Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 240: Chương 240



Cũng may kiếp này đã đuổi Triệu Chi và Cố Cạnh Văn đi, hiện tại cũng có thể cắt đứt liên hệ của Cố Cạnh Văn và Chu Hùng.

Đó có phải sự việc kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra hay không?

Trình Ninh đứng ở nhà xưởng mới xây cùng công nhân viên chức ký túc xá nhìn ra sườn núi phía trước.

Hàn Đông Nguyên đi tới.

Cô liếc anh một cái, không để ý đến anh, tiếp tục nghĩ về những thứ rối rắm trong đầu.

“Thuốc trong đường đỏ, em bỏ vào à?"

Cô nghe được anh đột nhiên mở miệng nói.

Trình Ninh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức liền nhảy dựng lên, quay đầu lại liền hướng về phía anh tức giận nói: “Anh nói bậy gì đó? Anh có ý gì? Anh vậy mà cho rằng em sẽ làm chuyện có phẩm chất hèn hạ như vậy?"

Cô ở chỗ này hao hết tâm tư giúp anh giải quyết chuyện kiếp trước, anh vậy mà lại nghi ngờ cô bỏ thuốc vào đường đỏ của Triệu Chi hãm hại Triệu Chi!

Hàn Đông Nguyên làm lơ lửa giận của cô, tay bỏ vào túi, nói: “Có đến nỗi phẩm chất thấp hèn sao? Còn không phải là cho đám tiểu tử kia ăn một chút thuốc xổ?"

Bọn họ có thể cười hì hì ăn đường đỏ của Triệu Chi, đó chính là đáng đời.

Đương nhiên, thật ra anh cũng không nghi ngờ cô.

Chỉ là anh nhìn thấy cô đứng đó một mình, thần sắc là một loại mà trước kia anh chưa bao giờ thấy qua trên người cô, ngưng trọng cùng mê mang, cái này làm cho anh muốn nói một chút gì đó, đem cô từ trong trạng thái kia túm ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó liền nói một câu bậy bạ.

Trình Ninh nghe xong lời này lại càng là tức giận, nói: “Anh cảm thấy cô ta bỏ thuốc xổ cho mọi người không phải phẩm chất thấp hèn? Đã như vậy anh còn có thể thiên vị cô ta?"

Hàn Đông Nguyên nhún vai, thấy cô hình như đã thật sự tức giận, duỗi tay trấn an mà vỗ vỗ bả vai cô, sau đó cúi đầu xem bộ dạng cô trừng mắt với mình thật là có điểm làm lòng người ngứa ngái, ma xui quỷ khiến, lại nói: “Không đáng tức giận như vậy, em bởi vì cô ta lúc trước lén tìm tôi một lát, kiêng kị cô ta kiêng kị thành như vậy a? Không đáng, không phải tôi đã không để ý đến cô ta hay sao?"

Trình Ninh: “???"

Cô vẻ mặt tức giận hầm hầm mà trừng mắt anh, ngay sau đó lập tức hất bay tay anh, xoay người rời đi.

Đi hai bước lại giận quá, quay đầu liền đi về phía vẫn còn đứng tại chỗ hơi có chút ảo não lại có chút không thể hiểu được vì sao cô lại tức giận như vậy Hàn Đông Nguyên nói: “Hàn Đông Nguyên, khó trách cả đời anh đều không cưới được vợ, loại người như anh, chính là trời sinh cô độc!"

Ai biểu anh có một cái miệng ngay cả người làm quỷ mấy chục năm như em đều nhịn không nổi!

Nói xong lần này là thật sự “Đùng đùng đùng” rời đi.

Hàn Đông Nguyên: “….”

Lần này Hàn Đông Nguyên là thật sự hung hăng mà đắc tội Trình Ninh.

Mấy ngày liên tiếp cũng không thèm để ý đến anh.

Trong thời gian đó có cần phải nói chuyện, ví dụ như lúc mở họp, đều là vẻ mặt việc công xử theo phép công.

Hàn Đông Nguyên trên mặt còn cứng, đáy lòng thật ra đã vô cùng ảo não.

Anh lại đắc tội với cô.

Kỳ thật anh cũng chỉ là khi còn nhỏ khi dễ cô, hơi chút lớn chút lại rất ít khi khi dễ cô, đến sau khi học trung học, ở bên ngoài, không có anh che chở, với bộ dạng nhút nhát của cô, cuộc sống có thể trôi qua êm đềm đến như vậy?

Nhưng nói chung là đắc tội lâu rồi, cô luôn nhìn thấy anh đều là vờ như không thấy, ở nhà là vờ như không thấy, ở bên ngoài là đi đường vòng.

Anh đương nhiên cũng sẽ không dỗ dành cô, anh dỗ cô làm gì chứ?

Anh không khi dễ cô chẳng qua là cảm thấy khi dễ cô gái nhỏ không có ý nghĩa gì mà thôi.

Dù sao hai người chính là trừng mắt mắt lạnh, xem đối phương như không tồn tại mà sống qua nhiều năm.

Cho đến khi cô xuống nông thôn.

Cô đột nhiên quấn lấy anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 241: Chương 241



Giống như hai người trước kia lạnh lùng trừng mắt chưa từng tồn tại.

Vậy cứ như vậy đi.

Nhưng anh phát hiện cô vẫn thích giận dỗi như vậy.

Chỉ vì một chút việc nhỏ liền rất tức giận.

Có đáng không?

Giống như chuyện đường đỏ đi, chỉ nói mấy câu cũng không có gì a.

Anh hỏi cô thuốc đó có phải cô bỏ vào hay không, thật ra chỉ là thuận miệng trêu chọc.

Còn xem như khen ngợi cô nhanh chóng phản ứng xử lý chuyện này, đem chuyện này lợi dụng đến mức lớn nhất.

Sau đó không thích cô kìm hãm trong cái loại cảm xúc kỳ lạ, cho nên mới trêu chọc một câu.

Sao lại nghi ngờ nhân phẩm của cô? Còn thiên vị Triệu Chi?

Sau đó anh giải thích với cô một chút, kết quả cô lại tức giận hơn...

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên thật sự cạn lời cũng có chút ảo não.

Bất quá ảo não thì ảo não, vốn đang cảm thấy qua hai ngày cô sẽ giống như trước kia rất nhanh sẽ không giận nữa.

Kết quả tính khí lớn như vậy, căn bản không để ý tới anh.

