Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 350: Chương 350



Nhưng cách Hàn Đông Nguyên nhìn cô vừa rồi cứ khiến cô phải suy nghĩ, lúc này nếu không lên lầu thì sẽ không có cơ hội nói lời nào với anh ấy một mình cho đến sáng mai.

Hơn nữa, cô vừa đi xuống lầu thì đụng phải Hàn Nhất Mai, sau đó quay người lại thì Hàn Nhất Mai đã chạy vào phòng Hàn Đông Nguyên, lúc này hai người mới bắt đầu cãi nhau khiến cô cảm thấy không bình thường. Cô lên lầu, Hàn Đông Nguyên vẫn dựa vào bên cửa cô đi qua, anh liền để cô đi vào, cô đứng ở cửa nửa giây cũng cảm thấy nói chuyện như thế này không tiện nên đi theo trong, sau đó Hàn Đông Nguyên liền dùng chân đóng cửa lại.

Trình Ninh nhìn về phía cửa, lại nhìn anh, hỏi: “Anh Ba, vừa rồi anh và chị Hai rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Hàn Đông Nguyên trong lòng không vui nhưng cũng sẽ không vì mấy lời đó của Hàn Nhất Mai mà mang cảm xúc buồn bực này lên người Trình Ninh.

Người ngoài nói tính tình của anh rất kém, nhưng chỉ là anh trước giờ chưa từng nể ai, thường xảy ra xung đột khi nói chuyện khiến người khác tức giận, nhưng thực tế anh luôn có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt, chỉ là anh có muốn hay không mà thôi.

Anh cười với cô, nói: “Không sao.”

Trình Ninh nghi ngờ, nói: “Anh vừa nãy nhìn trông giống rất có chuyện đấy.

Hàn Đông Nguyên cười, nhìn cô nói: “ Anh chỉ là muốn em lên nói chuyện với anh, nếu không thì sao em có thể lên chứ?"

Trình Ninh: “...”

Cô chỉ nhìn anh như thế.

Anh thuận tiện lại nói: “Em qua đây hôn anh một cái thì càng không sao đấy"

Trình Ninh: “….”

Anh cho rằng cô sẽ tức giận, cô thật sự nhìn có chút tức giận, nhưng nằm ngoài dự đoán của anh, cô không cầm thứ gì đánh anh, ngược lại còn tiến đến, sau đó kéo áo anh và hôn lên cằm anh, nhưng nụ hôn vừa rời đi, trong sự kinh ngạc của anh, cô lại hỏi anh: “Có phải chị Hai nhìn ra gì đó rồi phải không, nên vừa nãy mới chạy đến tức giận với anh?"

Anh nhìn cô, nói: “Em không tức giận hay lo lắng sao?"

Cô tức giận với anh và lo lắng về phản ứng của người trong nhà.

Trình Ninh lắc đầu, lại gật đầu, nói: “Vậy cũng không thể làm gì được.”

Lại hỏi anh: “Chị ấy chất vấn anh rồi hả? Chị ấy đã nói gì?"

Hàn Đông Nguyên đưa tay giữ vai của cô kéo về gần mình, nhìn vào mắt cô nói: “Chị ấy nói anh không xứng với em, nói người thích em nhiều như thế, cô của em cũng sẽ không vừa mắt anh, em sớm muộn gì cũng sẽ đá anh"

Trình Ninh sửng sốt cô cho rằng Hàn Nhất Mai coi thường cô cho rằng chị ấy thấy cô không xứng với Hàn Đông Nguyên, cho rằng là cô câu dẫn anh ấy.

Cô hỏi anh, nói: “Vậy anh nói thế nào?"

“Anh nói với chị ấy anh bằng lòng"

Anh cười, nói: “Anh bằng lòng"

Trình Ninh mở to mắt, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, rồi kiễng chân hôn anh.

Hàn Đông Nguyên loạng choạng, để cô hôn lên mặt mình, hai tay vòng qua eo cô, sau đó cười nói: “Trình Ninh, em lại câu dẫn anh rồi, để anh nói cho em biết, anh một chút cũng không mắc câu, em như vậy, sau này đừng hét lên là anh bắt nạt em đấy"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh chớp mắt, lại hôn lên mặt anh một cái rồi rời đi Hàn Đông Nguyên ấn cô lại muốn hôn cô, lại bị cô tránh né.

“Trình Ninh, em chính là cố tình khiến anh không vui” Anh nói.

“Anh không nghe thấy tiếng dưới lầu hả, mọi người đều về rồi, nói không chừng sẽ có người lên gõ cửa.”

Trinh Ninh kéo tay anh ra, nói: “Thả tay em ra.”

Hàn Đông Nguyên cũng biết lời cô nói là thật mọi chuyện vốn đã hơi lộn xộn, không thể để lộn xộn hơn được nữa.

Anh thả cô ra, nói: “Anh ở lại với em một thời gian, một tuần nữa chúng ta về cùng nhau”.

Anh không thể để cô một mình đối mặt với những chuyện này.

“Không cần đâu". Trình Ninh lắc đầu: “Tốt hơn là cứ theo kế hoạch ban đầu, nếu anh ở lại thì có thể càng tệ hơn đấy".
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 351: Chương 351



Thật ra người trong nhà đều là người thông minh, anh đưa cô về, Trình Ninh không thể không nghĩ tới người trong nhà có thể tìm ra manh mối nào đó.

“Chuyện này em có thể ứng phó, nhưng mà cần anh phối hợp với em một chút"

Cô cẩn thận nhìn anh, nói: “ Được không?"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Trong lòng có một dự cảm không lành.

“Phối hợp? Phối hợp như thế nào?" Anh hỏi.

Trình Ninh nhìn vào mắt anh, họ một tiếng, không được tự nhiên quay mặt đi, nói: “Chính là không phải chị hai nhìn ra gì đó rồi sao? Vậy thì mấy ngày này, nếu mọi người đều cảm thấy anh thích em, thì anh không muốn phủ nhận thì cũng được nhưng cũng đừng quá thừa nhận, chính, chính là giống như lần trước em xuống nông thôn vậy, anh có chút thích em, nhưng cũng không phải giả vờ rất tốt hay sao? Sau đó em nói với cô rằng em không thích anh, chờ nhà máy của chúng ta lớn hơn, em nhất định sẽ trở về thành phố, thế nào?"

Lúc hỏi anh “thế nào” cô đã quay lại nhìn anh với ánh mắt thận trọng và cầu xin không thể nào cả Hàn Đông Nguyên trong lòng không vui.

Trình Ninh làm nũng với anh, nói:“Tạm thời cứ như vậy đi? Thêm một thời gian nữa, nếu không cô sẽ không để em về núi nữa, em có thể kiên trì, nhưng nhất định sẽ gây náo loạn trong nhà, tốt nhất nên đợi tháng bảy qua lại tính, được không anh?"

