Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 80: Về Nhà



Ôn Như Ý khẽ nhướng mày, cô không lấy, nhưng người đàn ông lại đưa trước mặt cô, cô vẫn không lấy, người đàn ông cười nói: “Sao thế, không phải muốn anh giao nộp sao? Không lấy nữa à?”

Ôn Như Ý nghe vậy khóe môi cong lên, cô rất nhanh đón lấy cuốn sổ từ tay người đàn ông, vừa mở ra vừa nhấn mạnh: “Đây là anh tự nguyện đấy nhé, không phải em cưỡng ép...”

Cô vẫn chưa nói xong, khi nhìn thấy con số trong sổ tiết kiệm, cô lập tức ngừng lại, hít một hơi sâu, ngước đôi mắt đen lên nhìn người đàn ông một cách không thể tin được: “Anh, sao anh có nhiều tiền vậy?”

Ôi mẹ ơi, hơn 6600 tệ? Khái niệm gì vậy chứ? Đây còn là số tiền đã trừ tất cả chi phí cho hôn lễ mấy ngày nay còn lại sao?

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Em quên rồi sao, 16 tuổi anh đã đi lính rồi, số tiền này đương nhiên là được tiết kiệm từ lúc đó đến giờ.”

16 tuổi anh đã đi lính, bởi vì biểu hiện tốt, đi lính một năm đã được đề bạt tăng cấp, lúc đó tiền lương bắt đầu tăng, sau đó anh tiếp tục tăng cấp, rồi vào trường quân đội bồi dưỡng và được tăng cấp, cộng thêm lên vài lần ra tiền tuyến, lại lập công lớn…, tiền lương và trợ cấp vẫn luôn tăng lên.

Hơn nữa cũng vì cha anh là liệt sĩ, cho nên bộ đội trợ cấp cho anh khá nhiều, nào là dầu, thịt, vải, những thứ này rất ít khi anh phải mua, anh cũng không hút thuốc uống rượu gì, cho nên bình thường ở trong bộ đội cũng không tiêu tiền bao nhiêu, nhưng số tiền ở đây cũng không hoàn toàn là tiền lương của anh, còn một số tiền lớn là lúc trước Khương Nguyệt Anh gửi cho anh, nói là cho anh dùng phòng thân.

Ôn Như Ý nghe anh nói xong, đột nhiên có chút thương anh, 16 tuổi đã đi lính, vẫn còn là một đứa trẻ đã đi rèn luyện, suốt một đường thăng chức, đề bạt rồi lại bồi dưỡng, dăm ba câu nói có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng để có được số tiền này chắc chắn cũng rất vất vả, cô không kìm được cảm thán: “Sao còn nhỏ như thế anh đã đi lính rồi?”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng, thật ra lúc đó anh khá nghịch, không thích đi học, cứ đi theo đám trẻ con ở đại viên lên núi xuống biển đi moi tổ chim bắt cá, sau đó Khương Nguyệt Anh hết cách, liên hệ với lãnh đạo bộ đội của cha anh nên mới đưa anh vào bộ đội, nhưng mà những lịch sử đen này, anh không thể nói với Ôn Như Ý: “Anh nhỏ đâu? Anh không nhỏ, tối qua em có thấy!”

Ôn Như Ý nghe thấy lời vô vị này, khóe môi giật một cái, thời khắc cảm động như thế này mà lại bị cái miệng của anh phá vỡ!

Cô nghiến răng, giơ cuốn sổ trong tay nói: “Số tiền này em nhận trước giúp anh, tránh để anh nói lung tung bên ngoài, tiền tài không lộ ra bên ngoài!”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn định lấy ra đưa cho cô, đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng miệng cũng cười nói: “Em lấy hết luôn à? Không để lại cho anh một chút?”

Khóe môi Ôn Như Ý cong lên một đường cong, rất hào phóng rút hai tờ đại đoàn kết ra đưa cho anh: “Chừng này đủ một tháng cho anh rồi nhỉ?”

Tần Trí Viễn miễn cưỡng cầm lấy tiền: “Cũng tạm, anh cố gắng tiết kiệm chút.”

Bên này thu dọn cũng kha khá, thời gian cũng sắp đến 5 giờ chiều, Ôn Như Ý cùng với Tần Trí Viễn xách đồ đạc về nhà họ Ôn.

Người ở đại viện nhìn thấy Ôn Như Ý mới gả hôm qua, hôm nay lại xách đồ về lại, có chút ngạc nhiên, bèn hỏi: “Sao hôm nay đã về lại mặt rồi thế?”

Ôn Như Ý cười cười đáp: “Thím, ngày mai bọn cháu phải về bộ đội, cho nên hôm nay về lại mặt.”

Người thím đó lúc trước cũng nghe Triệu Tú Hoa nói hải đảo bên kia cách bên này cũng hơi xa, nên cười i nói: “Nếu như cháu qua bên kia rồi cũng phải thường xuyên viết thư về cho mẹ mới được.”

Ôn Như Ý gật đầu, đi theo người đàn ông về nhà họ Ôn, lúc này đã là thời gian tan làm, người nhà họ Ôn đều có mặt, Triệu Tú Hoa nhìn thấy họ đến, cũng ngây người: “Không phải ngày mai hai đứa mới đi sao?”

Tần Trí Viễn nói: “Mẹ, 1 giờ chiều mai tụi con phải lên tàu, buổi sáng có thể không kịp đến bên này, cho nên hôm nay đi trước.”

Tiếng mẹ này anh gọi rất thuận miệng, trong lòng Triệu Tú Hoa rất vui, mặc dù lúc trước bà biết hai con sau khi kết hôn sẽ phải đi, nhưng lúc này nghe chúng thật sự phải đi, đột nhiên không nỡ, lần này đi cũng không biết khi nào có thể về lại thăm nhà, cho nên bữa cơm này, ăn hơi chậm.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 81: Cậu Ấy Có Thể Sinh Con Nhỉ



Ăn cơm xong, Triệu Tú Hoa cũng không muốn làm phiền thời gian của hai con, bà tìm Tần Trí Viễn nói chuyện xong lại kéo Ôn Như Ý vào phòng của mình, dặn đi dặn lại hai người phải sống cho thật tốt, có chuyện gì cũng phải bàn bạc với nhau, cuối cùng bà lại nói thêm: “Điều quan trọng nhất là, hai đứa mau chóng sinh đứa con.”

Nghe thấy lời này, Ôn Như Ý vội vàng nói: “Mẹ, con vẫn chưa được 20 tuổi đấy.”

Làm sao mà Triệu Tú Hoa không biết chuyện này được: “Con thì chưa được, nhưng Tiểu Tần đã 28 tuổi, nếu như hai đứa kéo dài thêm vài năm, thế người ta cũng già rồi, mẹ Khương của con cũng gấp.”

Khương Nguyệt Anh nghĩ như thế nào, tạm thời Ôn Như Ý không biết, nhưng mà cô với Tần Trí Viễn tạm thời chưa nhắc đến vấn đề này, cô cảm thấy chuyện con cái vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn.

Thấy cô không nói gì, Triệu Tú Hoa lại nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ấy có thể sinh con nhỉ?”

Ôn Như Ý biết bà hỏi cái gì, nhưng mà tối qua họ không động phòng thành công, cô cũng không biết như thế nào, nhưng mà cái này cũng khó nói với bà: “Mẹ, yên tâm, đều tốt cả.”

