Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 90: Không Được Tại Sao Còn Hỏi!



Nguy cơ qua đi, Tần Trí Viễn thở phào một hơi, thật ra anh cũng không hiểu, lúc trước tính cách anh đáng ghét như thế, sao vẫn có người muốn mai mối cho anh, đúng là khó bề tưởng tượng.

Sau khi đun nước xong, Tần Trí Viễn pha nước nóng cho Ôn Như Ý, Ôn Như Ý về phòng lấy đồ ngủ, lúc đi vào phòng vệ sinh, người đàn ông lại gọi cô một tiếng, cô quay đầu: “Sao thế?”

Tần Trí Viễn nhìn cô, mím môi dưới: “Em cứ yên tâm tắm rửa, có gì thì gọi anh.”

Ôn Như Ý còn tưởng người đàn ông muốn nói là muốn tắm cùng nữa đấy, khóe môi cô cong lên: “Anh có muốn tắm cùng không?”

Rõ ràng không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, Tần Trí Viễn trừng to mắt, nghĩ đến cảnh hai người cùng ở trong phòng vệ sinh, trong lòng anh đột nhiên rất kích động: “Có, có được không?”

Ôn Như Ý cười mỉm nhìn anh, sau đó bỗng chốc thu lại nụ cười, nghiêm mặt trừng anh một cái: “Không được.”

Cô nói xong rồi quay người đi vào trong.

Tần Trí Viễn: ... T-T

Không được tại sao còn hỏi!

Có lẽ chính câu nói “tắm chung” của Ôn Như Ý đã khơi dậy h.am m.uốn trong anh, Tần Trí Viễn đột nhiên cảm thấy lần này cô tắm quá là chậm, tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm giống như một liều thuốc muốn đoạt lấy tính mạng của anh vậy, khiến toàn thân anh khó chịu.

Trong thời gian chờ đợi cô, anh đi đi lại lại trong phòng khách được hơn mười phút, anh đến phòng lấy quần áo, lại đun nước, kết quả quay lại phòng khách, đã sắp hai mươi phút trôi qua, vậy mà cô vẫn chưa tắm xong.

Phụ nữ tắm đều lâu như vậy sao?

Lưng của anh đã không còn đau nữa, anh nhất định phải chứng minh bản thân, càng nhanh càng tốt.

Anh hít sâu một hơi, gọi vọng về phía cửa phòng tắm: “Em vẫn chưa tắm xong sao?”

So với sự kích động và thiếu kiên nhẫn của Tần Trí Viễn, Ôn Như Ý tương đối bình tĩnh hơn nhiều, nghe thấy anh hỏi, cô cũng nhàn nhạt trả lời: “Xong rồi.”

Anh vừa dứt lời một lúc, cánh cửa từ bên trong mở ra, Tần Trí Viễn nhìn thấy vợ mình mặc chiếc áo sơ mi vẫn dài qua m.ô.n.g của anh bước ra, để lộ hai chân thon dài.

Tần Trí Viễn nhìn mà cảm giác bản thân sắp chảy m.á.u mũi rồi, nhưng mà anh phát hiện một vấn đề: “Sao em không mặc quần nhỏ.”

Ôn Như Ý khẽ nhún vai, cười nhìn anh: “Dù sao thì lát nữa cũng bị anh cởi ra.”

Tần Trí Viễn: ...

Thật là c.h.ế.t người.

Anh nhìn trái phải một cái, vội vàng đóng cửa sổ phòng khách lại, sau đó mới nói: “Được rồi, em về phòng đi.”

Nói xong, anh vội vàng xách nước vào phòng tắm, Ôn Như Ý nhìn dáng vẻ có chút chạy trối c.h.ế.t của anh, khóe môi cô âm thầm cong lên, cô vội vàng về phòng mặc quần vào.

Lúc này thời tiết vẫn còn nóng, có chút oi, cô mở cửa sổ phòng ra, ngồi trên giường lau tóc, không lâu sau Tần Trí Viễn đã tắm xong.

Ôn Như Ý: “Nhanh như vậy anh đã tắm xong rồi?”

Cô tính thử, anh vào phòng tắm có lẽ cũng chỉ mới 3 phút...

Tần Trí Viễn khẽ nhướn mày: “Đàn ông các anh đương nhiên tắm nhanh rồi, anh cũng không có tóc.”

Anh nói xong thì tiến tới, đón lấy khăn lông trong tay cô, ngồi xuống lau tóc cho cô, anh ngồi như vậy, đột nhiên tiếng “răng rắc” vang lên.

Ôn Như Ý nói: “Lúc chiều em thấy chiếc giường này không được ổn, em cảm thấy chúng ta phải đổi nó.”

Tần Trí Viễn khẽ nuốt nước bọt, ừm một tiếng: “Ngày mai anh đi tìm trưởng tư vụ, bảo họ sắp xếp một chiếc giường khác cho chúng ta, tối nay chúng ta nằm tạm nhé?”

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi, Ôn Như Ý không tiếp lời, qua một lúc sau, đầu tóc của cô cũng khô kha khá, Tần Trí Viễn treo khăn lông lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trầm lắng một hồi, Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý ngồi trên giường, mái tóc đen mượt xõa trên vai cô, làm cho khuôn mặt trắng trẻo của cô càng thêm dịu dàng nhu mì, đôi mắt đen láy đó lấp lánh, tựa như chứa đựng một ao nước suối, lay động lòng người.

Yết hầu của Tần Trí Viễn lăn lăn: “Thế chúng ta đi ngủ nhé?”

Ôn Như Ý gật đầu, Tần Trí Viễn trực tiếp tiến tới tắt đèn, anh ngồi xuống, chiếc giường lại kêu “răng rắc” một lần nữa.

Ôn Như Ý ngừng một lúc rồi nói: “Chiếc giường này có phải không ổn không.”

Tần Trí Viễn cũng không biết chiếc giường này làm sao, nhưng lúc này rồi, anh làm gì còn tâm tư đi quản chiếc giường, anh chỉ kéo người phụ nữ vào trong lòng hôn cô.

Lần này, anh càng kích động hơn đêm động phòng, thời gian chứng minh của anh đã đến rồi, với đôi bàn tay run rẩy, anh cởi bỏ hết quần áo cản trở kia ra, giống như đứa trẻ đang giật kẹo.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 91: Sập Giường



Cử động như vậy, chiếc giường lại kêu “răng rắc”, Ôn Như Ý vội vàng véo anh, người đàn ông đau đến buông miệng ra, thở d.ốc hỏi: “Sao thế em?”

Ôn Như Ý thở phào một hơi: “Anh nhẹ một chút, cẩn thận giường sập đấy!”

Tần Trí Viễn cảm thấy bản thân có lẽ không đến nỗi xui xẻo như thế, anh vô thức lắc lắc giường, mặc dù giường kêu “răng rắc”, nhưng anh cảm thấy vẫn rất chắc chắn: “Không sao, chỉ là kêu một chút mà thôi, còn rất tốt.”

Nói xong, cơ thể anh lại lắc lắc, còn vừa bật lên vài cái vừa nói: “Em xem, không sao, chỉ là kêu...”

Lời vẫn chưa nói xong, Ôn Như Ý chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên mất trọng lực, trước khi cảm giác sắp rơi xuống, cô được người đàn ông kéo mạnh qua, sau đó “ầm” một tiếng, có gì đó sập rồi...

