Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 100: Nghỉ Thêm



Tần Trí Viễn dựa vào giường, gương mặt thoải mái, anh thở d.ốc khẽ cười nói: “Đêm tân hôn hôm đó không phải em còn nói anh nhanh sao?”

Ôn Như Ý bỗng chốc nghẹn họng, hình như nhất thời không có lời nào phản bác anh được, cô chỉ thở hồng hộc duỗi tay ra: “Tay em không cử động được nữa, anh xoa bóp cho em đi, nếu không ngày mai em không làm việc được.”

Khóe miệng Tần Trí Viễn mỉm cười, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã lấy lại được một ván. Anh vui vẻ một tay ôm lấy cánh tay cô, tay kia nhẹ nhàng ấn xuống để cơ bắp của cô thả lỏng: “Không sao, trưa mai anh về tiếp tục trồng rau, tiện thể mang cơm về cho em.”

Ôn Như Ý lập tức cảnh giác, cảnh cáo anh: “Em nói cho anh biết, chỉ một lần này thôi, anh đừng muốn tiếp tục lấy chút ơn huệ đó để mua chuộc em.”

Tần Trí Viễn: ...

Não cô chuyển động nhanh thật.

Ngày hôm sau Tần Trí Viễn đi làm với tinh thần phấn chấn, tâm trạng anh rất tốt, buổi sáng lúc tập thể dục, vậy mà bất ngờ không luyện tập thêm, còn cho mọi người nghỉ ngơi thêm mười phút, đám đàn ông thô lỗ đó giật mình trước sự dịu dàng đột ngột của anh, sau lưng còn bàn tán xôn xao có phải anh định tung chiêu gì đó ra không.

Kết quả sau một buổi sáng, không giống như những gì họ tưởng tượng, Tần Trí Viễn không tung chiêu gì cả, đến lúc phát cơm, anh lại đến nhà ăn lấy cơm như thường lệ, kết quả giữa đường gặp Giang Vĩnh Quân, Giang Vĩnh Quân nghe nói cuộc sống hôn nhân của anh mấy hôm nay luôn chạy đến nhà ăn, không kìm được hỏi: “Sao cậu còn phải đến nhà ăn, vợ cậu không nấu bữa trưa cho cậu sao?”

Tần Trí Viễn hắng giọng nói: “Cô ấy mới lên đảo, vẫn chưa thích ứng, hôm nay nghỉ ngơi thêm.”

Giang Vĩnh Quân nghe vậy nhìn anh mà không kìm được cười, nói: “Xem ra cậu lập gia đình rồi đúng là có khác, biết phải quan tâm người rồi, thêm một chút tình người.”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Nói cái gì vậy chứ, đó là vợ của tôi, tôi không quan tâm cô ấy thì ai quan tâm cô ấy?”

Giang Vĩnh Quân vô tình lườm mắt một cái: “Thế để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe, tôi còn đợi ăn mừng nhà mới của hai người nữa đấy.”

Khóe môi Tần Trí Viễn giật giật, xem ra chuyện này nhất định không thoát nổi rồi, anh về đến nhà, rất nhanh bàn bạc với Ôn Như Ý về chuyện này.

Tối hôm trước Ôn Như Ý đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ có điều lúc đó nói đến chuyện công việc mà quên mất chuyện này, bây giờ nghe anh nói vậy, cô nói: “Thế thì ngày mai đi, mời ai do anh quyết định, anh hỏi họ thích ăn gì, để em cũng dễ chuẩn bị.”

Tần Trí Viễn không định mời quá nhiều, nếu không sẽ bận c.h.ế.t đi được, mà một vài người có quan hệ tốt với anh, cơ bản anh cũng biết khẩu vị của họ: “Cứ nấu đồ ăn nhà làm, chúng ta nấu món gì họ ăn món đó, đừng bỏ quá nhiều ớt là được.”

Chuyện ăn mừng nhà mới cứ quyết định như vậy, buổi chiều sau khi làm xong chút việc ở vườn rau, Ôn Như Ý còn đến tìm Kim Quế Hoa tìm hiểu họ thường nấu những món gì trong tiệc ăn mừng nhà mới, Kim Quế Hoa vừa nghe cô nói muốn nấu ăn, mắt cô ấy mở to ra: “Em còn biết nấu cơm à? Thế tại sao mấy ngày hôm nay hai người cứ ăn cơm tiệm vậy?”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này cảm thấy có chút không ổn, xem ra hai ngày nay họ cứ ăn cơm ở nhà ăn khiến Kim Quế Hoa hiểu lầm, ngày mai cô phải trổ tài đàng hoàng.

Cô vội vàng giải thích: “Em vẫn luôn biết nấu ăn mà, chỉ là hai ngày hôm nay em đến tháng, lười làm việc mà thôi.”

“Thì ra là như thế.” Kim Quế Hoa cười nói, cũng không trách cô ấy nói như vậy, từ sau khi Tần Trí Viễn bọn họ dọn đến khu ký túc xá gia đình ở, đám người trong khu ký túc xá mấy ngày nay cũng âm thầm quan sát động tĩnh của nhà họ Tần.

Điều đầu tiên họ chú ý đến đương nhiên là Tần Trí Viễn ra ra vào vào rồi, một người đàn ông cao lớn anh tuấn như vậy, mỗi sáng vừa thức dậy là đi mua đồ ăn sáng cho vợ, buổi trưa lại đúng giờ về đưa cơm cho vợ, kết quả buổi tối còn phải về cùng nấu cơm với vợ, đúng là người đàn ông của gia đình.

Ngoài những điều này ra, công việc ở vườn rau cũng một tay anh làm hết, còn Ôn Như Ý hình như ở nhà không làm gì cả, hình như cũng không biết làm gì, lúc mọi người trò chuyện đều nhắc đến, Kim Quế Hoa cũng chưa thấy Ôn Như Ý làm việc gì, cho nên hiểu lầm như vậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 101: Anh Không Có Ý Gì Cả



“Thật ra mọi người đều rất quen thuộc, lúc trước mọi người cũng không có chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ làm chút hải sản, mua ít thịt gà, làm thêm rau xanh khoai tây gì đó, vài món nhà làm là được rồi.”

Những người ở trong khu ký túc xá gia đình, có ai mà không vướng bận gia đình, cuộc sống của mọi người đều khó khăn, bây giờ có đồ để ăn là đã rất tốt, nên không có cầu kỳ như thế.

Cô ấy lại nói: “Chỉ tiếc là gần đây không có cách nào đi biển bắt hải sản được, nếu không là ăn hải sản thỏa thích, em cứ xem trong vườn nhà chị có rau gì, cần cái nào em cứ hái đi.”

Ôn Như Ý ngại không lấy, họ mới kết hôn gần đây, trong tay vẫn còn chút tiền, mua ít rau vẫn được, sau khi từ chối Kim Quế Hoa, cô về nhà.

Đến tối, Lý Linh bên này cũng biết chuyện ngày mai nhà họ Tần tổ chức ăn mừng nhà mới, bà ta cười nói với Vu Vĩ Đào: “Ôn Như Ý không biết làm gì cả, với tay nghề nấu nướng đó của Tần Trí Viễn, còn không bằng mời ở nhà ăn đấy, tự giày vò bản thân, tôi sợ lãng phí số thức ăn đó.”

