Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 260: Chương 260



Lý Thắng cũng không biết liệu anh ta đưa nhiều người về thế này người nhà có nói gì hay không. Nhưng mà vẫn là tùy cơ biến, nói: “Không có việc gì, mọi người đi đến nhà trước, không đủ nói anh liền đi nhà ăn mua một ít.”

Tưởng San San cùng Lý Thắng đã nói như vậy rồi. Ba Tưởng mẹ Tưởng không biết nên nói cái gì nữa.

Người nhà họ Lý đều là người chất phác hiền lành. Cuộc sống cũng không so đo tính toán.

Ba Tưởng mẹ Tưởng cùng với em trai Tưởng đã đến bọn họ tự nhiên sẽ nhiệt tình đón tiếp.

Nguyên bản bữa tối chỉ ăn nước canh suông với lương thực thô nhé màn thầu hay bánh bột ngô gì đó. Nhưng hôm nay có khách, nhà họ Lý định xào nấm với măng, lại thêm ít thịt khô và bánh bao bột mì tinh. Nhưng Tưởng San San lại không đồng ý.

Cho nên khi nhìn đến mâm cơm chỉ có măng xài ít thịt khô, nước canh rau dại cùng một nồi bánh bột ngô màn thầu, sắc mặt ba mẹ Tưởng cùng em trai thứ hai Tưởng có chút khó coi.

Nhớ đến của hồi môn của Tưởng San San lại càng tức giận hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng San San thấy, liền cười gắp cho mỗi người bọn họ một đũa rau dại, nói: “Ba, mẹ, em trai thứ hai, mọi người đừng ghét bỏ, cũng nhờ mọi người tới chúng con mới được ăn bữa ngon như thế này. Ba mẹ nhìn xem còn có thịt khô xào măng ăn, ngày thường chúng con chỉ ăn rau dại uống cháo bắp, vì thế nên con mới luôn muốn được trở về thành".

“Đúng rồi mẹ, tuy rằng con kết hôn, nhưng thời điểm nên trở về thành thì vẫn phải về, A Thắng là giáo viên, chờ con trở về thành lại nghĩ cách đem anh ấy cũng điều qua đi liền tốt rồi”.

“Lúc trước công việc mà bà nội để lại cho con, ba mẹ nói đem công việc của con đưa cho em trai thứ hai, để con xuống nông thôn hai năm, sau đó sẽ đem công việc của mẹ cho con, để con trở về thành, bất quá lần trước ba mẹ lại nói, đã đưa công việc đưa cho em trai nhỏ, con cũng không có biện pháp, ba mẹ đưa thì cứ đưa đi, con chỉ có thể ở lại nơi này”.

“Nhưng mà cuộc sống thật sự quá khó, mẹ, các người không cho con của hồi môn. Nếu như cha mẹ lấy của hồi môn mà bà nội để lại cho con đưa cho em trai thứ hai kết hôn dùng thì cũng được thôi, nhưng mà có thể hay không đem tiền mà lúc trước con vay để mua đặc sản ở núi gửi về, trả lại cho con được không? Cũng để cho con còn trả tiền đã mượn nữa"

Ba Tưởng mẹ Tưởng em trai thứ hai Tưởng: “???"

Mấy người vẫn là muốn mặt mũi, con gái vậy mà lại làm trò trước mặt bà thông gia nói ra như vậy, cho dù là sự thật, cũng khiến bọn họ nhục nhã đến không thở được.

Về sau muốn cùng Lý gia đòi sính lễ tự nhiên cũng không mở miệng được.

Trên thực tế, bọn họ nhìn ánh mắt Tưởng San San liền biết sẽ chẳng có sính lễ gì cả.

Cơm nước xong lại bàn bạc buổi tối để ba Tưởng, mẹ Tưởng, em trai thứ hai Tưởng sống ở đâu.

Mẹ Tưởng nói: “Không cần phiền toái, khu nhà tập thể kia của con không phải ở một mình à? Chúng ta liền ở chỗ con là được, hai ngày này con đi tìm các thanh niên trí thức khác ở nhờ không được à?

Lý Thắng:... Có chút xấu hổ.

Bởi vì khu nhà tập thể đó là phòng Tân hôn của anh ta và Tưởng San San.

Ngày mai chính là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ......

Lý Thắng khó mà nói cái gì, Tưởng San San lại không nể tình chút nào trực tiếp cự tuyệt bọn họ.

Cô ta nói: “Mẹ, người vui đùa cái gì vậy? Đó là hôn phòng của con cùng A Thắng, người cùng ba còn có em trai thứ hai vào ở, con cùng A Thắng ngày mai ở nơi nào?"

Mẹ Tưởng: “…"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 261: Chương 261



Tưởng San San lại quay sang mẹ của Lý Thắng đang đứng bên cạnh nói: “Thím, nhà chúng ta không phải vừa mới xây thêm một phòng nhỏ ở bên cạnh sao? Để cho ba con cùng em trai con ngủ phòng đó là được, dù sao cũng chỉ nghỉ có hai ngày."

“Này, này không tốt lắm đâu?"

Mẹ Lý Thắng, cùng Lý kế toán hai người nhìn nhau.

Bà nội Lý nói: “Được, đêm nay hòe tử ngủ ở phòng chúng ta, mẹ đi phòng nhỏ lúc trước sống ngủ hai đêm, ông thông gia bà thông gia mang theo cậu em vợ sống ở phòng mẹ, A Thắng con đi cách vách ngủ một đêm"

Tưởng San San còn muốn nói chuyện, bà nội Lý lại là cầm tay cô, nói: “Đứa trẻ ngoan, biết con là không muốn bà ở phòng kia, nhưng ba mẹ cùng em trai con là khách, bà nội liền ngủ ở chỗ kia hai đêm, không có gì đáng ngại."

Tưởng San San lúc này mới trầm mặt không nói chuyện nữa.

Nhưng rõ ràng càng không thích ba mẹ cùng em trai của mình.

Cơm nước xong Lý Thắng đưa Tưởng San San trở về khu nhà tập thể.

Tưởng San San cầm thư kêu Lý Thắng đưa chính mình đi đến trước viện mà Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh sống.

Đi đến cửa sân cô ta kêu Lý Thắng ở cửa chờ một lát, cô ta đi vào là được, không nghĩ tới mới vừa vào viện liền đụng phải Liêu Thịnh.

Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cả ngày quậy với nhau, lại đồng thời cùng xuống nông thôn, vẫn luôn ở bên nhau, đối với Tưởng San San đã từng thích Hàn Đông Nguyên hơn nữa còn có hành động rất rõ ràng, chẳng phải vì thế mà Tưởng San San vẫn luôn nhằm vào em gái Ninh Ninh sao? Nên Liêu Thịnh cũng không thích cô ta.

Ngày mai cô ta đã phải kết hôn, còn chạy đến viện của bọn họ làm gì?

