Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 220: Chương 220



Nói xong, cô mỉm cười nói với dì: “Dì à, khoản tiền này chúng tôi không thu cá nhân, thậm chí cũng không phải công xưởng thu, chúng tôi đã thảo luận với đại đội, số tiền này sẽ được chuyển giao cho đại đội, để đại đội sử dụng cho trường tiểu học. Như vậy cũng là một cách để trả lại cho dân làng, là một việc làm có lợi cho thôn dân"

Mọi người nghe xong, từ tâm trạng thất vọng ban đầu đã trở nên hứng khởi.

Thật tuyệt vời!

Dù sao ký túc xá của công nhân chỉ có bảy phòng, ở đó có nhiều thanh niên tri thức như vậy, dân làng như bọn họ có thể ở được bao nhiêu phòng chứ?

Đại đa số dân làng chắc chắn sẽ không có phần, nhưng nếu dùng tiền ký túc xá để điều hành trường tiểu học cho đại đội cũng là một lợi ích cho cả thôn làng!

"Thanh niên tri thức Trình, vẫn là cô chu đáo nhất! Cô là người có văn hóa, đừng so đo với một kẻ thô thiển như tôi nhé!"

Người dì nói với một nụ cười rạng rỡ.

"Sao lại so đo chứ? Dì có gì thì cứ trực tiếp nói ra. Nếu có điều gì chúng tôi chưa xem xét kỹ lưỡng thì cũng là một lời nhắc nhở đối với chúng tôi."

Trình Ninh cười nói: “Ngoài ra, chúng tôi sẽ không chỉ trợ cấp tiền ký túc xá cho trường tiểu học mà sau khi công xưởng được thành lập, chúng tôi cũng sẽ trợ cấp một khoản khác để điều hành trường tiểu học trong đại đội. Chúng tôi sẽ phấn đấu vì tất cả những em nhỏ đến trường tiểu học của đại đội sau này, không chỉ có cơ hội học tập, mà còn được lo cơm trưa mỗi ngày, một bát cháo, hay ít nhất một chiếc bánh màn thầu ngô hoặc bánh bột ngô. Sách vở hay bất cứ thứ gì tương tự, đều sẽ không thu phí, tất cả sẽ được công xưởng của chúng tôi trợ cấp cho đại đội!

Khi Trình Ninh nói lời này, bầu không khí bên dưới càng trở nên nồng nhiệt hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đi học không cần phải trả tiền, còn được lo bữa trưa!

Thật là một tin cực kỳ vui!

Trước đây, các dân làng đều không mấy mặn mà với việc học của trẻ em, chỉ cần chúng biết vài từ và biết đếm là được.

Nhưng kể từ khi công xưởng của Hàn Đông Nguyên bắt đầu hoạt động, họ nhận ra rằng việc biết viết và vẽ là những kỹ năng quan trọng.

Một số người lớn tốt nghiệp từ trường trung học cũng đã đến tham gia vào việc làm công đoạn thứ hai và thứ ba, thực hiện các công việc tinh tế dưới sự hướng dẫn của thầy Diêu.

Trong khi đó, những người khác vẫn chỉ biết cưa cây và mang gỗ, mặc dù công điểm đều được chia như nhau nhưng khả năng học kỹ thuật có vẻ khá khó khăn với họ, tạo ra sự chênh lệch khá lớn.

Ngoài ra, những người đã học được kỹ năng thực hiện công đoạn thứ hai và thứ ba luôn có thể ở lại trong công xưởng và trở thành công nhân chính thức.

Trong khi đó, những người chặt cây gánh gỗ chỉ cần có sức mạnh, và với nhiều người trong làng muốn gia nhập công xưởng, họ chỉ có thể luân phiên giúp đỡ nhau trong công việc.

Hiện tại, sự chênh lệch này vẫn chưa rõ ràng, nhưng khi công xưởng bắt đầu trả lương trong tương lai, sự khác biệt này sẽ trở nên quan trọng. Nghĩ đến điều này, họ đều cảm thấy chán nản và lo lắng!

Giờ thì họ đã nhận ra tầm quan trọng của việc đọc sách!

Nhưng những gia đình thiếu nguồn lao động vẫn đang do dự, suy cho cùng bọn trẻ dù có nhỏ đến đâu, nếu đi lượm củi, lên núi hái nấm rừng, rau dại hoặc là giúp đại đội làm những công việc nhẹ như cắt cỏ lợn cũng có thể kiếm được một ít công điểm để phụ giúp thêm cho gia đình. Nhưng nếu chúng đi học, đừng nói là cần phải chi tiêu, dù cho không tiêu tiền, chỉ có ăn cơm cũng là một áp lực khó khăn cho gia đình.

Giờ thì ổn rồi, không cần phải tốn tiền, còn có thể ăn trưa.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 221: Chương 221



Lúc này, một người dì bên dưới nói: “Thanh niên tri thức Trình à, công xưởng này là làm theo quy trình thứ hai và thứ ba. Khi tuyển chọn nhân công, cô và xưởng trưởng đều chọn những người biết đọc biết viết. Nhưng tôi thấy có một số công việc thực sự không cần phải biết chữ. Vậy nếu trường tiểu học được thành lập trong đại đội, những người lớn tuổi như chúng tôi cũng có thể học được một vài từ chứ? Nếu sau này chúng tôi đã biết chữ, liệu chúng tôi có thể đến công xưởng để học kỹ năng và làm công việc ở giai đoạn hai và ba như một công nhân chính thức không?"

Trình Ninh sửng sốt.

Cô luôn khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ cả ngày, thực ra là để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai khi nó được khôi phục lại.

Nhưng cô chưa nghĩ đến việc tổ chức một lớp học xóa mù chữ.

Cô gãi đầu, nhưng chưa kịp trả lời thì đã có người cười lớn: “Mẹ Nhị Hoa à, bà là thật sự muốn học vài chữ, hay là muốn ăn trưa miễn phí đây?”

Một tràng cười vang lên ở bên dưới.

Trình Ninh cũng cười theo.

Cô quay đầu liếc nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng thấy anh ấy hoàn toàn không có ý định nói chuyện.

