Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 370: Chương 370



Sau khi mẹ Lương Hằng Châu gả cho anh họ của Lương Ngộ Nông thì lại sinh thêm một cặp con gái, nhưng dù vậy, Lương Hằng Châu cũng không nhận lại bố ruột của mình, vẫn theo mẹ đẻ và bố dượng lớn lên cho đến khi đến Bắc Thành học đại học.

Từ lần đầu tiên Lương Hằng Châu đặt chân đến trước cửa nhà họ Hàn, Trình Tố Nhã đã điều tra mối quan hệ giữa anh ấy và nhà họ Lương.

Thế nhưng khi đó anh ấy một năm mới tới hai lần, mỗi lần cũng chỉ nhàn nhạt ngồi một lúc, tặng quà rồi đi.

Trình Ninh căn bản không thèm để ý người này hay Tiêu Lan ở phố Hoa xa xôi đã kết hôn với người nhà họ Lương, Trình Tố Nhã cũng sẽ không để ý mục đích của Lương Hằng Châu hay âm mưu tính toán của nhà họ Lương.

Năm nay anh ấy đột nhiên tới thường xuyên, hơn nữa là không lấy lòng Trình Ninh theo cách bình thường, Trình Tố Nhã lập tức không thể mắt nhắm mắt mở được nữa.

Lương Hằng Châu nghe Trình Tố Nhã hỏi anh ấy như vậy, sắc mặt mặc dù thoạt nhìn không có thay đổi gì nhiều, nhưng cơ thể lại có chút căng thẳng.

Anh ấy rũ mắt đặt tay bên cạnh đầu gối một lúc lâu, mới nói: "Bác hai đúng là hy vọng con đến đây nhiều hơn một chút, trước kia con cũng không quá vui lòng, chỉ là lần trước sau khi tới đây đã đổi ý. Hiện tại đến đây hoàn toàn là bởi vì con muốn gặp em ấy"

"Chỉ đơn giản là cậu đang quan tâm tới con bé hay là cái suy nghĩ mà tôi đã hiểu lầm kia?"

Trình Tố Nhã nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói quan tâm thì thật là buồn cười muốn chết.

Vốn dĩ cả hai người họ nào đâu phải loại quan hệ có thể sẽ quan tâm nhau đâu.

Hơn nữa sao trước kia lúc Trình Ninh còn nhỏ không tới quan tâm đi mà bây giờ lại đột nhiên quan tâm đến cô?

Lương Hằng Châu có hơi túng quẫn nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại Trình Tố Nhã: "Là suy nghĩ của của cô ạ."

Trình Tố Nhã nhìn Lương Hằng Châu.

Thành thật mà nói về người này ấy, nếu không xét tới việc anh ấy là con trai của Lương Ngộ Nông, con riêng của Tiêu Lan thì chỉ với thân phận phức tạp như vậy, dù cho tính cách hay là học thức, hoặc là các phương diện khác chưa kể đến đều rất tốt.

Nhưng mà… chuyện anh ấy là con trai Lương Ngộ Nông, con riêng của Tiêu Lan. Còn không phải là đứa con trai được nuôi dưỡng bên người Lương Ngộ Nông.

Thế nên dù người khác có nhìn anh ấy như thế nào họ đều sẽ cảm thấy ý định tiếp cận cháu gái mình của Lương Hằng Châu không được trong sáng cho lắm.

"Con biết cô đang băn khoăn điều gì."

Lương Hằng Châu không đợi Trình Tố Nhã tiếp tục đặt câu mà vội nói: "Sau này con sẽ ở luôn tại Bắc Thành, cũng không có ý định nào quay về Hoa Thành. Ba mẹ con còn có hai đứa con gái nên từ nhỏ con đã rất độc lập rồi, dù quan hệ giữa con và ba mẹ rất hòa hợp nhưng mà lại không được thân mật, cũng không phải là bọn họ đối xử không tốt với con nhưng mà vẫn có em trai và em gái sinh ra sau, đó là chuyện rất là bình thường"

Lương Hằng Châu bình tĩnh nhìn về phía Trình Tố Nhã, anh ấy nói: "Dù cô có vấn đề thì đều có thể hỏi con, không có bất cứ vấn đề nào làm con không thấy thoải mái hoặc không muốn nói cả."

"Cha của cậu, tôi nói là chú hai của cậu ấy, sau khi chú ấy về Hoa Thành thì tại sao cậu không đi theo chú ấy?"

Trình Tố Nhã hỏi Lương Hằng Châu im lặng một chút rồi mới trả lời: "Vì không cần thiết ạ. Khi đó con đã lớn rồi, cũng quen ở bên cạnh ba mẹ mà chú hai của con cũng không phải người thích trói buộc, vì thế tùy ý con."

"Vậy thím hai của cậu thì sao?" Trình Tố Nhã hỏi Lương Hằng Châu: "Mấy năm nay thím ấy sống như thế nào?"

"Sống rất tốt ạ."

Lương Hằng Châu đáp: "Chú hai của con đối xử rất tốt với thím ấy"

Trình Tố Nhã gật đầu, bỗng bà nói: "Vậy chuyện cậu tới đây nhìn Ninh Ninh ấy thím hai của cậu có biết hay không?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 371: Chương 371



“Nếu thím ấy biết hiện tại cậu đang có một thứ tình cảm đặc biệt đối với Ninh Ninh thì cậu nghĩ xem thím ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây?"

Thực tế thì Lương Hằng Châu đúng là khó nói chuyện này với họ.

Thành phần trong nhà họ Tiêu đều không có gì tốt đẹp cá.

Ngay cả chị gái lớn của nhà họ Tiêu còn gả cho một đứa con trai riêng trong nhà nọ.

Thế nên sau khi Tiêu Lan gả cho ba của Lương Hằng Châu, Tiêu Lan vì nhớ mong con gái ở nơi Bắc Thành xa xôi nên tinh thần lúc tốt lúc xấu. Còn chị gái lớn nhà họ Tiêu đã mang đứa con gái nhỏ của bản thân cho Tiêu Lan nuôi dưỡng và đặt tên cho là Lương Niệm, câu chuyện đưa con cho Tiêu Lan đang nhớ con gái vậy mà đã thay đổi tương lai của Lương Niệm.

Không giống như Trình Ninh quay về quê hương, lúc này Lương Niệm đã gia nhập đoàn văn công bộ đội rồi, điều này chắc chắn sẽ rất có ích cho tương lai của cô ấy. Còn anh ta tới bên này để học đại học.

chuyện để cho Lương Hằng Châu tới tìm Trình Ninh cũng là do chú hai của anh ấy lén tới tìm anh ấy, ngay cả quà để tặng cho Trình Ninh cũng do chú hai anh ấy chuẩn bị.

Tiêu Lan đối xử với Lương Hằng Châu rất tốt.

Lương Niệm thì gọi anh ấy là anh họ.