Vu Vĩ Đào cũng khá quý Tần Trí Viễn, mặc dù họ không thể trở thành thông gia, nhưng cảm thấy cũng không nên có ân oán gì, cho nên ông ấy rất không vui khi Lý Linh chen vào chút chuyện đó của nhà họ: “Đó là chuyện của nhà người ta, có liên quan gì đến chúng ta, em bận tâm làm gì?”

Lý Linh vừa nghe thấy lời này lập tức không vui: “Anh nói vậy là có ý gì, sao mỗi lần em nói người ta vài câu là anh nói em?”

Vu Vĩ Đào lạnh nhạt nói: “Anh không có ý gì cả, chỉ nghĩ lòng đố kỵ của em mạnh như thế, làm như sợ người khác không biết vậy, không phải chỉ là không trở thành thông gia thôi sao, đừng cứ nhắm vào người ta mãi, sống tốt cuộc sống của mình, đừng lúc nào cũng tới gần người ta.”

Bị nói trúng tim đen, Lý Linh nghẹn họng, vẫn chưa đáp lại ông ấy lại nghe ông ấy nói: “Đông Ny ra ngoài diễn xuất cũng sắp về rồi, tốt nhất em trông chừng nó một chút, đừng để nó chạy đến bên này làm mất mặt.”

Lý Linh hừ một tiếng trong lòng: “Anh yên tâm, gặp phải thành phần đó, Đông Ny không cần.”

Sự tranh chấp của hai vợ chồng họ, Ôn Như Ý không hề biết, buổi tối cô cùng với Tần Trí Viễn xác nhận lại danh sách nguyên liệu thức ăn cần mua, sáng ngày hôm sau, sau khi làm xong chút việc cuối cùng ở sân vườn, cô lại hẹn Kim Quế Hoa ra ngoài đi trạm rau, trạm rau cũng ở gần hợp tác xã mua bán, bên cạnh chính là xưởng thực phẩm phụ, ở đây xem như là một quảng trường mua sắm kiểu nhỏ.

Tối hôm qua Ôn Như Ý đã viết sẵn cần mua những đồ gì rồi, chỉ dựa theo danh sách và mua đồ, mua đến cuối, phát hiện quả nhiên vẫn là hải sản rẻ nhất.

Sau khi mua đồ xong, Kim Quế Hoa cùng với cô xách đồ về nhà, có lẽ là sắp tan làm rồi, trên đường có không ít người tụ tập với nhau trò chuyện, lúc hai người sắp đến cửa nhà thì nhìn thấy Lý Linh cùng với vài nữ đồng chí nói nói cười cười bước ra từ khu ký túc xá gia đình.

Lý Linh nhìn thấy họ, cười cười lên tiếng: “Nghe nói nhà cô sắp mời khách, có cần tôi giúp đỡ cứ nói một tiếng.”

Ôn Như Ý sẽ không tìm bà ta giúp đỡ đâu, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, buổi chiều Trí Viễn sẽ về phụ giúp tôi.”

Lời của cô vừa dứt, bên cạnh có một người phụ nữ trẻ tuổi bèn trực tiếp kêu lên: “Cô chính là người vợ mới của Tần Trí Viễn đó sao?”

Ngữ điệu của cô ta mang vài phần cao cao tại thượng, Ôn Như Ý bất giác quan sát cô ta vài cái, phát hiện mình không quen biết cô ta, nhưng nhìn tướng mạo của cô ta, có vài phân giống với Lý Linh, nên vừa nhìn đã có thể đoán được cô ta là ai.

Ôn Như Ý giả vờ không biết: “Cô là?”

Người phụ nữ không đáp lại, ánh mắt quan sát cô, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ở phía đối diện, cô ta nắm chặt tay.

Mười giờ tối hôm qua cô ta mới đi diễn ở ngoài về, kết quả vừa về tới đã nghe người trong ký túc xá nói Tần Trí Viễn kết hôn, lúc đó cô trực tiếp lao xuống dưới lầu định qua bên này thăm dò mọi chuyện, nhưng ký túc xá đóng cửa, cả đêm cô ta ngủ không ngon, mới sáng sớm đã chạy đến đây, kết quả đợi đến bây giờ mới nhìn thấy người.

Thấy cô ta không nói, Kim Quế Hoa vội nói: “Cô ta là Lý Đông Ny, cháu gái của đồng chí Lý Linh.”

Lý Đông Ny lúc này mới cười nói: “Phải, tôi là Lý Đông Ny, cô chính là vợ trong truyền thuyết của phó đoàn trưởng Tần nhỉ?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 102: Cô Chính Là Lý Đông Ny



Mặc dù cô ta cười, nhưng ánh mắt quan sát lúc nãy quả thực không hữu nghị, giống như muốn xoi mói vậy, Ôn Như Ý đang định đáp lại, lại nghe thấy cô ta lại cười nói: “Quả nhiên rất xinh đẹp, chả trách phó đoàn trưởng Tần không để tâm đến việc cha cô bị điều về nông thôn rèn luyện, cũng muốn kết hôn với cô.”

Mọi người chỉ biết thành phần Ôn Như Ý có chút vấn đề, nhưng không hề biết cha cô bị điều về nông thôn, Lý Đông Ny nói câu này rất tùy ý, giống như vô tình mà nói ra vậy, nhưng lại giống như một quả b.o.m ném xuống mặt hồ yên tĩnh...

Ánh mắt của mọi người dồn dập nhìn vào cô, ánh mắt sáng quắc.

Mà câu hỏi và công kích đột ngột khiến Ôn Như Ý có chút ngây người, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.

Khóe môi Lý Đông Ny khẽ cong lên, lòng nghĩ thầm, lần này mọi người đều biết cha cô bị điều về nông thôn, xem cô sau này sống như thế nào ở khu ký túc xá gia đình!

Đang vui vẻ, người phụ nữ đối diện cười một tiếng: “Cô chính là Lý Đông Ny? Nữ đồng chí mặn dày mặt dạn bám chặt lấy Trí Viễn nhà tôi trong truyền thuyết đó sao?”

Lời của cô vừa dứt, sắc mặt Lý Đông Ny thay đổi: “Cô nói cái gì?”

Ôn Như Ý quan sát cô ta, cười cười: “Tôi thấy cô cũng khá xinh đẹp, chỉ là miệng thối quá, không biết cách nói chuyện, chả trách lúc trước Trí Viễn nhà chúng tôi thấy cô phiền mà từ chối cô.”

Tình thế biến đổi có chút đột ngột, lần này mọi người trực tiếp ngây người, đợi sau khi phản ứng lại thì lén lút cười, bọn họ biết Lý Đông Ny từng thích Trần Trí Viễn, lúc đó còn theo đuổi Tần Trí Viễn bị anh giáo huấn một trận, không ngờ vợ người ta trực tiếp mắng cô ta trước mặt mọi người như vậy.

Kim Quế Hoa cũng không kìm được mà bật cười, cô ấy tưởng rằng Ôn Như Ý không biết chuyện của Lý Đông Ny, nhưng không ngờ thì ra Tần Trí Viễn đã nói với cô từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ cô đối với Lý Đông Ny có một chút không khách khí.

Bị vạch trần tâm tư lúc đầu, còn bị mọi người cười chê, Lý Đông Ny đỏ cả mặt: “Tôi không có! Cô đừng có ăn nói bậy bạ được không?”