“Vậy thì làm đi. Nhưng nói trước nhé, đi nghe giảng thì được, nhưng không có công điểm, cũng không có cơm trưa. Còn việc học chữ có thể vào công xưởng hay không, thì sau này công xưởng sẽ tổ chức kỳ thi vài tháng một lần. Muốn vào công xưởng thì cứ đến dự thi. Nếu thi tốt, tính cách tốt, kỹ năng tốt, thì công xưởng của chúng tôi sẽ luôn mở cửa chào đón mọi người"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này, mọi người lại cười ồ lên.

Dì Nhị Hoa này là một người thẳng thắn, cởi mở, bị mọi người phỉ một trận nhưng không hề bận tâm và cùng cười vui vẻ với mọi người.

Sau sự gián đoạn nhỏ này, bầu không khí bên dưới cuối cùng cũng trở nên sôi động.

Những người dân bắt đầu đưa ra nhiều câu hỏi liên tiếp.

Người dân: “Nếu nhà không đủ phòng ở thì chỉ cần là công nhân đến nộp đơn liền có thể dẫn theo người nhà vào ở chung đúng không?"

Trình Ninh: “Đúng vậy, chỉ cần là công nhân đều có thể đưa người nhà tới ở cùng, thậm chí gia đình nào khó khăn dẫn càng nhiều người đến ở thì đăng ký càng dễ hơn nhiều"

Người dân: “Những người chúng tôi đây chỉ biết đốn cây, cưa gỗ, có khi đi làm việc giúp người khác, có lúc lại làm ruộng, có thể nộp đơn được không?"

Mặc dù một tháng một đồng tiền có hơi đắt nhưng bọn họ vẫn muốn đăng ký để đáp ứng nhu cầu nơi ở, cho dù chỉ ở thêm mấy ngày trong khoảng thời gian ngắn cũng được.

Trình Ninh: “Người dân xử lý gỗ cũng là công nhân của công xưởng chúng tôi, đều được hết."

Người dân: “Nghe nói thu tiền nhà ở tập thể này là dùng để xây trường tiểu học, vậy thì khi nào mới bắt đầu thế?"

Hiện tại bọn họ không bài xích việc cho bọn nhỏ đến trường, còn ước gì mở trường học sớm hơn chút nữa.

Trình Ninh liếc nhìn đại đội trưởng và thư ký đại đội ngồi ở chỗ kia rồi cười nói: “Chúng ta nghe thử xem đại đội trưởng và thư ký đại đội quyết định việc này như thế nào đã"

Nhiệt huyết của mọi người đột nhiên tăng vọt đối với việc xây trường tiểu học khiến đại đội trưởng và đại đội thư ký vui vẻ vô cùng.

Thư ký đại đội Chu Phác Hòe cười nói dưới ánh mắt trông mong của mọi người: “Làm ngay đây, hai ngày nay sẽ đến công xã xin làm thủ tục, sau đó chờ trường học xây dựng xong là được.”

Ông ấy vừa xoa xoa tay vừa nói tiếp: “Còn có một việc có liên quan đến nhà ở tập thể của công nhân, chính là xưởng trưởng Hàn và chủ nhiệm Trình vừa nãy đều hoan nghênh tất cả người dân và thanh niên tri thức tới nhà ở tập thể bên này, chỉ là mỗi phòng sẽ nộp một đồng tiền hàng tháng, nhà ở của thanh niên tri thức bên kia vốn là nơi ở của đại đội trước đây, vậy sẽ giao cho đại đội sắp xếp"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 222: Chương 222



“Tôi, đại đội trưởng Phúc và kế toán Lý đã bàn bạc với nhau, phòng ở này của thanh niên trí thức, nhà ở tập thể của công nhân là do tôi cùng xưởng trưởng Hàn sắp xếp nộp đơn xin xây dựng, thanh niên trí thức và người dân gặp khó khăn về nhà ở đều có thể đến đăng ký và nộp một đồng tiền mỗi tháng, tiền thu được này là dùng để hỗ trợ việc xây trường tiểu học của đại đội chúng ta”. Thư ký đại đội nói đầy khí phách.

Những người dân nghe vậy đều vui mừng, còn những thanh niên trí thức thì vừa ngớ người ra vừa cảm thấy rất tuyệt vời.

Vốn dĩ nhà ở tập thể của công nhân gồm bảy gian phòng mới, cộng thêm bốn gian nhà cũ của thanh niên trí thức bên này, Hàn Đông Nguyên nảy ra suy nghĩ có thể để nhiều người ở chung một ngôi nhà nhỏ, như vậy bọn họ có mười mấy người mà mười người một gian phòng, vẫn còn hai cái nhà, tình hình nơi ở của bọn họ đã được cải thiện rồi, kết quả là nhà ở tập thể công nhân này không phải dành riêng cho thanh niên trí thức, người dân cũng có thể đăng ký, ngay cả nhà ở của thanh niên trí thức trước đây phải trả về đại đội vẫn có người dân nộp đơn xin vào ở, sau này bọn họ ở đó cũng trả tiền...

Vẻ mặt nhóm thanh niên trí thức đầy dấu chấm hỏi.

Hóa ra không chỉ không xây nhà ở tập thể mới cho bọn họ, mà nhà cũ của thanh niên tri thức cũng bị lấy lại sao?

Có người giơ tay nói: “Chưa từng nghe nói thanh niên tri thức đến ở trong nhà gạch bùn khô mái lá tranh của đại đội mà phải đăng ký và trả tiền giống như người dân đâu, như vậy có hợp quy định không?"

Chu Phác Hòe cười nói: “Đại đội là một gia đình, chuyện gia đình cũng là chuyện của đại đội, vậy cô đã nghe ai nói trong mười dặm tám thôn quanh đây có thanh niên tri thức của đại đội nào không phải làm ruộng, chỉ cần đi làm ở công xưởng là được, sau này có thể lãnh lương đều đều chưa? Nếu như cô thanh niên tri thức này không hài lòng với sắp xếp của đại đội chúng tôi thì cũng có thể xin chuyển đi đại đội khác, cô viết đơn xong chúng tôi sẽ tiễn cậu đi, nhất định không giữ lai."

Những thanh niên tri thức khác: …..

Vân Mộng Hạ Vũ

Các thôn dân cười to “ha ha”. Bọn họ coi việc trêu chọc thiện ý và cười đùa nhóm thanh niên trí thức là một trong những thú vui cuộc sống.