Hàn Đông Nguyên sắc mặt âm trầm không nói gì Trình Ninh kéo áo anh làm nũng, như vậy sao anh có thể chịu được chứ, hơn nữa anh cũng biết rằng đây có lẽ là một cách an toàn chỉ là trong lòng không vui thậm chí còn không nói đồng ý hay không mà kéo cô lại hôn.

Lần này Trình Ninh mặc cho anh hôn một lát rồi mới tránh đi, sau đó nói tiếp: “Vậy hai ngày này chúng ta phải chú ý một chút, nhất định không được như ngày hôm nay, nếu không phải hôm nay....Chị hai có thể cũng sẽ không phát hiện ra."

Cô có hơi ảo não, vẫn là vì bản thân thiếu kiên quyết.

Hàn Đông Nguyên:....

Ý tưởng này thật tồi tệ, hơn nữa điều này có liên quan gì đến việc hôn cô hay không chứ nhưng anh có thể nói gì đây ngoài việc bảo cô quay lại nông thôn sớm một chút, thì cái gì cũng không thể nói được.

Anh nói với cô: “Vậy khi em quay về nông thôn thì phải để anh muốn hôn em bao nhiêu tùy ý."

Lần này anh thấy rõ ràng, việc cô quay về nông thôn trước tháng bảy rất quan trọng, ngược lại không cần lo lắng cô sẽ không trở về.

Mặt Trình Ninh nóng bừng, cô nhéo anh mấy cái để anh buông tay, nhưng anh không chịu, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng, thấp giọng nói: “Cũng không thể quá đáng"

“Anh còn có thể quá đáng thế nào được chứ?"

Quay lại bên phía bà nội Hàn và Hàn Nhất Mai.

Lúc này hai người chị dâu lớn và Trình Tố Nhã đều đã trở về, vào bếp nấu ăn bà nội Hàn đến phòng Hàn Nhất Mai, Hàn Nhất Mai nằm trên giường kéo chăn qua đầu.

Bà nội Hàn vỗ vỗ chăn của cô ấy, nói: “Vừa nãy bà đã mắng em trai của cháu rồi, nhưng trái bầu kín miệng đó cái gì cũng không chịu nói, Ôi chao, Mai Tử à, cháu cũng biết tính tình của em cháu đấy, thằng bé từ nhỏ đã ngốc, đừng cãi nhau với nó, dù sao nó hai ngày nữa cũng sẽ đi phải không? Cháu nghĩ xem thằng bé ở trong khe núi nghèo đó, muốn ăn bánh mè cũng phải ngồi xe bò đi 45 tiếng mới có thể mua được, mỗi ngày phải đi chẻ củi, nên đừng so đo với nó"

“Chẻ củi, ai bắt nó quay về trong núi chẻ củi chứ?!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Nhất Mai vốn dĩ còn đang cố gắng nguôi giận, nhưng nghe bà nội nói như vậy thì lại tức giận nói giống như cô ấy so đo với Hàn Đông Nguyên vậy vốn dĩ cô ấy nằm trên giường cũng không phải vì tâm trạng bản thân không được tốt.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 352: Chương 352



Cô ấy chỉ là lo lắng Hàn Đông Nguyên thế mà lại rơi vào tay Trình Ninh, cảm giác này thật sự rất tồi tệ.

Cô ấy ngồi dậy, nói: “Công việc tốt như vậy, không phải nó tự mình nói cho người nhà thì cho người nhà, nói muốn về nông thôn thì về nông thôn sao? Có ai ép nó hả?"

Mặt Bà nội Hàn tối đi.

Bà ấy nói: “Mai Tử, Cháu như vậy là có ý gì? Cho nên, cháu không phải tức giận em trai cháu, cháu là đang tức giận Ninh Ninh, tức giận Đông Nguyên giao công việc cho Ninh Ninh, thay con bé xuống nông thôn?"

Sự tức giận của Hàn Nhất Mai chợt nguôi ngoai trước khuôn mặt lạnh lùng của bà nội Hàn một lúc sau, cô ấy mới thấp giọng nói: “Bà nội, thật ra cháu không trách Trình Ninh cháu chỉ là"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy thở dài rồi lại nằm xuống, mở mắt nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới nói: “Bà nội, bà cảm thấy Lưu Tồn Cương thế nào? Cháu còn nhớ lần đầu đưa anh ta về, bà còn nói anh ta không tồi"

Nhưng hiện tại lại phát hiện sự thật như vậy nhắc đến Lưu Tồn Cương, bà nội Hàn lại đau lòng cho cháu gái mình.

“Chuyện này bà nội cũng không nhìn rõ"

Bà ấy nói: “Vốn nghĩ rằng cháu có tư tưởng lớn, tính tình cũng lớn nên tìm một người dịu dàng, trong nhà họ điều kiện cũng tốt, chỉ cần Lưu Tồn Cương tính tình tốt, chịu được cháu, một nhà họ Lưu đó chắc chắn sẽ không dám làm gì cháu, lại không ngờ người nhà đó vậy mà diễn cũng không diễn cho hết, còn chưa kết hôn đã có thể chạy đến nhà chúng ta gây sự. Còn có tên Lưu Tồn Cương kia, cha mẹ nó hành hạ cháu, thế mà nó lại không dám nói một lời trước mặt chúng ta, chờ đến khi kết hôn rồi, cháu còn có thể mong đợi nó bảo vệ cháu hay sao? Trước kia là bà nghĩ sai, Nhất Mai, kết hôn là chuyện cả đời, chúng ta nên tỉnh táo tìm người có thể bảo vệ cho cháu, nhân cách phải tốt."

Có thể bảo vệ cô ấy? Hàn Nhất Mai trước đây chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm người có thể bảo vệ mình. Cô ấy chỉ nghĩ có thể tìm được người vừa mắt, nghe lời mình, đừng suốt ngày không chọc giận cô ấy là được rồi.

Cô ấy trầm mặc, nói: "Vậy Đông Nguyên thì sao? Bà nội, bà cảm thấy giống Đông Nguyên không? Nếu Đông Nguyên không phải là cháu nội bà, bà có cháu gái thì bà có bằng lòng gả cháu gái cho người đàn ông như vậy không?"

Bà nội Hàn sửng sốt bà cẩn thận nhìn cháu gái, ánh mắt lúc đó sắc bén nhưng rất nhanh lại trở lại dáng vẻ bình thường, nói: "Sao cháu lại hỏi chuyện này?"