Lý Linh cũng mặt biến sắc, nhìn Ôn Như Ý: “Cái gì mà mặt dày mặt dạn bám chặt, không có chuyện đó, Ôn Như Ý, cô đừng có ăn nói bậy bạ.”

“Không có sao?” Ôn Như Ý chớp chớp mắt: “Trí Viễn còn nói với tôi là chỉ đạo viên của đoàn công văn còn vì chuyện này mà tìm Đông Ny nói chuyện đấy, để quay về tôi đi hỏi chỉ đạo viên của bọn họ thử có chuyện như vậy không, nếu không lại ảnh hưởng đến danh tiếng của đồng chí Đông Ny, vậy thì không hay rồi.”

Lý Đông Ny nghe vậy trực tiếp sốt ruột: “Tôi không cho cô đi!”

Cô ta nói xong, ý thức được bản thân phản ứng thái quá, lập tức bụm miệng lại, sau đó nói thêm: “Tôi nói không có là không có, quản bản thân cô cho tốt, tôi không cần cô giả vờ quan tâm.”

Nói xong, cô ta trực tiếp xoay người rời đi.

Vốn dĩ bọn họ còn muốn khiến cho Ôn Như Ý khó xử, nhưng không ngờ lại tự lấy đá đập vào chân mình, Lý Linh cũng không tiếp tục ở lại được nữa, chỉ khinh thường liếc Ôn Như Ý một cái rồi vội vàng đi theo: “Đông Ny, cháu đợi dì với.”

Đối với chuyện Lý Đông Ny bám dính Tần Trí Viễn, lúc trước mọi người cũng là nghe người khác truyền miệng nói với nhau, cũng không có mấy người tận mắt nhìn thấy cô ta bám dính như thế nào, nên hỏi Ôn Như Ý: “Cô ta thật sự bị chỉ đạo viên hỏi chuyện rồi sao?”

Ôn Như Ý cười cười: “Có lẽ là vậy, nhưng vừa nãy người ta không cho tôi quan tâm cô ấy, tôi không hỏi nữa, nếu như mọi người muốn biết thì có thể đi hỏi thử.”

Mấy người hóng chuyện này nhất định sẽ không đi hỏi chỉ đạo viên của Lý Đông Ny về tình hình lúc đó, nhưng vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ chột dạ đó của Lý Đông Ny, ít nhiều bọn họ cũng hiểu được, đó chính là lúc trước Tần Trí Viễn thật sự bị cô ta đeo bám rất phiền, cho nên vừa nãy Lý Đông Ny cố ý nhắm vào Ôn Như Ý!

Bọn họ vừa đi, Ôn Như Ý cũng đi theo Kim Quế Hoa về nhà, Kim Quế Hoa xách đồ đi cùng với cô vào trong nhà, còn an ủi cô: “Con người của Lý Linh chính là như thế, em đừng để ý chuyện họ nói làm gì, lần sau em bảo phó đoàn trưởng Tần nhắc nhở một chút với Vu Vĩ Đào, sau này họ sẽ không dám khua môi múa mép nữa.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 103: Bây Giờ Không Gấp



Ôn Như Ý gật đầu, chuyện này cô nhất định phải nói với Tần Trí Viễn, nếu không Lý Đông Ny có thể sẽ còn lần sau.

Kim Quế Hoa muốn ở lại phụ giúp, nhưng Ôn Như Ý từ chối, cô ấy có hai đứa con nhỏ, một đứa mới 2 tuổi, lúc nào cũng cần có người trông, Ôn Như Ý cũng ngại giữ cô ấy, chỉ qua nhà cô ấy mượn một ít đĩa với bát đũa.

Đợi đến trưa lúc Tần Trí Viễn về, cô trực tiếp kể cho anh nghe về chuyện lúc sáng gặp Lý Đông Ny, Tần Trí Viễn suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cô ta còn không biết ngại mà đến làm phiền em?”

Ôn Như Ý khẽ mím môi, hừ một tiếng nói: “Anh làm người ta tức giận, người ta tìm em trút giận thôi, bây giờ em chịu thay anh đấy.”

Tần Trí Viễn liền đứng dậy nói: “Anh đi tìm Vu Vĩ Đào.”

Ôn Như Ý vội vàng kéo anh lại: “Bây giờ không gấp, đợi lát nữa ăn cơm xong anh đi nói với phó đoàn trưởng Vu cũng được.”

Bây giờ Tần Trí Viễn làm sao ngồi yên được, anh trực tiếp chạy sang nhà kế bên, đợi anh quay về được một lúc, bên nhà họ Vu đã truyền đến âm thanh cãi nhau và tiếng đập đồ.

Ôn Như Ý hưng phấn nghe, cong khóe môi nói: “Con người phó đoàn trưởng Vu cũng được, không chiều người nhà mình.”

Tần Trí Viễn cũng gật đầu: “Cũng chỉ có mình ông ấy được.”

Lần này khách họ mời cơ bản là người của đoàn 3 bọn họ, cũng có một vài quân tẩu, ngồi khoảng 2 bàn, cho nên sau khi ăn trưa xong, hai người bắt tay chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Hải sản lần này rẻ, Ôn Như Ý mua rất nhiều, có sò điệp, tôm, cua các loại, khi xử lý cũng khá phiền phức, Tần Trí Viễn thấy cô không mua hàu, trong lòng thở phào một hơi, nếu không tối nay cậu bé của anh lại sung huyết, ngay sau đó anh xách một giỏ hải sản ra bên ngoài xử lý.

Ôn Như Ý cũng không rảnh rỗi, cô bắt nồi lên bếp đun nước, sau đó lấy gà hôm nay mua về đem đi luộc, lát nữa làm món gà luộc, thời đại này gà vẫn còn gầy, cô mua hai con, một con mới tầm 3 cân, nhưng mà nhìn con gà này thịt khá chắc, có lẽ là rất ngon.

Đợi sau khi bỏ gà vào nồi luộc, cô lại mang rau xanh của hôm nay đi rửa, lúc này thời tiết nóng nực, làm món gỏi dưa chuột và nấm để k*ch th*ch khẩu vị. Ở nhà họ có hai bếp, bếp còn lại cô cũng không định để nó ở không, đợi sau khi cắt rau xong, cô lại bắt đầu làm những món khác.

Một cân thịt ba chỉ, cô dự định làm món thịt ba chỉ kho với khoai tây, đây là món mặn đầu tiên mà Triệu Tú Hoa dạy cho nguyên chủ, cũng được xem là món sở trường của Ôn Như Ý, trước khi làm món rau trộn, cô đã ướp thịt ba chỉ đã thái sẵn, trộn với rượu nấu ăn, nước tương, gừng và hành lá, bây giờ cô cắt khoai tây thành khối vuông, sau đó cho dầu vào chảo nóng, cho hai thìa đường vào xào đến khi có màu caramen thì cô cho thịt vào nồi.

Lúc này, Tần Trí Viễn ở ngoài xử lý hải sản cũng đã làm xong, anh vừa bước vào phòng bếp thì nhìn thấy Ôn Như Ý bận rộn trước bếp, trong lòng kinh ngạc, vội vàng tới trước: “Em để đó đi, để anh làm cho.”

Ôn Như Ý không để ý đến anh, dùng xẻng cơm trong tay lật trở thịt, sau đó cho nước vừa ngập thịt, rồi đậy nắp nồi lại.