Sau đó, dường như có thứ gì đó bị xô ngã, một tiếng “cạch” lớn vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, hai người lăn xuống đất, Ôn Như Ý sợ la lên, Tần Trí Viễn vội vàng ôm cô vào lòng và nói: “Không sao, không sao rồi.”

Rất nhanh trong phòng đã trở nên yên tĩnh, Ôn Như Ý nằm trên người Tần Trí Viễn, tiếp xúc thân mật, hai bên đều có thể nghe được nhịp tim đập “thình thịch” của đối phương: “Giường sập thật hả?”

Lúc này vẫn chưa mở đèn, Tần Trí Viễn cũng không nhìn thấy tình trạng trước mắt, nhưng không cần nhìn cũng rõ, giường thật sự sập, anh thật sự xui xẻo như vậy!

Tức quá! Chiếc giường cũ nát này!

Anh nén một hơi, ừm một tiếng: “Có lẽ là vậy.”

Ôn Như Ý nghe vậy trực tiếp đ.ấ.m nhẹ một cái lên n.g.ự.c người đàn ông, thở hồng hộc nói: “Thế anh còn không mau mở đèn!”

Tần Trí Viễn do dự một lúc: “Thế em ngồi dậy khỏi người anh trước.”

Lúc này Ôn Như Ý mới bò dậy, Tần Trí Viễn cũng từ dưới đất bò dậy, bật đèn lên, căn phòng đã sáng trở lại, hai người nhìn thấy chiếc giường còn nguyên lúc nãy, bây giờ đã đổ sập, v chiếc thau rửa mặt vốn dĩ đặt bên giường họ cũng bị cột mùng đập trúng rơi xuống đất, may mà bên trong không có nước, nếu không bây giờ mặt đất đã bị ướt.

Thời tiết ở đây tương đối ẩm ướt, chân giường gỗ cũng rất dễ hư. Chiếc giường này để lâu, hai chân đã bị hư hỏng, mặc dù bộ đội đã lấy ván gỗ ra đóng đinh lại, nhưng suy cho cùng là gốc gỗ không còn tốt nữa, dù có đóng đinh bao nhiêu tấm ván cũng vô dụng, hoặc là vốn dĩ có thể trụ được một hai đêm, nhưng bị Tần Trí Viễn lắc lắc như vậy, nó trực tiếp đình công.

Tần Trí Viễn quay đầu lại nhìn cô: “Vừa nãy em có bị ngã trúng chỗ nào không?”

Ôn Như Ý cử động cơ thể, vừa nãy có lẽ bị ngã trúng, cô cảm giác cơ thể hơi đau, bụng cũng hơi đau, nhưng mà có người làm đệm ở dưới, cho nên cô cũng không đau lắm: “Cũng được, lưng của anh không sao chứ?”

Vốn dĩ lưng của Tần Trí Viễn không đau, lúc này nghe thấy cô quan tâm, khóe môi anh bất giác giật một cái: “Không sao, anh da thô thịt dày, rất khỏe!”

Ôn Như Ý chỉ vào chiếc giường trước mặt, nhéo người đàn ông một cái: “Đều tại anh, bây giờ giường sập rồi, anh nói xem phải làm sao đây?”

Tần Trí Viễn thấy cô tức hồng hộc, vội vàng nói: “Không phải anh cố ý, chỉ là...”

Anh vẫn chưa nói xong bên ngoài vang lên một hồi tiếng gõ cửa dồn dập: “Tiểu Tần, có chuyện gì thế, thứ gì nổ vậy??”

Sau đó, có giọng nói lại hỏi: “Vừa nãy cậu không có nổ s.ú.n.g đấy chứ?”

Tần Trí Viễn nhận ra được hai người nói lúc nãy, một người là Bao Trung Hoa, một người là Vu Vĩ Đào, mặt anh biến sắc, lòng nghĩ hỏng rồi, bây giờ trên đảo phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, mỗi tối bất cứ lúc nào cũng có đội tuần tra đi kiểm tra, một khi có tiếng động thì phải kiểm tra, anh vội vàng lấy quần áo đưa cho Ôn Như Ý, sau đó mới nói: “Không sao, không cẩn thận làm đổ đồ mà thôi.”

Bao Trung Hoa ngây người: “Đồ gì đổ? Cậu làm đổ đồ làm gì?”

Vu Vĩ Đào cũng nói: “Lát nữa đội tuần tra nhất định sẽ đến, cậu phải mở cửa.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, sắc mặt khẽ biến đổi: “Chúng ta còn có đội tuần tra? Khoa trương quá?”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Không khoa trương, tọa độ chỗ này của chúng ta nhạy cảm, có động tĩnh đều phải kiểm tra một chút, nhưng mà họ kiểm tra xong không phát hiện bất thường cũng rất nhanh rời đi.”

Ôn Như Ý tưởng tượng đến cảnh một đám người đứng trong phòng nhìn chiếc giường đổ sập của họ, trên vẻ mặt cô lộ ra vẻ xấu hổ: “Thế lát nữa không phải họ sẽ biết giường chúng ta sập sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 92: Bây Giờ Lấy Đâu Ra Mấy Thứ Đó



Đột nhiên ý thức đến vấn đề này, Tần Trí Viễn cũng đơ người, phải đấy, lát nữa đội tuần tra đến kiểm tra, sau này không phải mọi người đều biết hai người làm chiếc giường này đổ sập sao?

Anh rùng mình một cái, khi vẫn chưa biết nên làm sao, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, anh cũng không quan tâm những thứ khác nữa, sau khi nhìn thấy Ôn Như Ý mặc quần áo xong, anh vội vàng đi mở cửa.

Không mở thì không biết, anh vừa mở lập tức giật mình, chỉ với thời gian ngắn ngủi, trước cửa nhà họ đã có năm đến sáu đồng chí mặc quân phục đứng đấy, là Bao Trung Hoa và Vu Vĩ Đào cùng với bốn đồng chí của đội tuần tra, ngoài họ ra, hai bên tường còn có vài bóng người đứng đó!

Bao Trung Hoa nhìn Tần Trí Viễn, trong tay còn cầm vũ khí, dáng vẻ như muốn đi đánh nhau vậy: “Cậu làm đổ đồ gì mà tiếng động lớn thế, tôi còn tưởng đồ gì nổ, làm tôi giật mình.”

Tần Trí Viễn nhìn mấy người trước mặt, ho nhẹ một tiếng, vốn dĩ không muốn để họ biết, nhưng bây giờ anh cũng chỉ có thể nói: “Cũng không có gì, chỉ là chiếc giường của chúng tôi cũ quá, vừa nãy không cẩn thận sập.”

Anh nói xong, mọi người ngây ra, chỉ là giường sập thôi?

Rất nhanh, một giọng nói sắc bén của người phụ nữ chen vào: “Tôi thấy không phải giường sập nhỉ, phó đoàn trưởng Tần, có phải cậu đánh vợ cậu rồi không? Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng cô ấy la lên.”

Tần Trí Viễn vẫn chưa đáp, Kim Quế Hoa ở nhà bên trái đã trực tiếp phản bác: “Lý Linh, đừng có nói bậy bạ, có khi nào phó đoàn trưởng Tần đánh người?”

Hai ngày nay Lý Linh biết Tần Trí Viễn kết hôn, vốn dĩ đã không vui, bây giờ anh gây ra động tĩnh lớn như thế, không thể không nói anh vài câu được: “Ai biết được? Tiếng động lớn như thế, đừng nói là cái gì sập, nói có người ném bom, đạn cũng có khả năng.”