Dừng một chút, nói: “Đông Nguyên lớn lên ngay trước mắt chúng ta, tính tình của nó như thế nào bà biết rõ, tuy có chút ngốc, tính tình không tốt, nhưng nhân cách lại không tệ. Nhắc mới nhớ, tính tình của Đông Nguyên thật ra giống bố của nó nhất, nhưng môi trường của hai người khác nhau, bố cháu từ nhỏ đã phụ thuộc vào bà, gánh trên vai gánh nặng cuộc sống, cho nên dè dặt và kiên định hơn Đông Nguyên rất nhiều, cũng biết cách quan tâm và ân cần với người khác, Đông Nguyên thì khác, thằng bé chịu đựng những khó khăn khác với bố cháu, tính khí của thằng bé cũng trông khác với bên ngoài"

"Cháu muốn nói rằng, nếu bà có cháu gái, có bằng lòng gả nó cho người như Đông Nguyên hay không, vậy thì bà cũng không biết, phải xem Đông Nguyên, với tính tình của thằng bé, những người thực sự quan tâm đến con gái người ta chắc chắn sẽ lo lắng, nhưng nó đối với người ngoài thì thế này, ai mà biết được đối với vợ sẽ thế nào? tốt nhất vẫn phải xem nó, phải thử mới biết đôi giày có vừa chân không chứ, nhưng mà….”

Bà liếc nhìn cháu gái mình, không sợ làm tổn thương cô ấy, nói: “Nhưng cháu đừng lo lắng về việc thằng bé có tốt hay không, chắc chắn không phải là loại người khi xảy ra chuyện chỉ biết rút lui không dám nói một lời, khi gặp chuyện nó chắc chắn có thể tự mình quyết định, người khác không thể lay chuyển được nó. Cháu thử xem, nếu nó thực sự thích một cô gái, cháu có thể đến nhà đối phương gây sự để xem nó có xử cháu hay không.”

Hàn Nhất Mai:"…"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 353: Chương 353



Hàn Nhất Mai nghiến răng, nói: “Vậy Trình Ninh thì sao, bà nội, bà cảm thấy Trình Ninh có phù hợp với Đông Nguyên không?"

Bà nội Hàn nhìn cô ấy một lúc rồi nói: “Cháu vì chuyện này mà chạy tới chỗ thằng bé gây sự hả? "

Bà nội Hàn có chút không nói nên lời: "Bà nói cho cháu biết, Nhất Mai, sao cháu mười mấy năm nay không có tiến triển gì vậy? lúc ba cháu lấy vợ cháu làm loạn, lúc đó vẫn có thể nói cháu còn nhỏ, bây giờ cháu đã là một cô gái hai mươi mấy tuổi rồi, bản thân cũng sắp kết hôn, chỉ vì cháu nghi ngờ em trai cháu có thể thích Ninh Ninh cho nên chạy tới đó gây sự với thằng bé sao? Não của cháu có phải có vấn đề không hả?"

“Bà đã nói từ lâu rồi, cháu không được duỗi tay quá xa, nhưng cháu không nghe. Với tính tình của Đông Nguyên, dù thằng bé có ý nghĩ gì, cháu chạy đến nói với nó, cho dù có chuyện hay không thì nó có thể cho cháu sắc mặt tốt hay sao?"

“Vậy thì mặc kệ nó?” Hàn Nhất Mai buồn bực.

Đầu óc cô ấy có vấn đề, lẽ nào không phải đầu óc Hàn Đông Nguyên có vấn đề sao?

Mặc dù sợ bị bà nội mắng nhưng cô ấy vẫn không nhịn được nói: “Bà nội, cháu biết bà thích Trình Ninh, nhưng cháu chỉ là cảm thấy Đông Nguyên và Trình Ninh không thích hợp. Không biết tại sao, nhưng cháu luôn cảm thấy Đông Nguyên nếu lao vào thì sau này sẽ bị ăn sạch"

Bà nội Hàn: "... Tùy cháu. Cháu không phiền nếu Đông Nguyên không cho cháu sắc mặt tốt thì cứ làm những gì cháu muốn, nhưng bà nói với cháu rằng, đừng đi quá xa, dù sao thì bà cũng lười quản mấy đứa"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi một người tính tình đều cố chấp, ai quản nổi?

Lại nói: “Nhưng bà vẫn cảm thấy, người vẫn cần phải sống một cuộc sống trong sáng trước rồi mới có thể sáng suốt nhìn nhận chuyện của người khác."

Hàn nhất Mai: Tức giận!

Sao chứ, chỉ vì hẹn hò với một đối tượng tồi mà cô ấy thậm chí không thể nói chuyện hả?

Hôm nay, Không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ.

Sau bữa tối, trước khi mọi người giải tán, Hàn Nhất Mai đột nhiên nói với Trình Ninh: "Trình Ninh, cô có nhớ kỹ sư Lương ở công xưởng của chúng ta không? Lương Hằng Châu, trước đây cũng đã đến nhà chúng ta gặp cô."

“Hôm qua anh ấy gặp tôi, còn đặc biệt hỏi đến cô. Thật ra cô làm thiết kế vật dụng này cũng giống chuyên gia như anh ấy một nửa. Hình như trước đây tôi từng nghe anh ấy nói rằng gia đình anh ấy từng mở một xưởng mộc nhỏ, người trong nhà đều là bậc thầy làm mộc, bản thân anh ấy từ nhỏ đã làm nghề mộc, sau này lại học chuyên ngành thiết kế mộc, chuyên thiết kế đóng tàu, hai người chắc sẽ có chuyện để nói, anh ấy nhờ tôi hỏi cô, khi nào có thời gian rảnh, anh ấy muốn đến nhà chúng ta gặp cô, mấy ngày này cô có rảnh không? Có muốn tôi giúp cô hẹn gặp anh ấy không? Đến lúc đó nếu có thắc mắc gì thì có thể hỏi anh ấy?"

Trình Ninh sửng sốt. Lương Hằng Châu trước đây có đến nhà gặp cô rồi hả? Có lẽ là do ký ức đã quá lâu rồi mà cô thậm chí còn không nhớ ra người này nhưng cô cảm thấy người này dường như tồn tại trong một ký ức của cô, như thể cô đã mất đi một ký ức vô cùng quan trọng vậy. Cô vô thức liếc nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh xị mặt, rõ ràng không vui...

Trong lúc Trình Ninh đang ngơ ngác đồng thời cố gắng tìm kiếm ký ức về người này, Hàn Nhất Mai quay người hỏi Trình Tố Nhã: "Dì Trình, thế này có tiện không? Con chỉ là không thể tự mình quyết định, nên khi anh ấy hỏi vẫn chưa trả lời"

“Tiểu Lương sao?"

Trình Tố Nhã liếc nhìn Trình Ninh, cười nói: “Thằng bé hỏi Ninh Ninh sao? Vậy thì để nó đến ăn cơm vào buổi tối hoặc cuối tuần khi nó rảnh đi"

Bà nhìn ra vẻ mặt bối rối của Trình Ninh, biết cô có lẽ không nhớ ra người này, nên giải thích nói: “Thằng bé là con trai nhà chú Lương, lúc đó con còn nhỏ, lúc thằng bé đến cô không nói kỹ cho con biết, cho nên e rằng con không nhớ được.

