Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 70: Kết Hôn



Thật ra bây giờ đăng ký kết hôn hình như không cần chụp hình giống như đời sau, cũng không nhất thiết phải thay quần áo gì, nhưng mà Ôn Như Ý xuyên sách sắp được một tháng, chỉ với một tháng mà cô đã giải quyết được chuyện đại sự của đời mình, cô cần chút cảm giác nghi thức, cho nên sau khi đặt bát đũa xuống, cô đi thẳng vào phòng, ở trong đó thử ba bộ quần áo, cuối cùng cô mặc chiếc váy hoa màu xanh nhạt do Triệu Tú Hoa may, mới ra ngoài hỏi: “Em mặc bộ này như thế nào?”

Tần Trí Viễn ngẩng đầu nhìn qua, cô đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt cổ vuông, có hàng cúc trắng ở n.g.ự.c dài đến tận eo, váy dài đến đầu gối, để lộ bắp chân thon thả của cô.

Vốn dĩ màu xanh lá cây mặc vào rất trắng da, cộng thêm chiếc váy được xử lý ôm ở eo, càng làm nổi bật đường nét trên vóc dáng duyên dáng của cô.

Người đàn ông bất giác chuyển động yết hầu lên xuống vài lần: “Đẹp lắm.”

Đã sắp mười giờ, còn lề mề nữa cơ quan đóng cửa mất, Triệu Tú Hoa vội vàng giục họ đi, lúc này cũng có khá nhiều người kết hôn, lúc họ đến Ủy ban cách mạng là hơn mười giờ, phía trước vậy mà vẫn còn vài cặp vợ chồng đang xếp hàng, những người khác đều ăn mặc bình thường, hai người họ vừa đến, trang phục bắt mắt như vậy, bỗng chốc trở thành tiêu điểm trong văn phòng.

Tần Trí Viễn không khách sáo chút nào, trực tiếp lấy kẹo từ trong túi ra phát cho mọi người đang xếp hàng, anh vừa phát vừa chúc mừng mọi người tân hôn vui vẻ, Ôn Như Ý nhìn anh chàng không biết ngại này đi đến đâu bắt tay người ta đến đó, đột nhiên cô cảm thấy có chút ngượng.

Niên đại này hiệu suất làm việc vẫn khá cao, sau khi người đàn ông trò chuyện với mọi người được nửa tiếng, cuối cùng đến lượt họ rồi, lúc này đăng ký kết hôn cũng khá phức tạp, ngoại trừ đối chiếu tài liệu, cán sự còn hỏi thăm quá trình hai người quen biết và yêu nhau, cuối cùng hỏi thêm hai người có phải tự nguyện hay không, còn phải đọc tuyên ngôn với chân dung của vĩ nhân.

Sau khi hoàn tất quá trình, cán sự mới ký phát giấy đăng ký kết hôn cho họ, cuối cùng còn bổ sung: “Trong thùng nhỏ ở cửa văn phòng chúng tôi có đồ dùng vệ sinh, phát miễn phí, sau khi nhận giấy xong hai người có thể đến đó lãnh một ít về.”

Tần Trí Viễn có chút ngạc nhiên: “Bây giờ kết hôn tốt như vậy sao? Còn phát miễn phí khăn giấy?”

Ôn Như Ý cũng cảm thấy bây giờ kết hôn khá tốt, vậy mà còn phát đồ dùng.

Cán sự là một nữ đồng chí trẻ tuổi, nghe thấy lời này, sắc mặt hơi đỏ, chỉ ho nhẹ một tiếng nói: “Đúng vậy, trong chứng nhận này của anh còn có một ít phiếu bánh kẹo, cũng tặng cho hai người, đừng làm rơi đấy.”

Tần Trí Viễn thuận tay móc kẹo từ trong túi ra đưa cho cô cán sự, anh cười nói: “Cảm ơn đồng chí, vất vả rồi, mời mọi người ăn kẹo.”

Nói xong, hai người cầm chứng nhận rời khỏi quầy tiếp đón, Ôn Như Ý nhìn giấy đăng ký kết hôn thời này, không hề giống như đời sau là một cuốn sổ nhỏ, mà là một tờ giấy chứng nhận không có gì khác ngoài dòng chữ trên đó.

Chỉ với một tờ giấy đơn giản như vậy, khiến cho cô trở thành vợ chồng hợp pháp với Tần Trí Viễn ở thế giới này!

Tần Trí Viễn cũng ngắm nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn một lúc, có thứ này, về sau anh có thể quang minh chính đại mà ôm vợ hôn hôn, không còn cần phải giả vờ đeo đồng hồ để sờ tay nữa, nhưng mà vẫn phải mau chóng đi nhận phúc lợi của họ mới được.

Hai người đi về phía chiếc thùng nhỏ ở cửa, sau đó mở ra xem, đồ dùng vệ sinh mà cán sự kia nói không phải là khăn giấy hay bột giặt gì như họ nghĩ, mà là bao cao su tránh thai!

Tần Trí Viễn và Ôn Như Ý: ....

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã rõ nhưng không nói ra, quay đầu sang một bên, Tần Trí Viễn nghiến nghiến răng, rất nhanh đưa tay lấy hai bao rồi nhanh chóng nhét vào trong túi quần.

Ôn Như Ý thấy động tác của anh giống như ăn trộm vậy, cô phụt cười thành tiếng, Tần Trí Viễn nhìn thấy cô cười, anh cũng nói một cách rất lý lẽ: “Đây là người ta tặng, nhất định phải lấy rồi.”

Đồ miễn phí đương nhiên phải lấy!

Ôn Như Ý đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, lúc này cán sự vẫn đang giúp cặp vợ chồng cuối cùng làm giấy đăng ký kết hôn, không chú ý đến chỗ bọn họ bên này, cô nhìn người đàn ông, đỏ mặt nói khẽ: “Thế anh lấy thêm hai cái.”

Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 71: Có Thể Gửi Không



Tần Trí Viễn mừng thầm trong lòng, anh lấy thêm hai bao nhét vào trong túi, sau đó mới đi theo cô ra ngoài, ra đến bên ngoài, Tần Trí Viễn lại hỏi cô: “Chúng ta có cần đi chụp hình không?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Cần.”

Đây là lần đầu tiên cô kết hôn, có lẽ cũng là lần duy nhất, nhất định phải chụp hình đàng hoàng để làm kỷ niệm.

Hai người đi đến hiệu chụp hình, lúc này đã sắp đến trưa, phía trước chỉ có một đôi vợ chồng xếp hàng, cho nên họ không cần đợi lâu đã đến lượt.

Lúc này chụp hình cũng có màu, chỉ có điều đắt hơn nhiều so với hình trắng đen, hai người chọn chụp hình có màu, lại chọn hai tư thế ngồi và đứng khác nhau, suy nghĩ đến Ôn Vệ Quốc, Ôn Như Ý lại rửa thêm nhiều bức hình, đến lúc đó gửi cho ông một bức, để ông biết con gái ông kết hôn rồi!

Ngày mai là kết hôn, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, sau khi chụp hình xong, hai người đi ăn cơm rồi về nhà họ Ôn, Tần Trí Viễn cũng không dám lãng phí nhiều thời gian, sau khi đưa Ôn Như Ý về đến nhà, anh cũng trực tiếp quay về nhà của mình.