Vu Vĩ Đào thấy bà ta nói mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, vội vàng trừng mắt nói: “Bây giờ lấy đâu ra mấy thứ đó?”

Lý Linh nhanh chóng im miệng, Kim Quế Hoa cũng không nói gì nữa, tiếng động này quả thực là rất lớn, không chỉ có hai nhà bọn họ bị kinh động, bây giờ người của đội tuần tra cũng đến.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tần Trí Viễn bèn giải thích: “Chúng tôi không đánh nhau, vợ tôi rất khỏe mạnh.”

Lúc này, Ôn Như Ý cũng từ sau anh đi ra, mặc dù họ đang đánh nhau, nhưng không phải kiểu đánh nhau mà họ nghĩ, cô cũng cười phụ họa: “Phải đấy, chúng tôi rất vui vẻ, phó đoàn trưởng Tần không đánh tôi.”

Ba ngôi nhà của họ đều nằm cạnh nhau, tường trong sân cũng không quá cao, lúc này đèn trong các phòng đều sáng, Lý Linh có thể nhìn thấy hai người họ đứng ở cửa với khoảng cách gần, mặc dù tinh thần hai người là lạ, nhưng quần áo đều bình thường, trên mặt cũng không có máu.

Nhưng người phụ nữ bên cạnh Tần Trí Viễn lại mặc áo sơ mi trắng, có hai b.í.m tóc đen rủ xuống ngực, mái tóc đen nhánh, đôi mắt hạnh nhân quyến rũ, khuôn mặt sáng sủa thanh tú gần như không có khuyết điểm, khiến người ta nhìn mà trong đầu chỉ nghĩ đến hai từ, kinh diễm!

Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, Lý Linh lập tức lắc lắc đầu, vội vàng nói: “Thế cô á cái gì mà á? Làm chúng tôi giật mình.”

Kim Quế Hoa vội vàng nói: “Không phải nói là giường sập sao?”

Đội trưởng đội tuần tra lập tức kính lễ với Tần Trí Viễn: “Phó đoàn trưởng Tần, theo quy định chúng tôi phải vào kiểm tra một chút, sau đó anh ký tên.”

Bây giờ Tần Trí Viễn cũng chỉ có thể đồng ý thôi, đội trưởng đội tuần tra cũng là người rất có trách nhiệm, bảo hai đội viên đi xung quanh bên ngoài kiểm tra một lần, anh ấy cùng với một đội viên khác đi theo Tần Trí Viễn vào nhà.

Phòng khách trong nhà rất gọn gàng ngăn nắp, không có bất thường gì, nhưng phòng ngủ chính quả thực giống như Tần Trí Viễn nói, giường sập thật, đồ đạc trên giường cũng rơi xuống đất, nhìn trông rất bừa bộn.

Không lẽ là họ....

Dường như ý thức được điều gì đó, mọi người bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

Đội trưởng đội tuần tra là một chàng trai trẻ, nghĩ đến lúc nãy họ có thể làm những gì, chóp tai anh ấy bất giác đỏ lên, sau đó vội vàng ra ngoài.

Vu Vĩ Đào cũng ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, lòng nghĩ thầm, đúng là tuổi trẻ, thật là điên cuồng, giường có thể bị làm cho sập luôn, giỏi đấy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 93: Có Gì Mà Ngượng Ngùng Chứ



Bao Trung Hoa còn muốn lập công, kết quả hỏi cả ngày trời đúng là giường sập thật, chả trách rất lâu mới ra mở cửa, ông ta nhìn Tần Trí Viễn với ánh mắt đầy ẩn ý: “Thằng nhóc này, lát nữa đến chỗ tôi lấy cái búa sửa lại, sau này cẩn thận chút.”

Ôn Như Ý chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, Tần Trí Viễn cũng vô tội, anh chỉ là lắc lư vài cái, cũng không dùng bao nhiêu sức lực, ai ngờ lại sập

Một dòng người đi ra, hai đội viên tuần tra bên ngoài cũng quay về, Tần Trí Viễn ký vào tờ đơn bất thường của đội tuần tra xong mọi người mới rời đi, anh đến chỗ Bao Trung Hoa mượn dụng cụ sửa chữa, Kim Quế Hoa cười hỏi Bao Trung Hoa: “Giường nhà Tiểu Tần sập thật à?”

Bao Trung Hoa mím môi dưới, khuôn mặt hơi đỏ, ừm một tiếng.

Kim Quế Hoa cười, chậc chậc vài tiếng: “Ây ya, con người Tiểu Tần này, nhịn sắp 30 năm rồi, nhịn sắp hư luôn, lúc này cưới được vợ, đến lúc trổ tài, chiến trận kịch liệt đến nỗi giường sập luôn, thật là khiến người ta bất ngờ mà.”

Bao Trung Hoa trực tiếp ho lên: “Con người em nói chuyện sao không ngượng ngùng chút nào thế?”

Kim Quế Hoa ngượng ngùng mới lạ, những quân tẩu trong ký túc xá gia đình bọn họ, ai mà không nói qua chút chuyện trên giường của đàn ông: “Có gì mà ngượng ngùng chứ, ai mà không biết chút chuyện này.”

Bao Trung Hoa mím môi dưới: “Dù sao thì em cũng đừng nói lung tung ra bên ngoài.”

Kim Quế Hoa không phải là người nhiều chuyện, cô ấy chắc chắn sẽ không nói ra, nhưng Lý Linh thì khó nói.

Hiển nhiên, Ôn Như Ý cũng nghĩ đến vấn đề này, cô nhìn người đàn ông, có chút lo lắng hỏi: “Sau này nếu như bà ta nói ra ngoài, vậy phải làm sao?”

Bây giờ Tần Trí Viễn không lo lắng nữa, dẫu sao vừa nãy anh cũng nói là giường họ quá cũ nát: “Không sao, vừa nãy anh có nói với Vu Vĩ Đào, có lẽ bà ta sẽ không nói ra, nhưng nếu thật sự truyền ra ngoài, sau này em cứ nói với người ta là đó cũng là vì anh quá lợi hại nên mới sập.”

Ôn Như Ý nghe vậy trực tiếp trừng anh một cái, nghiến răng nói: “Tối nay, anh ngủ dưới đất!”

Tần Trí Viễn dừng động tác trong tay: “Tại sao?”

Ôn Như Ý hừ một tiếng: “Bây giờ chiếc giường này chắc chắn không chịu được thể trọng của hai người, đừng để lát nữa lại sập, lại thêm một lần kiểm tra nữa.”

Tần Trí Viễn: ?

Anh động phòng không thành, ngược lại còn bị chia giường?

Có lẽ anh là tên xui xẻo nhất trong số những người xui xẻo ở khu ký túc xá gia đình này rồi.

Tên xui xẻo nghiến nghiến răng, nhìn Ôn Như Ý: “Em yên tâm, ngày mai anh nhất định sẽ đến hậu cần lấy chiếc giường về, tối mai chúng ta nhất định có thể ngủ với nhau!”

Mấy chuyện đồ dùng gia đình này đều là đặt trước, làm gì có chuyện muốn là có liền chứ, trừ khi ở tòa nhà bách hóa thì có thể, Ôn Như Ý nhướng mày: “Anh mang về trước rồi hãy nói.”



Ghi nhớ trong lòng, ngày hôm sau kèn lệnh vẫn chưa vang lên, Tần Trí Viễn đã thức dậy, người phụ nữ trên giường vẫn đang ngủ, cô nằm ngủ không giống thục nữ chút nào, duỗi tứ chi nằm ngửa hình chữ X, giống như con ba ba.