Chú Lương sao, cô lại sửng sốt.

Trình Tố Nhã nhìn thấy phản ứng của cô thì bất lực.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 354: Chương 354



Trình Tố Nhã nói tiếp: “Chính là con trai của gia đình bố dượng con. Nhưng khi chú Lương của con vào quân đội, mẹ thằng bé đã kết hôn và đưa nó đi cùng, thằng bé lớn lên ở đó, sau đó thi đỗ đại học, thi vào Đại học Bắc Thành, tốt nghiệp thì ở lại Bắc Thành. Sau khi con xuống nông thôn thì thằng bé có đến nhà chúng ta tìm con một lần"

Trình Tố Nhã hy vọng Trình Ninh sẽ mạnh mẽ hơn.

Trước giờ không nuôi dưỡng con nhóc quá kĩ, nên khi còn nhỏ bà không ngại nhắc đến mẹ ruột Tiêu Lan trước mặt con nhóc, chỉ là không cho phép Tiêu Lan mang Trình Ninh đi mà thôi.

Thứ nhất, Trình Ninh là đứa trẻ duy nhất của anh cả bà, cũng là độc đinh của nhà họ Trình, thứ hai, bà cũng cảm thấy tính tình Tiêu Lan không thích hợp nuôi con nên khi Tiêu Lan tái hôn, bà đã giao ước với nhà họ Tiêu. Cho đến khi Trình Ninh mười tám tuổi, hoặc cho đến khi Trình Tố Nhã cảm thấy không phù hợp, thì Tiêu Lan không thể mang Trình Ninh đi. Nhưng bà không ngăn cản nhà họ Tiêu hay Tiêu Lan đến gặp Trình Ninh.

Chỉ là nhà họ Tiêu có lẽ sợ Trình Ninh ảnh hưởng đến Tiêu Lan nên mấy năm nay cũng chưa bao giờ liên lạc với bọn họ. Tiêu Lan cũng không đến gặp Trình Ninh.

Phải đến khi Lương Hằng Châu vào đại học ở Bắc Thành và đến thăm nhà họ Hàn thì mới biết được một số tin tức bên kia. Vì nhiều năm thờ ơ nên Trình Tố Nhã có một số ý kiến đối với nhà họ Tiêu, tuy nhiên bà đã gặp Lương Hằng Châu vài lần, sau đó gặp bố dượng của Trình Ninh, bà có ấn tượng tốt với họ, nghĩ đến tính tình của Tiêu Lan, nên cũng cho qua. Tất cả đều mạnh khỏe là đã rất tốt rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Trình Tố Nhã giải thích như vậy, cuối cùng Trình Ninh cũng nhớ ra chút gì đó.

Khi còn bé cô chưa từng được gặp mẹ đẻ của mình.

Nhưng cô nhớ rõ sau lần đầu tiên Hàn Đông Nguyên gặp nạn trên núi, trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, hình như mẹ đẻ cô đã tới Bắc Thành một chuyến. Bà muốn đón cô về, nói là dẫn cô đến phía Nam điều dưỡng cơ thể, nhưng cô không biết vì sao mình lại không chịu đi, cho dù cô cũng nói sẽ đi cùng cô nhưng cô cũng không chịu. Sau đó lại đến lúc Hàn Đông Nguyên xảy ra chuyện lần thứ hai, không lâu sau đó cô cũng chết.

Lúc ấy trong số những người đi tới đây cùng với mẹ ruột của cô ngoài bố dượng ra thì còn có một thanh niên trẻ tuổi nữa, có phải người đó là Lương Hằng Châu này hay không?

Trình Ninh nhớ lại, lúc này bà nội Hàn cũng nói tiếp: "Kỹ sư Tiểu Lương đó sao? Bà nhớ cậu ấy, đứa bé đó rất tốt, tính tình chín chắn, hình như tuổi tác cũng xêm xêm Nhất Mai. Cũng là duyên phận cả, lúc tốt nghiệp nó lại được điều đến làm việc ở xưởng đóng tàu của Nhất Mai."

Trình Ninh nghe bà nội nói vậy, cô lập tức hiểu ngay.

Không phải Hàn Nhất Mai ấy vừa gặp biến cố gì đó mà, sao bà nội lại muốn giật dây bắc cầu cho hai người này vậy chứ?

Là kỹ sư, sau kỳ thi tốt nghiệp trung học trở thành sinh viên đại học Bắc Thành, tính tình rất chín chắn, cô nhớ lại một chút, tuy rằng không nhớ cụ thể lắm nhưng chắc cũng không tệ nhỉ?

Thấy cô không ghét anh ấy, bà nội cũng nói anh ấy không tệ, đây chắc hẳn là một người rất tốt.

Chắc chắn đáng tin cậy hơn Lưu Tồn Cương nhiều.

“Được, chị hai giúp em hẹn gặp anh ấy một bữa đi”. Trình Ninh nói.

Hàn Nhất Mai nhìn cô một cái, rồi lại nhìn sang đứa em trai ngốc nghếch của mình.

Mặt anh đen kịt như thể đang hờn dỗi!

Sau đó cô nghe thấy Hàn Đông Nguyên nói: "Nếu là người quen của mẹ Ninh Ninh thì chi bằng nhân dịp anh đang ở đây, ngày mai mời anh ta tới đi"

Hai chữ "Ninh Ninh" của anh khiến Hàn Nhất Mai run rẩy.

Còn nhân dịp anh ở đây hẹn Lương Hằng Châu tới luôn vào ngày mai?

Tại sao phải nhân lúc này chứ?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 355: Chương 355



Hàn Nhất Mai chắc chắn rằng em trai mình uống lộn thuốc rồi.

Cô ấy lại nhìn Trình Ninh một cái, dáng vẻ cực kỳ ngây thơ.

Tâm tình Hàn Nhất Mai lại càng phức tạp.

Chuyện cứ quyết như vậy đi.

Hàn Nhất Mai cũng không hiểu cho lắm, rõ ràng Hàn Đông Nguyên luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng đầy khinh thường nhìn Trình Ninh, tính tình lại còn hung dữ như thế, sao nay anh lại lao đầu vào cô ấy rồi?

Cũng chẳng phải do không có cô gái xinh đẹp nào từng thích anh, nhưng anh lại không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Cô ấy nhìn Trình Ninh lần nữa, ánh mắt dừng lại trên mặt cô hai giây.

Cuối cùng lại thở dài.

Ngoại hình của cô xinh như thế này, dù gì thì Hàn Đông Nguyên cũng là đàn ông mà!