Ôn Như Ý đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Triệu Tú Hoa xem, Triệu Tú Hoa sờ sờ, lại ngắm nhìn cẩn thận, cuối cùng cũng tin đây là thật, bà không kìm được mà cảm thán: “Thật là tốt, cuối cùng con cũng kết hôn rồi, sau này sống tốt với Tiểu Tần, có chuyện gì cũng phải bàn bạc đàng hoàng, không được nổi nóng cãi nhau.”

Ôn Như Ý gật đầu, nhớ lại chuyện chụp hình, cô nói với Triệu Tú Hoa: “Phải vài ngày nữa mới rửa xong ảnh, có lẽ tụi con không đợi được, phải về hải đảo, đến lúc đó mẹ gửi qua giúp tụi con, thuận tiện cũng gửi mấy tấm ảnh cho cha.”

Triệu Tú Hoa ngây người, mấy năm gần đây bà cũng không có liên lạc với chồng của mình, chỉ lo sẽ gây phiền phức: “Có thể gửi không?”

Ôn Như Ý cười nói: “Con đã hỏi Trí Viễn rồi, anh ấy nói có thể gửi, bảo mẹ không cần quá lo lắng, gửi thư từ bình thường qua lại không sao cả.”

Hơn nữa bây giờ đã năm 1974, hoàn cảnh nới lỏng hơn chút, cho nên họ không cần phải sống nơm nớp lo sợ như lúc trước, qua hai năm nữa sẽ nới lỏng hoàn toàn.

Mắt Triệu Tú Hoa hơi đỏ, bà gật đầu.

Ngày hôm sau là đám cưới, mọi việc không thể qua loa được, cho nên buổi chiều Triệu Tú Hoa ra đại viện tìm thím toàn phúc và cô gái tống giá, sau khi quay về lại bắt đầu thu dọn của hồi môn đi theo xe vào ngày mai, lại dặn dò Ôn Như Ý một vài lễ nghi trong hôn lễ và những điều cần lưu ý.

Ôn Như Ý chưa từng kết hôn, cô nghe rất chăm chú, hai mẹ con nói chuyện đến tối, khi Ôn Minh Khang và Châu Mỹ Thanh dẫn con về, họ mới ngưng.

Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Tú Hoa không để Ôn Như Ý làm việc nữa, Ôn Như Ý bèn quay về phòng, thu dọn đồ vật tùy thân mà ngày mai cô cần mang đi, không lâu sau Châu Mỹ Thanh bước vào, cô ấy trực tiếp đưa cho Ôn Như Ý hai cái hồng bao: “Đây là tâm ý của chị với anh trai em, mặc dù không nhiều, nhưng em cầm theo phòng thân chút cũng tốt.”

Ôn Như Ý cũng không từ chối nữa, trực tiếp nhận lấy hồng bao: “Em cảm ơn chị dâu.”

Châu Mỹ Thanh nhìn phòng của cô một lượt, gọn gàng ngăn nắp, còn có chút hương thơm, cô ấy ngồi nhanh xuống giường: “Em thu dọn đồ đạc đủ chưa?”

Ôn Như Ý gật đầu, Châu Mỹ Thanh cười, Ôn Như Ý cảm thấy Châu Mỹ Thanh cười có chút thận trọng, cô nói: “Chị dâu, có phải chị có lời muốn nói với em không?”

Châu Mỹ Thanh đúng là có lời muốn nói với cô, vốn dĩ những lời này nên để Triệu Tú Hoa nói, dẫu sao hai mẹ con họ có quan hệ thân mật hơn, nhưng Triệu Tú Hoa cảm thấy bản thân lớn tuổi, vấn đề riêng tư này nên để những người trẻ tuổi giao lưu với nhau, cho nên Châu Mỹ Thanh cũng chỉ có thể đến thôi.

Phòng cách âm không được tốt, cô ấy bảo Ôn Như Ý ngồi gần lại, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Mẹ chúng ta nói, lúc hai em ngủ thì để ý một chút, nếu như cái đó cậu ấy không được, em cũng đừng giấu giếm người trong nhà, chúng ta nên rời đi thì phải rời đi, đàn ông ba chân còn rất nhiều.”

Ôn Như Ý nghe chị dâu nói vậy thì ngây người, sau đó trực tiếp bật cười lên: “Chỉ là chuyện này?”

Châu Mỹ Thanh đẩy nhẹ cô một cái: “Em cười cái gì, chị nói nghiêm túc với em đấy, lời này chị đã để ý lúc em với cậu ấy xem mắt rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 72: Minh Tinh



Cũng không trách Châu Mỹ Thanh để ý vấn đề này như vậy, chủ yếu là lúc trước cô ấy có quen một nữ đồng chí, nữ đồng chí đó đi lấy chồng được năm năm, vẫn không sinh được con, lúc ly hôn cãi nhau vang trời, nhưng sau này nữ đồng chí đó tái hôn, gả cho một người đàn ông đã có con, chưa đến nửa năm đã có thai, sau đó cô ấy mới nghe nữ đồng chí đó nói không phải cô ấy không sinh được, mà là chồng cũ không được.

Đàn ông ấy mà, nếu như thật sự không được, phụ nữ cũng không thể cả đời sống như vậy được.

Ôn Như Ý còn tưởng họ có việc quan trọng gì cần dặn dò nữa đấy, thì ra chỉ là vấn đề này, không nhìn ra được mẹ và chị dâu cô vậy mà tư tưởng văn minh như thế?

Chẳng qu người đàn ông đó thân hình cường tráng như thế, mũi cao như thế, cánh tay còn nhiều lông như thế, thuộc kiểu đàn ông cơ bắp, phương diện đó chắc không đến nỗi có vấn đề nhỉ?

Nghĩ đến những vấn đề này, mặt cô đột nhiên nóng lên: “Em biết rồi, chị dâu, em nhất định sẽ để ý.”



Mặc dù đã hẹn trước mười giờ trưa hôm sau nhà trai đến đón dâu, nhưng mới sáng sớm hôm sau, Ôn Như Ý đã bị Triệu Tú Hoa gọi dậy, dựa theo thông lệ, sau khi ăn sáng xong, thím toàn phúc bắt đầu tục bới đầu cho cô, sau khi làm xong, thím toàn phúc bảo cô vào phòng thay quần áo, lát nữa phải búi tóc lên sẽ khó mặc quần áo.

(开脸: Phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.)

Ôn Như Ý làm theo lời của thím ấy, ở trong phòng trang điểm, thay quần áo rồi đi ra, mọi người nhìn đôi mày nhỏ dài như trăng non của cô, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt di chuyển cực kỳ quyến rũ, đôi môi đỏ ấy nóng bỏng như đóa hoa hồng xinh tươi, vốn dĩ dáng vẻ của cô rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng với chiếc váy đỏ này dường như đã xóa đi vẻ ban đầu của cô, khiến cô bây giờ có sức quyến rũ lay động lòng người.

Mọi người đều nhìn ngơ ngác, bọn họ đều biết Ôn Như Ý xinh đẹp, nhưng không ngờ sau khi cô trang điểm lại có thể đẹp đến mức độ này, rạng rỡ giống như ngôi sao Hương Giang vậy, chả trách Tần Trí Viễn không quan tâm thành phần của nhà họ Ôn, đánh cược tiền đồ cũng muốn trở thành bạn đời của cô!

