, chân đạp trên mặt đất, gọi cô: "Lên xe.”

Chờ cô đi lên, để cô ôm lấy mình, mới nói: "Anh mang tiền."

Trình Ninh ôm lấy eo anh, hỏi: "Vậy anh mang theo bao nhiêu tiền?"

“Mấy trăm luôn có trong người, không đủ thì mai chúng ta lại đến đó xem đồ tiếp." Anh nói.

Phố Bắc là một con phố cổ của thành phố Bắc, cửa hàng ủy thác nằm ở chỗ rất khó tìm, đi vòng quanh rẽ vào vài ngõ nhỏ mới nhìn thấy một căn nhà cũ, Hàn Đông Nguyên khóa xe ở bên ngoài, hai người đi vào đã nhìn thấy trên kệ đặt không ít hàng hóa, đa số là hàng hóa cũ kỹ, đồ sứ đồ đồng đồ cổ đều có, còn có một số hàng nhập khẩu cũ rất hiếm thấy ở bên ngoài, như là máy chụp ảnh hay đồng hồ các loại.

Không có nhiều người ở đây.

Trình Ninh biết lúc này mới là giữa năm 1975, hẳn là vào thời điểm này các cửa hàng ủy thác tương đối tiêu điều, nhưng chờ qua hai năm sau, rất nhiều người đã ngộ ra rồi đến lấy lại đồ đạc cũ của nhà mình, nơi này sẽ trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 361: Chương 361



Hàn Đông Nguyên chọn cho cô một chiếc đồng hồ cơ hãng Seagull, kiểu dáng hơi cũ, hỏi quản lý cửa hàng thì biết nó giá một trăm hai mươi đồng.

Một trăm hai, Trình Ninh cảm thấy hơi đắt.

Quản lý cửa hàng cười tủm tỉm, nói: "Giá này còn thấy đắt sao? Cô có biết một chiếc đồng hồ Seagull trong cửa hàng bách hóa còn có giá bốn trăm năm mươi đồng, còn phải mua vé máy bay giao từ nước ngoài về. Chiếc này của chúng tôi là được người khác gửi bán, chúng tôi cần tiền nên mới bán rẻ như vậy."

Bốn trăm năm mươi đồng!

Lúc này tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có ba mươi đồng

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ sau khi cải cách mở cửa bắt đầu mua bán nhà cửa, một căn nhà nhỏ có thể chỉ có một ngàn đồng, mà một cái đồng hồ tận bốn trăm năm mươi đồng, đắt như vậy sao?

Trình Ninh thật sự mù mờ trong chuyện này.

Nhưng mà chiếc đồng hồ này thật sự dùng rất tốt, một trăm hai mươi đồng…

Hàn Đông Nguyên nhìn bộ dạng rối rắm của cô, trực tiếp kêu quản lý đưa hóa đơn mua ngay.

Trình Ninh nhìn anh, cuối cùng vẫn không từ chối, cô muốn.

Sau đó bọn họ ngắm nghía những thứ khác trong cửa hàng.

Đại đa số đều là một ít đồ cũ không có gì nổi bật, dù sao lúc này tuy rằng đã là năm 1975, mọi người đã không còn quá gay gắt với phong trào phá bỏ tứ cựu như trước, nhưng rất nhiều đồ cũ vẫn sẽ không trực tiếp bày ra bán.

Trình Ninh tìm một ít đồ dùng nhỏ nhỏ, như là một chiếc gương nhỏ khảm đá quý, hay hộp trang điểm, cô còn có hứng thú với một bộ bàn ghế bằng gỗ lim không cũ lắm ở trong sân, nhưng mua nó thì cũng không có chỗ để.

Cô kéo tay Hàn Đông Nguyên nắm lấy, nói với anh: “Hai năm nữa chúng ta quay lại đây mua một căn nhà nhỏ đi, mỗi ngày em đều muốn tới đây”

Cô cũng không nghĩ đến chuyện mua cái gì đó với giá rẻ để bán ra giá cao trong tương lai.

Có rất nhiều cách kiếm tiền, chỉ có điều mấy năm nay cô thật sự đã mua được rất nhiều thứ tốt với giá rẻ rồi.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô rất tự nhiên nắm tay mình, rất tự nhiên nói với anh "Hai năm nữa chúng ta quay lại mua một căn nhà nhỏ", cũng không nghĩ chuyện này cuối cùng có xảy ra hay không, nói thẳng: "Được"

Anh nhìn những đồ nội thất đó, thầm nghĩ, thật ra mua mang về nông thôn cũng được

Chỉ là hành động này có chút ngu xuẩn.

Nếu cô chịu gả cho anh, anh có lẽ sẽ cân nhắc làm vậy.

Cô không chỉ mua sắm mà còn nói chuyện với quản lý cửa hàng.

Cẩn thận hỏi lai lịch của từng đồ vật, Hàn Đông Nguyên cũng rất kiên nhẫn, cứ như vậy ngồi nhìn cô nói chuyện phiếm với quản lý cửa hàng, khiến quản lý cửa hàng quay đầu nhìn anh vài lần, chờ Trình Ninh đi rồi anh ta mới đến bên cạnh Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Không nghĩ tới có một ngày còn có thể nhìn thấy lúc anh kiên nhẫn như vậy”

Hàn Đông Nguyên phủ nhận: "Tôi luôn rất kiên nhẫn.

Quản lý cửa hàng cười "Ha ha" một tiếng.

Trình Ninh đi vào từ bên ngoài sân, nói: “Trời đã tối rồi, chúng ta quay về đi, hôm nay có khách tới, em về cùng hỗ trợ nấu cơm”

Hàn Đông Nguyên vừa nghe đến chuyện của vị khách này sắc mặt lập tức có chút không tốt, nói: “Là người nào mà khiến em phải đích thân xuống nấu cơm cho anh ta?”

Trình Ninh: “…”

Cô giận anh: "Toàn nói chuyện không đầu.

Lại nói quay về bên công xã.