Triệu Tú Hoa nhìn thấy lúc nãy hình như Tần Trí Viễn đi lại có chút bất thường, bà nói tiếp: “Mặc dù các con còn trẻ, nhưng vẫn phải chú ý tiết chế một chút, cơ thể con vẫn còn nhỏ đấy.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, mặc hơi đỏ, cô gật đầu như giã tỏi: “Con biết, tụi con tiết chế!”

Triệu Tú Hoa nói một tràng, cuối cùng cũng thả họ quay về, trên đường, Tần Trí Viễn hỏi cô: “Lúc nãy mẹ nói gì với em mà lâu thế?”

Ôn Như Ý nghiêng đầu nhìn anh, cười mỉm nói: “Anh đoán xem.”

Tần Trí Viễn không đoán ra được, dù sao anh cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ không nói xấu anh, nên cũng không đoán nữa, hai người về đến nhà cũng gần 9 giờ tối.

Thời này hoạt động giải trí của mọi người không nhiều, buổi tối mọi người cũng ngủ rất sớm, khi họ về đến nhà, Khương Nguyệt Anh đã ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi ra ga tàu, cho nên sau khi hai người về nhà cũng tranh thủ thời gian tắm rửa đi ngủ.

Nằm trên giường, nhìn tư thế uyển chuyển của người phụ nữ lăn qua lăn lại, hương thơm cơ thể thỉnh thoảng bay tới, đột nhiên Tần Trí Viễn lại cảm thấy đầu lưỡi và miệng khô khốc, nhớ đến sự xấu hổ đêm qua, anh cực kỳ muốn tranh thủ chứng minh bản thân!

Anh khẽ nghiêng người lại, nhìn người phụ nữ: “Chuyện đó, hình như mới 10 giờ ha?”

Nhìn trong đáy mắt anh dường như lóe lên ngọn lửa đỏ, Ôn Như Ý lập tức biết anh muốn làm gì, thông thường dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết mà nói, ngày thứ hai sau khi xong việc, cơ thể của nữ chính sẽ đau như bị xe cán qua vậy, chân còn mềm nhũn đi không nổi, nơi đó nhất định cũng sẽ bị sưng, mặc dù cô không phải nhân vật chính của cuốn sách này, nhưng mà cô cảm thấy, những chuyện này chắc chắn đều giống nhau, cho nên cô vô cùng kiên định từ chối yêu cầu của người đàn ông: “Cho dù mới 9 giờ cũng không được, ngày mai còn phải đi đón xe đấy.”

Tần Trí Viễn: ...

Thôi vậy, đợi về đến hải đảo, thứ anh có chính là thời gian chứng minh uy phong của bản thân, đến lúc đó, anh muốn chứng minh gấp đôi!

Sáng sớm hôm sau, Tần Trí Viễn và Ôn Như Ý thức dậy, hôm nay là cuối tuần, đại viện có rất nhiều người không đi làm, biết họ sắp xuất phát về hải đảo, một số người còn đặc biệt đến chào tạm biệt Tần Trí Viễn.

Cửa nhà họ Tần mở rộng, rất náo nhiệt, La Văn Văn ở đối diện cũng ngồi không yên nữa, cũng muốn đến nói vài câu với Tần Trí Viễn, dẫu sao anh cũng sắp đi, đợi lần sau quay về có lẽ cô ấy cũng kết hôn rồi.

La Văn Siêu từ lâu đã thấy được sự bất thường của cô ấy, bèn lạnh giọng nói: “Bây giờ người ta đã kết hôn, em ngoan ngoãn từ bỏ ý nghĩ đó cho anh đi, đừng cứ nhung nhớ những thứ vô ích.”

La Văn Văn vừa nghe thấy lời này, mặt xụ xuống: “Em làm sao, em chỉ muốn tạm biệt người ta, cũng không được à?”

La Văn Siêu trực tiếp nói: “Không được, lần này Tần Trí Viễn kết hôn vội vàng như vậy, nguyên nhân có lẽ em cũng biết là gì, người ta chính là không muốn em đi làm phiền người ta nữa, cho nên mới không tiếc lấy hôn nhân làm đại giá, hơn nữa, hôm qua em cũng đã gặp họ rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 82: Khuyên Nhủ



Đương nhiên là La Văn Văn đã gặp họ, cô ấy phải thừa nhận, người phụ nữ kia rất xinh đẹp, cô trang điểm rực rỡ, đẹp đến nỗi rất có tính công kích, nói chuyện cũng dịu dàng đằm thắm, nhưng ngoại trừ xinh đẹp, La Văn Văn cũng không nhìn ra được người phụ nữ đó có chỗ nào tốt hơn mình.

Trong lòng cô ấy ấm ức đấy, bây giờ bị La Văn Siêu nói như vậy, cảm giác khó chịu nơi đáy lòng lại trỗi dậy: “Gặp rồi thì không thể gặp nữa sao? Hơn nữa, bọn em là bạn bè, anh ấy sắp đi, em chào anh ấy một câu thì có làm sao?”

La Văn Siêu nghe thấy lời này mà tức muốn mắng chửi, lúc này mẹ La cũng đi đến, trực tiếp đóng cửa lại: “Bớt ở đó lừa bản thân, con chính là không nỡ cậu ấy, bây giờ cậu ấy đã kết hôn, tốt nhất là con hồi tâm lại, người đàn ông đó không còn liên quan đến con nữa!”

La Văn Văn uất ức trực tiếp đứng dậy: “Mẹ...”

Mẹ La không muốn gả con gái mình cho một người đàn ông có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào: “Con gọi mẹ cũng không được, mẹ cũng gặp cô gái đó rồi, cô ta ngoại trừ xinh đẹp, còn lại đều kém xa con, nếu như con thật sự tức không chịu được, thế thì tìm một người tốt hơn Tần Trí Viễn, sống tốt hơn cậu ta, sau này khí thế hùng hồn đứng trước mặt cậu ta để cậu ta hối hận!”

La Văn Văn nghĩ đi đâu để tìm người đẹp trai hơn anh chứ?

Mẹ La thấy cô ấy có vẻ nghe thấm rồi, tiếp tục nói: “Lúc trước Trí Viễn vẫn là một đứa trẻ tốt, lần này xem mắt mới vài ngày đã kết hôn, có lẽ cũng là vì thấy cô gái đó xinh đẹp, quá nông cạn, người như thế cũng không thích hợp với con!”

Nói như vậy, đột nhiên trong lòng La Văn Văn cảm thấy dễ chịu hơn, đúng thế, Tần Trí Viễn với người phụ nữ đó mới quen nhau được mấy ngày chứ, nhất định là nhìn trúng gương mặt của người phụ nữ đó, anh thật là nông cạn!

Thôi vậy, không gặp nữa, đợi sau này cô ấy lại tìm một người tốt hơn, khí thế hùng hồn đứng trước mặt anh để anh hối hận!

Lúc này Tần Trí Viễn đang ăn bữa cơm chia tay cùng với mọi người, nếu như biết trong lòng cô ấy nghĩ như vậy, anh nhất định sẽ lén đốt thêm vài cây nhang, để cô sớm tìm được người yêu, sau này khí thế hùng hồn mà đứng trước mặt anh, vả vào mặt anh.