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh có khác thường người trong khu nhà tập thể của Hàn Đông Nguyên rất nhanh liền phát hiện.

Chu Tiên Khai tò mò nhất, tò mò hỏi Hàn Đông Nguyên làm sao vậy.

Hàn Đông Nguyên không thèm để ý đến anh ấy.

Nhưng thời gian càng ngày càng dài, mặt của Hàn Đông Nguyên càng ngày càng đen, không chỉ có là Chu Tiên Khai ngồi không yên, người luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng Tôn Kiện cũng ngồi không yên.

Anh ấy vào lúc Chu Tiên Khai không ngừng cổ động riêng, không để ý đến mặt đen của Hàn Đông Nguyên, chỉ cho Hàn Đông Nguyên một chiêu, nói: “Anh, anh như vậy không được, con gái người ta là muốn dỗ dành, cũng rất nhiều chuyện, đặc biệt là trong cuộc sống rất nhiều chuyện, kỳ thật không có đúng sai, dỗ dành cô cô sẽ không giận nữa. Còn có anh đừng cả ngày một gương mặt đen, nhìn đẹp trai vô địch, nhưng đẹp trai có thể thay cơm ăn? Nếu thật sự muốn mỗi ngày ở chung, vẫn là tính tình quan trọng nhất, anh nhìn tính tình anh như vậy, những tên đàn ông như bọn em còn chưa tính, Trình thanh niên trí thức một cô gái như vậy làm sao chịu được?"

Hàn Đông Nguyên rốt cuộc chịu không nổi dài dòng, đen mặt mắng: “Nói trọng điểm!"

Tôn Kiện vốn dĩ bị anh đột nhiên mắng một câu còn sợ đến nhảy dựng, nhưng phản ứng lại anh ấy nói chính là cái gì liền lập tức lấy lại tinh thần, lập tức nói đơn giản nói: “Trọng điểm chính là anh ở trước mặt người khác như thế nào em không nói, nhưng ở trước mặt Trình thanh niên trí thức anh phải ôn nhu, anh đối xử tốt với cô, ở chi tiết nhỏ trong cuộc sống chăm sóc cô, cô nói cái gì chính là cái đó, cho dù anh cảm thấy cô nói không đúng cũng đừng tranh cãi với cô, đặc biệt là anh, anh lại độc mồm như vậy..."

Nói tới đây thấy Hàn Đông Nguyên đột nhiên nhìn qua, anh ấy sợ tới mức run lẩy bẩy, giọng thấp xuống, nhưng vẫn nói: “..... Anh đối xử với cô ấy, đừng độc như vậy, còn có, anh như vậy, đúng, ánh mắt nhìn người, nhưng ngàn lần đừng để lộ ra cái anh mắt dữ tợn lại tàn nhẫn còn không kiên nhẫn, ai chịu nổi chứ?"

Đây là chỉ chiêu, không phải là nhân cơ hội trả thù?

Hàn Đông Nguyên xoay người ra cửa.

Tôn Kiện nhìn lên giường đất một cái, nói: “Em đây là vì ai chứ?!"

Cuối tháng tư Liêu Thịnh từ Bắc Thành trở về sơn.

Anh ấy lúc này đây đã ở Bắc Thành suốt ở một tháng.

Vừa trở về ở trong ký túc xá nghe bọn người Chu Tiên Khai anh một cậu tôi một câu kể về chuyện xảy ra trong đại đội mấy ngày nay, chủ yếu chính là chuyên của Triệu Chi và Cố Cạnh Văn, nghe xong anh ấy sửng sốt.

Anh ấy nói: “Đáng, nên làm như vậy, muốn ở trước mặt người của cả thôn tố giác gương mặt thật của hai người này!"

Hàn Đông Nguyên ghé mắt nhìn anh ấy, anh ấy nhấc tay, nói: “Chuyện mà em gái Ninh Ninh nói chắc chắc là muốn kiên quyết duy trì"

Chu Tiên Khai nói: “Anh Thịnh, cũng may mắn hôm đó anh không có mặt, lần đó bọn em thật sự rất thảm."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 242: Chương 242



Liêu Thịnh “Xía” một tiếng, nói: “Cậu thảm cậu trách ai? Ngày đó bọn anh Nguyên Kiến Quốc, Tôn Kiện đều ở đó, bọn họ đều không có sao, sao cậu lại có chuyện? Còn không phải là do cậu tham ăn, đồ của loại người này cũng dám ăn, cẩn thận lần này là thuốc xổ, lần sau là thuốc độc.”

Chu Tiên Khai: “......"

Ngày hôm sau Hàn Đông Nguyên liền kêu quản lý nhà máy đổi mới một lần.

Đầu tiên là Liêu Thịnh đem tình huống tiêu thụ cùng đơn đặt hàng ở Bắc Thành làm một cái báo cáo tổng kết.

Kể từ sau khi một trăm đơn đặt hàng lần trước, xưởng gia dụng lại đặt đơn ở chỗ bọn họ, bây giờ là 300 bộ.

Mặt khác còn có bên phía xưởng bia đặt 300 đơn dụng cụ ăn cho con nít ở chỗ bọn họ, muốn nhận được trước Đoan Ngọ, là tặng phúc lợi cho công nhân có con cái ở xưởng bia.

Còn lại chính là tặng một ít cho các đơn vị bộ phận bán lẻ, bộ dụng cụ ăn cho con nít cũng bán rất chạy, ở phía bên tiệm cơm quốc doanh còn có một vị khách phương nam có hứng thú với bộ dụng cụ ăn cho con nít, nói là muốn đến tham quan nhà máy của bọn họ.

Đơn đặt hàng đã vượt qua khả năng sản xuất của mọi người.

“Hiện tại mỗi tháng sức sản xuất đại khái là hai trăm bộ kiện lớn, lại thêm hai trăm dụng cụ ăn cho con nít, tháng sau dọn đến nhà xưởng mới, chắc là còn có thể lại tăng lên một ít"

Từ Kiến Quốc nói: “Bán lẻ phiền phức, bán không nhiều lắm, còn thỉnh thoảng yêu cầu người sống ở Bắc Thành đi theo, chúng ta về sau có phải chỉ làm đơn lớn như xưởng gia dụng với xưởng bia là được?"

“Không được"

Hàn Đông Nguyên trực tiếp bát bỏ, nói: “Ỷ lại quá mức một con đường tiêu thụ lỡ như bên kia ra vấn đề, liền sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu quả và lợi ích của nhà máy chúng ta.”