Ngay trong ngày Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh rời nông thôn, công xã đã kêu người đưa thư đưa thông báo tuyển dụng chính thức cho các đại đội.

Thông báo rằng, để cho các thôn dân hăng hái đăng ký vào đại đội, sau đó mời đại đội trưởng cùng bí thư đại đội sàng lọc để chọn ra ba mươi người từ trong số thôn dân đã đăng ký, đương nhiên, giống như có một số đại đội, ví dụ như đại đội Thượng Hàn, bởi vì có nhiều thôn dân có tay nghề làm mộc cơ bản nên được cho phép tăng số người được chọn lên năm mươi người, ba ngày sau mời bí thư các đại đội và đại đội trưởng cầm danh sách sàng lọc ra công xã để họp.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 362: Chương 362



Ba ngày sau, bí thư đại đội Chu Phác Hòe và đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc lên công xã họp.

Phó chủ nhiệm Vương chủ trì hội nghị, thư ký công xã là thư ký Từ cùng chủ nhiệm Tiết đến dự thính.

Phó chủ nhiệm Vương yêu cầu các đại đội trưởng và bí thư đại đội tham gia hội nghị giới thiệu ngắn gọn về danh sách do chính tay họ chọn, chủ yếu là giới thiệu một số thợ mộc tiêu biểu trong đại đội của mình, một số điểm mạnh của thợ mộc đại đội của mình và vân vân.

Các đại đội đều nhiệt tình giới thiệu.

Ví dụ như một người trong đại đội của mình là thợ mộc có tiếng trong phạm vi 10 năm, gia đình mấy đời đều làm nghề mộc.

Có một thành viên của đại đội nào đó từng ra ngoài học nghệ thuật vài năm hay gì đó.

Đến lượt đại đội Thượng Hàn, phó chủ nhiệm Vương cười híp mắt, nói: "Bí thư Chu của đại đội trưởng Hàn, các ông mau giới thiệu về đại đội của mình cho các đại đội bên này biết đi, có bao nhiêu người đăng ký, tay nghề làm mộc của bọn họ thế nào?"

Chu Phác Hòe cười gượng, đưa ra một tờ giấy trắng, nói với phó chủ nhiệm Vương: "Thật ngại quá, phó chủ nhiệm Vương, tuy rằng chúng tôi ra sức tuyên truyền, nhưng đại đội chúng tôi không ai vui lòng đăng ký, một người đăng ký cũng không có"

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Phó chủ nhiệm Vương lúc đầu cũng sửng sốt, sau đó khuôn mặt tươi cười ban đầu lập tức sụp đổ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta xụ mặt nói: "Bí thư Chu, ông đang nói đùa với chúng tôi sao? Một người đăng ký cũng không có? Đây là có ý gì? Đang kết hợp lại đối kháng với công xã sao?"

Ông ta vừa nói như thế, Chu Phác Hòe ban đầu còn cười gượng nụ cười cũng tắt hẳn, nói: "Phó chủ nhiệm Vương, ông đây là ý gì? Không lẽ việc tuyển dụng nhân lực còn phải bắt buộc sao? Hay là còn có yêu cầu nào khác?"

Ông ấy nói xong thì chuyển hướng sang nói với thư ký Từ: "Thư ký Từ, trước đây cũng không có tiền lệ này, đều là ai tình nguyện đăng ký thì tự động đến đăng ký, chẳng nhẽ thôn dân không muốn đăng ký, đại đội chúng tôi phải tạo áp lực bắt bọn họ đăng ký sao?"

Thư ký Từ xua tay, nói: "Không có chỉ tiêu cứng nhắc gì"

Ông ấy nói xong thì nói với phó chủ nhiệm Vương: "Ông Vương, có gì từ từ nói chuyện, đừng có chuyện gì cũng trực tiếp cho rằng người ta làm, nếu đại đội Thượng Hàn không có ai tự nguyện đăng ký đó cũng là chuyện không thể thay đổi nữa, cái gì gọi là kết hợp lại đối kháng với công xã chứ?"

Khuôn mặt suy sụp ban đầu của phó chủ nhiệm Vương đã đỏ lên.

Ông ta nói: "Không thể nào, xưởng sản xuất công xã tuyển dụng sao có thể không có ai đăng ký làm việc chứ?"

Ông ta hỏi Chu Phác Hòe: "Có phải các thôn dân đều đăng ký hay không, nhưng xưởng sản xuất đồ gỗ tre kia không có nhân lực nên đã ngăn cản bọn họ đăng ký?"

Chu Phác Hòe dường như đã không kiên nhẫn với giọng điều của phó chủ nhiệm Vương nữa, nói thẳng: "Phó chủ nhiệm Vương, đừng vu khống những chuyện chúng tôi không làm cho tôi và ông Hàn nữa. Người ngay thẳng ăn to nói lớn, nếu ông thật sự muốn biết vì sao đại đội chúng tôi đến một người cũng không đăng ký, được, nếu thật sự ông muốn biết vậy tôi sẽ nói thẳng luôn."

"Đại đội Thượng Hàn của chúng tôi đúng là có một nhóm dân làng và thanh niên tri thức có cơ sở làm mộc, bọn họ đều là công nhân của xưởng sản xuất gỗ tre Thượng Hàn chúng tôi, vốn trước đó bọn họ nghe nói xưởng sản xuất đồ gia dụng tuyển người còn rất phấn khích, nhưng từ khi nghe nói phó chủ nhiệm Vương ở hội nghị công xã chèn ép chủ nhiệm Trình là thanh niên tri thức Trình của xưởng sản xuất gỗ tre chúng tôi;

"cũng bởi vì cô ấy lấy tiền trợ cấp của bố cô ấy trợ giúp xưởng sản xuất gỗ tre của đại đội để xưởng sản xuất phát triển, lại cũng yêu cầu cô ấy phải làm như vậy với xưởng đồ gia dụng của công xã, mọi người vừa nghe vậy lập tức giận dữ, đến cả loại chuyện bắt nạt trẻ mồ côi con liệt sĩ mà phó chủ nhiệm Vương cũng làm được, có ai vui lòng đến xưởng đồ gia dụng này làm việc chứ."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 363: Chương 363



Phó chủ nhiệm Vương nghe Chu Phác Hòe lời này, quả thực là tức giận đến mặt đỏ cổ thô, vỗ bàn mắng: “Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn, là ai tạo tin đồn nhảm nhí này vậy?”