Sau khi ăn cơm xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, Tần Trí Viễn cùng với Ôn Như Ý kiểm tra lại hành lý, sau khi xác nhận không thiếu sót cái gì, Tần Trí Viễn gọi điện thoại cho bộ đội.

Cảng khẩu của hải đảo cách bộ đội đóng quân của họ cũng có một chút khoảng cách, xe bình thường đương nhiên là không cho vào, cho nên anh phải gọi người đến đón họ.

Anh gọi điện cho Giang Vĩnh Quân bên kia, Giang Vĩnh Quân cũng là người nhanh nhẹn, sau khi hỏi rõ thời gian đến nơi của họ, trực tiếp giao chuyện này cho bên dưới.

Mà sau đó, tin tức Tần Trí Viễn dẫn đối tượng về đảo bỗng chốc lan truyền khắp quân đội, mấy người tiểu đoàn trưởng, phó đoàn trưởng khá thân với Tần Trí Viễn, sau khi biết tin thì cũng trừng to mắt.

“Cái gì? Tần Trí Viễn có đối tượng rồi? Chuyện từ khi nào vậy?”

“Lần này về thăm nhà, lãnh đạo với hội phụ nữ giới thiệu cho, lúc trước tôi vô tình nghe lãnh đạo nói trong điện thoại, đối tượng của cậu ta hình như thành phần không được ổn, lúc trước trong nhà là gia đình tư bản hay sao ấy.”

Người nói lúc đó chỉ là nghe lén được đại khái, lúc đó tưởng rằng Tần Trí Viễn chỉ là xem mắt, cũng không nghĩ sẽ có kết quả gì, không ngờ lần này Tần Trí Viễn vậy mà dẫn người về đảo.

Một đám người hóng hớt nghe thấy lời này thì tự động bổ sung thêm dáng vẻ của vợ anh.

“Cái gì? Là cô gái yêu kiều? Đó không phải là cành liễu đung đưa trong gió, vai không thể gánh, tay chẳng thể khiêng, cái gì cũng không biết đó sao?”

“Đây không phải là kiểu cậu ta không thích nhất sao? Sao lại có người giới thiệu cho cậu ta?”

“Như vậy cũng được sao?”

Hồ Minh Đông, nhân viên cảnh vệ của Giang Vĩnh Quân, nắm trong tay một mớ tài liệu, bởi vì lúc trước chính ủy Giang sợ đối tượng đó của Tần Trí Viễn thẩm tra chính trị không qua, cho nên không cho anh ta nói với mọi người, mấy ngày hôm nay anh ta nhịn rất là khó chịu, bây giờ nghe thấy lời này lập tức phản bác: “Sao lại không thể thành? Lúc đó tôi còn gửi đơn xin kết hôn đi, bây giờ đã phê duyệt xong cả rồi!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 83: Bị Bắt Đi Kết Hôn Rồi Đúng Không



Mọi người nghe vậy con ngươi trừng to đến nỗi muốn rơi ra ngoài, mọi người đều biết tính tình Tần Trí Viễn lạnh lùng kiên định, tính khí cũng không được tốt, trước giờ anh cảm thấy tiếp xúc với phụ nữ rất phiền phức, cho nên mỗi lần xem mắt đều rất qua loa, thậm chí còn thường xuyên bày tỏ suy nghĩ không muốn kết hôn, không ngờ anh vậy mà cũng có ngày hôm nay?

“Thật hay giả vậy, kết hôn rồi??”

“Cậu ta bị bắt cóc rồi sao? Bị bắt đi kết hôn rồi đúng không?”

“Tôi cảm thấy cái này có khả năng.”

Khóe môi Hồ Minh Đông giật giật: “Bất kể cậu ta kết hôn như thế nào, dù sao bây giờ cũng đã kết hôn, người ta sắp lên đảo, tôi nhận được chỉ lệnh ngày mai dẫn người đến cảng khẩu đón người.”

Nói xong, Hồ Minh Đông còn lấy đơn điều xe mà Giang Vĩnh Quân đưa cho, lần này mọi người không tin cũng phải tin rồi, cây vạn tuế của đoàn 3 bộ đội bọn họ thật sự nở hoa!



Mà ở một bên khác, cây vạn tuế bị bắt kết hôn đã cùng với Ôn Như Ý cầm sẵn vé tàu, chuẩn bị kiểm vé, lần đầu tiên Ôn Như Ý nhìn thấy ga tàu lửa ở thời đại này, ga tàu không lớn, nhưng mà Giang Thành vẫn xem là phồn hoa, cho nên lúc này trong phòng chờ cũng rất đông người, đều tay xách nách mang, túi to túi nhỏ giống họ, những thứ khác hình như cũng không có khác biệt quá lớn với ga tàu lửa đời sau, nhiều nhất là cũ nát hơn chút.

Thấy Ôn Như Ý mở to mắt nhìn tới nhìn lui, Tần Trí Viễn tưởng cô sợ, lại lo lắng lát nữa cô sẽ bị người khác chen lấn, anh vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô lại.

Ôn Như Ý giật mình, nhanh chóng trừng mắt nhìn anh, trong lòng nghĩ, lúc này mà nắm tay không sợ bị phê đấu à, nhưng cô vẫn chưa nói gì, kết quả nhân viên kiểm vé mở cửa, một đám người xông mạnh lên phía trước, suýt nữa gạt cô ra khỏi hàng, lúc này cô mới biết tại sao Tần Trí Viễn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y mình.

May mà sau khi nhân viên kiểm vé trách mắng vài tiếng, hàng ngũ đã yên ắng trở lại, hai người họ ba cái túi và một vali, cơ bản đều là Tần Trí Viễn xách, Ôn Như Ý chỉ xách một cái túi nhỏ, bên trong toàn là quần áo của cô, rất nhẹ, lại có người đàn ông nắm tay, không lâu sau hai người đã vào sân ga.

Hai người tìm đến toa tàu tương ứng để lên tàu, Ôn Như Ý phát hiện, toa tàu này cũng giống với toa tàu đời sau, có 6 vị trí, lúc họ tìm thấy toa tàu của mình, bên trong đã có 3 người ở đó, nhìn trông có vẻ là gia đình ba người.

Rất nhanh Tần Trí Viễn đã cất hành lý xong, biết Ôn Như Ý thích sạch sẽ, anh dọn dẹp lại giường của hai người họ một lần nữa, bận rộn một hồi, sau đó anh mới pha ly nước mạch nha về đưa cho cô, hỏi: “Em có muốn ăn chút gì không?”

Bây giờ đã 12 giờ trưa, họ ăn cơm từ lúc rất sớm, theo lý mà nói thì Ôn Như Ý có lẽ đói rồi, nhưng mà lúc nãy khi cô đợi xe đã ăn hơi nhiều đồ ăn vặt, tạm thời cô không có cảm giác gì: “Em không đói, vừa nãy mới ăn rất nhiều đồ đấy, anh cứ ăn đi.”

Tần Trí Viễn khẽ nhíu mày: “Thế sao mà được, em không ăn cơm, vậy anh gọt chút trái cây cho em ăn.”

Anh nói xong lập tức lấy túi trái cây đi ra ngoài, lúc này, bà chị đối diện hỏi Ôn Như Ý: “Đồng chí, đó là chồng của cô à? Có phải hai người mới kết hôn không?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Phải đấy, chúng tôi mới kết hôn.”