“Đơn của xưởng gia dụng cũng không phải ổn định, hoàn toàn ỷ lại đối phương có thể hay không hướng bọn họ khách hàng đẩy bán chúng ta sản phẩm, xưởng bia loại này đơn vị phát phúc lợi, lại chỉ là đơn dùng một lần, cho nên bán lẻ bên kia đối chúng ta cũng rất quan trọng, rất có thể mang cho chúng ta khách hàng tiềm năng, bất quá đích xác yêu cầu lo lắng cùng phí thời gian theo vào, nhưng đối với nhà máy chúng ta ổn định khách, có ý nghĩa quan trọng muôn phần, tôi thấy bên phía Liêu Thịnh sửa sang lại một chút, sàng lọc chọn mấy nhà bán lẻ khách hàng lâu dài gửi bán đi, bất quá chỉ cần sản phẩm của chúng ta bán chạy, tôi tin tưởng bọn họ chắc chắn sẽ trực tiếp tìm chúng ta đặt hàng, như vậy ngược lại lại càng ổn định khách"

“Ngược lại là bên phái xưởng gia dụng, nói rõ với bọn họ năng lực sản xuất của chúng ta, mỗi quý nhiều nhất chỉ có thể cung cấp 600 bộ kiện lớn.”

Liêu Thịnh đồng ý.

Từ Kiến Quốc vò đầu, nói: “Là tôi suy xét đến không chu toàn. Bất quá nếu nhiều đơn như vậy,hay là chúng ta tuyển thêm công nhân vào nhà máy? Đại đội thanh niên trí thức khác vẫn luôn tìm tôi hỏi thăm việc này, nếu chúng ta muốn tìm nhiều thanh niên trí thức một chút, cũng có thể xin công xã."

Chuyện này lúc trước Trình Ninh cũng đã đề qua với Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên nghe xong lời của Từ Kiến Quốc liền nhìn thoáng về phía Trình Ninh.

Không nghĩ tới cô cũng nhìn mình, liền theo bản năng nhing về phía cô cười một cái.

Trình Ninh im lặng “Hừ” một tiếng, đừng quá đáng, không để ý tới anh.

Liêu Thịnh bởi vì chuyện tiêu thụ mà Hàn Đông Nguyên đang nói, lúc nãy vẫn luôn nhìn Hàn Đông Nguyên nghiêm túc lắng nghe, cho nên lại cho anh ấy thấy được một cảnh này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tràn đầy kinh ngạc.

Thật sự rất kinh ngạc.

Trước kia lúc ở Bắc Thành Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không hợp nhau.

Hai người ai cũng không cho ai dễ nhìn.

Bọn họ nhìn quen nên không thấy lạ.

Đến Trình Ninh xuống thôn, Hàn Đông Nguyên vẫn là bộ dáng đó, tính tình Trình Ninh hình như đã tốt hơn rất nhiều.

Hai người ở chung cũng coi như hòa hợp?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 243: Chương 243



Hàn Đông Nguyên mặt ngoài không thích Trình Ninh, nhưng lại rất chăm sóc cô.

Nhưng lại chưa từng như thế này.

Hàn Đông Nguyên hình như anh đây là nụ cười lấy lòng, sau đó Trình Ninh không để ý tới anh?

Đây là tình hình gì vậy chứ?

Liêu Thịnh mang theo kinh ngạc lại khó hiểu.

Sau đó liền thấy Hàn Đông Nguyên bị làm ngơ cũng không để ý, tựa như không có việc gì trả lời Từ Kiến Quốc nói: “Không cần, con đường tiêu thụ đơn giản, sản xuất ổn định, đảm bảo chất lượng, lúc mọi người muốn sẽ nhớ đến tên ".

Từ Kiến Quốc đồng ý.

Liêu Thịnh lại là nghe đến ê răng, bởi vì những lời này rõ ràng là lời mà Trình Ninh treo ở ngoài miệng cả ngày mà.

Tiếp đến là Trình Ninh nói về chuyện phân chia khu nhà tập thể của công nhân.

Cô cầm một xấp đơn của thanh niên trí thức cùng thôn dân, nói với mọi người những tờ đơn được chọn.

Khu nhà ở tập thể của công nhân mới có bảy gian phòng, nữ thanh niên trí thức năm người thêm Chu Hiểu Mỹ tổng cộng sáu người chiếm hai gian, nam thanh niên trí thức bảy người chiếm hai gian, ba gian phòng khác lựa ra ba tờ đơn, đều là dìu già dắt trẻ, ban đầu ở trong nhà sinh sống, sau đó chỉ có thể cùng người trong nhà cách biệt.

Sau đó chính là viện thanh niên trí thức.

Nhóm thanh niên trí thức dọn tiếnkhu nhà tập thể của công nhân mới, ban đầu viện thanh niên trí thức đều không ra.

Bên kia ban đầu là một gian nhà chính bốn gian phòng.

Trình Ninh nói: “Thôn dân đề lên xin có hai mươi mấy phần, trong đó trong nhà có nhà ở thật sự khó khăn có mười mấy hộ, mười mấy hộ này tôi cùng Hứa Đông Mai còn có Hiểu Mỹ cùng nhau, điều đã lần lượt đến thăm, thật sự khó khăn không giống nhau, đáng tiếc phòng ở của chúng ta có hạn, cho nên tôi nghĩ đơn giản liền đem toàn bộ người sống trong năm gian phòng ở viện thanh niên trí thức, không cần nhà chính gì cả, dù sao thôn dân cùng thanh niên trí thức chúng ta không giống nhau, không cần một cái nhà chính cùng nhau ăn cơm mở họp gì đó."

Cô nói liền đem lựa chọn cuối cùng đơn của các hộ ra đưa cho mọi người chuyền đọc.

Viện thanh niên trí thức bên kia Tưởng San San cùng Lý Thắng cũng phân một gian phòng.

Thế nhưng mặt khác còn có nghe nói Chu Hùng có chút quan hệ với một nhà của Miêu quả phụ.

Quả phụ có một đôi tay khéo, hiện tại cũng ở nhà máy hỗ trợ làm xử lý sản phẩm hậu kỳ.

Trình Ninh giải thích nói: “Nhà ở của Miêu quả phụ ta đã xem qua, tuy rằng có ba gian phòng, nhưng phòng ở lâu năm không tu sửa, một chút gió chính là mưa to một chút trong nhà liền ngập thành sông, có một mặt tường cũng đã sập một nửa, cho nên tôi đã thương lượng với Miêu quả phụ, để một nhà của cô ấy đến sống ở viện thanh niên trí thức trước,chờ mùa mưa qua đi, nước rút phòng đã tu sửa xong rồi mới dọn trở về."