“Đương nhiên là thanh niên tri thức Trình tự nói ra."

Lời của Chu Phác Hòe như tát vào mặt ông ta một bạt tai, nói: "Phó chủ nhiệm Vương cái này cũng thật ép người quá đáng, ngay tại hội nghị công xã chèn ép người ta thì chớ còn trở mặt không nhận việc mình làm, mắng thanh niên tri thức Trình nói hươu nói vượn, bịa đặt?"

Ông ấy hỏi thư ký Từ: “Thư ký, mấy ngày trước phó chủ nhiệm Vương ở hội nghị công xã rốt cuộc có chèn ép thanh niên tri thức Trình hay không?”

“Có thì có, nhưng mà..."

“Đây còn không phải là sự thật sao!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thư ký Từ còn chưa nói xong, đã bị Chu Phác Hòe nện vào trên bàn hội nghị một đập "rầm" một tiếng ngắt lời.

Chu Phác Hòe nói với phó chủ nhiệm Vương: “Phó chủ nhiệm Vương, tại hội nghị công xã công khai chèn ép bắt nạt thanh niên tri thức Trình của chúng tôi, còn trở mặt không nhận, ông có biết tuy rằng thời gian thanh niên tri thức Trình ở nông thôn không dài, nhưng ở đại đội Thượng Hàn chúng tôi, đối với đại đội chúng tôi, đối với thôn dân, cô ấy đều tận tâm tận lực, cống hiến tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi, làm không biết bao nhiêu cống hiến, rất được thôn dân chúng tôi kính trọng yêu quý.”

“Nói cách khác với thái độ ức hϊếp và coi thường thanh niên tri thức Trình như vậy, thôn dân chúng tôi làm sao có thể rời bỏ xưởng sản xuất đồ tre gỗ đang làm ăn phát đạt mà nhảy sang xưởng nội thất của các ông để giúp họ làm việc? Còn nữa...”

“Không chỉ là chuyện thanh niên tri thức Trình, mà còn là chuyện của Cố Cạnh Văn và Triệu Chi đại đội Diệp Loan, thôn dân chúng tôi ai mà không biết Cố Cạnh Văn và Triệu Chi là ai chứ, là người làm ra đủ loại chuyện rắc rối trong đại đội chúng tôi, trước hết là châm ngòi mâu thuẫn giữa thôn dân và đại đội, khiến thôn dân và nhân viên quản lý nội bộ xưởng sản xuất đồ gỗ tre của chúng tôi mâu thuẫn, hiện tại bọn họ đã bị đuổi ra khỏi đại đội chúng tôi, trước khi đi còn đầu độc thôn dân chúng tôi, trực tiếp dẫn đến việc hơn mười thôn dân bị trúng độc.”

“Hai tai họa, từ việc làm ít chuyện châm ngòi ly khai, đến chuyện hèn hạ dơ bẩn, mặc dù rất giận dữ chuyện hai người kia làm, nhưng thôn dân chúng tôi có báo cáo cho nhóm xưởng sản xuất bên này hay không?”

“Bọn họ cũng không phải không có việc gì làm sao? lỡ như để Cố Cạnh Văn và Triệu Chi vào xưởng sản xuất, thậm chí vào quản lý cả tầng, thôn dân có thể không sợ c.h.ế.t sao? Cho nên phó chủ nhiệm Vương, đừng có hét lên với tôi, đây là do ông tự gây ra, không hề liên quan đến tôi và Hữu Phúc đâu!”

Cái gì mà cống hiến tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi, cái gì mà làm không biết bao nhiêu cống hiến, rất được thôn dân chúng tôi kính trọng yêu quý, mọi người nghe Chu Phác Hòe nói xong lòng đầy căm phẫn, khóe miệng giật giật co rút.

Tuy nhiên, phó chủ nhiệm Vương không giật giật khóe miệng, mà tức giận đến mức suýt nữa thì ngất đi.

Ông ta muốn phủ nhận rằng mình không có quan hệ gì với Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.

Nhưng đây là điều ông ta có thể chối bỏ sao?

Ông ta cũng coi như hiểu rõ Chu Phác Hòe, ông ấy là một con cáo già, nếu ông ấy đã nói ra miệng, chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ông ta quát: “Con mẹ nó ai mà biết Cố Cạnh Văn và Triệu Chi là ai? Tôi đã từng gặp đại đội trưởng đại đội Diệp Loan, rõ ràng ông ta đã nói lời nhận xét của các ông cho hai người này rất tốt”

“Rất tốt?”

Chu Phác Hòe vui vẻ, nói: "Ông có thực sự hỏi ông ấy lời nhận xét mà tôi đưa ra cụ thể là gì không? Lời nhận xét tôi đưa ra bao hàm rất nhiều ý nghĩa, tôi nói họ thích làm việc ngầm, dễ dàng khiến cho quần chúng nhân dân hiểu lầm, thế này thì có tính là lời nhận xét tốt không?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 364: Chương 364



Đương nhiên, lời nhận xét kia xen lẫn trong một chuỗi lớn lời nhận xét khác, không dễ nhận thấy ẩn ý đằng sau.

Phó chủ nhiệm Vương: "???"

"Đương nhiên là việc bọn họ đầu độc, rồi mạo danh người khác viết thư châm ngòi mâu thuẫn đều là việc sau khi bọn họ bị trục xuất khỏi đại đội mới phát sinh, trong lời nhận xét tất nhiên không có đề cập."