Đêm trước hôm hôn còn muốn cùng anh Nguyên tâm sự một chút?

Liêu Thịnh lập tức dâng lên cảnh giác.

Anh ấy hồ nghi mà đánh giá Tưởng San San, nói: “Tưởng thanh niên trí thức, cô lúc này đến viện của bọn tôi làm gì? Tìm ai?"

Ánh mắt cảnh giác phòng bị của Liêu Thịnh thật sự quá mức rõ ràng, Tưởng San San đương nhiên lập tức liền đã nhìn ra.

Cô ta mặt mày hung tợn nói: “Tìm Trình Ninh, yên tâm, không phải tới tìm cô ấy đánh nhau.”

Cô ta chỉ cho rằng Liêu Thịnh là sợ cô ta lại đây làm phiền Trình Ninh mới dùng loại tư thế phòng bị này nhìn cô ta.

Nếu là cô ta biết suy nghĩ thật sự của Liêu Thịnh sợ không phải càng muốn giận đến tóc đều dựng thẳng lên?

Liêu Thịnh: “???"

Ngày mai đã kết hôn còn muốn đến làm phiền em gái Ninh Ninh?

Ánh mắt kia của anh ấy thật sự quá mức rõ ràng, Tưởng San San không kiên nhẫn.

Cô ta cũng không nghĩ để ý đến anh ấy, gật gật đầu về phía anh ấy liền lướt qua đi về phía phòng của Trình Ninh.

Liêu Thịnh hoài nghi trong lòng, nhưng anh ấy một nam đồng chí cũng không thể trực tiếp đưa tay kéo lấy cô ta không cho cô ta đi a.

Đôi mắt anh ấy nhìn theo Tưởng San San, nhìn theo một hồi lâu, quyết định vẫn là đem việc này nói cho Hàn Đông Nguyên đi xử lý, cho nên nhanh chóng trở về phòng của chính mình cùng Hàn Đông Nguyên nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh Nguyên, anh nói cô ta cùng em gái Ninh Ninh sẽ không đánh đến đây đi? Cô ta thân hình to lớn, nếu thật sự đánh em gái Ninh Ninh chắc chắn sẽ bị thương, anh có muốn đi xem hay không?"

Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, nói một câu “Bệnh tâm thần” liền tiếp tục làm việc của mình.

Liêu Thịnh: “..…"

Đó là em gái của ai a?!

Lại nói về Tưởng San San.

Tưởng San San gõ gõ cửa phòng của Trình Ninh.

Trình Ninh nhìn thấy Tưởng San San cũng có chút ngoài ý muốn.

Từ lần đó vị này cùng chính mình xin lỗi, lúc sau hai người nhìn thấy đều là nhìn nhau một cái, sau đó lập tức đi.

“Cô tìm tôi có việc?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh hỏi.

“Đúng"

Tưởng San San đem thư trên tay đẩy về phía bàn của Trình Ninh, nói: “Trình thanh niên trí thức, cô có thể giúp tôi nhìn xem phong thư này, trên đây là bút tích của ai không?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 262: Chương 262



Trình Ninh xem xét, liếc mắt một cái lá thư kia, lại xem Tưởng San San, tay nhỏ gõ gõ cái bàn, nói: “Quan hệ của chúng ta là quan hệ hỗ trợ cho nhau à?"

Tưởng San San: “…"

“Cô giúp tôi, tôi thiếu cô một ân tình". Cô ta nói.

“Tôi muốn cô nợ ân tình làm gì?"

Trình Ninh tò mò nhìn cô ta.

Tưởng San San cơ hồ là té xỉu.

Cô cứ nghĩ, từ Liêu Thịnh, đến Trình Ninh, lại đến Hàn Đông Nguyên, không một người nào bình thường.

Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay đem thư lấy về, xoay người muốn đi.

“Được thôi”. Trình Ninh nhướng mày, cười nói: “Tốt xấu ngày mai là hôn lễ của cô, tôi liền giúp cô nhìn xem, coi như là tặng cho cô lễ vật kết hôn, thay cho tiền mừng là được."

Tưởng San San: “…."

Trình Ninh cầm phong thư mà cô ta đưa nhìn nhìn, lại nhìn Tưởng San San.

Tưởng San San liền phồng lên mặt nói: “Tôi cùng cha mẹ tôi bất hòa, chuyện kết hôn tôi không nói với bọn họ, hôm nay bọn họ đột nhiên tìm lại đây, nói là Lưu Lệ Na viết thư nói cho bọn họ, tôi không tin, cho nên muốn lại đây tìm cô hỗ trợ so sánh một chút bút tích này. Lần trước xưởng văn phòng trợ lý triệu tập dự thi, trừ tôi, những người khác hẳn là đều có tham gia thi, có lưu lại bút tích"

Trình Ninh “Nga” một tiếng, nói “Như vậy”, sau đó liền xoay người từ một cái trong ngăn kéo rút ra một xấp bài thi ra tới, tìm ra mấy phần bài thi, có Lưu Lệ Na, Triệu Chi, còn có Thẩm Thanh.

Tưởng San San cầm mấy phần bài thi, ánh mắt đảo qua, cuối cùng liền đặt trên bài thi của Triệu Chi. Bút tích không phải đều giống nhau sao.

Bút tích trên tin cố ý nghiêng, viết hơi qua loa, nhưng chẳng sợ cố ý che giấu, nhìn qua, vẫn là có bảy tám phần tương tự, thực rõ ràng đó là một người viết.

Tưởng San San nắm chặt lấy bài thi kia tức giận đến thiếu chút nữa đem bài thi tạo thành mảnh nhỏ, mắng: “Tiện nhân, sớm muộn gì có một ngày tôi làm cô ta đem độc mà cô ta thảy ra đều cho nuốt vào.”

Cô ta nhưng cho tới bây giờ không phải loại tính khí tốt, lại bị kia họ Triệu hố một lần lại một lần.

Trình Ninh từ trong tay cô ta đem bài thi lấy trở về, nói: “Không đến mức, không đến mức, cô tức giận liền tìm đến chỗ Triệu Chi đi, không đáng cùng bài thi tính toán, những thứ này đều là danh sách văn kiện trong nhà máy.”

Tưởng San San nhìn bộ dạng này của Trình Ninh liền tức giận nói:“ Tính khí của cô thật ra rất tốt!"

Trình Ninh ngước mắt nhìn cô ta một cái, sau đó một bên đem bài thi của Triệu Chi đặt lại vào bên trong, một bên nói: “Đúng vậy, tôi cũng không phải là người có tính khí tốt, nếu tính khí tôi kém, đã sớm đem cô đuổi ra nhà máy, còn ở nơi này giúp cô điều tra bút tích gì chứ."

Tưởng San San: “...…"

Tức giận!

Chính là thế nhưng không nói nên lời!