Nhưng cũng chỉ vì Lương Hằng Châu là con trai anh họ bà con xa của Lương Ngộ Nông mà thôi.

Thế nên Lương Hằng Châu hơi nhíu mày nói: “Con cũng không biết nữa. Nhưng thật ra con và cả nhà chú hai rất ít khi lui tới, nhưng chuyện của con cũng không có quá nhiều dây mơ rễ má với bọn họ, con thích ai hay tương lai sẽ kết hôn cùng với ai cũng chẳng liên quan lắm tới cả nhà ấy. Con nhất định sẽ không để cho người vợ của mình phải chịu bất cứ sự tủi thân hay tổn thương nào..."

Trình Tố Nhã cười nói: “Cô đã biết rồi, đừng quan tâm đến điều đó nữa. Thật sự thì Ninh Ninh con bé kết bạn với những người bạn nào hay tới lui với những loại người gì thì con bé sẽ có sự phán đoán của riêng mình, cô sẽ không hỏi han quá mức. Có điều con cũng không phải người ngoài, lại dính líu ân oán của đời trước nên cô cũng chỉ hỏi nhiều thêm mấy câu, xin con đừng để ý nhé."

Thật ra Trình Tố Nhã hoàn toàn không thèm quan tâm gì đến Tiêu Lan cả.

Trình Tố Nhã rất hiểu Tiêu Lan, bà ấy dịu dàng thiện lương lại mảnh khảnh yếu ớt, lúc trước anh cả hy sinh, Trình Tố Nhã đã từ chối việc Tiêu Lan mang cháu gái đi. Đó quả thật là một chuyện rất nhẫn tâm đối với Tiêu Lan, dù Trình Tố Nhã có đau lòng cho Tiêu Lan nhưng vẫn không thể nào đồng ý cho việc bà ấy mang cháu gái đi, thế nên là Trình Tố Nhã đành phải xin lỗi Tiêu Lan.

Đối với chuyện Tiêu Lan nhận nuôi con của chị gái lớn của bà ấy mười mấy năm rồi Tiêu Lan không quan tâm gì đến Trinh Ninh, Trình Tố Nhã cũng hoàn toàn không để ý gì cả.

Hơn nữa với tính tình của Tiêu Lan thì e là còn chuyện ẩn khuất gì đấy.

Chỉ là lúc đó Trình Ninh còn quá nhỏ, Trình Tố Nhã không muốn để cô phải chịu bất cứ ảnh hưởng hoặc là tổn thương gì đấy nên chỉ có thể lựa chọn không để ý mà thôi.

“Không đâu ạ."

Lương Hằng Châu nói: "câu hỏi của cô đã giúp cho lòng của con có thể thoải mái hơn đôi chút, nếu không thì con vẫn cứ không yên lòng mãi".

Hai người nói chuyện xong thì Trình Tố Nhã gọi Hàn Kỳ Sơn tới để cho Hàn Kỳ Sơn nói chuyện cùng với nhau, còn bản thân bà thì đi xuống lầu trước.

Bữa ăn cơm này cả khách cho đến chủ đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Ngoại trừ Hàn Đông Nguyên đang có tâm trạng không thể nào tốt được ở bên ngoài.

Mức độ không tốt của tâm trạng lên đến cực điểm khi nghe thấy bà Hàn tiếp đón hai người Lương Hằng Châu và Phí Tử, bà nói: "Khoảng thời gian này Ninh Ninh vẫn luôn ở trong nhà, các con có rảnh thì cứ tới đây chơi nhé"

Có điều Hàn Đông Nguyên cũng có điểm đặc biệt, đó chính là bình thường lúc anh tức giận thì bạn còn có thể nhìn ra anh ấy không được kiên nhẫn nhưng chờ tới lúc Hàn Đông Nguyên thật sự tức giận thì bạn sẽ không thể nhìn thấy một chút manh mối nào ở trên gương mặt của anh.

Nhưng mà Trình Ninh là ai kia chứ.

Cô là người đã đi theo Hàn Đông Nguyên hàng chục năm rồi, vì đã nhìn gương mặt vô cảm này suốt hàng chục năm nên về cơ bản cô thấy quá quen với cảm xúc của anh rồi.

Trình Ninh liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên một cái.

Cô vừa buồn cười vừa tức giận, người này cũng thật là, chỉ là hai người nào đó mà cũng chọc anh giận dỗi cho được.

Trình Ninh thấy hơi đau lòng cho anh, nhưng ở trong phòng khách của nhà toàn một đống người mà ai ai cũng còn đang nhìn chằm chằm cô đây này. Trình Ninh sợ bị lộ gì đó nên cũng không dám liếc nhìn anh thêm mấy cái nữa.

Trình Tố Nhã cười khanh khách kéo Trình Ninh nói: “Không phải con nói sau này nếu có cơ hội thi đại học thì muốn học thiết kế nhà cửa sao? Anh Lương của con vừa tốt nghiệp ngành thiết kế đồ gỗ chuyên nghiệp ở đại học Bắc Thành đấy, thằng bé cũng coi như là một nữa người lành nghề rồi, nay thằng bé tới đây các con nói chuyện với nhau nhiều một chút, có thể chuẩn bị thêm những kiến thức căn bản."

Trình Ninh cố nén lại sự gượng gạo của mình, cô ngoan ngoãn đồng ý.

Thế là Trình Tố Nhã ngay lập tức kéo Trình Ninh vào phòng nói chuyện.

Trình Tố Nhã đưa theo Trình Ninh rời đi rồi Hàn Đông Nguyên cũng mặt mày lạnh lùng đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu, bà nội Hàn thấy Hàn Đông Nguyên như vậy thì thở dài nói: “Đông Nguyên à, với cái tính tình này của cháu ấy thì chỉ có Ninh Ninh tính tình tốt mới có thể chịu đựng được cháu thôi, con bé còn đi theo cháu xuống dưới quê giúp cháu làm cái này làm cái kia nữa, cháu phải đối xử tốt với con bé một chút đi. Còn nữa con cũng phải bớt bớt cái tính tình của bản thân một chút vào, nếu không thì sao dì Trình của con có thể yên tâm giao Ninh Ninh cho con được chứ?"

Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Hàn Đông Nguyên và Hàn Nhất Mai.

Hai người họ nghe xong lời này đều cảm thấy sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía bà nội Hàn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hình như bà nội lại không để ý đến mà chỉ lẩm bẩm một mình nói: “Không cần tới dì Trình của cháu thì đến chính bà còn cảm thấy không yên lòng đây này, cũng vì lo lắng cho con sẽ gặp chuyện gì nên Ninh Ninh mới quay về quê. Bà thì vừa vui mừng lại rất lo lắng, cũng may đây là quê của chúng ta, ôi chao, bà thấy là chờ khi Ninh Ninh quay về nông thôn thì bà cũng thi theo con bé để có đoàn tụ với mấy người ở quê kia”.