Bà chị vui tươi hớn hở nói: “Chồng cô thật tốt, đẹp trai, cũng biết thương vợ, cô không ăn cũng muốn làm chút đồ ăn cho cô.”

Lời cô ấy vừa dứt, ông anh bên cạnh cô ấy vội ho vài tiếng, bà chị lập tức nói: “Ho cái gì mà ho, anh cũng học hỏi người ta, đi gọt chút trái cây cho em với con ăn đi.”

Ông anh đó: ...

Đúng là tai bay vạ gió.

Ôn Như Ý cười cười nhìn hai người đối diện, hai vợ chồng mặc dù đang cãi lộn, nhưng nhìn quan hệ của họ có lẽ rất tốt, đứa con đó cũng tầm mới 4 tuổi, cũng rất dễ thương, đang chớp mắt nhìn cô, nói: “Chị gái, chị thật là xinh đẹp.”

Được một đứa trẻ khen, trong lòng Ôn Như Ý rất vui sướng: “Cảm ơn bạn nhỏ, em cũng rất dễ thương.”

Nói xong, cô bưng ly nước mà Tần Trí Viễn đã pha sẵn lên uống, lần đầu tiên cảm thấy nước này thật sự rất ngọt ngào, ngọt hơn cả khi mình pha ở nhà, xem ra kết hôn cũng không tồi, trẻ con mà, cũng rất dễ thương.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 84: Cứu Người



Không lâu sau Tần Trí Viễn quay lại, tàu hỏa rất nhanh cũng bắt đầu chạy, lần đầu tiên Ôn Như Ý ngồi tàu hỏa thời này, cũng có chút hưng phấn, sau khi dạo một vòng trong toa tàu, phát hiện không có gì khác biệt so với tàu hỏa đời sau, cô ngồi xuống vừa ăn trái cây chồng làm cho, vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tần Trí Viễn nhìn khuôn mặt hướng về phía ánh sáng của cô hồng hào như em bé, anh không kìm được ngồi sát bên cạnh cô, nếu không có người ở đây, anh thật muốn hôn cô.

Lúc này Ôn Như Ý vừa hay quay đầu lại, hai người suýt nữa hôn nhau, cô vội vàng nghiêng người ra sau: “Anh nhìn gì thế?”

Tần Trí Viễn mím môi: “Anh nhìn phong cảnh.”

Ôn Như Ý không biết suy nghĩ của anh, còn nhường chỗ cho anh: “Thế anh ngồi lại gần chút.”

Phong cảnh đẹp nhất đã được Tần Trí Viễn thu vào tầm mắt, cho nên đối với phong cảnh bên ngoài, anh không có hứng thú gì: “Không sao, anh nhìn em là đủ rồi.”

Lần này Ôn Như Ý ý thức được lời của anh, sắc mặt hơi đỏ, chuyển đề tài: “Khi nào chúng ta đến nơi thế?”

Tần Trí Viễn nói với cô về hành trình lần này: “Đêm nay là đến trạm, nhưng mà vẫn phải đợi ngày mai trời sáng để ngồi xe đến huyện Lâm mới có thể đi thuyền, có thể thời gian sắp xếp có chút dày đặc, nếu như em cảm thấy không khỏe thì mau chóng nói với anh.”

Ôn Như Ý đương nhiên không có ý kiến gì, cô chỉ cần ngoan ngoãn đi theo Tần Trí Viễn là được, sau một hồi uống nước đường, cô có chút buồn ngủ, lúc này trong toa tàu cũng không có điều hòa, cửa sổ có thể mở ra, gió mát bên ngoài thổi vào, mặc dù thổi tan đi cái nóng trong toa tàu, nhưng âm thanh hỗn tạp đó ồn ào hơn nhiều so với cô tưởng tượng.

Vốn dĩ cô cho rằng ồn ào như vậy cô sẽ rất khó ngủ, nhưng có lẽ là ly nước đường đó có tác dụng, cô mới nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Tàu hỏa đi đi dừng dừng, bên ngoài toa tàu vẫn có rất nhiều người đi tới đi lui, cô ngủ không sâu, cô cảm nhận được người đàn ông ở bên cạnh cô, quạt cho cô, nhưng mà không biết qua bao lâu, cô nghe có tiếng người gào khóc, tiếng kêu đó có chút gấp gáp, bỗng chốc cô tỉnh dậy.

Tần Trí Viễn cũng không biết đi đâu rồi, có một số người đứng bên ngoài toa tàu bọn họ, ông anh bà chị đối diện kia sốt ruột kêu la mãi, bà chị đó vừa vỗ mạnh vào lưng của con chị ấy, vừa hét lên với ông anh kia: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi tìm nhân viên tàu gọi bác sĩ đi.”

Ông anh đó nhanh chóng chạy ra khỏi toa tàu, bà chị đó lại đổi cách khác, đưa tay vào trong miệng của đứa trẻ, nói với đứa trẻ: “Bảo Bảo mau nhổ ra đi, mau...”

Lần này Ôn Như Ý đã nhìn ra, sợ là đứa trẻ này ăn đồ bị mắc ở yết hầu, cô lập tức đứng dậy khỏi giường: “Chị, chị đừng móc họng thằng bé, cẩn thận càng móc càng sâu.”

Bà chị sốt ruột như kiến trên chảo dầu, ngẩng đầu nhìn cô, sắp khóc đến nơi: “Thế, thế phải làm sao, có ai là bác sĩ không thế?”

Ôn Như Ý nhìn đứa trẻ đó, sắc mặt đỏ bừng, đang yếu ớt ngồi trên giường để mặc cho mẹ cậu bé ôm, bên ngoài một đám người cũng không biết phải làm sao, chỉ đứng ngây ra đó nhìn họ, nhưng cũng có người đi gọi người giúp, hỏi ai là bác sĩ.

Ôn Như Ý cũng có chút hoảng, cô thường xuyên lướt tiktok, biết trẻ con ăn bị mắc cổ nên cấp cứu như thế nào, nhưng mà cô không phải bác sĩ, hơn nữa cô cũng chỉ xem qua, chưa thử qua, nếu như có chuyện gì xảy ra, cô không gánh nổi.

Lúc này trên tàu truyền đến phát thanh của nhân viên tìm bác sĩ, đứa trẻ vốn dĩ vẫn còn kêu a a vài tiếng, nhưng sau đó cũng không kêu gì nữa, bà chị đó chân mềm nhũn ra, ngay cả sức lực vỗ lưng cũng không có nữa, những người khác cũng không dám tiến tới giúp đỡ, sợ gây ra chuyện.

Ôn Như Ý thấy tình hình bất ổn, cô cũng có chút sốt ruột, lúc nãy đứa bé này còn khen cô xinh đẹp đấy, bây giờ đã như thế rồi, cô có chút không nhẫn tâm, chỉ có thể cược một ván, sau đó cô tiến tới: “Chị, để tôi thử giúp chị, nhưng không chắc có tác dụng.”

Bây giờ bà chị đó đã không làm chủ được tinh thần rồi: “Cô cứ giúp tôi trước...”