Cô ta cắn răng một trận, nhưng cũng biết không thể cứ rời đi như vậy, nếu không, cô ta liền thật sự đều chướng mắt chính mình.

Cô ta nói: “Xin lỗi"

Trình Ninh nhướng mày, lại tới? Cô nói: “Cái gì?"

Lần trước không phải đã xin lỗi qua sao?

Tưởng San San cười lạnh một cái, nói: “Tôi vậy mà lại tin tưởng vật châm ngòi như vậy, năm lần bảy lượt bị cô ta chơi đùa, tôi thật là đáng đời. Thực xin lỗi cô."

Tưởng San San cũng không cần Trình Ninh phản ứng gì với lời xin lỗi của cô ta, nói xong liền lại nói một câu “Đa tạ, tôi thiếu cô một ân tình”, sau đó liền hùng hổ xoay người đi ra ngoài.

Trình Ninh: “......"

Tính khí này thật đúng là.

Cô đi qua khóa trái cửa, lại trở lại bàn giường đất chỉ là đèn dầu hỏa cúi đầu tiếp tục làm việc, là hai ngày trước cô mới tìm đại đội trưởng muốn thông tin của nhưng thôn dân sống dọc theo chân núi.

Lúc này mới lần hai, lại có tiếng đập cửa.

“Lại trở lại rồi?"

Trình Ninh nói thầm, nhảy xuống bàn giường đất đi mở cửa, hỏi: “Ai vậy?"

“Là tôi"

Hàn Đông Nguyên thanh âm.

Gì?

Trình Ninh mở cửa, nói: “Anh tìm em có việc?"

Từ sau khi dọn lại bên này, anh thường xuyên lại đây tìm cô, lúc đầu là giúp cô sửa bản vẽ, thêm trang trí vật dụng trong nhà, sau lại cũng thường tới bên này cùng nhau làm việc, cho nên thói quen, chỉ là thuận miệng nói một câu liền cũng không để ý tới anh, lập tức trở về trên giường đất tiếp tục xem tư liệu của mình.

Hàn Đông Nguyên có thể có chuyện gì?

Còn không phải là nghe Liêu Thịnh nói một chút, ngoài miệng mắng “Bệnh tâm thần”, nhưng ngồi trong chốc lát rốt cuộc vẫn là ngồi không được, nhìn đến ngoài cửa sổ Tưởng San San rời đi, liền đến đây.

Anh đóng cửa lại, đi qua đi hỏi cô: “Đang xem cái gì?"

“Tư liệu thôn dân sống dọc theo chân núi Đông Sơn"

Cô tiện tay đem hai phần đẩy cho anh xem, nói: “Em hỏi qua Kỷ Dương, cô ấy nói chỉ cần mùa mưa lớn hơn một chút, nhà ở của những thôn dân này sẽ có nguy cơ bị nhập nước, lớn chút nữa, nếu là có lũ bất ngờ mà nói, nguy hiểm muôn phần"

Hàn Đông Nguyên vương tay lấy tư liệu, nhìn thoáng qua lại nhìn Trình Ninh.

Nếu như anh nhớ không lầm, sống ở khu nhà tập thể của công nhân cùng thôn dân sở hữu viện thanh niên trí thức, đều là những thôn dân có nhà dọc theo chân núi.

Thật ra trong những thôn dân xin ở ký túc xá, điều kiện nhà ở của những thôn dân này cũng không nhất định là kém nhất.

Nhưng cô lựa chọn bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì cái gì?

Từ lúc cô mới đến đây, vẫn luôn là vì một mục tiêu nỗ luc.

Lúc đầu anh có thể nhìn không ra.

Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, có nhiều như vậy dị thường, sao anh có thể không nhìn ra?

Nhiệt tình tự tiến cử giúp anh xây xưởng, cười tủm tỉm mà cầu anh, tự tìm kỹ sư kiến trúc tới xây nhà xưởng, vị trí khu nhà tập thể của công nhân cùng trường học, cũng là cố ý tính toán đến nguy hiểm của lũ bất ngờ, tiếp theo là đưa thôn dân ở nơi chân núi có địa thể thấp bố trí đến nhận việc trong ký túc xá, đúng rồi, còn muốn mời một bác sĩ lại đây nữa.

Kỳ thật tính tình vốn có của cô là cái loại ngoan ngoãn, ít nhất mặt ngoài ngoan ngoãn, là cái loại không thích gây chuyện. Không phải cái loại người hấp tấp thích sắp xếp đưa ra ý kiến này nọ.

Cô làm nhiều như vậy, nếu anh lại không nhìn ra vấn đề, bắt không được trọng điểm, anh sẽ không phải Hàn Đông Nguyên.

Anh dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt v e tư liệu mà cô đưa đến, nói: “Em muốn làm chút gì?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 263: Chương 263



Trình Ninh không có nghe ra Hàn Đông Nguyên thử hỏi, chỉ cho rằng anh là ý trên mặt chữ, nghe anh hỏi chính mình, liền rất phấn khởi nói: “Em suy nghĩ một chút, nhưng vẫn chưa toàn diện, chờ quay đầu em sẽ liệt kê một cái đơn ra"

“Nói thử xem" Anh nói.

Trình Ninh liền nói: “Em muốn làm một cái phương án khẩn cấp, chính là lỡ như mùa mưa có hồng thủy hoặc là lũ bất ngờ, các thôn dân nên làm như thế nào, ví dụ như lúc mưa to, mọi người chắc sẽ lập tức trở về nhà, đặc biệt vào lúc mưa to liên tục vài ngày liền, lúc tình huống không đúng, phía bên trường học sẽ nghỉ học."

“Dọc theo thôn dân cư trú dọc theo chân núi có thể tránh vào nhà của thôn dân có địa thế cao, hoặc là trong trường học, sau đó chờ tới lúc sau khi bác sĩ tới, chúng ta cùng bác sĩ thương lượng, mua một ít dược vật, còn có lương thực.....”

Trình Ninh tựa như là bẻ từng ngón từng ngón tay nói, mấy thứ này, hiển nhiên không phải nhất thời nảy lòng tham có thể nói ra. Mà là luôn luôn khắc ghi ở trong lòng, không biết điều tra tư liệu nhiều hay ít, lại ở một cái một cái lo lắng ở trong đầu, không biết suy nghĩ bao nhiêu lần mới nghĩ ra được.

“Nè, anh có đang nghe không đó?"

Hàn Đông Nguyên không biết nghĩ đến cái gì, liền xuất thần, sau đó liền nhìn thấy tay nàng ở trước mặt mình, đưa về phía mình “Nè”.

Anh còn chưa phục hồi lại tinh thần, tất cả lực chú ý đều đặt trên mặt hoảng tay nhỏ, sau đó liền vươn tay nắm một cái.

Trình Ninh không ngờ anh sẽ đột nhiên nắm lấy tay của chính mình, kéo ra, ngay từ đầu không động đậy, anh nắm thật sự chặt, cô lại dùng lực, liền lập tức rút ra.