Anh nhìn cô một lúc, khóe môi không kìm được lộ ra vài phần ý cười, sau đó anh kéo rèm cửa lại, che đi ánh nắng đang dần hiện lên ở bên ngoài.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh chạy bộ buổi sáng với đội ngũ như lúc trước, mọi người nhìn thấy anh, có chút kinh ngạc, có người không kìm được hỏi: “Ôi chao, phó đoàn Tần, anh đến rồi à, thế nào, kết hôn có phải cực kỳ tốt không?”

Người nói chuyện đó là tiểu đoàn trưởng Cố của đoàn bọn họ, mặc dù nhỏ hơn Tần Trí Viễn hai tuổi, nhưng người ta đã là cha của hai đứa con rồi.

Tần Trí Viễn nhớ lại dáng vẻ hai ngày nay ở cùng với Ôn Như Ý, khóe môi anh khẽ cong lên: “Cũng được, đâu phải cậu chưa kết hôn.”

Tiểu đoàn trưởng Cố nghe thấy lời này bật cười ha ha, chạy theo anh: “Thế hôm nay anh còn dậy sớm như vậy, có phải tối qua kích động quá, ngủ không được không?”

Chuyện tối qua mặc dù có chút chấn động, nhưng cũng không đến nỗi lan truyền nhanh như vậy, Tần Trí Viễn cảm thấy anh ấy có lẽ chỉ đơn giản là trêu chọc anh mà thôi, nhưng mà vừa nhớ lại chuyện tối qua, anh không chỉ là kích động đơn giản như thế, nghiêm mặt lại, nói: “Cậu hỏi nhiều như thế làm gì, chuẩn bị bắt đầu tập thể dục!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 94: Sớm Như Vậy Ai Dậy Nổi



Sắc mặt anh thay đổi quá nhanh, tiểu đoàn trưởng Cố có chút phản ứng không kịp, đợi đến khi phản ứng lại, Tần Trí Viễn đã chạy xa, chỉ tức nhỏ tiếng mắng chửi với bóng lưng của anh: “Thằng cha già này! Đã kết hôn mà vẫn còn tính khí xấu xa đó, cẩn thận vợ bị anh dọa chạy mất đấy.”

Tần Trí Viễn xem như không nghe thấy, sau khi chạy hai vòng thì bắt đầu tập thể dục, thời gian tập thể dục đều cố định nửa tiếng đồng hồ, đợi thời gian kết thúc thì cũng mới hơn 7 giờ sáng, lúc này hậu cần bên kia chắc đi làm, nhưng mà anh vẫn đến nhà ăn một chuyến để mua đồ ăn sáng trước.

Có người lại thấy anh mua cơm, ngạc nhiên hỏi: “Phó đoàn Tần, không phải anh kết hôn rồi sao? Vợ anh hôm nay không nấu bữa sáng cho anh à?”

Tần Trí Viễn khẽ liếc nhìn người đó một cái: “Sớm như vậy ai dậy nổi?”

Một đám người: ???

Bọn họ nhiều người như vậy không phải người sao?

Tần Trí Viễn cũng không quan tâm đến phản ứng của họ, chỉ xếp hàng mua đồ ăn sáng rồi về nhà, chỉ là lúc anh về đến nhà, Ôn Như Ý vẫn còn đang ngủ, anh ngồi trên giường một lúc, sờ vào mặt cô, cuối cùng thấy cô chưa tỉnh, anh quyết định trực tiếp đến bộ phận hậu cần.

Anh nghiến răng nghiến lợi phát thề, nếu như hôm nay anh không mang được chiếc giường mới về, anh không phải họ Tần!

Đợi đến lúc Ôn Như Ý thức dậy, người đàn ông vốn dĩ ngủ dưới đất đã không thấy bóng dáng đâu, trên giường chỉ có tấm thảm được anh gấp ngay ngắn, cô nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ sáng.

Tiếng kèn lệnh của bộ đội nhiều như thế, vậy mà cô cũng không nghe thấy gì, còn có thể ngủ đến giờ này, xem ra hôm qua thật sự quá mệt. Cô nằm trên giường một lúc, bụng kêu lên, cô đứng dậy ra khỏi phòng thì nhìn thấy bánh bao và cháo do người đàn ông để lại trên bàn.

Khóe môi cô bất giác cong lên, sau đó cô cầm chậu rửa mặt ra ngoài vệ sinh cá nhân, sau khi rửa xong, Kim Quế Hoa ở kế bên đi ra, chào hỏi với cô.

Kim Quế Hoa cười nói: “Tiểu Ôn, em mới dậy à, tối qua ngủ không được sao?”

Ôn Như Ý vừa nghe câu nói này thì nhớ đến chuyện tối qua, cô giả vờ như không có chuyện gì, giải thích: “Cũng được, chỉ có có chút lạ chỗ.”

Kim Quế Hoa nhìn sắc mặt cô đỏ ửng, nên cũng không nhắc chuyện tối qua nữa: “Em ăn sáng chưa?”

Ôn Như Ý cười đáp cô ấy: “Lát nữa em ăn.”

Kim Quế Hoa lại hỏi: “Chỗ chị có mì, em có muốn ăn chút không?”

Ôn Như Ý nhìn xuống nói: “Không cần đâu chị, em cảm ơn, Trí Viễn có mua đồ ăn sáng cho em rồi.”

Kim Quế Hoa chậc một tiếng trong lòng, Tiểu Tần này không tồi đấy, lúc trước tính tình xấu như thế, bây giờ kết hôn, hình như tốt hơn chút, xem ra tình cảm hai vợ chồng trẻ không tệ, chả trách tối qua giường sập luôn: “Tiểu Tần được nha, lúc trước chưa từng thấy cậu ấy cần mẫn như vậy, xem ra là một người thương vợ.”

Khóe mắt cô ấy có ý cười, Ôn Như Ý cứ cảm thấy cô ấy đang cười sự xấu hổ tối qua của họ, cho dù mặt cô có dày hơn nữa, cũng hơi đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề: “Chị Quế Hoa, em lấy ít kẹo cưới cho chị nhé.”

Nói xong, cô vào phòng lấy ít kẹo cưới và bánh ra, Kim Quế Hoa thấy cô xấu hổ, cũng không định chọc cô nữa, hái ít đậu, dưa leo với cà chua trong sân cho cô.

Ôn Như Ý nhìn sân vườn nhà Kim Quế Hoa xanh tươi, lại nhìn sang sân bên cạnh trống trải trống trải của nhà họ, cái gì cũng không có, trong lòng cô đã có một số dự định.

Gà vịt gì đó cô cũng không định nuôi, thối và ồn quá, cô sẽ chịu không nổi, nhưng mà rau xanh thì nhất định phải trồng, nếu không ngày nào cũng đi mua thì phí tiền quá.

Sau khi cảm ơn Kim Quế Hoa, Ôn Như Ý mang thu hoạch bất ngờ về phòng, sau khi ăn sáng xong, cô mang quần áo ngày hôm qua của hai người đi giặt, cũng không biết có phải do hôm qua bị ngã, mà mới giặt mấy bộ đồ, cô cứ cảm thấy cơ thể nhức mỏi, rất là mệt.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô cảm thấy không đúng, vì thế đi vệ sinh.