Sau đó những người dân mồm năm miệng mười hỏi thêm vài vấn đề, chờ mọi người hỏi gần hết, dần dần chỉ còn lại âm thanh thảo luận nho nhỏ, Hàn Đông Nguyên mới gõ gõ cái bàn nói: “Xin mọi người giữ im lặng, ngoại trừ những việc này, hôm nay gọi mọi người đến đây còn có một việc nữa."

Mọi người yên tĩnh lại nhìn về phía anh, anh nói chậm rãi: “Là như thế này, công xưởng của chúng tôi mới được thành lập, chắc hẳn trong lòng mọi người có rất nhiều việc đều chưa nắm bắt rõ ràng và còn nhiều thắc mắc về nơi đó. Đã có thanh niên trí thức nghi vấn về công xưởng và nhà ở tập thể công nhân, thậm chí nghi vấn cả lãnh đạo công xưởng là chúng tôi đây. Vậy nên lần này chúng tôi gọi mọi người đến dự đại hội công nhân đột ngột cũng là vì bên phía thanh niên trí thức có mâu thuẫn và làm náo loạn lên.”

“Nhà máy mới thành lập, chúng ta cần phải toàn tâm toàn ý mới phát triển tốt được, nếu không sẽ bị chia rẽ thành năm bè bảy mảng"

Không biết từ bao giờ, tay anh đã nắm một nắm đất cát từ chậu hoa mà Trình Ninh trồng đặt ở trên bàn. Anh buông tay ra để đất cát rơi xuống rồi nói rất thản nhiên:

“Giống như nắm cát vụn này, chỉ cần gió thổi qua liền tan tác hết. Vậy nên hôm nay chúng tôi tổ chức đại hội công nhân này, mục đích không chỉ nói về việc sắp xếp nhà ở tập thể cho công nhân mà còn giải đáp thắc mắc của mọi người, giải quyết các vấn đề trong một lần, như vậy sau này mọi người mới có thể yên tâm làm việc, đồng lòng xây dựng công xưởng, phát triển đại đội Thượng Hàn thật tốt"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 223: Chương 223



Những người dân giật mình. Nhóm thanh niên trí thức náo loạn lên là vì chuyện gì vậy? Những người dân này đều có bản tính hóng hớt buôn chuyện, bọn họ nhìn ngang ngó dọc xung quanh, ánh mắt hiếu kỳ nóng bỏng nhìn đến Triệu Chi và Tưởng San San thì lập tức phát sáng.

Vốn dĩ ban đầu Triệu Chi nói năng đầy lý lẽ hùng hồn nhưng dường như lúc này không còn khí thế như vậy nữa.

Cố Cạnh Văn định đứng ra nói “vấn đề giữa các thanh niên tri thức thì giải quyết nội bộ” thì Hàn Đông Nguyên liền phê bình như vậy khiến lời nói của anh ta không thốt ra được.

Hàn Đông Nguyên nói xong thì quay qua phía Trình Ninh: “Cô chủ trì tiếp đi.”

Trình Ninh gật đầu, cười nói: “Thực ra thì công xưởng mới thành lập, cái gì cũng bắt đầu từ con số không, điều lệ quy củ của công xưởng cũng mới lập ra, mọi người có thắc mắc cũng là chuyện bình thường, vậy nên ngày hôm nay chúng tôi đến đây không phải nói gì về mâu thuẫn hay phán xét đúng sai, chủ yếu là tôi, đại đội trưởng và thứ ký đại đội cùng nhau giải đáp thắc mắc của mọi người, trả lời hết để mọi người yên tâm làm việc tốt, như vậy công xưởng chúng ta mới có thể ngày càng phát triển, đại đội chúng ta cũng tiến được xa hơn.”

Cô ngừng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Nếu mọi người có thắc mắc gì, có thể giơ tay lên hỏi ngay bây giờ."

Không ai hỏi gì nữa. Trước đó nhóm thanh niên tri thức đã hỏi kha khá. Còn các thôn dân đều nhìn quanh muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó Chu Hiểu Mỹ nghe ngóng được từ chỗ Vương Hiểu Quyên, giỏi thật, chỗ này vẫn còn ở được, một đám người biết rất nhanh, hơn nữa trí tưởng tượng của quần chúng rất phong phú, tưởng chừng cái gì cũng có thể nói được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên một mảng lớn phía dưới xôn xao.

Trình Ninh cũng không vội, chỉ cười tủm tỉm nói: “Xem ra mọi người cũng hỏi hết nghi vấn trong lòng rồi, chẳng qua thắc mắc lúc trước của những thanh niên tri thức thì chúng tôi còn chưa giải đáp được, nhưng từng cái đều được trợ lý Thẩm nhớ kỹ, hay là trợ lý Thẩm đọc hết ra để chúng ta giải thích cho mọi người luôn đi"

Thẩm Thanh gật đầu: “Được."

Cô ấy vốn tham dự đại hội, lúc này đứng lên quay lại nói với mọi người: “Tôi vừa tổng hợp lại ý kiến và thắc mắc của mọi người và sẽ nói từng cái trước, nếu có sai sót gì thì mời mọi người bổ sung thêm”.

“Đầu tiên là vấn đề thu tiền nhà ở tập thể công nhân. Vừa nãy mọi người cũng được nghe chủ nhiệm Trình giải thích qua rồi, bởi vì số lượng nhà ở tập thể có hạn, thu phí là để tránh bị lạm dụng. Công xưởng chúng tôi cũng không giữ số tiền này mà sẽ giao hết cho đại đội để hỗ trợ xây dựng trường tiểu học, để con em chúng ta không phải đi mười mấy dặm đường núi đến trường tiểu học của công xã hoặc đại đội khác."

Thẩm Thanh nói từng vấn đề, mọi người cũng không có ý kiến.

Ban đầu Triệu Chi và Tưởng San San rất nôn nóng, nhưng khi nghe Thẩm Thanh giải đáp từng vấn đề rất nghiêm túc không ý có nhằm vào bọn họ thì cũng thả lỏng xuống.