Trên thực tế Trình Ninh lựa chọn một nhà của Miêu quả phụ không chỉ là bởi vì nhà ở của cô ấy lâu năm không tu sửa.

Mà là bởi vì nhà cô ở cuối thôn Hàn, chính là phía dưới ngọn núi Đông Sơn.

Cho dù là cách vài chúc năm, cô còn nhớ rõ rất rõ ràng, nơi đó, là nơi bị lũ bất ngờ cuốn qua, năm đó lúc cô tới, chỉ còn sot slaij một ít tàn mái gạch tường mà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô không biết kiếp trước trong lúc lũ bất ngờ nhà Miêu quả phụ người bà mắt mù cùng hai đứa nhỏ có xảy ra chuyện hay không, nhưng hiện tại có thể làm một ít, cô vẫn là bằng lòng vì bọn họ làm chút, thay đổi kết cục của kiếp trước.

Mọi người không có ý kiến đối với lựa chọn ai ở khu nhà tập thể của Trình Ninh.

Chỉ là Liêu Thịnh nhìn thấp sắp xếp thanh niên trí thức chậc lưỡi, nói: “Điều kiện trong ký túc xá của bọn họ so với trước kia cũng không cải thiện nhiều, một tháng còn phải nộp một khối tiền, không có ý kiến gì?"

Tuy rằng ba người một gian, chia ra ba mao ba, cũng rất rẻ, chỉ là chênh lệch quá lớn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 244: Chương 244



Trước kia là bốn năm người một gian, hiện tại là ba người một gian, sau đó viện còn có thêm vài hộ dân dắt theo trẻ nhỏ ồn ào nhốn nháo, nhóm thanh niên trí thức vui mới lạ, ban đầu mọi người còn nghĩ một người một gian đâu.

“Sẽ không"

Trình Ninh cười tủm tỉm nói: “Chúng ta thanh niên trí thức đồng chí đều là tư tưởng giác ngộ rất cao, là đồng chí có tri thức có văn hóa tốt, rất vừa lòng đối với sắp xếp bây giờ của chúng ta, anh nhìn đi, đơn này đều là bọn họ chủ động tìm bạn cùng phòng, lại chủ động cùng nhau đề lên"

Mọi người: “......”

Mọi người thật ra cũng không phải không có ý kiến, ngay từ đầu nghe nói hoàn toàn ngốc được không, nhưng dựa vào chuyện người châm ngòi ly gián đã bị đuổi đi, mọi người hiện tại chỉ là nghe theo số phận mà thôi.

Chỉ cần nghe theo là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó còn bị mẹ Trình Ninh thúc giục học hành chăm chỉ.......

Rõ ràng chỉ là làm nghề mộc mà thôi, vì cái gì cứ cách ba tháng lại thi một lần?

Đúng, đây là quy định mới của nhà máy mà Trình Ninh nửa tháng trước vừa đề ra Mọi người hoàn toàn là ngốc.

Chu Tiên Khai rất ghét thi cử….

Anh ấy ở trong ký túc xá thì thầm, hỏi Hàn Đông Nguyên: “Em chỉ là một đứa bào gỗ mà thôi, vì sao lại còn phải viết tiểu luận? Viết tiểu luận còn có thể giúp em bào gỗ ra hoa à?”

“Cậu không viết tiểu luận cũng không thể đem gỗ bào ra hoa"

Hàn Đông Nguyên nhàn nhạt, nói: “Học tập học nhiều ít nhiều cũng biết vài chữ, vẽ vài nét bút, cũng không đến mức người khác hỏi cậu ở nhà máy làm việc gì, cậu ngoại trừ nói là làm cái xẻng muỗng chén, nhưng cái kiểu dáng đều vẽ không ra, hoặc là vẽ cái chén người ta còn tưởng rằng cậu bán đồng nát"

Chu Tiên Khai: "….." Đáng đời không ai thèm để ý đến anh!

Cuối cùng là chuyện của đại đội tiểu học.

Sau đại hội công nhân lần trước, thư ký đại đội cùng với phía bên công xã xin đề nghị thành lập đại đội tiểu học, hiện tại đã nhận được đồng ý phản hồi.

Bất quá đồng ý thì đồng ý, phía bên công xã lại không cấp bất kì phí duy trì giáo viên nào cả Chuyện này vốn dĩ đã được đoán trước.

Trình Ninh đã mang theo Hứa Đông Mai cùng Thẩm Thanh đi công xã tìm công xã tiểu học nói chuyện, còn cầm mấy bộ sách trở về, sau đó ra dáng ra hình mà chuẩn bị một bộ đề thi.

Cô đem đề thi bỏ vào phong thư, nói: “Đề thi sẽ không cho các người nhìn, thuộc về cơ mật, nếu không thành vấn đề, hôm nay sẽ mời phía đại đội triệu tập quá trình giáo viên dự thi, bởi vì tạm thời chúng ta chỉ có năm trước năm nay hai lớp, chỉ là toán học cùng ngữ văn hai môn học, chúng tôi tạm thời định mời về ba giáo viên, như vậy giáo viên cũng có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.”

Bằng không không ngừng giảng bài, ai chịu nổi?

“Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, xem phản hồi của giáo viên học sinh còn có các thôn dân, chúng ta lại xem có cần mời thêm giáo viên hay không. Tiền lương tạm thời của giáo viên định là tám khối năm, chờ thêm hai tháng thời gian thử việc chính là mười khối năm, giống với những giáo viên của đại đội tiểu học khác.”

Người được đề cử đều là quản lý nhà máy, tuy rằng đến bây giờ lấy cũng vẫn là cơ bản công điểm, nhưng tháng sau là có lương rồi, giáo viên tiểu học đối với bọn họ lực hấp dẫn lại đều không lớn, dù sao bọn họ mới vừa nghe xong báo cáo tiêu thụ của Liêu Thịnh, biết triển vọng của nhà máy khẳng định lớn hơn so với giáo viên tiểu học, cho nên bọn họ đối với việc tham gia thi tuyển chọn giáo viên không có hứng thú.

Tầng quản lý nhà máy không có hứng thú, thôn dân cùng thanh niên trí thức khác lại rất có hứng thú.