Buổi tối Hàn Nhất Mai nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa, gõ vào vách ngăn giữa cô ấy và Trình Ninh, hỏi: "Trình Ninh, cô ngủ chưa?"

Tuy rằng người trong nhà có thể nhìn ra chuyện giữa cô và Hàn Đông Nguyên, nhưng Trình Ninh thì ngủ thật rồi.

Cô cảm thấy được ngủ sau một khoảng thời gian làm việc thật dài là chuyện tốt đẹp biết bao.

Nhưng cô cũng vừa mới thϊếp đi thôi, chưa ngủ sâu cho lắm nên khi Hàn Nhất Mai vừa gõ vách ngăn là cô đã tỉnh rồi.

Cô hơi mơ hồ đáp lời, nói: "Sao vậy, chị hai?"

Hàn Nhất Mai hỏi cô: "Trình Ninh, rốt cuộc tại sao lúc trước cô cứ nhất quyết phải theo Đông Nguyên xuống nông thôn vậy?"

Tới rồi.

Trình Ninh lập tức tỉnh lại.

Cô nghĩ ngợi một chút về cách người khác nghĩ về mình ở thời điểm đó rồi cân nhắc nói: “Anh ba xuống nông thôn thay em khiến em cảm thấy rất áp lực, chuyện cô phải đối mặt với dượng trong tình cảnh đó cũng làm em thấy áy náy lắm. Em không thích như vậy, chi bằng cứ để em xuống nông thôn thay luôn. Tuy rằng chuyện này không giúp ích được gì cho bọn họ nhưng em thấy rất vui vẻ."

Hàn Nhất Mai liếc mắt một cái, nói: "Trình Ninh, cô thích Đông Nguyên không?"

Quả thật cô ấy đặt câu hỏi rất thẳng thắn.

“Trả lời đi"

Trình Ninh cảm thấy không nên làm như cách của Hàn Nhất Mai, giải quyết một lần cho xong là được rồi.

Cô nói: "Chị hai, hơn nửa đêm không ngủ được, hôm nay còn cãi nhau với anh ba, có phải chị cảm thấy em mặt dày dính lấy anh ba nên trong lòng chị khó chịu đúng không? Thấy anh ấy phải thay em xuống nông thôn, lại phải chăm sóc em đủ kiểu, em giống như một gánh nặng lớn lắm phải không? Chị yên tâm, thật ra em không phải không biết xấu hổ, em thật sự cảm thấy chuyện anh ba thay em xuống nông thôn là em nợ anh ấy, cho nên muốn xuống nông thôn giúp anh ấy làm chút chuyện, đợi đến khi anh ấy có thể sống thật tốt ở nông thôn thì em sẽ trở về."

Nói tới đây, cô đã vượt qua chướng ngại vật một cách thuận lợi, lời nói cũng trôi tuột đi, chuyển sang lải nhải nói chuyện mình ở trên núi giúp Hàn Đông Nguyên xây dựng xưởng như thế nào, còn dùng tiền trợ cấp của bố để chi trả chi phí cho xưởng sản xuất như thế nào, bác bỏ mọi chuyện mọi người nghi ngờ bàn tán.

Nghe vậy Hàn Nhất Mai sửng sốt.

Ngay từ đầu cô ấy nghe cô nói những lời này còn cảm thấy rất tức giận, nhưng nghe đến vế sau, nghe xong cũng cảm thấy quả thật Trình Ninh đã làm không ít chuyện khi xuống nông thôn. Nếu mấy chuyện cô nói đều là sự thật thì Hàn Đông Nguyên lao đầu vào cô cũng không sai.

Trình Ninh nói xong thì phát hiện một lúc lâu sau cô ấy không có động tĩnh gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị hai?"

Cô dừng lại, nói: "Chị hai ngủ rồi sao?"

“Chưa ngủ."

Hàn Nhất Mai khôi phục tinh thần, muốn hỏi cô "Có thích thằng ba không?" Nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, mình đã hỏi câu này trước đó rồi, vô dụng thôi.

Cô ấy quay lại nói: "Cô bảo đến lúc Đông Nguyên sống tốt ở nông thôn rồi, không cần trồng trọt sống qua ngày nữa thì cô sẽ trở về hả?"

“Đúng vậy"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 356: Chương 356



Trình Ninh rất chắc chắn: "Khi nào về được thì chắc chắn em sẽ về ngay.

Trả lời không do dự chút nào.

Bởi vì sau này ai cũng sẽ trở về thôi.

Con bé này đúng là không tim không phổi mà.

Thật sự không nhận ra mình hấp dẫn người khác thế nào sao?

Hàn Nhất Mai nhớ đến cảnh em trai mình kiêu ngạo nói câu "Em tự nguyện", cũng không biết nên giận nó hay thương hại nó nữa.

Quên chuyện đó đi.

Sau đó cô ấy bật đèn lên “tạch” một tiếng làm Trình Ninh giật mình.

Ngay lúc đó Trình Ninh còn nghĩ có phải mình vừa nói câu nào chọc đến tính tình nóng nảy của chị hai hay không, lúc đang không biết cô ấy muốn làm gì, Hàn Nhất Mai ném tờ giấy từ phía trên vách ngăn lên giường cô, nói: "Xem xem, dù sao cũng là thư xin lỗi để cho người khác ký, nhìn xem như vậy đã được hay chưa?"

Trình Ninh có chút kinh ngạc, cô nhặt tờ giấy lên, nhìn xong còn tưởng rằng mình nhìn lầm, cô lại nhìn lại lần nữa.

Hàn Nhất Mai không nghe thấy cô nói gì, bèn nhíu mày, nói: "Thế nào?"

“Rất tốt, chị hai.

Trình Ninh nói: "Thế nhưng cô ấy chịu ký thứ này không? Có muốn em viết thêm báo cáo nữa không?"

Trình Ninh lại nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra cũng không cần để cô ấy ký, để Lưu Tồn Cương ký là được, nếu bọn họ chịu câm miệng, nhìn thấy chúng ta thì phải đi đường vòng không đụng mặt là tốt nhất"

Hàn Nhất Mai vỗ vỗ giường, nói: "Nói rất đúng, sao tôi không nghĩ tới nhỉ! Nếu anh ta không ký thì tôi sẽ dán giấy xin lỗi này lên bảng thông báo của xưởng chúng ta.”

Dù sao cô ấy cũng chẳng sợ ai bàn tán.

Khóe miệng Trình Ninh giật giật, im lặng trong chốc lát, nghiêm túc nói: "Chị hai, em không ngờ việc dùng cách ngang ngược cay nghiệt, vô lý bám chặt không buông người ta này sẽ tốt vậy đấy. Nhưng chị đừng cưới Lưu Tồn Cương, lấy Lưu Tồn Cương rồi chị sẽ không phát huy được tài năng này nữa, không lấy sẽ có tương lai tốt đẹp hơn!"