“Anh có đang nghe hay không vậy?" Cô tức giận nói.

“Ừ, có"

Hàn Đông Nguyên lúc này mới hoàn toàn phản ứng lại đây.

Sau đó đáy lòng liền dâng lên một tầng khủng hoảng không thể hiểu được.

Ngay từ đầu chỉ là một chút, nhưng lại chậm rãi, càng ngày càng khuếch tán, giống như là một gợn sóng nho nhỏ trên mặt nước tĩnh lặng, chậm rãi khuếch tán mở ra, cũng không phải d.a.o động rất lớn, phạm vi lại càng ngày càng rộng.

Không biết vì cái gì.

Dường như người đối diện, không phải là Trình Ninh mà anh thấy từ nhỏ, khi dễ đến lúc lớn.

Mà là một cái khác, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ gì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ hoàn toàn rời khỏi Trình Ninh.

Anh lại muốn đi nắm cánh tay vừa mới nắm đó.

Mềm ấm trơn trượt, nhu nhược không có xương, xúc cảm chân thật như vậy..

Vân Mộng Hạ Vũ

Giống như bắt lấy, cô cũng giống như sẽ không rời đi, chính là cuối cùng lý trí khắc chế nỗi xúc động kia, “Lũ bất ngờ,"

Anh rũ mắt, nhìn tư liệu giường đất trên bàn, thấp giọng chậm rãi nói: “Trình Ninh, em có phải có chuyện gì gạt tôi? Nếu có chuyện gì, em có thể nói với tôi."

Trình Ninh sửng sốt.

Lúc nãy cô quá tập trung đang nói về chuyện lũ bất ngờ, hơn nữa trong khoảng thời gian này, trong khoảng thời gian này nói như thế nào đây, quan hệ của hai người trong lúc không nhận ra đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng anh có đôi lúc vẫn là mặt lạnh, không thích nói chuyện, có đôi lúc vẫn là tính tình không tốt, nhưng bởi vì vẫn muốn luôn làm việc cùng nhau, lại mặc kệ thế nào, vẫn là quan hệ cùng nhau lớn lên ở dưới một mái nhà, cho nên hiện tại thật sự đã rất quen thuộc, thậm chí có thể nói, là quan hệ rất thân thiết.

Này đối với cô cũng không có cái gì gọi là không thích ứng.

Bởi vì cô đã từng ở trong nhà anh, cứ như vậy nhìn anh vài chục năm đâu.

Ai còn có thể quen thuộc anh hơn cô chứ?

Tuy rằng cái gì anh cũng không biết.

Chỉ là cô có thể đem chuyện bản thân hồi sinh làm người trực tiếp nói cho anh sao?

Không, cô lắc đầu, sự việc quái lực loạn thần, chuyện cô hồi sinh làm người, cô không định nói cho bất kì người nào.

Nếu nói ra, cuối cùng không thu về được.

Chờ sau khi hiểu rõ chuyện bên phía anh, cô không muốn lạ trở lại kiếp trước sinh sống.

Không có bất kỳ kẻ nào biết bí mật cô hồi sinh làm người, cô có thể không hề có gánh nặng, tự do tự tại mà sống.

Bất quá, có lẽ có thể nhắc nhở mộ chút ít?

Trình Ninh ngơ ngẩn mà giãy giụa.

Hàn Đông Nguyên đã ngẩng đầu nhìn cô.

Anh nhìn cô dưới ánh đèn, lông mi thật dài khắc ở trong mắt ảnh ngược lúc hơi hơi đong đưa, lúc tĩnh lặng, anh thấy được cô tràn đầy rối rắm cùng giãy giụa.

Như vậy rối rắm cùng giãy giụa dường như làm anh đau lòng
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 264: Chương 264



Ánh mắt anh tối đen, nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, cứng rắn rồi lại ôn nhu.

Ánh mắt này làm Trình Ninh nhớ đến anh của kiếp sau.

Anh đối với bên ngoài giống như một kiến trúc tầng tầng tường đồng vách sắt, không có gì có thể công phá Hàn Đông Nguyên anh, nhưng người ở trong nhà, cô nhìn thấy vô số lần, bất quá là một bóng hình vắng lặng.

Có đôi khi cô cũng giống như nhìn thấy qua ánh mắt cứng rắn lại ôn nhu...

Đúng vậy, anh không phải người khác a.

Là kiếp trước cô vẫn luôn thấy, người ở bên nhau vài thập niên.

Cô là có thể tin tưởng anh, không phải sao?

“Tôi"

Trình Ninh mím môi, dời mắt đi xem ngoài cửa sổ, bất quá trời tối, chỉ nhìn đến ánh đèn hạ, gió thổi bức màn hơi hơi đong đưa.

Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Em nếu như giống như anh nói, anh sẽ chê cười em sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sẽ không"

Anh nói.

“Em nói em mơ thấy một vài thứ, hơn nữa còn tin tưởng chắc chắn không nghi ngờ, anh sẽ chế nhạo em, nói em mê tính dị đoan sao?" Cô tiếp tục hỏi.

Hàn Đông Nguyên: “Nói!"

“Được thôi, chính là, lúc trước em, chính là sau tết năm nay, em quyết định xuống nông thôn kia một thời gian, đã làm một giấc mộng, mơ thấy nơi này, đối, chính là lúc anh xuống nông thôn”.

“Liền ở mùa hè này, đã xảy ra một trận lũ lớn bất ngờ, một thời gian dài, hầu như mỗi ngày đều mơ thấy, những trận hồng thủy đó, thấy không rõ, cái gì cũng thấy không rõ, nhưng là cuối cùng một ngày kia em nhìn thấy anh bị thương….”

Nói tới đây cô đột nhiên liền nhớ đến ngày đó cô ở bệnh viện nhìn thấy anh. Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy anh nằm ở trên giường bệnh.

Ban đầu như vậy trương dương, như vậy tràn ngập tinh thần phấn chấn, gương mặt đẹp như vậy, gầy đến chỉ còn lại có góc cạnh, sắc bén mặt mày nhiễm thật sâu bóng ma, mang theo nản lòng, nguyên bản cô cùng anh có quan hệ như vậy, một khắc đó, cũng chỉ cảm thấy tim như là bị d.a.o nhỏ cắt.

Một màn đó chính là khi cô trở thành hồn ma đặt ở nơi sâu thẳm trong ký ức vài chục năm cũng chưa bao giờ dám đem ra tới.

Giờ khắc này lại đột nhiên nhớ tới.

Bởi vì đột nhiên ký ức xâm nhập, cô lại không nói tiếp được.

Nguyên bản vẫn là giảo hoạt mà nghĩ tìm từ, lúc này lại rơi vào cơn sóng nhỏ cảm xúc, cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống, tích tụ lại trên bàn trên tay.