Cô từ phòng vệ sinh bước ra, nghỉ ngơi một lúc thì Tần Trí Viễn đã quay về, vẻ mặt anh rất vui, tay thì cầm hộp cơm, bước chân vội vàng đi vào, nhìn thấy cô, anh nói: “Xong rồi, bộ phận hậu cần đồng ý với anh chiều sẽ mang giường đến cho chúng ta!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 95: Vẫn Không Được



Ôn Như Ý có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao? Không cần đặt trước?”

Tần Trí Viễn xoa mũi, bộ phận hậu cần chắc chắn là không có hàng sẵn, nhưng mà may miệng lưỡi anh lanh lợi, năn nỉ ỉ ôi nói ngọt với tư vụ trưởng, người ta mới đồng ý đến chỗ đồng hương trên đảo lấy trước một chiếc giường qua: “Cái này em không cần lo, anh đã nói xong, chiều họ sẽ mang giường đến.”

Ôn Như Ý cũng thở phào một hơi, bây giờ chiếc giường này quả thực không ổn, cô nằm xuống hoặc cử động một chút là đều kêu răng rắc, lỡ như mà sập lần nữa cô thật sự xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Ôn Như Ý cười cười nhìn anh, không đáp lại.

Tần Trí Viễn vẫn không biết tình hình gì, quan sát cô, khóe môi khá đắc ý: “Thế nào? Người đàn ông của em lợi hại không? Chỉ một ngày mà đã giải quyết xong chuyện!”

Ôn Như Ý gật đầu như gà mổ thóc: “Lợi hại, nhưng mà em có một tin có thể là tin xấu muốn nói với anh.”

Tần Trí Viễn bây giờ mới nhận ra sự bất thường của cô: “Sao thế?”

Ôn Như Ý khẽ mím môi: “Em đến tháng rồi.”

Tần Trí Viễn không nghe rõ: “Tháng gì?”

Ôn Như Ý ngừng một lúc rồi nói: “Chính là tới màu đỏ.”

Tần Trí Viễn vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Tới thì tới thôi, thế có...”

Anh vẫn chưa nói xong lập tức ngừng lại, sau đó khóe môi giật giật, đôi mắt đen mở to nhìn cô: “Em đến cái đó?”

Ôn Như Ý khẽ nhướng mày: “Đúng thế, em đến cái đó rồi.”

Tần Trí Viễn hô hấp gấp gáp: “Lúc trước không phải em nói còn hai ngày nữa sao?”

Ôn Như Ý cười nhẹ: “Thứ này làm gì chuẩn như thế được, mấy ngày hôm nay mệt như vậy, đến trước hai ngày cũng rất bình thường, hoặc là vốn dĩ vẫn chưa đến, nhưng tối qua bị anh làm ngã mà đến.”

Tần Trí Viễn còn muốn nói, nhưng nghe cô nói vậy anh câm nín, vốn dĩ anh đang nóng lòng muốn chứng minh uy phong của mình, nhưng lại nhiều lần vì một số nguyên nhân nào đó mà không thực hiện được, anh phải kiểm điểm lại đàng hoàng, có phải ngày tháng kết hôn không đúng, cho nên mới vấp phải điều tương tự hết lần này đến lần khác?

Anh kìm nén tâm trạng vui vẻ vừa rồi, hít một hơi thật sâu: “Sao lại đến kịp lúc như vậy chứ?”

Ôn Như Ý nhìn dáng vẻ khuôn mặt táo bón của anh, làm sao mà cô không biết được sự ấm ức của anh, cô cười nói: “Em làm sao biết được, anh đừng gấp, vài ngày là hết, anh nhịn chút đi.”

Tần Trí Viễn nhìn cô, ho nhẹ một tiếng: “Nghe em nói kìa, giống như anh gấp giống cầm thú vậy.”

Ôn Như Ý khẽ trừng anh: “Anh không gấp sao?”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn muốn nói không gấp, nhưng lời đến miệng lại không muốn tự đào lỗ cho mình: “Gấp đương nhiên là gấp rồi, dẫu sao giường đến rồi, anh không cần ngủ dưới đất nữa.”

Nói xong, anh cũng không muốn tiếp tục nói vấn đề này nữa, rất nhanh mở hộp cơm ra: “Em lại ăn cơm trước, lát nữa còn phải đi mua đồ.”

Ôn Như Ý cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, sau khi ăn cơm xong, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài. Lúc này đang là buổi trưa, họ mới vừa ra ngoài không lâu, kết quả nhìn thấy Lý Linh cùng một nhóm nữ đồng chí đang nói nói cười cười đi về phía bên này.

Chạy trời không khỏi nắng, Lý Linh vốn dĩ không muốn chào hỏi bọn họ, nhưng mà nhớ đến chuyện tối qua, bèn cười nói: “Phó đoàn trưởng Tần, đây là dẫn vợ đi đâu đấy?”

Ôn Như Ý nhìn khuôn mặt cười của bà ta, khó có thể tưởng tượng tối qua bà ta cố ý nhắm vào Tần Trí Viễn, cứ nói anh đánh vợ, nhưng mà bà ta không thể hiện ác ý, Tần Trí Viễn cũng lạnh nhạt đáp lại bà ta: “Đến hợp tác xã mua bán mua chút đồ.”

Lý Linh cười cười: “Thế mau chóng đi đi, lát nữa người ta phải nghỉ ngơi rồi.”

Nói xong, đợi hai người đó rời đi, sắc mặt bà ta trở nên lạnh lùng, bên cạnh có người hỏi bà ta.

“Cậu ta chính là Tần Trí Viễn, phó đoàn trưởng của đoàn ba đấy sao? Thì ra người trông đẹp trai như vậy?”

“Cô gái đó là vợ của phó đoàn trưởng Tần sao? Nguồn gốc ở đâu vậy? Trông xinh đẹp thế?”

Điều mà Lý Linh đợi chính là câu nói này, bà ta chỉ cười nói: “Đến từ thành phố lớn, nghe nói hình như còn có chút thành phần gia đình tư bản đấy, tôi thấy Tần Trí Viễn là phát sốt rồi, người như vậy mà cậu ta cũng chịu kết hôn.”

Mọi người nghe thấy lời này thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên, phải biết là bây giờ với thành phần này không được chào đón, Tần Trí Viễn cưới một người như thế này, vậy nhất định là phải chịu ảnh hưởng, tiền đồ thì khó nói, nhưng cũng sẽ có người có cách nhìn khác.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 96: Tình Địch



“Anh hùng khó qua cửa mỹ nhân thôi, chị nhìn xem cô ta xinh đẹp như thế, giống như đóa hoa vậy, tôi là đàn ông tôi cũng muốn cưới!”

“Phải đấy, cô xem làn da của cô ta, như phát sáng vậy, làn da mịn màng, cả cái eo đó nữa, ôi chao đúng là ngưỡng mộ c.h.ế.t đi được.”

“Giống minh tinh bên Hương Giang, chả trách phó đoàn Tần không đợi được mà muốn kết hôn!”

Nghe mọi người không có mắng chửi Ôn Như Ý mà ngược lại còn khen cô, tâm trạng Lý Linh không tốt, lạnh lùng nói: “Xinh đẹp có ích gì, kết hôn thì phải biết chăm lo gia đình mới được, các cô nhìn bộ dạng đó của cô ta có giống người biết làm việc chăm lo gia đình không? Sáng hôm nay tôi ra khỏi nhà lúc gần 10 giờ, mà cô ta vẫn chưa ngủ dậy!”