Không biết ai la lên trước một tiếng: “Giống Hương Giang... Khưu gì đó quên rồi?”

“Không đúng, giống Lý cái gì Hân đấy?”

“Đúng, chính là Lý Giai Hân, nếu như mà uốn tóc lên sẽ càng giống hơn, biết sớm hôm qua Như Ý nên đi làm tóc rồi.”

Rất nhanh có người nói tiếp: “Không sao, tôi về nhà lấy gậy sắt tới, tôi biết uốn!”

Câu nói này làm cho mọi người sợ hãi, vội vàng khuyên giải: “Tay nghề đó của cô thì thôi đi, lần trước cô tự uốn tóc suýt chút nữa đốt cháy nhà rồi.”

Ôn Như Ý nghe thấy cô ấy biết uốn cũng khá là động lòng, nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo, bỗng chốc cô không còn suy nghĩ gì nữa, cô cũng không muốn mình bị đốt cháy trong ngày vui trọng đại của mình đâu.

Nhưng mà cho dù không có uốn tóc, tay nghề búi tóc của thím toàn phúc cũng rất giỏi, phối hợp với trang phục của Ôn Như Ý, mái tóc dài được hất qua tay thím ấy vài lần, hiện ra một kiểu tóc thanh lịch và cổ điển.

Sau khi Châu Mỹ Thanh quan sát cô vài giây, cứ cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, vì thế cô ấy chạy vào phòng lấy một dải lụa đỏ và buộc lên đầu tóc giúp cô.

Màu đỏ tươi bắt mắt trên mái tóc đen dài đã tô điểm hoàn hảo cho cảm giác cổ điển lười biếng và tùy tính trên người cô, cô nổi bật như một nàng công chúa cao quý trong một bức tranh.

Châu Mỹ Thanh không kiềm được nói vui: “Hôm nay em có thể làm cho phó đoàn trưởng Tần mê mệt rồi nha.”

Ôn Như Ý cũng cảm thấy kiểu trang điểm hôm nay không tồi, được mọi người khen ngợi, trong lòng cô cũng có chút vui, cô hơi đỏ mặt nói: “Cảm ơn chị dâu.”

Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến âm thanh tiếng pháo đùng đùng, rất nhanh có người la lên: “Chú rể đến rồi, mau chuẩn bị thôi.”

Mọi người vội vàng đẩy Ôn Như Ý vào phòng, sau đó mang giày cưới giấu đi, còn Ôn Minh Khang lúc này cũng có tác dụng, anh ấy đảm bảo với Ôn Như Ý, hôm nay cho dù như thế nào cũng sẽ không để Tần Trí Viễn dễ dàng dẫn người đi như thế được, nói xong anh ấy vội vàng dẫn một đám người đi chặn cửa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 73: Như Thế Nào Mọi Người Mới Cho Em Vào



Trong sân bên ngoài nhà, một nhóm người vẫn đang đốt pháo náo nhiệt, một lúc sau, cuối cùng cũng dừng lại, Tần Trí Viễn dưới sự thúc đẩy của một nhóm người, đã đi đến cửa.

Phía sau anh còn có vài người trẻ cùng đến đón dâu, ai nấy cũng đều cao lớn, ăn mặc bảnh bao, nhưng đương nhiên rồi, họ vẫn không so được với Tần Trí Viễn, dẫu sao người ta cũng là quân nhân, với tố chất cơ thể đó người thường không bì được.

Thấy Ôn Minh Khang dẫn một nhóm đàn ông đi chặn đường của mình, Tần Trí Viễn giật giật khóe môi, ôn hòa nói: “Anh cả, hôm nay ngày vui của em, anh có thể nhẹ nhàng với em chút....”

Từ không đó còn chưa nói ra, Ôn Minh Khang trực tiếp nói: “Đương nhiên không thể.”

Tần Trí Viễn hỏi: “Như thế nào mọi người mới cho em vào?”

Một đám người bắt đầu hô hào: “Ca hát, uống rượu, chống đẩy 100 cái!”

Có người xì một tiếng: “Ca hát uống rượu cái gì, nhẹ nhàng quá rồi, ít nhất cậu ta cũng phải chống đẩy 100 cái!”

“Chống đẩy 100 cái? Thôi đi, cậu ta là quân nhân, 100 cái không thành vấn đề gì, ít nhất cũng phải trên 500 cái mới được vào.”

“Chống đẩy 500 cái, tối nay có cho người ta động phòng không đấy?”

Mọi người lập tức cười phá lên, lại có người hô lên: “Vậy thì nằm xuống để đá lên đập, nuốt mảnh gốm sứ, trồng cây chuối ăn mì...”

“Này, đây là kết hôn đấy, không phải biểu diễn xiếc đâu, có còn cho người khác đón dâu không...”

“Đương nhiên cho rồi, nhưng cũng không thể tùy tiện cho anh ta như vậy.”

“Nhưng nếu như lát nữa qua giờ lành, như vậy không hay đâu!”

“Dừng dừng dừng!”

Ôn Minh Khang vội vàng bảo dừng, sau đó nhìn mọi người: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đề, hôm nay là ngày vui, chúng ta không làm những tiết mục động tay động chân đó, chúng ta là người có văn hóa.”

Tần Trí Viễn là một quân nhân, thích võ thuật hơn, đối với tiết mục văn học, anh bày tỏ không nguyện ý lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Anh cả, anh cứ nói.”

Ôn Minh Khang lập tức hỏi câu đầu tiên: “Nước Tân Hoa thành lập ngày nào?”

Mọi người nghe xong lại bắt đầu xì xào, Tần Trí Viễn là thân phận gì chứ, là quân nhân đấy, câu hỏi mà ngay cả con nít còn biết, Ôn Minh Khang vậy mà cũng hỏi, ấu trĩ quá rồi.

Tần Trí Viễn cũng không cần nghĩ mà có thể trả lời được ngay lập tức.

Ôn Minh Khang tiếp tục hỏi.

“Như Ý thích ăn món nào nhất.”

“Gà luộc.”

“Em ấy thích màu gì?”

“Xanh nhạt.”

“Em ấy không thích cậu làm gì nhất?”

“Lăng nhăng không chung thủy!”

Những câu hỏi thường ngày này, tiếp xúc vài ngày Tần Trí Viễn biết rõ từ lâu rồi, các câu hỏi anh đều trả lời rất tốt, thậm chí có một cảm giác như anh vợ thật sự chọn câu hỏi dễ cho anh, sau đó mấy câu hỏi phía sau, anh bị hỏi đến mức mắt trợn tròn.

Cái gì mà cháu trai nhà chú của con trai của anh họ thứ ba của bà cô nhà dì của mẹ anh thì nên gọi mẹ anh là gì? Còn nữa, cái gì mà cậu cả đến nhà cậu hai tìm cậu ba nói cậu bốn đến nhà cậu nào trộm tiền của ai đặt ở đó, cuối cùng ai mới là kẻ trộm? Ngạc nhiên hơn là còn bảo anh đọc hai đoạn đầu của “Xuất sư biểu”...

Tần Trí Viễn nghe đề mà đau đầu, làm gì có thể trả lời được? Đây đâu phải là hỏi nhẹ nhàng, rõ ràng là không muốn để anh dẫn người đi mà.