Ôn Như Ý hít sâu một hơi, lập tức bế đứa bé lên, may mà đứa bé không nặng lắm, cô cứ dựa theo như trong video dạy, đưa hai tay ôm mép dưới xương sườn của đứa bé, siết chặt hai tay, dùng lực nhanh chóng ấn vào phần ngực, một lần hai lần, tiếp tục ấn vài lần liên tiếp.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 85: Cảm Ơn



Có thể là sức lực của cô không đủ, đứa trẻ vẫn chưa có phản ứng gì, trong lòng cô cũng sốt ruột, cô ngước mắt thấy Tần Trí Viễn chen chúc bên ngoài cửa, bèn vội vàng gọi anh: “Anh đến đây giúp một tay, cứ như thế giúp thằng bé nhổ đồ trong họng ra.”

Tần Trí Viễn cũng không quan tâm những thứ khác, lập tức đi lại phía đứa bé, thay Ôn Như Ý ôm đứa bé lên.

Sức lực của anh mạnh, động tác lại nhanh, một lần hai lần dùng lực ép ngực, qua một lúc, ông anh vừa nãy chạy ra ngoài cũng dẫn người đến rồi, vừa hay Tần Trí Viễn cũng dùng lực một cái, phụt một tiếng, có một đồ vật rơi ra từ miệng đứa bé.

“Ra rồi! Ra rồi!”

“Là hạt đậu phộng, sao lại to như thế.”

“Sao lại cho trẻ con ăn lung những đồ này.”

Mọi người bàn tán xôn xao, người phụ nữ đó cũng ôm con òa khóc, hai mẹ con cùng khóc: “Con dọa c.h.ế.t mẹ rồi!”

Nói xong, cô ấy nhìn Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn, liên tục cảm ơn.

Ông anh đó cũng cảm ơn, Ôn Như Ý nói: “Hai người đừng cảm ơn nữa, xem đứa bé như thế nào trước đi.”

Ông anh đó cùng với nhân viên tàu ôm đứa bé đến phòng y tế trên tàu hỏa, ở đó chuẩn bị một ít thuốc cơ bản và khẩn cấp.

Đợi sau khi người ra ngoài, những người xem náo nhiệt cũng giải tán, Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý: “Em không sao chứ? Sao trán đổ mồ hôi rồi?”

Vừa nãy Ôn Như Ý quả thực là căng thẳng c.h.ế.t đi được, nhưng bây giờ đã đỡ: “Không sao, chỉ là vừa nãy em bị căng thẳng.”

Tần Trí Viễn vốn tưởng rằng cô là một cô gái nhỏ dịu dàng yếu đuối, không ngờ trong lúc quan trọng lại có thể bộc phát sức mạnh như vậy: “Em thật là lợi hại, còn biết cấp cứu!”

Lời khen ngợi đột ngột khiến Ôn Như Ý cũng không kìm được cong khóe môi cười: “Em chỉ là thử đại, cuối cùng vẫn là anh đã cứu cậu bé.”

Tần Trí Viễn ở bộ đội cũng từng học qua cấp cứu, vừa nãy thủ pháp của cô là đúng, chỉ là sức lực không đủ: “Anh thấy em cũng khá chuyên nghiệp đấy, bây giờ tim anh cũng đập rất mạnh, hay là em xem thử giúp anh?”

Anh nói xong thì nằm xuống giường, Ôn Như Ý trực tiếp liếc anh một cái: “Anh xem em là bác sĩ thật đấy à?”

Tần Trí Viễn thấy cô không có động tĩnh gì, sau đó kéo tay cô lại đặt trên n.g.ự.c của mình: “Này, em sờ thử xem, sao anh cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, có thể em ôm một cái mới được.”

Ôn Như Ý lườm anh một cái, lập tức rút tay lại: “Anh làm sao vậy, sao sức khỏe cứ xảy ra vấn đề? Là thật sự không được sao?”

Trán Tần Trí Viễn giật giật: “Không phải, bây giờ anh chỉ là có chút khó chịu mà thôi, không phải vấn đề đó!”

Lời vừa dứt, bên ngoài toa tàu có giọng nói vang lên: “Ai bị bệnh đấy?”

Ôn Như Ý ngước mắt, một nam đồng chí vừa nãy đi theo đến phòng y tế đã quay trở lại, cô trực tiếp chỉ Tần Trí Viễn: “Anh ấy nói n.g.ự.c khó chịu, anh xem giúp thử?”

Tần Trí Viễn lập tức ngồi dậy: “Tôi không sao, không cần xem nữa, cảm ơn.”

Nam đồng chí đó là bác sĩ, vừa nãy thấy đứa bé không sao nên quay về, cũng biết Tần Trí Viễn vừa nãy cứu người, anh ấy nói: “Không sao, tôi khám cho anh nhé?”

Tần Trí Viễn mỉm cười: “Thật sự không cần đâu, bây giờ tôi lại cảm thấy khỏe rồi.”

Ôn Như Ý không đồng ý: “Thế sao được, phải để bác sĩ bắt mạch cho anh, xem thử có thật sự có vấn đề gì không, có vấn đề, chúng ta phải chữa trị kịp thời mới được.”

Nam đồng chí đó cũng gật đầu: “Anh xem vợ anh quan tâm anh biết bao.”

Nói xong anh ấy tiến tới bắt mạch cho Tần Trí Viễn, kiểm tra đơn giản cho anh, cuối cùng đưa ra kết luận: “Quả thực không sao, sức khỏe anh cường tránh như trâu vậy.”

Khóe môi Tần Trí Viễn giật giật, anh đương nhiên là cường tráng như trâu rồi, vừa nãy anh nói như thế cũng chỉ là muốn vợ chồng vui vẻ chút thôi!

Đợi nam đồng chí đó đi, Ôn Như Ý nói: “Bây giờ anh khỏe chưa?”

Tần Trí Viễn thở dài một tiếng, khẽ nghiến răng: “Anh khỏe rồi.”

Đôi mắt đen của Ôn Như Ý chớp chớp: “Thế có cần em xem nữa không?”

Tần Trí Viễn xoay người qua, không nói gì, cần cái đ.ấ.m ấy.

Haizz, thật tình!

Rất nhanh, ông anh và bà chị đó ôm đứa bé quay lại, bà chị đó vừa vào lập tức muốn dẫn đứa bé đó dập đầu với Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn, để đứa bé đó nhận họ làm cha nuôi mẹ nuôi, Ôn Như Ý giật mình, cô mới 19 tuổi, thật sự không muốn làm mẹ, vì thế vội vàng từ chối, sau đó đỡ hai người đứng dậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 86: Làm Quen



Mấy người trò chuyện với nhau, Ôn Như Ý biết được ông anh đối diện này là phó xưởng trưởng xưởng đồ đóng hộp Phúc Nhân ở thành phố Thanh, điểm đến của chuyến tàu của họ, Hạ Chí Cương, chị gái đó là vợ anh ấy, Cao Xuân Thúy.

Cô cười cười: “Anh trai chị gái, nếu như hai người vẫn thấy ngại thì đưa túi đựng mấy đồ hộp vừa nãy cho chúng tôi là được rồi.”

Hạ Chí Cương làm sao mà không đồng ý được, lập tức lấy hết đồ hộp mà lần này họ đem ra: “Số này đều cho hai người, nếu như không phải hai người cứu kịp thời, con nhà chúng tôi sợ là...”