Không biết là nước mắt so với tay càng trong suốt, vẫn là tay so với nước mắt càng trong sáng.

Cũng không biết là bởi vì lời nói của cô, hay là bởi vì giọng điệu của cô, hay là bởi vì giọt nước mắt kia dưới ánh đèn.

Anh chỉ cảm thấy tim như là bị cái gì bọc lấy, buồn đau khó nhịn.

Lại như là bị cái gì rất sâu rất sâu câu lấy.

Anh đứng dậy, duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, có chút cứng đờ mà đem cô ấn vào trong lòng n.g.ự.c của mình.

Anh sợ cô cự tuyệt.

Như là rất nhiều lần anh duỗi tay về phía cô, đều sẽ bị cô một lần hất bay.

Chính là anh vẫn là làm như vậy.

Nhưng lần này không có.

Lâm vào cảm xúc cùng trong hồi ức Trình Ninh không có cự tuyệt, ngược lại đem vùi đầu vào lòng n.g.ự.c của anh.

Anh ôm chặt cô, nhưng rồi hình như lại như là sợ cô không thoải mái, khống chế gắng sức nói.

Anh một tay ôm cô, một tay xoa gương mặt của cô, thử thăm dò, có chút ý tốt mà giúp cô lau lau nước mắt, nói: “Là bởi vì cái này sao? Bởi vì cái này, em đã đi xuống thôn?"

Chỉ vì một giấc mơ???

Bởi vì mơ thấy anh bị thương??

“Ừ"

Trình Ninh cũng biết nói như vậy có điểm vớ vẩn, chính là cô cũng tìm không thấy lý do tốt hơn.

Hơn nữa nếu nói, nếu đã nói...... Cô quyết định về sau chơi xấu với anh là được.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 265: Chương 265



Sau đó trong lòng đã đưa ra một cái quyết định quan trọng.

Cô từ trong lòng n.g.ự.c anh hơi hơi đẩy ra, nhưng cũng không có rời khỏi, ngược lại tay túm quần áo của anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, chính là vừa ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt của anh, cặp mắt kia thật sự quá mức sắc bén, làm cô căn bản không có biện pháp nói ra lời nào, đành phải lại cúi đầu, nói: “Anh không cần cảm thấy là việc nhỏ, anh nghĩ lại xem, mỗi ngày em đều nằm mơ, mỗi ngày đều nằm mơ, đi ngủ liền mơ thấy che trời lấp đất hồng thủy, sau đó anh lại đột nhiên từ hồng thủy thoát ra tới, ướt đẫm, m.á.u chảy đầm đìa, anh nói, làm sao em còn có thể ngủ được, cuộc sống của em còn có thể trôi qua như thế nào?"

“Cho nên em liền nghĩ, cởi chuông còn cần người cột chuông, khả năng đây là trời cao cho em báo động trước, cũng có thể là bởi vì anh thay em xuống nông thôn, đây là trời cao cho em trừng phạt, dù sao mặc kệ nói như thế nào, cuộc sống em ở trong thành khẳng định là sống không nổi nữa, cho nên chỉ có thể ở trong nhà nháo loạn, nhất định phải xuống nông thôn. Sau đó anh biết như thế nào sao? Em xuống thôn, những giấc mơ đó thật sự liền không xuất hiện"

Hàn Đông Nguyên: “…”

Trình Ninh nói xong mới lại ngẩng đầu nhìn trộm anh, lại không nghĩ anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.

Lông mi Trình Ninh run lên, lập tức rũ mắt xuống, sau đó tiếp tục chôn vào lòng n.g.ự.c anh.

Hàn Đông Nguyên: “....."

Nhưng thật ra anh không ngại tiếp tục ôm cô.

Tay anh đưa tới trên mặt cô, giật giật, vừa muốn nói gì, rồi cô lại tránh đi.

“Chuyện này, anh không cần cùng người khác nói. Anh nghĩ cách giúp em chuyện này, nhưng không cần nói với ai cả, bằng không, chờ đến lúc mùa hè thật sự phát sinh lũ bất ngờ, không, mặc kệ có hay không phát sinh lũ bất ngờ, người khác đều sẽ không xem em như người bình thường nhìn, nói không chừng sẽ đưa em đi lao động cải tạo"

Ánh mắt xinh đẹp của cô mang theo một ít kinh hoàng cùng một ít biểu tình vô lại nhìn anh, hy vọng có được bảo đảm từ chỗ anh.

Tay còn gắt gao nắm quần áo của anh.

Cô đang nói cái gì?

Những giấc mơ kì quái gì vậy chứ...... Anh phát hiện anh căn bản không thèm để ý những giấc mơ quỷ quái đó.

Anh để ý chỉ là người mà giờ phút này túm quần áo của anh nói chuyện với anh mà thôi.

“Cho nên, bởi vì vẫn luôn mơ thấy tôi bị thương, em không có cách nào lại ở tại Bắc Thành, cho nên, liền xuống nông thôn sao?"

Trình Ninh nhìn anh.

Đúng vậy, vừa mới không phải đã nói rồi sao?

Nhưng anh hiển nhiên cũng không cần cô trả lời, tay anh càng nắm chặt lấy tay cô, nỉ non nói: “Cho nên, lúc trước em nói không yên tâm, là thật sự? Cho nên, em nói với tôi, để tôi cùng em cùng nhau về Bắc Thành?"

Trình Ninh mím môi.

Cô không biết nên trả lời anh như thế nào, nói “Đúng vậy” sao?

Mà hiển nhiên, Hàn Đông Nguyên cũng không cần câu trả lời nào của cô.

Vào lúc này, anh thừa nhận anh hoàn toàn bị kéo vào đi.

Không muốn lại có bất cứ giãy dụa gì.

Anh biết có thể cô nói chính là sự thật, anh cũng biết cô nói chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ, chính là con mẹ nó ai để ý đâu?

Anh chỉ biết cô thật sự là vì anh tới.

Anh chính là vẫn luôn tránh cô.

Là cô một mạch đ.â.m thẳng vào, còn suốt ngày không biết tốt xấu chọc anh.

Nếu anh lại nhịn, anh vẫn là đàn ông sao?

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi mà ở trong mộng không biết đã hôn qua bao nhiêu lần.

Đôi môi chạm nhau, ngay lúc đó, đầu óc anh “Oanh” một tiếng.

Sở hữu cảm quan cảm giác đều tập trung tới một chỗ kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mềm mại thơm ngọt, là mùi vị mà ở trong mơ vĩnh viễn không thể hiểu được.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu, hình như rất lâu, lại có vẻ như chỉ là một phút chốc.

Trình Ninh là ngơ ngác.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 266: Chương 266



Cô nói chuyện lũ lụt với anh, chọn lọc từ ngữ để lấp đầy cái cớ này, sợ anh không tin, lo lắng phản ứng của anh, cho nên cô hơi hồi hộp túm lấy anh, chờ lời của anh, nhưng anh nói một câu như đúng mà không phải, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn cô, hôn cô?