“Còn vài vấn đề cuối cùng.” Cô ấy ngẩng đầu liếc mắt về phía Triệu Chi và Tưởng San San nói: “Cái nhà kia của xưởng trưởng chúng tôi tự mình xây lên, có một đồng chí thanh niên trí thức khác cảm thấy xưởng trưởng thiên vị, ngoài ra còn tỏ ý rằng xây phòng ở, xây một nhà xưởng, một nhà ở tập thể cho thanh niên trí thức cũng là xây, xây thêm phòng ở cho các cô ấy nữa cũng là xây, dù sao cũng có sẵn nhân lực, những người dân chỉ cần một chút công điểm, không cần tiền công, tường bùn khô là đào bùn phơi nắng, gỗ là đốn từ trên núi xuống, căn bản cũng không cần tiêu tốn gì đến tiền, nếu có thể thuận tiện giúp một tay thì cũng xây được.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 224: Chương 224



Cô ấy nói đến đây thì dừng một chút, hỏi những người dân phía dưới: “Nếu như xây phòng ở không cần tiền, tiện tay xây là được, vậy tôi muốn hỏi mọi người đang ngồi ở đây một câu, nhà ở của những người dân chật hẹp không đủ ở, ai muốn có một cái nhà mà không mất tiền không cần làm gì, thì giơ tay lên."

Một nhóm người phía dưới giơ tay “rào rào”.

Thẩm Thanh quay đầu nói với Triệu Chi và Tưởng San San: “Nhìn thấy chưa? Đồng chí Triệu Chi, nếu như ai cũng nghĩ giống cô, xây phòng ở mà không cần tiền, thuận tay xây là được, vậy mọi người cũng muốn có thì dựa vào cái gì mà đến lượt cô? Nếu mỗi người đều đi xây phòng ở, vậy ai sẽ trồng trọt? Ai sẽ đến công xưởng làm việc? Người dân ăn cái gì uống cái gì, ai tính công điểm cho? Người trong đại đội sao? Cô cho rằng những công điểm, tiền và lương thực rơi xuống từ trên trời à?"

Mặt Triệu Chi đỏ lên, hơi hơi hé miệng định biện minh vài câu thì phía dưới có người bật cười “ha ha”: “Nói đùa cái gì vậy? Tiện tay xây à? Cô nghĩ cô là ai? Người dân chúng tôi muốn tự mình xây phòng ở trên mảnh đất kia phải thông qua phê chuẩn của đại đội và công xã, muốn mời ai giúp đỡ đều phải trao đổi với đại đội, cần sự đồng ý và hẹn thời gian thích hợp với người đó mới được, không thể khiến đội sản xuất bị chậm trễ."

“Cô là ai thế? Mở miệng liền nói có sẵn nhân lực, không cần phải tiền công, đào bùn lên phơi nắng thành gạch bùn khô, gỗ thì đốn từ trên núi, cô có năng lực như thế thì tự mình đào bùn phơi nắng, tự mình lên núi cưa gỗ chứ lẩm bẩm ở sau lưng người khác làm gì? Thật là mặt dày mà.”

Chu Hiểu Mỹ nói. Cô ấy nóng tính, nói năng lưu loát và có quan hệ thân thiết với Trình Ninh nên vừa nghe Triệu Chi lén lút làm chuyện này sau lưng thì đâu có nhịn được, liền chế nhạo trào phúng cô ta một tràng như b.ắ.n đại bác mà không bị hụt hơi tí nào.

Những người dân lập tức cười to. Triệu Chi suýt chút nữa ngã quỵ trong tiếng cười vang của mọi người, không thể thốt ra lời nào.

Cố Cạnh Văn thấy tình huống dần mất khống chế, cũng không thể nhìn Triệu Chi bị bắt nạt trước mặt nhiều người như vậy liền bực tức đứng lên: “Thanh niên trí thức Thẩm, mỗi câu đều có trường hợp riêng, đều có nguyên nhân hậu quả, cắt câu lấy nghĩa là không hợp lý. Cô cũng biết rõ mấy câu kia của thanh niên trí thức Triệu là vì an ủi thanh niên trí thức Tưởng đang đau lòng... nhưng vì khi đó tình huống khẩn cấp mới có thể còn sai sót chỗ nào đó... Tôi nghĩ rằng những điều này đều là các đồng chí nữ thầm nói với nhau mấy câu trong nhà ở tập thể, nếu cô không hài lòng có thể giải quyết riêng mà, cô ấy sai thì cô cũng có thể góp ý nhỏ nhẹ, chứ cô nói ra trước mặt mọi người trong đại đội như vậy thì không thỏa đáng chút nào"

“Thấy thanh niên trí thức Tưởng đau lòng nên mới vội vàng an ủi sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Thanh vốn yên lặng, thấy Cố Cạnh Văn đứng ra nói những lời này rất đường hoàng thì nghĩ đến lúc trước anh ta nói về Trình Ninh trước mặt cô ấy và Hứa Đông Mai là “có lòng thù địch và luôn nhằm vào Triệu Chi”, “hoài nghi cô cũng có lòng thù địch với những đồng chí nữ có tướng mạo xinh đẹp”, lại nghĩ đến trước kia tính tình Tưởng San San thẳng thắn chính trực mà bây giờ cực đoan như vậy, thì cơn tức giận trong lòng không áp chế được. Cô ấy nói:

“Lời an ủi người khác lại là những câu nói rằng xưởng trưởng thiên vị không cho người khác xây phòng ở sao, nói rằng bởi vì chủ nhiệm Trình đến mới khiến các nhà ở tập thể không hòa thuận với nhau à? Tôi thấy cô ta không phải an ủi mà đang tạo hiềm khích khắp nơi đấy"

“Anh nói đấy là mấy câu mà các đồng chí nữ chúng tôi nói nhỏ trong nhà ở tập thể, đúng vậy, nếu như cô ta chỉ lén lút mắng tôi vài câu, chửi bới tôi vài câu thì nói hơi khó nghe chút là tôi sẽ tiến lên tát cô ta hai cái, nhưng việc này cũng không phải bắt được ở nơi ở của thanh niên trí thức, mà là nói trước mặt tất cả công nhân của công xưởng đấy."

“Nhưng không phải"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 225: Chương 225



“Không phải cô ta gây xích mích quan hệ của tôi hay là của chủ nhiệm Trình với thanh niên trí thức Tưởng, cô ta chỉ nói những câu tưởng đúng nhưng sai, đùa bỡn nhân tâm, khiêu khích mối quan hệ của từng thanh niên trí thức, thậm chí là từng công nhân trong công xưởng, từng người dân với xưởng trưởng và chủ nhiệm Trình của chúng tôi.”