Chu Phác Hòe "A" một tiếng, nói: "Nhưng đồng chí Hàn Đông Nguyên và đồng chí Trình Ninh một người là xưởng trưởng của xưởng sản xuất đồ gỗ tre của đại đội chúng tôi, một người là chủ nhiệm văn phòng, bọn họ cũng qua lại rất nhiều với công xã bên này, có lẽ cũng đã từng tiếp xúc với ông, đồng chí Trình Ninh còn giúp xưởng sản xuất đồ nội thất của các ông làm việc thiết kế đồ nội thất, đây đều là những việc rất tốt, kết quả là phó chủ nhiệm Vương thì sao, ông không những không tin tưởng nhân phẩm tài cán của hai người này sau khi đã trải qua thời gian nghiệm chứng trên thực tế đã được chứng thực, ông lại đi tin hai kẻ lén lút bị đuổi ra khỏi đại đội Thượng Hàn, nghe bọn họ châm ngòi mâu thuẫn, ông đang mang tâm lý gì để đối mặt với chuyện này vậy?"

"Còn chưa tính đến sau khi nghe xong lời xúi giục trong đầu ông còn toan tính cái gì chúng tôi không biết, ông mà là người lãnh đạo sao, nghe vậy ông cũng không đi hỏi thăm tình hình, không hỏi tôi, không hỏi Hữu Phúc, hoặc là hỏi quần chúng cơ sở của đại đội Thượng Hàn chúng tôi, ông đã trực tiếp ngay tại hội nghị công xã, trước mặt thư ký Từ, ở trước mặt mọi người chèn ép ức hϊếp thanh niên tri thức Trình của chúng tôi? Bất kể cô ấy là một đồng chí thiết kế đơn thuần đến giúp đỡ ông với mục đích tốt, hay là một đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ, hay một đồng chí có công lớn đối với đại đội Thượng Hàn và công xã của chúng ta, đây là điều mà một nhà lãnh đạo bình thường nên làm sao?"

Phó chủ nhiệm Vương: "..."

Phó chủ nhiệm Vương mặt đỏ bừng, tức hộc máu.

Ngày đó rốt cuộc ông ta đã nói cái gì vậy?

Ông ta không phải muốn kiếm chút lợi ích, nghĩ đến việc nhà Trình Ninh ở Bắc Thành nên để cô phụ trách việc ăn ở của Tiểu Lộ sao?

Không đồng ý thì thôi đi, nhưng sao lại vu oan giá hoạ cho ông ta chứ?

Ông ta tức giận đến mức muốn hộc máu, căn bản không có cách nào đối mặt với Chu Phác Hòe, ông ta sợ mình nhịn không được tiến lên đánh ông ấy.

“Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn!"

Ông ta tức giận thật tâm mắng hai câu, quay đầu nhìn thư ký Từ, nói: "Thư ký Từ, ngày đó hội nghị ông cũng ở đó, tôi nói cái gì, tôi đã nói cái gì cơ chứ? Chẳng phải tôi chỉ có ý là nhà cô ấy ở Bắc Thành, trong nhà có chỗ thì để Tiểu Lộ ở đó sao? Còn có nói gì chèn ép bắt nạt sao? "

Thư ký Từ sắc mặt lạnh lùng, đưa tay ngăn cản phó chủ nhiệm Vương tiếp tục nói, nói: "Chuyện này ông thật sự có vấn đề. Nếu ông là một người dân trong thôn bình thường, thậm chí là một cán bộ bình thường thì vấn đề cũng không quá lớn, nhưng với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng xã chúng ta, đặc biệt là phó xưởng xưởng sản xuất đồ gỗ sắp khai trương, thì cách làm này cực kỳ không thích hợp. Nhẹ nhất là đã gây mất lòng một đồng chí tốt, nặng nhất là làm mất lòng quần chúng thôn dân. Nó đã phá vỡ bầu không khí của cả nhà máy ngay từ đầu. Ông về suy nghĩ kỹ đi, lát nữa viết bản kiểm điểm cho tôi."

Ông ấy nói xong thì không để ý tới phó chủ nhiệm Vương đang còn muốn nói gì nữa, chậm lại, nói với Chu Phác Hòe: "À đúng rồi, ông Chu, vậy còn thầy Diêu bên kia của các ông thì sao? Ông có nói với ông ấy chuyện khi nào nhà máy bên đây sẵn sàng thì chúng tôi sẽ mời ông ấy đến đây làm vài tháng chưa?"

Chu Phác Hòe nói: "Thư ký, cũng đúng lúc chúng tôi muốn nói việc này với ông"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 365: Chương 365



Ông ấy nói xong rồi nhìn đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc, nói: “Hữu Phúc, ông quản lý sản xuất, bên nhà máy ông cũng quản lý nhiều vấn đề, chuyện của thầy Diêu, ông nói cho thư ký Từ biết đi."

Hàn Hữu Phúc lập tức ho một tiếng, nói: "Thư ký Từ, thầy Diêu đã nói với chúng tôi việc này, thật đáng tiếc, thầy Diêu nói con gái ông ấy tháng mười sẽ kết hôn, cho nên cuối tháng sáu ông ấy phải trở về Bắc Thành một chuyến, nếu chúng tôi còn cần ông ấy, thì đợi sau tháng mười con gái ông ấy kết hôn xong rồi ông ấy mới quay lại. Nhưng ông ấy cũng nói, khoảng thời gian trước cuối tháng sáu, nếu bên xưởng đồ gia dụng của công xã cần ông ấy hỗ trợ, ông ấy vẫn rất vui vẻ hỗ trợ."

Lần này phó chủ nhiệm Vương vốn đang tức giận lộn ruột lại càng thêm tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Ông ta cố nén giận mới nặn ra một câu từ trong kẽ răng, nói: "A, vậy thì thật trùng hợp quá rồi."

Hàn Hữu Phúc quay đầu nhìn ông ta, sắc mặt không tốt nói: "Ồ, chẳng lẽ ông còn tưởng rằng ông ấy vì không thể tin được ông lại làm chuyện kia, không muốn giúp ông nên mới sắp xếp cho con gái vào tháng mười năm nay lập gia đình sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người: ". ."