Cô chỉ cảm thấy đầu óc cũng choáng váng.

Giây phút kia hoàn toàn không biết làm phản ứng như thế nào.

Cho dù đầu óc hoàn toàn bối rối, nhưng xúc cảm trên môi lại chân thật như thế kia.

Khô ráo, nóng bỏng...

Cũng không biết là bao lâu sau cô mới phản ứng lại, sau đó đẩy mạnh anh ra.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Ninh Ninh."

Cô nghe thấy anh gọi cô.

Giống như có một số tiếng nói xa xôi.

Anh gọi cô là gì? Ninh Ninh ư?

Điều này lại khiến cô ngẩn người.

Trước giờ anh chỉ gọi cô bằng “Ê” hoặc là “Trình Ninh”.

Còn có đôi mắt của anh, ánh mắt của anh luôn luôn như thế, là hung ác, lúc nhìn người xen lẫn một ít lạnh nhạt, lạnh lùng và ngang ngạnh, ít nhất khi còn trẻ vẫn chưa có trầm tính như thế kia là như vậy.

Nhưng lúc này anh nhìn cô, đuôi lông mày khóe mắt vẫn là sắc bén, nhưng phía dưới ánh mắt cũng sợ hãi kinh ngạc nhìn cô, lại dịu dàng lưu luyến, tròng mắt sâu không thấy đáy giống như có thể hút người vào.

Sau đó môi anh...

Nhìn thấy môi của anh, cuối cùng Trình Ninh cũng nhớ tới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trên mặt “Ầm” một phát bốc cháy.

“Ninh Ninh"

Anh lại gọi cô.

Tiếng nói này đã vô cùng kiên định hơn cảm xúc phức tạp trong tiếng gọi đầu tiên.

Tuy Trình Ninh đã đẩy anh ra, nhưng tay anh vẫn còn nắm chặt trên cánh tay cô.

Anh đưa tay kia lên, v**t v* gò má của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này trên khuôn mặt trắng nõn của cô ngập tràn hồng nhạt, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt như là đựng một vũng nước, dễ nhận thấy là phản ứng sau khi mới hôn môi, nụ hoa muốn nở, đẹp đẽ ướŧ áŧ, đẹp đến mức lòng người đều có thể nhảy ra.

Cô lại đẹp như vậy, sao cô có thể đẹp như vậy?

Quấy nhiễu lòng người rối loạn.

“Bốp” một tiếng, nhưng tay anh còn chưa chạm vào mặt cô thì đã bị cô chụp lấy.

Không chỉ là khuôn mặt, mà toàn thân Trình Ninh đều bốc cháy.

Trời ạ, khi nãy đã xảy ra chuyện gì?

Anh vừa làm gì?

Vừa rồi bọn họ đã làm gì?

Dù cho Trình Ninh vẫn luôn trầm tĩnh, lúc này cũng có phần hoảng hốt.

Cô vỗ cánh tay của anh còn chưa xong, không nhịn được lại đẩy anh ra phía sau, muốn đẩy anh xuống giường lò.

Nhưng với sức lực của cô, anh không động đậy, cô làm sao có thể đẩy được?

Anh không bị đẩy xuống giường lò, ngược lại bàn tay nắm cánh tay cô càng siết chặt hơn, bóp Trình Ninh đến nỗi đau đớn.

Trình Ninh: Tức giận!”

Trình Ninh thật sự vừa thẹn vừa giận, đẩy lại không đẩy anh nổi, anh còn bóp đau cô nữa!

Cô tức giận chỉ có thể đánh anh, mắng rằng: “Hàn Đông Nguyên, anh nổi điên gì hả? Anh khốn khϊếp!"

Hàn Đông Nguyên xác thực là một tên khốn.

Bản thân Hàn Đông Nguyên cũng cảm thấy mình là một tên khốn.

Nhưng hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ còn có thể trả lại hay sao?

Đó là không thể nào đâu.

Thậm chí anh cảm thấy vì nụ hôn này, trái lại cảm xúc rối bời ban đầu lập tức trở nên kiên định.

Tuy tim đập rất mạnh, một xao động khác lại dâng trào lên.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm"

Anh trầm giọng nói.

Trình Ninh: “….”

Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm gì?

Trình Ninh quả thực hơi ngơ ngác.

Cô chấn động trừng mắt nhìn anh, lúng túng một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Nhưng cô trừng mắt nhìn anh như vậy, vẻ mặt anh nhìn cô lại từ từ dịu lại, trong mắt xen lẫn sự dịu dàng tuyệt đối hiếm thấy trên người anh.

Anh lặp lại: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm, Ninh Ninh”. Giọng nói kiên định, nhưng một tiếng “Ninh Ninh” đó lại kèm theo dịu dàng lưu luyến.

Hơn nữa ánh mắt đó, ánh mắt anh nhìn cô…
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 267: Chương 267



Trình Ninh tim đập nhanh, quay đầu đi chỗ khác, vừa lấy tay kéo bàn tay đang nắm cánh tay cô của anh, nói: “Anh, gì chứ, chịu trách nhiệm gì? Em không cần anh chịu trách nhiệm, anh buông em ra trước.”

Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, rõ ràng ánh mắt vừa rồi của anh giống như là lại muốn hôn cô!

Điên, điên rồi.

Hàn Đông Nguyên luôn là một người rất kiên định.

Đáy lòng anh biết vô cùng rõ những suy nghĩ của mình đối với cô.

Thời niên thiếu mơ thấy những giấc mộng lung tung kia thì anh đã hiểu rõ.

Khi đó anh cảm thấy đúng là con mẹ nó muốn c.h.ế.t lại hỏng bét.

Nhưng quanh đi quẩn lại, đến bây giờ, anh hôn một cái, bèn cảm thấy lại không có gì nữa.

Đúng vậy, nếu đã hôn rồi, thì anh chiếm lấy cô đi.

Mặc kệ những ý nghĩ kia, anh chiếm lấy cô, chắc chắn đối xử với cô tốt hơn người đàn ông khác.

Chẳng lẽ anh còn có thể chịu đựng để người đàn ông khác chiếm lấy cô hay sao?

Anh nghĩ tới đây, ngọn lửa trong lòng cũng bắt đầu cháy lên.

Nhưng anh cũng biết việc này không phải anh có thể quyết định đơn phương.

Trước kia hình như anh đối xử với cô còn có phần tồi tệ...

Anh phải nói chuyện đàng hoàng với cô.

Anh buông tay ra, sau khi Trình Ninh nhảy dựng lên, văng ra ngoài vài bước mới nói với cô: “Chúng ta hãy nói chuyện một cách đàng hoàng"

Trình Ninh rất hỗn loạn.

Nói, nói chuyện gì chứ?