Rốt cuộc mỗi tháng mười khối năm, còn không cần làm ruộng, không cần đến phân xưởng, không cần làm việc phí sức, còn có thể diện.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 245: Chương 245



Cho nên Trình Ninh viết thông cáo, giao cho đại đội dán ở ngoài tường văn phòng đại đội, mọi người lập tức liền xì xào bàn bạc..

Điều kiện triệu tập dự thi là bằng trung học cơ sở trở lên.

Trong thôn hơn phân nửa người có bằng trung học cơ sở, còn có ngoại trừ mấy người tầng quản lý nhà máy, những người khác đều ghi danh.

Làm người ngoài ý muốn chính là phía trước ồn ào “Giáo viên tiểu học đại đội có gì đặc biệt hơn người, quay đầu lại đại đội chúng tôi làm, tôi cũng có thể làm” - Chu Hiểu Mỹ lại không ghi danh.

Không chỉ có cô không ghi danh, anh trai Chu Lương Sơn của cô cũng không ghi danh.

Chu Hiểu Mỹ nói: “Anh trai tôi thích nghề mộc, đối với một đám trẻ nhỏ nghịch ngợm gây sự, dạy bọn chúng biết chữ nhưng không có hứng thú, tôi cũng không có hứng thú, tôi cảm thấy đi theo kỷ công học vẽ, làm kỹ sư còn chơi vui hơn nhiều"

Ba thư ký của đại đội bọn họ cũng ủng hộ quyết định này của bọn họ, còn lớn tiếng ở trong thôn tuyên dương một phen, mặt ngoài chính mình tuyệt không làm việc riêng.

Phải biết rằng các giáo viên đại đội tiểu học khác, phần lớn không phải con của thư ký, thì là con của đại đội trưởng hoặc là kế toán đại đội.

Chu Phác Hòe cảm thấy, đến lúc đó nếu như con gái của mình thi đậu, truyền ra ngoài chắc chắn cũng là vì ông ấy nên mới được làm giáo viên.

Trên thực tế, ở nơi có một đám thanh niên trí thức có bằng trung học cơ sở, ông cũng không cảm thấy con gái của mình thì đậu.

Bọn họ không muốn thi, kia quả thực thật tốt quá, ông lớn tiếng tuyên dương một phen, ai không nói ông đạo đức tốt, không làm chuyện riêng?

Mọi người cũng vui phối hợp với thư ký đại đội biểu diễn, sôi nổi khen ông ấy công tư phân minh.

Đem cái Chu Phác Hòe mừng rỡ, tẩu hút thuốc gõ trên bàn, còn cùng mọi người nói đạo lý làm người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc cùng đại đội kế toán Lý nhìn đến mắt co giật.

Cứ tiếp tục sắp xếp như vậy, đêm đó có mười mấy người tới đại đội báo danh, ngày hôm sau lại tới hơn hai mươi người.

Cuộc thi bố trí vào buổi tối ngày thứ ba, từ lúc tuyên bố triệu tập dự thi đến lúc thi chỉ có thời gian, thôn dân báo danh cùng thanh niên trí thức sôi nổi xin nghỉ, nói muốn chuẩn bị cẩn thận cho cuộc thi.

Trình Ninh nói: “Hiện tại xin nghỉ chuẩn bị thi? Chỉ là một cuộc thi tuyển giáo viên tiểu học, còn phải cố ý xin nghỉ? Sách giáo khoa tiểu học trong một buổi tối không phải liền có thể xem xong? Ngày thường mỗi ngày đều khuyên các người chăm chỉ đọc sách, các người liền không vui, tạm thời ôm chân Phật có ích lợi gì?"

Mọi người: “......"

Bất quá càu nhàu thì càu nhàu, nhưng vẫn cùng Hàn Đông Nguyên và Từ Kiến Quốc bàn bạc một chút, cho mọi người nghỉ một ngày.

Mọi người nghe xong lời của Trình Ninh, liền nghĩ cuộc thi này chắc là sẽ hỏi về sách giáo khoa, hai đêm một ngày đều đã đem sách giáo khoa đọc đến thuộc lòng, hận không thể đem bài ngữ văn đều chép hết.

Chỉ là chờ tới buổi tối ngày thứ ba một đám người mắt đầy quầng thâm mở bài thi ra, trợn tròn mắt.

Vấn đề thứ nhất, đọc sách có ích lợi gì?

Vấn đề thứ hai, một vài đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự, còn cảm thấy đi học không bằng trèo cây trộm trứng chim, bạn sẽ dạy chúng như thế nào?

Vấn đề thứ ba, trường học cung cấp miễn phí cơm trưa, nếu bạn phát hiện bọn trẻ không ăn cơm trưa, đem cơm trưa mang về nhà, bạn sẽ xử lý như thế nào?

Vấn đề thứ tư, trước mắt đại đội tiểu học chỉ chuẩn bị năm nhất và năm hai, bạn có đề nghị gì với những đứa trẻ lớn hơn ở trong thôn?

Chờ hỏi xong bốn vấn đề này, đề cuối cùng mới kêu mọi người phân biệt nội dung dạy học của năm nhất và năm hai.

Cô không hỏi kiến thức, ba cộng mười ba bằng mấy, cô hỏi mình dạy cái gì? Bảng chữ cái đếm 10 số phép cộng trừ có được không?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 246: Chương 246



Mọi người đều là tràn đầy tự tin đi thi,thi xong một đám người trên mặt mờ mịt khó tả.

Cái này không giống với sự tưởng tượng của bọn họ a.

Hơn nữa bởi vì thời gian thi có hạn, hoặc trả kời kưu koát bốn câu hỏi phía trước, đến câu cuối cùng: “Đinh”, đã đến giờ.

Tóm lại đau đớn đủ kiểu.

Trình Ninh, cô chính là người rất biết hành hạ người khác.

Nhưng Trình Ninh lại không cảm thấy cô hành hạ người khác, cô cảm thấy dạy một vài lớp, tại đại đội tiểu học dạy một vài học sinh, mấy vấn đề này đều rất quan trọng, không phải ai cũng biết, biết phép cộng trừ, là có thể làm giáo viên tiểu học.

Sau khi thu bài thi ngày hôm sau bắt đầu nghiêm túc chấm bài.