Người trong thôn thẳng tính, cho dù sắc mặt phó chủ nhiệm Vương không tốt, bí thư đại đội cùng đại đội trưởng các đại đội trong hội nghị cũng đều nhịn không được toàn bộ cười "Ha ha ha"

Phó chủ nhiệm Vương: "!!!"

Cả đời này chắc mặt mũi của ông ta đều tại ngày này mà mất hết rồi!

Thư ký Từ lại thấy biến không sợ hãi, cười nói: "Như vậy sao, vậy chúng ta sắp xếp thời gian, nếu cần chắc chắn sẽ mời ông ấy, mặt khác ông ấy cống hiến lớn như vậy cho công xã chúng ta, con gái ông ấy kết hôn công xã chúng ta chắc chắn cũng sẽ mang theo một chút quà cưới, cho dù chỉ là một số sản vật địa phương, nhưng đó cũng là thành ý của chúng ta"

Nói xong thì quay đầu dặn dò cán sự Tiểu Lộ trong hội nghị, quay đầu nhắc nhở anh ấy nhất định phải nhớ kỹ việc này.

Cuộc họp kết thúc như vậy.

Chờ các bí thư đại đội và đại đội trưởng đại đội đều đi rồi, chỉ còn lại mấy vị lãnh đạo công xã, phó chủ nhiệm Vương lập tức vỗ bàn, nói với thư ký Từ: "Thư ký, đây rõ ràng là chiêu trò của hai người Chu Phác Hòe và Hàn Hữu Phúc kia, bọn họ không muốn người của xưởng sản xuất đồ gỗ trúc bọn họ đều chạy đến xưởng đồ gia dụng của chúng ta làm việc, cho nên ở giữa hội nghị hôm nay công khai gây trở ngại!"

Việc này ông ta cũng không ghi hận lên người Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh, tuy rằng hiện tại ông ta vẫn tức giận với hai người này không thôi.

Hai người này mấy ngày trước cũng đã đến Bắc Thành rồi.

Thông báo tuyển dụng của họ chủ được gửi đến các đại đội sau khi họ rời đi.

Còn thư ký Từ cũng đã sớm nói với ông ta rằng Hàn Đông Nguyên kia đã đồng ý, chờ sau khi trở về từ Bắc Thành sẽ đến văn phòng công xã bọn họ đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng thanh niên tri thuc.

Về phần Trình Ninh, chắc chắn cũng đi theo anh.

Anh cũng đã bàn giao quyền quản lý xưởng sản xuất của đại đội Thượng Hàn cho đại đội và một thanh niên tri thức khác tên là Từ Kiến Quốc.

Thư ký Từ lúc ấy nói với ông ta: "Ông Vương à, thanh niên tri thức Hàn và thanh niên tri thức Trình này đều là người có phẩm chất chính trực lại thiện lương, chỉ có hơi bốc đồng một chút, sẽ không nhận phần thiệt về phía mình, ông mở xưởng đồ gia dụng này, sau này sẽ cần nhờ người ta giúp đỡ nhiều việc, sao lại muốn gây khó dễ cho người ta, tính toán với người ta chứ?"

"Bố của Trình Ninh bảo vệ tổ quốc hy sinh, từ nhỏ cô không bố không mẹ, lớn lên thì lại xuống nông thôn khỉ ho cò gáy này chúng ta cũng thật không dễ dàng, ông đã lớn tuổi rồi, làm ông nội người ta còn được nữa, không nên bắt nạt một cô gái trẻ như cô ấy làm gì?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 366: Chương 366



“Xem xem, ông làm cho người ta trực tiếp bỏ việc, không chỉ có mặc kệ xưởng đồ gia dụng, mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát ngay cả xưởng sản xuất của đại đội cũng mặc kệ, ông suy nghĩ lại xem, đó là có đúng không?"

Lúc ấy nghe ông ấy nói như vậy phó chủ nhiệm Vương cũng xấu hổ không chịu nổi.

Hiếm khi ông ta lại có một cảm giác xấu hổ đến vậy.

Cho nên lúc này ông ta cũng không cảm thấy việc các thôn dân trong đại đội Thượng Hàn này đều không chịu đến xưởng đồ gia dụng làm việc là do Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh giở trò quỷ nữa, mà còn có Chu Phác Hòe và Hàn Hữu Phúc hai người kia như hai con cáo già, một mặt thì ra vẻ trung hậu nhưng bên trong thật sự cũng đầy rẫy mưu mô giở trò sau lưng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao thì hai con gà mái đẻ trứng vàng bây giờ cũng đang ở nhà máy đó.

"Nếu ông không làm cái chuyện vớ vẩn kia, bọn họ muốn giở trò quỷ cũng không ra tay được!"

Bí thư Từ không tiếp lời ông ta, nói: "Ông mặc kệ bọn họ đi, thôn dân đại đội bọn họ một lòng như vậy, ông cũng không có cách nào khác, nên cầm danh sách ứng tuyển của đội khác mà làm theo kế hoạch ban đầu đi thôi."

“Vậy sao có thể làm được? Thư ký, ông không nghe báo cáo của các đại đội lúc nãy sao?"

Phó chủ nhiệm Vương lập tức nóng nảy, trên tay cầm lấy các danh sách đại đội, nói: "Ông nhìn xem, ông nhìn xem, cho dù một người trong số bọn họ có ba điểm kỹ năng nhưng lại khai gian thành bảy điểm, để sàng lọc nhân lục gắt gao cũng có thể bắt được hơn chục người khai gian kỹ năng, số này ở lại làm việc, thế này làm sao xưởng sản xuất còn có thể mở tiếp?"

Bảo sao lại tự tin như vậy, thư ký Từ vừa nói mở xưởng sản xuất, ông ta lập tức chủ động đòi gánh vác trách nhiệm này, bởi vì ông ta cũng nhìn thấy xưởng sản xuất đồ gỗ và tre của đại đội Thượng Hàn phát triển thịnh vượng đến mức nào, làm xưởng trưởng xưởng sản xuất đồ nội thất, được người dân lặn lội từ các xã khác đều cầu xin bản thân, chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc làm phó chủ nhiệm văn phòng cả ngày phải đi thăm từng nhà, giải quyết những vấn đề phức tạp của bà con.