Hàn Nhất Mai lập tức nói: “Bà nội à bà nói bậy bạ gì đó, ở đó núi xa sông dài lại có điều kiện sống rất khốc liệt, con sợ bà đi về đó rồi cơ thể không chịu nổi mà thôi. Nói chung bà hãy đợi ba hoặc anh lớn của con có thời gian rảnh rỗi rồi đi cùng bà mới được.

Bà nội Hàn cười nói: “Không phải là Đông Nguyên và Ninh Ninh đều ở đó sao? Cháu còn sợ hai đứa ấy không chăm sóc tốt cho bà à? Hơn nữa Đông Nguyên là trưởng xưởng, nhanh thôi thằng bé sẽ phải đi tới công xã làm chủ nhiệm cho đám thanh niên trí thức, nếu bà còn qua đó thì có thể sẽ phải chịu khổ một chút rồi."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 372: Chương 372



Nói xong bà nội Hàn quay đầu về phía Hàn Đông Nguyên nói: "Đông Nguyên cháu nói xem có phải hay không? Chốc nữa bà sẽ bảo anh cả cháu hoặc là ba của cháu nghỉ mấy ngày để đưa bà và Ninh Ninh cùng trở về."

Hàn Đông Nguyên: “..."

Hàn Đông Nguyên còn có thể nói gì nữa chứ?

Nếu anh cả của anh hoặc là ba của anh đưa bà nội rời khỏi quê lại thì chuyện của anh và Trình Ninh làm sao có thể giấu được nữa đây?

Nhưng mà con mẹ nó, thật sự anh không muốn phải giấu diếm một chút nào cả.

Cho dù là vì chuyện này, Trình Tố Nhã sẽ mang Trình Ninh trở lại thành phố chứ?

Hàn Đông Nguyên gãi gãi đầu, anh hơi bực bội nói: “Được rồi việc này bà hãy thương lượng với ba đi ạ, dù sao bà đến đó thì con nhất định sẽ cho bà ăn ngon uống tốt, bà đi đâu thì con đi theo bà đi tới đó"

“Ôi chao"

Bà nội Hàn cười nói: “Chuyện này đúng thật là trời cao giáng mưa đỏ mà, không ngờ tới kiếp này có thể nghe thấy được câu đó từ trong miệng của tên nhóc con này"

Hàn Đông Nguyên tiếp tục xoay người đi lên trên lầu.

Còn Trình Tố Nhã thì kêu Trình Ninh đi vào phòng của bà.

Sau đó Trình Tố Nhã hỏi cảm giác của cô đối Lương Hằng Châu.

Trình Ninh nghĩ thầm, lẽ nào bà muốn ghép đôi mình cùng với Lương Hằng Châu ấy à?

Trình Ninh cần thận đáp: “Anh ấy khá tốt, là một người trưởng thành cẩn thận"

Trình Tố Nhã gật gù, sau đó thì nói chuyện thân thế của Lương Hằng Châu ra cho Trình Ninh nghe, bà nói xong Trình Ninh ngẩn người ra đó.

Trình Tố Nhã nắm lấy tay của Trình Ninh nói: “Thằng bé nói với cô rằng nó thích con, cô thấy đôi mắt của con cũng rất sáng, khi nghe xong chuyện thân thế này thì có phải con sẽ cảm thấy Lương Hằng Châu tiếp cận con với mục đích không tốt hay không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh suy nghĩ, cô gật đầu rồi lại lắc lắc đầu nói: "Mục đích của anh ấy không tốt cũng không sao cả, dù sao con cũng sẽ không thích anh ấy"

Trình Tố Nhã: “..."

Trình Ninh vừa nói như vậy, Trình Tố Nhã đã không nhịn được lập tức bật cười.

Những suy nghĩ lo lắng nghiêm trọng hơi hiện lên ở trong bà lúc đầu vì Tiêu Lan và mấy người nhà họ Lương đó cũng tan biến mất.

Bà đưa tay v**t v* mái tóc Trình Ninh rồi im lặng trong chốc lát mới bảo: “Ninh Ninh à, con có muốn nhìn thấy mẹ của con không?"

Trước giờ mười mấy năm qua Trình Tố Nhã không hề để cập tới chuyện này là do bà lo lắng cháu gái sẽ chịu ảnh hưởng, vậy nên mới không để ý tới chuyện Tiêu Lan cũng là mẹ đẻ của cô.

Năm đó bà làm vậy là vì cháu gái, muốn tách hai mẹ con cô ra, nhưng bây giờ cháu gái đã trưởng thành có cái nhìn riêng của mình rồi.

Tuy rằng đôi mắt trong trẻo nhưng lại kiên định, làm chuyện cũng có thứ tự thỏa đáng rõ ràng, song bà vẫn nên mang chuyện đó nói rõ ra với Trình Ninh, còn cuối cùng cô muốn như thế nào thì để tự cô sẽ quyết định.

Trình Ninh nhớ lại một ít ký ức kiếp trước về Tiêu Lan trong trí nhớ.

Đáng tiếc là một vài lần ấy đã cách hàng chục năm, khi đó tinh thần và trạng thái của cô lại không được tốt nên ký ức cũng rất mơ hồ.

Trình Ninh hơi nhíu mày nói: “Thật ra cũng không sao cả.”

"Chẳng phải bây giờ con đã rất tốt rồi hay sao, con nghe anh Lương nói hiện tại bà ấy cũng sống rất ổn mà, nếu bà ấy chưa từng tới Bắc Thành này thì dù là xuất phát từ trong sự đau khổ hay là xuất phát trong suy nghĩ không muốn phá vỡ cuộc sống sinh hoạt bình yên, điều đó cũng chứng minh bà ấy không muốn con xuất hiện, như thế thì tốt thôi, không cần phải cố ý làm gì đó làm gì"

Gặp phải thì sẽ nhìn mặt, không cần phải cố ý tới gặp để làm gì.

Trình Tố Nhã rất vui vẻ bởi vì bà cảm thấy cháu gái còn rộng rãi hơn cả bản thân bà.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 373: Chương 373



Trình Tố Nhã xoay người cầm một cái ly đổ nước vào cho Trình Ninh, bà cười nói: "Tại sao con lại nói con sẽ không thích Lương Hằng Châu thế? Thằng bé chắc là kiểu người mà nhiều cô gái nhà người ta sẽ thích, ngoại hình của nó trông không tệ, tính cách tốt lại trưởng thành săn sóc, còn làm việc ở Bắc Thành, nhà thì lại ở Hoa Thành, cách xa hơn một ngàn ki lô mét thì khi kết hôn cũng không có mấy vấn đề như mẹ chồng hay em chồng... Con thích kiểu người như thế nào, giống như anh ba của con hay sao?"