Anh ấy vẫn chưa nói tiếp, nhưng Ôn Như Ý đương nhiên cũng biết ý của anh ấy: “Đứa bé còn nhỏ, thường xuyên ăn đồ lung tung, sau này anh chị chú ý hơn chút.”

Vừa nãy hai vợ chồng Hạ Chí Cương sắp bị dọa chết, nghe cô nói vậy chỉ gật đầu liên tục, bày tỏ sau này nhất định sẽ chú ý, đến giờ cơm tối, lại mời họ ăn cơm rồi chuyện này mới cho qua được.

Sau bữa tối, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, ban đêm trên tàu yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, rất dễ ngủ, Ôn Như Ý ngủ một giấc cho đến khi họ xuống tàu.

Sau khi xuống tàu, Hạ Chí Cương có xe ở xưởng đến đón họ, vốn dĩ là muốn đưa hai người đến huyện Lâm, nhưng bị Tần Trí Viễn từ chối, cuối cùng anh ấy để lại số điện thoại trong xưởng cho hai người, nói: “Sau này nếu như hai người có cơ hội đến thành phố Thanh chơi, nhất định phải tìm chúng tôi.”

Ôn Như Ý vốn dĩ không muốn nhận phương thức liên lạc của họ, dẫu sao sau này có thể họ sẽ không có giao thiệp gì, nhưng mà nghĩ đến xưởng đồ đóng hộp của anh ấy, trong lòng đột nhiên có chút suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận.

Lúc này là khoảng bốn giờ sáng, hai người ở ga xe lửa cho đến tận trời sáng, sau đó bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến cảng khẩu huyện Lâm, ba giờ sau họ đã đến huyện Lâm, thời gian tàu thuyền khởi hành ở đây không cần đợi quá lâu, họ ngồi chuyến tàu lúc 11 giờ, hơn 3 tiếng sau, cuối cùng họ đã đến cảng khẩu.

Đường đi khoảng 4 tiếng đồng hồ này, đối với Ôn Như Ý mà nói không được ổn, bởi vì cô đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, bản thân cô không say sóng, nhưng nguyên chủ say sóng đấy, lúc đó Tần Trí Viễn cũng không nghĩ đến vấn đề này, cho nên không mang thuốc say sóng, may mà lúc này tốc độ tàu thuyền không nhanh như thế, nếu không lúc cô xuống xe sợ là ngay cả đi cũng đi không nổi.

Chỉ là khó chịu thì vẫn có, lúc này cô có hơi hoa mắt, cơ thể cũng hơi mềm, lúc xuống tàu, cô còn cần Tần Trí Viễn dìu đi.

Mà một nhóm người đợi ở cảng khẩu đón người đã không kiềm chế được nữa, đặc biệt là Hồ Minh Đông và nhân viên thông tin của Tần Trí Viễn, Từ Thiệu Phong, họ chính là muốn xem thử, cô gái yêu kiều có thể bắt cóc Tần Trí Viễn kết hôn đó rốt cuộc có bản lĩnh gì, kết quả chiếc thuyền đó vừa dừng ở bến đò, họ nhìn thấy Tần Trí Viễn lưng đeo một cái balo, trong tay xách một cái túi và một cái vali, tay còn lại chầm chậm dìu một nữ đồng chí xuống thuyền, trong miệng còn cười cười không biết là nói gì với nữ đồng chí đó.

Phải biết bình thường Tần Trí Viễn rất nghiêm khắc, đặc biệt là khi tập luyện, gương mặt rất căng, một chút sai sót sẽ bắt họ làm lại, đối với nữ đồng chí cũng không ngoại lệ, từ trước đến nay không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, điều này Từ Thiệu Phong đã có trải nghiệm sâu sắc, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt bình thường lạnh như gió Siberia của Tần Trí Viễn lại cười tươi như hoa, anh ấy ngây người một lúc: “Đó là phó đoàn Tần sao?”

Hồ Minh Đông nhìn anh ấy: “Đương nhiên là anh ấy rồi, mau lên, tới giúp đỡ.”

Mấy người lập tức tiến tới gần Tần Trí Viễn, Hồ Minh Đông cười cười nói: “Phó đoàn Tần, cuối cùng anh cũng về rồi, các anh em đều mong ngóng anh quay về.”

Tần Trí Viễn nhìn một đám người phía sau họ, phải năm đến sáu người, đều là người trong đoàn họ: “Sao các cậu đến nhiều người như thế?”

Hồ Minh Đông ho vài tiếng, đón lấy đồ đạc trong tay anh: “À hôm nay không phải có vài người nghỉ ngơi sao, họ ra ngoài mua đồ, thuận tiện đến đón anh luôn.”

Tần Trí Viễn ừ một tiếng, sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, giới thiệu với họ: “Đây là vợ tôi, đồng chí Ôn Như Ý.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 87: Đến Hải Đảo



Anh vừa nói xong, mọi người quay sang nhìn bên cạnh anh, khi nhìn thấy cô gái có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, làn da mịn màng, Hồ Minh Đông khẽ ngây người, sau đó trong lòng bỗng chốc nói một tiếng “mẹ nó”.

Cô gái này cũng quá đẹp nhỉ? Đây là đối tượng kết hôn của Tần Trí Viễn?

Chả trách khiến Tần Trí Viễn ra ngoài về thăm nhà, vậy mà có thể giải quyết được đại sự cả đời, nếu như có một người vợ xinh đẹp như tiên nữ thế này, thật sự bị bắt cóc, họ cũng sẵn lòng đấy.

Lần này hay rồi, những nữ đồng chí trên đảo có ý với Tần Trí Viễn phải từ bỏ!

Từ Thiệu Phong nhỏ hơn Tần Trí Viễn vài tuổi, lập tức khí thế bừng bừng gọi một tiếng: “Chào chị dâu!”

Anh ấy gọi như vậy, những người khác cho dù là lớn hơn hay nhỏ hơn Tần Trí Viễn cũng gọi “chị dâu” theo, Ôn Như Ý vốn dĩ còn có chút choáng váng, nhưng bị tiếng chị dâu này của anh ấy làm cho giật mình, tiếp theo cô càng không kiềm được đỏ mặt, nhìn mọi người nói: “Chào mọi người, gọi tôi là Tiểu Ôn là được rồi.”

Tần Trí Viễn nhìn mọi người vài cái: “Bây giờ cũng không phải lúc huấn luyện, chúng ta cố gắng giảm nhẹ âm thanh chút, đừng làm nữ đồng chí sợ.”

Hồ Minh Đông cười một tiếng, câu này, lúc trước cũng không biết là ai nói, quân nhân ở bên ngoài nhất định phải hô ra khí thế, lúc này thì hay rồi, bắt đầu thả lỏng, quả nhiên là bị bắt thóp rồi.

“Được, chúng ta về bộ đội!”

Mấy người cầm hành lý, lạch cạch lên xe giải phóng của bộ đội, sau khi lên xe, Ôn Như Ý bắt đầu muốn ngủ, sau nhiều ngày không gặp, vốn dĩ những người này muốn kéo Tần Trí Viễn lại nói chuyện, kết quả đều tự giác im miệng lại.

Bộ đội cách cảng khẩu không quá xa, lái xe hơn một tiếng là tới nơi, lúc xe chạy vào khu ký túc xá gia đình, một đám người hóng hớt ở khu ký túc xá gia đình cũng vây quanh nhìn xem, họ muốn biết người mới đến rốt cuộc trông như thế nào.