Cũng bởi vì ông ta cũng nghĩ đến tâm lý của dân làng, ai mà không muốn đến công xã làm công nhân chứ? Ai mà không tự hào về một công nhân xuất hiện trong gia đình mình chứ?

Công xã vừa mở một xưởng sản xuất đồ nội thất, đại đội Thượng Hàn cũng có thể lập được một nhóm lớn người quen, tốt nhất nên là đem nguyên công nhân ở xưởng sản xuất đồ gỗ tre kia cùng vào xưởng sản xuất đồ nội thất, lại có con đường tiêu thụ quen thuộc, vậy xưởng sản xuất đồ nội thất có thể phát triển đến mức nào chứ?

Thật sự ông ta không ngờ tới, vừa bắt đầu đã xảy ra vấn đề lớn thế này!

Không ngờ đại đội Thượng Hàn bên kia lại giống như thùng sắt, một chút nước cũng không hắt vào được!

Hơn nữa, công xã chỉ trích một ít tiền như vậy, chỉ trả cho công nhân công điểm cơ bản trong hai tháng đầu.

Trong hai tháng, trông cậy vào xưởng sản xuất có thể tự kiếm tiền nuôi sống công nhân? Nói đùa!

Còn phải có phí đầu tư vật liệu máy móc ban đầu, công xã nói chỉ trợ giúp một nửa sô tiền, một nửa số tiền còn lại chẳng lẽ để cho ông ta bù vào hả?

Nghĩ vậy, phó chủ nhiệm Vương quả thực gấp đến độ lòng như lửa đốt, trái tim như đang nướng trên lửa.

Tình hình rối ren như vậy, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Thư ký Từ nhìn bộ dáng tóc gáy dựng thẳng đứng lên của phó chủ nhiệm Vương, một lúc lâu sau mới nói: "Đi làm trước đi, không làm được thì làm báo cáo tổng kết, nêu ra nguyên nhân không mở xưởng sản xuất được nữa, chúng ta lại mở hội nghị để mọi người thảo luận tiếp, xem giải quyết thế nào, còn lại gác lại trước đã"

Phó chủ nhiệm Vương như trút được gánh nặng, nói: "Được, tôi trở về làm tổng kết.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 367: Chương 367



Ông ta đứng lên bước đi, sau đó chợt nghe thư ký Từ nói: "Còn có bản kiểm điểm, đừng quên đấy"

Phó chủ nhiệm Vương nghe xong lời nhắc nhở của thư ký Từ sau lưng thì cơ thể lảo đảo một cái.

Ông ta đột nhiên quay đầu lại, nói: "Thư ký, rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì ông cũng biết rõ.."

“Đúng vậy, tôi biết rõ"

Thư ký Từ nói: "Tôi biết rõ ông lại muốn lợi dụng thanh niên tri thức Trình tạo lợi ích cho mình, còn về thanh niên tri thức Hàn thì muốn trực tiếp chiếm lấy xưởng sản xuất của người ta, lúc đó ông nghe Cố Cạnh Văn và Triệu Chi xúi giục, muốn tìm mọi cách giẫm đạp lên người ta, phải chiếm được hết lợi ích thì mới tốt, còn người thì phải bị ông giẫm đạp dưới lòng bàn chân không ngóc đầu lên nổi mới thôi. Ông Vương, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy! Phải, tôi biết rõ mọi chuyện, chẳng qua là tôi có nói ra hay không mà thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy nói xong thì rút mấy phong thư từ trong ngăn kéo ra, nói: "Chỗ tôi có vài phong thư tố cáo, tố cáo đại đội Diệp Loan, đại đội Vương Sơn các ông, đều có hết, trước đó tôi vẫn luôn giấu diếm cho ông, chuyện xưởng sản xuất ông cứ tổng kết cho tôi, cho dù không mở được nhà máy, hay chức xưởng trưởng này ông không làm được nữa, cũng phải viết cho tôi ít nhất năm lý do, nếu không phong ba bão táp càng lớn, tôi cũng không giúp được ông"

Phó chủ nhiệm Vương chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ánh mắt nhìn thư ký Từ, rồi nhìn chằm chằm mấy phong thư trên bàn thư ký Từ, trông dáng vẻ cứ như hận không thể xông qua cướp đi những phong thư kia.

“Thư ký Từ!"

"Ông Vương à, ông đi trước đi, ông yên tâm, mấy phong thư này trước đây tôi có thể giữ kín, sau này cũng có thể giữ kín cho ông, nhưng mà cũng đừng nghĩ đến chuyện kiếm lợi từ việc mở xưởng sản xuất nữa, ánh mắt quần chúng đều rất sắc bén"

Phó chủ nhiệm Vương thẫn thờ bước chân rời khỏi văn phòng thư ký Từ.

Chờ khi cửa đóng lại, thư ký Từ mới ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt kia, một lúc lâu sau thì lắc đầu, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Lại nói về phía Bắc Thành.

Hàn Nhất Mai mời Lương Hằng Châu hôm nay đến nhà mình ăn cơm, sau khi tan ca lại không chờ anh ấy mà tự về nhà trước.

Cho nên chờ có người ấn chuông cửa, lúc cô ấy mở cửa mời người vào, phát hiện phía sau Lương Hằng Châu lại có Phí Tự đi theo thì vô cùng ngạc nhiên.

Lương Hằng Châu rất xin lỗi giải thích với cô ấy, nói: "Đồng chí Phí Tự nói với tôi, em họ của anh ấy cũng là thanh niên tri thức của đại đội Thượng Hàn ở công xã Thạch Kiều huyện Hợp, trong nhà anh ấy nghe nói em trai và em gái của Hàn Nhất Mai đều làm thanh niên tri thức ở đại đội Thượng Hàn, hai ngày nay trở về đây thăm người thân, nên anh ấy cầu xin tôi bằng được nhất định phải tới hỏi một chút"

Hàn Nhất Mai nhíu mày.