Trình Ninh vừa lơ đãng nghe Trình Tố Nhã nói chuyện vừa bưng ly nước lên uống một ngụm. Cô nghe thấy câu cuối cùng của Trình Tố Nhã thì ngay lập tức tự bản thân cô sặc muốn c.h.ế.t luôn.

Trình Ninh để cái ly nước lên bàn họ khù khu một hồi lâu... Lần này xui xẻo thật đấy, cô muốn che giấu phản ứng của mình mà che không nổi nữa rồi. Khó khăn lắm Trình Ninh mới có thể ngừng họ khù khụ mà ngẩng đầu lên nhìn vào người cô của mình, vừa nhìn đã thấy Trình Tố Nhã đang dùng một ánh mắt như thể đã hiểu thấu mọi chuyện để nhìn cô.

Nếu là Trình Ninh của trước kia thì với ánh mắt như thế này cô nhất định sẽ đầu hàng ngay không do dự gì.

Nhưng Trình Ninh của bây giờ không phải là Trinh Ninh của trước kia nữa rồi.

Mặc dù kinh nghiệm xã hội Trình Ninh chưa nhiều cho lắm nhưng mà tố chất tâm lý vẫn chuẩn xác con mẹ nó luôn ấy.

Trình Ninh giận dỗi nói: "Cô à cô nói cái gì đấy? Hù c.h.ế.t con rồi không đền mạng nổi đâu đấy. Tuy anh ba cũng là người đàng hoàng lại rất lợi hại nhưng với cái tính tình của anh ấy đó hả, con thích anh ấy thì chẳng phải tự làm khó chính bản thân mình hay sao."

Nhưng chính Trình Ninh cũng đâu có tự làm khó chính bản thân cô đâu nào.

Có phải cô chủ động thích Hàn Đông Nguyên đâu nên Trình Ninh cũng không thấy câu trả lời của bản thân là nói dối, chính cô và anh giống như bây giờ hoàn toàn là do Hàn Đông Nguyên không biết xấu hổ mà ăn vạ cô kia mà. Sau đó cô chỉ mềm lòng không đành từ chối Hàn Đông Nguyên mà thôi.

Thế cho nên câu trả lời của Trình Ninh rất đỗi hợp tình hợp lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã nghi ngờ nhìn Trình Ninh.

Trước kia Trình Tố Nhã quả thật chưa bao giờ nghi ngờ cháu gái của bà sẽ thích Hàn Đông Nguyên.

Bà càng không nghĩ tới chuyện Hàn Đông Nguyên sẽ thích cháu gái của mình.

Thật sự thì ngay từ khi còn nhỏ, cả hai chúng nó đã rất không hợp nhau rồi.

Đương nhiên do mấy đứa trẻ nhà họ Hàn vì ghét căn nhà mà ghét luôn cả con quạ đậu trên nóc. Chúng nó không thích người mẹ kế của mình nên từ nhỏ đã không cho đứa cháu gái của bà được một sắc mặt tốt.

Lúc đầu Trình Tố Nhã cũng rất tức giận, đám trẻ ấy có thể khinh thường bản thân bà nhưng khi Trình Ninh tới nhà họ Hàn mới có hai tuổi mà thôi, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.

Nhưng cũng chính một lần đám trẻ nhỏ đang chơi đùa ở trong đại viện thì có một thằng bé nhỏ kia ăn hϊếp cháu gái bà, nó nắm tóc con bé rồi giành lấy đi món đồ chơi trong tay Trình Ninh.

Hàn Đông Nguyên trực tiếp đi tới dùng một chân đá bay đứa bé trai kia rồi giật lại món đồ chơi trong tay nó, xong xuôi còn tiện chân đạp người ta thêm cái nữa rồi mới quay trở lại lấy đồ chơi nhét vào trong tay của cháu gái.

Tuy rằng sắc mặt thằng bé ấy vẫn rất hung dữ nhưng lại vô tình ghi tạc vào trong lòng Trình Ninh mà không ai hay biết.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 374: Chương 374



Có rất nhiều chuyện Trình Tố Nhã có thể không để ý quan tâm tới nhưng những chuyện của Trình Ninh xảy ra từ nhỏ tới lớn ở dưới mí mắt bà thì Trình Tố Nhã rất để ý tới cô, còn để ý nhiều hơn so với những ông bố bà mẹ bình thường để ý con cái họ nữa.

Thế cho nên có những chuyện ngay cả chính Trình Ninh cũng không biết nhưng Trình Tố Nhã lại biết.

Ví dụ như Hàn Đông Nguyên đã đánh bao nhiêu người vì Trình Ninh, thay cô ngăn lại biết bao người mơ tưởng hoặc muốn dây dưa với Trình Ninh.

Vì vậy với thái độ của Hàn Đông Nguyên đối với Trình Ninh kia, Trình Tố Nhã cũng chưa từng suy nghĩ tới hướng kia bao giờ.

Bà chỉ cảm thấy mặc dù con cháu nhà họ Hàn có ngoài lạnh trong nóng nhưng tính tình đạo đức vẫn không tệ lắm, còn biết bênh vực người của mình.

Lần trước bọn chúng trở về Trình Tố Nhã cũng cảm thấy chẳng có gì.

Nhưng lúc này đây Trình Tố Nhã nhanh chóng phát hiện giữa hai đứa này đang có chuyện gì đó xảy ra.

Hoặc có thể nói là thái độ của Hàn Đông Nguyên đối với Trình Ninh không đúng cho lắm.

Có một số chuyện ấy, dù cho bạn có giả vờ đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không che giấu được.

Ví dụ như vô ý nhìn thoáng qua.

Trước kia khi Hàn Đông Nguyên nhìn Trình Ninh, hầu như ánh mắt chỉ toàn sự không kiên nhẫn khó giấu được.

Nhưng bây giờ thì ánh mắt ấy giống như một cái móc câu vậy, không câu được Trình Ninh thì anh không chịu từ bỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn nữa, chiều nay khi về Trình Tố Nhã thấy những món đồ cháu gái nghịch, bà hỏi thì con bé nói mua ở cửa “cửa hàng ký gửi” .

Buổi sáng Hàn Đông Nguyên đi cùng Trình Ninh tới xưởng nội thất, tới chiều thì anh lại đi cùng cô tới cửa hàng ủy thác, đi lại suốt cả một ngày, từ bao giờ mà Hàn Đông Nguyên lại kiên nhẫn như thế chứ.

Nếu như Trình Tố Nhã mà còn không nhìn ra vấn đề thì bà chính là một kẻ mù rồi.

Trình Tố Nhã duỗi tay sờ vào lỗ tai của cháu gái, trong lòng có hơi phiền muộn không thể nói rõ.

Đứa nhỏ lớn rồi, đã tới tuổi mà con bé cần tìm đối tượng rồi.