Hàn Nhất Mai: "???"

Ngang ngược cay nghiệt, vô lý dính chặt người ta?

Rốt cuộc là miệng ai cay nghiệt hơn thế?!

Cô ấy châm chọc nói: "Gần mực thì đen, Trình Ninh, cô đi theo Đông Nguyên làm việc ba ngày mà phải làm cho người ta nhìn cô với ánh mắt khác xưa rồi!"

Đương nhiên Trình Ninh nghe hiểu lời châm chọc mỉa mai của Hàn Nhất Mai.

Nhưng có cần phải so đo với một quả b.o.m nổ chậm không?

Không cần đâu.

Cho nên cô khiêm tốn nói: "Chị hai còn tốt hơn, em vẫn còn kém xa chị mà.

Hàn Nhất Mai: "…."

Sáng sớm hôm sau Hàn Nhất Mai nhìn thấy Hàn Đông Nguyên chạy bộ rồi tắm rửa xong xuống lầu, ánh mắt lập tức trở nên đầy thương cảm anh.

Hàn Đông Nguyên: "???"

Anh bị cô ấy nhìn với ánh mắt đó cảm thấy hơi dựng tóc gáy, anh cắn hai miếng bánh lớn rồi cuối cùng nhịn không được, ngẩng đầu hỏi Hàn Nhất Mai: "Chị uống nhầm thuốc hả? Có phải vẫn giận lẫy vụ nhà họ Lưu không?"

Khuôn mặt Hàn Nhất Mai trở nên lạnh lẽo.

Tên khốn kiếp này, đáng đời anh gặp phải Trình Ninh một kẻ không tim không phổi!

Cô ấy "bốp" một cái đập đũa lên bàn, cũng không muốn ăn gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Ăn cục tức no luôn rồi.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô ấy nổi giận đùng đùng đập đũa, đẩy băng ghế rồi nổi giận đùng đùng ra cửa, anh lại tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng của mình.

Lúc này mới giống bình thường này.

Bà nội Hàn đi ra khỏi nhà bếp, thấy Hàn Nhất Mai rõ ràng mới ăn được một nửa bữa sáng đã nghe thấy tiếng "rầm" ở cửa chính vang lên. Bà ấy nhìn cửa chính, rồi lại nhìn sang bữa sáng, hỏi Hàn Đông Nguyên rằng: "Con bé làm sao vậy?"

“Làm sao cháu biết được?"

Hàn Đông Nguyên không hề ngước mắt lên, nói: "Chắc vẫn còn giận.

Bà nội Hàn: "…"

Hàn Nhất Mai đến xưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy đến phân xưởng kiểm tra chất lượng một vòng, nhưng trong lòng vẫn lo nghĩ đến chuyện của Hàn Đông Nguyên.

Tuy rằng rất giận Hàn Đông Nguyên, cảm thấy anh đáng đời rơi vào miệng hố nhưng dù gì cô ấy cũng là chị gái, cảm thấy vẫn nên cứu anh một phen.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 357: Chương 357



Nếu Trình Ninh có đối tượng thì anh sẽ hết hy vọng đúng không nhỉ?

Cho nên kiểm tra chất lượng xong, cô ấy lập tức đến bộ phận nghiên cứu tìm Lương Hằng Châu.

Bộ phận nghiên cứu quản lý tương đối nghiêm ngặt.

Đến cửa phòng phải điền đơn đăng ký mới được vào.

Hàn Nhất Mai điền vào đơn, cán sự nhận đơn đăng ký nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn Hàn Nhất Mai rồi nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn Hàn Nhất Mai rồi đột nhiên nở nụ cười, quay đầu gọi người bên trong: "Lương công, chị gái thư xin lỗi đến tìm anh.

Anh ta nói một tiếng như vậy, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều thò đầu ra.

Hàn Nhất Mai: "???"

Lương Hằng Châu đi ra, phía sau còn có Phí Tự hôm trước cô ấy gặp.

“Chị gái thư xin lỗi? Cái quái gì vậy?"

Hàn Nhất Mai hỏi cán sự kia.

Cán sự nhìn Hàn Nhất Mai mỉm cười tỏ ý tôi hiểu mà, nói: "Đồng chí Hàn, chuyện cô kêu em gái đồng chí Lưu Tồn Cương ký giấy xin lỗi, khắp bộ phận của chúng tôi đều biết hết cả rồi"

Hàn Nhất Mai đưa mắt nhìn Lương Hằng Châu và Phí Tự: ???

Chuyện này, hai người này cũng hơi nhiều chuyện nhỉ?

“Chuyện này không liên quan đến chúng tôi."

Lương Hằng Châu rất bất đắc dĩ giải thích: "Thư ký phòng làm việc của chúng tôi là em trai của một đồng chí thuộc bộ phận bên đó, cho nên sáng sớm hôm nay bộ phận này đều đã truyền tai nhau chuyện này đi khắp nơi rồi. Đương nhiên, trong lúc này có thể có chút hiểu lầm, chúng tôi thật sự có thể giúp đỡ giải thích một chút"

Hàn Nhất Mai nghe anh ấy nói như vậy thì cũng không để ý tới việc này nữa.

Cô ấy làm thư xin lỗi, vốn là vì định dùng chuyện này để dẫn dắt dư luận.

Cô ấy lập tức trực tiếp hỏi Lương Hằng Châu: "Lương công, tối nay anh có rảnh không? Dì Trình mời anh tối nay đến ăn cơm với nhà tôi."

“Được" Lương Hằng Châu nói.

Đến khi Hàn Nhất Mai đi rồi, cán sự đang ngồi ở phía sau nhổm đầu lên nói: "Vị đồng chí Hàn này thật đúng là kiểu người đào hoa, vừa chia tay với vị đồng chí Lưu Tồn Cương kia mà đã hẹn anh đi ăn cơm luôn sao?"

Lương Hằng Châu quay đầu nhìn cán sự, thế nhưng không đợi anh ấy nói gì, Phí Tự đã đánh một cái vào đầu cán sự, cười mắng: "Nói bậy bạ gì vậy? Lương công là bà con nhà đồng chí Hàn, hôm qua Lương công đã hỏi vị đồng chí Hàn này xem xem mấy ngày nay có thể đến thăm nhà cô ấy không. Đừng có mà cả ngày chỉ biết nói lung tung, chẳng lẽ cậu cũng muốn người ta in một lá thư xin lỗi để cậu ký tên hả?"

Cán sự rụt đầu lại, nói: "Được rồi, tha cho em đi mà, là do em miệng nhanh hơn não, nhưng thật sự không có chút ác ý nào. Thật ra, nếu có thì cô ấy cũng không phí công làm vậy đâu, em vừa mới gặp đồng chí Hàn, lúc nào gặp cô ấy cũng là nữ đồng chí hiên ngang gọn gàng, cho dù em nói vậy trước mặt cô ấy cô ấy cũng sẽ chỉ cười mắng ngược lại em, để cho người như cô ấy phải viết thư xin lỗi, chắc chắn là do người đó nói lời quá xúc phạm và thất đức."