Nhiều người đến như vậy, cô ấy luôn cảm thấy sẽ có gì đó không ổn.

Nhưng không đợi cô ấy lên tiếng, bà nội Hàn vừa mới nghe thấy chuông cửa đã nhiệt tình hoan nghênh hai người, cười nói: "Ôi, trùng hợp thế sao? Trong nhà đồng chí Phí này cũng có người xuống nông thôn gia nhập đại đội Thượng Hàn sao? Vào đi, vào đi!"

Phí Tự là người dù không ai mớm lời cho anh ta anh ta cũng tự có thể tìm đường thoát cho mình trong tình huống khó xử thế này, huống chi bây giờ bà nội Hàn lại nhiệt tình hoan nghênh anh ta như vậy?

Lương Hằng Châu giới thiệu cho anh ta, anh ta cũng rất nhiệt tình chào hỏi bà nội Hàn, nói: "Bà nội Hàn, làm phiền nhà mình rồi, cháu là Phí Tự, là đồng nghiệp của Hằng Châu và đồng chí Nhất Mai, cháu làm cùng một bộ phận với Hằng Châu, cũng là kỹ sư thiết kế thuyền của xưởng đóng tàu"

Lương Hằng Châu lớn lên trầm tĩnh đoan chính, Phí Tự thì là ánh mặt trời khỏe mạnh, tính cách trái ngược nhau, nhưng đều là người cao lớn, nhìn tướng mạo đều là thanh niên rất tốt.

Bà nội Hàn rất thích.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 368: Chương 368



Bà mời hai người ngồi, bên kia Trình Ninh cũng tò mò thò đầu ra.

Cả hai người đều khiến cô rất tò mò.

Tò mò Lương Hằng Châu là bởi vì cô cho tới bây giờ chưa từng gặp cháu trai của mẹ đẻ và bố dượng, tò mò Phí Tự lại là vì vừa nghe nói anh ta thậm chí có em họ gì đó cũng là thanh niên tri thức trong đại đội Thượng Hàn của bọn họ.

Cô nhìn Lương Hằng Châu, rồi nhìn Phí Tự.

Cách đó không xa là Hàn Đông Nguyên chuẩn bị tức nổ mắt.

Dĩ nhiên là Phí Tự cũng đã nhìn thấy Trình Ninh.

Anh ta cười nói: "Em chính là em gái của đồng chia Hàn Nhất Mai phải không?"

Trình Ninh gật đầu.

Anh ta lập tức cười nói: "Bây giờ em rất nổi tiếng ở xưởng của chúng tôi.

Trình Ninh: "Vì sao?"

Phí Tự "Ha ha" một tiếng, nói: "Đồng chí Hàn Nhất Mai khen em đến tận mây xanh em có biết không, hiện tại xưởng chúng ta ai có thể không biết? Không ít người hoài nghi lời khen có cánh đó, bây giờ tôi đã gặp được đồng chí Trình Ninh rồi, chỉ có thể nói đồng chí Hàn Nhất Mai nói chuyện rất hàm súc, em so với lời khen của cô ấy còn hơn gấp trăm lần"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh chớp chớp mắt.

Thế nhưng không đợi cô có thể có phản ứng gì, bên kia Hàn Nhất Mai cùng Hàn Đông Nguyên đã nghiến chặt răng đến mức răng đều muốn rụng hết cà.

Hàn Nhất Mai cười nhạo một tiếng, nói: "Đồng chí Phí Tự, tôi nghĩ anh chạy tới nhà chúng tôi nói cái gì mà em họ làm thanh niên tri thức tại đại đội Thượng Hàn chắc đều là viện cớ phải không, trên thực tế là đến gặp đồng chí Trình Ninh so với lời khen hơn gấp trăm lần như anh nói?"

“Vậy thì không phải."

Phí Tự lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói với Hàn Nhất Mai: "Lúc trước tôi lại không biết đồng chí Trình Ninh, biết đến cô ấy hoàn toàn là bởi vì cô ấy là em gái mà Hàn Nhất Mai che chở, đến mức cô vì em gái mà răn dạy người khác, thật sự khiến người ta khâm phục."

“Xì."

Hàn Nhất Mai "Xì" một tiếng, quay mặt đi.

Ai bảo vệ cô, ai bảo vệ cô hả?

Thế nhưng Phí Tự nói những lời này làm cho bà nội Hàn cực kỳ vui vẻ.

Người lớn tuổi cực kỳ thích hậu bối thông minh giỏi nói chuyện, nhất là khi con cháu nhà mình đều là lúc nóng nảy chưa bao giờ chịu nói chuyện đàng hoàng.

Bà lập tức gọi Lương Hằng Châu và Phí Tự đến nói chuyện phiếm, chỉ chốc lát sau thiếu chút nữa bà đã hỏi ra tám đời tổ tông nhà Phí Tự.

Phí Tự là một kỹ sư đóng tàu.

Khác với dòng dõi nhà Lương Hằng Châu là nhà nòi thợ mộc, nhà bọn họ chính là nhà nòi đóng thuyền chân chính.

Ông nội làm việc trong đội thiết kế t** ch**n của hạm đội Bắc Dương, bố cũng là nhà nghiên cứu hạt nhân của Viện thiết kế t** ch**n quốc gia, anh trai thì không phải là kỹ sư đóng tàu, anh ấy là một hải quân.

Gia phả như vậy có ai có thể không thích chứ?

Rất nhanh không chỉ có bà nội Hàn thích chàng trai này, ngay cả Hàn Kỳ Sơn cũng nói nhiều với anh ta nhiều hơn vài câu.

“Thế nhưng, tiện thể"

Trình Ninh nhìn Phí Tự đang đối phó cùng già trẻ lớn bé nhà họ Hàn, hỏi anh ta: "Em họ anh là ai?"