Nhà xưởng còn có khu nhà tập thể của công nhân đã xây dựng xong, Hứa Đông Mai cùng Thẩm Thanh có rất nhiều chuyển nhỏ nhắt phải xử lý như là bố trí mua sắm đồ gia dụng, vị trí làm việc của nhóm công nhân, công cụ bày biện vâng vâng chi tiết, cho nên việc chấm bài thi đều do Trình Ninh tự mình làm.

Trình Ninh chấm bài thi trong phòng của mình, lúc gần đến giờ ăn cơm trưa Hàn Đông Nguyên từ nhà xưởng trở về viện trí thức, gõ cửa phòng của Trình Ninh.

Trình Ninh mở cửa cho anh đi vào.

Anh không bước vào, chỉ đứng ở của hỏi cô: “Tôi nấu mì, có muốn ăn món gì hay không?"

Trình Ninh nghi ngờ nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên rất bình tĩnh, nói: “Tối hôm qua tìm trong thôn thay đổi chút nguyên liệu nấu ăn, rau dại, trứng gà, yêm con thịt thỏ, còn có nấm rau xanh, có không ăn được cái gì không?"

Trình Ninh hỏi anh: “Có cần em giúp hay không?"

“Không cần"

Anh nói nhìn lướt qua bài thi trên bàn, nói: “Tôi tiện tay, một chén cũng là nấu, hai chén cũng là nấu.

Dừng một chút, lại nói: “Yên tâm, không độc c.h.ế.t em.

Trình Ninh nhìn anh.

Cô còn giận anh chuyện lần trước.

Nhưng thật ra chuyện đã qua rồi, cụ thể vì đâu mà giận đã không còn nhớ rõ, cô không để ý tới anh, chỉ là gần nhất không biết vì sao chính là không muốn để ý đến anh mà thôi.

Bất quá anh nói anh nấu mì.

Cô đúng thật là đã từng thấy anh nấu cơm.

Nói chính xác hơn, cô còn đã từng ăn.

Trong nhà có một đoạn thời gian bà nội đi đến nhà người quen ngủ, anh kiên quyết không ăn cơm mà cô của cô nấu.

Mỗi tối đều đi đến khuya mới về.

Dượng Hàn nhìn anh mà hận không thể đánh anh một trận, cô của cô thật ra cũng không thích anh, mặc cho ai bị người căm thù mấy năm trời, còn có thể thích anh?

Chính là cô của cô nói với cô: “Con có thể không để ý tới nó, không thích nó, chán ghét nó, nhưng không cần hận nó. Nếu như nó dám bắt nạt con, con liền nói với cô, chỉ cần nó không bắt nạt con, yên ổn lâu dài không có việc gì là được, Ninh Ninh, nó giống như con vậy, đều là một đứa trẻ không có mẹ mà thôi"

Dượng không cho cô của cô trễ như vậy còn nấu cơm cho anh.

Có một lần cô nửa đêm đi lên, nhìn thấy anh lục lọi tủ chén gặm một cái bánh bao lạnh ngắt.

Cũng không biết thế nào là không thích hợp, sau lại có mấy lần cô liền cho anh hâm nóng một cái bánh bao.

Sau này cô của cô phải ở bệnh viện.

Trong nhà không có người, anh phá lệ trở về sớm, còn làm một chảo cơm chiên.

Cô mắt trông mong nhìn, anh đẩy một chén cho cô ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhớ rõ, bộ dáng của anh thực sự rất hung dữ, nhưng chén cơm chiên kia vẫn rất ngon.

Rất nhiều ký ức thật nhỏ từ từ sống dậy.

Cô nói: “Được thôi, nhiều đồ ăn thiếu mặt, không cần trứng gà, muốn ăn đậu que.”

Anh nói một câu “Yêu cầu nhiều như vậy” liền đi.

Liêu Thịnh giữa trưa trở về liền nhìn thấy Hàn Đông Nguyên bận rộn trong phòng bếp, nhà máy của bọn họ trên mâm đồ ăn có hai cái chén, một chén mì nhiều đồ ăn, một khác chén lại là không thấy mấy cái mặt, cơ hồ đều là đồ ăn, trứng gà còn cố ý chiên, bên cạnh còn có một đ ĩa nhỏ ớt cay xào thịt.

Trời.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 247: Chương 247



Liêu Thịnh nhìn đến nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

“Anh!"

Đôi mắt anh ây nhìn chầm chầm, không khỏi hô một tiếng.

Anh ấy lại chịu chấn động, lại bị câu dẫn bởi mâm kia.

Anh ấy biết Hàn Đông Nguyên biết nấu cơm, nhưng mấy trăm năm cũng sẽ không nấu một lần.

Hôm nay vậy mà lại nấu phong phú như vậy?

“Anh"

Tiếng anh thứ hai giọng điệu đã thay đổi, trơ mặt ra nói: “Anh, đây là cho em sao?"

Hàn Đông Nguyên liếc hắn một cái, nói: “Trong nồi có canh, muốn ăn tự mình nấu"

Nói xong liền bưng mâm đi rồi.

Liêu Thịnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh bưng mâm lướt qua ký túc xá của bọn họ, dọc theo hành lang vẫn luôn đi về phía trước, sau đó tiếp tục đi đến khu nhà chung tập thể của nữ thanh niên trí thức mới dừng lại, đẩy cửa đi vào.

“Mình x Anh ấy thấp giọng mắng một câu, quay đầu lại xem canh trong nồi.

Được thôi, bên trong còn có một chút toái mặt, một chút rau dại bột phấn, còn là canh thịt nữa.

Anh ấy lanh lẹ mà trở lại ký túc xá từ trong ngăn kéo của chính mình rút ra một túi mì sợi, lại lấy ra một ít dã rau khô nấm dại, liền đi đến phòng bếp.

Chờ anh ấy ăn xong rửa sạch nồi chén, cũng không thấy anh Nguyên đi ra từ khu nhà tập thể của nữ thanh niên trí thức.

Liêu Thịnh: “???"

Anh khi nào thấy qua anh Nguyên nấu một chén mì đưa cho em gái Ninh Ninh?

Hai người từ nhỏ đến lớn đều quậy với nhau, anh Nguyên của anh ấy cùng em gái Ninh Ninh là quan hệ gì anh ấy rất rõ.

Vào buổi chiều anh ấy đi đến trại mộc, đụng mặt Chu Tiên Khai và Tôn Kiện, liền nhịn không được hỏi: “Anh Nguyên rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh ấy với em gái Ninh Ninh là có chuyện gì vậy ?"