Nhưng mọi người không chịu thua, lại bắt đầu khen.

“Thật hay giả vậy? Phó đoàn trưởng Tần thương vợ vậy sao? Tôi cũng muốn ngủ đến 10 giờ mới dậy!”

“Không nhìn ra được đấy, phó đoàn trưởng Tần với tính tình khó ưa đó vậy mà cũng biết thương người, quả nhiên là hôn nhân sẽ thay đổi con người.”

“Tôi cũng muốn không làm gì cả, nhưng mà số phận không tốt như thế.”

Lý Linh tức muốn chết, sao mấy người này không có sáng suốt gì cả, khen cái gì mà khen!

Bà ta nghiến răng, lại nói: “Thương người có ích gì, đất chúng ta ở đây, với dáng vẻ yếu ớt đó của cô ta, có thể ở được bao lâu? Hai người họ có thể lâu dài được không?”

Lúc này mọi người cũng ngây ra, ở nơi hải đảo như bọn họ, điều kiện rất cực khổ, lúc trước nhà ở khu ký túc xá gia đình không có tốt như vậy, trong nhà cũng không có vòi nước, phải đến nơi xa lấy nước, nhà vệ sinh thì dùng chung, còn không có vách ngăn, đi vệ sinh đều phải nhìn m.ô.n.g trắng của người khác, mấy năm gần đây điều kiện tốt hơn chút, nhưng mà điều kiện thiên nhiên thì họ không có cách nào thay đổi được.

Ở đây là khí hậu nhiệt đới gió mùa, mùa hè dài, không có mùa đông nhưng lại có bão, đặc biệt từ tháng 4 đến tháng 10 hàng năm, là khoảng thời gian bão xuất hiện thường xuyên nhất. Khi bão đến sẽ có mưa to gió lớn và sấm sét, tiếng mưa gió gầm rú như quỷ vậy, có thể dọa c.h.ế.t người, nếu như lũ lụt tràn vào lại càng đáng sợ hơn.

Cô gái yêu kiều như Ôn Như Ý, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ chịu cực, hơn nữa là đến từ đất liền, sợ là ngay cả bão cũng chưa gặp bao giờ, có lẽ sẽ không chịu nổi môi trường ở đây, đến lúc đó cô bỏ chạy mất, có phải sẽ ly hôn với Tần Trí Viễn không?

“Chị nói như vậy cũng đúng, chỗ chúng ta quả thực không bằng trong thành phố, cô vợ nhỏ của phó đoàn trưởng Tần trông da mỏng thịt mềm, đúng là có thể kiên trì không nổi.”

“Cái này cũng khó nói, những người nhà đến chỗ chúng ta, bỏ chạy về cũng không ít, nhưng cũng có rất nhiều người có thể kiên trì ở lại.”

“Thế thì cứ xem cô ta có thể kiên trì được bao lâu vậy.”

Lý Linh nghe những lời này, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ ly hôn của hai người họ, tâm trạng mới tốt hơn chút, ban đầu Tần Trí Viễn không chịu quen với Đông Ny, bây giờ thì hay rồi, tìm một cô gái nhà tư bản, mang tiền đồ của mình ra cược không nói, sau này còn phải ly hôn, đúng là đáng đời!



Ôn Như Ý không biết chút vui mừng bẩn thỉu đó của bà ta, hợp tác xã mua bán cách khu ký túc xá gia đình không quá xa, hai người đi bộ tầm mười phút là đến nơi, hợp tác xã mua bán ở đây đương nhiên không có cách nào so được với trong thành phố, chỉ có một căn phòng lớn, nhìn căn phòng mặc dù nhỏ, nhưng nhìn đồ đạc bên trong cũng khá đầy đủ.

Ôn Như Ý vốn dĩ đã liệt kê danh sách những vật cần mua, chỉ cần dựa vào danh sách và mua hết những đồ vật ghi trong đó là được, sau đó hai người lại đến trạm rau, mua một ít hạt giống rau củ, đợi sau khi mua xong những đồ vật này, hai người quay về lại khu ký túc xá gia đình.

Buổi chiều Tần Trí Viễn không đi làm, anh dẫn vòi nước vào phòng bếp và phòng vệ sinh, rồi lại dọn dẹp hoa cỏ khô ở ngoài vườn nhà họ, sau đó mới đến bộ phận hậu cần mang chiếc giường mà anh đã chờ đợi một ngày về.

Ban đầu anh còn muốn đặt giường cũ trong phòng ngủ phụ, nhưng chiếc giường này quả thực không thể dùng được nữa, chỉ có thể làm củi đốt thôi.

Lần này anh về ngoại trừ mang một ít trái cây, còn mang một ít hải sản về, Ôn Như Ý ngạc nhiên: “Hải sản lần này anh lại lấy ở nhà ai thế?”

Tần Trí Viễn khẽ trừng cô một cái: “Đây là anh mua ở chỗ đồng hương trên đảo chúng ta, không phải anh lấy của người khác.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 97: Cuộc Sống



Ở phương diện này, hải đảo tương đối thoải mái, cư dân gốc trên đảo có thể lấy danh nghĩa đại đội đi đánh cá, ngoài việc giao cho đại đội bọn họ, còn lại ký túc xá gia đình của bộ đội cũng có thể mua, với giá cả tương đối rẻ, vừa nãy lúa Tần Trí Viễn đi lấy giường có mua một ít của người đồng hương.

Nói xong, anh lại nói với Ôn Như Ý: “Đợi em thích ứng ở đây rồi, để ý thời gian thủy triều lên xuống, đến lúc đó nhờ chị Quế Hoa dẫn em đến bãi biển bắt hải sản, hải sản ở đó cho em bắt thoải mái.”

Ôn Như Ý lớn lên bên bờ biển ở vùng nông thôn khi cô còn nhỏ, đương nhiên là cô biết: “Ừm, em biết rồi.”

Hải sản lần này không nhiều, nhưng ở đây thời tiết nóng nực, trong nhà lại không có tủ lạnh, số hải sản đó phải ăn hết trong đêm nay, Ôn Như Ý đang tới tháng, cả người uể oải, không muốn cử động, Tần Trí Viễn tự xung phong gánh trách nhiệm nấu cơm.

Ôn Như Ý cũng khá vui, dẫu sao người đàn ông này sau vài ngày kết hôn đều biểu hiện đương đối tốt, cô nhìn số hải sản này, bắt đầu gọi món: “Vậy thì làm một món hàu nướng, nghêu xào hành, cua hương cay.”

Nghe xong, Tần Trí Viễn do dự một lát, mím môi hỏi: “Nấu như thế nào?”

Ôn Như Ý trừng mắt nhìn anh: “Trước kết hôn không phải anh nói anh biết nấu ăn?”

Tần Trí Viễn xoa mũi, có chút chột dạ, đương nhiên là anh không thể thừa nhận tay nghề nấu nướng của mình rất kém: “Đúng, anh biết nấu ăn, nhưng những món mà em nói anh không biết nấu.”

Ôn Như Ý cũng cảm thấy có vẻ có lý: “Thế anh biết nấu món gì.”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Nghêu luộc, cua luộc và hàu luộc.”

Ôn Như Ý: ...

Được rồi, thật ra đồ ăn ngon, luôn luôn chỉ cần phương pháp nấu đơn giản nhất, hải sản mà, càng tươi thì phải ăn nguyên chất nguyên vị của nó.