Hơn nữa lời này thốt ra từ trong miệng anh thật sự hết sức quái lạ, trước giờ người này không thể nói chuyện đàng hoàng... Cũng chỉ khi làm việc mới đỡ hơn.

Cô lùi về phía sau vài bước, hít sâu vài hơi thở mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng vừa chạm vào cặp mắt của anh thì y như bị bỏng vậy, lập tức lại tránh đi.

Anh nhìn ánh mắt đó của cô, đừng nói là kiếp này chưa từng thấy, dù là kiếp trước cô kề cạnh anh mấy chục năm, cũng chưa từng bắt gặp.

Cô tự bảo mình bình tĩnh lại.

Người làm chuyện xấu cũng không phải cô, cô sợ sệt gì chứ?

Cô ưỡn thẳng lưng, cố gắng nhịn lại cơn hoảng loạn, phớt lờ ánh mắt mang tính xâm lược cực mạnh của anh, khiến cô không được tự nhiên lắm, nói: “Hàn Đông Nguyên, vừa rồi anh, vừa rồi anh là đột ngột xúc động, chính là, trong phút chốc quên mất em là ai sao?"

Hàn Đông Nguyên sửng sốt.

Đột ngột xúc động là thật, nhưng trong phút chốc quên mất cô là ai ư?

Làm sao có thể chứ?

Là người nào cũng có thể làm rối loạn tâm chí của anh, khiến anh thất thường khơi dậy phản ứng sao?

Tất nhiên không thể nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh mím môi, nghĩ đến anh từng hôn, lại liếʍ nhẹ... Dừng lại, không cho mình suy nghĩ.

Ánh mắt cô né tránh anh, lại hạ quyết tâm nhìn lại, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ rồi, lại rủ xuống tí, nhìn chằm chằm nút áo lao động của anh, cố gắng giả bộ tự nhiên hơn nói: “Việc này, việc này coi như xong, chỉ, chỉ hôn một cái, không cần anh chịu trách nhiệm. Nhưng..."

Cô nhấn mạnh giọng điệu, nghiêm túc nói: “Anh, sau này anh vẫn là kiềm chế bản thân lại đi! Hôm nay, hôm nay em sẽ không so đo với anh, nhưng về sau, về sau anh tuyệt đối đừng đối với người phụ nữ khác..."

“Em đang nói gì vậy hả?"

Hàn Đông Nguyên tối sầm mặt, cắt ngang lời cô, nói: “Gì mà người phụ nữ khác? Còn chỉ hôn một cái ư? Đây là chuyện có thể tùy tiện sao? Tôi nói phải chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm!"

Trình Ninh: “ …."

Anh còn lớn tiếng, hợp tình hợp lý hơn cô?

Anh tự nhiên hôn cô còn có lý sao!

“Em nói không cần là không cần!"

Trình Ninh giận dữ nói: “Chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra!"

Nhưng cũng không thể coi như chưa từng xảy ra... “Nhưng sau này anh không được như thế kia nữa!"

Hàn Đông Nguyên: “..."

Hàn Đông Nguyên nghe xong lời phía trước của cô còn hơi tức giận, nhưng lúc này thấy dáng vẻ giận hờn ửng đỏ cố chống đỡ trên mặt cô, đột nhiên lại bình tĩnh lại.

Anh luôn giải quyết dứt khoát.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 268: Chương 268



Lúc này anh sớm đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đó chính là anh hôn cô, vậy anh phải chịu trách nhiệm với cô, phải chứng thực mối quan hệ của hai người.

Cũng có nghĩa ngày sau cô chính là người của anh.

Anh nghĩ tới đây, trái tim luôn lạnh lùng cứng rắn của anh xem như vừa nóng vừa mềm mại.

Cho dù anh chưa từng quen đối tượng, cũng không từng có quá nhiều qua lại gì với phụ nữ, nhưng anh cũng biết, lúc này, đối với cô gái của mình, cũng nên là dỗ dành.

Cô gái của mình... Anh nghĩ như thế, trong lòng anh lại mềm mại thêm vài phần.

Cho nên anh cự nự một hồi, bỏ sĩ diện xuống, dịu giọng nói với cô: “Chuyện như vậy đã xảy ra thì làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chứ? Tôi cũng không có không đảm đương như vậy... Sau này...”

Anh khựng lại, nói: “Sau này chúng ta chính là quan hệ quen nhau"

Anh nói xong, hai tai cũng hơi nóng bừng.

Nhưng đáy lòng lại là đủ loại mùi vị dâng lên, là lạ, hơi gượng gạo, nhưng cuối cùng đều hóa thành vui sướng và ngọt ngào, giống như mùi vị vừa rồi của bờ môi cô.

Trình Ninh lại không biết cảm giác của Hàn Đông Nguyên trong giờ phút này.

Cô kinh ngạc! "?"

Chợt cô có phần ngẩn ngơ nhìn anh, nhưng lập tức trên mặt “Ầm” một phát nóng bừng.

“Anh ba! Anh bị mê mẩn rồi sao? Chúng ta, chúng ta làm sao có thể?"

Cô chỉ cảm thấy như là nghe thấy tin tức long trời lở đất gì đó.

“Sao lại không thể?"

Hàn Đông Nguyên nghiêm mặt lại, nhưng nghĩ đến anh phải dỗ cô, lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nói: “Em nói sao lại không thể? Không phải đối tượng, có thể tùy tiện hôn sao?"

Trình Ninh: “ Đây quả thực chính là càn quấy!

Nhưng người này vẫn luôn không thể giao tiếp mà Trình Ninh vừa tức vừa xấu hổ vừa giận, tưởng chừng tức giận đến nỗi đau lồng ngực, một hồi lâu mới phẫn nộ nói: “Gì mà tùy tiện hôn? Em cho anh hôn đó sao? Chẳng lẽ đăng đ* h** s*c nào vừa mắt cô gái nào, cưỡng chế hôn một cái, thì cô gái đó hẹn hò với anh ta ư? Hàn Đông Nguyên, trong đầu của anh toàn là nước sao?"

Hàn Đông Nguyên: “..."

Anh bị Trình Ninh mắng như vậy, đầu óc bị mê mẩn bởi vui sướng và xao động lại tỉnh táo, con người càng bình tĩnh lại.

Thế nào nhỉ, hôn cũng hôn rồi, anh nhất định là sẽ chiếm lấy người, mối quan hệ này cũng chắc chắn là sẽ xác định.

Anh chăm chú nhìn cô một hồi lâu, đầu óc cũng nhanh chóng tìm kiếm mấu chốt giữa hai người.

Điểm mấu chốt chính là, anh muốn có cô, nhưng cô không muốn có anh.

Anh thích cô... Đúng, anh thích cô.

Thích như một người đàn ông thích một người phụ nữ.

Nhưng cô đối với anh?

Cảm giác trách nhiệm c.h.ế.t tiệt.