Đặc biệt là một người trưởng thành như Trình Ninh, tính cách con bé quá tốt đẹp, tâm tư lại trong sáng vô cùng, cô luôn làm Trình Tố Nhã cảm thấy rất lo lắng.

Thấy vậy trong lòng Trần Tố Nhã sinh ra một suy nghĩ kì lạ, đứa nhỏ này từ bé đến lớn đã được anh ba của cô bé bảo vệ vô cùng tốt cho nên trong thế giới tình cảm của cô mới có thể trong sáng như vậy, trong mắt Trình Ninh tất cả đều tốt đẹp cả... nhưng suy nghĩ này vừa sinh ra thì bà lập tức cảm thấy nó rất vớ vẩn nên bèn vội vàng đè nó xuống.

Trong đầu Trình Tố Nhã hiện lên rất nhiều vấn đề nhưng cuối cùng bà chỉ hỏi: “Tính tình của anh ba con... Khi các con về dưới quê thì thằng bé đối xử với con như thế nào? Có ăn hϊếp con hay không?"

Ăn hϊếp cô sao?

Trình Ninh vội vàng bảo: “Không phải ngày nào anh ấy cũng như vậy sao, mà cô, anh ấy chỉ trông hơi hung dữ thôi chứ thật ra vẫn luôn đối xử rất tốt với con. Đương nhiên là chỉ cần không nhìn bản mặt thối hoắc và nghe những lời nói khó nghe của anh ấy thì ngẫm lại những chuyện mà anh ấy đã làm thì con thấy vẫn ổn ạ."

Lúc nào Trình Tố Nhã cũng bị lời nói của Trình Ninh làm cho bật cười.

Chính bản thân Trình Tố Nhã cũng ngẫm lại về Hàn Đông Nguyên, có lần trước bà tìm anh để nói chuyện mà anh lại giả vờ trong này nọ lắm kia kìa, thế là trong lòng Trình Tố Nhã không nhịn được mà ghim anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 375: Chương 375



Trình Tố Nhã nói: “Ninh Ninh à, lần trước cô đã phản đối việc con quay về quê rồi mà, là con cứ kiên trì mãi thôi, con cũng biết rằng là quyết định của con nếu nói có sách mách có chứng rõ ràng thì cô sẽ không hề phản đối hay ra lệnh con bắt buộc phải nghe theo cô. Nhưng nếu con đã đồng ý với cô rồi thì nhất định phải làm được. Con có còn nhớ con đã đồng ý những gì với cô hay không đây?"

Trình Ninh vội vàng đáp: “Thưa cô con nhớ rõ chứ, con đã chắc chắn với cô việc quay về quê chỉ là chuyện tạm thời thôi, nhiều nhất cũng chỉ là hai năm, tương lai con chỉ có thể chọn lấy một con đường, hoặc là con nỗ lực kiếm được một suất để vào trường đại học, hoặc là thông qua tuyển dụng hoặc các cách khác để quay trở về thành phố."

“ Cô à những thứ đó con đều đã nhớ kỹ rồi mà, cô cứ nhìn đi, nếu không con và anh ba đâu có tích cực mà xây dựng nên xưởng nội thất làm từ gỗ với tre và còn giúp công xã xây dựng một nhà máy sản xuất đồ gỗ như vậy đâu?”

"Thư ký của công xã đã đồng ý với anh ba rằng chỉ cần công xã có một suất trong đó thì nhất định sẽ giúp con quay về thành phố."

Trình Tố Nhã nghe Trình Ninh nói về rất nhiều việc mà Hàn Đông Nguyên đã làm để có thể cho Trình Ninh có được một suất quay về thành phố thì sự tức giận trong lòng đối với anh cũng đã giảm đi không ít.

Nhưng bà vẫn lo lắng, suy nghĩ một lúc Trình Tố Nhã lại nói: “Còn có một việc nữa, con ở nông thôn sẽ khó tránh khỏi gặp đủ mọi loại chuyện nên con và anh cứ mãi ở bên cạnh nhau như thế thì con ỷ lại thằng bé cũng là bình thường, nhưng mà con đó đừng có lầm tưởng sự ỷ lại thành thích rồi làm ra mấy cái chuyện hồ đồ. Con còn nhỏ, lỡ đâu nhất thời đầu óc không sáng suốt làm ra chuyện gì thì chỉ có một con đường là con phải kết hôn với anh ba của con thôi đấy"

“Con có biết ý nghĩa của việc kết hôn là gì không hả? Đó chính là con với anh ba của con phải ở trong núi cả đời, còn có khả năng là mấy tháng sau đó con sẽ có con, con đã nhìn thấy cuộc sống của mấy cô gái trên núi chưa? Kết hôn rồi lại sinh con ra, sinh xong thì đâu có yên như vậy được, rất nhanh con sẽ mang thai đứa thứ hai rồi tới đứa thứ ba, sau đó sẽ là những ngày tháng có con nhỏ cứ mãi vây quanh mình."

“Có đứa thì muốn ăn cơm, đứa kia thì cần thay tã, rồi con sẽ nấu cơm, giặt quần áo, trồng trọt. Đợi tới khi con còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã thấy trên mặt toàn là nếp nhắn thôi, chẳng khác nào với những cô gái ở trên núi ấy... Cái gì mà đại học rồi quay trở về thành phố cùng với rất nhiều rất nhiều chuyện mà con muốn làm cũng đã sớm quên đi mà ném vào trong góc.”

Trình Ninh bị Trình Tố Nhã nói đến độ vô cùng sửng sốt, cô thử tưởng tượng ra hình ảnh ấy thì thật sự quá kinh khủng. Trình Ninh kiên quyết lắc đầu đảm bảo nói: “Cô đang nói gì thế? Con nào đâu thể kết hôn nhanh như vậy được chứ, con càng không thể sinh ra một đứa bé như thế được, con mới có bao lớn đâu ạ!"

Lúc này Trình Tố Nhã mới để cho Trình Ninh rời khỏi phòng mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có điều chuyện này vẫn đè lại ở trong lòng của Trình Tổ Nhã.

Bà đang suy nghĩ có phải nên nói chuyện với Hàn Đông Nguyên hay không nhưng lại nghĩ đến tâm trạng đang rối bời của anh, bà cảm thấy dù cho mình có nói cái gì Hàn Đông Nguyên cũng sẽ rất hài lòng, nếu không thì cứ treo anh ở đó cho anh thấy khó chịu đi.

Buổi tối Trình Tố Nhã rầu rĩ không vui, tất nhiên Hàn Kỳ Sơn thấy được.

Ông ấy hỏi Trình Tố Nhã có chuyện gì, rồi cho rằng đó là chuyện của Trình Ninh, bèn nói: “Anh thấy Ninh Ninh bây giờ không phải rất tốt sao, anh nghe con bé nói chờ nhà xưởng đi vào quỹ đạo thì nói không chừng một nửa thời gian còn phải ở nhà làm công việc kinh doanh và thiết kế đấy"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 376: Chương 376



Trình Tố Nhã nhìn ông ấy nói: “Kỳ Sơn à, anh có thấy Đông Nguyên đối xử với Ninh Ninh có chút không bình thường hay không?"