Ôn Minh Khang ấm áp nhắc nhở anh, nếu như không trả lời được, có thể dùng hồng bao thay thế, mỗi câu hỏi với hồng bao 5 tệ, vẫn còn bảy câu hỏi, cộng tất cả lại là 50 tệ, mọi người nghe xong đều cười phụt một tiếng, cảm thấy Ôn Minh Khang đúng là nham hiểm, câu hỏi làm khó người ta như vậy cũng có thể nghĩ ra?

Tần Trí Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ, dứt khoát nói với phù rể phía sau: “Tiểu Tống, đưa tiền!”

Ôn Minh Khang ngây người: “Cậu có cần suy nghĩ thêm không, thật ra những câu hỏi phía sau rất đơn giản đấy.”

Tần Trí Viễn biết Ôn Minh Khang từng học hai năm đại học, đơn giản mà anh ấy nói khác với đơn giản mà anh nghĩ, cho nên anh mau chóng nói: “Không sao anh cả, phiền anh nhường đường được không? Em đang gấp đấy.”

Nói rồi anh trực tiếp bước qua Ôn Minh Khang đi vào trong.

Ôn Minh Khang bị Triệu Tú Hoa trừng mắt một cái: “Mẹ thấy con là không muốn để em con ra ngoài rồi, quay về đưa số tiền này cho em con làm của hồi môn.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 74: Vợ Ơi, Anh Đến Đón Em Đây



Ôn Minh Khang cũng cảm thấy vô tội, anh ấy làm sao biết được Tần Trí Viễn lại lười nghĩ để trả lời câu hỏi như vậy chứ, thật sự là bị oan mà!

Mà sau khi Tần Trí Viễn vào nhà thì đơn giản hơn, chỉ có mấy chị dâu chặn trước cửa phòng của Ôn Như Ý, anh vội vàng lấy vài hồng bao nhỏ đưa qua, nói: “Các chị dâu, những đồng chí nam đằng sau em đều độc thân, có công việc, em cũng không vì cái gì khác, chỉ mong các chị giới thiệu cho họ xem mắt, giải quyết vấn đề cả đời của họ, sau đó tiện thể nhường đường cho em.”

Các chị dâu nhìn những chàng trai trẻ tuổi đó, ai nấy cũng mở to mắt, mặc dù điều kiện của họ kém hơn Tần Trí Viễn, nhưng cũng là anh tuấn trẻ tuổi, em gái trong nhà họ vẫn còn rất nhiều người chưa xuất giá, đặc biệt là trong thời khắc quan trọng xuống nông thôn này, thế là họ lấy hồng bao rồi lao đến phía sau anh kéo mấy thanh niên đó đi trò chuyện.

Châu Mỹ Thanh cảm thấy những người này không đáng tin chút nào, cứ như thế đã nhường đường cho anh, cô ấy xem thường liếc nhìn hồng bao một cái, không ngờ vậy mà đến 20 tệ, bỗng chốc tay cô run lên vì giật mình!!!

Vốn dĩ cô ấy không muốn nhường đường nhanh như vậy, nhưng quả thực là Tần Trí Viễn đưa nhiều quá! Sắp gần nửa tháng lương của cô ấy, vì thế cô ấy chỉ có thể xin lỗi Ôn Như Ý thôi, rất nhanh nhường đường đưa chìa khóa cho Tần Trí Viễn.

Ôn Như Ý đang ở trong phòng nói với hai cô gái tống giá sau này nên chọn người yêu như thế nào, phải chú ý những phương diện nào, kết quả người đàn ông đột nhiên mở cửa đi vào, cô ngây người, ngay lập tức nói: “Anh nhanh vậy sao?”

Khoé môi Tần Trí Viễn giật một cái, mặc dù hiểu ý của cô, nhưng người đàn ông không thể bị người khác nói nhanh, chẳng qua bây giờ phải vội đi, anh không so đo vấn đề dùng từ này nữa, bèn ho nhẹ một tiếng: “Vợ ơi, anh đến đón em đây! Đi theo anh nhé.”

Lời này làm cho hai cô gái nhỏ bên cạnh Ôn Như Ý sốt ruột, vội vàng nói: “Vẫn còn một chiếc giày anh vẫn chưa tìm ra đấy.”

Căn phòng này rất rất nhỏ, chỉ chứa đủ một chiếc giường mà thôi, nếu không thì lúc nãy Châu Mỹ Thanh cũng sẽ không đứng canh ngoài cửa, Tần Trí Viễn xuất thân quân nhân, đối với phương diện tìm kiếm này cực kỳ giỏi, anh cũng không cần người khác giúp đỡ mà rất nhanh tìm ra được chiếc giày từ phía sau tủ nhỏ.

Cô gái nhỏ mới 12 tuổi, thấy anh nhanh như vậy đã tìm ra, lập tức ánh mắt nhìn anh tràn đầy sự sùng bái, hai cô gái nhìn Ôn Như Ý, khen ngợi: “Chị Như Ý, chồng của chị lợi hại quá.”

Tần Trí Viễn cười vui vẻ mang giày vào cho Ôn Như Ý, đưa ra lời mời chính thức cho cô: “Đồng chí Ôn Như Ý, em có bằng lòng làm bạn đời của anh và đi theo anh không?”

Một đám người ở bên ngoài lập tức hò hét theo, miệng cứ nói mau đồng ý anh đi, trong làn sóng hô hào đó, Ôn Như ý nhìn người đàn ông, hôm nay anh vẫn mặc quân phục, ánh mắt nhìn cô có ánh sáng rực rỡ và sự vui mừng.

Đối diện với ánh mắt của anh, Ôn Như Ý cắn môi, cười nói: “Em bằng lòng!”

Lời này vừa dứt, Tần Trí Viễn lập tức tiến tới, trực tiếp cúi người xuống bế cô lên bước ra khỏi phòng trong sự hoan hô của mọi người.

Ra bên ngoài, Tần Trí Viễn để cô xuống, ngoài sân đã bày biện mấy bàn ăn, lúc này đã hơn mười một giờ, khách của nhà họ Ôn cũng đã đến rồi, mấy năm nay không có nhiều người qua lại với nhà họ Ôn, cho nên khách mà họ mời cũng không nhiều, đa số khách là hàng xóm trong đại viện, đương nhiên, người giới thiệu lớn nhất của họ là Tôn Mỹ Lệ cũng đến, Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn lấy trà thay rượu đi mời mọi người một lượt mới rời khỏi đại viện.

Lần này, ngoài việc trả lại một ít của hồi môn, nhà họ Ôn còn đóng gói cho Ôn Như Ý một ít quần áo thường ngày của cô. Phía bên nhà họ Tần lại có nhiều người đến đón dâu, cho nên lần này họ lái tổng cộng hai chiếc xe ô tô nhỏ và một chiếc xe giải phóng, một nhóm người chen chúc trên ba chiếc xe, lái về phía nhà họ Tần.

Ở thời này hôn lễ của rất nhiều người vẫn còn rất đơn giản, nhiều nhất là đạp xe đạp đến đón cô dâu, xe ba bánh đến đón dâu cũng rất hiếm thấy, còn họ suốt một đường diễn tấu sáo và trống, thu hút sự chú ý của người đi đường, vì thế mà Tần Trí Viễn chạy xe cực kỳ chậm, cuối cùng vốn dĩ đoạn đường chỉ nửa tiếng đồng hồ, mà anh lái một tiếng mới tới nhà của họ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 75: Rước Dâu



Xe của họ vừa dừng lại, người đợi dưới lầu đã bắt đầu đốt pháo, la lớn lên: “Cô dâu đến rồi!”