Chu Tiên Khai cười đến vui sướng khi người gặp họa, nói: “Còn có thể thế nào? Đắc tội Ninh Ninh, không Trình thanh niên trí thức. Lúc đầu vịt c.h.ế.t vẫn còn cứng miệng, này không, cứng không được bao lâu liền bắt đầu luống cuống, dung tâm tư bắt đầu dỗ dành Trình thanh niên trí thức, ha ha, ha ha, bất quá với tính tình đó của anh ấy, tôi cảm thấy Trình thanh niên trí thức có thể chịu đựng anh ấy lâu như vậy, đến bây giờ mới trở mặt đã là kỳ tích"

Anh ấy nhiều chuyện, trước đó cũng định bắt chước theo Liêu Thịnh kêu Trình Ninh “Em gái Ninh Ninh”, kết quả Hàn Đông Nguyên trừng mắt nhìn anh ấy một cái xém bị hù chết.

Anh như vậy mà đi hù người khác, đến, đáng đời!

Liêu Thịnh: “......"

Lại nói đến phía bên Hàn Đông Nguyên.

Anh bưng mâm đi vào, Trình Ninh còn đang xem bài thi.

“Ăn cơm trước rồi xem tiếp.

Anh đặt mâm trên bàn, nhìn về phía cô nói.

Trình Nnh “Nga” một tiếng, cũng không gấp bài thi lại, liền lẩm bẩm nói: “ Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc, Chu Tiên Khai thật đúng là dám nói."

Cô vừa nói vừa thu thập bàn giường đất, nhảy xuống, ngồi xuống trước bàn, đem một ít nguyên liệu đến trước mặt mình, xem nguyên liệu phong phú bên trong, nhẹ hít hít mũi, nói: “Mùi thơm quá, bất quá em vẫn thích anh chiên cơm, hay là khi nào anh rảnh chiên cơm cho em ăn đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giọng điệu rất tự nhiên.

Hàn Đông Nguyên lại là sửng sốt.

Anh nhìn cô, nói: “Em còn nhớ?"

Anh tổng cộng cũng chiên cho cô hai lần cơm, lúc cô còn rất nhỏ, còn không cao bằng cái bàn, ngồi ở trước bàn cơm nho nhỏ, tay năm chặt muỗng, như là sợ anh sẽ đem cơm trước mặt cô cùng cái muỗng lấy đi, tựa như không cho cô ăn.

“Nhớ rõ a"

Trình Ninh tùy ý nói.

Đương nhiên nhớ rõ.

Vốn dĩ chuyện lúc còn nhỏ cô cũng không nhớ rõ lắm, nhưng sau cô lại ở nhà anh, rõ ràng anh có đầu bếp cao cấp nhất, lại có rất nhiều lần thấy anh tự mình chiên cơm ăn, sau đó một người lẻ loi mà ngồi ăn ở cơm ở chiếc bàn rất lớn, dưới ánh đèn treo lớn chiếu ra bóng dáng, trống trải lại cô độc.

Nhìn đến lòng người chua sót.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 248: Chương 248



Lúc đó cô dột nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ, anh hung hăn mà đem cơm xào xong đẩy đến trước mặt cô, sau đó không để ý tới cô,bộ dạng lo chính mình ăn.

Khi đó anh ăn đến có một chút ngon miệng.

Cô khẽ thở một hơi dài, lắc lắc đầu.

Thầm nghĩ, không cần suy nghĩ, những thứ kiếp trước đều sẽ không đã xảy ra lần nữa.

Cô lấy lại một chút tinh thần liền cầm đũa bắt đầu ăn mì.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, một hồi lâu mới cúi đầu bắt đầu ăn phần của mình.

Ăn xong rồi anh cũng không có rời đi, gom chén đũa để qua một bên, nhìn thoáng qua đề thi trên bàn cô, hỏi cô: “Cái đó, có cần giúp không?"

Trình Ninh lắc đầu, nói: “Hầu như đều đã xem xong rồi, bất quá em chọn vài phần, mỗi người một đặc sắc ai cũng có sở trường riêng, muốn nghe ý kiến của anh"

Ý của anh là kêu cô tiếp tục.

Trình Ninh liền ngồi lại bàn giường đất từ bên cạnh lấy ra mấy phần rõ ràng là bài thi khác đơn độc cho anh.

“Chu Tiên Khai?"

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy tên bài thi thứ nhất liền nhướng mày: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc?"

Lúc nãy nói thầm anh đều nghe được.

Trình Ninh liền bật cười.

Cô nói: “Lời tuy trắng ra không ai chịu thừa nhận, nhưng kỳ thật vẫn là đạo lý này.”

Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn cô một cái, anh là quá rõ ràng nha đầu này gần đây có bao nhiêu ham thích khuyên người đọc sách.

“Bất quá anh mấy bài thi của bọn họ, nói về trình độ, vẫn là Chu Tiên Khai thích hợp làm giáo viên đại đội tiểu học."

Hàn Đông Nguyên lật xem bài thi.

Vấn đề thứ nhất, đọc sách có ích lợi gì.

Chu Tiên Khai trực tiếp viết một câu “Cổ nhân ngôn, thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc”, nhưng tiếp theo chính là viết hoa chữ “Không”, nói: “Đọc sách có thể làm người biết chữ, đi ra ngoài làm việc gì cũng điều dễ dàng, đi đến nơi xa lạ mà nhìn biển báo giao thông a, mua thuốc xem thành phần a, mua cái công cụ xem bản thuyết minh a, nếu không biết chữ, bạn phải làm sao? Đọc sách có thể dạy bạn tính toán, bạn đi ra ngoài công xã mua cái bánh nướng lớn, bạn lên núi bắt con thỏ đi công xã bán, bạn không biết tính toán, phải làm sao bây giờ..."

Lưu loát một bài, tất cả đều là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.

Khúc dạo đầu là câu nói của người xưa, nhưng mặt sau bất luận là lời nói hay là nội dung đều rất là những lời bình dị.

Vấn đề thứ hai anh ấy hầu như cũng không cần cả lời thật ra đã có ở trong đáp án của vấn đề thứ nhất.

Nhưng anh ấy trả lời.

Anh ấy nói: “Cái này không có đáp án thống nhất, đến nhận việc xử lý, cùng anh ấy làm bạn, giỏi hơn anh ấy, nói cho anh ấy, đọc sách, mới có thể nghịch ngợm gây sự càng cao cấp một ít, bằng không, cũng cũng chỉ có thể làm một tên ngốc chỉ biết động thủ không có đầu óc, hoặc là cùng chơi với anh ấy, toán học sao, chơi trò chơi có thể một bên chơi một bên dạy......"