Hàn Kỳ Sơn sửng sốt.

Ông ấy rất bận nên thường ngày cũng không mấy để tâm tới con trai.

Nhưng nếu nói ông ấy không biết chút gì ở trong lòng của con trai mình thì không thể nào cả.

Từ việc lần trước con trai không nói gì với ông mà trực tiếp đi báo danh làm thanh niên trí thức rồi sau đó tìm tới bên xưởng nội thất sắp xếp tỉ mỉ công việc cho Ninh Ninh thì ông ấy đã lập tức biết tên nhóc ngốc này có ý đồ với Ninh Ninh rồi.

Hàn Kỳ Sơn nói: “Có chuyện gì thế em? Đã xảy ra chuyện gì rồi à? Thằng nhóc khốn đó làm Ninh Ninh sợ sao?"

Trình Tố Nhã trừng mắt nhìn ông ấy một cái rồi nói: “Ninh Ninh là giấy hay sao? Từ nhỏ đến lớn thằng bé đã không ít lần ăn hϊếp Ninh Ninh rồi nhưng mà em chưa từng thấy Ninh Ninh sợ bao giờ."

Hàn Kỳ Sơn lập tức cười bảo: “Đúng, đúng, thằng nhóc đó không sợ trời không sợ đất, cho dù có là Ninh Ninh cũng không có cách gì, từ nhỏ đến lớn không phải đều như vậy sao?"

" Có điều Tố Nhã à, thằng nhóc kia ngốc ơi là ngốc, chẳng chịu nói thật gì với Ninh Ninh cả nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương đến con bé đâu. Em thấy nó đêm nay không, anh thấy nó tức giận vô cùng nhưng cũng chẳng thốt ra tiếng nào, trước giờ anh còn chưa từng thấy nó phải ăn hành như vậy đấy."

Mặt mày Trần Tố Nhã lạnh lẽo không lên tiếng đáp lại.

Hàn Kỳ Sơn vội nói: “Nếu thật sự em không yên tâm thì trước tiên chúng ta để cho cả hai bọn chúng đính hôn trước..."

Ông ấy vừa mới nói xong câu này Trình Tố Nhã lập tức bùng nổ, bà cả giận nói: “Anh nghĩ hay thật đấy!"

Trước kia dù Trình Tố Nhã không thích Hàn Đông Nguyên và Hàn Nhất mai nhưng từ trước cho đến giờ bà chưa từng nói bọn họ không tốt một câu nào trước mặt Hàn Kỳ Sơn cả.

Có chuyện gì thì bà đều tự mình xử lý hết.

Nhưng vì lúc này còn liên quan tới chuyện chung thân của cháu gái nên mới trực tiếp bùng nổ như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Kỳ Sơn vội vàng nói: “Tố Nhã à anh biết tên nhóc kia không xứng với Ninh Ninh, nhưng mà vì thằng bé là con trai của anh nên anh phải cam đoan cho nó một chút. Nếu như thằng bé với Ninh Ninh thật sự ở bên nhau thì nó nhất định sẽ toàn tâm toàn ý cả đời đối với con bé, hơn nữa tuy rằng thằng bé có hơi ngoan cố nhưng chắc chắn là người có năng lực."

“Nói thật là trước kia anh cũng không dám nói ra những lời này nhưng thật sự thằng bé nó rất thích làm người khác ghét nó."

"Em nhìn nó xem, nửa năm trước vừa xuống dưới quê anh đã nghe nói đại đội mua đi bán lại mấy thổ sản trên vùng núi chứ cũng không ra mặt trực tiếp làm cái gì đó, còn lúc này Ninh Ninh vừa đi được mấy tháng đâu chứ mà đã mở nhà xưởng rồi bán được sản phẩm ở cả Bắc Thành, chất lượng thì khỏi phải chê luôn. Chỉ bởi vì Ninh Ninh muốn tới công xã nên thằng bé đã đi làm chủ nhiệm của đám thanh niên trí thức ở chính quyền công xã. Tố Nhã, người khác có thể không tin nó nhưng không thể không tin tấm lòng nó dành cho Ninh Ninh được. Nếu thằng bé đã muốn đối xử tốt với Ninh Ninh thì nhất định sẽ không làm cho những ngày tháng sau này của Ninh Ninh cực khổ đâu"

Sắc mặt của Trình Tố Nhã hơi hòa hoãn một chút.

Hàn Kỳ Sơn lại nói tiếp: “Anh biết Ninh Ninh rất tốt, đứa nhỏ này lớn lên xinh xắn mà tính tình lại tốt, dù cho đứng với dạng người gì cũng xứng đôi hết cả, nhưng mà trên đời này trước nay đều biết mặt mà không biết lòng, nửa đoạn đường gặp được, nhìn thấy được nhưng chưa chắc là tốt, đạo đức tính cách họ như thế nào, có thể đối xử tốt với Ninh Ninh cả đời hay không hay người trong nhà có ở chung được với nhau hay không cũng rất khó nói."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 377: Chương 377



“Đông Nguyên có thể không có gì tốt, nhưng lại có tình cảm thật lòng với Ninh Ninh, nó vì con bé mà cái gì cũng làm hết, khi gả đến nhà chúng ta rồi mấy vấn đề mẹ chồng nàng dâu hay cô chú em chồng gì đó sẽ không xảy ra, về sau con bé cũng có thể ở bên cạnh em cả đời, còn mà gả đến nhà người ta ấy hả, tệ hơn trăm ngàn lần nhiều."

" Em nói xem có phải hay không? Em nói xem ngoại trừ Đông Nguyên, gả đến nhà mấy người khác ai có thể đảm bảo sẽ không có chuyện gì khó chịu đâu?"

“Anh nói giống như là ngoại trừ con trai anh thì Ninh Ninh sẽ không tìm người nào trong sạch hơn nữa ấy!"

Nói đến là lại bực bội, Trình Tố Nhã nghĩ đến Hàn Đông Nguyên từ nhỏ đôi mắt đã cao hơn đỉnh đầu cùng với gương mặt ngạo mạn của anh, bà cười lạnh nói: “Vậy đừng nói đến người khác, còn Lương Hằng Châu thì thế nào? Thằng bé thua kém con trai anh chỗ nào? Là tính cách của thằng bé nóng nảy hơn so với nó, tính cách bá đạo hơn so với nó hay là học thức tài cán thấp hơn nó? Anh nói con bé gả đến nhà chúng ta thì không phải chịu bực tức nhưng từ nhỏ cho đến lớn con bé đã phải chịu đựng đủ kiểu thái độ kỳ lạ còn ít hay sao? Con bé gả đến nhà họ Lương có mẹ ruột con bé ở bên đó, cha kế của con bé bên đó xem mẹ ruột con bé như một bảo vật mà yêu chiều.”