Tần Trí Viễn bế Ôn Như Ý xuống xe, hai người đi lên lầu trong tiếng rò heo của mọi người, nhà họ Tần ở trên lầu hai, từ sớm khi người ở lầu dưới đang đốt pháo, người trong nhà đã chen chúc ra cửa, họ chính là muốn biết, cô dâu của Tần Trí Viễn rốt cuộc xinh đẹp như thế nào mà khiến cho một cây vạn tuế ngàn năm như anh lại nở hoa chỉ trong vài ngày.

Đợi sau khi Tần Trí Viễn đỡ cô dâu vào nhà, mọi người cuối cùng cũng hiểu tại sao, nguyên nhân không có gì khác, chỉ có ba chữ, quá xinh đẹp!

Mà Ôn Như Ý được đưa vào phòng tân hôn của họ dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người kia, phòng tân hôn rất lớn, gần bằng cả căn nhà của nhà họ Ôn bọn họ, bức tường trong phòng cũng mới được sửa sang lại, bên trên dán đầy chữ hỷ, đồ dùng trong phòng đều là đồ mới, có lẽ chưa sơn qua, cho nên còn có thể ngửi được mùi gỗ thoang thoảng trong phòng.

Cô ngồi trên giường được trải bằng khăn trải giường và chăn màu đỏ tươi, trên gối còn thêu hình đôi uyên ương chơi dưới nước, màu đỏ tươi, trông rất thích mắt.

Tập tục đám cưới ở Giang Thành bên này đều là đợi sau khi đón dâu về mới mở tiệc, bây giờ tiệc rượu bên ngoài mới vừa bắt đầu, Tần Trí Viễn phải ra ngoài phụ giúp, nhưng mà anh lo Ôn Như Ý ở đây không thích ứng, cho nên gọi em gái Tần Tú Lệ đến cùng cô.

Không thể không nói, quyết định này của anh vô cùng đúng đắn, anh vừa đi, những người lớn và trẻ con muốn xem cô dâu đó đều lao tới, Ôn Như Ý chưa từng gặp cảnh tượng như thế này, cô có chút hoảng, Tần Tú Lệ lập tức lấy kẹo mà họ mang từ nhà họ Ôn về phát cho các bạn nhỏ, lại thay cô đỡ không ít lời vô vị của các chị dâu trong đại viện.

Sau đó, Tần Tú Lệ lại bưng đồ ăn ở bên ngoài vào cho cô ăn một ít, buổi trưa Ôn Như Ý cũng chưa ăn cơm, cô cũng không khách khí, cô ăn xong, bên ngoài lại đốt pháo, lúc này Tần Trí Viễn từ ngoài vào đón cô ra đi chúc rượu.

Căn nhà của nhà họ Tần rất lớn, phòng khách bày hai bàn, đường vào phòng bếp còn có thể để được một bàn, hôm nay họ còn mượn phòng khách nhà kế bên để tổ chức tiệc rượu, bây giờ mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ.

Ôn Như Ý biết bởi vì thành phần gia đình nhà cô mà làm kế hoạch muốn tổ chức tiệc ở nhà hàng của nhà họ Tần tan vỡ, những người khách này cũng được sàng lọc qua, cho nên lượng khách cũng không nhiều như kế hoạch ban đầu, chủ yếu là một vài lãnh đạo ở Ủy ban cách mạng và họ hàng nhà họ Tần, cùng với hàng xóm trong đại viện.

Người đầu tiên phải chúc rượu đương nhiên là họ hàng của nhà mình, Ôn Như Ý uống nước ngọt mà Tần Trí Viễn đã đổi cho cô, nhận lượng lớn hồng bao của người lớn, tiếp đến là những lãnh đạo trong đại viện và bạn bè thân quen với nhà họ Tần, Ôn Như Ý còn nhìn thấy La Văn Văn, người lúc trước tranh chấp với Tần Trí Viễn trong Ủy ban cách mạng.

Nhưng mà dường như đối phương không nhận ra cô, lúc ăn cơm cũng là xụ mặt, dáng vẻ không phải rất vui, chẳng qua điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Ôn Như Ý, đợi hôn lễ kết thúc họ sẽ về hải đảo, sau này gặp lại một lần có lẽ cũng khó.

Bàn tiệc đổi từ bàn này sang bàn khác, nâng ly chúc rượu cũng là từ bàn này đến bàn khác, tiệc đám cưới đến khi mặt trời xuống núi mới hoàn toàn kết thúc, Ôn Như Ý là con dâu mới, Khương Nguyệt Anh không cho cô làm những công việc dọn dẹp này, giục cô đi tẩy trang tắm rửa rồi ngủ một lúc.

Hôm nay Ôn Như Ý dậy rất sớm, lại bận rộn cả một ngày trời, bây giờ quả thực cô có chút chịu không nổi, cho nên sau khi tắm rửa xong, cô đi ngủ một lúc, ai ngờ ngủ một giấc tỉnh lại đã là hai tiếng sau, Tần Trí Viễn cũng từ bên ngoài bước vào với người toàn mùi rượu.

Cô nhìn người đàn ông: “Bên ngoài đã dọn dẹp xong chưa anh?”

Tần Trí Viễn thấy cô đã thay đồ ngủ mát mẻ, lộ ra cánh tay và bắp chân thon dài trắng trẻo, đôi má trắng nõn ửng hồng, đôi mắt ngái ngủ như một chú mèo lười biếng, vô cùng hấp dẫn, tâm trạng của anh chợt dâng trào: “Đã dọn dẹp xong rồi, đồ đạc cũng trả lại, bây giờ mẹ chúng ta đang đối chiếu kiểm tiền.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 76: Đêm Tân Hôn



Ôn Như Ý ừ một tiếng, nhìn mặt anh đỏ, ngay cả mắt cũng đỏ, cô không kìm được mà hỏi: “Anh uống say rồi?”

Tối nay Tần Trí Viễn còn phải động phòng, anh không thể để bản thân uống say được: “Không có, hôm nay anh không uống bao nhiêu.”

Nói xong anh tiến tới hỏi cô: “Em có muốn ăn chút gì đó không, anh đi lấy cho em?”

Lúc chúc rượu Ôn Như Ý cũng ăn rất nhiều đồ ăn, thời tiết cũng có chút nóng nực, bây giờ cô không muốn ăn: “Em không đói.”

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi tiếp: “Thế anh lấy ít nước trái cây cho em uống nhé?”

Anh vừa ngồi xuống, mùi rượu nồng nặc đó bay tới, Ôn Như Ý vội vàng đẩy anh một cái: “Em không ăn nữa, anh mau đi tắm rửa đi, thối c.h.ế.t đi được.”

Tần Trí Viễn nghe vậy lập tức đứng dậy: “Được, anh sẽ đi tắm ngay, đảm bảo chỗ nào cũng rửa sạch sẽ, thơm tho!”

Anh nói xong lời này, lại nhớ ra điều gì đó: “Em có muốn tắm cùng anh lần nữa không?”