“Nếu tôi không nói ra những lời này trước mặt mọi người để làm sáng tỏ thay xưởng trưởng và chủ nhiệm Trình mà cứ để mặc mọi người hiểu lầm rồi trách móc, không hài lòng với bọn họ thì sẽ sinh ra hậu quả gì, nặng là ảnh hưởng đến công xưởng chúng tôi, ngay cả toàn thôn và đại đội đoàn kết mà có một công nhân bất mãn với cấp lãnh đạo, không tín nhiệm công xưởng thì họ sẽ làm việc như thế nào? Công xưởng như vậy sao có thể phát triển lâu dài được?"

“Cho nên tôi muốn hỏi một chút, thanh niên trí thức Triệu và thanh niên trí thức Cổ, rốt cuộc các người muốn làm cái gì? Nếu như các người không muốn vào công xưởng, vẫn có thể đi trồng trọt, không nên vừa hưởng thụ phúc lợi từ công xưởng mà chính thanh niên trí thức Trình và xưởng trưởng bỏ tiền túi ra xây, vừa tìm mọi cách trách móc chia rẽ, loại như các người bưng chén cơm lên ăn xong buông đũa xuống liền chửi bới, à không, đây còn chưa bỏ đũa xuống đã có hành động đó rồi, xin hỏi, chuyện này có thể giải quyết trong âm thầm sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất cả mọi người nghe Thẩm Thanh mắng mà sợ ngây người.

Lúc này Triệu Chi không chịu nổi, đứng lên khóc lóc nói “tôi không có, tôi không làm” rồi che miệng định chạy ra ngoài nhưng bị thím ba Chu giơ tay ngăn lại, bà ấy hùng hổ: “Thanh niên trí thức Triệu không thể đi được, mọi việc còn chưa nói xong đâu"

Cố Cạnh Văn vừa ôm Triệu Chi vừa giận đến mức mặt mày xanh mét, nhưng đối diện với ánh mắt khinh bỉ của mọi người thì cũng không có cách nào: “Thím ba Chu. Để cô ấy rời khỏi đây đi!"

Lúc này Trình Ninh lên tiếng: “Công xưởng của chúng tôi là công xưởng của quần chúng nhân dân, một người bụng dạ khó lường chửi bới khích bác ở sau lưng mọi người, cố ý muốn phá vỡ đoàn kết của công xưởng chúng tôi, có ý đồ gây trở ngại cho việc phát triển công xưởng, phỉ báng người lao động thì đã không phải người của công xưởng chúng tôi rồi."

Mọi người đều chấn động.

Thím ba Chu cũng thu tay về.

Cố Cạnh Văn quay đầu lại nhìn Trình Ninh đầy hung ác chợt nhận ra ánh mắt âm lãnh của Hàn Đông Nguyên. Anh ta suýt cắn vào lợi, xoay người đỡ Triệu Chi giống như té xíu rời đi.

Mọi người nhìn theo, đợi đến khi đi hết mới quay lại nhìn Thẩm Thanh.

Người đi rồi, vậy chuyện này có tiếp tục nữa không?

Tiếp tục thôi, vì sao lại không chứ?

Trọng điểm cũng không phải phê phán Triệu Chi, gọi mọi người đến tham gia đại hội công nhân viên là vì xóa bỏ những điều có thể khiến mọi người hiểu lầm, kéo gần khoảng cách, sau đó cùng nhau đoàn kết phát triển thật tốt.

Trình Ninh ra hiệu Thẩm Thanh đang tức giận tiếp tục.

Thẩm Thanh hít sâu một hơi, cố gắng loại bỏ cảm xúc tức giận bị Triệu Chi và Cố Cạnh Văn khơi mào ra, hỏi mọi người: “Ngoại trừ thanh niên trí thức Triệu và thanh niên trí thức Cố vừa rời đi, còn có người nào có ý kiến về vấn đề mời mọi người cùng nhau xây dựng nhà ở không?"

Lúc này đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc ở bên cạnh nói: “Tôi cũng muốn hỏi mọi người một câu ngay ở đây, xưởng trưởng Hàn xây nhà xưởng, xây trường học, xây nhà ở tập thể, xây nhà nhỏ đều mang bản vẽ chi tiết đến cho tôi và thư ký Chu phê duyệt và được công xã đóng dấu. Chính cậu ấy làm thủ tục rõ ràng và tự bỏ tiền ra xây cái nhà kia. Thanh niên trí thức trong đại đội muốn chúng tôi tư vấn về phòng ở cũng được, chúng tôi đã nói qua rất rõ ràng, trên núi này có rất nhiều đất hoang, nếu các người có lý do hợp lý và chúng tôi cảm thấy thích hợp sẽ phê chuẩn cho các người tự khai hoang, và muốn xây phòng ở như thế nào hay mời ai xây cho thì chúng tôi không để ý."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 226: Chương 226



“Cho nên khi xưởng trưởng Hàn xây phòng ở, cậu ấy đã làm xong thủ tục mà công xã và đại đội yêu cầu, sau đó tự cậu ấy liên hệ với người dân, người dân đồng ý thì đó chính là chuyện riêng của cậu ấy, người khác không có tư cách nói thêm điều gì, đừng cảm thấy cậu ấy xây xây phòng ở dễ dàng như vậy thì cũng nên giúp mình xây, trên đời này không có chuyện như vậy đâu.”

Những người dân cười, có người còn lớn tiếng nói: “Chúng tôi chưa từng nghĩ như vậy, ăn xin cũng còn mở miệng ra hỏi, muốn chiếm lợi của người khác mà còn chiếm một cách đúng tình hợp lý như vậy rất giống một câu châm ngôn “đấu gạo nuôi ân, gánh gạo nuôi thù”, không phải các thanh niên trí thức đến từ nội thành đều đọc rất nhiều sách à? Sao lại không hiểu nguyên tắc này chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Có người khác nói: “Cũng không phải, xưởng trưởng Hàn là người của nhà họ Hàn trong thôn, chúng tôi tình nguyện giúp đỡ cậu ấy xây nhà thì có liên quan gì đến người khác mà nhân tiện xây, còn muốn người dân chúng tôi lao động miễn phí, trách trời cao không có bánh rơi xuống à?"

Từng câu vang lên trong tiếng cười khiến rất nhiều thanh niên trí thức đỏ bừng cả mặt mặc dù chuyện không liên quan đến mình, chứ nói gì đến Tưởng San San là một nửa đương sự.