Nhưng mà một đám người rướn dài cổ cũng không nhìn thấy trên xe có phụ nữ, đợi khi Ôn Như Ý tỉnh dậy, xe của họ đã đến trước cửa nhà, cô ngủ một giấc, cảm giác đỡ hơn rất nhiều, Tần Trí Viễn dìu cô xuống xe, cô nhìn căn nhà phía trước, phía trước là một sân nhỏ độc lập, cổng sân bây giờ đang được mở ra, một đám người phụ giúp dọn đồ đạc của họ vào trong.

Ôn Như Ý cũng đi theo vào, sân này là một khoảng đất trống, không rộng lắm, tầm khoảng bảy mươi mét vuông, bước vào cổng bên phải có hồ nước, bên trên thì có vòi nước, bên cạnh còn có sào phơi đồ với một sợi dây dài ở giữa, trong đó vốn dĩ là trồng một ít rau hoặc hoa cỏ gì đấy, bây giờ đã khô héo từ lâu, góc bên trái sân có trồng một vài cây chuối.

Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều r, trời vẫn còn rất xanh, tầng mây vô cùng xinh đẹp, nhưng mặt trời không nắng lắm, cô đứng trong sân, lúc này có gió biển nhè nhẹ thổi qua, quét sạch sự mỏi mệt của cô mấy ngày nay.

Từ sân tiến sâu vào bên trong là phòng chính của căn nhà họ, ngôi nhà là kiểu căn nhà nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp. Ở giữa là phòng khách, hai bên một bên là phòng bếp với nhà vệ sinh, bên còn lại chính là phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, căn nhà có lẽ đã được quét dọn qua, rất sạch sẽ, đồ dùng gia đình như bàn cơm hay giường gì đấy cũng đều có, chỉ là nhìn trông có hơi cũ, đến lúc thay mới.

Nhưng mà phòng ngủ phụ không tốt như thế, bên trong trống rỗng, có vẻ như là lúc trước có người xem nó là phòng kho.

Một đám người sau khi mang đồ đạc vào nhà giúp họ xong định rời đi, Ôn Như Ý bảo Tần Trí Viễn lấy bánh kẹo cưới của họ chia cho mọi người, sau đó Tần Trí Viễn còn phải đi báo danh, nên anh lại lấy thêm một ít kẹo qua đó.

Đợi anh vừa đi, căn nhà cũng trở nên yên tĩnh, Ôn Như Ý cũng không có gì làm, cô cầm thùng gỗ đi vào phòng bếp, mặc dù ở đây đã có người quét dọn qua, nhưng cô vẫn muốn tự mình dọn dẹp lại một lần nữa, chẳng qua cô không ngờ trong phòng bếp không có vòi nước, chỉ có một ống nhựa bị đứt, trông có vẻ là lúc trước dùng ống nhựa nối với vòi nước bên ngoài để dẫn nước vào trong, vì thế cô đi ra ngoài.

Cô đang lấy nước, lúc này một cái đầu đột nhiên nhô ra từ bên kia bức tường: “Em gái, em chính là vợ của phó đoàn trưởng Tần sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 88: Hàng Xóm



Ôn Như Ý giật mình, sau khi nhìn thấy là một nữ đồng chí, cô thở phào một hơi nói: “Vâng, chị là?”

Nữ đồng chí đó cười cười: “Chị là Kim Quế Hoa, là vợ của Bao Trung Hoa, tham mưu đoàn của đoàn ba chúng ta.”

Thì ra là người của mình, Ôn Như Ý cười cười: “Em tên Ôn Như Ý, chào chị Kim.”

Cô nói tiếng phổ thông rõ ràng, nói chuyện cực kỳ dễ nghe, giống như đang làm nũng, Kim Quế Hoa không kiềm được cảm thán trong lòng, Tiểu Tần này đúng là biết chọn vợ, chọn tới chọn lui, chọn được một người xinh đẹp nhất, chả trách cuối cùng cũng kết hôn, nhưng mà nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ này, có lẽ còn rất nhỏ.

“Em gái, em là người ở đâu thế?” Cô ấy lại hỏi.

Ôn Như Ý vừa lấy nước vừa đáp: “Em là người ở Giang Thành.”

Kim Quế Hoa nghĩ một hồi, không biết Giang Thành ở đâu, nên cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Sao em làm việc một mình vậy, phó đoàn trưởng Tần đâu, cậu ấy đi đâu rồi, có cần giúp đỡ không?”

Cô ấy thấy Ôn Như Ý xinh đẹp, lại gầy như thế, cái eo con kiến đó, tựa như tùy tiện cấu một cái là có thể gãy vậy, hơn nữa cô ấy cũng nghe nói, người vợ này của phó đoàn trưởng Tần lúc trước là cô gái yêu kiều đấy, sao có thể làm công việc chân tay này chứ?

Ôn Như Ý nhìn thấy cô ấy nhiệt tình như vậy, trong lòng cũng khá cảm động, nhưng mà bây giờ cô tạm thời chưa cần giúp đỡ: “Cảm ơn chị gái, Trí Viễn anh ấy đi báo danh, bên này phòng tư vụ đã thu dọn giúp bọn em kha khá, em chỉ tùy tiện lau lau chùi chùi, không tốn sức.”

Thấy cô không cần giúp đỡ, Kim Quế Hoa cũng không có hỏi tiếp, nhưng mà nghĩ đến gia đình kế bên nhà cô, lại hỏi: “Vừa nãy hai người đến không gặp chuyện gì nhỉ?”

Vừa nãy Ôn Như Ý ngủ một giấc, trên đường đi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe cô ấy hỏi hình như có ý gì đó, một lúc sau cô mới nói: “Đâu có đâu, sao thế chị?”

Sao thế?

Thật ra cũng không có gì, người ở kế bên nhà cô chính là Vu Vĩ Đào, phó đoàn trưởng của đoàn hai, ban đầu vợ của Vu Vĩ Đào là Lý Linh còn muốn giới thiệu cháu gái Lý Đông Ny cho Tần Trí Viễn, ai ngờ bị từ chối, hình như Tần Trí Viễn còn nói sao mà làm Lý Đông Ny khóc, cho nên Lý Linh không thích Tần Trí Viễn nữa, cảm thấy anh không biết tốt xấu, hơn nữa bây giờ Lý Đông Ny đi làm ở đoàn văn công bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ đến bên này ăn cơm, sau này nếu có gặp nhau, thế không phải sẽ ma sát ra đống tia lửa sao?

Trong lòng Kim Quế Hoa do xoắn xuýt, một mặt cô ấy cực kỳ muốn nói chuyện này cho Ôn Như Ý nghe, mặt khác lại không muốn bây giờ gây thêm phiền phức cho cô, suy cho cùng nhà ở đây ít quá, nếu không Tần Trí Viễn có thể chọn căn nhà khác.

Do dự được một lúc, cô ấy quyết định không nói, chỉ cười nói: “Không có gì, em làm đi, nếu như có cần gì thì gọi chị một tiếng là được.”

Ôn Như Ý không định hỏi tiếp, sau đó cô lấy nước vào nhà bắt đầu dọn dẹp, nhưng mà hậu cần bọn họ dọn dẹp quả thực không tệ, cô lau một lần, vậy mà không phát hiện có chút bụi nào, xem ra bộ đội làm nội vụ quả thực rất giỏi.