Rất nhanh, một đĩa hàu hấp, một đĩa nghêu luộc, bốn con cua biển hấp và một đĩa trứng xào cà chua đã sẵn sàng, ở giữa có nước chấm, hai người họ đều là người Giang Thành, đều ăn cay giống nhau, trong nước chấm có bỏ ít ớt, đúng là nguyên chất nguyên vị.

Ôn Như Ý ăn mấy con hàu, thịt hàu tươi mềm, ăn vào cảm giác sảng khoái, mặc dù có một chút mùi tanh, nhưng không nặng, mùi vị vô cùng tươi ngon, cô bên này đang ăn, Tần Trí Viễn bên kia tcầm con d.a.o tách con cua làm hai cho cô, xé thịt cua bỏ vào chén đưa cho cô.

Anh làm động tác này dường như rất tự nhiên, trong lòng Ôn Như Ý cảm thấy rất vui, tiện thể khen anh một câu: “Không ngờ tay nghề của anh cũng không tồi, anh làm những món này đều rất ngon.”

Mặc dù biết mùi vị này đa phần đều do bản chất của số hải sản, nhưng đàn ông mà, lúc nào cần khen thì vẫn phải khen, nếu không lần sau người ta không làm nữa.

Tần Trí Viễn vốn dĩ cũng khá chột dạ, nhưng nghe cô khen như vậy, đột nhiên cũng lấy lại tự tin: “Đương nhiên rồi, tay nghề của anh từ trước nay đều tốt.”

Ôn Như Ý khẽ lườm anh một cái, xem ra vẫn không nên khen, tránh để anh kiêu ngạo quá mức: “Thế được, anh xem chúng ta cũng vào ở trong khu ký túc xá gia đình rồi, vài ngày nữa nhất định phải mời người trong bộ đội ăn bữa cơm, đến lúc đó anh làm chủ bếp, anh thấy sao?”

Tần Trí Viễn bỗng chốc nghẹn họng: “Anh làm?”

Ôn Như Ý cười mỉm gật đầu: “Đúng thế, tay nghề nấu nướng của anh tốt mà, vậy nhất định anh sẽ chủ trì đại cuộc.”

Tần Trí Viễn vội vàng giải thích: “Anh còn phải đi làm đấy, làm gì có thời gian đó, không được thì khoan hãy mời mọi người.”

Ôn Như Ý không đồng ý: “Thế thì không được, người ta sẽ nói chúng ta không lễ phép, hơn nữa giữa đồng chí với nhau cũng cần phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp.”

Cái này Tần Trí Viễn đương nhiên biết: “Thế không được thì chúng ta mời mọi người ăn một bữa ở nhà ăn cũng được, đầu bếp ở nhà ăn nấu cũng khá là ngon.”

Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của anh, Ôn Như Ý bật cười ha ha, Tần Trí Viễn nhận thức được mình bị lừa, trực tiếp đặt đũa xuống: “Em trêu anh đấy sao?”

Ôn Như Ý rất nhanh tắt nụ cười: “Không có, em chỉ là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với mọi người, sau này đến khi anh xin công việc giúp em, cũng dễ nói chuyện hơn mà.”

Tần Trí Viễn hơi ngạc nhiên: “Em muốn đi làm rồi sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 98: Công Việc



Ôn Như Ý ừm một tiếng, hôm nay họ đã dọn dẹp sân vườn, dành thêm một ngày nữa để cày đất và gieo hạt xuống, sau đó cơ bản là không có gì để làm nữa, lúc này không có điện thoại, không có gì có thể giải trí, nếu như cô không đi làm, thật sự chán c.h.ế.t đi được: “Đợi làm xong việc ở sân vườn, em ở nhà cũng không biết làm gì.”

Tần Trí Viễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể phải đợi thời gian, bây giờ bộ đội tạm thời không có vị trí nào trống, rất nhiều quân tẩu cũng vẫn chưa có công việc làm, mọi người đều đang xếp hàng.”

Ôn Như Ý nhíu mày: “Rất nhiều người xếp hàng sao?”

Tần Trí Viễn gật đầu, Ôn Như Ý lại hỏi: “Bộ đội chúng ta không phải có một vài phân xưởng nhỏ sao? Đều hết vị trí rồi à?”

“Đều đầy cả rồi.”

Tần Trí Viễn cũng có gì nói nấy, lúc trước số người tùy quân ở bộ đội bọn họ rất ít, bây giờ số lượng tùy quân càng ngày càng nhiều, có thể sắp xếp công việc cho quân tẩu đương nhiên cũng phải đợi, có một số người còn phải đợi hơn 1 năm, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác: “Em yên tâm, một khi có công việc phù hợp với em, anh sẽ cố gắng xin cho em.”

Ôn Như Ý cũng bày tỏ đã hiểu, dẫu sao cô cũng mới đến, chỉ là hiểu thì hiểu, nhưng bản thân cô cũng phải nghĩ cách xem thử có cách nào giải quyết được không: “Được, thế em cứ đợi trước.”

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Như Ý vô cùng tự giác đi rửa chén bát, dù sao người làm việc cực nhọc cũng cần được nghỉ ngơi, đợi cô làm xong vào phòng thì thấy người đàn ông đang giăng mùng.

Chiếc giường mới này rộng 1,5 mét, được làm bằng gỗ nguyên khối, rất êm ái, dù ngồi lên thế nào cũng không hề rung chuyển, Ôn Như Ý lăn qua lăn lại trên giường, không khỏi khen ngợi: “Anh mua chiếc giường này rất tốt, đợi sau này mua thêm một chiếc đặt ở phòng ngủ phụ, như thế khi người nhà chúng ta đến, có thể ngủ bên kia.”

Tần Trí Viễn cũng cảm thấy rất tốt, nhưng đợi đến lúc đi ngủ, anh lại không thấy tốt nữa.

Hai người nằm trên giường, rất gần nhau, Ôn Như Ý mặc bộ đồ ngủ mát mẻ, để lộ xương quai xanh tinh xảo và cánh tay trắng nõn, anh vốn tưởng rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng người phụ nữ này vốn dĩ tướng ngủ không tốt, sau khi vào giấc, cô bắt đầu lăn khắp giường.

Lần đầu tiên cô đưa tay tới trước n.g.ự.c anh, Tần Trí Viễn bình tĩnh chậm rãi đẩy tay cô ra, nhưng chẳng bao lâu, tay cô lại gác ngang tới.

Tối nay cô mặc áo ngủ cộc tay, cánh tay đó chạm vào làn da của anh, còn vuốt lên vuốt xuống vài cái, giống như đang gãi ngứa.

Nếu cô chỉ đơn thuần là gãi ngứa như vậy thì không sao, nhưng tay cô còn muốn đi xuống phía dưới, Tần Trí Viễn sợ hãi đến mức nắm lấy bàn tay không yên phận của cô hất ra, hơi thở của anh cũng đột nhiên trở nên nặng nề hơn, cảm giác bồn chồn khó hiểu lan từ bụng dưới ra toàn thân.

Ôn Như Ý nằm im, nhưng không lâu sau, cánh tay cô lại duỗi tới, ôm lấy anh.

Anh hít một hơi thật sâu, một lần nữa gỡ tay cô ra khỏi cơ thể anh, cố tình di chuyển tay cô sang một bên, nhưng kết quả chưa được hai phút, cô lại quay lại và gác một chân lên người anh.