Ôn Như Ý nghe anh đùa như thế, không kìm được trừng anh một cái: “Anh còn không đi tắm thì tối nay đừng ngủ nữa.”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này thì lập tức tìm quần áo đi ra ngoài, lúc đi qua phòng khách, Khương Nguyệt Anh ngẩng đầu hỏi anh: “Có vài khoản đối chiếu không đúng, con lại đây xem thử, có phải hôm nay con nhận tiền mà chưa đưa ra không?”

Lát nữa là thời khắc đêm xuân, Tần Trí Viễn làm gì có tâm trạng đối chiếu với bà ấy, anh chỉ nói: “Mẹ, lát nữa con còn bận đấy, mấy số tiền này ngày mai đối chiếu tiếp đi.”

Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh, Khương Nguyệt Anh hiểu ra, rất biết điều thu dọn đồ đạc về phòng của mình.

Vì đảm bảo bản thân sạch sẽ thơm tho, Tần Trí Viễn ở trong phòng tắm chà rửa từ trong ra ngoài, từ sau ra trước, tắm rồi lại tắm, cho đến khi bản thân không ngửi thấy mùi rượu nữa mới đi ra, nhưng mà mặt vẫn còn đỏ.

Anh quay về phòng, lại một lần nữa ngồi xuống bên người phụ nữ, anh giơ cánh tay ra: “Nào, em ngửi thử đi, có thơm không.”

Cánh tay duỗi tới trước mặt Ôn Như Ý, một mùi xà phòng nhàn nhạt theo mùi cơ thể của người đàn ông bay tới, cô hơi nhướng mày. “Cũng được, mắt của anh vẫn rất đỏ đấy.”

Người đàn ông gật đầu, đưa tay lên sờ mặt mình: “Không biết có phải rượu hôm nay có nồng độ cao quá hay không, uống mạnh rồi, bây giờ mắt anh cũng hơi khó chịu, có hơi ngứa, em xem thử giúp anh có phải có vấn đề gì rồi không?”

Lúc này có khối người dị ứng khi uống rượu, Ôn Như Ý vô thức tiến sát lại anh, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mắt anh, kết quả bị người đàn ông ôm cô lại, sau đó cúi đầu, trực tiếp cắn vào môi cô, đẩy cô xuống.

Ôn Như Ý bất ngờ mở to mắt, ú ớ vài tiếng, nhưng cô bị người đàn ông bịt miệng lại, hồi lâu không nói ra được câu tiếp theo.

Qua một lúc sau, người đàn ông buông cô ra, cúi đầu nhìn cô: “Hai lần trước đều bị em ăn hời trước, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt anh.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, đột nhiên có chút buồn cười, nói thực, cô không phải người bảo thủ, hai người đều kết hôn rồi, tiếp theo nên xảy ra chuyện gì, cô đều hiểu, vừa nãy bị người đàn ông hôn, cảm nhận được sự rắn chắc cả người anh, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người anh, khiến cô đột nhiên cảm nhận được sự vui sướng.

Có lẽ cô cũng là một sắc nữ nhỉ.

Rất nhanh, cô đưa tay choàng qua cổ anh: “Thế tiếp theo thì sao?”

Người phụ nữ nằm trên giường, mái tóc đen dài của cô xõa ra trên gối, đôi mắt đen láy cũng chớp chớp nhìn anh, khóe môi còn mang nụ cười tràn đầy sự khiêu khích.

Người đàn ông không còn kìm chế được nữa, anh lập tức đưa tay ra tắt đèn, ngay sau đó đẩy cô xuống, lại một lần nữa chiếm lấy đôi môi cô.

Trong phương diện này, người đàn ông dường như không thầy cũng tự biết, nụ hôn của anh dày đặc, hơi thở quấn quýt nơi chóp mũi, Ôn Như Ý rất nhanh đắm chìm vào sự điên cuồng của anh, nhưng không bao lâu sau, sự điên cuồng của người đàn ông như bị tạt một gáo nước lạnh, tất cả động tác đều dừng lại.

Ôn Như Ý thở gấp, cô khẽ mở mắt, mượn ánh sáng mờ ảo bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông dường như đang thở d.ốc, không biết làm sao, cô buột miệng nói: “Anh như vậy là... xong rồi!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 77: Có Phải Anh Kết Thúc Rồi Không



Câu nói này của cô rất đột ngột, Tần Trí Viễn khẽ thở d.ốc, không nghe rõ: “Cái gì?”

Ôn Như Ý mím đôi môi khô khốc: “Có phải anh kết thúc rồi không?”

Cô nói câu này rất nhẹ nhàng, nhưng sự ngạc nhiên trong giọng nói vô cùng mạnh mẽ, thậm chí Tần Trí Viễn còn nghe ra được ý khác, anh trực tiếp tức cười, vốn dĩ định nói nhói lưng, nhưng nghe cô hỏi vậy, anh lập tức đổi: “Không phải, anh vẫn còn chưa bắt đầu...”

Ôn Như Ý thở phào nhẹ nhõm, cô nói mà, anh chỉ là cọ cọ chà chà mà thôi, vẫn chưa bắt đầu nữa đấy, sao có thể kết thúc rồi chứ, nhìn dáng vẻ của anh không giống vậy.

Là do cô nghĩ nhiều rồi, cô khẽ mím môi, chủ động đi ôm anh: “Thế anh dừng lại làm gì thế?”

Giọng nói nũng nịu, cái ôm chủ động, nóng bỏng lại hấp dẫn, khiến Trần Trí Viễn trực tiếp phớt lờ cơn đau nhói lưng đột ngột lúc nãy, anh cúi đầu hôn lên môi cô, bắt đầu tiến công cô.

Nhưng kết cục của việc cố chấp là giây tiếp theo, cơn đau nhói ở lưng lúc nãy lại ập đến, anh không thể không dừng lại một lần nữa.

Ôn Như Ý: ...

Lần này cô cảm nhận ra sự bất thường rồi: “Anh sao thế?”

Qua một lúc sau, giọng người đàn ông yếu ớt truyền đến: “Vừa nãy lưng anh... mới nhói lên.”

Ôn Như Ý hả một tiếng: “Lưng anh không được?”

Tần Trí Viễn xin thề, không có người đàn ông nào muốn nghe thấy mấy từ như “không được” hay “nhanh”, cho nên nghe thấy cô hỏi như vậy, anh khẽ nghiến răng: “Cái gì mà không được, anh chỉ là nhói lưng một chút mà thôi, bình thường một lần anh có thể chống đẩy liên tiếp tám mươi cái đều không vấn đề gì.”

Anh nói xong, muốn tiếp tục chứng minh bản thân cường tráng khỏe mạnh, nhưng khổ nỗi cái lưng này không nghe lời anh, chỉ nhúc nhích một chút là lại bắt đầu đau nhói.

Ôn Như Ý biết tối nay anh không chống đẩy nổi tám mươi cái rồi: “Hay là hôm nay thôi vậy?”

Bất lực lớn nhất của người đàn ông là không có cách nào mang lại niềm vui cho người phụ nữ của mình, nhưng cơn đau ở lưng bây giờ cũng chỉ có thể khiến anh trở người lại, nghiến răng giải thích với cô: “Có thể mấy ngày hôm nay anh chạy quá nhiều, lại dọn những đồ dùng trong nhà, vết thương cũ ở lưng tái phát.”