Trình Ninh đợi mọi người cười xong, xung quanh dần yên tĩnh xuống thì mới gõ gõ bàn nói: “Ngoài việc này ra tôi muốn bổ sung thêm, thực ra xưởng trưởng Hàn xây cái nhà này không phải để ở một mình, hôm nay tôi sẽ nói một chút về việc sắp xếp căn nhà này, nhà chính bao gồm bốn gian phòng, xưởng trưởng và chủ nhiệm Liêu ở một gian, thầy Diêu và kỹ sư Kỷ chung một gian, tôi một gian và một phòng cưới của trợ lý Thẩm với thanh niên trí thức Tôn"

“Bởi vì nhà xưởng bên kia không có văn phòng riêng mà chỉ có một gian phòng làm việc chung, nên ngôi nhà này không chỉ là chỗ ở mà còn là phòng làm việc riêng của chúng tôi.”

“Nhìn theo góc độ nào hay mục đích gì thì nhà này được tính vào ngân sách công xưởng cũng đều hợp tình hợp lý, nhưng vì xưởng trưởng suy xét đến việc nhà máy vừa mới thành lập, chỗ nào cũng cần đến tiền nên quyết định ghi vào ngân sách riêng của mình."

“Không chỉ mỗi ngôi nhà này mà tất cả chi phí đi Bắc Thành làm nghiệp vụ bao gồm ngồi xe lửa, ăn uống, nghỉ ngơi hầu hết đều là chúng tôi tự mình chi trả, cũng không ghi vào ngân sách của công xưởng. Các người có thể ra ngoài hỏi thăm xem có xưởng trưởng và tất cả các nhân viên quản lý của công xưởng nào cùng lấy công điểm giống mọi người nhưng chỉ bù tiền vào mà không cần một đồng tiền lương không?"

“Xây phòng ở cũng không giống như vài người nói là có sức lao động miễn phí hay có gỗ miễn phí là có thể làm được, công điểm mấy tháng của thôn dân nhiều như vậy, ăn cơm, các loại tài liệu kiến trúc, còn có công xưởng của chúng tôi, công điểm mấy tháng này của nhóm công nhân, tiền lương mời thầy dạy, công cụ máy móc sản xuất, vật liệu, thuốc màu, sơn,.. những thứ này có cái nào không cần đến tiền chứ? Tự mọi người tính toán thử xem cần bao nhiêu tiền"

“Tôi nói cho mọi người biết luôn, số tiền này đều là tôi mang đến. Các người không cần nói thêm nữa, hừ, nếu các người có tiền mà giúp đỡ mọi người thì có vấn đề gì sao? Nhưng mọi người cũng tự hỏi chính mình đi, mọi người thật sự không có chút tiền để dành nào sao? Tiền của tôi cũng không phải gió thổi tới, đó là tiền tử tuất của bố mà cô tôi đã đưa cho tôi lúc tôi xuống nông thôn, cô đã giữ giúp tôi mười mấy năm không hề dùng đến, đưa cho tôi để dùng những lúc khẩn cấp"

“Ban đầu xưởng trưởng chỉ muốn xây dựng nhà máy giống như trước kia, lúc mọi người rảnh rỗi thì làm vài cái ghế đẩu, cái thớt gỗ đơn giản, những thứ không có hàm lượng kỹ thuật cụ thể này tuy không có nhiều lợi nhuận nhưng có thể phụ giúp mọi người không đến mức đói bụng lúc rảnh rỗi."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 227: Chương 227



“Biết vì điều gì mà lúc trước xưởng trưởng không làm nhà máy lớn như bây giờ không? Không phải vì không làm được mà nguyên nhân chính là không có tiền.”

“Vẫn là tôi cầm tiền tới lót vào nên công xưởng mới phát triển được như bây giờ."

“Mọi người cảm thấy tôi cố gắng vì nhà máy là chuyện đương nhiên, nên có vài người chiếm được lợi này một cách đúng tình hợp lý mà vẫn còn cảm thấy chưa đủ à? Vậy tôi liền nói cho người đó biết luôn, thật ngại quá, tôi chẳng nợ gì ai cả, bố tôi c.h.ế.t trận ở biên cương, quốc gia trợ cấp tiền cho con em mồ côi của liệt sĩ, không phải chuyện đương nhiên mà ai cũng có, tôi không ngại nói với mọi người, khi công xưởng này mở ra và kiếm được tiền tôi sẽ thu hồi lại số tiền mà mình đã bù vào, xin hỏi mọi người có ý kiến gì không?"

Có ý kiến không? Ai có thể có ý kiến, ai dám có ý kiến sao?

Phần lớn người dân đều là người ngay thẳng, đã mắng thẳng thừng những thanh niên trí thức có lương tâm đen tối, ăn tiền tử tuất mà quốc gia trợ cấp cho cô gái mồ côi bố, mà còn mưu tính sau lưng và bôi xấu người ta, đúng là lương tâm bị vứt cho chó ăn rồi.

Những người dân nghe được đều đỏ hoe mắt.

Những thanh niên trí thức ở đây cũng bị mắng đến mức ngượng ngùng. Bọn họ không làm việc này cũng cảm thấy xấu hổ sợ hãi.

Chờ Trình Ninh nói xong, Thẩm Thanh lại đứng lên hỏi mọi người còn có thắc mắc ý kiến gì, còn ai có thể có được chứ.

Hàn Đông Nguyên cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn cô, mắt đen như mực nhìn cô đến ngây dại.

Trình Ninh cảm nhận được ánh mắt của Hàn Đông Nguyên đang nhìn mình thì quay đầu nở nụ cười với anh.

Kiếp này cô sẽ không bao giờ để người ta đứng ra nói tiền anh lấy ra xây nhà máy đều là do đầu cơ trục lợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh làm nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại biến thành một trong những hành vi phạm tội. Cho dù đại đội trưởng hay thư ký đại đội muốn nói đỡ cho anh thì những thứ này cũng không có sức thuyết phục. Cô không bao giờ cho phép xảy ra chuyện một người phụ nữ không liên quan gì khóc sướt mướt nói anh đánh c.h.ế.t người vì cô đâu.

Người như Triệu Chi là cái thứ gì chứ, cô ta cũng xứng sao?