Cô lấy ra tất cả những thứ cô mang theo lần này, sắp xếp chúng một lượt, trong vòng một giờ, căn phòng vốn trống rỗng và lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp hơn.

Làm công việc này cần đến thể lực, lúc Ôn Như Ý sắp xếp xong cô đã mệt đến đổ đầy mồ hôi, cô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, trời cũng sắp tối, Tần Trí Viễn đã về.

Tần Trí Viễn nghỉ ngơi lâu như vậy, lại đột nhiên kết hôn, lúc nãy anh đi báo danh đã bị một đám người vây quanh hỏi đông hỏi tây, trong lòng anh thật sự rất phiền, sau khi phát kẹo cho họ, anh từ chối tất cả câu hỏi, nhưng lãnh đạo tìm anh nói chuyện, anh lại không thể từ chối được, cho nên sau khi báo danh anh lại đến chỗ đoàn trưởng và chính ủy bọn họ trò chuyện một lúc mới đi ra.

Sau khi đi ra, anh còn đến bộ phận hậu cần để nhận ít đồ dùng, lại đến nhà ăn lấy cơm, lúc anh về nhà, Ôn Như Ý đang nằm trên sô pha nhỏ, cô duỗi đôi chân thon dài trắng nõn dựa vào tay vịn. đôi chân cô còn đang đung đưa như muốn quyến rũ anh vậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 89: Dừa



Vốn dĩ anh muốn lặng lẽ đi qua, không ngờ cô quay đầu lại trước.

Nhìn thấy trong tay Tần Trí Viễn xách một đống đồ, còn có bình nước, thau các thứ, Ôn Như Ý có chút bất ngờ: “Anh đi mua đồ rồi à?”

Tần Trí Viễn vừa tiến tới vừa nói: “Không phải mua đâu, đây là trợ cấp lúc trước bộ phận hậu cần phát, lúc trước anh không dùng tới nên chưa nhận.”

Bây giờ anh có vợ, cũng có gia đình của mình, thứ cần lấy vẫn nên lấy: “Nhưng mà cũng chỉ có chút đồ này thôi, những đồ dùng trong bếp gì đó, ngày mai chúng ta còn phải đến hợp tác xã mua bán để mua.”

Ôn Như Ý ừm một tiếng, nhìn đồ đạc anh để trên bàn, trong đó vậy mà lại có hai quả dừa, ánh mắt cô không kìm được mà phát sáng, cô dọn dẹp xong vừa hay đang khát nước, có người mang nước uống đến rồi: “Dừa anh lấy ở đâu ra thế?”

“Chỉnh ủy cho đấy.” Tần Trí Viễn đáp, bây giờ đang là thời điểm dừa chín tốt nhất, trên đảo ở đâu cũng là dừa, muốn thì có thể có bất cứ lúc nào: “Không biết em có thích không.”

Ôn Như Ý đương nhiên là thích rồi, lúc trước ở thành phố của họ, một quả dừa ngon cũng phải 20 tệ, rất đắt: “Đương nhiên là thích, sao anh không lấy thêm vài trái thế?”

Tần Trí Viễn cong môi cười, anh cắm ống hút vào trái dừa mới đưa cho cô: “Chính ủy chỉ có hai trái đó thôi, bảo anh lấy hết rồi, ngày mai anh đi lấy thêm vài trái, hai trái này đều cho em uống.”

Khóe mắt Ôn Như Ý phơi phới, cô cầm trái dừa lên hút, nước dừa thanh mát thơm ngọt, ngọt mà không ngấy, mát họng giải khát: “Dừa ngon, ngọt thật.”

Tần Trí Viễn nhìn đôi môi mỏng của cô hút từng ngụm nhỏ, trong đôi mắt đen láy của cô vô thức hiện lên một nụ cười, anh mở hộp cơm đẩy đến trước mặt cô: “Ăn chút cơm, vừa ăn vừa uống.”

Không biết làm sao, Ôn Như Ý nhìn thấy anh đẩy cơm qua, cô vô thức cũng đưa trái dừa trong tay qua nói: “Anh cũng uống một ngụm đi.”

Tần Trí Viễn ngây người, thấy ống tre mà cô đã ngậm vào miệng vẫn còn ướt, anh không nhịn được nuốt xuống, sau đó cũng hút một ngụm: “Rất ngọt.”

Dừa mà vợ uống qua chính là ngọt, tối nay cô nằm trên giường, nhất định sẽ ngọt hơn.

Ôn Như Ý không ngờ bản thân chỉ đưa cho anh uống một ngụm nước dừa mà thôi, trong đầu anh đã tràn ngập thứ gì đó đồi trụy, cô uống một trái dừa, cuối cùng cũng được giải khát.

Tần Trí Viễn lấy bốn món từ nhà ăn, một hàu chiên, một tôm luộc, một khoai tây cắt nhỏ và rau xanh, hôm nay họ đi xe cả ngày, cô còn bị say sóng nên buổi trưa cũng không ăn được bao nhiêu, lúc này nhìn thấy đồ ăn cô cũng cảm thấy thực sự đói.

Trước đây Ôn Như Ý đã đọc rất nhiều tiểu thuyết niên đại, cũng có rất nhiều tác giả viết đồ ăn trong quân đội không ngon lắm. Bây giờ ăn những món ăn này, cô cảm thấy mùi vị cũng khá được mà.

Ăn uống no say, Ôn Như Ý không muốn động đậy nữa, Tần Trí Viễn chủ động dọn dẹp bát đũa, lại đun nước nóng, Ôn Như Ý thấy anh xách nước vào nhà, đột nhiên nhớ ra, hỏi anh: “Đúng rồi, chiều nay chị Kim kế bên có chào hỏi với em, người còn lại kế bên nhà chúng ta là ai thế, có cần chúng ta đi chào hỏi người ta một tiếng không?”

Tần Trí Viễn trực tiếp trả lời cô: “Không cần, là phó đoàn trưởng đoàn hai, con người ông ấy cũng được, nhưng mà người vợ của ông ấy có ý kiến với anh, nếu sau này bà ta có chào hỏi với em, em hẵng để ý đến bà ta.”

Ôn Như Ý mím môi dưới: “Chuyện gì thế?”

Tần Trí Viễn cũng thật thà kể sơ chuyện của cháu gái Lý Linh cho cô nghe, Ôn Như Ý nghe xong, lông mày bỗng chốc chau lại, mẹ ơi, mới cách xa được một La Văn Văn, bây giờ lại thêm một Lý Đông Ny, đúng là suốt ngày không để người ta yên lòng mà.

Cô khẽ bĩu môi, trong giọng nói có vài phần trêu chọc: “Anh cũng khá được yêu thích nhỉ, có phải rất nhiều nữ đồng chí trong bộ đội chúng ta đều xem mắt với anh rồi không?”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này, cảm thấy giọng điệu của cô có chút không đúng, lập tức tiến tới thề với cô: “Lúc đầu thì có, sau này thì không có nữa, em yên tâm, bây giờ vợ của phó đoàn trưởng Vu nhìn anh không thuận mắt, những chuyện nhọc lòng đó nhất định sẽ không có nữa.”

Ôn Như Ý hứ một tiếng: “Lần cuối tin anh.”
 
Back
Top Bottom