Tần Trí Viễn nhìn động tác chuyên nghiệp của cô thì ngây người, lại liếc nhìn sang rau dùng để trộn mà cô đã cắt sẵn để một bên, kỹ thuật cắt rau quả thực rất giỏi, anh chần chừ hỏi cô: “Hình như em rất biết nấu ăn?”

Ôn Như Ý quay đầu lại nhìn anh: “Đương nhiên biết rồi, đồ ăn em nấu ngon hơn anh nấu đấy.”

Mặc dù lúc trước Triệu Tú Hoa rất ít khi để nguyên chủ nấu ăn, nhưng đã từng dạy cô nấu, cộng thêm bản thân Ôn Như Ý cũng biết nấu ăn, cho nên nấu ăn đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Lúc ở nhà họ Ôn, Tần Trí Viễn gần như không nhìn thấy Ôn Như Ý nấu ăn, cho dù có lúc nấu ăn cũng là phụ giúp Triệu Tú Hoa mà thôi, cho nên anh cho rằng Ôn Như Ý cũng không biết nấu ăn bao nhiêu, mấy ngày hôm nay cũng luôn lo lắng cô đến bên này ăn không được, kết quả vậy mà cô còn biết nấu ăn?

Anh có chút kinh ngạc: “Sao anh không biết em rất biết nấu ăn nhỉ? Sao em không nói với anh?”

Ôn Như Ý cong miệng cười: “Anh cũng đâu có hỏi em.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 104: Vợ Của Anh Đâu



Tần Trí Viễn hơi nghẹn họng: “Anh không hỏi, thì em không nói sao? Anh còn lo lắng mấy ngày hôm nay em ăn không được nữa đấy.”

Ôn Như Ý nhìn dáng vẻ và gương mặt kinh ngạc của anh mà cười nói: “Thế bây giờ em nói cho anh biết rồi, em biết nấu ăn, có phải sau này anh dự định không nấu ăn nữa không?”

Tần Trí Viễn lập tức ho vài tiếng: “Anh không có nói như thế, anh chỉ nghĩ, vậy sau này có phải là anh không cần ăn đồ ăn ở nhà ăn nữa không?”

Phải biết là, cho dù đồ ăn ở nhà ăn có ngon bao nhiêu đi nữa, nhưng ngày nào anh cũng ăn thì cũng sẽ ngán!

Ôn Như Ý lườm anh một cái: “Thế anh mau lại phụ giúp trước đi.”

Tần Trí Viễn đáp một tiếng, vội vàng tới trước đưa hải sản đã xử lý xong cho cô, lúc cô bận rộn nấu ăn thì Tần Trí Viễn phụ giúp cô một tay, hai vợ chồng họ bận rộn gần ba tiếng đồng hồ, tám món ăn cuối cùng cũng làm xong rồi, trong tám món này có sáu món mặn, nói ra cũng xem như là rất có thể diện.

Vốn dĩ Ôn Như Ý muốn mang rượu mà lúc trước họ mang từ Giang Thành đến để mời khách, nhưng Tần Trí Viễn không cho, dẫu sao trong bộ đội, nếu như không phải dịp đặc biệt sẽ không cho phép uống rượu.

Ôn Như Ý không nghĩ đến chuyện này, bèn nói: “Nhưng em chưa mua đồ uống, hay là anh đi mua nhé?”

Tần Trí Viễn trực tiếp nói: “Không cần, lúc anh thông báo cho họ cũng không định để họ tay không đến, đợi lát nữa họ nhất định sẽ mang ít trái cây và nước uống đến.”

Ôn Như Ý cười: “Anh mời người ta đến ăn cơm còn bảo người ta mua đồ đến à?”

Tần Trí Viễn mím môi: “Có gì đâu, mọi người đều là người của mình, lúc trước anh còn đi hồng bao nữa đấy.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng bước chân và tiếng thô bạo của một nhóm người đàn ông thô lỗ, không cần đoán anh cũng biết, người của đoàn ba bọn họ đến rồi.

Đây là lần đầu tiên Ôn Như Ý chính thức gặp đồng chí của Tần Trí Viễn, cho nên trước khi khách vào nhà, cô vội vàng về phòng thay quần áo, sau khi thay xong, nghe thấy bên ngoài phòng có người hỏi Tần Trí Viễn: “Vợ của anh đâu?”

Tần Trí Viễn ở bên ngoài gọi cô một tiếng, cô rất nhanh đáp lại, sau đó vén tóc lỏng lẻo trên đầu rồi đi ra ngoài, lần này khách đến cũng khá đông, đa số đều là đồng chí nam, cộng thêm Kim Quế Hoa vào, cũng mới có bốn nữ đồng chí đến, cô chào hỏi với mọi người.

Mọi người trong phòng khách di chuyển ánh mắt sang cô, trong số họ có vài người đã gặp qua Ôn Như Ý lúc đi đón tàu, nhưng lúc này khi gặp lại cô, ánh mắt của họ cũng không kìm được ánh lên một tia kinh diễm.

Không có nguyên nhân nào khác, người phụ nữ bước ra từ trong phòng quá xinh đẹp, cô mặc chiếc quần dài ống rộng và áo sơ mi trắng, mái tóc được vén lên, lộ ra khuôn mặt rạng ngời, bên tai còn đặc biệt để vài lọn tóc rủ xuống, thêm nữa cô lại dịu dàng nhẹ nhàng hơn nhiều, đồng thời cũng ra dáng một người vợ hiền, một người mẹ tốt.

Giọng nói cũng nhẹ nhàng ngọt ngào hơn, dịu dàng dễ nghe.

Ngay cả các quân tẩu đi theo chồng của mình đến nhìn thấy cô cũng hít ngược một hơi, đây có lẽ là tiên nữ trong truyền thuyết nhỉ?

Cuối cùng Giang Vĩnh Quân cũng hiểu được, tại sao ban đầu khi Tần Trí Viễn xin ông ấy đơn kết hôn lại gấp gáp la lối om sòm như vậy, đổi lại là chàng trai thanh niên nào nếu như không lấy được đơn xin kết hôn cũng đều gấp!

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, quay về ông ấy phải giáo huấn đàng hoàng cho Tần Trí Viễn mới được, sức ý chí của quân nhân bọn họ không thể vì một người đẹp mà nhanh chóng sụp đổ như vậy được!

“Giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, đồng chí Ôn Như Ý.” Tần Trí Viễn trực tiếp kéo Ôn Như Ý đến bên mình, giới thiệu với mọi người đang đứng trong phòng khách.

Mọi người hoàn hồn, nhìn Tần Trí Viễn vội vàng trêu ghẹo: “Chả trách anh vội vàng muốn kết hôn gấp như vậy, thì ra là trúng chiêu của tiên nữ rồi...”

Ôn Như Ý cũng không phải lần đầu nghe thấy người khác khen cô, có chút quen rồi, nhưng cô cũng giả vờ ngại ngùng nói: “Mọi người ngồi xuống trước đi, tôi vào xem canh súp, sắp xong rồi.”

Kim Quế Hoa cũng vội đi theo vào phụ giúp, đợi khi họ đi ra, vừa hay nghe Tần Trí Viễn nói với mọi người: “Những món ăn này làm sao mà tôi làm được, toàn là do đồng chí Ôn Như Ý làm đấy, món gì cô ấy cũng biết nấu, tôi chỉ phụ cô ấy mấy việc linh tinh thôi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 105: Mời Cơm



Khóe môi Ôn Như Ý cong lên, người này đúng là thành thật, không giành hết công lao của cô.