" Họ vì để cho con bé không chịu tủi thân mà đến đứa con trai ruột duy nhất cũng không thèm nhận thì sao có thể đối xử không tốt với Ninh ninh được chứ? Hơn nữa con bé cũng không cần phải bên cạnh em, em nuôi lớn con bé không phải để ở bên cạnh em suốt, em cũng không bao giờ vì mong muốn của mình mà quyết định chuyện lớn cả đời của con bé được"

Hàn Kỳ Sơn: "."

Ông ấy bất đắc dĩ nói: “Vậy em như thế này không phải đang náo loạn sao? Em biết rõ bên nhà họ Lương có biết bao nhiêu vấn đề lớn, được thôi, nếu như em không thích Đông Nguyên thì cứ không thích Đông Nguyên, chúng ta để thằng bé cút sang một bên được chứ? Em cứ từ từ nhìn giúp Ninh Ninh đi rồi nhất định sẽ có thể tìm một người tốt cho con bé thôi.”

"Nếu không thì anh kêu mấy ông chiến hữu già của anh quan tâm tìm xem giúp mấy anh chàng quân nhân trẻ tuổi để coi thử có người nào thích hợp hay không, đến khi rảnh thì để mấy ông ấy dẫn người ta đến nhà chúng mình ngồi thử nhé, có được không?"

Việc này Hàn Kỳ Sơn đã tính làm rồi nhưng chẳng qua là giới thiệu cho Hàn Nhất Mai "Cái đó thì không cần đâu."

Trình Tố Nhã cười lạnh nói: "Ninh Ninh còn nhỏ kia mà, thêm hai năm nữa hãy nói đến chuyện có đối tượng cũng không muộn, dùng rồi, nếu con trai của anh thật sự có lòng ấy thì anh hãy kêu thằng bé nhẫn nại thật tốt tới hai năm sau rồi lại nói"

Hàn Kỳ Sơn biết con trai mình ngốc, đến người cha ruột của nó đây mà đã không biết bao nhiêu lần bị Hàn Đông Nguyên chọc cho tức giận đến độ muốn tăng xông máu, ông ấy phải thẳng tay lấy roi ra quất Hàn Đông Nguyên.

Cũng không phải ông ấy là một người cuồng bạo lực nhưng mà ngay từ khi còn bé thằng nhóc này đã rất hay làm người ta ghét nó rồi.

Có điều ấy vậy mà Hàn Đông Nguyên lại thích Trình Ninh, chứng tỏ thật ra mắt nhìn của anh cũng rất tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng may thay tuy từ nhỏ đến lớn ngốc thì có ngốc thật đấy, những chuyện làm người ta ghét cũng không ít nhưng dẫu sao anh cũng từng làm được vài chuyện tốt đẹp.

Chuyện lần này Hàn Đông Nguyên chủ động quay về quê cũng kiếm được thêm không ít điểm.

Vợ của ông ấy nói thằng nhóc phải chờ đợi và nhẫn nại thật tốt trong vòng hai năm chứ thật sự đã buông lỏng cho anh rồi.

Hàn Kỳ Sơn cũng nhẹ nhàng thở phào.

Ông ấy cười nói: “Được được được, anh sẽ bảo nó chờ hai năm sau, có câu nói này của em thì đừng bảo là chờ hai năm, mười năm tám năm thằng nhé nhất định cũng sẽ chờ."

Trình Tố Nhã cười "Ha ha" một tiếng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 378: Chương 378



Hàn Đông Nguyên chỉ còn được ở nhà được có một ngày.

Sáng sớm ngày thứ tư anh đã phải vội vàng ngồi xe quay trở về trên núi.

Vào bữa ăn sáng của sáng ngày thứ ba, Trình Tố Nhã hỏi Trình Ninh rằng: "Ninh Ninh, hôm nay con có sắp xếp gì không vậy? Có cần cô xin nghỉ một ngày để ở bên cạnh con không."

Noi xong bà còn nhìn nhìn liếc Hàn Đông Nguyên một cái.

Vậy mà thằng nhóc kia vẫn có thể thong thả ung dung ăn bữa sáng, giữ được bình tĩnh đấy.

Trong lòng Trình Tố Nhã hừ một tiếng.

Sau đó Trình Tố Nhã nghe được cô cháu gái ngốc của mình đáp: “À? Không cần đâu ạ, cô không cần phải cố tình xin nghỉ để bên cạnh con đâu, con con ở nhà tới thêm vài bữa cuối tuần nữa lận mà, sẽ có rất nhiều thời gian cho chúng ta từ từ ra ngoài đi dạo cùng nhau, không phải sáng mai anh ba phải rời đi rồi sao? Con đang làm điều lệ phòng chống thiên tai cho thôn làng miền núi trong mùa mưa lũ, định hôm nay hoàn thiện rồi đưa cho anh ba để ngày mai anh ấy lên lại núi cũng tiện thu xếp."

“Điều lệ phòng chống thiên tai cho thôn làng miền núi trong mùa mưa lũ, đó là thứ gì vậy con?"

Bà nội Hàn nghe được lời Trình Ninh nói thì tò mò hỏi.

“Theo như sự hiểu biết của con thì vào mùa hạ của chúng ta ở trên núi sẽ đổ mưa to, thường xuyên có những dòng bùn đất và đá đột ngột đổ xuống dưới, cả những cây to cũng bị quật cho ngã. Nếu có người ở dưới thì sẽ thường xuyên bị thương hoặc bị đè chết, dù cho không bị thương đi chăng nữa thì những người ấy sẽ bị lúc mưa to nhốt ở bên ngoài không về nhà được, điều đó rất là nguy hiểm, nghiêm trọng hơn cả là có khả năng sẽ xuất hiện nước lũ bất ngờ, những người do đó bị thương mà c.h.ế.t không phải một người hai người."

“Đầu tiên trước khi chúng xây dựng các nhà máy và trường học trên núi đã bảo kỹ sư Tiểu Kỷ được cử đến đặc biệt kiểm tra toàn bộ một lần ngôi làng của chúng tôi và vùng phụ cận, đồng thời khoanh những vùng có rủi ro tương đối cao, chúng con cũng làm riêng biệt một phần điều lệ cho đại đội và thảo luận làm sao để bảo vệ bản thân và người trong thôn khi mưa to, và cả những việc mà đại đội phải làm".

“Nhưng mà bây giờ anh ba lại muốn chuyển công tác tới làm chủ nhiệm cho đám thanh niên trí thức của chính quyền công xã mà đúng không? Vậy tại sao chúng ta không làm một phần điều lệ cho bên công xã, ví dụ như trước khi mùa mưa tới thì khơi thông sông ngòi kênh rạch trước để khi mưa to thì thôn dân không cần phải đi bộ bên sườn núi hoặc những chỗ sông ngòi trũng xuống như thế này cũng không nên ở đó”.