Trình Ninh vô cùng vui vẻ khi nghĩ đến hôm nay đã giúp anh loại bỏ rất nhiều tai họa ngầm. Dù sao anh càng lợi hại thì cô cũng có thể làm được nhiều chuyện hơn. Cô liền nở nụ cười với anh, còn có chút đắc ý.

Hàn Đông Nguyên bắt được nụ cười của cô chỉ cảm thấy trái tim dường như bị một cái búa tạo gõ một cái. Anh rũ mắt xuống thầm nghĩ, mẹ kiếp, là anh nợ cô nên đời này không thoát được. Làm sao lại không yên tĩnh như thế chứ? Từ nhỏ đã không yên tĩnh. Lớn lên nhưng không tự hiểu ra rằng người mình thích xuất hiện cả ngày ở trước mặt. Anh nắm bút máy trong tay, suýt bẻ gãy nó.

Tan hội mà Triệu Chi vẫn chưa trở về. Tưởng San San vừa về tới nhà ở tập thể liền nằm trên giường đất trùm chăn kín mít không nói một câu nào.

Lưu Lệ Na ngó ngó Tưởng San San nằm trên giường đất rồi lại nhìn nhìn Thẩm Thanh đang sửa sang tài liệu trên bàn rồi thở dài. Nói thật thì lúc trước cô ấy cũng cảm thấy đây là việc riêng của nhà ở tập thể, dù Triệu Chi nói sai thì Thẩm Thanh cũng không nên phát cáu làm mọi chuyện ầm ĩ đến như vậy. Thế này còn muốn Triệu Chi và Tưởng San San sống thế nào đây?

Huống chi khi đó cô ấy còn thấy Triệu Chi nói rất đúng. Nhưng nghe chất vấn của Thẩm Thanh và đại đội trưởng giải thích trên đại hội, cùng với từng câu nói của mọi người, cô ấy mới biết suy nghĩ của mình ích kỷ đến mức nào.

Đúng vậy, Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đâu có nợ người nào. Bọn họ làm nhiều như vậy mà các cô không biết ơn mà còn chửi bới sau lưng người ta. Lương tâm bị chó ăn rồi sao? Lưu Lệ Na ngồi vào trên giường đất của Tưởng San San, đưa tay xoa lưng cô ta rồi lại thở dài.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 228: Chương 228



Cô ấy suy nghĩ một chút, không khuyên nhủ Tưởng San San cái gì mà quay đầu nói với Thẩm Thanh trước:“Thẩm Thanh, tôi thay San San cảm ơn cô, hôm nay...haiz."

“Cảm ơn tôi cái gì? Không phải nói tôi điên rồi sao? Nên mới làm mọi chuyện ầm ĩ trước mặt mọi người à?” Giọng Thẩm Thanh nhàn nhạt mỉa mai.

Lưu Lệ Na ngượng ngùng, hồi lâu sau mới gượng cười nói: “Thẩm Thanh, cô biết tôi là người đần độn mà đôi khi chỉ có thể nhìn mặt ngoài của sự việc mà không thông suốt, nhưng trên đại hội hôm nay tôi có thể thấy cô không kéo San San vào việc này"

Nguyên nhân gây ra là San San nhưng cuối cùng mọi người lại không ùa vào giễu cợt cô ta.

Thẩm Thanh cười “ha” một tiếng: “Hôm nay cô thay cô ta xin lỗi cái này, ngày mai thay cô ta cảm ơn cái kia cũng rất bận rộn đấy"

Lúc này Tưởng San San chợt kéo mạnh chăn ra đáp lời Thẩm Thanh: “Cảm ơn chị, em cảm ơn chị, được rồi chứ.”

Cô ta biết nếu ngày hôm nay Thẩm Thanh kéo mình vào thì kết cục không thể tốt hơn Triệu Chi chút nào. Cho dù gả cho Lý Thắng thì thanh danh này cũng bị phá hủy, sau này có làm cái gì cũng có thể bị người khác nhìn bằng ánh mắt thành kiến. Cô ta biết Thẩm Thanh tha cho mình một lần, nhưng trong lòng lại xấu hổ và tủi thân vô cùng, chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Thanh nhìn cô ta cười lạnh: “Không cần cảm ơn tôi, tôi nhằm vào người có lòng gây xích mích quan hệ giữa quần chúng với xưởng trưởng và chủ nhiệm Trình, còn cô chẳng qua là người ngu ngốc bị khích bác, để cô đứng ra cũng bị người khác thương hại thôi, cô không ghét tôi thì tôi còn cảm thấy cô vẫn cứu được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy câu nói đè nặng trong lòng Tưởng San San.

Lưu Lệ Na thì hơi hé miệng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Thẩm Thanh, cô thực sự cho rằng Triệu Chi cố ý nói những lời ấy à? Chính là vì gây hiềm khích quan hệ của chúng ta với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh sao?"

Thẩm Thanh “à” một tiếng rồi nói: “Nếu không thì sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta và Cố Cạnh Văn nói chuyện ám chỉ gây rắc rối cho Trình Ninh và xưởng trưởng đâu. Thật là một chút cảm giác bị người lợi dụng cũng không có"

Lưu Lệ Na thì thầm: “Vì sao? Em ấy... bọn họ..."

Triệu Chi và Cố Cạnh Văn là thanh niên trí thức mới tới, không hề nghe nói bọn họ quen biết Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên từ trước, xuống nông thôn mới quen, tại sao bọn họ lại liên tục xúi bẩy quan hệ của mọi người với Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên chứ? Công xưởng không tốt thì bọn họ có lợi ích gì?

“Xấu xa"

Thẩm Thanh không khó hiểu chút nào, chỉ lạnh lùng nói: “Có vài người rất xấu, vừa xấu xa vừa độc ác, không muốn thấy người khác tốt đẹp hơn mình thì đạp đổ người ta xuống, như vậy liền có thể cảm thấy chính mình nổi bật hơn người ta, vậy thì có gì kỳ quái à?"

Lúc mấy người đi ngủ vẫn chưa thấy Triệu Chi trở về.

Có vài lần Lưu Lệ Na muốn nói rằng “cũng không biết em ấy đi nơi nào, ngoài trời lạnh như vậy mà không trở về thì ngủ ở đâu được” nhưng nhìn Thẩm Thanh và Tưởng San San nằm bên cạnh thì lại không nói lên lời. E là hai người này cũng không để ý đến việc Triệu Chi không trở về ngủ hay là bị lạnh bị đói ở bên ngoài đâu. Chẳng qua nửa đêm tỉnh lại thấy có người ngủ trên giường Triệu Chi thì Lưu Lệ Na mới an tâm ngủ tiếp.