Bởi anh thay cô xuống quê.

Cô nằm mơ thấy anh bị thương, cho nên đuổi theo anh tới đây.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô thích anh, giống như kiểu một người phụ nữ thích một người đàn ông.

Trái tim của Hàn Đông Nguyên “Thình thịch”, nhưng con người càng thêm tỉnh táo lại.

Anh nhìn cô nói: “Không phải em cho tôi hôn, là tôi không nhịn được.”

Trình Ninh: “…"

Anh thẳng thắn như vậy, vẻ mặt nặng nề như thế, trái lại khiến sự thẹn thùng ban đầu của cô dịu lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không nhịn được sao?

Thật ra cô cũng không phải không biết mình xinh đẹp.

Cũng chẳng phải không biết dưới tình hình đặc biệt người đàn ông tương đối không dễ dàng kháng cự sắc đẹp.

Cô ngẫm lại kiếp trước anh sống đến mấy chục tuổi, bên cạnh cũng cho chưa hề xuất hiện qua bất kỳ người phụ nữ nào... Trước giờ anh đều không phải người tùy tiện gì.

Có lẽ buổi tối như vậy, dưới ánh đèn thế này, cô ở trong lòng anh... Cho nên anh bị mê hoặc cũng hiểu được.

“Thế, thế thì thôi đi, sau này chúng ta chú ý hơn, giữ khoảng cách tí"

Cô nói một cách hơi lắp bắp.

“Tôi không muốn, cũng không giữ được khoảng cách"

Hàn Đông Nguyên trực tiếp ngắt lời cô.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 269: Chương 269



Sau đó thì cô nghe thấy anh lại thốt ra lời nói khiến người khác kinh ngạc, anh nói: “Tôi không nhịn được, là vì tôi muốn làm như thế kia. Trình Ninh, là tôi muốn chịu trách nhiệm với em, muốn hẹn hò với em, được không?"

Trình Ninh một lần nữa ngây người.

Cô ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, đưa tay sờ nhẹ mái tóc của cô, ánh mắt nhìn thẳng cô, lặp lại từng chữ một rằng: “Là tôi muốn chịu trách nhiệm với em, muốn hẹn hò với em, được không?"

“Tại, tại sao?" Cô hơi lắp bắp nói.

Sao, sao lại như thế?

Tại sao anh lại muốn hẹn hò với cô... Đây là Hàn Đông Nguyên mà, từ nhỏ đã không thích cô, chán ghét cô, ánh mắt của Hàn Đông Nguyên nhìn cô vừa hung dữ vừa lạnh lùng, cả đời sau đều nguội lòng không có một người phụ nữ bên cạnh như Hàn Đông Nguyên, anh, anh nói anh muốn hẹn hò với cô?

Tại sao?

Ngược lại vấn đề này của cô làm khó Hàn Đông Nguyên.

Tuy nhiên, được thôi, vì để cho cô đồng ý với anh, mặt mũi tính là gì?

Hàn Đông Nguyên không hề ngu, cũng chưa bao giờ không biết nói chuyện.

Anh chỉ là trước sau như một làm biếng dỗ người khác mà thôi.

Nhưng lúc này cũng hôn người ta rồi, anh còn có thể giữ tính khí như thường ngày sao?

Tay anh còn đang nắm tóc cô.

Tóc của cô rất tốt, mảnh và sáng bóng, mềm mại, cầm trên tay, khiến lòng người cũng sẽ như mềm nhũn theo.

Bên cạnh ngón tay chính là khuôn mặt nhỏ của cô.

Làn da của cô càng mềm mại hơn.

Anh còn nhớ rõ xúc giác dán sát...

“Tôi thích em"

Cuối cùng anh cũng nói câu này ra khỏi miệng.

Sau khi anh nói ra bèn phát hiện thật ra cũng không có khó khăn như thế kia.

Anh nói: “Tôi muốn chịu trách nhiệm, bởi tôi thích em”.

Anh nói tới đây, giọng nói thấp xuống, giọng điệu trở nên dịu dàng lại triền miên, còn xen lẫn một ít cưng chiều.

Trình Ninh lại bị chấn động.

Cô ngơ ngác nhìn anh, sự kinh ngạc đối với câu nói này, không thua kém anh đột ngột hôn cô như thế kia.

Cô cứ nhìn anh như vậy.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, hơi há miệng ra, làn da trắng nõn như tuyết dưới ánh đèn thấp thoáng kèm theo màu hồng nhạt, đôi môi đỏ tươi, còn xen lẫn ánh nước long lanh...

Đôi mắt của Hàn Đông Nguyên biến sắc, cố nhịn lại mới không đưa tay đè cô vào trong lòng hôn thêm mấy lần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một khi lỗ hổng nào đó được mở ra, dường như có một số thứ không thể áp chế nữa.

Nhưng anh cũng biết, lúc này nếu anh thật sự làm như vậy, e rằng cô sẽ không giận anh. Chỉ sẽ khiến mọi thứ tồi tệ.

Trái cổ của anh nhúc nhích, hơi dời mắt đi, khẽ giọng nói: “Em đều đã đi theo tôi đến nơi này, còn cả ngày quấn quýt lấy tôi, tôi thích em, có gì kỳ lạ lắm sao?"

Giọng nói của anh đã có phần khàn khàn.

Trình Ninh: “….” Hóa ra đều là lỗi của cô?

Trình Ninh Ninh hết sức hỗn loạn.

Cô thật sự hoàn toàn không nghĩ tới mặt này.

Cô và Hàn Đông Nguyên...

Cô và anh lớn lên dưới một mái nhà, hai người làm sao có thể nghĩ đến mối quan hệ này?

Hơn nữa nhớ lại kiếp trước, cả đời Hàn Đông Nguyên cũng không có một người phụ nữ nào bên cạnh.

Cô còn tưởng rằng anh vô cảm xúc, hoàn toàn không có hứng thú về mặt này...

Cho nên, ai có thể ngờ được điều này?

Cô nghiêng đầu, vốn là muốn đi xem ánh đèn, lại quên mất tay anh vẫn luôn ở đó nắm tóc cô, cô vừa nghiêng đầu thì đụng vào tay anh.

Hàn Đông Nguyên vốn đang cố kìm nén, nhưng chính cô đụng vào anh, anh cũng sẽ không tránh ra, ngón tay cứ thế đè lên má cô.

Trình Ninh run nhẹ.

Anh lại xuôi theo gương mặt của cô đè lên bờ vai cô, nói: “Thử xem, được không?"

Hả?

Trình Ninh ngẩng đầu lên.

Cô muốn nói đây nhất định là hậu quả do bóng đêm và ánh sáng gây nên.

Cô mở miệng, một hồi lâu mới khẽ giọng nói: “Không, không được, anh ba, điều này, làm sao có thể chứ?"
 
Back
Top Bottom