Bà nội Hàn nghe được cũng liên tục gật gù bảo: “Khá lắm khá lắm, Ninh Ninh của chúng ta suy nghĩ thật là chu đáo, con nói không sai, mỗi mùa hè khi đó ấy à đều mưa to dữ lắm, đại đội nào không có tai nạn? Những người bị cát cuốn đi, những người bị mắc kẹt bên ngoài và những đứa trẻ bị nước sông cuốn trôi, con hãy đi vào trong thôn làng và hỏi xem một chút có bao nhiêu gia đình gặp phải chuyện bi kịch này? Ấy vậy mà dù là công xã hay đại đội thì không có lấy một ai nghĩ tới một thứ điều lệ như vậy."

Bà nội Hàn thở dài rồi bà nhìn Trình Ninh trước mắt bằng ánh mắt trìu mến nói: “Ninh Ninh của chúng ta thực sự là một tâm hồn tinh tế."

Trình Ninh nghe bà nội Hàn nói vậy thì có hơi thẹn thùng đôi chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu như cô không có ký ức kiếp trước thì làm sao cô có thể vắt hết sức lực làm điều lệ này?

Trình Ninh xua xua tay nói: “Con cũng đâu có làm cái gì đâu bà, chỉ là con suy nghĩ ra như vậy nên muốn làm thành hành động mà thôi, nếu như là con trực tiếp nói ra thì cho dù là đại đội hay là công xã họ tin con mới là lạ đấy, chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ có anh ba, không có anh ấy thì chẳng thể làm gì được cả, ví dụ như việc xây dựng trường học ở một nơi cao và an toàn, trước kia họ đều suy nghĩ rằng chuyện này là không có khả năng nhưng anh ba chỉ nói một tiếng, hai tháng nữa họ sẽ xây dựng xong"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 379: Chương 379



Trình Ninh biết hình ảnh của Hàn Đông Nguyên ở trong nhà không được tốt lắm nên Trình Ninh không bao giờ bỏ qua cơ hội nào ra sức nói tốt cho anh.

Trong lòng Trình Tố Nhã hừ một tiếng nhưng bà cũng hiểu rõ năng lực của đứa con riêng này là không thể bàn cãi, nhưng chỉ có điều tính tình của nó rất hay khiến người ta thấy ghét.

Hàn Nhất Mai cũng ghét nhất tên em trai không biết cố gắng của cô ấy.

Sao mà mấy việc khác có thấy nó tích cực như vậy bao giờ đâu?

Bà nội Hàn cười vui vẻ hào hứng nói: “Đúng vậy đó, lần này anh ba của con quay về quê đúng là làm được rất nhiều chuyện"

Có điều khi bàn nội Hàn nói câu này Trình Ninh lại nhớ tới chuyện bà nội muốn đi theo cô cùng quay về quê bèn nói: “Vậy nên bà nội à, bây giờ ở dưới quê đang là mùa mưa nên không an toàn đâu ạ, không chỉ thề mà còn nóng, bà vẫn nên chờ thêm một chút tới mùa thu con và anh ba quay về đón bà nội đi về dưới quê ở một khoảng thời gian có được không?"

Bà nội Hàn xua tay nói: “Cuối tháng năm đầu tháng sáu con mới đi kia mà, còn cách những ngày trời mưa to xa lắm, bà nội cũng chỉ ở có nửa tháng một tháng thôi, chờ tới khi mùa hè tới rồi bà nội sẽ quay về đây, nếu không thì ai mà trông Tiểu Vũ kia chứ."

“Bà nội, nếu không con xin nghỉ tầm nửa tháng mười ngày rồi mang theo Tiểu Vũ cùng với bà đi về quê một chút nhé"

Hàn Đông Chí nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì bỗng nhiên chen vào nói: “Tiểu Vũ lớn như vậy rồi mà nhóc còn chưa từng về quê lần nào đâu ạ."

So với Hàn Đông Nguyên sinh ra ở Bắc Thành và so với Hàn Nhất Mai tuy rằng sinh ra ở quê nhưng lại chẳng có chút ký ức gì về nơi ấy thì Hàn Đông Chí từ nhỏ đã ở trong núi tới tám tuổi mới rồi khỏi đó thì tình cảm của anh ấy đối với quê hương còn sâu nặng hơn cả.

Bà nội Hàn vui vẻ bảo: “Con có thể xin nghỉ mấy ngày đi cùng bà sao?"

Hàn Đông Chí liếc mắt nhìn ba của anh ấy một cái rồi nói: “Trưởng nhà xưởng không phải còn ngồi ở đây hay sao? Bà nội à bà lên tiếng thì ba còn có thể không phê cho người ta xin nghỉ hay sao?"

Hàn Kỳ Sơn trừng mắt liếc nhìn con trai ruột của mình một cái, nhưng cũng là mẹ của ông ấy muốn đi về quê, con trai muốn đi theo cùng sao ông ấy có thể ngăn cản được đây?

Nói thật là nếu không phải do đi không được thì Hàn Kỳ Sơn cũng theo họ cùng trở về một chuyến rồi. Chỉ một lời nói như vậy mà quyết định một chuyện quan trọng.

Dù thế nào đi chăng nữa Trình Tố Nhã đã không xin phép vào ngày cuối cùng mà để Hàn Đông Nguyên và ở Trình Ninh ở nhà.

Cơm nước xong bà nội Hàn đánh tiếng với hai người họ một tiếng rồi mang Tiểu Vũ ra ngoài chơi.

Lúc Trình Ninh làm việc Hàn Đông Nguyên cũng không làm phiền cô mà chỉ ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách.

Thật ra điều lệ Trình Ninh đã sớm liệt kê ra xong rồi nhưng mà do sau đó phải đưa cho đại đội nên cô phải kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ từng chi tiết một rất nhiều lần, ví dụ khi mưa to thì trường học sẽ cho nghỉ học, để đại đội đưa những người dân ở chỗ trũng khác đến tạm lánh ở trường học lại càng không thích hợp, bây giờ chủ yếu là có thể rút ra được những chỗ nào thì đều áp dụng cả, cô phải đơn giản hóa từ ngữ và tạo điều kiện thực hiện.

Trình Ninh viết xong một cái lại thảo luận cùng với Hàn Đông Nguyên một cái.

Hàn Đông Nguyên vỗ vào vào bên cạnh mình kêu Trình Ninh ngồi qua đó.

Trình Ninh vừa đi qua đó ngồi xuống Hàn Đông Nguyên đã vòng tay qua ôm cô dọa cho Trình Ninh sợ giật cả mình.

Trình Ninh phủi tay anh nói: “Đây là phòng khách đó, anh điên rồi à"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cũng có ai đâu"
 
Back
Top Bottom