Ôn Như Ý trực tiếp ngồi dậy, sau đó đưa tay mở đèn ở đầu giường: “Để em xem thử.”

Trong phòng bỗng nhiên sáng lên, hai người vẫn chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên thẳng thắn đối diện nhau, Tần Trí Viễn bỗng chốc trợn to mắt, kéo chiếc mền mỏng lại đắp cho hai người: “Em...em mở đèn sao không nói với anh chứ?”

Ôn Như Ý nhìn động tác này của anh, rõ ràng có chút ngại ngùng, cô không kìm được cong môi cười: “Không mở đèn thì làm sao em xem được lưng của anh?”

Ánh đèn vàng mờ chiếu vào căn phòng màu đỏ tạo nên thứ ánh sáng dịu nhẹ kiều diễm, Tần Trí Viễn nhìn thấy khuôn mặt thanh tú trắng nõn của người phụ nữ đang đỏ bừng, mái tóc đen hơi dính vào đôi má hồng hào, đôi mắt có chút mê ly, dáng vẻ như thể cảm xúc không thể bộc lộ ra ngoài.

Đêm động phòng hoa chúc, mọi thứ đều chuẩn bị xong, cảm xúc cũng đến, nhưng ai ngờ mọi thứ đều đột ngột dừng lại, đây đều là tai hại cho cái lưng của anh gây nên, anh có chút chột dạ: “Không có gì nghiêm trọng, anh tự thoa chút thuốc mỡ là xong.”

Anh nói rồi muốn ngồi dậy, nhưng Ôn Như Ý chặn anh lại, trực tiếp mặc áo của anh vào đứng lên: “Thuốc đó ở đâu?”

Tần Trí Viễn nhìn về phía tủ quần áo: “Ở trong balo hành quân của anh.”

Ôn Như Ý đi lại tủ quần áo lục tìm đồ, người đàn ông nhìn cô từ phía sau, áo trên người cô chính là của anh, rất không vừa với người cô, độ dài vừa qua m.ô.n.g của cô, rộng lớn thùng thình, nhưng với một chiếc áo đơn giản và mộc mạc như vậy, càng tôn thêm thân hình nhỏ nhắn xinh xắn và đôi chân thon dài của cô.

Tần Trí Viễn vốn dĩ rất rạo rực, lúc này nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của cô đi tới đi lui ở đó, yết hầu của anh cũng bất giác chuyển động lên xuống.

Vết thương ở lưng đáng c.h.ế.t này, bình thường gần như không tái phát, vậy mà cứ chọn ngay lúc anh động phòng hoa chúc lại tái phát, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải làm cho mọi người cười chê hay sao?

Rất nhanh, Ôn Như Ý cầm một chiếc hộp nhỏ đi lại, người đàn ông muốn giải thích gì đó, nhưng Ôn Như Ý đã trực tiếp nói: “Anh xoay người lại chút, em dán thuốc cho anh.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 78: Bây Giờ Có Đau Không



Tần Trí Viễn liếc nhìn n.g.ự.c của cô, anh ừ một tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, chỉ vào lưng: “Ở đây, em dán hai thuốc mỡ màu trắng là được.”

Anh nằm sấp như vậy, Ôn Như Ý mới nhìn thấy phía sau lưng anh vậy mà có rất nhiều vết thương, thậm chí còn có vết thương do s.ú.n.g đạn gây ra: “Đây đều là vết thương khi anh lên chiến trường sao?”

“Cũng không hoàn toàn.” Tần Trí Viễn nói: “Có lúc huấn luyện cũng bị thương, nhưng mà vết thương do s.ú.n.g đạn là bị khi ở chiến trường.”

Ôn Như Ý nhìn những vết thương này, có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ mỗi lần anh bị thương, tay cô vô thức duỗi ra chạm vào: “Bây giờ có đau không?”

Cô không chạm vào thì không sao, nhưng cô vừa chạm vào, giống như mười ngàn con kiến cắn anh vậy, tê tê dại dại, cơ thể người đàn ông cứng đơ, m.á.u toàn thân đều đang kêu gào, anh cảm thấy bản thân sắp c.h.ế.t rồi: “Em đừng sờ nữa, vết thương đó có gì để sờ đâu, em mau dán thuốc đi.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, rất nhanh xé thuốc ra dán lên lưng anh, cô cười hỏi: “Anh rất đau sao?”

Tần Trí Viễn nghiến nghiến răng, đau chỉ là phụ, nhưng nếu như tay cô cứ sờ vào anh mãi như vậy, có thể anh sắp bùng nổ mất, chỉ muốn cô dán nhanh chút: “Đau có tí này có là gì? Dán thuốc xong không nói có thể chống đẩy được 80 cái, nhưng ít nhất anh có thể làm liên tiếp được 60 cái.”

Câu nói này của anh ý là lưng anh rất khỏe, lát nữa dán thuốc xong chúng ta có thể tiếp tục, mặc dù Ôn Như Ý cũng muốn tin, nhưng khi cô đưa tay dán thuốc lên lưng anh, sau đó khẽ ấn nhẹ một cái, người đàn ông đau đến há miệng.

Vừa nhìn thấy anh như vậy, Ôn Như Ý lập tức hiểu, cái lưng này sợ là muốn kháng nghị rồi: “Em thấy tối nay anh không làm nổi 60 cái chống đẩy, đợi lưng khỏe rồi tính tiếp vậy.”

Cô nói xong, rất nhanh đặt hộp thuốc lại chỗ tủ quần áo, Tần Trí Viễn nhìn cô từ bên kia đi lại, anh chống lưng chậm rãi nói: “Thật ra anh có thể mà, em không cần lo lắng cho anh quá.”

Lông mày Ôn Như Ý nhướn lên, cô cười nhìn anh: “Anh gấp cái gì? Tương lai của chúng ta sau này còn dài, em vẫn thích dáng vẻ anh có thể chống đẩy được 80 cái.”

Tần Trí Viễn: ...

Cô am hiểu lòng người như vậy lại chỉ khiến Tần Trí Viễn cảm thấy sự khiêu khích cực kỳ lớn, anh hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Được, sau này anh sẽ bù đắp nhiều cho em.”

Ôn Như Ý cong môi cười, hôn nhanh lên môi anh một cái nói: “Đi ngủ thôi!”

Sau đó cô tắt đèn đầu giường.

Vốn dĩ sau khi đi lính, cuộc sống của Tần Trí Viễn vẫn luôn rất có quy luật, 10 giờ tối tắt đèn, 6 giờ sáng hôm sau thức dậy, cho dù quay về nhà anh cũng vẫn luôn giữ chế độ làm việc nghỉ ngơi như thế này, nhưng bởi vì tiết mục xen giữa đột ngột này, hơi nóng trong người anh không ngừng khuấy động, anh mất ngủ, ngày hôm sau cũng dậy muộn, đã hơn 10 giờ.

Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, có lẽ do hôm qua quá mệt, lúc này cô ngủ rất ngon, nằm cũng rất gần anh, chiếc quạt đang quay nhẹ nhàng, thổi hương thơm cơ thể của cô lại.

Tần Trí Viễn hít sâu một hơi, cảm giác lưng cũng không còn đau như tối hôm qua, anh cúi đầu khẽ chạm vào mặt người phụ nữ, nhìn đôi chân và eo của cô lộ ra ngoài quần áo, m.á.u toàn thân lại bắt đầu kêu gào, anh đang nghĩ có nên bù đắp lại sự nhếch nhác của mình tối qua không, người phụ nữ lại mở mắt.