“Thật sự là đồng chí Ôn Như Ý làm sao?”

Mọi người có chút không dám tin Ôn Như Ý biết nấu ăn, bây giờ trên bàn có tổng cộng 8 món ăn, có gà luộc, thịt ba chỉ kho khoai tây, tôm luộc, cua xào cay, nghêu xào, sò xào ớt cay, cải thìa xào giấm, gỏi dưa chuột và nấm, những cái khác không nói, chỉ nhìn màu sắc và cách bày trí đã khiến người ta nuốt nước miếng rồi.

Mấy người quân tẩu cũng không kìm được mà nhìn Ôn Như Ý, không phải nói cô là cô gái yêu kiều, cái gì cũng không biết làm sao? Không phải nói Tần Trí Viễn ngày nào cũng đến nhà ăn mua cơm về cho cô sao, sao hai vợ chồng này còn giả vờ chơi chiêu này trêu đùa bọn họ đấy sao?

Tần Trí Viễn nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, khóe môi cũng bất giác cong lên: “Đương nhiên rồi, cậu đừng thấy đồng chí Như Ý trông có vẻ không biết nấu ăn, nhưng người ta là cao thủ đấy, ngay cả tôi cũng bị che giấu.”

Giang Vĩnh Quân trực tiếp bật cười ha ha: “Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng sau này cậu cũng không cần ăn cơm của nhà ăn nữa, chúc mừng!”

Trong lòng Tần Trí Viễn cũng nghĩ như vậy, bèn gật đầu vội vàng bảo mọi người dùng cơm, mọi người cũng không khách khí, cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Ăn một miếng thịt ba chỉ kho, thịt tươi mềm, tan trong miệng, khoai tây hoàn toàn hấp thụ vào hương vị của nước sốt thịt, mùi vị đậm đà ngọt ngào, dùng chung với cơm trắng thật sự rất tuyệt.

Còn có đĩa cua xào cay lớn, vỏ cua màu cam vàng, gạch cua tươi ngon, thịt cua màu trắng, mềm mại, vị cay vừa phải trong miệng, hương vị thật tuyệt vời.

Ngay cả cải thìa xào giấm và gỏi dưa chuột nấm thông thường cũng rất mềm mại và sảng khoái, giải ngán và k*ch th*ch ăn uống, cảm giác thèm ăn cũng được tăng theo.

Ban đầu mọi người vẫn còn rất do dự, sau một hồi ăn uống, tốc độ gắp đồ ăn cũng nhanh hơn, ăn đến cuối cùng, Giang Vĩnh Quân, người từ trước đến nay rất ít khi khen ai đó, bây giờ cũng không kìm được mà khen ngợi: “Trí Viễn à, thằng nhóc này, lần đầu tiên kiên trì đúng r, cưới cô vợ này thật là tốt.”

Vợ của Giang Vĩnh Quân, Thẩm Quyên cũng cười nói: “Thật sự không nhìn ra đồng chí Ôn Như Ý còn có tài nghệ này, nếu như không phải mấy ngày trước chỗ nhà ăn hậu cần bên kia đã sắp xếp người vào rồi, tôi nghĩ sẽ giới thiệu cô đến nhà ăn làm việc.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này thì trực tiếp giật mình, cô biết nấu ăn, nhưng cô không thích nấu ăn, nếu làm việc ở nhà ăn bộ đội, toàn dùng những nồi cơm lớn, có thể làm người ta mệt chết, chỉ nói đến việc chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, thế thì phải dậy lúc 4, 5 giờ sáng, nếu thật sự đến nhà ăn làm việc, cô sợ mất đi nửa mạng người mất.

Đương nhiên, cô không thể trực tiếp nói như vậy được, sau khi cân nhắc mới nói: “Không sao đâu, chủ nhiệm Thẩm, tôi nghe Trí Viễn nói trong bộ đội có rất nhiều quân tẩu vẫn chưa có công việc, cho dù phía nhà ăn có công việc, thế cũng không thể đưa tôi trước được, tôi có thể đợi được.”

Vốn dĩ Thẩm Quyến cũng có chút thành kiến với thành phần của Ôn Như Ý, cảm thấy cô làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Tần Trí Viễn, nhưng hôm nay sau khi tiếp xúc như vậy mới cảm thấy cô cũng không tồi, tư tưởng giác ngộ cũng khá cao, hoàn toàn không giống như những gì người khác nói vào mấy ngày trước, cái gì cũng không biết!

Ăn đến cuối cùng, đồ ăn trên bàn đều đã được ăn sạch, ngay cả trái cây và nước uống mà mọi người mang đến sau này cũng đã đều uống hết, một bữa cơm, khách nhiệt tình chủ nhà vui vẻ, lúc tàn tiệc, Kim Quế Hoa ở lại phụ giúp dọn dẹp, sau khi thu dọn bát đũa của mình xong mới quay về.

Hôm nay bận rộn cả ngày, Ôn Như Ý sắp mệt chết, đợi sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường, duỗi tay ra, nói với người đàn ông: “Em muốn bàn bạc với anh một chuyện.”

Bữa cơm ngày hôm nay khiến mọi người có cái nhìn khác về Ôn Như Ý, Tần Trí Viễn cũng cảm thấy có thể diện gấp đôi, anh kéo tay cô qua và nhẹ nhàng ấn tay cô: “Nếu như em nói sau này chúng ta vẫn ăn cơm ở nhà ăn, anh cảm thấy chuyện này có lẽ anh sẽ không đồng ý đâu.”

Ôn Như Ý ngước mắt trừng anh một cái: “Chuyện em muốn nói không phải chuyện này!”

Tần Trí Viễn không nghĩ ra được cô còn có thể có chuyện gì muốn nói với mình: “Thế em nói đi, anh nghe đây.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 106: Cũng Xem Như Là Như Vậy



Vừa nãy lúc ăn cơm, Ôn Như Ý có trò chuyện một lúc với các quân tẩu, bọn họ tổng cộng 5 quân tẩu, trong đó chỉ có 2 người có công việc, bộ đội trên đảo bọn họ tổng cộng khoảng sáu nghìn người, những quân tẩu không có công việc như bọn họ ít nhất cũng phải mấy chục người, nếu như thật sự phải xếp hàng, công việc của cô có lẽ hơi khó.

Hôm qua lúc cô ở nhà một mình, cũng cân nhắc suy nghĩ bản thân nên làm gì, so với việc đợi người khác đến sắp xếp cho cô, chi bằng tự cô đi thử, xem thử có chỗ nào khả thi không.

Cô đứng dậy, sau đó lấy lon đồ hộp đặt ở đầu giường mà lúc trước Hạ Chí Cương cho họ, đưa người đàn ông: “Chỗ chúng ta bên này không phải có rất nhiều hải sản sao, thế nếu như em làm một nhà máy nhỏ về đồ hộp ở bộ đội, sản xuất đồ hộp và hàng khô, anh cảm thấy có khả thi không?”

Tần Trí Viễn nhìn lon đồ hộp cô đưa anh, là đồ mà phó xưởng trưởng đồ hộp Hạ gì đó đưa cho họ ở chuyến tàu hỏa lần trước, đều là một vài đồ hộp hải sản.