Phí Tự cười nói: "Tôi thấy đầu óc cậu cũng xoay chuyển rất nhanh đấy"

Nói xong anh ta đuổi theo Lương Hằng Châu đã xoay người rời đi mặc kệ bọn họ nói chuyện, nói: "Hằng Châu, tối nay cho tôi đi cùng đi, để tôi kể anh nghe, tôi qua tôi về đúng lúc cô ấy tới, mới biết được em họ của cô ấy cũng đến huyện Hợp làm thanh niên tri thức, hình như là ở một nơi gọi là đại đội Thượng Hàn, Hàn Nhất Mai không phải họ Hàn sao? Nói không chừng có liên quan gì đó."

Lương Hằng Châu dừng bước: "Đại đội Thượng Hàn?"

“Đúng vậy"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ một lúc, Lương Hằng Châu nói với Phí Tự: “Buổi tối đi cùng tôi đi."

Có người nói nhiều như vậy đi cùng, bữa ăn cũng không sợ chán ngắt.

Anh ta chỉ mất nhiều lắm là một ngày đã có thể tra ra em họ thân thích của mình đến đại đội Thượng Hàn, có thể thấy được anh ta là người không đơn giản.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 358: Chương 358



Thế nhưng anh ấy lại cảm thấy Phí Tự có chút kỳ quái, nhìn kỹ anh ta một cái, nói: "Nhưng mà, anh có ý với cô ấy sao? Mới gặp có vài lần thôi mà?"

Phí Tự cười, nhìn kỹ thấy xung quanh không có ai mới nói: “Tôi tò mò. Thấy không, đồng chí Hàn vừa trải qua chuyện buồn với con trai nhà họ Lưu, lúc này làm sao có hứng thú với việc tiếp xúc với người khác, hơn nữa, muốn tiếp xúc thêm một bước cũng phải hiểu rõ mà. Suy nghĩ kỹ lại, tôi đi gặp họ, quen thuộc với họ thì cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc, nếu như người trong nhà cô ấy đều hài lòng với tôi thì càng tốt."

"Nhìn xem, thứ tên họ Lưu kia không có chẳng phải là cái này sao, có thể thấy được đồng chí Hàn rất để ý thái độ của người trong nhà. Nếu người trong nhà cô ấy hài lòng với tôi, có lẽ cô ấy cũng sẽ đồng ý quen tôi. Hơn nữa, với tính tình không được kiên quyết của cô ấy, có sự ủng hộ của người trong nhà tuyệt đối quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Lương Hằng Châu như đã hiểu ra, nói: “Đầu óc anh quả thật rất nhanh nhạy. Khó trách bình thường cứ cà lơ phất phơ cũng có thể đi đúng đường"

Phí Tự cười, cũng không quan tâm anh ấy nói anh ta như vậy, khiêm tốn nói: "Tiếc quá, trời sinh tôi đầu óc nhanh nhạy, người khác không ghen tị không được.”

Lương Hằng Châu: … Anh ấy suýt chút nữa tức trợn trắng mắt.

Lại nói về Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.

Ngay khi Hàn Nhất Mai mời Lương Hằng Châu đến nhà ăn cơm, cân nhắc tìm cho Trình Ninh một đối tượng để làm cho Hàn Đông Nguyên hết hy vọng, Hàn Đông Nguyên đã chở Trình Ninh đến xưởng đồ gia dụng.

Bởi vì Hàn Đông Nguyên đã mang xe đạp của Trình Ninh đi sửa, rõ ràng chỉ cần một phút là có thể sửa xong nhưng anh lại nói chiều mai đến cửa hàng lấy.

Trình Ninh hoài nghi nhìn anh, lúc trước anh giúp cô lắp cái xe đạp cũng chỉ mất hai ngày, bây giờ vá cái lỗ trên lốp xe cũng mất hai ngày luôn hả?

Nhưng da mặt Hàn Đông Nguyên dày, Trình Ninh dù nhìn thế nào anh cũng có sơ hở, ngược lại anh còn nói: "Nhìn anh như vậy làm gì? Anh nói hai ngày nữa anh phải đi rồi, sẽ về nông thôn sớm một chút, dù thế nào thì anh cũng sẽ đến lấy xe cho em về"

Trình Ninh: "…"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cứu với!

Ngẫm lại so với Hàn Đông Nguyên trước kia, và cả Hàn Đông Nguyên kiếp trước, cô luôn có cảm giác anh bây giờ có chút kỳ quái!

Hai người cùng đi đến xưởng đồ nội thất.

Trước tiên đi gặp chiến hữu cũ của bố bọn họ - Hàn Kỳ Sơn, là phó xưởng Lưu.

Phó xưởng Lưu thấy hai người đến thì rất vui, nghe Trình Ninh nói muốn thiết kế đồ nội thất trong nhà, cười nói: "Đây là bộ đồ ăn và dụng cụ làm bếp, hai đứa dự định mở rộng sản xuất sao?"

Trình Ninh vội vàng bày biện, nói: “Đúng vậy, xưởng sản xuất sản phẩm tre và gỗ của chúng cháu là một xưởng nhỏ với đội ngũ lớn, đủ để đảm bảo cơm ăn áo mặc cho các thành viên trong đội sản xuất. Nếu chúng cháu muốn mở rộng sản xuất, chúng cháu phải ổn định chất lượng. Người bình thường dùng sản phẩm của chúng cháu thì chỉ muốn hàng tốt và tinh tế. Bộ bàn ghế này được thiết kế cho xưởng sản xuất đồ gỗ của xã, họ tìm đến cháu và cháu thấy làm việc này rất thú vị nên cháu đã đồng ý."

Phó xưởng Lưu gật đầu, hỏi bản nháp của Trình Ninh, xem qua rồi cười nói: "Không sai, không ngờ cháu lại có năng lực tốt như vậy, làm tốt rồi lập thành tích, nhờ có đội ngũ của chúng ta và lời giới thiệu của xã, các cháu sẽ có cơ hội trở về sớm thôi"

Ông ấy nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, nói: "Ngoại trừ để cho Tiểu Trình hỗ trợ làm thiết kế, xưởng sản xuất đồ nội thất của xã có cần làm gì khác không?"

“Tạm thời vẫn chưa có"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 359: Chương 359



Phó xưởng Lưu lại nói: "Dựa vào chất lượng hơn người khác mới có thể phát triển xưởng sản xuất lâu dài, tòa nhà này có thể xây cao, đường có thể đi xa, nhưng nền tảng vững chắc phải là bước đầu tiên"

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đều đồng ý.