Buổi tối hôm trước mở đại hội công nhân viên, ngày hôm sau vẫn phải làm việc, nhưng Triệu Chi không đi.

Lúc Thẩm Thanh và Tưởng San San ra ngoài liền đi thẳng một mạch không để ý tới Triệu Chi.

Lưu Lệ Na vẫn mềm lòng nhỏ giọng giải thích rồi để hai người đi trước: “Xảy ra chuyện lớn như vậy liên quan tới mạng người sẽ không tốt"

Thẩm Thanh cười giễu một cái rồi rời đi.

Tưởng San San chờ ở bên ngoài, cô ta cũng không còn nhiều tình cảm với Triệu Chi nữa.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 229: Chương 229



Lúc này cô ta tỉnh táo lại chỉ thấy hận Triệu Chi thấu xương nên không muốn nhìn cô ta thêm chút nào. Nhưng mà Tưởng San San muốn đi cùng Lưu Lệ Na.

Lưu Lệ Na đi đến trước mặt Triệu Chi hô một tiếng, chỉ nghe thấy âm thanh hàm hồ của cô ta: “A, chị Lệ Na, đầu em đau quá, hôm nay không đi làm được.”

Lưu Lệ Na thở dài, nhưng sau khi thấy khuôn mặt Triệu Chi hơi hồng hồng thì sững sờ, vội đi tới sờ trán của cô ta: “Trời ơi, nóng khϊếp thế, vậy đừng đi, chị giúp em xin nghỉ với đội trưởng"

Triệu Chi vươn bàn tay nóng bỏng từ trong chăn ra nắm lấy tay Lưu Lệ Na mà nước mắt rơi lã chã: “Cảm ơn chị Lệ Na."

Lưu Lệ Na thở dài rót một cốc nước ấm cho cô ta trước khi đi.

Lúc đi ra thấy Cố Cạnh Văn đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, Lưu Lệ Na hơi do dự nhưng vẫn tiến lên nói với anh ta: “Thanh niên trí thức Cổ, Triệu Chi sốt rất cao, anh đến thăm em ấy một chút đi."

Tưởng San San vẫn cau có chờ cô ấy nói xong rồi cùng đi, lúc đi trên đường Tưởng San San đột nhiên nói: “Chị luôn chiếu cố em như thế, lúc thì thay em xin lỗi cái này, lúc thì thay em cảm ơn cái nọ, việc này ở trong mắt người khác có cảm giác giống như vừa nãy em xem chị chiếu cố Triệu Chi vậy"

Quả thực rất bực mình mà.

Lưu Lệ Na hơi ngây người, sau đó thở dài nói: “San San, em nói cái gì vậy, em là em gái lớn lên cùng chị, chúng ta luôn ở chung với nhau suốt hai năm, em không khác em gái ruột của chị là bao, Triệu Chi sao có thể so với em được. Mặc dù em nói cái gì làm cái gì, chị đều biết là em không có ý xấu, chỉ là quá khó khăn mới đi vào ngõ cụt, một ngày nào đó thoát ra là tốt rồi.”

Nếu như Triệu Chi kia thật sự giống như Thẩm Thanh nói thì Cô ấy lắc đầu nói: “Nhưng cùng chung một nhà ở tập thể, nếu xảy ra mạng người sẽ không tốt. Đi thôi"

Tưởng San San bỗng chốc đỏ mắt.

Cố Cạnh Văn thăm Triệu Chi xong thì lập tức đi tìm thư ký đại đội.

Anh ta cầm một xếp phiếu lương thực và phiếu thịt đếm đếm rồi để lại một nửa cho mình. Anh ta biết phiếu lương thực là lễ vật chân thực nhất trong núi này nên đưa cho Chu Phác Hòe, ông ấy thấy những phiếu lương thực kia thì hai mắt sáng rực đưa tay cầm xấp phiếu lật lật rồi đếm không kiêng kị chút nào. Được đấy, những phiếu này vừa tròn hai mươi cân bột mì, năm mươi cân lương thực thô, mười cân thịt, thanh niên trí thức này đúng là một người có tiền.

Ông ta buông xấp giấy xuống, gõ gõ bàn: “Thanh niên trí thức Cổ, cậu đến tìm tôi làm gì vậy?"

Cố Cạnh Văn nhìn ông ta đếm phiếu trực tiếp thì cũng yên tâm, nói năng cũng mạnh dạn hơn: “Thư ký Chu, tôi cũng không muốn dài dòng, liền nói ra thỉnh cầu của mình vậy, tôi muốn đưa thanh niên trí thức Triệu đến nơi khác, tôi sẽ tự tìm người bên công xã, chỉ mong đến lúc đó thư ký Chu và đại đội trưởng giơ cao đánh khẽ nói vài lời hay, đừng để lại vết nhơ nào trong hồ sơ được không?"

“Xin lỗi thư ký Chu, không phải tôi không thích nơi này, mà sự thật là trải qua chuyện ngày hôm qua, thanh niên trí thức Triệu đã phát sốt rất cao, tôi sợ nếu tiếp tục ở lại e rằng cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất, công xã trước của chúng tôi cũng có ghi lại trường hợp thanh niên trí thức xảy ra chuyện, ngài cũng không hy vọng có việc lớn gì phát sinh đúng không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Phác Hòe nghe Cố Cạnh Văn đề cập đến thanh niên trí thức nữ bị bệnh tâm thần kia thì đen mặt ngay lập tức: “Những người thanh niên trí thức các cậu đúng là phiền phức.”

Ông ta không vui: “Ngày nào cũng kiếm chuyện, vừa bôi nhọ vừa muốn nhờ cậy đại đội chúng tôi, được rồi, cậu đi qua đi lại chỉ muốn điều lệnh, vậy thì tôi liền khua chiêng gõ trống đưa cậu đi, chúng ta gặp nhau tốt đẹp thì cũng chia tay như vậy, sẽ không nói một câu nào liên quan đến sự việc của các cậu, những phiếu này tôi giữ lại giao cho kế toán, coi như bồi thường cho đại đội chúng tôi"
 
Back
Top Bottom