Anh khẽ ngây người, ngay sau đó cười nói: “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến việc mở nhà máy, là vì nhìn thấy cái này sao?”

Ôn Như Ý trực tiếp ngồi xuống: “Cũng xem như là như vậy, vẫn còn một nguyên nhân nữa chính là bây giờ công việc trong bộ đội thiếu thốn như vậy, nếu thật sự phải xếp hàng, không biết em phải xếp hàng đến khi nào nữa đấy, bộ đội không nghĩ cách, em tự tìm chút việc làm thôi, anh nói xem có khả thi không?”

Tần Trí Viễn nghĩ cũng phải, nếu thật sự phải xếp hàng quả thực không biết bọn họ phải đợi bao lâu, nhưng nếu lập một nhà máy, cũng không có dễ như thế: “Được thì đương nhiên là được, chỉ là anh cảm thấy bắt đầu thao tác sẽ không dễ dàng như thế.”

Ôn Như Ý khẽ nhướng mày: “Không phải bộ đội chúng ta cũng mở hai nhà máy nhỏ rồi sao, một cái là thực phẩm, một cái là trang phục, không phải ban đầu họ cũng lập nên rồi sao?”

Tần Trí Viễn nói: “Hai xưởng nhỏ này của chúng ta đều là tiêu thụ tại chỗ, đậu phụ đậu giá trong xưởng thực phẩm, những thứ đó bộ đội có thể tự tiêu thụ, xưởng trang phục do xã viên của công xã địa phương cùng nhau lập nên, sản lượng không nhiều, cũng đều là tự tiêu thụ, đồ hộp hải sản và hàng khô ở chỗ chúng ta mọi người đều ăn không hết, em làm ra những đồ này để tiêu thụ ở đâu?”

Ôn Như Ý lập tức quay đầu lấy một tờ báo ở đầu giường đưa cho anh, chỉ vào chỗ cô đã khoanh vùng trong đó, cười nói: “Anh xem thử nội dung trong đó là biết ngay.”

Tần Trí Viễn nhận lấy tờ báo mà cô đưa, nội dung mà cô khoanh vùng viết, do tình trạng thiếu rau xanh và nguyên tố vi lượng thường xuyên ở miền Bắc, Tây Nam và Tây Bắc Hoa Hạ, nhiều thanh niên tri thức và xã viên đều mắc bệnh quáng gà, đến tối không có cách nào hoạt động được, một số còn nghiêm trọng hơn là bị mù mắt, hiện tại họ đang mua số lượng lớn rong biển và một số hải sản ở các vùng ven biển, đặc biệt là khu vực Tây Bắc, một số tân binh bộ đội cũng sẽ xuất hiện tình trạng này.

Ôn Như Ý lại lấy tờ báo lật ra cho anh, sau đó chỉ cho anh xem nội dung khoanh tròn khác: “Điều kiện của họ bên kia khổ hơn chúng ta, lương thực rau xanh, cái gì cũng thiếu, không chỉ là bệnh quáng gà, mà còn những bệnh khác, gì mà xương khớp bị biến dạng, bệnh bướu cổ, trong đó đều có viết cả.”

Tần Trí Viễn lướt qua một lượt, trên đầu giường của họ không chỉ có một tờ báo, mà là một xấp, trên báo chỗ nào cũng có khoanh tròn, xem ra mấy ngày nay cô ở nhà cũng không rảnh rỗi: “Bên đó quả thực khó khăn, đặc biệt là Tây Bắc, hoàn cảnh địa lý rất là tệ, không trồng được gì cả.”

Ôn Như Ý tiếp lời anh: “Chúng ta bên này mặc dù điều kiện bây giờ cũng chẳng ra sao, nhưng dù thế nào cũng khá hơn chỗ họ nhiều, hải sản, rong biển vô tư, nếu như chúng ta có thể hợp tác với bộ đội khác hoặc là Tây Bắc bên kia, có phải sẽ có lợi cho chúng ta, mà cũng có thể giải quyết được vấn đề của họ không?”

Tần Trí Viễn xem xong số giấy báo này, ngước mắt lên nhìn cô: “Cho nên em muốn mở nhà máy nhỏ là sẽ hợp tác với bộ đội bên kia trước?”

Ôn Như Ý thấy anh nhanh như vậy đã hiểu được ý của mình, cô cười mỉm gật đầu: “Phải đấy, lãnh đạo bộ đội chúng ta sẽ ra mặt đàm phán với bộ đội bên kia, cung ứng cho họ một số hàng khô, đồ hộp, giải quyết vấn đề của họ, hoặc có thể chúng ta hợp tác với một vài nhà máy lớn để họ đặt một số mặt hàng làm phúc lợi cho công nhân viên, lấy trước một số đơn hàng.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 107: Thị Trường



Ngoại trừ hải sản ra, trái cây bên hải đảo cũng rất nhiều, nào là xoài, chuối, dừa, vải các loại, những loại cây này rất dễ trồng ở đây, trên núi cũng có rất nhiều trái cây dại, cứ mỗi lần đến mùa trái cây chín thì rơi rụng khiến người ta thấy xót: “Ngoài đồ hộp hải sản, chúng ta có thể thu mua một số trái cây từ người đồng hương để làm một ít đồ hộp trái cây, em nghĩ họ có lẽ cũng rất vui lòng.”

Tần Trí Viễn cảm thấy cách hợp tác với nhà máy lớn này có khả thi, giống như Giang Thành, mặc dù phồn hoa không có cách nào so với Dương Thành, nhưng nhà máy sắt, nhà máy than hơn mười nghìn người thì vẫn có, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Phúc lợi cho công nhân viên này thì tốt, nhưng em cũng biết bộ đội bên kia khó khăn, họ chưa chắc sẽ chịu bỏ tiền ra mua, dẫu sao bây giờ đồ hộp đều là hàng xa xỉ, chỉ khi có dịp lễ đón Tết hoặc là tặng quà mới mua.”

Điều này Ôn Như Ý đương nhiên cũng nghĩ đến rồi: “Mục đích đầu tiên của việc chúng ta thành lập nhà máy không phải nhất định phải lợi nhuận bao nhiêu, mà là giải quyết vấn đề công việc cho một số quân tẩu trước, hơn nữa hàng hải sản chúng ta tự làm, trừ đi phí công nhân đóng gói và phí vận chuyển, là có thể kiếm được một ít lợi nhuận, đợi nhà máy vào được quỹ đạo, chúng ta cũng có thể từ từ phát triển các hợp tác xã mua bán và tòa nhà bách hóa ở đó và các khu vực nội địa khác, đồng thời áp dụng con đường ít lãi tiêu thụ mạnh, điều này cũng sẽ mang lại một số lợi nhuận cho quân đội.”

Tần Trí Viễn có chút ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, lúc cô nói đến chuyện này thì ánh mắt sáng ngời, tràn đầy sự nhiệt tình và hăng hái, giống như hận không thể ngày mai khởi công luôn vậy, anh cũng có hứng thú hơn: “Phải, chúng ta không chỉ có Tây Bắc, mà còn có Nội Mông biên cương bên kia, thật ra đều là thị trường.”

Mặc dù không nhất định có thể kiếm được số tiền lớn, nhưng giải quyết được vấn đề công việc của quân tẩu, có lẽ không phải là vấn đề, những năm nay quân tẩu nhàn rỗi quá cũng không phải chuyện gì tốt, thường xuyên vì một chút chuyện nhỏ mà làm ầm lên, làm cho những người đi lính như họ tâm tư cũng chịu ảnh hưởng, quân nhân mà tâm bất an cũng là vấn đề lớn.