Mặt sau chính là nêu ví dụ, lại là lưu loát một tràng dài.

Xem xong nhận định, đây là nói lảm nhảm đi?

Hàn Đông Nguyên xem đến đau đầu.

Đem bài thi của Chu Tiên Khai gấp lại, tiếp tục lật xem mấy bài khác.

Bài cuối cùng là bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh liền cười tủm tỉm mà nhìn anh xem, cũng không ra tiếng, vẫn luôn chờ anh xem hết bài thi trên tay, đáp án đều trả lời không tệ, kiến thức cơ bản có thể, cũng có tự hỏi bản thân, đọc sách chính là đọc sách, không cực đoan, không đem mặt khác đồ vật đưa tới đến đáp án trung, trong đó nhất sạch sẽ, tự thể nhất tinh tế chính là Mã Đình Đình, cơ sở nhất vững chắc chính là Dương Nghiêu, nói tới nội dung dạy, viết đến tốt nhất chắc là Tưởng San San,
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 249: Chương 249



Cô nói tới đây dừng lại, nói: “Nhưng giữa Tưởng San San cùng Chu Tiên Khai, em lại nghiêng về Chu Tiên Khai, anh ấy hài hước thú vị, đáp án tương đối phải cụ thể, cũng có thể hợp với bọn trẻ, dạy một đứa trẻ vài tuổi, em cảm thấy vừa đủ, hơn nữa anh nhìn anh ấy đi, anh ấy viết nhiều thứ như vậy nhưng lại không đứt đoạn, nhưng cũng không làm trễ anh ấy trả lời đáp án cuối cùng, vẫn cứ là lưu loát một tràng dài, đều này chứng minh đầu óc anh ấy linh hoạt, mấy thứ này đều là trong đầu anh ấy trực tiếp nhảy ra tới không cần đặc biệt tự hỏi, dạy vấn đề gia đình khá nhiều, cũng có thể nói chuyện được với những đứa nhỏ nhút nhát trong núi.

“Còn Tưởng San San" Cô nói: “Đối với sách giáo khoa, cô ấy chắc là đã tìm hiểu kỹ, nhưng con người của cô ấy, cảm xúc không ổn định, dễ dàng cực đoan, những đứa trẻ trong núi chắn chắn sẽ khá cô chấp, mẫn cảm, còn có khá hư, cô ấy không thích hợp làm giáo viên, ít nhất lúc vừa mới bắt đầu dạy đã không thích hợp.”

“Vậy Mã Đình Đình, Chu Tiên Khai cùng Dương Nghiêu"

Hàn Đông Nguyên nói thẳng.

“Anh không cảm thấy em thiên vị à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh hỏi anh.

“Em với Chu Tiên Khai có chuyện riêng gì à?"

Hàn Đông Nguyên nhíu mày: “Nếu tôi là học sinh, cũng sẽ khá đồng ý với Chu Tiên Khai. Mạch não này khá thú vị, hợp với trẻ nhỏ"

Chưa nói bệnh tâm thần đã là hàm súc.

Trình Ninh cười, sau đó dỗi nói: “Anh ấy là bạn cùng phòng của anh à"

Đây là lần đầu cô dùng loại giọng điệu giống như làm nũng nói chuyện với anh.

Trong khoảng thời gian ngắn, tay cần bài thi của anh khựng lại.

Một hồi lâu anh rũ mắt, nói với cô: “Xin lỗi."

Trình Ninh thật sự sửng sốt, ngay sau đó kinh ngạc nhìn anh, khẽ nhướng mày.

Người này, từ nhỏ đến lớn đã làm nhiều chuyện, chưa chắc là cô, thật ra lại nói tiếp, anh cũng chính là đối xử với cô hung dữ một chút, lạnh nhạt một chút, trái lại cũng không làm chuyện gì sai, nhưng đối với người khác, làm rất nhiều chuyện, nhưng hầu như trước nay chưa từng nói qua hai chữ “Xin lỗi” thì phải?

Cô nhìn anh, anh nhìn đôi mắt cô xinh đẹp thuần tịnh đến giống như trong đêm đen nhất lộng lẫy đêm tinh, như là có chút bị thứ gì ngăn cản dời đi đôi mắt.

“Em còn nhớ lúc em còn rất nhỏ không, tôi dẫm lên giày của em”. Anh hình như là bị mê hoặc, vậy mà lại nói ra bí mật hèn mọn giấu ở đáy lòng.

Anh cười một chút, nói: “Xin lỗi, là tôi cố ý, tựa như trên giày của em có vết dơ, em sẽ giống như tôi, là đồng loại"

Khi anh còn bé, lên cây hạ hà, chơi dã chiến lăn bùn, trên người trên mặt thậm chí trên đầu vĩnh viễn đều là nhem nhuốc.

Mà cô, không cần biết khi nào anh nhìn đến cô, đều ăn mặc quần áo sạch sẽ xinh đẹp, đôi giày trên chân, đôi giày trên chân anh vĩnh viễn cũng sẽ không thể nhìn ra được màu sắc, giày của cô cũng rất đẹp, hoặc ngồi ở nơi đó, hoặc đứng ở nơi đó, thường xuyên được đan một b.í.m tóc rất tỉ mỉ, làm lộ ra một khuôn mặt nhỏ như tuyết trắng, làm cho người đột nhiên xuất hiện ở viện nhà mình như anh tựa như một đứa trẻ lưu lạc.

Lúc đó anh cũng không biết nên biểu hiện cảm xúc ra sao.

Cô như vậy trong mắt anh rất chói mắt.

Anh cảm thấy anh ghét cô.

Bây giờ nghĩ lại, anh cũng cảm thấy chính mình rất lì lợm.

Anh nói đến chuyện khi còn nhỏ, Trình Ninh hơi ngẩn người, trong ánh mắt mang theo một chút hồi ức cùng mê võng, ước chừng là suy nghĩ những chuyện đã từng xảy ra.

Anh liền đưa tay, cung tay gõ nhẹ đầu cô một cái, đem cô kéo trở lại hiện thực, nói: “Em vẫn luôn biết, tôi là một người không ra gì, nên cũng đừng giận, chọc em, em cứ giống như lần trước đá tôi một cái là được, một cái chưa hết giận, hai cái cũng được.”

Trình Ninh: “…"
 
Back
Top Bottom