Tần Trí Viễn chỉ cảm thấy ngột ngạt, anh là một người đàn ông, có bản năng của một người đàn ông, vốn dĩ anh đã cố gắng nhịn rồi, tối nay còn ăn nhiều hàu như thế, đĩa hàu to lớn đó gần như là một mình anh ăn hết, xét từ góc độ Trung y, thứ đó có tác dụng tráng dương, bây giờ người phụ nữ này vẫn còn quấy rầy anh, đúng là muốn c.h.ế.t mà!

Anh hít một hơi thật sâu, chiếc giường này thật sự không tốt, còn không bằng nằm dưới đất, ít nhất không bị giày vò như vậy.

Thế là, anh chật vật kéo tay chân của người phụ nữ ra khỏi cơ thể mình, sau đó nhanh chóng lăn ra khỏi giường đi tắm, cuối cùng trải nệm nằm dưới đất ngủ, như vậy mới sống sót qua đêm nay.

Ngày hôm sau Tần Trí Viễn đi làm với đôi mắt sưng đỏ, Bao Trung Hoa nhìn thấy dáng vẻ không ngủ đủ của anh, không kìm được mà khuyên: “Tiểu Tần à, mặc dù các cậu còn trẻ, nhưng chuyện đó vẫn nên tiết chế một chút, dù sao Tiểu Ôn vẫn còn nhỏ, cơ thể của người ta làm sao chịu nổi sự giày vò của cậu, đừng để đến lúc đó cậu lại làm giường mới nhà cậu sấp nữa đấy.”

Tần Trí Viễn: ...
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 99: Hăng Hái



Anh không biết nên phản bác như thế nào, thậm chí cảm thấy bản thân rất đáng thương, dù sao đến bây giờ ngay cả miếng canh thịt anh còn chưa húp được, quả thực là có nỗi khổ khó nói!

Nhưng cuộc sống như tối qua, có lẽ anh phải đợi đến bảy ngày mới kết thúc, anh cảm thấy có thể anh sẽ không chịu nổi qua bảy ngày, bèn quyết định nghĩ cách húp miếng canh.

Cho nên hôm nay Tần Trí Viễn biểu hiện đặc biệt, sau khi làm xong công việc ở bộ đội, anh vội vội vàng vàng về nhà, đương nhiên đồ ăn Ôn Như Ý đã nấu xong từ sớm rồi, sau khi ăn cơm xong, mảnh đất vốn dĩ một ngày mới làm xong, mà anh dùng chưa hết một buổi chiều đã cày hết đất, sau đó còn gieo một nửa hạt giống xuống, giống như một nô lệ làm việc hết mình.

Không chỉ là Ôn Như Ý, ngay cả Kim Quế Hoa kế bên cũng cảm thấy anh bất thường, bèn hỏi: “Phó đoàn trưởng Tần, sao hôm nay cậu hăng hái thế?”

Tần Trí Viễn đương nhiên sẽ không nói thật với cô ấy, chỉ nói: “Tôi sợ bão đến, tới lúc đó mảnh đất này sẽ khó cày.”

Ôn Như Ý nhìn bầu trời, có chút không hiểu lắm, thời tiết trong xanh không mây như vậy, giống dáng vẻ bão sắp đến sao?

Nhưng mà đến tối khi đi ngủ thì rất nhanh Ôn Như Ý đã hiểu ra, cơ thể nóng ran của người đàn ông ôm lấy cô, không ngừng kéo tay cô xuống phía dưới, giọng nói khàn khàn khẩn cầu: “Vợ ơi, nể tình hôm nay anh biểu hiện tốt như vậy, em giúp anh đi...”

Khi không cẩn thận chạm vào ý chí chiến đấu sục sôi của anh, lúc này Ôn Như Ý mới hoàn toàn hiểu tại sao hôm nay người đàn ông này lại siêng năng như vậy, thì ra tất cả đều có mục đích!

Mặc dù mấy ngày trước hai người cũng từng nhìn thấy cơ thể của nhau, nhưng Ôn Như Ý cũng chỉ là nhìn thấy, không biết cái gì gọi là xúc cảm, đến lúc này, tay của cô vô thức rút ra, đỏ mặt đẩy anh ra: “Em... em còn lâu mới chạm vào đồ xấu của anh!”

Tần Trí Viễn lại cầm lấy tay cô, kéo tay cô lại: “Cái gì mà đồ xấu, đây rõ ràng là đồ tốt, bây giờ anh giới thiệu cho hai người quen biết, sau này em sẽ thích nó.”

Ôn Như Ý bị anh ấn tay xuống, hoàn toàn không cử động được, cô sốt ruột nghiến răng nói: “Ai nói em sẽ thích nó! Còn lâu em mới thích nó.”

Tần Trí Viễn không tin, hơn một nửa những người bên cạnh anh đều kết hôn rồi, đàn ông với nhau có những lúc cũng sẽ nói chút chuyện riêng tư, những người kết hôn rồi đều nói thứ đồ này dễ dùng, không có người phụ nữ nào mà không thích, có những lúc vợ chồng cãi nhau, không có chuyện gì mà động phòng một lần không giải quyết được, nếu như có, thế thì làm hai lần.

Người đàn ông hôn cô, giọng điệu rất đáng thương: “Em xem chúng ta kết hôn sắp nửa tháng rồi, anh còn chưa đụng vào em, không biết em có vị gì, đáng thương c.h.ế.t anh rồi.”

Ôn Như Ý nghĩ lại cũng phải, cứ mỗi lần đến thời khắc quan trọng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng là đáng thương, nhưng làm bằng tay rất mệt, còn lâu cô mới làm!

Cô giãy giụa tay, kết quả không rút lại được, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông: “Thế lúc trước anh độc thân lâu như vậy, không phải cũng đều trải qua như thế sao, sao bây giờ lại không chịu được?”

“Có thể giống nhau được sao?” Tần Trí Viễn chuyển động yết hầu: “Lúc trước khi anh còn độc thân là tâm tịnh tự nhiên mát, bây giờ bên cạnh có em, ngày nào em cũng ngủ bên cạnh anh, nếu như anh không có chút phản ứng thì đó mới thật sự là sức khỏe có vấn đề.”

Ôn Như Ý bỗng chốc nghẹn họng, nghĩ lại hình như cũng đúng.

Tần Trí Viễn tên đã lên dây, cho dù như thế nào, hôm nay anh không để sự cố ngoài ý muốn xảy ra, lại khẩn cầu cô: “Em xem xem, cung tên này của anh mà không b.ắ.n nữa thì phế mất, nếu nó thật sự phế, sau này em không có đồ dùng nữa, em cũng không muốn ở goá như vậy nhỉ, lần này em giúp anh, sau này anh cũng sẽ giúp em mà.”

Ôn Như Ý nghe vậy phụt cười một tiếng: “Ai cần anh giúp em vậy?”

Tần Trí Viễn kéo tay cô không buông: “Mọi người sau này giúp đỡ lẫn nhau mà, vợ!”

Ôn Như Ý nhìn khuôn mặt nhịn đến đỏ cả lên của anh, giống như uống rượu vậy, lại nhìn cung tên căng cứng sắp gãy này của anh, bỗng chốc cô mềm lòng.

Đương nhiên, kết cục của việc cô mềm lòng chính là cuối cùng suýt chút nữa làm bản thân mệt chết, sau khi sự việc kết thúc, cô xoa tay nằm trên giường oán than: “Phiền c.h.ế.t đi được, sao anh lâu như vậy, làm tay em mỏi c.h.ế.t đi được.”
 
Back
Top Bottom