Ôn Như Ý dán sát mặt lại anh, đôi lông mi dài khẽ chớp: “Thế ngày mai anh đi nói với chính ủy Giang đi, xong rồi em mới có thể liên hệ với phó xưởng trưởng Hạ, xem thử chúng ta mở nhà máy thì cần những máy móc thiết bị gì.”

Vốn dĩ cô cũng muốn liên hệ trước với Hạ Chí Cương, nhưng mà ở bộ đội bọn họ, mỗi lần gọi điện thoại ra bên ngoài đều phải báo trước, đặc biệt là đối với người có thành phần nhạy cảm như cô, cho nên chỉ có thể nói sơ qua trước với chính ủy Giang.

Tần Trí Viễn lập tức gật đầu, nhưng mà nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Thế chi phí thiết bị liệu sẽ rất đắt không?”

Ôn Như Ý suy nghĩ một lát, nói: “Em cảm thấy có lẽ sẽ không quá đắt, như hàng khô, chủ yếu nhất là thiết bị sấy khô, đương nhiên chúng ta cũng có thể tự phơi nắng, chỉ là có hơi chậm, còn về đồ hộp, xử lý nguyên liệu chúng ta có thể làm thủ công, chủ yếu nhất vẫn là thiết bị làm nóng hộp và thiết bị đóng hộp.”

Tần Trí Viễn nghe cô nói rất tự nhiên, giống như lúc trước đã từng làm qua vậy, anh không kìm được mà hỏi: “Sao em lại biết những thứ này? Lúc trước đã từng đi xem những loại sản xuất này rồi sao?”

Ôn Như Ý bị câu hỏi của anh làm cho đứng hình, vừa nãy cô có chút kích động, cho nên không cẩn thận làm lộ gốc gác của mình, sở dĩ cô biết những thứ này, đó là vì đời trước người cha ruột của cô, sau đó nhờ vào kinh doanh gia công thủy sản mà phát tài và mở công ty, sau đó cha cô già rồi cũng xem có chút lương tâm, còn cho cô vào công ty học chút kiến thức, dự định để cô kế thừa chút gia sản, chỉ tiếc là mạng cô không tốt, mới đi làm chưa được bao lâu đã xuyên sách.

Đương nhiên, điều này nhất định không thể nói với Tần Trí Viễn, não cô nhanh chóng chuyển động, ngay sau đó cười nói: “Anh cũng biết gia đình em lúc trước làm kinh doanh buôn bán, từ rất lâu cha em có dẫn em đi xem, trong ký ức của em nhớ hình như là như vậy.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 108: Trấn Tĩnh Lại



Lúc trước nhà họ Ôn kinh doanh với phạm vi rất rộng, loại hình thực phẩm cũng có can thiệp, Tần Trí Viễn nghe cô nói xong cũng không có nghi ngờ gì, chỉ nhướng mày nói: “Được, thế ngày mai anh đi nói chuyện với chính ủy, đợi sau khi về em hỏi rõ ràng rồi anh mới nói tình hình bước tiếp theo như thế nào.”

Ôn Như Ý thấy anh nhanh như vậy đã đồng ý, trong lòng vui mừng, cô ngã vào lòng anh và hôn lên má anh hai cái: “Nếu như chuyện này thành công, ghi cho anh công lớn!”

Cú ngã này đã ngã ra vấn đề, Tần Trí Viễn chạm vào cơ thể mềm mại của cô, mỗi một nơi trên người đều sắp sung huyết, anh ôm người phụ nữ trong lòng, lực cánh tay siết chặt từng chút một, anh nuốt nước bọt, hỏi: “Cái đó của em khi nào hết vậy?”

Ôn Như Ý mới đầu vẫn không biết anh nói cái gì, cho đến khi cảm giác cơ thể mình hình như bị cái gì đó cứng cứng đ.â.m vào nên mới phản ứng lại, cô lập tức đẩy anh ra, lườm anh một cái: “Anh đừng có nghĩ lung tung đấy, hôm nay em mệt c.h.ế.t đi được, bây giờ tay cũng còn nhức mỏi đấy, anh nhịn thêm hai ngày đi.”

Tần Trí Viễn nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng đỏ: “Thế, nếu như không nhịn được thì làm sao?”

Ôn Như Ý biết ngay anh sẽ nói như thế này, cô bĩu môi hừ một tiếng: “Thế anh đi tắm nước lạnh đi, trấn tĩnh lại.”

Tần Trí Viễn không nói gì, chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ to gan, còn Ôn Như Ý thì bị anh nhìn chằm chằm, đột nhiên phản ứng lại rồi, lập tức đạp anh một cái: “Này, anh là đồ lưu manh, mau tránh xa em ra.”

Tần Trí Viễn nắm lấy cái chân trắng nõn của cô, cười nhẹ một tiếng: “Đang yên đang lành tại sao em lại chửi anh?”

Ôn Như Ý kéo cái chân bị anh nắm ra, nghiến răng nói: “Anh đừng giả vờ vô tội, đừng nghĩ rằng em không biết anh đang nghĩ cái gì.”

Tần Trí Viễn kéo cô lại, một tay kéo cô vào lòng khóa cô lại: “Thế em nói anh nghe thử, bây giờ anh đang nghĩ cái gì?”

Ôn Như Ý ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, ngửi hơi thở lạnh thấu xương của anh, cảm nhận được cơ thể nóng như lửa đốt của anh, cảm giác bản thân nếu như cứ dán vào anh như thế này, thật sự gặp họa rồi!

Cô chớp chớp mắt: “Anh đang nghĩ gì em không biết, nhưng em nhớ ra rồi, vừa nãy em vẫn chưa đánh răng, tối nay ăn quá nhiều đồ cay, bây giờ miệng em đột nhiên cay quá.”

Khóe môi Tần Trí Viễn giật giật, còn nói cô không biết, thì ra cái gì cô cũng hiểu, chính là một tiểu sắc nữ: “Anh không tin!”

Ôn Như Ý chu miệng với anh: “Không tin thì anh hôn thử xem.”

Tần Trí Viễn trực tiếp hôn cô, cũng không biết có phải là lời nói của cô có tác dụng hay không, lúc này anh cảm giác ở miệng hình như có hơi cay thật, anh khẽ trừng mắt nhìn người phụ nữ: “Em chưa đánh răng thật à? Không phải đã tắm rửa rồi sao?”

Ôn Như Ý giãy giụa ra khỏi người đàn ông, cô thu dọn giấy báo, cười híp mắt nói: “Đương nhiên là giả rồi, ai tắm mà không đánh răng? Nhưng mà miệng em vẫn cay!”

Tần Trí Viễn nghiến nghiến răng, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn dẹp bỏ tâm tư đồi trụy đó: “Thế lần sau em nấu ăn bỏ ít ớt thôi.”

Ôn Như Ý nghe vậy lập tức nhớ lại chuyện lúc nãy bị gác lại: “Nấu cái gì mà nấu, trước khi kết hôn không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, anh phải giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, sau này em cũng là người làm việc lớn, làm sao mà mỗi ngày có thể hầu hạ anh ăn cơm được, cho nên, nếu như chúng ta không có thời gian rảnh thì đều phải ăn ở căn tin.”