Tần Trí Viễn thu tay lại: “Em dậy rồi à?”

Ôn Như Ý nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình, bỗng nhiên sững người, ngay sau đó cô mới ý thức được bản thân đã kết hôn, cô khẽ vươn vai, nhìn thấy thuốc dán màu trắng trên lưng người đàn ông, cô hỏi: “Lưng anh đỡ chưa, có cần đến bệnh viện không?”

Tần Trí Viễn lập tức nói: “Không cần đâu, anh đỡ nhiều rồi, vết thương nhỏ này mà đến bệnh viện làm gì?”

Ôn Như Ý chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn anh hỏi: “Thật sự không cần sao?”

Cô rất quan tâm lưng của mình, điều này khiến Tần Trí Viễn cảm động, nhưng sau khi cảm động, anh cứ cảm thấy có chút không đúng: “Thật sự không cần, em yên tâm, anh không phải kiểu người rất yếu đuối như em nghĩ đâu, tối qua đơn thuần chỉ là một sự cố!”

Ôn Như Ý phụt cười: “Em cũng đâu có nói anh yếu đâu.”

Tần Trí Viễn nghĩ trong đầu, miệng em không nói nhưng ánh mắt em đã nói rồi, nhưng những lời này anh đâu thể nói ra: “Anh chỉ lo em hiểu lầm, chồng em không phải loại người đó.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 79: Cho Tiền



Anh vừa nói xong, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói của Khương Nguyệt Anh.

Vốn dĩ Khương Nguyệt Anh không muốn gõ cửa, nhưng ngày mai họ phải quay về đảo, đồ đạc vẫn chưa thu xếp, lát nữa ăn cơm xong còn phải đến nhà họ Ôn tạm biệt, sợ thời gian không đủ, lát nữa bà ấy cũng phải đi làm, sợ không có thời gian dặn dò hai người, cho nên mới đến làm phiền hai vợ chồng mới cưới.

Không lâu sau, Ôn Như Ý cùng với Tần Trí Viễn từ bên trong đi ra, Khương Nguyệt Anh nhìn Ôn Như Ý, quan sát cô vài cái, ừm, nét mặt hồng hào, vẻ mặt thẹn thùng, tinh thần dường như rất tốt, bà ấy lại nhìn con trai nhà mình, trạng thái không bằng Ôn Như Ý, nhưng cũng vẫn được.

Bà ấy yên tâm, chỉ một đống đồ trên bàn cười nói: “Buổi chiều con mang những thứ này về nhà họ Ôn, con xem thử còn thiếu gì, bây giờ mẹ bổ sung thêm cho con.”

Bởi vì hoàn cảnh của họ đặc biệt, hôm nay xem như là lại mặt, chuyện này lúc trước người đàn ông đã nói qua với Ôn Như Ý, cô nhìn đồ đạc mà Khương Nguyệt Anh chuẩn bị giúp, bà ấy chuẩn bị rất đầy đủ, thuốc rượu đều đó, còn có thịt, trái cây, mạch nha các loại.

Hôm trước đến nhà họ Ôn, bọn họ đã mang rất nhiều đồ đến, bây giờ lại mang nhiều như thế, Ôn Như Ý cảm thấy áy náy, quyết định không mang nhiều đồ như thế, nhưng Khương Nguyệt Anh lại không đồng ý, chỉ nói: “Tối qua Tú Lệ đã mang không ít đồ về, đợi hai đứa đi, một mình mẹ ở nhà cũng không ăn hết nhiều như thế, những đồ này để ở đây sợ cũng hỏng mất.”

Khương Nguyệt Anh sinh một trai một gái, con trai đi lính ở hải đảo xa xôi, con gái mặc dù gả ở trong thành phố, nhưng cũng là mẹ của hai đứa con rồi, cũng khó về thường xuyên được, bình thường chỉ có một mình bà ấy ở nhà.

Cuối cùng Ôn Như Ý cũng không nói lại bà ấy, nên không từ chối nữa, sau khi ba người ăn cơm xong, Khương Nguyệt Anh đối chiếu một số khoản tiền với Tần Trí Viễn xong trực tiếp đi làm, còn Ôn Như Ý với Tần Trí Viễn về phòng thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc của Tần Trí Viễn vốn dĩ rất ít, anh mang một balo từ bộ đội là đủ, lúc này cũng không có gì phải thu dọn, anh tìm một cái túi rỗng để đựng một ít đồ ăn với bánh kẹo mang về bộ đội, chia sẻ cho các chiến hữu.

Còn Ôn Như Ý đây là lần đầu tiên cô đặt chân lên đảo, có rất nhiều đồ muốn mang theo, nhưng cô cũng biết, hải đảo bên kia thuộc khí hậu nhiệt đới hải dương, nắng nóng quanh năm, không cần quá nhiều quần áo dày, cuối cùng cô lựa lựa chọn chọn, cũng xếp được một cái vali nhỏ và một cái túi.

Sau khi thu xếp xong, cô lại lấy hồng bao mà họ hàng trong nhà và bạn bè đưa cô khi chúc rượu tối qua, sau khi đếm cô nhận ra họ hàng nhà họ Tần cũng rất phóng khoáng, ngoại trừ tiền quà cưới, những hồng bao này cũng không ít, mười mấy hồng bao cộng lại cũng được hơn 100 tệ.

Ngoại trừ số tiền này ra, sính lễ của nhà họ Tần và cả tiền mà Triệu Tú Hoa cho cô cộng lại, tổng cộng hơn 1100 tệ, ở thời này, đây là một số tiền lớn đấy, theo như giá nhà ở Giang Thành bây giờ, cô có thể mua được một căn nhà hơn 100 mét vuông.

Đương nhiên, số tiền này là vốn khởi nghiệp gia đình nhỏ của cô và Tần Trí Viễn, nhưng bây giờ số tiền này nằm trong tay cô, cô cũng được xem là tiểu phú bà.

Cô đang vui sướng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói mang ý cười của người đàn ông: “Ôi chao, bao nhiêu tiền ấy nhỉ?”

Ôn Như Ý giật mình, cô trừng mắt nhìn anh: “Sao phải nói cho anh biết, đây là tiền riêng của em.”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Yên tâm, anh sẽ không giành của em đâu.”

Ôn Như Ý nhìn anh, chớp chớp mắt: “Thế chắc chắn không nhiều bằng anh rồi.”

Tần Trí Viễn mím môi dưới: “Thế em có muốn nhiều hơn không?”

Tay đếm tiền của Ôn Như Ý khẽ ngừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn anh: “Sao thế, ngày thứ hai sau khi kết hôn đã tự giác giao nộp tiền lương như vậy à?”

Tần Trí Viễn xoa mũi: “Cho em xem trước một chút.”

Ôn Như Ý khẽ trừng mắt, ánh mắt tử thần nhìn sang anh: “Chỉ cho xem một chút?”

Khóe môi Tần Trí Viễn hơi cong lên, anh không đáp lại mà quay người đi tìm cuốn sổ tiết kiệm trong ba lô mình, đưa đến trước mặt người phụ nữ: “Này, em xem đi.”
 
Back
Top Bottom