Cô chưa từng nghe nói trong đại đội Thượng Hàn có nữ thanh niên tri thức nào có gia thế hiển hách như vậy.

“À, em họ à.

Phí Tự nhìn Trình Ninh nói: "tên là Thẩm Thanh. Tôi nghe cô tôi nói, một khoảng thời gian trước cô ấy ở nông thôn tự tìm một nam thanh niên tri thức để kết hôn, tuy rằng cô và dượng tôi cũng gặp nam thanh niên tri thức kia một lần, nhưng gặp qua cũng chỉ là gặp qua, tất nhiên vẫn rất lo lắng không phải sao? Cho nên để tôi tới hỏi một chút xem cuộc sống bên kia của bọn họ rốt cuộc như thế nào."

Không ngờ anh ta là anh họ của Thẩm Thanh.

Trình Ninh rất là ngạc nhiên, dù sao tính cách của Phí Tự và Thẩm Thanh thanh cao thẳng thắn này thật sự khác nhau một trời một vực.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 369: Chương 369



Nhưng nếu là anh họ của Thẩm Thanh, Trình Ninh lại tự dưng có chút thân thiết với anh ta.

Vốn trước đó Phí Tự cũng là người rất thú vị.

Trong đợt ghé thăm này, Phí Tự hấp dẫn phần lớn lực chú ý của mọi người.

Lương Hằng Châu tính tình trầm ổn, chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu.

Thế nhưng trong lúc nghỉ anh ấy đưa cho Trình Ninh một túi quà lớn, nói với Trình Ninh: "Nghe đồng chí Hàn Nhất Mai nói em đang giúp xưởng sản xuất đồ nội thất làm thiết kế đồ nội thất, anh đã cố ý tìm một ít sách và tư liệu tới đây, chắc sẽ có ít tác dụng với em."

Trình Ninh nhận lấy, mở ra, có rất nhiều sách và tạp chí cũ, có một quyển sách lý luận thiết kế đồ nội thất, có một ít sách báo gia đình.

Bây giờ không giống như sau này, sách và tạp chí đều vô cùng quý giá.

Hơn nữa buổi sáng Hàn Nhất Mai mời anh ấy, lúc anh ấy tới đã xách cho cô những cuốn sách và tài liệu này, hiển nhiên là thật sự rất có tâm muốn giúp đỡ cô.

Điều này quý giá hơn bất cứ thứ gì khác, Trình Ninh trịnh trọng cảm ơn anh ấy.

Lương Hằng Châu lại nói: "Chỉ là trong lúc vội vàng chuẩn bị thôi, nếu em có sách gì cần hoặc là muốn, cứ việc nói cho anh biết, trong nhà anh nói không chừng là có".

Trình Ninh nói: "Những thứ này đã rất tốt rồi, không có cái gì đặc biệt cần đâu".

Trình Tố Nhã mang theo nụ cười ôn hòa nhàn nhạt.

Bà cũng có vẻ rất thích Lương Hằng Châu.

Nhưng trước khi ăn cơm Hàn Kỳ Sơn nói có một thứ muốn hỏi Lương Hằng Châu, cùng Trình Tố Nhã gọi Lương Hằng Châu đến phòng làm việc của ông ấy.

Đến phòng làm việc Hàn Kỳ Sơn lại ra ban công đọc sách.

Trong phòng chỉ còn lại Lương Hằng Châu và Trình Tố Nhã.

Trình Tố Nhã cười nói: "Lần trước lúc con tới cô không có ở đây, cho nên cũng không hỏi được con về tình hình phía Nam, hai năm nay, sức khỏe thím hai của con có tốt không?"

“Không tệ ạ."

Lương Hằng Châu nói: “Lúc con đón năm mới đã qua thăm bác hai và thím hai, bọn họ đều rất khoẻ."

Trình Tố Nhã đầu, nói: "Cho nên hiện tại con tới tìm Trình Ninh, là ý của chính con, là ý của bác hai và thím hai con?"

Trình Tố Nhã hỏi câu này rất khéo léo.

Bởi vì tám năm trước khi Lương Hằng Châu lần đầu tiên tới Bắc Thành ghé thăm nhà họ Hàn, anh ấy nói là bác hai của anh ấy, cũng chính là bố dượng của Trình Ninh là Lương Ngộ Nông, bảo anh ấy tới tìm Trình Ninh, còn mang theo rất nhiều lễ vật.

Sau đó trên cơ bản anh ấy đều là một năm qua hai lần.

Hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè xong, từ trong nhà ra tới đây anh ấy luôn mang theo rất nhiều lễ vật.

Mãi cho đến khi anh ấy tốt nghiệp đại học, sau đó mấy năm mới tới đây một lần.

Năm nay lại đột nhiên đến thường xuyên.

Mà thân phận của Lương Hằng Châu thật sự cũng rất đặc thù.

Trên danh nghĩa anh ấy là con trai của anh họ Lương Ngộ Nông, là bố dượng của Trình Ninh.

Trên thực tế, anh ấy lại là con ruột và là đứa con duy nhất của Lương Ngộ Nông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan khi còn bé là hàng xóm.

Ông ta lớn hơn Tiếu Lan rất nhiều tuổi, khi còn bé hai người cũng chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường.

Năm mười tám tuổi ông ta tham gia quân ngũ, sau đó thông qua giới thiệu xem mắt mà cưới mẹ của Lương Hằng Châu, thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn, vừa mới kết hôn xong ông ta lập tức tham gia chiến tranh Triều Tiên tác chiến, sau đó bị thương rồi mất liên lạc, tám năm sau trở về, vợ đã dắt theo con gả cho anh họ có họ hàng xa của ông ta.

Sau đó chính là Tiêu Lan vì bệnh tật mà được nhà họ Tiêu đón về phố Hoa, sau khi hai người gặp nhau lập tức cưới nhau.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hai người kết hôn nhiều năm nhưng lại không có con, chỉ nuôi dưỡng một đứa con gái duy nhất của Tiêu Lan.
 
Back
Top Bottom