Tần Trí Viễn không vui lẩm bẩm: “Làm gì có người đàn ông nào ngày nào cũng ăn cơm ở căn tin, truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười cho sao?”

Ôn Như Ý vừa thấy anh định nuốt lời, lập tức chống eo nói: “Ai nói người kết hôn rồi không thể ăn cơm ở căn tin, chúng ta mới kết hôn chưa được nửa tháng nữa đấy, bây giờ anh muốn nuốt lời phải không?”

Tần Trí Viễn lập tức nín thở, rất nhanh nói: “Anh không có nói như vậy.”

Ôn Như Ý đưa tay ra chọt chọt vào n.g.ự.c anh: “Thế không phải xong rồi sao, đại trượng phu hành đắc chính, tọa đắc đoan*, nói thì phải giữ lời, nếu không rất dễ bị mất vợ đấy.”

*Nguyên văn Hành đắc chính, tọa đắc đoan “行得正, 坐得端”: nghĩa hẹp là đi đường người phải thẳng, lúc ngồi phải ngay ngắn. Nghĩa rộng là phải cư xử quang minh lỗi lạc, phải chính trực, không làm việc trái lương tâm, không theo bàng môn tà đạo.

Nói xong, cô trực tiếp kéo dây đèn đầu giường: “Tắt đèn, đi ngủ!”

Tần Trí Viễn: ...

Tối nay thật sự là anh không hời được gì cả.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 109: Ông Cứ Nói Chuyện Tốt Này Có Được Không Đi



Theo như tối hôm qua sau khi hai vợ chồng thảo luận một hồi về đại sự nghiệp, ngày hôm sau tập thể dục, làm xong việc, Tần Trí Viễn lập tức đi tìm Giang Vĩnh Quân với đoàn trưởng Chương Quốc Hiền, anh thuật lại suy nghĩ của anh và Ôn Như Ý vào tối hôm qua cho họ nghe.

Chương Quốc Hiền nghe xong suýt chút nữa sặc ho: “Ý của cậu là gì? Hai người muốn mở nhà máy kinh doanh buôn bán ở bộ đội? Sao mà gan lớn quá vậy?”

Tần Trí Viễn rất nhanh sửa ông ấy: “Đoàn trưởng, ông nói sai rồi, không phải hai chúng tôi muốn kinh doanh, mà là bộ đội chúng ta mở nhà máy, giải quyết vấn đề công việc của quân tẩu.”

Lúc này Chương Quốc Hiền mới thở phào một hơi: “Cậu đúng là biết dọa người, tôi còn tưởng hai người muốn mở nhà máy nữa.”

Giang Vĩnh Quân nghe rõ rồi: “Ý của hai người là muốn dựa vào danh nghĩa của bộ đội đi tìm những anh em bộ đội khác kiếm đơn hàng?”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Ông cứ nói chuyện tốt này có được không đi?”

Được thì đương nhiên là được, Giang Vĩnh Quân nghĩ trong đầu, bộ đội bọn họ từ trước nay đều là gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề, lúc trước không có đất trồng rau, họ tự khai hoang, nước không đủ uống, họ nghĩ cách làm nước ngọt, nhà máy cũng là vì giải quyết vấn đề trong bộ đội nên mới được thành lập, nếu như nhà máy gia công hải sản này có thể thành lập, đương nhiên là một chuyện tốt, chỉ là con đường tiêu thụ này thì khó nói.

Ông ấy hơi nhíu mày: “Thủ tục là chuyện nhỏ, vấn đề là tôi cũng không dám đảm bảo những bộ đội anh em khác chịu đặt những mặt hàng này, không có đơn hàng, nghĩ có tốt bao nhiêu cũng có ích gì?”

Chương Quốc Hiền cũng gật đầu: “Chỉ dựa vào bộ đội chúng ta thì không tiêu thụ hết số hải sản này.”

Tần Trí Viễn cũng trực tiếp nói: “Có chịu hay không vẫn phải do chúng ta mở lời trước, nếu như không chịu, chúng ta trực tiếp đi con đường thứ hai, chúng ta tự đi tìm nhà máy để lấy đơn hàng, tôi không tin ngay cả vấn đề nhỏ này mà chúng ta cũng giải quyết không được.”

Giang Vĩnh Quân thấy anh tự tin như vậy, cười cười nói: “Sao vậy, sao cậu phấn khởi giống như tiêm m.á.u gà vậy? Là ý kiến của cô vợ nhỏ của cậu nói với cậu nhỉ?”

Chương Quốc Hiền liếc nhìn Tần Trí Viễn một cái, có lẽ cũng đoán ra được rồi, tối hôm qua ông ấy mới đến nhà họ Tần ăn bữa cơm, có ấn tượng sâu sắc với Ôn Như Ý, ông ấy cũng cười cười nói: “Cô vợ của cậu đúng là rất có suy nghĩ của riêng mình.”

Tần Trí Viễn đương nhiên cũng không phủ nhận, trong giọng nói có chút đắc ý: “Còn phải nói, não cô ấy chuyển động rất nhanh, nếu như không phải cô ấy nói với tôi những điều này thì tôi cũng không nghĩ đến được.”

Giang Vĩnh Quân cười cười, ông ấy không phải là không nghĩ đến, mà là quân nhân bọn họ mục đích chủ yếu vốn dĩ chính là canh giữ hải đảo cho tốt, tuần tra tốt mỗi chuyến đi, những việc còn lại giao cho bộ phận hậu cần là được, chỉ là lúc này vật tư thiếu hụt, điều kiện khó khăn, hậu cần của họ không theo kịp mà thôi.

Thấy ông ấy không nói gì, Tần Trí Viễn lại tiếp lời: “Nếu như sau này nhà máy được thành lập, không chỉ là bộ phận hậu cần của bộ đội chúng ta được xoa dịu, còn có thể phát triển kinh tế cho những đồng hương của chúng ta, nhất cử lưỡng tiện.”

Giang Vĩnh Quân đương nhiên hi vọng nhà máy có thể thành lập nên, những cái khác không nói, chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề công việc của quân tẩu, Thẩm Quyên mỗi ngày không cần vì chút chuyện nhỏ nhặt mà đi điều giải gì đó nữa: “Được, cậu bảo đồng chí Như Ý đi liên hệ với phó xưởng trưởng đó đi, tính sơ qua chi phí sau đó tôi sẽ nói với lữ bộ.”

Tần Trí Viễn nghe xong lập tức kính lễ với hai người rồi chạy đi, tốc độ nhanh như gió vậy, Giang Vĩnh Quân nhìn mà đơ người, hét lên với bóng lưng của anh: “Này, trưa nay cậu không đến căn tin ăn cơm nữa sao?”

Chương Quốc Hiền cười nói: “Vội quay về báo cáo với vợ đấy, làm gì có thời gian để ý hai ông già chúng ta, lần sau ông lại kiếm cớ gì đó, chúng ta đến nhà cậu ta ăn ké bữa cơm nữa.”

Giang Vĩnh Quân cũng sầu, ăn ké như thế nào mới có thể nhìn trông không rõ ràng một chút nhỉ?

Tần Trí Viễn không biết chút tâm tư này của hai người, anh đã chạy xa từ lâu rồi, anh về đến nhà cũng đã gần trưa, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, mũi không kìm được hít thêm vài cái.
 
Back
Top Bottom