Sau đó phó xưởng Lưu lấy ra một đống tạp chí, sách, ảnh chụp từ trên giá sách của mình cho Trình Ninh xem.

Đều là bản thiết kế nhà ở.

Có vài bản trong số đó là tư liệu nội bộ, không thể tìm được ở bên ngoài.

Phó xưởng Lưu nói với Trình Ninh: "Xem trước đi, nếu cần tư liệu gì thì viết thư nói với chú, chú sẽ giúp."

“Cảm ơn chú Lưu"

Trình Ninh rất vui mừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu hiện tại là ở đời sau, muốn có được một ít sách và tư liệu hữu dụng thật sự rất khó khăn.

Hai người ra cửa, Trình Ninh lập tức hỏi Hàn Đông Nguyên: "Vừa rồi chú Lưu hỏi có cần chú ấy giúp xưởng đồ gia dụng gì không, để mà nói cho dù tương lai chúng ta tiếp quản xưởng sản xuất này... chú ấy hỏi như vậy có vẻ không hợp lý lắm?"

Cô cũng luôn cảm thấy từ lúc anh về từ văn phòng thanh niên cứ là lạ.

Hàn Đông Nguyên cười với cô một cái, nói: "Lúc về sẽ nói cho em"

Trình Ninh lườm anh một cái.

Sau đó hai người lại đi gặp chủ nhiệm Trần của ba bộ phận sản phẩm mà xưởng sản xuất gỗ tre thu mua, xem phản hồi từ hai đơn vị đặt hàng trước đó và liệu có đơn đặt hàng mới nào không.

Chủ nhiệm Trần trực tiếp bảo bọn họ có hàng thì mỗi tháng gửi lên hai trăm bộ.

Khi họp xong thấy vẫn còn sớm, hai người tạp biệt chủ nhiệm Trần, đi gặp chủ nhiệm Dương là trưởng bộ phận nội thất trước đó của Trình Ninh.

Bộ phận đồ nội thất là bộ phận làm việc trước khi Trình Ninh xuống nông thôn, ngoại trừ đến gặp chủ nhiệm Dương, Trình Ninh cũng định xem qua quy trình cũ.

Dù sao sau này còn phải tiếp tục làm nghề này, về sau vẫn còn cơ hội trao đổi.

Qua một thời gian dài, khi sống lại trở về, sau vài ngày cô đã xuống nông thôn luôn, ấn tượng của mọi người trong văn phòng ở kiếp trước về Trình Ninh vẫn in sâu vào tâm trí cô, cũng may ngày cô vừa sống lại trở về cũng chính là ngày đầu tiên cô đi làm nên không có ai nhận ra sự bất thường của cô.

Hai người đi thẳng đến văn phòng bộ phận nội thất trước.

Trình Ninh xách hạt dẻ khô trên núi tới chia cho mọi người ăn.

Hàn Đông Nguyên kiên nhẫn ứng phó với các thím và mấy bác gái, anh đứng ở cửa phòng tiếp tân chờ cô.

“Ái chà, Một người thím nói: "Tiểu Trình, lúc trước nghe nói cháu đột nhiên muốn xuống nông thôn, mọi người đều lo lắng, sau đó lại nghe nói ở nông thôn cháu mở xưởng sản xuất, chưa được bao lâu đã là chủ nhiệm văn phòng rồi, bát mà xưởng bọn họ bán thím cũng đã thấy rồi, thím còn cố ý mua hai bát nhỏ cho cháu trai cháu gái thím dùng, chất lượng thật đúng là rất tốt"

Trình Ninh cười híp mắt, nói: "Tất cả là do cháu đã từng làm việc ở đây và học hỏi được rất nhiều điều. Nó đã giúp đỡ cháu rất nhiều khi cháu thành lập một xưởng sản xuất ở nông thôn, rất cảm ơn mọi người."

Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện.

Hàn Đông Nguyên cao lớn như vậy, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, cho dù là đứng ở cửa phòng tiếp tân cũng rất khó không thu hút sự chú ý của người khác.

Một vị bác gái nhìn thoáng qua Hàn Đông Nguyên, rồi cười nói với Trình Ninh: "Tiểu Trình, đó là người mới sao? Chắc là đến đây để gặp chủ nghiệm Dương nhỉ? Cháu gọi cậu ấy vào cho mọi người làm quen đi.”

Trình Ninh: "..."

Cô tiếp tục cười tủm tỉm, nói: "Đó là xưởng trưởng của chúng cháu"

“Ồ,"

Mọi người lập tức nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông Nguyên.

Còn trẻ như vậy sao?

Tuy rằng nhìn có chút hung dữ, có chút nghiêm túc, nhưng thật lòng mà nói, cơ thể anh thoạt nhìn đã thấy rất cao lớn rắn chắc, sức dài vai rộng.

Nhìn anh cũng rất có khí chất giống như người dân nông thôn ở địa phương.

Câu chuyện phiếm của họ lập tức rẽ sang một hướng khác, họ hỏi Trình Ninh về Hàn Đông Nguyên, hỏi Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên là người nơi nào.

Vì đây là bộ phận nội thất. Mà trước đây Hàn Đông Nguyên phụ trách lắp đặt thiết bị nội bộ của đơn vị thi công đồng bộ, nên nhiều người trong bộ phận nội thất đều biết đến anh.

Có người lập tức thò đầu ra nhìn, nói: "Đó là công nhân Hàn Đông Nguyên bên tổng bộ sao? Nghe nói anh ấy xuống nông thôn rồi, ơ, thì ra là xuống mở xưởng sản xuất sao, Tiểu Trình, khó trách ở nông thôn cũng có thể tạo nên một xưởng sản xuất, thì ra là kỹ sư Hàn làm.”

Người nói là cán sự Chu.

Mọi người vừa nghe nói anh là kỹ sư ở tổng bộ, cũng thấy Trình Ninh nói chuyện với bọn họ không xuể, lập tức lại vây quanh cán sự Chu bên kia hỏi thăm thông tin.

Chưa đầy một phút đã hỏi ra tất cả các thông tin đến cả xuất thân của gia đình Hàn Đông Nguyên khiến Trình Ninh nghe được mà suýt đổ mồ hôi hột.

Hỏi thăm xong, cuối cùng họ cũng nhớ đến Trình Ninh, lại hỏi cô: "Tiểu Trình, vậy xưởng trưởng của chúng ta có đối tượng chưa, một cháu gái của bác cũng làm thanh niên tri thức ở huyện Hợp, nếu cậu ấy không có đối tượng có thể giới thiệu cháu gái bác cho xưởng trưởng được không?"

Vành tai Trình Ninh ửng đỏ, nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, vừa vặn lại chạm ánh mắt của anh, anh cười như không cười, như là chờ xem cô trả lời như thế nào.
 
Back
Top Bottom